1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô vợ danh môn: Ông xã tổng giám đốc thật kiêu ngạo - Tiểu Yêu Hoan Hoan (185C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 147: đường tai to mặt lớn

      Editor: Trà sữa trà xanh

      xuất của Tần Ngu, giống như trái bom lớn nện xuống giới giải trí, kim bài tốt nhất, người đại diện tốt nhất, kịch bản tốt nhất, đều dành cho .

      như là con ngựa đen, nhanh chóng vọt vào tầm mắt của công chúng.

      Chỉ dựa vào bộ phim đầu tiên của minh “Thiên Hành”, Tần Ngu làm dậy sóng lớn, vẻ bề ngoài xuất chúng, tinh khiết và quyến rũ còn dung hợp hoàn hảo trong , thân hình mỹ lệ, tựa như trăng sáng, làm người ta tặc lưỡi tán thưởng, hơn nữa tác phong của lão luyện mà cay độc, như thanh dao sắc bén được rèn trong lửa ngàn năm, trong khi diễn, làm cho nhân vật của mình sống động như , ai xem qua bộ phim “Thiên Hành” kia, mọi người đều cảm thấy chính là Thiên Hành, chỉ có mới làm được như thế, thay bất kì người nào vào đều diễn ra phong thái ấy. diễn, hay vai diễn của , đều khiến người xem thể quên được, ngay cả người đại diện kim bài cho tới bây giờ khen ai Trần Yên cũng , trời sinh là diễn viên nổi tiếng, muốn nổi tiếng cũng được.

      Tần Ngu chỉ mới diễn xong bộ phim đầu tay mà làm khuynh đảo làng giải trí, nhanh chóng bộc lộ tài năng, kĩ thuật diễn xuất của , so với Thẩm Vi Nhi lúc trước chỉ có hơn chứ kém.

      Vẻn vẹn thời gian năm, từ người vô danh tiểu bối bò lên trở thành người tai to mặt lớn, có thể truyền kỳ trong giới diễn xuất.

      Hồng nhan luôn gặp nhiều thị phi, còn scandal ít vô cùng, con đường lại bằng phẳng, có ít người suy đoán, sau lưng thế lực cường đại, chính là nhờ thế lực này, làm cho ở trong giới văn nghệ sĩ vượt mọi chông gai, đánh đâu thắng đó, lùi bước. Còn thế lực sau lưng là ai, quá nhiều suy đoán, nhưng ai cũng nghĩ là vị đại cá sấu Tống Mạc tay thao túng giới diễn nghệ.

      Lúc nghe được báo cáo này, Tần Ngu nằm đùi Tống Mạc đắp mặt nạ.

      Nghe được lí do thoái thác lần này, nén cười, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm , "Bọn họ đều là kim chủ của em, thấy thế nào?" Bởi vì đắp mặt nạ, chuyện có chút lưu loát, giọng hết sức mềm mại, giống như làm nũng.

      ngẩng đầu khỏi sách, liếc nhìn cái, nhíu mày, " nghe em cái gì, giọng của em vặn vẹo quá ."

      Tần Ngu trầm mặc mấy giây, phen tháo mặt nạ ra, nổi trận lôi đình từ ghế salon nhảy dựng lên, "Giọng của mới vặn vẹo!"

      Tống Mạc lẳng lặng nhìn chằm chằm , "Đại di mụ của em lại tới sao?"

      Tần Ngu hừ lạnh tiếng, " dám quản em, khuya hôm nay ngủ ở ghế sô pha !"

      Trong ti vi giọng nữ duyên dáng còn báo cáo, nếu như mọi người có thể nhìn thấy bộ dạng trước mắt này, nhất định hận chết chính mình quá ngu xuẩn, nhất định bọn họ tưởng tượng nổi, bọn họ cho rằng Tống Mạc bao dưỡng Tần Ngu, thực tế là chính là vợ của Tống Mạc, mà người mà bọn họ vốn cho rằng lạnh lùng như băng có tình người thiếu tổng Tống thị, bây giờ giống như con chó to lớn vô tội mà thảm thương, bị vợ vô tình đuổi phải xách chăn mền ngủ ghế sô pha.

      ―――

      Studio.

      Tần Ngu gần đây tiếp nhận vai mới, là bộ phim của đạo diễn Trần Kiếm, kịch bản chê gì được, điều duy nhất làm người ta hài lòng, chính là tồn tại của Thẩm Vi Nhi.

      Trong bộ phim này, bất hạnh, lại là nữ chính, Thẩm Vi Nhi là nữ phụ, tuy mới đến giới giải trí, nếu so sánh với Thẩm Vi Nhi, đương nhiên là nổi tiếng bằng, nhưng là người của Tống Mạc, lúc trước chỉ câu hời hợt muốn diễn bộ phim này, Tống Mạc hai lời, liền tóm vị trí nữ chính của Thẩm Vi Nhi xuống. Đối với chuyện này, Thẩm Vi Nhi liên tục canh cánh trong lòng, ta cũng phải là người dễ bắt nạt gì, trong lúc chụp ảnh, người phụ nữ này trong tối ngoài sáng ngáng chân Tần Ngu ít, bất quá, Tần Ngu cũng phải là quả hồng mềm mặc cho người bóp, huống chi, có Tống Mạc che chở , Thẩm Vi Nhi cũng chiếm được bao nhiêu lợi ích.

      Cho nên khi mới vừa vào studio,
      [​IMG]

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 148: Mưu sát
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Bộ phim ‘Tình Thâm” này quay khoảng ba bốn tháng, từ lần trước Tống Mạc xuất ở trường quay cảnh cáo Thẩm Vi Nhi, sau đó ta an phận hơn nhiều, tiếp tục trêu chọc Tần Ngu nữa, thậm chí nhìn thấy hận thể kiếm đường vòng mà . Tần Ngu cũng phải là người chuyên gây chuyện thị phi, vui vẻ thoái mái, gần hai tháng nay, đặt tất cả tâm trí và sức lực vào chuyện quay phim.

      Tối ngày hôm qua ‘Tình thâm’ vừa mới đóng máy, khuya hôm nay đoàn làm phim muốn tổ chức tiệc chúng mừng.

      Tần Ngu vốn thích tham dự những tiệc như vậy, cho nên ai dám nài nỉ gì nhiều, nhưng nghe đêm nay Tống Mạc cũng tới, sợ những người phụ nữ khác sử dụng thủ đoạn gì đó quyến rũ , cho nên vẫn theo. Dù sao, ở trong cái vòng luẩn quẩn này thời gian, thế giới giải trí đầy cạm bẫy và những điều thối nát, cũng sớm được lĩnh hội rồi.

      Buổi tiệc chúc mừng được tổ chức tại khách sạn Thế Kỷ.

      Lúc gần bảy giờ tối, Tần Ngu và Tống Mạc trước sau vào khách sạn cách nhau thời gian ngắn.

      Lúc vào, dường như hấp dẫn tất cả mọi ánh mắt, vô số người chen lên phía trước, bao vây hai người ở phía trong, tạo thành vòng tròn .

      trường buổi tiệc chúc mừng toàn là giầy tây, quần áo lộng lẫy, bóng lộn. Trong trường hợp này, là tiệc chúc mừng, chẳng bằng là mọi người nhân cơ hội này, tất cả những minh tinh và đạo diễn cùng tụ tập lại chỗ, chỉ cần ai có thủ đoạn, có kịch bản tốt dễ như trở bàn tay, nổi tiếng sau đêm phải là chuyện thể xảy ra.

      đám diễn viên ngôi sao vây quanh người của Tống Mạc, thiếu người đẹp, béo gầy đều có, tất cả đều có ý tứ sâu xa.

      Bên cạnh của Tần Ngu phần lớn đều là đạo diễn, muốn mời làm nữ chính trong phim của mình, bây giờ, cái tên Tần Ngu này, chính là bảo chứng cho tỉ lệ người xem, ai cũng mong muốn có được.

      Tần Ngu vất vả mới kiếm được cớ để gạt những người bên cạnh mình ra, chuẩn bị qua xem những oanh oanh yến yến vây quanh bên cạnh Tống Mạc, nhưng mà mới cầm ly rượu lên vừa nhấc chân lên, thấy người phụ nữ có dáng người yểu điệu xuất trước mặt của Tống Mạc.

      Trong lòng Tần Ngu hơi ngẩn ra, dừng bước chân lại, người phụ nữ kia… Nhìn quen quen.

      Tập trung nhìn mấy giây, đột nhiên mới nhớ ra, người có gương mặt trong sáng nhưng lại có chút lạnh lùng kia, phải là Lâm Lam là ai?

      Tại sao Lâm Lam lại xuất ở đây?

      đứng trong đám người xa nhìn cảnh tượng này, dường như Lâm Lam và Tống Mạc trò chuyện rất vui vẻ, gò má của Tống Mạc mặc dù vẫn lạnh lùng như trước, nhưng vẻ mặt lại có kiên nhẫn, còn Lâm Lam dường như nở nụ cười thản nhiên, đôi môi khi đóng khi mở, biết là điều gì.

      Nghề nghiệp của Lâm Lam khiến cho ta có chút mẫn cảm, có lẽ nhận ra cái nhìn chăm chú của Tần Ngu, ta nghiêng đầu lại, vẻ thèm để ý liếc nhìn cái, khoé môi nở nụ cười xinh đẹp, ánh mắt loé lên vui vẻ, ràng đó là khiêu khích cách trắng trợn!

      Khiêu khích? Mặc dù và Lâm Lam đều là người trong cùng nghề, nhưng cũng chưa từng hợp tác, có thể là nước sông phạm nước giếng, vậy tại sao người phụ nữ này lại khiêu khích ?

      Tần Ngu như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm vào nét mặt của người phụ nữ kia, đôi mắt, dần dần tối lại.

      Ai ngờ, người phụ nữ này cũng rất nhanh thu hồi ánh mắt, bước lên bước, ghé vào tai của Tống Mạc, biết điều gì đó, chỉ thấy Tống Mạc nhíu mày lại, sau đó biến mất khỏi tầm mắt cùng với bóng dáng của Lâm Lam.

      Tần Ngu chỉ chớp mắt cái, lúc mở mắt ra, thấy bóng dáng bọn họ chợt xuất ở khúc quanh cầu thang.

      lầu đều là phòng khách, bọn họ đó làm gì? Trong lòng Tần Ngu giật mình, phải là...

      Ngón tay cầm ly rượu nắm lại chặt, chẳng lẽ tối nay Tống Mạc muốn tới chỗ này là vì người phụ nữ này?

      Tần Ngu còn quan tâm tới cái gì gọi là đúng mực nữa, mấp máy môi, đặt ly rượu xuống, chuẩn bị về phía mà hai người mới rời khỏi.

      chưa được mấy bước, đột nhiên có bóng người xuất ở ngay trước mặt của .

      Tần Ngu hơi vội chút, nên suýt nữa đụng vào.

      Là Thẩm Vi Nhi mặc bộ lễ phục màu trắng, ngón tay mảnh mai được sơn màu đỏ
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 149: : Người đàn ông quá biến thái!

      Editor: Trà sữa trà xanh

      Phòng 209, chóp mũi của người phụ nữ chỉ cách người đàn ông tấc, ngón tay nhàng níu lấy cà vạt của đàn ông, con mắt xinh đẹp của lẳng lặng nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt, nhếch mắt, giống như con mèo quyến rũ người, cánh môi khẽ mở, giọng so với bóng đêm còn quyến rũ hơn, " cảm thấy thế nào?"

      Đôi mắt thon dài đen nhánh của Tống Mạc lạnh lùng nhìn chằm chằm vài lần, đột nhiên rời khỏi, ngồi thẳng người, " là sát thủ."

      "Còn gì nữa ?" Lâm Lam phiền muộn cũng giận, đứng dậy, thờ ơ sửa sang váy áo, lông mi rũ xuống, giọng nhạt giống như ao thu thủy, thậm chí còn nở nụ cười thản nhiên.

      "Người kia ra bao nhiêu tiền? Tôi có thể ra tiền nhiều hơn." Tống Mạc nhìn chằm chằm người phụ nữ sâu lường được trước mắt, đôi mắt trở nên sâu và đen hơn.

      "Tống tiên sinh cảm thấy tôi thiếu tiền sao?" Lâm Lam cười khẽ tiếng.

      " có ai chê tiền cả, cho tôi biết người kia là ai, tôi có thể đưa cho gấp mười lần giá kia."

      Lâm Lam gì, ánh mắt dừng lại ở mặt Tống Mạc, giống như là nhìn , như từ bóng hình nhớ tới bóng dáng người khác.

      Người kia là cho mạng sống còn giáo dục , từ mười ba tuổi liền bắt đầu thích , coi như là lên núi đao xuống biển lửa, chỉ cần câu, đều nguyện ý làm theo, còn tiền sao? quan tâm, thế giới này, có cái gì có thể khiến phản bội , coi như là mất sinh mạng cũng thể.

      "Xem ra, Lâm tiểu thư là người rất trung thành." Tống Mạc cũng nhìn chằm chằm vào , đáy mắt như cái đầm sâu thấy đáy, "Cho nên, hôm nay tôi thể chết sao?"

      "Tôi chưa từng muốn giết ."

      "Sợ là muốn giết cũng giết được, Lâm tiểu thư có biết hôm nay ở chỗ này tôi sắp xếp bao nhiêu người ?"

      Khóe môi của Lâm Lam luôn chứa đựng nụ cười vui vẻ lẳng lặng nhìn , "Tôi đương nhiên biết, bất quá, Tống tiên sinh nhằm vào lầm người rồi, hôm nay tôi đến, phải là tới giết người, mà là đến xem màn kịch vui."

      Tống Mạc rủ con mắt xuống nhìn chất lỏng lay động trong ly, nhếch môi, hơi thể trở nên lạnh lẽo, "Ai, diễn cái gì?"

      "Chắc Tống tiên sinh còn biết, vợ của vừa mới bị người khác mang ." Người phụ nữ nhàng linh hoạt.

      Ngón tay thon dài lay động ly rượu đột nhiên dừng lại, Tống Mạc chợt ngẩng đầu lên, ánh mắt đen nhánh sắc bén nhìn Lâm Lam, "Các người dám động đến ấy?"

      "Tôi rồi, Tống tiên sinh nhằm vào sai người rồi, người kia phải là ta, là Thẩm Vi Nhi."

      Tin tức của sát thủ luôn nhanh nhất và chính xác, Tống d--dl;qd Mạc biết tại sao Lâm Lam phải với những thứ này, nhưng biết , người này dối.

      Trong nháy mắt, lông mày sít sao nhăn đứng lên, mạch nước ngầm trong đáy mắt bắt đầu khởi động, đoàn lửa cháy, hừng hực bùng cháy!

      Người phụ nữ Thẩm Vi Nhi này, chẳng lẽ quên cảnh cáo của rồi sao!

      Nhớ đến ta trong ngày thường hay bí mật làm vài thủ đoạn sau lưng, Tống Mạc hé mắt, ly rượu trong tay bị bóp nát giòn giã, trong đống thủy tinh nát có vài giọt máu rơi xuống mặt đất, Tống Mạc mặt đổi ra khỏi phòng, cùng lúc đó lấy điện thoại di động ra, "Hứa Văn, lập tức phái người đến phòng quan sát mang mọi hình ảnh của Tần Ngu về đây!"

      ―――

      Tần Ngu chậm rãi mở mắt ra.

      Trong gian phòng to, xa hoa trang hoàng, dưới ánh đèn màu vàng nhạt, giường dây thừng rơi lả tả, còng tay, khóa cao su, ngọn nến, roi, vòng treo còn có chút thứ gì đó Tần Ngu chưa bao giờ thấy qua,
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 150: Điên cuồng trừng phạt
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Tại phòng nào đó lầu hai của khách sạn thế kỷ.

      Tống Mạc đứng thẳng lưng ở trước cửa sổ, đầu ngón tay có kẹp điếu thuốc, làn sương trắng lượn lờ trước khuôn mặt tuấn của , nếu như nhìn kỹ, căn bản hề phát ra được bàn tay của run rẩy dưới khuôn mặt lạnh lùng tối tăm kia.

      biết tại sao chưa từng trải qua cảm giác như thế này, vô cùng bất an và lo lắng, giống y như lần bị trúng đạn ở thành phố Tề, dường như mỗi giây trôi qua đều cảm thấy yên lòng.

      Trong đầu ngừng xuất những hình ảnh và tin tức đáng sợ, ngừng dâng lên ở trong lòng , khiến cho như sắp nghẹt thở.

      Nếu như, những hình ảnh kia đều trở thành , cứu được Tần Ngu, nên làm sao bây giờ? Bây giờ, hoàn toàn thể rời bỏ được, thể nào tưởng tượng nổi, nếu như vui vẻ đáng như vậy ở bên cạnh, cuộc sống của như thế nào nữa.

      đoạn tàn thuốc lá từ đầu ngón tay rơi xuống, rất im hơi lặng tiếng, Tống Mạc nhìn ra xa, thời gian từng giây từng phút trôi qua, khủng hoảng tới mức hút thuốc lá ngừng.

      Đột nhiên, có tiếng đạp cửa vang lên trong căn phòng vắng vẻ, dường như là chỉ trong nháy mắt Tổng Mạc chuyển mắt nhìn, đến khi nhìn người mới tới, trong nháy mắt dưới đáy mắt của người đàn ông trở nên tối sầm lại, tia oán hận kia, hề che giấu chút nào, dâng trào lên trong mắt.

      Tàn thuốc trong tay của bị ném xuống đất, nhấc chân lên day day vào tàn thuốc, Tống Mạc thay đổi sắc mặt tới, lạnh lùng nhìn Thẩm Vi Nhi rất chật vật, tóc tai lộn xộn, “, Tần Ngu ở chỗ nào?”

      Thẩm Vi Nhi gần như tham luyến nhìn , đôi mắt kia tràn đầy vẻ dịu dàng, nhưng khi nghe thấy hai chữ Tần Ngu kia, đôi mắt của ta loé lên vẻ tuyệt vọng, trở nên ngoan lệ, khoé môi thoáng nở nụ cười chế nhạo, ngước cằm lên nhìn Tống Mạc, “ ta? À, tin là lúc này, ta được dục tiên dục tử, hầu hạ ở dưới thân người khác.”

      Mấy lời này giống như cái gai nhọn, đâm thẳng vào trong tim của Tống Mạc, khiến cho tim của đau nhói.

      Nhíu nhíu mày lại, vẻ mặt của càng trở nên lạnh lùng hơn, đôi môi mím thành đường, cố nén lửa giận lại nắm cằm của Thẩm Vi Nhi nâng lên, “ cho tôi biết bây giờ ấy ở đâu!”

      Thẩm Vi Nhi bị đau nhói, sức lực của người đàn ông này vô cùng đáng sợ, giống như thực muốn bóp nát cằm của ta, ta kêu lên tiếng, rồi cam lòng nhìn về phía người đàn ông, nhịn đau cười thành tiếng, “Em biết gì hết.”

      Người phụ nữ kia bị người đàn ông khác vấy bẩn, người phụ nữ từng bị người đàn ông khác ngủ, Tống Mạc cần nữa. chiếm được, Tần Ngu cũng đừng mơ chiếm được! Hơn nữa, người phụ nữ kia cũng sắp chết rồi, chỉ cần ta chết, Tống Mạc là người của , mặc dù bây giờ ấy muốn nhìn thấy , nhưng thời gian vẫn còn dài, tin ngồi trong lòng loạn. Kế hoạch của sớm thành công thôi, vào thời điểm này, sao có thể để bị huỷ trong chốc lát được.

      Vẻ mặt của Tống Mạc ngập tràn khát máu nhìn chằm chằm vào người phụ nữ ở trước mặt, vẻ mặt hung ác nham hiểm giống như Satan đến từ địa ngục, sao? Được, rất được!

      Chán ghét nhìn mặt Thẩm Vi Nhi chút, giương mắt lên ra hiệu với mấy người đàn ông bắt Thẩm Vi Nhi về.

      Trong đó có người đàn ông lập tức hiểu ý của , kéo con vịt chết nhưng còn cứng mỏ là Thẩm Vi Nhi lê lết đường tới toilet, trước bồn cầu, nhấc chân lên đạp mạnh vào đầu gối của Thẩm Vi Nhi cái, Thẩm Vi Nhi ngừng giãy giụa kêu đau tiếng, rồi bất ngờ kịp chuẩn bị quỳ rạp xuống bồn cầu.

      Người đàn ông túm chặt của của Thẩm Vi Nhi, sau đó dí đầu của ta vào trong nước.

      Thẩm Vi Nhi giãy giụa kịch liệt, nhưng sao có thể là đối thủ của đàn ông được, liên tục uống mấy ngụm nước, gần như sắp thở nổi.

      Tống Mạc đứng ở sau lưng Thẩm Vi Nhi thờ ơ lạnh nhạt nhìn màn này, ánh mắt có chút tâm tình nào.

      Mấy giây sau, người đàn ông đưa Thẩm Vi Nhi gần như sắp chết đưa tới trước mặt, ta giơ tay lên ôm cổ mình liên tục ho khan, đầu óc ướt nhẹp dính vào trán của ta, từng giọt nước xuống, nhìn nhếch nhác rất mắc cười.

      Giọng của Tống Mạc hề có chút nhiệt độ vang lên ở sau lưng của ta, “Suy nghĩ cho kỹ xem nên như thế nào?”

      Thẩm Vi Nhi gạt mấy
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 151: đừng đụng vào em, em rất bẩn

      Editor: Trà sữa trà xanh

      Kim môn phòng 305.

      Tống Mạc đẩy cửa vào, ở giường, hai cơ thể xích lõa quấn quýt nhau, trong phòng cũng bật đèn, bóng đêm phủ lên hai người đó, dưới ánh sáng tối tăm, thấy được bộ dáng của hai người, chỉ thấy được những hình ảnh rung động lòng người, bên trong căn phòng tản ra hơi thở mê say.

      Nhìn thấy hai người quấn quýt nhau kia, lồng ngực của Tống Mạc đau xót, trong chớp mắt, sắc mặt của liền trở nên hung ác nham hiểm về phía trước.

      Hai người chìm nổi giường thấy có người vào, hét lên tiếng, co lại vào trong chăn.

      Tống Mạc bật đèn, từ cao nhìn xuống hai người giường.

      Khuôn mặt của hai người trước mặt , hết sức xa lạ, người phụ nữ trong đó phải Tần Ngu.

      Tống Mạc lời nắm quyền chặt, gân xanh nổi lên mu bàn tay, Thẩm Vi Nhi, ta lại dám lừa !

      thu hồi ánh mắt bén nhọn, xoay người, đột nhiên trong túi quần, điện thoại di động rung dữ dội, là cuộc gọi của Hứa Văn.

      tiếp máy.

      "Tống tổng, tra được, chiếc xe kia chạy đến ngôi biệt thự ở vùng ngoại ô, tôi lập tức gửi địa chỉ cho ." Giọng xưa nay luôn vững vàng của Hứa Văn mơ hồ run rẩy.

      Tống Mạc cúp điện thoại, mấy giây sau, địa chỉ cụ thể được gởi đến.

      Tống Mạc ngồi vào trong xe, tự mình lái xe, ô tô nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.

      ―――

      Trong biệt thự vùng ngoại ô.

      Người đàn ông xa lạ nằm người Tần Ngu, ngón tay của , chậm rãi tháo nút áo của , nút thứ nhất, nút thứ hai, khí lạnh thuận theo khe hở chui vào quần áo, xẹt qua da thịt, làm giảm bớt khí nóng trong cơ thể .

      Ngọn lửa trong cơ thể dịu lại mấy phần, thư thái ít, đáy lòng của lại cực kỳ luống cuống, giờ phút này, rất muốn đưa tay níu chặt áo sơ mi, nhưng lại bất lực, cổ tay bị trói chặt, thể động đậy.

      Tay của ngừng dời xuống, càng làm cơ thể vô lực hơn, chậm rãi nhắm mắt lại.

      Nút áo bị tháo ra hết, chỉ cần nhàng vén lên, da thịt nõn nà của hề che chắn bày ra trước mặt , nước mắt của Tần Ngu theo gương mặt chảy xuống, nức nở nghẹn ngào lên tiếng, "Van cầu , thả tôi ra, muốn cái gì tôi đều cho , cầu xin ..."

      Động tác tay chợt ngừng lại, mỉm cười nhìn Tần Ngu, "Nhưng mà tôi chỉ muốn , làm sao bây giờ, tiểu bảo bối?"

      Bộ dáng rơi lệ, nhu nhược như vậy, luống cuống như vậy, như con thỏ , nhìn như vậy, dục vọng trong đáy lòng càng bốc lên hừng hực, muốn hung hăng đè dưới thân, nghe cầu xin tha thứ nha.

      Khẽ cười tiếng, đưa tay, đẩy áo sơ mi của Tần Ngu ra, da thịt của trắng như tuyết, đường cong uyển chuyển, toàn bộ ra trước mắt , như hàng mỹ nghệ hoàn mỹ tỳ vết.

      nhịn được cúi đầu than thở tiếng, đưa tay xoa xương quai xanh mê người của Tần Ngu.

      Thân thể Tần Ngu tự chủ được kịch liệt run rẩy, ngọn lửa trong cơ thể lại xông lên, tìm thấy đường thoát, cả người giống như sắp hỏng rồi, đụng chạm của , lại khiến muốn nhiều hơn.

      Cảm giác sỉ nhục trong lòng càng lớn hơn, cắn môi dưới, sít sao nhắm mắt lại, bây giờ, làm gì là tốt nhất.

      Bất quá, bộ dáng bất khuất của , hiển nhiên khiến bất mãn, nhịn được nhíu mày, "Mở mắt ra."

      Tần Ngu lại càng nhắm mắt chặt hơn, thậm chí quay đầu lại, chân mày chau lại, ràng là chán ghét .

      Ngón tay của chuyển đến đai an toàn màu đen của Tần Ngu, như muốn đẩy ra, giọng uy hiếp, rơi xuống tai của Tần Ngu: "Ngoan ngoãn, nếu , chắc biết phát sinh cái gì."

      Trong lòng Tần Ngu run lên, con mắt đỏ bừng chậm rãi mở ra, thống khổ nhìn , đưa tay chế trụ cằm , chăm chú nhìn , "Nhìn tay của tôi."

      Tần Ngu động đậy, bàn tay của càng dao động quanh tuyết trắng, ý muốn thăm dò vào, khi chạm đến đỉnh núi, dùng sức cắn môi
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :