1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô vợ giả mạo rất thần bí - Vọng Thần Mạc Cập (117)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 178

      Nhóc liếc nhìn Vãn Vãn ngủ say, suy nghĩ chút, bạn ấy suýt chút nữa bị người ta bắt côc, nếu mẹ mà biết, nhất định lo lắng.

      Nhóc lời nào, sờ tóc Vãn Vãn, thầm câu:

      " mềm a!"

      Đông Đình Phong ngẩng đầu đánh giá con trai , là người thích xem vào chuyện người khác, nhưng hôm nay, thấy được trong mắt con trai có chút vui vẻ.

      Này đối với là chuyện tốt.

      "Trần Tụy, có phái người coi chừng hộ vệ kia sao?"

      "Vâng, có!"

      "Vậy tốt. Cố gắng để chuyện này náo lớn. nên kiểm tra xung quanh bệnh viện chút, xem ai là chủ mưu chuyện này..."

      "Dạ!"

      Đợi người xa, Đông Kỳ ngẩng đầu nhìn :

      "Ba ba, có chuyện con hiểu... con muốn hỏi chút..."

      "Ừ, hỏi !"

      Nhóc chỉ chỉ vào Vãn Vãn, bùm bùm hỏi ra mấy vấn đề:

      "Sau này, thân phận của bạn ấy là gì, con của mẹ sao?

      "Nếu như bạn ấy là con của mẹ, tại sao mẹ lại có con ?

      "Nếu như lớn hơn tuổi, con có thể nghĩ bạn ấy được sinh trước con

      "Nhưng bạn ấy chỉ lớn hơn con ngày.

      "Con xem rất nhiều tài liệu, cũng hiểu được chuyện này là sao..

      "Chẳng lẽ con và bạn ấy là song sinh?

      "Cũng phải a..

      "Con tra qua, song sinh tối đa cũng chỉ kém mấy phút thôi. thể nào kém ngày.

      "Ba ba, chuyện này, con hiểu, ba có thể giải thích cho con biết được ?

      "Quan hệ giữa con và bạn ấy là như thế nào?"

      Vẻ mặt nhóc rất nghiêm túc, rất chân thành, giống như chuyện này, nếu giải thích , nhóc bỏ qua.

      Đông Đình Phong nhíu mày, cười, ngắt cái mũi của con trai:

      "Aizz, vừa rồi mẹ con có được để hai con đánh nhau, con trai, ngày hôm qua, con đánh nhau với Vãn Vãn sao?"

      "Thiếu chút nữa đánh nhau, nhưng bạn ấy né tránh rất giỏi... Nếu phải mẹ ngăn lại, sớm đánh được... Hừ, gặp chó sợ, lại trốn nhanh như vậy?"

      Đông Kỳ trợn mắt trừng đứa bé kia.

      "Con trai hẳn là nên nhường con mới đúng!"

      "Con biết. đúng, ba ba, ba đánh trống lãng."

      Đông Kỳ thông minh phát mình bị lừa gạt.

      Đông Đình Phong cười cười, nhóc con này, khó đối phó:

      "Chuyện này, tạm thời chúng ta được ?”

      "Tại sao?"

      "Chờ mẹ con đến đây, chúng ta , ba cảm thấy như vậy tốt hơn!"

      "Khi nào mẹ trở lại ạ?"

      "Đợi lát nữa là có thể nhìn thấy mẹ con rồi!"

      Mắt Đông kỳ sáng rực lên.

      Đông Đình Phong biết đứa này nhớ mẹ, ra cũng rất nhớ….

      Khi Vãn Vãn tỉnh lại, bàn tay có lực vịn vai của bé, bé tựa vào lồng ngực ấm áp, thấy được cái cằm xinh đẹp, nhìn đẹp mắt, nhìn lên cao hơn, môi mỏng, mũi rất cao, gọi điện thoại, giọng tiếng lưu loát, nhanh đến bé nghe hiểu người ta cái gì.

      Bé giật giật, nghĩ đến mình muốn xuống lầu chụp hình, đến tầng dưới cùng, bé mắc tiểu, lên phòng rửa tay, vừa ra ngoài, liền bị hai người xấu ngăn cản, bắt bé lại, bé gọi cứu mạng, bọn họ liền tiêm gì đó lên người bé, sau đó, bé nhúc nhích được nữa...

      Ừ, bé nháy nháy mắt, tình huống tại là sao?

      Là được cứu sao?

      Lúc này, người kia cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt bé, wow, rất đẹp trai...

      “A, con biết chú! Chú là người truyền kỳ, tên gì nhỉ…a..tên Đông Đình Phong..."

      Giọng trong vắt ngọt ngào, hoàn toàn là thanh của tự nhiên.

      Đông Đình Phong cúi đầu, thấy được đôi mắt to sáng ngời đối diện tò mò nhìn quanh, cái miệng nhắn hông nhuận kia, rất giống mẹ của bé…

      khỏi mỉm cười, thêm vài câu với người bên kia, rồi sau đó cup máy, đỡ bé ngồi dậy:

      "Ừ, chú có phải nên tỏ vẻ rất vinh hạnh được tiểu công chúa mỹ lệ như vậy nhớ thương ? Có thể được tiểu công chúa nhớ thương, là việc rất đáng mừng!"

      Giọng , ấm áp như mang theo chút gió xuân.

      Ninh Khuynh Vãn khỏi cười tiếng, vui vẻ, mắt to lòe lòe tỏa sáng:

      "Hồi đến Đông Ngãi, con xem tạp chí, báo này kia đều thấy chú trong đó. Bọn họ chú là truyền kỳ. Con cảm thấy chú lớn lên rất đẹp trai. Đúng rồi, con có thấy hình chú cười rất thoải mái, sau đó đột nhiên cảm thấy khác nhau... So sánh với lúc cười lúc cười chú đẹp hơn... được gặp chú, con rất là vui... Ừ, chú mau nghe , trái tim của con, cứ đập phình phịch phình phịch nè"

      lời này, bé còn để tay lên ngực, như muốn chứng minh lời của mình.

      Bộ dáng kia rất đáng , khiến cho Đông Đình Phong có chút buồn cười.

      Lúc trước, và Ninh Mẫn vẫn kiêng kỵ đứa này, trong lòng từng nghĩ tới, nếu tương lai gặp mặt, đứa này có thể tiếp nhận hay .

      ràng, Ninh Mẫn nuôi đứa này năm năm, đối với đứa này có quá nhiều tâm huyết cùng tình cảm. Nếu đứa ghét , chuyện tình cảm này của , thể nghi ngờ vừa là trở ngại rất lớn.

      Giờ khắc này, phát , thoáng cái liền thích tiểu bảo bối này, chỉ lớn lên xinh đẹp, hơn nữa, chuyện rất vui vẻ.

      cười xoa đầu bé, đúng là mềm mại a:

      "Ừ, sao nào? Xem ra chúng ta rất có duyên!"

      "Nhất định là có duyên... Đúng rồi, cơ thể của con mềm nhũn, vừa rồi có người xấu, sau đó con bị ngất , là chú cứu con phải ?"

      Ninh Khuynh Vãn nghiêng đầu hỏi.

      "Ừm!"Bé lập tức nhếch miệng cười:

      "Nhìn , con chúng ta rất có duyên mà! Cái này gọi là hữu duyên thiên lí năng tương ngộ. Chú truyền kỳ, chú có đúng hay ?"

      Đứa này rất hoạt bát a, có thể thấy những năm kia, tâm tình của tiểu Ninh thoải mái thế nào, nhưng cho tới bây giờ tâm tình của luôn buồn bã, chuyện ở Trúc quốc ảnh hưởng rất lớn đối với .

      "Chú truyền kỳ?"

      cười :

      "Lần đầu tiên có người gọi chú như vậy đấy? Ha ha, đây là tiểu bảo bối nhà ai, mà lại biết ăn như vậy?"

      Được khen, Ninh Khuynh Vãn cười hì hì, cười được lác, vẻ mặt liền biến sắc, khẩn trương hề hề kêu lên:

      "Aiza, tiêu rồi..."

      Bé muốn ngồi dậy, nhưng bởi vì dược tính còn chưa hết, có chút hữu tâm vô lực.

      "Sao vậy?"

      mặt cũng lộ ra chút nôn nóng.

      "Con mất tích, khẳng định mẹ rất lo lắng! được, con phải trở về. chú truyền kỳ, chú có thể đưa con qua mẹ ?"

      "Bình tĩnh ! Ba tớ gọi điện thoại với mẹ rồi!"

      Giọng non nớt của bé trai vang lên phía sau bé.

      Có chút quen tai!

      Bé xoay lại nhìn, trợn mắt:

      "Đông Kỳ?"

      Ừ, bé nhớ, trước khi bị ngất, bé có thấy đứa con trai rất lạnh lùng, bên cạnh cậu ta còn có chú rất xinh đẹp, cậu ta kêu "Ninh Khuynh Vãn", chú bên cạnh đánh ngã người muốn bắt bé ..

      "Ngươi ngươi ngươi, ngươi vừa rồi đùa bỡn lưu manh, cũng chạy vào nhà vệ sinh nữ."

      Bé gọi tiếng.

      Đông Kỳ đảo mắt, kéo balo lại, ôm ở trước ngực:

      "Kính nhờ, nếu phải ta nghe được có người kêu cứu mạng, ta cũng chạy qua bên đó? Lúc này, là ta cứu mạng ngươi đó. Nếu phải ta và ba ba trong ứng ngoài hợp, ngươi tại đoán chừng bị bán đến Châu Phi làm đày tớ rồi..."

      Người này chuyện khó nghe, hù dọa bé sao!

      Bé quay đầu nhìn người ôm mình:

      "Chú, cậu ta là con trai chú hả?"

      “Ừ!"

      "Ngày hôm qua cậu ta ở bên ngoài nhận mẹ bậy bạ. Chú khi về chú phải dạy cậu ta lại nha. Mẹ là độc nhất vô nhị, thể nhận bậy bạ được."

      Đông Kỳ mất hứng, ràng chính là họ nhận bậy có được hay ... Nhưng được rồi, căn cứ vào nguyên tắc người đàn ông tốt đấu với phụ nữ, lại nhận được ý của ba, nhóc bĩu môi, nhịn:

      Chuyện này, chờ sau khi gặp mẹ, nhất định phải hỏi ràng!

      Đông Đình Phong cười cười:

      "Vậy sao? Vãn Vãn là muốn chú dạy dỗ tiểu tử này bữa sao?"

      "Dạy dỗ? Thế cần, cậu ấy giúp con đuổi chó, hôm nay lại cứu con, rất dũng, chỉ cần giành mẹ với con, bản thân con rất nguyện ý làm bạn với cậu ta..."

      Đông Đình Phong cảm thấy càng thích đứa đáng này, đúng là người hận ràng, đứa bé rất có nguyên tắc.

      Đông Kỳ liếc sang: được rồi, nhóc thừa nhận, nhóc cũng rất vui làm bạn với bé —— chẳng qua là, vấn đề mẹ thuộc về ai, vẫn cần hỏi a, ừ, có làm bạn tốt với người này , còn phải đợi quan sát nữa...

      "Đến đây , con ngủ thêm lát nữa, chú dẫn con gặp mẹ!"

      Thời gian cũng còn nhiều lắm, Đông Đình Phong ôm cơ thể đứa bé vẫn còn mềm nhũn ra ngoài.

      "Chú, chú biết mẹ con sao?"

      "Ừ, biết!"

      "Hắc hắc, con với chú là có duyên!"

      Ninh Khuynh Vãn nghiêng đầu cười, bé thích chú này.

      Về phần Đông Kỳ, thấy nhóc rất thân sĩ giúp bé rất nhiều chuyện, được, bé ghét nhóc!

      Mười lăm phút sau, Đông Đình Phong vào ghế lô phòng Vip trong bệnh viện.

      Chờ vào cửa, nhìn mấy người ngồi trước mặt, sửng sốt hồi lâu ——

      Phòng này rất lớn, đập vào mắt là gian xa hoa và tinh xảo.

      ngồi tổng cộng có sáu người.

      Đông Lục Phúc, Hà Cúc Hoa, Đông Dạng, ngồi ở phía đông, bên cạnh bọn , là ba vị khách quý, phân biệt là: Ninh Trùng, vợ ông ta Lăng Châu, cùng với cha của Ninh Trùng Ninh Đại Hải.

      tràng diện như vậy, vốn là nên ở nhà, ở Đông viên Ba Thành, chứ phải ở gian phòng xa lạ này.

      Bỗng nhiên Trường An kêu mọi người tới đây, ông ta muốn làm gì đây?

      suy nghĩ chút.

      đến, sáu người này, cũng mới đến, người hầu vừa mới bưng nước trà lên, định chuyện lại thấy Đông Đình Phong ôm xinh đẹp, bên cạnh còn có bé trai đáng , mọi ánh mắt tất cả đều rơi vào người .

      "Ơ, hôm nay ngọn gió nào thổi vậy? Sao thổi hết mọi người đến cùng chỗ? Đây là muốn mở đại hội quốc tế hả?"

      Đông Đình Phong thể thái độ lạnh lùng, mà là lộ ra vẻ vô cùng hòa ái dễ gần.

      "Cẩn Chi, cháu đến rồi! Ông cùng Ninh lão nhắc tới cháu, giấy chứng nhận làm có chút qua loa, cho nên, khi tổ chức hôn lễ, nhất định phải bàn bạc kỹ..."

      Hôm nay bọn họ gom lại đây, chính là vì hôn lễ mà đến?

      Sợ rằng có đơn giản như vậy .

      Đông Lục Phúc và Ninh Đại Hải ngồi cùng chỗ.

      Lão gia tử chỉ ngón tay chút, hỏi:

      "Cẩn Chi, tay cháu là ai vậy? ái chà... sao ông thấy bộ dáng đứa bé đó rất giống tiểu Kỳ nhà chúng ta vậy... Các ngươi nhìn xem rất giống phải ..."

      Đông Đình Phong khỏi cúi đầu nhìn kỹ, ra chỉ cảm thấy hai đứa này lớn lên giống nhau, ngay cả ông nội cũng cảm thấy giống nhau..

      cẩn thận nhìn kỹ đứa bé phấn nộn trắng trẻo này, nhớ lại lời Đông Kỳ , trong đầu chợt lóe lên, nhưng có bắt được, trong bụng chỉ suy nghĩ vấn đề, Vãn Vãn lớn hơn Đông Kỳ có ngày, cách khác, lúc Tiểu Ninh mang thai rất gần với thời điểm mẹ Đông kỳ mang thai nhóc.

      Nhưng chuyện này là lên điều gì đây?

    2. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 179

      Đông Đình Phong cảm thấy trong đầu có gì lướt qua nhưng chưa kịp nắm bắt liền mất tiêu, mi tâm có chút nhăn lại.

      "Ồ, đây phải là ông cố ngoại, bà ngoại, còn có ông ngoại sao? Sao mọi người đều ở đây hết vậy?"

      Ninh Khuynh Vãn để ý tới nét mặt là lạ của Đông Đình Phong, mới sáng thấy được ba người Ninh gia, ngạc nhiên kêu to lên.

      Bên kia, Lăng Châu sớm nhận ra bé là ai, vội vàng đứng lên, chạy ra ngoài kích động kêu:

      "Vãn Vãn!"

      "Bà ngoại khỏe, ông ngoại khỏe, ông cố ngoại khỏe, được gặp mọi người ở đây con vui quá.."

      Ninh Khuynh Vãn ngọt ngào lên tiếng, duỗi bàn tay bé mềm mại ra, muốn bà ngoại ôm.

      "Bà ngoại, cháu nhớ ngoại muốn chết luôn!"

      "Đến đến, bà ngoại ôm, tiểu tổ tông ơi, cháu muốn hù chết ngoại sao! Mẹ cháu đâu? Mẹ cháu ở đâu? phải , cháu và chú Hoắc tìm mẹ cháu sao?"

      Lăng Châu hung hăng hôn lên mặt bé vài cái, vội vàng nhìn ra bên ngoài, cũng thấy đứa con quý của bà.

      "Mẫn Mẫn rất nhanh đến, bác đừng nóng vội!"

      Đông Đình Phong khiêm tốn lễ phép trả lời. Lúc nãy mới chuyện điện thoại A Ninh có chút việc gặp sao. nghĩ có lẽ đến chuyện này . Có điều nghe giọng của cũng biết muốn làm gì.

      Lăng Châu nghe vậy, quay đầu khỏi đánh giá đứa con rể mới gặp lần đầu này, bộ dáng tuấn cao lớn, ngược lại là cho bà ấn tượng tồi ——

      Bà biết đến Đông Đình Phong chỉ qua truyền thông thôi, đây cũng là lần đầu tiên bà gặp người đàn ông truyền kỳ này ngoài đời . Hoàn toàn khác với bộ dáng lạnh nhạt truyền thông, rất ưu nhã. Cùng Hoắc Khải Hàng trầm hoàn toàn khác nhau.

      Trong lòng Lăng Châu vụng trộm so sánh chút, tâm tình phức tạp vô cùng.

      Con bảo bối của bà ah, lúc có tính cách quái đản, cũng thân cận mấy với con trai, làm cho bà đau đầu thôi.

      Lúc bà mong có thể nữ tính chút, như vậy dễ dàng tìm người chồng hơn. Sau khi lớn lên, lại ở chung với đám con trai nhưng nguyên đám đó lại kính sợ, bội phục hơn, nhưng người theo đuổi cũng thiếu, ai mà biết lại chẳng để ý tới ai.

      Cuối cùng, tính tình bạo phát luôn, chưa chồng mà có con, còn cắn chặt răng thế nào cũng chịu ra cha đứa bé là ai?

      chỉ có như thế, còn cứng đầu dọa lấy cái chết để được sinh con.

      Khi đó, bà đối với đứa bé này là tức giận ah, sao đứa này lại có mắt nhìn vậy chứ, cái này căn bản là tự hủy tương lai.

      Cho đến ba năm sau, Hoắc Khải Hàng tìm tới tận cửa rồi, bà mới biết được, nguyên lai Vãn Vãn là huyết mạch của Hoắc gia.

      Sau khi mọi chuyện được ràng, bà từng hỏi qua con :

      "Hoắc Khải Hàng nếu muốn giải trừ hôn nhân, con có tính toán gì ?"

      nghe, cười chua xót :

      "Mẹ, gia đình như vậy, chúng ta trèo cao được đâu!"

      Bà cũng chưa từ bỏ ý định, lại hỏi: "Chẳng lẽ con muốn cho Vãn Vãn cả đời cũng biết cha đẻ của mình là ai sao? Khi còn bé, đứa có cảm giác gì, nhưng đợi nó lớn hơn, lưng bị gán cái danh con tư sinh, thực tốt!"

      im lặng lúc, mới : " cần phải gả cho Hoắc Khải Hàng. Nếu có duyên, tìm người đàn ông ghét bỏ thân phận của Vãn Vãn, vẫn có cơ hội để cho Vãn Vãn sống vui vẻ khỏe mạnh trong gia đình thôi..."

      "Nhưng vấn đề ở đây là con căn bản có để ý tới ai."

      "Bây giờ con bắt đầu để ý được chưa. Tranh thủ khi Vãn Vãn vừa tuổi, tìm được cho nó người ba!"

      chỉ trả lời qua loa, có chút bắt đắc dĩ.

      Bà sợ con tùy tiện tìm người đàn ông để kết hôn, cho nên chuyện này bà cũng dám thúc dục nhiều.

      Rồi vài năm đó, bà luôn để ý tới Hoắc lên đường.

      Sau khi bắt đầu giải trừ hôn ước, ông nội của lại tìm đối tượng để lập gia đình. Gia cảnh đều tồi. Mỗi lần ông nội tìm đối tượng đều vô cùng gần.

      Bà nhìn mà cảm khái, gia tộc này có người đàn ông như vậy, Mẫn Mẫn mà gả cho nhất định rất mệt mỏi.

      Cho nên, khi Hoắc Khải Hàng đến tìm, bà đều cắn răng tung tích của Mẫn Mẫn cho biết.

      Đều mẹ vợ con rể, càng nhìn càng hợp mắt, càng vui mừng, đối với Hoắc Khải Hàng, Lăng Châu cũng rất thích. Đứa này cũng rất kính trọng hai ông bà, nhưng đối với người mẹ cường thế, cùng với chuyện cha ở bên ngoài nuôi tình nhân, bà dám khen.

      Bà muốn quan sát kỹ hơn! vội, nếu đứa này có tình, sớm muộn gì cũng tìm được Mẫn Mẫn.

      Về sau, quả tìm được.

      nghĩ đến, tìm được Mẫn Mẫn, nhưng sau khi dẫn Vãn Vãn về, số phận của Mẫn Mẫn lại thay đổi đáng sợ như vậy.

      Bốn tháng, Mẫn Mẫn gặp nhiều trắc trở, mấy lần kề cận cái chết, mà người làm mẹ như bà, cũng vì vậy mà ăn ngủ, con mắt khóc đến muốn hư, thị lực thoáng cái giảm rất nhiều.

      Vốn đối với Mẫn Mẫn, bà còn ôm hi vọng gì, tai nạn rất khó có kỳ tích.

      ngờ, vừa lúc đó, tờ giấy chứng nhận, lại thay đổi tất cả.

      Ngày đó, lúc bà nhìn thấy giấy kết hôn, có thể là kinh ngạc đến ngây người —— hình giấy chứng nhận kết hôn đúng là con bà.Con đáng lẽ gặp tai nạn, lại ở cùng chỗ với người truyền kỳ của Đông gia, chỉ nghĩ thôi cảm thấy thể tin nổi ah!

      Mà giờ khắc này, đứa con rể truyền kỳ đứng trước mặt bà.

      "Cậu là Cẩn Chi?"

      Lăng Châu nhìn người đàn ông tuấn trước mặt, hai tay cũng ôm chặt lấy Vãn Vãn.

      "Vâng!"

      Đông Đình Phong cười :

      "Hôm đó, con muốn gặp bác chút. Nhưng bác trai bác có ở đó, vào bệnh viện chăm sóc ông Ninh."

      "Ừm... Ngày đó, ta rất kinh ngạc..."

      Đây là .

      "A, tiểu tử này, tệ... Cẩn Chi phải ? Bữa trước cháu nhờ người gửi đưa cho ta ít trà, ta rất thích, đến đến, tới đây ngồi..."

      Ninh Đại Hải và Ninh Trùng cũng đứng dậy nghênh đón, giọng sang sảng , hiển nhiên là rất hài lòng với đứa cháu rễ này.

      Người Ninh gia thừa nhận Đông Đình Phong khiến cho ba người Đông gia đều mỉm cười, thành viên trong hai gia đình chuyện qua lại, khí rất hòa hợp.

      Lúc này, Ninh Mẫn cũng đường tới. cũng biết họ muốn gặp ai. đường chỉ đẩy Hoắc Khải Hàng . ra cũng cầu làm vậy, viện trưởng cố ý điều bác sĩ và y tá theo. Nhưng Hoắc phu nhân lại kêu đẩy xe. cũng có lên tiếng. Đẩy đẩy thôi!

      Trong đầu lại lên cảnh tượng: người đàn ông ngồi xe lăn, người phụ nữ giúp đẩy xe, ai nhìn vào cũng khẳng định có quan hệ vợ chồng.

      Bởi vì thấy Hoắc phu nhân nhìn về phía bọn họ mỉm cười, rất hài lòng.

      Lúc đẩy cửa phòng VIP ra, bên trong vọng ra thanh chuyện.

      Ngya lúc này Đông Đình Phong quay đầu, vừa vặn đối diện ánh mắt kinh ngạc của Ninh Mẫn, ánh mắt sâu chút.

      Hoắc Khải Hàng nhàn nhạt liếc cái..

      "Bà ngoại, mẹ tới rồi, ba ba cũng đến.."

      Ninh Khuynh Vãn ở trong ngực Lăng Châu tuột xuống, bởi vì cơ thể còn dược tính như nhũn ra, bé bước có chút lung lay, Đông Đình Phong thấy thế, che chở ở phía sau cho đến khi bé tới ôm chân mẹ.

      đứng tại chỗ, chăm chú nhìn , muốn hung hăng ôm vào lòng.

      Còn Ninh Mẫn từ lúc nhìn thấy cảnh trước mắt sớm kinh ngạc đến ngây người:

      Người nên đến, người nên đến, sao lại tụ tập chỗ này rồi.

      phải bị hoa mắt chứ!

      Ba mẹ của , còn có ông nội, đều ở đây…..

      Cơ thể ngăn đưuọc run rẩy, trong cổ họng như có cục bông chắn ngang, thanh cũng thể phát ra, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào ba mẹ, nhìn thấy mẹ che miệng, thoáng cái đỏ mắt rơi lệ, vẻ mặt vui mừng lại đau khổ. Lòng của càng co quắp!

      Hoắc Khải Hàng bỗng nhiên lăn bánh xe, nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn phản ứng của Ninh Mẫn, cũng cảm thấy ngoài ý muốn.

      Giờ khắc này, rất muốn đứng lên, lấy thân hình cao lớn của mình che ánh mắt nhìn chăm chú khiến người ta chán ghét kia, bất đắc dĩ bây giờ hữu tâm vô lực.

      chỉ có thể đè nén cảm giác thoải mái trong lòng, vỗ tay , : "Bác trai và bác bởi vì chuyện của em, thời gian này biết khổ sở như thế nào rồi. Ba mẹ hiểu được tâm trạng của những người làm cha mẹ, nên hôm nay dẫn họ đến đây."

      "Ừ!"

      dùng hết sức mới nặn ra chữ nhưng cũng vô dụng. Chân như nhũn ra cũng biết đường nào, hai tay luôn chống ghế dựa.

      Hoắc Khải Hàng nhìn thoáng qua, mới quay đầu, xoa đầu con , môi cong lên chút ôn nhu hỏi:

      "Vừa nãy con chạy đâu? Bà nội gọi điện thoại cũng tìm được con..."

      "Có chút chuyện , ba ba đừng lo lắng. Con vẫn tốt đó thôi... Con còn chuyện với chú này... Lại náo với Đông Kỳ..."

      Bé chỉ hai cha con Đông Đình Phong, ngọt ngào trả lời.

      Hoắc Khải Hàng nhìn theo ngón tay bé, vẻ mặt lạnh lùng, tà tà liếc mắt cái

      Đông Kỳ bị điểm tên, vẻ mặt nghiêm túc nhìn, thấy tình huống trước mắt này, có chút cổ quái: mẹ đứng sau lưng Hoắc Khải Hàng, Ninh Khuynh Vãn dựa sát vào bọn họ, còn gọi Hoắc Khải Hàng là ba ba, nhìn cảnh bọn họ như người nhà. Nhưng vấn đề là, người này là mẹ nhóc mà….

      Nhóc cau mày giương mắt nhìn ba mình: ba, đây là tình huống gì ah!

      Đông Đình Phong trầm mặc , nghe Vãn Vãn kêu người trước mặt là "Ba ba ", trong lòng của rất thoải mái. Nhưng chỉ có thể nhịn, nuốt xuống mùi vị chua chát vào bụng, mặt chỉ cười nhạt tiếng, bỏ qua khuôn mặt lạnh của Hoắc Khải Hàng:

      "A Ninh, bên cạnh có phòng nghỉ, hay là em và ba mẹ , còn có ông nội qua đó chuyện chút ."

      Chỉ câu , lại mang theo loại sức mạnh kỳ lạ, có thể trấn an tâm trạng hoảng loạn của .

      Ninh Mẫn quay lại, gật đầu.

    3. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 180

      Lúc này Ninh Trùng và Lăng Châu về phía trước, ánh mắt hai người cứ nhìn chằm chằm vào đứa con bảo bối của mình.

      Ninh lão có chút run run đứng lên, ánh mắt sáng quắc nhìn cháu xinh đẹp của mình, sóng mũi cay cay.

      Sống cả đời, cứ nghĩ mình sớm nhìn sống chết, nhưng cho đến ngày hôm nay ông mới biết được khi đối diện với nó, ai có thể bình tĩnh được. Đứa này gặp bao nhiêu nguy hiểm, an nguy đến tính mạng, mãnh liệt kích thích trái tim của ông, khiến bộ xương già của ông suýt chút nữa bước vào Quỷ Môn quan rồi, chuyện cho tới bây giờ, còn phải khóc rống trận.

      Ninh Trùng là người đàn ông, cũng nhịn được nước mắt trào lên, chỉ thấy yết hầu khô rát, kêu tiếng:

      "Tốt, tốt, còn sống là tốt rồi, còn sống là tốt rồi..."

      Nước mắt Lăng Châu nhịn được rơi xuống, hung hăng đánh lên người mấy cái, oán hận , giọng khàn khàn :

      "Con này, con bao nhiêu tuổi rồi hả, còn chơi trò mất tích? Con có biết người trong nhà lo lắng cho con lắm ? Sao con có tinh thần trách nhiệm gì vậy hả, con có phải là người lính ... con có biết mẹ vì con khóc rất nhiều ... sao con có thể nhẫn tâm như vậy, cắt đứt liên lạc với mọi người..."

      xong lời cuối cùng, Lăng Châu nhào tới, ôm chặt vào lòng, nén được cảm xúc, khóc rất thương tâm.

      Ninh Mẫn rốt cuộc thể nhịn được nữa, nước mắt rơi xuống, biết là vui mừng vì thấy người thân, hay là nghĩ tới những chuyện qua, khó khăn đè xuống đau khổ.

      Đông Đình Phong nhìn, muốn thấy cười, chứ phải khóc. Lúc cười mới cảm thấy cuộc sống này tươi đẹp rực rỡ ánh màu. Nhưng khóc, khiến nhịn được đau lòng. Có điều, khóc chút cũng tốt, cảm xúc bị đè nén quá lâu khiến người luôn tỉnh táo lý trí cũng dễ dàng chịu khổ.

      đến gần: "A Ninh, em dẫn hai bác và ông ngoại qua phòng bên cạnh chuyện lát . Ngày mai giao thừa rồi, nhà đoàn viên là chuyện rất vui..."

      Bàn tay lớn vỗ vai , giống như người thân an ủi nhau.

      Hoắc Khải Hàng nhíu mày.

      Hoắc phu nhân lạnh lùng nhìn.

      Ninh Mẫn lau nước mắt, lên tiếng, tay nắm tay Vãn Vãn, tay nắm tay mẹ mình qua phòng bên.

      Rồi sau đó, cánh cửa chẫm rãi khép lại, ngăn lại tiếng của gia đình . Trong căn phòng này cách rất tốt.

      Lúc Đông Đình Phong xoay đầu lại, thấy Hoắc Khải Hàng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào .

      Bởi vì hôm qua mới phẫu thuật, nên giờ sắc mặt của vẫn trắng bệch, sau lưng còn theo mấy người y tá.

      Lẽ ra, lúc này ta nên nằm giường nghỉ ngơi, nhưng lại chống đỡ đến đây, với lý do gì, có thể đoán được. Nhưng lời bên ngoài..., , cũng cần phải , có lẽ trong lòng mọi người điều biết .

      Sau đó, chuyển mắt nhìn Hoắc Trường An, ánh mắt thâm sâu.

      Số phận của rất nhiều người, cũng chỉ vì người đàn ông này, hoàn toàn thay đổi. Ví dụ như cha mẹ của , ví dụ như, người phụ nữ đáng thương kia….

      "Đông lão, nhiều năm gặp."

      Hoắc Trường An về phía Đông Lục Phúc.

      Đông Dạng ở bên cạnh đỡ Đông Lục Phúc đứng lên.

      Lúc này, bà nhìn Hoắc Trường An, mỉm cười nhưng đôi mắt lạnh như băng, còn mang theo chút thù hận.

      Hoắc Trường An có chú ý tới ——

      " đời này, có ít người, khiến người ta nhớ cả đời, có ít người, cả đời gặp, cũng thấy tiếc nuối. Nhiều năm như vậy, ta luôn suy nghĩ, nếu lúc trước ta có thể tàn nhẫn chút, tốt biết bao."

      Đông Lục Phúc nhàn nhạt . Ý hữu sở chỉ.

      Nếu đổi là người khác những lời này tước mặt HOắc Trường An có lẽ ông sớm trở mặt rồi. Ở đời này, người có thể làm cho Hoắc Trường An kính trọng, rất ít, Đông Lục Phúc là người trong số ít đó. Vẻ mặt ông có thay đổi, thái độ vẫn khiêm tốn, :

      "Đông lão, đời hối hận. Chúng ta có thể hối tiếc mà có cơ hội sữa chửa sai lầm đó. để sai lầm càng lớn, mà tạo thành tiếc nuối cả đời.

      "Con người phải thánh mẫu, ai mà sai lầm. Phạm sai lầm cũng đáng sợ, đáng sợ chính là vẫn khư khư cố chấp, nhận ."

      Giọng điệu Hoắc Trường An cung kính, có chút tang thương, nhìn Đồng Dạnh áy náy, trong đáy mắt có ánh sáng chớp động, nhưng những chuyện xưa đó cứ như cuộn phim xua tan được.

      Ông thở dài.

      "Bộ trưởng Hoắc, ông thấy lời này của ông rất châm chọc sao? Tất cả mọi người ở đây đâu ai mà để ý mấy việc đó hơn ông chứ?"

      Từ trước đến nay Đông Dạng luôn điềm tĩnh nhưng đối mặt với Hoắc Trường An lạnh lùng đến mức có thể đông chết người.

      "Cho nên ta mới đây là loại đau khổ! Có khi ràng có thể thoát khỏi bi kịch, nhưng lại đẩy nó vào tuyệt cảnh, đường cứu vãn. Đây phải đau khổ là cái gì."

      Mọi người có thể nghe được trong lời này mang theo nhắn gửi.

      Đông Dạng cười lạnh:

      "Bộ trưởng Hoắc, ngài mấy lời này có chút xa vấn đề rồi. Hãy mục đích ông kêu chúng tôi đến đây . Mặt khác ông cũng bớt nhảm được rồi."

      "Tốt, tôi cũng luôn, mục đích của tôi muốn ở đây là chuyện của ba đứa ."

      Hoắc Trường An vừa xong, Hoắc Khải Hàng tiếp lời: "Cha, con muốn chuyện với Đông Đình Phong trước. Chuyện khác, để sau. Đông đình phong, chúng ta qua phòng khác chuyện..."

      xong, xoay người với y tá, làm phiền đẩy tôi bên kia.

      Đông Đình Phong liếc mắt, theo.
      Hai người vào phòng , Hoắc Khải Hàng đuổi hộ vệ và nhân viên y tá ra ngoài.

      Hoắc phu nhân cũng qua, dặn dò: " nên quá sức!"

      Tự mình thay bọn họ đóng cửa lại.

      Trong phòng, ánh sáng chiếu lên hai người đàn ông đối mặt nhau giằng co.

      người ngồi ở xe lăn, người ngồi ở ghế sa lon.

      Trước mặt Hoắc Khải Hàng để ly nước sôi, người mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, có đeo caravat, cả khuôn mặt vì bệnh mà trắng bệch, nghiêm túc và trang trọng, mi tâm cau lại ——

      Đông Đình Phong gặp ta vài lần, mỗi lần lông mày đều nhíu lại. Sắc mặt lạnh lùng, có ít người thầm kêu ta là mặt thiết Diêm La, cả ngày mặt biểu tình. Phảng phất như nhu tình trong đôi mắt ta khi đó, chỉ sợ ai thấy được.

      Đông Đình Phong đánh giá Hoắc Khải Hàng ta cũng đánh giá :

      Giờ phút này, trước mặt của cũng có ly trà xanh,bộ dáng tinh thần sảng khoái miễn cưỡng ngồi xuống, thần sắc nhàn nhạt, trán vẫn biểu lộ thái độ chút giận dữ, vẻ mặt ôn hoà.

      Hoắc Khải Hàng từng chuyện với , lời cử chỉ của người này luôn tràn ngập tự tin, nhưng vẫn để người khác cảm nhận được khí tức lạnh lẽo từ người , có khi cũng cười, nụ cười của khiến người ta như được gió xuân. Hơn nữa người này khi chuyện luôn nắm giữ quyền chủ động.

      "Cảm ơn cứu A Ninh!"

      Người mở miệng đầu tiên là Đông Đình Phong. chủ động trước, ý tứ xem Ninh Mẫn là người của . Ngữ khí mang theo cảm kích với người giúp đỡ mình.

      Lời này, lại để cho Hoắc Khải Hảng nhíu mày, đôi mắt đen kịt bây giờ lạnh thêm bảy tám phần, khí lạnh bắn ra bốn phía:

      "Tôi cứu là mẹ của con tôi. Là người phụ nữ của tôi. có liên quan gì tới ?"

      Khóe môi Đông Đình Phong giật giật, cảm nhận được cái ý nghĩ ham muốn mãnh liệt, chiếm lấy Ninh Mẫn của người trước mặt.

      Ai cũng Hoắc Khải Hàng là kẻ lãnh khốc, trong mắt của ta phân biệt nam nữ, dù có người phụ nữ xinh đẹp cỡ nào lượng lờ trước mặt ta, ta đều thờ ơ, sống ba mươi mốt năm, ngoại trừ từng tiếp xúc với vị hôn thê trước đó của ta, cho đến giờ ta vẫn chuyện với người con nógái nào. Ah, đúng, gần đây hình như có chuyện với con của nghị trưởng, bị chụp số hình thân mật. Nghĩ đến những hình ảnh đó, toàn bộ là vì cố ý chuẩn bị ứng phó trong sơ tuyển đấy.

      Trước kia, Đông Đình Phong nghĩ người đàn ông này người con .

      Đây là chuyện đáng sợ cỡ nào.

      người có thể biết ràng người đàn ông này sâu đậm, bảo hộ vô cùng tốt, tốt đến mức khiến người khác kể cả cũng nhận được chút khác thường. Thế cho nên sáu năm sau, có vài việc đoán sai. Cho tới hôm nay, mới biết được quan hệ của Hoắc Khải Hàng, cmn vi diệu a.

      Loại vi diệu, lúc trước có phát ra, còn bị tấm hình lừa tình, đây mới thực là chỗ đáng sợ.

      Về quá khứ của A Ninh qua, có thể tham gia, cũng có biện pháp gạt bỏ, chỉ có thể tiếp nhận, dù tư vị đó dễ chịu chút nào—— đúng, cái loại ê ẩm chua sót này, trước giờ chưa bao giờ nếm qua.

      Nhưng tương lai về sau của A Ninh, tích cực tham gia...

      sao có thể thua ngay trận đầu với người đàn ông trước mặt được.

      "Hoắc Khải Hàng, có ít người, có số việc, phải cho rằng là vậy vậy. Pháp luật có thể quyết định ràng."

      Đông Đình Phong cũng có bị chọc giận, cũng phải loại người dễ kích động đến đánh người, Đối mặt với người lợi hại, càng phải lợi hại hơn, phải giữ vững thái độ bình thẩn, mới bị thua. Lo gì ngữ khí nắm chắc của .

      " tính lợi dụng chỗ trống của pháp luật sao?"

      Trong lòng Hoắc Khải Hàng tức giận, nhưng vẫn đè nén.

      Người nào nổi giận trước, người đó để lộ lo lắng.

      "Tôi lợi dụng sơ hở rồi hả?"

      Đông Đình Phong nghi hoặc hỏi lại, còn nghiêng đầu cân nhắc, hồi lâu mới lắc đầu:

      " có. Đây là luật bảo vệ hôn nhân thôi."

      Giờ phút này, vô cùng may mắn, ngày đó vội vàng làm cái quyết định sáng suốt —— ký giấy chứng nhận kết hôn, mới để vứng vàng chắc chắn bất luận cái gì, đều có sức mạnh mười phần. Bởi vì luật pháp tồn tại là chỗ dựa của .

      Mặt Hoắc Khải Hàng trầm xuống ——

      cảm thấy cả người được thoải mái, người đau, trong lòng của , hay tinh thần, đều rất đau.

      Mà loại đau này, phải chỉ cần thuốc là trị được cho .

      Nếu như, tại tay có giấy ly hôn của Mẫn Mẫn ký..., tốt rồi. Vừa rồi Hách quân có với . cự tuyệt. Lời cự tuyệt này, như con dao găm cố khoét tim của .

      đau, vậy nhất định để Đông Đình Phong dễ chịu. đè lên trái tim, thanh như đóng bang,

      "Đông Đình Phong, người ấy phải , mà là tôi.

      "Vãn Vãn là chứng minh tốt nhất.

      " lợi dụng lúc ấy yếu ớt nhất, sử dụng thủ đoạn chiếm giữ ấy thành của mình. cảm thấy mình hèn hạ đê tiện sao?

      "Nếu như đủ quang minh chánh đại, nếu như có tránh né tôi, cảm thấy có cơ hội cầm được tờ giấy kết hôn sao?

      " đặt hết tâm cơ tính toán lên người ấy, đơn giản là vì muốn báo thù Hoắc gia. Lợi dụng ấy, làm cho tôi có tâm tình để tranh cử. Muốn trong giới chính trị chèn ép Hoắc gia. Đây mới là mục đích chính của ."

      chữ chữ được ra, rất có cường độ thanh vạch trần dụng tâm của , chữ chữ đều có lực. Mà câu lại quan trọng hơn câu. Đầy mạnh mẽ chấn động

    4. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 181

      Đông Đình Phong nhìn vào mặt của ta, bởi vì bệnh mà trắng bệch, càng lộ thâm trầm trong đôi mắt kia, như biển rộng có ranh giới, sóng vỗ mãnh liệt, giống như ngụm là có thể nuốt chửng hết người ta. Là cuồng dã. Lại càng đáng sợ.

      Ừ, trước kia, người này có lẽ đối với có chút tán thưởng, còn có ý tứ kết giao, nhưng bây giờ khẳng định ta chỉ có hận từ trong xương trong tủy ra thôi.

      Chuyện này còn cách nào sao.

      Nhưng hận hận có sao đâu.

      Đông gia và Hoắc gia, đời này, càng gay gắt lại càng tốt.

      Nếu kẻ thù truyền kiếp, thù đó là do tích lũy từng chút từng chút mà thành.

      Đóng băng ba thước, thường thường phải là ngày công.

      nhàn nhạt cười tiếng:

      "Hoắc Khải Hàng, vội vàng lấy tình ra tuyên bố chủ quyền là để chứng minh cái gì?

      " hẳn là hiểu, nếu như ây nguyện ý trở về, tôi có làm gì cũng thể giữ ấy được.

      " ấy ở lại, là chứng minh ấy còn .

      " tôi hèn hạ, đó cũng chỉ là ý nghĩ của . Tôi chỉ may mắn, cứu được ấy.

      "Cái này gọi là thừa dịp yếu ớt mà vào sao? Tôi cảm thấy vậy.

      " tôi dùng tâm cơ tính toán lên người ấy, cái này đúng rồi, gặp gỡ người phụ nữ vừa ý mình dễ dàng gì rồi. Duyên phận đến, tại sao tôi có thể dễ dàng buông tha chứ?

      "Tôi giống như vậy, lần lại lần chà đạp cơ hội ông trời ban cho. Ngu xuẩn muốn chết.

      "Về phần lợi dụng gì đó, chỉ là cái nhìn của .

      "Nếu như cho là vậy là vậy, tôi cũng cần giải thích với . Hoắc gia bị chèn áp, chuyện đó là đáng đời. Làm nhiều chuyện thất đức, nhất định gặp báo ứng thôi.

      "Nếu là chuyện này, tôi chỉ nghĩ lửa cháy thêm dầu thôi, toạc ra, có có cái gì được. Món nợ giữa hai nhà Đông Hoắc, phải rồi sao. Nếu như tôi muốn ngồi yên bên cạnh, nhìn nội bộ các ngươi tranh đấu, vậy cũng rất bình thường. Tôi lại phải là gì của mấy người, đáng ra tay làm việc xấu.

      " muốn tham ô tùy . Lòng người khác nhau, cách lòng. Tôi và , phải là bằng hữu, cần thiết phải giải thích với tôi là người như thế nào? Trong cuộc sống phải được ràng, đó mới là lý do chính đáng."

      Ngữ khí nhanh chóng rất vững vàng, câu câu, rất có lực đả kích.

      Hoắc Khải Hàng chuyện khách khí, Đông Đình Phong dĩ nhiên cũng cần khách sáo với ta.

      Chờ xong, nghĩ: người này thân thể được tốt, nên kích thích ta vào lúc này, rất đạo đức a.

      Nhưng có số việc, phải chỉ có thể sử dụng đạo đức là giải quyết được vấn đề. Càng kéo dài càng dễ dàng xảy ra vấn đề.

      Nhân từ với kẻ thù, chính là tàn nhẫn với mình.

      tại, người đàn ông ở trước mặt , là đối thủ mạnh.

      cho ta có cơ hội thở dốc, trong khi đối phương sắc mặt càng ngày càng trắng bệch, tiếp tục :

      "Còn về chuyện của Vãn Vãn!

      "Cho dù A Ninh từng sinh Vãn Vãn cho thế nào?

      "Trong quan hệ tình nhân, bị luật pháp ràng buộc.

      "Quan hệ tình nhân cho cùng chỉ là hành vi cá nhân, liên quan đến luật pháp.

      "Trong quan hệ đó dù có sinh ra mấy người con, cũng được luật pháp bảo vệ.

      "Chưa kết hôn mà có con, quyền nuôi dưỡng con cái, thuộc về người phụ nữ.

      "Nếu người phụ nữ mãnh liệt cầu bên nhà trai chi ra phí nuôi dưỡng, bên nhà trai mới có thể tranh thủ quyền nuôi dưỡng.

      "Nếu như đàn có thực lực mình nuôi dưỡng, nhà trai chỉ có quyền thăm hỏi, mà quyền tranh đoạt uôi dưỡng.

      "Hoắc Khải Hàng, đối với tôi mà , có Vãn Vãn cũng sao cả, ai mà có quá khứ. Tôi mới thèm để ý. A Ninh, mới là quan trọng nhất."

      Đây là luật bảo vệ đặc thù của Đông Ngải Quốc dành cho phái nữ. Hai người cũng là phần tử tinh , đối với luật pháp nước mình, biết hơn ai hết.

      Sắc mặt của Hoắc Khải Hàng xanh mét, những lời này giống như là vô số lựa đạn, từng câu ném tới trong lòng ta rầm rầm nổ tung, cho dù tức giận, cuối cùng chỉ câu:

      "Con của tôi, đừng mơ tưởng mang ! Đông Đình Phong, huyết mạch của Hoắc gia, còn chưa tới phiên Đông gia tới quản."

      Đông Đình Phong có chút tức giận, đáy mắt còn có ánh lửa nhô ra, nhưng đạm mạc cười tiếng:

      "Vậy cũng nhất định, theo tình huống bây giờ. Dù địa vị của Hoắc gia cao tới đâu, cũng cao hơn luật pháp. Tôi và A Ninh bây giờ là vợ chồng hợp chồng, và Vãn Vãn theo họ mẹ, quyền nuôi dưỡng ở trong tay A Ninh. Theo luật pháp liên quan mà . Tôi bây giờ là cha kế của Vãn Vãn. Chỉ cần bà xẫ của tôi muốn quyền nuôi dưỡng, thân là chồng tốt, tôi nhất định thay bà xã mình tranh giành tới cùng."

      Lời này tuyệt đối tức chết người đền mạng.

      Hoắc Khải Hàng hung hăng nắm tay vịn, biết có phải bởi vì ngồi lâu quá hay , eo ếch đau đến lợi hại, đau đến lòng của ta, ta dựa vào, ánh mắt trầm nhìn chăm chú , đáy mắt đều là thể tin. Từ đến lớn, ta chưa bao giờ bị mà tức giận như vậy:

      " còn muốn tranh giành quyền nuôi dưỡng Vãn Vãn với tôi? đây là muốn đem chuyện này náo lớn để mọi người đều biết sao?"

      Đông Đình Phong lắc đầu:

      " sai lầm rồi, tôi luôn luôn chủ trương dĩ hòa vi quý. Vạn bất đắc dĩ, tuyệt xin trợ giúp từ luật pháp để giải quyết vấn đề!

      "Nhưng nếu cố ý, tôi vui lòng phụng bồi.

      "Hoắc gia chú ý tới mặt mũi như vậy, tôi Đông Đình Phong cũng sợ mất mặt. Bình sinh cần quyền, cũng vì tiền bán mình.

      " cũng nên biết tôi có hai quốc tịch, tùy thời tùy chỗ, tôi cũng có thể buông tha mọi thứ ở Đông Ngải, ở lại châu Úc, yên lặng sống nữa đời còn lại của tôi.

      "Đây là chuyện muốn làm hay làm... là ngươi Hoắc gia, bỏ được có rất nhiều..."

      sai, Đông Đình Phong có hai quốc tịch.

      Hoắc Khải Hàng đè lại cơn tức giận như muốn bộc phát, làm cho mình phải gắng giữ tỉnh táo, để giải quyết chuyện này.

      Hoắc gia đúng là muốn chú ý mặt mũi, nhưng nếu là Đông Đình Phong sợ mất mặt, cần quyền cùng tiền, nếu ta tin hoàn toàn, vậy ta cũng quá ngu xuẩn .

      Nhưng vậy, vì trả thù, có thể làm như vậy.

      ta ràng, nay, ta thể lấy cứng đối cứng với . Phải đánh gãy xương sường mềm của . Để cho biết khó mà lui.

      Trước mặt, tay có giấy kết hôn. Đây là chỗ khác nhau của hai người.

      Hoắc Khải Hàng suy tư trong chốc lát, hồi phục tâm tình chút, mới tiếp tục :

      "Đông Đình Phong, cần gì phải lấy tờ giấy kết hôn để vây khốn ấy?

      " ấy tuy gả cho . Nhưng trong lòng ấy lại . Cưỡng cầu làm gì chứ?

      "Sáu năm trước, chúng tôi ở cùng chỗ."Tôi biết con người ấy, tôi hiểu rất cái nhăn mày nụ cười của ấy. có thể sao?

      "Trời mưa, tôi cõng ấy , ấy điều này chứng tỏ bạn trai rất sủng ái, thương cấy

      "Trời lạnh, ấy nằm trộn vào trong lòng tôi sưởi ấm, bởi vì ấy sợ lạnh

      "Mùa xuân, ấy thích ra gió, bởi vì ấy bị dị ứng với dương hoa.

      "Mùa hè, ấy ghét nhất là bôi những thứ dinh dính lên người nhưng do bị muỗi cắn vẫn phải bôi lên, bởi vì da ấy có hương vị ngọt ngào, mấy con muỗi cứ thích chích ấy,

      "Khi làm nhiệm vụ, buổi tối ngủ ấy thích bị quấy rầy, nếu nửa đêm tỉnh lại mấy lần, ngày hôm sau tinh thần được tốt, hơn nữa tức giận mà muốn rời giường.

      "Mỗi lần lên xe, đều thích chạy nhanh, có làn từng đua xe, vừa vặn bị tôi bắt gặp

      "Ban đêm rất đẹp, ấy muốn cùng khiêu vũ, tôi ôm ấy dưới ánh trăng, từ từ bước khiêu vũ.

      "Lúc vui vẻ, ấy hét to lên bầu trời, để bầu trời cảm nhận được niềm vui sướng của ấy

      " ấy thích nhảy, mê leo núi... ấy còn thích xem bóng đá...

      "Những thứ này, biết được bao nhiêu?

      "Chúng tôi có rất nhiều kỷ niệm vui trong cuộc sống, những thứ kia theo từng năm tháng và tánh mạng của chúng ta ở chung chỗ.

      "Đông Đình Phong, tôi ấy, ấy cũng tôi. Chỉ vì có chút chuyện nên mới tách ra. Nhưng tình này bao giờ thay đổi. tại, lại cố chấp giữ ấy bên người, hủy hoại ấy đó, biết .

      "Chẳng lẽ, đây chính là kết quả mà muốn sao?

      " phải hiểu chuyện, ấy cho tới bây giờ chưa từng thuộc về !"

      Nếu như những lời lúc trước của Đông Đình Phong làm cho Hoắc Khải Hàng đau khổ, như vậy, những điều Hoắc Khải Hàng nhắc đến như kim đâm sâu vào lòng Đông Đình Phong.

      Những năm tháng bọn họ ở cùng nhau trôi qua, chính là bản chất của Hoắc Khải Hàng dễ dàng dao động tâm tư của Ninh Mẫn như vậy.

      có thể tưởng tượng được, quan hệ của bọn họ tốt đẹp cỡ nào .

      Hôm nay chính tai nghe lời này, với , loại tàn nhẫn.

      Nhưng Đông Đình Phong cũng có tức giận, ngược lại nhàng cười tiếng:

      "Lời này thực kỳ quái, con mắt nào của thấy tôi cố chấp giữ ấy? ấy là loại người dễ dàng bị giam cầm vậy sao? Nếu như ấy là loại người có chủ kiến, sáu năm trước ấy cũng rời , bốn tháng trước ấy quay về Quỳnh Thành. Hai người tình nguyện, mới có thể đến với nhau”

      Đơn giản câu , liền bác bỏ lời của ta.

      Vấn đề là: Hoắc Khải Hàng chưa bao giờ là đèn cạn dầu, giống như ta muốn gì cũng được, dùng ngón tay chút, :

      "Đây là ! cố chấp giữ ấy lại có phải hay ? Ngược lại nếu như hôm nay Mẫn Mẫn muốn ly hôn với , cũng phản đối có phải hay ?"

      Cái gì, người này nghĩ thua sao?

      Đông Đình Phong híp mắt suy nghĩ chút, tròng lòng lộp bộp, nghĩ tới nụ hôn kia, nghĩ đến cảnh nhà ba người ấm áp khi nãy của bọn họ, trong lòng ra có chút nắm chắc.

      việc, là muốn thừa nhận cũng được.

      Đó chính là, bọn họ từng nhau.

      Điều này vừa nghĩ tới vui rồi, để cho người ta phải ghen tỵ.

      Cảm giác kia, giống như có con dao, đâm vào thịt người, liền trở thành bộ phận người, rút ra được.

      biết, đêm qua, có dẫn ấy về, cuối cùng đưa đến kết quả, là cho thời gian suy nghĩ đến tương lai, hay là tạo cơ hội cho bọn họ nối lại tình xưa —— ít nhất giờ khắc này, nghe Hoắc Khải Hàng như vậy, trong lòng trống rỗng, chân như nhũn ra.

      Khi đàm phán về công việc dễ dàng thấy suy nghĩ của đối phương, sau đó lấy phương thức tốt nhất để ký kết hợp đồng, nhưng có biện pháp dùng sáng suốt đó, đoán tâm tư của phụ nữ.

      Chuyện tình cảm, rất khó để dụng tâm tính toán.

      Huống chi ràng, bởi vì đến quá muộn, bởi vì tình cảm quá mỏng, căn cơ quá cạn, muốn có thể thắng lợi trong lần này khó, cuối cùng còn phải biết suy nghĩ của ấy.

      nay, thắng được Hoắc Khải Hàng chỉ có là tờ giấy kết hôn, trách nhiệm trong hôn nhân.

      Nếu như A Ning trọng cảm tình, có lẽ ấy buông tha , nhưng như vậy, mới có hi vọng thắng.

      Giờ khắc này, Đông Đình Phong phát mình có phần thắng.

      trầm mặc, nghĩ phần thắng trong chuyện này, lấy loại ý nghĩ đập nồi dìm thuyền gật đầu :

      "Nếu như hôm nay ấy ly hôn với tôi. Như vậy đối với đoạn hôn nhân này, tôi tuyệt đối cưỡng cầu nữa!"

      Tiếng vừa dứt, ràng thấy ánh mắt người đàn ông này lóe sáng.

      " là làm?"

      HOắc Khải Hàng hỏi lại.

      Đông Đình Phong gật đầu:

      " là làm!"

      Ngừng chút, còn : "chẳng qua, tôi cũng muốn hỏi câu, nếu như ấy lựa chọn là tôi? HOắc Khải Hàng, nếu kết quả như vậy, có thể chấp nhận buông tha ?"

      HOắc Khải Hàng trầm mặc, vươn tay mềm nhũn ra bưng ly nước lên miệng uống, chỉ có thể thấm môi thấm hầu. Bây giờ thể ăn thức ăn, cũng có thể uống nước, nhưng giờ phút này, dù trong lòng, hay là trong miệng, cảm giác khô cạn.

      Nước, có thể làm dịu cơ thể khô nóng, cũng như xúc động trong lòng , cũng được cuốn trôi .

      Nhợt nhạt uống ngụm nước, để cho quyết định, tiếp nhận lời của đối phương:

      "Nếu như ấy lựa chọn , từ nay về sau, tôi quấy rầy các ngươi nữa. Nhưng Vãn Vãn, tôi thể bỏ."

      "Xin lỗi, vấn đề của Vãn Vãn, tôi có quyền thay ấy quyết định. Cho nên, tôi chỉ có thể bỏ qua, về phần câu trước, tôi đồng ý, HOắc Khải Hàng chúng ta lời định!"

      Đông Đình Phong nhàn nhạt đáp ứng.

      "Tốt, lời định!"

      Hoắc Khải Hàng lạnh lùng đáp ứng.

      Giờ khắc này, trong lòng Đông Đình Phong rất bất an.

      Đây là loại phản ứng chưa từng có trong lòng .

      Tất cả, kết cục như thế nào, rất khó quyết định.

      Mọi thứ đều có quy luật tự nhiên của nó.

      Lần hôn nhân thứ hai của , là lâu dài về sau hay là chấm dứt từ đây, cuối cùng đều ở lựa chọn của vợ mình.

    5. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 182

      Trong căn phòng khác.

      Ninh Mẫn cùng mẹ khóc hồi, sau đó, mẹ trách phen, mắng , giận , cuối cùng ôm chặt.

      màn như vậy, biểu lo lắng và quan tâm.

      Trước đây, tất cả con cái đều quấn lấy cha mẹ, khi đến tuổi nhất định, lớn cũng , có cảm giác thấy cha mẹ luôn lải nhải, làm cho người ta thấy phiền. Lớn hơn chút, khi thành mẹ rồi, mới có thể cảm nhận được được tấm lòng của cha men. Lải nhải sau lung, nhưng là tình của cha mẹ. Khi cha mẹ dần già , tình này, càng ngày càng trầm trọng. Khi bọn họ già rồi, giống như Lão ngoan đồng, càng ngày càng muốn con cái ở bên cạnh.

      Sau khi lau khô nước mắt cho mẹ, Ninh Mẫn cũng ôm ba cái, sau đó, đột nhiên quỳ xuống đất.

      Đứa hiểu chuyện như Vãn Vãn, vẫn tìm hiểu mọi người, thấy mẹ quỳ, cũng quỳ theo, mắt to chớp chớp, rất đáng .

      “ Làm cái gì vậy? Mau đứng lên mau đứng lên!”

      Ninh Trùng muốn đỡ con lên.

      Ninh Mẫn chịu.

      “ Tiểu Mẫn bất hiếu, mấy năm nay quan tâm cho ba mẹ, làm hại ông nội nằm viện, lúc tuổi già, đáng lẽ nên thư thái, nhưng tiểu Mãn thể chăm sóc ông, lại còn làm cho ông giận, tiểu Mẫn xấu hổ vô cùng…”

      Sáu năm, từ đó đến nay, đây là lần đầu tiên cùng đoàn tụ với gia đình, mà phải thông qua video. Nhiều năm như vậy thể hiếu thuận với ba mẹ ông bà nên áy náy, bốn tháng qua cho họ ủy khuất và đau buồn, khấu đầu ba cái, biểu đạt trong lòng vẫn nhớ họ, cũng muốn rất bất an cùng áy náy.

      “ Đứa này, đối với chúng ta, chỉ cần con sống tốt, đó chính là an ủi lớn nhất rồi…”

      Ninh Đại Hải vỗ vai đứa cháu của mình.

      Mẫn Mẫn từ là đứa bé có trách nhiệm, bao giờ quậy phá, nên vì vậy mà cảm thấy ủy khuất. Ông trách. Sao mà trách cho được.

      Mẹ Lăng Châu cũng : “ Mẹ cũng có trách gì cả, có thể ôm con là tốt rồi.”

      Đúng vậy, có thể sống, còn có thể ôm, khóc, kêu ba mẹ, có thể cho ba ôm, có thể trong lòng ông nội cọ hồi, là may mắn ông trời ban cho.

      Ninh Mẫn bị nâng đậy, nhà năm người cùng ngồi chỗ, vừa khóc vừa cười hỏi thăm nhau.

      Đây là biểu thị tình cảm gia đình.

      Tâm mọi người áp lức lâu, cần giải thoát, cần vui vẻ.

      nhiều năm rồi Ninh Mẫn cảm nhận được tình cảm gia đình, ngồi ghế sofa, giống như đứa con tựa vào lòng mẹ.

      Trong lúc này, Ninh Đại Hải cùng nhắc lại chuyện xảy ra trong bốn tháng qua, Ninh Mẫn đều trả lời từng cái .

      Ninh Mẫn cũng cho họ biết Lý Hưởng chết, tin tức này, làm cho ba mẹ rất ngạc nhiên.

      Lăng Châu vừa sợ hãi vừa ôm tim, càng nghe càng hoảng hốt: “ Đến cùng là ai ra tay? Còn bây giờ… Bộ trưởng Hoắc con bị người ta ngắm bắn ở bên Úc, Hoắc Khải Hàng đỡ cho con, nếu con mất rồi, Mẹ và ba con nghe xong, dọa hồn bay phách lạc… Chẳng lẽ lac Mạc Thần ở sau lưng gian lận?”

      “ Con cảm thấy phải. Nếu như Mạc Thần phái người tới, Hoắc Khải Hàng chắn cho con, ta phải sớm… Cụ thể ai gây ra, con nghe …”

      Ninh Mẫn biết tin tình báo, nên phân tích.

      “ Ừ, việc này, ba cũng nghe bộ trưởng Hoắc . Cậu ta , việc này, có chút kỳ quái, nên giờ mà muốn điều tra ràng khó khăn… Cho nên, tạm thời, chúng ta phải đem việc này để… Ba cảm thấy mấu chốt vấn đề… Chính là mâu thuẫn tại nơi ở bên ngoài…”

      Ninh Đại Hải thấy đồng hồ chỉ hai giờ, thể ngắt lời, bọn họ chuyện gần giờ, thể tiếp tục chuyện, hôm nay bọn họ còn có chuyện phải làm.

      “ Là, việc này, tại có chút phiền toái…”

      Lăng Châu nhìn Ninh Khuynh Vãn ngồi bên cạnh, Này tiểu Vãn Vãn, cũng biết tuef đâu xếp được thùng gỗ, ngồi chơi ở ghế sofa… Đúng là đứa bé

      “ Vãn Vãn, con là con của Hoắc Khải Hàng, nhưng con lại đám cưới với Đông Đình Phong… tình huống này rất phức tạp, giải quyết như thế nào ba nghỉ trong lòng con có tính toán, còn về vợ trước Đông Đình Phong sinh cho câu ấy đứa con trai, mà đứa đó lại kêu con là mẹ, con thay người chết làm mẹ có việc gì chứ, sao ba thấy mơ hồ quá…” Ninh Trùng nhíu mi , lại lấy ra điếu thuốc, vợ bảo trong nhà có đứa , ông liền đem nó nhét vào túi.

      Ninh Đại Hải : “ đến Đông Đình Phong, cũng là nam nhân đễ chọc. Theo ông nội biết, nhà họ Đông cũng bắt đầu tham gia chính trị. Bác hai của cậu ấy, là người trong quân đội. Cùng nhà họ Thần cực kỳ thân thiết. Cũng cùng trong quân sao?”

      “ Cháu có nghe .”

      Ninh Mẫn gật đầu, đó là chuyện bảy năm trước xuất xưởng công binh: “ Nghe có nhà họ Thần tiến cử. Thủ Tướng trước tự mình phê duyệt. Nhiều trang bị quan giới, đều do bọn hon cung cấp!”

      Ninh Đại Hải xoa mũi phen: “ Phía sau nhà họ Đông là ông chủ lớn. Đông Đình Phong là người trực tiếp phụ trách!”

      Ninh Mẫn nghe vậy, hơi ngơ ngẩn. Cái này là lần đầu nghe được.

      “ Bối cảnh nhà họ Hoắc rất phức tạp. Nhà họ Đông cũng đơn giản.” Ninh Trùng ra câu: “ Hai nhà này, nhà nào cũng đễ chọc. Mà con lại cùng hai nhà họ có quan hệ…”

      Làm trưởng bối, đều biết việc lợi hại, liền đau đầu.

      Ninh Mẫn nhíu mày, trong lòng bối rối.
      “ Mẫn Mẫn đến đây, nhìn vào mắt mẹ, sau đó, với mẹ, trong lòng con con ai? Cong có, sau này, con muốn đám cưới với cậu ta sao? Chuyện lần này, mẹ chị sợ sau này con hối hận. Thái độ của hai nhà Hoắc Đông ra sao.

      Bằng , cũng có cuộc gặp hôm nay.

      Lăng Châu nâng vai con lên, tinh tế đánh giá lần, đứa này càng ngày càng xinh rồi. Đều nam nhân là đông vật, nhìn thấy người đẹp, kiềm chế chế được. Nhưng phải tất cả nam nhân đều họ.

      Bất kể là Hoắc Khải Hàng Hay Đông Đình Phong, bọn họ đều xuất sắc, thành thục, kiến thức rộng rãi. Ở bên họ, cũng thiếu nữ nhân, nhưng ai giữ được tâm của họ. Bọn họ lại rất quan tâm con bé.

      Được nam nhân ưu tú , là chuyện may mắn, nay lại có hai người nam nhân đồng thời , là phúc hay họa.

      “ Mẹ, con…”

      Ninh Mẫn định chuyện, lại nghe tiếng gõ cửa.

      Lăng Châu ngừng đề tài, mở cửa, là người nhà họ Hoắc Quý Như Tịch.

      Bà cười, gật đầu cái, hòa khí hỏi: “ Bà Ninh, các người vẫn ở nhà cũ sao? Nếu con trở về an toàn, chúng ta có thời gian chuyện chút … Hôm nay, Trường An mời các người cùng nhau qua lại, là muốn giải quyết việc đại nhỉ. Nếu là xong rồi, nếu ngại, chúng ta có thể chuyện…

      biết Hoắc phu nhân muốn cùng chúng tôi chuyện gì?

      Lăng Châu giả bộ hồ đồ, nhàng hỏi.

      Ánh mắt sắc bén kia, vượt qua Lăng Châu, rất nhanh rơi vào Ninh Mẫn đứng đậy, Vãn Vãn nhào vào lòng mẹ, làm nũng…

      Bà cười nhạt: “ chuyện cùng con các người, chuyện về Vãn Vãn. Việc này, nên sớm giải quyết… Xuất lại… Ừ, đem Vãn Vãn để lại, tiểu Tiết, ở trong này chơi với Vãn Vãn, chúng tôi muốn chuyện, nên cho trẻ con tránh …”

      Bà xoay người ra ngoài.

      Ninh Mẫn cúi đầu nhìn con , dặn dò con ngoan ngoãn.

      muốn ra ngoài, cửa mở, Đông Đình Phong mang theo Đônh Kỳ vào, khẽ cười đến trước mặt: “ Để Đông Kỳ ở chỗ này chơi với Vãn Vãn… Trần Tụy ở chung.”

      “ Cũng được!”

      Đông Kỳ nhìn chằm chằm, kêu, mi hơi nhíu lại.

      “ Tiểu Kỳ, làm sao vậy?”

      sợ đầu bé.

      “ Mẹ, Vãn Vãn là người trước đây mẹ từng , sau này sống chung nhà là chị của con sao?” Cậu nghiêng đầu hỏi.

      Lời này làm Tiết Di bên cạnh nhíu mày, ba người nhà họ Ninh nhìn nhau, ngờ vị tiểu thiếu gia nhà họ Đông này lại gọi như vậy, Vãn Vãntrừng mắt lớn.

      Đông Đình Phong mâu thuẫn hồi, chuyên chú nhìn.

      Ninh Mẫn suy nghĩ lúc, khẽ: “ Có lẽ vậy!”

      Ánh mắt Đông Đình Phong lóe sáng lên cái.

      “ Được rồi, mẹ, con biết rồi… Mọi người vội mà, con là thành viên trong gia đình mới này, hòa hợp…”

      Đông Kỳ tròn mắt, chuyển rất nhanh.

      Đông Đình Phong đường như biết tiểu quỷ này tính toán gì đó, nhưng tại, có tâm tư tìm hiểu, mà trong lòng rung động, quay đầu nhìn , bước lên bước, tay vòng qua eo , kéo lại gần mình, sau đó hôn cái, trán , cực kỳ than thiết.

      ra, muốn hơn nụ hôn. Nhưng, có người lớn cùng mấy đứa nhìn, nên nên làm quá.

      cũng vì hôn,mà cười, khóe mắt nhìn thấy con trong mắt nhìn, thấy giật mình.

      có chút ngại, hai bên tai nóng lên: Đứa này, lớn như vậy, vẫn chưa thấy cùng nam nhân khác làm những cử chỉ thân mật như vậy, mà còn, đằng sau, còn có ba mẹ ông nội ở đây.

      “ Ra ngoài !”

      “ Ừ!”

      đến hai bước, chợt ngừng lại, giọng : “ A Ninh, cả đời này, em có thể để bảo về em ?”

      ngẩn ra, nghĩ như vậy.

      xoay người, ra ngoài.

      Sau này vận mệnh như thế nào, biết.

      khắc kia, chỉ nghĩ, vừa nãy mới hôn, sau này có thể hôn nữa

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :