1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô vợ giả mạo rất thần bí - Vọng Thần Mạc Cập (117)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 163

      rất nhàng: "Trước kia em cứ nghĩ nhất định phải trả thù cho bọn họ, để những người chủ mưu phía sau bị phát luật trừng trị, đây là lý do duy nhất để em có sức mạnh để sống tiếp. Nhưng mà, có thể sao, vậy sao? Mạc Thần Chi là người Trung quốc, tháng chín hành động, là cuộc tranh đấu giữa quốc gia. Đồng bào hi sinh, tối đa cũng chỉ có thể được truy phong làm liệt sĩ, hơn... Có số việc, sức lực chúng ta quá bé, thể làm gì."

      ngẩng đầu nhìn , mỉm cười: "Em có nghĩ đến biện pháp là đánh lén Mạc Thần Chi rồi sau đó giết người đàn bà lòng muốn giết em, hành hạ bọn họ đến chết, em rất muốn bọn họ sống bằng chết, đoán chừng khi đó em cũng thể sống tốt. Đây là biện pháp lưỡng bại câu thương, cách làm ngu xuẩn. Nhưng khi em làm như vậy có thể hại đến cha mẹ, ông nội, còn có Vãn Vãn….”

      Lúc này, trong mắt Đông Đình Phong ngoan lệ, trong trẻo nhưng lạnh lùng, mà câu cuối cùng, lại là bất đắc dĩ mà đau đớn.

      Ngữ khí và thái độ của bây giờ để Đông Đình Phong hiểu được những người trong tổ Liệt Phong chiếm vị trí quan trọng trong lòng , những người chết kia, cũng tạo thành vết thương sâu trong lòng .

      Lòng của thoáng co rút cảm giác đau nhói.

      "Người đàn bà? Người đàn bà nào?"

      Đây là điểm mấu chốt trong câu của :

      "Người đàn bà kia làm sao?"

      Ninh Mẫn ngơ ngác chút, mới phát giác mình lời nên , đột nhiên trầm mặc.

      " thể sao?"

      "Tốt nhất... nên hỏi! Việc này, cũng cần biết."

      cúi đầu.

      cảm nhận được mở rộng tấm lòng với , nhưng là tình cảm bọn họ chưa đủ sâu, đủ để ra tất cả những gì trong lòng mình, kỳ như vậy tốt rồi. Trong lòng của ai cũng vậy, cũng có vài điều thể hết với người khác, có lẽ vì muốn bảo vệ họ, hoặc coi trọng, che giấu đó cũng là chuyện bình thường.

      "Đừng cái này nữa. Còn có, được dính dáng đến tội phạm giết người. Em muốn sống tốt... Mạc Thần Chi nhất định có kết cục tốt..."

      Đưa tay nhàng vuốt tóc , khiến kìm lòng được áp vào ngực , hơn nữa còn nặng nề thở dài, thích loài hoa. Bước chân của , tự chủ được bị hấp dẫn.

      Những loài hoa hướng dương, rất cao, so với vóc dáng của còn cao hơn, vây quanh lan can, nhưng vẫn mặc kệ trở mình vào.

      Hoa hướng dương, còn gọi là hoa mặt trời, bởi vì hoa hướng về mặt trời cánh hoa màu vàng, rất sáng chói, nó đại biểu cho ánh sáng chói lọi, biểu đạt chính là loại thầm.

      "Ah ah ah ah ah... Cứu mạng cứu mạng cứu mạng... Đừng đuổi tao, đừng đuổi theo tao nữa... con chó kia đừng đuổi tao, ... Tôi chụp mày nữa, tao chụp hình mày nữa mà... Cứu mạng... Cứu mạng... Mẹ cứu mạng... chú ơi cứu con..."

      Ở trong cánh đồng hoa bát ngát, truyền đến tiếng kêu cứu của , có chút bén nhọn, đồng thời có tiếng chó sủa rất lớn.

      Đông Kỳ khẽ giật mình, cái câu kêu cứu này..., có tiếng Đông Ngải xen lẫn ngữ, nghe tiếng được tiếng .

      Nhóc chạy nhanh như bay về phía đó, bỏ rơi luôn cả a Xán bên cạnh nhóc, bóng dáng nho biến mất trong cánh đồng hoa.

      "Tiểu Kỳ, cháu chạy đâu vậy? Đừng chạy nhanh như vậy."

      Đông Kỳ trời sinh có tốc độ chạy như bay.

      "Con đến đây xem chút! về ngay."

      Phóng qua cánh đòng hoa vàng, vô số cánh hoa vàng óng ánh dính người nhóc, giống như bóng ngựa phi, trong cánh đồng thấp thoáng khi thấy khi , cảnh đẹp vô cùng.

      biết chạy bao lâu, nhóc thấy bị con chó rượt chạy như điên, bé đó vừa chạy vừa thét lên, cái nón đỉnh đầu bị gió thổi rơi xuống mặt đất, hai cái bím tóc, tung qua tung lại.

      Nhóc liền nhanh tay lấy cánh gà trong balo, còn lấy luôn cây côn được gấp gọn ra, chạy nhanh đến bên cạnh bé chạy mà té lên té xuống mấy lần, kêu câu:

      "Dừng lại. bạn chạy càng nhanh, chúng càng đuổi theo!"

      Nhóc lưu loát câu tiếng .

      "Được, được, tôi dừng lại tôi dừng lại."Bé trả lời bằng chất giọn tiếng nah được chuẩn, chạy đến bên cạnh nhóc, mãnh liệt thắng cái chân lại, trốn đến phía sau nhóc.

      "Ngồi xổm xuống!"

      Đông Kỳ vung vẩy tiết côn trong tay khiến con chó điên cuồng chạy theo dừng lại, nhưng vẫn sủa gâu gâu. Nhóc liền vứt cánh gà tay ra xa, hai cái chó đen hít hà, chạy lại ngậm chặt, nhóc vẫn cầm tiết côn quơ quơ dọa, chúng ngậm lấy cánh gà rồi quay về.

      OK.

      Nhóc buông tay thở ra hơi.

      phía sau nhóc ôm bụng thở gấp, hiển nhiên là mệt muốn chết rồi.

      Đông Kỳ quay lại, tìm balo cả mình cất kỹ tiết côn, đột nhiên biết cây rớt xuống cái gì, nhóc chỉ thấy cổ trầm xuống, theo bản năng vừa sờ, lành lạnh , trơn bóng, lại xem xét, mặt đều bị dọa trắng:

      "Ah, rắn độc..."

      Nhóc kêu to, bị dọa đến cả người cứng ngắc, trong lúc nhất thời biết làm sao bắt nó ra, chỉ có thể sốt ruột.

      xong xong, lần này, nhóc bị rắn cắn chết rồi.

      phải ở hiền gặp lành sao, như thế nào nó mới làm chuyện tốt, liền gặp chuyện xui xẻo như thế.

      Nhóc cảm thấy số đen của mình tới, nhưng lúc này cảm giác bóng dáng trước mắt chợt lóe lên, rắn bị xách :

      "Nè, cậu sợ cái gì? Con rắn này cũng đâu có độc..."

      thở hổn hển, .

      Đông kỳ nhìn kỹ lại, bé con nghiên cứu cẩn thận con rắn kia:

      " có độc, là rắn hắc mi cẩm. Thuộc giống bên ngoài..."

      xong, bé vứt rắn vào trong khe bên cạnh, con rắn kia, tê tê phun lưỡi dài ra, chậm rãi trượt ...

      "Nếu gặp rắn độc ở châu Úc, cậu sớm mất mạng..."

      phủi phủi tay, cười tủm tỉm , nụ cười đáng làm sao.

      Đông Kỳ im lặng nhìn lên trời, trong lòng điên cuồng gào thét, đây là đứa con dã man …..

      "Chó sợ nhưng sợ rắn. Cậu.. kỳ quái?"

      "Có cái gì kỳ quái hả? Mỗi người đều có nhược điểm của mình. Tớ ghét những đồ vật có lông mềm như nhung..cũng giống như cậu ghét rắn..”

      vỗ vỗ tay, nhặt lại cái nón của mình.

      Đông Kỳ đứng tại chỗ, cẩn thận đánh giá bé này, khoảng bốn năm tuổi, có mái tóc dài, mặc bộ váy bông tay, áo trắng, váy màu lam, thắt lưng có hình bướm, chân là đôi giày xăng-̣đan trắng lam đan xen, tay đeo khối bề ngoài, lưng còn mang cái balo đáng , cổ còn treo móc cái máy ảnh, chạy đường cứ lắc qua lắc lại.

      Khuôn mặt rất đáng , mũn mĩn, gương mặt cứ như búp bê Barbie, con mắt sâu sắc, cái mũi cao, miệng nho , da thịt non nớt, còn có hai cái má lúm đồng tiền, tóc mái ngang trán ...

      Đông Kỳ trừng mắt nhìn, lần đầu tiên, lại cảm thấy bé này lớn lên có chút giống mẹ mình, khiến người ta thể chán ghét.

      Dưới bầu trời xanh thẩm, màu vàng trong biển hoa, số phận của hai đứa bé cứ như vậy gặp gỡ...

      Mà xa xa, cây súng ngắm, từ hai giờ trước bắt đầu nhắm ngay vào mảnh đồng hoa vàng óng xinh đẹp này, tên bắn tỉa này có nhiệm vụ là:

      Bắn Ninh Sênh Ca và Hoắc Khải Hàng, khi bọn họ gặp nhau.

    2. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 164

      Cánh đồng hoa màu vàng bát ngát, càng tôn thêm vẻ đẹp cho hai đứa bé:

      Đứa con trai, rất tuấn tú, đứa bé , rất xinh đẹp tựa như búp bê.

      Hai đứa bé đứng đối diện nhau dưới gốc cây biết tên, tự đáng giá đối phương. Hai đứa bé đều có cách đáng giá khác nhau về đối phương, nhưng đều cảm thấy đối phương rất đẹp mắt. người giúp đánh chó, người giúp bắt rắn, lại có duyên gặp mặt như vậy.

      cười vô cùng duyên dáng, Đông Kỳ rất có hảo cảm với bé, đôi mắt to chớp chớp vừa chuyển, cười cười, lấy tay chỉ chỉ nhắc nhở bé :

      "Cậu bị thương kìa!"

      Đầu gối của bé bị trầy xướt mảnh lớn, còn chảy máu, bị dính cả bùn đất nhìn ghê cả người.

      "Hình như do lúc nãy bị con chó kia rượt nên ngã xướt, con chó kia đáng ghét! Tớ chỉ muốn chụp hình chúng nó mà thôi, sao hung dữ như vậy chứ.”

      cà nhắc nhìn xung quanh chút, thấy chỗ nào cũng hoa hướng dương, lại thấy đường , mặt trời vừa vặn lại bị đám mây che khuất, khuôn mặt nho vặn lại chỗ:

      "Cái này xong đời rồi, bị đuổi đến biết Đông Tây Nam Bắc rồi, tớ. . .tớ lạc đường mất rồi!"

      Đông Kỳ mang balo lên lưng, bên trong lòng cảm khái tiếng của bé cậu dám khen tặng, bên vỗ vỗ ngực :

      "Có mình ở đây! Bảo đảm có thể dẫn cậu ra ngoài. ở đây cũng phải là sa mạc, còn sợ tìm được đường sao? Này, cậu phải người địa phương hả?"

      "Ừm, phải!"

      "Vậy cậu ở đâu?"

      "Tớ ở Đông Ngải!"

      Khéo như vậy.

      "Mình cũng vậy!"

      Nhóc cũng bé tại xem như là bạn cùng chung hoạn nạn, bình thường Đông Kỳ rất lười quan tâm con , hôm nay cảm giác khá tốt —— bé này nhu nhược nhu nhược, dũng cảm cũng dũng cảm, ngay cả rắn cũng cầm được, đứa bé rất man. . . rất giống mẹ mình.

      "Cậu đến đây với ai?"

      Nhóc bằng tiếng Đông Ngải.

      lập tức sợ hãi lẫn vui mừng, ánh mắt xoẹt cái liền tỏa sáng: "Cậu là người Đông Ngải hả! tốt quá tốt quá. Tớ thích nó tiếng . Khó đọc lắm. . . tớ rất khó nghe đúng ?"

      "Xác thực dễ nghe chút nào!"

      Đông Kỳ thành trả lời.

      "Mẹ tớ , tớ tiếng giống như là con vịt kêu vậy á."

      Bé cười khẽ nháy mắt mấy cái, ánh sáng lấp lánh tràn đầy màu sắc khi nhắc đến mẹ. .

      Đông Kỳ nở nụ cười, so sánh này thực chuẩn xác, cũng bởi vì bé cười lên rất đáng —— ân, hình như nhóc chưa từng gặp bé nào đáng như vậy. . .

      "Người nhà của cậu đâu?"

      "Vừa mới bị lạc nhau. . . Ai, tất cả đều do hoa hướng dương làm hại. đẹp, cậu cảm thấy có đẹp hay ? Tớ còn chưa thấy hoa hướng dương nào lớn như vậy. Vừa rồi tớ chụp rất nhiều ảnh, cậu có muốn xem hay . . . Rất đẹp đó . . ."

      Đông Kỳ cảm thấy thể tưởng tượng nổi, đứa con , bị lạc đường sợ hãi, cũng loạn, còn có hứng thú xem ảnh chụp, cùng những đứa con khác rất khác xa nhau!

      Nhóc bước lên nhìn thoáng qua, lập tức bị những hình ảnh này hấp dẫn, góc chụp rất đẹp:

      "Những ảnh này là do cậu chụp ?"

      "Ừm, đẹp lắm phải , hihi!"

      "Rất đẹp!"

      Bé con híp mắt cười, má lúm đồng tiền nho lộ ra: "Tớ rất thích chụp ảnh. Mỗi lần chơi, đều mang theo máy chụp ảnh. Cậu cũng nghĩ ở gần đây sao?"

      "Ừm, mình theo ba mẹ đến nông trường chơi? Còn cậu sao?"

      Tươi cười mặt bé lập tức thu lại, có chút ưu thương trong đôi mắt long lanh kia:

      "Tớ tìm mẹ. Mấy tháng rồi tớ được gặp mẹ tớ !"

      "Vậy mẹ cậu ở đâu?"

      "Mẹ tớ công tác ở đại sứ quán Trung quốc!"

      "Nhưng ở đây đâu phải Trung Quốc! Cậu tìm nhầm chỗ chứ!"

      " biết, người lớn luôn thần thần bí bí. Tóm lại, mẹ tớ ở gần đây, chú tớ cho dù thế nào cũng phải đón mẹ về nhà . . Ta rất nhớ mẹ . . ."

      Ngữ khí của bé cứ như người lớn, mang theo chút gì đó thương cảm.

      Đông Kỳ có thể hiểu đựoc cảm giác nhớ mẹ này, vô thanh vô tức khiến khoảng cách bọn họ gần nhau hơn, nhóc khỏi dịu dàng trấn an:

      "Ngoan, nhất định cậu có thể tìm được mẹ! A, kỳ quái, vì sao cậu với chú tìm mẹ, rồi ba cậu đâu?"

      "Tớ có ba! Bọn họ chú chính là ba tớ, nhưng giờ tìm được mẹ, thể hỏi mẹ ràng, cơm có thể ăn nhiều, nhưng ba thể nhận bậy. . . Cho nên, tớ làm bộ như biết."

      Lời này chọc cho Đông Kỳ cười, biểu tình kia rất đáng —— có chủ kiến.

      "Chân của cậu sao chứ, còn có thể sao?"

      "Có chút đau! đường tiện cho lắm. . ."

      Bé cúi đầu kiểm tra miệng vết thương chút, thổi thổi, thực dũng cảm. khóc.

      "Mình đỡ cậu , hoặc là cậu gọi điện thoại cho chú, kêu chú cậu tới đón cậu. . ."

      "Tớ biết đường về, di động vừa rồi rơi mất! Tớ lạc đường. . ."

      "Mình có di động nè!"

      Đông Kỳ lấy di động trong balo ra:

      "Cậu đọc số !"

      "Tớ bấm cho. . ."
      nhận điện thoại, bấm dãy số, sau đó ngọt ngào :

      "Hello, chú, là cháu nè, thực xin lỗi chú, cháu nên vụng trộm chạy chơi . . . cháu. . . cháu lạc đường, chú có thể tới đón cháu ? Ở ruộng hoa hướng dương ạ. Dạ, cháu chờ chú tới!"

      Cúp điện thoại, bé trả điện thoại cho nhóc.

      "Cám ơn, chú kêu tớ đứng tại chỗ chờ. Chú mở định vị tìm tớ!"

      cổ tay bé có đeo chiếc đồng hồ xinh xắn, bé bấm bấm vào đồng hồ vài cái, mặt đồng hồ lập tức nhảy lên điểm màu xanh.

      "Mình ở đây chờ với cậu!"

      Ba ba qua: con trai muốn trở thành thân sĩ, thể khi dễ bé , mà phải chiếu cố bọn họ.

      Cho nên, nhóc rất thân sĩ đỡ bé lên, rồi tìm bãi đất trống, lấy miếng đệm trong balo ra, hai người ngồi xuống lại bắt đầu chuyện, tán gẫu rất hợp ý.

      "Cậu tên gì?"

      "Ninh Khuynh Vãn! Còn cậu?"

      "Đông Kỳ!"

      "Vậy cậu mấy tuổi?"

      "Mình năm tuổi!"

      "Tớ cũng năm tuổi!"

      " trùng hợp! sinh nhật cậu ngày mấy?"

      "ngày 3 tháng 5!"

      "Tớ ngày 2 tháng 5! Hắc hắc, tốt, tớ lớn hơn cậu ngày."

      "lớn hơn ngày sao?"

      Nhóc có chút nhăn mày, cảm thấy bé cười có chút xấu xa.

      "chuyện này đại biểu, tớ là chị, cậu là em trai, ở trường học thầy luôn như vậy phải sao: lướn tuổi hơn là chị hoặc , phải chăm sóc cho người hơn mình là em trai hoặc em . Em trai Đông Kỳ, về sau chị đây bảo vệ em. . ."

      xong, còn dùng tay xoa đầu nhóc.

      Chưa từng bị bé nào xoa đầu, nhóc nhất thời hóa đá:

      Nhóc thích làm em trai đâu…

      này sao cứ như quen thuộc vậy?

      "Chậc, cậu bảo vệ mình như thế nào? con chó dọa cậu tè ra quần rồi!"

      "Đó là do chị đây muốn khi dễ chó có được . . . nếu so đo với chó, chị đây phải cũng là chó sao . . . chị đây là cố ý khiến chúng nó . . . Người là động vật bậc cao, là chúa tể của vạn vật, thể khi dễ động vật cấp thấp, có biết hả."

      Này. . . Đây là cái lý luận gì chứ?

      Đông Kỳ giật giật khóe miệng, lành lạnh hỏi lại:

      "Dừng lại, cậu đây là ám chỉ mình là chó con chứ gì?"

      Bé con cười tủm tỉm :

      " có, cậu là tiểu kỵ sĩ. Kỵ sĩ chuyên môn đánh chó!"

      Đông Kỳ nở nụ cười, rất vừa lòng xưng hô kỵ sĩ này, tuy rằng kỵ sĩ đánh chó nghe có chút kỳ quái. Hơn nữa kỵ sĩ cũng là người mà!

      Quên , mình tính toán với bé. Mình muốn là thân sĩ.

      15 phút sau, ruộng hoa hướng dương bên kia, có người đàn ông lạnh lùng mang theo hai người thủ hạ về phía bọn họ, Đông Kỳ nghiêng mặt nhìn, liền ngẩn người, người nam nhân này, cậu nhận ra, mỗi ngày đều ở TV, là người phủ Thủ tướng, tên là gì đây nhỉ?

      Đúng rồi, tên Hoắc Khải Hàng. . .

      "Vãn Vãn!"

      "Chú!"

      Ninh Khuynh Vãn cười tủm tỉm chạy về phía người đàn ông lạnh lùng kia, chân cà nhắc cà nhắc.

      "Bà ơi, cháu sao lại chạy loạn như vậy hả?"

      Hách Quân theo ở phía sau lắc đầu: "Chú của cháu suýt nữa bị cháu hù chết rồi."

      Đối với hai mẹ con nhà này, để người ta bớt lo mà, cố tình trong lòng Hoắc thiếu lại xem bọn họ như bảo vật.

      “Chú, cháu xin lỗi." Ninh Khuynh Vãn ôm cổ chú, giọng xin lỗi: “Chú đừng giận cháu nha!"

      Mặc dù chú rất nghiêm túc, thích cười, nhưng đối với bé tốt lắm.

      " có việc gì là tốt rồi!"

      Hoắc Khải Hàng có trách cứ bé, ôm bé cái.

      Ở trong mắt , đứa bướng bỉnh, vậy còn là đứa rồi.

      có thể bao dung đứa bướng bỉnh chuyện gì, dù lúc tìm có chút khiến người ta khẩn trương, kinh hoàng nhưng loại kinh nghiệm này cũng là hoàn toàn mới .

      Trước kia, cũng thích trẻ con. Nhưng tại, vô cùng thương đứa bé này. Bởi vì bảo bối này do Mẫn Mẫn ban tặng cho .

      thấy chân bé bị trầy xướt, nhìn có chút ghê người, khẩn trương hỏi:

      "Cháu bị thương sao?"

      "Dạ, cẩn thận bị ngã ."

      "Chú đưa cháu về băng bó vết thương!"

      Bên cạnh Hách quân để ý tới Đông Kỳ, híp mắt chút, nhìn nhóc ánh mắt liền phátsáng:

      tốt quá, con trai Đông Đình Phong ở đây, Ninh Sênh Ca và Đông Đình Phong cũng ở gần đây.

    3. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 165

      "Cháu bé, nhà cháu ở đâu? Cháu xem, Vãn Vãn nhà chúng ta bị thương, cần tìm chỗ để xử lý vết thương, có thể đến nhà cháu làm phiền chút ?"

      Hách Quân ngồi xổm xuống, vẻ mặt ôn hòa hỏi, nghĩ muốn tìm ra chỗ ở của Ninh Sênh Ca.

      Đông Kỳ chớp đôi mắt to tròn cái, liền đưa tay chỉ về phía đông: "Ở gần đây có bệnh viện đó chú, ngay tại lộ bên kia kìa. Chú đưa bé đến đó xử lí vết thương có vẻ tốt hơn."

      biết vì sao, nhóc cảm thấy ánh mắt của hai người này có ý tốt. Nhóc liền thông minh chỉ chỗ khác cho hai người họ.

      Hoắc Khải Hàng quay đầu liếc cái, cũng chú ý tới nhóc con này, tâm khỏi nhảy dựng, ánh mắt nhìn xung quanh, lạnh nhạt :

      " đến bệnh viện trước."

      Hoặc là vào trong xe của xử lý chút, dù gì đây cũng chỉ là vết thương nên cũng có gì đáng ngại.

      Quan trọng là bọn họ chỉ muốn theo đứa này, tìm ra nơi ở của Ninh Sênh Ca,——

      Người Đông gia, đều có tính cảnh giác cao.

      nhìn ra được, đứa này vẫn luôn đề phòng bọn họ.

      Thức ăn làm xong, nhưng Đông Đình Phong còn chuyện điện thoại, Ninh Mẫn liền ra ngoài tìm Đông Kỳ, Trần Tụy nhóc chạy qua phía bên kia chơi, liền hỏi có muốn gọi điện thoại kêu nhóc về ? cười cười, cần, tự tìm, dù sao cũng gần đây thôi.

      đến bên cạnh ruộng hoa hướng dương, gặp được a Xán ta lại nhóc gặp được chuyện bên kia, liền đuổi ta chỗ khác. bật cười. Đây là gặp bạn sao?

      bật cười, năm tuổi?

      Tìm bạn ?

      giỡn sau, đứa này từ trước đến giờ thích đùa giỡn với con cơ mà.

      lấy điện thoại khởi động vị trí định vị của GPS, liền theo điểm chỉ dẫn mà tìm đến chỗ nhóc.

      Lúc chui ra cánh đồng hoa, vào bờ ruộng bên kia người dính ít phấn hoa màu vàng óng ánh rồi, trong lòng lại nhớ đến Vãn Vãn, thầm nghĩ, nếu Vãn Vãn mà nhìn thấy cảnh đẹp như vậy, chắc chắn bé vui lắm.

      Lúc này phía xa liền nghe được có người chuyện:

      "Tiểu Kỳ, tạm biệt!"

      "Tạm biệt, chúc ngươi sớm tìm được mẹ nha!"

      "Ừm!"

      Ninh Mẫn giật mình, giọng này sau lại quen tai như vậy, …

      Đây là do ban ngày suy nghĩ nhiều nên đêm đến mơ thấy sao?

      Hay là. . .

      đột nhiên ngẩng đầu, nhìn qua thấy được khuôn mặt quen thuộc, bóng dáng mà ngày đêm luôn mong nhớ xuất trong tầm mắt , kích động nghẹo ngào kêu lên:

      "Vãn Vãn . ."

      Giờ khắc này, vẫn hoài nghi những gì mình thấy phải , con .., Vãn Vãn của ….

      Ninh Khuynh Vãn vừa định trèo lên lưng, vừa nghe được có người gọi, lập tức quay đầu lại khi nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp phong tình vạn chủng đứng trong ruộng hoa hướng dương, hai mắt lập tức phát sáng, mừng như điên, đẩy mạnh tấm lưng dày rộng phía trước ra, cũng sợ đau nữa, chân thấp chân cao chạy đến, trong miệng vui mừng mỉm cười kêu lên vang vọng toàn bộ chân trời, chấn động luôn cả những đóa hoa hướng dương:

      "Mẹ!"

      Đông Kỳ chậm rãi quay đầu liền ngẩn ra, nhóc suy nghĩ vận khí của bé này tốt, nhanh như vậy mà tìm được mẹ rồi, nhưng khi nhóc nhìn người đó cả người liền choáng váng, hai mắt trừng to như muốn rớt ra ngoài.

      Này này, này ràng là mẹ của cậu nha!

      Mà người đàn ông vốn ngồi chồm hổm định cõng bé, cũng chậm rãi đứng lên, khuôn mặt lạnh lùng khi thấy liền xoạt qua tia mềm mại, như có cái gì đó chặn trong cổ họng của , hầu kết ngừng nhấp nhô, có chút cảm giác thô ráp, hốc mắt ướt át:

      Mẫn Mẫn!

      Người con khiến vừa và vừa hận.

      cứ như vậy xuất , mà hề báo trước.Đúng vậy, có bị thương, vẫn tốt, mất tích bốn tháng, rốt cục cũng xuất ở trước mặt , những ngày nhớ nhung cứ như bờ đê bị vỡ tràn vào đồng ruộng.

      hận thể lập tức chạy qua ôm vào lòng để thỏa mãn những ngày nhớ nhung khát khao , để có thể cảm nhận được hơi thở của người con khiến mất ăn mất ngủ, muốn biết còn sống.

      Nhưng , làm như vậy, mà là hít hơi sâu, đè xuống kích động trong lòng, từng bước từng bước đến đó, nhìn hai mẹ con ôm thành đoàn, nhìn mái tóc dài của khắc sâu vào lòng —— lẳng lặng đứng đó, cả người căng cứng.

      càng ngày càng đẹp, cũng càng ngày càng kiều diễm động lòng người rồi, dáng vẻ tươi cười sáng ngời đó, hơn nữa rất kích động.

      Tim của , cứ bang bang đập loạn. Cả người, hình như càng tràn đầy sức sống.

      Mỗi người đều có cái tín ngưỡng riêng, là tín ngưỡng của là ánh mặt trời có thể chiếu ấm lòng , gọi sáng cả thế giới của .

      Mất , cuộc sống của ảm đạm mất ánh sáng, mất cả phương hướng.

      Cho nên, từ nay về sau, giữ chặt lấy , giữ chặt ánh mặt trời này, bao giờ buông tay nữa.

      Ở phía trước.

      "Mẹ, mẹ, con nhớ mẹ muốn chết, hức…con nhớ mẹ muốn chết luôn ..hức . . ."

      Bé con gắt gao ôm lấy cổ , hai chân lại càng quấn chặt hông , nước mắt nước mũi thi đua nhau mà chảy, miệng vội vàng kêu, còn ngừng hôn lên mặt .

      Ninh Mẫn ôm chặt đứa đáng này, cảm giác mất mát cuối cùng cũng được lấp đầy, thời gian năm năm hai mẹ con luôn nương tựa lẫn nhau, sinh mệnh sớm dung nhập vào chỗ, bây giờ chỉ xa cách bốn tháng nhưng cuộc sống của họ bị phá vỡ, giờ phút này, gặp lại con của mình, chỉ cảm thấy như cách đời. Giống như những kiếp nạn bấy lâu nay chỉ là giấc mộng, khi tỉnh mộng trở lại chính mình. Đây mới là con người của .

      "Vãn Vãn, Vãn Vãn. . . mẹ cũng rất nhớ con, mẹ nhớ con lắm, Vãn Vãn. . ."

      Chuyện này luôn dấu trong lòng, chỉ cần nghĩ tới, tâm liền đau dử dội.

      "Mẹ nhớ con sao mẹ về tìm con? Mẹ, mẹ bị lạc đường sao! Mẹ bị lạc đường sao?"

      Vãn Vãn nghẹn ngào , ủy khuất bưng lấy mặt :

      "Mẹ có biết con sốt ruột lắm ?

      "Con tưởng mẹ quan tâm con nữa?

      "Mẹ mỗi lần khi mẹ ra ngoài đều ôm con cái lâu. Chiều về cũng đến trường đón con, đến tối mẹ cũng nhất định làm bàn thức ăn to đợi con, nếu con ngủ trước nhưng đến khuya con giật mình cũng thấy mẹ ngủ bên cạnh con, ăn sáng xong đưa Vãn Vãn học, con muốn mẹ chạy moto chở con học . .”

      "Mẹ, mỗi ngày con đều đợi mẹ, nhưng mẹ vẫn xuất .

      "Mẹ..con bị bệnh, mấy ngày trước con bệnh đến hồ đồ, Vãn Vãn muốn mẹ dỗ Vãn Vãn, dỗ con uống thuốc, thuốc đắng lắm mẹ. . .

      "Mẹ, sao mẹ vứt bỏ con lâu như vậy. . .

      "Mẹ đáng ghét, đáng ghét . . .

      "Sao mẹ có thể để Vãn Vãn thương tâm như vậy hức hức. . .

      "Mẹ có biết , Vãn Vãn nhớ mẹ nhiều lắm. . . nhớ tới tâm đều đau. . ."

      Giọng mềm mại mang theo nồng đậm nức nở, miệng đáng ghét, nhưng hai tay lại ôm chặc chẳng buông.

      "Vậy sao? Mẹ xin lỗi Vãn Vãn! Sao con lại sinh bệnh? Bây giờ con thấy sao rồi?"

      Ninh Mẫn lau nước mắt mặt bé, vuốt ve gương mặt vốn dĩ tròn trịa giờ gầy rất nhiều.

      Vãn Vãn muốn trả lời, bị người giành trước :

      "Con bé nhớ em, buổi tối thừa dịp bảo mẫu ngủ, mình lén chạy tới ban công chờ em, nên bị cảm lạnh, sốt cao vài ngày lùi, trong miệng vẫn gọi tên của em. Ngày 11 tháng 1, con bé sốt đến gần như còn ý thức, ngày đó, Hách Quân gọi điện thoại cho biết tìm được em, vốn định dẫn con cùng tìm em, con bé rất nhớ em nó rất muốn nhìn thấy em, nhưng tình huống cơ thể lúc đó của con bé rất xấu, nên dẫn con bé theo, nếu nó lại thất vọng rồi. Lúc bay đến Ba Thành em cũng rời , Mẫn Mẫn em bị lạc bên ngoài lâu như vậy, em nhớ đường về sao? Ở ngoài lâu như vậy, có phải đến lúc em nên về nhà …?

      giọng trầm thấp đặc trưng của người đàn ông vang lên.

      Lúc Ninh Mẫn đến đây cũng thấy Hách Quân và Dương Khai đứng ở đây, chỉ duy nhất thấy Hoắc Khải Hàng, toàn bộ lực chú ý của đều đặt người Vãn Vãn, lúc đến đây chỉ thấy Vãn Vãn muốn leo lên lưng người đó, mà người đó lại quay lưng về phía nên cũng biết người nọ là ai. Nhưng giờ biết, người vừa định cõng Vãn Vãn, lại là Hoắc Khải Hàng.

      Hoắc Khải Hàng, Hoắc Khải Hàng, chỉ cần nhắc đến tên này, lòng của phát run. Người từng khiến cho cảm thấy hạnh phúc vui vẻ, tại chỉ khiến đau đớn và bắc đắc dĩ.

      quá nồng nhiệt, cái tình cảm khi còn trẻ, quá mức nồng nàn, giữ lại chút gì cho mình, nhưng lại rơi vào kết cuộc thương tích đầy mình, dù sau khi lần nữa bắt đầu cuộc sống, nhưng cái loại đau đớn này, vẫn quên được. Nay, nó càng khắc cốt ghi tâm.

    4. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 166

      đứng thẳng lưng, chậm rãi ngẩng đầu, bốn phía đều là hoa hướng dương, màu vàng kim chói mắt, người đàn ông đó mặc áo sơ mi đen ngắn tay và cái quần tây đen, cổ cũng thắt cà vạt nhìn rất thoải mái, đầu tóc vẫn màu đen dài ngắn vẫn như 6 năm trước, cước bộ trầm ổn từng bước lại gần.

      Khuôn mặt từng quen thuộc kia cho dù nhắm mắt vẫn miêu tả ràng..

      Người đàn ông này thích cười, trước mặt người khác ta cứ như tượng đá, dù có chuyện gì sắc mặt của ta cũng thay đổi khiến người khác biết nghĩ gì, tất cả mọi người đều kiêng kị ta, chỉ có sợ. Có lẽ đây chính là duyên cớ.

      Sau đó mới phát , người đàn ông này khi cười rất đẹp, khuôn mặt như phát ra ánh sáng mông lung, làm người ta dời mắt được.

      Ninh Mẫn hít hơi sâu, chậm rãi dời mắt chỗ khác, trong đáy mắt có chua xót cùng đau khổ —— từng nồng nhiệt như thế, nhưng nghĩ tới có ngày đau khổ như vậy, muốn vứt bỏ tâm lại đau đến thở nổi.

      "Tiểu Ninh?"

      Bên trong cánh đồng hoa, có người đàn ông vừa mừng vừa sợ kêu tiếng.

      Ninh Mẫn vừa quay đầu, liền thấy người đàn ông cũng vừa bước tới, là trung tướng Nhuế, gặp được người đàn ông này có kiên cường như thế nào cũng có chút kích động: "Tiểu Ninh, cuối cùng cũng tìm được cháu rồi, cuối cùng cũng tìm được rồi..”

      Người đàn ông bước nhanh qua như người cha ôm lấy , gắt gao ôm lấy Ninh Mẫn ôm Ninh Khuynh Vãn.

      Ở trước mặt người đàn ông cao to này, Ninh Mẫn bé, nhưng cái ôm này cũng khiến mũi Ninh Mẫn ê ẩm.

      Ánh mắt lưới qua, cũng nhìn thấy Dương Khai và Hách Quân, mặt họ đều mang theo nụ cười sau khi gặp lại, nụ cười muôn vàn cảm khái lòng đầy chua xót .

      Mà phía sau bọn họ, cậu bé trai sắc mặt tái nhợt thể tin được nhìn màn này, chuyện phát sinh trước mắt —— Đông Kỳ chỉ cảm thấy như mơ.

      "Ông Nhuế, ông đừng ép sát con như vậy!"

      Ôm quá chặt, Ninh Khuynh Vãn cúi đầu lên tiếng kháng nghị.

      Lúc này Nhuế Kính mới buông ra, bé con mới chịu trợt xuống, liền nghe mẹ mình với Hách Quân: "Trợ lý Hách, có thể dẫn hai đứa này qua bên , tôi có chuyện cần . . ."

      "Được, đội trưởng Ninh đây là lần thứ 2 Hoắc thiếu vứt bỏ hết thảy tìm , . dù trong lòng có oán giận ấy, cũng mong có thể đặt mình vào hoàn cảnh ấy mà suy xét…. ."

      xoa đầu Ninh Khuynh Vãn : "Vãn Vãn, mẹ con có chuyện muốn với ông và baba con, chúng ta qua bên kia chờ chút nhé. . ."

      Vãn Vãn nhìn mẹ cái rồi gật đầu, xoay người chạy về phía Đông Kỳ vẻ mặt vui mừng, kiêu ngạo :

      "Em trai tiểu Kỳ, em thấy , chị tìm được mẹ rồi ..haha…”

      Đông Kỳ mím môi, cau mày, rống lên:

      "Ngươi bậy bạ gì đó. . . Người đó là mẹ của tôi. . . Sao có thể là mẹ ngươi được chứ?"

      Nhóc chạy lại Ninh Mẫn, kéo tay vội vàng kêu:

      "Mẹ, chúng ta về nhà , chúng ta về nhà. . ."

      Nhuế Kính cúi đầu cao thấp đánh giá nhóc: "Tiểu tử này, chính là con trai Đông Đình Phong sao?"

      "Phải! Tôi là con trai Đông Đình Phong. Mấy người đừng nghĩ muốn bắt cóc mẹ tôi. Mẹ, chúng ta về nhanh . Ba ba đợi chúng ta về ăn cơm đó. . .. . ."

      Nhóc sử dụng hết khí lực bú sửa mẹ hung hăng lôi kéo về. . .

      Ninh Mẫn bị kéo vài bước.

      "Nè, nè Đông Kỳ, sao cậu có thể nhận mẹ bậy bạ như thế hả, đây là mẹ của tôi, cậu mau buông ra. . ."

      Ninh Khuynh Vãn vốn đnag cao hứng vì tìm được mẹ, đấy là chuyện vô cùng vui nên bé mới muốn chia sẻ với người bạn mới quen này, ai biết lại gặp chuyện như vậy. Mẹ chỉ sinh mình bé thôi, sao cậu ta lại tùy tiện nhận mẹ người khác như vậy chứ?

      Bé gấp đến dậm chân, chạy tới kéo mẹ về.

      "Này, đây là mẹ của tôi, ngươi đừng kéo mẹ tôi. . ."

      Đông Kỳ trợn mắt nhìn bé, có chút tức giận, sớm biết người này tới giành mẹ với cậu, lúc nãy cậu cứu bé.

      Vãn Vãn cũng trừng lại, vừa vội vừa giận ôm chặt tay kia của mẹ.

      "Ngươi bậy, đây là mẹ ta!"

      "Ngươi mới bậy đó, ràng đây là mẹ ta!"

      "Mẹ ta chỉ sinh ta, có sinh chị hay em !"

      "Mẹ ta cũng chỉ sinh mình ta, trai hay em trai gì cả!"

      " chung đây là mẹ ta!"

      "Hừ, tóm lại đây là người mẹ mà ta tìm, Đông Kỳ người mau buông tay mẹ ta ra, nếu ta đánh ngươi đó!"

      Ninh Khuynh Vãn đen mặt rống, khi chuyện liền hung hăng giơ tau đánh thẳng vào mặt nhóc, lại bị Ninh Mẫn giữ lại:

      “Vãn Vãn mẹ dạy con thế nào hả, chuyện với người khác phải biết phân phải trái, đừng động tí là ra tay đánh người mà. Vũ lực giải quyết được chuyện gì hết. Chỉ khiến mọi chuyện rối loạn thêm thôi!"

      "Nhưng do cậu ta nhận mẹ bậy bạ mà."

      Ninh Khuynh Vãn bĩu môi.

      "Ta nhận bậy! Đây là mẹ ta."

      Đông Kỳ nhăn mày, sáng sớm nghe được ngữ khí của mẹ có chút khác lạ, hiểu sao có ý nghĩ kinh hoàng xuất trong đầu cậu, cậu quyết định trước tiên phải gọi điện thoại cho baba biết mới được.

      Nhóc cũng đấu võ mòm với bé nữa, lấy điện thoại ra điện cho baba, miệng vội vàng :"Ba ba, xảy ra chuyện rồi, baba mau tới đây , mẹ sắp bị người ta cướp rồi. . ."

      Nhóc còn chưa xong, điện thoại bị đoạt, cuộc gọi bị tắt, điện thoại còn bị ném ra xa.

      Khi dễ đứa bé, là chuyện vô cùng mất mặt, nhưng trong tình huống này Hách Quân chỉ có thể làm vậy.

      Đông Kỳ híp híp mắt, hơi giương cái miệng nhắn ra, nhìn về phía cái điện thoại bị ném, quay đầu lại căm tức nhìn Hách Quân, vô cùng tức giận :

      "Đây là tài sản cá nhân, vị tiên sinh này, cố ý hư hại hay làm mất tài sản của người khác, căn cứ vào đều 302 của《 luật dân 》 Đông Ngải Quốc, tiên sinh phải trả phí bồi thường gấp mười lần."

      Hách Quân nao nao, ai cũng con của Đông Đình Phong là thiên tài xem ra cũng phải lời đồn a. Tuổi còn , mà hiểu 《 luật dân 》 tới như vậy.

      "Pháp luật có điều này khongo sai. Vấn đề là ngươi có nhân chứng sao? có nhân chứng, mọi chuyện chỉ là suông, luật pháp, chú ý nhất là nhân chứng vật chứng đều đủ."

      hỏi ngược lại.

      "Có, mẹ ta là nhân chứng cho ta."

      Đông Kỳ ngẩng đầu lên, khuôn mặt theo tiếp, tay nắm chặt tay mẹ mình.

      Hách Quân nở nụ cười, liếc sắc mặt tái nhợt của Ninh Mẫn:

      "Đáng tiếc ..."

      "Đủ rồi, Hách Quân!"

      Ninh Mẫn biết ta muốn chối bỏ thân phận của với Đông Kỳ, khỏi lạnh lùng tiếng ——tổn thương Đông Kỳ, đây là chuyện muốn xảy ra nhất.

      Hách Quân chỉ cần câm miệng.

      Đông Kỳ là đứa bé thông minh, thấy mẹ vẫn bảo vệ nhóc, liền mượn cơ hội này nắm tay lôi kéo về:

      "Mẹ, mẹ đừng để ý đến bọn họ, chúng ta về , baba đợi đó."

      Trực giác cho nhóc biết, những người này xuất , mang đến phiền toái cho baba và nhóc, nhóc rất chán ghét ánh mắt mà Hoắc Khải Hàng nhìn mẹ..

      "Đông Kỳ, ta cảnh cáo ngươi, cho phép ngươi lôi kéo mẹ ta..."

      Bên kia, Ninh Khuynh Vãn vốn bực bội, chạy tới đẩy Đông Kỳ ra.

      "Vãn Vãn, dừng tay. Tiểu kỳ, con đừng nháo!"

      Đối mặt với tranh đoạt của hai đứa bé này, Ninh Mẫn có chút đau đầu, tại nên giải thích việc này thế nào đây?

      Aizzz, chuyện phiền phức luôn xuất hề báo trước.

      Hai đứa bé đều ngẩng đầu lên, nhìn , sau đó lại trừng mắt nhau, đều phục.

      "Hách Quân, dẫn hai đứa lại đằng kia chơi chút . Kỳ Kỳ ngoan ngoãn đến đó chờ lát được ? Còn có Vãn Vãn thu liễm lại tính xấu của con chút, lát nữa mẹ chuyện với con... Tóm lại, hai con được cãi nhau nữa... Có nghe ... Nếu mẹ tức giận..."

      rút hai tay mình ra, sau đó xoa đầu hai đứa, rất nghiêm túc .

      "Được rồi... Tiểu Kỳ nghe lời mẹ mà..."

      "Dạ... Chỉ cần cậu ta giành mẹ với con cái gì cũng được ạ."

      Đông Kỳ qua bên, liên tiếp quay đầu lại, cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái.

      Chẳng lẽ Vãn Vãn là con của mẹ?

      Làm sao có thể?

      Vãn Vãn cũng tránh qua bên, liên tục nhíu mày, nghiêng đầu suy nghĩ:

      "Hình như mẹ cũng biết ngươi. Chẳng lẽ đây là con nuôi của mẹ?"

      Mí mắt Đông Kỳ nhảy cái, liếc xéo bé cái, đột nhiên nhớ đến trước đây mẹ có qua..., trong lòng khỏi nghĩ tới, liền trừng mắt cãi lại:

      "Ngươi mới là con nuôi..."

      Bên kia, Ninh Mẫn xong liền nhìn hai đứa cúi đầu qua đó, cũng có cãi nhau nữa mới thở dài hơi. Quay đầu lại, đứng ngay ngắn nhắc tay chào Nhuế Kính bằng nghi thức quân đội, bình tĩnh báo cáo:

      "Báo cáo trung tướng Nhuế, lính đặc chủng số DLF621 có mặt. Hành động tháng chín, tổ Liệp Phong xuất động bảy lính đặc chủng, mục tiêu là nghĩ cách cứu viện Thủ tướng bị Trúc quốc bắt giữ. Bởi vì Trúc quốc mưu từ trước nên hành động lần này có năm người hi sinh, người mất tích, chỉ còn lại lính đặc chủng số DLF621 may mắn còn sống sót. Nhưng số DLF621 còn mặt mũi nào về đơn vị, nên tự mình lêu lỏng bên ngoài, vi phạm kỹ luật quân nhân, nguyện ý tiếp nhận hình phạt của cấp !"

      "Phạt cái gì mà phạt? Cháu trở về là tốt rồi! Đứa này, aizzz, mấy tháng nay khiến chúng ta khẩn trương lo lắng muốn chết, cháu cũng biết vì chuyện của cháu mà mẹ con khóc hết nước mắt, trở về là tốt rồi..."

      Nhuế Kính thương cảm .

      Ninh Mẫn chậm rãi thu tay lại, nhìn Nhuế Kính, lại nhìn người đàn ông luôn dùng ánh mắt thâm tình nhìn , ra câu khiến người ta tái tê lòng:

      "Báo cáo trưởng quan, tôi tình nguyện coi như mình chết."

      "Cháu mê sảng cái gì hả!"

      Nhuế Kính ngẩn ra, lập tức quát lớn.

      "Báo cáo trưởng quan, đây phải mê sảng, tổ Liệp Phong cho tới bây giờ vẫn là chỉnh thể, hôm nay các chiến hữu đều chết ở Trúc quốc, nhưng Ninh Sênh Ca vẫn còn sống đời này, đây phải chuyện may mắn, mà là chuyện thương tâm cỡ nào. Mấy tháng nay, Ninh Sênh Ca tuy vẫn sống nhưng so sánh với cái chết càng thống khổ hơn gấp trăm ngàn lần. Giãy dụa trong địa ngục dễ chịu chút nào. Khi Mạc Thần Chi giết đồng đội tổ Liệp Phong, cũng giết chết Ninh Sênh Ca. Ninh Sênh Ca của tại chỉ là cái xác hồn!"

      Nghe được những lời này, sắc mặt Nhuế Kính cứng đờ, dáng tươi cười cũng ngưng trệ.

    5. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 167

      im lặng nhìn qua khuôn mặt trắng bệch của Hoắc Khải Hàng, thấy ta giang hai tay tới như muốn ôm lấy người phụ nữ lạnh lùng này.

      lại lùi ra sau.

      Ninh Mẫn muốn liên quan đến người đàn ông này nữa, biết nếu ta ôm nhất định có thêm nhiều phiền toái, nên lựa chọn lui ra.

      từng rất thích được ôm vào ngực, lồng ngực dày rộng này khiến ấm áp, cho cảm nhận được an toàn, nhưng mà hôm nay người đàn ông này chỉ khiến trái tim băng giá và đau đớn.

      tránh cái ôm của , bình tĩnh mà lãnh đạm nhắc nhở:

      "Trưởng quan Hoắc, xin tự trọng!"

      "Mẫn Mẫn..."

      trầm thấp kêu , đôi tay nắm chặt, cái xưng hô xa lạ đó khiến khó chịu.

      "Xin trưởng quan hãy gọi tôi là số DLF621, hoặc cũng có thể là Đông phu nhân!"

      lạnh lùng cười :

      "Ngày 3 tháng 11, tôi thành đại thiếu phu nhân Đông gia ở Ba Thành. Hoắc trưởng quan, đoạn tình cảm ngày đó của tôi và trở thành quá khứ. Mong đừng kêu tôi bằng cái tên thân mật như vậy ... nếu vượt quá giới hạn, chồng của tôi vui.”

      Lời cực kỳ tàn nhẫn, vẻ mặt mỉm cười lãnh khốc vô tình, chỉ cách xưng hô nhưng phủ sạch hoàn toàn quan hệ của hai người.

      Giờ khắc này, đau đớn, giống như có ai đó lấy dao găm cắt xuống thịt của ——

      Khối thịt này là , sáu năm trước bám sâu vào trong máu của , sáu năm sau nó càng hòa tan vào ý niệm của , cho dù bị phản bội nhưng phần tình cảm này vẫn khắc sâu trong lòng.

      phải sau, những năm gần đây luôn sống mình quen bạn trai, vì cảm thấy có người đàn ông nào xứng đáng làm cha của Vãn Vãn, cũng có lẽ bởi vì tình cảm đó quá sâu.

      Hôm nay, muốn đem tình cảm này vứt bỏ.

      Bởi vì là vợ người khác, muốn có trách nhiệm với người đàn ông của mình.

      Giây phút này, nhìn khuôn mặt trắng như tờ giấy của , cả người như đóng băng ở trước mặt mình, đôi mắt mang nhiều nhớ nhung, lộ ra bi ai và cam lòng, cắn răng :

      "Đông phu nhân? Vậy tôi có nên chút mừng ? Được gả cho người chồng lý tưởng?"

      Trong giọng của đầy thống khổ.

      Sáu năm rồi, vì muốn mình cường đại hơn, bỏ ra sáu năm để chờ đợi, sau đó tìm , muốn bày tỏ lòng mình nhưng hết chuyện này đến chuyện khác liên tiếp xảy ra khiến trở tay kịp, hành động tháng 9, là lựa chọn đau khổ nhất của , sau đó tuyệt vọng tìm kiếm, bi thương chờ đợi thẩm lí và phán quyết, nhưng lại ngoài ý muốn nhận được kinh hỉ lớn, sau đó lại là cái tin dữ đáng sợ như vậy...

      còn chưa cảm nhận được niềm vui bị đau đớn tra tấn, cho tới hôm nay thấy được còn sống, nhưng cảm giác được mừng như điên mà là đau đớn hơn trước..

      tờ giấy kết hôn, đẩy người con sắp thuộc về cho người đàn ông khác. thành vợ của người ta.

      Việc này với quá mức châm chọc.

      Ninh Mẫn hít sâu hơi, nghiêng đầu nhìn nam nhân mà từng nghĩ gả cho , trở thành người vợ của , làm người vợ hạnh phúc. Nhưng phá tan ý nghĩ của . Bốn tháng trước, lúc cầm nhẫn đến cầu hôn , gần như muốn gật đầu, vì Vãn Vãn cũng vì mình , nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.

      Bởi vì do dự, ma xui quỷ khiến bỏ lỡ nhau.

      "Mẫn Mẫn, sao cháu có thể lấy hôn nhân làm trò đùa?"

      Nhuế Kính nghiêm túc lắc đầu:

      "Việc này do cháu nhất thời hồ đồ thôi!"

      "Báo cáo trưởng quan, tôi rất tỉnh táo! Khi trưởng quan Hoắc buông tha cho tổ Liệp Phong, bức tôi vào con đường chết, chồng của tôi Đông Đình Phong cứu tôi, để tôi có dũng khí sống tiếp. Khi ký tên lên tờ kết hôn này, tôi rất thanh tỉnh."

      Giọng trầm tĩnh của vang lên, câu như con dao vô hình đâm vào lòng người

      Tâm của Hoắc Khải Đường như máu, hung hăng nắm chặt nắm tay: người con nhất, lại ra lời này, từng chút từng chút lăng trì linh hồn của .

      biết hận , cho nên chọn phương thức này để trả thù , để chấm dứt tình cảm của ...

      Nhưng cam lòng tiếp nhận này.

      là vợ người khác.

      vẫn muốn có trái tim , bao giờ thay đổi.

      Việc trước mắt là thể cứng đối cứng với .

      càng dùng những lời lẽ này chọc giận , vậy càng phải tỉnh táo—— đúng, phải tỉnh táo, cho thời gian cũng như cho bản thân mình thời gian, sau đó từng chút phá vỡ bức tường trong lòng , nếu bây giờ cứng rắn chống đối với nhất định có kết quả tốt.

      "Ninh Sênh Ca tôi cần biết là phu nhân của ai, nhưng trước mắt là đội trưởng tổ Liệp Phong phải về đơn vị nhận lệnh, đây là cương vị công tác của . Cũng là nguyên nhân chủ yếu hôm nay chúng tôi tới đây, tôi mong có thể phối hợp quay về nước để tiếp nhận điều tra quân "

      dùng lý trí để xử lý chuyện này, sắc mặt bình tĩnh rợn sóng, giống như sỡ dĩ có mặt ở tại đây chỉ do công việc chứ có nữa điểm tư tình, thậm chí còn chào với theo nghi thức quân đội:

      "Chiều nay, hài cốt của các thành viên trong tổ Liệp Phong được chuyển về thủ đô. Thân là đội trưởng nên có mặt trong nghi thức bàn giao hài cốt của họ."

      Vốn những lời cự tuyệt chuẩn bị sẵn nhưng vì câu này mà ngăn lại trong cổ họng.
      Ninh Mẫn ngơ ngác nhìn , phải ?

      Các đội viên đều được đưa về sao?

      Sống mũi cay cay, bốn tháng rồi, bốn tháng cuối cùng bọn họ cũng có thể trở về nhà.

      Bọn họ sống ra ngoài, nhưng trở về chỉ là những cái xác, thân nhân của bọn họ có bao nhiêu thống khổ ….

      "Về cùng ! Hậu của các đội viên, nghĩ em muốn tự mình an bài cho họ!"

      Ngữ khí của Hoắc Khải Hàng ôn hòa hơn nhiều.

      Hai hàng nước mắt chậm rãi rơi xuống.

      Người đàn ông này rất hiểu , lấy lý do này để cho có cách nào cự tuyệt .

      Quay về đó là chuyện phải làm rồi.

      "Được, tôi trở về."

      nhắm mắt lại, đáp ứng.

      "Vậy thôi! Bây giờ chúng ta tới sân bay!"

      thở dài hơi, trong lòng chua xót, muốn bước lên dắt tay , lúc này lộ ra yếu ớt, bất lực, rất muốn ôm vào lòng.

      lại giống như lâm đại dịch mà lùi về sau :

      "Chiều nay mới tổ chức nghi thức phải ? Được rồi, đến lúc đó, chồng tôi đưa tôi tới Quỳnh Thành. Tôi dẫn họ , tôi cũng đón họ về, đó là trách nhiệm của tôi. cứ yên tâm, tôi nhất định tham gia."

      lại lần nữa xát muối vào tim .

      Tâm của Hoắc Khải Hàng thoáng run rẩy.

      "Hoắc Khải Hàng, tôi rất nhớ Vãn Vãn, có thể để con bé ở lại đây với tôi . , còn những chuyện khác đợi tôi đến Quỳnh Thành rồi tiếp..."

      Ninh Mẫn để ý tới người đàn ông nhíu mày trước mặt, xoay người về phía hai đứa .

      " để Vãn Vãn ở lại đây! Nếu em nhớ Vãn Vãn hãy trở về với ."

      Lời lạnh nhạt của khiến mặt Ninh Mẫn tái nhợt, lòng càng lạnh.

      Đột nhiên cảm thấy muốn nhận quyền nuôi dưỡng Vãn Vãn từ tay người đàn ông này là chuyện vô cùng khó.

      Ninh Mẫn nhịn nhịn, nhưng cách nào đè nén lửa giận hừng hực trong lòng, quay phắt lại, đáy mắt có tia lửa bắn ra bốn phía:

      "Hoắc Khải Hàng, còn muốn hại tôi như thế nào nữa mới cam tâm hả?

      "Bốn tháng trước, nếu như phải chạy tới Trung Quốc dẫn Vãn Vãn , tôi cũng gặp những chuyện chết tiệt này. Trong bốn tháng qua, tôi sống bằng chết, tất cả đều do ban tặng đó, vất vả tôi mới sống yên ổn chút lại xuất can thiệp vào cuộc sống của tôi? thể để tôi sống yên ổn sao? Vãn Vãn là con của tôi, nó là khối thịt trong lòng tôi. Sao có thể nhẫn tâm đoạt nó lần nữa rời khỏi tôi hả?.

      "Hoắc Khải Hàng, trong mắt tôi là gì hả?

      "Cần tìm tới, cần vứt bỏ. Tôi là người, chứ phải đồ vật, rốt cuộc có để ý tới cảm nhận của tôi ?

      "Xin hỏi, rốt cuộc tôi làm gì sai? Mà muốn gọi tới tới, muốn đuổi phải hả?"

      rống to, ủy khuất, thống khổ… lòng của nàng, sớm chứa đầy thương tích:

      " đừng như vậy nữa được ? Tôi cần gì nhiều, tôi chỉ muốn có gia đình hạnh phúc, chỉ đơn giản vậy thôi, cũng được sao.

      "Cũng bởi vì mà sáu năm trước tôi vứt bỏ cha mẹ mình; tôi biết, ai cũng tôi ngốc, bởi vì sáu năm nay tôi vẫn mình nuôi nấng Vãn Vãn, tôi biết, nhưng ai kêu tôi đứa nhiều như vậy; bởi vì , chiến hữu của tôi đều hi sinh nơi đất khách quê người, xin lỗi, những chuyện này tôi đều biết…

      "Hoắc Khải Hàng, Ninh Sênh Ca chết rồi, ta chết trong tai nạn máy bay ở Trúc quốc, là do đẩy ta vào con đường chết phải sao?

      " tại, tôi chỉ muốn sống yên ổn chút, vậy mà cũng lấy Vãn Vãn để bức tôi sao?

      "Có phải hay , muốn ép tôi chết mới vừa lòng sao?

      " biết ? Tôi sống mệt mỏi lắm rồi? Chuyện tới nước này còn muốn tra tấn tôi sao nữa hả!"

      Câu cuối cùng rống lên như người bị tâm thần.

      Hoắc Khải Hàng trả lời, thấy thể khống chế cảm xúc của mình, chưa từng dùng cảm xúc này đối với , tâm hiểu sao cứ đau. .

      Khó chịu!

      khó chịu, sao biết chứ.

      Người từng ân ái, hôm nay lại lấy thù hận để đối diện nhau.

      Tình cảm của sao lại tới mức này chứ?

      nghĩ ra, càng muốn nghĩ tới.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :