1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô vợ danh môn: Ông xã tổng giám đốc thật kiêu ngạo - Tiểu Yêu Hoan Hoan (185C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 137: muốn ăn em, muốn ăn cơm

      Editor: Trà sữa trà xanh

      Ở phương diện khác, dự cảm của phụ nữ lúc nào cũng cực kỳ chuẩn xác, như ngủ cùng giường với đàn ông, hay là ngày đại di mụ đến thăm.

      Ngày mới mới vừa sáng, Tần Ngu liền mở mắt, sau đó như đoán, buổi tối đầu tiên cùng chung chăn gối với Tống Mạc, thành công huyết nhiễm giường và đồ ngủ của tổng giám đốc đại nhân.

      Sau khi xử lí tốt bản thân trong toilet, ra nhìn thấy mảng màu hồng giường, liền cảm thấy tốt chút nào.

      thế giới này nhất định nào ngu xuẩn như – trong đêm ý nghĩa tốt đẹp như thế, thế nhưng huyết nhiễm người đàn ông mình thích, biết đập đầu vào đâu chết bây giờ?

      Đứng bên giường nhìn mảnh hỗn độn giường hơn 10 phút, Tần Ngu mới lấy lại chút thần trí, đôi mắt đen láy xoay chuyển, có lẽ, có thể xử lý tốt mọi thứ trước khi Tống Mạc biết?

      ―――

      Phía sau bức màn nhung dày, phòng ngủ chìm trong ánh sáng mông lung, khuôn mặt bạch hi tuấn mỹ của Tống Mạc ẫn ẫn vô cùng gợi cảm thần bí, ngủ vô cùng an ổn, trong phòng ngủ yên tĩnh chỉ có tiếng hít thở, giống như là tồn tại.

      Tần Ngu hít sâu hơi, kéo ống tay áo, rón rén bò lên giường, bò đến giữa hai chân của , tay thon dài run rẩy lần mò lên quần ngủ của .

      Phải làm sao để thành công lột được quần của ra—nhiệm vụ này rất bất khả thi.

      Tần Ngu căng thẳng cực kỳ, nín thở, chậm rãi, kéo quần xuống từng chút , con ngươi đen láy nhìn chằm chằm khuôn mặt .

      cho là hành động của mình rất nhẽ, nhưng mà, khi lưng quần vừa mới xuất , mu bàn tay Tần Ngu, đột nhiên xuất bàn tay thô ráp, nóng hổi.

      Trong lòng Tần Ngu run lên, ngước mắt, chống lại con mắt thon dài đen nhánh của , ánh mắt sâu thấy đáy, tĩnh mịch khó dò, lẳng lặng nhìn chằm chằm , giống như con sói, con sói ung dung nhìn con mồi.

      Tần Ngu nghe được thanh da mặt của mình ào ào tróc ra.

      Oh, quá tuyệt vời! bị bắt quả tang, lần này khẳng định cho rằng thấy sắc nảy lòng tham ý thừa dịp ngủ say làm chuyện đòi bại với .

      trận trầm mặc, Tần Ngu xấu hổ chịu nổi, hận thể lập tức chui vào kẽ đất.

      Cuối cùng giọng trầm thấp của vang lên, "Em làm gì đó?"

      Tần Ngu run rẩy lông mi, mặt đỏ tới mang tai nhìn , bàn tay thon dài ở trong lòng bàn tay run lên nhè , "Em có làm gì, em chỉ là muốn cho biết... A..."

      Lời còn chưa rơi, cả người Tần Ngu đột nhiên bay lên , giây sau, lúc hoàn hồn, hai người bày ra tư
      [​IMG]

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 138: Làm bạn của tôi
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Tần Ngu trùm chăn mền lên đầu rồi , " ."

      Đột nhiên người đàn ông hề có dấu hiệu gì cười khẽ tiếng, "Rất tốt, cám ơn em cho cơ hội ôm em.”

      Những tiếng bước chân từ xa truyền tới, Tần Ngu chui đầu từ trong chăn ra, thấy người đàn ông đứng bên cạnh giường, khoé môi hàm chứa nụ cười, thản nhiên nhìn .

      Tần Ngu hơi ngẩn ra, tim lại đập chậm mấy nhịp. Nụ cười của rất có sức quyến rũ tâm hồn người khác, chỉ nhìn cái, thể chờ đợi được muốn bổ nhào vào trong lòng hô lớn lên, “Tổng giám đốc, mau ôm em !”

      Người đàn ông dường như nghe thấy tiếng lòng kêu gào của , cúi người xuống, vén chăn lên, đưa tay xuyên qua lưng và đầu gối của , nhàng ôm lên, giống như ôm bó hoa hồng lớn, vững chắc và đều đều, ngay cả hô hấp cũng bình thản, hề có chút hỗn loạn nào.

      Tần Ngu tựa vào trong ngực của người đàn ông, trong lòng giống như hồ nước, lắc lư lắc lư theo bước chân của người đàn ông.

      vào trong phòng ngủ, người đàn ông nhàng đặt lên giường, vén chăn lên, nghiêng người, đưa tay đặt lên hông mảnh mai của , kéo vào trong lòng của mình.

      Tần Ngu vùi đầu vào cổ của người đàn ông, ngay cả thở cũng dám thở mạnh, trong bầu khí yên tĩnh, nghe rất tiếng tim đập vang như sấm của mình.

      Bên người, lại truyền tới tiếng hít thở đều đều của người đàn ông.

      cứ như vậy mà ngủ thiếp ? Cho nên ôm tới đây thực là chỉ vì muốn ôm ngủ thôi?

      Tần Ngu chun mũi lại, vừa mới hất cằm lên, bên tai lại vang lên giọng mũi của người đàn ông, "Đừng động."

      " còn chưa ngủ à?"

      "Chưa thỏa mãn dục vọng làm sao có thể ngủ được?"

      "..."

      Tần Ngu cắn cắn môi dưới, chút tiến bộ liền đỏ mặt lên.

      "Còn mấy ngày nữa?" Đột nhiên người đàn ông cuống cuồng hỏi câu.

      Tần Ngu hơi ngẩn ra, lúc lâu sau mới phản ứng được người đàn ông tới cái gì, rất lâu sau đó mới thẹn thùng trả lời câu, "Hai ngày."

      "Ồ, quá tuyệt vời rồi, còn có hai ngày chúng ta có thể gặp nhau giường rồi." Người đàn ông cúi đầu than thở tiếng, càng ôm chặt hơn.

      Người người đàn ông này, phải trắng ra như vậy sao?

      Tần Ngu làm ổ ở trong lòng của người đàn ông, ngón tay vẽ vòng vòng ở trong ngực của người đàn ông, lông mi khẽ run, "Tống Mạc, chúng ta bây giờ..."

      "Làm sao vậy?"

      "Là cái gì?"

      "Tống phu nhân, em thực trở thành Tống phu nhân."

      "Ba điều quy ước kia sao?"

      "Trở thành đồ bỏ ."

      Tần Ngu mấp máy môi, cảm giác trong lòng ấm áp, "Cho nên bây giờ người vợ xinh đẹp là em đây sao?”

      "Em cứ xem?"

      "Vậy em tới mức chết sống lại, có cách nào tự kiềm chế ?”

      "Sau hai ngày nữa em biết."

      "... biết xấu hổ."


      Công ty Thịnh Hoà.

      Tần Ngu cúi mắt chăm chú làm báo cáo, trợ lý Tổng giám đốc mang vẻ mặt lạnh lùng như sắt đá đứng trước mặt của , “Thư ký Tần, Tổng giám đốc bảo tới gặp ấy, bây giờ, ngay lập tức luôn.”

      "Tổng giám đốc?"

      "Đúng vậy."

      "Tổng giám đốc tìm tôi có chuyện gì vậy?"

      "Làm sao tôi biết được?" Trợ lý Tổng giám đốc kỳ quái liếc nhìn cái, vừa xong đôi giày cao gót đạp xuống đất nghênh ngang rời .

      Tần Ngu trề môi ra, đứng dậy.

      Phòng làm việc của Tổng giám đốc là căn phòng cao nhất của toà nhà, giống như là muốn thể uy quyền của mình.

      Tần Ngu vào thang máy lên.

      Đẩy cửa bước vào, căn phòng với hai tông màu trắng đen đan xen nhau, mang theo phong cách đại có tính nghệ thuật xuất ở trước mắt, vô cùng xa hoa. Ở giữa cái bàn đen rộng lớn, có người phụ nữ ăn mặc tinh xảo và thướt tha ngồi ở phía sau cái bàn.

      thể thùa nhận, Phó Căng là người phụ nữ rất có khí chất, mặc bộ váy dài lộ vai màu đỏ, bên ngoài khoác chiếc áo vest màu trắng, cử chỉ tao nhã, ngay cả khi Tần Ngu là phụ nữ cũng phải hào phóng khen tiếng rất gợi cảm, nhưng mà vẻ mặt lộ ra khí chất lạnh lùng, nhìn có vẻ dễ dàng tiếp xúc.

      Ồ, so sánh lại, ta so với thiên kim nhà giàu đứng bên cạnh Tống Mạc ở tạp chí lạnh lùng và xinh đẹp hơn rất nhiều.

      Có lẽ nguyên nhân bởi vì Tống Mạc, cho nên theo bản năng, ở trong lòng, Tần Ngu đối với người phụ nữ này có chút
      [​IMG]
      Last edited: 1/11/16

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 139: Em hôn cái

      Editor: Trà sữa trà xanh

      Tần Ngu biết mình bước ra thang máy như thế nào.

      Cự tuyệt tỏ tình của đàn ông, mà còn là tỏ tình của boss , có kinh nghiệm.

      Đương nhiên, cũng nghĩ tới người giải cứu lại là Tống Mạc.

      Bất quá khi mới vừa ra cửa đại sảnh, thấy cách đó xa người đàn ông mặc âu phục, tuấn thanh dật đứng bên cạnh xe, tay cắm trong túi quần, nhàn nhã dựa vào thân xe, giữa ngón tay kẹp điếu thuốc, con mắt thon dài đen nhánh ở sương mù màu trắng thờ ơ nhìn , cùng Lâm Thần bên người chẳng biết lúc nào đặt tay lên vai .

      Trong lòng Tần Ngu vui mừng, biến sắc chuyển con mắt nhìn về phía Lâm Thần, " của tôi đến rồi, vậy tôi trước nha, tạm biệt."

      Lúc xoay người muốn , mới phát giác, bàn tay của Lâm Thần đặt vai nhúc nhích, ngược lại, lực đạo gia tăng mấy phần.

      Tần Ngu kinh ngạc ngoái đầu nhìn lại, đôi mắt sâu và đen của Lâm Thần lẳng lặng nhìn chằm chằm , gương mặt góc cạnh kia, gần trong gang tấc, thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở phun ấm áp của phun mặt , trong lòng giật mình, mặt khỏi nổi lên tầng đỏ ửng.

      "Chớ né tránh, thừa dịp hôm nay có cơ hội này, tôi mời trai ăn bữa cơm." Dứt lời, tay của Lâm Thần theo bờ vai mảnh khảnh của trượt xuống, rơi vào tay của , bàn tay cơ hồ bị bàn tay của Lâm Thần nắm chặt chẽ khe hở, xúc cảm mềm mại như vậy, làm cho Tần Ngu theo bản năng muốn tránh.

      Lâm Thần càng nắm chặt tay hơn. Lâm Thần thuộc loại đàn ông quyết đoán, trong vấn đề phụ nữ, cũng như thế, thích, liền theo đuổi, đuổi kịp, liền cường ngạnh đuổi theo.

      Dắt tay Tần Ngu trực tiếp đến trước mặt Tống Mạc.

      Dưới ánh đèn nê ông, Tống Mạc hé mắt, hít sâu hơi, đáy mắt thon dài đen nhánh, con ngươi quay vòng.

      Rất tốt, người phụ nữ này bắt đầu âu yếm đàn ông công khai ở trước mặt .

      Phun ra hơi thuốc, đứng thẳng lên, tay rủ xuống hai bên người, bước chân đến hai người kia, gương mặt tuấn tú dưới ánh đèn, trong trẻo nhưng lạnh lùng mà kiêu căng, như vậy, cực kỳ giống con sói, núp ở trong bóng tối bất cứ lúc nào cũng có thể nhào ra.

      Trong lòng Tần Ngu nơm nớp lo sợ, muốn thoát khỏi trói buộc của Lâm Thần nhưng lại được, bị Lâm Thần dắt lên phía trước, bị kéo như bức tượng gỗ, cảm giác được mình còn có chân để bước .

      Chỗ bậc thang, cuối cùng cũng gặp nhau, hai bên đều dừng bước.

      Bầu khí vô cùng lúng túng, Lâm Thần dẫn đầu bước lên bước, đưa tay, "Tống tiên sinh, ngưỡng mộ đại danh lâu."

      Ánh mắt của Tống Mạc luôn rơi vào mặt Tần Ngu, như phát được tồn tại của Lâm Thần.

      Tần Ngu chỉ ngẩng đầu nhìn cái, cũng dám đối mặt nữa với Tống Mạc, bởi vì đáy mắt của , là lạnh nhạt cùng xa cách quá quen thuộc với , mấp máy môi, lại lần nữa muốn thoát khỏi trói buộc của Lâm Thần.

      Lâm Thần thả tay xuống, mặt xấu hổ chút nào, chỉ là rủ con mắt xuống nhìn chằm chằm Tần Ngu, " nghĩ tới Tống tiên sinh còn có em ưu tú như vậy, biết Lâm mỗ có may mắn mời hai người cùng nhau ăn bữa cơm ?"

      Toàn bộ chú ý của Tống Mạc đều đặt người Tần Ngu, thu
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 140: đòi hôn quá nhiều lần
      Editor: Táo đỏ phố núi

      "Muốn ăn mừng sinh nhật với em.” Người đàn ông ngoái đầu lại, liếc nhìn cái.

      Vẻ mặt Tần Ngu kinh ngạc và mừng rỡ nhìn người đàn ông ở bên cạnh, khuôn mặt tuấn sáng sủa, bộ quần áo được cắt may vừa vặn, ánh trăng và ánh điện cùng chiếu vào cửa xe, chiếu vào khoé mắt và đuôi mày của người đàn ông, giống như bao phủ hết lên người của , ừm, là ánh hào quang chói loá.

      suy nghĩ, người đàn ông lại giương mắt lên nhìn về phía , lạnh nhạt câu, "Ồ, ngay vào giây phút em được người đàn ông khác tỏ tình, chồng của em lại chuẩn bị bữa tiệc sinh nhật cho em.”

      đầu cuối câu như vậy, Tần Ngu liếc mắt nhìn, đôi mắt của người đàn ông mở to lên, chua xót nhìn , “ cảm thấy lúc này cần có nụ hôn ấm áp để an ủi lòng tự ái đàn ông của bị tổn thương nghiêm trọng.”

      Tần Ngu bĩu môi, hào quang chói loá? Mới vừa rồi tại sao lại cảm thấy có hào quang chói loá được? Cái này nhất định là ảo giác của .

      Thu hồi lại ánh mắt, nhìn về phía truớc, "Cám ơn chuẩn bị bữa tiệc sinh nhật cho em, nhưng nụ hôn, vẫn thôi .” thực muốn hôn tới hôn lui ở trước mặt của tài xế, cảm giác như bị vây xem.

      Người đàn ông nhíu mày nhìn về phía , "Em lại xấu hổ cái gì chứ?”

      "Em có xấu hổ, nhưng mà đòi hôn rất nhiều lần rồi, môi của em cũng hơi đau rồi.”

      "Hôm nay chúng ta mới chỉ hôn có lần, là lúc mới vừa rồi, hơn nữa ngay cả hôn lưỡi em cũng hôn.” Người đàn ông lạnh nhạt nhìn chằm chằm vào , thoạt nhìn có chút vui.

      "... Được rồi, đừng về vấn đề này nữa.” Tần Ngu bị chặn họng, trong lòng nhất thời cảm thấy cực kỳ hối hận, vì cái gì lại muốn thảo luận vấn đề này với ở trước mặt người khác, tự rước lấy nhục sao?

      "Em hôn , suy xét tới chuyện nhắc về vấn đề này nữa.” Người đàn ông khoác tay lên thành ghế, tay chống lên ghế ngồi, cúi người xuống, tiến sát lại gần Tần Ngu.

      Hơi thở của người đàn ông đặc biệt sạch và mát lạnh tản ra xung quanh, Tần Ngu nhìn chằm chằm vào vẻ mặt nghiêm túc của người đàn ông, lặng im mấy giây, nhướn mày, xem ra, đạt được nụ hôn này, liên tục giữ tư thế này, giam cầm trong hơi thở của .

      người đàn ông rất trẻ con.

      Tần Ngu cắn cắn môi dưới, chủ động dâng môi của mình lên, người đàn ông cong môi lên, nhắm mắt lại, tỉ mỉ nhấm nháp phen, sau đó buông khuôn mặt đỏ bừng của Tần Ngu ra, “Ồ, quá tuyệt vời rồi, so sweet!"

      Tần Ngu cúi mắt xuống, bụm mặt lại, trời mới biết giờ phút này muốn quăng mình ra khỏi xe như thế nào.

      ―――

      Cũng may sau đó dọc theo đường , người đàn ông đòi hôn nữa. Khoảng mười lăm phút sau, chiếc xe dừng lại ở Uy Tư Dinh, nhà hàng tây rất xa hoa, sang trọng và quý phái.

      Người đàn ông khó có khi ga lăng mở cửa xe ra, đỡ tay xuống xe.

      Trong nhà ăn mang đậm phong cách nước ngoài, vậy mà lại hề có bóng người, Tần Ngu hơi ngẩn ra, nhìn về phía người đàn ông, “ bao hết?”

      Người đàn ông trả lời, dẫn lại ngồi xuống.

      Tần Ngu nhìn chằm chằm quan sát bốn phía xung quanh, chiếc đèn treo khổng lồ bằng thuỷ tinh, mặt bàn bằng đá cẩm thạch màu đen, soi bóng người, chén đĩa rất tinh xảo, dao nĩa bóng loáng, phong cách cổ điển của cà phong cách đại được kết hợp hài hoà, cao quý lại trang nhã, làm cho nhịn được thầm tắc lưỡi từ đáy lòng, chung quy tổng giám đốc bá đạo giống với người thường, bao cả nhà hàng như vậy, chi mạnh tay như vậy sao.

      Nhân viên phục vụ lại, "Tiên sinh, có thể dọn thức ăn lên được chưa ạ?"

      Tống Mạc gật đầu.

      Sau đó, chuyện khiến Tần Ngu vừa mừng vừa lo xảy ra, từ trong chiếc bánh sinh nhật, nhằn ra chiếc nhẫn kim cương, đúng vậy, đây tuyệt đối phải là tình tiết trong cuốn tiểu thuyết võ thuật hoặc trong phim điện ảnh, mà thực xảy ra ở đây, chiếc nhẫn kim cương to bằng trứng chim kia là hàng giá , suýt chút nữa khiến răng bị mẻ rồi.

      lấy chiếc nhẫn kim cương từ trong bánh kem ra, ngước mắt lên nhìn về phía người đàn ông, cũng phát ta đôi mắt của cũng nhìn mình chằm chằm, đôi mắt đen láy, vô cùng đẹp mắt, đáng giống như là… Labrador ( giống chó săn phổ biến ở Mỹ).

      Tần Ngu nhịn được cong cong khóe môi, đặt chiếc nhẫn kim cương vào bàn tay, đưa lại trước mặt người đàn ông, "Làm sao lại nghĩ ra được chuyện lãng mạn và bất ngờ như vậy?”

      "À, Cố Thành , các đều thích những chuyện như vậy.”

      "Vậy Cố Thành kia có cho biết là chiếc nhẫn kim cương lớn như vậy
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 141: biết chút xấu hổ được ?

      Editor: Trà sữa trà xanh

      "Nếu lần này người ra đàm phán hợp đồng là Tần tiểu thư, tôi cảm thấy người hoàn thành hợp đồng cũng phải là Tần tiểu thư chứ."

      Phó Quan sợ run chớp mắt cái, con ngươi trầm tĩnh như nước xẹt qua tia gợn sóng, d[d[lqd rất nhanh, khóe môi lộ ra nụ cười dịu dàng vui vẻ, "Tống tổng..."

      Còn chưa đợi xong, Tống Mạc chen vào, nhướn mày, khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng lạnh nhạt nhìn chằm chằm , " có ý kiến sao?"

      "Tôi có, nhưng..."

      " có gì ra ngoài." Tống Mạc cho cơ hội phản bác, câu gọn gàng linh hoạt.

      Phó Quan bụng đầy lửa giận lại chỗ phát, giữ được nụ cười môi, mím môi lại, ánh d[d[lqd mắt phức tạp nhìn Tống Mạc cái, im lặng lên tiếng rời .

      Lúc qua người Tần Ngu, đôi mắt cực kỳ lạnh lẽo nhìn Tần Ngu cái.

      Tần Ngu nhìn cũng nhìn ta cái, xoay đầu hướng sang bên.

      Lâm Thần nhìn tình cảnh bất ngờ trước mắt, híp mắt, bước lên bước, khẽ cúi người, khom người bên tai Tần Ngu, "Có gì cứ kêu tôi."

      Tần Ngu theo bản năng lui về phía sau bước, Lâm Thần cũng nhanh chóng rời .

      Trong phòng làm việc chỉ còn lại hai người, bốn mắt nhìn nhau, người đàn ông nào đó vừa rồi còn cực kỳ lạnh lùng, bây giờ lại mang theo nụ cười thản nhiên, nghiêng đầu nhìn , "Đến đây."

      Tần Ngu lặng im mấy giây, tới, ý cười trong mắt, cầm lấy phần hợp đồng bàn quơ quơ trước mặt , "Vừa rồi làm rất oai phong nha!"

      Nhớ tới khuôn mặt Phó Quan trước khi khỏi giống như ăn phải con ruồi, liền cảm thấy cả người đều sảng khoái tinh thần.

      "Cám ơn khen ngợi." Tống Mạc khách sáo đáp lại, đến bên cạnh bàn kéo vòng eo khảnh mảnh của , thuận thế ngồi xuống ghế dựa.

      Công khai ngồi bắp đùi của tổng giám đốc bá đạo trong phòng làm việc, loại cảm giác này hết sức tế nhị nha, bên tai Tần Ngu hơi đỏ ửng.

      Tống Mạc dúi đầu vào mái tóc đen nhánh của khẽ hít vào, "Sao còn chưa với tên đàn ông ngu ngốc kia?"

      Đàn ông ngu ngốc... Tần Ngu giật giật khóe miệng, "Tạm thời còn chưa biết phải như thế nào."

      "Chưa nghĩ ra hay nỡ từ chối?" Tống Mạc nhàng cắn cái vào vành tai của .

      " là nhột nha..." Tần Ngu trốn tránh, khóe môi giương cao nụ cười vui vẻ, "Tống đại tổng giám đốc, ghen tuông của có thể thu hẹp lại chút ?"

      " được."

      "..."

      Tống Mạc giống như cực kỳ thích tiếp xúc thân thể, chỉ mới vài câu, bàn tay an phận chui vào vạt áo của .

      Tần Ngu chặn bàn tay châm lửa của lại, "Thu hẹp ghen tuông lại, đồng thời cũng kiềm chế bản chất thú tính đúng lúc trong người ."

      " đúng lúc sao? thấy vậy nha." Bàn tay của Tống Mạc tiếp tục chạy loạn lên .

      "... Bây giờ chúng ta ở phòng làm việc đó, có người vào đó."

      Tống Mạc nghiêng đầu liếc nhìn
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :