1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô vợ danh môn: Ông xã tổng giám đốc thật kiêu ngạo - Tiểu Yêu Hoan Hoan (185C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 152: giống như người đàn ông bị thần kinh
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Cục cảnh sát.

      Ngoài cửa sổ, bầu trời vẫn còn tối mờ, lúc đó là gần bốn giờ sáng, buổi thẩm vấn chính thức bắt đầu.

      Trong phòng thẩm vấn ở lầu hai, Thẩm Vi Nhi và người đàn ông kia bị nhốt ở hai phòng khác biệt.

      Lựa chọn thời gian địa điểm, thoạt nhìn hết sức vô liêm sỉ nhưng lại hết sức hợp lý, phù hợp với tác phong nhất quán của đội cảnh sát hình . Bị làm với đàn ông suốt đêm, giờ phút này hiển nhiên là Thẩm Vi Nhi mệt mỏi tới cực điểm.

      Tống Mạc ngồi ở phòng nghỉ nhìn chằm chằm vào màn hình theo dõi, từ chỗ này có thể nhìn thấy rất cuộc thẩm vấn.

      Nhưng mà, biểu của Thẩm Vi Nhi, lại ngoài dự liệu của .

      Ánh đèn trong phòng rất sáng, đôi trai xinh đẹp ngồi xuống ở trước mặt ta, người nữ là vốn là nhân viên của đội cảnh sát hình tên gọi là Kiều Hi, người đàn ông là chuyên gia tâm lý rất có tiếng mới từ nước ngoài về tên là Cố Viêm Chi. Còn Thẩm Vi Nhi khẽ mỉm cười đối với hai người, vẻ mặt tuy có chút mệt mỏi, nhưng ánh mắt vẫn rất trong trẻo, cả người thoạt nhìn vẫn vui vẻ xinh đẹp động lòng người như trước kia, giống như người phụ nữ vừa mới bị lăng nhục cách đây lâu phải là ta, tinh thần đề phòng thoạt nhìn có dấu vết được thả lỏng.

      “Xin chào mọi người.” Thậm chí ta còn chào hỏi trước với bọn họ nữa.

      Kiều Hi và Cố Viêm Chi liếc mắt nhìn nhau, hề bị xao động, bắt đầu thẩm vấn.

      "Họ tên?"

      "Thẩm Vi Nhi." Sau cùng còn bổ sung thêm câu, "Các người chắc là từng xem phim do tôi đóng rồi.”

      Kiều Hi lại theo lệ cũ hỏi số câu hỏi căn bản, ta đều hai trả lời lại hết, hề biểu ra chút nào kiên nhẫn, Hơn nữa ta cũng rất thẳng thắn thừa nhận mình dùng thuốc mê để làm cho Tần Ngu hôn mê, còn về phần có phải do ta đưa Tần Ngu , ta mực thừa nhận.

      ta dùng thuốc mê để chụp mê Tần Ngu là thực cần bàn cãi nữa, nhưng ta đưa Tần Ngu , có chứng cứ chứng minh. Tối qua đội cảnh sát hình tới trường tiến hành điều tra, lục soát tìm được ống tiêm thuốc mê ở chỗ hẻo lánh và Thẩm Vi Nhi vứt lại ở khách sạn thế kỷ, ống tiêm thậm chí còn sót lại dấu vân tay của ta, nhân chứng vật chứng đều có, rất ràng, người tiêm thuốc mê cho Tần Ngu chính là ta. Nhưng mà camera của khách sạn bị người khác phá hư vào khoảng thời gian từ tám đến chín giờ tối, đội cảnh sát hình tìm khắp nhưng có dấu vết nào để lại, để chứng minh là Thẩm Vi Nhi trực tiếp đưa Tần Ngu , chỉ dựa vào lời mơ hồ của mình Tần Ngu, thể chúng minh được mình ta thiết kế ra cuộc mưu sát này.

      Cuộc thẩm vấn dường như vào bế tắc, Kiều Hi nhíu mày nhìn chằm chằm vào Thẩm Vi Nhi, xoay xoay chiếc bút ở tay, vẻ mặt nhìn có chút khiến cho người ta hoảng sợ, mặc dù biết người mang Tần Ngu là Thẩm Vi Nhi, nhưng dù sao cũng có chứng cứ, cũng thể làm gì được. Chân tướng ở trước mắt, nhưng lại có cách nào để vạch trần, loại cảm giác này khiến cho có cảm giác hơi thất bại.

      So với vui của , Cố Viêm Chi lại hết sức lạnh nhạt, khẽ dựa vào thành ghế, ngón tay gõ gõ từng nhịp lên bàn.

      có thể giải thích chút, tại sao lại tiêm thuốc mê cho ấy ?”

      Khoé mắt xinh đẹp của Thẩm Vi Nhi nhíu lại, " ta cướp người đàn ông tôi , tôi cũng chỉ tiêm thuốc mê, dạy cho ta bài học nho . Các người phải cho rằng tôi ra tay đấy chứ, giới giải trí là nơi như thế nào, chỉ cần tôi tiêm thuốc mê rồi ném ta ở cái bàn nào đó, tự nhiên, có người đàn ông khác tới dẫn ta , đến lúc đó, thân bại danh liệt, tôi lại là người ngồi mát ăn bát vàng.”

      Nghe như thế, Kiều Hi nhịn được trợn mắt lên ghét bỏ nhìn ta cái, đúng là người phụ nữ bị điên.

      Nhưng mà Cố Viêm Chi lại để ý lời của ta, cười cười, "Giải thích càng tỉ mỉ, chỉ có thể chứng minh trong lòng của chột dạ, đến cùng che giấu cái gì?”

      Kiều Hi đâu nghĩ được Cố Viêm Chi thẩm vấn tuỳ ý như vậy, rồi đột nhiên lại thẳng vào vấn đề.

      Nhưng cách thức này lại rất có hiệu quả, bởi vì vẻ mặt của Thẩm Vi Nhi lại trở nên đăm chiêu suy nghĩ.

      ta trầm mặc lát, rồi đột nhiên lại nở nụ cười. Nụ cười kia vẫn dịu dàng động lòng người, nhưng ràng Cố Viêm Chi nhìn thấy trong mắt của ta chợt loé lên chút đắc ý rất nhanh. Giống như bí mật của mình được che giấu rất lâu, cuối cùng cũng bị người khác phát . Nhưng mà ta những khẩn trương, mà ngược lại còn cảm thấy thích thú.

      người gian xảo, thậm chí có suy nghĩ đùa giai như vậy, so với hình tượng mà ta thể người dịu dàng nhã nhặn ở trong giới giải trí hoàn toàn khác nhau, vẻ mặt như vậy – giống như là phản ứng tâm lý biến thái được che giấu kỹ.

      Người khác biết, nhưng trong lòng Cố Viêm Chi hiểu rất , Thẩm Vi Nhi, rất có thể vào con đường tâm lý biến thái.

      ta trả lời, “Tôi biết các người muốn tôi mở miệng ra lời khai khác, nhưng mà tôi thực có cách nào lý giải được, tại sao cảnh sát các người lại có ý nghĩ kỳ lạ như vậy? Tôi và ta quả là có chút ân oán, nhưng mà, ân oán này, cũng có mãnh liệt tới mức tôi dùng cả tính mạng của mình để giết chết ta. Nếu
      [​IMG]

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 153: Tâm lý biến thái

      Editor: Trà sữa trà xanh

      "Bất quá việc này là trùng hợp ngoài d[d[lqd ý muốn, khó tránh các người chuyện bé xé ra to quá mức." nhàn nhã trả lời, thái dương lại rỉ ra tầng mồ hôi lạnh mỏng.

      "Rất tốt, chúng ta tiếp tục, Chương Trình, , tại sao phải mang Tần Ngu ?" Cố Viêm Chi thờ ơ hé mắt hỏi.

      "Tôi rất thích ấy, ấy mê người như vậy, lần đầu tiên tôi thấy ấy tôi liền thích mình thích ấy, thích đến nổi điên. Đó là vào năm trước, khi đó ấy mới vào giới giải trí, vẫn là nhân vật mới có danh tiếng gì. Tôi cũng phải là đạo diễn, chỉ là người trợ thủ trong tổ kịch. Ngày đó quay phim tới rất khuya, gió rất to, còn có mưa, tất cả mọi người chuẩn bị ra về, tôi phải bất chấp mưa thu thập đạo cụ, người rất lạnh, tay chân tôi đều run, tôi làm hư đạo cụ kịch của tổ kịch, đạo diễn tức giận đánh tôi rất nhiều, nhưng người nào để ý tới tôi, chỉ có ấy, cầm cái dù qua, đưa cho tôi cái áo mưa, ấy thiện lương như vậy, từ khoảnh khắc kia, tôi liền thích ấy. Tôi nghĩ muốn có được , hoàn toàn chiếm lấy ấy." Ánh mắt của Chương Trình rơi vào trong khí mờ ảo hư vô, giống như hồi tưởng lại, khóe mắt đuôi mày đều ấm áp vui vẻ, chỉ là, bên trong nụ cười kia mang theo chút bi thương, giống như là cười khổ.

      " thích ấy như vậy, vì sao lại muốn giết ấy?" Ngày đó khi thăm dò trường, cảnh sát hình phát ở trong biệt thự đất rắc đầy xăng, trong phòng rửa tay, còn dư lại nửa thùng xăng, đó lưu lại vân tay của Chương Trình, mặt đất, cũng có vết cắt khi Chương Trình kéo thùng xăng vào biệt thự. Nếu như phải là muốn giết người, vì sao lại phải phí khí lực lớn như vậy kéo thùng xăng vào trong phòng, ở trong phòng lại rải đầy xăng? Cho nên, cảnh sát hình kết luận đây là mưu sát, Chương Trình chuẩn bị cưỡng bức xong diệt khẩu!

      "Vì cái gì sao?" Khóe môi của Chương Trình đột nhiên nâng lên nụ cười lạnh, quả thực khác trời vực với vẻ ngoài nho nhã của . Giọng của là lạ, giống như đây là cái vấn đề rất buồn cười.
      "Sau khi đóng xong bộ phim kia ấy liền trở nên nổi tiếng, sau khi ấy rời khỏi đoàn phim, tôi cũng dần dần trở thành đạo diễn. Trong lần gặp lại, tôi mời ấy làm nữ chính cho bộ phim của tôi, ấy tùy ý liếc mắt kịch bản cái, chút lưu tình cự tuyệt, , muốn kịch bản tốt nhất, phải là đống giấy vụn vô giá trị, mà đống giấy vụn đó chính là kịch bản tôi hao tốn nửa năm viết ra, lại là giấy vụn. Tôi trong cơn nóng giận, lôi ấy đến toilet, ai ngờ, còn chưa làm gì, liền có đám hắc y nhân xông tới hung hăng đánh tôi trận, bọn họ , là người phụ nữ của Tống tổng. ấy ở trong lòng tôi tốt đẹp như vậy, giống như mảnh bông tuyết trắng noãn, tôi lại ngờ tới, cũng giống những nữ minh tinh khác, cũng bị người ta bao dưỡng d[d[lqd. ấy phá hủy giấc mộng của tôi, tôi muốn giết ấy, như vậy mới có thể tẩy vẩn đục cùng dơ bẩn người , khi đó mọi chuyện mới có thể dừng lại, đây phải là giết chóc, đây là cứu giúp, rồi ấy cảm ơn tôi thôi!" xong lời cuối cùng, mặt Chương Trình, lộ ra thần sắc điên cuồng, ánh mắt của thành kính nhìn hư vô, đôi mắt mang theo vui vẻ nhưng lại làm người ta rét run.

      điên rồi, trình độ biến thái tâm lý của , vượt xa Thẩm Vi Nhi.

      Quá trình thẩm vấn kết thúc, lúc ra phòng thẩm vấn, toàn thân Kiều Hi run rẩy, tim đập nhanh hồi, nhịn được nhíu mày thầm vài câu, "Năm nay có hai tội phạm
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 154: Thực biết xấu hổ
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Đột nhiên Cố Viêm Chi nhếch môi, để đôi đũa ở trong tay xuống, mười ngón tay đan vào nhau để lên bàn, khẽ nghiêng người, nhàn nhã nhìn về phía Kiều Hi, dưới đáy mắt, lên mỉa mai, “Tối qua tắm, óc bị nước vào rồi hả?”

      Kiều Hi sợ run mấy giây, nhất thời đôi mắt mở to tròn xoe, cùng với vẻ mặt rất dịu dàng, thoạt nhìn vô cùng đáng . nhíu mày lại, “Chẳng lẽ tôi đúng.”

      "Đương nhiên." Đôi mắt đen nháy của Cố Viêm Chi lên nụ cười thản nhiên, “Bị người khác uy hiếp trong những lúc lơ đãng thể ra tình nguyện hoặc phản kháng, em hãy nhớ lại quá trình thẩm vấn ngày hôm qua , suốt cả quá trình thẩm vấn, Chương Trình có lộ ra chút phản kháng hay là dùng ám hiệu nào đó để phát tín hiệu cầu cứu với chúng ta ?”

      Kiều Hi đưa tay lên đặt ở dưới cằm, chớp chớp mắt nghiêm túc , “Đúng là có, ta vô cùng thản nhiên, thoạt nhìn giống như là chuẩn bị sẵn sàng để chết.”

      Cố Viêm Chi vỗ tay phát ra tiếng, "Cho nên, Thẩm Vi Nhi đúng là bắt được điểm yếu này của ta, thời gian gần đây Chương Trình gặp vấn đề bị đả kích rất nặng nên khiến cho tâm lý ổn định của ta càng trở nên trầm trọng hơn, khiến cho ta đánh mất ham muốn được sống. Đúng lúc này, Thẩm Vi Nhi tìm được ta, rồi muốn thực giao dịch với ta, nội dung của giao dịch – chính là muốn Chương Trình giết chết Tần Ngu giúp ta, hơn nữa phải ôm hết mọi tội trạng về mình. Đương nhiên, nhất định là Thẩm Vi Nhi cho ta lợi ích gì đó ta mới động lòng, mới khiến cho ta làm việc cho ta cách trung thành như vậy.”

      Lúc phân tích vụ án, Cố Viêm Chi luôn rất nghiêm túc và cũng rất chuyên tâm. Mái tóc đen như mực, gương mặt đẹp trai sáng sủa như ngọc, hai cặp lông mi rất dài, đẹp như tranh vẽ, đôi mắt đen nhánh yên lặng nhìn chằm chằm về phía trước, sóng mũi rất cao, đôi môi mỏng khẽ mở, khoé mắt nheo lại, thoạt nhìn có chút hơi ngạo mạn và kiêu căng, nhưng mà nhìn vẫn rất đẹp mắt.

      Ánh mặt trời chiếu nghiêng vào từ lớp thuỷ tinh ở phía sau lưng , chiếu vào mái tóc và bả vai của người đàn ông, khiến cho cả người như được bao phủ trong tia ánh hào quang, chiếc áo sơ mi màu trắng và chiếc quần tây màu đen, càng làm tôn lên khuôn mặt trắng trẻo đẹp trai của .

      thể , lúc người đàn ông này thể ra năng lực rất chuyên nghiệp của mình, hào quang rất sáng chói.

      Kiều Hi nhìn nhất thời có chút rung động, rồi lại thấy ngón tay thon dài và đẹp đẽ của Cố Viêm Chi búng lên trán cái, “Đừng có thất thần vào những thời điểm như thế này, tôi rất khó chịu.”

      Kiều Hi nhìn nhanh chóng thu hồi lại ngón tay đẹp đẽ của mình dưới ánh mặt trời sáng long lanh, nhịn được bĩu môi cái, đưa tay xoa xoa chỗ mà người đàn ông vừa búng lên, “ đối xử với tôi như vậy, tôi cũng cực kỳ khó chịu.”

      "Em cần phải giả vờ yếu ở trước mặt của tôi, trong mắt của tôi em chính là người đàn ông, tin chắc là búng như vậy khiến em đau đớn chút nào cả.”

      Kiều Hi nhìn khuôn mặt bình tĩnh, dịu dàng và khẽ nở nụ cười của , hào quang rất sáng chói? Sao mới vừa rồi lại cảm thấy có hào quang sáng chói? Ồ, nhất định là do hôm nay ánh nắng mặt trời quá gay gắt nên khiến bị hoa mắt.

      Cố Viêm Chi liếc mắt nhìn thấy chuẩn bị nổi giận, mấp máy môi, “Cơm nguội hết rồi, em mau ăn cơm .”

      quên chuyện bị ném qua vai, mà chỉ dùng đúng có chiêu, ném khiến cho phải nằm liệt giường suốt tuần lễ, vẫn còn nhớ rất , lần đầu tiên gặp mặt dùng lễ nghi đó để chào hỏi thân thiết với , khiến bị sỉ nhục, phải nằm giường bệnh hết nửa tháng, đây là bóng ma rất lớn trong cuộc đời của . Mà bây giờ nhìn hai tay của nắm chặt nhìn chằm chằm, chứng minh là lại bắt đầu ngứa tay, đại trượng phu co được giãn được, đối với con mèo Kiều Hi hay xù lông này, vẫn nên vuốt lông cho tốt mới được.

      Kiều Hi nhìn vẻ mặt hậm hực và u ám của , trong nháy mắt, tức giận ở trong lòng cũng tiêu tán hơn phân nửa, buông tay ra, dùng vẻ mặt khiêu khích nhìn Cố Viêm Chi cái, ánh mắt kia giống như muốn - - nhóc con, sợ rồi sao…

      Trong lòng Cố Viêm Nghi hơi hậm hực uống ngụm nước, Kiều Hi tuyệt đối là người phụ nữ thô lỗ và đáng sợ nhất mà quen biết.

      Sau đó Kiều Hi mới tiếp tục ăn cơm, suy nghĩ cũng tập trung vào vụ án, “Vậy xem, Chương Trình bị đả kích gì mà khiến ta còn ham muốn sống nữa, Thẩm Vi Nhi cho ta lợi ích
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 155: Này phải là nụ hôn đầu tiên của nhỉ?

      Editor: Trà sữa trà xanh

      Nơi ở của Chương Trình như vậy, hoàn toàn khác xa với mọi tưởng tượng trong đầu Kiều Hi.

      đường tới làm tốt công tác chuẩn bị, nghĩ mình thấy nơi ở điển hình của những người đàn ông độc thân lại làm biếng, giày vớ cùng quần thành đống, thậm chí tất thối còn quăng bàn d[d[lqd cơm.

      Nhưng thực tế, nơi ở của chỉ là căn nhà trọ hết sức bình thường, căn phòng chìm trong hai màu trắng đen, gian yên tĩnh ảm đạm, vừa vào, liền có loại cảm giác đè nén như hình với bóng, lạnh lẽo vô cùng.

      Bất quá phòng ở được dọn vô cùng sạch , nếu như phải do hai tháng nay có ai ở, Kiều Hi tin tưởng, nơi này nhất định hạt bụi.

      Vách tường trắng như tuyết, sắc rèm cửa sổ trắng như tuyết, sàn nhà cùng với ghế sô pha đều trắng như tuyết, cả căn phòng như chìm vào màu trắng, làm người ta biết lý do gì lại khiếp sợ, Kiều Hi nhịn được rụt cổ cái, sau lưng Cố Viêm Chi tiến vào. Chỗ này giống như phòng chứa xác, người bình thường khi sống trong nơi này cũng hóa điên thôi.

      Phòng ngủ khác với phòng khác, lấy màu đen làm chính, ga giường màu đen, bàn sách màu đen, bàn sách có xấp thư, phía nhất ghi là “Các yếu tố để trở thành đạo diễn”. Ngoài ra, còn có máy laptop và hai thứ, cốc sứ và ly thủy tinh. Trong góc có đôi dép màu xanh đậm cùng đôi giày thể thao được đặt chỉnh tề, cái thùng rác đặt ở bên.

      Cố Viêm Chi nhìn vòng xung quanh, "Thích sạch , cưỡng bách chứng, nội tâm có dấu hiệu bạo lực, thích giết chóc nhưng tính tình nhát gan nên liên tục đè nén cỗ xúc động này, tâm lý biến thái của nảy sinh vào năm năm trước."

      Kiều Hi trợn con mắt lớn, thích sạch cùng cưỡng bách chứng hai điều này có thể nhìn ra, bởi vì từ lúc vào cho đến bây giờ, mỗi chỗ ở nơi này đều sạch làm người ta giận sôi gan, từ sàn nhà đến ga giường, thậm chí tìm ra sợi tóc, ngay cả thùng rác còn soi bóng người, cho dù lâu ngày ở nhưng trong mọi khe hở đều sạch vết bẩn. Mà phương hướng sắp đặt chăn mền và phương hướng bày dép giày chỗ nào lên người đàn ông này có chứng cưỡng bách cực kỳ d[d[lqd mãnh liệt. Còn nội tâm có dấu hiệu bạo lực, tâm lý biến thái từ khi nào, làm sao ta có thể suy đoán ra? Thông qua phỏng đoán tâm lý của Chương Trình sao?

      Tựa hồ là phát giác ra nghi vấn của , Cố Viêm Chi rút ra cuốn sách dưới cùng trong xấp thư trong bàn ra, sách viết ( trăm phương pháp giết người), Kiều Hi hít mũi cái, ra đầu mối giấu ở dưới cùng đống sách. Thân thể cao lớn thẳng tắp của Cố Viêm Chi nhoáng cái trước mặt , thấy ta chuyển dời đến giá CD bên cạnh, từ bên trong tiện tay rút ra cái CD, trực tiếp ra trước mặt Kiều Hi, mặt ngoài CD là hình ảnh máu văng khắp nơi, những đường máu tạo thành cái tên to-- ( huyết sắc giang hồ ).

      Đáy mắt của Cố Viêm Chi xuất đắc ý mà kiêu căng, "Chỉ cần mang theo đầu óc quan sát tốt, liền có thể tìm ra nguyên nhân."

      Kiều Hi trừng mắt nhìn , tiến đến, đếm xỉa tới nhìn chằm chằm gò má của , đưa tay tùy ý kẹp ra cái CD, "Đắc ý gì hả, chẳng lẽ tâm lý biến thái của Chương Trình bắt đầu từ mười năm trước cũng có thể nhìn ra sao?"

      "Đương nhiên là , đây là thường thức tâm lý phạm tội cơ bản. Tâm lý biến thái bình thường đều nảy sinh trong thời kỳ trưởng thành, mà biến thái đến cái trình độ này, bình thường cần năm đến mười năm, nên trở về xem nhiều sách ."

      Khinh bỉ, cực kỳ khinh bỉ!

      Kiều Hi nhìn chằm chằm Cố Viêm Chi mấy giây, muốn nổi giận, đột nhiên trông thấy đường cong gò má Cố Viêm Chi căng thẳng ít, ngay sau đó, trong tay buông lỏng, liền thấy Cố Viêm Chi đưa tay nhanh chóng lấy lại đĩa CD trong tay thả lại kệ CD, xoay người kéo .

      Kiều Hi phen hất tay của ra, thần sắc quái dị liếc cái, "Làm gì vậy! phải là tôi nên quan sát tốt sao?" hấp tấp chạy về bên cạnh giá CD, rút ra nhiều đĩa CD.

      Rủ xuống con mắt nhìn, Kiều Hi liền ngẩn ra.

      Cái này... Tại sao đều là phim hành động nha, hơn nữa, nhìn hình ảnh, cảm
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 156: Trợ lý nhảy dù
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Ngón tay của Cố Viêm Chi đặt lên tay vịn của ghế sô pha gõ gõ theo nhịp, “Thứ nhất, bức di thư này có phải là tự tay ta viết hay là người khác ép ta viết? Thứ hai, trong di thư ngoài mẹ của ta ra tổng cộng còn nhắc tới mấy người phụ nữ nữa? Thứ ba, cuối di thư ta có viết là có người giúp ta chăm sóc mẹ, người kia là ai?”

      Sắc mặt Kiều Hi cũng thay đổi trở nên nghiêm túc, như suy nghĩ điều gì nhìn chằm chằm vào , lông mày nhíu lại, rất ràng là suy nghĩ cách nghiêm túc, mấy giây sau, nhấc cánh môi, “Thứ nhất, di thư là , thứ hai, trong di thư ta nhắc tới tổng cộng có hai người phụ nữ nữa, thứ ba, cuối cùng là người chăm sóc mẹ ta, rất có thể là Thẩm Vi Nhi, nhưng mà cũng chỉ là suy đoán của tôi thôi.” Die nd da nl e q uuydo n.

      Đôi mắt hẹp dài của Cố Viêm Chi khẽ lộ ra vui vẻ, “Rất vui vì cuối cùng nhìn thấy em bắt đầu biết động não.” Đột nhiên đứng dậy khỏi ghế sô pha, rất hứng thú nhìn về phía Kiều Hi, “ chút, những điều này sao em nhìn ra.”

      “Trước tiên là về di thư. Thứ nhất, Chương Trình sớm ý định tự sát, mà trước kia tự sát viết di thư gửi cho mẹ mình cũng là chuyện thường tình, cho nên tồn tại của bức di thư này rất hợp tình hợp lý, thứ hai bức thư này tình cảm rất chân thành, mỗi câu đều lộ ra nội tâm đau khổ và tuyệt vọng, phản ứng tình cảm rất kịch liệt, khi người khác ép ta viết ra thể nào thể được cảm xúc nội tâm cách tự nhiên như vậy, cũng giống như chúng ta vậy, nếu như có người cầm dao kè cổ , có tâm tư để nhớ lại những đau khổ của mình ?” xong đoạn thứ nhất, Kiều Hi nhìn chằm chằm Cố Viêm Chi, giống như là học sinh nghiêm túc nghe giảng, đáy mắt đầy chờ mong được tán thành.

      Cố Viêm Chi liếc nhìn cái, cũng vội đưa ra lời bình luận, “Tiếp tục.”

      “Thứ hai, trong di thư ta có nhắc tới ta thích, ở đây ta nhắc tới chắc hẳn là Tần Ngu, sau đó ta nhắc tới đều là người phụ nữ, người phụ nữ ở đây, là chỉ người phụ nữ khác.”

      "Nguyên nhân?" Cố Viêm Chi nhìn chằm chằm vào Kiều Hi, ánh mắt có chút tán thành. Chi tiết này rất ít người có thể phát , có lẽ phần lớn mọi người đều cho rằng hai người phụ nữ xuất trước và sau đều là Tần Ngu, bởi vì người phụ nữ lần thứ hai xuất , Chương Trình có nhắc tới “ ta rất nhanh biến mất khỏi thế giới này”, rồi sau đó Chương Trình quả thực cũng hạ thủ đối với Tần Ngu, tất cả những chuyện này thoạt nhìn đều rất logic, thế nên mọi người mới bỏ quên khác nhau giữa hai người này.

      Kiều Hi chớp mắt mấy cái, "Cái này đều là do giác quan thứ sáu của tôi, cũng biết đó, giác quan thứ sau của phụ nữ cũng rất chuẩn.”

      Trong nháy mắt tán thành dưới đáy mắt của Cố Viêm Chi biến mất còn chút dấu vết, “Đừng với tôi kết luận thứ ba của em cũng dựa vào cảm giác của giác quan thứ sáu có chút căn cứ nào nữa đấy.”

      “Đương nhiên là phải, căn cứ vào suy luận lúc trước của , Thẩm Vi Nhi cho Chương Trình lợi ích nào đó nên ta mới cam tâm tình nguyện nhận hết mọi tội lỗi, lợi ích gì mà có thể khiến cho Chương Trình động lòng? Người có thể tác động tới nội tâm của Chương Trình chỉ có thể là người thân, người kia chính mà mẹ của Chương Trình, Thẩm Vi Nhi đồng ý chăm sóc cho mẹ Chương Trình, chấm dứt mối lo lắng của Chương Trình trước khi chết, cho nên Chương Trình mới đáp ứng cầu của Thẩm Vi Nhi, phải sao?”

      "Còn gì nữa ?" Die nd da nl e q uuydo n.

      " còn nữa." Kiều Hi nhún vai, bộ dạng giống như đó là chuyện hiển nhiên, suy luận mới vừa rồi ngay cả chính cũng nhịn được mà muốn vỗ tay khen bản thân mình, biểu xuất sắc như vậy, tự cảm thấy vô cùng hoàn mỹ rồi.

      Cố Viêm Chi yên lặng chớp mắt cái, giơ tay lên đỡ trán, “Quả nhiên là tôi đánh giá năng lực của em quá cao.”

      “Phân tích tâm lý tội phạm cũng phải là phương diện mà tôi am hiểu.” Kiều Hi nhướn mày.

      Cố Viêm Chi nhắm hai mắt lại, lúc này mới mở miệng , giọng hơi trầm thấp, “Tình cảm, là thứ mà khoa học thể đưa ra phán đoán được, còn nữa giác quan thứ sáu trong miệng của em, cũng hề có căn cứ khoa học. Nếu như chỉ dựa vào những thứ lập lờ nước đôi này mà đưa ra kết luận, có vô số án oan.” Dienx dandf Kê quyu dong.

      Kiều Hi đúng sai, chỉ nhìn , chờ phân tích cách chuyên nghiệp.

      “Di thư là , bởi vì chữ viết rất trôi chảy, tất cả các nét bút, cách hành văn đều rất liền mạch, ngoại trừ mấy chữ viết cuối cùng hơi viết ngoáy - - bởi vì tới cuối cùng tâm tình của ta trở nên kích động. Nếu như bị ép buộc, phần lớn chữ viết bị ngắt quãng hoặc viết nhầm. Tiếp theo, bức di
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :