1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô vợ giả mạo rất thần bí - Vọng Thần Mạc Cập (117)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 223

      Ăn cơm xong, Lăng Châu cùng Mẫn Mẫn thu dọn bát đũa đem vào phòng bếp, đem rồi bảo người giúp việc ra ngoài mua đồ ăn .

      Lăng Châu vén vén mái tóc dài của con , hỏi: "ChuyệnMang thai còn có cùng chuyện sao? "

      Ninh Mẫn Mẫn theo bản năng chạm sờ sờ đến nơi đó, cho dù là cao cổ, cũng thể che hết dấu vết nơi đó, có phần xấu hổ, rụt rụt cổ, ấm giọng :

      "Còn có! Để đến bệnh viện kiểm tra !"

      "Hèn chi như thế điều độ!"

      Được có bao nhiêu nhiệt tình, mới có thể có như thế mảnh hôn ngân.

      "Mẹ, người đừng cười con."

      Ninh Mẫn Mẫn có chút lung túng, xấu hổ.

      Lăng Châu vẫn cười, dùng tay ướt gõ vào mũi con :

      "Đàn ông đều thích dùng hành động để tuyên bố quyền sở hữu đối với phụ nữ. Chính là vừa mới cưới hạn phúc, mới đúng là bình thường, nhưng chỉ con mới biết ràng cơ thể con, tốt hơn hãy cẩn thận chút. , mang thai giai đoạn trước nên có cuộc sống sinh hoạt vợ chồng."

      "Con biết... Nhưng có điều, con cảm thấy khó chịu. Cảm thấy được thân thể tình hình rất tốt... Hoàn toàn có cảm giác khó chịu..."

      "Tóm lại, phải kiềm chế chút! Vì Bảo Bảo mà nghĩ."

      "Ah, vẫn ngóng trông ta mang thai a! sau đó cùng xác định tiếp nên là hẳn quấn quýt như thế rồi !"

      lớp má ửng đỏ gương mặt xinh đẹp kia, có phần thẹn thùng cho tới bây giờ Lăng Châu chưa thấy đẹp.

      Ài!

      Bà cười, lắc đầu: Đứa này, trước kia vì đàn ông mà tức giận giờ càng nữ tính hơn. cái nhăn mày nụ cười hết sức ma mị có thể làm mềm yếu xương của đàn ông. Nhớ ngày đó, bà lo lắng này thể được tình , hóa ra tất cả đều là bà lo lắng nhiều.

      Trong phòng khách, Đông Đình Phong cùng cha vợ và ông nội chuyện, chuyện chút về các vấn đề chính trị và kinh tế, khí cực kỳ thân thiện.

      Vô luận là Ninh Trùng hay là Ninh Đại Hải, đều hài lòng với đứa này, đối với các ý kiến đều cảm thấy hiểu được. Chỉ có Đông đại thiếu mới có khả năng thực tế này.

      "À, có rảnh ? Theo ta ra ngoài dạo ! Ta có mấy câu muốn với cậu..."

      Thừa dịp Ninh Mẫn Mẫn trở về phòng thay quần áo, Lăng Châu với Đông Đình Phong.

      Đông Đình Phong tự nhiên vâng theo.

      Khu phía tây Bình sơn hồ nước nhân tạo, bên hồ có nhà ăn, sáng sớm có nhiều người lắm. Sau đó hai người ngồi ở vị trí có nắng, đắm chìm trong ánh nắng mặt trời.

      Đông Đình Phong có vẻ mặt khiêm tốn, nhìn người mẹ của vợ của mình:

      "Mẹ, người muốn với con cái gì?"

      " Mẹ muốn chuyện của Vãn Vãn với con chút!"

      Lăng Châu đối với người con rể này là thích nhưng cũng ít băn khoăn.

      Dù sao, người này quá nổi tiếng, người đàn ông huyền thoại nhưng than thiết.

      Trước kia, bà chỉ thấy tạp chí tài chính và kinh tế. Có khi, ở trang đầu của báo giải trí, báo viết chút ái muội , hư hư thực thực, làm cho người ta có biện pháp đánh giá chính xác phong cách cá nhân của người này.

      Vậy đây buổi tối Tết Nguyên Tiêu, chuyện lấy con của bà xuất các trang báo

      Điều đó, hôn nhân như được công bố, cho dù đó là tin tức giải trí hay là tin tức tài chính và kinh tế đều liên tục phát song toàn bộ tin này mẩu. Tất cả truyền thông dự đoán, vợ hai của Đông Đình Phong như thế nào.

      tại chỉ cần hướng mạng vừa tìm, tất cả đều là này mẩu tin tức này, trang dẫn tin tức vẫn rất cao.

      Bởi trong lòng bà nghĩ gả cho đàn ông nên gả cho người kiên định, cần quá đẹp trai, cần có nhiều tiền bạc - - Người đàn ông đẹp trai, giàu có, quá dễ dàng bị người khác nhớ đến. gia đình , chỉ cầu sống vô cùng đơn giản. Người chồng phúc hậu, biết vợ, con, kiếm được đủ tiền để chi tiêu, cần mua hàng hiệu xa xỉ phẩm cho vợ, cũng cần siêu xe. Có thể có chiếc xe thay vì bộ. Sáng chín chiều năm sinh hoạt mới đúng nhất thích hợp nhất.

      Giống như con người đám mây, thể kết hôn nào khi khoảng cách đó quá lớn, quá mức ưu tú, quá nhiều tiền, có thể hay đến cuối cùng, ai nào có thể biết được.

      Nhưng con chính là muốn gả cho rồi.

      Nếu là mang thai, Bà có thể dùng thân phận làm mẹ để gây áp lực, đừng tìm loại này gia thế của người đàn ông này dây dưa, bao gồm cả Hoắc Khải Hàng. Đều là bà cho rằng nên chạm vào người này.

      Vấn đề là nha đầu mang thai, ngoại trừ có đồng ý của mọi cố gắng, đều có hai lời.Chỉ là, lòng của nàng, khó tránh khỏi miễn cưỡng.

      "Mẹ, đối với Vãn Vãn, con coi như con ruột!"

      Lăng Châu bởi thế cực kỳ cảm động, những người đàn ông muốn có phụ nữ đầu tiên cái gì đều có thể bao dung. Nhưng chờ đợi tình cảm khác hết sức chịu đứng

      Tốt, tất cả mọi thứ đều có thể nhắm mắt làm ngơ nhưng khi tan vỡ bất cứ điều gì cũng trở thành cái cớ.

      Đây là thói hư tật xấu cố hữu.

      " tại ta tin tưởng lời con , khẳng định là rất có thành ý."

      Lăng Châu nhàn nhạt cười:

      "Nhưng, chúng ta dựa vào tâm mà , Mẫn Mẫn mang theo Vãn Vãn tiến vào nhà họ Đông, con thực cảm thấy thích hợp được sao? Chúng ta suy xét đến vấn đề môn đăng hộ đối xứng . Nhưng có chút vấn đề là tại con là người có tiếng tăm, có tiền có thế, khi truyền thông đem Mẫn Mẫn đào ra, lúc đó khó tránh khỏi có người xem thường con..."

      "Người khác nghĩ, thấy thế nào quan trọng. Mẹ, quan trọng là ..., cùng Ninh Ninh sống cùng con..."

      cho thấy thái độ thẳng thắn của mình.

      "Đúng là, ai ngại ánh mắt người khác! Con vui vẻ tại thời điểm này khả dĩ ngại, ví như có ngày..."

      mặt Lăng Châu lên thần sắc lo lắng, tiếp.

      ràng Đông Đình Phong thấy mẹ vợ cực kỳ lo lắng đối với , cho rằng hôn nhân này rủi ro là cao.

      cân nhắc suy nghĩ chút đến lời , thị trong tâm trí

      Lúc này, Lăng Châu ngừng lát chuyển đề tài:

      "Hôm qua cái, Đông phu nhân cùng ta chuyện riêng, bà thể ý tứ: Hi vọng Vãn Vãn theo cha con bé. Ta cân nhắc hơn nửa đêm, cảm thấy là nên đem Vãn Vãn cho làm con của Hoắc Khải Hàng. Dù sao, con cùng Mẫn Mẫn rất nhanh có đứa con của chính mình. Mang theo Vãn Vãn, khi Mẫn Mẫn có tiểu bảo bảo, khó tránh khỏi hội lơ là Vãn Vãn, đến lúc đó Vãn Vãn sợ là lại có loại cảm giác bị bỏ rơi.

      "Cẩn, con suy nghĩ chút theo góc độ Vãn Vãn, nếu Vãn Vãn theo Mẫn Mẫn tiến vào nhà họ Đông. Ở nhà họ Đông, ngoại trừ Mẫn Mẫn, những người khác đều là người ngoài, bọn họ quả có thể chấp nhận con bé ấy sao? Đầu tiên, là mẹ con, khẳng định là thích con bé. Tiếp theo, khả năng vì thân phận con riêng mà bị mọi người cười nhạo. Đây là chủ đề... vô cùng có khả năng tạo thành cái bóng đổ lên tâm trí trẻ con.

      "Cho nên, ta nghĩ muốn Vãn Vãn theo Hoắc Khải Hàng mới là tốt. Mmặc kệ như thế nào, tóm lại con bé là con cháu nhà họ Hoắc, Hoắc lão phu nhân, Hoắc nhân, đều che chở tốt cho con bé. Hoắc Khải Hàng cũng thương con bé.

      " tại, vấn đề trọng điểm là: Mẫn Mẫn đồng ý.

      "Cẩn, ý của ta là như vậy: Chúng ta đồng khởi khuyên nhủ Mẫn Mẫn, xem có thể hay Mẫn Mẫn buông tha quyền nuôi dưỡng..."

      Nghe xong lời này, trán Đông Đình Phong nhăn lại phen, mẹ vợ và bố vợ đều như vậy cũng nằm ngoài ý của . Mẹ vợ nghĩ như vậy cũng hợp tình hợp lý, nhưng là:

      "Mẹ, chuyện Vãn Vãn con tôn trọng quyết định của Mẫn Mẫn . Nếu con cưới Mẫn Mẫn, con chuẩn bị kỹ càng mọi thứ của ấy. Vãn Vãn là thịt da trong lòng ấy, ấy lại đau khổ, con thể khuyên, cũng khuyên, lúc này lại khiến ấy đau lòng.

      "Còn có việc, con biết mẹ có ít nhiều có phần lo lắng, sợ con đối A Ninh chỉ là ham nhất ham vui. Qua mấy tháng nữa, chừng con có thể đem người vứt bỏ rồi, mặc kệ rồi.

      "Ở chuyện này, con thực có biện pháp trong khoảng thời gian ngắn chứng minh cho mẹ cái gì. Con chỉ có thể như vậy:

      "Mẹ, con phải thiếu niên mười bảy mười tám tuổi chỉ biết là kích động, làm việc nghĩ đến hậu quả, chỉ vì phấn khích của thân thể. Con ba mươi mốt, ràng chính mình nghĩ muốn cái gì, cũng hiểu chính mình có bao nhiêu năng lực, có thể sinh đời sống người phụ nữ của mình như thế nào. A Ninh có Vãn Vãn, là chuyện thực, tựa như con có con trai, đây là chuyện thể thay đổi được tại. Vào thời điểm này, con cùng nàng là đúng chờ đợi. ấy có thể thương con của con, vậy vì cái gì con thể bảo vệ của con của ấy?

      "Nếu như ngay cả Vãn Vãn con cũng bảo vệ được, người đàn ông là con đây còn có đáng để nàng uỷ thác cả đời... Người phải hay ?"

      Đây đúng là dốc lòng của người đàn ông chuyện cũng chân thực.

      Đông Đình Phong thấy mẹ vợ gì, liền phen, để an lòng của bà.

      Lăng Châu sau cùng do dự câu:

      "Chỉ sợ Hoắc gia chịu buông tha. Nếu Đồng gia và Hoắc gia là vì chuyện này mà kiện nhau ra tòa, bị thương vẫn lại là đứa bé và còn có thể ảnh hưởng tình cảm của con cùng Mẫn Mẫn! Đây là những gì ta muốn nghĩ đến kết quả."

      "Người đừng lo lắng, việc này giao cho con làm! Nhất định có thể giải quyết tốt đẹp."

      Lăng Châu nghe xong, còn phản đối ý kiến.

      Đông Đình Phong lúc này mới thở hơi dài, nhõm. Nhưng lại cảm thấy bắt đầu suy chuyện khác:

      Làm như thế nào để thực quyền nuôi dưỡng Vãn Vãn ở Hoắc gia?

      Còn tiếp!

    2. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 224

      Hai người trở lại sắp xếp phòng ốc Ninh Mẫn ra đón, nhìn người đàn ông đó biết gì với Hà Cúc Hoa khiến cho bà mỉm cười.

      “Mẹ, Cẩn chi, hai người đâu vậy, báo hại con phải tìm khắp nơi! Hắt xì...”

      “Tùy tiện dạo thôi...”

      Đông Đình Phong nhìn thấy người chỉ mặc áo lông, liền cởi áo khoác bên ngoài, bước nhanh tới khoác lên người .

      “Bên ngoài rất lạnh, vào nhà lấy thêm áo khoác dày chút mặc vào.”

      “Em thích được chiều chuộng như vậy.”

      kiêu ngạo nhìn.

      hắt xì như vậy lại còn cậy mạnh, ngoan, vào, thể bị cảm...”

      Nếu thực bị cảm, phải uống thuốc nghỉ ngơi, thực kế hoạch mà phải hoãn. Đây là điều mà muốn chút nào.

      Ninh Mẫn hiểu suy nghĩ cái gì, nhìn như vậy chỉ quan tâm chính mình, tựa như đối với đứa trẻ vậy, bất giác khóe mắt cũng cong lên độ cong hoàn mĩ, bởi vì Hà Cúc Hoa cũng nhìn , cười có chút xấu hổ a!

      Xem ra, mẫu thân đối với rất vừa lòng.

      Ba người trước sau bước vào nhà.

      Ninh Mẫn khóa cửa cùng Hà Cúc Hoa muốn cùng Cẩn Chi phủ Thủ tướng, Lăng Châu gật đầu :

      “Vốn ta còn muốn cho ba người cùng , nhưng mà có Cẩn Chi đây rồi, ba người tiện. Hai vị nữ tiểu thư của Hoắc gia kia cũng phải dễ chọc.”

      Đông Đình Phong ở bên cạnh, nở nụ cười châm biếm, vị nhạc mẫu này đối với cũng rất tin tưởng, điều này làm cho rất phấn khích.

      Lẫn nữa ra nhìn thấy chiếc Cayenne đỗ ở trước nhà. Trần Túy canh giữ ở bên cạnh cửa xe, nhìn thấy bọn họ ra bèn hỏi muốn đâu, Đông Đình Phong muốn phủ Thủ tướng.

      Trần Túy quay đầu, sâu xem xét vài lần, cũng cái gì nữa.

      nhớ Đông Đình Phong từng qua: Phủ Thủ tướng là nơi đời này nghĩ muốn vào. Nhưng vậy mà hôm nay, lại vì phu nhân mà ngoại lệ.

      Về phần nguyên nhân, ước chừng là vì Hoắc tiểu công chúa đáng kia.

      biết , đạt thiếu gia của sắp làm chuyện khiến người ngoài thể tưởng tượng nổi, đó là: vì phu nhân mà đòi tranh quyền nuôi dưỡng với Hoắc gia.

      Chuyện này nghiêm khắc mà là hoàn toàn trí lý.

      Nhưng đại thiếu gia của từ khi gặp vị phu nhân này, thường xuyên làm những chuyện như vậy, chỉ là trợ lý nho thể nào dùng tư duy bình thường mà nghĩ được trong lòng Đông đại thiếu gia quý của tính toán cái gì, nên chỉ biết theo lệnh mà làm.

      Trần Túy sải bước tiến vào ghế ngồi lái xe, khởi động xe.

      Đông Đình Phong và Ninh Mẫn ngồi xuống ghế ngồi ở phía sau.

      “Đông Đình Phong, Trần Túy đường đường là thạc sĩ tốt nghiệp vậy mà lại phải lái xe cho , có phải hay nhân tài được trọng dụng?”

      Ninh Mẫn cũng là trong lúc vô tình nghe được A Lực như vậy, Trần Túy bằng cấp cực cao, lúc này trong lòng rất tốt, nhị được trêu chọc câu.

      Trần Túy nghe xong cười cái.

      Nhân tài được trọng dụng?

      Làm sao có thể?

      thông qua kính chiếu hậu liếc cái ngay lúc đó liền đắm chìm trong vẻ trẻ trung vô cùng xinh đẹp của vị nữ nhân, :

      “Đông thiếu thân phận rất cao quý, đời này mấy ai có thể có vinh hạnh trở thành lái xe cho Đông thiếu gia đâu? Nếu phải là người thân, có ai có thể gần gũi Đông đjai thiếu gia?”

      Lời này làm cho Ninh Mẫn cười, :

      “Còn cho rằng là vinh dự!”

      cũng cười:

      “Phải là duyên phận. Đôi khi, chức vụ cùng bằng cấp có quan hệ với nhau.”

      giống như hôn nhân, cần phải hai gia đình cùng có mối liên hệ với nhau.”

      “Luôn luôn có trường hợp đặc biệt tồn tại. ở tại thời điểm gặp gỡ người kia, chỉ cần chơi thân, có chung sở thích, có đủ tài năng làm tốt công việc được giao là có thể được ấy tin dùng, vậy đúng rồi.”

      “Người với người trong lúc đó có duyên phận có khi chính là đơn giản như vậy.”

      “Xem, và thiếu gia phải là đôi rất đẹp hay sao? Đó chính là chuyện mà tôi mong muốn.”

      “Vô luận là tình hay là hôn nhân, hoặc là chức vụ, có thể làm cho mình cảm thấy vui vẻ, thư thái, can tâm tình nguyện, hơn nữa người kia cũng quý coi trọng mình, cùng vị trí đó nhưng có thể thể ra giá trị cá nhân của mình chúng ta nên quý trọng nó.”

      Nghe vậy, Ninh Mẫn đột nhiên cảm thấy người đàn ông của rất thủ đoạn, bất kể nam hay nữ đều hết lòng vì , lòng người bị làm cho lung lay chuyển đổi.

      Có thể có thuộc hạ như vậy là rất may mắn.

      Phía sau, có ý nghĩ sâu sa nào khác, chỉ lúc sau nghĩ lại mới ý thức được lời của Trần Túy còn có thâm ý khác.

      Đến cửa của phủ Thủ tướng, bảo vệ nhìn xe bọn họ đến liền lên kính lễ cái, nhìn Ninh Mẫn ngồi ở phía sau mỉm cười, :
      “Ninh tiểu thư, lão phu nhân và phu nhân đợi lúc lâu, nay ở Nhất Hào chờ .”

      “Lão phu nhân ở đó?”

      Ninh Mẫn hơi giật mình.

      “Đúng vậy.”

      Ninh Mẫn gật đầu, bảo vệ cho bọn họ qua, hai chiếc xe trải qua quá trình kiểm tra nhanh chóng, hướng Đệ nhất phủ Thủ tướng trang nghiêm mà hoa lệ vào.

      Xe dừng lại, Đông Đình Phong lấy tay xoa xoa vẻ mặt có điểm hơi căng thẳng của vợ mình, cảm nhận được cảm thấy bất an.

      “Gương mặt như thế nào nghiêm túc như vậy? Khẩn trương sao?”

      “Ừ!”

      bất đắc dĩ thừa nhận:

      “Gặp Hoắc phu nhân, em còn có thể giữ bình tĩnh, gặp Hoắc lão phu nhân, em cảm thấy hơi sợ bà ấy. chưa gặp nên viết được bà ta như thế nào, bất kể là chuyện ánh mắt vẫn cứ như dao găm, vô luận chúng ta có gì cũng có thể bị dao găm kia đâm chết. Muốn cùng người như thế đàm phán... Aiz...”

      thở dài, nhịp tim tự chủ được cứ tăng dần lên đập thình thịch.

      Đông Đình Phong đưa tay lên khẽ vuốt mái tóc mượt mà như tơ lụa của , ỏ trong hệ thống sưởi ấm áp của xe, thanh hơi khàn khàn :

      “Có ta ở đây! việc gì!”

      câu vô cùng đơn giản, lại có thể trấn an lòng của Ninh Mẫn.

      thở dài, đôi lông mày thanh tú khẽ nhíu cái.

      là vạn năng sao?”

      Bỏi vì có ở bên cạnh, đột nhiên cảm thấy rất an tâm, chẳng sợ lần gặp gỡ này mọi chuyện ra sao, luôn luôn có người ở bên cạnh động viên ủng hộ, cảm giác này thực rất tốt.

      “Phu nhân, ta luôn ủng hộ cho em!”

      vừa cười, vừa hôn lên mi tâm của .

      đôi môi đẹp như hoa đào cũng lên nụ cười.

      Được người cưng chiều, sủng ái cảm giác tốt.

      nghĩ, từng bước sa vào lưới ái tình của người đàn ông này thực dễ dàng.

      Hai người xuống xe, sánh vai hướng hoa viên phía đông vào phòng hội nghị. Trần Túy mang theo người vệ sĩ theo ở phía sau. mặt khác căn dặn vệ sĩ ở lại canh giũ bên cạnh xe.

      Ánh nắng tươi sáng, trời trong nắng ấm, bên trong phủ rất nhiều người tới lui. Có quan chức nhận ra Đông Đình Phong, vội lên chào hỏi, cười hỏi Đông lão gia có khỏe , hỏi xong ánh mắt thoáng nhìn qua người bên cạnh, hỏi câu:

      muốn kết hon sao?”

      Lúc này Đông Đình Phong mỉm cười giới thiệu:

      sai, đây là phu nhân ta.”

      Vì thế, vài ánh mắt tự nhiên mà rơi xuống người Ninh Mẫn. Bọn họ cười chúc mừng:

      “Thâjt tôt, hai người xứng đôi. Đến lúc đó phát thiệp mời đừng quên chúng tôi nha.’’

      Đông Đình Phong : “Nhất định quên.”

      Đem Tết nguyên tiêu, tin tức báo tung ra liền là cho mọi người kinh hãi. An Na là người tình đêm của Đông thiếu tạo ra scandal mang thai con của cũng cóđề cập đến, truyền thông chỉ tới Đông thiếu bất ngờ tái hôn, cùng ảnh chụp kèm theo.

      Trong đó, ảnh chụp Đông Đình Phong đều liên quan đến Ninh Mẫn, có tấm chụp nghiêng, có tấm lấy góc độ đẹp, có vẻ tao nhã nhưng lại mang vẻ quyến rũ thần bí. Bất luận là khuôn mặt hay dáng người đều rất mê người.

      Ninh Mẫn hiểu , chuyện này bĩnh tĩnh như vậy chắc chắn là do Đông gia thầm gây áp lực cho cánh nhà báo nên mới bố này nọ, Đông gia sao có có vết nhơ như vậy?

      “Khuôn mặt này có điểm nhìn quen mắt a...”

      Cùng Đông Đình Phong hàn huyên qua, Ninh Mẫn biết bọn họ đều là quan chức cấp cao biết hết tên bọn họ, nhưng bọn họ lại biết là ai, tên gì. Lúc rời để lại cho bọn họ nghi vấn để thảo luận, tán gẫu.

      “Ừ đúng là nhìn rất quen.”

      Bảy năm trước tóc ngắn, suốt ngày mặc quần áo, đeo kính râm, chính là đặc công hộ vệ đáng kể, những người này là quan chức câp cao làm sao có thể để ý gương mặt như vậy. Ở phủ Thủ tướng, thường xuyên nhìn thấy những gương mặt nghiêm trang của hộ vệ là Đạt Lâm Đặc Cung, mà chính là thành viên trong số đó.

      Bảy năm sau, tóc dài, váy dài, làn da trắng nõn mịn màng, toàn thân mềm mại nhu mì, yểu điệu thục nữ mười phần, so với bảy năm trước, hoàn toàn khác nhau. Người cảm thấy nhìn quen mắt cũng phải ít. Đương nhiên người nhận ra cũng thiếu. Những người này đều là những người thường xuyên là việc bên cạnh Hoắc thiếu, từng cùng xây dựng mối quan hệ tốt, nhìn thây đều liếc mắt nhìn.

      Mười phút sau bọn họ được dẫn tới Nhất Hào.

      Sải bước lên bậc thang, nhìn lên chỗ ngồi hoa lệ cao lầu thi bỗng nhiên dừng bước, hỏi Đông Đình Phong câu:

      “Đông Dạng giống như thực ghét Hoắc Trường An, ấy nợ cái gì sao?”

      Đông Đình Phong hiểu làm sao lại nghĩ đến vấn đề này, thản nhiên đưa mắt nhìn tới của chính phòng tiếp khách, thay vợ mình vuốt mái tóc bị gió thổi loạn :

      “Tính toán cái gì? Đó là mối thù bằng máu! Hoắc Trường An thiếu nợ tứ mạng người... cha nuôi, mẹ nuôi, con trai của cũng bị Hoắc gia hại chết.

      Lời này thoảng qua như gió lướt qua nhưng Ninh Mẫn cảm thấy có luống khí lạnh chạy dọc sống lưng .

      Chương 225

      Đông Ngải Quốc, hơn trăm năm trước đây là chế độ quân chủ, Hoắc gia này là người thống trị ở vùng đất này, thừa kế vương quyền dài đến ba trăm năm.

      Chín mươi năm trước, quốc vương nơi đó vì quá già yếu mà qua đời trong cuộc biến về chính trị. Con trai thứ mười của Hoắc gia, Cố gia và Tứ gia cùng đứng chung chiến tuyến, Thần gia là quan tổng chỉ huy của nhà nước, ba nhà đều cùng chung chí hướng muốn trở thành nhân vật truyền kỳ, cùng đứng lên lật đổ thái tử tầm thường vô dụng kia. Noi theo nước , thành lập ra chế độ Thủ tướng. Hoắc gia làm như thể chỉ có diện của hoàng gia tồn tại, mà nghĩ đến thực chất ý nghĩa của quyền lực cấp cao. Chỉ cần đúng thẩm quyền mới có thể mới có thể được đề cử ra tới thủ tướng.

      Ba gia tộc giao hẹn, Thủ tướng chọn người, phải ở trong tam đại gia tộc tuyển ra. khi tuyển chọn, hai gia tộc kia phải dốc toàn lực giúp đỡ. Thủ tướng nhậm chức là mười năm, mười năm lần tổng tuyển cử.

      Đông Ngải Quốc được cải chế sau khi Đệ nhất Thủ tướng của Thần gia – Thần Đan, người này mạnh mẽ tài giỏi vô cùng, mưu lược cũng vô cùng cao siêu, lúc đó trong tam đại nam nhân truyền kỳ của tam đại gia tộc người này tuổi cao nhất, là người từng trải, trí tuệ siêu phàm, nhậm chức Thủ tướng hoàn toàn xứng đáng. Mười năm sau, Thần Đan vì tuổi già sức yếu mà qua đời, cuộc tổng tuyển cử lần nữa được mở ra, tam đại gia tộc đề cử Hoắc gia – Hoắc Di Trạch lên làm Thủ tướng.

      Hoắc Di Trạch liên tiếp nhậm chức tiếp quản hai nhiệm kì, cầm quyền hai mươi năm, công trạng và thành tích ông làm được vô cùng nhiều.

      Hai mươi năm sau, Hoắc Di Trạch tuổi già sức yếu, tam đại gia tộc ở thế hệ trước trong giới chính trị đều có nhân tài kiệt xuất có rất nhiều cống hiến to lớn, nhưng đa số toàn bộ đều biến mất trong lịch sử. Tuổi trẻ, nhân tài nhiều, tất cả đều nóng lòng muốn thử, lên làm Thủ tướng.

      Trong bốn người con trai của Hoắc Di Trạch có Hoắc Kiến Quốc, lúc ấy chỉ là nhân vật bé , căn bản mà đáng kể.

      Ở trong mắt mọi người, người này tư cách kém, thể nào xây dựng đóng góp cho đất nước.

      Nhưng người này sau khi kết hôn, liền liên tiếp lập được nhiều thàng tựu xuất sắc. Sau khi Hoắc Di Trạch chết, ông đánh bại rất nhiều em trong Hoắc gia và các đối thủ cạnh tranh ở hai gia tộc khác, cuối cùng trở thành Tam Thủ tướng, giữ chức liền trong sáu mươi năm.

      Tất cả mọi người đều cho ràng sở dĩ Hoắc Kiến Quốc có thể thành công chủ yếu là do có giúp đỡ của phu nhân Nguyễn Nhất Hà – vợ ông.

      Năm đó, Nguyễn Nhất Hà, là người thừa nhận đầu tiên trong tập đoàn tài chính duy nhất ở Đông Ngải Quốc. mang theo rất nhiều của cải giá trị và trí thông minh của mình gả cho người đàn ông này, làm cho tập đoàn tài chính Nguyễn thị thay tên thành tập đoàn tài chính Hoắc thị. Hoắc Kiến Quốc trở thành nhà cải cách kinh tế trụ cột vô cùng lớn mạnh, tuân lệnh Hoắc Kiến Quốc có chỗ đứng ổn định vững vàng trong giới chính trị.

      Mà sở dĩ có thể lên làm con dâu Hoắc gia, nguyên nhân ở chỗ, Quý gia chỉ có bối cảnh chính trị, mà còn có cả chỗ đứng trong nền kinh tế, mà Quý Như Tịch chính là cha nuôi của Nguyễn Nhất Hà.

      Mối quan hệ này là rắc rối khó gỡ, đặt Hoắc Trường An và Quý Như Tịch trói buộc cùng chỗ.

      Theo Ninh Mẫn biết, ba mươi mấy năm liền Hoắc Trường có nuôi dưỡng nữ nhân ở bên ngoài.

      Hoắc đại thiếu phong lưu thành tính đối với nữ nhân kia, ở trong quan hệ nam nữ cấp phóng túng ít. Người ta rằng người phụ nữ được nâng lên rất biết vâng lời, duy chỉ có cuộc sống là phải hoàn hảo. Đáng tiếc thể lấy Quý Như Tịch. nam nhân chân đứng hai thuyền nhất định có kết quả tốt.

      Sau này, nữ nhân kia mất tích biết còn sống hay chết, tóm lại là có tin tức gì.

      Hoắc Trường An cũng bởi vậy mà thói hư tật xấu qua nhiều, bị công khai ở bên ngoài nuôi dưỡng quá nhiều nữ nhân, bị mẫu thân và phu nhân chống lại hoàn toàn, làm Hoắc Kiến Quốc đối với thất vọng tới cực điểm, mà lòng dạ đào tạo nuôi dưỡng Hoắc Khải Hàng.

      Về phần nhị thiếu gia của Hoắc gia, Hoắc Trường Bình so với Hoắc Trường An còn bằng.

      Tam thiếu gia hoắc gia nguyên là nhân tài, đáng tiếc tuổi còn trẻ mà chết do tai nạn ngoài ý muốn.

      Ninh Mẫn phải lần đầu tiên gặp Nguyên Nhất Hà, nhưng mỗi lần nhìn thấy người này, làm cho cảm thấy như mình bị áp bức, làm cho cả người thấy khẩn trương mất bình tĩnh, người đàn bà này so với quý Như Tịch cũng rất có khí thế.

      Phòng khách Nhất Hào.

      Cửa mở, lão phu nhân Nguyễn Nhất Hà mái tóc bạc trắng và Hoắc phu nhân Quý Như Tịch cao quý tao nhã, hai nữ nhân nổi danh nhất Đông Ngải Quốc ngồi cùng nhau. Vãn Vãn vô cùng đáng xinh đẹp rúc vào trong lòng Nguyễn Nhất Hà cũng biết cái gì khiến cho lão phu nhân haha cười, cúi đầu xuống hôn rất thân mật

      “Vãn Vãn!”

      Nhìn mấy người thân thiết như vậy, khiên cho mí mắt Ninh Mẫn khỏi nháy cái, bước nhanh lên phía trước kêu tiếng.

      “Mẹ!”

      Đứa này vừa kêu vừa nhảy xuống khỏi người Nguyễn Nhất Hà. Lại nhìn thấy Đông Đình Phong bỗng nhiên dừng bước chân, nụ cười cũng hơi sững lại.

      Ninh Mẫn cảm thấy con khác thường, lên ôm lấy hôn cái, cảm giác được bàn tay bé của con vòng ở đằng sau , mới hỏi:

      “Làm sao vậy?”

      ôm con quay đầu, nhìn Đông Đình Phong mỉm cười tiêu sái lại gần chào hỏi:

      “Hi! Vãn Vãn, chúng ta lại gặp mặt.”

      “Xin chào Đông bá bá.”

      Vãn Vãn rầu rĩ kêu lên tiếng, ngữ khí cũng giống như rất khoái trá.
      Ninh Mẫn và Đông Đình Phong liếc nhau cái, cảm giác tiểu tử kia có gì đúng lắm.

      “A! Đây phải là tiểu Đông sao?”

      Nguyễn Nhất Hà vội đeo lên cặp mắt kính, chămm chú nhìn người đàn ông này chút. Vị lão phu nhân này trí nhớ siêu phàm, gặp qua lần đều có thể nhớ . Đông Đình Phong cùng bà gặp mặt lần nhưng là mười năm trước kia.

      sai, Hoắc lão phu nhân, đúng là Đông Cẩn Chi. Hôm nay Đông Cẩn Chi là mời mà tới.”

      Đông Đình Phong ngữ khí khiêm tốn, .

      “A là hiếm thấy, hiếm thấy. Tiểu Đông là người của công việc, khó mời được, nay mời mà tới là tốt nhất đỡ mất công ta phải phái người mời ngươi theo... Vãn Vãn, qua bà nội bên này, để mẹ ôm nhiều như vậy rất mệt...”

      Nguyễn Nhất Hà vẻ mặt hiền lành ôn hòa, tươi cười giơ bày tay trắng nõn hướng Vãn Vãn vẫy vẫy.

      Ở trong mắt mọi người, Nguyễn Nhẫt Hà chính là nữ nhân hiền hòa như vậy.

      Nhưng thực tế, bà và Võ Tắc Thiên trong lịch sử Trung Quốc rất có nhiều điểm tương đồng. Chỉ khác là Võ Tắc Thiên thay đổi triều đại đưa mình lên làm hoàng đế còn vị này lại hoàn toàn thủy chung ở phía sau bày mưu tính kế giúp Hoắc Kiến Quốc.

      Nghe nữ nhân này ra tay rất tàn nhẫn, rất lợi hại, sáu mươi năm trước, bà giúp Hoắc Kiến Quốc ngồi lên chức Thủ tướng liền từng đem phiếu đưa toàn bộ những người chống lại vào nhà giam, cũng làm cho tất cả bọn họ chết già trong tù. Cả đời tiêu phi rất nhiều thời gian.

      “Mẹ thả con xuống đây .”

      Vãn Vãn hôn Ninh Mẫn cái, .

      Ninh Mẫn có buông, vẫn như trước ôm con, bước lên vài bước, cúi người lịch :

      “Lão phu nhân, Hoắc phu nhân, hai ngày này phiền hai người chăm sóc Vãn Vãn. Hôm nay, tôi nghĩ nên mang Vãn Vãn về nhà.”

      “Về nhà? Quay về nhà nào?”

      Nguyễn Nhất Hà nghe vậy sắc mặt trắng bệch, mặt lên nụ cười nhàn nhạt, đưa tay lên chỉnh lại chiếc kính mắt viền vàng mũi.

      Thanh đó lộ ra vài phần tức giận, khiến Ninh Mẫn hiểu sao cảm thấy tinh thần có chút khẩn trương, định tiếp bị cản lại, Nguyễn Nhất Hà nhanh chậm tiếp tục :

      “Ninh tiểu thư, ta nghe và tiểu Đông đăng ký kết hôn, hôn lễ cũng định ngày. lâu sau, cùng tiểu Đông cử hành hôn lễ, trở thành con dâu của Đông gia, chuyện đó là ...”

      “Là !”

      Ninh Mẫn gật đầu thừa nhận, nhìn Vãn Vãn ở trong lòng, mi tâm khẽ nhíu.

      “Ninh tiểu thư, phải lập gia đình, đó chính là đại hỷ, ta đây là lão cụ bà này chúc mừng , nhìn xem, tiểu Đông là nam nhân rất ưu tú. Có thể có được người chồng tốt như vậy, đó chính là may mắn tu luyện ba kiếp.”

      chuyện ngày cho nghe, lúc trước ta còn nghĩ làm bà mối cho tiểu Đông, muốn đem cháu ta gả cho ... Đáng tiếc, trước kia lại cưới tiểu nương xuất thân bình dân. Nghe hai vợ chồng hòa hợp, nhưng cũng chung sống với nhau được sáu năm. Lúc này lại lấy , còn đem tin tức này cho đám truyền thông biết, có lẽ là tâm coi trọng ngươi. Hôm qua biết cái tin tức kia, ta cảm thấy mừng thay cho .”

      “Nhìn xem, hai người rất đẹp đôi nha!”

      “Nhưng mà Vãn Vãn mang dòng máu của Hoắc gia, là con cháu của Hoắc gia. lập gia đình, lão bà bà cũng phải chúc phúc. Nhưng thể đem đứa của nhà chúng ta mang vào nhà người khác.”

      có lỗi, việc này thể thực được”

      Thanh dễ nghe, tuyệt đối là hòa ái, biểu tình nhìn qua tuyệt đối là thân thiết, nhưng giọng kiểu này lại khẳng định bức người tha. Tiền Thủ tướng phu nhân người có loại uy lực có thể uy hiếp người đối diện, làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.

      Ninh Mẫn nghe vậy, tâm tình nguội lạnh, ôm chặt con , dùng thanh bình tĩnh lên ý kiến của mình.

      “Lão phu nhân, Vãn Vãn là con tôi, vẫn theo họ tôi... có luật pháp ở Đông Ngải Quốc làm chứng... Đứa này thuộc quyền nuôi dưỡng của tôi.”

      tại Vãn Vãn mang họ Hoắc, ngày đó tới Ba Thành, chúng ta đem tên sửa lại, hộ khẩu cũng chuyển vào Hoắc gia

      Hoắc phu nhân Quý Như Tịch ôn nhu :

      “Cho nên, tại, phủ Thủ tướng chính là nhà của Vãn Vãn.”

      Lời này vừa ra nhưu mũi dao lạnh buốt đâm thẳng vào người Ninh Mẫn, khiến nhất thời thể tiếp nhận.

    3. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 226

      tin sao? Ở đây có máy tính, có thể đăng nhập vào hệ thống điều tra, xem xem hộ khẩu của Vãn Vãn giờ đứng danh nghĩa của ai?”

      cái Ipap đặt bàn trà trước mặt Hoắc phu nhân, bà cong ngón tay gõ chút, trong lời bộc lộ ra luồng khí nên lời,

      Ninh Mẫn buông Vãn Vãn ra, lên cầm cái máy tính cứng nhắc, trở về chỗ cũ, nhìn vào mục ghi tên trang đầu gia phả nhà Hoắc gia, trực tiếp có thể tra mục gia phả nhà Hoắc gia, ở hàng tên của Hoắc Khải Hàng , có thân phận “con ” tên Hoắc Ninh Vãn vậy.

      Đông Đình Phong cũng liếc cái trong lòng trầm xuống, Hoắc gia hành động cũng mau lẹ, mà còn tiếng động. ngờ chuyện trước khi xảy ra nghe thấy tiếng gió nào. Hiển nhiên là tác phong đặc quyền rất nhanh gọn.

      “Các người.... các người làm sao có thể được đồng ý của tôi có thể đưa Vãn Vãn đăng ký hộ khẩu?”

      Phục hồi lại tinh thần, vẻ mặt Ninh Mẫn tức giận, màu xám xịt, kêu lên vừa sợ vừa giận, có biện pháp nào bình tĩnh lại được

      Hoắc phu nhân, Quý Như Tịch thản nhiên :

      “Chúng ta đương nhiên là có quyền hạn”

      Hợp tình hợp lý như vậy, bất giác khiến Ninh Mẫn thấy nực cười gằn ba chữ:

      “Đặc quyền sao?”

      Cằm Quý Như Tịch hơi nhíu, rất có dáng dấp của nữ vương, cả người vênh váo hung hăng:

      “Ninh Sênh Ca, có vẻ quên, khi chính ở Trung Quốc, bất luận tên hay là hộ khẩu đều là giả mạo, bản thân mình còn tồn tại, nay làm sao quay về là Ninh Sênh Ca, những tư liệu cùng thông tin có trước kia, tôi cho người hệ thống máy tính xóa bỏ sạch .”

      cách khác, trước tết nguyên tiêu, tồn tại của Vãn Vãn , chỉ là hộ khẩu đen, Vãn Vãn có hộ khẩu, là nhi được Hoắc gia nhận nuôi. Cho làm con thừa tự dưới danh nghĩa Hoắc Khải Hàng. Hợp tình hợp lý, hoàn toàn có làm trái quy định pháp luật, càng có sử dụng đặc quyền. Bây giờ Khải Hàng là người nuôi dưỡng hợp pháp của Vãn Vãn, phải”

      Ninh Mẫn toàn thân lay động, suýt nữa té xỉu.

      Dựa vào, hai người phụ nữ, sao lại xảo quyệt như vậy.

      liếc mắt nhìn con rúc vào bên thân lộ vẻ mờ mịt. mới rời khỏi hai ngày hai đêm, sau khi trở về con lại còn điều này làm sao chịu thua được?

      đời này nào có chuyện tiện nghi như vậy!

      “Các người đây là chui chỗ sơ hở của pháp luật..”

      thanh tức giận của Ninh Mẫn đều phát run, để Ipap cứng nhắc lên mặt bàn, trong mắt ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, thiêu đốt tất cả thành tro tàn, cũng có biện pháp để tiếp tục giữ phong độ.

      Bên cạnh mẹ và hai người phụ nữ liếc nhìn nhau, khiến cho Vãn Vãn rối bời, ánh mắt cũng u buồn theo___ hiểu a, bà nội với cụ nội rút cuộc làm gì để mẹ tức giận như vậy chứ? Con bé khỏi ôm đùi mẹ lên tiếng:

      được khi dễ mẹ con, được khi dễ mẹ con”

      Quy Như Tịch nhìn đứa trẻ tức giận rống lên, ngậm miệng, lý trí cho bà biết: cãi vã trước mặt đứa trẻ này là ổn..

      “Vãn Vãn bà nội và cụ nội khi dễ mẹ con, chúng ta chỉ là cùng mẹ con giảng đạo lý.......mọi người giảng đạo lý, chính là tranh luận, lời ...”

      Nguyễn Nhất Hà ôn tồn giải thích cho Vãn Vãn câu, bộ dạng chớp mắt như vậy, giống như lấy lòng đứa trẻ, còn ngoắc tay cái:

      “Trẻ con trong nhà, nếu nghe người lớn chuyện chỗ nào hiểu, phải ngoan ngoãn đợi, được xem mồm vào, phải là thục nữ biết kiềm chế, được chặn ngang khi người khác chuyện, lại đây, lại đây. Để bà dẫn con qua bên kia chơi, bà nội, cụ nội và mẹ con cần chuyện lát sau đó tìm con chơi đùa...”

      Khi chuyện có bà cụ vẫn đứng sau bà lên muốn dẫn đứa trẻ này .

      Ninh Mẫn cũng hiểu được trong lúc người lớn mâu thuẫn nên ở trước mặt trẻ con. Nhưng muốn để bà ấy mang con , mà lập tức hướng ra cửa, dịu dàng dắt con cùng .

      Trần Tụy canh giữ ở ngoài cửa, đem đứa trẻ đưa cho Trần Tụy dẫn ra ngoài, bây giờ đối với người nhà Hoắc gia lòng thù địch, làm sao lại để người nhà Hoắc gia dẫn .

      Vãn Vãn đương nhiên có chút vui nhưng vẫn bị dỗ .

      Cửa khép lại tới.

      “Lão phu nhân, cách làm này của Hoắc gia, tôi tán thành biện pháp này. Tôi là mẹ sinh ra Vãn Vãn, tôi có sáu năm chứng cứ chứng minh đầy đủ, là tôi nuôi dưỡng đứa trẻ này, chưa có đồng ý của đương , các người đem đứa trẻ này nhập hộ khẩu Hoắc gia, các người làm vậy coi pháp luật là trò cười sao?”

      Ninh Mẫn ép buộc bản thân mình phải nhanh chóng tỉnh táo, muốn cùng giảng giải đạo lý, cùng lắm lành làm gáo vỡ làm muôi. Tóm lại chắc chắn thỏa hiệp.”

      “Ninh tiểu thư, rời khỏi Đông Ngải Quốc nhiều năm, đối với điều lệ pháp luật của Đông Ngải Quốc có thể hiểu , quy định chi tiết < luật trẻ em> Đông Ngải Quốc đầu năm 2009 có đề ra điều : người chưa kết hôn mà sinh con, khi người mẹ đẻ tái giá, người cha đẻ có quyền tranh quyền nuôi dưỡng, đứa trẻ có hộ khẩu, người cha có quyền tranh quyền nuôi dưỡng, đây là điều lệ mới đề ra, có thể lên mạng tra xem có làm trái pháp luật hay ?”

      Bà Nguyễn Nhất Hà đem cái quy tắc chi tiết vô cùng quen thuộc, ngữ khí vững vàng lộ ra vẻ tự tin, loại tự tin này đến từ chính kiếp sống chính trị bày mưu lập kế suốt mấy chục năm của bà.Ninh Mẫn có chút lờ mờ, phải vậy ?

      cầm Ipap tra về quy tắc chi tiết này. Kết quả là có . Vẻ mặt đen lại.

      Cũng do Nguyễn Nhất Hà căn bản lão hồ ly tinh, làm sao có thể làm chuyện ngu xuẩn đấu võ mồm. Khi bà chưa .

      “Ninh tiểu thư chúng tôi cho cơ hội, lại lựa chọn người khác, như vậy chỉ có kết quả, hẳn là đoán được, Hoắc gia thể để con cháu lưu lạc bên ngoài đầu đường xó chợ. Đương nhiên chúng tôi phủ nhận chuyện là người sinh ra Vãn Vãn. Về sau có thể thường xuyên đến thăm Vãn Vãn, nhưng từ nay về sau chỉ có quyền thăm hỏi...”

      trận tức giận, bừng lên trong ngực, nhưng Ninh Mẫn có cách nào để phản bác được nữa, trán đổ đầy mồ hôi.

      “Kỳ như vậy đối với Ninh tiểu thư mà cũng là chuyện tốt”

      “Đem theo đứa con riêng vào Đông gia, để người đời nhìn tiểu Đông như thế nào đây?”

      lại để Vãn Vãn chịu đựng ánh mắt của người khác như thế nào?”

      “Ở lại Hoắc gia , nó chính là đệ nhất thiên kim cao quý”

      “Ra khỏi cửa Hoắc gia, thân phận của nó có bao nhiêu ám muội, tự mình biết ...”

      “Dẫn đến Đông gia, chỉ bôi nhọ tiểu Đông, cũng để trong lòng Vãn Vãn từ khi còn phải sống trong bóng ma...”

      “Cách làm này để ý tới tình người, còn có chút ngu xuẩn....”

      Bà cụ nhẫn nại, lời khuyên thấm thía:

      “Còn có chuyện, Ninh tiểu thư, và chồng của , đều còn trẻ, có đứa con riêng của mình, đợi đứa trẻ này, từng ngày từng ngày cất tiếng khóc chào đời, xin hỏi có bao nhiêu sức lực để chăm sóc Vãn vãn? Sơ sẩy là chuyện khó tránh khỏi. Tôi cảm thấy nếu như kết quả là như vậy, đối với tất cả chúng ta đều là chuyện tốt.”

      xin lỗi, lão phu nhân, mặc kệ bà hay như thế nào, chuyện này ta vẫn đồng ý, tuyệt đối đồng ý”

      Ninh Mẫn lạnh lùng :

      “Vãn Vãn là tôi mang thai 10 tháng, trải qua sinh tử dễ dàng gì mới sinh ra, mấy năm nay, tôi ở người Vãn Vãn tôi tốn ít tâm huyết. Các người làm sao có thể ngang ngược đoạt đứa trẻ lý lẽ như vậy? Hoắc Khải Hàng đâu, tôi muốn gặp Hoắc Khải Hàng. Đây là chuyện giữa tôi và ấy, tôi muốn chuyện với ấy...”

      Ngữ khí có chút hung ác, có điểm tàn nhẫn, cảm giác muốn chạy đến, như muốn cùng người ta phân thắng bại, rất hung hăng.

      Bà cụ nhất thời thu hồi lại ý cười, sắc mặt cứng nhắc, lộ vẻ mặt mất hứng, đẩy đẩy cái kính Lưu Tô màu bạc.

      “Ninh tiểu thư, còn muốn dày vò Khải Hàng nhà tôi đến bao giơ?”

      Lời này, phần lớn là trách mắng, giọng đàm phán của nữ chính trị thể hoài nghi gì:

      “Bảy năm trước cùng nó vui vẻ là , bảy năm sau, đem nó dày vò người ra người, quỷ ra quỷ cũng là .”

      “Lúc này nó càng kỳ quái hơn, còn vì ngay cả quả thận của mình cũng cần,...đem toàn bộ cơ hội tranh cử đánh mất,.thiếu chút nữa là đưa cả tính mạng..”

      “Nó là người đàn ông được nuôi dưỡng từ để lãnh đạo quốc gia, lúc bình thường, chỉ có người ta nhượng bộ nó, nó có khi nào nhượng bộ người khác chứ?”

      “Ở bên người , nó xem như lòng dạ, dồn hết tâm tư, nếu như lòng ấy, nên hồi tâm chuyển ý, canh chừng an toàn dùm nó, từ nay về sau cuộc sống của các người hòa thuận vui vẻ, lựa chọn người chồng tại của , căn bản là quý trọng nó.”

      “Đương nhiên, về điểm này, chúng tôi có biện pháp chỉ trích, dù sao lúc đầu, chúng tôi cũng có chỗ sai, nay, còn phần tình cảm năm đó nữa, nhìn người từng ghét bỏ, tùy ý giày xéo, cũng chỉ có thể than tiếng, ông trời trêu ngươi.

      tại nó được ở bên cạnh , chỉ muốn giữ lại đứa trẻ này, đó cũng là chuyện cực kỳ bình thường.”

      “Tại sao, chẳng lẽ, đến tình cảnh bây giờ, cũng muốn dùng phần tình cảm trước kia, nghĩ cho nó đến con mình cũng nhất định cắt bỏ sao?”

      “Ta , Ninh tiểu thư, làm như vậy có phải cố tình gây hay ?”

      có thể suy bụng ta ra bụng người chút hay , xem Tiểu Hàng đối đãi với cũng tệ, đừng kéo chuyện này thêm to nữa.”

      “Có ý nghĩa sao?”

      “Hoắc gia nhà chúng tôi có đoạt, chỉ là đem đứa nhận lại, đứa trẻ của Hoắc gia nên sống ở Hoắc gia.”

      câu rồi lại câu luôn có đủ lý lẽ.

      Chương 227

      Nguyễn Nhất Hà chính là người như vậy, có thể đem đen đổi thành trắng, sống có thể cãi là chết, có thể hiểu lý lẽ trong chuyện tình cảm, sở trường hướng đúng tử huyệt con người mà đâm__ người phụ nữ này lúc còn trẻ, là chuyên gia đàm phán, nét dịu dàng chính là lớp ngụy trang của bà.

      Ninh Mẫn nghẹn lời chút, nhưng rất nhanh cười lạnh, châm chọc câu:

      “Hoắc bộ trưởng kia ở bên ngoài có bao nhiêu con trai con , sao các người nhận hết lại, lại chạy tới chỗ tôi đoạt con của tôi,.... tóm lại tôi đồng ý....”

      Về chuyện Hoắc Trường An ở bên ngoài sinh đống con tư sinh (con riêng ), với Hoắc gia mà , nghi ngờ gì là chuyện hết sức mất mặt, là cấm kỵ.

      Nhưng phản ứng của bà cụ rất bình tĩnh:

      “Chỉ có huyết thống của Hoắc gia, Hoắc gia nhận lại, những thứ Hoắc gia nhận, cho tới bây giờ đều phải của Hoắc gia mà ra.”

      Lời này , có ý gì?

      Bỗng dưng Ninh Mẫn sửng sốt. Chẳng lẽ tất cả những người gọi con riêng, con tư sinh, đều phải huyết thống của Hoắc gia?

      Điều này có thể vấn đề gì?

      “A Ninh an tâm chút, chớ nóng nảy”

      Đông Đình Phong vẫn luôn lắng nghe, cũng luôn quan sát hai người phụ nữ này. Kẻ xướng người họa rất ăn ý, rất nhanh tấn công Ninh Mẫn từ hai mặt để có sức phản kích.

      nhìn ra được: hai người phụ nữ của Hoắc gia đều có chuẩn bị mà đến.

      vỗ vỗ vai trấn an, đối diện với ánh mắt còn thoáng nét cười, dùng ánh mắt để biểu lộ ý tứ : em nên bình tĩnh chút, chuyện này để xử lý.

      Ninh Mẫn vì nhìn thấy được ánh măt thoáng nét cười này mà trong lòng căng thẳng thư giãn chút, gật gật đầu.

      Đông Đình Phong nhìn về hướng hai người phụ nữ thản nhiên như vậy, tiếng vang của thanh vang lên rất từ từ, tiếng rất dễ nghe, đồng thời biểu lộ loại tự tin và chắc chắn hiếm thấy.

      Loại tự tin cùng chắc chắn, kỳ bản thân Ninh Mẫn cũng chuẩn bị, chỉ là lo lắng hoảng loạn, hơn nữa là vì đối mặt với hai người phụ nữ này, mà tâm tình khẩn trương vô cùng.

      nghe được người đàn ông của mình mấy câu như vậy:

      “Hành vi ỷ thế hiếp người này của Hoắc gia, nếu truyền thỉ quả hay”

      “Hoắc lão phu nhân, tôi tin, bà thực muốn nhận lại đứa cháu này của Hoắc gia, nhưng bà cũng phải lo lắng chút đến tâm tình của người làm mẹ”

      “Bất luận như thế nào, Hoắc gia chưa bao giờ đồng ý mẹ đứa trẻ, mà lại đem hộ khẩu của đứa trẻ trực tiếp chuyển , cho dù các người có chen chỗ sơ hở của pháp luật, chiếm được ủng hộ của pháp luật, vậy đạo đức kia ở đâu?”

      khi công khai. Hành vi của Hoắc gia gia tộc đệ nhất Đông NGải Quốc dù sao vẫn nợ người đời lời giải thích.”

      “Lão phu nhân, lợi dụng quyền lợi để tranh đoạt quyền nuôi dưỡng, đến lúc đó có người Hoắc gia công bằng hay ?”

      “Con mắt của quốc dân đều sáng như tuyết”

      “Lúc này tôi chỉ muốn câu, vì đứa bé này, làm náo loạn đến tòa án, hai bên đều có mặt mũi, điều này là tin giật hót nhất Đông Ngải Quốc, hoặc kinh động toàn cầu, trong lịch sử của Đông Ngải Quốc vĩnh viễn bôi lên vết như vậy.”

      Lời này hướng hai người phụ nữ bày tỏ thái độ rất ràng : Đông Đình Phong có thể vì vợ mà vứt bỏ thể diện của Đông gia.

      Rất có trọng lượng nha!

      Hiệu quả kinh người!

      Nguyễn Nhất Hà cùng Quý Như Tịch liếc nhìn nhau cái cả hai cùng giữ im lặng.

      Điều tối kỵ nhất của đại gia tộc là mặt trái của tin tức.

      Nhất là người trong tổng tuyển cử, tin tức bất lợi nào cũng khiến người đó được trúng tuyển.

      “Tiểu Đông , cứ phải cùng Hoắc gia đối chọi là sao? Tôi cảm thấy nên cố gắng khuyên nhủ vợ mình hơn..”

      Sau lúc lâu, bà cụ mới câu, ngũ khí rất chậm, còn uống ngụm trà, hai tay chống lên gậy, ngồi nghiêm chỉnh.

      “Thái độ của vợ tôi còn ở đó, xin lỗi, tôi rất tức giận, đây là người vợ duy nhất của tôi..... cho nên, về quyền nuôi dưỡng Vãn Vãn, tôi cũng có hứng thú.....à , như vậy Đông Đình Phong tôi có thể cần mặt mũi, chỉ biết Hoắc gia có dám hay bất cứ giá nào giống tôi vạch áo cho người xem lưng.”

      Đông Đình Phong kéo vợ ngồi xuống sô pha, tư thế ngồi rất thanh thản.

      Có thể ở trước mặt “Đệ nhất phu nhân” biểu người thoải mái như vậy, mặc dù lời mang ý dọa dẫm, Ninh Mẫn nghĩ, phỏng chừng toàn Đông Ngải Quốc, có mấy người.

      “Đông Đình Phong, chuyện cả hai đều thiệt, nên là người thông minh như vậy nên biết làm chuyện gì”

      Quý Như Tịch thản nhiên nhắc nhở.

      Đông Đình Phong cười nhợt nhạt, con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng, dường như có lửa giận bùng lên, vì câu này, đoán trước các bà ấy muốn làm gì.

      “Chính xác, các người tính rằng tôi làm chuyện ngu xuẩn như thế, mới vội vàng đem Vãn Vãn nhận trở về, cái kiểu nhận tổ tông kiểu này, trắng ra, đơn giản chính là xuất phát từ suy tính lợi ích mà ra”

      thở ra hơi nhàn nhạt, ngón tay ở tay vịn sô pha mềm mại gõ chút:

      “Hai vị phu nhân đúng là có thể vòng vo, chuyện làm ra vậy, vốn dĩ là hướng đến tôi..”

      “Vậy đừng cho tôi vòng vo nữa!”

      , các người muốn thế nào mới bằng lòng trả lại quyền nuôi dưỡng Vãn Vãn cho A Ninh.”

      Lời vừa ra trong lòng Ninh Mẫn run lên, ra đây mới là mục đích của bọn họ : bọn họ lấy Vãn Vãn ra làm văn vẻ như vậy.

      Kỳ thực nên đoán ra được. Hoắc gia làm sao có thể để ý đứa trẻ này. Nếu là sớm để ý, Hoắc Khải Hàng cũng đến mức tìm sáu năm trời, mới tìm được mẹ con .

      ở chỗ nào, vị Hoắc phu nhân Quý Như Tịch hẳn là biết nhất.

      Nhưng người ta vẫn tùy ý mắt nhắm mắt mở để cháu của mình mang thân phận con riêng lưu lạc bên ngoài. Chẳng qua muốn để con trai bảo bối của bà ấy lấy người khác.

      Cuối cùng sắp xếp được mới để Hoắc Khải Hàng tìm được .

      “Tiểu Đông lời này của khó nghe”Bà cụ lại lần nữa mở miệng, câu thản nhiên, có lực trong câu , mơ hồ trách cứ chuyện giữ lạ chút thể diện tình cảm nào.

      Đông Đình Phong nhún nhún vai:

      xin lỗi, lời động lòng người , tôi chỉ cho vợ tôi nghe mà thôi”

      Bà cụ sáng tối tiếp câu:

      “Tiểu Đông đúng là thương vợ”

      “Điều đó, cưới vợ về, chính là để chồng thương”

      Đông Đình Phong nhàn nhạt đáp trả ha ha : “Chồng thương vợ, cưới về chỉ nhìn mặt nhau, có ý nghĩa gì. Chuyện này tôi trải qua lần, hiểu rất , cho nên , nay tôi rút được kinh nghiệm xương máu, dám vì hạnh phúc của mình làm việc được chùn bước.”

      Bà cụ cười cười ý tứ hàm xúc: “Vậy phải tiếng chúc mừng Tiểu Đông rồi”

      “Cảm ơn nhiều”

      cần khách khí”

      “Tiểu Đông, hai nhà Hoắc Đông cũng là quan hệ thông gia, gắp bó với nhau suốt đời.....”

      Bên cạnh đột nhiên Quý Như Tịch lại dùng ngữ khí cường điệu nhắc nhở.

      Lúc này Đông Đình Phong chỉ cười , có đáp lại, ánh mắt lạnh như băng, nhìn ánh mắt có thể hiểu hoàn toàn nhận loại quan hệ này.

      Bà cụ xem xét lại cười cười, thanh uyển chuyển hài hòa : “Tiểu Đông, bất luận trong lòng nghĩ như thế nào, cũng là con dâu thứ ba Hoắc gia chúng tôi, đây là , chẳng qua lúc đầu tình xảy ra quá đột ngột, kịp để làm hôn lễ, tầng quan hệ này, bất luận Đông Gia muốn lau chùi như thế nào cũng thể chùi sạch được.”

      Nghe đến đây, cuối cùng Ninh Mẫn hiểu thân phận thực của Đông Đình Phong__ con của Hoắc Trường Nhạc con trai thứ ba của Hoắc gia.

      Trong lòng càng hỗn loạn.

      Thân là con cháu Hoắc gia, lại khoác áo trưởng tôn Đông gia, nhìn mẹ đẻ của mình sống như thực vật ngủ giấc rất dài, giấu diếm thân phận của mình như vậy là vì cái gì?

      Chẳng nhẽ cái chết của cha , và chuyện mưu sát của cậu đều là Hoắc gia gây nên sao?

      Điều này sao có thể?

      Lúc này, nhìn người đàn ông mở miệng thản nhiên, vẻ mặt cười như cười, tỏa ra tầng sương lạnh.

      “Đáng tiếc a, Hoắc Trường Nhạc chết sớm, con trai của Hoắc Trường Nhạc cũng bị hại chết, hai vị phu nhân cảm thấy dưới tình huống này, Đông gia và Hoắc gia có thể tiếp tục duy trì quan hệ tốt sao?”

      “Chuyện xảy ra năm đó, chỉ là chuyện ngoài ý muốn”

      Bà cụ nhắc lại : “Hơn nữa người nên xử phạt, phải xử phạt rồi sao? Hai nhà Đông Hoắc vẫn cứ căng thẳng như thế, chỉ khiến cho người thân thêm đau lòng mà kẻ thù vui mừng.”

      “Cho nên, hai vị muốn dùng phương thức nào để cởi bỏ mối giao tình 30 năm đông lại giữa hai nhà Đông Hoắc đây?”

      Đông Đình Phong thuận thế mà hỏi “ Liên hôn!”

      Bà cụ nhả ra hai chữ, sau đó dùng đạo lý cặn kẽ : “ Chỉ cân hai nhà Đông Hoắc có quan hệ thông gia, Vãn Vãn có thể lấy thân phận tiểu thư thông gia ở nhà Đông gia thời gian dài,.....bên ngoài có thể công bố Vãn Vãn nhận bà Đông làm mẹ nuôi.....Vãn Vãn bị thân phận con riêng bị người đời cười chê xem thường.,,, có thể sống thoải mái dưới ánh mặt trời.”

      “Chậc, cách nghĩ này đích thực là chu đáo”

      Đông Đình Phong thanh lạnh lùng, miễn cưỡng.

      “Vậy biết lão phu nhân muốn đối tượng liên hôn này là ai?”

      Nguyễn Nhất Hà sao có thể nghe ra ngữ khí giễu cợt của , nhưng có vòng vo:

      “Em của Đông Lôi”

      Ninh Mẫn ngẩn người ra. Nhưng Đông Đình Phong chút bất ngờ cũng có.

      “Tiểu Đông, bà già này nghe trước kia em và Kiều gia hủy hôn lễ. Bây giờ Hoắc gia muốn cùng Đông gia liên hôn là thích hợp nhất__ Hoắc Khải Nam, 25 tuổi là em họ của Khải Hàng, mặc dù chỉ đứng bên họ hàng, nhưng cũng là đứa trẻ xuất sắc của Hoắc gia, giữ chức vụ chính trong pháp viện, lại là người ngay thẳng thà, tuổi tác so với em rất phù hợp.”

      Bài tính toán này là tỉ mỉ. Nhưng gương mặt của Đông Đình Phong hoàn toàn lạnh xuống.

      xin lỗi, chuyện hôn nhân đại của em , người làm như tôi, có cách nào thay nó làm chủ được”

      “Tiểu Đông có cách quyết định, nhưng có thể cùng trưởng bối tham khảo ý kiến, quay về cùng với ông và mọi người trong Đông gia tiếng, oan gia dễ gì hóa giải được.....sau khi liên hôn, trong lòng mọi người đều yên ổn, Hoắc gia mạnh , Đông gia cũng mạnh, Hoắc gia mà sụp đổ, Đông gia có thể chống chọi được bao lâu?”

      Lời của Nguyên Nhất Hà còn chưa hết bị Đông Đình Phong đánh gãy, chen vào:

      xin lỗi, chuyện liên hôn làm tôi suy nghĩ. Con nhà Đông gia cần phải thông qua liên hôn để củng cố lợi ích, cha tôi mất sớm, mẹ lại coi em như viên ngọc quý tay, tôi là trai chỉ mong nó được gả cho người nó muốn, mà bị tôi lấy ra làm bàn đạp. Ngoài liên hôn cò có kế hoạch hợp tác khác, biết các người có hứng thú muốn biết ...chỉ cần có hứng thú báo vào hòm thư an toàn, tôi cho người đem kế hoạch đến cho mấy người...”

      Đông Đình phong hoàn toàn cự tuyệt, ngược lại còn đưa ra ý tưởng của mình.

      Quý Như Tịch nghĩ nghĩ, cùng mẹ chồng Nguyễn Nhất Hà trao đổi ý kiến qua ánh mắt, cũng ràng, người này nhất thời khó thuyết phục được, chuyện liên hôn, vẫn nên cùng người nhà Đông gia bàn bạc, lại trả lời vào hòm thư, muốn xem xem trong hồ lô của cất giấu dược thuốc gì.

      Đông Đình Phong nhớ lại, gọi cuộc điện thoại cho người phát bưu điện.

      đến lúc Quý Như Tịch nhận được văn kiện, dùng tay mở văn kiện ra , xem xong , con mắt trừng lớn, bộ dạng như muốn ngất xỉu, mà lại hoảng sợ đứng lên câu:

      “Những thứ này, lấy ở đâu?”

      Ninh Mẫn ngẩn ra, nhìn chồng thản nhiên phủi bụi vai, vẻ mặt hững hờ.

      “Ở đời có bức tường nào mà gió thổi qua. Nếu muốn người ta biết trừ phi đừng có làm, hai vị phu nhân tôn quý, Đông Cẩn Chi tôi cũng có cầu gì, chỉ muốn sống những ngày an nhàn cùng vợ mình, biết hai vị có tác thành cho ...?”

      Ngụ ý mười phần ràng. Trong khí có chút khẩn trương.

      Ngay lúc này cửa đột nhiên mở ra, có người vội vàng chạy như điên vào:

      tốt, tốt rồi, Hoắc thiếu vì cứu tiểu thư, hai người đều bị xe đâm vào.... mặt đất toàn là máu, toàn máu a.....”

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :