1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô vợ danh môn: Ông xã tổng giám đốc thật kiêu ngạo - Tiểu Yêu Hoan Hoan (185C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 167: Hành hạ

      Editor: Trà sữa trà xanh

      Thẩm Vi Nhi sững sờ nhìn người đến ước chừng phút, ánh mắt bất thiện, lạnh lùng , "Các người tới làm gì?"

      Cố Viêm Chi được mời vào tự nghiêng người tiến vào, "Đương nhiên là tra án."

      Sắc mặt của Thẩm Vi Nhi rất khó coi, đen như than, Kiều Hi thấy vậy xém nữa nhịn được cười, trong lòng vui thích, đứng ở cửa , "Làm phiền tránh đường."

      Thấy hai người nghênh ngang vô sỉ vào, sắc mặt của Thẩm Vi Nhi xanh mét mảng, dùng sức đóng cửa.

      Cố Viêm Chi cũng ngồi xuống ghế sofa, cũng có thông báo muốn điều tra, trực tiếp lên lầu hai, mặc dù Kiều Hi hiểu Cố Viêm Chi làm gì, nhưng sau khi chứng kiến năng lực phá án của , tâm của tự động nghe theo , vì vậy hấp tấp theo Cố Viêm Chi lên lầu hai.

      Thẩm Vi Nhi nhìn hai người biến mất ở đầu cầu thang, mí mắt đột nhiên nhảy vài cái, biết sao, trong lòng đột nhiên có dự cảm xấu.

      Sắc mặt trầm đứng yên mấy giây, sau đó theo sát phía sau hai người đó lên lầu hai.

      Cố Viêm Chi thẳng tới chỗ cửa sổ lầu hai, vén rèm cửa sổ lên nhìn ra ngoài, đây phải là biệt thự độc lập, phía dưới còn có mấy hộ gia đình khác, đứng ở cửa sổ từ cao nhìn xuống, mấy tòa nhà phía dưới giống d[d[lqd như biến thành mô hình mini, làm người ta cảm thấy mê muội.

      Ai, sát thủ này có thân thủ tốt.

      Khóe mắt của Cố Viêm Chi khẽ nheo lại, lộ ra kiêu căng cùng lãnh ý, thừa dịp người chú ý điềm nhiên như từ trong túi xuất ra cái ống kính mini kẹp ở chỗ bí mật của cửa sổ.

      Để rèm cửa sổ xuống, tới chỗ cửa sổ của gian phòng khác, tiếp tục giấu kỹ vài cái ống kính mini.

      Kiều Hi đứng sau lưng , che lại túi của .

      Lúc Thẩm Vi Nhi lên, liền thấy hai người coi ai ra gì ở trong phòng lật tới lật lui, lạnh lùng cười tiếng , "Hai vị có phát gì chưa?"

      Cố Viêm Chi ngước mắt nhìn, vẻ bên ngoài cười nhưng trong lòng cười liếc nhìn , "Chưa phát gì, chỉ là tham quan biệt thự mới của Thẩm tiểu thư thôi." tiện tay cầm lấy quyển sách, "Ngược lại Thẩm tiểu thư sao lại đột ngột đổi chổ vậy, chẳng lẽ biệt thự cũ tốt sao?"

      Kiều Hi nghe Cố Viêm Chi đột nhiên hỏi câu như vậy, cũng ngừng động tác tay ngẩng đầu nhìn Thẩm Vi Nhi.

      Sắc mặt của Thẩm Vi Nhi cứng đờ, mấy giây sau, mất tự nhiên giải thích, "Ừ, hơi cũ rồi."

      Cũ sao? Trong đầu Kiều Hi ra hình ảnh trang hoàng xa hoa tinh xảo của biệt thự đó, đáy lòng nhịn được cười lạnh tiếng, nếu như biệt thự kia là cũ, vậy nhà của trở thành nơi tồi tàn rồi sao?

      ràng là trong lòng Thẩm Vi Nhi có quỷ mới nên trong lời có nhiều sơ hở như vậy, có lẽ hỏi nữa biết được điều gì đó?

      vừa muốn , lại thấy Cố Viêm Chi nhìn , sau đó lắc đầu.

      ngạc nhiên nghi ngờ biết làm sao nên cúi đầu, mặc dù biết tại sao Cố Viêm Chi lại muốn hỏi, nhưng cũng muốn lỗ mãng phá hư mọi chuyện.

      ―――――
      Từ trong nhà Thẩm Vi Nhi ra, mới vừa lên xe, Kiều Hi thể chờ đợi nữa tiến tới trước mặt Cố Viêm Chi, "Sao vừa rồi cho tôi hỏi tiếp?"

      Cố Viêm Chi quái dị nhìn chằm chằm mấy giây, " ngốc rồi sao?"

      Kiều Hi giơ ngón tay chỉ chính mình, "Tôi sao?"

      Cố Viêm Chi đếm xỉa tới ngồi vào xe, "Ừ."

      Kiều Hi yên tĩnh giây, đột nhiên nhào tới dùng sức níu lấy cổ áo Cố Viêm Chi, "Cố Viêm Chi, tôi này, có phải ngứa da rồi phải ? Nếu tôi cho nếm thử mùi vị đó!"

      Cố Viêm Chi nhìn chằm chằm khuôn mặt đằng đằng sát khí của Kiều Hi mấy giây, đưa tay vỗ vỗ cánh tay , "Có chuyện gì , đừng động tay chân."

      Bị Kiều Hi quật ngã là chuyện sợ nhất mấy năm nay. nhớ lần đầu tiên thi hành nhiệm vụ bị Kiều Hi quật ngã phải lăn lóc trong bệnh viện, chuyện đó chính là nhục nhã nhất trong đời .

      Kiều Hi dùng sức vung tay, tức giận trừng mắt nhìn , "Vậy ?"

      Cố Viêm Chi sửa sang cổ áo của mình, ", sao tôi dám ."

      Kiều Hi gắt gao nhìn chằm chằm , "Đừng nhảm."

      Cố Viêm Chi gối hai tay ở sau gáy, "Lấy tính tình của Thẩm Vi Nhi sợ là cho chúng ta biết, nếu hỏi tiếp sợ là ta sinh nghi, bằng tự chúng ta đến biệt thự cũ điều tra, chừng còn có thể tìm ra cái gì hay ho."

      Kiều Hi bắt chéo chân, "Vậy tại sao lại đặt camera mini ở cửa sổ nhà ta?"

      "Lần trước lúc đến tân biệt thự tôi đặt camera mini trong nhà ta, đáng tiếc chưa quay được cái gì, nếu tên tội phạm là sát thủ, đương nhiên có lòng cảnh giác, tôi đoán vào từ cửa chính, có lẽ, leo tường vào, cho nên tôi đặt camera ở cửa sổ."

      Kiều Hi nhíu mày, "Vậy bây giờ chúng ta phải làm cái gì?"

      "Đợi kẻ tình nghi xuất ." Cố Viêm Chi nhàn nhạt rủ con mắt xuống liếc qua Kiều Hi, bỗng nhiên , " như vậy sao gả ra ngoài đây?"

      Kiều Hi thoải mái run run bắp chân chợt dừng lại, đánh giá dưới bản thân vài lần, " ai thèm d[[dlqd lấy mắc mớ gì tới !"

      "..." người phụ nữ thô lỗ mà.

      Cố Viêm Chi nhàng nhắm mắt lại, thêm gì nữa.

      ―――――

      "Uy? Có chuyện gì?" muộn vậy còn gọi đến có chuyện gì? Phó Quan chần chừ hai giây, chau mày lại tiếp nhận điện thoại.

      "Tôi cần hỗ trợ." Giọng nam trầm thấp truyền đến.

      "Làm sao giúp?" Cho dù muốn, nhưng nghĩ đến sau khi chuyện thành có chỗ tốt, Phó Quan vẫn hỏi lại.

      "Giúp tôi tìm chỗ bí mật."

      "Được."

      ―――――
      Đêm khuya, trong gian phòng trống trải, trong cầu thang yên tĩnh khiến người ta sợ hãi, chỉ có ánh sáng trắng bệch trong khe hở của gian phòng đổ xuống.

      Tống Lãng lạnh run chậm rãi mở mắt ra, trước mắt là cái lồng sắt khổng lồ, mặt buộc xích sắt, ở dưới ánh đèn ra hàn quang, xung quanh có ai cả.

      Đây là nơi nào? Tại sao bé lại ở chỗ này?

      Cho dù bé phát triển sớm cũng chỉ là đứa bé, cũng bị hoàn cảnh xa lạ xung quanh làm sợ hãi.

      Thân thể nho của bé co rút thành cục, nằm ở trong góc gân giọng sợ hãi rống to, "Ba ba, mẹ mẹ!"

      Hô nửa ngày, lại người đến.

      trợn tròn mắt hoảng sợ nhìn xa lạ trước mắt, muốn đứng dậy nhìn xung quanh, nhưng toàn thân có chút khí lực nào, bụng trống trơn, cơn đói khiến bé suýt ngất xỉu.

      Chỉ có thể dùng cả tay chân, kéo thân thể bò đến chốt khóa của dây xích, dùng tay gắt gao nắm lấy hai cái cột sắt, mở to hai mắt nhìn về phía cửa.

      "Có ai ? Có ai ?" Tống Lãng quỳ mặt đất hô to, giọng giống như sắp
      [​IMG]

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 168: Cậu chết sao?
      Editor: Táo đỏ phố núi

      “Tần Ngu” nhìn thức ăn và cơm bị nhả ra đầy đất lạnh lùng cười tiếng, vẻ mặt khát máu, đôi môi đỏ của ta nhả ra mấy chữ, “Đều ói ra hết? Ôi… nhìn ra, rất có khí phách.” ta đưa tay từ dưới đất lên, nắm lấy tóc của Tống Lãng, dùng sức kéo ra, đưa cậu tới trước mặt của mình, đáy mắt lên chút sảng khoái điên cuồng, “Nhưng mà, đáng tiếc, đời tao ghét nhất người nào chống đối lại tao!”

      Tống Lãng giãy giụa muốn xoay đầu sang bên, da đầu truyền tới cảm giác vô cùng đau đớn, khiến cho cậu thể động đậy, trong miệng thỉnh thoảng truyền tới mùi vị khó chịu, đó là mùi bùn đất ở dưới chân.

      miếng lại miếng, “Tần Ngu” điên cuồng nhét từng miếng vào trong miệng của cậu, nhét cho tới khi cậu nuốt trôi.

      biết qua bao lâu, Tống Lãng trở nên suy yếu, còn sức lực để nhúc nhích người nữa, lúc cả người tê dại , cảm giác lạnh lẽo đổ ập từ đầu đổ xuống.

      Nước chảy từ mặt xuống miệng, cậu theo bản năng liếm liếm môi, giọt nước lông mi khẽ rung động, cuối cùng vô lực nhắm mắt lại.

      “A lô?” Chợt trong khí lại vang lên giọng kinh khủng như ở địa ngục, cậu theo bản năng né tránh vào góc.

      Rầm rầm rì rì chuyện lúc sau, bắp chân của cậu chợt truyền tới cảm giác đau nhức, giống như là bị cái gì đó giẫm nát đùi của cậu, day qua day lại, giọng rét mà run kia lại lần nữa vang lên ở bên tai, “Ngoan ngoãn chờ ở đây, nếu như nghe lời tao, tao giết chết mày!”

      Tống Lãng khẽ nhếch nhếch khoé miệng, tiếng giống như tiếng sụt sùi vì đau nén lại trong cổ họng.

      “Leng keng leng keng” tiếng xích sắt lần nữa khoá chặt lại khe hở khổng lồ của chiếc lồng sắt.

      Ngay sau đó, “Rầm” tiếng, cánh cửa bị dùng hết sức để đóng lại.

      Trong phòng lại trở nên yên tĩnh, hề có chút tiếng động nào.

      Tống Lãng mệt mỏi hé mắt qua khe nhìn màn đêm tối tăm, trong cổ họng nặn ra câu, “Mẹ…”

      ―――――

      "Mẹ, con rất sợ, tại sao bây giờ mẹ vẫn chưa tới cứu con, con sắp chết rồi…”

      “Mẹ, Lãng Lãng nhớ mẹ…”€iênz đàn £ê ¤úy đ©n

      “Mẹ, con muốn về nhà, con nhớ mẹ và ba…”

      ...

      màu đen vô tận, màn sương mù dày đặc, hai tay quơ qua quơ lại cũng nhìn thấy, giọng non nớt của Tống Lãng và tiếng khóc nức nở của cậu truyền tới từ trong bóng đêm xa xôi, mờ mờ ảo ảo như những tiếng chuông vang lên từ địa ngục, từng tiếng từng tiếng lọt vào tai, khiến cho đau đớn dần dần lan ra ở trong lòng...

      “Lãng Lãng!" Trong đêm tối, đột nhiên có giọng hét lên vang dội cả căn phòng.

      Tống Mạc cũng giật mình tỉnh lại từ trong mơ.

      Trong bóng đêm mờ ảo, Tần Ngu với tóc tai bù xù ngồi ở giường, ánh trăng u ám chiếu lên thân người gầy yếu của , trong mơ hồ, bả vai của khẽ run lên, tiếng nức nở từ trong cổ họng của truyền ra.

      Tống Mạc đưa hai tay ra bưng lấy mặt của , lại đụng phải khuôn mặt tràn đầy nước mắt nóng hổi.

      Đáy mắt tràn đầy mệt mỏi lộ ra chút đau lòng, khẽ đưa tay ôm lấy thân thể run rẩy của vào trong lồng ngực, “Tại sao lại khóc? Mơ thấy ác mộng à?”

      Tần Ngu kinh ngạc ngước đầu lên nhìn , nước mắt ràn rụa, đôi mắt đen láy chút ánh sáng, cảm giác đau đớn và sợ hãi tràn ra từ đáy lòng,
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 169: Thẩm Vi Nhi chết

      Editor: Trà sữa trà xanh

      Bóng đêm đen nhánh như nhiễm mực, nuốt hết thành phố chừa kẻ hở.

      Tống Mạc đẩy cửa vào phòng ngủ, xế chiều hôm nay Tần Ngu đột nhiên phát sốt cao, hôn mê bất tỉnh, về nhà lấy chút đồ rồi trở lại chăm sóc .

      Bất quá vừa mới dựa vào gần tủ quần áo, lại nghe tiếng gió vù vù lọt vào tai, ngước mắt, rèm cửa sổ màu vàng nhạt tung bay trong gió.

      Cửa sổ được mở khi nào?

      kinh ngạc, sau lưng bóng đen lặng lẽ đánh tới, trong lòng ngưng trọng, toàn thân căng cứng, nín thở tập trung suy nghĩ, làm bộ như có việc gì đứng tại chỗ chờ bóng đen đến gần.

      Lúc bóng đen đến gần , trong nháy mắt bay lên cước, chân mạnh mẽ xé gió đá xoay tròn, nhưng lại rơi vào hư , bóng đen kia nhàng xoay người, dáng người nhàng rơi ở phía sau .

      Hé mắt, lại muốn xuất quyền, bỗng tiếng cười dễ nghe quen thuộc truyền đến, "Tống tiên sinh, mới gặp mặt mà động thủ rồi sao?"

      Tống Mạc xoay người, người phụ nữ trước mắt mặc áo gió đen đứng nơi ánh trăng chiếu xuống đầy đất, bóng đêm thổi tóc dài của bay tán loạn, khuôn mặt của dưới ánh trăng nhàng phát ra ánh sáng, sáng chói mà kinh diễm.

      rất lâu thấy Lâm Lam.

      Khuôn mặt lạnh lùng của Tống Mạc nhìn chằm chằm mấy giây, rồi lạnh nhạt lên tiếng, " tới đây làm gì?"

      Lâm Lam tiện tay để rơ-moóc lên bàn, "Đến đây để gặp thôi, như thế nào, được sao?"

      Tống Mạc nhíu mày, dưới ánh trăng phá lệ xa cách, "Tôi rất tốt, cần quan tâm."

      Trong ánh mắt của Lâm Lam lóe lên tia sáng, nhưng dập tắt nhanh. đột nhiên trầm mặc, ánh mắt rơi mặt Tống Mạc trở nên khó nắm bắt, đáy mắt giống như dâng lên cỗ bi thương ngập trời, dưới ánh trăng, đen tối như biển sâu, ánh mắt kia giống như nhìn , lại giống như xuyên thấu qua người nhìn về phía phương xa biết tên.

      Chỉ là chẳng mấy chốc sau, cúi đầu đơn cười tiếng, "Tống Mạc, tôi phải , kỳ tôi rất hân hạnh được biết , so với ..." Đoạn cuối cùng tựa hồ muốn cái gì, lại rồi thôi.

      Tống Mạc như có điều suy nghĩ liếc nhìn cái, " phải rời khỏi thành phố này sao?"

      Lâm Lam gật đầu, "Tôi có lý do ở lại thành phố này." Nhiệm vụ lần này của có cách nào tiếp tục hoàn thành, hơn nữa làm nữa.


      Tống Mạc lặng im mấy giây, đột nhiên bước bước, con mắt biến sắc trầm, "Là cướp Tống Lãng phải ? Gương mặt này của là giả phải ?" Ngày hôm qua cục cảnh sát truyền tin tức đến thân phận hung thủ xác nhận, là sát thủ, bóng dáng rất giống Tần Ngu. Thân phận của Lâm Lam là sát thủ, bóng dáng cũng giống Tần Ngu, hơn nữa đột nhiên vội vã rời như vậy lúc này, đương nhiên làm người ta sinh nghi.

      Lâm Lam nhàn nhạt liếc cái, lại trả lời vấn đề của , chỉ là từ bàn cầm lấy móc nối, lưu loát quăng song cửa sổ, tung người nhảy lên bệ cửa sổ, linh hoạt như con mèo hoang, ngồi xổm bệ cửa sổ tà mị cười tiếng với , "Những
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 170: Vụ án khó phân biệt
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Tần Ngu lại ngủ thiếp , kể từ lúc sốt cao vào nằm viện tới giờ, cả ngày lúc nào cũng trong trạng thái mơ màng, rất ít khi tỉnh táo, bác sĩ , tình trạng của là do bị kích thích thần kinh tích tụ lại nên cơ thể mới mệt mỏi như vậy, nếu như tình trạng này tiếp tục kéo dài, chỉ sợ là nguy hiểm tới tính mạng.

      Tống Mạc nhìn người phụ nữ mặc bộ quần áo màu trắng nằm trong chăn tới xuất thần, gầy gò và tiều tuỵ như vậy, vui tươi của ngày xưa còn nữa, bây giờ giống như bó hoa bị héo tàn, nếu như có cơn gió thổi qua, chẳng mấy chốc mà tan tác mất.

      Dưới đáy mắt khẽ lên buồn bã, khuôn mặt của người đàn ông trở nên mù mịt và ẩm ướt.

      Đột nhiên bàn vang lên tiếng chuông điện thoại di động quấy nhiễu suy nghĩ của , người đàn ông hơi ngẩn ra, vừa mới cất bước tới bên cạnh bàn cầm điện thoại di động lên.

      số điện thoại lạ, ngừng loé sáng màn hình điện thoại, dường như hề biết mệt mỏi.

      chần chừ mấy giây, bấm nhận cuộc gọi.

      Bên kia đầu điện thoại truyền tới giọng đàn ông xa lạ, “Tống tiên sinh, chào ngài, con trai của ngài tại nằm trong phòng VIP 506 tại bệnh viện thành phố.”

      Mặt Tống Mạc liền biến sắc, trái tim ở trong ngực kéo dài hơi tàn như được tiếp thêm mẻ máu mới, nhanh chóng đập mạnh lên, còn có cảm giác vui mừng lên trong ánh mắt, ngón tay nắm chặt lại ngừng run rẩy, lúc này sau nhiều ngày vui sướng như vậy, quên mất cả người đàn ông mới cung cấp tin tức này cho .

      Dường như là trong nháy mắt, ném điện thoại di động sang bên, vắt giò lên cổ chạy ra khỏi bệnh viện.

      ―――――

      Bệnh viện thành phố đúng là bệnh viện Tần Ngu ở, Tần Ngu ở phòng VIP 504, Tống Lãng ở 506, cách Tần Ngu chỉ có hai bức tường.

      Nhưng mà chỉ phút thời gian, Tống Mạc đẩy cánh cửa phòng 506 ra.

      Giờ phút này thời gian như ngừng trôi, cả đất trời chỉ còn lại im lặng, ràng khoảng cách chỉ có vài mét, nhìn bóng dáng thân thể bé chiếc giường bệnh xa lạ, chân của lại thể nào tiếp tục về phía trước được nữa.

      May mà với khoảng cách như vậy, cũng có thể nhìn thấy được cơ thể gầy như que củi của đứa bé, chỉ có cái đầu nho là thò ra ngoài, hai mắt nhắm chặt, khuôn mặt gầy gò như chỉ có da bọc xương thôi, làn da xám xịt, còn có chút dấu vết màu đỏ tươi, khiến cho hốc mắt đau nhói.

      Cứ đứng xa xa như vậy, Tống Mạc đứng lát rồi trong nháy mắt phân biệt được.

      Đó là con trai của , là cốt nhục người của , dường như vào lúc tuyệt vọng như sắp mất lại có được, vì vậy tất cả lạnh lùng của trong nháy bắt bị đánh cho vỡ vụn, trong lồng ngực dâng lên cảm giác đau đớn như bị xé rách ra, hốc mắt đỏ ửng lên, chạy lại, ôm chặt lấy thân thể bé kia.

      khuôn mặt của Tống Lãng lạnh ngắt, khiến cho làn da cả người của bé cũng lạnh, hơi thở rất yếu ớt, giống như người sống.

      Tống Mạc nhắm mắt lại, giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống, thân thể nho này đến tột cùng bị hành hạ như thế nào?

      ―――――

      Kiều Hi sảng khoái tinh thần tới phòng làm việc, vụ án này kéo dài nửa tháng cuối cùng cũng có tiến triển, cả cục cảnh sát như ra khỏi sương mù, trong lòng tất cả mọi người khỏi cảm thấy phấn chấn tinh thần.

      “Chuyện gì đáng để cho em giống như con bồ nông lúc lúc ở trước mặt tôi như vậy?” Nằm xấp lên hồ sơ vụ án, người đàn ông ngẩng đầu lên .

      “Bồ nông là cái gì?” Kiều Hi vui vẻ lại trước mặt của .

      "..." Chân mày của Cố Viêm Chi lông run lên hai cái, thế giới này có chuyện gì bực bội hơn chuyện có bạn lấy chỉ số thông minh của ấy ra để mỉa mai ấy nhưng ấy lại hiểu là bạn mỉa mai ấy.

      Tâm trạng của Kiều Hi rất vui, cho nên thèm chấp nhặt im lặng của , đưa tay tay bắt chéo ở sau lưng, cười hề hề thần bí nhìn Cố Viêm Chi, “Có hai tin vui, muốn nghe
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 171: : Tống Lãng tỉnh lại

      Editor: Trà sữa trà xanh

      Hội nghị kết thúc, Kiều Hi sau lưng Cố Viêm Chi cùng ra khỏi phòng họp.

      "Sao vừa rồi xác định thân phận của hung thủ?" Kiều Hi hiểu hỏi, dựa theo trình độ suy luận của Cố Viêm Chi, Hàn Sâm có thể ra kết luận được đương nhiên cũng có thể ra được, nhưng vừa rồi lại xác minh thân phận của hung thủ là sát nhân quốc tế.

      Cố Viêm Chi như hơi yên lòng, ngay cả lời đều nghe thấy.

      Cảm giác bị người khinh thường cực kỳ khó chịu, Kiều Hi chạy chậm vài bước đứng trước mặt Cố Viêm Chi, "Sao nhìn tôi?"

      Lông mày của Cố Viêm Chi chau chặt, mặt có nụ cười, thần sắc ngưng trọng như vậy là lần đầu tiên Kiều Hi thấy mặt Cố Viêm Chi, biết sao sững sờ chút, "Làm sao vậy?"

      khuôn mặt tuấn mỹ bạch hi của Cố Viêm Chi có biểu cảm gì, khuôn mặt nghiêm túc, từ từ lên hờ hững, "Vụ án này có chút kỳ quặc."

      "Kỳ quặc sao?"

      " cảm thấy nó quá mức trôi chảy sao?" Cố Viêm Chi hỏi ngược lại.

      Kiều Hi d[d[lqd trầm tư mấy giây mở miệng , "Có cái gì bình thường? Chắc chắn là nữ sát thủ kia có đường lui, trở về tìm Thẩm Vi Nhi xin giúp đỡ, Thẩm Vi Nhi cảm thấy mình cho ta thù lao, muốn dẫn rắc rối đến người mình nữa, hai người liền phát sinh xung đột, trong lúc nổi giận, nữ sát thủ kia giết chết Thẩm Vi Nhi."

      " như vậy, nữ sát thủ kia vì cái gì lại muốn kéo thi thể của Thẩm Vi Nhi tới phòng khách? Nếu ta thị uy, hoàn toàn cần xử lý trường, đại khái có thể lưu lại tất cả dấu vết ở trường, như vậy chẳng phải là càng thêm công khai khiêu khích cảnh sát sao?" Cố Viêm Chi dừng chút, khóe mắt chau lên nhìn về phía Kiều Hi, "Huống chi, vì sao sau khi nữ sát thủ giết chết Thẩm Vi Nhi lại tiến hành hành hạ thi thể?"

      Kiều Hi sững sờ mấy giây, mới mở trừng hai mắt, " giống như rất có đạo lý nha..."

      "Vậy bây giờ chúng ta làm sao bây giờ?"

      "Phản bác kiến nghị khám nghiệm tử thi lần nữa." Cố Viêm Chi sải bước xuống bậc thang.

      ―――――

      Lúc chạng vạng cuối cùng Tần Ngu tỉnh lại, chuyện đầu tiên sau khi mở mắt ra là gắt gao giữ chặt cánh tay của Tống Mạc, "Tống Lãng đâu? Con về chưa?"

      ràng mê man đến nỗi ngay cả con mắt cũng mở ra được, lại có thể chống đỡ sức mạnh mỗi ngày hỏi tung tích của Tống Lãng nhiều lần như thế.

      Trong tâm của Tống Mạc tràn đầy lo lắng, nhìn thấy trong mắt có duy nhất tia ánh sáng chập chờn, muốn Tống Lãng chưa trở về nhưng lời lại bị chặn đứng ở cổ họng, lặng im mấy giây, mới giơ tay lên phủ lên khuôn mặt tái nhợt của Tần Ngu, "Con trở về rồi, nhưng mà..." dừng chút, dường như đành lòng mở miệng lần nữa, "Nhưng mà tốt, A Ngu, em phải chuẩn bị tâm lý tốt."

      Tần Ngu kinh ngạc nhìn khuôn mặt của Tống Mạc, ánh mắt mờ mịt luống cuống nhưng lại lắp bắp, trong đáy mắt , dần dần ra tầng lệ quang, rất lâu sau, đột nhiên lớn tiếng khóc lên, giống như nín nhịn được nữa, liều mạng bắt lấy cánh tay của Tống Mạc, nước mắt giống như mưa to, "Mặc kệ con biến thành cái dạng gì con đều là con trai của em, ông xã, dẫn em gặp con !"

      Thần sắc của Tống Mạc ngưng trọng, gật đầu cái, bế ngang Tần Ngu đến xe lăn để ở bên, chỉ trong mấy ngày, suy yếu đến mức
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :