1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô vợ giả mạo rất thần bí - Vọng Thần Mạc Cập (117)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 183

      Cửa đóng ầm, Trần Tụy cười còn sắc mặt Tiết Di rất khó coi.

      Đông Kỳ xoay người, ôm cứng ngắc, nhìn Ninh Khuynh Vãn mỉm cười, giống phản ứng kịch liệt giống ngày hôm qua: “ Vãn Vãn, chúng ta chơi trò chơi có được ? Nếu mình thắng, về sau cậu phải gọi mình là …”Giọng mang theo hương vị vừa đỗ lại vừa lừa.

      Ninh Khuynh Vãn phát ra vấn đề trong lời của cậu bé, làm động tác: “ Chờ chút… Trước khi chơi, trước tiên tôi muốn hỏi chút, ba cậu cùng mẹ tôi có quan hệ gì? Tôi chưa bao giờ thấy ai hôn mẹ tôi. tivi , nam nhân hôn nữ nhân, là đương… Ba cậu cùng mẹ tôi đương hả?”

      “ Phụt! xem ra, cậu xem tivi nhiều lắm ha!”

      “ Có ý gì?” Ninh Khuynh Vãn nhíu mày.

      “ Trừ đương, giữa vợ chồng cũng hôn môi mà!”

      Đông Kỳ giống ông lão cho tiểu nha đầu biết chân lý ấy, bboj dáng rất già: “ Tớ quen khi thấy họ như vậy rồi. Về sau, cậu cũng có thể thích hứng. Việc này rất bình thường.”

      Tiểu tử kia nhún vai, muốn sửa cách của : Mẹ có phải là mẹ của cậu . đến miệng, lại nhịn xuống.

      Ninh Khunh Vãn trừng mắt, dùng tay che miệng: “ Thiệt , mẹ ta gả cho ba cậu sao? Sau này ba cậu thành ba tớ… Ai, chúng ta là quan hệ gì? Chờ chút, tại sao ta phải kêu cậu là … cậu hơn tớ mà…”

      “ Chúng ta lấy năng lực để phân lớn …”

      “ Dừng, lớn cùng năng lực có quan hệ… Nếu ta chơi thua, nhưng tớ lớn hơn cậu, Đông Kỳ Kỳ, may goi tớ tiếng chị nghe chút coi…”

      Mặt mày Ninh Khuynh Vãn hớn hở, giống như đột nhiên phát việc này.

      Đông Kỳ oán hận: “…”

      NàyVãn Vãn, khinh người quá đáng!

      Cậu cực kỳ ấm ức, vì sao cậu lại là em chứ?

      Bị người khác đè đầu cưỡi cổ vậy rất là khổ sở…

      Trần Tụy ở bên canh xem, cười, đối với tiểu tổ tong này, về sau ở chung chỗ, rất vui nha…

      Phòng tiếp khách, có người ngoài, chỉ có thành viên của ba gia đình.

      “ Ninh lão tiên sinh, Đại Ninh, Ninh Trùng, mời ngồi…”

      Hoắc Trường An đứng lên, chào hỏi: “ Tiểu Ninh, các người cũng ngồi…”

      Ba người nhà họ Ninh cũng lần lượt ngồi.

      Ninh Mẫn ngồi, bởi vì, chỗ ngồi Hoắc Trường An chỉ là bên cạnh Hoắc Khải Hàng, mà bân cạnh là chỗ của Đông Đình Phong, đứng xem, cảm giác đây là tư thế ngồi ba người. Mà bọn họ, giống như bị xét xử vậy.

      “ Bộ trưởng Hoắc, ông muốn cứ ngồi , cháu đứng được rồi…”

      “ Đứng lâu mỏi, ngồi …”

      Đông Đình Phong kéo ngồi xuống, chỉ thay đổi vị trí, ngồi ở giữa, Ninh Mẫn ngồi bên trái , Hoắc Khải Hàng ngồi bên phải . Ba người ngồi hình cung đối mặt với trưởng bối của ba gia đình.

      Hoắc Khải Hàng mấp máy miệng, có ý kiến.

      Bên kia, Hoắc Trường An nhìn vòng, có lập tức chuyện, nghĩ đến trước đây bé tóc ngắn hay cười, con mắt sáng, toàn than tỏa ra loại khí chất bừng bừng hung phấn, có thể làm cho người khác hung phấn tinh thần, bây giờ có tóc dài, nhìn rất yếu đuối, nhưng nội tâm rất mạnh, thể khinh thường: “ Là như vầy, tôi nghĩ muốn cùng mọi người chuyện, còn có cùng nhà họ Đông nữa, về chuyện, Ninh Mẫn, tiểu Đông, còn có Khải Hàng… ”

      Tâm của Ninh Mẫn nhảy dựng lên, liếc ngìn người ngồi đối diện ngồi xe lăn, sắc mặt Hoắc Khải Hàng tốt.

      Người này, nên ngồi như vậy, thân thể thể chịu nổi.

      liếc qua đó, liếc lại, môi khô nứt, đáy mắt có chút dịu dàng lóe lên chút, khi đối mặt với , tâm tình rất dao động, liền mỉm cười.

      Trước kia, qua, trừ bỏ , bất cứ cái gì thú vị như thế nào giống như chuyện cười cũng thể làm cho cười.

      : Ước chừng, là vì chưa bao giờ có tâm trạng đó. Mà cùng với , tâm trạng rất thoải mái, cười rất nhiều, là loại thanh phát ra từ nội tâm khi bị kích thích mạnh. thu hồi tầm mắt, nhìn người nam nhân bên cạnh, nhàn nhạt, mặt hướng về phía trước.

      người nam nhân này, dùi rất ấm, truyền cho người ta cảm giác ấm áp.

      Đương nhiên, điều kiện đầu tiên là, nguyện ý biểu năng lượng này trước mặt người đó.

      Bằng , đễ dàng bị tầng khí lạnh lùng dọa sợ nếu muốn lại gần .

      Hai nam nhân này,đều là ngàn năm tìm được , bất luận người nào, nếu đứng sân khấu, có thể làm cho hàng vạn người ở dưới hét chói tai, rất oai phong.

      Bằng năng lực của họ, xuất than, đều có cả.

      , rất bình thường, lại hiểu, duyên cớ gì lại được hai người đàn ông xuất sắc như vậy để ý.

      “ Bộ trưởng Hoắc, tại A Ninh là vợ của cháu… ”

      Trước mặt mọi người, Đông Đình Phong thẳng như vậy.

      “ Bác biết!”

      Hoắc Trường An gật đầu, nhìn thấy ánh mắt ảm đạm của con, ngừng lúc, ông mới giọng uy nghiêm : “ Khi đó, con bé sinh cho nhà họ Hoắc chúng tôi đứa cháu ! Con bé nên là con dâu của nhà họ Hoắc chúng tôi. Chuyện hôn nhân này cũng tính.”

      Đông Lục Phúc nghe, bỗng nhiên đứng đậy, dùng gậy gõ xuống đất, cười lạnh tiếng: “ Cái gì mà tính. Bộ trưởng Hoắc, đời này có nhiều chuyện tính quá nhỉ, kết quả, tính trở thành rồi đó. Lão già như tôi chỉ biết chuyện: Ninh Sênh Ca tại là cháu dâu của nhà họ Đông chúng tôi, chuyện khác, tất cả đều vô nghĩa…” Giọng của ông có nhường nhịn.

      Căn cứ vào người đó là trưởng bối, nên Hoắc Trường An nhẫn nhịn, dùng giọng biện luận: “ Này cũng phải vô nghĩa, mà đứa bé đối với ba nhà chúng ta có cái Đại mâu thuẫn. Mâu thuẫn này, nên thảo luận ở đay, nhưng nếu , xử lý ổn thỏa, đân đến tranh cãi ngừng của ba nhà chúng ta. Hôm nay tôi muốn phiền phức như vậy, nên đến đây, muốn điều tra việc ám sát, mà muốn đem chuyện này xử lý sao cho hợp tình hợp lý.”

      “ Bác Đông, nhưng có vấn đề, chúng tôi nghĩ có biện pháp giải quyết tốt nhất, mà có tiếng xấu… Lời này, là năm đó có người khuyên cháu. Cháu thấy có lý. Chúng ta đều là người trưởng thành, nhưng mà cũng cùng quê, hoặc là than thiết, dĩ hòa vi quý,là thượng sách. Đây là hạ sách, nên có ân oán gay gắt, cũng có thể thực được…”

      “ Cho dù là Đồng gia, hay lại là Hoắc gia, đều có đanh dự của gia tộc, làm trưởng bối, ai muốn làm xấu mặt cả, chúng ta nên thảo luận cào trọng tâm. Ông Đông, ông có đúng ?”

      chuyện với bề , giọng rất cung kính, nghe giống như, có thể thấy xác định xong vấn đề cần tranh luận.

      "Bốp!"

      Đông Dạng đem di động ném mặt bàn, ôm ngực miệng cười, ánh mắt xanh rờn: “ Bộ trưởng Hoắc, trắng ra, ông là người cầm tiền khi người ta nộp thuế, thừa máy bay, nên chạy tới Úc, đơn giản là muốn thay con trai đòi lại vợ đúng … Cậu lại vòng vo tam quốc, đều là mục đích này… Có phải ông thấy con trai ông thay cháu đâu tôi chịu phát đạn, cháu đâu ta nên bỏ cháu trai tôi, sau đó lại cưới con trai ông, vậy mới đúng có phải ?

      Hoắc Trường An nhìn người phụ nữ này, căn cứ vào việc ba mươi năm trước, bà ấy vẫn ôm hận đến bây giờ, trong lời của ông ràng mang ý chỉ trích, sao lại ngược lại rồi.

      Ông nén tính tình lại tiếp tục : “ Lời này, là Đông tiểu thư , phải là nhà họ Hoắc tôi .”

      “ Ông như vậy, nhưng trong lòng ông nghĩ như vậy.” Đông Dngj lạnh lùng vạch trần ông.

      “ Đường xa, ông lại kêu chúng tôi lại, lại đem gia đình chúng tôi, gia đình thông gia lại, chỉ vì muốn phá hoại hôn của cháu đâu và chấu trai thôi sao?”

      “ Tôi cho ông biết, hôm nay Hoắc Khải Hàng trúng đạn, phải rủa cậu ta, đều do cậu ta gieo gió gặp bão. Nếu cậu ta ở tại Quỳnh Thành làm việc của cậu ta, cậu ta đâu có gặp chuyện như vậy?”

      thể …”

      “ Nếu cậu ta tới, cháu trai với cháu dâu tôi có ở lại Úc này, chúng tôi cũng phải từ xa chạy lại đây. Mà do nhà chúng tôi động viên, chúng tôi nghĩ muốn tổ chức hôn lễ ở noi nào? Nên có chút tiền mừng? Nên tổ chức vào lúc nào… Chúng tôi thông báo sau…”

      “ Chờ chút…”

      Hoắc phu nhân càng nghe càng tức, giọng cao thấp chen ngang: “ Đông tiểu thư, bà bao che khuyết điểm hơi quá rồi có phải ?”

      “ Tại sao tôi lại bao che khuyết điểm rồi?”

      Quay đầu nhìn Quý Như Tịch xúc động, ánh mắt càng lộ ra vẻ chán ghét.

      “ Chẳng lẽ đúng sao? Sáu năm trước Tiểu Ninh là người của nhà tôi, sinh cho nhà tôi đứa cháu .”

      Những lời này, rất có trọng lượng, miệng lưỡi rất trơn tru, rất có lực sát thương.

    2. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 184

      Hoắc phu nhân kích động cắn môi dưới, liền nhanh chậm tiếp: “ Tình của Khải Hàng nhà tôi, rất Ninh Mẫn, rất nhiều, nhớ con bé sáu năm trời. Nó cũng từng đề cập với chúng tôi, hạ quyết tâm đời này chỉ cưới mỗi Ninh Mẫn, cũng với hai ông bà của chúng tôi.”

      “ Bốn tháng trước, cuối cùng nó cũng tìm được con bé. Cũng đem Vãn Vãn về nhà, chờ tiểu Ninh ly hôn xong, khi về nước, chúng tôi có thể đám cưới liền.”

      "Đáng tiếc, như mong muốn . đường về lại xảy ra chuyện. Tiểu Ninh bị vây ở Trúc quốc. Bốn tháng qua, chắc tiểu Ninh gặp rất nhiều chuyện đau đầu. Nhưng Khải Hàng vì con bé, cũng chịu khổ ít.

      "Rất dễ dàng, tiểu Ninh về nước, lại vì muốn vào nhà họ Đồng. Đông đình phong biết chuyện còn chưa , dù sao bộ dáng của Hàn Nhu giống tiểu Ninh, chuyện này, chúng tôi cũng biết. nhưng mà, về sau cậu ấy cũng biết.

      “ Dưới tình huống đó, tiểu Đông đưa cháu khu D, ngược lại lại phong tỏa mọi tin tức của cháu, sau đó, lại làm giấy kết hôn. Cái này phải cách làm hay, cậu ta làm vậu đúng hay sao?”

      Đông Dạng nghe vậy, khỏi cười lạnh, muốn chuyện, giọng lạnh lùng : “ bồn cười, chuyện sáu năm trước các người có thể quên , tại đến sáu năm sau các người mới cưới sao? Người nào quy định, tiểu Ninh nhà tôi phải làm con dâu của nhà họ Hoắc các người? Chẳng lẽ bởi vì tiểu Ninh sinh cho nhà mấy người đứa cháu , con bé phải vào nhà mấy người sao? ”

      sao, sinh cho đứa cháu như thế nào? Nhà họ Hoắc phải có con riêng ở bên ngoài, cũng phải tất cả họ đều vào nhà họ Hoắc các người. thể… cháu dâu tôi, thể vào nhà họ Hoắc các người, cho người khác theo đuổi nó sao? đời này làm gì có chuyện vô lý như vậy. ”

      Đông Dạng lại, là người vui vẻ khi thấy người ta gặp họa, cũng là người hết sức tuyệt tình, luôn nghĩ cho Đông Đình Phong, đem những chuyện xấu của nhà họ Hoắc lên, lập tức làm cho Quý Như Tịch á khẩu.

      Trước kia Đông Dạng là người hướng nội, bất quá, ba mươi năm trước xảy ra chuyện đoa, tính tình của bà biến đổi ràng, có lẽ mạnh mẽ hơn, nhìn xa trông rộng hơn, mieengj lưỡi cũng càng sắc bén hơn. Quý Như Tịch tạm thời thấy trả lời được, bà càng nâng giọng lên: “ Nhà ta rất có phúc. giống nhà các người, làm chuyện như vậy mà chịu trách nhiệm.”

      “ Lúc đó cháu trai tôi chưa lấy vợ, cháu dâu chưa gả chồng, sao thể đăng ký kết hôn?”

      “ Việc giấy kết hôn cũng phải do người có thể làm ra. Được hai đứa nó ký tên, mới thành cái giấy kết hôn hoàn chỉnh.”

      “ Bà thấy bộ dáng vui vẻ của tiểu Ninh khi ký xong giấy kết hôn đâu?”

      “ Làm sao mà tôi thể phân biệt được vui vẻ của dâu khi kết hôn?”

      Xảo quyệt.

      Đúng là rất xảo quyệt, bà vẫn ở trong phòng khách, lấy điện thoại bật tấm hình cho mọi người coi, hơn nữa đem vẻ đẹp của Ninh Mẫn khi đó cho mọi người coi, them chút mắm và muối.

      Bà muốn cho người nhà họ Hoắc tức chết?

      Ninh Mẫn nghe các bà tranh luận, nhìn thấy tờ giấy kết hôn màn hình với nụ cười của mình, trán đổ mồ hôi lạnh, tâm kêu réo kịch liệt, rất bất đắc dĩ!

      muốn nhưng Đông Đình Phong lại bảo nên xen vào.

      biết định làm gì, nên chỉ im lặng, nhìn sắc mặt Hoắc Khải Hàng ngày càng khó coi, trắng đên đáng sợ, long mày nhíu chặt.

      Trong lòng thở dài.

      Mọi người trong nhà họ Ninh đều im lặng.

      hồi lâu, Hoắc phu nhân mới : “ Tôi biết, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Tiểu Ninh là tốt, xinh đẹp. Lần đầu khi người con trai gặp rất thích nó. Nam chưa kết hôn, chưa cưới, sinh lòng nhau, muốn theo đuổi nhau, cũng là chuyện thường tình. Nhưng mà, tiểu Đông làm vậy có thỏa đáng.”

      “ Cháu đâu có thấy chỗ nào ổn?” Giọng Đông Đình Phong rất bình tĩnh. Khi bà ấy chuyện, giọng rất sắc bén, nhưng từ ngữ rất uyển chuyển.

      “ Nam nhân theo đuổi nữ nhân, là chuyện bình thường. Hai nam nhân theo đuổi nữ nhân, cũng là chuyện bình thường. Nếu trong lòng minh trong sạch, là chính nhân quân tử, để ấy tự do, cạnh tranh quang minh chính đại. Sao phải lén lút chứ.” Bà Hoăc thản nhiên .

      Đông Đình Phong khinh thường cười, quay đầu nhìn vợ mình, trán có tầng mồ hôi mỏng, lấp lánh, khuôn mạt hồng lên, cho thấy bị lời ấy làm phiền, phủ định cách của bà ấy: “ Hoắc phu nhân, cái này gọi là lén lút, gọi là tốc chiến tốc thắng. Đông Đình Phong tôi làm chuyện gì, làm việc gì, cũng luôn như vậy. Bà gán tội danh cho cháu vậy, chẳng khác nào vợ cháu có hiểu cháu…”

      đến đây, đột nhiên im lặng, bởi vì Hoắc Khải Phong ngôif xe di chuyển nó qua đây.

      Lần này, có nhìn Ninh Mẫn, mà nhìn thẳng ta, mở miệng : “ Truy cứu ai đúng ai sai, đều là dư thừa. Ai cũng thể cho việc quay trở lại lức đầu. Trong tương lại! Đông Đình Phong, chúng ta đều hối hận.”

      Đông Đình Phong nhíu mày, gương mặt bức người, lên chút phức tạp rồi mỉm cười: “ Nam nhân tự nhiên có khí chất của nam nhân!”

      “ Được!” Hoắc Khải Phong gật đầu, ngược lại nhìn về phía .

      “ Các người cái gì?” Ninh Mẫn có phần bất an.

      cùng Đông Đình Phong mới có chung nhận thức.”

      nhìn vào ánh mắt , giọng Hoắc Khải Phong có vài phần nhàng, có vẻ lạnh lùng.

      “ Cái gì mà chung nhận thức?”

      nhìn cái, lại nhìn chăm chú Đông Đình Phong, tâm đập thình thịch.

      Đông Đình Phong nghiêng người hơi mỉm cười, đêm vẻ đẹp của khắc sâu vào trong óc, ai có thể biết lại ra như vậy, hậu quả như thế nào.

      đứng trước mặt , tìm từ, lấy giọng bình tĩnh, thổ lộ lại: “ A Ninh, biết, em thể quên những năm tháng qua, em là nữ nhân thông minh, thể quên được bạn trai trước. ta em, cũng vì em mà màng đến tính mạng, quên cả sống chết. Em cũng thích ấy. Ít nhất trước kia, thời gian sáu năm, mình nuôi Vãn Vãn, người em ở đâu, nghĩ đến đúng lúc, tại cái lúc mà gặp em, thích em, nên mới theo đuổi em.”

      “ Vận mệnh bạc đãi chúng ta, để cho chúng ta đến với nhau.”

      “ Dường như có em làm bạn đời, cuộc sống còn lại của cuộc đời, nghĩ như vậy là mãn nguyện rồi. muốn buông tay em.”“ Nhưng mà, nếu chỉ đem em trói buộc vào cuộc hôn nhân này, biết trong lòng em có hối hận hay , cũng khoong thể có cách nào mà biết được, em có còn nhớ cuộc tình cũ , mà thể toàn tâm toàn ý với cuộc hôn nhân của chúng ta.”

      từng với em, lần đầu khi kết hôn, nghĩ có nghĩ đên lợi ích, nhưng lần thứ hai mết hôn, chỉ muốn cùng người đến cuối cuộc đời.”

      cũng , cho em thời gian để quên, cũng chờ đợi…”

      “ Khi chúng ta sống chung, chúng ta rất hợp với nhau…”

      Nghe đến đó, hít hơi, bình tĩnh hỏi câu: “ Cho nên, muốn như thế nào?”

      thấy giọng mình hơi run run, như có cái gì cắm vào tim , đau đến nghẹt thở.

      Đông Đình Phong bước lại gần, vịn vào vai , cắn cắm môi, dừng lúc, như là suy xét, sau đó : “ A Ninh, cùng Hoắc Khải Phong có ước định: lấy hôn nhân để trói buộc em, tương lai, dm muốn ở chung với ai, hôm nay, em ở trước mặt người thân, em hay lựa chọn lại lần nữa.”

      Lời này, ràng mạnh mẽ, mà còn kiên quyết, khẳng định.

      Đông Dạng sau khi nghe xong, sắc mặt biến đổi ràng, phút chốc đứng lên, hung hang đánh vào trán của : “ Đứa bé ngốc này, làm việc ngu ngốc gì vậy? Lại đem người mình đẩy ra ngoài làm gì? Đều ký giấy kết hôn, lại còn chọn lựa gì nữa?”

      nhàng than: sâu quá cũng phải tốt.

      Bà coi rất ràng, đứa ngốc này, sâu đậm, cho dù thời gian ngắn, nó cũng muốn người nó phải hối hận, cảm thấy ủy khuất. Cho nên, nó thà rầng chính mình ủy khuất.

      Đông Lục Phúc ngẩn ra, sau đó rồi cảm khái.

      Tình này, đủ sâu.

      Chỉ có lòng, mới có thể suy nghĩ cho đối phương.

      Chỉ là, nếu cháu dâu vẫn còn người cũ, trong tim chỉ có Khải Hàng, tổn thương rất lớn.

      Ninh Trùng liếc Lăng Châu cái, chuyện lo lắng của họ, bây giờ còn nữa, nhà họ Đông rất quân tử, lại đồng ý buông tay…

      Bọn họ to mắt nhìn con , xem thái đọ giờ của con.

      Môi Ninh Đại Hải hơi nhếch lên: Đối với tiểu tử Hoắc Khải Hàng này, ông rất vừa ý.

      Trước kia từng đến nhà họ, thừa dịp có Ninh Mẫn, mới đến, cùng ông chơi cờ, cùng ông uống rượu, cumg ông chuyện, đứa này muốn tìm kiếm Ninh Mẫn, cũng trong khoảng thời gian này, làm cho người nhà họ Ninh chấp nhận cậu ta, làm tốt người chông tương lại tìm Ninh Mẫn trở về, chuẩn bị tất cả.

      Tiểu tử này, bề ngoài rất lạnh lùng, nhưng khi đến Nhà họ Ninh, lại rất vui vẻ. Ít nhất rất hợp ý ông.

      Duy nhất cái bọn họ bất mãn là cậu ta phụ tình cảm sáu năm của Ninh Mẫn, hại Ninh Mẫn chịu khổ như vậy.

      Còn có cửa nhà họ Hoắc rất cao, bối cảnh phức tạp, ông lo lắng Ninh Mẫn chịu khổ.

      Người nào từng nghĩ, là cháu bảo bối của ông, trải qua nhiều chuyện, sau cùng do sợ hãi mà vội vàng cưới, nhưng mà điều kiện kém nhà họ Hoắc.

      Trước đây, ông có điều lo lắng khi Đông Đình Phong lấy Mẫn Mẫn, có hạnh phúc hay . Mà lúc này, ông thấy biểu của cậu ta, thực rất vừa lòng, trong lời , đều là thương . Cho nên, bất luận Mẫn Mẫn chọn người nào, ông đều phản đối.

      Đến như Hoắc Trường An cùng Quý Như Tịch, nhưng lại khẽ nhíu mày: Bởi vì Đông Đình Phong rất êm tai.

      Bọn họ biết, có đôi khi, lui cũng là loại phương thức để tiến.

      Chỉ cần đắn đo là tốt, thấy được có phần thắng.

      Hoắc Khải Hàng mấp máy miệng, thích ta đụng chạm , cũng thích cách của ta.

      buồn là thể đứng lên đem kéo lại.

      Đông Đình Phong có thể biểu rộng lượng như vậy, nếu có hành vi cực đoan, người chịu thiệt chỉ có thể là .

      Chuyện có lý trí, làm. thể kích động.

      Mà cái kia đem tình thế cho quyết định, nhưng lại thể tin nên trừng mắt với ta.

      ta tiếp tục , rất bình tĩnh, nhưng hai tay lại tăng them lực: “ A Ninh, cùng Hoắc Khải Hàng ước định, bất luận em chọn ai, người kia tuyệt đối được đến quấy rầy em.”

      “ Bốn tháng qua, em ở bên bờ sinh tử, sáu năm này, em phải sống tha hương vất vả, biết em kiên cường, nhưng mấy ngày nay, cũng thấy vẻ yếu ớt của em.”

      hy vọng, tương lại nếu em khổ tận cam lại, về sau hạnh phúc. Cho nên, buông tay, cho em chọn lựa lại lần nữa.”

      “ Nếu em muốn tiếp tục tình cũ, buông tay, hơn nữa chúc phúc em, nếu em muốn tiếp tục hôn nhân với , nếu như tiếp tục, chúng ta làm cái hôn lễ đề bù lại…” Giọng vừa ngừng, mọi nơi đều im lặng.

      Tất cả mọi người im lặng, chờ quyết định của Ninh Mẫn.

    3. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 185

      Người đầu tiên mở miệng là Đông Lục Phúc, ông chống gậy được Đông Dạng đỡ bước đến gần, thấy bộ dạng ngơ ngác của Ninh Mẫn, do dự :

      "Nếu đây là quyết định của Cẩn Chi, vậy ông già này toàn lực ủng hộ nó."

      Mẫn Mẫn, theo bản thân ông ông rất muốn cháu làm cháu dâu của ông, thực tế là cháu cũng là cháu dâu của ông. Ông hi vọng cháu có thể theo chúng ta về nhà để đón mừng năm mới.

      Nhưng đời này có rất nhiều chuyện phải chỉ mình muốn là được, cuối cùng muốn làm cái gì cảm giác của cháu ra sao mới là quan trọng nhất. Nghe theo trái tim mình mà lựa chọn, sau này phải sống tốt. Đây mới là con đường đúng.

      Ông làm rất nhiều chuyện hồ đồ, hủy hoại sáu năm cuộc sống của Cẩn Chi, và con bé Hàn Tịnh. Bây giờ ông nghĩ thông rồi. Cuộc sống tốt hay xấu, chỉ có người trong cuộc biết thôi. Miễn cưỡng ở cùng hạnh phúc, còn bằng sớm kết thúc để tìm được hạnh phúc thuộc về mình.

      Con có tâm tư gì, hoặc ít nhiều cũng có chút tâm tư khác. Ông hi vọng con như vậy, mong đợi con như thế, cũng có mâu thuẫn. Có thể để mình vui vẻ hãy tận lực thỏa mãn mình .

      Nhớ năm đó, ông ích kỷ lần, sau đó mới cưới được bà vợ của mình. Sau đấy mới có những ngày hạnh phúc vui vẻ như vậy. Nếu khi đó bỡ lỡ, ông nghĩ ông hối hận cả đời.

      Cho nên, chuyện này cháu hãy suy nghĩ cẩn thận, ngàn vạn lần đừng chọn sai lầm."

      "Ông nội!"

      Ninh Mẫn nhàng gọi tiếng, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Người ông này giống như ông nội của , chuyện hòa ái dễ gần, lời thấm thía.... Căn bản nghĩ gì mới ra, hoàn toàn giống như thương nhân.

      Đông Dạng dễ chuyện như vậy, nghe Đông Lục Phúc như vậy có chút bất mãn, lập tức chen miệng :

      "Hôn nhân là của mình, tốt xấu như thế nào, cũng như người uống nước nóng hay lạnh tự mình biết thôi. Cho nên A Ninh, cháu tuyệt đối được quên người của Hoắc gia từng cự tuyệt cháu ngoài cửa.

      Nếu như bọn họ coi trọng cháu sáu năm trước rước cháu vào cửa nhà Hoắc gia rồi.

      Nếu như Hoắc Khải Hàng luôn đặt cháu ở vị trí thứ nhất sáu năm nay cháu cũng khốn khổ như vậy. Cháu sớm trở thành đại thiếu phu nhân nhà Hoắc gia rồi, cháu cũng có cuộc sống mỹ mãn, mới là cuộc sống của cháu.

      Kết quả sau, cháu mang thai cốt nhục nhà họ Hoắc nhưng lại lang thang ở bên ngoài, chịu nhiều cực khổ, hại con cháu phải mang tiếng là tư sinh.

      Cháu suy nghĩ chút , tại cháu quay về Hoắc gia, quan hệ mẹ chồng con dâu có thể tốt được ?

      Chẳng lẽ cháu muốn gọi người đàn bà suốt ngày chỉ muốn chia rẻ tình cảm của cháu là mẹ chồng, phải cực khổ và thấp hèn như vậy sao?

      Nếu cháu có thể quyết tâm cứng rắn chút, như vậy cháu mới có được cuộc sống hạnh phúc!"

      Lời của Đông Dạng bây giờ rất chanh chua, cay nghiệt, cùng với người Đông Dạng trước kia Ninh Mẫn quen biết quả khác nhau, giống như bà với Hoắc phu nhân sinh ra là kẻ thù, nhìn thấy bà ta bà vừa mắt, đặc biệt muốn chèn ép bà ta.

      Sắc mặt HOắc Khải Hàng trầm xuống, muốn lại bị Hoắc phu nhân giành trước bước:

      "Đông Dạng, lời này của đúng, có người nào, người mẹ nào luôn nghĩ hãm hại con mình cả..."

      Lời của bà còn chưa xong bị cắt ngang:

      "Ơ, Hoắc phu nhân, kính nhờ, bà còn ở đó mà như hợp tình hợp lý vậy, chẳng lẽ bà muốn , sáu năm trước cách làm của bà và con trai bà là đúng sao? Làm nhục người con trong trắng của người ta xong, rồi lại quay đầu cần liền đá văng chỗ khác. Chỉ bởi vì mấy người họ Hoắc, quyền cao chức rộng nên người bình thường đừng mơ tưởng bước vào cửa nhà họ Hoắc mấy người sao?"

      Đông Dạng cười lạnh:

      "Nếu như vậy, sáu năm sau các ngươi còn đến dây dưa với người con gả cho người khác làm gì? Các người dựa vào danh nhà họ HOắc hại người còn ít sao? Ba đời của HOắc gia luôn luôn như vậy, hừ."

      "Câm miệng, Đông Dạng đây là mượn cơ hội để phát tát tính tình của mình sao? Đừng quên, cũng làn người HOắc gia, nếu tính theo giai vế là thím của Khải Hàng. Cứ câu câu hất nước bẩn lên nhà họ Hoắc là sao hả?"

      HOắc phu nhân nhanh chậm, xụ mặt xuống quát câu.

      Trong lòng Ninh Mẫn kinh ngạc, Đông Dạng là thím của Khải Hàng.

      Dưới gối của Thủ tướng có ba đứa con trai, con lớn là HOăc Trường An, con thứ hai là Hoắc Trường Bình, con trai thứ ba là Hoắc Trường Nhạc. Ba mươi năm trước, trong lúc HOắc Trường Nhạc ra ngoài thám hiểm bởi vì ngoài ý muốn mà chết, còn Hoắc Trường Bình và Hoắc Trường An chống đối nhau.

      Chẳng lẽ Đông Dạng là vợ của Hoắc Trường Bình?

      đúng, HOắc Trường Bình có vợ a!

      Hay là vợ của thành viên khác trong Hoắc gia.

      Cũng đúng.

      "Tôi khinh, còn thím? Đông Dạng tôi khổ tám đời, mới có quan hệ với Hoắc gia các người! cho tới bây giờ bản thân tôi hi vọng người đàn ông của tôi phải là họ Hoắc."

      Trong mắt Đông Dạng lóe lên tia lửa, câu cuối cùng càng nghiến răng nghiến lợi.

      Trong lòng của Ninh Mẫn lần nữa lộp bộp, ánh mắt dừng lại người Đông Đình Phong, người đàn ông của , sắc mặt vẫn lạnh lùng về phía Đông Dạng, cúi đầu trấn an mấy câu, Đông Dạng còn tức giận với :

      "A Ninh là con dâu của Đông gia, nếu cháu dám bỏ con bé cho người khác cướp mất, sau này cháu cũng đừng kêu ta là ..."

      Ninh Mẫn nghe vậy liền chăm chú suy nghĩ, Đông Dạng này cũng phải Đông Dạng , nhưng vì tình huống này mà kích động như vậy, lo bất bình thay cho người bà giả dạng sao?

      Nghe Hoắc phu nhân , Đông Dạng là dâu nhà Hoắc gia, vậy nhất định sai.

      Vậy cách khác, cha của Đông Đình Phong là người Hoắc gia, đáng lẽ nên là họ HOắc, là em họ với Hoắc Khải Hàng.

      Cái nhận thức này khiến phải hoảng sợ.
      Bên kia, Đông Dạng được Đông Đình Phong khuyên vài câu bình tĩnh lại.

      "Tiểu Ninh, bác có vài câu muốn với cháu."

      Hoắc phu nhân cũng có tranh cãi với Đông Dạng, cũng là khinh thường, bà biết nghĩ đến cái gì, vẻ mặt giật mình nhìn Ninh Mẫn.

      Ninh Mẫn lúc này mới hoàn hồn, lấy lại bình tĩnh, mới :

      "Bác cứ ."

      "Ừ, bác cũng quanh co, có việc là đó là trước kia bác thích cháu. Bây giờ cũng thích."

      Này vừa thẳng ra như vậy rồi hả.

      Ninh Mẫn gật đầu.

      "Cháu biết."

      Lông mày Hoắc Khải Hàng cau lại.

      "Nhưng bởi vì con trai của bác thích cháu."

      Lời này có chút bắc đắc dĩ, ánh mắt cũng dừng lại khuôn mặt trắng bệch của HOắc Khải Hàng, giọng của Hoắc phu nhân mang theo chút đau lòng, :

      "Cháu cũng biết, vì cháu nó cần quyền thế, thậm chí ngay cả cái mạng của mình cũng để ý. Ngày hôm qua nhận được điện thoại của Hách Quân, bác nghĩ: có phải cháu sinh ra là để khắc nó. đứa nghe lời, hiểu biết như vậy nhưng từ khi gặp cháu liền biến thành người cố chấp. lòng chỉ nhận định cháu. Hết lòng hết dạ chỉ muốn được ở bên cạnh cháu.

      Sáu năm trước, nó hai mươi lăm tuổi, nếu đến tuổi là người trưởng thành nhưng đến tình cảm nó như tờ giấy trắng. Nó khác với cha nó, từ nó thấy bác mình trong nhà, nó chán ghét những đàn ông ăn chơi đàng điếm bên ngoài. Cho nên nó vẫn đóng chặt trái tim của mình, luôn làm đúng bổn phận. Trải qua những ngày sống gian khổ của nó.

      Khi đó, bác hi vọng, người con xuất , trở thành người duy nhất trong tim nó, giữa vợ chồng luôn nhau.

      Nó là người tốt, khẳng định được đoạn hôn nhân hoàn mỹ hạnh phúc.”

      Đối với người con trai này, trong lòng Hoắc phu nhân luôn lấy làm niềm kiêu ngạo.

      "Cho nên từ lúc Khải Hàng tham gia công tác, bác liền bắt đầu tìm kiếm đối tượng thích hợp cho nó.

      Trong mắt của bác, người có thể làm vợ nó, phải có gia thế, có tài, đồng thời cũng có năng lực xả giao tốt. Như vậy mới có thể thành vợ của nó, chăm sóc nó tốt.

      Bởi vì nó phải là người đàn ông bình thường,. Nó có nhiều chuyện cần phải làm, cũng có nhiều thời gian giành cho vợ. Làm vợ nó mọi chuyện phải lấy nó làm đầu, thích hợp với nó. Mà phải để cho nó chiều theo người phụ nữ, vì hôn nhân của bọn họ, vì tình cảm mà phân tâm, nó cần toàn tâm toàn ý dốc sức vì nghiệp của nó. Nên nó thể bị liên lụy.

      Nên cháu, thích hợp với nó. Điểm này, lần đầu tiên ta thấy cháu nhìn ra.

      Thứ nhất, cháu có xuất thân gia cảnh để có thể ủng hộ cho tiền đồ của nó.

      "Thứ hai, cháu quá mạnh mẽ, rất thích ra lệnh cho người khác. chút ôn nhu nên có của người phụ nữ. Bác nhìn thấy vài lần, đều là Khải Hàng xuống nước với cháu. Sau đó sao, nó vì chuyện tham ô mà ít có thời gian chuyện đương, mỗi ngày còn phải làm thêm giờ.

      Thứ ba, tuổi cháu còn trẻ, rất xinh đẹp. Lúc đó, Khải Hàng hai mươi lăm mà cháu mới mười chín. Sai lệch tuổi tác quá nhiều, thể vững vàng trong tình cảm được. Rất có thể dễ dàng bị hấp dẫn bởi những thứ khác.

      Ba điểm này, điều thứ nhất là quan trọng nhất.

      Có lẽ cháu cảm thấy bác quá thực dụng, nhưng nếu ở vị trí này, phải suy nghĩ chu toàn mọi thứ. Đây là chuyện có cách nào khác. Dù sao HOắc gia cũng phải là gia đình bình thường. Hôn nhân của mỗi người cũng hi vọng có thể êm ấm cả đời, cho nên hôn nhân có liên quan đến lợi ích, bác là mẹ phải suy nghĩ kỹ càng.

      Ích kỷ ích kỷ, đời này người nào mà có ích kỷ. Sống cả đời, có quá nhiều chuyện cần phải để ý.

      Bác là mẹ của Khải Hàng, nên bác hi vọng nó có thể con đường làm quan. Và nên nghe theo trưởng bối an bài hôn nhân, mới có thể nhận được tín nhiệm của Thủ tướng. Đây là lúc nó nên biểu trung thành, người đàn ông chỉ mới tốt nghiệp vài năm. Lại chạy nước rút cho nghiệp thể làm trái với lợi ích của gia tộc.

      “Hơn nữa sáu năm trước, Hoắc gia gặp chuyện, cần phải tổ chức đính hôn chính trị. Khải Hàng cũng hiểu được quan trọng trong chuyện này.

      Cho nên, nó mới chia tay, đáp ứng đính hôn

      ra cháu cũng hiểu . Lúc đó nó chống đối như thế nào, gì cũng chịu, bác phải chín trâu hai hổ mới có thể thuyết phục nó gật đầu.

      “Sau đó bác mới biết được, nó gật đầu, bởi vì nó có suy nghĩ của mình, nếu chia tay chẳng qua là nó muốn tạo thế lực của mình lớn mạnh thêm thôi.

      Cho đến khi nó từng bước từng bước có được những gì mình muốn, nó mới dùng phương thức dễ dàng nhất để giải trừ hôn ước. Sau đó lại phát triển thế lực của mình, vừa tìm cháu. Sáu năm nay, nó chưa bao giờ nhìn tới người con . Phần tình cảm như vậy khiến bác khiếp sợ thôi.

      Mà bốn tháng này, lại càng để cho bác thấy được tình cảm sâu nặng nó đành cho cháu như thế nào, bởi vì có tin tức của cháu, nó rất đau khổ, cả đêm ngủ, bởi vì cháu mà khóc, uống rượu, bỏ nghiệp cảu bản thân qua bên, bởi vì cháu chút do dự đỡ viên đạn đó…..

      Bác sống lâu như vậy, chưa từng thấy người đàn ông nào ngu si như vậy, có lúc bác tự hỏi, rốt cuộc tình là gì? Sao có thể để cho người đàn ông chấp mê bất ngộ như vậy.

      Nếu nó phải con trai bác, có lẽ sau khi nghe tin người đàn ông ngu si như vậy cảm khái câu rồi bỏ qua thôi, nhưng nó lại là con trai bác, là bác mình nuôi nấng nó lớn lên, việc liên quan tới mình cười tiếng rồi bỏ, nhưng chuyện đó lại liên quan đến mình lại đau lòng thôi.

      Tiểu Ninh, là do Đông Dạng muốn châm ngòi chia rẽ, cháu đừng để ý tới, HOắc gia và Đông gia vốn có ân oán, khó tránh khỏi khi chuyện khó nghe như vậy.

      nhiều như vậy, cuối cùng chỉ là bác muốn với cháu: cháu muốn có người nguyện ý bên cạnh cháu cả đời, chăm sóc nhau cả đời, cả đời nguyện ý giúp đỡ người đàn ông của mình, nên vì nhất thời nhầm đường lại gặp ngã ba càng chạy càng xa. Cháu hay nghĩ cho con cháu thử xem. Vào Hoắc gia, cháu chỉ cần làm vợ Khải Hàng là được rồi. Còn những chuyện khác cháu muốn giúp, có thể giúp thi giúp, cháu cứ im lặng ủng hộ nó là được rồi.

      ra bác tin tưởng nếu cháu để tâm nhất định làm tốt việc. Bác nghe Đại sứ Trung quốc , năng lực công việc của cháu rất mạnh, hiệu suất lại cao. Là trợ thủ tốt…”

      Mỗi câu mỗi lời, đều chặt chẽ nhuần nhiễn, giống như viết ra nội dung trước đó chỉ cần đọc ra, nhưng lai giống vậy, tâm tình bà biểu đạt phong phú, dùng đủ thứ tình cảm ra, rất cuốn hút đầy hấp dẫn.

      Cho nên mới , Hoắc phu nhân là nhân vật rất lợi hại

    4. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 186

      Đôi mày của Đông Dạng cau lại, thực lo lắng vợ của cháu trai mình bị lời chân thành này mà dao dộng .

      Còn Đông Đình Phong chỉ im lặng đứng đó.

      Giờ khắc này, ánh mắt của mọi người đều dừng lại người Ninh Mẫn nhưng có lập tức tỏ thái độ.

      HOắc Khải Hàng có chút sốt ruột :

      cũng có vài câu muốn .”

      nhích lên phía trước chút, lưng tựa vào ghế dựa, nhìn chăm chú vào khuôn mặt trắng bệch, vẻ mặt khiếp sợ của .

      “Mẫn Mẫn, em còn nhớ bảy năm trước, tình hình đảo chúng ta mới gặp nhau ?

      Ninh Mẫn mín chặt môi, trả lời.

      Những chuyện đó, sao nhớ được chứ!

      Nhưng bây giờ muốn nhớ lại.

      Chuyện này đối với Đông Đình Phong mà , rất công bằng.

      HOắc Khải Hàng mặc kệ, tiếp tục :

      “Có lần, bị bắt, tính mạng của những chiến hữu của bị đe dọa, lần đó Hách Quân suýt chút nữa chết, những đội viên bảo vệ dều chết đến thê thảm. Tất cả mọi người luôn lo lắng, nhóm người của bọn bị giết chết. Nhưng tin nhất định có ngườI tới cứu tụi , chỉ là ngờ người tới cứu tụi chỉ là người con .

      Khi em xuất trước mặt , khi em tháo tấm mặt nạ đen xuống, nhìn báo cáo, thanh dứt khoát vang dội, lạnh lùng. liền nghĩ, bé như vậy, có thể cứu bọn ra ngoài sao?

      rất hoài nghi, nhưng em lại dùng hành động của em chứng minh cho thấy, em là người có kinh nghiệm phong phú về chỉ huy.

      Kỷ thuật bắn súng rất chuẩn, thân thủ dũng mảnh, quyết đoán ra lệnh, người em có loại hơi thở thần bí, lần đó, ánh mắt của bị em hấp dẫn.

      Sau đó, bọn được đón đưa về, nhưng em lại chậm chạp có về đơn vị. liền nghĩ em xảy ra chuyện. Hòa Bình , ta dẫn người tìm, tuyệt đối bỏ rơi em lại, có người phản đối nhưng HOà Bình cứ khăng khăng chịu, liền ủng hộ ta. Cầm súng theo bọn họ tìm em.

      Thừa dịp đêm tối ra ngoài, tự với mình, nếu em còn sống nhất định để em chạy nữa.

      Hai mươi lăm năm, Hoắc Khải Hàng người vui buồn. Từ tới lớn chưa bao giờ có khát vọng mãnh liệt như vậy, muốn giữ chặt cái gì đó, lần đầu tiên loại xúc động.

      Lúc thấy em bò từ trong hang động ra, liền chạy đến ôm chặt em, điều cảm giác được máu và động mạch trong người đều sôi sùng sục, chỉ cảm thấy như mình tìm được thế giới bị mất của mình.

      khắc kia, liền quyết định, nhất định phải giữ chặt tay em bên . muốn cưới em, muốn em trở thành người phụ nữ của . Vì muốn em bôn ba ở bên ngoài tiếp nhận những nhiệm vụ nguy hiểm nên giữ em lại làm đội viên cảnh vệ bên cạnh .

      thương, theo đuổi người con như thế nào.. luôn chăm chú suy nghĩ mãi..

      xin lỗi, khi đó hiểu sao lại muốn đến gần em, có khi ngây ngốc cả đêm đứng trước gương chuyện, vì muốn có thể chuyện phiếm với em cho vui. Nhưng đợi tới khi gặp em, cái gì cũng được.

      Về sau mới phát em rất vui chuyện phiếm, luôn thích những món ăn mới mẻ, thấy là nếm thử, đối với súng càng cuồng nhiệt hơn, thích thu thập các loại súng khác nhau, nếu rãnh rỗi cùng người ta chơi đấm bốc, lúc yên tĩnh cả người lộ ra bản tính trẻ con. Đối với em có lẽ lúc đầu chỉ tò mò sao làm nhiều chuyện như vậy, hiểu sao lại thích cười…..

      còn nhớ lần em với “Aizzz, hai mươi lăm tuổi thôi chứ đâu phải năm mươi hai đâu, suốt ngày khuôn mặt cứ như vậy, tâm lý nhất định có vấn đề, em cảm thấy mình nên tư vấn cho chút.

      nghe xong chỉ cười, sống hai mươi lăm năm, chưa có ai từng hỏi sống như vậy có mệt ? Em là người thứ nhất, quan tâm đến tâm lý của , cũng cố gắng khơi mào những cảm xúc khác trong lòng , ví dụ như mỉm cười..

      Vì muốn cười, em dẫn rạp chiếu phim, để xem những đoạn vui cười màn ảnh, chúng ta lại cười nhìn nhau. đường về, đều chỉ nghe tiếng cười của em thôi, nhưng nghe được tiếng cười của em trong lòng rất vui vẻ. Sau khi về nhà liền soi gương tập mỉm cười, nhưng toàn ra kiểu cười gượng ép thôi. Nhưng khi nghĩ tới em lòng cũng mềm mại theo.

      Lúc tỏ tình với em, trong lòng rất sợ sợ em giận dữ bỏ , sợ quan hệ của chúng ta đực như trước nữa, sợ khi gặp mặt nhau cảm thấy lúng túng,… tóm lại, rất sợ, rất khẩn trương..

      Sắc mặt có thể đổi khi gặp cướp, có thể cò kè mặc cả với phần tử khủng bố, nhưng sợ đơn khi mất phần ấm áp rực sáng..

      Nhưng kết quả là em mỉm cười chấp nhận , khi đó trong lòng mừng như điên..

      tự với mình phải bảo vệ em tốt, cùng em xây đắp gia đình hạnh phúc, chờ hoàn thành các công việc, đưa em gặp cha mẹ, tiến tới hôn nhân, nuôi dưỡng con cái, rồi sau đó lại viết tất cả những chuyện của chúng mình lại đợi đến già lấy ra xem, kế hoạch của rất hoàn mỹ chỉ là giữa đường lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
      Sáu năm qua rất mệt mỏi, lúc tỉnh lại tiếp tục tìm em, từ bỏ bất cứ hy vọng nào, những ngày những hy vọng đó từng ly từng tý trôi qua để có thêm động lực để sống tốt..

      Chỉ có như vạy mới có thể chịu đựng được những đêm dài, luôn chú tâm bận rộn cho công việc mới có thể an ủi cơn đau trong lòng . Mới có thể sống qua ngày khi có em bên cạnh .

      Khi biết em ở Trung quốc, biết được em sinh cho đứa con , khi có thể ôm em lần nữa mới cảm thấy cuộc sống hắc ám của qua.

      Mẫn Mẫn trở lại em. Em quá lâu rồi, lâu đến khiến phải sợ. Mấy ngày nay ai cũng đưa tin dữ về, khiến đau đến chẳng muốn sống. cuộc sống như vậy chúng ta nên sớm kết thúc phải em? Chúng ta lãnh phí quá nhiều thời gian chúng ta phải quý trọng nó, có thể sữa chữa những sai lầm . Đừng để chúng ta bị lạc đường, sau này chúng ta nắm tay nhau, cũng con đường ánh mặt trời chiếu sáng..

      Bởi vì em, rất rất em…

      Nhớ lại những kỷ niệm rung động lòng người, những nguy hiểm niềm vui khi tình của bọn họ mới bắt đầu.

      Khi đó Ninh Sênh Ca kinh diễm đến HOắc Khải Hàng, số phận của người lại thay đổi như vậy, trong mắt nữ hùng..

      Trong lúc nguy hiểm, Hoắc Khải Hàng bỏ rơi , trong lúc tuyệt vọng, ôm vào lòng, lai vô tình biến thành người hùng trong lòng .

      Năm tháng như những dòng nước chảy, dùng quyền lực của giữ bên cạnh, kéo gần khoảng cách giữa , mở lòng với , lưu lại trong tim chỉ có bóng hình của .

      Tinh đó rất đẹp, khi đều đơn thuần tinh khiết như thế

      Hoắc Khải Hàng là người đàn ông lạnh lùng, nhưng khi nhắc đến những chuyện này, thanh ôn nhu, khàn khàn mang theo niềm vui khó nên lời, bởi vì từng nếm qua các vị ngọt trong tình ,

      lời cuối cùng, giọng của càng nặng nè, cho chút lo lắng, cùng với khát vọng.

      Tỏ tình khi , đó là chuyện rất cảm động.

      Giờ phút này, phải là đệ nhất thiếu của Quỳnh Thành mà chỉ là người đàn ông bình thường muốn nếu kéo tình của mình chân thành, cuồng nhiệt, ….

      HOắc Khải Hàng ba mươi mốt tuổi, có xuất thân ai sánh bằng, cùng thành tựu cao ngất, năm trong tay tập đoàn tài chính lớn nhất ở Đông Ngải, danh nghĩa nghị trưởng có biết bao phụ nữ dòm ngó nhưng trong tim chỉ có , tình cảm trong lòng đối với ai thay thế được….

      Tình như vậy cho dù người phụ nữ nào cũng có cách cự tuyệt.

      Đông Dạng nghe xong những lời này chỉ biết lấy tay nâng trán, cảm thấy Cẩn Chi nhà mình khẳng định có diễn đạt như vậy a.

      Bà xoa huyệt thái dương chút, nhìn Đông Đình Phong, đứa này luôn ưỡn ngực đứng thẳng, sắc mặt nhàn nhạt, đôi mắt lạnh lùng, khiến người ta biết nó nghĩ gì, cái đứa ngu ngốc này, nếu là bà bà tuyệt đối cho người đó cơ hội dính lấy vợ của mình, nên ích kỷ chút, sao có thể trả cho người ta chứ.

      Ngu ngốc, rất ngu ngốc mà.

      Bà nhìn mặt Ninh Mẫn, vẻ mặt có chút hoảng hốt, tựa như nhớ lại những ngày tháng đó, khóe mắt dần có nước mắt, những điều đó là tuổi trẻ cuồng dại,,

      Mối tình đầu, luôn khiến người ta nhớ mãi, huống chi bọn họ còn có đứa con .

      “Chờ chút..”

      Đột nhiên mắt Đông Dạng chợt lóe, giống như nghỉ tới chuyện gì chạy nhanh đến bên cạnh Ninh Mẫn, nắm tay .

      , có chuyện gì vậy?

      Ninh Mẫn bị kéo đến trước mặt Đông Đình Phong, hai người liếc nhau cái, trong mắt hai người đầy khó hiểu, rồi quay sang nhìn chằn chằm Đông Dạng.

      “Ninh Mẫn, Cẩn Chi nhà , rất ngu ngốc ràng thích cháu muốn chết mà bày đặt hào phóng. Nhưng có phong độ như vậy, nhưng đây là chuyện của hai cháu, chỉ do quyết định của cháu hợp hay tán, nhưng có chuyện là biết được sau khi hỏi xong cháu quyết định….

      Vẻ mặt Đông Dạng nghiêm túc, khiến người khỏi nhớ tới thẩm phán quan.

      Ninh Mẫn nhịn được tò mò hỏi:

      “Chuyện gì?”

      “Hai cháu hãy , mấy ngày qua hai đứa ở cùng chỗ khẳng định là có quan hệ vợ chồng, … quan trọng là hai đứa có ngừa thai hay ?”

      câu hỏi chút kiêng kị kinh động lòng người.

    5. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 187

      Ninh Mẫn ngây người chút, khuôn mặt đỏ lên, giờ phút này hận thể đào cái hố mà nhảy xuống dưới.

      Hoắc Khởi Hành nhất thời đen mặt, nghiến răng nghiến lợi, thở hổn hển, hai tay hung hăng nắm chặt tay vịn:

      Người phụ nữ này, đây là cố ý trước mặt nhìêu người như vậy, nhục nhã Hoắc gia bọn họ sao...

      Đông Đình Phong sửng sốt, khụ tiếng, nâng tay đỡ cái trán, nhìn khuôn mặt như táo hồng của vợ mình cũng có có trả lời.

      là người thông minh cỡ nào, lúc này liền hiểu được ý của mình, khỏi nhớ lại thời gian này.

      Đáng tiếc, hai người ở chung với nhau thời gian rất ngắn, cũng ràng chu kỳ sinh lý của .

      Nếu như mấy ngày qua chính là thời kỳ rụng trứng của , ừ, chuyện này trở nên càng phát ra phức tạp nha...

      nè, đứa này, sao cháu lại lỗ mãng như vậy? Cháu đừng với , mấy ngày nay, thời gian hai cháu sống với nhau là vô ích nha. Có gan làm, phải có gan chịu. , rốt cuộc hai cháu có tránh hay !"

      Chuyện tế nhị như vậy, nên bắt mọi người đến đây thảo luận.

      Đông Đình Phong rất bất đắc dĩ, của , điên, đúng là điên. Nhưng tính toán ràng..

      " có!"

      thở dài tiếng .

      Câu trả lời này khiến Ninh Mẫn lúng túng cúi đầu, khuôn mặt Hoắc khải Hàng lạnh lùng, vợ chồng Hoắc Trường An vui, ba người Ninh gia lo lắng, ông nội nhíu mày cười tiếng vui vẻ, mẹ lắc đầu than ... Mỗi bên có vẻ vẽ mặt khác nhau.

      "Cái thằng này, cháu có sử dụng cách ngừa thai, hôm nay cháu còn dám lên tiếng để cho cháu dâu tự chọn —— chọn cái đầu của cháu. Cháu ngốc ơi, nếu trong bụng của cháu dâu sớm mang bầu làm sao bây giờ? Con cháu của Đông gia sao có thể lưu lạc ở bên ngoài?"

      Đông Dạng hung hăng đâm xuống trán của , hoàn toàn xem như đứa con nít làm chuyện xằng bậy.

      Đông Đình Phong: "..."

      Ninh Mẫn: "..."

      Hai vợ chồng vừa liếc nhau cái.

      Mấy ngày nay, bọn họ rất ân ái!

      Ninh Mẫn khỏi sờ bụng, sắc mặt trắng bệch. Suy nghĩ có chút hỗn loạn.

      Bên kia, Hoắc phu nhân coi như là hoàn toàn bị tức chết.

      Trong mắt bà, trước kia Ninh Mẫn đến với con trai bà, là với cao, tại lại ở cũng với người đàn ông khác, lại càng xứng với con trai bà.

      Dâu nhà Hoắc gia, phải có gia thế trong sạch.

      Theo tính tình của bà, nếu người con này lựa chọn Đông gia, còn có cái gì mà lưu luyến?

      Nhưng hết lần này tới lần khác con trai của bà vẫn mê luyến bỏ được.

      Thiệt là, con đời này cũng phải chết hết, tại sao phải là ta chứ.

      Hôm nay, lấy cái chuyện này lên mặt bàn để thảo luận, đơn giản bởi vì con trai bà hãm quá sâu, sâu đến người khác kéo ra.

      Cách duy nhất chính là, để cho người con này lần nữa trở lại bên cạnh nó, hoặc là để ta hoàn toàn cắt đứt quan hệ với nó.

      Đây cũng là có cách nào.

      Tìm đường sống trong cõi chết .
      Hoắc Khải Hàng hung hăng nắm chặt tay mình, nhìn tay, mu bàn tay đều nổi gân xanh, trực giác eo ếch càng ngày càng đau , người càng ngày càng lạnh, trong dạ dày quặn đau khó chịu, giống như có cái gì đó ở bên trong muốn trào ra ngoài.

      cố gắng đè ép, hít sâu hơi.

      Nhưng, nhịn được.

      Đột nhiên ngụm máu từ trong miệng tràn ra, vội vươn tay che lại, có chất sềnh sệch từ ngón giữa tràn ra.

      cúi đầu nhìn, đầy tay là máu, từ giọt rơi xuống.

      "Khải Hàng!"

      Hoắc phu nhân vừa lúc trông thấy ràng, hoảng sợ gọi, nhìn cả ngón tay cũng có máu:

      "Máu, tại sao lại hộc máu? Mau mau mau, Trường An, mau gọi bác sĩ, mau gọi bác sĩ ..."

      Hoắc Trường An cũng vội chạy tới, cau mày, xoay người muốn kêu người.

      "Cha, đừng hoảng hốt, con sao!"

      Hoắc Khải Hàng tựa lưng vào ghế ngồi, giọng vô lực mệt mỏi. Lúc trước còn có chút tinh thần để chống đỡ bây giờ như héo rút xuống.

      Đây phải là lần đầu hộc máu, lần gần đây nhất, là ở tháng trước, nghe phi cơ rơi xuống, chạy nhanh xuống lầu, có chú ý dưới chân, sảy chân lật xuống, nặng nề lăn vài vòng —— lúc ấy có xác định chính xác phi cơ có gặp rủi ro hay , khí huyết công tâm, khiến phun máu trước mặt Hách Quân.

      Sắc mặt Ninh Mẫn biến đổi, vội vàng chạy tới, bởi vì trong câu của Hoắc phu nhân có chữ "lại".

      Nhìn thấy tay đều là máu, cùng với vệt máu ở khóe môi , lòng của run lên:

      "Làm sao vậy... Tại sao có thể như vậy? Hoắc Khải Hàng, nghĩ cơ thể làm bằng sắt hả? Lúc trước em với rất nhiều lần, dù làm gì cũng phải chú ý tới sức khỏe của mình và nghỉ ngơi tốt, .... là muốn chết sớm lắm hả..."

      Hàm răng ngăn được đánh nhau cầm cập.

      có chút sợ, tức giận rống lên.

      Dạ dày Hoắc Khải Hàng tốt, sáu năm trước, từng bị xuất huyết dạ dày.

      bị bao tử, chăm chỉ học làm các loại thức ăn . Vì muốn lo cho cuộc sống và bữa ăn hàng ngày của .

      Sau đó còn bắt buộc sữa đổi các tính xấu trong người..

      đoạn thời gian, chăm sóc điều trị tốt cho . Tinh thần đặc biệt tốt hơn.

      Nhưng sau đó rời , ngày thường làm việc và nghỉ ngơi như thế nào, có thể từ sưc khỏa của bây giờ có thể hiểu —— thành công của , toàn bộ là dồn vào nghiệp của bản thân.

      Bây giờ nhìn hộc máu, càng có thể chứng minh, mấy năm này, căn bản có chăm sóc tốt cho bản thân.

      Người này, làm việc chính là mỗi ngày mỗi đêm sao. . .

      Phía sau, đông đình phong nhìn chăm chú bộ dáng hoảng sợ của , cái loại quan tâm này, là phát ra từ nội tâm, ánh mắt khỏi có chút buồn bả, trong lòng khỏi than tiếng. Có số thể so sánh với Hoắc Khải Hàng.

      Đông Dạng nhíu mày, thích thấy cháu dâu của mình khẩn trương vì người đàn ông khác.

      Đông Lục Phúc chống gậy nhìn Ninh Đại Hải, hai ông đều muốn , vẫn là Ninh Đại Hải trước: "Sao biết lo cho thân mình gì hết vậy? Bình thường với cháu đừng liều mạng như vậy rồi. Hazzx.."

      Ninh Đại Hải cũng biết, đứa này lúc trước uống rượu với ông, uống đến dạ dày quặn đau, sau đó Hách quân , ông mới biết được, dạ dày của đứa này được tốt lắm...

      Ninh Trùng và Lăng Châu sắc mặt cũng khẽ biến, cho dù như thế nào, người này cũng là cha của Vãn Vãn, hơn nữa còn cứu con của bọn , bọn họ vội vàng ra ngoài kêu bác sĩ.

      Hà Cúc Hoa mặc kệ tâm tình của người khác, chỉ đau lòng cho con trai bà, tâm huyết dành cho người con này, kết quả sợ rằng chỉ là công dã tràng. Bà tới vỗ vai con trai, im lặng an ủi —— nếu Ninh Sênh Ca chọn con trai bà, chỉ có thể có mắt thôi...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :