1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô vợ danh môn: Ông xã tổng giám đốc thật kiêu ngạo - Tiểu Yêu Hoan Hoan (185C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 162: Còn muốn?
      Editor: Táo đỏ phố núi

      “Cho lời giải thích hợp lý.” Tần Ngu còn chưa hồi phục lại tinh thần, bất ngờ ở trước mắt xuất gương mặt tuấn, nhưng mà khuôn mặt đó, đôi mắt giấu được chút mệt mỏi.

      Tần Ngu kinh ngạc mặt đỏ tới tận mang tai, lắp ba lắp bắp, ngay cả câu đầy đủ cũng nên lời, “… tại sao lại ở đây?” Lúc này Tống Mạc phải là nên ở trong phòng làm việc của Tống giám đốc chờ về hay sao? Vì sao lại xuất ở trước mặt của , lại còn hề có tiếng động nào, giống như quỷ vậy.

      khí giữa hai người có chút trầm mặc và kỳ quái… Tần Ngu nhìn chằm chằm vào vẻ mặt lạnh lùng và sững sờ của Tống Mạc lâu, cảm giác ở sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

      Chuyện này, sao lại khác xa so với tưởng tượng của như vậy? Lúc này tổng giám đốc bá đạo phải nên nhào lên ôm vợ bé của mình chặt ai có thể tách ra được, sau đó hôn nụ hôn dài sâu, rồi thầm bên tai của câu “Từ nay về sau hãy hứa là rời khỏi tầm mắt của dù chỉ bước” chứ? Vì sau thực tế lại tàn nhẫn như vậy?

      Cuối cùng Cố Uyển Uyển cũng nhịn được nữa, chen lấn cái bụng bự của mình vào giữa hai người, lôi kéo Tần Ngu về phía người của mình, khẽ chọt vào ót của Tần Ngu cái, chỉ tiếc rèn sắt thành thép , “Nghe thấy tin cậu bị mất tích, Tống Mạc cũng sắp nổi điên rồi, đâu còn tâm tư nào mà tiếp tục công việc, từ lúc cậu vừa mới gọi điện thoại tới, sớm ở dưới lầu dưới của Tống Thị chờ cậu trở về rồi.”

      Tần Ngu có chút gian nan nhìn thân hình như bóng cao su của Cố Uyển Uyển rồi lại nhìn lướt qua vẻ mặt lạnh lùng của Tống Mạc, có chút chột dạ, “, sao?”

      “Mình lừa cậu làm gì?” Hai tròng mắt của Cố Uyển Uyển đảo đảo lại giữa hai người, “Mình chỉ có thể giúp cậu tới đây thôi, còn lại vợ chồng son của các cậu tự mình giải quyết, mình xin rút lui.”

      “Chao ôi… cậu…” Tần Ngu phục hồi lại tinh thần đưa tay ra nắm lấy cánh tay của Cố Uyển Uyển, nhưng mà trong tay chỉ nắm vào khoảng , trước mắt còn thấy bóng dáng của Cố Uyển Uyển đâu nữa.

      Tần Ngu nhìn bóng dáng của Cố Uyển Uyển biến mất trong đám người, cúi đầu thở dài hơi, còn cảm thấy khó khăn cho ấy khi bụng lớn như vậy mà lại chuồn được nhanh như thế.

      Buồn bực gãi gãi đầu khó khăn xoay người lại, ngây ngốc nhếch nhếch miệng về phía Tống Mạc, “Chạy nhanh , cái kia, có đói bụng ?”

      Tống Mạc lời cứ nhìn chằm chằm, mặt cũng hề nở nụ cười.

      Đúng là tên ngốc, hiểu như thế nào là phối hợp sao, tốt xấu gì cũng nên cho nấc thang xuống chứ… Tần Ngu thầm trong lòng.

      Bất ngờ, còn tính toán cái gì đó cho bầu khí đỡ căng thẳng, đột nhiên thấy ánh nắng ở đầu bị che khuất, ngước mắt lên, cánh tay của người đàn ông để ngang đỉnh đầu của , trong tay có chiếc áo vest được cắt may vừa vặn.

      Lúc tia nắng ở trước mặt khôi phục lại, người chiếc áo vest dài tới đầu gối.

      Tần Ngu hắng giọng cái, muốn mở miệng lời cảm ơn, bờ vai chợt nặng hơn, cánh tay của người đàn ông đặt lên đó.

      Cho dù Tống Mạc công khai thân phận của với tất cả mọi người, nhưng cũng cần thể ân ái như vậy ở trước mặt công nhân viên của Tống Thị chứ, Tần Ngu ngước mắt lên khẽ nhìn trộm vẻ mặt của người đàn ông chút.

      Ồ, sắc mặt kia là đen, dường như là đen như than, Tần Ngu thầm tính toán ở trong lòng chút, rồi thầm nuốt những lời phản đối lại, cảm thấy lúc này tốt nhất là nên ngậm miệng lại.

      Lặng lẽ đưa tay lên gỡ chiếc mũ tóc giả của mình xuống
      [​IMG]

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 163: Trừng phạt

      Editor: Trà sữa trà xanh

      Cơ thể rơi vào giường lớn, Tần Ngu luống cuống tìm kiếm bốn phía. Bên ngoài còn có người, Tống Mạc lại nổi điên gì đây? Cho dù tức giận cũng thể lỗ mãng nha, việc này bị truyền , thanh danh của Tống thị bị bọn họ phá hư mất.

      Cổ tay đột nhiên bị chế trụ, bị kiềm chặt đỉnh đầu, lần này Tần Ngu chính thức trở thành cá nằm thớt, cho dù ra sức giãy giụa cỡ nào cũng thề chạy thoát.

      Tần Ngu cảm thấy trước mũi ấm áp, chẳng biết lúc nào, khuôn mặt của Tống Mạc xáp lại gần, dừng ở bên môi , nhìn thẳng vào mắt , đáy mắt rất đen, như sóng nước quay cuồng, ngọn lửa như ẫn như nơi sâu nhất.

      Tần Ngu nhìn thấy vậy run như cầy sấy, Tống Mạc hiếm khi tức giận, nhưng khi tức giận vô cùng đáng sợ.

      Lông mi khẽ run, giống như con thú run lẩy bẩy, rũ lông mi xuống dám đối diện với Tống Mạc. biết sao, càng né tránh càng khơi dậy lửa giận của .

      Khuôn mặt của Tống Mạc lập tức tiến gần, Tần Ngu hoảng sợ, vội vàng xoay đầu , ngờ đột nhiên lại nắm chặt cằm , sau đó nụ hôn rơi xuống như mưa.

      Lúc này đây mới là kinh hoàng lớn nhất, trong cổ họng phát ra mấy tiết ngắn ngủi, dùng hết khí lực đánh giãy giụa, cũng thể rung chuyển chút nào. hôn càng lúc càng sâu, thậm chí có chút ít thô lỗ, khi có khi mút lấy cánh môi , răng môi cọ xát, hơi thở quấn quít. Tần Ngu khó thở, ngực phảng phất như có ngọn lửa hừng hực, đốt toàn thân, lan tràn đồng cỏ. Tần Ngu xém chịu nổi, nóng bóng môi phát đau, suýt nữa kêu lên rồi.

      Muốn đưa tay đẩy người đàn ông đè người ra, cánh tay lại mềm yếu, có sức lực nào, Tần Ngu liền thầm chửi mình vô dụng trong lòng mấy lần.

      biết qua bao lâu, Tần Ngu cảm giác mình như sắp hóa thành vũng nước, môi đột nhiên đau xót, nhịn được kêu lên, thấy ánh mắt sáng quắc của nhìn chằm chằm , đưa tay nhàng ma sát môi , trầm mặc hồi, rồi mới thấp giọng , "Đây là trừng phạt vì em biết lo cho chính mình, nhớ kỹ, về sau nếu em phạm lần, liền trừng phạt lần."

      Cả người Tần Ngu đổ đầy mồ hôi, đẩy người ra ngồi dậy vội vàng nịnh nọt, "Em bảo đảm tái phạm."

      Sau đó thấy tầm mắt của biết rơi vào người , đặc biệt sâu thẳm.

      Tần Ngu sợ run cái, trong chớp mắt, thuận theo tầm mắt của nhìn sang, ra là vạt áo của bị cuốn lên, lộ ra vòng eo mảnh khảnh bạch hi, mặt như bị phỏng, nhanh chóng đưa tay sửa sang lại quần áo. Trước mắt đột nhiên tối sầm lại, Tống Mạc lại xáp lại gần lần nữa.

      Tần Ngu hiểu trừng to mắt nhìn Tống Mạc, thản nhiên động tay dò xét nút áo trước ngực , còn than bên tai , giọng có chút khàn khàn, " còn chưa thử qua."

      "Thử qua cái gì?" khó hiểu hỏi lại.

      "Làm việc đen tối trong phòng làm việc."

      Tần Ngu nhất thời mắc cỡ mặt đỏ tới mang tai, trong lòng hối hận ngàn lần, biết bao giờ ra lời lẽ tốt đẹp gì, vậy mà vừa rồi còn hỏi .

      Giương mắt có chút ít thẹn thùng trừng Tống Mạc cái, duỗi tay đè chặt bàn tay an phận
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 164: Tống Lãng mất tích
      Editor: Táo đỏ phố núi

      "Điện thoại của ai?" Thẩm Thần ngước mắt hỏi.

      Lê Nhược chưa hết kinh ngạc, lời của người kia giống như hòn đá quăng vào trong lòng của , có cách nào bình tĩnh lại được, cúi đầu mà , khuôn mặt cũng trắng bệch ra, nghe thấy giọng của Thẩm Thần khỏi giật mình, ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn ta, “Hả?” Hiển nhiên là nghe lọt lời nào vào tai.

      Thẩm Thần xoa coa đầu của , “Làm sao mà mất hồn mất vía như vậy?”

      Lúc này Lê Nhược mới giật mình nhận ra mình luống cuống, vội vàng lắc đầu cái, khoé miệng cong lên, “ sao, chỉ là cuộc điện thoại vớ vấn.”

      Thẩm Thần giống như phát ra khác thường của , kéo tay lại cạnh bàn, gắp mó ăn thay , “Cơm cũng sắp nguội hết rồi, mau ăn .”

      Lê Nhược gật gật đầu, nhưng bộ dạng rất nặng nề tâm trạng, cho nên ăn hề có cảm giác ngon miệng.

      Thẩm Thần rửa chén, Lê Nhược cầm ly nước nóng lại ngồi ghế sofa, trong đầu vô thức lên lời của người phụ nữ kia. Lời của quả thực trúng tim đen, hết lên nỗi lòng của lúc này, nhưng mà, phải làm như vậy sao?

      Trong cuộc sống của mỗi người có rất nhiều nguyện vọng, Tống Mạc là giấc mộng mà ta giấu ở đáy lòng, bao nhiêu đêm từ trong mơ tỉnh lại đều nhớ tới chuyện lúc thiếu niên, đuổi theo muốn làm dâu của , nhưng hôm nay, thời gian trôi qua bao lâu, làm vợ người ta, lời thề lúc trước cùng lắm chỉ xem như câu đùa.

      Có người từng , bạn càng người, sau khi bạn mất họ, bạn càng cam lòng. Mấy năm nay, nhốt mình trong cái vòng luẩn quẩn đau đớn của hồi ức, mỗi ngày là vòng tuần hoàn, tuần hoàn tới tuần hoàn lui, giống như là cứ mãi mãi trải qua như vậy. từng có suy nghĩ, ngày nào đó, đòi lại nỗi đau này gấp bội.

      Nhưng mà, còn là Lê Nhược của trước kia, những năm này, cuối cùng cũng hiểu, những thứ tình này, cố chấp đó, người bị vây khốn chỉ có mình mà thôi. Cho tới bây giờ Tống Mạc cũng chưa từng quan tâm tới, giận lây sang người khác, càng cảm thấy mình buồn cười. Bây giờ và Thẩm Thần sống cùng chỗ cũng rất vui vẻ, ta chăm sóc cho tốt như vậy, còn mong cầu gì nữa, thể mãi giam mình trong nhà tù như vậy, nhứng thứ hận tình thù kia hôm nay cũng cần cái kết.

      Trong lúc thất thần, thấy Thẩm Thần bê đĩa trái cây từ bếp ra, dưới ánh đèn màu vàng nhạt, thần sắc của người đàn ông càng trở nên dịu dàng hơn, ngước mắt lên nhìn , ánh mắt chiều chuộng như vậy.

      Đột nhiên đáy lòng của Lê Nhược trở nên bối rối, đối xử với tốt như vậy, sao nỡ nhẫn tâm tổn thương được chứ?

      Thẩm Thần đặt đĩa trái cây lên bàn, ngước mắt lên nhìn thấy đáy mắt của người phụ nữ mang theo chút uất ức, cảm động, hối hận, ánh mắt nhìn ta với tất cả những cảm xúc đó đan xen.

      “Sao lại nhìn như vậy?” ta cười khẽ.

      Đột nhiên người ấm áp, thân thể mềm mại bổ nhào vào trong lòng, ôm chặt lấy ta.

      "Chủ động thương nhung nhớ?" ta giơ tay ra ôm người ở trong lòng mình.

      lại lên tiếng, rất lâu sau, mới đưa ra quyết định nào đó, trong cổ họng của mơ hồ câu, “Em rời khỏi nữa.”

      ―――――

      Phó Căng dùng sức ném bản kế hoạch ra trước mặt của Tổng giám, khuôn mặt lạnh thấu xương, “Làm cái thứ gì vậy! Cút ra ngoài làm lại cho tôi!”

      Tổng giám phòng kế hoạch khẽ run rẩy, sợ tới mức dám lời nào, nhặt những tờ giấy rơi vãi ở dưới đất rồi cúi người ra khỏi phòng làm việc.

      Phó Căng dùng sức dựa vào ghế ngồi, ngực phập phồng kịch liệt, thần sắc trầm nhìn lên mặt bàn, lại nhìn thấy bìa
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 165: Phạm tội tâm lý học hoa

      Editor: Trà sữa trà xanh

      "A Ngu." trận thanh hỗn loạn kèm theo giọng nam đầy lo lắng từ sau lưng truyền đến.

      Trong lòng Tần Ngu chấn động, đột nhiên quay đầu lại, Tống Mạc đứng sau lưng , thẳng tắp giống như bức tường vững chắc. Trong thế giới tối tăm của , giống như kén lột xác lộ ra đường ánh sáng chói lóa, ràng rất , nhưng lại khiến vô cùng an tâm.

      Tần Ngu co chân dùng sức nhào vào trong ngực của Tống Mạc, nước mắt như vỡ đê, thấm ướt áo sơ mi trắng phong trần của , đọng lại mảng lớn, Tần Ngu luôn giương nanh múa vuốt, giờ phút này lại bất lực khóc giống như đứa .

      tay của Tống Mạc khẽ vuốt lưng , bên cúi đầu dò hỏi, "Đừng nóng vội, cho biết xảy ra chuyện gì?"

      Tần Ngu đỏ mắt vùi đầu trong cổ nức nở , "Có người, ta, ta giả làm em bắt cóc Tống Lãng rồi."

      Cánh tay của Tống Mạc khẽ dừng lại, là sinh đôi hay là dịch dung? Nếu có quan hệ đến Tần Ngu nhất định biết, biết nhiều năm như vậy, chưa từng nghe qua có người chị hay em song sinh gì, còn nếu là dịch dung, thủ thuật đó thế giới này biến mất lâu, chuyện này...

      Kéo Tần Ngu ra khoảng, động tác dịu dàng thay lau khô nước mắt, khuôn mặt đóng băng nhìn về phía Tần Ngu, "A Ngu, em nghĩ kỹ lại xem, em có chị em song sinh ?"

      Tần Ngu ngẩn ra, quên khóc thút thít, chị em song sinh sao? Căn bản là thể nào! Lúc này mới ra sức lắc đầu.

      Tống Mạc thấy lắc đầu, khuôn mặt trầm xuống, xem ra, người mang Tống Lãng phải là kẻ đầu đường xó chợ.

      "A, sao tay như vậy?" Trong lúc trầm tư, đột nhiên nghe thấy Tần Ngu kinh hô tiếng.

      " có việc gì, vừa rồi bóp nát cái ly." Tống Mạc rủ con mắt xuống liếc nhìn, vết thương này ngừng chảy máu, chỉ là còn vài vết máu khô dính tay.

      Tần Ngu áy náy nhìn cái, cảm thấy mình cực kỳ vô dụng, hốc mắt lại nóng lên.

      "Đừng khóc, bây giờ phải là lúc khóc." Tống Mạc đưa tay vỗ vỗ đầu của Tần Ngu.

      "Chúng ta phải làm sao?" Nhìn gò má kiên nghị của Tống Mạc, tảng đá treo lơ lửng trong lòng Tần Ngu cuối cùng cũng trầm ổn vài phần. Bây giờ phải là lúc tuyệt vọng mềm yếu, phải tỉnh lại, muốn cùng Tống Mạc cứu Tống Lãng, đây mới là Tần Ngu .

      "Chúng ta vào xem trước." Có lẽ thông qua camera bọn họ phát dấu vết gì đó.

      Tần Ngu gật đầu, sau lưng Tống Mạc tiến vào nhà trẻ.

      ―――――

      chiếc Maserati màu đỏ dừng trước cửa nhà trẻ, ngay sau đó, từ xe người phụ nữ bước xuống, thấy khuôn mặt, chỉ thấy bóng lưng uyển chuyển mặc áo khoác màu
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 166: Lộ ra nghi vấn
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Kiều Hi cũng qua, nhìn thấy cái bảng trắng biết từ lúc nào được viết chữ chi chít, nhưng dòng chữ kia uốn lượn như rồng bay, phượng múa, nét chữ mạnh mẽ có lực, giống y hệt như Cố Viêm Chi rất kiêu căng cuồng ngạo.

      Nhưng mà những dòng chữ kia lại càng giống như bản phác thảo chi tiết: Phụ nữ, 18-25 tuổi, tướng mạo bình thường, khuôn mặt bình thường, mũi tẹt, đầu bình thường, người hơi gầy, sống ở gần đây, phạm vi hơn có thể ở khu dân cư hạng sang mà Tần Ngu ở, thường xuyên ra vào nơi gây án; tính cách của ta liều lĩnh, cũng có chút tỉ mỉ, trước khi gây án quan sát rất kỹ, gây án cách rất tự nhiên, cần phải có nhiều kinh nghiệm gây án; khả năng bắt chước của ta rất nhanh, hám tài, thường xuyên ra vào những nhà hàng hạng sang; tay chân linh hoạt, dáng người nhàng, thân phận - - sát thủ!
      “Đây là…” Nhìn bản phác thảo trước mặt, Kiều Hi lập tức ném chuyện vừa rồi sang bên, vẻ mặt nghi vấn nhìn về phía Cố Viêm Chi.

      “Bản phác thảo tội phạm sơ bộ.” Cố Viêm Chi khẽ mỉm cười.

      Kiều Hi nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Cố Viêm Chi, khẽ lâm vào trầm tư. miêu tả của , khiến cho trong đầu của ra hình tượng của người phụ nữ như vậy - - dường như ta là người phụ nữ rất bình thường sống trong thành phố này, có cuộc sống bình thường, nhưng mà phương thức phạm tội lại bị Cố Viêm Chi phác hoạ rất sống động.

      Thế nhưng, tại sao Cố Viêm Chi lại đưa ra được những kết luận như vậy?

      “Tôi có thắc mắc.” Kiều Hi ngẩng đầu nhìn Cố Viêm Chi nhàn nhã đứng bỏ tay trong túi quần.

      Cố Viêm Chi ngoảnh đầu lại nhìn, ánh mắt rơi vào mặt của Kiều hi, ánh mắt chuyên tâm, đôi môi khẽ mím lại, vẻ mặt tìm tòi cách nghiêm túc.

      khuôn mặt của thoáng ra vui vẻ, cầm lấy chiếc bút màu đen gõ theo tiết tấu lên bảng trắng, “Điều thứ nhất, giới tính, độ tuổi của ta và vẻ bề ngoài của ta là cơ sở mấu chốt để ta giả dạng thành Tần Ngu, người đàn ông, người quá lớn tuổi hoặc là người có vẻ bề ngoài quá khác với Tần Ngu nếu như đóng giả thành Tần Ngu nhất định có rất nhiều sơ hở.”

      “Vẻ bề ngoài bình thường hình như có chút quan hệ nào tới việc đóng giả?” Kiều Hi đưa tay lên gõ vào chiếc bảng trắng.

      “Tướng mạo bình thường dễ dàng trà trộn vào trong đám người, nếu như người phụ nữ này có gương mặt xinh đẹp lại thường xuyên xuất xung quanh Tần Ngu, ít nhiều gì, Tần Ngu chú ý tới người phụ nữ này, nhưng mà ấy có, như vậy chứng minh là người phụ nữ này có tướng mạo bình thường, khiến cho người ta có ấn tượng sâu sắc.”

      Kiều Hi nhướn mày, chỉ đơn giản như vậy?

      Cố Viêm Chi tiếp, "Điều thứ hai, từ băng ghi hình và những ghi chép điều tra khó để phát khi hung thủ gây án hành động cực kỳ tự nhiên, có chút khẩn trương khác thường nào, thậm chí ta còn biết lắng nghe vào trao đổi với giáo của người bị hại, điều này lên kinh nghiệm gây án của ta chỉ lần, hơn nữa khả năng bắt chước và năng lực trao đổi đều rất điêu luyện.”

      “Phong thái của ta và mẹ người bị hại cũng rất giống nhau, điều này chắc chắn phải trải qua thời gian quan sát rất lâu, cho nên mới rất có thể ta náu ở bên cạnh của mẹ người bị hại, ta rất cẩn thận, lúc gây án qua lại để thăm dò.”

      "Tính cách liều lĩnh. Trong camera giám sát, ta chỉ lầm mỉm cười vào ống kính, ánh mắt ràng lên khinh thường, lúc nhìn lên ràng giống như cảm giác khiêu khích, tính cách của ta cũng rất thích khoe khoang.”

      “Hám tài. Cuồng vọng tự đại như vậy lại là người phụ nữ có kinh nghiệm tác chiến dễ dàng bị người khác chi phối, nếu ta được thuê giết người, điều hấp dẫn ta nhất tất nhiên là khoản thù lao kếch xù, mà khoản thù lao kếch xù này đồng nghĩa với việc chất lượng cuộc sống của ta tương đối cao, nơi mà ta ra vào phần lớn là những nơi xa hoa.”

      “Còn thân phận của ta, người của ta mặc dù gầy gò nhưng lại đủ nhàng và rắn chắc, quần áo ta mặc ở chỗ khuỷu tay, đầu gối, ống tay áo số vị trí đó đều bị mài mòn điều đó có nghĩa là những vị trí này thường xuyên dùng tới, hơn nữa độ mạnh của bước chân và cách mở chốt cửa xe đều thể bản lĩnh của ta, mặt khác điều đáng lưu ý nữa chính là…” Cố Viêm Chi dừng lại chút, ánh mắt rơi vào tay của Kiều Hi, “ ta và em giống nhau, lòng bàn tay chỗ ngón trỏ có vết chai, cái đó là do thường xuyên dùng súng nên mới có.”

      “Ở nước ta, người có thể dùng súng chỉ có cảnh sát, thân phận của ta phải là cảnh sát, vậy đáp án chỉ có …”

      ta là sát thủ!” Sắc mặt của Kiều Hi đông cứng lại tiếp lời. Mặc dù phá được biết bao nhiêu
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :