1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô vợ giả của tổng giám đốc - Thanh Đình

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 164: Án mạng

      Editor:mèomỡ


      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)




      Trăng sáng cao, con dế trong bụi cỏ kêu râm ran, trong đêm hè các loại hoa cỏ trong vườn vươn mình khoe sắc, dưới ánh trăng thanh u tỏa hương thơm ngát.




      Bạch Ngưng ôm cổ Ngôn Lạc Quân, nằm ở ngực .




      "Lạc Quân, về sau đừng người như vậy nữa được ?"




      "Cái gì?" hiểu hỏi.




      " quá sâu bị thương, em muốn bị tổn thương." khẽ .




      Ngừng chút mới : "Vậy về sau em đừng làm tổn thương , phải là được rồi sao?"




      Bạch Ngưng áp vào lồng ngực nhàng cười.




      "Em rất hối hận vì rời khỏi năm năm. Cuộc đời ngắn ngủi, lại bị em lãng phí nhiều thời gian như vậy."




      "Tại sao đột nhiên lại như vậy? Chúng ta bây giờ ở bên nhau phải rất tốt sao? chỉ thấy lạ là từ lúc nào em trở nên thẳng thắn vậy."




      "Nếu như thích, em tiếp tục thẳng thắn cho xem."




      Ngôn Lạc Quân cười .




      "Em xem, bây giờ những lời hào phóng như thế mà em cũng được. quả là có chút thích ứng kịp."




      " cho phép thích ứng, em thế nào phải chấp nhận thế đó."Bạch Ngưng nắm chặt lấy mặt của .




      Ngôn Lạc Quân nhìn , hôn lên môi .




      Bạch Ngưng cũng hôn trả . ôm chầm lấy , nhàng tăng thêm lực, sau đó từ từ xâm nhập.




      Theo vuốt ve, ôm cổ , hai chân quấn lên hông .




      Ngôn Lạc Quân buông môi ra, cười : " ra . . . . . . muốn làm. Ba mươi tuổi rồi, thể biết kìm chế giống như trước kia nữa. Hơn nữa ngày mai còn phải dẫn bọn trẻ đến vườn bách thú mới mở."




      "Hừ, vậy kìm chế , có ai ép làm đâu."




      " phải em đều chuẩn bị xong xuôi rồi sao? Cuốn lấy chặt như vậy." cười .




      "Ai thế, em muốn ngủ. Mấy ngày nay cũng ngủ được ngon."




      " ngủ được sao?"




      " mới ngủ được ý."




      . . . . . .




      Sáng sớm, ăn xong bữa sáng, Bạch Ngưng vội vàng chuẩn bị ô, bình nước.




      Ngôn Lạc Quân hai tay trống ra cửa, với Bạch Ngưng: "Nhanh lên chút ..., lái xe."




      " cho phép , còn phải xách đồ !" Bạch Ngưng ở trong phòng kêu lên.




      " phải xách hai ‘thứ’ này rồi sao?" Ngôn Lạc Quân dắt Cảnh Di, Tiểu Hân, dẫn bọn trẻ ra ngoài cửa. Bạch Ngưng vẫn còn ở trong nhà kêu, Ngôn Lạc Quân cùng hai đứa bé chạy ra ngoài, lái xe.




      Tiểu Hân nhanh chân chạy đến trước vườn hoa mở cửa chính.




      Cửa sắt vừa mở ra, mấy người mặc đồng phục cảnh sát vừa lúc tới, đứng ở trước cửa.




      "Đây là Ngôn gia sao?" nữ cảnh sát tóc ngắn nhìn Tiểu Hân hỏi.




      Tiểu Hân ngửa đầu nhìn bọn họ chằm chằm lâu, chạy vào trong vườn.




      "Ba, ba!" Tiểu Hân chạy đến bên cửa xe lớn tiếng kêu lên: "Ba, bên ngoài có rất nhiều chú cảnh sát."




      "Cái gì?" Ngôn Lạc Quân mở cửa xe, vừa lúc nhìn thấy mấy cảnh sát tới bên này.




      " xin lỗi Ngôn tiên sinh, sở cảnh sát chúng tôi đnag điều tra vụ án mạng, xin hỏi Ngôn phu nhân có ở nhà ?" Người chuyện là vị cảnh sát nam lớn tuổi hơn.




      Ngôn Lạc Quân nhìn bọn họ, loại cảm giác lo lắng xông lên đầu.




      "Án mạng?"




      Cảnh sát lấy ra tấm hình, : "Ngài có biết người này ?"




      Ngôn Lạc Quân vừa nhìn, ngoài ý muốn : "Quan Thừa Diễm? ta làm sao?"




      "Đêm khuya ngày hôm trước ta bị giết hại, chúng tôi tới đây để hỏi ngài và Ngôn phu nhân số việc. Đây chỉ là thủ tục thôi, hi vọng hai vị có thể phối hợp."Cảnh sát trả lời.




      Ngôn Lạc Quân quay đầu lại nhìn về phía cửa chính, "Hứa Tĩnh Hàm" đứng ở cửa, nhìn ra phía ngoài.




      Bên trong phòng khách, Ngôn Lạc Quân và Bạch Ngưng ngồi cạnh nhau, cảnh sát ngồi đối diện hai người.




      "Ngôn phu nhân, người nạn nhân có điện thoại di động, nhưng chúng tôi tìm thấy lịch sử liên lạc, đêm hôm đó người cuối cùng nạn nhân gọi là . còn nhớ lúc ấy nạn nhân tìm làm gì ?"




      "Khi ấy. . . . . ." Bạch Ngưng cúi đầu, tay lo lắng nắm đầu gối.




      "Đừng khẩn trương, từ từ , ta tìm em làm gì."Ngôn Lạc Quân cầm tay , lại phát lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh.




      " ta tìm tôi. . . . . . bảo có chuyện muốn với tôi, bảo tôi đến gặp ta."Bạch Ngưng đứt quãng.




      " ta có là chuyện gì ?"




      Bạch Ngưng lắc đầu.




      "Vậy gặp ta ?"




      Bạch Ngưng cúi đầu, lời nào.




      "Tĩnh Hàm, sao vậy?" .




      Bạch Ngưng đưa tay kia ra cầm lấy tay , hô hấp dồn dập, nhưng vẫn gì.




      Ngôn Lạc Quân nhìn , quay đầu với cảnh sát: "Phu nhân tôi tâm tình tốt, các vị hôm khác hẵng quay lại."




      Nam cảnh sát xét cầm đầu : " xin lỗi Ngôn tiên sinh, chúng tôi muốn mời Ngôn phu nhân theo chúng tôi về sở cảnh sát chuyến. Ngôn phu nhân và nạn nhân khi còn sống có quan hệ mật thiết, còn là người cuối cùng chuyện với nạn nhân thông qua điện thoại, có lẽ, còn là người cuối cùng gặp nạn nhân. Chúng tôi có lý do nghi ngờ Ngôn phu nhân có liên quan đến vụ án này."




      Ngôn Lạc Quân nhìn khuôn mặt trắng bệch của "Hứa Tĩnh Hàm” bên cạnh, cảm nhận được lo lắng từ tay truyền tới, suy nghĩ chút, : "Tốt, chúng tôi phối hợp với các vị." xong, liền dắt Bạch Ngưng đứng lên.




      Đến cục cảnh sát, trước khi thẩm vấn, Ngôn Lạc Quân ôm chặt lấy .




      "Đừng gì cả, có ở đây." khẽ bên tai sau đó buông ra.




      Bạch Ngưng nhìn , nước mắt từ trong hốc mắt chảy xuống, sau đó xoay người theo cảnh sát vào phòng thẩm vấn.




      "Ngôn phu nhân, sau khi nhận được điện thoại của nạn nhân, gặp ta ?" Cảnh sát hỏi.




      "Có."Ngừng hồi lâu, Bạch Ngưng mới trả lời.




      Cảnh sát ngẩng đầu lên, hỏi: "Sau đó sao? ta gì với ?"




      " ta . . . . . ." Bạch Ngưng bắt đầu run rẩy, hình như nhớ ra cái gì đó rất kinh khủng.




      Cảnh sát : " nên gấp, từ từ suy nghĩ."




      " ta bảo tôi ly hôn với Lạc Quân, cùng ta. Tôi tôi ly hôn, tôi chưa bao giờ ta. . . . . . ta rất tức giận rất tức giận, ta. . . . . ." Bạch Ngưng lại run rẩy, cảnh sát đưa chén nước tới trước mặt .




      Bạch Ngưng uống xong ngụm nước, nhưng vẫn run rẩy, sợ hãi : " ta đột nhiên ôm lấy tôi, xé quần áo của tôi, tôi rất sợ, rất sợ. . . . . ."




      Hai cảnh sát đối diện nhìn nhau cái, hỏi: "Sau đó sao?"




      Bạch Ngưng ôm thân thể khóc nấc lên, mạch lạc: "Tại sao, tại sao ta lại làm như vậy. . . . . . là đáng sợ là đáng sợ, tôi ngừng cầu xin ta, cầu xin ta thả tôi ra, nhưng ta. . . . . ."




      Cảnh sát cúi đầu ghi chép.




      "Tôi liều mạng đẩy ta, đánh ta, nhưng ta vẫn giữ chặt tôi buông. . . . . . Tôi muốn làm chuyện có lỗi với Lạc Quân. . . . . . Tôi kêu cứu, nhưng có ai . . . . . . Nơi đó rất tối rất tối, tôi biết có ai tới cứu tôi . . . . . . ta để tôi sống an ổn, còn xé quần áo của tôi. . . . . . Tôi rất sợ. . . . . . Sau đó tôi thấy cái cuốc bên đường ray. . . . . ."




      " , Quan Thừa Diễm là do giết?" Cảnh sát hỏi.




      Bạch Ngưng khóc, ngừng lắc đầu: "Tôi cố ý. . . . . . Tôi cố ý muốn giết ta. . . . . ."




      " giết ta như thế nào?"




      "Tôi biết. . . . . . Tôi nhớ gì cả, sấm chớp rất lớn, rất to. . . . . . ta chảy rất nhiều rất nhiều máu. . . . . . Máu, tất cả đều là máu. . . . . ." Bạch Ngưng ôm thân thể, co ro khóc.






      Chương 165: Nhận tội

      Editor:mèomỡ


      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)




      Ngôn Lạc Quân ở bên ngoài chờ, hồi tưởng lại những chuyện xảy ra đêm hôm đó.




      Nhưng ấn tượng cũng rất mơ hồ. Chỉ nhớ , vừa xuống máy bay liền chạy về, sau đó. . . . . . Sau đó hình như là về trễ, sau đó hình như là ngủ, lúc nửa đêm tỉnh lại lần, "Hứa Tĩnh Hàm" vừa lúc từ bên ngoài vào trong phòng, nhìn có vẻ rất hoảng loạn, lúc thấy cũng giật mình. Sau đó dường như bọn họ chuyện, đầu rất đau nên dìu nghỉ.




      Đêm hôm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì? phải đợi về tổ chức sinh nhật sao? Tại sao. . . . . . Tại sao nhớ gì cả? Chẳng lẽ, giết quan Thừa Diễm? Dù thế nào, cũng để cho gặp chuyện, tuyệt đối !




      lo âu, "Hứa Tĩnh Hàm" bị cảnh sát đưa từ phòng thẩm vấn ra.




      "Tĩnh Hàm!"Ngôn Lạc Quân lập tức đứng lên, lại thấy còng tay tay .




      "Xảy ra chuyện gì?" hoảng sợ, lập tức chạy tới trước mặt nắm vai lớn tiếng : "Rốt cuộc là có chuyện gì? Tĩnh Hàm?" đợi trả lời, liền quay sang phía cảnh sát hỏi: "Tại sao lại bắt ấy, mau thả ấy ra!"




      Cảnh sát : "Ngôn tiên sinh bình tĩnh chút, Ngôn phu nhân nhận tội, nhưng vụ án vẫn trong quá trình điều tra, chúng ta chỉ tạm giam ấy thôi."




      "Cái gì?" Ngôn Lạc Quân lập tức chuyển sang "Hứa Tĩnh Hàm" : "Em nhận tội? Em thừa nhận giết quan Thừa Diễm?"




      Bạch Ngưng nhìn , gật đầu cái.




      "Em. . . . . ." Mặc dù sớm đoán được, nhưng thấy gật đầu, Ngôn Lạc Quân vẫn thể tin.




      "Lạc Quân. . . . . ." Bạch Ngưng rưng rưng gọi , nhưng nghẹn ngào ra lời, tùy cảnh sát đưa .




      Ngôn Lạc Quân đứng sững sờ tại chỗ, nhìn bóng lưng bị cảnh sát mang , cảm giác sợ hãi mãnh liệt ập vào lòng, nhưng chỉ có thể ép buộc mình tỉnh táo lại.




      Buổi chiều, Ngôn Lạc Quân được vào gặp "Hứa Tĩnh Hàm" , có người khác, chỉ có camare vách tường.




      "Tĩnh Hàm, rốt cuộc là có chuyện gì, phải bảo em đừng gì rồi sao? Sao em. . . . . ." Chỉ có lịch sử cuộc gọi chứng minh được gì, hoàn toàn có thể nghĩ cách cứu .




      Bạch Ngưng khóc ngẩng đầu lên, : "Lạc Quân, Quan Thừa Diễm chết rồi, ấy chết rồi, giết người phải đền mạng. lưng mang mạng người, em thể sống như có chuyện gì được. . . . . ."




      " phải ta muốn xâm phạm em sao? Tĩnh Hàm, em chỉ là tự vệ thôi đúng ? Tại sao lại vội vã nhận tội như vậy? Em yên tâm, để em xảy ra chuyện gì cả!"Ngôn Lạc Quân cầm chặt tay .




      ". . . . . ." Bạch Ngưng vội vã lắc đầu: "Lạc Quân, coi như em cầu xin , đừng can thiệp vào vụ án này được ? Làm chuyện có lỗi với người khác phải trả giá, để cho em trả món nợ này được ? Đây là chuyện em phải làm."




      "Nhưng em làm vậy phụ lòng ? phụ lòng Tiểu Hân sao? Mạng của em phải chỉ có mình em, còn có phần của chúng ta. cho phép em xảy ra chuyện, cho phép!"




      "Van xin , đồng ý với em. Lạc Quân, em giết người, em nhận tội, dù là tự sát, em cũng trả món nợ này, đừng ép em. . . . . ."




      "Tĩnh Hàm!" Ngôn Lạc Quân đứng lên ấn vai : "Em bị sao vậy hả? làm vậy với em, em giết ta là bất đắc dĩ, đừng như vậy được ? Em có tội, có tội. Chúng ta có thể thiên trường địa cửu, có thể đến bạc đầu, đừng cố chấp, ở bên được ? Còn sống ở bên . . . . . ."




      Bạch Ngưng khóc, chỉ ngừng lắc đầu.




      "Tĩnh Hàm! Tĩnh Hàm!"Ngôn Lạc Quân dùng sức lay , lâu mới mở miệng : "Lạc Quân, mạng người phải trả.".




      "Tĩnh Hàm. . . . . ."




      Đúng này lúc, cửa được mở ra cảnh sát vào : "Ngôn tiên sinh, hết giờ rồi."




      Trong hành lang sở cảnh sát, nữ cảnh sát trẻ tuổi nhìn người đàn ông cao hơn nửa cái đầu đứng bên cạnh, : "Đội trưởng Trần, sao mày nhíu chặt vậy, là suy nghĩ vụ án của Hứa Tĩnh Hàm sao?"




      Đội trưởng Trần gật đầu cái, : "Mặc dù ấy thú nhận tội giết người, nhưng còn quá nhiều điểm đáng nghi."




      "Tôi cũng cảm thấy vậy, tuy địa điểm quả phù hợp với tình huống , nhưng ấy lại trình bày được quá trình giết Quan Thừa Diễm, cũng tìm thấy công cụ gây án. Hơn nữa phu nhân có tiền, nổi tiếng, lẽ ra phải rất sợ chết. Chồng ấy cũng tỏ thái độ quyết tâm cứu ấy, nhưng ấy lại nhất quyết nhận tội, khỏi quá. . . . . ." Nữ cảnh sát xong, cũng nhíu mày.




      Đội trưởng Trần gật đầu : " người Quan Thừa Diễm tổng cộng có ba nơi tổn thương nặng nhất, nhìn độ sâu vết thương , hoàn toàn thể do người phụ nữ gây ra được. Mà Hứa Tĩnh Hàm, cũng phải kiểu phụ nữ có sức lực hơn người."




      "Nhưng nếu phải là ấy giết, tại sao ấy lại muốn nhận tội? Chồng ấy dường như rất vợ, cũng có hai đứa bé đáng như vậy. Cuộc sống hạnh phúc như vậy, ấy nỡ từ bỏ sao?"




      "Điều tôi lo lắng chính là, phải hung thủ, nhưng lại nhất định nhận tội thay, giấu giếm . Mà bằng quan hệ của Ngôn Lạc Quân, nếu ta can thiệp vào vụ án, vậy khó mà tìm ra được hung thủ . Tôi muốn tìm cơ hội, tìm Ngôn Lạc Quân chuyện chút."Hai người vừa thảo luận vụ án, vừa về phía phòng làm việc.




      Ngày hôm sau, trong cục cảnh sát, Ngôn Lạc Quân ngồi ở trước mặt đội trưởng Trần.




      "Ngôn tiên sinh, tin Quan Thừa Diễm là do phu nhân của giết sao?" Đội trưởng Trần hỏi.




      " tin."Ngôn Lạc Quân quả quyết trả lời.




      "Tại sao?"




      Ngôn Lạc Quân : "Theo tôi được biết, Quan Thừa Diễm bị thương ba chỗ do đầu cuốc nhọn tạo thành, mỗi vết thương đều trí mạng. Vợ tôi có bản lãnh này. Hơn nữa, ấy được quá trình giết người."




      " ngờ Ngôn tiên sinh lại biết chi tiết mọi việc nhanh như vậy."Đội trưởng Trần mỉm cười : "Nhìn bộ dáng của ấy, dường như là cảnh tượng khi đó khiến ấy quá sợ hãi, muốn nhớ lại."




      " giống."Ngôn Lạc Quân khẳng định: "Ngày hôm trước, ấy vẫn còn rất bình tĩnh rất bình thường ở nhà làm vệ sinh, nấu cơm, còn cùng tôi tản bộ, hoàn toàn giống người vừa bị hoảng sợ."




      " Tình huống xảy ra vụ án đêm hôm đó như thế nào, có thể chút ?"




      "Ngày đó là sinh nhật tôi, ấy dặn tôi về sớm chút. Nhưng vì công ty có việc nên tôi phải sang Hongkong, rất khuya mới về đến nhà."Ngôn Lạc Quân trả lời.




      " đường có gọi điện thoại về ? Đặc biệt là sau khi trời tối."




      Ngôn Lạc Quân : "Gọi lần đầu, là lúc vừa tới Hongkong, tôi bảo ấy cho bọn trẻ ngủ trước, nhưng ấy chờ."




      "Sau đó sao? Ví dụ như sau khi từ Hongkong về?"




      Ngôn Lạc Quân cố gắng suy nghĩ chút, : " có."




      "Vậy sau khi về sao? Ngôn phu nhân có ở nhà ?" Cảnh sát lại hỏi.




      Ngôn Lạc Quân im lặng hồi lâu, cố gắng sưu tầm trí nhớ khi đó trong đầu, nhưng làm thế nào cũng nhớ nổi. ra , chính cũng luôn nghĩ, trở về bằng cách nào, ngủ thế nào, nhưng nhớ ra được chút nào. Đoạn ký ức kia cứ như bị cắt bỏ vậy.




      "Tôi nhớ ."




      Đội trưởng Trần ngẩng đầu lên, lặp lại: " nhớ ? Đó phải là chuyện mới xảy ra ba hôm trước sao?"




      "Tôi biết. . . . . . Nhưng, tôi nhớ, dường như. . . . . . Tôi lái xe về nhà, sau đó. . . . . . Sau đó bọn trẻ đều ngủ rồi, ấy lẽ ra phải ở nhà. . . . . ." Ngôn Lạc Quân đứt quãng. Mặc dù là hồi tưởng nhưng lại càng giống suy đoán hơn.









      Chương 166: Nóng lòng

      Editor:mèomỡ


      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)




      "Hình như?" Đội trưởng Trần hỏi: "Ngôn tiên sinh, tại sao nhớ ? Ngày đó uống rượu sao?"




      Ngôn Lạc Quân lắc đầu: ". Hôm đó tôi rất tỉnh táo."




      "Vậy có biết tại sao mình quên chuyện đêm hôm đó ? Trí nhớ cuối cùng khi còn tỉnh táo là gì?"




      "Xuống máy bay, sau đó vội vàng lái xe về nhà, sau đó tôi ở nhà rồi. Nguyên nhân là gì tôi cũng biết."




      người ràng tỉnh táo, lại nhớ chuyện xảy ra ba ngày trước; người luôn miệng nhận mình giết người, nhưng được quá trình giết người. Đội trưởng Trần nhìn sổ ghi chép tay, nghĩ đôi vợ chồng này khác thường, lại nhíu mày.




      Trong gian phòng khác, nữ cảnh sát hỏi Tiểu Hân: "Bạn , em tên Tiểu Hân sao?"




      "Vì sao mọi người lại mang mẹ em ?" Tiểu Hân hỏi.




      "Bởi vì. . . . . ." Nữ cảnh sát sửng sốt chút, : "Bởi vì các chị có chuyện muốn hỏi mẹ em, hỏi ràng mẹ em có thể về nhà."




      "Vậy chị nhanh hỏi ràng !" Tiểu Hân lập tức .




      Nữ cảnh sát cười : "Cho nên bây giờ chị ở hỏi em đó, em những chuyện em biết cho chị nhé?"




      " giáo bảo cảnh sát là tốt người, em cho chị."




      Nữ cảnh sát lại cười, hỏi: "Đêm hôm sinh nhật ba em, em ngủ lúc mấy giờ?"




      "Rất khuya, em và chị ngủ ghế sa lon."




      "Ngủ ghế sa lon? Vậy mẹ em đâu?"




      "Mẹ ở nhà."




      "Mẹ em đâu à?"




      " gặp Chú Quan."




      Nữ cảnh sát lập tức hỏi: "Sao em biết?"




      "Mẹ em , Chú Quan gọi điện thoại cho mẹ, bảo mẹ gặp chú ấy."




      "Sau đó sao? Mẹ em ra ngoài, rồi xảy ra chuyện gì nữa? Mẹ em có gọi điện thoại về ?"




      " ạ. . . . . ." Tiểu Hân nghĩ tới chuyện Ngôn Lạc Quân gọi điện thoại về, rồi lại nhớ sáng hôm sau Bạch Ngưng dựa vào gối, bảo cậu dù thế nào cũng được phép chuyện đêm hôm đó ba gọi điện thoại về, liền lắc đầu, nữa.




      Tiểu Hân và Cảnh Di giống hệt nhau, ngờ sau khi cảnh sát thẩm vấn Bạch Ngưng về quá trình giết người lần thứ hai, mặc dù được nhưng lại khai ra chuyện cầm hung khí vào xe, mang về chôn ở trong vườn hoa biệt thự.




      Căn cứ vào địa điểm , cảnh sát tìm được cái cuốc kia.




      Buổi chiều, Ngôn Lạc Quân cực kỳ gấp gáp gọi điện thoại.




      "Tại sao dễ làm? Tôi tin là ấy giết!"




      Bên đầu kia điện thoại là giọng đàn ông: "Nhưng bây giờ ấy nhận tội, tất cả chứng cớ cũng đều nhằm vào ấy. Huống chi lần này là cái chết của đạo diễn nổi tiếng, chuyện huyên náo ầm ĩ, bên đưa văn kiện xuống nhất định phải điều tra ra manh mói, trừ phi tìm được đối tượng tình nghi mới, nếu ấy có cách nào trốn tội."




      là nếu tìm được người khác, cho dù là chịu tội thay cũng phải gán tội danh lên người ấy hả ? Đây là điều tra manh mối sao?" Ngôn Lạc Quân kích động .




      "Vấn đề là bây giờ ngay cả nơi chôn hung khí ấy cũng khai ra rồi, cũng có chứng cớ chứng minh ngày đó ấy đến nơi xảy ra án mạng. Chính ấy , bộ tư pháp có thể làm gì được?" Thở dài, bên kia : "Tôi thấy, nên nhanh chóng tìm luật sư, xem xem có thể cố gắng chuyển tội danh thành ‘ tự vệ ’ hoặc là ‘ phòng vệ chính đáng ’, chỉ là hơi chút."




      "Được rồi, cám ơn ."




      Cúp điện thoại, Ngôn Lạc Quân phiền muộn xoay người lên xe.




      "Ba, lúc nào mẹ mới có thể trở về?" Bên trong xe, Tiểu Hân hỏi.




      "Nhanh thôi."Ngôn Lạc Quân trái lương tâm , lái xe về.




      "Nhanh là lúc nào?" Tiểu Hân lại hỏi.




      Ngôn Lạc Quân muốn trả lời nữa, : "Sáng mai ba đưa con học, buổi tối tới đây chăm sóc các con, ở trường học phải ngoan, biết ?"




      "Nhưng mẹ. . . . . ."




      "Mẹ trở lại."Ngôn Lạc Quân kiên nhẫn .




      biết, nếu như trở về nữa, nên đối mặt với hai con như thế nào, lại nên đối mặt với tương lai như thế nào.




      Xe còn chưa về tới cửa nhà, Cảnh Di liền chỉ vào cửa : "Có người ở đó."




      Ngôn Lạc Quân nhìn lại thấy Vu Nhược Tình ngồi ở cửa biệt thự!




      Vu Nhược Tình vừa nhìn thấy xe , lập tức đứng lên, gọi: "Lạc Quân!"




      Ngôn Lạc Quân dừng xe, sau khi mở cửa phụ quay sang với Tiểu Hân và Cảnh Di: "Hai đứa vào trước ."




      Hai đứa bé nhìn Vu Nhược Tình mặt đẫm nước mắt, nghe lời vào vườn hoa.




      "Lạc Quân, ta đánh em, ta đánh em. . . . . . Em chịu nổi nữa, cứu em, cứu em được ?" Vu Nhược Tình lập tức nhào tới, ôm chặt lấy .




      Ngôn Lạc Quân phiền lòng định đẩy tay ra, lại bị nắm chặt. nhất quyết dùng sức đẩy ra.




      "Nhược Tình, đừng như vậy, , kết hôn rồi!"




      Vu Nhược Tình lảo đảo về sau mấy bước, suýt chút nữa ngã xuống, dám tin nhìn : " đẩy em? Tại sao. . . . . . Tại sao cả cũng đối xử với em như vậy?"




      "Nhược Tình, em trưởng thành, là vợ là mẹ, còn là trước kia nữa rồi, thể vĩnh viễn đều bắt người khác nhân nhượng bảo vệ em nữa!" Lúc này còn sức an ủi , quanh co với nữa. Đừng là nín nhịn lâu khiến mệt mỏi, chỉ cần chuyện "Tĩnh Hàm" đủ để còn sức quan tâm đến những chuyện khác.




      Vu Nhược Tình nước mắt càng trào ra mãnh liệt, nhìn lạnh lùng khóc ròng : "Lạc Quân, ràng từng , luôn luôn nhường nhịn em, luôn giúp em, luôn thương em . . . . . . Tại sao. . . . . . Tại sao bây giờ lại thay đổi. . . . . ."




      "Nhược Tình, chuyện lúc em tội gì cứ canh cánh trong lòng? Thời gian đó chỉ là trai, đương nhiên bảo vệ em . Nhưng bây giờ có vợ, người phải nhường nhịn, phải bảo vệ đương nhiên là vợ của !"




      "Em ? Em gì?" Vu Nhược Tình hỏi.




      Ngôn Lạc Quân : " sai, chỉ luôn coi em như em , người là Tĩnh Hàm, luôn là Tĩnh Hàm. Cho nên cùng em. Nếu như thích em ngay từ đầu cũng để em gả cho Phương Tuyền, phải loại người bỏ rơi người mình !"




      " cái gì?" Trong nháy mắt Vu Nhược Tình dường như ngây dại, từ từ lùi về phía sau, ngừng lắc đầu.




      " thể nào, ràng là em, giống như em , là vì cha mẹ em, cha mẹ mới thể lấy em. . . . . . em . . . . . ."




      " phải! Em biết tính rồi, nếu em, làm sao có thể vì gia đình mà từ bỏ?"




      "Vậy tại sao , vẫn luôn em, cho tới bây giờ cũng chưa từng em!"




      " em đó là lúc , là để dỗ em vui vẻ, cũng chỉ là thương giống em bạn bè, sau này ràng là vì ba mẹ em sợ em bị kích thích nên cho !" .








      Chương 167: Chân tướng

      Editor:mèomỡ


      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)




      "Nhược Tình, hãy nhìn thẳng vào , đừng cố chấp sống trong tưởng tượng của mình được ? Người đáng để em quý trọng phải là , mà là chồng em, con em, là người luôn ở bên cạnh chăm sóc em, cũng cần em chăm sóc, chỉ là người bạn từ lúc của em mà thôi."Nhìn đau lòng mất khống chế, Ngôn Lạc Quân tiến lên định đỡ .




      "Em tin, em tin, em, em. . . . . ." Vu Nhược Tình liều mạng khóc, lắc đầu.




      "Nhược Tình. . . . . ." Ngôn Lạc Quân tới, đỡ vai .




      Vu Nhược Tình đột nhiên hét lên, hất ra , điên cuồng chạy .




      "Nhược Tình!" Ngôn Lạc Quân lập tức đuổi theo.




      Vu Nhược Tình bị kích thích chạy về phía lối bộ, tốc độ nhanh đến mức khiến Ngôn Lạc Quân nhất thời đuổi kịp.




      Ngôn Lạc Quân đuổi theo phía sau, nhìn dáng vẻ của lúc này, bắt đầu hối hận vừa rồi quá xúc động.




      Gần biệt thự có xe qua lại, nhưng hết con đường này có nhiều xe hơn. Sợ gặp nguy hiểm, Ngôn Lạc Quân liền tăng tốc, muốn đuổi kịp .




      "Nhược Tình --"




      " lừa em, mọi người đều lừa em. . . . . ." Nghe tiếng gọi, Vu Nhược Tình càng điên cuồng chạy, hề để ý đến ngã tư đường trước mặt.




      Vì có cây to che khuất Ngôn Lạc Quân thấy tình hình trước mặt, chỉ nghe thấy tiếng phanh kít, chiếc xe màu đỏ dừng ở ngã tư đường, Vu Nhược Tình nằm cách đó khoảng mười mét.




      "Nhược Tình --"




      . . . . . .




      Trong bệnh viện, cửa phòng giải phẫu đóng kín, Phương Tuyền đột nhiên túm lấy áo Ngôn Lạc Quân hỏi: "Chuyện gì xảy ra? Sao ấy lại thành ra như vậy?"




      " xin lỗi."Ngôn Lạc Quân cúi đầu : "Lúc ấy tôi quá kích động, suy tính hậu quả."




      Phương Tuyền đột nhiên móc súng nhắm giữa trán Ngôn Lạc Quân. việc phát sinh đột ngột khiến y tá bốn phía bị dọa đến trắng bệch cả mặt.




      " cho rằng, câu xin lỗi là có thể xong việc sao?"




      "Buông ra!" Ngôn Lạc Quân nhing .




      Phương Tuyền dí súng vào sát trán .




      "Mày cho rằng tao dám giết mày sao? Chỉ cần tao muốn, ngay lúc này tao có thể bắt vỡ sọ mày!" hung hăng .




      Ngôn Lạc Quân đột nhiên cười to hai tiếng, mắt đỏ ngầu : "Phương Tuyền, mày nghĩ mày là gì chứ? Lúc tao lại giang hồ, mày còn mặc quần thủng đít đấy!" xong, đột nhiên ra tay, bổ chưởng, đánh rơi súng của Phương Tuyền.




      ". . . . . ."




      Phương Tuyền ngờ Ngôn Lạc Quân lại dám ra tay, còn có thể đánh rơi súng của . Theo như biết, trước giờ Ngôn Lạc Quân có thân thủ như vậy.




      Ngôn Lạc Quân đá súng đất lên tay, chĩa ngược vào Phương Tuyền : "Dám đả thương Lạc Quân, phải hỏi qua tao trước!"




      Phương Tuyền nhìn nòng súng đen ngòm, nhìn Ngôn Lạc Quân đối diện mắt đỏ như máu, còn có động tác liền mạch lưu loát vừa nãy, trong đầu đột nhiên dần ra bóng người.




      "Ngôn Diệu Quân. . . . . ."




      Ngôn Lạc Quân nhìn , cười khẽ tiếng.




      " chưa chết?" Phương Tuyền thể tin .




      "Ba. . . . . ." Tiếng khóc của đứa bé trai truyền đến, Phương Tuyền quay đầu lại, thấy con trai năm tuổi đứng ở hành lang bệnh viện nhìn khóc.




      "Tiểu Thiên!"




      "Ba --" Tiểu Thiên lập tức xông tới ôm lấy chân .




      Phương Tuyền nhìn Ngôn Lạc Quân cái, ngồi xổm xuống ôm con vào lòng.




      Tay Ngôn Lạc Quân cầm súng từ từ hạ xuống, vừa lúc cảnh sát cũng chạy tới.




      . . . . . .




      giờ sau, cảnh sát điều tra vụ án của Quan Thừa Diễm lại gọi điện thoại tới.




      Ngôn Lạc Quân nghe, người bên kia : "Ngôn tiên sinh, vụ án có tiến triển mới, có thể tới sở cảnh sát chuyến ?"




      "Được, tôi đến nay."Nghe tin tức như thế, Ngôn Lạc Quân lập tức cúp điện thoại, tới thang máy.




      "Ngôn Lạc Quân!" Phương Tuyền ở phía sau gọi lại.




      Ngôn Lạc Quân dừng bước, chỉ nghe Phương Tuyền phía sau lưng : "Nếu Nhược Tình xảy ra chuyện gì, tôi bỏ qua cho đâu!"




      Ngôn Lạc Quân quay đầu lại, thẳng vào thang máy.




      Trong sở cảnh sát, đội trưởng Trần đặt tấm hình ở trước mặt Ngôn Lạc Quân.




      " có biết ấy ?"




      Ngôn Lạc Quân nhìn trong hình lâu, gật đầu cái.




      "Quan hệ thế nào, sao lại quen nhau?"




      "Hộp đêm."Ngôn Lạc Quân .




      "Từng có quan hệ?"




      Yên lặng chút, Ngôn Lạc Quân lại gật đầu lần nữa.




      "Theo tôi được biết, và Ngôn phu nhân tình cảm rất tốt."




      Ngôn Lạc Quân cúi đầu, : "Khi ấy, quan hệ tốt."




      "Ngôn phu nhân biết chuyện này ?" Đội trưởng Trần hỏi.




      Ngôn Lạc Quân ngẩng đầu lên, ngay sau đó lại cúi đầu, sắc mặt có chút trắng bệch, : " biết."




      " sợ ấy biết?"




      "Tôi cho rằng chuyện liên quan đến vụ án." Có vẻ như muốn nhắc đến chuyện này.




      Đội trưởng Trần gật đầu cái, : "Đêm hôm xảy ra vụ án, xuống máy bay xong trực tiếp về nhà hay là qua chỗ khác?"




      "Trực tiếp về nhà, tôi rồi tôi nhớ ."




      "Quan Thừa Diễm có tìm ?"




      "."




      "Vậy còn tấm hình này, từng thấy chưa?" Đội trưởng Trần đặt tấm hình khác trước mặt .




      Trong nháy mắt nhìn thấy tấm hình kia, mặt Ngôn Lạc Quân trắng bệch.




      Là hình và người phụ nữ kia ở khách sạn!




      "Chúng tôi căn cứ từ đầu mối khác tìm được này, là diễn viên nổi nóng lòng gia nhập giới giải trí. ta cho chúng tôi biết, trước đây lâu, Quan Thừa Diễm tìm ta, bảo ta diễn tuồng kịch, rồi ta nhận được món tiền lớn. Sau đó, công bố ảnh nóng của ta và doanh nhân của công ty nổi tiếng, Quan Thừa Diễm nhân cơ hội nâng ta lên, để ta nhanh chóng trở thành ngôi sao hạng A, ta đồng ý. Mà hình này, là ta đưa cho chúng tôi, cũng cho chúng tôi biết, ở chỗ Quan Thừa Diễm nơi cũng có."Đội trưởng Trần chậm rãi .




      Tất cả những hình ảnh quên giờ lại lên trong đầu, Ngôn Lạc Quân khó chịu ấn đầu.




      Tia chớp. . . . . . Tiếng sấm. . . . . . Đường sắt bỏ hoang. . . . . . Quan Thừa Diễm. . . . . . Còn nữa, còn có tấm hình này. . . . . .




      Từng hình ảnh thoáng qua trong đầu, sau đó dần ràng, dần chi tiết. . . . . .




      Ngôn Lạc Quân ấn đầu, rất lâu sau đột nhiên : "Tôi nhớ ra rồi. . . . . . Chính là ấy giết. . . . . . Chính là ấy giết. . . . . ."




      "Là ai?" Đội trưởng Trần lập tức hỏi.




      Ngôn Lạc Quân chậm rãi : " trai tôi."




      Trong phòng thẩm vấn, cảnh sát ngừng hỏi chi tiết việc, Bạch Ngưng vẫn hoảng sợ câu nào.




      Cảnh sát nhìn , mở miệng : "Ngôn phu nhân, đừng dối, Ngôn tiên sinh khai tất cả mọi chuyện."




      Thân thể Bạch Ngưng ngừng run lên.




      "Ngày đó , nhưng chồng biết địa điểm và Quan Thừa Diễm gặp mặt, sau khi đến xảy ra xung đột với Quan Thừa Diễm. Quan Thừa Diễm có hình chồng ở hộp đêm, vốn định cho xem, kết quả vì kích động mà dùng nó đe dọa Ngôn Lạc Quân. Sau đó, Ngôn Lạc Quân giết ta. Hơn nữa, chúng tôi tìm thấy vết máu xe Ngôn Lạc Quân, kết quả xét nghiệm còn chưa có, nhưng tôi tin chắc chắn là của nạn nhân."Cảnh sát tinh tường .




      Bạch Ngưng cúi đầu, nước mắt từ từ chảy xuống, sau đó càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhiều.




      " xin lỗi. . . . . . Tôi muốn ấy xảy ra chuyện, muốn. . . . . . Ngày đó, tôi mở cửa, thấy ấy từ trong xe ra, cả người đầy máu, mưa xối người ấy khiến quần áo toàn thân bị nhuộm thành màu máu. . . . . . Tôi sợ ấy có chuyện, rất sợ rất sợ. . . . . ."




      Cảnh sát ghi chép lại, hỏi: "Làm sao biết ta giết Quan Thừa Diễm?"




      " ấy hôn mê bất tỉnh, sau đó tôi thấy cái cuốc dính máu trong xe, còn có tấm hình, điện thoại di động. . . . . . Tôi biết ấy vì tấm hình mà giết người, giết Quan Thừa Diễm, đều tại tôi. . . . . . Nếu phải do tôi luôn trốn tránh, chúng tôi biến thành như vậy, ấy tìm người phụ nữ khác, cũng vì sợ mà giết Quan Thừa Diễm. . . . . . Đều tại tôi. . . . . ."




      . . . . . .




      "Lúc đó tôi cũng biết phải làm sao, chỉ cởi quần áo dính máu người ấy đốt, tấm hình, điện thoại di động tôi cũng đốt hết. . . . . . Tôi biết làm sao, chỉ sợ ấy xảy ra chuyện, sợ ấy bị phán hình. . . . . . Sau đó ấy tỉnh, hỏi ấy về bằng cách nào. . . . . . Tôi phát ấy nhớ gì cả, nhớ những chuyện xảy ra. . . . . . Cho nên tôi đột nhiên nghĩ tới việc gánh tội thay ấy. . . . . . ấy thể chết được, tôi muốn ấy chết. . . . . . Đều tại tôi, chúng tôi ràng có thể hạnh phúc ở bên nhau. . . . . . ràng có thể bình an đến bạc đầu. . . . . ."




      Ngôn Lạc Quân qua camera nhìn "Hứa Tĩnh Hàm" trong phòng khóc thành tiếng, nhắm mắt lại, trong mắt cũng dần ướt át.




      Cuối cùng, kết quả giám định tư pháp, Ngôn Lạc Quân đúng là hung thủ sát hại Quan Thừa Diễm. Sau khi mọi chuyện xảy ra, vì quá shock nên não bộ xảy ra tượng mất trí nhớ tạm thời, khiến quên tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm đó.




      Vậy mà, sau khi nhớ lại, Ngôn Lạc Quân cũng được tâm lý lúc giết người, tất cả đều trần thuật theo góc độ của người thứ ba. Theo như ý , người thấy tấm hình là , mà người giết người là trai qua đời nhiều năm của .




      Nước Mĩ, hoàng Mạn Văn vừa dọn dẹp đủ loại tài liệu, vừa gọi điện thoại.




      " tạm thời đừng hoãn hội nghị, để mình em qua đó là được, chờ hội nghị kết thúc đến cũng muộn."




      Bên kia điện thoại, ba của Ngôn Lạc Quân : "Ừ, mang tài liệu năm đó theo, còn có cảnh sát xử lý vụ án của Diệu Quân, em vừa vừa liên lạc với ta là được. Lập tức cho người đưa ra giấy giám định tinh thần."




      "Em biết rồi, nhưng. . . . . . Như vậy có ảnh hưởng đến tiền đồ của Lạc Quân ?"




      "Bây giờ còn để ý tiền đồ gì chứ? Cùng lắm mất Thịnh Thế, nhưng thể để Lạc Quân xảy ra chuyện." Đầu bên kia điện thoại khẳng định.




      "Được rồi, sáu giờ sáng mai em xuống máy bay rồi, luật sư Phùng hôm sau cũng đến."




      "Ừ, yên tâm, sao đâu."Ông Ngôn an ủi.




      Hai ngày sau, Bạch Ngưng gõ cửa phòng khách sạn Hoàng Mạn Văn ở.




      "Mẹ, mẹ về sao cho con biết?"




      Ánh mắt Hoàng Mạn Văn nhìn khuôn mặt tiều tụy trước mắt có chút phức tạp, bà xoay người sang chỗ khác, vào trong phòng.




      "Mẹ, là mẹ đưa ra giấy giám định tinh thần sao? Có phải vậy , có cách nào cứu Lạc Quân ?" Bạch Ngưng lập tức tới trước mặt bà hỏi.




      " tới, vậy ký cái này ."Hoàng Mạn Văn lấy ra tờ giấy, đặt ở bàn trà.




      Bạch Ngưng cúi đầu nhìn, là đơn li hôn, tên phía dưới ràng là tên và Ngôn Lạc Quân.




      "Đây. . . . . . Đây là cái gì? Tại sao muốn con ký?" Bạch Ngưng giật mình .
      Pe Mick thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 168: ra là như vậy
      Editor:mèomỡ

      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)



      Hoàng Mạn Văn : "Lạc Quân có ngày hôm nay hoàn toàn là do , nếu như còn có chút lòng quan tâm nó hãy lập tức ly hôn , đừng có bất cứ dính dáng gì đến nó nữa. Tôi nghĩ cách để được miễn tội cản trở quá trình điều tra phải ngồi tù, cũng nghĩ cách giúp Lạc Quân bình an ra ngoài. Ly hôn , đây là cầu duy nhất của tôi đối với , cũng là thỉnh cầu."



      "Tại sao? Mẹ, tại sao muốn con ly hôn? Con đồng ý, Lạc Quân cũng đồng ý!"



      "Bởi vì tôi muốn bên cạnh nó có quả bom biết khi nào nổ. Nó thể ở bên , là khắc tinh của nó. Coi như tôi van xin được ? Tôi chỉ còn đứa con trai thôi, xin bỏ qua cho nó, để nó sống an ổn."Hoàng Mạn Văn xong, mắt cũng đỏ lên.



      Bạch Ngưng hiểu, hỏi: "Con chưa bao giờ có ý hại ấy, nhưng tại sao, tại sao mẹ lại muốn ép con rời khỏi ấy, còn là lúc ấy cần con ở bên nhất. Tại sao ở bên con ấy gặp chuyện may? Tại sao con là khắc tinh của ấy?"



      "Bởi vì. . . . . . Nó quá , dồn quá nhiều tình cảm vào ."Hoàng Mạn Văn .



      "Nhưng. . . . . . con cũng ấy. Chẳng lẽ bởi vì chúng con nhau nên thể ở bên nhau sao? Đây là đạo lý gì?"



      " nhau có thể, nhưng người thể khống chế cảm xúc của chính mình có tư cách sâu đậm người khác. Mà Lạc Quân, chính là người như vậy."



      "Tại sao?" Bạch Ngưng vẫn hiểu ý bà.



      Hoàng Mạn Văn hít sâu hơi, chậm rãi : " từng cảm thấy có lúc Lạc Quân tức giận hoặc kích động, vô cùng đáng sợ, giống nó bình thường ?"



      Bạch Ngưng gật đầu. Trong trí nhớ của , tổng cộng có ba lần.



      Lần đầu tiên là khi biết Hinh Hinh phải con của , suýt nữa bóp chết . Lần thứ hai là khi nhốt trong chung cư, điên cuồng hành hạ suốt đêm, khiến phải giả vờ tinh thần thất thường để trốn tránh . Sau đó, ngay trước khi bọn họ chia tay, đỏ mắt túm lấy tóc đập vào đầu giường, khiến chảy máu. Cũng chính sau lần đó, mới hạ quyết tâm trốn khỏi bệnh viện.



      “Giấy giám định tinh thần tôi đưa ra phải làm giả để chạy tội cho nó, mà là . Lạc Quân, có vấn đề về tinh thần."Hoàng Mạn Văn .



      Bạch Ngưng ngạc nhiên ngẩng đầu.



      "Nhưng. . . . . . sao có thể? ấy rất bình thường, sao có thể có vấn đề tinh thần?" tưởng rằng Hoàng Mạn Văn là vì cởi tội cho Ngôn Lạc Quân mà dùng chuyện này lừa gạt mọi người.



      "Đúng là rất bình thường, sau đợt trị liệu từ hơn mười năm trước, nó rất lâu chưa từng phát tác, ngay cả tôi thậm chí quên nó có vấn đề tinh thần, cho đến khi xuất , nó ."



      "Con xuất ra . . . . . ."



      "Lạc Quân, còn có người trai tính tình cực kỳ nóng nảy, từ hay đánh nhau. Sau đó trong đêm mưa bị người ta chặn trong ngõ hẻm chém chết*. Ngày đó, Lạc Quân nghe lời dặn trốn ở trong góc tận mắt nhìn thấy cảnh tượng ấy. Sau đó nó chừng nửa tháng cũng gì."

      [*] Trong bản gốc tác giả dùng từ loạn đao chém chết ý là bị chém điên loạn nhiều nhát



      Hoàng Mạn Văn khóc : "Vốn chúng tôi đều cho rằng nó sao, ngờ sau này nó nhiều lần đột nhiên nổi giận, chẳng phân biệt được nặng đánh người ném đồ vật, còn kinh khủng hơn khi nó tức giận. Sau đó chúng tôi dẫn nó đến bác sĩ, mới biết vì cái chết của trai nó bị kích thích quá mức, tiềm thức coi mình thành trai. Nếu như để mặc kệ rất có thể phát triển thành đa nhân cách. Chúng tôi rất sợ, bảo vệ nó cẩn thận từng li từng tí, rèn luyện cho nó khả năng tự kìm chế, để cho nó kích động. . . . . . Chúng tôi cho rằng nó khỏi, cho rằng nó thoát khỏi bóng ma tâm lý về trai nó. Cho đến ngày tôi nhìn thấy vết thương người . Lạc Quân thể nào ra tay nặng như vậy. Tôi nhìn cái biết, nhất định là bệnh của nó lại tái phát. Nó cũng biết, nhưng nhất định chịu nghe tôi khuyên chỉ vì muốn để rời . Nó để ý đến bệnh tình nhất quyết muốn ở bên , nhưng lần rồi lại lần tổn thương nó, khiến nó chịu đả kích nặng nề. Tôi biết ngay mà, tôi biết thể nào cũng nó ngày nó bị hại chết . . . . . . Giờ tốt rồi, giết người, giết chết người đàn ông bên cạnh , hài lòng chưa!" Hoàng Mạn Văn kích động.



      Đối mặt với những lời xét đoán và lên án của Hoàng Mạn Văn, Bạch Ngưng giật mình thôi, tự trách dứt, đôi môi run rẩy, sắc mặt trắng bệch dọa người.



      chưa bao giờ biết Ngôn Lạc Quân bị bệnh, cũng chưa bao giờ nghĩ tới, mình mang đến cho tổn thương lớn như vậy.



      chỉ biết hiểu lầm , tin . muốn rời khỏi , lại nghĩ rằng ngừng bị thương, tâm tình kích động, bệnh tình nặng càng thêm nặng.



      Vận mệnh đổi thay, khiến gặp được người đàn ông và cũng . bất chấp tất cả muốn ở bên , liều mạng quấn chặt ở bên người, nhưng lại vùng vẫy muốn trốn, đẩy họ ra hai thế giới, chưa bao giờ cố gắng vì tình của bọn họ. . . . . . Nếu phải đêm ấy nhìn thấy bộ dạng đẫm máu của , nếu phải đột nhiên phát dễ dàng mất đến vậy, cũng biết hối cải, biết quý trọng. Có lẽ vì tấm hình kia mà dễ dàng rời khỏi . . . . . .



      Nhưng nếu chuyện lần này là bài học cho , vậy bài học này quá lớn, lớn đến mức chịu đựng nổi. . . . . .



      "Mẹ, xin lỗi. . . . . ." Bạch Ngưng nghẹn ngào, cắn môi : "Ta nghĩ mọi cách cứu Lạc Quân ra ngoài, nhưng con ly hôn. Con cũng ấy, cả đời đổi, con muốn được ở bên ấy, chỉ cần ấy đuổi con , con vĩnh viễn ở bên ấy!"



      "Thế phải nó! Nếu nó, sao có thể bất chấp an nguy của nó mà cố chấp ở lại! Bây giờ là giết người, về sau ai biết còn xảy ra chuyện gì nữa? sao, có nó có thể lấy người khác. Nhưng tôi và ba nó khác, chúng tôi chỉ có đứa con trai này thôi!"



      "Mẹ, nếu ấy con, vậy con ở bên ấy phải tốt hơn sao? Con bảo đảm, con để ấy xảy ra chuyện, bao giờ để ấy bị kích thích nữa. . . . . . Hơn nữa mẹ cũng biết mà, ngộ nhỡ ấy bình an được thả ra lại phát con rời , chẳng lẽ tâm tình mất khống chế sao?"



      Hoàng Mạn Văn nhìn , còn lời nào để .



      Bà biết, chuyện đó rất có khả năng xảy ra.



      Bạch Ngưng tới trước mặt bà, cầm chặt tay bà : "Mẹ, tất cả chờ Lạc Quân trở về rồi quyết định, được ? Để cho ấy lựa chọn theo ý mình. Mẹ cho con biết, vẫn còn cách để cứu ấy đúng ? Nếu như có thể chứng minh lúc ấy tinh thần ấy ổn định, có phải được miễn tử hình ?"



      Hoàng Mạn Văn nhìn lo lắng như vậy ít nhiều có chút đành lòng, lại nghĩ lúc trước còn vì Lạc Quân mà nhận tội thay, trái tim lập tức mềm nhũn.



      Ngồi xuống, bà : " biết, nó Quan Thừa Diễm là Diệu Quân giết, mẹ nghĩ nếu bệnh của nó nặng đến mức ấy rồi, có lẽ khi đó biến thành ‘người khác’. Sau đó, nó tận mắt thấy nó giết người, còn là cảnh đêm mưa quen thuộc khiến nó nhớ lại tình cảnh lúc . Vì quá sợ trai chết nên nhất thời chịu nổi, cho nên nó lựa chọn quên phần trí nhớ này."



      "Vậy nếu như lúc giết người là nhân cách khác trong ấy, ấy có thể thoát tội ?" Bạch Ngưng vội hỏi.



      Hoàng Mạn Văn thở dài, : "Phải xem kết quả giám định tinh thần, nếu như lúc ấy có triệu chứng tinh thần bị phân liệt, vậy cũng còn cách nào khác."



      Đúng này lúc, điện thoại của Hoàng Mạn Văn vang lên, bà nhận lấy điện thoại di động, có chút sốt ruột : "Luật sư Phùng, lúc nào ông có thể tới đây?"



      " xin lỗi Ngôn phu nhân, tôi thể nhận vụ án này."Đầu kia điện thoại luật sư Phùng .



      "Cái gì?" Hoàng Mạn Văn kinh hãi : "Luật sư Phùng có ý gì? Lúc trước phải bàn bạc xong rồi sao?"



      "Ngôn phu nhân, , đừng là tôi đáp ứng, chỉ bằng giao tình của chúng ta, tôi cũng dùng hết khả năng giúp tay. Nhưng ngay tối hôm qua, có người bắt vợ con tôi, giao cho bọn họ tam viên đạn, nếu tôi tham gia vụ án này, giết cả nhà tôi. Ngôn phu nhân, phải tôi biết tình nghĩa biết, mà là tôi dám lấy tính mạng vợ con tôi ra đánh cuộc. Bọn họ hình như là người của Thanh bang, thế lực rất lớn, tôi dám chọc."



      "Thanh bang?Luật sư Phùng, tôi lập tức điều tra chuyện này, nếu như có chuyển biến tôi lập tức liên lạc với ông, được ?" Hoàng Mạn Văn .



      "Được, Ngôn phu nhân ngài bảo trọng.".



      Hoàng Mạn Văn vừa cúp điện thoại, chuông điện thoại di động lập tức vang lên, vừa nhìn là ba của Ngôn Lạc Quân .



      "Sao vậy?"



      "Có phải luật sư Phùng thể nhận vụ án của Lạc Quân đúng ?" Điện thoại bên kia , giọng khó nén dồn dập.



      Hoàng Mạn Văn lo lắng hỏi: "Làm sao biết? là Thanh bang, phải Thanh bang có quan hệ mật thiết với Phương gia sao?"



      "Có người tiết lộ cho , là Phương Tuyền, ai dám biện hộ cho Lạc Quân giết cả nhà người đó. Bây giờ ai dám nhận vụ án này rồi."



      "Sao. . . . . . sao lại thế? Sao nó lại làm như vậy?"



      "Nghe là bởi vì Lạc Quân hại Nhược Tình thành người thực vật."



      "Cái gì? Chuyện xảy ra lúc nào? Tại sao em biết tin?" Hoàng Mạn Văn lập tức bật dậy từ ghế salon.



      Cha Ngôn : "Nếu chuyện này là , ngày mai qua đó, sau đó đến gặp nó chuyến."



      "Được, mau qua đây. Em liên lạc thử với luật sư khác." Hoàng Mạn Văn lại vô lực ngồi phịch xuống ghế salon.



      Từng ngày trôi qua, kết quả giám định tinh thần của Ngôn Lạc Quân cũng có, chứng minh quả mắc bệnh đa nhân cách, nhưng lại có chứng cớ xác thực chứng minh lúc gây án là nhân cách khác. Sau khi Vu Nhược Tình gặp tai nạn xe cộ tỉnh lại nữa, thành trạng thái thực vật, Phương Tuyền trong cơn giận dữ, tung tin muốn đẩy Ngôn Lạc Quân vào chỗ chết.



      Mặc dù Phương gia và Ngôn gia hai phe thế lực ngang nhau, nhưng cha của Phương Tuyền xuất thân từ hắc đạo, tại xí nghiệp thành công sớm tẩy trắng, nhưng vẫn có quan hệ khăng khít với Thanh bang thế lực lớn nhất cả nước, tất cả mọi chuyện đều có dính dáng đến hắc đạo làm cho người ta nhìn mà sợ. Trong vòng vài ngày Hoàng Mạn Văn liên lạc nhiều luật sư nhưng đề bị cự tuyệt. Mắt thấy sắp đến ngày mở phiên toà nhưng vẫn tìm được luật sư tốt, cả Ngôn gia chìm trong khí nặng nề.



      . . . . . .



      Dỗ Tiểu Hân và Cảnh Di ngủ, Bạch Ngưng tới phòng ngủ, học Ngôn Lạc Quân rót cho mình ly cà phê.






      Chương 169: Hạ Ánh Hi trở về
      Editor:mèomỡ

      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)



      Trời sao cao tận vô cùng, lúc ngắm nhìn trời sao lại thể cùng nhìn lên bầu trời sao với .



      nghĩ, chờ trở lại, nghiêm túc cho biết, , vẫn luôn , chỉ duy mình . cần ghen vì , cần tức giận vì , vĩnh viễn rời khỏi .



      cho biết tất cả mọi chuyện của , để giữa bọn họ còn tồn tại hiềm khích. cùng trị liệu, cố gắng hết sức giảm bớt bệnh tình của .



      muốn cùng , cùng Tiểu Hân, cùng Cảnh Di, giống như các gia đình khác, bình thản sống cả đời. Mấy chục năm sau quay đầu lại, phát ngọt ngào luôn luôn nhiều hơn đau khổ.



      quyết định rất nhiều rất nhiều chuyện, chỉ cần trở lại. . . . . .



      Nhưng làm thế nào mới có thể bình an trở về?



      Trong phòng ngủ tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, Bạch Ngưng đứng ở ban công ngẩn người nhìn ra bên ngoài, còn sức nghe điện thoại.



      lâu sau chuông điện thoại cũng ngừng, gian phòng khôi phục yên tĩnh.



      Còn chưa kịp cảm nhận cảm giác yên tĩnh, tiếng chuông lại vang lên lần nữa.



      Bạch Ngưng xoay người, trở về phòng.



      Số lạ càng khiến có sức mà nghe.



      "Alo?" Bạch Ngưng khẽ hỏi.



      Đầu kia điện thoại lại im lặng.



      "Alo?" Bạch Ngưng lại alo tiếng, vẫn thấy ai đáp liền định cúp điện thoại.



      "Tĩnh Hàm. . . . . ." Điện thoại vừa rời khỏi tai, nghe được tiếng gọi.



      Giọng rất quen thuộc.



      " là. . . . . ." Trong lòng Bạch Ngưng lập tức khẩn trương.



      "Là . . . . . . Hạ Ánh Hi."



      Những lời này truyền vào trong tai, nhận ra giọng , vẫn là giọng khi xưa, nhưng trầm ổn, mạnh mẽ hơn rất nhiều.



      "Ánh Hi. . . . . . là Ánh Hi?" Bạch Ngưng thể tin được.



      Nghe gọi mình như vậy, đầu kia điện thoại khẽ lặp lại: "Là ."



      ". . . . . . có khỏe ?" Bạch Ngưng kích động đến mức thốt nên lời.



      Hạ Ánh Hi : "Rất ổn. Mấy ngày trước vừa về nước."



      "Cái gì?" Bạch Ngưng kinh ngạc : " về nước rồi? còn ở quốc nữa sao?"



      Hạ Ánh Hi trả lời: "Ừ, sau khi biết tin em có dính dáng đến án mạng liền trở về, nhưng biết làm thế nào để gặp em."



      " sao? , ở đây?"



      "Ừ, bây giờ . . . . . . ở dưới nhà em."



      Nghe vậy, Bạch Ngưng sửng sốt chút, lập tức chạy lên ban công.



      Nhìn khoảng trống bóng người ngoài cửa sắt, Bạch Ngưng lập tức hỏi: "Đâu, ở đâu?"



      cái bóng màu đen từ rừng cây bên cạnh ra, Bạch Ngưng chỉ nghe trong điện thoại : "Ở đây."



      Sau khắc, Bạch Ngưng lao xuống cầu thang.



      Mở cửa sắt ra, dưới ngọn đèn mờ nhạt, Bạch Ngưng nhìn chăm chú vào người trước mặt.



      Vẫn tuấn tú như xưa, mê người như xưa, nhưng non nớt đơn thuần khi đó sớm biến mất, nghiễm nhiên trở thành người đàn ông trưởng thành trải đời.



      "Ánh Hi. . . . . . sao?" Bạch Ngưng dám tin hỏi.



      "Là già rồi, nên em nhận ra sao?" Hạ Ánh Hi nhàng cười tiếng.



      Bạch Ngưng cúi đầu cười, đóng cửa sắt, kéo vào nhà.



      "Trở về rồi sao đến bây giờ mới liên lạc với em?" Trong phòng khách, dưới ánh đèn mới có thể nhìn kỹ bộ dáng .



      "Trước kia vẫn muốn trở về, đến bây giờ lại biết trở về làm cái gì, gặp em làm gì."Hạ Ánh Hi .



      "Ánh Hi, em. . . . . ."



      " biết bây giờ hai người tìm luật sư, có đầu mối chưa?" Hạ Ánh Hi cắt ngang lời , đổi đề tài.



      Bạch Ngưng lắc đầu, : " ai muốn bị liên lụy, đừng là luật sư lớn có danh tiếng dù là luật sư cũng mời được. . . . . ." còn chưa hết, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn .



      quên mất, sang quốc học chính là luật pháp.



      Hạ Ánh Hi cười tiếng, : "Nếu như có cần, sẵn lòng ra tòa."



      " sao! chấp nhận giúp Lạc Quân?" Bạch Ngưng còn nhớ trước đây Ngôn Lạc Quân buộc rời như thế nào.



      Hạ Ánh Hi chậm rãi : "Bây giờ cũng hiểu ra được rất nhiều việc. Đó chỉ là hành động của người đàn ông có quyền lực vì người phụ nữ mình thôi, thể trách ta được. Quan trọng nhất là, em muốn cứu ta, phải sao?"



      "Ánh Hi. . . . . ." Bạch Ngưng biết có thể cái gì, ngập ngừng lúc lâu mới chua xót : "Cám ơn ."



      . . . . . .



      Ngày hôm sau, Bạch Ngưng đưa Hạ Ánh Hi đến gặp Hoàng Mạn Văn.



      Nhìn Hạ Ánh Hi trẻ tuổi, Hoàng Mạn Văn hỏi: "Cậu chính là luật sư Tĩnh Hàm mời tới? Cậu mới tốt nghiệp gần đây sao?"



      "Đúng vậy, xin chào Ngôn phu nhân."



      "Cám ơn cậu chịu giúp chúng tôi, biết trước kia cậu từng nhận vụ án nào tương tự chưa?" Hoàng Mạn Văn nhìn , nhịn được lo lắng hoài nghi.



      "Chưa từng, nhưng cháu cố gắng hết sức."Hạ Ánh Hi .



      Hoàng Mạn Văn Khe khẽ thở dài, đặt chồng tài liệu cao ngất lên bàn, : "Những thứ này đều có thể trở thành chứng cớ, cậu xem chút, đúng rồi, nên gọi cậu là?"



      Hạ Ánh Hi lật tài liệu, ngẩng đầu lên : "Hạ Ánh Hi, ở là dùng tên David."



      "À, luật sư Hạ. . . . . ." xong, Hoàng Mạn Văn đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn .



      "Trước đây cậu ở , tên David?"



      Hạ Ánh Hi gật đầu.



      " trong mười luật sư trẻ ưu tú nhất quốc, David truyền thuyết bách chiến bách thắng?"



      Hạ Ánh Hi cười nhạt: "Đều là quá lời, cháu chỉ là người mới chưa đủ kinh nghiệm thôi ạ.".



      Hoàng Mạn Văn lập tức vui mừng : " ra là cậu, xin lỗi, thất lễ rồi!"



      " có, Ngôn phu nhân, cháu quả thực so ra kém luật sư lớn khác, cũng chắc chắn mười phần có thể thắng được vụ này."



      ", nếu như ngay cả cậu cũng thể tin vậy tôi biết tin ai nữa!" Hoàng Mạn Văn mừng rỡ .



      Bạch Ngưng ngồi bên cũng chuyển tầm mắt tới Hạ Ánh Hi, khẽ mỉm cười.



      ngờ, thành công. Ngôn Lạc Quân dù sao cũng hại quá thảm.



      Nhưng năm đó mang theo thù hận cùng khát vọng ra , quyết tâm muốn nhiều năm sau quay lại mang . ngờ bây giờ trở về lại vì biện hộ cho Ngôn Lạc Quân.



      Số phận quả thích trêu người.



      Hôm sau, Hạ Ánh Hi và Bạch Ngưng đến bệnh viện cầm hết tài liệu về khách sạn.



      Có tài xế chuyên nghiệp lái xe, tay lái phụ là vệ sĩ, ghế sau cũng có vệ sĩ. Đều là Hoàng Mạn Văn sắp xếp, để tránh người của Thanh bang tới tìm Hạ Ánh Hi.



      "Nếu như ngày đó em tối. . . . . . Có lẽ Quan Thừa Diễm chết, Lạc Quân cũng như vậy. . . . . ." Bạch Ngưng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhịn được .



      Hạ Ánh Hi lật tài liệu tay, ngẩng đầu lên : "Đừng nghĩ quá nhiều, yên tâm . Nếu lúc đó Ngôn Lạc Quân đổi thành nhân cách Ngôn Diệu Quân, chúng ta có cơ hội thắng rất lớn."



      Bạch Ngưng gật đầu cái, thở dài : "Em chỉ cảm thấy có lỗi với Quan Thừa Diễm, lại càng muốn Lạc Quân gặp chuyện may."



      "Quan Thừa Diễm chết rồi, nhưng Lạc Quân cũng cố ý. Pháp luật quyết định rất công bẳng. Về sau, chúng ta chăm sóc người nhà của ta nhiều chút."



      " ổn!" Hạ Ánh Hi an ủi Bạch Ngưng, tài xế ngồi trước đột nhiên kêu tiếng. Hai vệ sĩ lập tức rút súng ra.



      Bạch Ngưng sợ hết hồn, hỏi vội: "Xảy ra chuyện gì vậy?"



      "Có xe áp sát chúng ta!"



      Lúc này Bạch Ngưng mới thấy trước mặt có hai chiếc xe ngược hướng bọn họ. Hạ Ánh Hi lập tức nhìn ra phía sau, : "Hình như có rất nhiều người!"



      Tài xế lập tức quẹo tay lái, trước khi bốn chiếc xe trước mặt tới gần lập tức rẽ ngoặt chạy về hướng khác.



      Bạch Ngưng nắm chặt ống tay áo Hạ Ánh Hi, lo lắng : "Làm thế nào bây giờ? Là người của Thanh bang sao?"



      " phải sợ, sao đâu."Hạ Ánh Hi an ủi nhưng trong giọng cũng bất giác mang theo khẩn trương.



      Xe lao nhanh về phía trước, bốn chiếc xe phía sau cũng đuổi theo sát nút, hai bên song song, hoàn toàn chặn hết đường.



      Đường càng ngày càng vắng, sợ rằng đoạn nữa chỉ còn lại năm chiếc xe bọn họ thôi. Tài xế định tăng tốc thoát khỏi mấy chiếc xe phía sau, ai biết đúng lúc này trước mặt lại xuất hai chiếc xe nữa.



      Ngay cả khe hẹp để chen lên cũng còn, xe phanh kít lại, tài xế dừng xe xuống, nhanh chóng rút súng ra.



      Sáu chiếc xe trước sau cũng lập tức dừng lại, mỗi chiếc xe có hai người mặc đồ đen đeo kính đen bước xuống. Mười hai họng súng cùng nhắm thẳng vào bọn họ.



      "Để luật sư lại, những người còn lại có thể ." người áo đen trong đó .



      Hạ Ánh Hi từ xe bước xuống, : "Nếu như tôi ở lại sao?"



      "Vậy là thi thể của các người."Người áo đen .



      "Ánh Hi!" Bạch Ngưng lập xuống xe, kéo lại. Vệ sĩ chắn trước mặt bọn họ, là ba người đối đầu với mười hai người, lực lượng chênh lệch quá xa.



      Mười hai người áo đen dần dần tiến tới gần, cách bọn họ ba mét, lặp lại: "Tôi đếm đến ba, những người còn lại nếu rời được nữa."



      ". . . . . ."



      "Tĩnh Hàm mau!" Hạ Ánh Hi đẩy lên xe.



      ", Ánh Hi. . . . . ."



      " sao ."



      "Hai. . . . . ."



      "Ánh Hi, em. . . . . ." Bạch Ngưng muốn lên xe lại thể lên. bỗng đột nhiên dừng lại, mắt nhìn thẳng về phía trước.



      Phía trước lại có chiếc, hai chiếc, ba chiếc. . . . . . Gần mười chiếc xe tới!



      Xong rồi, sao lại có thêm nhiều người đến như vậy! .



      Lúc này, người áo đen đối diện cũng vô cùng ngạc nhiên, ngoài ý muốn nhìn về phía trước.



      Xem vẻ mặt bọn họ kinh ngạc lại cảnh giác, giống như cùng phe!



      Xe đến sau hiển nhiên còn có tính uy hiếp hơn so với mấy người trước mặt. Mười hai người áo đen lập tức đem súng chĩa về phía họ.

      Khi xe dừng lại trước mặt họ, đám người da trắng cường tráng bước xuống.



      Hạ Ánh Hi bất giác thở phào nhõm.



      "Địa Ngục Môn!" Người áo đen trước mặt kêu lên tiếng.



      "Chúng tôi có ý đối nghịch với Thanh bang, nhưng cho phép có ai động đến sợi tóc của David." người da trắng dùng tiếng Trung lưu loát lắm .



      Người áo đen nhìn Hạ Ánh Hi cái, mỗi người tự quay về xe của mình, chỉ trong vòng hai phút biến mất.



      "Vvì sao mọi người lại tới đây?" Hạ Ánh Hi hỏi.



      Bạch Ngưng ngạc nhiên nhìn về phía , chưa bao giờ biết thế lại có quan hệ với Hắc bang.



      Người của Địa Ngục Môn xoay người sang chỗ khác, chỉ thấy chiếc xe màu đỏ chầm chậm tới, ngừng lại trước mặt bọn họ.



      Bạch Ngưng mở to hai mắt nhìn chiếc xe màu đỏ này, muốn xem thế lực nào lại lớn như vậy, còn có lão đại Hắc bang trông như thế nào.



      Cửa xe mở ra, hai người da trắng từ trong bước ra, sau đó là lão đại của bọn họ -- hơn 20 tuổi. Mái tóc quăn màu vàng đáng , quần trắng, mỉm cười ngọt ngào, nhưng cũng là người da vàng giống họ.






      Chương 170: Kết thúc
      Editor:mèomỡ

      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)



      Lão đại của bọn họ lại là , còn là ngọt ngào xinh đẹp có chút tính uy hiếp nào!



      "David. Em xin lỗi, em lo cho nên mới tới." giọng .



      Hạ Ánh Hi lên trước khẽ cười : "Ái Lâm, cám ơn em, em tới rất đúng lúc."



      Ái Lâm cúi đầu cười tiếng, mặt lộ ra hai lúm đồng tiền.



      "Tĩnh Hàm, đây là Ái Lâm, đại tiểu thư Địa Ngục Môn ở châu Âu, em cứ coi ấy như người bình thường là được, ấy hoàn toàn động thủ ." Hạ Ánh Hi với Bạch Ngưng.



      Bạch Ngưng nhìn Ái Lâm, vô cùng ngạc nhiên, vội vàng : "Ái Lâm, cám ơn ."



      Ái Lâm lên tiếng, nhìn chằm chằm chớp mắt lúc lâu mới nhàng cười tiếng, : " tên là Tĩnh Hàm sao?"



      "Đúng, Hứa Tĩnh Hàm, gọi tôi là Tĩnh Hàm giống Ánh Hi là được rồi."



      Ái Lâm vẫn nhìn , hơi mỉm cười.



      Trong khách sạn, Bạch Ngưng ngồi xuống ghế sofa.



      "Địa Ngục Môn cũng là Hắc bang, có thể vì chuyện của chúng ta mà khiến cho bọn họ xung đột cùng Thanh bang ?"



      Hạ Ánh Hi ngồi xuống đối diện , : " , nếu thế lực ngang nhau còn có thể, nhưng thế lực của Địa Ngục Môn hơn xa Thanh bang, Thanh bang đối địch với Địa Ngục Môn."



      "Như vậy cũng tốt."Bạch Ngưng thở phào nhõm, sau đó hỏi : "Ái Lâm và . . . . . ."



      Hạ Ánh Hi cúi đầu, .



      Bạch Ngưng : "Ánh Hi, nếu như ấy thích , cũng thích ấy, vậy. . . . . . đúng là tốt chuyện."



      Hạ Ánh Hi : "Bọn gặp nhau ba năm trước. Lúc đó nhận vụ án, biện hộ cho người ngộ sát, người bị giết chính là bạn của Ái Lâm. Sau đó, bị Địa Ngục Môn đuổi giết, mà lại. . . . . ."



      "Lại bị Đại tiểu thư của bọn họ thích?" Bạch Ngưng . Phát bọn họ gặp nhau đúng là lãng mạn.



      Hạ Ánh Hi trả lời.



      "Vậy. . . . . . thích ấy ?" Bạch Ngưng cho rằng thừa nhận, tiếp tục hỏi.



      Hạ Ánh Hi thở dài : " biết, lúc đó trong lòng chỉ có em, chỉ muốn nhanh chóng đủ lông đủ cánh để quay trở về, hoàn toàn có suy tính khác. Sau này. . . . . . Sau này biết em và Ngôn Lạc Quân chia tay, ngay cả bản thân cũng biết mình trở về để làm gì, sau đó nghe tin hai người lại kết hôn, biết em xảy ra chuyện."



      "Ánh Hi. . . . . ." Yên lặng lâu, Bạch Ngưng giọng ra: "Trước đây lâu, khi em còn là Bạch Ngưng, vẫn còn học, em từng thích . Đó là tình cảm rất đơn giản, tinh khiết , rất đẹp. Em nghĩ, nếu như chúng ta thổ lộ với nhau, ở bên nhau, có lẽ, cũng có thể làm đôi vợ chồng hạnh phúc lại tương kính như tân*, mà em cũng cảm thấy giữa chúng ta có tình biển cạn đá mòn. Nhưng. . . . . . em trở thành Hứa Tĩnh Hàm, gặp được Ngôn Lạc Quân. Ở bên ấy tuy có những xót xa đau khổ, nhưng em vẫn quyết định mãi ở bên ấy."

      [*]Tương kính như tân: tôn trọng nhau



      Đau khổ nhưng vẫn muốn ở bên nhau. Lý do duy nhất, chính là quá sâu nặng.



      Hạ Ánh Hi cúi đầu im lặng.



      lúc lâu sau mới cười nhạt, : "Chỉ cần em muốn, nhất định dốc hết toàn lực bảo vệ ta bình an, để ta trở về bên cạnh em ."



      "Ánh Hi, vậy cùng Ái Lâm. . . . . ."



      " nghĩ, chờ giải quyết xong vụ án của Ngôn Lạc Quân, cầu hôn với ấy."Hạ Ánh Hi .



      Bạch Ngưng thư thái cười tiếng, vui mừng : "Vậy là tốt quá, em còn tưởng rằng thích ấy!" Hạ Ánh Hi cũng có thể tìm được hạnh phúc của mình, vậy còn gì tốt hơn.



      Nhìn cười, Hạ Ánh Hi cũng nhàng cười tiếng.



      Chỉ cần ấy vui mừng là tốt rồi. ấy hi vọng mình hạnh phúc, tại sao mình hạnh phúc được?



      nghĩ, và Ái Lâm, cũng có thể làm đôi vợ chồng hạnh phúc lại tương kính như tân. Nếu như chưa từng gặp Bạch Ngưng, cũng cảm thấy, giữa bọn họ có tình biển cạn đá mòn.



      Hai tháng sau.



      Ngôn Lạc Quân gọi điện thoại, Bạch Ngưng bưng chén nước tới trước sô pha, đứng bên lẳng lặng chờ.



      " cho ấy biết cái hạng mục đó chắc chắn thất bại, nhất định được để cho ấy đầu tư."



      ". . . . . ."



      " được tiết lộ cho người khác biết ? Nhất định phải nhớ kỹ."



      ". . . . . ."



      "Tốt lắm tốt lắm, cậu làm tôi yên tâm."



      Ngôn Lạc Quân xong điện thoại, Bạch Ngưng đưa lọ thuốc cùng chén nước vào tay : "Uống thuốc ."



      "Nào, đút cho ."Ngôn Lạc Quân đẩy lọ thuốc lại cho .



      Bạch Ngưng đẩy : "Đừng có mà lộn xộn, mau uống thuốc , Ánh Hi sắp rồi."



      "Biết thừa là trong lòng em chỉ có người tình cũ thôi mà."Ngôn Lạc Quân làm ra vẻ đơn .



      " cái gì đó, như trẻ con vậy, mau uống thuốc !"



      "Ai nha, bị đả kích, được được, đau đầu quá."Ngôn Lạc Quân ấn trán cau mày.



      Bạch Ngưng cầm lấy lọ thuốc đổ ra ba viên thuốc, nhét vào trong miệng , sau đó cầm chén nước đưa đến bên miệng cho uống nước.



      Ngôn Lạc Quân vừa nuốt thuốc, vừa nhìn cười.



      "A, đắng quá, nào bà xã cho hôn cái."



      Bạch Ngưng xoay mặt , để ý tới .



      Ngôn Lạc Quân hôn lên môi , liếm mấy cái, sau đó nỗ lực muốn đưa đầu lưỡi vào.



      Bạch Ngưng đẩy : "Đừng lộn xộn, bọn xuống tầng rồi."



      "Có sao đâu, mau tới đây, để cho thỏa mãn chút thôi, rất yếu ớt đấy."Vừa vừa xông lên.



      "Lại là lý do này. . . . . ." Còn chưa xong, nhân cơ hội che kín môi , đầu lưỡi đưa vào trong miệng , để cho nếm được chút vị đắng của thuốc.



      lúc lâu sau, cho đến khi tiếng bước chân xuống tầng truyền đến, mới buông ra, hả hê cười : "Bác sĩ rồi, cần điều trị lâu dài, cho nên em phải quen với việc bị nô dịch , biết ?"



      "Tiểu nhân."Bạch Ngưng lén nhìn Cảnh Di xuống tầng, hơi đẩy ra, khẽ .



      " có cách nào, ai bảo em thích tên tiểu nhân như , thể bị nô dịch giày xéo? Tối nay là nhà tắm, ăn nhiều chút biết ?" như tên háo sắc cười, híp mắt nhìn chằm chằm, rút chân ra khỏi giày, luồn vào váy dài của , nhàng cọ lên bắp chân .



      Bạch Ngưng chợt rùng mình, lập tức tránh ra, quay lên tầng gọi: "Tiểu Hân, mau xuống thôi, chúng ta tiễn chú Hạ với Ái Lâm."



      Nhìn đỏ ửng cả mặt, Ngôn Lạc Quân giày vào, hả hê cười.



      Lên xe, Bạch Ngưng mới nhớ ra cuộc điện thoại vừa rồi của Ngôn Lạc Quân, hỏi: "Vừa rồi chuyện với vợ trước của Quan Thừa Diễm sao? ấy muốn đầu tư sao?"



      "Ừ."Ngôn Lạc Quân trả lời: "Lần trước ấy thua lỗ, lần này thể lại may thế được."



      Bạch Ngưng nhìn , vui vẻ cười tiếng, : "Em ngờ, để tâm giúp ấy như vậy."



      "Dù sao cũng là nợ Quan Thừa Diễm , chỉ có thể cố gắng trả lại cho vợ con ta."



      Đối mặt với cái chết lần, cuối cùng cũng hiểu , thế gian có rất nhiều thứ cần ta tôn trọng, ví dụ như sinh mạng. Dù là nghèo hay giàu, là yếu hay mạnh, mỗi người đều có thế giới của mình.



      Nếu như lúc trước hiểu ý nghĩa này, tôn trọng sinh mệnh của nhảy lầu tự sát mà biết kia, tôn trọng sinh mạng đứa bé bị hoài nghi, cố chấp quyết định số phận của Hạ Ánh Hi . . . . . . Có lẽ, giữa và người , có nhiều đau khổ và trở ngại như vậy.



      Cuối cùng, may là khi hiểu ra, ông trời cũng bắt mất quá nhiều.



      Đến sân bay, Hạ Ánh Hi và Ái Lâm sớm chờ sẵn.



      Bạch Ngưng vội vã chạy tới, ngượng ngùng : " xin lỗi, chúng tôi tới chậm, đều là tại Lạc Quân mè nheo chịu uống thuốc."



      Ái Lâm lẳng lặng cười tiếng, : " sao, chúng tôi cũng chỉ vừa mới tới, dù sao còn lâu máy bay mới cất cánh."



      "Oa, đây là nhẫn đính hôn của hai người sao?" Bạch Ngưng đột nhiên ngạc nhiên kéo tay .



      " là đẹp!"



      " ấy chọn, tôi cũng rất thích, chỉ là hơi đắt, hai tháng sau lại đeo cái khác rồi."Ái Lâm cười nhìn Hạ Ánh Hi cái.



      " sao, có tiền giờ tiêu lúc nào mới tiêu!" Bạch Ngưng xong, nghiêng đầu nhìn Ngôn Lạc Quân : "Nhẫn cưới ấy cho tôi chỉ là hàng nhái hơn mười tệ, đấy mới là tim phổi."



      "Nếu như nhớ lầm, cái nhẫn đó là em mua, ngậm máu phun người."Ngôn Lạc Quân lập tức kêu oan.



      " phải tại mua cho em hàng sao."Bạch Ngưng xong, quay đầu lại nhìn Ái Lâm : "Xác định cụ thể hôn kỳ nhất định phải thông báo cho tôi nhé, tôi sắp xếp xong xuôi mọi chuyện đến quốc chơi nửa tháng!"



      "Đó là đương nhiên, yên tâm, chúng tôi quên đâu."



      "Mẹ, con muốn toilet." Cảnh Di kéo áo Bạch Ngưng .



      "Được, để mẹ dẫn con ."Bạch Ngưng dắt Cảnh Di : "Em vào phòng rửa tay."



      "Tôi cũng cùng."Ái Lâm xong, cùng cùng về phía toilet.



      ra khỏi nhà vệ sinh, Cảnh Di chạy đến bên bồn rửa tay.



      "Cảnh Di chậm chút, cẩn thận đâm vào người ta."Bạch Ngưng ở phía sau vội hô.



      Cảnh Di chạy đến bồn rửa tay, phát bồn rửa tay nơi này cao hơn ở nhà .



      Ái Lâm nhìn bé, : "Nào, để Ái Lâm ôm con được ?"



      "Vâng, cám ơn Ái Lâm."Lúc này Cảnh Di nhìn thấy người lạ sợ sệt như trước nữa.



      Ái Lâm ôm lấy bé, giúp bé mở vòi hoa sen, rửa sạch đôi tay bé.



      "Nào, Cảnh Di cám ơn rồi ra đây hong tay."Bạch Ngưng tới .



      "Cám ơn ."Cảnh Di xong, chạy về phía Bạch Ngưng.



      "Cảnh Di biết nghe lời." Bạch Ngưng cười ôm lấy bé hong khô tay, sau đó ngồi xổm người xuống sửa lại tóc cho bé.



      Ái Lâm nhìn tỉ mỉ như vậy, đôi mắt từ từ ướt át.



      "Cám ơn ." vừa mở miệng, nước mắt liền rơi xuống.



      Bạch Ngưng ngẩng đầu nhìn ấy, vội vàng đứng dậy : "Ái Lâm, sao vậy?"



      Ái Lâm vội lao nước mắt, nhìn Cảnh Di : "Cám ơn , chăm sóc con bé tốt như vậy. . . . . ."



      "Ai cơ? Cảnh Di sao? Con bé là con tôi, tôi đương nhiên là phải chăm sóc rồi!" Bạch Ngưng hiểu vì sao Ái Lâm lại cám ơn mình.



      Ái Lâm ngẩng đầu lên nhìn , cười : "Có thể cho tôi biết,. . . . . . Tên là gì ?"



      Bạch Ngưng khó hiểu nhìn .



      Ái Lâm cắn cắn môi, : "Là . . . . . tên của ."



      ". . . . . ." Bạch Ngưng hơi sửng sốt, ngay sau đó hiểu ra : " ra ngay cả chuyện này Ánh Hi cũng cho biết à, ấy chưa cho tên tôi sao?"



      " ấy cũng biết?" Lần này cũng là đổi thành Ái Lâm kinh ngạc. Sau đó : " phải. . . . . . phải ấy , mà là. . . . . ." Đột nhiên, biết nên thế nào.



      Bạch Ngưng vẫn mờ mịt, chỉ cười : "Bạch Ngưng là tên của tôi."



      Ái Lâm đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn lâu mới ngạc nhiên : " ra chính là Bạch Ngưng, ấy từng kể cho tôi về Bạch Ngưng. . . . . . ngờ, ngờ lại là . . . . . ."



      Sau lúc yên lặng, : "Cám ơn đưa David đến bên cạnh tôi. Năm năm trước, cuộc đời tôi bị ta chà đạp tưởng như thể tiếp tục nổi. . . . . . Sau này, tôi cũng biết phải sống cuộc đời của Ái Lâm như thế nào. . . . . . Cám ơn khiến cho tôi gặp được David, tôi rất vui vẻ. . . . . . Rất hạnh phúc. . . . . ." xong, Ái Lâm lau nước mắt chạy ra khỏi toilet.



      Bạch Ngưng sững sờ đứng tại chỗ.



      lâu lâu sau, mới hiểu những gì ấy ... trong đầu đột nhiên ra cái tên: Hứa Tĩnh Hàm.



      . . . . . .



      "Nếu kiếp sau chúng ta có thể gặp lại



      Chỉ muốn cùng gặp lại lần



      Chỉ vì chớp mắt trong tỉ năm ánh sáng



      chớp mắt tất cả ngọt ngào cùng buồn rầu



      Vậy hãy để mọi chuyện xảy ra



      Đều xảy ra trong nháy mắt đó



      . . . . . ."



      Dưới tàng cây hòe nở hoa trắng muốt trong viện an dưỡng, Vu Nhược Tình nằm ở ghế an ổn ngủ, Phương Tuyền cầm quyển thơ của Tịch Mộ Dung**, nhàng đọc.

      [**]Tịch Mộ Dung: nhà thơ nữ của văn học Đài Loan



      "Để cho hai ta gặp nhau



      Cùng người biệt ly



      Hoàn thành bài thơ của Thượng Đế



      Sau đó chậm rãi già "



      Lại đọc xong bài thơ, Phương Tuyền ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn .



      "Nhược Tình, em thích thơ tình, biết viết, chỉ có thể ngày ngày đọc cho em nghe. Em thích lãng mạn, hiểu, chỉ có thể vụng về mỗi ngày tặng cho em bó hoa hồng. Em muốn tình trong lý tưởng của em, bạch mã hoàng tử trong lý tưởng của em, phải, chỉ có thể dùng hết sức em nhiều hơn. . . . . . Nếu như những thứ này em cũng muốn, em muốn tự do, muốn theo đuổi những gì mình mơ ước, vậy cũng có thể. . . . . . Có thể buông tay để cho em rời . . . . . ."



      Cho dù như vậy, cũng vẫn cảm thấy đau đau.



      cầm tay : "Nhược Tình, đó, có thể, có thể, có gì làm được, có gì là thể cho em. có thể ly hôn, có thể để cho em thoát khỏi . . . . . . Chỉ cần, em có thể tỉnh lại."



      Lông mi Vu Nhược Tình hơi run rẩy, lúc Phương Tuyền còn tưởng rằng là gió lay động, giọt nước mắt từ khóe mắt trào ra.





      ----------oOo----------



      Hết trọn bộ

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :