1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô vợ danh môn: Ông xã tổng giám đốc thật kiêu ngạo - Tiểu Yêu Hoan Hoan (185C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 172: Đây là lúc mà em giống phụ nữ nhất
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Ban đêm, cả thành phố chìm vào trong ánh đèn lặng lẽ.

      Đối với xuất đột ngột của Cố Viêm Chi và Kiều Hi, sắc mặt của Tống Mạc có chút hờ hững, dù sao bây giờ tình trạng của Tần Ngu cũng được tốt lắm, hy vọng có bất kỳ người nào quấy rầy .

      Kiều Hi cũng biết được thế lực của nhà họ Tống ở thành phố A, cho dù là cục trưởng cục cảnh sát cũng phải nhường nhịn ba phần, thấy sắc mặt của Tống Mạc được tốt lắm, vẻ mặt cũng đon đả, “Tống tiên sinh, khuya như vậy rồi còn tới quấy rầy và chị nhà là rất ngại, nhưng mà chúng tôi cũng vì việc công, hơn nữa, vụ án này lại có liên quan tới vụ án nhà họ Tống nhà , tôi tin là cũng hy vọng vụ án này sớm điều tra ra chân tướng.”

      Kiều Hi là hiểu chuyện người gặp người thích, sau khi chuyện mấy câu, mặc dù Tống Mạc vẫn mím môi, bộ dạng chút thay đổi, nhưng cũng ngăn cản.

      Nằm ở giường Tần Ngu lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt đỏ hoe lên, khuôn mặt gầy gò và trắng trẻo, khiến cho bất cứ ai nhìn thấy cũng phải đau lòng, mặc dù nhìn giống như người có thể giết người, nhưng biết người biết mặt biết lòng, từ lâu rồi chân tướng thường là những điều mà người ta thường bao giờ nghĩ tới, hơn nữa, có đầy đủ động cơ để giết người.

      Cố Viêm Chi và Kiều Hi cùng ngồi xuống bên cạnh của giường bệnh, bắt đầu chuyên với Tần Ngu.

      “Buổi tối ngày 27 tháng ở đâu?” Cố Viêm Chi hỏi.

      Tần Ngu có chút lo lắng trả lời: “Tôi ở nhà.”

      Bây giờ tất cả tâm tư của đều ở người của Tống Lãng, là ai bắt Tống Lãng của ? Thằng bé phải nhận lấy những hành hạ như thế nào? Vì sao lại biến thành bộ dạng như bây giờ? như vậy, căn bản có cách nào để tập trung tinh thần suy nghĩ những chuyện của mấy ngày trước, chỉ thuận miệng đáp lại.

      “Từ lúc 8 giờ tới 12 giờ đêm đó, hãy kể lại chi tiết lần.” Cố Viêm Chi lại hỏi, “Nhìn thấy gì, gặp những người nào, mỗi việc làm.”

      Tần Ngu cau mày lại, dường như là cố gắng hết sức để nhớ lại tình hình đêm hôm đó, qua mấy giây, mới cụp mắt xuống , “Tôi cũng nhớ chính xác thời gian, tôi chỉ nhớ đêm đó ăn cơm xong tôi cảm thấy hơi đau đầu, tôi lên lầu ngủ rất sớm, nhưng mà sau khi ngủ tôi mơ thấy ác mộng, nên tỉnh dậy, sau khi bị tỉnh giấc cả đêm tôi ngủ tiếp được nữa.”

      “Tần tiểu thư có thói quen mộng du ?” Đột nhiên Cố Viêm Chi hỏi.

      Kiều Hi nghiêng đầu sang liếc nhìn .

      Tần Ngu cũng ngẩng đầu lên, hơi kinh ngạc nhìn Cố Viêm Chi chút, ánh mắt của hai người giao nhau trong trung, Tần Ngu sững sờ mấy giây, rồi mới hoảng hốt : “Quả là có chuyện như vậy, nhưng mà lâu rồi tôi bị tái phát mộng du nữa.”

      có nhớ lúc nào ngủ ?”

      nhớ , tôi chỉ nhớ là còn rất sớm.” Tần Ngu trả lời.

      “Khi đó có người ở bên cạnh ?” Cố Viêm Chi theo sát ngừng.

      Kiều Hi ở bên cạnh nhanh chóng ghi chép lại.

      “Tôi ngủ thiếp , tôi cũng biết , tôi chỉ biết là lúc tôi mở mắt ra chồng tôi ở bên cạnh tôi.” Tần Ngu cúi thấp đầu biết suy nghĩ điều gì, sắc mặt hình như càng trắng bệch hơn.

      Bên tai chợt vang lên giọng trầm thấp và lạnh nhạt, “Lúc ấy ngủ tôi ở bên cạnh ấy, ấy có mộng du, đêm đó ấy vẫn luôn ở nhà, bước ra khỏi cửa nửa bước, tôi có thể làm chứng.”

      Mấy người đồng thời cùng ngẩng đầu lên nhìn Tống Mạc cái, trong đó có ánh mắt với ý tứ sâu xa của Cố Viêm Chi, nhưng mà chỉ nhìn Tống Mạc mấy giây, rồi lời nào.

      Cuối cùng, Cố Viêm Chi bất ngờ hỏi câu: " có nghĩ người bắt cóc con trai có khả năng là Thẩm Vi Nhi ?”

      Đột nhiên ánh mắt của Tần Ngu trở nên vô cùng phẫn hận, “ phải là có khả năng, mà là chắc chắn! Chắc chắn là người phụ nữ kia bắt con của tôi , trước đó ta năm lần bảy lượt muốn chống đối tôi, chuyện lần này nhất định là do ta làm, nếu tại sao ta chết con trai tôi lại quay về!”

      ―――――

      Cuộc gặp gỡ thứ hai, cũng là người thứ hai có liên quan tới Thẩm Vi Nhi, Lê Nhược, trong lịch sử trò chuyện của Thẩm Vi Nhi, có lưu lại số điện thoại của Thẩm Nhược.

      Nhìn thấy người đến là Cố Viêm Chi và Kiều Hi, mặt đầy nghi vấn, “Hai vị là?”

      mặt Kiều Hi lộ ra nụ cười, “Chúng là người của cục cảnh sát, đến để điều tra hung thủ liên quan trong vụ án của Thẩm Vi Nhi, hy vọng Lê tiểu thư có thể phối hợp điều tra với chúng tôi.”

      “Ngha thấy ba chữ ‘Thẩm Vi Nhi’, ràng sắc mặt của Lê Nhược biến đổi, sợ run mấy giây, mặt khẽ nở nụ cười gượng gạo, mời hai người bọn họ vào.

      Hỏi tình hình đêm đó, dường như có chút muốn nhiều: “Tôi và Thẩm Vi Nhi cũng thân quen lắm, tôi biết được thông tin ta chết thông qua tin tức ti vi, ta chết, có liên quan gì tới tôi, còn vào đêm ta chết, tôi có ra ngoài chuyến, nhưng mà tôi đưa bữa tối cho chồng của tôi, tất cả công nhân viên của Cố Thị có thể chứng minh.”

      Cố Viêm Chi chẳng hề để ý thái độ của , khẽ hỏi: “Tôi muốn biết, quen biết với Thẩm Vi Nhi từ lúc nào?”

      Lê Nhược yên lặng chớp mắt cái, rồi mới trả lời: “Trước đây vì Tống Mạc, cho nên tôi mới quen biết ta, nhưng cũng gặp nhau nhiều, chỉ thỉnh thoảng ngẫu nhiên gặp mặt nhau.”

      “Các người có từng chuyện với nhau? Ví dụ như tranh cãi với nhau.”

      có, trước khi khi tôi theo Tống Mạc, tính tình hết sức kiêu ngạo, đối với thân phận là con hát như Thẩm Vi Nhi, căn bản tôi chẳng thèm ngó tới, chứ chi là tranh cãi với ta.” Tính tình của Lê Nhược thẳng thắn, câu trả lời cũng gãy gọn dứt khoát.

      “Vậy tức là lần đó là Thẩm Vi Nhi chủ động gọi điện thoại cho ? Trước đó các chưa bao giờ chuyện gì với nhau?”

      “Đúng vậy.”

      Hai tay của Cố Viêm Chi đặt lên đầu gối, khuôn mặt trắng trẻo tuấn tú, có đôi mắt đen như mực: “ ta gọi điện thoại cho cái gì?”

      Đột nhiên sắc mặt của Lê Nhược trở nên có chút khác thường, khẽ cắn môi dưới, gì.

      Kiều Hi ở bên cạnh dịu dàng : “Chuyện này rất quan trọng đối với việc phá án, xin hãy trả lời , đừng sợ, nếu như chuyện này thực có liên quan, cảnh sát trả trong sạch cho .”

      Lê Nhược nhìn cái, rồi thở dài hơi, ngẩng đầu lên: “Được rồi, tôi .”

      "Hôm đó ta gọi điện
      [​IMG]

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 173: Cẩn thận thăm dò

      Editor: Trà sữa trà xanh

      Phó Quan lại tiếp nhận điều tra lần nữa, địa điểm lúc này chính là cục cảnh sát.

      Trong phòng ánh sáng ảm đạm đến cực điểm, Phó Quan điềm tĩnh ngồi ghế, đôi mắt trong vắt sáng bức người, cho dù ở trong hoàn cảnh như vậy, cũng tỏa ra vô cùng tao nhã, ngồi ngay ngắn tại chỗ đó giống như phu nhân Thủ tướng.

      Cố Viêm Chi lẳng lặng nhìn , hai con ngươi đen nhánh, lông mi dài chau lại, ánh sáng làm nổi bật mũi cao môi mỏng của , mặt mày lạnh lùng cương quyết, lặng im trong chốc lát, ngay vào điểm chính: "Ngày đó tại sao dối?"

      Phó Quan khẽ nhếch góc môi, trong mắt vẻ bối rối, "Ngày đó là tôi nhớ nhầm, Thẩm tiểu thư đúng là có hợp tác với Giao thị của tôi, bất quá thân cận cho lắm, sau đó tôi mới nhớ, ngày đó tìm tôi, là vì chút chuyện riêng."

      Cố Viêm Chi: "Chuyện gì?"

      Phó Quan: "Các người có điều biết, Thẩm Vi Nhi có bệnh trầm cảm, phương diện tinh thần có chút ít vấn đề, mà trai tôi là Giao Minh lại là bác sĩ tâm lý nổi tiếng trong nước."

      Cái tên Giao Minh này xa lạ gì với mọi người.

      Cố Viêm Chi nhìn bộ dáng trấn định tự nhiên của Phó Quan, đột nhiên nhếch môi, kiêu căng cùng vui vẻ thoáng lên đáy mắt, trộn lẫn tia lạnh thấu xương, lại có cỗ tà mị, mười ngón tay của đan xen, gương mặt lạnh lùng tuấn tú chậm rãi dựa vào gần Phó Quan, "Nếu như ngày đó là ngoài ý muốn, như vậy 'Chồn đen' xuất ở nhà , giải thích sao đây? Chẳng lẽ vị sát thủ quốc tế chạy trốn này cũng có bệnh thần kinh cần trai minh thần võ của đến cứu vớt, sát thủ cũng giống Thẩm Vi Nhi có hợp tác với Giao thị sao?" mặt Cố Viêm Chi tràn đầy mỉa mai cùng vui vẻ, ngày hôm qua khi đến công ty của Phó Quan kiểm tra camera lại thu được thứ ngoài ý muốn, cái camera mini kia là do đặt ở Giao thị, bất quá cũng thu được tin tức hữu dụng gì, ngờ ngày hôm qua, lúc thuận tay thu hồi, lại bắt được bóng dáng của "Chồn đen" người mà mất tích lâu.

      Sắc mặt của Phó Quan trong nháy mắt trở nên tái nhợt, mặt luôn duy trì vui vẻ từ nãy giờ, bây giờ nhìn lại có chút tự rước lấy nhục, cắn môi dưới, vô lực cãi lại ra câu: "Cái gì là chồn đen? Tôi biết!"

      Khóe môi của Cố Viêm Chi càng mở rộng, đưa tay vỗ tay cái, Kiều Hi lập tức ngầm hiểu ý nâng lên xấp hình.

      Cố Viêm Chi mở ảnh chụp ra, lần lượt từng cái chính diện trực quan bày ở trước mặt Phó Quan, ngón tay thon dài nhàng điểm điểm tấm ảnh: "Chẳng lẽ Phó tiểu thư mắt mù đến ngay cả mình cũng nhận ra sao?"
      Sắc mặt của Phó Quan thoáng chốc trở nên phá lệ đặc sắc, trong chốc lát hồng, trong chốc lát đen, giống như bàn đổ điều sắc, thay đổi hồi lâu, cuối cùng hoàn toàn đen lại, tựa hồ mặt nạ giả nhân giả nghĩa của ta trong nháy mắt bị xé toang, ánh mắt của nảy sinh ác độc nhìn chằm chằm Cố Viêm Chi, tựa như cam lòng, lại phẫn hận, hồi lâu mới nghiến răng nghiến lợi : " tính kế tôi?"

      Cố Viêm Chi vô vị nhún vai, mặt đầy đắc ý lại tự đại: "Như thế nào? Phó tiểu thư còn tính lừa gạt cảnh sát sao? cho rằng cảnh sát đều là đám ngốc mặc đùa bỡn sao?"

      Phó Quan hừ lạnh tiếng, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Cố Viêm Chi.

      Cố Viêm Chi nhướn mày: "Phó tiểu thư là người thông minh, nếu khai còn được xử lý còn dối lừa gạt cảnh sát , tôi nghĩ Phó tiểu thư biết nhất."

      dứt lời, vẻ mặt thản nhiên dựa về ghế ngồi, bưng cà phê lên khẽ nhấp cái, thần thái sáng láng như muốn tôi rất rảnh ngồi chờ khai báo.

      Bây giờ là bốn giờ rạng sáng, kể từ tối hôm qua đột nhiên bị người đưa tới cục cảnh sát cho đến bây giờ Phó Quan còn chưa chợp mắt, cả người rất mệt mỏi, Cố Viêm Chi lại là con cáo già, thân thể của Phó Quan được chăm sóc kĩ lưỡng đương nhiên chống cự nổi.

      Huống chi, nay cảnh sát điều tra tiến hành đến bước này, tin tưởng được bao lâu nữa mọi chuyện được phơi bày, đến lúc đó, còn cần chờ đợi ta làm gì nữa?

      Đáy lòng của Phó Quan bách chuyển thiên hồi, ước chừng suy nghĩ được nửa canh giờ, mới nhụt chí thẳng mọi chuyện ra.

      "Xế chiều hôm nay đột nhiên có người đàn ông xa lạ tới công ty tìm tôi, thông qua chuyện với nhau, tôi biết là người của Thẩm Vi Nhi phái tới, mục đích là vì muốn hợp tác với tôi. Thẩm Vi Nhi muốn tôi xuất tiền thay ta thuê ‘chồn đen’ bắt cóc con trai của Tần Ngu, khiến Tần Ngu sống bằng chết, nhận hết mọi hành hạ cuối cùng chết cách khác thường, ta chỉ cần đến lúc đó Tống Mạc vợ con ly tán, cửa nát nhà tan, ta nghĩ biện pháp trước khi ta chết cho tôi ngồi vào vị trí thiếu phu nhân Tống
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 174: số Hứa Giang Nam
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Chồn Đen bị bắt về cục cảnh sát, Hàn Sâm bị hôn mê bất tỉnh được đGvưa vào bệnh viện.

      Toàn thân Kiều Hi đau rát, lại còn bị hoa mắt chóng mặt, ngờ Chồn Đen bị trúng phát đạn, lại còn có sức bay lên đạp cước dính vào góc tường, đúng là người phụ nữ thô bạo.

      Cố Viêm Chi lúc nào cũng là người thô lỗ, cảm thấy màn vừa rồi cần phải kêu vào xem chút, mới biết là người nhu nhược như thế nào.

      Kiều Hi với vẻ mặt uất ức muốn chống người đứng dậy từ dưới đất… đôi tay mạnh mẽ vững vàng ôm lấy bả vai và thắt lưng của , rơi vào trong cái ôm quen thuộc.

      biết Cố Viêm Chi chạy vào từ lúc nào.

      Mặc dù vào có chút chậm trễ, nhìn thấy được màn vừa rồi, nhưng mà cũng còn có lương tâm, Kiều Hi nghĩ vậy ngẩng đầu lên.

      nhìn thấy gương mặt tuấn tú của người đàn ông phảng phấn lên chút hàn khí, nhìn chằm chằm trong gang tấc.

      Đây là ánh mắt gì?

      “Sao vậy?” Chợt nghe thấy giọng dễ nghe lọt vào tai.

      sao.” Kiều Hi vịn vào cánh tay của muốn đứng lên, ai ngờ mắt cá chân phải lại nhói lên, cả người mềm nhũn ra, lại tuột xuống.

      Cố Viêm Chi phản ứng cực nhanh, cánh tay dài vươn ra, ôm lấy vào trong ngực của mình.

      Kiều Hi dán mặt vào trong áo sơ mi của , trong lòng như bị phỏng.

      Nhưng mà sắc mặt của Cố Viêm Chi lại đen kịt, lời nào nhìn chằm chằm .

      Lúc này, hai người cảnh sát hình nghe tiếng chạy ra, đứng bậc thang hỏi, “ sao chứ?”

      Cố Viêm Chi vòng qua Kiều Hi ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn hai tên cảnh sát hình cái, rồi đáp lại, “ sao, các người cứ tiếp tục .”

      Kiều Hi khẽ bắt lấy cánh tay của , trừng mắt lên nhìn , rồi hướng về hai người cảnh sát kia nở nụ cười, “Hai người đừng để ý tới ta, tính ta như vậy đấy.”

      Hai người cảnh sát hình hơi lúng túng chút gật gật đầu.

      " xong chưa?" Giọng của Cố Viêm Chi lạnh lùng vang lên bên tai.

      Thái độ này khiến cho Kiều Hi sững sờ: “ xong…”

      Còn chưa dứt lời, cả người chợt , trong nháy mắt ánh mắt nghiêng qua nhìn, bị chặn ngang bế lên, bước từng bước về chỗ chiếc xe đậu cách đó xa.

      ―――――

      Tin dữ truyền tới là lúc buổi trưa.

      Cố Viêm Chi bôi thuốc giúp Kiều Hi, đột nhiên nhân viên cảnh sát chạy vào, vừa há miệng muốn chuyện, Cố Viêm Chi lại nhìn ta với ánh mắt sắc bén.

      Nhân viên cảnh sát kia sợ hãi, “Cố, giáo sư Cố…”

      Cố Viêm Chi ngẩng đầu, ánh mắt kia lạnh như muốn đóng băng lại, khoé miệng lạnh lùng khẽ nhếch, cũng biết tức giận với ai.

      Mà Kiều Hi dựa vào trong lòng của , mắt cá chân còn bị bàn tay to lớn của xoa nắn, nhìn đường cong gò má của , gò má cũng khẽ nóng lên…

      Cho nên giờ phút này...

      ở trước mắt bao nhiêu người, ôm phụ nữ chuyện với người khác, sắc mặt cũng hề thay đổi…

      Hiển nhiên Cố Viêm Chi cũng cho chút nhàn rỗi để quan sát những điều này, lạnh lùng mở miệng, “Có lời gì cứ .”

      Lúc này nhân viên cảnh sát mới hoàn hồn lại, vội vàng , “Cái người có biệt danh Chồn Đen kia tự sát ở trong ngục!”
      ―――――

      Chồn Đen tự sát, những bí mật muốn người khác biết mà ta che giấu cũng biến mất theo ta.

      Kết quả cuối cùng là cục cảnh sát đâm đơn khởi tố, Thẩm Vi Nhi là hung thủ phía sau, Phó Căng vì giúp cho hung thủ, để bắt cóc Tống Lãng và giết chết Thẩm Vi Nhi, Chồn Đen là hung thủ của hai vụ án liên tiếp, bây giờ ta biết mình khó thoát khỏi kiếp này cho nên cắn lưỡi tự sát ở trong ngục, cuối cùng chân tướng
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 175: : Ngươi căn bản hiểu người phụ nữ (1)

      Editor: Trà sữa trà xanh

      Bóng đêm sâu hút, hai người mới rời khỏi nhà của Tần Ngu.

      Sóng vai tới, lần đầu tiên Kiều d[d[lqd Hi hiếm khi nhu thuận có lải nhải, cúi đầu biết suy nghĩ gì.

      Ngay cả khi Cố Viêm Chi dừng lại cũng có phát giác, đầu đụng vào lưng rắn chắc của , mới nhe răng nhếch miệng che đầu, ngước mắt nhìn về phía , ủy khuất đến cực điểm hét lớn: "Sao lưng cứng rắn như thiết bản vậy?"

      Ai ngờ Cố Viêm Chi luôn coi ai ra gì lại thình lình quay đầu lại, nhàng ném xuống câu: "Tôi biết mình rất cường tráng, cần cường điệu như vậy."

      "..." Kiều Hi thề, tuyệt đối chưa từng gặp qua người nào biết xấu hổ hơn Cố Viêm Chi!

      Khom lưng ngồi vào xe bên trong, vừa xoa cái trán đau của mình vừa mở miệng: "Vừa rồi cho Tần Ngu biết Hứa Giang Nam ở thành phố A là có ý gì?"

      Cố Viêm Chi phát động xe, ngón tay dài khẽ chọc ở tay lái, nhìn thẳng phía trước: "Đương nhiên là vì muốn phá án nhanh hơn, nghĩ rằng tôi làm như vậy là để cho bọn họ ôn chuyện sao?"

      Kiều Hi lại bị nghẹn lần nữa, muốn chuyện, lời của người đàn ông này quả làm người ta buồn chết mất.

      Cuối cùng lòng vẫn tràn đầy nghi hoặc, trầm mặc hồi, nhịn được mở miệng: "Sao nghĩ hung
      [​IMG]
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 176: Mộ Song
      Editor: Táo đỏ phố núi

      “Mấy người này phạm tội gì?” Cố Viêm Chi mặc áo sơ mi trắng quần tây vào cục cảnh sát, cho dù trong tay mang theo hộp cơm, cũng hề ảnh hưởng tới phong thái ngọc thu lâm phong chút nào.

      Vài phạm nhân bị lạnh nhạt rất lâu rồi thấy mình cuối cùng cũng có người hỏi thăm, cùng ngẩng đầu lên khóc lóc kể lể : “Cảnh sát, tôi , tôi hết, tôi thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị…”

      “Là mấy tên du côn lưu manh, ngày hôm qua chúng tụ tập đánh nhau nên bị bắt vào.” Hàn Sâm ở bên cạnh uống ngụm cà phê cười cười.

      Cố Viêm Chi liếc mắt nhìn, ánh mắt chỉ dừng lại mấy người kia mấy giây, rồi tiêu sái rời .

      “Cảnh sát, tôi có manh mối quan trọng, tôi biết Chương Trình!” người đàn ông trong đó đột nhiên hét lên câu.

      Tiếng bước chân của Cố Viêm Chi dừng lại, đánh giá lại lượt người đàn ông mấy giây: “ theo tôi.”

      Vẻ mặt người đàn ông nhất thời tràn đầy vui mừng, hấp tấp theo sau lưng Cố Viêm Chi lên lầu.

      ―――――

      , biết chuyện gì của Chương Trình?” Cố Viêm Chi thong thả ăn cơm, ánh nắng sớm ấm áp chiếu vào lưng của , dựa người vào thành ghế, gác hai chân lên chiếc ghế , rất nhàn nhã giống như thẩm vấn phạm nhân, mà giống như tắm dưới ánh mặt trời rực , công từ vô cùng thanh cao và kiêu ngạo.

      Người đàn ông kia xoa xoa tay, mặt lên nịnh nọt, nhìn vô cùng bỉ ổi, “Tôi là em của Chương Trình, trước khi ta bị bắt vào đồn cảnh sát, cho tôi biết chuyện.” Người đàn ông ngẩng đầu lên trộm nhìn Cố Viêm Chi mấy lần, nheo mắt lại ánh mắt lộ ra thèm thuồng dãi: “ ta ta và con đàn bà Thẩm Vi Nhi có giao dịch, ta thay con đàn bà kia nhận tội, chỉ cần sau khi ta chết con đàn bà kia thay ta chăm sóc cho mẹ ta, ta giết chết người phụ nữ kia, cho nên người phụ nữ kia là do con đàn bà Thẩm Vi Nhi giết.”

      Cố Viêm Chi ngẩng đầu lên lấy cái, cầm ly nước lên uống ngụm: “Ừ , tôi biết rồi, có thể ra ngoài.”

      Người đàn ông kia lập tức lên bộ dạng tởm lợm: “ cảnh sát, xem, tôi có công báo án có phải là nên có cái gì…” Người đàn ông vuốt vuốt ngón cái và ngón trỏ, đôi mắt sáng lấp lánh.

      Cố Viêm Chi lau miệng, “Thẩm Vi Nhi chết rồi, manh mối này cũng có tác dụng gì, có thể tiếp tục ngồi xổm ở dưới kia, tự nhiên có người tới tạm giữ .”

      Người đàn ông sững sờ mấy giây, đột nhiên bổ nhào lên, ôm chặt lấy bắp đùi của Cố Viêm Chi, nước mắt nước mũi lau lung tung: “Cảnh sát, tôi muốn ngồi trong nhà lao đầu, cứu tôi có được , cứu tôi , tôi phải nuôi cha mẹ già, dưới còn có em , hơn nữa tôi ba mươi tuổi mà còn chưa cưới vợ…” ta tự biết nhận hình phạt , nhưng mà nhân cơ hội này chấm mút tí cũng được, dù sao dung mạo của người đàn ông này đúng là thượng phẩm khó gặp.

      Tay của người đàn ông như có như xích lên phía , ánh mắt đắm đuối, chỉ thiếu mỗi chảy nước miếng, bộ dạng dê xồm.

      Cố Viêm Chi nhìn màn bất ngờ ở trước mặt này, lông mày càng nhíu chặt lại, muốn đưa tay kéo ta ra khỏi chân của mình, nhưng mà người khắp nơi đều là nước mắt nước mũi của ta, khiến biết ra tay từ đâu.

      Đúng vào lúc này, cửa “két…” tiếng, có người đẩy cửa vào, Kiều Hi xuất ở cửa phòng làm việc.

      “Tới thời điểm phát huy tác dụng của em rồi, Kiều Hi, lập tức đẩy người đàn ông này khỏi chân của tôi mau.” Cố Viêm Chi cảm thấy giờ phút này Kiều Hi
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :