1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô vợ danh môn: Ông xã tổng giám đốc thật kiêu ngạo - Tiểu Yêu Hoan Hoan (185C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 177: Con ngoài giá thú

      Editor: Trà sữa trà xanh

      Người phụ nữ cúi đầu quấy cà phê trong ly, ánh mặt trời chiếu vào lọn tóc cùng khuôn mặt của , tỏ ra nhu nhược lại điềm tĩnh, nhưng mà hình ảnh đó trong mắt Tần Ngu, chính là bạch liên hoa giả bộ mà thôi, từ giác quan thứ sáu của phụ nữ cho biết, người phụ nữ này phải là người lương thiện.

      Quả nhiên, giây sau người phụ nữ kia khẽ mỉm cười với : "Tần tiểu thư, chúng ta thẳng vào vấn đề, vị trí Tống phu nhân này, nên nhường cho tôi ."

      Đáy lòng Tần Ngu cười lạnh tiếng, gặp qua tiểu tam biết tự lượng sức mình, mấy năm qua thiếu mấy tiểu tam đến cửa khiêu khích tuyên bố muốn đoạt vị trí Tống phu nhân, lấy mang thai uy hiếp cũng có ít, vị trước mắt này...

      Ừ, dung mạo thượng đẳng, dáng người cũng phân cao thấp với , vậy ta vì cái gì dám khiêu khích đây? phải ta coi thường Tần Ngu chứ?

      Tần Ngu bưng cà phê trước mặt lên uống ngụm , phong khinh vân đạm như lão tăng nhập định: "Vị tiểu thư này, có biết bao nhiêu người như vậy với tôi ?"

      Người phụ nữ kia thờ ơ khinh thường Tần Ngu, hiển nhiên cũng là người phụ nữ cực kỳ trấn định: " nghĩ rằng tôi giống những người kia sao? Tần tiểu thư, cũng quá coi thường tôi rồi."

      Tần Ngu lườm người phụ nữ kia, ánh mắt kia, thần thái kia, ràng là bạch liên hoa đạo hạnh cực cao nha, trách được...

      Bất quá Tần Ngu quá chuyên nghiệp để lật đổ bạch liên hoa hai mươi năm qua, cho dù Bạch Liên Hoa thành tinh cũng phải lột mặt nạ xuống trước mặt .

      Tần Ngu cười nhạt tiếng: "Chớ nhảm, cũng đừng thị uy với ta, có bản lãnh hãy khoe khoang."

      mặt người phụ nữ đột nhiên lộ ra thoáng gần gũi thậm chí có thể là tràn đầy mẫu tính, giống như người lãnh diễm cao quý vừa rồi kia căn bản tồn tại, chỉ là do Tần Ngu chưa tỉnh ngủ sinh ra ảo giác thôi, Tần Ngu nhịn được thầm tắc luỡi, quá thủ đoạn nha, đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách nha.

      Lại nghe giọng mềm mại từ phía sau truyền đến: "Mẹ mẹ."

      Tần Ngu theo bản năng quay đầu lại.

      thấy gấp gáp, vừa nhìn thấy hù dọa Tần Ngu nha.

      Phía sau là tiểu suất ca nha, khuôn mặt nhắn mi thanh mục tú, tuấn mỹ, nếu phải là con ngoài giá thú của Tống Mạc dối nha!

      Tiểu suất ca trong kinh ngạc vạn phần của đường tới bên người phụ nữ kia, bộ dáng thân mật nhàng hôn cái mặt của người kia.

      ta là mẹ của đứa này sao

      Người phụ nữ này là...

      Tần Ngu kinh ngạc mở miệng: "Rốt cuộc là ai?"

      mặt người phụ nữ kia lộ ra nụ cười vui vẻ mà đầy mỉa mai: "Ai, quên tự giới thiệu mình, tôi là Mộ Song."

      Tần Ngu chỉ cảm thấy trong đầu giống như lóe qua tia chớp, làm đầu óc trống rỗng.

      Mộ Song Mộ Song, cái tên này, từng nghe Tống Mạc nhắc qua chỉ lần, người ta đều say rượu lời , lúc say rượu người
      [​IMG]

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 178: Hoảng hốt vì xuất của đóa sen trắng
      Editor: Táo đỏ phố núi

      “Tại sao lại chuyện này cho biết? Sau đó em lại mang Dương Dương tới nơi nào?” Tống Mạc ôm Dương Dương vào trong lòng rồi giọng hỏi.

      Mộ Song lau lau nước mắt: “Khi đó quan hệ của và bác trai rất tệ, em muốn vì em mà khiến cho tình cha con của bọn trở nên xa cách, cho nên đưa Dương Dương tới nước Mỹ.” ta nhíu mày lại, khuôn mặt lên chua xót khiến cho người ta thương cảm: “Lúc mới tới nước Mỹ em chưa quen với cuộc sống ở đó, mang theo Dương Dương chạy ngược chạy xuôi khắp nơi, thường xuyên bữa đói bữa no, lúc khó khăn nhất em muốn liều lĩnh về tìm , nhưng mà em thể, em thể mạo hiểm như vậy.

      Sau đó, em gặp chồng trước của em, ta là người đàn ông nham hiểm xảo trá, tàn nhẫn độc ác, lại hay ngờ vực và ghen tuông, nhưng mà em vì Dương Dương nên thể gả cho ta, em là người có ba, em biết đứa trẻ có ba phải chịu bao nhiêu uất ức, cho nên em thể để cho Dương Dương vào con đường cũ của em.

      Em cũng nghĩ cả đời này cứ trôi qua như vậy , em trở lại nơi này nữa, tới tìm nữa, nhưng mà em bỏ được, A Mạc, nhiều năm như vậy, mỗi ngày em đều nhớ đến , nhớ đến phát điên. Hơn nữa chồng trước của em là người có khuynh hướng bạo lực, nhất là sau khi công ty bị phá sản, ngày ngày ta say rượu, đánh bạc, lúc về đến nhà say khướt, đánh em và đánh Dương Dương. Từ đó trở em bị bệnh trầm cảm, bác sĩ trong lòng em có khúc mắc cởi ra được, em hiểu rất , khúc mắc đó chính là . Sau này cuối cùng Dương Dương cũng lớn lên, cảm giác đó em chịu đựng đủ rồi, bệnh trầm cảm của em cũng trở nên rất nghiêm trọng, cho nên em quyết định ly hôn để về tìm . A Mạc, bây giờ em chỉ có .”

      Mộ Song là người phụ nữ nhìn vô cùng mảnh mai và nhu nhược, khiến cho người ta muốn thương, lúc khóc lên nước mắt rơi xuống như mưa, dễ dàng khiến cho người đàn ông dâng lên cảm giác muốn bảo vệ.

      Tống Mạc theo bản năng muốn đưa tay ra lau nước mắt cho ta. đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, nhíu nhíu mày, cuối cùng thả tay xuống.

      Im lặng mấy giây: “Vậy em về đây có dự định gì ?”

      “Trước tiên cần phải tìm việc và tìm chỗ ở .”

      “Chuyện này có thể giúp em.”

      “Cám ơn , A Mạc, em có cầu hơi quá đáng, em có thể tạm thời…” Mộ Song nhìn Tống Mạc muốn rồi lại thôi, đáy mắt khẽ lưu chuyển, hơi nước mờ mịt, giống như là trong nháy mắt nhịn được mà rơi xuống.

      “Giữa và em cần lời cảm ơn, có chuyện gì cứ thẳng ra.”

      Mộ Song gật gật đầu: “Em muốn hỏi , có thể tạm thời để cho em ở tạm trong nhà của được ?”

      Sắc mặt của Tống Mạc đột nhiên biến đổi, lúc ngẩng đầu lên vẻ mặt trở nên vô cùng nghiêm túc: “Mộ Song, kết hôn rồi.”

      “Em biết chứ, hiểu lầm rồi, em phải muốn ở cùng chỗ với , cũng phải muốn chia rẽ gia đình của , em chẳng qua cảm thấy… Sợ hãi.” Mộ Song vội vàng giải thích: “Chồng trước của em vẫn chưa đồng ý ly hôn với em, em chỉ ném lại tờ giấy thỏa thuận ly hôn, rồi lén lút trốn về thành phố A, khẳng định là bây giờ ta tìm em, nếu như bị ta bắt được, ta đánh chết em và Dương Dương, A Mạc giúp em chút, từ tới giờ em chưa từng cầu xin lần nào, chỉ có chuyện này, có thể đồng ý với em được ?”

      Đây là người phụ nữ mà mình từng sâu đậm trong năm năm, ấy nhìn cầu xin khẩn thiết như vậy, ấy bất lực, sợ hãi như vậy, Tống Mạc có cách nào hạ quyết tâm được.

      Trầm tư lâu, mới : “Như vậy , hôm nay em về nhà trước, ngày mai tìm cho em chỗ ở an toàn.”

      ―――――

      Dưới ánh đèn vàng mờ nhạt, người phụ nữ giống như chim ép sát vào trong lòng của người đàn ông, tay của người đàn ông nắm eo của người phụ nữ, gò má của người phụ nữ rất đẹp, nhìn đẹp tới mức thể đẹp hơn được nữa.

      cảnh đẹp ý vui, chim cá tình thâm, nếu như, người đàn ông trong bức tranh này phải là Tống Mạc chồng của , Tần Ngu nghĩ.

      Đáng tiếc, hình ảnh này, nhân vật chính hoàn toàn phải là , cho nên trong nháy mắt tất cả cảm khái này biến thành chán ghét, Tần Ngu cảm giác mình sắp bị cảnh tượng chán ghét này làm cho buồn nôn.

      Cái gì gọi là biết tự lượng sức mình, cái gì gọi là nản lòng thoái chí, giờ phút này, Tần Ngu hiểu cách sâu sắc, hiểu rất ràng.

      Nhìn bọn họ
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 179: Mạnh tay hơn

      Editor: Trà sữa trà xanh

      Người phụ nữ mặc đồ ngủ màu trắng thuần, sau lớp sa mỏng lộ ra da thịt nhẵn nhụi như ngọc, loáng thoáng khiến người ta chẳng phân biệt được mà lại vô cùng quyến rũ người, đầu tóc còn khẽ d[d[lqd ướt, nửa rủ xuống trước ngực, nửa bên trong khe rãnh của quần áo ngủ, khuôn mặt điềm tĩnh nhu thuận thuần trắng khiến người ta muốn hung hăng trìu mến.

      Trong nháy mắt khi kéo cửa ra, đồ ngủ bên vai đột nhiên bị tuột xuống, lộ ra da thịt nõn nà, dưới ánh đèn mơ hồ phát ra ánh sáng.

      Tần Ngu nhìn trước mắt mỹ nhân kiều diễm cởi đồ, mặt cười tươi đến nỗi có nếp nhăn.

      nhàng đóng cửa vào bên trong nhà ngồi xuống ghế sofa: " ngại quá, làm thất vọng rồi, người tới phải là ông xã của tôi, lại là tôi."

      Sắc mặt của Mộ Song nửa trắng nửa hồng, rất đặc sắc, rất lâu mới ngồi lên giường, lạnh lùng nhìn Tần Ngu: " tới làm cái gì?"

      Tần Ngu đứng ở trong phòng dạo hai vòng, cuối cùng dừng ở bên người Mộ Song, khẽ cúi người, giảo hoạt cười tiếng: "Đương nhiên là đến thăm hỏi em tốt của tôi rồi, như thế nào? Chân bị trặc có tốt hơn ? Có muốn tôi giúp bôi thuốc ?"

      Mộ Song hừ lạnh tiếng, xoay đầu sang bên.

      Tần Ngu cười hắc hắc, thay kéo quần áo rơi xuống về chỗ cũ, vỗ vỗ mặt của : "Chậc chậc, buổi tối sao mặc quần áo tử tế, bị cảm lạnh tốt."

      " còn có chuyện khác sao? còn mời lập tức rời ." Mộ Song chán ghét vẫy tay đuổi Tần Ngu.

      Tần Ngu giống như nghe được trò cười lớn: "Đây là nhà tôi, tôi thích ở đâu ở đó, cần ngoại nhân như khoa tay múa chân."

      Cửa đột nhiên truyền đến hồi tiếng bước chân, Tần Ngu tùy tiện ngồi xuống bên giường, lập tức thân mật giữ chặt tay của Mộ Song: " cần cái gì cứ với tôi, tôi phân phó bảo mẫu làm, Mộ tiểu thư cần khách khí."

      Mộ Song ngạc nhiên nghi ngờ quan sát Tần Ngu từ xuống dưới, muốn hất tay của ra, Tống Mạc đột nhiên xuất trước mặt.

      chỉ có thể giận dữ trừng mắt với Tần Ngu, mặt lại lộ ra vẻ mỉm cười, phụ họa với Tần Ngu: "Tôi biết rồi, chị."

      Tần Ngu thấy ta tức giận lại chỗ phát, đáy mắt lộ ra nụ cười. Tiểu dạng nhi (đứa vớ vẩn), cho rằng chỉ có mình biết diễn sâu sao, lúc lão nương tôi diễn trò còn biết ở đâu.

      Tống Mạc tiến lên phía trước hỏi thăm: "Chân của em sao rồi?"

      Mộ Song còn chưa mở miệng, Tần Ngu giành : "Mộ tiểu thư mới với em rất tốt."

      Mộ Song nghiêng mặt liếc nhìn Tần Ngu, Tần Ngu vô tội mở trừng hai mắt.

      ―――――

      Tần Ngu: "Ông xã, Mộ tiểu thư tìm được chỗ ở chưa?"

      Tống
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 180: Đấu tranh gay gắt
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Thấy người tới là Tống Mạc, lúc đáy mắt Mộ Song chợt lên nghẹn ngào, nước mắt lưng tròng, giống như bị uất ức lắm.

      Tống Mạc nhíu mày tới.

      Mộ Song bổ nhào vào trong lòng của , ôm chặt lấy , nước mắt thoáng cái rơi xuống.

      Tống Mạc đưa tay ôm lấy ta: “Làm sao vậy?”

      Mộ Song hít hơi, nén nước mắt lại, mới vừa rồi nước mắt như mưa nhìn về phía Tống Mạc, giờ co rúm lại, ánh mắt né tránh, bộ dạng muốn lại thôi, xem ra giống như chứa đựng bụng nước đắng nhưng biết ói đâu.

      Tống Mạc nhìn ta chằm chằm, nắm lấy tay của ta: “Đừng sợ, có chuyện gì cứ thẳng.”

      Mộ Song lau nước mắt, nhìn thẳng vào ánh mắt dịu dàng của người đàn ông, mới lấy hết dũng khí từ từ mở miệng: “Hôm nay, lúc bị giết hại em nhìn thấy chị ấy ở chỗ góc đường sau lưng của đám người kia, em suy nghĩ, có phải chị ấy sợ em chen vào giữa bọn , nên mới ra tay với em , cho nên lúc chị ấy mới tới em hỏi chị ấy câu, ngờ được, chị ấy thẹn quá hóa giận, hù đến cả Dương Dương.”

      Người đàn ông nhìn Mộ Song với ánh mắt tìm tòi, trầm mặc mấy giây, mới hòa nhã : “Mộ Song, Tần Ngu phải là người như vậy.”

      Cho dù Tần Ngu có đánh đá lại tùy hứng, thích khoe khoang lại quái gở, nhưng mà vô cùng lương thiện, sống cùng với lâu như vậy, là người như thế nào, trong lòng ràng nhất.

      uất ức trong đáy mắt của Mộ Song càng sâu, lẳng lặng nhìn chằm chằm Tống Mạc mấy giây, lời xoay người nhìn nữa, chỉ còn lại bóng lưng gầy gò run rẩy: “Mà thôi, dù cho em có chết , cũng để ý, .”

      “Mộ Song, đừng tùy hứng như vậy.” Hình như người đàn ông ngớ ra lúc lâu, bàn tay mang theo nhiệt độ chần chừ rơi vào sau lưng của ta.

      Khóe mắt đỏ hoe của Mộ Song chợt lóe lên chút vui vẻ vì thực được, chợt lóe lên, rồi nhanh chóng biến mất, tình nguyện xoay người lại, khuôn mặt tái nhợt với vệt nước mắt loang lổ: “A Mạc, phải em trách che chở cho chị ấy, chị ấy là vợ của , làm như vậy cũng là theo lẽ thường, em chỉ là… quá sợ hãi.”

      Đầu ngón tay đột nhiên truyền tới nhiệt độ ấm áp, Tống Mạc theo bản năng cụp mắt xuống, ngón tay thon dài của Mộ Song biết quấn lấy từ khi nào, giống như lúc niên thiếu, mỗi lần bị bắt nạt, ấy vẫn thường cầm lấy tay như vậy, trốn ra sau lưng của , coi như toàn bộ thế giới, ỷ lại vào .

      Hình ảnh lơ đãng lên trong đầu chưa tan , biết sao, đột nhiên có chút đau lòng.

      rút tay ra, để cho ta tùy ý cầm lấy: “Đừng sợ chờ cho vết thương của em đỡ hơn đến nhà ở, sau này có ở đây, ai làm tổn thương em được nữa.”

      ―――――

      Tần Ngu biết Mộ Song từ bỏ ý đồ, nhưng lại ngờ được rằng, ta lại chuyển vào nhà họ Tống nhanh như vậy, hơn nữa còn gióng trống khua chiêng chuyển vào nhà họ Tống.

      Lúc Mộ Song trốn ở sau lưng của Tống Mạc với gò má đỏ bừng đứng ở phòng khách, nhìn bằng ánh mắt khinh thường và khiêu khích, Tần Ngu suýt chút nữa nhịn được mà nhào tới.

      biết ai đó từng , nhà thể dung được hai người phụ nữ, khi vượt qua con số này, có chuyện xảy ra.

      Rất ràng, bây giờ Tống Mạc bị mỡ heo làm cho lòng bị ngu muội, quên mất thân phận của mình, tác phong xấu còn quan tâm suy nghĩ tới nữa.

      Nhưng
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 181: : Cách vách có người, như vậy tốt

      Editor: Trà sữa trà xanh

      biết qua bao lâu, Tần Ngu chưa thấy vẻ lạnh lùng khuôn mặt của Tống Mạc, thế cho nên sắp quên mất, người đàn ông này vốn giống như thiên thần thanh cao ngạo mạn, vĩnh viễn đứng ở chỗ cao với tới, mang theo chút ôn tình nhìn ở nơi phàm tục bụi bậm.

      Người đàn ông như vậy, khi thu hồi dáng vẻ vui vẻ hằng ngày, biến thành đám mây thể nào với tới, hờ hững cỡ nào.

      Bây giờ, nhìn khuôn mặt quen thuộc mà xa lạ của , đầu của Tần Ngu giống như là bị sấm sét đánh trúng, đầu óc trống rỗng mảnh.

      Cho nên, hoài nghi sao? Chỉ dựa vào lời của phía của ta, liền mãnh liệt sắc bén đến chất vấn ?

      kết hôn với ba năm, cùng giường chung gối vô số ngày đêm, lại sánh bằng câu của người phụ nữ biến mất nhiều năm kia?

      Cái gì gọi là trái tim băng giá, Tần Ngu chính là như vậy.

      mang thai mười tháng, lời gì liền dẫn người phụ nữ có nhiều khúc mắc cùng tình cảm với vào nhà, bấm bụng bấm dạ nhịn, thân mật với người phụ nữ kia cũng nhịn, bây giờ, lại vì câu của người phụ nữ kia mà lạnh lùng nhẫn tâm chất vấn , còn có thể nhịn nữa sao?

      Xin lỗi, làm được, tâm của có lớn đến mức có thể so với quốc thổ.

      Ngước mắt, thất vọng nhìn người đàn ông trước mắt, Tần Ngu khẽ nhếch khóe môi lộ ra nụ cười lạnh: "Trong lòng của em chính là người phụ nữ lòng dạ độc ác như vậy sao? thà tin ngoại nhân cũng muốn tin em sao?"

      Tần Ngu rất ít khi lộ ra vẻ mặt nghiêm túc như vậy, vẻ mặt trào phúng cùng châm biếm của cho biết tức giận.

      Tống Mạc đưa tay vuốt cái trán, bộ dáng mệt mỏi: "Những lời này là Dương Dương , em cùng Mộ Song ngầm tranh đấu có thể mở con mắt nhắm con mắt, nhưng Dương Dương là con trai , thể bỏ mặc."

      Dương Dương sao?

      Tần Ngu kinh hãi, đứa bé yên tĩnh vô hại kia, đứa bé có ánh mắt trong suốt kia?

      Suy nghĩ kĩ lại, liền hiểu , trong chuyện này rất cong cong quẹo quẹo.

      để đôi đũa trong tay xuống, bình tĩnh nhìn : "Tống Mạc, chuyện em làm qua em thừa nhận, nhưng em có làm cũng đừng mơ tưởng vu oan em, mặc dù em biết trước kia Mộ Song là người như thế nào, nhưng em cảm thấy được, có lẽ cần phải ngẫm lại, ta có còn là mềm yếu trong lòng ."

      đứng dậy: "Em ăn no rồi."

      Bóng lưng của Tần Ngu chậm rãi biến mất ở chỗ rẽ cầu thang, đèn huỳnh quang màu trắng nổi bật lên bóng lưng gầy yếu mảnh mai của .

      Mềm yếu sao?

      Tống Mạc hé mắt, đáy mắt lóe lên điểm sáng, khuôn mặt đẹp mắt mà mông lung, chẳng lẽ là Mộ Song...

      ―――――

      "Tại sao con ba ba con là con bị thương do dì đẩy ngã?" Tần Ngu dựa vào ghế sofa, Tống Dương ngồi xổm sàn nhà trước mắt cúi thấp đầu xếp gỗ, miệng vết thương trước trán lành dần, cơ hồ sắp nhìn thấy.

      Lời của Tần Ngu hiển nhiên khiến đứa bé khẽ sợ run, ngẩng đầu nhìn về phía Tần Ngu, rồi nhìn nơi xa mờ mịt.

      "Dương Dương, cho dì biết, tại sao lại
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :