Chương 24 : Ảnh chụp của
Editor : Táo đỏ phố núi
Mưa to biết tạnh từ lúc nào.
Khi Tần Ngu chậm rãi mở mắt ra có tia nắng ấm áp xuyên qua rèm cửa sổ chiếu lên gương mặt và hai bả vai . Còn có thể nhìn thấy vô số những hạt giống nhưhạt bụi li ti bay lơ lửng trong khí.
Nhức đầu quá, trong đầu giống nhưđang đeo chì nặng muốn chết.
Mũi bị nghẹt, hình như bị cảm.
Nhíu nhíu mày, ánh mắt theo bản năng nhìn lên đồng hồ treo tường trước mặt, rất ràng, chín giờ ba mươi lăm phút.
Chín giờ ba mươi lăm phút. . . . .
Đầu Tần Ngu giống như bị người ta giáng cho cái. giây sau, tóc tai vò rối thành đống bù xù đầu.
Tần Lãng bị học muộn, cũng bị trễ giờ làm! Chết chắc rồi, chết chắc rồi!
Vừa mới đứng dậy, xỏ dép vào, còn chưa bước , đầu óc choáng váng hồi. Hai mắt tối sầm lại, thiếu chút nữa ngã bổ nhào xuống đất.
Tần Ngu cái khó ló cái khôn, cúi người dựa vào tủ. lúc sau mới mở mắt ra, mọi vật ràng hơn.
nhìn thấy cái bình giữ nhiệt màu hồng phấn, bên cạnh có vài viên thuốc màu vàng, màu đen, thoạt nhìn rất giống thuốc độc. Ngoài ra, còn có chiếc điện thoại di động, tờ giấy cài ở dưới.
Tần Ngu giơ tay giữ trán để mình tỉnh táo đôi chút. Cầm điện thoại di động lên và đọc tờ giấy để dưới điện thoại.
giấy chỉ có vài hàng chữ rời rạc, viết hết phần tư mặt giấy. Chữ viết rất đẹp, nhìn những dòng chữ có thể tưởng tượng ra người cầm bút có những ngón tay rất thon dài.
rất quen thuộc với chủ nhân của nó, đây là chữ viết của Hứa Giang Nam. Bài tập của , từ xuống dưới, từng trang từng trang đều là chữ của . Những năm học trung học, ít lần bị ép làm bài tập giúp .
Chữ viết đẹp như vậy, ngoại trừ người đàn ông dịu dàng như Hứa Giang Nam ra có ai có thể viết được như vậy.
đó viết: ‘Tiểu Ngu Nhi, em bị cảm lại còn sốt nữa, xin nghỉ phép ở công ty giúp em rồi. đưa Tần Lãng học, trong ngăn tủ là thuốc hạ sốt và thuốc cảm, em uống xong lên giường đắp chăn và ngủ giấc ngon, ra mồ hôi được đỡ hơn. sợ em thấy tờ giấy này nên cố ý dùng giấy A4 để ghi!’
Tần Ngu đọc xong có chút cảm động, rất nhiều năm có ai chăm sóc từng li từng tí . Nhưng mà câu sau cùng khiến có chút khó chịu. Cái gì mà sợ nhìn thấy chứ? cũng đâu có mù!
Nhưng mà nếu Hứa Giang Nam chăm sóc nhiệt tình như vậy có thể bỏ qua ý xem thường trong câu sau cùng kia.
Sau khi uống thuốc xong, lên giường, đắp chăn ngủ.
――――――――――――
Tống Mạc ôm gối đầu ghé vào nằm bên cạnh. Cánh tay dài rủ xuống bên ngoài cửa sổ, ngón giữa kẹp điếu thuốc lá hút dở, thoạt nhìn có chút tinh thần nào. Tối hôm qua đối phó liên tục với hai bữa tiệc rượu, đầu có chút đau, chắc là do uống quá nhiều.
Hút thuốc lá rất lâu, trong khí có vòng khói lớn bay lởn vởn. Tống Mạc đứng dậy, nhét mẩu thuốc dở vào trong gạt tàn.
Trong lúc lơ đãng, cánh tay đụng phải quyển sách.
Cộp tiếng, sách rơi xuống đất, có tấm hình rơi ra từ trong khe sách, từ từ rơi xuống mặt đất.
Tống Mạc vươn tay chụp được bức ảnh.
Là ngồi bãi cỏ, tóc cột đuôi ngựa gọn gàng, cười rạng rỡ như nắng xuân, bên khóe môi có hai lúm đồng tiền nho . hàm răng trắng tinh như vỏ sò, khuôn mặt dùng son phấn, sáng long lanh dưới mặt trời.
Cả người đều tỏa ra sức sống tươi mát, rất xinh đẹp khiến người ta phải ngắm nhìn.
Là bức ảnh Tần Ngu chụp khi học đại học.
Tống Mạc nhíu mày, ảnh của Tần Ngu sao lại nằm trong sách của ?
Lời tác giả:
Tình địch xuất , thế nhưng tổng giám đốc ngài lại ở đây nhìn bức ảnh tới ngẩn người. đơn nên sa ngã, gọi như thế có chút tế nhị. . .
Chương 25 : uy hiếp tôi?
Editior : Trà sữa trà xanh
Đợi chút, cuốn sách này là của sao?
Cúi người lười nhác cầm lấy cuốn sách, liếc nhìn đến trang bìa, đó viết vài chữ to, sáng ngời: (Huấn luyện tổng tài sói tính). Bên cạnh có có tranh minh họa tinh xảo: nam nữ, hình ảnh duy mỹ, cùng tên sách cực kỳ cầm thú thoạt nhìn có chút phù hợp. cho rằng, tên như vậy cần có bức xuân cung đồ làm trang bìa. Nhà xuất bản hẳn là cũng muốn làm như vậy. Nhưng mà, xét thấy gần đây tinh thần chống mại dâm ngừng tăng cao mới bất đắc dĩ chọn bố cục cực kỳ tư tưởng thiếu nữ để minh họa.
Rất ràng, đây là bộ tiểu thuyết ngôn tình rất bình thường thị trường.
Cho tới bây giờ, Tống Mạc có đọc qua loại tiểu thuyết phóng đại này. Nội dung ngu ngốc, cuốn sách này coi như dùng đầu ngón chân cũng khó đoán nhất định là cái loại người ngực to có não như Tần Ngu mới đọc.
Về phần tại sao sách của lại xuất trong nhà , đoán chừng là lần trước rời quá vội vàng bị tiện tay ném vào va ly mang về.
ngoài dự liệu giật giật khóe miệng, kẹp bức ảnh vào trong sách, tiện tay đặt sách ngăn tủ, dập tắt đoạn thuốc lá còn dư trong gạt tàn thuốc.
Bưng cốc nước ấm, nhấp ngụm, ngửa mặt xoay người, tinh thần hơi hỗn loạn mà nhắm mắt lại.
――――――
Di động để ở đầu tủ đột nhiên vang lên, trong gian yên tĩnh có chút đột ngột.
Lê Nhược nhìn chằm chằm trần nhà xuất thần, hiển nhiên là bị tiếng chuông làm cho sợ hết hồn.
nhìn màn hình điện thoại mà ấn nút nghe.
"Có rảnh ?"
Đầu dây bên kia vang lên giọng nam quen thuộc khiến nhanh chóng tỉnh táo lại, kinh hãi, siết chặt chăn, ngồi dậy, ánh sáng mờ tối hé ra khuôn mặt đột nhiên trắng bệch.
Dùng sức cắn môi dưới khiến cánh môi ra dấu răng ràng. Trong gian yên tĩnh, giống như có thể nghe được thanh hai hàm răng nghiến chặt, hồi lâu, lạnh lùng câu: " rảnh!"
"Xuống đây ! ở dưới lầu nhà em!"
" nằm mơ, tôi gặp !"
"Nhược Nhược, em phải bức như vậy sao?" Giọng nam nghe có chút trầm xuống nhưng cũng có vài phần bất đắc dĩ.
"Thẩm Ngạn, là ép tôi bức !" Ngực Lê Nhược phập phòng kịch liệt, bờ vai ức chế ngừng run rẩy.
Đầu dây bên kia hơi trầm mặc.
" ra gặp ! Nếu như em muốn những bức ảnh thân mật của chúng ta ngày mai xuất trang nhất của các tờ báo!"
Ngay sau đó, Thẩm Ngạn lạnh lùng cúp điện thoại!
Giọng nặng lại khiến cho đối phương chịu áp bức.
Cường độ tay Lê Nhược đột nhiên gia tăng, tựa như muốn xé nát chiếc chăn trong tay, đáy mắt lóe lên tia sắc bén, " uy hiếp tôi?"
Đáp lại chỉ có thanh "đô đô" máy móc.
Lê Nhược hét lớn tiếng, hung hăng ném điện thoại di động văng ra ngoài. Thân máy nện vào vách tường, trong nháy mắt vỡ thành nhiều mảnh, vụn đen rơi đầy đất, tựa như lòng lúc này.
Ngồi giường thở phì phò, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Giờ phút này hận thể giết chết Thẩm Ngạn!
Last edited by a moderator: 19/5/16