Chương 37: Ăn khí
Editor: Trà sữa trà xanh
Phòng họp.
Ở phía tổng giám đốc chuyện, bầu khí hết sức nghiêm túc yên tĩnh.
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại phát ra: Chủ nhân, thùng cơm kia lại gọi tới!
giây sau, tất cả mọi người thương lượng say sưa, ánh mắt đồng loạt rơi người Tần Ngu, cái gì gọi là vạn kiếm cũng phát, đây chính là như vậy, Tần Ngu cảm giác mình bị loạt ánh mắt sắc bén bắn thành cái sàng.
Yên lặng tay run run luồn vào trong túi nhấn xuống nút tắt máy, trong lòng thầm mắng trăm tám mươi lần tám đời tổ tông người gửi tin nhắn cho . Ngước mắt, vừa vặn chống lại ánh mắt của tổng giám đốc, ánh mắt kia, ác độc như là đời trước Tần Ngu ôm vợ cùng con trai nhảy xuống giếng vậy, Tần Ngu run rẩy thân thể, cúi đầu xuống.
Tổng giám đốc hung dữ trừng lần cuối cùng, thu hồi ánh mắt, tiếp tục đứng đài dùng nước miếng của siêng năng đổ vào mọi người.
Tần Ngu thở phào nhõm, trong đầu thầm đâm chết người gửi tin nhắn cho .
vất vả đợi đến khi hội nghị kết thúc, vừa định chạy nhanh ra ngoài, sau lưng, vang lên tiếng hét phẫn nộ của tổng giám đốc, “Tần Ngu, ở lại!”
Tần Ngu thống khổ mà vặn vẹo quay đầu lại, hận thể tìm đậu phụ đâm chết.
Xem ra hôm nay khó thoát khỏi cái chết, lòng dạ hẹp hòi của tổng giám đốc bỏ qua cho .
Từ lúc vào công ty, rất cẩn trọng, lo lắng đề phòng bưng trà rót nước lau bàn, chuyển ghế dựa đóng dấu làm mọi việc, chính là vì muốn nuôi gia đình sống qua ngày, nhưng lại quá đẹp mắt, tổng giám đốc bỉ ổi này muốn bao nuôi , thà chết chịu, kết quả từ đó kết hiềm khích với tổng giám đốc, trốn tránh, tận lực gây tiếng tăm gì, tận lực làm người vô hình, kết quả xảy ra chuyện như vậy, lại la ó, người vô hình thành lô – cốt, tránh khỏi rồi.
Di chuyển chậm chạp đến trước mặt tổng giám đốc, nhàng bước liên tục, thoạt nhìn giống như tiểu thư khuê các.
“Tôi có qua trong phòng họp cho phép có chuông điện thoại di động xuất ?” mặt tổng giám đốc bỉ ổi dữ tợn run lên, nước miếng lướt qua khí 360 độ góc chết rơi vào mặt Tần Ngu.
Tần Ngu ra vẻ đáng thương, giọng tiểu nhân như muỗi kêu, “Có.”
“Vậy tôi nên trừng phạt ?”
“Nên.”
“Vậy trừng phạt như thế nào tốt?”
Chỉ cần đuổi việc , chỉ cần khai trừ , trừng phạt như thế nào đều được, phạt quét nhà vệ sinh tháng cũng được, dưới đáy lòng Tần Ngu gào thét.
Đến bên miệng chỉ còn lại câu, “Ngài sao cũng được.”
“Tốt lắm, trừ tiền thưởng tháng này.”
“Nhưng, tháng này tiền thưởng của tôi cắt.”
“Vậy trừ tiền lương, nhiều lắm, phần hai.” Tổng giám đốc híp mắt ánh mắt đắc ý nhìn chằm chằm Tần Ngu.
nhiều lắm? Thúi lắm!
tháng tiền lương của là hai ngàn, trừ nửa, chính là ngàn, trời ạ, trử tiền thuê phòng xong và Tần Lãng cùng ăn khí mà sống.
Nhưng chừng ngàn này cũng đủ, nên mang theo Tần Lãng ngủ ngoài đường xin cơm.
Liên tục ngừng cươi cười, bộ dạng nịnh nọt, giống như gã thái giám, “Cảm ơn giám đốc, cảm ơn giám đốc.”
Từ trong lỗ mũi tổng giám đốc hừ lạnh tiếng, so với còn giống gã thái giám hơn, giọng phá lệ , “Hừ, lần nữa cũng phải là trừ tiền lương đơn giản như vậy.”
Chương 38: Muốn tôi trả tiền?
Editor: Táo đỏ phố núi
Tần Ngu sau khi đến toilet mới dám lấy điện thoại di động ra.
Sau khi bấm password mở khóa, tin nhắn ra.
Người gửi: .
Nội dung tin nhắn: Trả tiền.
Quả thực so với văn tóm tắt còn muốn vắn tắt hơn, giống như con người lòng dạ hẹp hòi tích chữ như vàng, cũng chỉ có loại cặn bã giống như Tống Mạc.
Nắm cái di động chặt, Tần Ngu tức giận tới mức phát run, hận thể ngay lập tức chạy tới Tống thị mang cái tên Tống Mạc kia ra đánh cho trận để phát tiết mối hận trong lòng. Là ngàn đó, thằng nhãi này khiến mất ngàn, cơn tức này thể cứ như vậy mà nuốt trôi, dù sao nữa cũng phải ra oai phủ đầu đối với Tống Mạc, cho biết Tần Ngu cũng phải người dễ trêu vào!
Nhếch khóe miệng, giữa lông mày lên chút giảo hoạt, ngón tay nhanh chóng bấm ra dòng chữ, gửi .
Ở trong phòng của quán cà phê.
Điện thoại di động đột nhiên kêu lên tiếng “đinh”, có tin nhắn đến, Tống Mạc lấy điện thoại từ trong túi ra, mắt cúi xuống đọc.
Người gửi: Tần Nhị.
Nội dung tin nhắn: nằm mơ! Tôi cho Tống Mạc biết, bây giờ trong tay bà tôi đây nắm giữ nhược điểm của , tốt nhất nên ngoan ngoãn, nếu …
Tống Mạc nhướn mày, báo trước liếm môi cái, ngón tay thon dài nhanh chóng lướt qua màn hình di động, lát sau ném điện thoại di động qua bên.
Nhân viên phục vụ bưng ly cà phê đen nguyên chất bước tới, đặt trước mặt Tống Mạc, tâm trạng Tống Mạc dường như rất tốt, nhàng câu, “Cảm ơn.”
Ánh mắt nhân viên phục vụ nhanh chóng nhìn xuống xem Tống Mạc cái, mặt thoáng đỏ ửng, “Phục vụ cho ngài là vinh hạnh của tôi.”
Thần giữ của vắt cổ chày ra nước Tống Mạc lại phá lệ, đưa khoản tiền boa cho nhân viên phục vụ.
Nhân viên phục vụ toét miệng cười đến tận mang tai.
Cả người Lê Nhược đều lún ở đằng sau ghế tựa, khoang hai tay trước ngực, ánh mặt trời tà tà chiếu vào, bao phủ người , thần thái ra vẻ lười biếng, “Ôi, ngày hôm nay mặt trời mọc ở phía Tây, Tống đại thiếu lại boa tiền.”
Tống Mạc ngước mắt, ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt nghiêm khắc, thoạt nhìn cũng có chút hiền lành dịu dàng “Hôm nay em hẹn tôi ra chính là để điều này sao?”
Lê Nhược liếc mắt, “Tất nhiên là phải.”
“Được, vậy chuyện chính , tôi cho em nửa tiếng.”
Lê Nhược ngồi thẳng lên, vừa muốn mở miệng, di động của Tống Mạc ở bên cạnh lại vang lên, cầm lấy điện thoại di động lên xem, rồi nhìn Lê Nhược cái, “Chờ chút.”
Tần Ngu gửi tới câu. Vị hôn thê của , trong tay của tôi có chứng cứ của ta, như thế nào, Tống Mạc, còn muốn tôi đưa tiền cho ?
Tống Mạc khinh thường nhếch nhếch khóe miệng, đếm xỉa tới, nhìn Lê Nhược cái.
Cúi đầu, lần thứ ba gửi hai chữ: Trả tiền.
Để điện thoại di động xuống, trong ánh mắt mang theo vẻ quan sát người của Lê Nhược, “Được rồi, chuyện chính .”
Lê Nhược bưng ly cà phê lên nhấp ngụm, gương mặt xinh đẹp mang theo nụ cười sắc bén, “Chuyện đêm hôm đó là cho Thẩm Ngạn?”
Tống Mạc giống như cười mà như , hai chân ưu nhã vắt lên nhau, cái tay cầm lấy ly cà phê khẽ gõ gõ chút, “Lê Nhược, đời này có tường nào lọt gió, nếu muốn người ta biết, trừ phi mình đừng làm.”
Sắc mặt Lê Nhược tái nhợt, lúc trắng, lúc xanh, rồi lại trắng xanh, rất giống bảng pha màu, rất lâu sau, cánh môi mới nhấp nháy mấy cái, “Tống Mạc, những năm gần đây, xem em là bạn bè sao?”
Tống Mạc thu nụ cười lại, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt Lê Nhược, ra vẻ lạnh nhạt, giống như lưỡi đao bén nhọn, những lời ra cũng trúng tim đen, “Lời này là lời tôi cần phải hỏi em, Lê Nhược.”
Chương 39: ai muốn
Editor: Trà sữa trà xanh
Lê Nhược ngơ ngẩn, tay bưng cà phê run lên, có vài giọt cà phê bắn tung tóe ra ngoài, rơi mu bàn tay của , nhiệt độ nóng rực, theo bản năng buông tay ra, chén cà phê chợt từ trong tay rơi xuống, đập xuống đất, vỡ vụn thành từng mảnh.
Tống Mạc nhàn nhạt lườm vụn tách cà phê, khẽ nghiêng người, cầm lấy khăn giấy đặt ở ngón giữa run rẩy của Lê Nhược, môi mỏng hé mở, “Lê Nhược, em là người phụ nữ thông minh, nhưng Tống Mạc cũng ngu ngốc, những năm này, ít lần em động tay chân đến người cạnh , em cảm thấy Tống Mạc làm bạn bè với em sao?”
Lê Nhược run rẩy lau cà phê tay, dùng sức đè đáy lòng khủng hoảng xuống, chống lại đôi mắt Tống Mạc, đáy mắt phức tạp, “Vậy chắc cũng biết vì cái gì em làm như vậy, phải sao?”
“Thẩm Ngạn mới là người em, phải, bao dung tất cả sai lầm của em, coi như em phạm những thứ sai lầm này đều vì , cũng bỏ qua được, Lê Nhược, nếu em cứ tiếp tục như vậy, em và chỉ có thể là kẻ địch.” Vẻ mặt Tống Mạc lãnh đạm đến cực điểm, ánh mặt trời tạo bóng mờ dưới hốc mắt cùng cánh mũi của , càng tăng thêm vẻ nghiêm khắc.
Toàn bộ thành phố A ai cũng biết Tống đại thiếu nổi danh lạnh lùng tuyệt tình, cách khác người này có tâm, coi như là đối với Lê Nhược, cũng giống vậy, thương , có nghĩa là cũng , đối với người , xưa nay có quá nhiều kiên nhẫn, có thể cùng Lê Nhược tâm bình khí hòa ngồi ở chỗ này, cũng là nhờ mặt mũi bọn họ là thanh mai trúc mã nhiều năm như vậy.
Kẻ địch?
Đáy mắt Lê Nhược kinh ngạc cùng khủng hoảng giống như thủy triều xông tới, run rẩy lên tiếng, “Tống Mạc, chúng ta có hơn hai mươi năm giao tình.”
Tống Mạc giương mắt, có tâm tình gì, “Vậy như thế nào?”
Có thể lưu ở bên cạnh , chỉ có người phụ nữ của , tâm cơ Lê Nhược quá nặng, lưu.
“Tống Mạc, …”
Tống Mạc bưng tách cà phê trước mặt lên khí định thần nhàn nhã khẽ nhấp cái, “Lê Nhược, cho em lời khuyên lần cuối cùng, theo Thẩm Ngạn, đừng có quấn quít lấy .”
Dừng lại mấy giây, ngước mắt, nhàn nhạt nhìn, môi mỏng manh, mang theo mệnh lệnh thanh cao, “Còn có, đừng quên, đứa bé trong bụng em có khả năng trở thành con hoang.”
Sững sờ mấy giây, đột nhiên Lê Nhược dường như có khí lực, thân thể tiếp tục xụi lơ, quỷ dị bật cười, nhưng là mang theo thất bại ràng.
vĩnh viễn đều quên đêm đó, sau khi bị Thẩm Ngạn cường bạo vài ngày, đêm mê loạn, uống say còn biết gì, bò lên người kẻ đàn ông vô danh, sáng hôm sau, giường mềm mại chỉ còn mình , những dấu vết mất trật tự lại chân rơi ở người của .
Đúng vậy, đứa con trong bụng có khả năng chỉ là đứa con hoang, cho rằng có thể lừa gạt bản thân cả đời, nhưng quên, ngày đó lúc từ trong phòng ra, đụng phải Tống Mạc, Tống Mạc thông minh đẳng cấp nào, cái gì tra ra, cho rằng Tống Mạc giúp giấu diếm bí mật này, như vậy, có thể coi đứa bé này là con của Thẩm Ngạn, vì mình lưu lại con đường lui, cho dù có ngày thể gả cho Tống Mạc, còn có thể mang theo đứa con cao ngạo gả vào Thầm gia, nhưng bây giờ, hết thảy đều vô ích…
Đừng Tống Mạc cần , ngay cả Thẩm Ngạn, đều xem thường Lê Nhược .
tại, ngoại trừ gả cho Thẩm Ngạn, còn có đường khác có thể chọn sao?
Gả cho người khác?
thể nào gả cho ai khác ngoài Thẩm gia danh môn.
Thẩm Ngạn , trừ ra, có ai cần .
Last edited by a moderator: 4/6/16