Chương 33: Kế hoạch gì?
Tần Ngu nghĩ giống như giẫm nát đám mây, giống như , là bị sắc đẹp của Hứa Giang Nam mê hoặc…
hồi lâu, mới nhanh chóng để tây trang của Tống Mạc tùy ý tay, tiếp nhận cái hộp.
Ngồi xổm người xuống mở ra, dĩ nhiên là đôi giày cao gót, còn là GUCCI, Tần Ngu lập tức liền mềm nhũn chân, thiếu chút nữa nhấc cái mông ngồi dưới đất.
“ thấy cặp giày cao gót kia của em thể mang nữa, giúp em mua đôi.” Hứa Giang Nam cười nhạt .
Tần Ngu ngước cằm hơi nhọn lên nhìn về phía Hứa Giang Nam, “Sao lại mua đôi giày cao gót mắc như vậy, em sao nỡ mang.”
Thân hình cao lớn của Hứa Giang Nam khom xuống, “ giúp em mang.”
Từ trong tay Tần Ngu mây bay nước chảy lưu loát sinh động tiếp nhận giày.
Tần Ngu trơ mắt nhìn cặp giày kia bị Hứa Giang Nam mang vào chân , lại trơ mắt nhìn Hứa Giang Nam ôm lấy eo của đỡ đứng lên, Tần Ngu cảm giác mình như là bệnh nhân bị tê liệt nặng, , cả cái chân của đều yếu mềm, vừa động tê liệt như vậy.
Chỉ còn lại bàn tay ấm áp của Hứa Giang Nam như có như đụng chạm vào mắt cá chân của tạo cảm giác tê dại, giống như vừa sờ vào cột điện, luồng điện từ đại não lan tràn đến cả thân, chấn động đến mức mảnh chết lặng.
Hứa Giang Nam đẩy ra bên ngoài đứng trước gương, đoạn đường Tần Ngu giống như ở mây, cảm giác được người mình có vật chân này tồn tại.
Trước kia mang chính là bảy tám chục đôi giày, tại mang đúng bảy tám ngàn đôi giày, thể so sánh nổi, nhất thời còn cách nào thích ứng loại biến hóa cực đoan này.
“Đẹp ?” Hơi thở của Hứa Giang Nam cùng giọng hơi dày đều rơi vào bên tai Tần Ngu.
Cả người Tần Ngu đều là mộng.
Bất quá đôi giày cao gót bên trong chân trước gương xác thực đẹp mắt, ngón chân trắng mượt mà, móng chân chỉnh tề gọn gang, khéo léo và tinh xảo, vừa đúng hoàn mỹ, giống như vì mà tạo ra, thấy rất thuận mắt.
Rất lâu, Tần Ngu mới lấy lại tinh thần, khóe môi chứa đựng ấm áp thoáng cười, “Hiếm khi còn nhớ số giày của em.”
“ quên chính mình, nhưng mối quan hệ giữa chúng ta bao giờ quên, chúng nó đều khắc vào ở đây của .” Hứa Giang Nam chỉ vào ngực của chính mình.
Tần Ngu đỏ mặt, biết nên tiếp như thế nào, luôn nhanh mồm nhanh miệng, hồi lâu suy nghĩ, lại chỉ nghẹn ra câu, “Cám ơn.”
“ cần cám ơn , đây đều là do cam tâm tình nguyện, Ngu Nhi.”
Tần Ngu sững sờ mấy giây, để lại dấu vết xoay người, “Em để lại bát bát gà cho , bận rộn buổi trưa, đói bụng .”
câu , hủy diệt tất cả bầu khí lãng mạn.
Lúc Hứa Giang Nam hoàn hồn, trong lòng còn nhiệt độ quen thuộc, chỉ còn lại mùi thơm dễ ngửi trong khí, xoay người nhìn bóng lưng Tần Ngu chạy trối chết, tự giễu giật giật khóe miệng,
Tám năm này, cuối cùng trở về quá trễ…
Lúc Hứa Giang Nam ăn xong bát bát gà, Tần Ngu dụ dỗ Tần Lãng chìm vào giấc ngủ hơn nữa còn ủi tây trang treo ở trong tủ quần áo, từ trong phòng ngủ ra, bưng ly nước ấm ngồi ghế sofa, “ Giang Nam, chúng ta hàn huyên chút.”
Dứt lời, góc ghế sofa khẽ hạ xuống, thân hình cao ráo của Hứa Giang Nam ôm Tần Ngu vào trong lòng, trong lòng Tần Ngu hơi động chút, hiểu sao muốn trốn, chẳng biết tại sao.
Thoáng xê dịch ra bên cạnh, đưa ly nước trong tay cho Hứa Giang Nam, nghiêm mặt “ Giang Nam, liên quan về Tống Mạc, em muốn biết có kế hoạch gì?”
Chương 34: Dại dột muốn chết
“Ngu Nhi, tự có tính toán riêng, chuyện này hy vọng e dính vào.” Hứa Giang Nam hơi ngẩn ra, rồi lạnh nhạt trả lời.
Tần Ngu nhíu nhíu mày, những lời này sao lại nghe có chút thích hợp, chao ôi, đúng rồi, những lời này lẽ ra mới là người nên ra lời kịch này mới đúng chứ.
Ngón tay vịn ghế sofa khẽ nhúc nhích, đôi mắt đảo đảo lại, “ Giang Nam, chuyện này cũng qua rồi, hôm nay em ngồi ở đây chính là muốn cho biết, mặc kệ có kế hoạch gì nữa, em hy vọng từ nay về sau cần phí sức đối với Tống Mạc.”
Những lời này nghe vào tai của Hứa Giang Nam lại trở thành Tần Ngu bảo vệ cho Tống Mạc.
nhấp ngụm nước, ngón giữa hơi lạnh chạm vào đáy chén, nóng và lạnh giống như cảm giác cực hạn.
Nhìn chằm chằm Tần Ngu mấy giây, nghiêng đầu lên tiếng, “Ngu Nhi, em thích Tống Mạc.”
Tần Ngu bị nhìn chằm chằm có đôi chút được tự nhiên, trong lòng hiểu bắt đầu cảm thấy phiền chán, hôm nay xảy ra chuyện gì vậy, sao mọi người đều thích Tống Mạc hết vậy, là, ánh mắt họ như thế nào đều nhìn thấy thích Tống Mạc vậy?
bĩu môi, “Em thích ta, cũng thể nào thích ta được.” Dứt lời, như là nhớ tới chuyện gì đó, con mắt mở lớn, gân cổ lên bổ sung câu, “những lời em vừa tuyệt phải là giúp ta, em chỉ sợ bị thua thiệt, Giang Nam, chúng ta đấu lại Tống Mạc đâu.”
Hứa Giang Nam biết suy nghĩ gì, ánh mắt nhìn vào gương mặt Tần Ngu giống như nhuộm tầng sương mù, làm cho người ta phân biệt được ràng.
Rất lâu sau, môi mỏng mới hé mở, “Được, nghe lời em.”
Dứt lời, để chén nước xuống, cầm lấy tay Tần Ngu “Nhưng mà, có điều kiện.”
“Điều kiện gì?” Tần Ngu liếm liếm môi theo bản năng, chẳng biết tại sao, chuyện điều kiện, có cảm giác, cảm thấy giống như là bán chính mình , cảm giác bất an.
“Gả cho .” Hứa Giang Nam vẻ mặt tràn đầy thâm tình, ánh mắt từ đáy mắt lóe lên, lộ ra vẻ chờ mong nhàn nhạt, giống như chấm giữa đêm khuya.
Tám năm trước bỏ lỡ Tần Ngu, tám năm sau, nếm trải đủ cảm giác đau đớn khi mất , bỏ qua lần thứ hai nữa.
Tần Ngu bối rối…
Đây là Hứa Giang Nam cầu hôn với sao?
Có phải là phát triển quá nhanh rồi , còn chưa có chuẩn bị xong để mang theo Tần Lãng tìm kiếm mùa xuân thứ hai.
Trong đầu trống rỗng, tay chân nhất thời cũng biết để chỗ nào, cả người lo lắng bứt rứt đứng dậy.
“Ngu Nhi, thề, lần này tuyệt đối rời , đối xử với em tốt, cũng coi Tần Lãng giống như con trai ruột của mình, em có thể tin tưởng ?” Từng câu từng chữ đều rất thành khẩn, dưới ánh đèn, Tần Ngu nhìn thấy hàng lông mi dài của Hứa Giang Nam khẽ run, giống như đêm hôm đó của nhiều năm trước thích .
Nhưng mà, trái tim lại giống như nhiều năm trước đó, đập mạnh giống như muốn bể tung lồng ngực.
Em có thể tin tưởng ?
Tần Ngu đột nhiên có chút muốn khóc.
Tin, làm sao mà lại tin lời của Hứa Giang Nam được chứ, từ đến lớn, mỗi câu của Hứa Giang Nam đều tin, tin lấy , tin , tin chăm sóc cả đời.
tin tưởng của rồi trở thành cái gì?
Hứa Giang Nam rời , vừa chính là tám năm, chút tin tức.
Đó là tình do tình nguyện, dại dột muốn chết.
Tần Ngu biết bản thân mình im lặng đỏ hoe mắt từ khi nào.
Hứa Giang Nam thở dài hơi, đem Tần Ngu ôm vào lòng chặt, khít khe có kẽ hở.
Bàn tay khẽ vuốt ở lưng Tần Ngu, lòng bàn tay nóng ấm, đầu ngón tay ôn nhu, cực kỳ giống tám năm trước mỗi khi Tần Ngu bị ủy khuất.
Giọng đau lòng khẽ lọt vào bên tai Tần Ngu, “Tiểu Ngu Nhi, trở về bên cạnh , gả cho , được ?”
Last edited by a moderator: 26/5/16