1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô vợ giả mạo rất thần bí - Vọng Thần Mạc Cập (117)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 198

      Lúc tám tuổi, Đông Đình Phong biết thân thế của mình, năm mười tuổi coi mình như đứa con ruột của cậu bị mưu sát mà chết oan, lúc còn nơi nương tựa những việc chồng chất khiến cho tâm trí của nhanh chóng trưởng thành. Dùng cách người lón trước tuổi để hình dung con người .

      Khi đó, trong lòng của chỉ có hai người phụ nữ.

      là mẹ ruột của , Đông Dạng nằm giường bệnh, sống lệ thuộc vào máy móc, giống như gốc cây có tri giác ương ngạnh, để được sống sót.

      Có đôi khi, cảm thấy sống như vậy đáng sợ và đau khổ, nhưng có lúc nghĩ ít nhất những chuyện nhoi này để cho niềm tin sức mạnh bước tiếp trông cuộc sống đau khổ này, cùng tiến đến tương lai.

      Hai là mẹ nuôi Hà Cúc Hoa, cậu chết , thế giới của mẹ nuôi như sụp đỗ, làm người con trai dù phải con ruột nhưng hăn có trách nhiệm và nghĩa vụ chăm sóc tốt cho người phụ nữ đáng thương này. Với cơ thể yếu ớt của mình, chống dỡ tất cả, trong những năm tháng gian lao khổ cực, dần trở thành người đàn ông dũng cảm, để cho hai người mẹ của dưới đôi cánh của mình, sống yên ổn.

      Hôm nay là mùa xuân năm 2012, Đông Đình Phong ba mươi mốt tuổi, kể từ khi biết thân thế của mình đến nay hơn hai mươi năm, vẫn tận lực chăm sóc hai người phụ nữ suốt hai mươi năm.

      Lúc trước, hôn nhân thứ nhất của , mỗi bước đều đâu vào đấy, mỗi bước điều thực tế. Trừ cuộc hôn nhân thứ hai, thừa nhận, rất kích động.

      Tình khiến người ta xúc động.

      Và tình cũng khiến nếm đủ các vị ngọt, cay, đắng, chát… mà trước nay chưa từng biết đến.

      Lúc ngọt rất ngọt, chua chua, lúc đắng, chat mới như cực hình, nhưng cảm thấy ngọt như đường.

      Phẩng phất như tâm tình lúc ngồi cáp treo, vừa cho cảm giác kích thích mạo hiểm, trong lòng rung sợ, cũng khiến tâm tình của thư giãn vui vẻ, còn sống sót sau tai nạn chỉ cảm thấy mình may mắn và biết ơn.

      Nửa tháng này, cảm giác như mình lang thang tại địa ngục, mới phát tình cảm và cuộc hôn nhân này của vượt xa suy nghĩ của .

      ngày ở Úc, trong khí an lành nơi đây, nghĩ tới giữ được A Ninh. lặng lẽ cho lựa chon, đưa tờ giấy ly hôn, muốn đưa quyền chủ động cho , cho tự do lựa chọn. Lúc máy bay, nhận đuợc điện thoại của luật sư, Ninh tiểu thư có ký tên.

      Vì thế nặng nè thở dài hơi, trong lòng vui mừng.

      Rồi mấy ngày nay, im lặng chờ đợi kết quả--- lúc nào về Quỳnh Thành, lúc nào về nhà, khi nào tham gia các hoạt động gì… cũng rất ràng.. cũng làm, bởi vì đợi.

      biết đến, cần biết hôn nhân của bọn họ có thể tiếp tục hay ..

      Ngày tới, thời khắc trả lời, cũng tới..

      khắc đó, biết tới là để ly hôn hay ở lại..

      Lúc đó, trong lòng rất khẩn trương, nhưng bên ngoài vẫn ra vẻ bình tĩnh, biểu như có chuyện gì xảy ra.

      khắc kia nhàng gọi tên , cuối cùng khong thể nhịn được nữa cứng rắn bắt người con đáng giận cứng đầu này lại.

      là, đây là tính tình gì đây?

      Chỉ mới vài câu khiến thể đầu hàng rồi..

      Đưuọc rồi, được rồi, cũng thể làm gì khác hơn là chịu thua, thừa nhận mình gặp hạn* rồi, im lặng đầu hàng thôi..

      Ôm lấy người con khiến trái tim treo lở lửng nửa tháng, cuối cùng thấy trước mặt mình làm đồ ăn, trông lòng tràn đầy ấm áp, cảm thấy đó là mỹ vị nhân gian, nghe thổ lộ, biết hoàn toàn bị thu phục, thấy dược vẻ đẹp của , biết , bị sa lưới, xem ra cái lưới tình này vây vào bên trong.

      đêm ngủ yên, cảm thấy yên bình và an ủi tước nay chưa từng có.

      Giờ phút này bàn ăn, im lặng thưởng thức tay nghề của , nghe thỉnh thoảng lại khen vài câu, mỉm cười nhợt nhạt, mùi hoa lan cứ phẩng phát bay vào mũi, trước mặt là khuôn mặt xinh đẹp của , chỉ nhìn muốn ăn gì cả.

      ăn thức ăn, chỉ muốn ăn hết sắc đẹp của .

      Ừ, sao thấy no vậy nhỉ!

      Nhất định là do nhịn đói quá lâu.

      nghĩ chút cười.

      Quá say mê là vậy.

      Trong lúc này, bọn họ chuyện chủ yếu là về thức ăn ngon, khát vọng bây giờ của chỉ là thức ăn ngon, hoàn toàn xa với khát vọng tại của .

      Lúc này, điện thoại vang lên, Đông Đình Phong nghe, trong bụng nghĩ là ai gọi tới.

      Đây là máy bay riêng, nên đồ ở đây gần như là để trang trí, người bình thường điện cho cũng qua di động, chứ mã số ở đây có người ngoài biết, có thể điện tới chỉ có người thân.

      “Ông nội điện.”

      nhìn màn hình điện thoại, rồi ngồi xuống ghế cao bên cạnh với Ninh Mẫn.

      Ninh Mẫn nuốt xuống miệng cơm, mặt có chút nóng lên, vỗ trán cái :

      “Nguy rồi, hôm qua ông nội kêu em đến dụ dỗ tốt, vậy mà vừa quay đầu em lại..em lại…” Ông nội còn cho người làm nhiều thức ăn, nhưng trong lúc dụ dỗ người đàn ông này để mình bị lung lạc* mất.

      Khóe miệng Đông Đình Phong cong lên, như cười như :

      “Ông nội có thể thông cảm, tiểu biệt thắng tân hôn sao!”

      Lời này, mập mờ.

      Ghê tởm hơn là còn xấu xa nháy mắt cái:

      “Ông nội mong chờ nhất là chuyện này, là chuyện đứng đắn nha!”

      ngây ngốc nhất thời hiểu ý câu đó, nhịn được hỏi lại câu:

      “Ông nội chờ cái gì?”

      “Còn chờ cái gì chứ! là người cháu cố thứ hai a!”

      Đông Đình Phong liếc cái, vậy mà cũng hiểu, hazz tư tưởng của cũng quá thuần khiết : “Vợ thân ái, vì chỉ tiêu của ông nội, chúng ta cần phải nỗ lực a!”

      Ninh Mẫn hoàn toàn im lặng: “..”

      Cúi đầu dồn sức ăn, nhắc nhở mình cần trả lời người này, trong miệng ra câu đứng đắn.

      Hai chén cơm vào bụng, môi bất giác cong lên chút, nhưng người đàn ông kia thấy được.Chỉ tiêu có.

      nghĩ xem lát chuyện đứa như thế nào với người này đây.

      Bên kia, Đông Đình Phong nghe điện thoại, cười :

      “Ông nội sáng ấm!”

      lát sau, đầu dây bên kia truyền đến tiếng rống giận mười phần của Đông Lục Phúc:

      “Thằng nhóc thúi, mày dụ dỗ cháu dâu của ông đâu hả? Cũng biết gọi điện thoại về nhà sao?

      Đông Đình Phong cảm thấy vô tội, :

      “Cái gì mà dụ dỗ ? Ông nội, đó là vợ cháu có được ! Về chuyện điện thoại, ngượng ngùng, bận quá, cháu....”

      cúi đầu cười, thanh vui sướng như vậy.

      Đông Lục Phúc là người nào chứ, tinh như ông sao nghe ra mùi vị trong đó.

      “Thằng nhóc con, lông người của cháu đều được vuốt thuận rồi đúng ! Nghe nè, đừng có mà đắc ý…”

      “Người gặp chuyện vui tinh thần thoải mái thôi.!”

      thoải mái thừa nhận.

      “Được giải quyết mới nhớ nghe điện thoại ..hừ..người đâu rồi, có lên được ?”

      “Mới vừa lên, ấy ăn cơm, có chuyện gì sao ông?”

      “Chỉ là muốn với cháu chút, tiệc tối nay, cũng đừng có quên. Đến lúc dẫn vợ cháu cùng.”

      “Cháu biết rồi!”

      “Còn có mẹ cháu tìm cháu quá trời luôn kìa, gọi điện thoại được,.. điện thoại về vườn Tử Kính cháu cũng bắt máy, gọi di động cũng vậy?”

      “Mẹ sợ cháu dẫn theo vợ mình bỏ trốn sao?”

      Đông Đình Phong giỡn: “Điện thoại di động ở xe, cháu có cầm, máy bay cháu chỉnh im lặng rồi… Ông nội biết mẹ tìm cháu có chuyện gì ?”

      “Vì An Na.” Đông Lục Phúc .

      Nhắc tới ta, vẻ mặt Đông Đình Phong lạnh nhạt.

      “Hả, ta bị sao?”

      “Vào bệnh viện rồi!”

      “Vào lúc nào?

      chợt nhíu mày: “Vì chuyện gì thế ông?”

      “Hình như là bị tiêu chảy, chung là hôm nay mẹ cháu rất vội, nó rất bận, cho dù cháu thăm được cũng nên gọi điện thoại hỏi thăm chút.”

      “Được, cháu biết rồi ông!”

      chuyện thêm vài câu, cúp máy, quay lại ngồi xuống.

      “Ông nội điện thoại tìm chúng ta có chuyện gì vậy?”

      múc cho chén canh, ” “Đay, ăn canh , dậy sớm nấu cho tới trưa đó!”

      nhận lấy uống vài ngụm, rất ngon, sau đó bình tĩnh nhìn, có ý định bỏ qua cho .

      thể làm gì khác là nhìn , suy nghĩ chút rồi :

      “Đêm qua An Na nhập viện. Hôm qua mẹ điện thoại cho được. Có điện thoại lên các máy bay riêng mà ai nghe máy nên sáng sớm ông nội gọi tới. Cuối cùng cũng gặp .”

      “Ừm.”

      Ninh Mẫn gật đầu, thổi canh ăn thêm hai muỗng, nhịn được lại hỏi:

      “Nè, có mấy chỗ ở Ba Thành hả?”

      Gọi điện từng chỗ từng chỗ.

      thở dài, người bình thường có chỗ ở là tốt rồi, đằng này … Đặt mua nhiều như vậy, mỗi chỗ chắc chỉ để đóng bụi.

      đếm, hình như là bảy tám chỗ, nhớ nữa. hazz!”

      bình tĩnh nhìn:

      “Ừm tiếng vậy là thôi đó hả?”

      Nhắc tới An Na phản ứng của quá bình tĩnh.

      “Vậy nghĩ em nên phản ứng như thế nào?”

      Thái độ Ninh Mẫn rất tốt, bậy giờ với ăn no mới là chuyện quan trọng nhất, những chuyện khác quan tâm, còn có tay nghề của , tệ nha, khi ở châu Úc bọn họ có cùng làm thức ăn, nhưng thể ăn, bàn thức ăn ngon như vậy đều lãng phí a, có chút tiếc nuối.

      cười, cầm đôi đũa bắt đầu ăn.

      Cũng phải, trong mắt An Na có là gì đâu.

      tin .

      Vợ chồng tin tưởng nhau mới là quan trọng, nếu cứ nghi ngờ nhau chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

    2. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 199

      Sau khi ăn xong, Ninh Mẫn ra vườn tản bộ, mặt trời ấm áp chiếu lên người , hít sâu hơi, hưởng thụ giây phút bình yên này.

      Đông Đình Phong ra nhà xe, lấy điện thoại di động, có hai mưới mấy cuộc gọi, mẹ có, ông nội có, còn có mấy người An Na và Y Tử Lam.

      Vốn nên điện thoại lại cho mẹ nhưng nghĩ tới mẹ điện thoại tìm khẳng định là chuyện của An Na, trở về đoán chừng chẳng có chuyện gì tốt.

      cân nhắc chút, hôm nay là tết nguyên tiêu, buổi tối lại có tiệc, và A Ninh bở lỡ giao thừa, hôm nay chỉ có thời gian bên nhau buổi tối còn phải tiệc, muốn bị người khác quấy rầy. lâu mới vui vẻ như vậy, mới muốn bị người phá rối đâu.

      Cho nên cuộc gọi cũng điện về.

      Cũng đúng lúc máy hết pin, di động lại tự tắt nguồn, nên cầm sạc, mở nguồn luôn.

      Vườn nhà Đông gia.

      Gần như cùng thời gian, Hà Cúc Hoa gọi điện thoại cho con trai, lần này lại là tắt điện thoại.

      “Gọi được sao ạ?”

      An Na cúi đầu khẩn trương hỏi.

      Hà Cúc Hoa bỏ tay xuống, gật đầu :

      “Ừ, liên lạc được, có thể là hết pin.”

      “À.”

      “Đứa kia, cháu đừng nhìn nó khôn khóe như vậy, có khi nó cũng vứt đồ bừa bãi. chừng điện thoại rơi xe, cũng biết tối hôm qua nó ngủ…”

      Vẻ mặt An Na có chút như đưa đám, suốt cả đêm thêm buổi trưa cũng tìm được người.

      Hà Cúc Hoa vỗ vỗ vai ta, trấn an :

      “Yên tâm, dì Hà kêu nó cho con câu trả lời! Bây giờ quan trọng là con chăm sóc cho bản thân mình…tiệc tối nay, nếu con đừng , Đợi đến tối, dì Hà thấy Cẩn Chi, kêu nó lại đây cho con..”

      Đột nhiên An Na hỏi câu: “Dì Hà, Đông dẫn người con đó tới buổi tiệc sao?”

      “Dì biết.”

      ra Hà Cúc Hoa biết đến lúc đó con trai mình dẫn Ninh Mẫn theo: “Bác sĩ phải rồi sao, cháu có dấu hiệu bị đường ruột, cần phải được chăm sóc tốt…hon nữa cháu mới phẫu thuật xong, bây giờ mà mang thai đối với cơ thể của cháu tổn hại rất lớn…”

      “Dì Hà, cháu nghe theo dì.”

      An Na cũng biết điều gật đầu.

      Dì Hà là chỗ dựa cuối cùng của ta, nên phải nghe.

      Chỉ sợ trong lòng tình nguyện .

      4 giờ 30 chiều, trong phòng ngủ yên tĩnh An Na nhận được cú điện thoại, là bạn tốt Tử Lam gọi tới, :

      Đông có trả lời điện thoại ?”

      có, điện được.”

      rầu rĩ trả lời.

      “Mình cũng vậy, đúng rồi, tan làm mình đến đó… cậu có chuẩn bị lễ phục chưa?”

      “Tiểu Lam, mình đến đó, dì Hà kêu mình ở nhà đợi.”

      “Cậu ngốc quá , đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng được tham gia tiệc, cậu lại , cậu muốn đem cơ hội này tặng cho người khác hả…”

      “Nhưng mà…”

      An Na phải là muốn , ta muốn lắm chứ.

      có nhưng nhị gì hết, mình tới đón cậu, cậu chỉ cần ăn mặc xinh đẹp tỏa sáng là ok….”

      “Được.”

      An Na cúp máy, hung phấn xuống giường, mở tủ quần áo lấy ra bộ lễ phục ươm thử lên người, nghĩ đến lúc tiệc kéo khiêu vũ, mặt toàn là vui sướng. Nhưng nghĩ tới thái độ của , tâm tình của ta phức tạp và hỗn loạn.

      Thời gian kéo dài đến 12 giờ trưa.

      Đông Đình Phong ở trong bếp chuẩn bị nước trái cây, lên lầu, thấy vợ mình đâu, nhìn qua cửa sổ sát đất mới thấy đứng mình trong phòng hoa, im lặng ngắm hoa.

      đứng đó, cười cười, xoay người xuống lầu, vào phòng kín trồng hoa, tiến động lại gần , sau đó ôm , cười :

      “Bắt được rồi.”

      Cơ thể mềm mại trong ngực, sao lại có mùi thơm như vậy chứ, ừ, còn thoải mái cắn cái còn thơm hơn mùi hoa hồng tươi kia, sao lại đẹp thế chứ..ừm, đẹp ngây người, haaha….

      “Em muốn chọn mấy chậu hoa đem vào phòng trồng được ?”

      Ninh Mẫn cũng sợ bị cắn, quay đâù hỏi câu, bày tỏ giờ phút này tâm tình rất tốt, chỉ chỉ mấy bồn hoa trước mặt, .

      “Ừm, em là nữ chủ nhân ở đây, em thích trang trí phòng chúng ta như thế nào cũng được.”

      “Giúp em lấy có được ?”

      “Có phí dịch vụ hay ? Phí chi cho rất cao đó nha.”

      cười hít hơi người , thơm quá. Vừa rồi mới tắm xong, người có mùi của .

      “AZZ, lại tiền với em, em phải hỏi chút, những tài sản trong giấy ly hôn, so với tài sản của chiếm bao nhiêu phần tram.”

      Đột nhiên nghĩ tới chuyện này, cảm thấy hứng thú nên hỏi.

      “Tại sao chuyện này?”

      “Em muốn kiển tra tài sản của chút.”

      “Chuyện này hỏi cũng vậy, muốn biết tài sản của tìm mấy người chuyên môn kinh tế tới mà ước định.”

      cười, chi chỉ chậu hoa: “Hai chậu này phải ?”

      ôm tay chậu, chỉ huy : “Chậu còn lại em ôm , thôi, trở về phòng, chúng ta chuyện mấy ngày nay chút..”

      Có thêm con đó, thử tới thôi cũng thấy thoải mái.

      Hai người cùng nhau về phòng.Ninh Mẫn bày chậu ở phòng khách, trong phòng ngủ hai chậu, là loại hoa hồng nhung đỏ, nở nghịch mùa, tất cả những loại hoa trong phòng kín này đều là công lao của người làm vườn. cũng biết đặt trong phòng hoa này giữu được bao lâu, dù sao màu sắc của hoa, rất thích.

      Đúng như tâm tình của bây giờ, rất xinh đẹp, vui vẻ.

      Từ trong phòng rửa tay ra, bị kéo tới ngồi ghế dựa, ôm vào lòng, trước mặt là đĩa trái tay ướp lạnh, ánh sáng mặt trới chiếu vào bọn họ ấm áp.

      “Đúng rồi, A Ninh đừng giận mẹ nhé! Chẳng qua mẹ muốn bảo vệ con mình.”

      Đột nhiên tới chuyện này.

      cắn miếng trái cây, ngậm trong miệng:

      “Em là người hẹp hòi vậy sao? Em chỉ sợ mẹ và còn chưa hết giận, đến lúc đó trút giận len người em, hẳn là lo cho bà xa của mình hơn.”

      Nghĩ đến thái độ của Hà Cúc Hoa và Đông Dạng, trong lòng vẫn còn sợ, hai người này rất bao che cho người nhà, nếu trở mặt, còn chút tình cảm.

      ra cũng hai người họ, chẳng qua hai người là người thân của , mà muốn ở cả đời với , nhất định phải thu phục lòng của hai người kia.

      “Lo lắng cái gì? Em thu phục bảo bối của họ dưới váy, dù họ có hung hăng đến mấy cũng qua dược em, em chịu thua họ đối đãi tốt với em, tính tình của họ biết, chỉ là ăn chanh chua nhưng tâm đậu hũ.”

      vừa , vừa lấy miếng thanh long ăn. Ừm, rất ngon ngọt, cũng tệ lắm.

      “Ừ.”

      Ninh Mẫn gật đầu, ngừng ăn, con mắt đảo vòng:

      bệnh viện hả?”

      bệnh viện làm gì?”

      biết còn hỏi.”

      cười, cắn cái:

      “An Na sao? ta đâu phải là gì của ? Có mẹ ở đó là tốt rồi, cần phải đến đó lấy lòng.”

      Ninh Mẫn nghe xong, trợn mắt, lẩm bẩm : “ là vô tình, ngày hôm qua biết có người có bao nhiêu hưởng thụ đâu.”

      “Cái gì?”

      nghiêng đầu đưa mặt đến gần, cười như cười hỏi.

      nghe được, hỏi lại làm gì..”

      Người đàn ông này xấu.

      nhét miếng đu đủ vào miệng .

      Đông Đình Phong liếc nhìn, ngậm trong miệng, nhưng lại đưa tới môi , đút vào miệng .

      “Ngô,.. làm gì vậy?”

      Người này, bây giờ thấy có cơ hội là liền nhào tới.

      lác miếng đu đủ khác ăn:

      “Đu đủ, con ăn mới tốt…”

      trợn mắt, tức giận :

      “Em mới cần.”

      “Ừm, đúng là lường trước.”

      vừa có ý tốt liếc , môi cong lên.

      quẫn chút, khụ, người đàn ông này hài lòng với cơ thể , có phải nên tỏ ra đắc ý chút…

      cười nhìn xấu hổ, đưa tay vuốt ve người .

      gạt tay ra, lườm cái:

      “Đông Cẩn Chi, già rồi mà chẳng đứng đắn gì hết!”

      “Nhìn vợ của mình, cần đàng hoàng sao?”

      đổi thành vuốt tóc , người con này khiến an tâm, thoải mái buông lỏng chính mình, hưởng thụ thời gian tắm nắng.

      Thấy khuôn mặt ấm áp của cười, rất thích vẻ mặt này của .

      khiến người ta mê muội.

      cảm giác được càng ngày càng thích .

      “Azz, cười thành như vậy sao?”

      cọ cọ mũi : “Xấu.”

      Cắn cái lên môi, lại hôn sâu, :

      “Ngọt ngọt.”

      cười, dứt khoát vùi đầu vào ngực , cảm thấy khí thỏai mái, cả người như phiêu phiêu ~ing….

      “Sau này cho em tới gần.”

      Đột nhiên : “Hôm qua, em bị trật chân té, do phản xạ có điều kiện… mẹ cũng với em ràng.. nếu em nghĩ ra, cũng có cách, tạm thời em ở Đông gia , có điều nếu ngại chuyện chúng ta cùng lắm ít trở về đó, cứ ở đây .”

      trở về, ông nội có buồn .”

      , có tiểu Kỳ bên cạnh! Chúng ta nên hưởng thụ thế giới hai người chút, để cho ông nội ở với tiểu Kỳ. Ông nội càng vui mừng nữa là, nếu như hai ta cố gắng, sớm chút có tin tốt… đảm bảo ông nội biết còn thưởng cho, oán trách nữa câu..”

      Bây giờ chỉ muốn ở cùng chỗ với , ngay cả con trai cũng dẹp sang bên.

      Còn An Na với càng có ý nghĩ.

      Lúc trước có cảm tình với ta, cũng ghét.

      Nhưng kể từ khi từ nước ngoài về điệu tang, sau khi bị cưỡng hôn, có chút chán ghét với ta, lại nghĩ tới những chuyện xảy ra, càng chán ghét ta đến tận xương tủy.

    3. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 200

      Trong mấy ngày lễ mừng năm mới, cảm xúc của Đông Đình Phong được tốt lắm, nhiều ngày vẫn ở vườn Tử Kinh, nếu có cũng chỉ chủ phòng, ít Nhị Hào viên.

      Mấy ngày đó, gặp mặt An Na hai lần, nhưng chuyện. Bởi vì có Lôi Lôi và mẹ nên có trở mặt bỏ . Ở Đông Viên, tất cả người Đông gia cũng có biết mọi chuyện, thấy Đông tiểu thư và Đông phu nhân cứ gần gũi với ta, họ đều cho rằng chuyện vui của Đông đại thiếu sắp đến. Đối với An Na rất hòa hợp. Mà biểu của An Na, cùng khiến mọi người rất vui.

      Lần đầu tiên về nước ngày 30, bên kia Lục thúc đánh bài, mẹ kêu dạy ta chơi, thắng hay thua toàn bộ đều tính lên người . Chơi rất lớn. Mới đầu, An Na chơi thua thê thảm. Ngược lại thua chút tiền, tiền cũng để ý tới, chỉ là nhất thời cao hứng nên nán lại ngồi chơi tới trưa, dạy ta chơi. Bản thân cũng chơi rất vui vẻ.

      Cuối cùng vẫn là thua ít.

      An Na rất náy.

      Lục thúc ở bên cạnh trêu chọc: “Tài sản của Cẩn Chi rất nhiều, chút tiền này đáng kể! Cháu dâu tương lai, ngàn vạn lần cháu đừng tiết kiệm giúp .’

      Vẻ mặt An Na thẹn thùng.

      nhíu mày cũng nhiều lời.

      Về sau có lần hợp mặt nhưng có tham gia, chỉ lo cho Đoogn Kỳ, nhóc con thấy mẹ về nhà, vẻ mặt cứ buồn hiu ĩu xìu.

      Lần này là chơi bóng. Thất thúc và Lôi Lôi muốn đánh cùng nhau, cũng theo, đường mẹ dẫn An Na tới, An Na thể vận động mạnh nên chỉ ngồi xem ở bên cạnh, thất thúc đánh hai phía, cuối cùng lại chơi đánh đôi, chơi đến toàn thân đổ mồ hôi.

      Lúc này An Na bước tới, nhất thời có đề phòng, sau An Na lại bị trượt chân, phản xạ có điều kiện chỉ là do bản năng đỡ ta, trùng hợp lại bị nhìn thấy rồi.

      Chuyện này nhất định phải giải thích.

      Đương nhiên Ninh Mẫn để chuyện này trong lòng.

      Hai người cứ ngồi chỗ đó, ăn trái cây, chán ghét dựa vào chỗ, chuyện… bàn trái cây cứ như vậy bị tiêu diệt sạch , cầm cái đĩa dẹp, giống như người sinh đôi liên thể theo rời.

      Sau khi rửa mặt bệ, rửa đĩa trái cây, rửa tay, rửa qua rửa lại liền biến thành rửa tay cho .

      Ninh Mẫn cười , liếc nhìn : “Nè, lại quậy cái gì hả?”

      cười: “Rửa tay cho em! Vừa rồi em lấy tay cầm, bị dính hết rồi nè..”

      “Em cũng đâu phải con nít, có thể tự mình rửa.”

      muốn rửa cho em thôi. Ngoan, nên cử động.”

      cười, nhìn rửa tay, rửa tới rửa lui đột nhiên dừng lại, lông mày nhíu lại.

      “Chiếc nhẫn đâu! Cất rồi hả?”

      Chuyện này sớm phát , bây giờ, cuối cùng nhịn được, trầm thấp hỏi.

      Da đầu Ninh Mẫn có chút run lên, nụ cười có chút mất tự nhiên, gấp gáp rút tay về, lau khô, sờ sờ lên vị trí đeo nhẫn, giống như đứa làm sai:

      “Em cẩn thận làm mất rồi!”

      là do Hoắc Khải Hàng vứt bỏ.

      Giờ phút này, vẻ mặt của co quắp, đồ vật như vậy lại làm mất, bị chửi là bình thường, nhưng mà có nhìn khuôn mặt . Làm sao bây giờ?

      Đông Đình Phong thấy bộ dáng của như vậy, tức giận trong lòng tan thành mây khói. Người này cẩn thận như vậy, làm có thể để mất chứ, sợ là bị HOắc Khải Hàng lấy mất rồi.

      có tức giận, mà cười cười, kéo ra phòng khách, sau khi ngồi xuống, : “Mất rồi thôi, cũng có đáng tiền.”

      “Nhưng em rất thích.”

      Ngữ khí có chút tiếc nuối, dù gì đồ vật đó cũng có ý nghĩa kỷ niệm mà.

      “Về sau có cơ hội làm thêm cho em cái. Đúng rồi, bây giờ em trở lại, chuyện bên đó xử lý rồi hả? Sao Vãn Vãn cùng.”

      Đông Đình Phong chuyển đề tài, quyết định rảnh rỗi lấy châu báu để cho người ta làm lại đôi nhẫn cưới.

      “Xử lý rồi… còn vấn đề nuôi dưỡng Vãn Vãn có chút phiền toái…”

      dựa vào người , nghĩ đến chuyện này đôi mày của cau lên.

      Đông Đình Phong lấy tay vuốt lên mi tâm của , có thể tưởng tượng Hoắc gia làm bất cứ chuyện gì để lấy quyền nuối dưỡng Vãn Vãn. Người Hoắc gia rất kiêu ngạo. Nhưng bọn họ cũng có nhược điểm:

      “Muốn lấy quyền nuôi dưỡng khó… chuyện này cứ giao cho … Có điều, trước tiên chúng ta nên tính toán chuyên hôn lễ . Vừa rồi ông nội vẫn còn lải nhải trong điện thoại. bớt thời gian đến nhà em chút, gặp mặt cha mẹ vợ, bàn bạc chi tiết hôn lễ của chúng ta. Còn có, em muốn tiền mừng bao nhiêu, trực tiếp với . muốn cho em hôn lễ vẻ vang nhất. Nhất định ủy khuất em.”

      nghe xong, lập tức ngồi thẳng lưng, vẻ mặt chăm chú, biết muốn quyền nuôi dưỡng rất khó, cho dù giành lại Vãn Vãn về Đông gia, về sau khó tránh khỏi số việc phiền toái, liền hỏi:

      “Cẩn Chi, em gả cho , hôn lễ chúng ta cần tổ chức phức tạp quá được ? đời nhiều người con trong sạch như vậy mà chịu lấy, mà lại chọn người phụ nữ còn trong sạch, hơn nữa còn có con riêng, việc này mà bị truyền ra ngoài, biết có bao nhiêu người cười chê …A…”

      Đông Đình Phong có chút thoải mái, hôn , cắn mãi buông, thẳng đến gấp, mới :

      “Ít nhất cũng phải chuẩn bị đồ cưới này nọ chứ.”

      Cái hôn này, mang theo chút trừng phạt. Cắn có chút đau. môi nóng lên. sờ môi, trừng mắt nhìn :

      “Đau!”

      còn chưa dùng hết sức mà!”

      cười, chạm lên đôi môi đỏ mọng của .

      lại trừng mắt, trốn vào trong ngực , đợi hơi thở ổn định, lại tiếp:

      “Cẩn Chi, nếu , chúng ta đừng cử hành hôn lễ được ! Cứ như vậy phiền toái…”

      trợn mắt liếc nhìn :

      “Cho dù cha mẹ vợ đồng ý, ông nội cũng đồng ý.”

      nghĩ đến, hôn lễ làm dâu bận rộn nhiều việc là da đầu nó tê rần rồi, cầm lấy vạt áo của , nhắc lại:

      “Mọi chuyện làm đơn giản chút, đừng làm lớn quá nha!”

      “Việc này, em cần quan tâm, đến lúc đó ngoan ngoanc làm dâu là được rồi.”

      cúi đầu, nhìn người phụ nữ trong ngực, bộ dáng ngoan ngoãn, giống như hạ quyết tâm: “Hôm nay là tết nguyên tiêu, mẹ có chuyện quan trọng cần làm, nếu , ngày mai chúng ta Bắc Thượng, chính thức qua nhà em cầu hôn.”

      “Ừm.”

      “Vậy gọi điện thoại trước , tránh cho cha mẹ em lo lắng. , bây giờ gọi . Số điện thoại mấy…”

      giục gọi điện thoại, lấy điện thoại riêng dây đưa cho .

      Ninh Mẫn bấm số gọi, là mẹ nghe máy. Bởi vì số điện thoại lạ, mẹ hỏi vài câu, mới biết là , vội hỏi chuyện thế nào rồi.

      há miệng, mặt lông mày đều là vẻ hạnh phúc, mỉm cười : “Dạ mẹ, tụi con tốt rồi. Mẹ, mẹ yên tâm , ngày mai tụi con trở về…”

      Mẹ nghe xong liền vui mừng: vậy là tốt rồi, vậy là tốt.

      Hai mẹ con chuyện hồi, điện thoại nóng luôn rồi.

      Đông Đình Phong ngồi bên cạnh, chịu hết nổi rồi, liền giật điện thoại lại chuyển đề tài, mỉm cười hỏi thăm vài câu với mẹ vợ, câu câu nịnh nọt, ngon ngọt… mà mặt đỏ hơi thở gấp, dỗ đến Lăng Châu cười dài, Ninh Mẫn ngồi kế bên cũng có thể tưởng tượng ra bộ dáng mẹ hớn hở ôm điện thoại.

      Bởi vì , nên luôn tôn trọng người nhà của .

      thêm vài câu rồi cúp máy, dựa vào , cảm thấy đời người mỹ mãn như vậy.

      “Azz.”

      Đột nhiên Đông Đình Phong chỉ chỉ đồng hồ tường: “Còn chưa tới 1 giờ, buổi chiều có chút rãnh rỗi, chúng ta ngủ trưa! Sau đó, buổi tối với tới buổi tiệc từ thiện..”

      Lúc chuyện, đôi tay bắt đầu có quy củ mà chuyển động.

      cả kinh, vội càng trốn, muốn nhảy lên:

      “Này, đủ rồi đó….”

      kịp tránh, đẩy ngã ghế salon, tay ôm eo , tay chui vào dưới váy, : “Có đủ hay , là do quyết định… bà xã, em phải bồi thường tổn thất cho …. Phúc lợi của..nửa tháng nay…”

      Bốn mắt nhìn nhau, trong ánh máu có tia lửa.

      bắt được tay của , mặt đỏ tai nóng:

      “Chờ chút, Đông Đình Phong, em hỏi vấn đề…”

      “Ừ, xin rửa tay lắng nghe.”

      “Sau này, với tư cách là vợ của , có phải em cần phải tham gia các hoạt động xã hội, buôn bá này kia ?

      , các hoạt động xã giao của , em cần tham gia, nhưng tiệc tối hôm nay giống. Qũy từ thiện Ức Hoa là mẹ tổ chức. Hàng năm,mẹ điều tổ chức buổi tiệc tối để quyên tiền từ thiện, với tư cách là người con trai, phải có mặt trong buổi tiệc. Người Đông gia, hình như ai cũng . Còn đó, trong tiệc có đấu giá, những gì đấu giá được sx dùng cho công ích ngiệp..”

      “Được, em …”

      Nếu vậy, thể để chồng mất mặt được.

      nghe lời..”

      trêu chọc , hôn sâu cái.

      “Ưm…ưm……..…. dừng tay lại cho em… nên ở đây..Đông Cẩn Chi, nếu có người tới phair làm sao….”

      Thấy càng ngày càng nhiệt tình, cũng cảm nhận được chỗ nóng rực người , đỏ mặt, đẩy ra, né tránh nụ hôn của … chỗ này là phòng khách mà.

    4. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 201

      cười, cắn lên vành tai của , vỗ lưng , khiến từng chút từng chút mềm mại xuống, :

      “Trong nhà có ai! Được rồi, …. kéo rèm lên..”

      bên hôn, bên thò tay tìm kiếm cái điều khiển, kéo tất cả các mảnh vải ở cửa sổ sát đất lên.

      Lại tiếp tục hôn, cơ thể xinh đẹp lần nữa bị châm lửa nóng.

      Sau đó, lấy quần áo bọc lấy cơ thể trở về phòng.

      muốn tắm giúp , sau đó ngủ giấc. Kết quả, tắm, tắm.. liền thành phen triền miên… ngay tại trước bồn rửa tay, mỉm cười, lau khô tóc cho , rồi sấy khô, rất hài lòng hôn môi .

      Còn , tùy ý muốn làm gì làm.

      Nhưng có ai biết được, đợi làm xong tất cả. Đột nhiên lại bắt đầu tiến công, cởi áo ngủ của ra, từ phía sau tiến vào, ôm chặt trước ngực ….

      Trong cái gương to phía trước, khiến thấy hoàn toàn kích tình chân diễn ra… si mê, mê luyến thân thể .

      Cuối cùng cũng trốn được ra ngoài, thoát khỏi ma chưởng của . Trốn ở trong chăn. Nhịn được mặt đỏ tai nóng.

      theo chui vào chăn, ôm , cảm giác được cơ thể có chút cứng ngắc, thấp giọng cười:

      an phận mà. Để cho ôm em … Ngoan, ngủ .”

      Lúc này mới an tâm mà ngủ, rất say.

      Đông Đình Phong chỉ ngủ lát, lúc 1 giờ rưỡi, thay bộ lễ phục, mở máy đầy cuộc gọi nhỡ, sau đó mới gọi điện cho mẹ.

      Điện thoại vừa được kết nối, mẹ liền mắng:

      “Con muốn chơi trò gì đây, sao điện thoại có người trả lời. Bây giờ con ở đâu vậy hả?”

      “Mẹ, mẹ tức giận cái gì chứ? Con ở vườn Tử Kính.!”

      Đông Đình Phong ôn hòa .

      “Mẹ muốn gặp con! Con lại đây ngay cho mẹ.”

      “Bây giờ mẹ ở trong tiệc phải ! Yên tâm, đợi lát nữa con dẫn A Ninh qua đó.”

      “Cái gì, con quyết tâm muốn ở cùng chỗ với ta sao?”

      Ngữ khí Hà Cúc Hoa rất thoải mái.

      “Mẹ, con thích ấy. Con cũng vứt bỏ ấy!”

      kiên nhẫn giải thích.

      “Vậy còn An Na phải làm sao bây giờ?”

      Hà Cúc Hoa rầu rĩ lên tiếng: “Con muốn phụ trách gì với con bé sao?”

      “Chờ chút, chờ chút, mẹ chút được , con phụ trách cái gì với ta?”

      “Còn chuyện gì, con chưa biết hả.”

      “Chuyện gì?”

      “Tiểu An mang thai, còn xác định với mẹ, đứa bé là của con.”

      Đông Đình Phong khẽ giật mình, ánh mắt càng ngày càng lạnh lùng, nhàn nhạt :

      “Hả, vậy sao? ta như vậy?”

      Bên kia, Hà Cúc Hoa hiểu, bởi vì ngữ khí của con trai bà mang theo nồng đậm mỉa mai.

      “Chẳng lẽ phải sao?”

      Bà buồn bực hỏi câu.

      Ninh Mẫn ngủ tới 2 giờ, là bị hôn nên tỉnh lại, trong mơ màng muốn đẩy cái đầu cọ cọ , lại bị giữ chặt:

      “Dậy nào, dẫn em tới chỗ này…”

      “Em muốn ngủ thêm lát nữa, đừng phá.”

      được, buổi tối về ngủ tiếp, thời gian còn nhiều, ….ngủ nữa, trễ giờ mất…”

      kéo chăn qua, trùm cả người lại. muốn ngủ được .

      Đông Đình Phong có chút bất đắc dĩ, kéo từ trong chăn ra, thấy nhắm chặt hai mắt, bộ dáng muốn thức dậy, sao lại ngủ say như vậy chứ…cơ thể đâu bị gì đâu… vừa rồi tuy bọn họ giằng co hai hiệp nhưng thời gian cũng đâu có lâu.

      giễu cợt, bóp chặt mũi :

      “Chậc, thể lực của Đông phu nhân càng ngày càng kém rồi!”

      Ninh Mẫn thở được, giãy dụa nhưng tránh được, đành phải mở mắt ra, tức giận cắn cái, lấy gối ném lên người , tranh cãi với người này vô ích ah:

      “Được tiện nghi còn khoe mẽ..”

      cười đắc ý.

      Vô sĩ!

      nghĩ như vậy mãi cũng được, có thời gian phải bệnh viện kiểm tra mới được, xác định chính xác rồi cho , xem còn tham ăn như vậy , chút kiềm chế. Ba tháng đầu mang thai mà còn vận động kịch liệt như vậy, rất dễ dàng xảy ra chuyện.
      3 giờ rưỡi, hai vợ chồng thay quần áo rồi ra ngoài, tới câu lạc bộ tư nhân, chỗ ngồi rất rộng, nhưng trang trí vô cùng trang nhã, vừa cào cửa khí tức thời thượng và tĩnh mịch đập vào mặt rồi.

      nhân viên cửa hàng đến chào đón, xoay người, mỉm cười hỏi:

      “Đông tiên sinh, lâu rồi ngài có đến…”

      Vừa vừa lấy loại ánh mắt tò mò nhìn Ninh Mẫn, giống như muốn xác định thân phận địa vị của .

      Đông Đình Phong quen thuộc cười tiếng, hỏi: “Simy đâu rồi.”

      “Ở đây.”

      người phụ nữ ưu nhã từ phía sau bức màn tới, mặt mang theo nụ cười, bên phất tay để cho nhân viên lui xuống, bên kêu:

      “Khách quý ít gặp, ừm đúng là ít gặp. Hôm nay lại dẫn bạn tới sao?”

      phải bạn .”

      Đông Đình Phong mỉm cười rất thân sĩ bước lên tặng cho người phụ nữ đó cái ôm.

      ta hiếm khi quay đầu lại nhìn thêm vài lần.

      “Hả? phải bạn , vậy là ai?”

      ta biết Đông Đình Phong có khi dự hợp quan trọng, mang theo bạn , nhưng những người bạn này ăn mặc, cũng có để ý. Tự mình dẫn tới đây, đây là người đầu tiên.

      Ninh Mẫn thấy bọn họ thân mật như vậy, cũng có ghen ghét, chỉ là rất tò mò với thân phận của ta.

      “Giới thiệu với chị chút, đây là Ninh Mẫn, vợ của em.”

      cũng thức thời quay đầu giới thiệu: “A Ninh, vị này là chị họ Simy, em cũng có thể gọi chị ấy là chị Thi Đan…”

      Nguyên lai là chị họ, thảo nào họ thân như vậy.

      Ninh Mẫn tự nhiên vươn tay, mặt là nụ cười yếu ớt khéo léo, hai gò má xinh đẹp, nghi ngờ là càng khiến như ánh sáng rực rỡ hẳn lên, kinh diễm động lòng người.

      Simy vô cùng ngạc nhiên, đánh giá dưới chút, kéo kéo vai em họ mình, giọng thầm:

      “Ninh Mẫn? Nè, ấy phải họ Hàn sao? Sao lại biến thành họ Ninh rồi hả?”

      Đầu óc ta choáng váng rồi.

      “Dạ, em tái hôn, ấy là vợ mới của em.”

      …kinh ngạc kêu lên, thanh vang dội:

      “Chuyện này là khi nào hả. Trước tết em cũng ..”

      “Tóm lại, chị chờ uống rượu mừng của em là được rồi.”

      Chuyện này, cũng phải vài ba câu là giải thích ràng, :

      “Được rồi, phải chị hay em có mối làm ăn lớn cho chị sao, hôm nay cho chị mối lớn đây. Chọn cho em dâu chị bộ lễ phục. Để tham gia tiệc từ thiện của mẹ. Nên mặc gì phối với gì.. còn nữa, áo cưới mặc trong lễ cưới của A Ninh, chị cũng chuẩn bị , mấy tháng nữa là mặc được rồi, chị nhanh chút….”

      “Được rồi, áo cưới chị đây nhất định thiết kế ra bộ xinh đẹp. Về phần lễ phục dạ hội, có sẵn vài bộ bán, định là làm riêng cho mình, dù em dâu mặc bộ nào cũng đảm bảo xinh đẹp hết, nhìn , khí chất trời sinh diễm lệ, hai má cứ như trứng gà lột vỏ,… này, phải em dụ dỗ tân sinh mới ra xã hội chứ…xinh đẹp như vậy…”

      Đông Đình Phong cười, đôi mày nhướng lên đánh giá người phụ nữ thay bộ lễ phục, khuôn mặt xinh đẹp, cơ thể nóng bỏng, cách ăn mặc ngày hôm nay, vừa đủ tươi mát, giống như sinh viên đại học ngây ngô, giữa lông mày mang theo loại mông trẻ con. Lộ vẻ đơn thuần.

      Ừ, mới phải đâu.

      Người phụ nữ này xinh đẹp bao nhiêu ràng nhất.

      … đưa thêm vài bộ nữa cho Ninh Mẫn thử.

      Mấy bộ trước đều bị Đông Đình Phong trả về, hoặc là quá hở hang, hoặc là ngại quá xinh đẹp, hoặc là váy quá ngắn…

      Ánh mắt kia, chọn như vậy khiến cho Ninh Mẫn nổi bão, nhịn nổi nữa, rốt cục lên tiếng:

      “Nè, tới cùng là em mặc hay mặc vậy?”

      trả lời trong nháy mắt: “Lễ phục của em phải phối hợp với của , nhất định phải đẹp, mặc quá hở hang, tầm thường quá cũng được.. Kiên nhẫn chút… Ngoan…”

      “Vậy bộ này !”

      Cuối cùng là do chọn, chọn bộ màu tím, phía sau cổ hình chữ V, cũng sâu mấy, phối với chiếc vòng cổ hồng bảo thạch, nối liền với ba sợi dây hạt ngọc được móc ở sau gáy…. Váy dài qua đầu gối chút, vạt áo khá lớn, bên ngoài, phối với áo khoác viền tím màu trắng bạc…

      Tóc dài được cài cây trâm ngọc trong suốt.

      mặc được đánh lớp phấn, khiến khuôn mặt càng phác thảo vẻ ngoài xinh đẹp.

      Tạo hình như vậy, khiến người phụ nữ này càng lộ vẻ xinh đẹp.

      Đối với trang điểm và cách ăn mặc như vậy, Ninh Mẫn vô cùng hài lòng, Đông Đình Phong chăm chú nhìn, phản đối.

      Simy ở bên cạnh giọng với ,: “Vợ của em đẹp như vậy, dẫn ra ngoài, được nở mày nở mặt rồi ha…”

      Khóe miệng giơ lên, cười.

      Đương nhiên, người phụ nữ nhìn trúng sao có thể kém cỏi được.

      Ừ, trong lòng rất muốn giấu người này , xinh đẹp như vậy, chỉ cần mình thấy là được rồi, nhưng dù sao cũng phải dẫn ra ngoài giới thiệu, cần gắn cái nhãn lên chứ, đánh ký hiệu, để người khác còn biết người này là vợ , ưu nhã xinh đẹp như thế nào.

      Simy tiễn người em họ truyền kỳ lên xe, nhìn xe của bọn họ chạy hòa lẫn vào con đường xe, dựa vào cửa mỉm cười, người phụ nữ đó tệ, rất có khí thế, lại có chủ kiến, người em trai kinh khủng kia của cuối cùng cũng tìm được người phụ nữ nó muốn bảo vệ.

      cũng biết, lần này bọn họ , có gặp rắc rối gì , ở yến hội Tây Hoa bức màn được vén lên.

    5. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 202

      5 giờ 30 tối.

      Đông Lôi ăn mặc lộng lẫy, tựa như đóa hoa xinh đẹp, ở bên trong đãi sảnh Tây hoa tiếp khách, có khi gặp được mấy người bạn cũ, líu ríu ngừng, lúc này có người thay tiếc nuối, tại sao lại chia tay đây… người đàn ông tốt như vậy—ở Ba Thành rất ít, trừ Đông thiếu, có mấy người đàn ông như vậy, Kiều thiếu lại là người trong đó.

      cười, ra cũng có gì tiếc nuối, bây giờ nghĩ thông suốt rồi, cũng còn đâu khổ nữa, mọi chuyện là quá khứ rồi.

      Giống như trong trường hợp bây giờ ấy nên là bạn trai của , nhưng hôm nay lại đơn mình.

      Kiều Sâm cũng tới, ấy dẫn theo bạn , hai người gật đầu cái xem như chào hỏi, thành người xa lạ.

      Đột nhiên, nghe tiếng xôn xao ngoài cửa lớn, kéo theo đuôi váy dài, về phía cửa, thấy Uông Dĩ Hàm sớm đến, Na Dĩnh còn có người đàn ông bên cạnh.

      Người đàn ông kia rất cao lớn, tuấn, người là bộ tây phục đỏ thẫm, được cắt may vừa người, khiến dáng người của ta hiển lộ ra ngoài, đợi đến gần, nghe được ta khó chịu hỏi:

      “Cẩn Chi còn chưa tới sao?”

      “Đúng vậy, ngày hôm nay quan trọng như vậy, người này sao lại tới trễ như thế …”

      “Ừm, Ninh Mẫn trở lại! Hiểu .”

      Người đàn ông đó , nhưng dẫn tới hai người có ý nghĩ xấu xa cười:

      “Hôm qua chắc là đêm phong lưu….”

      Uông Dĩ Hàm cười cười, sau đó :

      “Lần này Ninh Mẫn trở về, hẳn có quyết định ! Xem ra Đông gia có chuyện vui…”

      Vừa , ta quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy , nhất thời mũi nhọn vừa chuyển:

      “Ơ, đây phải là Lôi Lôi tiểu thư sao, hắc hắc, lâu gặp, bé càng ngày càng đẹp nha…azzz Tử Kiện cậu xem có đúng ..’’

      Cuối cùng cũng biết người này là ai, lập tức dừng bước chân lại, sắc mặt có chút trắng bệch, lắp bắp :

      ra là Tử Kiện tới….em, em kêu chú hai lại …”

      Quay người lại liền chạy nhanh như chớp, còn chưa đối mặt bỏ chạy rồi.

      Na Dĩnh thấy thế, xì tiếng nở nụ cười, nhìn người bên cạnh bĩu môi : “Nhìn thấy , Thần Huống, di chứng quá nghiêm trọng ..Mười năm trước, cậu khiến cho hoảng sợ, đứa này tới giờ vẫn còn sợ đấy…ha ha, nhìn thấy cậu, giống như nhìn thấy sói vậy…”

      Đôi mày Thần Huống nhíu lại, im lặng quay đầu nhìn bộ dáng của người con hơn mình mười bốn tuổi hoảng sợ chạy trốn, trong đầu lên vài hình ảnh.

      Mười năm trước, Thần Huống hai mươi bốn tuổi, khi đó rất phản nghịch, rất mê luyến người con , thậm chí vì người con đó, đoạn tuyệt quan hệ với người nhà, có lần dẫn người con đó đến tìm Đông Đình Phong.

      Lần đó Thần Huống là động chân tình , nhất định chịu về Thần gia. Muốn sống tự lập, tay làm hàm nhai, nuôi sống người phụ nữ của mình.

      Tình huống đó gần nữa năm, Thàn Huống chịu nhận giúp đỡ của Đông gia nữa, đổi tên đổi họ, làm ở công ty , tiền lương ít, mà tiêu xài nhiều, bộ dáng thiếu gia mười phần, nhịn cho đến cuối tháng, tiền có mà cứ tiêu sài nhiều, cuộc sống của vợ chồng son được tốt, vì thế còn hay cãi nhau.

      Sau đó, Thần Huống trốn chừng mấy ngày, ở công ty làm thêm giờ muốn kiếm thêm tiền mua chút sữa bột, lúc đó người phụ nữ đó mang thai…

      ngày, mẹ của Thần Huống bay tới Ba Thành, muốn khuyên trở về, rằng người phụ nữ này chỉ muốn trả thù, nếu khăng khăng nghe nhất định ăn thiệt thòi.

      chết sống chịu.

      Rồi ngày kia, mua hoa, mua canh mà người phụ nữ đó thích ăn nhất, tan việc sớm về nhà, vốn là muốn xóa bỏ hiềm khích lúc trước với ta, muốn lấy lòng người .

      tới cửa nhà, nhưng lại thấy Đông Lôi đứng ở gần đó, tới lui, sau khi thấy là em Đông Đình Phong, liền bước lên chào hỏi:

      “Bé con, em tới nơi này làm gì?”

      Bé con sờ tóc, bộ dáng có chút sợ hãi— cứ trưng ra khuôn mặt lạnh ngàn năm như vậy, người nào nhìn mà sợ, bé con nhăn nhó trả lời:

      Thần, hôm nay em chụp được mấy tấm hình, biết có nên cho xem hay .. ấy lại liên lạc được.. hình như ra nước ngoài..”

      vốn cho là những tấm hình chụp phong cảnh bình thường, bé này thích chụp hình..vv…, toàn bộ là bị ảnh hưởng bởi Đông Đình Phong, bình thường cũng thảo luận về kỹ xảo quay chụp, bời vì cũng rãnh rỗi có gì làm, chụp vài tấm ảnh chơi cũng vui.

      “Đâu, lấy ra xem..”

      Thần Huống cười lấy ảnh, vừa nhìn nhất thời kinh ngạc đến ngây người, trong hình là người của hôn môi với người khác.Sắc mặt của xanh mét quát hỏi: “ Đây là ở đâu! hỏi em hình này ở đâu ra..”

      Bé con đỏ mặt, lắp bắp : “Em cẩn thận chụp được, người phụ nữ này vốn phải người tốt lành gì..em..em biết có nên với Tử Kiện hay ..”

      Thần Huống tức điên lên, đá cửa vào nhà, trong lòng tràn đầy vui mừng muốn gặp người bay sạch, rằng, động thủ động cước.

      Thần Huống lớn lên trong bộ đội, huấn luyện trong quân đội, người phụ nữ đó sao có thể là đối thủ của , nhưng tính tình ta cũng quá ngang bướng , chết sống chịu thừa nhận, còn nhận lầm người. Thần Huống giận điên người, móc dao găm ra muốn làm thịt ta…

      Đông Lôi gắp gáp, đẩy cái : “Giết người là phạm pháp, thể giết người..”

      “Giết xong ta tự thú.”

      “Vậy cũng được! sao có thể hủy hoại mình như vậy.”

      “Cút!”

      Thần Huống nóng giận, đẩy cái, sức quá lớn khiến Đông Lôi bé văng đến tường, va chạm vào đầu, hôn mê bất tỉnh.

      Chính bởi vì Đông Lôi bị ngất nên cũng có làm chuyện dại dột nữa.

      Sau đó ta chia tay, rồi về nhà xin lỗi, đến hai tháng cưới người con khác, sau cồn sinh ra cậu con trai. Ba năm trước, hai người cũng chia tay, nguyên nhân gì người ngoài biết được. Hôm nay Thần Huống là cha của bé trai mười tuổi. ẫn có tái hôn.

      “Azz, cậu dẫn bạn theo hả? nếu để ấy cùng cậu cũng được? nhìn , Kiều Sâm cũng dẫn bạn tới, Lôi Lôi nhà chúng ta cũng quá đáng thương a…”

      Uông Dĩ Hàm chỉ chỉ Kiều Sâm chuyện với vài người ở phía xa, giọng bất mãn.

      Thần Huống , nhìn bóng dáng chạy trốn kia nữa.

      “Lần này là do Lôi Lôi bỏ người ta có được hay .. bé này..trưởng thành rồi..”

      Na Dĩnh cảm khái câu: “Nhớ ngày đó, chỉ là con sên …mỗi lần Cẩn Chi gặp mặt chúng ta, con sâu này vẫn lẽo đểõ sau lưng..azz, nếu , tôi tìm vài người có gia thế tương đối, người đàn ông đùa giỡn với tình cảm làm em rễ chúng ta..”

      “Muốn tìm người đàn ông có gia thế tốt, lại chiều chuộng, quả khó tìm rồi. Bản thân tôi thấy nếu phóng túng chút, vấn đề xuất thân quan trọng, quan trọng là… phải đợi được bé con, con Đông gia gấp gả. Có Đông Đình Phong làm núi dựa, người nào cưới Đông Lôi, chỉ cần có chút năng lực, tiền đồ vô lượng ..”

      Đây là tổng kết của Thần Huống.

      Chẳng qua chuyện sau này có chút ngoài dự liệu của ..

      Đông Lôi đúng là có chút sợ người đàn ông này, mười năm trước xảy ra chuyện kia, nhưng đến nay ký ức của như mới ngày hôm qua: khuôn mặt của người đàn ông tuấn tú kia vặn vẹo tức giận, tay cầm dao, bộ dáng muốn đồng quy vô tận*(muốn chết chung ấy), còn đẩy ra ngoài, rất đáng sợ. Đến nay trán vẫn còn lưu lại vết sẹo mờ nhạt. Khuôn mặt xinh đẹp như vậy cũng bởi vì thiếu chút nữa bị hủy.

      Trải qua chuyện này, khiến trong lòng rất sợ hãi.

      Hơn nữa người đàn ông này rất nghiêm túc, khuôn mặt lại lạnh như bang giống như hai của tuy lạnh nhưng vẫn ở chung được nha, nghiêm túc thái quá luôn. Cho nên gặp nếu trốn được trốn xa.

      Những người bạn của hai, chỉ có người này là ít gặp nhất, mười năm này tổng cộng chỉ gặp khoảng năm lần….

      Mỗi lần gặp mặt, chào cái rồi nhanh chóng chạy xa. giống với những người khác, đều vui vẻ gần gũi, cùng chuyện với bọn họ, cũng rất quen.

      Có điều, nhìn khắp Đông Ngải Quốc, người đàn ông quyền cao chức rộng như Thần Huống có mấy người.

      nay, tỏng bốn người được đề cử làm Thủ tướng, tuổi nhất nhưng lại có tỷ số đứng ở vị trí thứ ba, tương lai người ta còn có khả năng làm Thủ tướng đó.

      Người như vậy, địa vị trong xã hội quá cao, lớn lên càng ngày càng uy nghiêm, trước kia còn chưa có cảm giác gì, có lẽ là do tuổi còn .. tại, cảm thấy thực có áp lực rất lớn.

      cũng thích ở cùng chỗ với mấy người như vạy, hơn nữa người ta còn lớn tuổi hơn rất nhiều, cũng muốn bị trưởng bối nhắc tới nhắc lui – từ kết hôn, người này người kia thấy , liền muốn giới thiệu đối tượng cho . Ngay cả chú cậu cũng ngoại lệ, cái gì mà trước tiên để ý chút, thấy xem có hợp , rồi có thể kết bạn, rồi gặp gỡ, hẹn hò,,..vv..v, còn kết hôn gì gì đó đợi tốt nghiệp hả tính tới…

      Đều là trưởng bối với lại có uy tín danh dự cũng tùy tiện trở mặt, đành phải trốn xa, lúc lễ mừng năm mới gần như bước ra khỏi cửa, nếu có thể gặp ai nhất định giấu minh luôn chứ.

      Đông Lôi vội vàng tới, muốn kêu nhị thúc tới.

      Nhị thúc quen thuộc với Thần Huống, là quan hệ cấp cấp dưới.

      Thần Huống là cấp , nhị thúc là thuộc hạ.

      Nghe quan hệ của hai người tệ.

      Lúc này, lại có người kéo tay lại, quay đầu liền nhìn thấy An Na và Y Tử Lam, bọn họ ăn mặc rất xinh đẹp, ừm trang điểm cũng tệ.>

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :