1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô vợ giả mạo rất thần bí - Vọng Thần Mạc Cập (117)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 193

      Ngày đó ở lại cũng phải lựa chọn của , thân thể của Hoắc Khải Hàng yếu như vậy, lại vì mà mất quả thận, sao có thể chọn Đông Đình Phong dứt khoát rời như vậy được.

      Cho dù là người có chút lương tri cũng có làm như vậy. Tình giữa bọn họ, có thể là bị biến vị nhưng từng có chung hồi ức với nhau, ai có thể xóa bỏ .

      Làm người thành, lẽ nào phải làm kẻ thù sao?



      thể được

      thể để cho Đông gia có địch thủ như vậy được, chôn vùi mối tai họa ngầm quá lớn.

      Trong lòng rất , Hoắc Trường An và Hoắc phu nhân, chọn ngày hôm đó, để giải quyết chuyện giữa ba người, dù ít dù nhiều cũng muốn bức ép , để có thể nhận thức được.

      Bất luận như thế nào đều có cách trốn tránh Hoắc Khải Hàng là cha của Vãn Vãn, thể để Vãn Vãn sau này khi lớn lên biết được việc này mà oán hận vô tình.

      Ở lại chăm sóc ấy, cho hai người họ khoảng thời gian cuối cùng, để ấy dưỡng thương, khiến hiểu , bọn họ thể quay lại như lúc đầu nữa, dấu hiệu kết thúc cho tình viên mãn của bọn họ, đây cũng là bước muốn hoàn thành cuối cùng.

      Vốn dĩ muốn tình với Đông Đình Phong, ấy lại rời lãnh đạm như vậy, tuyệt tình như vậy, nghĩ đến làm tổn thương, có cách nào gọi điện nghe máy, cũng gọi cho Trần Tụy cũng có người nhận----- nhẫn tâm a.

      nhận nhận, nhẫn nại, nhân cơ hội làm quan hệ giữa bọn họ. sai, bọn họ là vợ chồng, loại quan hệ hôn nhân này, được pháp luật bảo vệ, nhưng về tình cảm bọn họ có sâu đậm đến mức thể có đối phương. Chỉ có thể có tâm nguyện, tâm nguyện hôn nhân của bọn họ được tiếp tục duy trì.

      suy nghĩ quá rồi, đợi lúc Hoắc Khải Hàng xuất viện, quay trở về nước, đợi mọi chuyện xử lý xong, đợi đến lúc đó quay lại nghĩ tiếp, bình tĩnh xem nghiên cứu đoạn hôn nhân này có nên giữ lại hay .

      Nên giữ lại, nên cũng phải gặp mặt lần, đến nơi đến chốn, đây luôn là tác phong của .

      Phát mang thai , trở thành cái cớ để giữ lại đoạn hôn nhân này, lúc nhìn thấy hai vạch đỏ , trong lòng rất vui sướng, kết quả như vậy, dường như chỉ cho con đường nên , chỉ thuận theo lòng mình mà . về nơi có thể thấy ánh sáng của cuộc sống.

      “Em muốn rời khỏi ? Để sinh nó?”

      Sau khi trầm mặc rất lâu Hoắc Khải Hàng mở miệng , thanh kia mơ hồ kéo theo tức giận , cùng với nỗi thống khổ phức tạp. Ánh mắt chậm rãi di chuyển, nhìn chăm chú vào cái bụng bằng phẳng của , ở nơi đó từng sinh ra đứa con xinh đẹp, nhưng hôm nay ở đó lại đâm chồi nảy mầm của người đàn ông khác, mà có tính toán dừng lại việc sai lầm này.

      muốn tổ chức hôn lễ, mà người trong hôn lễ phải là , bi ai biết bao.

      “ vâng”

      gật đầu , cái mạnh, ôm ngực nhìn chăm chú vào người đàn ông từng sâu đậm. “ Khải Hàng , mấy ngày qua em nghĩ rất ràng, chung quy tất cả mọi chuyện qua đều qua”

      “Em có cách nào buông bỏ hoàn toàn, ở lại Quỳnh Thành, ở lại nơi lộng lấy xa hoa có thể vứt bỏ tất cả xem như chuyện chưa từng xảy ra, em thể làm được.”

      “Lòng em, đau lắm, cần phải rời xa thị phi để dưỡng thương, Quỳnh Thành còn là nơi phù hợp với em nữa, cửa lớn nhà Hoắc gia em có dũng khí bước vào.”

      “ Nếu như, đổi lại là sáu năm trước em nghĩ em rất vui vẻ mà đón nhận, sau đó cố gắng làm người vợ tốt của , nhưng bây giờ em làm được, chỗ ngồi trang nghiêm như vậy khiến em cảm giác thể thở nổi, bất luận là cha hay mẹ em đều cảm thấy áp lực, cũng có thể cảm nhận được mấy ngày qua chúng ta ở chung với nhau, thể quay lại lúc còn thân mật khăng khít nữa rồi, loại ngăn cách đó vô hình hình thành.

      “Có lẽ , thời gian thay đổi tất cả, chúng ta có thể cố gắng tới lại gần nhau , nhưng em có thai rồi”

      “ Mẹ muốn vào cửa của Hoắc gia phải xứ lý những thứ nên có người, toàn tâm toàn ý ở lại Hoắc gia, kết quả ông trời đùa giỡn chúng ta”

      “Nó là máu thịt người em , em có cách nào buông bỏ, cho nên, em nghĩ , chúng ta nên buông tha cho nhau

      cần miễn cưỡng ở cùng nhau, làm cả hai đều đau khổ”

      “ Chúng ta thể ở lúc tình còn nhiệt liệt đên hôn nhân, mà quay về với thế giới của riêng mình, bây giờ khoảng cách giữa chúng ta cách quá xa xôi rồi, ngay cả liếc nhìn cũng rất xa. Hồi tưởng lại tất cả đều rất đẹp, nhưng thể cùng nắm tay nhau cho tới khi đầu bạc răng long. Em gả còn tiếc nuối trong lòng, vĩnh viễn là vướng mắc trong long , em mang đứa , gia tộc của càng dễ dàng tha thứ, tất cả hết thảy đều trở thành chướng ngại giữa chúng ta.”

      chuyện rất bình tĩnh. Biểu kia giống như lời qua suy sâu tính kỹ( suy nghĩ kỹ càng) mới thông suốt mà khái quát nên”

      Trong lòng xuất tia kinh hoảng lo sợ, cảm giác trống rỗng phủ vây lấy toàn thân .

      “cho nên , em chọn ta--- lựa chọn này đến tận bây giờ em mới hạ quyết tâm”Vẻ mặt của có tan nát, thanh của có bi ai, trong lòng cảm nhân được, ngày đó ở lại, là vì tình thế cấp bách, bởi vì rất lương thiện.

      “Uhm”

      gật đầu, cũng che dấu suy nghĩ trong lòng.

      “ Thân thể của cũng tốt lên rất nhiều, tiếp tục điều trị là có thể được , em ở lại cũng vô ích,”

      “Khải Hàng ơn cứu mạng của , em có bảo đáp, em ghi nhớ trong lòng. Sau này khi có cơ hội em báo đáp , những cái khác em thể cho , quyền nuôi dưỡng Vãn Vãn em sợ em cũng có cách nào vứt bỏ được. Nếu như đồng ý buông tay .... em rất cảm kích....”

      cười lộ vẻ thê lương, cảm thấy bản thân rất thất bại ---- chỉ muốn rời xa còn muốn mang con , đến gọi người đàn ông khác là cha.

      thể buông tay”

      Hoắc Khải Hàng ném năm chữ này xuống như có lực.

      Khiến mặt Ninh Mẫn u ám đên cực điểm, hô hấp cũng quặn đau theo, cắn răng hít vào sâu,

      nên làm náo loạn đến pháp luật như vậy. Có ý nghĩa sao?”

      có ý nghĩa , chỉ biết làm tổn thương tình cảm”

      Hoắc Khải Hàng cười đau lòng, bước gần thêm bước, hai tay nắm lấy vai , muốn giữ lại điều cuối cùng này

      “Vốn có biện pháp khác sao? có thể tất cả đều cần, chúng ta có thể ra nước ngoài định cư, em muốn đứa này, ngăn cản em sinh nó ra, làm cha của nó...”

      buông được, em cũng vậy ... đứa này vĩnh viễn trở thành vướng mắc trong lòng chúng ta. Em xin lỗi, Khải Hàng , trong thế giới quyền lợi, có quá nhiều phức tạp, em chỉ cần cuộc sống tương đối thôi.”

      Đôi tay nắm vai rất đau. Giờ phút này thân thể đau , tim cũng đau – muốn đem máu thịt người vứt bỏ, làm sao đau cho được.

      “Đơn giản? Theo ta, em có thể sống đơn giản được sao? , thể Mẫn Mẫn em căn bản biết ta, người đàn ông đó so với tưởng tượng của em rất phức tạp”

      Khải Hàng thâm trầm muốn thuyết phục . Đông gia là đại gia tộc, lại làm sao có thể đơn giản, gia thế vẫn còn đó.

      “ Ít nhất, ấy cho em cảm giác an toàn , Hoắc gia ... khiến em sợ hãi”

      nhành rời khỏi đôi tay kiềm chế , khiến cảm giác như bị trói buộc. Hoắc Khải Hàng nhìn động tác này của , tâm , sớm cách xa , số phận cùng là trò cười cho thiên hạ.

      “Nếu như em khăng khăng muốn vậy đứa phải ở lại”

      Hoắc Khải Hàng cắn răng quay đầu. Bây giờ dường như chỉ có thể dùng tình mẫu tử để níu giữ rời bước

      “Em muốn nhìn Vãn Vãn lớn lên , chỉ có thể ở lại làm Hoắc phu nhân”

      chỉ có thể bức như vậy.

      Ninh Mẫn cúi đầu, nghĩ mình ở đây tranh thủ quyền nuôi dưỡng có bao nhiêu phần thắng, tâm lý rối rắm, quấn quanh bao nhiêu loạn lạc cùng đau khổ.

      “ Được , vậy chúng ta chỉ có thể gặp mặt tòa án”

      Cuối cùng chuyển thân, thẳng lưng, bước ra ngoài. Hoắc Khải Hàng chỉ có thể xoay người đau lòng , nhìn từng bước rời .

      rất muốn vượt qua kéo quay lại, nhưng cuối cùng cái gì cũng làm, làn nước nơi đáy mắt lan tràn ra hai mắt , suy sụp ngồi vào nơi ánh mặt trời, như có giọt nước nóng bỏng rơi xuống.

      Tình của , tan nát rồi __ cưỡng cầu cũng vô dụng.

      , quý đều ở cả hai , mà đều vào ngõ cụt rồi.

    2. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 194

      Rời khỏi phủ thủ tướng Ninh Mẫn trực tiếp lái xe về nhà, chưa vào cửa chợt nghe có tiếng đàn piano truyền tới, mẹ cùng Vãn Vãn đánh đàn, lập tức nghĩ muốn đem đứa bé này bồi dưỡng thành thục nữ, Ninh Mẫn vào trong nghe lát

      Vãn Vãn hỏi: “ Mẹ con đàn nghe hay ?”

      cười hôn con cái : “ rất hay, nào để mẹ đàn khúc”

      ngồi xuống

      Từng phím đàn chuyển động, từng khúc nhạc nhàng, lưu loát. Mẹ và Vãn Vãn ở bên nghe đánh theo nhịp.

      Tinh thần có chút hoảng hốt , trong đầu lại tái cảnh ở Đông viên lúc Đông Đình Phong đàn bài > người kia đa tài đa nghệ , đàn nghe hay vô cùng.

      “ Mọi việc thế nào rồi?”

      “ Rất tốt ạ “

      Đàn khúc hai mẹ con ra phòng khách chuyện để cho Vãn Vãn tiếp tục đàn.

      “Hoắc Khải Hàng thế nào?”

      Lăng Châu quan sát sắc mặt con , kết quả vẫn là tốt cho lắm

      ấy muốn Vãn Vãn”

      Ninh Mẫn liếc mắt cười tủm tỉm khi Vãn Vãn đàn vui vẻ, đứa này là máu thịt của , sao có thể nỡ lòng vứt bỏ,

      Lăng Châu vừa nghe sắc mặt liền trắng bệch, Hoắc gia muốn nuôi dưỡng đứa , mà bọn họ chỉ là gia đình bình thường sợ rằng thể tranh đoạt được.

      “Mẹ con phải hai ngày, về trước Ba Thành chuyến” Ninh Mẫn chuyển đề tài

      “Nếu để cha và con cùng

      cười cầm tay mẹ mình cần, chuyện của con, tự con có thể giải quyết”

      “Đứa nhà Đông gia, vẫn còn tức giận, cứ mình như vậy quay vê...”

      Lăng Châu cảm thấy ổn

      “Hay là gọi điện bảo nó qua đây chuyến... con mang thai lại rất mệt”

      sao, con bây giờ còn chưa có phản ứng lúc thai nghén, cùng giống người bình thường, sợ, sức khỏe của con mẹ , mẹ sợ gì.... được rồi con chuẩn bị chút , cơm trưa xong con ....vé máy bay con đặt lúc đường về nhà rồi”

      Sau bữa trưa Ninh Mẫn cho Vãn Vãn ngủ , đợi con bé ngủ say, vác balo lên vai, đến sân bay.

      Ba giờ sau xuất ở Ba Thành.

      Lúc này 3h30’ chiều ngày 14 tháng giêng, đứng trước cổng Đông viên, nhìn bức tường cao cao trắng như tuyết, thẳng tắp thấy bờ , đem cả Đông viên tạo thành thiên đường , cảm thấy khỏi xúc động, cái vườn này lớn

      Nhớ ngày đó khi được đón đến đây, nghĩ rằng chỉ là điểm dừng chân của mình. Ai biết được giờ đây nó lại là nơi trú ngụ của , vì nó mà dừng chân

      Cửa Đông viên rất lớn, con đường nhựa rộng lớn thông với các đường khác trong Đông viên, hai bên bốn mùa đều cây cỏ xanh mát.

      Cánh cửa lớn đóng chặt, hai bên cửa là hai con sư tử đá trấn thủ, bên trong phòng bảo vệ có mấy người chuyện lên từ bên trong có người ra, nhận ra là đội trưởng đội bảo vệ Vệ Lãm.

      “Đại thiếu phu nhân”

      Vệ Lãm thấy hết sức kinh ngạc, người phụ nữ này mất tích nửa tháng , tại sao lại tự xuất .

      “Vệ Lãm phải ? Xin chào. Cẩn Chi có ở nhà chứ?”

      Vệ Lãm càng cảm thấy kỳ quái, bọn họ phải là vợ chông hay sao, sao lại biết tung tích của Đông thiếu

      “Dạ có”

      “Tôi có thể vào trong chứ?”

      Ninh Mẫn hướng mắt vào bên trong, sân đình sâu thấy đáy

      “Đương nhiên rồi....”

      Cấp vừa rồi có phát lệnh cấm cho Hàn Tình vào , cho nên thể ngăn cản, vươn tay lên mở cổng lớn.

      Ninh Mẫn sờ sờ cái balo đeo vai, bước từng bước vào trong. Vệ Lãm nhìn ở phía sau, đưa tay đóng cổng lại, về phòng bảo vệ gọi điện thoại.

      đường , có người hầu chào hỏi , có cung kính, cũng có ánh mắt đầy tò mò, khẳng định thắc mắc thấy mấy ngày qua nơi nào__ ngay cả đêm giao thừa cũng xuất , chuyện này khẳng định bình thường.

      Ánh mặt trời sáng lạng, gió có chút se lạnh đều được ánh mặt trời sưởi ấm, truyền đến mấy câu .

      phải rời sao, sao còn quay trở lại?”

      “tôi còn tưởng rằng lần này vị kia lên làm chính cơ...”

      “Cũng đúng , nếu rời , phòng bảo vệ làm sao cho người vào?”

      Chưa tới cầu thang Ninh Mẫn thấy Đông Dạng hai tay ôm ngực, xinh đẹp đứng đó, chiếc váy mỏng màu tím làm lộ ra đường cong quyến rũ của bà, bà vuốt cằm, ánh mắt như thiêu như đốt nhìn vào, ánh mắt xa cách, chắc hẳn bà rất tức giận.

      Haizzz biết lần này quay về, phải chịu khổ chút

      Ngũ”

      nhàng , đứng cách xa bốn năm bước.

      Đông Dạng cười như cười , “ Ồ ! có phải gọi sai rồi hay ? Ta là Ngũ của , Ngũ này là gọi theo ai đây? Tại sao ta lại biết các khác của ta có nuôi đứa cháu lớn vậy?”

      Lời mang đầy châm biếm. Ninh Mẫn trầm mặc lúc, bảo cần xin tha thứ, , có làm sai cái gì.“ Ngũ , con đến tìm Cẩn Chi!”

      Câu trần thuật hết sức ngắn gọn

      “Pi.. có tư cách gì mà gọi Cẩn Chi nhà ta, phiền gọi nó là Đông thiếu, hoặc Đông tiên sinh.”

      Đông Dạng lập tức quát mắng, miệng ra lời lợi hại, vô tình

      cũng đành chịu, nhưng lại phản bác câu rất có lực, nhả từng câu từng chữ.

      ngũ, con cũng là vợ của ấy , con có tư cách vậy còn ai có tư cách?”

      “ Sớm phải.... thỏa thuận ly hôn Cẩn Chi ký, từ nay về sau, làm gì làm, đừng làm trò ở Đông viên quấy rầy thanh tịnh của cha con nó. Ra ngoài...... lập tức ra ngoài cho ta”

      Đông Dạng chỉ ra phia cửa, mặt lãnh đạm, kịch liệt tàn ác .

      Ninh Mẫn tức giận, chỉ thận trọng bỏ balo vai xuống, từ bên trong lấy ra phần tài liệu , .

      là cái bản thỏa thuận này sao? sai ấy ký , nhưng con có ký....cho nên , nó hoàn toàn có hiệu lực pháp luật...”

      Khi chuyện đem bản thỏa thuận nay xé thành hai ba mảnh .

      Xoạt xoẹt xoẹt thanh xé vang dội .

      Rất nhanh bản tài liệu tay thành giấy vụn rơi nền nhà bị gió thổi bay.

      “Bây giờ con có tư cách gặp chứ?”

      Đông Dạng ngẩn người ra, nghẹn lời, nghĩ tới chuyện trước kia trong lòng vẫn tức giận.

      Đứng ở trong gió, bà nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi phong trần gió bụi mặt của con nha đầu này xinh đẹp, trong lòng mềm nhũn ra bao nhiêu, nhưng mặt vẫn mềm lòng , vừa định , đời làm gì có chuyện dễ dàng như vậy.... coi Cẩn Chi nhà ta là cái gì....

      “Trở về là tốt rồi”

      thanh già nua, từ phía sau Đông Dạng vang lên, ngay sau đó, Đông Lục Phúc chống gậy ra. Vẻ mặt hiền lành, phân phó người ở phía sau,

      “Mẹ Đông qua đỡ hành lý cho thiếu phu nhân, A Bách dẫn phu nhân gặp thiếu gia..... còn nữa buối tối làm thêm đồ ăn.”

      Ninh Mẫn xúc đông kêu lên tiếng: “ ông”

      Đông Lục Phúc đối đãi với tồi.

      , đứa kia ngoài miệng cái gì cũng , nhưng trong lòng rất đau, nha đầu con vẫn nên dỗ nó trước quay về ông cháu mình chuyện sau...”

      Ông cụ vẫy vẫy tay, toát ra ý cười, cuối cùng ông cũng có nhìn lầm người.

      “ Vâng , con biết rồi ạ”

      Ninh Mẫn đem balo đưa cho mẹ Đông khom người theo chú Bách con đường đá cuội về phía đông.

      Chờ khi bọn họ xa Đông Dang quay đầu thở dài hơi oán hận.

      “Cha, cha vội cái gì giải thoát cho nó, đứa này cần phải được giáo huấn, để nó nhớ kỹ, nó được khi dễ Cẩn Chi nhà ta , những thứ có được.......khi có được rồi mất mới biết quý trọng..”

      đến đây, bà vẫn chưa giáo huấn đủ.

      Đông Lục Phúc cười , lắc đầu : “ Tiền đồ của con! Sao lại có thể cùng vãn bối so đo tính toán như vậy?”

      Bà hừ hừ vài tiếng : “ đây gọi là lấy báo đổi báo, ai kêu đứa này khi dễ Cẩn Chi nhà ta”

      “Có người phụ nữ có thể khi dễ Cẩn Chi đó coi như là chuyện tốt”

      Đông Lục Phúc chống gậy vào trong phòng, Đông Dạng liền theo , chợt nghe ông cụ “À. Con xem nhà chúng ta năm nay có thêm cháu trai hay ?”

      “Ha Ha . cha tư tưởng này của cha là nhanh đó nhe, nhân tài quay về nhà cha liên trông cậy ôm cháu? Nhưng năng lực Cẩn Chi nhà chúng ta. Năm nay có con trai, cũng giỡn...”

      Đông Dạng cười dài đưa ra kết luận, đối với việc này bà rất mong chờ.

      đường chú Bách cho biết thiếu gia chơi tennis, kỷ nghỉ năm nay tương đối dài, hơn nữa thiếu gia cũng muốn nghỉ mấy ngày, cho nên mấy ngày nay luôn ở bên cạnh Đông lão gia, còn có tiểu thiếu gia cũng ở lại , trọn kỳ nghỉ tết, ấy lười chẳng muốn lại, hôm nay thời tiết tốt Lôi Lôi quấn lấy chơi bóng, đánh hồi lâu còn có phu nhân và thất gia ở đó , bọn họ đánh kép

      Hai người ước chừng khoảng 10 phút tới sân bóng tennis.

      Bên cạnh sân bóng có phòng nghỉ , ngoài phòng nghỉ có cái bàn, bàn bày ngập hoa quả đồ uống.

      Đông Đình Phong vừa mới đánh trận đánh hay, đầu đầy mồ hôi, ngồi xuống bàn, cầm bình nước uống ừng ực, bên cạnh người con thân mật lau mồ hôi cho , có đẩy ra, đối diện Đông phu nhân Hà Cúc Hoa cười cười như rất vừa lòng.

      Ngay sau đó người con kia biết như thế nào liền bị trật chân, ngả người về phía sau, Đông Đinh Phong đưa tay ra ôm lấy người.

      “Đau , đau chân quá”

      Lúc quẹo qua Ninh Mẫn nhìn thấy màn này, thấy diện mạo của người con kia nhưng tiếng kêu rất vang dội, nghe được ràng chính là tiếng của An na

      Đông Đình Phong đỡ ngồi xuống, cởi giày ra xem xét : “ Chân bị thương rồi. Lôi Lôi mau gọi điện thoại cho bác sĩ Trần đến xem xem.”

      Lúc này điện thoại reo lên, quay đầu cầm điện thoại xem, liền nhận điện thoại, dùng giọng chuẩn tiếng pháp lưu loát trả lời, có vẻ chuyện làm ăn.

      Ninh Mẫn lẳng lặng đứng nhìn, chú Bách muốn gọi nhưng cho phép.

      Tất cả mọi người nhìn thấy , nụ cười ấm áp của Đông phu nhân khi nhìn thấy chợt lạnh nhạt, Đông Lôi đứng bên cạnh gọi điện thoại cũng nhăn mày, Đông Diệu Tuấn uống nước đông tác cũng dừng lại, An Na cũng quay đầu lại nhìn, vẻ mặt phức tạp, chỉ có mình đưa lưng về phía .

      Đông Đình Phong nhận điện thoại xong , thấy ánh mắt khác thường của mọi người, thuận theo ánh mắt nhìn , chậm rãi quay đầu, người mặc bộ quần áo thể thao màu trắng, vẻ mặt bừng bừng sức sống, mặt vệt nước chảy xuống, tóc cắt ngắn, trông rất nhàng khoan khoái, nhìn thấy giật mình , cũng bình tĩnh đứng đó, cũng có vui mừng chạy đến, ánh mắt ôn hòa, nhưng lúc nhìn biến đổi, thâm thúy khó lường.

      vẫn còn mặt mũi quay trở về sao?”

    3. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 195

      Là Đông Lôi, người gương mẫu, chạy đến, giọng căm tức, vẻ mặt tức giận.

      Chuyện xảy ra ở Úc, mẹ đẫ cho biết.

      Sau khj nghe xong, rất khiếp sợ và tức giận.

      Khiếp sợ chính là, chị dâu của có bạn trai, hơn nữa còn sinh cho nhà họ đứa con . Việc này làm cho người ta khó có thể chấp nhận. Sau ba mươi năm của mới người phụ nữ mà lại người bắt cá hai tay. Bắt cá hai tay hai tay , miễn sao thích là được. Nhưng mà, cảm thấy người phụ nữ tên Ninh Sênh Ca này là người phụ nữ xứng với .

      Tức giận chính là, ta giám bỏ mặc . Mới kết hôn có vài ngày muốn ly hôn.

      Tại sao lại làm vậy!

      Nếu là quên được tình cũ, tài sao lại lấy ?

      Lại muốn cưới nhanh như vậy?

      Chuyện này, thể nhẫn nhịn được.

      Trở về được mấy ngày qua, thấy bộ dáng vui của , cùng với bộ dáng ủ rũ của Đông Kỳ, làm cho người ta cũng phát ngán, lúc trước rất tốt, tất cả lại bị phá hư như bây giờ.

      Bây giờ, nhìn thấy tâm của mình bị tổn thương vì người phụ nữ, liền trách mắng , như loại bản năng.

      giống như con gà mẹ, muốn bảo vệ con mình.

      chẳng lẽ rất mền yếu hay sao, còn von gà này rất mạnh mẽ, bộ dáng thay đổi, rất kỳ lạ.

      Nhưng theo chuyện khác , Đông Đình Phong, rất người em này.

      Ninh Mẫn cũng trách móc, nhíu mày, liếc nhìn cái chân Đông Lôi giơ lên vì tức giận, phía sau là vẻ mặt coi kịch của Thất Thúc Đông Diệu Tuấn, ngồi ghế bên cạnh An Na, sắc mặt chim xuống, bỗng nhiên đưa tay nắm tay Đông Đình Phong, Đông Đình Phong cúi đầu nhìn, mặc nắm, Hà Cúc Hoa chậm rãi đứng lên, nhìn khuôn mặt của con mình, : “ Cẩn Chi, tiểu An đau chân, con ôm con bé công viên , mẹ có lời muốn với Ninh Mẫn...”

      Đông Đình Phong nhăn mặt, rút tay về, xoay người cầmchai nước lên uống vài ngụm, sau khi giải kháy xong mới nhàn nhạt : “ me, mẹ muốn cái gì, con thể nghe sao... Mẹ cứ , cho con nghe, có chuyện gì lớn cả...”

      Lời này tương đương từ chối cầu của Đông phu nhân, mặt Anna khẽ trắng nhợt.

      “ Chuyện của phụ nữ, tốt nhất con nên nghe... Còn , con cần thiết để ý tới, té lần, phải biết nhìn xa trông rộng. Cùng chuyện, con muốn té hai lần sao? Mẹ cho chuyện đó lại xảy ra nữa. Con tốt nhất nên suy nghĩ chút .”

      Hà Cúc Hoa mặc bộ đồ thể thao, đứng lên, tới. Khí thế này, lộ ra địch ý.

      Lúc trước, vì con bà thích, nên bà có tính toán chuyện vì người khác sinh con, trong lòng cũng băn khoăn người nam nhân khác, chỉ cần lát, có thể lựa chọn, bỏ qua hết tất cả, có thể chấp nhận , nhưng cuối cùng, ấy lại chọn người cũ. Đình Phong dĩ nhiên di ra, mấy ngày nay, tâm trạng vui, tai tất cả qua, được kêu, liền chạy tới, là muốn hành hạ Đình Phong đến khi nào đây?

      “ Nhà họ đông và nhà họ Hoắc có thâm thù đại hận, nhà họ Đông chấp nhận người nhà họ Hoắc, Diêu Tuấn, gọi bảo về đến cho tôi, sau này ta được đến đây nữa, ai mà cho ta vào cũng cuốn gói luôn.”

      Gương mặt Hà Cúc Hoa trầm xuống, hạ lệnh, giọng rất có lực, giống khí thế của nữ chủ nhân.

      Đông Diệu Tuấn gì, thả cái chén xuống, sờ lỗ mũi, lộ ra vẻ khó khăn.

      Con ngươi Đông Đình Phong đảo mắt chút, nghe như vậy rất vui: “ mẹ...” Mới mở miệng, bị chặn lại.

      “ Đừng gọi ta, có bản lĩnh. Nam nhân của nhà họ Đông có chí khí, đời này đầy phụ nữ, chỉ có ta, nếu con muốn phụ nữ, câu, cứ đứng đó mà chọn, ai mà muốn làm con dâu nhà họ Đông. Còn người mà tính tình xấu xứng vào nhà chúng ta, còn có ý chí kiên định, cũng xứng, chỉ có người toàn tâm toàn ý chông mình nguyện ý bì chồng mình giao ra tất cả, mới là ngườu con tốt..”

      câu như vậy, tuyệt đối nể mặt. rất sâu, mà trách cũng rất nặng nề.

      Đạo lý này, Ninh Mẫn dĩ nhiên là hiểu, Đông Đình Phong cũng với Đông Lôi đều là bảo bối trong lòng bà, là da thịt của bà, ai cũng được làm nhục nó, cũng giống như là làm nhục bà.

      “ Mẹ...”

      “ Câm miệng, chuyện này là ta làm chủ, con, lập tức về phòng cho mẹ. có mẹ cho phép, cho ra ngoài, nếu con dám quản, đừng nhìn mặt mẹ nữa. Hôm nay mẹ thể đuổi ta !”

      Hà Hoa cúc trách móc con, mặt rất giận dữ, trocws nay chưa từng thấy.
      Lúc này, bà con Đông Đình Phong như đứa chưa biết suy nghĩ, mà bà quên, ba muốn năm nay con bà rất cường đại đến nỗi ai có thể sánh kịp.

      Cái này là tình mẫu tử trời sinh: khi con mìn bị thương, liền có bản năng bảo vệ. Muốn con mình hạnh phúc. Chỉ sợ con phải là con ruột, như tình mẫu tử, ai có thể ngăn được là hết sức bảo vệ con.

      Đông Diệu Tuấn lặng lẽ đứng lên, đành phải giảng hòa: “ Chị dâu, chị nhìn nè, con bé là chú Bách mang đến, có thể thấy được ông ấy...”

      “ Vậy như thế nào? ta muốn vào nhà họ Đông, cũng nên nghĩ về bản thân mình chút, xem có xứng hay ? Từ tục tĩu tôi còn chưa có đâu... Các người giúp cái gì...”

      Hà Cúc Hoa lớn tiếng mắng câu.

      Đông Diệu Tuấn thể gì nên im lặng, chỉ lẳng lặng nhìn.

      Ninh Mẫn có cãi lại cũng phản bác, bây giờ muốn như thế nào, cũng là sai. Bởi vì Đông phu nhân sớm vừa mắt . Muốn giải thích cũng thể xóa được.

      Đông Đình Phong lại nhăn mày.

      buông bình tay xuống, muốn cùng mẹ xung đột, ngược lại đứng yên , nhìn từng điểm xanh trắng mặt , mặc bộ áo gió xám tro, bên trong có áo lông sáng màu, cổ có khăn choàng, lỏng lẹt muốn rớt xuống, dưới là chiếc giày, đầu cột cao thành đuôi ngựa, hai tay nắm thành quả đấm. Trước đây ăn rất khéo, bây giờ lại được lời nào.

      “ Em tới đây làm cái gì?” di chuyển, sắc mặt bình tĩnh, bộ dáng kia, giống như cùng quen biết, là người xa lạ, giọng nặng nề xa cách.

      Ninh Mẫn rốt cuộc phản ứng, lỗ mũi chua xót, trông rất thê thảm, nửa tháng thấy, có chút nhớ mong, Đong Đình Phong, có nhơ em ?

      nhàng : “ Em thể đến sao? phải , nơi này là nhà của em sao?”

      “ Ninh Mẫn, nghĩ sai rồi! chẳng qua lớn lên giống Hàn Nhu, phải Hàn Nhu, như vậy, có chút kỳ quái. Sao này lại là nhà của ...”

      An Na nghe nổi nữa, nên câu.

      Ánh mắt Đông Đình Phong hơi bị sâu, mới xong cũng gì nữa.

      Ninh Mãn trầm mặc, để ý khiêu khích của An Na, chỉ ngó , nên câu: “ Đông Đình Phong, em chỉ muốn câu, nơi này có phải nhà của em , thích em, em ngay! Tuyệt đối muốm bị mắng lần thứ hai!”

      thân mình trong gió, giương mặt quật cường, ánh mắt lóe ra, giọng ương nghạnh, bởi vì trong lòng khó chịu.

      Hà Cúc Hoa nhíu này, sắc mặt trầm xuống, quát câu.

      “ Nơi này khi nào thành nhà của rồi? Nhà của ở Quỳnh Thành. , ai cản . Đình Phong, mang theo tiểu An, theo mẹ về vườn, mẹ có lời muốn ...”

      Nhưng Đông Đình Phong để ý tới, yên lặng bước về phía , đứng cách ba bước, hai tay đút túi, đánh giá dưới, thản nhiên : “ Tính tình vẫn như vậy, em nghĩ bị như vậy sao còn thích em được nữa?”

      Lời này, mang theo lành lạnh, cũng mang theo mấy phần đạm bạc, giống nhue chuyện này cùng có quan hệ.

      Ninh Mẫn nhìn chăm chú, nghiên cứu, muốn nhìn ra suy nghĩ của nhất định là dối. Chắc chắm giận .

      Nhưng khi qua, về phía bãi xe, mùi hương bạc hà thơm ngát xẹt qua, còn chiếm giữ nữa, nhốt , lòng của khỏi thấp thỏm: “ Đình Phong...”

      mền nhũn kêu tiếng, đuổi theo, hai tay giang ra, ngăn cản được, lộ ra vẻ mặt gấp gáp.

      lại đứng lại, ngẳng đầu, nhíu mi, xem kỹ.

      Lú này Ninh Mẫn muốn tìm chút nhàng ở nhưng coa. Rất lạnh nhạt. có biện pháp đê biết tâm tư của , tâm rất loạn: “ cần em!” hạ thấp mình, muốn dụ dỗ , nghĩ đến khuyên nhủ của mẹ cùng dặn dò của ông nôi.

      “ Tại sao muốn trả lời em? phải trả lời cái gì, sao phải trả lời, em là gì của ?”

      Giọng mỉa mai, thái độ ác liệt, làm cho tâm run sợ.

      Vẻ mặt tin nhìn chằm chằm , ánh mắt lạnh như băng, hoàn toàn nhìn thấy có nhu tình gì.

      Nam nhân ghê tởm.

    4. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 196

      trả lời phải trả lời, có cái gì được... Đông Đình Phong, đừng có hối hận. Em , đừng nghĩ em trở lại! Vè phần giấy ly hôn, em cho người mang qua.”

      cắn răng, rất tức giận, xoay người bỏ .

      Mới được hai bước bị kéo lại: “ đâu?” Giọng lạnh như băng, lực tay còn lớn, rất chặt.

      liên quan đến , xem em là ai? muốn quản sao?”

      hung hăng dứt ra, sau đó rống lên, chạy nhanh về phía trước, có quay đầu lại.

      Cùng bao xa, cánh tay lại bị kéo trở lại, giây sau, giọng bất đắc dĩ, cùng căm tức vang lên: “ Tính tình em xấu như vậy... vừa xấu lại vừa cứng, làm sao hết lần này đến lần khác đều thích chứ?”

      Sau đó, bị ôm chặt, cùng với câu thở dài, cúi đầu câu: “ Ninh Sênh Ca, em thắng... thua rồi!”

      Tất cả phản kháng đều vô nghĩa... vì câu này mà thành hư vô, mặt cảu , dính sát vào tóc , cảm giác được tim dâng đập rất nhanh, cánh tay siết chặt lại, hơi thở của như biến mất, người giống như biến thành nước.

      , chúng ta về nhà rồi !” rất , dắt tay nàng quay về.

      quay đầu nhìn, có chút nhụt chí, sắc mặt rất kiên quyết.

      muôn đem tay dứt ra, nhưng càng nắm nhặt, vừa , vừa gọi điện, cho người mang xe đến.

      Hai ba phút sau, Trần Tụy mang xe lại. mở cửa phụ, cho vào trong, cho tài xế xuống xe, vào buống lái, chỉ mấy phút, đạp xe chạy .

      Cho nên thấy vẻ mặt của mấy người đằng sau.

      Đông Lôi tức giận, làm sao có thể xó nguyên tắc như vậy.

      Đông Diệu Tuấn cưới , tình của nam nhân thể bằng lý lẽ.

      Hà Cúc Hoa nhíu my, rất tức giận, xon lớn rồi cần mẹ.

      Trái tim An Na đau đớn, thấy tồn tại của ... Hoàn toàn muốn chịu trách nhiệm với ... được, chuyện này thể.

      chiếc xe Benteley, nam nữ chuyện.

      Đông Đình Phong chăm chú lái xe, vừa lấy điện thoại goi cho dì Quý, để cho dì lên lầu dọn dẹp, sắp đến.

      Ninh Mẫn ngồi trong xe, rất ấm áp, cũng rất yen lặng, tâm tình cũng rất thoải mái, có sóng gió rất an tâm.

      Thỉnh thoảng quay đầu nhìn , phát bên mặt rất đẹp, lòng của nhảy loạn.

      lặng lẽ nhìn , nghĩ rằng bớt giận, muốn lấy lòng .

      nghĩ vậy, nhưng lại muốn quay mặt qua, muốn ôn nhu với mình.

      “ ngồi xuống!” Đông Đình Phong lạnh lùng quát tiếng.

      cúi đầu, che dấu bối rối trong lòng, nghe thấy quát nên trong lòng cũng thoải mái. lau mồ hôi cho An Na còn ôm Bão Bão... rất buồn bực. Trong long run rẩy.

      giờ sau, xe đến nhà, dừng trước cửa, còn nhớ phải xuống mở cửa xe cho , nhưng mở, thẳng vào nhà, để ý tới .

      ôm vai, có chút bất đắc dĩ, trợn mắt mấy lần, nghĩ lại cũng rất tốt với , tại muốn đến lấy lòng .

      Được rồi, lấy lòng vậy. thể làm gì khác là xuống xe chạy theo, muốn thấy nhăn nhó nữa.

      Trong nhà rất ấm, nhưng có ai, Đông Đình Phong lên lầu, vào phòng tắm. Ninh Mẫn theo , đến trước phòng tắm, đứng ở cửa, suy nghĩ có muốn vào hay , muốn xem thân hình vạm vỡ của .

      Nhưng nghĩ tới khuôn mặt , cảm thấy ngượng ngùng, có thể bị chê cười... Hoặc bị trực tiếp ăn sạch....

      , mới cần!

      Bị ăn sạch, thử nghĩ đỏ mặt... được, bây giờ phải lúc...
      Ừ, hay là giải quyết hiểu lầm xong rồi tính, hai người mâu thuẫn, thể để nó tiếp tục...

      Phải hiểu nhau mới là quan trọng nhất.

      đứng lát, sau đó xuống lầu, vào phòng bếp, muốn làm chút gì đó để ăn, bụng có chút đói! tai năm giờ chiều rồi...

      Trong tủ lạnh rất phong phú, còn có thể nấu súp.

      kiểm tra chút, nấu hai chén, thả cà chua và thịt bò, rắc ít rau, rất đơn giản, nhưng hương vị làm cho người ta muốn ăn.

      Đông Đình Phong mặc bộ Champagne cổ tròn, mặc chiếc quần dài xuống dưới lầu, hai tay đút vào túi, thấy trong phòng bếp, sắc mặt mới dịu xuống.

      “ Buổi trưa em ăn ít nên có chút đói. Cũng nấu phần cho , có muốn ăn ?”

      quay đầu thấy dứng yên tại cửa, sợ hết hồn, chỉ mới thấy liền hỏi có muốn ăn .

      Đông Đình Phong lời nào, lên trước, cầm chén đến gần mình, Ninh Mẫn vội vàng cầm chiếc đũa qua.

      Hai chén trước mặt, mặt đối mặt.

      “ Chiếc đũa!” đưa tới.

      nhận lấy, ngồi xuống, ăn.

      ngồi đối mặt , nóng, thổi hơi nóng trong bát, vừa nhìn người nam nhân trước mặt, rất chân thành. Giống như biết nãy giờ nhìn , người này, tâm độc ác, nét mặt lại rất bình thản.

      Ghê tởm. Người xấu. dùng xức múc thịt cho vào miệng cắn, giống như cắn .

      Đúng, cắn . Hung hăng. Chỉ có vậy mới phát tiết hết oán hận trong lòng .

      Hai người cứ vậy yên lặng ăn. Có loại cảm xúc khác thường xuất giữa hai người.

      Tất cả mọi thứ trong bát đều ăn hết, rất vui, muốn dọn dẹp bát, lại tới, sau đó rửa chén, rồi cất vào tủ. Đem phòng bếp làm loạn lên dọn dẹp cho sạch .

      thấy vậy, giống như tại ở nhà, làm việc vặt trong phòng bếp, phải bộ dán cao cao tại thượng. Lại rất thân thiết.

      Bỗng nhiên, nghĩ đến, người nọ, chưa bao giờ vào bếp, bỗng nhiên lại làm như vậy, mọi hôm đều được mọi người phục vụ. Và cũng rất kén ăn, muốn ăn cái gì, hoặc ăn cái gì. giống Đông Đình Phong, đối với thức ăn, rất khắt khe.

      từng bước đến, ôm từ phía sau. Đem mặt tựa vào lưng , ôm chặt, cảm nhạn, cúi đầu gọi tiếng: “ Đìn Phong, định giận em đến khi nào?”

      Giống như con mèo, cọ cọ phía sau lưng .

      Nam nhân đứng chốc lát, rốt cuộc đưa tay nắm tay , sao nóng như vậy. Tay của to, tay lại , cầm vào, vừa vặn.

      xoay người, nhìn vào mắt , điềm đạm đáng , giống như trước đây, miệng lưỡi bén nhọn, giống như bộ dáng khoan dung, nhìn lúc. Rất ôn nhu, cũng tức giận.

      Nhưng nghiêm mặt: “ Chúng ta từng có ba điều kiện!”

      nâng mặt, vẻ mặt nhu thuận: “ Đầu giường gay lôn, cuối giường hòa giải...”

      Ánh mắt chìm xuống, sau phút, đem ôm lên.

      “ Nha, ... làm gi vậy?”

      “ Em phải , đầu giường hây lộn cuối giường hòa hợp sao?”

      lập tức đỏ mặt lên, vội vàng : “ đúng đúng, ý em là chúng ta cần hòa thuận với nhau...”

      “ Như em mong muốn, chúng ta lên lầu, cố gắng hòa thuận!”

      hết, thể làm khác là ôm cổ , nam nhân sau khi tắm rửa rất là dụ dỗ , làm cho xô có chút loạn.

      Chẳng lẽ định dùng phương thức nguyên thủy nhất để giải quyết mâu thuẫn giữa hai người.

    5. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 197

      Giờ khắc này đây , tim đập thình thịch, trong đầu miên man suy nghĩ , lộ vẻ quẫn bách , mặt nóng bừng bừng , lòng bàn tay đổ đày mồ hôi.

      Kết quả , là do nghĩ quá nhiều,

      Đông Đình Phong có vội vàng đưa về phòng ,ngược lại , rất có phong độ để yên vị ghế sô pha trong thư phòng , lúc này còn chưa hết hoảng hốt, liền pha hai cốc trà , mỗi người cốc.

      Trà hảo hạng được ngâm trong nước nóng ,mùi hương lan tỏa bốn phía xung quanh, lúc này yên tĩnh cốc trà trước mặt bọn họ , tỏa ra hơi khói trắng, toàn bộ căn phòng tràn ngập hương trà thanh tịnh, nhàn nhạt như vậy .

      thích uống trà ,nhưng thích loại đậm, cũng thích uống nước sôi, nhưng thông thường mỗi sáng thức dậy đều uống nước sôi ,sau bữa ăn mới uống trà xanh.thói quen này cũng tuân theo.trong phòng rất yên tĩnh, nên cả khu vườn chìm đắm trong gian yên tĩnh , Lý A Di từ đầu đến đuôi có ló mặt ra .bọn họ cùng ngồi xuống nhưng có lập tức chuyện .

      uống trà , thổi cốc trà , nhấp ngụm , ngửi chút hương, dáng vẻ vui sướng. cầm cốc trà nóng tay , đầu ngón tay nhất thời truyền tới chút lo lắng, uống hớp, hương trà nhàn nhạt, chính vậy lại thấm vào lòng .trong lòng ấm áp, yên tĩnh, vì vậy biết , vẫn để ý tới , thẳng, chỉ là vẫn xuống nước trước được.

      ah , phải dỗ! Được vậy dỗ : “mỳ ăn có ngon ?”

      tim lời , tập trung hết lên mặt hỏi mà tim nhảy thình thịch. Hơi thở của , quấy nhiễu .

      “ em qua đây, muốn nấu bát mì ăn là được sao ?”

      nghiêng đầu qua ,ánh mắt thâm tình như có thể thiếu đốt được vậy .

      “a . được!”

      Nấu mì thà để bụng đói còn hơn.

      còn tưởng rằng nhà họ Ninh nhà em nghèo túng đến mì cúng có mà ăn , nên chạy đến để ăn mì ,ăn như hổ đói vậy ,như bị bỏ đói ba ngày ba đêm vậy .”

      Ninh Mẫn : “....”

      Làm gì có , mà thảm hại như vậy?

      Đúng vậy khẳng định trêu chọc , có phải là để làm tiêu tan tức giận của hay ?

      đặt cốc trà xuống nắm lấy tay : “ ấy đừng giận em nữa được ?”

      Giọng của rất mềm , rất mềm mại. Đông Đình Phong nháy mí mắt cái ,xương cốt như muốn nổ tung vậy, nha đầu chết tiệt này muốn dùng mỹ nhân kế với đây mà.

      “ con mắt nào của em thấy giận em chứ!”

      nghiêm túc hỏi câu

      “ nếu như lại chuyện với em bằng thái độ như vậy, em chính là vì làm em chán ghét mà quay lại “ giảo hoạt thay đổi cách chuyện. Đông Đình Phong liếc mắt , nhìn người con này lấy tay mình chạm vào tay , cảm giác tiếp xúc mềm mại , có thể chọc thẳng hệ thần kinh của

      “ Quay về ? quay về làm gì chứ?”

      cũng thay đổi cách chuyện, dẫn dắt từng bước. bất giác nở nụ cười ,bởi vì ngữ khí của có chút chậm chạp.

      “tìm nuôi em “

      Ngón tay thon dài , ở trong lòng bàn tay của vẽ vòng tròn . Người đàn ông chịu nổi quấy nhiễu, bắt lấy ngón tay gây rắc rối lung tung kia, nở nụ cười mặn nhạt

      “ Nuôi em. Nuôi em làm gì ?”

      là chồng hợp pháp của em , em tìm nuôi tìm ai đây?”

      Lời trắng trợn như vậy , nào ngờ cảm kích mà mi còn nhăn lại đẩy tay ra.

      “người chồng hợp pháp? như vậy, nếu hợp pháp em tìm đúng ?”

      Ninh Mẫn có chút nghẹn họng, đây có phải là lấy trứng chọi đá hay ?

      “ đúng “

      Lời này khiến người đàn ông kia mặt lạnh mấy phần.

      nếu như hợp pháp em đảm bảo tìm , đây là lời . Em cũng trắng trợn dối , quan hệ đương tùy thời tuy lúc cũng có thể tan vỡ, quan hệ hôn nhân, ít nhất cũng có pháp luật quản lý, vẫn còn chỗ trống cho ấm áp ,lo lắng.

      rất nhàng, giọng phát ra lưu loát, kiểu tóc đuôi ngựa của bị kéo ra, mái tóc xõa xuống ngang vai

      và em quen nhau ít ngày, nhưng cảm thấy rất an tâm, đó cũng chính là

      Chính là phần an tâm này, hoặc nhiều hoặc ít khiến cho người ta lưu luyến muốn buông tha, sau khi có được hợp pháp càng muốn buông bỏ “ duyên phận, phải lấy để giày vò, mà là nên quý trọng “
      “ Cẩn Chi nếu phải là hợp pháp, có lẽ , em tranh thủ như vậy. Bởi vì người đàn ông xuất sắc, nên để người phụ nữ như em tới đoạt như vậy”

      “ Dương nhiên, điều này có nghĩa là, em có khuyết điểm chính là tương phản, em biết mình thua kém, nhưng cùng người có cách nào so sánh, cửa nhà Đông gia rất cao , nhưng chúng ta cũng phải loại nhà nghèo có thể sánh vai”

      có câu , Hoắc phu nhân rất đúng trong hôn nhân môn đăng hộ đối là rất quan trọng

      “gả cho đối với em mà tóm lại có chút trèo cao, cần phải đứng ở vị trí của người phụ nữ”

      “nếu phải hợp pháp em mạo hiểm để đến cầu đoạn hôn nhân gian nan này”

      “nhận giá trị của mình, để xác định chính xác, mới gặp phải người ghét bỏ, khiến chính mình chìm sâu vào đau khổ. Đây là cách nhìn nhận từ trước đên nay của em”

      “ nhưng bá đạo như vậy để cho chúng ta hợp pháp, vừa vặn em cũng có suy nghĩ này, đây là em hiển nhiên tìm phụ trách”

      “hơn nữa em từ chức rồi, trong khoảng thời gian này, thể ra ngoài làm việc tìm nuôi được” câu rồi lại câu, nhanh chậm lại nắm được tay , mười đầu ngón tay đen xen vào nhau, từ cảm giác đến thái độ của nhành từng chút từng chút , đáp lại đôi tay nhành là cái nắm chặt .trong long hơi hơi vui mừng tiếp tục tiếp :

      “huống hồ ngày đó, em căn bản lựa chọn, bây giờ quay lại lựa chọn, phải là đạo lý hiển nhiên sao?”

      “ nhưng ra là , cố ý dùng thỏa thuận ly hôn để ép em , bức em, em mới là người nên tìm phát giận mớ đúng ……..thỏa thuận ly hôn tùy tiện như vậy mà đề ra sao?”

      “em chính là sợ ?”

      , đúng căn bản tính kế em “

      “ đúng,chính tính kế với em đừng thừa nhận”

      biết ngày đó trong long em khó xử bao nhiêu, lại còn phóng khoáng như vậy, nhiều ngày như vậy, gọi điện thoại cho , cũng nhận,chiến tranh lạnh đến mức này cũng phải có điểm hơn…”

      thầm oán, đem phần oán hận này có phát tiết ra mà vẫn dùng giọng điệu dỗ trẻ con để vậy.

      “Cẩn Chi xem em nhiều như vậy, còn muốn chúng ta náo loạn đến bao giờ?”

      “làm hòa nhé, có được ?”

      “đừng để cái bản mặt cứng nhắc này được ?”

      “ em nhớ như vậy …. có nhớ em sao?”

      xong câu cuối, chóp mũi chua xót, đáy lòng dâng lên vẻ ủy khuất. Câu cuối cùng đánh tan tuyến phòng ngự của Đông Đình Phong, ngay khi ngón tay lên ôm lây eo , cái câu nhớ nhung kia, khi cái đầu tựa vào trước ngực , mùi hương kia, tất cả đều chui vào mũi , khiến còn lực chống đỡ nổi.

      Ah phải đối với vốn dĩ có lực chống đỡ.

      “em sinh ra là khắc tinh của có đúng ?”

      rầu rĩ . Hai ngón tay nâng căm lên, đôi môi đỏ au, sáng bóng, nhìn như thế nào như mời gọi vậy. ngẩng đầu lên, sắt lại gần , ở môi hôn như chuồn chuồn lướt nước vậy, chụt cái, chút cái, mê hoặc .

      mới là khắc tinh của em, em còn cùng ăn khép nét, nhiều như vậy, còn muốn thế nào nữa đây….”

      lẳng lặng nhìn , tay hơi run , nhưng có bổ nhào tới hôn

      “lần này suy nghĩ thấu đáo rồi chứ?”

      Vài tia bình tĩnh cuối cùng còn được giữ lại :”việc muốn làm vợ của ai chuyện này phải là việc thể hồ đồ phạm phải”

      “ vâng hiểu rồi….” gật đầu

      lại ngắt đoạn , có lập tức hướng tới đáp án muốn , mà cứ thế tự mình : “ cần cái kích động của em. cần hôn nhân mỹ mãn, người phụ nữ trong hôn nhân phải tin tưởng , hơn nữa phải từng chút học được cách , có thể cho em đủ thời gian để suy nghĩ, để quyền quyết định cho em ép buộc. Tính cách của em cũng thích bị ép buộc. mở đầu là , kết cục do em nắm giữ, đây là việc tôn trọng em, lúc này đây em hãy để trái time m rang …. Đời người rất ngắn chúng ta nên tận lực làm những viêc sau này phải hối hận.”

      còn rất nhiều lời muốn nhưng bị bàn tay trắng trẻo non mềm của chen miệng, chút khí nóng tỏa ra làm thấy ngứa ngáy.

      cần phải nhiều lời vô nghĩa như vậy , câu trả lời của em rất đơn giản, Đông Cẩn Chi cả đời này em ỷ lại vào

      Đông Đình Phong ánh mắt thâm sâu , lợi hại, giống như Hải Khiếu vậy, ngừng chút với tay qua, để ngồi đùi , kéo gần khoảng cách giữa hai người. thừa cơ vòng tay ôm cổ . Lúc bốn mắt nhìn nhau, đặt ngón tay lên môi sờ tiếp tục .

      “cho nên cũng suy nghĩ cho cẩn thận, đây là cơ hội cuối cùng của ,…. Muốn hay muốn?”

      “ muốn chúng ta phải cùng nhau cả đời, phải bao dung cho tính xấu của em, cả thói hư tật xấu nứa, nhưng em cố gắng làm người vợ tốt, trong nghiệp ủng hộ , trong cuộc sống chúng ta chăm sóc lẫn nhau, tiếp nhận tất cả của .

      cần, chúng ta nhanh chụp …… nào”

      “hai cái” từ còn chưa kịp ra, môi bị ngăn chặn, sau gáy được giữ chặt chẽ, dùng hành động để biểu đạt khát vọng trong lòng , đầu lưỡi mang đầy hương vị, tiếng trống khơi dạy tinh thần , thành công chiếm cứ, hút hết khí của , nhiệt tình khiến thở hổn hển.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :