1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô vợ danh môn: Ông xã tổng giám đốc thật kiêu ngạo - Tiểu Yêu Hoan Hoan (185C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 132: Ai quy định em thể thích ?
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Cuối cùng thân hình cao lớn của người đàn ông cũng dừng lại ở phía đỉnh đầu của , mùi thơm của sữa tắm ở người chui vào chóp mũi của , trong lòng của thoáng rung động, thiếu chút nữa quỳ gối xuống khóc lóc ôm lấy bắp đùi của người đàn ông, hô lên tiếng "Tổng giám đốc bá đạo, xin hãy buông tha cho tôi!"

      Người đàn ông nhìn chằm chằm vào mấy giây, đột nhiên hề báo trước giơ tay lên.

      Quả thực tim của Tần Ngu muốn nhảy thót lên cổ họng, đến đây sao? Thực muốn tới sao? Chẳng lẽ thực đàn ông đều thích loại này? Sớm biết như thế, năm năm trước lúc mướn chung cùng , nên mặc bộ đổ ngủ bằng tơ tằm này, xách theo thùng nước thẳng tới trước mặt , dội hết lên người cho ướt sũng.

      giương đôi mắt thẹn thùng nhìn chằm chằm vào người đàn ông, đôi mắt đen láy loé sáng lên, dưới đáy mắt sáng lên long lanh.

      Dưới cái nhìn chăm chú của , bàn tay to lớn của người đàn ông từ từ chạm vào đỉnh đầu của , "Làm sao mà mặc thành như vậy? Đầu tóc cũng lau, em muốn bị cảm cúm sao?"

      "Hả?" Tần Ngu sững sờ, khẽ há hốc mồm ngơ ngác nhìn . tình phát triển giống như trong tưởng tượng của , vì sao tổng giám đốc bá đạo lại chặn ngang rồi ôm lấy thả lên giường? Vì sao tổng giám đốc bá đạo lại hóa thân thành sói mà đụng ngã ? có chút hấp dẫn nào như vậy sao?

      Người đàn ông thu tay lại, tránh ra khỏi người .

      Tần Ngu quay đầu lại, bóng dáng cao lớn của người đàn ông vào trong phòng tắm, mấy giây sau, người đàn ông ra và cầm cái máy sấy tóc ở trong tay.

      "Đến đây." Người đàn ông ngồi ở bên cạnh giường nhìn .

      Tần Ngu nhíu mày, đây là tình huống gì vậy? đụng ngã mà lại lấy máy sấy tóc?

      chậm chạp tới, ngồi xuống ở bên cạnh của người đàn ông.

      Tống Mạc cắm máy sấy tóc vào ổ điện, bật công tắc lên, bàn tay với những khớp xương ràng xuyên qua làn tóc của Tần Ngu, những vết chai ở đầu ngón tay lơ đãng đụng chạm vào, Tần Ngu cảm thấy cả đầu của mình như có dòng điện chạy qua, da đầu tê dại, dòng điện từ mái tóc chạy thẳng vào trong lòng, trong nháy mắt, khuôn mặt của đỏ ửng lên giống như cua nấu chín vậy.

      ngước mắt nhìn về phía người đàn ông, vẻ mặt của rất chuyên tâm và chăm chú, khuôn mặt trắng trẻo của che khuất ánh đèn, dịu dàng và bình thản, Tần Ngu mở to hai mắt, quả nhiên người đàn ông khi chăm chú làm cái gì đó là đẹp trai nhất.

      Nhưng mà, hình như người đàn ông này thực coi là phụ nữ phải, ở gần như vậy, nhịn được muốn đụng ngã , thực rất muốn!

      Vào lúc vẫn thất thần, người đàn ông sấy khô tóc của rồi, tắt máy sấy tóc , đứng dậy.

      Lúc ra từ phòng tắm, lại cảm thấy hơi kinh hoảng chút.

      Tần Ngu nghiêng người nằm ở chiếc giường rộng lớn, tay chống đầu, tư thế vô cùng xinh đẹp nhìn , ánh mắt kia quyến rũ lòng người, ràng như muốn : Đến ăn em , mau tới đây ăn em .

      "Em làm gì?" Người đàn ông đứng ở bên cạnh giường.

      "Chẳng lẽ nhìn ra sao?" Vẻ mặt Tần Ngu tràn đầy ngượng ngùng vén vén tóc.

      Đôi mắt tĩnh mịch khó dò của Tống Mạc nhìn chằm chằm, lặng im mấy giây, đột nhiên đáy mắt chợt loé lên tia sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng, "Tần Ngu, tôi rồi, cho phép em có suy nghĩ an phận với tôi.”

      Đột nhiên bầu khí trở nên nghiêm túc, nụ cười mặt của Tần Ngu liền cứng ngắc lại, cả người cũng cứng ngắc lại. Vậy là phải nhận ra ý đồ của , mà là để cho tuỳ ý gây chuyện, còn bây giờ, cuối cùng nhịn được nữa, nên vô cùng lạnh nhạt và kiên định từ chối .

      Nếu như , lúc trước trong lòng vẫn còn tràn đầy vui vẻ, tim đập như sấm, vậy bây giờ, trái tim đều nguội lạnh rồi, lời của Tống Mạc giống như thùng nước lạnh, dội thẳng lên đầu chút lưu tình, khiến cho bị nguội lạnh cách triệt để.

      Còn có chuyện gì khổ sở hơn so với chuyện bị người mình thích từ chối chứ? bỏ tất cả dè dặt của người con , bỏ tất cả tự tôn của mình, hèn mọn giống như hạt bụi, dè dặt lòng đưa tới trước mặt , khát vọng được nâng niu, chăm sóc, nhưng lại nhẫn tâm giẫm
      [​IMG]
      dunggg thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 133: cầm tinh con chó sao?

      Editor: Trà sữa trà xanh

      Nụ hôn cường thế mà bá đạo hơn so với những lần trước đó, khiến môi lưỡi của đều đau, người đàn ông nằm ở người tựa như con sói, sói hàng giá , Tần Ngu hề kinh nghiệm bị hôn đến đầu óc choáng váng.

      Bàn tay của cũng an phận, cơ hồ là trượt dọc theo đường cong của , mà mỗi chỗ dừng lại để vuốt ve, đều khiến Tần Ngu nhịn được run rẩy, mèo hoang giương nanh múa vuốt biến thành con thỏ ôn thuận, toàn thân vô lực tựa đầu vai của , thần sắc mê ly, mà khi bàn tay vòng qua chân Tần Ngu, cuối cùng cũng phát giác được tia nguy hiểm, tim mãnh liệt nhảy dựng, đưa tay ấn chặt bàn tay , môi vẫn bị người nào đó đè nặng phun ra câu mơ hồ , "Tống Mạc điên khùng ..."

      Giữa ban ngày ban mặt bộc phát thú tính quá trớn, người đàn ông này, đúng là biết chọn thời điểm!

      Động tác của quả nhiên chần chờ mấy giây, sau đó dừng lại, há mồm cắn vào môi cái cho hả giận, mới trầm giọng buông ra.

      " cầm tinh con chó sao?" Tần Ngu che miệng hé ra khuôn mặt đỏ rực trừng cái, bộ dáng phá lệ xinh đẹp, chỉ nhìn thôi cũng khiến nhịn được muốn nhấn thân xe hung hăng hôn lần nữa.

      Bất quá cuối cùng tự chủ của cực mạnh, đè xuống rung động trong lòng, giọng phá lệ trầm thấp từ tính phun ra câu, "Về sau đừng bôi thoa thứ gì miệng, thích ăn vật phẩm hóa học."

      Về sau? Ôi, người đàn ông này còn muốn cường hôn nữa, biết xấu hổ, còn đòi hỏi nhiều như vậy.

      Tần Ngu liếc mắt bễ nghễ nhìn cái, cúi đầu sửa sang lại quần áo mất trật tự, đồng thời phun ra câu, "Lưu manh."

      khẽ cười tiếng, trong mắt thon dài đen nhánh đều là vụn ánh sáng.

      Tần Ngu liếc mắt nhìn, trái tim lại mãnh liệt nhảy dựng, hơi co quắp vuốt ve vạt áo, mới thoáng trấn định vài phần, xoay người rời .

      Mới vừa bước ra bước, cổ tay bị người níu lại, " đâu?"

      Tần Ngu vừa muốn há mồm bật thốt ra " quản được sao?" Trong đầu đột nhiên vọt qua hình ảnh vừa mới bị cường hôn, lời xoay quanh ở đầu lưỡi thu trở lại, phẫn nộ phun ra câu, "Đến Thịnh Thiên phỏng vấn."

      "Tiền đưa em đủ xài sao? Tại sao phải phỏng vấn?"

      ". . . . . Em muốn ăn ngồi rồi."

      Tống Mạc hơi kinh ngạc liếc nhìn cái, "Lên xe."

      " được, em thích tự thân vận động, tự em , được phép nhúng tay vào." Ngưng mấy giây, Tần Ngu lại , "Chuyện này có thương lượng, nếu buổi sáng ngày mai vẫn có bữa sáng ăn đâu."

      giật giật khóe miệng, mấy giây sau, đầu gật .

      Tần Ngu khỏi biệt thự, nhanh chóng bắt chiếc xe ở ven đường.

      Nhìn lên xe, nhàn nhã dựa vào lưng ghế lấy điện thoại di động ra, "Trợ lý
      Hứa, Tần Ngu muốn đến Thịnh Thiên phỏng vấn, phái người chuẩn bị chút."
      ―――

      Văn phòng thương mậu của Phó thị, đứng sừng sững trong khu phồn thịnh, mang hơi thở hùng mạnh.

      Tần Ngu ngước mắt liếc mắt nhìn dòng chữ to "Thịnh Thế tập đoàn" phát sáng rạng rỡ dưới ánh mặt trời, hít sâu hơi,
      [​IMG]
      Last edited: 15/10/16
      dunggg thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 134: Ghen tị?
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Bóng đêm tối đen, người đàn ông vừa mới bước vào cửa, lúc đứng ở chỗ đổi giày, chợt phát bên cạnh đôi giày của mình còn có đôi giày ở nhà màu hồng chưa có người .

      Ngước mắt thoáng nhìn thời gian, hơn mười giờ rồi.

      Lông mày nhăn lại, thời gian người phụ nữ này nộp hồ sơ xin việc phải là quá dài rồi sao?

      Lông mày còn chưa giãn ra, ở sau lưng, chợt có bóng dáng thướt tha nhảy nhót tới.

      "Tại sao bây giờ mới trở về, em có biết mấy giờ rồi ?” Người đàn ông nhìn thẳng vào người vào ở bên cạnh, trầm giọng .

      Tần Ngu theo bản năng đưa mắt lên nhìn đồng hồ treo tường, thờ ơ , “Mười giờ rồi, sao thế?” Táo đỏ le^e quyy do^nn.

      "Nếu như tôi nhớ lầm, Thịnh Hoà tan tầm vào lúc bảy giờ tối, cho nên, giải thích chút xem, từ lúc bảy giờ tới mười giờ là ba tiếng đồng hồ, em làm gì?”

      "Làm sao lại biết thời gian tan tầm của Thịnh Hoà?” Trong đầu của Tần Ngu chợt lên scandal của người đàn ông ở trước mặt này với nữ tổng giám đốc của Thịnh Hoà, thở dài hơi, nhướn mắt lên nhìn về phía người đàn ông, “Ồ, nữ tổng giám đốc của Thịnh Hoà là bạn tin đồn của mà, đương nhiên là biết ."

      Tống Mạc ngồi xuống ở bên cạnh bàn ăn, đưa lưng về phía Tần Ngu, tự chủ được cong môi lên.

      Ôi, nghe cái giọng điệu của người phụ nữ này, ghen tị sao?

      "Đúng rồi, giải thích tý, trong khoảng thời gian ba tiếng đồng hồ này tôi ăn cơm cùng với cấp của tôi, cũng là phó tổng giám đốc của Thịnh Hoà." Nụ cười ở môi còn chưa tan biến, giọng lạnh nhạt của Tần Ngu lần nữa lại vang lên.

      Vẻ mặt của người đàn ông trở nên lạnh lẽo, động tác gắp thức ăn dừng lại, "Đàn ông hay là phụ nữ?"

      Tần Ngu tới, ngồi xuống bên cạnh , vẻ mặt mỉm cười nhìn về phía , "Đàn ông."

      Khoé môi của người đàn ông mím thành đường, thoạt nhìn gò má hết sức lạnh lùng, "Tống phu nhân, đừng quên thân phận của em."

      Đôi mắt đen láy của Tần Ngu nhìn chằm chằm vào , "Tôi quên đâu, phải là chúng ta che giấu chuyện kết hôn sao? Đương nhiên tôi phải làm ra bộ dạng còn độc thân, như vậy mới tính là vi phạm hợp đồng ký kết.”

      Người đàn ông im lặng mấy giây, đặt đôi đũa ở trong tay xuống bàn, cầm chiếc khăn trắng lên lau miệng, đứng dậy, trong đôi mắt đen nhánh nhìn ra tâm trạng gì, "Tôi ăn no rồi."

      "Tôi cũng ăn no rồi." Tần Ngu cũng đứng dậy.

      Người đàn ông ở phía trước, bóng dáng cao lớn như thân cây thẳng tắp, hoặc giống như bức tường rắn chắc, che ít ánh sáng ở phía trước, Tần Ngu ở sau lưng , khoé môi hơi cong lên mơ hồ chứa đựng nụ cười lém lỉnh, bộ dạng xinh đẹp kia, giống như hồ ly.

      Tới chỗ rẽ ở cầu thang, người đàn ông cũng quay đầu lại, Tần Ngu nhướn mày, “Tống tiên sinh ngủ ngon, mơ giấc mơ đẹp.”

      Thân hình người đàn ông hơi dừng lại chút, nhưng rất nhanh, lại để lại chút dấu vết nào mà về phía trước.

      Tần Ngu nhếch môi, cả người đều sảng khoái tinh thần, rất ít khi có thể chứng kiến được bộ dạng ăn quả đắng kia của người đàn ông này, là rất hả hê lòng người mà.

      ―――

      Thời tiết hết sức ấm áp, dưới bầu trời xanh thẳm, xa xa là màu xanh của rừng núi, giống như bức tranh sơn thuỷ tao nhã. Thời tiết đầu mùa xuân, khí vẫn còn hơi lạnh chút, con đường vắng vẻ yên tĩnh, những nhánh cây hai bên đường mơ hồ nhú lên những chồi non, khói bếp lượn lờ, thôn rất yên tĩnh và xinh đẹp.

      Mà trong lúc đó tại nhà họ Tần, có trận gà bay chó sủa.

      Ba Tần mới từ trong uỷ ban trở lại, vừa vào tới cửa hô to, “Bà nó à, có chuyện lớn rồi!” Dienx - dandf Kê quyu dong.

      Mẹ Tần nấu cơm, trừng mắt nhìn ba Tần , "Chuyện gì mà ngạc nhiên như thế?"

      Ba Tần móc cuốn sổ hộ khẩu ra đưa tới trước mặt của mẹ Tần, “Bà tự mình xem .”

      Vừa mới nhìn, mẹ Tần trợn tròn mắt lên, báo cáo tình trạng hôn nhân của Tần Ngu từ khi nào trở thành tình trạng kết hôn rồi!

      Trong tích tắc, loạt hành động khác thường giống như nước thuỷ triều xuất ở trong đầu, sau vài phút, mẹ Tần híp mắt lại, đứa này, chuyện như vậy, lại có thể làm rất tốt!

      Ba Tần vẫn còn choáng váng, "Làm sao bây giờ? Nếu chúng ta gọi điện thoại hỏi Ngu Nhi chút xem sao, có phải là ghi sai rồi ?"

      Mẹ Tần bỏ quăng cái muôi ở trong tay xuống, khuôn mặt lên vui mừng, “Gọi điện thoại làm gì, , chúng ta gặp mặt chú rể mới!”

      ―――

      Ngày đầu tiên làm, bởi vì tối hôm qua bữa cơm giao tình, Tần Ngu và Lâm Thần vô cùng hoà hợp.

      Công việc thư ký cũng làm thuận buồm xuôi gió, lúc Lâm Thần pha cà phê, còn cười vui vẻ, "Boss, lần này có lộc
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 135: Vài phút dưới mấy trăm vạn

      Editor: Trà sữa trà xanh

      Híp mắt nhìn người đàn ông như con sói hoang dã, Tần Ngu nhịn được mà nuốt ngụm nước bọt, "Cái kia, Tống Mạc, bây giờ ở nơi công cộng, có paparazi đó, thả em ra trước ."

      Ánh mắt tĩnh mịch nhìn chằm chằm Tần Ngu mấy giây, Tống Mạc đột nhiên lui về phía sau bước, tay chống đỡ bên người Tần Ngu trượt xuông hông , nóng rực nhiệt độ, khiến toàn thân Tần Ngu run lên cái.

      duỗi tay mở cửa xe, đỡ eo của tống vào xe, ngay sau đó, nghiêng người tiến vào trong xe, trong người như có dã thú núp, đóng cửa xe, lần nữa giam trong cánh tay mình.

      Đáy mắt đen nhánh của lóe lên đám lửa, lời nhìn chằm chằm , thoạt nhìn cực kỳ nguy hiểm, Tần Ngu theo bản năng rụt rụt thân thể, lúc này cảm thấy, ở bên ngoài tốt hơn.

      "Kéo tấm ngăn xuống." Giọng cảm xúc gì của vang lên.

      Trong lòng Tần Ngu run lên bần bật, này, đây là muốn làm gì nha, đừng là chuẩn bị chấn động xe với .

      Kéo tấm ngăn xuống, trong gian hẹp còn bị phong kín, chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người đan xen vào nhau.

      Nhìn gò má của gần trong gang tấc, trong lòng Tần Ngu hoảng loạn trận, mặt, nhanh chóng ửng đỏ.

      nhìn chằm chằm mấy giây, đột nhiên, thu tay lại, Tần Ngu vừa muốn thở phào cái, cổ tay lại bị chế trụ, ngay sau đó, cảm thấy thân thể bị kéo mạnh, bị kéo đến gần người , đầu đụng phải lồng ngực rắn chắc của . Còn chưa đợi hồi phục tinh thần, ngang hông căng thẳng, d;d;lqd cả người đột nhiên bay lên , đảo mắt ngồi lên đùi của Tống Mạc.
      Tư thế này... Khuôn mặt Tần Ngu đỏ bừng, vô ý thức giãy giụa.

      Cằm lại bị chế trụ, nâng lên.

      "Ưm..."

      bàn tay lớn xuyên qua tóc đen của khẽ bóp cằm, thoáng dùng sức, cánh môi của Tần Ngu liền bị môi mỏng của Tống Mạc chặn lại. Lực đạo rất mạnh, trực tiếp cắn cánh môi , như dã thú ngoan độc, trong lúc cố gắng hít thở, đầu lưỡi nhanh chóng cạy mở hàm răng của , bao lấy lưỡi của , tham lam hút lấy.

      Từ lúc đỏ mặt đôi mắt đen láy trừng , nghĩ phải làm như vậy.

      Thân thể của so với lý trí càng thành thực hơn, phản ứng của cho biết, khát vọng, muốn .

      Nhưng dục vọng này lại đúng lúc rồi.

      Mùi thuốc lá trộn lẫn hơi thở mát lạnh nam tính của như dây leo quấn quanh , làm hô hấp khó khăn. muốn thối lui, cái ót lại bị gắt gao chặn lại, giãy
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 136: Đương nhiên là tắm rửa
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Cuối tuần vốn là nên thảnh thơi, nhưng vì có mẹ Tần và ba Tần tới nên giống như cơn ác mộng.

      Vào lúc ăn bữa sáng, nhắc lại chuyện xưa, dường như mẹ Tần rất kiên nhẫn, “Chú rể mới vẫn chưa trở về sao?”

      Tần Ngu hận thể túm tóc quăng mình ra ngoài cửa sổ, hung hăng gặm miếng bánh mì, chút sức lực nhìn về phía mẹ Tần, “Vẫn chưa.”

      "Ồ, sao đâu, mẹ và ba con quyết định -- nếu như hôm nay chú rể mới vẫn chưa trở về, chúng ta tới công ty tìm cậu ấy.”

      "Mẹ..." Tần Ngu vô cùng ai oán kéo dài câu.

      "Con cho rằng mẹ con nhìn ra chút tâm tư này của con sao, như thế nào, chú rể mới thể gặp người sao?” Mẹ Tần đưa ngón tay lên dí vào trán của Tần Ngu, “Ngoan ngoãn gọi điện thoại cho chú rể mới trở về , nếu mẹ đưa con và ba con tới công ty đó.”

      Tần Ngu xoa xoa trán, cảm giác cả người giống như bị sét đánh vậy.

      Ăn sáng xong, dưới giám sát của hai ông bà, bấm số điện thoại của Tống Mạc.

      Chuông điện thoại mới vang lên hai tiếng, người đàn ông nhận cuộc gọi, giọng trầm thấp từ tính, “A lô.”

      "Cái kia, đừng ở công ty nữa, mau trở về , ba mẹ tôi muốn gặp .”

      "Tôi ở dưới lầu."

      "..."

      Cúp điện thoại, Tần Ngu quay trở về phòng ngủ mặc áo lông dày vào rồi mới dám ra mở cửa, làm công tác chuẩn bị tốt để lát nữa bị đánh.

      Tiếng chuông cửa vang lên, cả người Tần Ngu căng cứng lại, đôi mắt rực sáng, dường như là chạy vọt tới cửa, mở cánh cửa ra.

      Người đàn ông bước đôi chân thon dài vào, khuôn mặt trắng trẻo đẹp trai như tranh vẽ, Tần Ngu theo bên cạnh , nhắm mắt theo chân .

      Tới sofa, người đàn ông cao ráo, ánh mắt đen láy như phát sáng, giọng dịu dàng như nước, chân mày cũng dịu dàng hơn đôi chút, “Ba, mẹ.”

      Mẹ Tần và ba Tần ràng ngẩn người ra, đối với chuyện Tần Ngu lần lữa cho bọn họ gặp mặt, bọn họ suy đoán ra vô số nguyên nhân, nhưng lại chưa từng nghĩ rằng, chú rể mới lại là Tống Mạc! Bọn họ sao có thể quên được chuyện năm năm trước, tên tiểu tử ngu ngốc này đối xử với Ngu Nhi như thế nào chứ!

      Mẹ Tần lập tức thay đổi sắc mặt, từ đỏ sang xanh, từ xanh sang tím, cuối cùng biến thành màu đen.

      giây sau, liền duỗi dài cánh tay dài ra đánh về hướng của Tống Mạc, bà hiểu cái gì là quân tử động khẩu chứ động thủ, bà chỉ biết rằng, bà thể để cho người tuỳ ý ức hiếp tâm can bảo bối của bà.

      Tần Ngu vừa nhìn thấy tình huống ổn, dường như là theo bản năng, chạy lại đỡ ở trước mặt của Tống Mạc, "Mẹ, mẹ đừng vội kích động, chúng ta có thể chuyện cho ràng.”

      Vẻ mặt ba Tần lạnh lùng đứng ở bên cạnh, Tống Lãng và vũ Trương từ lầu xuống, nhìn thấy tình thế giương cung bạt kiếm như vậy, sợ hết hồn, “ xảy ra chuyện gì vậy chứ?”

      Tống Mạc cụp mắt xuống nhìn người phụ nữ che chắn ở trước mặt mình giống như gà mẹ bảo vệ cho gà con rủ xuống con mắt nhìn xem giống như là gà mẹ hộ con gà con, khẽ nhíu nhíu mày, đè bả vai của Tần Ngu xuống, bước lên phía trước bước, “Ba mẹ, có phải giữa chúng ta hiểu lầm gì ?”

      Người đàn ông kiêu nịnh che chở cho Tần Ngu khiến cho hai ông bà có chút kinh ngạc, tiếp tục động thủ nữa.

      Vẻ mặt mẹ Tần vô cùng vui lạnh nhạt liếc nhìn cái, "Hiểu lầm? Năm năm trước cậu bỏ lại Ngu Nhi mang thai đứa con của cậu mà , chuyện này là hiểu lầm sao!”

      ràng là Tống Mạc cũng ngẩn người ra, "Ba mẹ, xin hai người bớt giận, hãy ngồi xuống trước, con xin giải thích với hai người.”

      Thái độ vì lợi ích toàn cục tạm thời chịu nhân nhượng của Tống Mạc tạm khiến cho trong lòng Tần Ngu cảm thấy ấm áp, bước lên bước, kéo ba Tần và mẹ Tần ngồi xuống ghế sofa, "Nghe chút, con cũng muốn nghe chút."

      Cuối cùng bầu khí cũng có chút hòa hoãn, mấy người cùng ngồi xuống ghế sofa ngồi xuống.

      "Ba mẹ, chuyện của năm năm trước là con có chỗ đúng, khi đó sở dĩ con bỏ là do ba của con sinh bệnh nặng, và con cũng biết là A Ngu mang thai đứa con của con, cho tới thời
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :