1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô vợ giả mạo rất thần bí - Vọng Thần Mạc Cập (117)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 158

      Đứng ở trước mặt Ninh Mẫn người khoảng hai mươi tuổi, mặt trái xoan, gương mặt tuấn tú, mặc đồ thể thao, quần cụt, đầu cũng đội nón thể thao, người cao mét tám, thân hình gầy gò, nhìn qua giống như học sinh, giờ phút này, vẻ mặt bị thương, biểu rất chân thành.

      Khéo miệng Ninh Mẫn giật giật, khỏi sờ cái trán, nhớ lại carh tượng ba tháng trước những lời này dụ dỗ a Thuận——

      Lúc gặp đựơc a Thuận ở Trung Quốc, khi đó chạy trốn, thấy được cậu ta và mấy người Mạc gia đánh nhau, vốn cũng muốn xen vào chuyện của người khác, nhưng vô tình nghe những người đó muốn diệt cỏ tận gốc. Căn cứ vào nguyên tắc kẻ thù của địch là bạn của mình, có lòng tốt cứu mạng.

      Lúc ấy, cứ nghĩ cậu ta sống nổi tới ngày thứ hai, bị thương nặng như vậy lại có cách đưa cậu vào bệnh viện... chỉ có thể chạy tìm thảo dược, nhưng khi trở lại thấy cậu ta ở đâu, tìm hoài mà cũng gặp.

      nghĩ cậu bị kẻ thù bắt , còn thương tâm hai ngày ——

      Khi đó, trải qua nhiều lần sống chết, tâm vô cùng nhạy cảm.

      nghĩ tới cậu ta còn sống.

      Trong lòng cảm thán chút, quay đầu thấy Đông Đình Phong nhướng mày, lại dùng loại ánh mắt dịu dàng nhìn , khỏi nhăn mày, nhún nhún vai, buông tay, :

      "Chớ chấp nhất với cậu ta, cậu nhóc năm nay mười tám tuổi, thời kỳ phản nghịch, ba tháng trước, ở Trung Quốc tôi gặp được cậu ta. Vô cùng ngang bướng."

      "Vợ à, sao em lại giới thiệu với người ta như vậy? Dù sao chúng ta từng có hôn ước..."

      A thuận nhăn mày tuấn tú, ánh mắt mấy lương thiện quét qua Đông Đình Phong, ánh mắt lộ ra tia địch ý.

      "Câm miệng, còn dám kêu loạn nữa... Trừ gọi chị Ninh, cái khác đều được gọi, gọi chị Ninh, mau gọi chị Ninh .."

      Nhóc chết tiệt này, tạo thêm phiền phức cho .

      ", vợ... a, đừng nhéo tai tôi, đừng nhéo tai tôi a, chị Ninh, chị Ninh..đau quá..."

      A thuận nghĩ tới nhéo , lực tay còn lớn như vậy, khỏi kêu thảm thiết —— cậu sống tới lớn như vậy, chưa có bị người phụ nữ nào khi dễ như vậy đâu.

      bờ biển xanh thẩm, xinh đẹp, hung hăng nhéo lỗ tai người con trai cao to, tay kéo tay cậu ta ra sao, bên cạnh có người đàn ông đứng nhìn, mặt đầy ảo não, lúc nhìn thấy giáo huấn người con trai kia, khóe môi cong lên —— vợ , dịu dàng, dịu dàng, đến lúc hung hãn, hung hãn.

      cậu nhóc đáng chạy tới, đôi mắt mở to: wow, ra mẹ cậu mạnh mẽ như vậy, hung dữ, nhóc nhịn được bưng kín lỗ tai của mình, nhắc nhở mình, sau này nhất định thể chọc cho mẹ tức giận, đại nam nhân bị mẹ nhéo lỗ tai như vậy, quá mất mặt...

      Đối diện, Ba Đặc Ân híp mắt, ánh mắt rơi vào người cậu ta: ở đây ai cũng là thiếu gia có quyền thế, sao đều thuần phục dưới người phụ nữ như vậy?

      Bên kia, những người theo Đông Đình Phong tới, trừ Trần Túy, những người khác đều ngạc nhiên : vợ của ông chủ, cũng quá... hung hãn , ông chủ nhã nhặn lịch như vậy, có thể chịu nổi sao?

      "Nhóc, nếu muốn ôn chuyện, tôi nghĩ chúng ta hẳn là tìm nơi thích hợp hơn, nếu như ngươi muốn là tiêu đề báo."

      Đông Đình Phong tiến nắm tay Ninh Mẫn, đề nghị .

      Lúc này Ninh Mẫn mới buông lỏng tay, trừng mắt liếc, rồi lại cong môi:

      "Tiểu tử thúi, mạng là lớn... , chị mời ăn cơm! Đúng rồi, đây là rễ của em..."

      Cái xưng hô này, xác định địa vị của Đông Đình Phong.

      A thuận nhăn mày, đôi mắt liếc cái, bĩu môi, chịu gọi, chủ động quên, chỉ câu:

      "Tốt tốt, tôi muốn cơm chị Ninh nấu, đúng rồi, có thể làm món gì gà ăn mày giống ở Trung quốc ... Lúc ấy nghe chị những thức ăn kia rất ngon, làm tôi them muốn chết, bây giờ tôi có thể thường xuyên ăn ?"

      "Nếu cậu chịu gọi rễ, tôi khẳng định cậu được ăn cái gì hết."

      lạnh lùng đập tan ý nghĩ của cậu.

      "Tại sao chứ?"

      A thuận kêu oan.

      "Bằng việc ta là rễ của cậu! là chồng của tôi!"

      Ninh Mẫn thẳng thắn trả lời, đem khí thế của A Thuận áp xuống:

      "Gọi rễ, chị dẫn em ăn cơm!"

      " rễ..."

      A thuận nghiến răng nghiến lợi, gọi dù trong lòng cam lòng tình nguyện.

      Đông Đình Phong khẽ mỉm cười, bởi vì thấy đôi mắt long lanh của cười, rất vui vẻ.

      Giờ phút này vô cùng thoải mái tự tại, rất hiển nhiên, có thể gặp được người con trai này, đó là chuyện rất vui mừng.

      Có điều lại được như vậy, đột nhiên có hai người đàn ông lại dòm ngó vợ mình, điều này khiến người ta cao hứng nổi.

      Bây giờ là ban đêm nên a Thuận cũng theo tới nhà trọ, lúc muốn lên xe, cậu ta nhận cú điện thoại, sắc mặt vô cùng tốt, rống lên câu với người bên kia, đều là tiếng Trung quốc, vừa nhanh vừa gọn vừa hung ác, sau đó cúp điện thoại, sắc mặt cậu ta trầm với Ninh Mẫn:

      "Tôi có việc phải về nhà. Chị, cho tôi số điện thoại, đến lúc đó tôi liên lạc sau!"

      Hai người trao đổi số điện thoại, a Thuận đóng sầm cửa xe việt dã chạy dừng bên cạnh bọn họ.

      "Ai, người đẹp, chúng tôi vừa thấy.."
      Người lấy chiếc xe này phải ai khác, là Ba tiên sinh đùa giỡn Ninh Mẫn bờ cát.

      A Thuận lên xe này, ngồi phía sau, đưa tay đánh quyền lên vai Ba Đặc Ân:

      "Con mẹ nó, dám đùa giỡn chị Ninh, chị Ninh có lòng tốt tha cho ngươi, tôi tốt như vậy đâu. Có phải muốn nằm giường mười ngày nửa tháng hả..."

      Ninh Mẫn thấy vậy, cằm thiếu chút rớt xuống: a Thuận quen biết Ba Đặc Ân sao?

      Hơn nữa, nghe giọng điệu này, giống như a Thuận so với Ba Đặc Ân càng là người dễ chọc.

      Đường về nhà chỉ mất mười phút, đoạn đường này, Đông Kỳ chuyện với Ninh Mãn, đột nhiên cứ vuốt mông ngựa, cảm thán: mẹ, người đánh lộn lợi hại, con muốn học, sau này con nhất định phải học...

      Sau khi xuống xe, Ninh Mẫn dẫn Đông Kỳ vào trong nhà, Đông Đình Phong dậm chân ở cửa xe, quay đầu nhìn Trần Túy muốn mà lại thôi.

      "Có lời gì mau!"

      hỏi.

      "Ừ!"

      Trần Túy gật đầu.

      "Người lúc nãy, tôi từng gặp. Người Trung quốc, con thứ tư của Mạc Trường Lâm, tên đầy là Mạc Thuận Chi, ba tháng trước rời nhà trốn , suýt nữa bị người cùng cha khác mẹ Mạc Thần Chi giết chết...Mạc Thuận Chi là đứa con được Mạc Trường Lâm thương nhất, đáng tiếc từ mẹ cậu ta mất, rất khó quản thúc... Mạc Trường Lâm luôn bảo vệ cậu ta, nhưng cũng có lần suýt nữa bỏ mạng... Nghe , sau khi được cứu trở về, cậu ta vẫn muốn chạy trốn từ bệnh viện, muốn đến nơi tìm người bị Mạc Thần Chi khống chế, bây giờ nghĩ lại, lúc đó người cậu ấy muốn tìm là phu nhân. Sau khi bị phát , cậu ta bị Mạc Trường Lâm đưa tới châu Úc... tại, người thầm bảo vệ Mạc Thuận Chi, có lẽ là đám người Ba Đặc Ân.."

      Đông Đình Phong vừa nghe, sắc mặt nhất thời lạnh xuống, ánh mắt có chút sắc bén.

      Người tên Mạc Thuận Chi này, thể ở lại châu Úc.

      Sau bữa cơm chiều, Ninh Mẫn vừa mới tắm rửa xong ra ngoài, thấy Đông Đình Phong, tìm mọi nơi, cuối cùng thấy ta trong phòng Đông Kỳ. Đông Kỳ ngủ, ngồi ở bên cạnh, vỗ đầu nhóc, khẽ cười, biết có chuyện gì vui?

      Thấy ở cửa, lại cười tiếng, cẩn thận đắp chăn lại cho con trai, lặng lẽ về phía , nhàng đóng của lại.

      Cánh tay vòng qua ôm eo , kéo lại gần, trực tiếp ấn môi mình lên môi , tuyên cáo đoạt lấy chủ quyền của , có điều chỉ hôn chút để bù đắp nhung nhớ ngày đêm, liền rời .

      "Thơm quá!"

      , ôm cả người trở về phòng, thỉnh thoảng còn hôn trộm vài cái.

      co lại đầu, che miệng, trong miệng tất cả đều mùi trà thơm ngát vừa uống, nhè từng sợi, thấm vào thần kinh của . Ai, tại, đối với nụ hôn của , càng ngày càng có sức chống cự... Nụ hôn này, chưa đủ nghiền a..nhưng dừng lại.(DG:đỏ mặt).

      Bữa ăn tối rất vui vẻ, sau bữa ăn, nhận được cú điện thoại, chuyện rất lâu, dẫn tiểu Kỳ tắm, đứa này chơi trong bồn tắm chơi biết bao lâu, cho đến khi người đều trắng ngần, mới ẵm nhóc lên giường.

      định kể chuyện xưa cho nhóc nghe. , Đông Đình Phong vào, cầm lấy cuốn truyện, thúc dục tắm. Sau đó, ...

      Từ lúc về tới giờ, bọn họ chưa có được thời gian ở chung, bây giờ cuối cùng có riêng thế giới của hai người rồi.

      "Vừa rồi a Xán với chuyện?"

      Sau khi đóng cửa, Đông Đình Phong liền ôm hông của .

      "Chuyện gì?"

      "Vẻ mặt ta rất đau khổ với : phu nhân có thân thủ tốt như vậy, căn bản cần ta bảo vệ!"

      "Thân thủ A Xán rất tốt. tìm ở đâu ra vậy?

      cười cười hỏi.

      " ta ở đội đặc chủng Binh bộ khu E làm lính năm năm. Sau đó bởi vì có chút nguyên nhân chính trị nguyên nhân, ta xuất ngũ. Sau đó ..."

      Ninh Mẫn cong khóe môi, nếu là người làm việc bên cạnh Đông Đình Phong, người nào người nấy đều có lai lịch riêng.

      "Sau đó sao..."

      "Sau đó A La ở bên cạnh cươi ha ha, với : ‘ông chủ, sau này nếu là phu nhân với ngài trở mặt, chỉ sợ ngài gặp phiền toái lớn. Thân thủ như thế, rất dễ dàng bị đánh... Sau này, ngài có nên cùng phu nhân làm cái hợp đồng tạm thời, bất kỳ mâu thuẫn gì, tuyệt dùng vũ lực để giải quyết. Nhiều nhất quỳ chút... Nếu như bị đánh đến cục tím cục xanh, ông chủ, chuyện này quá mất mặt... Nhìn , hôm nay Ba Đặc Ân bị chỉnh rất thê thảm...' "

      Ninh Mẫn im lặng nhìn trần nhà, mặt hơi nóng:

      "Tôi cũng phải người thích dùng vũ lực. đụng đến giới hạn của tôi, tôi đụng tay đụng chân ..”

      Vừa , suy nghĩ chút, nhìn qua: "Đông Đình Phong, phải cũng từng trong bộ đội đặc chủng sao..."

      "Ừ!"

      "Thân thủ hình như rất tốt! Lúc nào đấu chút? Nếu bây giờ thử ? Tôi thấy có building trog phòng Judo... dù sao cũng chung phòng, tôi cảm thấy chúng ta tỷ thí chút cũng được."

      Đột nhiên có chút ngứa tay. Có lẽ giờ ít có thời gian luyện tập như trước.

      "Ở điểm này, chúng ta biết có chút..."

      rất chậm:

      "Tôi cho rằng chúng ta là vợ chồng, hẳn từ đầu giường đến cuối giường, sau đó từ cuối giường đến đầu giường. Tất cả mâu thuẫn đều đưọc câu thông trong tiếng , sau đó tăng lên câu thông tứ chi, lại từ tứ chi, trở lại tiếng , cuối cùng đạt tới tinh thần viên mãn có chung nhận thức. Em cảm thấy thế nào..."

    2. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 159

      Lúc chuyện, sớm ôm lấy đặt lên giường, cái hôn rơi xuống, làn môi thuận thế từ từ trượt xuống xương quai xanh của , nhàng cắn cái, cơ thể của khẽ run lên kìm chế nổi sung sướng.

      muốn trao đổi qua thân thể với tôi sao?”

      “Có thể phát sinh quan hệ thân mật như vậy rất tốt, nhưng nếu có thể làm vợ chồng càng tốt hơn nữa. biết bà xã có phản đối với ý kiến này ….”

      áp sát cơ thể của mình vào người bên dưới, giọng nóng bỏng phả bên tai , đây là cố phá tan sợi dây thần kinh ý thức cuối cùng của đây mà.

      cười, né tránh.

      “Bà xã, chúng ta hãy làm ba quy định em thấy như thế nào?”

      Vật thể nóng bỏng của nam nhân kia sớm tỉnh giấc xoa lấy đùi trắng như tuyết của , tối nay mặc đồ khá mát mẻ, cổ áo ngủ rất thấp, cảnh xuân trong đó cũng như nửa nửa giấu, ra cũng phải để lộ quá nhiều, nhưng đối với như vậy cũng đủ kích thích…

      “Ba quy định ra sao?”

      lấy tay ngăn cho cơ thể tiếp tục áp sát.

      “Vợ chồng ở chung khó tránh khỏi cãi nhau, như chúng ta tại rất tốt, cuộc sống sau này mặc kệ có bao nhiêu xung đột, đầu giường cãi nhau cuối giường hợp, nhất định phải giải thích cho ràng, thể giấu giếm mãi trong lòng. đời này có rất nhiều loại bệnh, nhìn xem giống như chuyện lần trước nghiêm trọng đến cỡ nào, lúc đó cũng chính là giải thích mới thành ra hiểu lầm, hiểu lầm chịu ra lại ứ nghẹn trong lòng, tạo áp lực cho bản thân, nếu nhiều chuyện hiểu lầm đến cùng lúc như vậy rất khó giải quyết ràng. Hiểu lầm càng ngày càng lớn. Cho nên, về sau chúng ta ở chung với nhau rồi, có hiểu lầm chuyện gì đều phải cho người kia biết, cùng nhau làm sáng tỏ… có được hay ?”

      “Được!”

      Lời này, thích nghe, nhưng mà ngón tay của rất xấu xa----- ngón tay lướt qua vùng cấm địa, luồng điện dao động trong cơ thể, có cảm giác sung sướng lạ thường. vội bắt lấy bàn tay , miệng lưỡi khô khốc vùng dậy:

      “Chờ chút, tôi cảm thấy là, chúng ta giờ nên chuyện chút… tôi có chút việc, muốn cùng …”

      Mặt của đột nhiên đỏ ửng, cơ thể của phát thấy dục vọng mãnh liệt của

      “Trước trao đổi qua thân thể , sau đó hẳn dùng ngôn ngữ chuyện, bà xã thấy sắp xếp như vậy có được ?”

      có thể thích hợp sao?

      Tên này thể khống chế hạ thân nữa rồi… Còn hỏi những lời thừa thải như vậy?

      cười cái, hai tay quàng qua cổ , muốn cắn , chuông điện thoại vang lên quấy rầy nhu tình dâng trào của họ. Là di động của .

      chút để ý, hôn cái lên bờ vai lõa lồ của , cơ thể từ từ làm nóng, hạ thân cũng chuẩn bị tư thế sắp nghênh chiến, lại đẩy ra:

      “A, tôi có điện thoại…”

      “Về sau buổi tới đều phải tắt điện thoại…”

      Rất mất hứng.

      “Được.”

      giọng nhàng đáp ứng.

      cầm điện thoại tới, liếc cái dùng tay trượt qua nút trả lời đưa đến đặt bên tai . có thói quen để người khác cầm điện thoại khi mình chuyện, liền đưa tay lên nắm lấy bàn tay của người kia.

      “A lô…”

      “chị Ninh, tôi là A Thuận.”

      “Có chuyện gì ?”

      “Là thế này, mấy ngày nữa là ngày giỗ của mẹ tôi, ba tôi sai người đến đón tôi quay trở về nhà để viếng mộ, có thể tôi rời vài ngày. Cho nên, muốn hỏi chị chút chị ở Châu Úc trong bao lâu?”

      “Có thể ở lại hai đến ba ngày nữa!”

      nghĩ nghĩ, trả lời.

      “Như vậy…”

      A Thuận vẻ mặt thất vọng: “ như vậy, chỉ sợ chúng ta còn cơ hội gặp mặt ở Châu Úc. Chị, chị rời khỏi Châu Úc sau đó đâu?”

      “Chị và rể em định về nước.”

      “Chị là người dân trong nước sao?”

      phải!”

      “Vậy đó là chỗ nào?”

      “Đông Ngải!”

      “Như vậy , lúc đó em cùng cùng nhau đến nơi đó tìm chị!”

      “Tốt thôi!”

      “Chị Ninh, tên gọi đầy đủ của chị là gì?”

      Đúng a, đứa bé kia còn biết xưng hô thế nào với , cũng biết tên họ đầy đủ của nó.

      cười: “Ninh Sênh Ca!”Đầu dây điện thoại bên kia im lặng lúc.

      “Còn em, em tên gì?”

      “Thuận Chi. Là mẹ em đặt tên đó cho em, mẹ hi vọng từ đến khi trưởng thành em đều thuận lợi, dễ dàng vượt qua… chị Ninh, theo em được biết, Đông Đình Phong có vợ, tại chị với Đông Đình Phong rốt cuộc là loại quan hệ gì? Chị ta sao?”

      Chẳng biết tại sao, cảm thấy đứa này dường như có hàm ý khác… Cậu ta cho người điều tra, hay chính bản thân cậu phát ra Đông Đình Phong có vợ? Ban nãy đứa này ở trước mặt Đông Đình Phong ánh mắt của nó rất thân thiện.

      “Tại sao lại hỏi như vậy?”

      “Chuyện này, chờ em trở lại sau. Nhất thời biết giải thích sao cho ràng. Có lẽ em phải điều tra kĩ trước mới được…”

      Lời này, càng ra càng khó hiểu.

      “Chị, em rồi, đừng quá nhớ em nha! Mấy ngày nữa, em đến tìm chị…”

      Trong điện thoại đứa kia đau lòng .

      Ninh Mẫn bật cười, thiệt là, lắc đầu, tắt điện thoại.

      Đông Đình Phong nghe được nội dung cuộc trò chuyện của hai người họ, nhưng dựa vào biểu tình của có thể đoán ra phần nào: nằm dưới người của , làm trò trước mặt , cùng người đàn ông khác chuyện lại cười đến vui vẻ như vậy? làm cho người ta có chút thoải mái.

      cười như cười, bàn tay đưa vào trong váy dò xét, che lên bờ eo của , cái hôn rơi xuống, đến cắn vành tai mỏng của —— bọn họ cũng có nhiều tiếp xúc da thịt thân mật, nơi mẫn cảm nhất của , biết rất ràng. Chính là nơi này, mỗi lần cắn , đều trốn —— sợ đau khi bị đánh, nhưng lại sợ nhột….

      "A... Đừng..."

      Giọng run run, điện thoại di động sớm vứt qua bên, sắc mặt đỏ hồng.

      Nhưng ngậm mãi buông, từng đợi từng đợi khí nóng thổi vào tai , thể của nhanh chóng nóng lên, và tay của bắt đầu từ từ xuống, trong lúc ý loạn tình mê, liền cởi hết quần áo người ——

      Cơ thể hai người kề nhau, môi của tinh tế hôn khắp người , dẫn dắt thăm dò thế giới của , khi chạm vào cái nóng rưc của , liền hoảng sợ, trong đầu trống rỗng, có chút luống cuống ...

      lần hoan ái cũng là chủ động, còn lần này, chỉ hôn, có tiến thêm bước, khiến biết muốn làm gì...

      "Này..."

      cắn răng trừng mắt người đàn ông cố ý hành hạ .

      "Ừ?"

      trầm thấp trả lời, cười , cắn cái, thú vị nhìn cái trán của đều là mồ hôi, sắc mặt ửng hồng, xinh đẹp quyến rũ tự nhiên.

      cắn răng cái, xoay người phản công... Lần đầu tiên chủ động ra sức... Nắm giữ quyền chủ động...

      *

      Giờ phút này, Mạc Thuận Chi ngồi bên trong chuyên cơ, nặng nề nhìn chằm chằm điện thoại di động, vẻ mặt thay đổi còn là vẻ cợt nhả lúc trước, mà lộ ra vẻ ngưng trọng:

      Quả nhiên Chị Ninh là người mà Mạc Thần Chi muốn diệt trừ trong tổ Liệt Phong. Nhưng sao lại cùng Đông Đình Phong ở chung chỗ... vũ khí của Mạc Thần Chi, theo điều tra biết, tất cả đều là mua từ công xưởng chế tạo vũ khí HW của tên khốn kia, ông chủ giấu mặt của cái công xưởng đó, rất giống Đông Đình Phong.

      Chuyên cơ bay lên trời.

      Cảnh ban đêm dày đặc, triền miên qua, chủ nhân trong phòng ngủ.

      "Nguyên lai, em cũng muốn tôi. Hại tôi vẫn nghĩ là tôi lừa gạt em chứ..”

      Trước kia đều chủ động, mỗi lần do dẫn dắt, khiến cơ thể hai người như bị đốt cháy.

      Còn giờ sao?

      Ninh Mẫn đỏ mặt xấu hỏ, toàn bộ quá trình tất cả đều do chủ động, nhớ rất ràng mỗi bước... Mồ hôi dinh dính ở nơi hai người giao hợp... cảm thụ được cái cứng rắn kia của tồn tại, chút xâm nhập. hôn mọt đường dài người từ từ xuống, thưởng thức dần mất khí lực, khiến thần trí mơ hồ….

      vẫn bất động, vẫn ngốc ngốc nhìn ở khoảng cách gần, nhàng cười, đôi mày cong, môi cong cong , để tay lên lưng của , nắm chặt eo của , thoáng động cái, như là cổ vũ, như là trêu chọc... Mái tóc của rơi xuống mặt của ." hơi thở của phả lên người cảm giác tê dại...

      Động cái mạnh... đột nhiên dũng mãnh như thế, nuốt trọn ý thức cảu , chỉ biết chìm nổi theo tiết tấu của ... Quên hết mọi thứ xung quanh.

      Giờ phút này, trong khí còn tràn ngập khí tức mập mờ của kích tình lưu lại, nằm người của , có thể nghe được tiếng tim đập nhanh của , cả cũng vậy, tất cả đều là đổ mồ hôi, bên tai chuyện đùa giỡn, rất vui vẻ.

      Ngón tay của , nhàng sờ lên da ... xúc cảm tinh tế tỉ mỉ, ngón giữa trợt xuống...

      Ai, nghĩ đến, bị dạy hư mất rồi, lại có thể tham luyến chút thân mật này..

      "Này, buông tay, tôi muốn tắm..."

      Tay kia của ôm chặt lấy eo của , ngón tay lại xấu xa dao động...

      "Cùng chỗ..."

      bên tai .

      " muốn! Mệt mỏi!"

      cự tuyệt ngay, giỡn, nãy giờ bị dày vò rất lâu rồi.

    3. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 160

      cười, cười ý vị thâm trường.

      Mặt của liền đỏ lên.

      Cùng ở chỗ … rất có thể lại phát sinh chuyện.

      " thôi!"

      "Ân!"

      vào phòng tắm trước, tắm sau.

      Chờ tắm xong ra ngoài còn trong phòng, mặc vào bộ đồ ngủ, ra ngoài thấy đứng ở gần ban công, mặc bộ váy ngủ có tay, tóc dài đổ ở phía sau, ngắm trăng, ánh trăng sáng chiếu lên người, gió thổi phơi phới cứ cho người ta cảm giác giống như tiên nữ bay theo gió.

      Cùng gương mặt, trước đây chỉ cảm thấy xinh đẹp, nhưng có cảm giác động tâm, ôn nhu, sợ hãi, cẩn thận quan tâm từng li từng tí, cảm thấy là hai người của hai thế giới. tại, càng ngày càng cảm thấy gương mặt này càng xinh đẹp, có sức thu hút kì lạ, luôn hấp dẫn ánh mắt của khiến mê đắm.

      giật mình nhìn thoáng qua, nhàng ôm từ phía sau, cũng tựa vào trong ngực , ngoái đầu nhìn lại cười cười, con mắt long lanh, bờ môi có lẽ vì mới hôn, cho nên lộ ra sáng bóng xinh đẹp.

      Bên cạnh chỉ có cái ghế dựa, ngồi lên, kéo ngồi đùi , nhịn được cúi đầu xuống hôn triền miên, muốn buông tay. cười ôm lấy cổ , lại thích thân mật như vậy. Phần ôn nhu này hoàn toàn khác với của nữa tháng trước, tốt đẹp làm sao.

      bao giờ nghĩ tới, ngày kia, mình mê đắm người phụ nữ như vậy

      Ánh trăng rất đẹp, gió thổi nhàng.

      tựa vào vai , ngắm trăng, nghe tiếng côn trùng kêu.

      ôm chặt lấy hưởng thụ giây phúc hạnh phúc này, đây cũng là loại phong tình.

      Ngồi ngắm ánh trăng, là cảnh đẹp nhất đời.

      Giờ khắc này, bọn họ lời nào, chỉ đơn thuàn nắm chặt tay nhau, biểu đạt thân mật hạnh phúc với đối phương.

      Ngồi được lát, cuối cùng tiếng trầm thấp của Đông Đình Phong phá vỡ gian yên tĩnh này:

      "Vừa rồi phải muốn gì đó với sao?"

      "Đúng rồi, thiếu chút nữa tôi quên mất.. chờ chút..."

      vỗ cái ót của mình, đứng dậy vào trong phòng lấy điện thoại di động, lúc ra vẫn khách khí ngồi đùi :

      "Cho xem thứ?"

      khắc này, đáy mắt lóe lên tia giảo hoạt.

      cười , hứng thú nhìn , chỉ thấy trượt cái, bấm vào tin nhắn video mở cho xem.

      Tâm Đông Đình Phong vốn rất thoải mái nhàng, ánh mắt vừa nhìn khuôn mặt của người phụ nữ trong điện thoại, sắc mặt khỏi biến đổi, sau khi xem xong, vẻ mặt có chút ngưng trọng, nhìn người phụ nữ trước mặt ——

      Trong đoạn video này, ôm Anna, là có ý gì đây. Đương nhiên, điểm mấu chốt nhất phải ở đây.

      " thấy rồi, em có muốn ?"

      nhàng hỏi, cũng chột dạ.

      mặt cũng có hờn dỗi, có thể vấn đề này đối với lớn.

      "ừm, trước tiên là chuyện lúc trước Đông gia có nội gián là sao? Tra ra nội gián là ai sao? Tôi rất hiếu kỳ ah, là ai muốn châm ngòi giữa chúng ta? Ngay cả số điện thoại này chỉ có , Trần Tụy và a Xán biết, mà người này vẫn biết ràng. Việc này, quá kỳ lạ rồi... Để cho tôi cảm thấy hoàn toàn có cảm giác an toàn.., có đúng hay ?"

      Nghe xong những lời này, nở nụ cười, hai tay bưng lấy mặt của , liền tặng cho cái hôn sâu... ra việc người phụ nữ này chính là chuyện này...

      "A..., làm gì đó? chuyện đứng đắn đàng hoàng coi... được đánh lén..."

      né tránh, trừng mắt người đàn ông cười vui vẻ, hừ, cao hứng cái gì chứ? Đều bị người khác chụp ảnh như vậy.

      cười, ôm chặt , :

      "Còn có điều tra chính xác."

      " như vậy, có phải có manh mối gì rồi phải hả?"

      "Trước mắt khó lắm! tuy có hoài nghi vài người, nhưng mấy năm gần đây mấy người này rất an phận rất ít làm chuyện khả nghi..."

      đến đây, lại hôn cái, trầm thấp hỏi:

      " tức giận sao?"

      cau mày, minh bạch ý tứ của :

      " cảm thấy tôi nên tức giận sao?"

      "Vợ chồng Ander xảy ra tai nạn xe qua đời! trở về cũng bởi vì chuyện này. Đây phải chuyện ngoài ý muốn, mà là mưu sát!"

      đem quá trình cho !
      Vừa nhắc tới việc này, khí trong phút chốc trầm xuống.

      " như vậy, chuyện vợ chồng Ander và Đông Kỳ là cùng người chủ mưu sao?"

      Nếu như vậy, giống với suy đoán của , cũng hiểu vợ chồng Ander có khả năng trùng hợp mà xảy ra tai nạn vào lúc này như vậy. Hơn nữa, ngày đó ở Tử Kính viên Đông Đình Phong vạch trần vợ chồng Ander, hoàn toàn có bức bọn họ ra người chủ mưu là ai, thậm chí còn cảm thấy bọn họ có biết hết mọi chuyện, chuyện như vậy, có chút bất thường, đoán chừng là muốn câu cá lớn... Đáng tiếc, cá có cắn câu, mồi lại mất!

      "Khẳng định có liên quan!"

      "Hiện tại bọn hăọ chết rồi, có phải việc này mất đầu mối rồi phải ?"

      Ninh Mẫn liếc nhìn : "Nè, có phải có đầu mối khác?"

      " phải có, cũng thể có..."

      " cách khác, manh mối là có, nhưng còn chưa có xác định được manh mối này có giá trị hay , có phải hay ?"

      "Thông minh!"

      cười lại hôn trộm cái, ai, hôn đến nghiện rồi —— mềm mềm nhơn nhớt, là... loại hưởng thụ...

      cười cười, cắn cái, mới :

      "Cái số điện thoại gửi video đó tôi nhờ Trần Tụy điều tra..."

      "Kết quả đâu?"

      "Chủ nhân dãy số này qua đời! Có điều, khẳng định địa điểm là ở Ba Thành, Tôi nghĩ người muốn châm ngòi ly gián hai chúng ta là người bên cạnh , hoặc là người của An Na. lấy video về mà xem xét góc độ quay , nhìn xem lúc đó ở bên cạnh , có người nào đáng nghi hay , đem phạm vi thu lại, để xác định được thân phận của người này, chắc có lẽ khó khăn gì! Có điều chuyện này hãy thầm điều tra, đừng đánh rắn động cỏ."

      “Ừm, chuyện này chính xác cần phải điều tra ràng. Ngày mai, em đưa video này cho Trần Tụy, để cậu ta cho người điều tra chuyện này!"

      Cái người giật dây kia, có thân thế vô cùng lớn.

      "Mặt khác, tôi còn có chuyện muốn hỏi ..."

      Việc này, trong lòng buồn bực vài ngày rồi, vẫn muốn hỏi, nhưng có cơ hội.

      "Chuyện gì?"

      "Ngày đó ở nghĩa địa, Thôi Tán bắt được nhược điểm gì của Đông Lôi vậy, đến nỗi ấy bị ta uy hiếp mà ?"

      còn nhớ , ngày đó khi ấy nhìn thấy gì trong điện thoại, sắc mặt đột nhiên đại biến. Rất hiển nhiên, chuyện này, rất nghiêm trọng.

      Đông Đình Phong thu lại nụ cười, nghĩ nghĩ, thả tay xuống đặt điện thoại, lông mày nhíu lại:

      "Chuyện này được tốt lắm."

      "Có thể sao..."

      nghĩ nghĩ, mới : "Có biết Ôn Nhu yến ? Là nơi nổi danh ở thành phố Yêm Tư..."

      Ninh Mẫn nhăn mày, sao có thể biết chứ, quả thực như sấm bên tai ——

      Cái gọi là "Ôn Nhu yến ", toạc ra, là hoạt động bán dâm.

      Nhiều năm trước, ở thành phố Yêm Tư, có thế lực hắc đạo, chuyên môn lừa gạt các nữ sinh viên khắp nước, dùng các loại thủ đoạn cùng bọn họ ký kết các hiệp ước bình đẳng, về sau, hàng năm bọn họ đều tiến hành cuộc thi đấu. Lấy phương thức tranh cử chọn ra các nữ sinh xinh đẹp nhấy, lựa chọn top 3 đứng đầu để tiếp đãi khách nhân có địa vị. Mà tới nơi này tham gia đều là các thiếu gia có tiền tài, bọn họ luôn vung tiền như rác, thậm chí có thể vì người đẹp, mà đem phí giao dịch nhao nhao đến giá trời.

      Ở Đông Ngải, ai cũng biết thành phố này là nơi tụ tập mua vui từ con người.

      Nơi đó là nơi của những người nhân tính đáng khinh mới đến.

      "Tôi biết ..."

      gật đầu, tâm ngăn được trầm xuống, có dự cảm tốt.

      "Lúc đó, Lôi Lôi bị bắt đến Ôn nhu yến, đuổi đến trễ, Lôi Lôi bị người khác đưa . Về sau, cũng tìm được em ấy... Nó, nó bị người khác hạ độc... Lại sau đó, nhờ thị trưởng nơi đó mạnh mẽ dọn dẹp… Ngày đó ở nghĩa địa, tay Thôi Tán cầm là đoạn video bất nhã của Lôi Lôi..."

      Chân tướng quả nhiên như đoán.

      Lòng của , hung hăng siết chặt cái.

      "Chuyện này, Lôi Lôi hoàn toàn có ấn tượng. Sauk hi nó được ra, hôn mê tuần. Cũng nhớ được những gì trong khoảng thời gian đó. Cũng may mắn nó quên, bằng , mấy năm này, chỉ sợ nó bị ám ảnh, thống khổ..."

      Đối với chuyện này, Đông Đình Phong luôn thương tiếc đứa em này. thương nó. Con Đông gia gặp phải loại sỉ nhục này, sao có thể bỏ qua được chứ.

      "Ôn nhu yến rơi đài, chính là do bí mật dùng thế lực loại bỏ..."

      " phải mình làm được! Dù sao cũng phải là người trong chính phủ. Thần Huống, có lẽ em biết cái tên này phải ! cùng hợp tác với ta xử lý!"

      Thần Huống?

      Sao có thể biết, người đứng đầu căn cứ quân, Thái tử gia của Thần gia, người có thể so với Hoắc Khải Hàng trong giới chính trị.

      được gặp lần, giống như khối bang, phần nghiêm túc kia, có thể so với Hoắc Khải Hàng —— xem ra, người đàn ông của với Thần Huống quan hệ tồi.

    4. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 161

      Ninh Mẫn ôm chặt lấy Đông Đình Phong, bảo vệ đưọc em tốt, so với thua thiệt của Hà Cúc Hoa với ba người họ mà , nhất định là chuyện tiếc nuối nhất.

      Sau đó, chợt nhớ lại chuyện:

      "Ồ, Thôi Tán có được đoạn video đó, có phải ta biết chuyện gì hay ? Vậy nhất định ta có quan hệ với Giang gia. có cảm thấy chuyện này rất kỳ quái hay , sau ngày 31 tháng 12 Giang lão với Thôi Tán trở về, trong nhà liền xảy ra chuyện. Ngày đó, căn phòng của tôi, từng bị người khác lục soát. Có vài thứ bị mất. Tôi cảm thấy hai người bắn tỉa Lý Hưởng và Đái Lịch, ít nhất có người trong bọn họ được đưa vào. Đồ vật tay Thôi Tán cũng là do người khác cho ta. Người này có thể là người của Giang gia, hoặc ta có quan hệ với Giang gia."

      Đông Đình Phong thấy phân tích mọi chuyện ràng như vậy, khỏi cười, xem ra những ngày này cũng phải hoàn toàn nghỉ ngơi mà trong lòng đều suy nghĩ rất nhiều về chuyện này:

      "Chuyện này, cho người điều tra. Bước đầu có thể kết luận người theo Giang gia vào Đông viên có thể là Đái Lịch. Người này, chui vào thùng xe phía sau để vào bên trong. Sau đó hiểu sau máy điều khiển và giám sát ở nhà ga bị hư, chính lúc đó từ thùng xe bước ra, hóa trang giống như bảo tiêu của Giang gia. Người nấp giám sát và điều khiển thấy lén lén lút lút. Về phần Lý Hưởng, sau đó mới vào Đông viên. nghĩ, người này bởi vì nhận ra em, muốn xác định thân phận của em, mới buông tha cho viễn trình đánh lén (*súng ngắm), ngược lại mạo hiểm vào!"

      "Ừm!"

      Nghĩ đến Lý Hưởng, vẻ mặt tối sầm lại.

      "Tóm lại, việc này cùng Giang gia thoát được quan hệ... Các ngươi cứ điều tra từ Giang gia nhất định tìm được manh mối... Còn cấy người trong Thiên Bang, thả, hay vẫn còn giam giữ?"

      Ý nghĩ của xoay chuyển vô cùng nhanh. nguồn

      " có thả!"

      Khóe miệng Ninh Mẫn hung hăng giật giật, cũng chỉ có , dám lén bắt người:

      "Thanh Đường hội ở nhà có nhân vật quan trọng sao?"

      "Có! gặp."

      vuốt ve : "Em cũng nhìn thấy đó, gần đây, rất bận rộn!"

      Ngữ khí rất vô tội!

      Đúng vậy, rất bận rộn, bận rộn bày tỏ tình cảm với phụ nữ.

      Lão đại, từ xấu hổ đó, có biết ?

      im lặng cười, hiểu chuyện, nên đắc tội người đàn ông nầy.

      "Lác nữa chúng ta xem người kia thế nào. Có số chuyện em muốn biết ràng.”

      "Được!"

      nghiêng mặt nhìn chằm chằm vào , đột nhiên cười.

      "Sao nhìn tôi như vậy, có gì sao?"

      cũng nghiêng đầu hỏi .

      "Bây giờ emm, có chút khác trước!"

      khỏi sờ lên mặt mình, nghi ngờ hỏi:

      "Sao giống lúc trước?"

      "Ngữ khí giống như phát tư lệnh. nghĩ, cái ý chí chiến đấu của đội trưởng Ninh Sênh Ca trữ đội trưởng trở lại rồi.."

      Lần đầu tiên, nguyện ý thảo luận những vấn đề nhạy cảm vậy…..

      Vốn chỉ muốn đùa giỡn mọt chút, nhưng khuôn mặt tươi cười của , bỗng nhiên cứng đờ, cả người cũng thoáng cái trầm mặc.

      "Làm sao vậy?"

      Vẻ mặt thay đổi hỏi, nhìn khuôn mặt tái nhợt trước mặt.

      lời nào, lâu mới nhàng thở dài:

      "Về sau, đừng gọi tôi là đội trưởng Ninh! Tôi xứng với hai chữ đội trưởng. Bây giờ đối với tôi mà cái xưng hô này giống như châm chọc."

      Giọng đè nén, yếu ớt ra câu, quay người, vào phòng, bóng dáng co đơn, cúi đầu…có lẽ chuyện này là điều cấm kỵ của , nhưng lại vô tình đụng vào.

      Đông Đình Phong đứng lên, lẳng lặng nhìn, cũng có đuổi, mà là vịn lan can quan sát bốn phía, đột nhiên cảm thấy cảnh đêm hôm nay lại tối tăm như vậy, đen đến khiến ngừoi khác sợ hãi, có lẽ bởi vì ánh trăng bị mây đen che phủ.

      Chờ trở về phòng, nằm ngủ, chỉ chừa chiếc đèn đầu giường.

      chui vào, nhàng ôm lấy , biết nàng cóngủ, cũng biết bây giờ cũng muốn chuyện, nên cái gì cũng , tắt đèn ngủ.

      đêm này, Ninh Mẫn biết ngủ khi nào, chỉ biết mực ôm mình, cái ôm ấm ấp rất ôn nhú, cũng có bài xích.

      Về sau, bắt đầu nằm mơ, mơ thấy tổ Liệp Phong bộ dáng chết thảm của mọi người, lần lần lặp laji trong đầu , cả đám kêu to, hô hào, gầm thét:

      "Báo thù cho chúng tôi. Nhất định phải báo thù..."

      "Báo thù" hai chữ, giống như tâm ma khắc vào trong lòng của nàng.

      ngừng tự với mình, báo thù, phải báo thù.

      Cảnh tượng nhoáng cái, thấy mình ở căn cứ súng ống thất, có suy nghĩ nhiều, lấy ngay súng ngắm FM liền xông ra ngoài, đây là cây súng được lắp đặt lại, bên trong mười viên đạn, viên đạn tuyệt đối có lc phá hoại rất mạnh, cơ bản khi bắn ra phát, tàn phế cũng chết.

      Thế nhưng mà, biết chạy đâu tòm cái tên đầu sỏ kia đây.

      Tâm tư vừa chuyển, hình ảnh lập tức thay đổi, nàng thấy được Lý Hưởng nhận lệnh đến giết .

      Nghĩ đến Lý Hưởng chết thảm, trong nội tâm ngăn được hận ý, có nghĩ nữa, sau khi tập trung ánh mắt, chút lưu tình đánh mạnh vô cái ót người phụ nữ này. ta kia ngã xuống đất, đất đều là máu.

      nhìn thấy, chỉ cảm thấy đặc biệt thống khoái, cuối cùng cũng giải quyết đươc phiền toái, như vậy, có thể bình yên rồi.

      Mới thở dài hơi, lại dùng kính viễn vọng nhìn, trong nháy mắt toàn thân lạnh buốt, ngón tay phát run, chuyện gì xảy ra?

      kềm chế được trừng lớn mắt: người mình bắn chết lại là... Là Đông Kỳ!

      Lúc này, hình ảnh lại tiếp tục thay dổi, Mạc Thần Chi xuất trong tầm mắt, dẫn theo mấy tên thủ hạ, hét ra lệnh:

      "Bắt ta lại! Lần này đừng nghĩ muốn chạy thoát..."

      hít sâu, lại hô hấp, tự với mình nhất định phải tỉnh táo, ta muốn đưa xuống Địa ngục, vậy khiến ta trình diện: giơ súng ống ngắm chuẩn, trong lòng bàn tay phát run, lại dứt khoát nổ súng, cùng với tiếng súng vang, có người tại hét lên:

      " xong rồi, xong rồi, Đông đại thiếu bị người ta ám sát..."

      ngẩn ngơ, cảm thận nhìn súng ống, linh hồn đều nứt ra:

      Tại sao có thể như vậy, ràng ... ràng giết người đàn ông cưới mình..

      ràng, nhắm chuẩn xác như vậy, vì sao cuối cùng lại hại chết người thân cận nhất của mình?

      vô cùng hoảng sợ vút bỏ súng, sợ hãi mà tuyệt vọng lan tràn khắp người ,...

      "Cẩn chi... Cẩn chi..."

      tiếng gọi vội vàng từ miệng thốt ra:
      " có khả năng, chuyện này có khả năng .. ta nhất định có việc gì, tôi có giết ta, tôi có..."

      Hình ảnh lại thay đổi, tới bên cạnh người bị bắn vỡ nát óc, quả nhiên là Đông Đình Phong... Lúc chết, còn mỉm cười.

      "Aaaaaaah..."

      <

      Cuối cùng, cách nào thừa nhận kinh hoàng từ trong lòng, giật bắn người ngồi dậy, mạnh mẽ mở mắt ra, cả người đều là mồ hôi.

      Lúc này Đông Đình Phong xem báo trong phòng khách, nghe tiếng kêu, vọt nhanh vào phòng, thấy mặt bà xã mình đều là vẻ kinh hoảng, lên đở lấy:

      "Gặp ác mộng sao? Đừng sợ đừng sợ!"

      Được lát, ngốc ngốc ngẩng đầu, lúc nhìn thây , mãnh liệt ôm chặt lấy :

      "Cẩn chi cẩn chi... Tôi mơ thấy tôi tự tay giết , còn có tiểu Kỳ... Tại sao có thể như vậy..."

      Đông Đình Phong giật mình chút cười cười, vỗ vỗ lưng của :

      "Chỉ là mơ thôi!"

      Thấy khẩn trương như vậy, lòng như chảy dòng nước ấm —— chỉ có để ý, mới sợ mất . Xem ra, khổ tâm của uổng phí chút nào, tại, từ chút từng chút vào lòng .

      Ninh Mẫn biết đây là mơ, cũng may mắn chỉ là mơ. Nhưng nhịn được thở gấp.

      "Em muốn uống chút nước hay ?"

      Giọng của như có năng lực trấn an long người , bên tai lại vang lên.

      "Ừm!"

      buông ra, rót cho chén nước, đợi uống xong tinh thần của mới yên tĩnh lại được, quan sát chiếc màn được thả xuống:

      “Bây giờ mấy giờ rồi?"

      "Bảy giờ! đói bụng chưa, rửa chút, xuống dưới ăn ít điểm tâm..."

      cầm lại cái ly nước .

      Ninh Mẫ lắc đầu, áp vào trong ngực của , hôm nay, mặc bộ áo sơ mi tay ngắn, màu trắng lại để cho lộ ra vẻ tuấn, con mắt ôn nhu, mang theo nhu tình, kìm lòng được hôn cái, muốn tiếp xúc thân thể để giảm bớt khẩn trương sợ hãi.

      Đôi mắt tối lại, ôm chặt , áp lấy mặt của nàng, hóa bị động thành chủ động, khiến nụ hôn này sâu..

      thừa nhận lấy, mềm nhũn ở bên trong đôi tay , tựa ở ngực của , cảm nhận tiếng tim đập vững vàng, khoảng khắc hạnh phúc này khiến cảm thấy ấm áp.

      "Có khá hơn chút nào ?”

      Vừa hôn, vùa hỏi bên tai .

      "ừm!"

      ôm chặt , khí tức của quấn lầy cản người , ngửa đầu hôn cái cằm của cái, ôn nhu :

      "... Có thấy tôi là người nhu nhược ? Gặp chuyện, chỉ biết trốn tránh... dũng khí nghĩ đến cũng có..."

      "Mỗi người đều có lúc sợ hãi. Bị thương tổn, lảng tránh, là loại bản năng. Chớ suy nghĩ quá nhiều.. có khi cũng như vậy..."

      tận tình an ủi .

      "Cảm ơn! Cái ôm của , tôi thấy rất an tâm..."

      có chút ngượng ngùng thừa nhận:

      "Hôm qua buổi tối, cảm xúc của tôi có chút khống chế được."

      "Mỗi người đều có lúc tâm tình tồi tệ. Vợ chồng nên bao dung, an ủi lẫn nhau... Tốt rồi, rời giường thôi, ăn cơm nào..."

      Nếu còn ở giường nữa, nhất định kiềm chế được.

      "Tôi muốn ôm thêm chút nữa!"

      động đậy, giọng mềm nhũn .

      Đông Đình Phong rất muốn cười, đây là làm nũng sao? Tâm cũng cảm thấy có chút mềm mại.

      "Cho em ôm ba phút!"

      "Chỉ ba phút sao, ít quá vậy!"

      "Vậy em muốn ôm mấy phút?"

      "Năm phút đồng hồ!"

      nhìn chằm chằm đồng hồ qua năm rồi sao còn chịu buông ra.

      "Thời gian còn sớm, hôm nay chúng ta có rất nhiều việc. Nhanh lên, nếu , ôm em rửa mặt!"

      "Được!"

      cong môi cười đáp ứng.

      Vì vậy ôm theo kiểu ôm công chúa, vào phòng rửa mặt, lấy kem đánh răng cho , đặt lên ly, cúi đầu niết cái mũi :

      "Nếu , giúp em chà... Đến... Há mồm..."

      ôm eo Ninh Mẫn, nghe PHỐC cười tiếng, người đàn ông này sao lại sủng như vậy, sủng đến cảm giác mình như trẻ con.

      ngửa đầu hôn hôn môi của , cười mỉm điểm cái mũi của :

      " đừng như vậy, tôi tập thành thói quen, bị chiều hư đấy!"

      " hư mới tốt."

      .

      " ra ngoài ! giúp tôi chọn bộ quần áo, hôm nay chúng ta có tiết mục gì..?”

      đẩy ra ngoài. Bắt đầu hôm nay chính thức được nghỉ ngơi.

      "Dẫn em và tiểu Kỳ tham quan chút!Hôm nay trời lạnh nên mặc đồ quá mát mẻ... Ân, để chọn..."

      Đông Đình Phong trầm thấp cười cười ra ngoài, ánh mắt rơi vào phía sau lưng.

      Ninh Mẫn cảm thấy lời của có ý khác, quay đầu xem xét lưng, mặt liền đỏ lên :

      Người này, lúc nào hôn đến gáy thành như vậy, mảnh xanh mượt tím tím..

    5. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 162

      Ngày hôm nay, ở Quỳnh Thành Hoắc Khải Hàng nhận được bưu kiện thần bí, trong bưu kiện là tấm hình, còn có tờ giấy kết hôn. vẻ mặt của khi nhìn thấy giấy kết hôn, thể diễn tả nỗi, trong nháy mắt cả người tản ra từng đợi khí lạnh.

      ngày này, Hoắc Khải Hàng bỏ tất cả công tác trở về nhà Thủ tướng, giờ sau, bế đứa bé đáng như tinh linh, lên chuyên cơ bay thẳng Châu Úc. Toàn bộ quá trình, ai cũng dám ngăn cản.

      Trong chuyên cơ, Ninh Khuynh Vãn ngẩng khuôn mặt lên, tiếng giòn giã mang theo chút nghi hoặc hỏi:

      "Chú, chúng ta đâu vậy?"

      Sắc mặt Hoắc Khải Hàng lạnh như băng ôm bé, trầm thấp :

      " tìm mẹ cháu. Mẹ cháu lạc đường, chúng ta cần tìm ấy về nhà!"

      Bên cạnh, Dương Khai và Hách Quân, trầm mặc:

      Ninh Mẫn a Ninh Mẫn, lúc này đây, rất độc ác...

      Hoắc thiếu sáu năm, lại hề quyến luyến xoay người gả cho người khác, là muốn Hoắc thiếu sống sờ sờ như vậy tức chết sao?

      Nếu như thể kiên trì đến cùng, thể thông cảm thiếu gia có chuyện khó xử, ban đầu cần gì trêu chọc người đàn ông nên trêu chọc này.

      Ngày thứ sáu tân hôn, Đông Đình Phong bắt đầu nghỉ ngơi, lái xe hơi đưa bà xã mình đến xem phong cảnh Sydney.

      Buổi sáng, bọn họ đến khu sinh thái khu bảo vệ đường nga. Tại đây đường nga còn gọi là đề hồ, hầu túi lớn mà có thể co dãn, tụ tập trong hồ nước, có hình dáng bằng con người. Trong vòng bảo vệ, du khách bị cấm được tự tiện cho nó ăn, mà có nhân viên chuyên môn nhân viên tự mình nuôi nấng. Mỗi lần lúc cho ăn, đàn nga tụ tập lại đây, tràng diện vô cùng đồ sộ. Rất nhiều nhiếp ảnh gia thích mà chụp ảnh lại. Lúc bọn họ chuẩn bị đến đây, Đông Kỳ có mang theo chiếc cameras . buổi sáng, bọn họ chụp rất nhiều hình.

      Giữa trưa, bọn họ tham quan động vật bò sát trong công viên, cùng tiểu Kỳ nhìn những động vật ở đây, thú mỏ vịt, túi gấu, chụp lại các động vật quý hiếm, khiến cho người ta kịp nhìn. Còn xem các tiết mục động vật biểu diễn đặc sắc, đêm đó, bọn họ đến trang viên nghỉ ngơi, chưa có về nhà.

      Buổi tối, bởi vì tiểu Kỳ chơi đùa mệt mỏi, ngủ sớm, Đông Đình Phong ôm Ninh Mẫn, cũng ngũ ngon, kích tình qua chất lượng giấc ngủ là tốt nhất.

      Ngày thứ bảy, bọn họ đến trang trại nuôi ngựa chọn ngựa, Đông Đình Phong chung Ninh Mẫn, Trần Tụy dẫn theo Đông Kỳ, cưỡi lên ngựa, cùng cưỡi ngựa đến nông trường bao la bát ngát.

      Xế chiều bọn họ ra bờ sông, ngồi chiếc thuyền duy nhất bơi ra sông, xem hải âu bay qua bay lại, đưa chân xuống nước mà đùa giỡn.

      Buổi tối bọn họ lại trãi tấm ga bên cạnh bờ sông, hưởng thụ niềm vui câu cá, lấy chiến lợi phẩm làm một bữa tiệc lớn.

      Ban đêm, hai vợ chồng bỏ lại tiểu Kỳ cùng Trần Tụy và a Xán, dắt tay nhau cạnh bờ sông, những tin đồn thú vị.

      Đông Đình Phong là người đàn ông khéo ăn , chỉ cần nguyện ý, dẫn dắt người khác, theo tiết tấu của , khiến người ta cảm thấy thân thiết mà ấm áp.

      Dưới ánh trăng, rất dễ động tình, hai môi dán chặt nhau ôn nhu mà triền miên, đến đêm Đông Đình Phong rất tận tâm tận lực triệt để thực nghĩa vụ của người chồng.

      Nữa đêm, mơ màng, cảm nhận được tay của nhàng vuốt cái bụng phẳng lì của , mơ hồ giống như có nghe hỏi:

      "Em nghĩ, ở trong đây có em bé hay ?"

      Ngày thứ tám, sáng sớm ngày 20 tháng 1, lúc Ninh Mẫn thức dậy, Đông Đình Phong ra ngoài, kéo rèm ra, xuyên thấu qua cửa sổ, thấy hai cha con họ ở ngoài phòng thả câu, tiểu Đông Kỳ còn đội các nón , áo sơ mi T-shirt ngắn tay, mặc quần đùi, Trần Tụy ở bên cạnh chỉ nhóc cách câu. Đông Đình Phong ngồi ghế xem báo chí. Mặt trời nắng cũng gắt.

      thay chiếc váy, cột tóc lên, rửa mặt xong, ra ngoài, xa xa chợt nghe được chuyện điện thoại:

      "Để con hỏi ấy chút, liên lạc sau..."

      "..."

      “Dạ con biết rồi! pye...!"

      Ninh Mẫn qua, kêu tiếng:

      "Sáng tốt lành, sao gọi tôi dậy? Tiểu Kỳ, có câu được cá ?"

      chuyện cùng nhóc đáng này.

      "Có, hai con! Có chút ít!"
      Nhóc con đỡ nón cười chỉ chỉ thùng cá.

      "Vậy con cố gắng lên, giữa trưa mẹ se nấu canh cá cho con uống!"

      "Yes Sir!"

      Ninh Mẫn ngồi xuống bên cạnh Đông Đình Phong: "Khi nãy điện thoại với ai vậy?"

      "Ông nội! ông hỏi khi nào chúng ta trở về!"

      Đông Đình Phong kéo ngồi gần bên người, hôn lên môi cái, ngửi được hương bạc hà thơm ngát, "Thơm quá ", sau đó lại hỏi:

      "Em muốn khi nào về Đông Ngải? Ngày 22 giao thừa. Ông nôi mong chúng ta về sớm, đến lúc đó, bàn bạc chi tiết chút về hôn lễ của chúng ta."

      "Buổi tối hôm nay , khuya ngày mai có thể đến Ba Thành rồi!"

      nhìn phong cảnh nơi đây, có chút lưu luyến:

      "Ở đây, sau này có cơ hội chúng ta lại đến chơi!"

      "Được, để kêu bọn họ chuẩn bị!"

      suy nghĩ chút, vẻ mặt do dự : "Mặt khác, oong nội chuyện điện thoại với ba mẹ em rồi, ngày mai hai người bay đến Ba Thành, chờ chúng ta đến nơi có thể thấy ba mẹ em đầu tiên... Lúc biết chuyện này, ông nội làm như vậy rồi. Cũng biết có ảnh hưởng gì đến em ... A Ninh, em chuẩn bị tốt để trở về chưa?"

      Sau khi trở về, khẳng định có rất nhiều chuyện kéo nhau mà đến, về điểm này, biết, cũng biết.

      "Chuẩn bị xong rồi, cũng đến lúc phải trở về!"

      tựa vào vai , đỉnh đầu, là cây đại thụ chọc trời, có loang lổ ánh sáng rực rỡ từ phía chiếu xuống, thời gian này có rất nhiều chuyện bị ném qua bên rồi, cũng đến lúc nên đối diện. thể vĩnh viễn ở chỗ này hưởng thụ cuộc sống yên bình được, khiến cảm thấy mình càng ngày càng hèn yếu. Bởi vì, đây phải là bản tính của .

      "Em phải về, gặp ba mẹ, gặp con , gặp trưởng quan, em muốn lấy lại công đạo cho mình, cho tổ đội... Em còn muốn tổ chức hôn lễ với người đàn ông của tôi... A, có nhiều chuyện như vậy cần em làm, có phải hơi nhiều rồi ..."

      nhìn vào mắt , ánh mắt yên tĩnh, nụ cười cũng trầm tĩnh.

      "Xác định có vấn đề gì sao? Ngày đó, nhắc tới tổ Liệt Phong, vẻ mặt của em liền thay đổi..."

      chăm chú nhìn , vuốt ve mặt của .

      Lúc này đây, vẻ mặt thay đổi, chỉ là lẳng lặng nháy cái mắt, ngẩng đầu nhìn mặt trời, trong hoảng hốt, những khuôn mặt tươi cười trong nháy mắt biến thành người chết, trước mắt chợt lóe lên.

      Đúng, chỉ cần nhắc đến Liệp Phong, cảm thấy như có tảng đá nặng đè lại, đập nát tất cả nhiệt tình trong cuộc sống của .

      Đông Đình Phong thấy có chút thất thần, khỏi ôm chặc eo của , kéo lực chú ý của trở lại.

      "Đều qua! Giữ vững lý trí, là chuyện em cần làm!"

      , còn có!"

      Ninh Mẫn nhàng , cắn môi của mình:

      " màn kia luôn khắc vào trong lòng em. Bọn họ...hình ảnh chết thảm của bọn họ... giống như cuộn phim, cất trong trí não của em... dù em muốn nghĩ tới, hình ảnh đó mực tồn tại. Mấy ngày nay, em cố gắng quên đoạn trí nhớ đó, muốn dũng cảm mà sống, bởi vì, em đáp ứng ..."

      ngẩng đầu, nở nụ cười gượng gạo: "Được rồi, đề cập tới chuyện này nữa. Nhắc tới liền khó chịu. Nhưng yên tâm. Em giữ vững lý trí của mình."

      Gió có chút mát lạnh, ngực của rất ấm áp, nhưng nhắc đến chuyện xưa, trong lòng khó tránh khỏi khó chịu, đây là lúc mà dù là lý trí cũng có thể khống chế.

      "Phải ra, trong lòng có gì khó chịu, nếu là mỗi ngày đều có giấu buồn phiền, nó càng nhiều càng nhiều. giống như, ống nước cần thông phải thông, mới bị tắc nghẽn làm hư ống. Cái ví dụ này, có chút bất nhã, nhưng thông tục dễ hiểu, có phải ! Trong lòng mỗi người đều có giới hạn chịu đựng, nếu chịu đựng quá nhiều, tâm lý của mình rơi vào trạng thái vặn vẹo. A Ninh, trao đổi những kéo gần khoảng cách với mọi người, càng có thể thư giãn cảm xúc của mình. là chồng của em, là người đàn ông em có thể dựa vào, nếu như em nguyện ý, cam tâm tình nguyện làm người lắng nghe, hiểu rõ vui buồn bi thương trong lòng em, đó là chuyện tại khát vọng nhất, bởi vì muốn em dung nhập vào cuộc sống của , cũng mong em có thể bỏ qua khúc mắt trong lòng, đến trong lòng em, trở thành bộ phận trong cuộc sống của em..”

      tựa ở trong lòng ngực của nah, nghe người đàn ông này thổ lộ, có thể dựa vào người đàn ông như vậy, trong lúc hoảng hốt co cảm thấy như có gì đó thấm thấu vào lòng, mới cảm thấy nhân sinh còn có hi vọng. Đúng, tại, cảm thấy có nhiều hi vọng, đều đến từ .

      "Bóng ma này rất khó biến mất."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :