1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô vợ giả mạo rất thần bí - Vọng Thần Mạc Cập (117)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 188

      Hà Cúc Hoa mặc kệ tâm tình của người khác, chỉ đau lòng cho con trai bà, tâm huyết dành cho người con này, kết quả sợ rằng chỉ là công dã tràng. Bà tới vỗ vai con trai, im lặng an ủi —— nếu Ninh Sênh Ca chọn con trai bà, chỉ có thể có mắt thôi...

      Rất nhanh, bác sĩ tiến vào, bước đầu kiểm tra chút, cần đưa bệnh nhân trở về phòng bệnh, có thể là nội thương khiến cho khí hỏa công tâm mới hộc máu. Còn có, ngồi lâu như vậy, dù sao cũng động đến vết thương người.

      "Con trai tôi như thế nào bị nội thương?"

      Hoắc phu nhân vừa sợ vừa nghi hoặc hỏi.

      Bác sĩ cũng ràng, chung nội thương chưa lành là đúng.

      Hoắc Khải Hàng đối với việc này cũng có giải thích.

      Hoắc phu nhân nhìn thấy, biết cũng thể hỏi được gì từ trong miệng con bà, muốn đẩy trở về, lại bị ngăn cản.

      "Mẹ, chuyện ngày hôm nay, còn chưa xong. tại, con muốn trở về phòng bệnh!"

      Hoắc Khải Hàng chịu , ánh mắt nhìn chằm chằm vào Ninh mẫn ở bên cạnh: mặt đầy khẩn trương và đau lòng, nếu hề thương , chết cũng tin.

      "Con nháo đủ chưa hả? Còn tiếp tục như vậy, con còn có thể sống sao? Bên ngoài ở trong đều bị thương..."

      Hoắc phu nhân tức đến muốn khóc.

      "Mẹ..."

      Hoắc Khải Hàng bất đắc dĩ, vô lực gọi tiếng.

      "Tốt, tốt, vậy hôm nay, chúng ta giải quyết kết thúc chuyện này . Mặc kệ ta lựa chọn ra sao. Xong chuyện, con biết điều ngoan ngoãn trở về dưỡng bệnh cho mẹ."

      Hoắc phu nhân lau nước mắt, quay đầu lại, sáng quắc nhìn chăm chú lên người con khiến con trai bà chết mê chết mệt.

      Sắc mặt Ninh Mẫn cũng được tốt.

      " có nghe hay , Ninh Sênh Ca, nếu hai người đàn ông này có ước định, vậy mời dứt khoát lần .

      "Nếu như lựa chọn Đông gia, phiền lập tức cùng Đông Đình Phong. Sau này, Khải Hàng chết sống ra sao, cũng đừng quan tâm. Nếu nó dám ước định như vậy nó phải gánh chịu hậu quả. Cho dù sống bị tức chết, cũng cần bất an chột dạ. Tất cả đều do nó tự tìm. Hoắc gia chúng tôi oán .

      "Nếu như lựa chọn Hoắc gia, sau này, chính là con dâu Hoắc gia. Phiền từ nay về sau, chăm sóc tốt cho Khải Hàng, hai người sống tốt. Đừng đứng núi này trông núi nọ.

      "Có chuyện quan trọng tôi cần phải chút, nếu chọn khởi hành, lại phát nếu mang thai con người khác vì đoạn thời gian sai lầm đó đứa bé khẳng định thể lưu lại, Hoắc gia đâu phải chịu mất mặt như vậy..... Điểm này, tốt nhất nên suy nghĩ kỹ càng. Bây giờ tôi cầu gì ở nó, chỉ hi vọng Khải Hàng sống tốt. Đừng chịu khổ, vất vả nữa. Nếu làm được, đừng chọn Khải Hàng..."

      Hoắc phu nhân ràng đưa ra hai lựa chọn.

      Hô hấp của Ninh Mẫn dồn dập theo, trong lòng càng loạn , giờ này khắc này, cũng phải là lúc thảo luận chuyện này.

      "Hay là trước đưa tiểu Hoắc chữa bệnh ... Bất cứ chuyện gì cũng quan trọng bằng sức khỏe thân thể ..."

      Ninh Đại Hải tới giúp cháu giải vây.

      "Đúng vậy a, trước đưa vào phòng bệnh,.... Còn chuyện, Mẫn Mẫn có mang thai hay , cũng phải điều tra thêm, thể kết luận nhanh như vậy..."

      Lăng Châu đỡ con , đối với vẻ mặt gây của Hoắc phu nhân, có chút vui.

      Nhưng bà cũng ràng, cái danh nữ cường luôn luôn như thế. Đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà nghĩ, bà làm như vậy cũng có sai. chung là do cha mẹ quan tâm con cái.

      Chẳng qua là trong chuyện này, bà là mẹ của Ninh Mẫn nên đặc biệt đau lòng con hơn.

      Cái gì mà công bằng, tự do lựa chọn, căn bản là uy hiếp.

      "Ninh lão, bà Ninh các ngươi che chở vậy cũng đúng, cái này căn bản là câu , có mang thai hay cũng quan trọng. Quan trọng là ... Trong lòng nó nghĩ như thế nào, cho nên, căn bản là cần bỏ qua để sau.

      "Ninh Sênh Ca, chọn Hoắc gia, tại phải bỏ danh phận là con dâu Đông gia, bỏ lời đồn đãi nổi lên bốn phía; chọn Đông gia, Khải Hàng cũng cần tới chiếu cố. ở lại chỉ khiến nó thấy cảnh thương tình. Vậy ở lại làm gì. Hôm nay, chúng ta liền gọn gàng đem chuyện này xử lý cho xong , nên kéo dài lời ra tiếng vào, vô luận đối với Hoắc gia hay là Đông gia đều tốt..."

      Hoắc phu nhân chịu bỏ qua, cố ý muốn Ninh Mẫn lựa chọn.

      Hoắc Trường An cũng cảm thấy bây giờ buộc lựa chọn có chút thiếu công bằng nhưng tính ra cũng chỉ có ép buộc như vậy, mới dễ dàng để cho con bé này thấy tim của mình ... ông có ngăn cản...

      Đông Dạng nôn nóng, há miệng muốn lại bị Đông Đình Phong ngăn cản —— muốn tạo thêm bất kỳ áp lực nào cho ..

      đôi mắt, lần nữa dừng lại người Ninh Mẫn.

      Hai tay Ninh Mẫn ôm lấy vai, nhàng vuốt ve, đột nhiên cảm thấy lạnh, nhìn vết máu ở khóe miệng Hoắc Khải Hàng, trong đầu óc lóe lên cảnh máu tanh giết chóc, như đoạn phim xẹt qua đầu .
      Cam chịu và đau khổ, vui mừng và hận, giày vò lòng .

      Im lặng chút, nhìn về phía Đông Đình Phong, thản nhiên tiếng động, cảm giác được nhìn chăm chú, mâu quang lóe sáng chút, môi cong lên độ cong hình cung, thời gian vui vẻ ở chung gần đây, going như ở trước mắt, bỏ được.

      Sau khắc, bước chân có chút trống rỗng, tới trước mặt Hoắc Khải Hàng, nhàng :

      "Khải Hàng em đưa về phòng bệnh..."

      Đôi mắt mờ mịt của Hoắc Khải Hàng liền giống bị cái gì thiêu đốt, thoáng cái lộ ra vẻ trong trẻo, đưa tay vững vàng bắt được lòng của .

      "Đây cũng là quyết định của em?"

      Bên kia, Đông Đình Phong ngoắc ngoắc khóe miệng, khẽ mỉm cười, lộ ra vẻ trong trẻo lạnh lùng, thanh cũng lạnh —— tựa như gió nơi bắc Cực, lạnh đến mức có thể làm cho người khác bị đông cứng trong nháy mắt.

      Ninh Mẫn cúi đầu, cắn môi .

      " hiểu!"

      nhìn thẳng vào mặt , bình tĩnh gật đầu, có nửa phần tức giận:

      " tôn trọng lựa chọn của em, là chuyện cuối cùng duy nhất có thể làm. Giấy ly hôn, kêu người chuẩn bị, ký rồi để cho luật sư đưa cho em!"

      Chỉ chút ôn nhu của , lại thấy được mặt lãnh đạm cùng thất vọng, nhìn sâu, xoay người mở cửa phòng nghỉ.

      lát sau, nắm tay Đông Kỳ ra ngoài, thấp giọng dặn dò mẹ đỡ ông nội, kêu Trần Tụy gọi điện thoại cho sân bay, xin đường hàng , lập tức bay về Ba Thành, ngày mai là giao thừa, bọn họ phải vội vàng trở về mừng lễ năm mới.

      Quá trình này, tới mấy phút đồng hồ, gọn gàng ra lệnh, cũng quay đầu lại rời , cũng quản Đông Kỳ ở bên kia kêu la:

      "Ba ba, mang theo mẹ, mang theo mẹ ..."

      Ninh Mẫn nhìn hai cha con họ biến mất trong tầm mắt, thanh chuyện cũng dần dần xa; nhìn khuôn mặt tiếc nuối của Đông Lục Phúc, trầm mặc gì được con dâu đỡ, tạm biệt với ông nội và ba mẹ , ra cửa phòng khách. nhìn Đông Dạng vội vàng chạy lại gần, căm tức nhìn sang , tức giận ném câu:

      " khó quên tình cũ, ban đầu cần gì phải ký giấy kết hôn? Ninh Sênh Ca, là quân nhân, quân nhân hẳn là có tính cách của quân nhân. Luôn dễ dàng dao động như vậy, sao có thể là đội trưởng tổ Liệt Phong. . . Hừ, hôm nay, cuối cùng tôi cũng thấy bộ mặt của . . . Chỉ mong sau này, chúng ta vĩnh viễn gặp lại..”

      Giàu cao gót bước cộp cộp xa.

      Cũng !

      Ninh Mẫn cảm thấy khó chịu, giống như trái tim cũng thoáng cái bị mang , chết lặng đứng đó, tay bị Hoắc Khải Hàng vững vàng nắm chặt.

      Cái cảm giác nghẹt thở, giống như sợi gông xiềng, khóa lên người , vô lực thoát khỏi.

      Sau đó mẹ Lăng Châu cũng trầm mặc với :

      "Nếu quyết định lựa chọn Hoắc gia, con cũng đừng suy nghĩ gì nữa . ."

      lời nào, thừa dịp Hoắc Khải Hàng kiểm tra, trốn trong phòng rửa tay, muốn gọi điện thoại, nhưng tắt điện thoại, làm sao cũng điện được. nghĩ, có thể bọn họ lên máy bay.

      Vậy chờ ngày mai điện sau vậy!

      Nhưng thể đợi đến ngày mai.

      Liền ngay tối hôm đó, Ninh Mẫn nhận được giấy ly hôn từ luật sư của Đông gia, phía ràng có chữ ký của Đông Đình Phong, chữ ký gọn gang có lực.

      khắc kia, có thể cảm giác được khi ký tên lên tờ giấy này tức giận ra sao.

      Mà loại tức giận này, khiến trái tim co rút lại. . .

      Vẻ mặt chết lặng đọc ràng chữ viết tờ giấy ly hôn, nước mắt lưng tròng, môi cong lên cười cách châm chọc tự giễu.

      Người đàn ông này rất hào phóng, chỉ kết hôn có mấy ngày, lại bỏ ra phí phụng dưỡng sinh hoạt nhiều như vậy.

      Chỉ cần mấy chử này có thể thành tỷ phú rồi.

      Mẹ nhìn thấy cũng rất kinh ngạc.

      Vị luật sư kia trưng ra nự cười chuyên nghiệp, giải thích :

      "Đông tiên sinh , những tài sản này, coi như là lễ vật kết hôn mà Đông tiên sinh tặng cho Ninh tiểu thư!"

      khắc kia, sắc mặt của trắng bệch như tuyết, viết trong tay ngăn được phát run.

    2. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 189

      Trở lại Quỳnh Thành là chuyện tuần sau đó.

      Vùng giải phóng cũ Bình Sơn sắp xếp nhà ở rất có hình thức, là lúc ông nội năm mươi lăm tuổi chia cho. Khi đó ba mẹ muốn kết hôn, ông nội mới có ý tưởng này. Lúc đó bà nội còn sống, nhà bốn người sống qua ngày, sau này mới có .

      Trước kia ba mẹ đều ở trong quân đọi, chỉ có chủ nhật mới có thể về nhà. Thời thơ ấu của Ninh Mẫn đều là sống cùng bà nội, đến khi bà nội mất, ba mẹ lại thuê bảo mẫu tới chăm sóc họ. Hơn hai mươi năm trôi qua, bọn họ vẫn như trước ở lại nơi này.

      Tiểu khu này vốn là lâu năm nhất ở đây, lớp trẻ đều muốn chuyển ra ngoài. Bình Sơn bên này phố xá sầm uất nhưng cách hơi xa, phong cảnh cũng được. lui tới chuyến cũng mất hai giờ, đối với đám thanh niên ưa sôi đọng mà đây quả rất lạc hậu.

      Ninh Mẫn thực ra lại thích nơi này, yên tĩnh, ầm ĩ. Mới trước đây, người già nhiều, trẻ con cũng nhiều mà tại những người già đó mất, đám trẻ con lớn lên thay đổi nhiều làm người ta nhận ra. Mà những bạn bè cùng trang lứa cũng đều có cuộc sống riêng của mỗi người, như lúc tụ lại chỗ, cùng nhau trèo cây tìm trứng chim, có việc gì cũng cãi nhau, mùa đông còn có thể chơi ném tuyết. Bây giờ là thời đại Internet, bọn đều thích thú với công nghệ mới. Trời lạnh ngồi trong nhà với lò sưởi làm sao còn ra trước gió Bắc mà chơi ném tuyết nữa chứ.

      Khoảng tám giờ, Ninh Mẫn về tới căn nhà rời sáu năm, bước vào phòng mình nhìn cách sắp xếp đồ đạc, tất cả đều giống lúc trước như đúc, sống mũi thấy cay. Giường gỗ hạnh, đầu giường bày đòng hồ báo thức cùng bộ truyện Conan mà thích nhất. Trước đây phi thường si mê bộ truyện này, cảm thấy Conan này suất với năng lực quan sát cẩn thận tỉ mỉ, đãn dắt ta rất nhiều điều.

      giường nệm trải ra dày, ra giường màu đỏ, chăn màu hồng nhạt, mặt in những đám mây nhìn rất được. Trong phòng có treo tấm rèm, tất cả đều được giặt sach , trông rất sáng sủa. Mẹ : “Ba con rãnh rỗi có việc gì, mỗi mùa hè đều cho nhười giặt sạch tấm rèm này, ông đây là bảo bối của con, nếu bên trong dính đầy tro bụi, chờ đến lúc con về nhà khẳng định là thoải mái, ông ấy đau lòng cho con…”. Tấm rèm che giá xa xỉ này là sau khi nàng vào đội Liệp Phong, dung nửa năm tiền lương để mua, đặt trong phòng có đèn chiếu sang ánh sang tỏa ra tứ phía, trông đắc ý. Cách tấm rèm là phòng sách nho của , laptop cùng cái giá sách làm căn phòng trông có chút hơi thở thư hương. Sách giá, tất cả đều là sách chuyên môn cùng quân hay quân khí đều có liên quan, có số về pháp luật và hình …, có vài cuốn viết bằng tiếng .

      ngồi xuồng bàn học nhiễm hạt bụi, mở máy tính ra, thấy nhảy ra ô mật khẩu, chần chờ chút, đem mật khẩu gõ vào, màn hình quen thuộc ra trước mặt, máy lạc hậu, phần cứng theo kịp, tốc độ rất chậm, lợi hại chậm. ngồi chỗ kia, đem từng tệp tài liệu từng bước mở ra, tìm lai được bí mật của thời thiếu nữ mở ra, bên trong tất cả là ảnh chụp của sáu năm trước. Từng tấm ảnh mở ra đều là nét tươi cười sang lạn của Ninh Mẫn, có tấm là mình , có tấm là chụp chung với Hoắc Khải Hàng, trông rất thân mật. Ánh mắt Hoắc Khải Hàng nhìn rất ôn nhu, thể cưng chiều sủng nịnh của chàng trai với .

      Trong đây có bức là Hách Quân chụp, có bức là họ tự chụp. Có hai bức rất đặc biệt. bức dưới bóng cây liễu, Hoắc Khải Hàng nâng mặt muốn hôn nhưng chưa hôn, cùng lúc đó ánh mặt trời chiếu mặt họ, tỏa sang, trong mắt là mỉn cười, môi hơi giương, có chút thẹn thùng, có chút chờ mong, Hoắc Khải Hàng chuyên chú…. bức nữa, cùng Hoắc Khải Hàng ôm nhau ngủ bãi cỏ, đầu gối lên cánh tay , ánh mắt nồng nàn, nét cười môi càng sâu.

      kinh ngạc nhìn…. Tim, đau đớn thôi.

      “ Mẫn Mẫn ăn cơm!”

      Mẹ tới gần, thấy ngẩn người cũng thấy màn hình máy tính những cái ảnh kia, nét tươi cười giảm, mi cũng nhíu lại.

      “ Ai!”

      đồng ý.

      Bà bước tới, ôm vào long, thấp giọng khuyên: “ Nếu quyết định cũng đừng suy nghĩ nhiều”.

      gật đầu rồi đem tệp tài liệu ấy đóng lại, vĩnh viễn đóng lại. Khoảng thời gian tươi đẹp ấy qua trở lại nữa.

      “ Mẹ, mẹ, bà làm nhiều đò ăn ngon. Người lại đây xem , thèm chết con rồi”. Ninh Khuynh Vãn nghiêng người từ phía sau chạy tới làm ra bộ dạng tham ăn, cau cái mũi , tỏ vẻ rất thèm ăn.

      Ninh Mẫn cười, bị dắt tới, mà cầm tay mẹ mình.

      Như thấy lại chuyện trước kia, có cha có mẹ, có ông nội hiền lành, dựa người sô pha nhìn trong phòng náo nhiệt, có đứa khoái hoạt chạy vòng quanh mọi người, lọt vào tai là những thanh vui vẻ, tốt.

      ra vẫn có chút giống vậy. Sáu năm trước, trong thế giới của bọn họ có Vãn Vãn, mà sáu năm này chỉ có Vãn Vãn mà có người thân ở bên cạnh. Nay hai cuộc sống này hợp lại.

      “ Ông nội, ngài có muốn hay uống chút rượu?”

      Ninh Mẫn bước lên ngồi cạnh ông nội, tay quơ quơ chai rượu:

      “ Khải Hàng làm người ta tặng cho mấy bình rượu thuốc. Ngài thử xem….”

      “ Hừ,thằng nhóc kia, là xấu xa mà, lại nhận hối lộ của người ta”.

      Ninh Đại Hải hừ hừ cười, nhận ly rượu thuốc kia, để ý, thấy chai rượu này rất được.

      “ Uống ít thôi ạ. chén thôi, nhiều nên. Ngài cũng ăn được nhiều.” Ninh Mẫn đem chai rượu tinh xảo thu lại, chỉ rót hai chén .

      “Nhóc con, thế nào lại vừa lòng rồi hả?”

      Ngày xưa, trong nhà có chuyện vui mừng con cháu cùng tụ lại cùng nhau uống.

      “ Cha, Mẫn Mẫn thể uống rượu. Ngài tự mình uông ạ”

      Lăng Châu cúi đầu câu rồi bới cơm. Ninh Đại Hải chớp mắt, thấy có cái gì đó đúng, nhìn con dâu rời , lại liếc mắt nhìn cháu .“ Cái gì là thể uống, con sâu rượu lại kiêng rượu?”

      Ninh Mẫn suy nghĩ, muốn trả lời vấn đề thế nào cho phải bỗng nhiên cha từ lầu vọt xuống, sắc mặt nặng nề kêu tiếng:

      “ Ninh Sênh Ca, cho ta lời giải thích, đây là chuyện gì xảy ra?”. Giọng đó giống như huấn luyện tân binh ở bộ đội vậy.

      Cha cầm tay mấy thứ đồ, đúng là vừa mới ném xuống, cắn môi, lên tiếng.

      “ Ông ngoại, đây là cái gì, hai cái gạch hồng hồng?”. Vãn Vãn đứng băng ghế, liếc mắt đánh cái, cất giọng trẻ con hỏi.

      Mặt của theo đó nóng lên.

      Đông Lục Phúc uống rượu dừng lại, sửng sốt nhìn chấu bình tĩnh múc canh, rốt cục đáp câu:

      “ Trung đội trưởng à”.

      Ở phòng bếp Lăng Châu nghe tiếng chạy đến xem xét, thấy là thể giấu diếm được, bước lên đem cái que thử thai tay chồng lấy , bỏ vào thùng rác, đưa khăn cho ông lau tay, giọng thầm oán:

      “ Con mới trở về, ông phát hỏa cái gì?. nhiều năm, hôm nay gia đình mình mới có bữa cơm đoàn viên. được tức giận, ngồi xuống.”

      “ Ta này A Châu, ngươi liền chút vội, cứ như vậy nuông chiều nó”. Ninh Trùng trừng mắt nhìn vợ.

      “Mẫn Mẫn trưởng thành, có đứa , ông nhìn , tóc chings ta bạc nửa, còn có thể quản nó bao lâu. Hơn nữa tại quen, về sau lấy chồng muốn nuông chiều cũng còn cơ hội…”

      Lăng Châu hợp tình hợp lý, cũng thấy đó là nuông chiều.

      Chén rượu được đưa đến trước mặt, quả nhiên là Ninh Mẫn mỉn cười, muốn khuyên nhủ cha già đừng tức giận”

      “ Cha… khoan hãy , uống rượu trước ….”

      “ Uống rượu gì chứ…..”. câu này khẩu khí có vẻ lớn, nhưng rất nhanh lại nén tính tình xuống, đem ly rượu kia uống vào, gõ lên mặt bàn rồi :

      “ Ta đây là thay con sốt ruột, đây là chuyện gì chứ ? tại kiểm tra là có, con nghĩ làm gì tiếp theo? Giữ lại sao? Hay là lại thương tổn thân thể….Kia… kia chính là làm bậy…. Về sau, con phải làm sao?... Dù sao cũng phải thong báo cho bọn họ ên kia tiếng …”

      Bởi vì còn cố kỵ ở đây có đứa , Ninh Trùng nặng lời, ngữ khí cũng chậm. Ông lại nhìn đến đôi mắt to của cháu ngoại, nhìn xem , là đứa xinh đẹp mà, lúc trước nếu phá bỏ có Vãn Vãn hôm nay.

      Tình huống tại cùng lúc đó giống nhau. , là càng phức tạp hơn rồi. Nếu Đông gia biết chắc chắn can tâm.

      “ Có liền sinh… bỏ gì chứ. Ninh gia chúng ta cũng phải có người hương khói, đứa trẻ này sinh ra chính là mang họ Ninh… Bằng Ninh gia chúng ta phải tuyệt hương khói sao….”. Ninh Đại Hải nghĩ đến rất xa, rất đẹp rồi…

      Lăng Châu bới cơm ra, xì miệng cười.

      “ Còn cười”. Ninh Trùng trừng mắt nhìn con cái, lại nhìn đến bộ dáng lo lắng của vợ, long lại thêm tức giận.

      “ Ông gấp cái gì? Cho dù nghĩ muốn làm đời sau cho nhà họ Ninh, Đông gia bên kia chưa chắc đồng ý. Ông bình tĩnh , Ninh Mẫn trong lòng ắt có chủ ý…. Đến đến, uống ngụm rượu, bớt nóng giận… bó tuổi, động chút lại nóng nảy.”

      “ Chờ chút chờ chút…. Cho con …”

      Ninh Trùng bên gắp rau cho Vãn Vãn, lại nghe , đôi đũa dừng giữa trung, nhìn chằm chằm con .

      Ninh Mẫn và mấy hạt cơm vào miệng, chờ nuốt xuống, lại uống ngum canh, mới : “ Cha, đơn thỏa thuận ly hôn, con còn chưa kí mà”.

      xong, tiếp tục ăn, khẩu vị đặc biệt ngon đại khái là lâu chưa được ăn cơm mẹ mình nấu.

      Ninh Trùng ngây ngốc chút, mi khẽ buông lỏng, sau đó lại nhíu chặt, đem chén rượu trước mặt nhấp ngụm. “ Ý của con là còn phải về lại Đông gia? Vậy Hoắc gia thế nào? Con đây phải là đùa giỡn họ như con nít ư?”

      Ninh Mẫn chậm rãi nuốt, bên thay Vãn Vãn lau cơm bên khóe miệng, mới : “ Cha, ngày đó, ngài nghĩ lại chút, con được lựa chọn sao?”

    3. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 190

      Về nhà buổi tối đầu tiên, cả ba bà cháu cùng nhau chen chúc trong cái chăn.

      Ninh Trùng nhìn cảnh này cũng bật cười, hai tay chống nạnh, lắc đầu, nhìn đến vợ vui mừng, con cười tươi, cháu vẻ mặt hung phấn, khí gia đình trước kia giống như lại trở về.

      Ninh Đại Hải lôi kéo Ninh Trùng : “ Nhìn xem nhìn xem, bọn nó cũng dính nhau quá . Nếu , con trai, hay là chúng ta cũng ngủ chung với nhau nhỉ?”

      Ninh Trùng xem thường : “ Cha, người ngủ ngáy rất to, tay chân lại lộn xộn, ai chịu nổi…. Năm đó mẹ con có thể chịu đựng được người phi thường lợi hại.”

      Cũng may giường Ninh Mẫn đủ lớn, hai người lớn nằm hai bên, Vãn Vãn cười lộ má lúm đồng tiền nằm ở giữa, trước khi ngủ còn chơi hồi lâu, tiếng cười khanh khách vang khắp căn nhà.

      Lăng Châu nhìn mà cười ngừng, chỉ vào Vãn Vãn : “ Nhìn mà xem, cuộc sống tựa như trước đây, vui vẻ. Có đứa tốt, náo nhiệt, con biết đâu, con ở đây mấy năm, ngôi nhà này vắng vẻ, hại ta cũng nghĩ muốn về nhà, thà rằng ở lại làm thêm ít việc. Về sau có rảnh nhớ mang đứa về nhà chơi.”

      Vãn Vãn ngủ, cả người dính lấy Ninh Mẫn, hai chân múp máp gác lên bụng của . Lăng Châu thấy, đem Vãn Vãn kéo đến bên cạnh mình, đứa này ngủ lại đá người, lỡ đá đến bụng Ninh Mẫn tốt.

      bên bà thầm câu: “ biết cái thai này là nam hay lại là con , nếu là con trai tốt…”

      “ Đều tốt, chỉ cần khỏe mạnh, con trai hay con đều được”.

      Ninh mẫn gối lên giường, nhàng , tay vuốt bụng, mỉm cười.

      “ Có nam có nữ là phúc”.

      Lăng Châu sờ mặt con , cảm khái câu, chợt nghĩ đến chuyện, lại hỏi:

      “ Nhiều ngày như vậy, người kia ơ Đồng gia gọi cho con sao?”

      “ Vâng!”

      “ Vậy con có gọi ?”

      “ Có gọi qua vài lần. nhận!”

      Sau lại có gọi bởi vì trong lòng tức giận. Như vậy liền khó chịu, nhiều ngày như vậy, sau đó phát , nàng đều k nghĩ đến gọi điện thoại.

      “ Số điện thoại là bao nhiêu, để ta gọi!”. Lăng Châu vừa nghe thấy tốt, ngồi dậy.

      “ Mẹ đừng gọi!”.Ninh Mẫn bướng bỉnh.

      “ Như thế nào gọi…. Con tại mang đứa của …. Hơn nữa, các con thỏa thuận ly hôn còn chưa có ký, rồi biết đến, như thế nào trở mặt liền trở măt đây…. Các ngươi hôn lễ cò chưa làm, như thế lạnh lùng đối đãi con… được, nếu con nghĩ sinh đứa này, quan hệ vợ chồng còn náo loạn như thế này nữa… Đàn ông có đôi khi khác trẻ con là mấy, cũng cần giỗ dành, đừng nghĩ họ mạnh mẽ bao nhiêu.”Vừa chuyện, Lăng Châu tìm thấy điện thoại của con . Đây là di động mới mua, dãy số là Ninh Mẫn dung sáu năm nay, phải của Đông Đình Phong đưa.

      “ Mẹ!”. Ninh Mẫn ngồi dậy, giọng kêu, chỉ ngoài cửa sổ, giọng :

      nửa đêm, mẹ còn gọi điện thoại…”

      “ Hơn nửa đêm thể gọi sao? Nếu mà vui nửa đêm còn có thể bay tới Quỳnh Thành đấy”

      Việc này, tên kia cũng phải là chưa làm qua.

      Vâng, chỉ cần đem chuyện mang thai tới tai, cũng tin, người đó còn có thể thờ ơ.

      “ Con biết mẹ thay con sốt ruột, ngài yên tâm, con xử lí chuyện này! Trước khi trở về Đòng gia, con đem chuyện với Khải Hàng …. tại, ngài đừng để tới, chỉ thêm phiền phức cho con thôi. tình, phải xử lí từng cái . Cùng nhau ập đến tốt… Con loạn”.

      có quyết định của mình, muốn người khác can thiệp vào chuyện con cái của mình. Cũng đúng lúc mà, hôm nay trở về nhà, tới quầy thuốc mua đống que thử thai, đúng giờ vắng khách, lòng bồn chồn. Muốn xem chút có hay trúng thưởng. Kết quả về nhà thử nghiệm đều giống nhau, hai vạch hồng, làm thấy mông lung. Vừa vặn mẹ tới toilet thấy được. Bằng khẳng định, còn gạt người trong nhà, đỡ phải để mọi người thay mình lo lắng.

      “ Được rồi mà mẹ, nhanh ngủ , ngày mai con còn có chuyện phải làm. Còn có, ngài được cho biết con mang thai, chuyện này con tự .”

      “ Con bé này….”

      Lăng Châu bất đắc dĩ, đông thời cũng hiểu ý con, chuyện này nghĩ lại, lúc này thong báo cho nhà họ Đồng đúng lúc. Vì thế đành phải thôi. Nhưng mà, bà cũng phải giáo dục lại phen, xong xuôi việc này phải cùng Đồng gia liên hệ.

      Ninh Mẫn đồng ý.

      đêm này, ngủ rất say sưa, an ổn, mạch tới lúc tỉnh, mẹ dậy, cùng con dựa sát vào nhau, khuôn mặt nhắn đỏ bừng.

      hôn lên mặt con , đứng dậy, vào toilet, nhìn vào gương, vuốt ve bụng mình, tâm tình có chút phức tạp…. có thai cũng phải là chuyện quá bất ngờ, rất cố gắng, mà thân thể của lại khỏe mạnh.

      Khóe miệng hơi nhếch chút, kìm lòng nổi, sáu năm sau lại mang thai, loại tâm tình này cùng sáu năm trước giống nhau, có chút chua xót, có chút chờ mong – chờ mong phản ứng của người kia, đồng thời cũng có chút thấp thỏm, bất an.

      Lúc trước gần gũi với nàng như vậy, mà rất nhanh tại ngay cả cuộc gọi cũng có, là làm lòng tổn thương. cái gì mà thích , tại tiếng thu tay như vậy sao?

      là tên đàn ông đáng giận.

      sờ sờ bụng, hơi cười.

      “ Chờ chuyện xử lí xong, chúng ta cùng dạy dỗ cha con tốt, được ?

    4. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 191

      Ngày 9 tháng 1, sáng sớm Ninh Mẫn thay thân quân phục thiết kế phù hợp với thân hình , đội chiếc mũ quân đội lung linh xinh xắn, màu sắc đều là màu xanh thẫm. chiếc nón được khâu huy hiệu màu vàng, đầu vai cũng khâu quân hàm màu vàng, trước ngực để hợp kim kẽm, biển họ tên hình chữ nhật, kiểu chữ màu bạc, bên khắc tên của : Ninh Sênh Ca, bên trong quân phục, là chiếc áo sơ mi màu trắng, chiếc áo len đan cổ chữ V, thắt cái cà vạt màu mận chín .

      Vãn Vãn thức dậy rất sớm, cũng ăn xong bữa sáng, lúc Ninh Mẫn thay đồ, luôn ở bên cạnh, sau đó, đột nhiên kỳ quái kêu:

      “mẹ, đẹp ngây ngất,.....sau này, con cũng muốn vào quân đội, nha”

      Lăng Châu vừa nghe, sợ hãi, liên ôm lấy tiểu tổ tông này:

      “cháu ngoan, con vào quân đội làm gì, sau này phải làm luật sư, làm thẩm phán, làm bác sĩ, làm giáo viên, ...làm cái gì cũng được, nhưng được làm binh ...”

      “tại sao ạ ? bà xem xem ,mẹ mặc đẹp như vậy !”

      Cái con nha đầu này, là thèm muốn cái uy vũ của quân phục mà thần sắc như vậy, ràng mạch lạc bác bỏ.

      “ông ngoại và bà ngoại, cả ông cố ngoại đều làm quân binh, gia đình chúng ta là nhà làm quan, con đương nhiên cũng làm viên lính. Sau đó, từng bước làm nữ tướng quân ! vô cùng kỳ diệu ! đúng là con nên làm quân binh .....ấy. Ông ngoại sau này cũng có người tiếp nối rồi, con cho ông ngoại biết ...”

      Tiểu gia hỏa nhanh như chớp ra ngoài, còn làm cái mặt quỷ.

      được được, cái đứa trẻ này,... ai, Tiểu Mẫn, con phải dạy tốt cho ta, đứa bé này, sau này thể lại làm lính đặc chủng gì được...”lúc đến đây, bà đột nhiên tự nhìn mình tự cười : “xem tôi này xem tôi này...... đều quên mất , nó là con của Hoắc gia .... bất luận như thế nào có khả năng làm lính ...”

      Ninh Mẫn nghe được liền vui.

      Con cháu của Hoắc gia, nếu như là ở trong Hoắc gia, cuối cùng chỉ bị đào tạo thành thục nữ , lúc cần thiết vẫn có thể liên hôn chính tri góp phần cống hiến, con của Hoắc gia là được tốt như vậy. Cho nên, chắc chắn phải nắm chắc quyền nuôi dưỡng con mới được _ _ cần phải để cho nó lớn lên vui vẻ, mà phải kiềm chế tính tình bản thân trong lễ tiết quy tắc. So sánh có thể thấy, phương thức giáo dục của Đông gia còn có tính người hơn.

      Mấy ngày này , trong nước xảy ra vài việc.

      Chuyện thứ nhất, thủ tướng cũ năm trước được hạ táng.

      Chuyện thứ hai, việc lựa chọn thủ tướng mới đưa ra, tổng cộng có bốn người : Hoắc Trường An, Cố Chấn- cha của Cố Hiểu, Cố TĨnh chú của Cố Hiểu, Thần Huống. Trong đó, Hoắc Trường An có số phiếu bầu nhiều nhất. Công lao chủ yếu là do Hoắc Khải Hàng ở đó, cho nên những người ủng hộ Hoắc KHải Hàng, được chuyển đổi sang cho Hoắc Trường An. việc này, chính là do Hoắc Khải Hàng xảy ra chuyện mà thành như vậy. Nếu như tới Châu Úc , cũng có tên trong đó .

      Chuyện thứ ba, phía bên Ba Thành, Đông gia giải trừ hôn ước giữa Đông Lôi và Kiều Sâm – từ sau khi vụ việc xảy ra, Đông Lục Phúc bảo vệ cho các con cháu của mình, ông tại tính tình thẳng thắn, trong vấn đề hôn nhân, còn cố chấp cho mình là đúng nữa. Đem so sanh hai gia tộc Đông gia và Hoắc gia, trong nhà Đông gia bầu khí ấm áp hơn. Còn nhà Hoắc gia vợ chồng hòa hợp, cha con hợp, có quá nhiều xì căng đan.

      Nếu như có thể để con vào Đông gia ... muốn như vậy, nhưng có khả năng, chỉ là, dùng phương thức thả dầu này, cũng biết có tạo nên bóng ma trong tâm hôn đứa hay – chung quy cũng phải là tình thân. Tóm lại, việc này ,khiến rất phiền, nhưng tại muốn nghĩ thêm. Có quá nhiều chuyện buộc phải xử lý rồi.

      “ mẹ, đứa lúc nãy là suy nghĩ. Trước đây, con cũng muốn làm Vũ Hàng Viên đó ! Sau này phải cũng đổi chí hướng đó sao? đời người có thể gặp việc hoặc hai việc như vậy đều là chuyện khắc cốt ghi tâm, đủ để khiến cho con người ta thay đổi cách nghĩ.”

      Ninh Mẫn lặng lẽ quan sát mình trong gương.

      Bộ quần áo này, là mới được mang đến từ hôm qua, trước đây khi còn làm trong lính đặc chủng, thường niên quân áo quen mặc là ngụy trang. Sau này khi cùng Hoắc Khải Hàng, quy tắc mặc quần áo rất bình thường, cho rằng lính đặc chủng Liệp Phong, bọn họ là tồn tại hình, tham gia bất kỳ buổi đại tiệc giới quân hay gặp gỡ chính thức nào, dung mạo của bọn họ thể để lộ ra ngoài. Cho nên khi sung quân ,quân phục của bọn họ phải là lễ phục chính quy. Đây là lân đầu tiên mặc ngụy trang phục ngoài quân phục.

      “ bộ quân áo này rất đẹp. Con có chút thích , đáng tiếc....”

      Đáng tiếc , mặc được mấy ngày .

      Lực chú ý của Lăng châu rơi người Ninh Mẫn:

      “ cần phải chính mình ?”

      Đứng đằng sau bà nhìn gương mặt con phủi bộ quần áo người con, mặt có nỗi thương nhớ lờ mờ từng chút từng chút tái lại.

      Ninh Mẫn gật đầu, khom lưng xỏ ủng :

      “ân, mẹ, Vãn Vãn, để cho mẹ và cha trông nom. Có thể ngày, kế tiếp lại ba ngày đều rất bận...”

      “ yên tâm , Vãn Vãn có mẹ chăm sóc, mấy ngày trước ta phải chăm sóc Vãn Vãn rất tốt sao”

      Ninh Trùng và Ninh Đại Hải đặc biệt hai ngày ở Châu úc, Lăng Châu theo Ninh Mẫn bọn họ cùng quay trở về, buổi tối đem tiểu Vãn Vãn ở khách sạn – tiểu gia hỏa sống chết quay về, đời này nó sợ mẹ nó lại bỏ rơi nó lần nữa quản. Cho nên, Lăng Châu ở lại , chăm sóc nó, cảm thấy đứa này ngoài việc buổi tối thích đá người ra so với mẹ nó thời con dễ bảo hơn nhiều .

      “ đừng mệt mỏi nữa, tại con phải có mình .cũng đừng quá đau lòng, người chết cũng thể sống lại được”

      Lăng Châu căn dặn ,trong lòng thở dài, câu ấy dễ mà làm rất khó.

      “con biết rồi!”

      Ninh Mẫn gì, đứng chào theo kiểu nhà binh, rồi xuống lầu, hôn con cái, liền đến thư phòng chào cha và ông tiếng rồi ra ngoài.

      Nhưng rất nhanh Ninh Trùng đuổi kịp : “ để cha tiễn con.” đoạn, liền giải thích : “ mẹ con yên tâm về con , bảo cha theo con. Đợi cha chút cha thay quần áo ....”

      Ninh Trùng cũng thay thân quân phục .

      Ninh Mẫn có ngăn cẳn , tinh thần có chút hốt hoảng .Chính là loại dáng vẻ hoảng hốt, khiến Lăng Châu lo lắng , hơn nữa có giông tố khi đứa trẻ này mở xe việc càng khiến bà lo lắng yên ,nên dặn chồng theo .

      Đây là có nguyên nhân.

      Vốn dĩ, di hài của các thành viên tổ chức Liệp Phong được đưa về Đông Ngải Quốc vào năm ngoái , nhưng do năm trước thiếu tướng xảy ra chút chuyện ngoài ý, do nghi lễ giao nhận việc đặc biệt của thiếu tướng, và cũng vì phía Trúc Quốc có vài nguyên nhân, hơn nữa sau này bị buộc phải trả lại.

      Mấy ngày này Hoắc Khải Hàng điều trị tại Châu Úc , đến tận sáng sớm hôm qua trở về Quỳnh Thành, sau đó, Ninh Mẫn căn dự vào chuyện này , thông qua đối thoại ,bàn bạc hai nước quyết định vào đúng 10 giờ sáng ngày hôm nay , đưa di hài trao trả lại cho Đông Ngải Quốc, đúng giờ Ninh Mẫn và thiếu tướng tham dự nghi lễ giao nhận.

      8 giờ 30 phút , đúng giờ Ninh Mẫn xuất ở trung tâm cơ quan chính quyền Đông Ngải Quốc : cung Đạt Lâm Đặc.

      Trong đây là Đông Ngải Quốc dưới hai bên nghị viện làm việc thu hút tất cả thanh hoạt động , dường như là toàn bộ nơi quyền lực quốc gia, hướng về văn phòng thủ tướng chính phủ , ở giữa, là bức đại quảng trường khổng lồ, trung tâm quảng trường ,có chỗ ngồi đài duyệt binh cao cao, sau khi duyệt binh bắt đầu kéo quốc kỳ của Đông Ngải Quốc.

      Hoắc KHải Hàng là nghị trưởng danh dự dưới nghị viên, bì được với quyền lực của nghị trưởng, nhưng có tính đặc thù của , ví dụ như, mỗi năm có thể nhúng tay can thiệp vào số việc quan trọng .

      8 giờ 40 phút , Ninh Mẫn xuất trong phòng làm việc của Hoắc Khải Hàng, nghe điện thoại ,quần áo tây giầy da , tinh thần phấn chấn, giữa các cử chỉ cũng đủ cho thấy bầu khí nghiêm ngặt, mặt nét lạnh lùng muốn bức người , chỉ là lúc thấy , nét lạnh lùng trong phút chốc đều tan biến hết, tuy nhiên sắc mặt vẫn là màu trắng bệch.

      “ tối qua ngủ ngon chứ?”

      để điện thoại xuống đến gần , quan sát cẩn thận, thân quân phục , nhìn vừa có khí phái hùng vừa đẹp động lòng người, đội mũ quân phục , toàn thân phát lên chí khí tinh thần cao , đôi mắt có thần khí , nhìn vào con ngươi khiến người ta cảm thấy Ninh đội trưởng ngày xưa quay trở lại lần nữa .

      “ rất tốt. ngủ đêm cùng mẹ em, cũng rất lâu rồi có cảm giác như vậy. Rất yên ổn ”

      rồi hành lễ chào theo kiểu quân đội : “ quan trưởng Nhuế đến chưa vậy ? em trông thấy ngài ấy!”

      “ đến rồi ! gặp cha rồi”

      “ lúc nào chúng ta xuất phát ?”

      Hoắc Khải Hàng nhìn đông hồ cổ tay : “ còn 10 phút nữa. Quân đội Trúc Quốc dùng chuyên cơ chỉ sau 80 phút là đến nơi”

      Ninh Mẫn gật đầu , do dự chút , liền hỏi : “Hoắc gia đều được thông báo chứ?”

      “đều theo kiến nghị của em, kịp lúc kế hoach thay đổi , năm người nhà trong gia đình đều

      “ tốt”

      Ninh Mẫn thở hơi , tâm tình rất kìm chế, cầm chiếc mũ tay , xoa huy hiệu chiếc mũ .

      Hoắc Khải Hàng nhìn lặng lẽ, muốn ôm trọn vào trong ngực, muốn an ủi nhưng nặng nề giữa đôi lông mày, muốn dùng tay vuốt nó , lại phát bản thân nửa câu an ủi cũng ra được , tại thời điểm này đây, về chuyện của tổ chức Liệp Phong , cảm thấy bản thân có lời gì đều thỏa đáng, vẫn còn hơn.

      “uống cafe chứ?”

      chỉ có thể tìm những câu chuyện ngoài lề.

      cần”

      Bây giờ , chỉ phù hợp với nước sôi để nguội.

      “ngồi chút

      “ vâng”

      Hai người vửa ngồi xuống , bỗng trở nên trầm mặc

      bây giờ ở trước mặt rất ít , đều chỉ có cái nhìn u sầu , giống với trước đây khi , đều có cách để dụ dỗ .

      ở châu Úc mẹ có gì đặc biệt, cha ngày hôm đó , mẹ ở đến 3 ngày hôm sau bay về Đông Ngải. Sau đó vẫn luôn chăm sóc .

      Nếu như trước đây có cha mẹ bên cạnh , ít , vậy mà sau khi mình ở chung với , cảm nhận được là vẫn y nguyên vẫn ít .

      Nếu như có Vãn Vãn , giữa bọn họ chỉ sợ luôn luôn lạnh nhạt như vậy

      còn nhớ , ngày thứ 3 hôm đó , từ sau lưng ôm lấy , cũng như trước, giống như dòng suốt ngọt ngào tan chảy trong lòng , mà cứng nhắc rất bài xích.

      hỏi : “ em khiến cảm thấy giữa chúng ta như xa cách mười vạn tám nghìn dặm vậy ? Mẫn ,như thế nào vậy ?”

      nghĩ rồi :

      “thời gian xa cách quá lâu , cũng khiến em thấy xa lạ ,Hòa Bình bọn họ chết quá bi thảm ....trong tim em, vẫn luôn ra cảnh tượng sát hại bi thảm đó ... Hoắc Khải Hàng, có thể đừng chạm em được ?em chịu nổi rồi ....?

    5. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 192

      khắc đó , khó tránh có chút ứ đọng, rạn nứt bủa vây khuôn mặt , trong ánh mắt là thống khổ, nhịn thể hỏi câu .

      thể chạm , nhưng Đông Đình Phong có thể chạm vào em ?”

      Câu của ,chứa đầy vị ghen tức ,chỉ cần nghĩ tới bọn họ thường ngày giường điên loan đảo phụng làm những việc thân mật nhất giữa nam và nữ, muốn đòi mạng , tâm nhẫn nhịn đến khi dày vò đau khổ vô cùng tận, bọn họ trở thành vợ chồng. Khó tránh đau khổ .

      Đôi mắt phức tạp , đột nhiên .

      giống nhau”

      “như thế nào giống?”

      ấy khiến em có gánh nặng. Nhưng , nhìn thấy thực rất tốt ,nhìn thấy ,em có cách nào để giải thích ....em cần thời gian làm phai nhạt những hình tượng đó khắc trong tim ...em sợ ở đâu đó sai trái của em....có thể là bóng ma chốc lát tạo thành, nó phải là việc lí trí có thể vứt bỏ,... Khải Hàng, có hay từng nghĩ qua , chúng ta thể quay trở về như lúc đầu rồi .”

      “ thời gian có thể giúp chúng ta tìm lại thế giới mất”

      cố chấp . trầm mặc , nhàng đẩy ra. nhìn mà trong lòng rất đau buồn

      khắc đó cảm thấy có vết nứt rất lớn kéo khoảng cách hai người họ ra xa , muốn kéo ở lại, giữ ở lại trong thế giới của , nhưng hối hận, chỉ có thể mở to mắt nhìn khoảng cách giữa bọn họ càng ngày càng lớn

      Nhưng vẫn may giữa bọn họ còn có – cây cầu kết nối – đó chính là Vãn Vãn.

      “đúng , chúng ta có liên quan đến Hoành Vi, hôm nay em cũng đến”

      kéo lại tâm tư tình cảm , với đây là tin tức vừa có được.

      “ồ”

      Lông mày Ninh Mẫn , nhăn thành chữ xuyên , vì Hoành Vi mà nghĩ đến Mạc gia, trong tâm có loại đau xót rời rạc....“ Mẫn mẫn đừng để vì Hoành Vi có thành kiến.”

      biết trong tim đầu đau cái gì.: “ mỗi người đều cho bản thân lựa chọn khác nhau. Hoành Vi và Mạc Nghiêu Chi cũng phải là trong bốn tháng mới quen biết, quan hệ của bọn họ rất phức tạp. Chuyện Mạc Thần Chi , đừng để phẫn nộ tới Mạc Nghiêu Chi. Quan hệ em và Hoành Vi tốt như thế, đừng vì Mạc Thần Chi chen giữa mà náo động tốt....”

      Ninh Mẫn hít hơi đứng dậy, mặt trắng: “ Đừng ở trước mặt em nhắc tới Mạc gia. Mạc gia có gì tốt đẹp hết!”

      Nếu phải trù tính của Mạc Trường Lâm, ép buộc này, tình hình xấu cuối cùng lại đến tình cảnh như vậy.

      bước vội ra ngoài, đợi lúc ra tới cửa , gặp Hách Quân.

      Hách Quân quan sát ,vừa muốn chào hỏi, Ninh Mẫn vội bước qua , chỉ có thể chuyển đầu nhìn hướng Hoắc Khải Hàng : “ làm gì vậy ? tính khí quá lớn ”

      Hoắc Khải Hàng lời nào .

      “ ay, tôi cùng chuyện, nữ nhân, đau lại về đau , nhưng , đừng quá nuông chiều, để ấy trèo lên đầu , sau nay có quả mà ăn!”

      Ngồi lại vị trí của mình, Hoắc Khải Hàng thở dài hơi, đến hy vọng có thể trèo lên đầu , cùng biết lớn , có ngăn cách, nhưng của tại .... haizzz....

      vê đôi lông mày có chút lo lắng, xoa bên eo ,vẫn còn đau. đao này , khiến được nghỉ ngơi trận rồi.

      Có lẽ đợi mọi việc được xử lý xong, nên đưa mẹ con họ nơi nào đó thư giãn, suy ngẫm kỹ càng chút về những tháng ngày trải qua, hoặc có thể tìm lại hồi ức qua khiến còn thấy mới lạ nữa.

      “ Hoắc thiếu, thân thể có chịu được ?”

      Hách Quân nhìn trạng thái , hỏi luôn vấn đề, sắc mặt của nhìn được tốt.

      Theo lý mà , tại nên ở nhà dưỡng thương, nhưng chuyện này, khăng khăng đích thân làm. Ai cũng lay chuyển được .

      lúc nữa , hãy dùng xe lăn , bác sĩ , tại chỉ có thể lại nhàng ,nếu đứng quá lâu mệt. Thân thể là của mình, cứng rắn chống đỡ cũng có ý nghĩa, muốn thuận lợi cùng Ninh tiểu thư chủ trì xong chuyến nghi lễ giao nhận , tốt nhất nên nghe lời tôi.”

      Hoắc Khải Hàng có cự tuyệt . 8 giờ 40 phút , Hoắc Khải Hàng ngồi xe đến phi trường Quỳnh Thành, Ninh Mẫn và ngồi cùng xe , dọc đường có xe cảnh sát mở đường.

      đường, lời cũng , cả người trầm mặc mà bi thương. đường cùng còn có Hoắc Trường An , cha con nhà Hoắc gia và người nhà – thể thăm hỏi , Ninh Mẫn đứng ở bên, đáy mắt là từng dòng nước mắt khuôn mặt ẩm ướt .

      10 giờ , Trúc Quốc- quân đội chuyên cơ chuẩn giờ chuẩn điểm xuất bầu trời Quỳnh Thành, lúc từng quan tài mang dụng cụ quần áo di hài được khiêng xuống, nghe đến mà khóc long trời lở đất.

      Cha mẹ già đứng đầu ,cũng ngất xỉu, những người con ưu tú của họ , khi ra khỏe mạnh là vậy, khi đón về chỉ còn là tro cốt, mảnh giấy báo tử. Được tập hợp trong quan tài ....

      Đổng Thành Phương rể người chị duy nhất, khi nhìn thấy em mình chỉ như củi khô cũng khóc đến tư tâm liệt phế.

      Trương Gia Nghị người vợ mới kết hôn của ấy ôm đứa con vừa mới sinh có vài ngày ,nước mắt tuôn rơi bên quan tài, còn có cả tiếng khóc của đứa ,song thân kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, khóc đến thương tâm , tình cảnh ấy là bất kỳ ai cũng cực kỳ bi thảm . xác người chết bên trong quan tài, là do người khâu lại mà thành .

      Hoàn chỉnh thể xác của Châu Dã, đường dây ngấn, lên ngay cổ của ấy,trước khi nhận xác đứa em duy nhất của ấy cùng với mẹ ngồi xe lăn . hai mẹ con khóc thành đoàn.

      Lúc Ninh Mẫn đến quan tài cuối cùng, dừng lại, mở nắp kính, để lộ ra cái xác màu trắng như tuyết, mà bốn tháng trước tự tay mình chôn vùi ,nước mắt ngừng rơi.

      Đây là cái vòng của , là nam nhân lớn lên cùng ở tiểu khu, lúc dẫn dắt các em trong tổ Liệp Phong, lúc đó thích , mà chàng trai trẻ dám biểu lộ tình cảm, trong nhà là trẻ mồ côi người thân thích, tại cuối cùng cũng quay trở về nhà rồi.

      chìa tay, xoa lên xác nam nhân những vết bớt dài, cảm thấy cứng nhắc lạnh lẽo là ấy người duy nhất cho cảm giác này , lại thể đối diện với mà cười to được nữa .

      “ nếu như có Hòa Bình che chắn , người chết ở đây là em”

      Ninh Mẫn đứng bên người nam nhân , nghẹn ngào: “ số vết súng người ấy, lại từng chút lạnh lẽo đến vậy chết ở tay của em. Mà em thể làm gì..... biết nhóm của mình từng người ra , có hơi thở, có độ ấm, tim đập , thanh cũng có là loại cảm giác như thế nào chứ?”

      sụt sịt nước mũi, tiếng nghẹn lại, đau chút, nhìn thấy mặt lên đỉnh đầu, thời tiết hôm nay tốt, nhưng thanh của lúc lúc như linh hồn người chết.

      “ toàn bộ bầu trời, đều yên rồi”Trong lòng Hoắc Khải Hàng có chút lo lắng, xe lăn qua chỗ , thay lau nước mắt, nửa lời cũng ra .

      “ Ninh”

      thanh của người con hướng tới gọi .

      Trong làn nước mắt mơ hồ, Ninh Mẫn ngẩng đầu nhìn thấy Hoành Vi trang điểm thân quý phu nhân , đứng thẳng trước mặt , mặt đều là ưu sầu nặng trĩu. Đứng bên cạnh chính là tam công tử nhà Mạc gia Mạc Nghiêu Chi – lần tiễn tử thi này là do vị tam thiếu gia tôn kim này . lau nước mắt , trước cái quét nhìn đầy lạnh lùng của Mạc Nghiêu Chi, tầm nhìn rơi mặt Hoành Vi.

      “chúng tôi có thể chuyện ?”

      Hoành Vi giọng đáp . “ sau lễ truy điệu”

      ném lại câu

      “ được “

      “ A Vi , thấy lấy thân là phu nhân họ Mạc lại tới tham gia lẽ truy điệu của Châu Dã, có phù hợp ?nếu tôi là , tôi đến !”

      Lời của Ninh Mẫn ,rất sắc bén

      quản hợp hay hợp , tôi đều đến tiễn ấy về nơi an nghỉ cuối cùng !”

      Hoành Vi giọng “ đây là việc duy nhất tôi có thể làm vì ấy . bất kỳ ai cũng thể ngăn cản tôi làm điều này.”

      Ánh mặt trời rực rỡ ,chiếu sáng khóe mắt sáng long lanh của Hoành Vi.

      Giọt lệ này, cuối cùng Ninh Mẫn cũng mền lòng, thêm lời gì, chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh, gió thổi lạnh trong lòng , nhìn thấy xa, bằng hữu Cố Hiểu, qua đường lớn chân nam đá chân xiêu , mãi kêu tiếng

      “ Ninh , Ninh...”

      Nghe thấy rất gần, hoảng hốt mà ôm lấy mình,nước mắt ngừng rơi, hơn nữa kìm nén đẩy lên vai , khóc : “ tôi có thể nhìn thấy xác của . Tôi có thể lại được ... Ninh Ninh, còn Hoành Vi, bọn họ còn sống, là ông trời có mắt, quá tốt rồi ...”

      Tốt ?

      Tại sao Ninh Mẫn chút cũng cảm thấy may mắn?

      Trong tâm có bao nhiêu là gánh nặng.

      Đau lòng, rơi nước mắt, hình như thành nỗi buồn dai dẳng, thấy các chiến hữu chết mà đau xót, thấy chiến hữu chết cũng đau lòng, nhìn thấy những người bạn cũ, cũng cùng dạng là đau xót .

      Trường hợp như vậy, có cách nào chuyện cũ, thời khắc như vậy, chỉ có tưởng niệm vô tận.

      Sau lễ truy điệu, rất long trọng, báo dẫn ùn ùn kéo đến, đều là dũng liết sĩ, có ai biết, bọn họ đều là bị bỏ rơi mà chỉ Ninh Mẫn đối với họ đau lòng .

      Sáng sớm ba ngày hôm sau, năm chàng thanh niên , thiêu thành tro cốt ,được an táng trong nghĩa trang liệt sĩ .

      Hai ngày sau đó, Ninh Mẫn nhận được điều tra loạt , ban ngày quá bận rộn , bận đến gặp Hoắc Khải Hàng , có thời gian gặp Hoành Vi và Cố Hiểu

      Ngày thứ 3 , trình đơn tận tay báo cáo từ chức—lúc ở Trung Quốc ,chức vụ thư ký đại sứ quán do đảm nhiệm, sau đó lại bị chuyển công tác, Rudalinte Palace là phó sở trưởng đặc chủng quân giới .do khi mất tích, vị trí này đến nay vẫn còn trống .

      Ngày 14 tháng Giêng, ngày đầu tiên làm, cơ trưởng muốn đưa làm quen với cấp dưới, nhưng liền từ chối bức thư này .

      Cơ trưởng rất khó xử : “ việc này, tôi có cách nào phê duyệt , lên cấp báo cáo”

      báo cáo

      vẫy vẫy tay ,rời khỏi chức quan béo bở như vậy--- chỉ lưu lại ánh mắt ngơ ngẩn của đại nam nhân trong phòng....

      Sau 10 giờ , nhận điện thoại của Hoắc Khải Hàng , biết gọi tới cuộc điện thoại này, liên giành lời hỏi trước .

      ở đâu ?”

      “nhà”

      Nhà trong miệng chính là phủ thủ tướng

      “em qua đó, có lời muốn với , đợi đó!”

      “ừ !”

      Sau vài phút , xuất tại phủ thủ tướng . đây phải lần đầu tiên tới ,cánh cửa quen thuộc con đường quen thuộc, tìm đến cái lầu nơi ở.

      Hoắc Khải Hàng vừa mới tình dậy, mặc mình chiếc áo lông, ngồi trong phòng chỗ có ánh mặt trời đợi, lúc đẩy cửa tiến vào, người đàn ông bất phàm nổi bật lên chào đón, nhăn đôi lông mày, trực tiếp liền hỏi :

      “ Tại sao lại từ chức?”

      Ninh Mẫn vào ra câu qua loa sơ sài :

      “em có thai rồi, của Đông Đình Phong, tình hình thân thể thể em lại làm việc, tôi buộc phải dưỡng thai tốt, còn tổ chức hôn lễ của em”

      khắc đó nhìn sắc mặt Hoắc Khải Hàng ,trong chớp mắt sắc mặt nhợt nhạt, đáy mắt tràn đầy vẻ kinh sợ, sau đó, trong cơn giận có cả nỗi đau khổ , từng tầng từng tầng tập trung như vậy hướng về tập kích, tim thắt chặt , có chút quá nhẫn tâm đối mặt với biểu tình như vậy.

      Nhưng cắn chặt răng , cái gì cũng , chính cái nhìn lặng lẽ như vậy, tàn nhẫn muốn đem hai người thương nhau trải qua như thế, kéo trở lại đường thẳng song song.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :