1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo - Mẫn Nghê (c128) Truyện VIP LQĐ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 46: Mắc Nợ Lạc Tình Tình

      Trong phút chốc, Trác Đan Tinh chạy đến cửa sắc mặt tái nhợt, giống như xảy ra chuyện gì? Nhìn sắc mặt của bạn tốt mà tim Giản Nhuỵ Ái đập liên hồi.

      “Nhuỵ Ái, xong rồi, viện trưởng Mary bởi vì trái tim suy kiệt mà qua đời, làm thế nào bây giờ?”

      Giản Nhuỵ Ái lảo đảo mấy bước, may nhờ Đơn Triết Hạo đỡ , nắm chặt cánh tay Đơn Triết Hạo, móng tay bấn lấy những thớt thịt của , Đơn Triết Hạo nhịn đau đớn, dịu dàng : “Tiểu Nhuỵ, em đừng khẩn trương, chúng ta đến đó xem chút.”

      Trong mắt Trác Đan Tinh tràn đầy nước mắt, chạy tới ôm Giản Nhuỵ Ái, khó khăn : “Tại sao phải như vậy? Việc trưởng Mary, bà ấy lương thiện như thế! Tại sao ông trời cứ muốn cướp tính mạng của bà ấy?”

      “Làm sao có thể? Viện trưởng Mary mới năm mươi tuổi, tại sao bà ấy có thể qua đời? Đan Tinh, cậu đừng gạt tớ...”

      thể tin, đẩy vai Trác Đan Tinh ra, nước mắt phản bội , cứ ngừng chảy xuống.

      Viện trưởng Mary, là viện trưởng của tâm hồn lương thiện, tử đến lớn ba người bọn họ đều do viện trưởng Mary nuôi lớn, có thể viện trưởng Mary vừa là ba vừa là mẹ của bọn họ.

      “Tớ cũng vậy hi vọng mọi chuyện đều là giả, nhưng nó là chuyện , viện trưởng Mary rời xa chúng ta rồi.” Trác Đan Tinh xong, cũng kiềm được nước mặt.

      “Hạo, em muốn gặp viện trưởng Mary, tại chúng ta liền .” Giản Nhuỵ Ái vừa khóc vừa nắm cánh tay Đơn Triết Hạo cầu xin, sau đó cùng chạy ra ngoài.

      Lúc này, đáy lòng Đơn Triết Hạo trở nên chấn động, ngăn Giản Nhuỵ Ái kích động chạy : “Tiểu Nhuỵ, đồng ý với , mặc kệ xảy ra chuyện gì, cũng thể kích động quá mức, nhớ ? luôn ở bên cạnh em.”

      Giản Nhuỵ Ái căn bản nghe được bất cứ từ gì, và Trác Đan Tinh chạy ra đến nhà xe.

      Đơn Triết Hạo khởi động xe hơi, dọc theo đường , ba người họ ai với ai tiếng nào, khí ngột ngạt đến thở được.

      Xe nhanh chóng đến trước của nhi viện Mary!

      Những đưa bé vay quanh thi thể của viện trưởng, gương mặt đứa be nào cũng nước mắt đầm đìa, ba người nhóm Giản Nhuỵ Ái lập tức chen vào, nhìn thấy vải trắng che mặt viện trưởng Mary, hai người mang theo cõi lòng tin đứng chết lặng nơi đó.

      Hốc mắt Quyền Hàn đỏ ửng nhìn Giản Nhuỵ Ái và Trác Đan Tinh, khó khăn : “Các em tới.”

      Giản Nhuỵ Ái thể tin, tay run run, vén vải trắng che mặt viện trưởng Mary lên, nhìn thấy gương mặt chẳng còn sức sống, ánh mắt khép chặt của bà.

      ‘Bịch, bịch’ hai người quỳ xuống bên cạnh viện trưởng Mary, sắc mặt Giản Nhuỵ Ái chợt tái nhợt, đôi môi trắng đến đáng sợ, cả người đều run rẩy, tay của vuốt ve đôi tay lạnh như băng của viện trưởng.

      ngừng xoa, lẩm bẩm : “Viện trưởng Mary, sao tay của người lạnh như vậy? Có phải rất lạnh , lạnh, để con kiếm quần áo khác thay cho người, người nằm đây làm gì thế? Nhanh lên chút.”

      “Viện trưởng Mary, chúng con tới rồi, xin lỗi, chúng con tới trễ...” Trác Đan Tinh ngăn được đau khổ, nằm bên cạnh viện trưởng Mary, gào khóc, giống như muốn đen cả ruột gan của mình khóc ra bên ngoài.

      Những đứa bé của nhi viện, tâm linh vốn yếu ớt hơn người, nên bọn họ chịu nổi chuyện người quan trọng trong trái tim mình rời .

      Chuyện xảy ra, bọn họ như người bị sụp đổ nửa thế giới, đây cũng có thể giải thích của chuyện đau lòng của Giản Nhuỵ Ái và Trác Đan Tinh.

      Mọi người đứng bên cạnh hai người bọn họ, yên lặng rơi lệ.

      Đơn Triết Hạo nhìn những giọt nước mặt ngừng rơi của Giản Nhuỵ Ái mà tâm cũng chua xót.

      “Tiểu Nhuỵ, em đừng như thế, người chết thể sống lại được.” Đơn Triết Hạo đau lòng, dịu dàng ôm lấy vào lòng: “Đừng khóc!”

      Giản Nhuỵ Ái rút vào trong ngực Đơn Triết Hạo, liều mạng khóc đến tê tâm liệt phổi, khóc đến hoa mắt bất tĩnh.

      chịu được cảnh người thân rời , nhớ tới cha mẹ cũng nằm chiếc giường trắng, cả cơ thể lạnh như băng, mặc cho gào khóc, cha mẹ cũng có đẻ ý tới, tại bi kịch lại tái diễn lần nữa.

      Bị kịch này, kích nặng nề đến cõi lòng của Giản Nhuỵ Ái!
      Last edited by a moderator: 25/3/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 47: Viện Trưởng Mary Qua Đời



      Trong phút chốc, Trác Đan Tinh chạy đến cửa sắc mặt tái nhợt, giống như xảy ra chuyện gì? Nhìn sắc mặt của bạn tốt mà tim Giản Nhụy Ái đập liên hồi.


      "Nhụy Ái, xong rồi, Viện trưởng Mary bởi vì trái tim suy kiệt mà qua đời, làm thế nào bây giờ?"


      Giản Nhụy Ái lảo đảo mấy bước, may nhờ Đơn Triết Hạo đỡ , nắm chặt cánh tay Đơn Triết Hạo, móng tay bấu lấy những thớt thịt của , Đơn Triết Hạo nhịn đau đớn, dịu dàng : "Tiểu Nhụy, em đừng khẩn trương, chúng ta đến đó xem chút."


      Trong mắt Trác Đan Tinh tràn đầy nước mắt, chạy tới ôm Giản Nhụy Ái, khó khăn : "Tại sao phải như vậy? Viện trưởng Mary, bà ấy lương thiện như thế! Tại sao ông trời cứ muốn cướp tính mạng của bà ấy?"


      "Làm sao có thể? Viện trưởng Mary mới năm mươi tuổi, tại sao bà ấy có thể qua đời? Đan Tinh, cậu đừng gạt tớ. . . . . ."


      thể tin, đẩy vai Trác Đan Tinh ra, nước mắt phản bội , cứ ngừng chảy xuống


      Viện trưởng Mary, là viện trưởng của tâm hồn lương thiện, từ đến lớn ba người bọn họ đều do viện trưởng Mary nuôi lớn, có thể viện trưởng Mary vừa là ba vừa là mẹ của bọn họ.


      "Tớ cũng vậy hi vọng mọi chuyện đều là giả, nhưng nó là chuyện , viện trưởng Mary rời xa chúng ta rồi." Trác Đan Tinh xong, cũng kiềm được nức mắt.


      "Hạo, em muốn gặp viện trưởng Mary, tại chúng ta liền ." Giản Nhụy Ái vừa khóc vừa nắm cánh tay Đơn Triết Hạo cầu xinh, sau đó cùng chạy ra ngoài.


      Lúc này, đày lòng Đơn Triết Hạo trở nên chấn động, ngăn Giản Nhụy Ái kích động chạy : "Tiểu Nhụy, đồng ý với , mặc kệ xảy ra chuyện gì, cũng thể kích động quá mức, nhớ ? luôn ở bên cạnh em, bảo vệ em."


      Giản Nhụy Ái căn bản nghe được bất cứ từ gì, và Trác Đan Tinh chạy ra đến nhà xe.


      Đơn Triết Hạo khởi động xe hơi, dọc theo đường , ba người họ ai với ai tiếng nào, khí ngột ngạt đến thở được.


      Xe nhanh chóng đến trước của nhi viện Mary!


      Những đứa bé vây quanh thi thể của viện trưởng, gương mặt đứa bé nào cũng nước mắt đầm đìa, ba người nhóm Giản Nhụy Ái lập tức chen vào, nhìn thấy vải trắng che mặt viện trưởng Mary, hai người mang theo cõi lòng tin đứng chết lặng nơi đó.


      Hốc mắt Quyền Hàn đỏ ửng nhìn Giản Nhụy Ái và Trác Đan Tinh, khó khăn : "Các em tới."


      Giản Nhụy Ái thể tin, tay run run, vén vải trắng che mặt viện trưởng Mary lên, nhìn thấy gương mặt chẳng còn sức sống, ánh mắt khép chặt của bà.


      ‘bịch, bịch’ hai người quỳ xuống bên cạnh viện trưởng Mary, sắc mặt Giản Nhụy Ái chợt tái nhợt, đôi môi trắng đến đáng sợ, cả người đều run rẩy, tay của vuốt ve đôi tay lạnh như băng của viện trưởng.


      ngừng xoa, lẩm bẩm : "Viện trưởng Mary, sao tay của người lạnh như vậy? Có phải rất lạnh , lạnh, để con kiếm quần áo khác thay cho người, người nằm đây làm gì thế? Nhanh lên chút."


      "Viện trưởng Mary, chúng con tới rồi, xin lỗi, chúng con tới trễ. . . . . ." Trác Đan Tinh ngăn được đau khổ, nằm bên cạnh viện trưởng Mary, gào khóc, giống như muốn đem cả ruột gan của mình khóc ra bên ngoài.


      Những đứa bé của nhi viện, tâm linh vốn yếu ớt hơn người, nên bọn họ chịu nổi chuyện người quan trọng trong trái tim mình rời .


      Chuyện xảy ra, bọn họ như người bị sụp đổ nửa thế giới, đây cũng có thể giải thích của chuyện đau lòng của Giản Nhụy Ái và Trác Đan Tinh.


      Mọi người đứng bên cạnh hai người bọn họ, yên lặng rơi lệ.


      Đơn Triết Hạo nhìn những giọt nước mắt ngừng rơi của Giản Nhụy Ái mà tâm cũng chua xót.


      "Tiểu Nhụy, em đừng như thế, người chết thể sống lại được." Đơn Triết Hạo đau lòng, dịu dàng ôm lấy vào lòng: "Đừng khóc!"


      Giản Nhụy Ái rúc vào trong ngực Đơn Triết Hạo, liều mạng khóc, khóc đến tâm tê phổi liệt, khóc đến hoa mắt bất tỉnh.


      chịu đựng được cảnh người thân rời , nhớ tới cha mẹ cũng nằm chiếc giường trắng, cả cơ thể lạnh như băng, mặc cho gào khóc, cha mẹ cũng có để ý tới, tại bi kịch lại tái diễn lần nữa.


      Bi kịch này, đả kích nặng nề đến cõi lòng của Giản Nhụy Ái!

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 48: Trong tang lễ gặp phải sát thủ.

      Tang lễ của viện trưởng Mary rất long trọng, tang lễ này là do Đơn Triết Hạo tận lực chăm lo.

      Tất cả những người lớn lên trong Nhi viện, từ cực khổ, kể xa gần, tất cả đều có mặt đông đủ.

      Mọi người mặc áo đen, ngực cài đoá hoa Bách Hoa, sắc mặt ai cũng não nề và đau thương.

      Đơn Triết Hạo tấc cũng rời, luôn bên cạnh bảo vệ Giản Nhuỵ Ái, bàn tay nắm chặt đôi tay của Giản Nhuỵ Ái.

      Chuyện lần này đối với Giản Nhuỵ Ái mà đó là đả thương nghiêm trọng.

      “Hạo, em muốn nhà vệ sinh, ở đây đợi em là được rồi.”

      “Em nhanh rồi trở về nhanh!” Đơn Triết Hạo yên lòng phân phó.

      Giản Nhuỵ Ái gật đầu cái, nhà vệ sinh của nhi viện Mary, được xây dựng ở nơi vắng vẻ, nhưng từ nơi tổ chức hậu lễ đến chỗ nhà vệ sịnh xa lắm, xa xa cũng có thể nhìn thấy.

      Đơn Triết Hạo mới phóng tâm để mình đến nhà vệ sinh.

      Trong nhà vệ sinh có mấy người, khi bước ra khỏi cửa nhà vệ sinh, nhìn thấy tầm hai ba người nằm bất tĩnh mặt đất, máu tươi chảy dài, nguyên nhân bọn họ chết là dao ngay ngực!

      Nhìn thấy những vệt máu đỏ tươi khiến tâm Giản Nhuỵ Ái kinh hãi.

      “A!” nhìn thấy cạnh cửa là năm người đàn ông mặc áo đen, điểm giống nhau của bọn họ là đều mang súng tay.

      phút sau, Giản Nhuỵ Ái biết mình gặp nguy hiểm, sợ hãi chống đỡ vách tường, chất vấn: “Các người muốn làm gì?”

      Năm người đàn ông mặc áo đen gì, từng bước từng bước tiến tới gần Giản Nhuỵ Ái.

      Theo bản năng, Giản Nhuỵ Ái lui về phía sau, cho đến khi thể lui đươc nữa, mới dừng lại.

      “Buông tiểu Nhuỵ ra....” giọng lạnh lẽo vang lên từ phía sau lưng nhóm người áo đen.

      Năm người áo đen và Giản Nhuỵ Ái đồng loạt nhìn về phía cửa, chỉ thấy Đơn Triết Hạo lạnh lùng đứng ở cửa!

      Đơn Triết Hạo đứng từ xa nhìn thấy khí ở nhà vệ sinh bình thường, lập tức đến để kiểm tra, ngờ năm người áo đen đnag cầm súng chỉ vào Giản Nhuỵ Ái.

      ngờ, tốc độ Đơn Triết Hạo nhanh như vậy.” người vừa hết lời, nhanh chóng bắt được Giản Nhuỵ Ái, đem súng nhắm ngay thái dương của Giản Nhuỵ Ái.

      “Buông ấy ra!” trong mắt Đơn Triết Hạo ra tia thô bạo nhìn chằm chằm đám người kia, tay nắm quả đám, giọng tức giận đến kinh người.

      Trong tang lễ long trọng, ngờ có người mang theo súng vào, hơn nữa mục tiêu của bọn họ là nhắm ngay mình.

      Đôi mắt trở nên u, nhìn thẳng vào khẩu súng tay người áo đen, nhìn thấy dấu hiệu bên , biết đó chính là đám sát thủ núi.

      ngờ, Y Thiếu Thiên đem toàn bộ lực lượng của lão Trần diệt trừ, mà vẫn còn lưu lại vài người, hôm nay xem ra phải dọn dẹp sạch , tránh cho lưu lại hậu quả.

      “Buông ấy ra, nếu như Giản Nhuỵ Ái có nguy hiểm gì, mấy người các người đừng mơ tưởng ra khỏi nhi viện, nên quên, khắp nhi viện này đều có người của tôi!” Đơn Triết Hạo láo, bởi vì viện trưởng Mary qua đời lập tức triệu tập vài người đến đây để bảo vệ và tiếp mọi người lo hậu .

      Tay ta nắm chặt khẩu súng, tại Giản Nhuỵ Ái trong tay bọn họ, muốn cứu Giản Nhuỵ Ái, chắc chắn Đơn Triết Hạo phải đánh cuộc lần.

      “Đơn Triết Hạo, nếu chúng ta có can đảm tới nhi viện, cũng chưa có tính toán rời khỏi nhi viện, nếu như có thể kéo theo hai người cùng chết đây phải là cái chết tồi.” Kẻ chuyện nhìn ra ý đồ của Đơn Triết Hạo, tay lên nòng khẩu súng trong tay, tay khác liền chơi đùa gương mặt Giản Nhuỵ Ái.

      “A!” Giản Nhuỵ Ái thét lên tiếng đầy đau đớn.

      Đơn Triết Hạo thấy thế, sắc mặt bỗng biến đổi, bước lên phía trước mấy bước, đem những cử chỉ của Giản Nhuỵ Ái thu vào đáy mắt.

      “Xem ra chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.”

      Đơn Triết Hạo vừa dứt lời, từ trong nhà vệ sinh có hai mươi người sat thủ áo đen xuất , tay bọn họ là những khẩu súng Submachine gun, đồng loạt chỉ vào năm người áo đen, mấy giây qua, thế cục liền xảy ra chuyển biến lớn.

      Trong lúc hỗn loạn, Đơn Triết Hạo đưa tay đem Giản Nhuỵ Ái kéo về trong lồng ngực của mình, khẩn trương hỏi “Tiểu Nhuỵ, em có sao ?!”

      Giản Nhuỵ Ái kinh sợ, cắn môi, trong mắt loé lên những giọt nước mắt: “Em sao, có chuyện gì.”

      Đôi tay mềm mại của ôm lấy cổ của Đơn Triết Hạo, đem mặt mình vùi vào cổ của .

      “Đứa ngốc, cần phải sợ, bảo vệ em rồi.” Đơn Triết Hạo đem ôm vào trong ngực, bàn tay khẽ vuốt ve ót của , cái rồi lại cái, cố gắng an ủi .

      Năm người áo đen thể tin được, bọn họ bày ra tất cả, nhưng lại bị Đơn Triết Hạo dùng mấy giây đẻ phá vỡ, năm người áo đen từ Chúa Tể trở thành tù nhân, “Đơn Triết Hạo, rơi vào tay của cậu, phải cho các em thoải mái chút chứ!”

      Đơn Triết Hạo buông Giản Nhuỵ Ái ra, người mang theo khí thế bức người, ánh mắt thô bạo nhìn chằm chằm năm người áo đen, lạnh lẽo : “Dư của ông chủ trần lớn, xem mọi người trung thành như vậy, dám động thủ với người phụ nữ của tôi, tất cả đều phải chết.”

      Đơn Triết Hạo mang theo mấy hộ vệ, đều là những người trải qua huấn luyện đặc biệt, trước họ đều là những sát thủ cao cấp ở các quốc gia khác nhau, còn nay họ chỉ làm việc riêng cho !

      Súng tay của năm người áo đen liền rớt xuống sàn nhà, nhưng phí sau bọn họ vẫn còn khẩu súng.

      ngờ Đơn Triết Hạo thông minh như thế này, có khả năng, hôm nay chúng ta xem thử ai giởi hơn ai.”

      Đơn triết Hạo biết Giản Nhuỵ Ái gặp nguy hiểm, sớm đem những vệ sĩ kia an bài tốt, chờ lúc thích hợp cứu Giản Nhuỵ Ái.

      đánh nếu nắm chắc chiến thắng!

      Giản Nhuỵ Ái bình ổn lại nội tâm của mình, biết mình an toàn, ngửa đàu nhìn vẻ mặt lạnh lùng của , biết được sức mạnh của Đơn Triết Hạo rồi.

      Lòng của bỗng run lên, trốn vào trong lồng ngực của Đơn Triết Hạo.
      Last edited by a moderator: 25/3/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 49: Giúp Em Với, Cần Sát Sinh



      Ánh mắt của Đơn Triết Hạo thổi qua đám hộ vệ, bọn họ lĩnh ngộ được cái gì? Hung hăng đá năm người áo đen cho họ nằm rạp xuống đất, để cho bọn họ quỳ gối trước mặt của Đơn Triết Hạo.


      Đầu năm người áo đen đầy mồ hôi lạnh, ánh mắt thoáng qua chút xốc xếch, nhưng mặt vẫn là vẻ mặt chịu khuất phục, ánh mắt trừng lớn.


      "Ông chủ Trần, còn bao nhiêu dư đảng, nhanh chóng ra, các người được giảm chút tội."


      Mắt Đơn Triết Hạo trở nên sâu thẵm, đem Giản Nhụy Ái đặt trong lòng, về phía trước bước, hôm nay nhất định phải đem tất cả dư đảng của lão Trần ra, tiêu diệt toàn bộ, nếu , bọn họ uy hiếp đến an toàn của Giản Nhụy Ái.


      "Ta biết. . . . . ." Năm người áo đen cùng kêu lên .


      Đáy mắt Đơn Triết Hạo thoáng qua lạnh lẽo, ‘ soàn soạt soàn soạt ’ mấy cái, cây súng lục màu bạc được lên cò, chỉ thẳng vào người áo đen, tròng mắt tỏa ra tia tàn nhẫn: "!"


      " gì?" Người bị súng chỉa vào ót, thân khẽ ưỡn lên, đầu nhìn chăm chú vào họng súng, ánh mắt nhìn chằm chằm Đơn Triết Hạo, bộ dáng thấy chết sờn.


      Năm người áo đen có chút cốt khí, thấy bọn họ cứng ngắc, mặc kệ bên trong có bao nhiêu cứng rắn, đứng trước mặt Đơn Triết Hạo đều biến thành kẻ nhu nhược.


      "Nếu như , vậy tôi cho các người về nhà làm việc!" Đơn Triết Hạo cười lạnh tiếng, châm chọc , tròng mắt năm người áo đen lóe ra vẻ kinh hoảng, sau đó lại là vẻ mặt thà chết.


      Nếu bọn họ , Đơn Triết Hạo cho bọn họ cơ hội để .


      "Ban đầu khi chúng tôi bị ông chủ Trần thuần phục, chúng tôi cũng chưa có người nhà, chẳng uy hiếp được chúng tôi đâu!"


      Đơn Triết Hạo nhìn chằm chằm vào người chuyện, đáy mắt nhanh liếc qua người có ý định lẫn trách, bất đắc dĩ người chuyện, căn bản sợ hơi thở ác độc của Đơn Triết Hạo.


      Xem ta muốn nghe được điều bí mật từ miệng năm người áo đen là chuyện thể nào, vung tay lên, phía sau là hai mươi tên cận vệ, đồng loạt lên cò, súng lục hướng về phía năm người áo đen.


      Đối với Đơn Triết Hạo người có lợi, giữ lại cũng là lãng phí đất đai, chi bằng giải quyết cho xong.


      Giản Nhụy Ái nhìn tình cảnh trước mắt, kịp hiểu là Đơn Triết Hạo muốn làm gì?


      "Hạo, thể làm như thế?"


      "Tiểu Nhụy, em biết mình ?" Đơn Triết Hạo chống lại ánh mắt cầu xin của Giản Nhụy Ái, giọng mang theo chút tình cảm nào.


      khí tiếng động, khí mang theo khẩn trương và mùi mái tanh nồng nặc, khiến tinh thần của Giản Nhụy Ái càng thêm căng thẳng và lo sợ.


      Hôm nay viện trưởng Mary về trời, thể giết người, nếu là bất kính đối với viện trưởng Mary, mím môi: "Hạo, đừng giết người nữa, bỏ qua cho bọn họ ?"


      Mọi người nhìn chằm chằm vào gương mặt thất sắc của Giản Nhụy Ái, trong con ngươi xinh đẹp là những giọt nước mắt tràn đầu, môi đỏ mọng khẽ run rẩy, cố giả bộ trấn định xin tha cho những người suýt giết .


      "Tiểu Nhụy, hiểu em thấy mấy chuyện chém giết, dẫn em ."


      Đơn Triết Hạo thu súng lục trong tay lại, biết Giản Nhụy Ái thích nhìn những trận chém giết, tâm hãi quá độ, nên muốn dắt rời .


      Giản Nhụy Ái gì, chỉ kinh ngạc nhìn Đơn Triết Hạo, bước chân nhúc nhích.


      "Hạo, đừng làm như thế, giết người phải đề mạng, bọn họ cũng có làm gì em? Khuyên nên có lòng khoan dung, giết bọn họ rồi, bị phát luận trừng trị đó!"


      Giản Nhụy Ái nhìn người áo đen cầm súng chỉ về đám người kia, nếu như ngăn lại, có phải sinh mạng họ biến mất rồi ?


      "Tiểu Nhụy, tuyệt đối bỏ qua cho những người làm tổn thương em!"


      Đơn Triết Hạo biết Giản Nhụy Ái thiện lương, dù giải thích như thế nào, cũng thay đổi được gì.


      Năm người áo đen đồng loạt nhìn Đơn Triết Hạo, từng chữ : "Đơn Triết Hạo, cậu muốn giết cứ giết ! Chúng tôi đây, bao giờ cầu xin phụ nữ!"


      "Được!" Đơn Triết Hạo chịu được uy hiếp của người khác, nếu bọn họ muốn chết, vậy trách được chuyện máu lạnh vô tình, vung tay lên, ‘bằng’ mấy tiếng vang dội khắp trời.


      Trong nháy mắt, nhà vệ sinh của nhân gian lại biến thành địa ngục, toàn thân năm người áo đen nhuộm máu đỏ tươi, nằm bất tỉnh sàn nhà, bảy rồi tám người đứng bỗng nằm sàn.


      cơ thể năm người áo đen toàn là máu tươi, giống như suối nước ngừng phun ra, mãnh liệt ra, giống như Nham Thạch phun trào, máu hồng dính quần áo, nhuộm đỏ cả nhà vệ sinh, chung quanh đều là máu, mắt của đám người kia đều trợn trắng lên.


      "A!" Giản Nhụy Ái bị kinh sợ, giống như gặp ma quỷ, khiến cho cả người ghê tởm đến muốn ói: "Ưmh. . . . . ." Cả phổi cũng lăn lộn .


      "Tiểu Nhụy, em có sao ?" Đơn Triết Hạo vịn vịnh vào người Giản Nhụy Ái, trấn an .


      Sắc mặt Giản Nhụy Ái mất hết sắc huyết, đôi môi yếu ớt, đây là lần đầu tiên thấy nhiều người chết như thế, trước kia chỉ từng nhìn qua phim truyền hình, hơn nữa bọn họ còn chết bên cạnh , Đơn Triết Hạo vì mà giết chết những người này, nghĩ tới những chuyện này, nội tâm của kinh sợ, dường như bước chân vào thế giới bóng đêm.


      Đơn Triết Hạo nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Giản Nhụy Ái, yếu đuối của , trong lòng là trận áy náy: "Tiểu Nhụy, cần phải sợ, nếu như giết bọn họ, bọn họ gây bất lợi cho em, biết ?"


      Giản Nhụy Ái khóc thành tiếng, núp vào trong ngực Đơn Triết Hạo, cả người run rẩy, giọng yếu ớt: "Giúp em với, cũng cần sát sinh."

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 50: Giản Nhụy Ái Ngất Xỉu



      "Đứa ngốc, em quá đơn thuần, nếu như em mềm lòng với kẻ địch, chính là em tự đào mồ ình, chỉ cần người nào uy hiếp đến sinh mạng của em, để cho nhận lấy cái kết thê thảm." Đơn Triết Hạo dùng tư thái ngạo nghễ, trong mắt tia kiên định, ngày hôm nay giết sạch những khẽ tổn thương Giản Nhụy Ái, chuyện đương nhiên, chính là chủ, nên giọng của có chút cuồng ngạo, khiến Giản Nhụy Ái sợ hãi.


      "Nhưng dù sau bọn họ cũng là mạng người!" muốn bởi vì mình, mà mấy người kia bị mất mạng, coi như bọn họ đáng chết, cũng phải đến cho Pháp luật khai trừ bọn họ.


      tuyệt đối ngờ Đơn Triết Hạo làm như vậy!


      Qua mấy giây ngắn ngủn, đưa mắt những những thi thể chết yểu, muốn đạo lý với Đơn Triết Hạo, cũng biết thế nào? Chỉ có mới là người, mới gọi là mạng sống sao? Trái tim ngừng đập loạn, dịu dàng ôm lấy ngực, cảm giác đầy ấm áp.


      Vẻ mặt Giản Nhụy Ái ngừng xoay chuyển, từ bi thương đến sợ hãi, sợ hãi đến vô cùng tự trách!


      "Được rồi, đỡ em ra ngoài!" Đơn Triết Hạo cố gắng hạ thấp giọng của mình, biết chuyện này sợ, hiền lành lại đơn thuần, làm sao lại để cho tiếp xúc với chết chóc như thế này?


      Khi bước ra ngoài, cảm nhận được mùi vị mới mẻ, nội tâm Giản Nhụy Ái dần nóng bức, giống như chậm rãi lấy lại cảm xúc.


      nhắm mắt lại, khắc chế những hình ảnh nên có cứ bu quanh đầu của mình, càng muốn để những hình ảnh kia trở thành thứ ám ảnh lấy .


      Những có cứ quay quanh mắt của !


      lắc đầu cái, ngước mắt nhìn gương mặt tuấn của , nhưng đôi mắt vẫn như đôi mắt của con quỷ khát máy, ánh mắt ấy vô cùng xa lạ, tựa như mèo ngoan biến thành con cọp hung ác!


      giây sau, cảm giác thấy sợ khi đứng bên cạnh Đơn Triết Hạo.


      Tại sao lại có bộ dạng như vậy? sợ ai? Cảm giác sợ hãi?


      Trong mắt sinh mạng con người rẻ mạt như vài đồng tiền, vậy thích , vậy mạng của cũng chẳng đáng tiền.


      đường, thân thể Giản Nhụy Ái khẽ run rẩy trong mắt lóe lên những ngôi sao mang tên hoang mang, điều đó khiến tim Đơn Triết Hạo đau nhói.


      biết ý định của Giản Nhụy Ái, nhìn lời nào, chỉ lo về phía trước, giống như bỏ hết tất cả mọi chuyện nơi đây ngoài ra bên ngoài.


      Đơn Triết Hạo mới biết vừa rồi mình quá xúc động, khiến Giản Nhụy Ái hoảng sợ.


      khẽ thở dài tiếng, đưa tay muốn giữ tay Giản Nhụy Ái lại, khiến thân thể hơi ngẩn ra.


      Đơn Triết Hạo lập tức cau mày, để cho tiếp, tay dùng chút lực, ôm lấy Giản Nhụy Ái vào lòng mình: "Em nghĩ cái gì vậy?"


      " có, có gì. . . . . ." Giản Nhụy Ái hốt hoảng trả lời.


      Gương mặt tái nhợt và tiều tụy cố gắng trốn tránh, khiến trong lòng Đơn Triết Hạo cảm đau đớn.


      "Em sợ?" Đơn Triết Hạo dịu dàng hỏi.


      " có. . . . . . có." Giản Nhụy Ái cảm giác thần kinh mình đau nhức, nhưng dám chuyện với , nhìn thẳng vào mắt , trong đó là những tia máu tanh cùng tàng nhận.


      "Tiểu Nhụy, em phải biết , có thể làm mọi chuyện, nhưng em phải hiểu, làm tất cả là để bảo vệ em, chính là người đàn ông của em." Giọng của nhàng và linh hoạt, khuôn mặt tuấn lộ ra nét ôn nhu lạ thường, muốn lợi dụng ấm áp của mình đầu độc lấy tâm hồn , trấn an bối rối trong lòng .


      "Em. . . . . . Em có sợ hãi!" Giản Nhụy Ai quay mắt, bước như người mất hồn, dám quay lại nhìn khuôn mặt tuấn của , trong lòng hồi hốt hoảng, thân thể của khẽ run rẩy.


      nâng khóe môi lên: "Tiểu Nhụy, ở đây, em đừng sợ?"


      "Em... em có. . . . . . em sợ, em nghĩ thông rồi, Hạo, đừng ép buộc em" Lý tri Giản Nhụy Ái như sắp rơi .


      khó chịu ngồi chồm hổm lên, chậm rãi ôm thân thể mình, đem gương mặt giấu vào nơi sâu nhất, khóc ra tiếng .


      Lòng đau đớn, ôm chặt lấy thân thể của , Đơn Triết Hạo biết Giản Nhụy Ái sợ! Hình ảnh mới vừa rồi có lẽ hù dọa , hối hận và xúc động, làm được gì, hối hận cũng rồi, huống chi cho phép người khác làm tổn thương , nếu người kia tiếp tục sống thế giới này, vô cùng lo lắng.


      Đơn Triết Hạo mặc cho khóc thút thít, chỉ cần có thể bảo vệ an toàn cho . . . . . .


      "Tiểu Nhụy, Tiểu Nhụy. . . . . ." Đơn Triết Hạo gọi tên , Giản Nhụy Ái động tĩnh, ngất , khuôn mặt trở nên đông cứng, ôm lấy tiến lên xe hơi riêng, chạy tới bệnh viện.


      ôm Giản Nhụy Ái vào lòng ngực, dịu dàng ra lệnh: "Tiểu Nhụy, Tiểu Nhụy. . . . . . Em mau tỉnh lại cho ."


      nằm trong ngực dường như đối nghịch với , gương mặt trắng nõn giờ đây tái nhợt, môi đỏ mọng nhúc nhích.


      Bình tĩnh như thế là sao? có thể cảm nhận được hơi thở suy yếu của , sắc mặt lạnh lùng đạt tới cực hạn, hướng về phía tài xế quát: "Nhanh lên chút!"


      Tâm tài xế khỏi run rẩy, tay thấm ướt mồ hôi, cố gắng chạy với tốc độ nhanh nhất có thể.


      Chiếc xe thể thao chói sáng như bay khỏi mặt đường, với tốc độ điên cuồng, khiến cho các chiếc xe chạy ngược lại, dùng có tức giận cũng dám chống lại, dù sao chỉ cần chiếc xe kia bị trầy chút, mọi người cũng khó có tiền mà trả.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :