1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô vợ danh môn: Ông xã tổng giám đốc thật kiêu ngạo - Tiểu Yêu Hoan Hoan (185C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 157: Con rùa đen khốn kiếp

      Editor: Trà sữa trà xanh

      Tống Mạc cùng quản lý cao cấp bàn bạc về việc tiêu thụ bất động sản, những điều này Tần Ngu nghe cũng hiểu, càng nghe càng hồ đồ, dứt khoát cầm lấy giấy trong tay vẽ con rùa đen.

      Cuộc bàn bạc kéo dài chừng giờ, cho đến khi bàn bạc xong, Tần Ngu vẫn còn vẽ phi thường cao hứng, thình lình giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng trầm thấp vang lên bên tai , "Tan họp, Tần trợ lý lưu lại."

      Tần Ngu ngước mắt, đôi mắt trừng to nhìn , Tống Mạc vẫn dựa vào ghế chủ tịch như cũ, đáy mắt ràng mang theo vui vẻ nhìn chằm chằm giấy trong tay .

      Mọi người trong phòng làm việc mang theo vẻ mặt kinh ngạc lục đục lui ra ngoài, sau hồi huyên náo, Tần Ngu phát , trong văn phòng rộng lớn, chỉ còn lại hai người là và Tống Mạc, đưa tay giựt lấy tờ giấy trong tay , rủ con mắt xuống nhìn.

      giấy con rùa đen được vẽ rất sống động, bên cạnh còn viết thêm chú thích, vô cùng to -- con rùa đen khốn kiếp Tống Mạc.

      chợt nâng con mắt lên, lạnh nhạt nhìn Tần Ngu, đôi ngươi đen trầm tĩnh như nước, Tần Ngu bị ánh mắt của nhìn chằm chằm hơi sợ hãi, lời gì đứng dậy cúi người đoạt lấy tờ giấy kia lại, " đối xử như vậy với em, em vẽ như vậy có gì đúng sao?"

      Tống Mạc dấu hiệu đưa tay, chặn ngang lời của Tần Ngu, thân thể mảnh khảnh của Tần Ngu nhàng nhoáng cái, liền rơi xuống đùi của , cửa phòng họp còn mở, bất cứ lúc nào cũng có người vào, lại lớn mật ngồi đùi , có phải quá đáng hay ...

      Tần Ngu như bánh quai chèo ra sức giãy giụa ở trong lòng của , biết làm thế nào, sức lực của Tống Mạc lại lớn, giãy giụa hồi lâu, mồ hôi đổ khắp người, nhưng cả người vẫn bị gắt gao túm chặt.

      Tần Ngu bất động, ngay sau đó, liền cảm thấy cỗ hơi thở ấm áp rơi vào cổ , vùi đầu ở cổ , mái tóc ngắn đen nhánh của cạ vào cổ khiến bị nhột, quay đầu né tránh, lại nghe thấy cúi đầu thở dài tiếng, "Em có biết vì tốt cho em ?"

      thương trường mò mẫm lăn lộn nhiều năm như vậy, hôm nay leo lên đến vị trí này, đắc tội ít người, người ghen tị biết dùng người cũng ít, lại đến những thứ phụ nữ tâm cơ khó lường kia, lúc trải qua trăm nghìn cay đắng mới cứu được , nếu có lần sau, biết mình có thể lần nữa cứu được ?

      Chuyện lần này chỉ mình sợ hãi, so với càng hoảng loạn hơn, có lúc nhớ đến hôm đó bị trói ở giường bất lực chật vật như vậy, luôn tự trách mình tại sao lại đưa tiến vào giới giải trí, ràng biết đó là dòng nước xoáy sâu thấy đáy, lại tùy ý làm loạn.

      càng hối hận, là do bảo vệ tốt. Trước kia chưa từng biết khi mất thống khổ như thế nào, mà bây giờ, cuối cùng hiểu là uy hiếp đối với , nếu mất sống bằng chết, làm sao cho phép lần nữa làm loạn. bá đạo cũng tốt, cố chấp cũng tốt, lúc này đây, chỉ muốn ích kỷ ép buộc ở bên người.

      Tần Ngu cũng bất động, tùy ý cho ôm , như có điều suy nghĩ sững sờ hồi lâu, mới , "Ở bên cạnh cũng tốt, bất quá em muốn làm cái bình hoa, từ hôm nay trở , em muốn phái người dạy em vài thứ."

      "Vì cái gì?"

      Tần Ngu nghiêng đầu sang chỗ khác, chống lại ánh mắt của , đôi mắt đen nhánh lóe lên chấm phát sáng hào quang, "Bởi vì em muốn sóng vai đứng chung chỗ với ."

      ưu tú như vậy, muốn trở thành người ưu tú như vậy, cùng sóng vai đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, cùng nhìn Thịnh Thế này, mà phải trốn sau lưng , đuổi theo bước chân của .

      muốn trở thành người xứng với .

      rủ con mắt xuống nghiêm túc nhìn người phụ nữ trong ngực, giờ khắc này, còn là ngốc u mê sáu năm trước nữa, kiên định muốn sóng vai với như vậy, đôi mắt , giống như nhàng phát ra ánh sáng.

      như vậy, hết sức động lòng người.

      Cơ hồ là theo bản năng, cúi người, môi mỏng liền đặt lên môi .

      Ngoài cửa đột nhiên có người đến, trang phục nghề nghiệp màu đen, khuôn mặt tinh xảo, là quản lý bộ phận tiêu thụ.

      Nhìn thấy hai người trước mắt dính nhau như keo sơn coi như có ai ở đây, vị quản lý bộ phận tiêu thụ tuổi còn chưa lớn này liền đỏ mặt, đứng tại chỗ, biết nên cắt đứt hay là nên yên lặng lui ra ngoài.

      Mấy giây, nâng cặp văn kiện chuẩn bị lặng lẽ rút khỏi.

      thanh giày cao gót gõ xuống mặt đất vang lên có chút đột ngột, Tần Ngu bị hôn đến ý loạn tình mê mãnh liệt phục hồi tinh thần lại, nhìn thấy bóng dáng màu đen kia, cơ hồ là lập tức đẩy Tống Mạc ôm ra, bất an ngồi dậy, co cẳng định chạy ra bên ngoài.

      Thình lình, bàn tay bị hai bàn tay khác giữ chặt lại, ngay sau đó, giọng gợn sóng mang theo chút khàn khàn của Tống Mạc vang lên, "Lâm quản lý, có chuyện gì?"

      Quản lý bộ phận tiêu thụ vừa mới quay đầu rồi , chậm rãi phục hồi tinh thần lại, hết sức khó xử mở miệng, cả khuôn mặt đỏ bừng, bộ dáng của ấy giống như người vừa mới hôn
      [​IMG]

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 158: Sóng lớn mãnh liệt
      Editor: Táo đỏ phố núi

      “Địa chỉ." Phong cảnh ngoài cửa xe lướt qua rất nhanh, giọng thấp của Cố Viêm Chi truyền tới.

      Kiều Hi mặc chiếc áo gió tì cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, lời. Chạy suốt cả buổi cho tới trưa cũng được ăn miếng nào, cứ như vậy bị Cố Viêm Chi kéo lên xe, trong lòng vô cùng tức giận.

      Cố Viêm Chi nhìn thấy bộ dạng lạnh nhạt xa cách của Kiều Hi, lông mày nhíu lại, kiên nhẫn nhắc lại lần nữa, “Địa chỉ của Tô Mạt Lỵ.”

      Kiều Hi nhếch miệng, hai tay vòng trước ngực nhìn Cố Viêm Chi bằng ánh mắt xem thường, “Giám sát Cố điều tra giỏi như vậy cần tôi cũng biết chứ.”

      Cố Viêm Chi giật mình chút, vẻ mặt nghiêm nghị, đưa tay ra nắm lấy cổ tay của Kiều Hi.

      cổ tay đột nhiên truyền tới nhiệt độ khác thường khiến cho Kiều Hi rút tay lại theo bản năng, nhưng mà rút được, ngược lại cổ tay lại truyền tới cảm giác đau đớn, hất cằm lên nhìn về phía Cố Viêm Chi, vẻ mặt vô cùng quật cường.

      Cố Viêm Chi khẽ liếc cái, trong đôi mắt sáng ngời của lên lạnh lẽo đến rùng mình, “Bây giờ là thời điểm sống còn, phải là thời gian để cho em đùa giỡn đâu.”

      Kiều Hi nhìn thấy vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của Cố Viêm Chi, giọng điệu này giống như giỡn, nhất thời có chút chột dạ, cắn cắn môi dới, cụp mắt xuống mấy chữ: “Số 72 đường Ninh Ba.”

      Ngón tay chai sạn của Cố Viêm Chi như có như xẹt qua lòng bàn tay của Kiều Hi, ánh mắt nhìn vào đường cong tuyệt đẹp của khuôn mặt và gò má ương ngạnh của , “Xong chuyện này tôi mời em ăn cơm.”

      Nhiệt độ ở cổ tay tan , có lẽ mới vừa rồi Cố Viêm Chi hơi dùng lực, cho nên chỗ này vẫn còn hơi tê tê chút, Kiều Hi nhìn thẳng vào mắt của Cố Viêm Chi, đột nhiên lại cảm thấy có chút tự nhiên, đưa tay khẽ vuốt mấy cái ở cổ tay, lông mi khẽ run run, giận dữ như con nít , “Phải là đại tiệc.”

      Chân mày của Cố Viêm Chi dãn ra, trả lời lại coi như là cam chịu. dùng sức đạp chân ga, xe lao vun vút, khiến bụi đường bay mịt mù.

      ―――――

      Trước căn nhà riêng biệt, Cố Viêm Chi nghiêng người ra, Kiều Hi theo sát phía sau.

      Lầu hai, cánh cửa ở trước mặt đóng chặt, bên trong cửa hề có chút động tĩnh, rất vắng vẻ giống như chỗ này hề có người ở.

      Kiều Hi lại bấm chuông cửa lần nữa, mấy giây sao, vẫn hề có người nào ra.

      có người?” Kiều Hi nhíu mày.

      Cố Viêm Chi lắc lắc đầu, mặt lộ ra vẻ nghiêm túc, “Bây giờ là buổi trưa, mà sáng nay trong tài liệu em đưa cho tôi rất ràng, Tô Mạt Lỵ bị bệnh sida giai đoạn cuối, em cảm thấy lúc này ta có khả năng ra ngoài ăn cơm sao? Trừ khi tài liệu em đưa tôi là giả, nếu tám mươi phần trăm Tô Mạt Lỵ ở bên trong.”

      “Tài liệu tôi đưa là tài liệu mới nhất, thể nào sai được, cho nên, có phải là ta ngủ thiếp , hoặc là bệnh nặng quá thể xuống giường được?” Kiều Hi cố gắng nhướn lể để nhìn qua cửa sổ xem có nhìn thấy gì .

      Sau lưng cũng nghe thấy tiếng trả lời của Cố Viêm Chi.

      Đáp án của ngu xuẩn tới mức thèm để ý tới sao? Kiều Hi chun mũi lại, quay đầu nhìn lại, muốn mở miệng, lại phát Cố Viêm Chi ngồi chồm hỗm dưới đất, biết nhìn cái gì.

      Kiều Hi cũng ngồi xổm xuống theo, “Chẳng lẽ chìa khoá giấu ở dưới thảm cửa ra vào sao?”

      Cố Viêm Chi ngẩng đầu nhìn cái, “ này có dấu chân, rất nhiều, và rất hỗn loạn.”

      Kiều Hi lại gần, nhíu mày nhìn xuống nền xi măng bẩn thỉu, “Chuyện này có gì lạ đâu? Tôi và cũng lưu lại dấu chân ở đây mà.”

      “Căn nhà này chỉ có tầng hai là cao nhất, cho nên
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 159: : Tô Mạt Lỵ chết

      Editor: Trà sữa trà xanh

      Mặc dù chuẩn bị xong tâm lý, nhưng màn trước mắt này, toàn là máu tanh làm cho dám mở mắt ra nhìn, dù chỉ là giây.

      Căn phòng này ràng là phòng tắm, góc tường đặt bồn tắm bằng sứ, nhưng bây giờ, bồn tắm kia lại sạch hoàn mỹ, bởi vì vách bồn tắm kia, vết máu loang lổ ràng, máu đỏ của máu, diễm lệ giống như là muốn bao phủ hết căn phòng, toàn là màu đỏ, nhìn thấy mà giật mình.

      Trong bồn tắm tràn đầy nước, oh, có lẽ thể là nước, chính xác hơn, đó là máu, máu đầy bồn tắm, cơ hồ muốn tràn ra ngoài, người phụ nữ yên lặng nằm ở trong đó, sợi tóc dài tung bay mặt nước, nhiễm màu đỏ của máu, quỷ dị giống như xúc tua sinh ra trong địa ngục, giây sau gắt gao cuốn lấy người.

      Đó là thân thể cực kỳ gầy gò, đồ ngủ màu trắng hơi mỏng bám vào ở phía , ngâm nước, trở nên trong suốt, cách tầng sa mỏng, có thể thấy ràng khung xương của , quả nhiên là da bọc xương, giống như cái xác khô. Cánh tay của rủ xuống bên người, trong tay nắm chặt cây chủy thủ, ngắn mà tinh xảo.

      Khiến người ta cảm thấy rợn cả tóc gáy phải là những thứ này, mà là con mắt trừng lớn cùng miệng của Tô Mạt Lỵ, trong cặp mắt màu đen kia, con ngươi màu đen bên trong cơ hồ muốn thoát ra vành mắt, ánh mắt sợ hãi, phảng phất kinh ngạc, lại sợ đến cực điểm. Trừ điều đó ra, còn có vài vết sẹo ràng mặt , cũng đủ làm cho từng người chứng kiến tê dại da đầu, khuôn mặt héo khô như vậy, da mặt bị người rạch, da thịt xoay tròn, cẩn thận quan sát, cơ hồ có thể thấy xương gò má trắng hếu trong đó.

      Tình trạng thảm như vậy, Kiều Hi gặp qua vô số trường thảm án, cũng khỏi kinh hãi nên lời, giống như bị ai sít sao giữ chặt cổ họng, chỉ còn lại tiếng gió gào thét lướt vào trong miệng, được gì.

      biết qua bao lâu, Kiều Hi phát giác được mặt có dòng chất lỏng nóng hổi tinh tế lưu lại, rót vào trong miệng, khổ sở mà ấm áp, đột nhiên hoàn hồn, cơ hồ là nhàng lao ra ngoài cửa, lớn tiếng gào thét, "Cố Viêm Chi, Cố Viêm Chi!"

      Kiều Hi chưa bao giờ có lúc thất thần như vậy, cảm thấy khí lực cả người đều bị rút sạch, Tô Mạt Lỵ sau lưng phảng phất hóa thân thành lệ quỷ, năm ngón tay như nhánh cây khô héo ngừng duỗi đến , gào thét muốn lôi vào vực sâu sâu thấy đáy, đó giống như ngục luyện, làm cho chân mềm nhũn cơ hồ đứng vững.

      Cố Viêm Chi nghe tiếng thét tê tâm liệt phế cách cánh cửa từ phòng ngủ truyền đến, trong lòng mãnh liệt nhảy dựng, gì đó trong tay rơi xuống đất, co cẳng xông vào phòng ngủ.

      Đập vào mắt , Kiều Hi tóc tai bù xù nằm sấp ở bên giường, nước mắt rậm rạp
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 160: Bà Tống được cưới hỏi đàng hoàng
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Bên trong chiếc chén bằng sứ còn hạt cơm nào, nhưng Tần Ngu vẫn hay biết gì, ngơ ngác ngừng gắp khí đưa vào miệng của mình, bộ dạng mất hồn.

      Bên tai đột nhiên vang lên giọng giòn tan của Tống Lãng, “Mẹ à, trong chén hết cơm rồi!”

      Tần Ngu giật mình cái, cúi mắt xuống nhìn, quả nhiên là còn hạt cơm nào nữa, để chén cơm xuống, lúng túng giật giật khoé miệng với Tống Lãng, ánh mắt tránh né tầm mắt của Tống Mạc thoáng nhìn qua, muốn Tống Mạc phát ra khác thường của .

      Nhưng ngờ, vừa đúng lúc đối mặt với ánh mắt tìm tòi của Tống Mạc, Tần Ngu hoảng hốt cúi đầu xuống, hai tay nắm chặt vạt áo.

      Dường như Tống Mạc biết được suy nghĩ của khẽ liếc cái, đưa tay ra lấy chén cháo tới trước mặt của .

      Đầu óc của Tần Ngu rối như bòng bong, nên múc cháo đưa vào miệng theo bản năng để che giấu hoảng hốt của mình, ngờ cháo kia vẫn còn rất nóng, suýt nữa làm cho đầu lưỡi của bỏng rồi.

      “Mẹ, hôm nay mẹ bị làm sao vậy?” Tống Lãng ngoan ngoãn lấy ly nước lại cho Tần Ngu rồi lớn tiếng hỏi.

      Tần Ngu uống ngụm nước, biết là là do miệng bị bỏng hay là do chuyện lúc chiều kia, chỉ cảm thấy vô cũng uất ức, chóp mũi chua xót, dưới đáy mắt dâng trào lên dòng nước nóng hổi.

      Lại thể nào tỏ ra bình thản như có gì được nữa, nhịn xuống nghẹn ngào câu, “Mẹ ăn no rồi”, rồi xoay người nhanh chóng chạy lên lầu.

      Dùng sức đóng sầm cửa phòng lại, cuộn cả người vào trong chăn, cả căn phòng yên tĩnh, nhìn ánh trăng mông lung ngoài cửa sổ, nước mắt nhịn được nữa, lã chã rơi xuống.

      Nhưng mà mấy giây sau, đột nhiên cửa phòng “Cạch…” tiếng có người đẩy cửa ra, Tần Ngu biết là Tống Mạc, bây giờ người mà muốn đối mặt nhất chính là , biết mình như vậy rất trẻ con, nhưng mà trong lòng vẫn cảm thấy vô cùng uất ức.

      Đưa tay lên lau giọt nước mắt, nằm yên trong chăn lên tiếng. Cảm nhận thấy giường lún xuống chút, ngay sau đó, có hai bàn tay khẽ kéo chiếc chăn mỏng người của ra.

      Tần Ngu giận dỗi nắm chặt lấy chăn, muốn nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của mình.

      Vẻ mặt của Tống Mạc hơi cau mày lại, “Làm sao vậy? Ở công ty bị uất ức à?” Mấy người nhân viên ở công ty bóng gió phải là biết, chịu uất ức cũng nhìn thấy.

      Tâm mà Tần Ngu cố gắng che giấu lại bị Tống Mạc câu trúng tim đen, hiểu sao, giọng quan tâm của lại khiến lòng của càng thêm chua xót, nhịn được mà nghẹn ngào thành tiếng.

      Chăn mền trong tay biết nới lỏng ra từ khi nào, chỉ trong chớp mắt, sau lưng truyền tới cảm giác ấm áp, Tống Mạc ôm chặt vào trong lòng mình.

      “Quay lại, nhìn .” Người đàn ông hơi cúi đầu, hơi thở phả vào bên tai hơi nhột nhột.

      Cả người Tần Ngu cứng ngắc lại động đậy, nhưng cũng phản đối, Tống Mạc xoay người của lại.

      Khuôn mặt của người phụ nữ tràn đầy nước mắt, khuôn mặt nhắn trắng nõn cùng với đôi mắt đỏ ửng lên giống như con thỏ uất ức nhìn , giống như chạm vào đáy lòng của , hiểu sao, trong lòng khẽ nhói đau, lại khiến cho có chút hận bản thân, làm cho phải chịu uất ức lớn như vậy.

      Đưa tay lên lau nước mắt thay cho Tần Ngu, Tống Mạc mím môi lại, im lặng lát, trầm giọng , “Ngay mai triệu tập buổi họp báo, khiến cho ai là biết, em phải là ai khác, mà chính là bà Tống được cưới hỏi đàng hoàng."

      Ngón tay mang theo nhiệt
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 161: : Kinh sợ mà nguy hiểm

      Editor: Trà sữa trà xanh

      Lúc d[d[lqd Tần Ngu mở mắt ra, trước mắt mảnh đen nhánh, chỉ có tia ánh sáng chém khí thành hai phần, mơ hồ có thể thấy được bụi bậm lơ lửng trong trung.

      nhức đầu lắm, lại còn hỗn lộn, bên tai chỉ nghe được trận thanh hỗn lộn ở ngoài cửa, còn có tiếng người rống lên, tiếng kêu đau, xem ra, hình như là có người... Đánh nhau.

      ấn huyệt thái dương, cố gắng giữ vững tinh thần, mượn ánh sáng mông lung, mới nhìn thấy ràng mọi vật trước mắt, hình như đây là nhà xưởng bỏ hoang, còn sót lại ít thùng hàng cũ, rách khô, bốn phía tản ra mùi hôi.

      Đây là tình huống gì? Tại sao lại ở chỗ này?

      Chau mày lại tinh tế hồi tưởng, đoạn ngắn mơ hồ chợt lóe qua trong đầu. và Cố Uyển Uyển ăn cơm, vì muốn trốn thoát đám hộ vệ, cải trang trốn thoát, lúc gọi điện thoại cho Cố Uyển Uyển, có người bịt mắt lại, sau đó hôn mê bất tỉnh...

      như vậy, là bị bắt cóc sao?

      Cái nhận thức này khiến tâm của run lên bần bật, cơn ác mộng bị Thẩm Vi Nhi cùng Chương Trình cố ý hãm hại lần trước còn chưa nguôi ngoai, mỗi lần nhớ tới, lòng của vẫn còn sợ hãi, lần này, là ai muốn đưa vào chỗ chết đây?

      , thể ngồi chờ chết, phải nghĩ biện pháp chạy trốn!

      Cắn răng giữ vững tinh thần, nương theo thùng hàng cũ bên cạnh đứng dậy, nhìn vòng xung quanh, trong góc cách đó xa, nhìn thấy cây thiết côn.

      Thân thể như miêu (mèo), phóng bước chân, tới cầm thiết côn xách lên, bày ra tư thế phòng thủ, nín thở đến chỗ cửa sắt kia.

      thanh đánh nhau ở bên ngoài càng ngày càng gần, Tần Ngu hít hơi sâu, kiên trì lên phía trước.

      Bây giờ phải là lúc lùi bước, biết phía trước là địch hay bạn, cái sơ sẩy, cũng đủ khiến rơi vào vách núi sâu thấy đáy lần nữa.

      dừng bước trước cửa sắt, cẩn thận kéo cửa sắt ra tạo khe , ngoài cửa ánh sáng chói mắt chợt chiếu vào, sáng chói, suýt nữa làm mù mắt người, Tần Ngu theo bản năng đưa tay che lại mắt.

      Mấy giây sau, mới thích nghi với ánh sáng chói mắt ngoài cửa, híp mắt nhìn ra ngoài cửa.

      Dưới ánh mặt trời, nhìn thấy mười mấy hai mươi người hỗn chiến, tình cảnh cực kỳ hỗn loạn, mỗi người đều mặc quần áo khác nhau, trong khoảng thời gian ngắn, phân biệt ra tình hình gì, bất quá, nhìn kỹ, trong những người đó, có hộ vệ của .

      Ngực khẽ chấn động, cho nên , giờ phút này bên trong hai đám người
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :