1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô vợ danh môn: Ông xã tổng giám đốc thật kiêu ngạo - Tiểu Yêu Hoan Hoan (185C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 122: Cho nên bây giờ ghen tị sao?
      Edotor: Táo đỏ phố núi.

      "Tống tổng, xe tới rồi." Đầu bên kia điện thoại vẫn nghe thấy tiếng hít thở đều đều của người đàn ông, bỗng vang lên giọng nữ rất cẩn trọng.

      Trong lòng Tần Ngu khẽ chấn động, ngồi xe? nơi nào? Gặp người phụ nữ kia sao?

      Trong đầu lập tức liên tiếp xuất những suy đoán, hơn nữa những suy đoán này ở trong đầu lập tức trở thành vô số hình ảnh sống động, vì vậy ngẩn người, quên mất chính mình chuyện điện thoại với Tống Mạc.

      Tống Mạc cúi người ngồi vào trong xe, điện thoại ở bên tai, mãi nghe thấy gì, chỉ có tiếng hít thở truyền tới, hơi có chút kiên nhẫn, nhíu mày, "A lô?"

      Giọng trầm thấp dễ nghe giống như đàn violoncello vậy, giọng như tiếng nước chảy róc rách lướt qua bên tai của Tần Ngu, trước sau như rất quen thuộc, dường như là theo bản năng, Tần Ngu giật mình cái, mới hoàn hồn lại, bàn tay để đầu gối nắm chặt lại thành quyền, to lên tiếng, “Là tôi!” Khí thế rất hùng hồn.

      Tống Mạc bị bất ngờ, hơi nhíu mày lại, gương mặt tuấn tú mới vừa nãy còn lạnh lùng và khó chịu, giờ trở nên dịu dàng hơn chút, “Ừ, tôi biết rồi, cần phải lớn lên như vậy.”

      "... biết tôi là ai?" Bên trong giọng của Tần Ngu mang theo chút vui vẻ, ngờ là lại nghe và nhận ra giọng của .

      "Tôi ngốc."

      ". . . . . Ồ." Tần Ngu đưa tay gãi gãi chân mày, ngây ngô cười khan hai tiếng.

      cảm thấy bầu khí có chút lúng túng, trước khi gọi điện chuẩn bị trước những lời muốn , nhưng giờ biết phải mở miệng như thế nào, cụp mắt xuống, vò vò vạt áo của mình, “Cái kia, cái kia…”

      tay của Tống Mạc cầm điện thoại di động, tay để đùi gõ từng nhịp, từng nhịp, bộ dạng thản nhiên và bình thản: “Cái gì?”

      Tần Ngu mím môi, phải làm sao để mở miệng cách khéo léo, với về chuyện và nữ minh tinh nổi tiếng ân ái, khiến bị tổn thương rất nghiêm trọng đây?

      Vẻ mặt Tống Mạc thản nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, lặng im mấy giây, cũng đợi mở miệng, khẽ nhướn mày, trong đôi mắt dài đen nhánh lên chút vui vẻ, "Như thế nào, nhớ tôi nên ngại ngùng sao?" nhàng kéo dài cuối, lộ ra vẻ trêu ghẹo.

      Mấy ngày gặp, nhịn được, lại muốn trêu chọc .

      "Hả? Mới phải!" Tần Ngu hơi ngẩn ra, khuôn mặt ngay lập tức ửng hồng lên, người người đàn ông này, tại sao lại hư hỏng như vậy chứ, trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào, nên ngay cả trong giọng , cũng tự chủ mà mang theo chút hờn dỗi.

      "Vậy cái gì?"

      "Khụ khụ, tôi muốn với là con trai nhớ ." Tần Ngu hắng giọng cái, lập tức đẩy Tống Lãng ra làm cái cớ.

      "Vú Trương cũng nhớ ."

      "..." Người đàn ông lẳng lặng lắng nghe, lời.

      "Tối ngày hôm qua, trước khi ngủ Tống Lãng còn ầm ĩ muốn đọc chuyện cổ tích con sói xám và nàng công chúa Bạch Tuyết, vú Trương cũng hỏi tôi khi nào trở lại."

      " có chuyện cổ tích con sói xám và nàng công chúa Bạch Tuyết." Cuối cùng vẻ mặt của Tống Mạc cũng có tí xúc động.

      "..." Tần Ngu xem như hiểu, lời của người đàn ông này có ngụ ý chính là -- đừng viện cớ, có lời cứ thẳng.

      Tần Ngu nhìn chằm chằm sàn nhà mấy giây, rồi lại trầm mặc mấy giây, sau đó hạ quyết tâm, nhắm mắt lại : "Tôi nhìn thấy tin tức và nữ minh tinh kia.”

      "Vòng tới vòng lui, kỳ đây mới là lời muốn sao."

      "Tôi chỉ vừa mới nghĩ tới chuyện này mà thôi, có thể chọn cách giải thích, hoặc lựa chọn im lặng cần lời nào hết.”

      "Cho nên bây giờ ghen sao?" Trầm mặc mấy giây, bỗng nhiên người đàn ông bằng giọng trầm thấp.

      "Yên tâm, tôi có suy nghĩ an phận đối với , cũng ăn dấm chua, tôi chỉ muốn với câu, đừng quá xa, tôi muốn để cho Tống Lãng nhìn thấy ti vi chàng chàng thiếp thiếp, liếc mắt đưa tình với người phụ nữ khác.” Tần Ngu đè nén giọng , cố làm ra vẻ quan tâm, nhưng thực tế, trong lòng của muốn cầm lấy bả vai của Tống Mạc, lắc mạnh mấy cái, điên cuồng hét lên: Đúng là tôi ghen đó, tôi ghen có làm sao! Chẳng lẽ người làm vợ như tôi nhìn thấy và người phụ nữ khác liếc mắt đưa tình với nhau nên tức giận, nên lên cơn ghen sao! Là người đàn ông có vợ, chẳng lẽ biết mình nên giữ mình trong sạch, từ chối tất cả những người phụ nữ, ngoại trừ tôi sao! Tổng giám đốc bá đạo nên quá kiêu ngạo mà phải trung trinh lòng, chỉ mỗi người vợ xinh đẹp của mình thôi, hơn nữa phải tới mức thể kiềm chế được!

      Tống Mạc ngồi ở trong xe lẳng lặng nhìn ra phía trước, ánh mặt trời

      [​IMG]

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 123:


      Editor: Trà sữa trà xanh


      Là tin nhắn của Tiếu Dịch: Lâm Trạch Thiên có mai phục, nhân số ít hơn trăm người.


      Tống Mạc lạnh nhạt thu hồi điện thoại. Lâm Trạch Thiên ở bên thu hết động tác của vào mắt, cười , "Tống tiên sinh, có chuyện gì sao?"


      Tống Mạt lạnh nhạt , " có gì."


      Cận Tuân theo chân bọn họ bắt chuyện lát, liền qua cái bàn khác chào hỏi.


      Thấy tình cảnh này, Lâm Trạch Thiên cũng cần nhẫn gì nữa, để lại dấu vết cười cười, "Tống tiên sinh, chúng ta chuyện chút."


      Tống Mạc thâm sâu nhìn chằm chằm Lâm Trạch Thiên mấy giây, "Lâm tiên sinh là muốn giao dịch với tôi." Giọng chắc như đính đóng cột.


      "Tống tiên sinh quả nhiên là người thông minh, như vậy, chúng ta thẳng vậy." Lâm Trạch Thiên cười , "Tôi muốn hợp tác với Tống tiên sinh."


      Tống Mạc gì, sớm đoán được nguyên nhân Lâm Trạch Thiên xuất ở nơi này. Vô luận là xét về tài lực, thế lực, là người đỡ đầu đại lục, mà hình như còn muốn làm lớn hơn, muốn đưa ma túy cùng súng ống đạn dược tới khu vực Tây Bắc.


      "Tống tiên sinh là đầu rồng khu vực Tây Bắc, ai cũng biết tất cả mọi người ở nơi này đều theo mệnh lệnh của Tống thị, nếu như chúng ta hợp tác, tôi tin tưởng tuyệt đối, về phía Tống tiên sinh, hay là Lâm Trạch Thiên tôi, mang đến lợi nhuận cực kỳ lớn."


      Khuôn mặt Tống Mạc lạnh nhạt nhìn người đàn ông trước mắt, người này cực kỳ dã tâm giống như sói đói, muốn thông qua tay của đả thông khu vực Tây Bắc, đến lúc đó nơi này triệt để trở thành trùm buôn thuốc phiện , đồng thời là nơi hắc bang hội tụ. Ý nghĩ này quá mức điên cuồng, về công về tư, tuyệt đồng ý!


      Mấy đời Tống gia đều làm thương nhân, tuyệt đối thể chạm vào ma túy cùng súng ống đạn dược, bởi vì hai thứ đồ này, vô luận khi dính vào như thế nào, cũng có kết cục tốt, Tống thị là tâm huyết của , cho phép Tống thị bị hủy hoại trong tay của , cho nên, đêm nay coi như là liều chết đánh cược lần, cũng tuyệt lùi bước.


      biến sắc uống ngụm rượu, ngước mắt, vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn Lâm Trạch Thiên, "Xin lỗi, Lâm tiên sinh, tôi hợp tác với ngài."


      Lâm Trạch Thiên kinh ngạc ngước mắt liếc nhìn Tống Mạc, đại khái là ngờ Tống Mạc cự tuyệt dứt khoát như thế, trầm mặc mấy giây, chợt nở nụ cười, "Tống tiên sinh, hồ đồ vào lúc này phải là chuyện tốt."


      Tống Mạc chống lại mắt của , đơn giản nhìn thấy đáy mắt của xẹt qua hung ác nham hiểm, mấp máy môi, nâng chân trái lên đặt đầu gối đùi phải, đổi tư thế, trấn định tự nhiên , "Lâm tiên sinh uy hiếp tôi sao?"


      " phải là uy hiếp, là dụ dỗ." Người đàn ông dừng chút, mặt lộ ra nụ cười, "Đương nhiên, nếu như Tống tiên sinh hợp tác, tôi cũng chỉ có thể cưỡng bức." Giọng nhanh chậm rơi xuống, vẻ bên ngoài cười nhưng trong lòng cười, khuôn mặt ôn hòa, lại lộ ra lạnh lẽo làm cho người ta rợn cả tóc gáy.


      đến mức này, bầu khí đột nhiên đè nén lại, cơ hồ là giương cung bạt kiếm, hết sức căng thẳng, trong khí, mùi thuốc súng dần dần dày hơn, vờn quanh hai người.


      Tống Mạc đưa mắt nhìn Lâm Trạch Thiên mấy giây, sửa sang lại cổ áo, "Đạo bất đồng bất tương vi mưu, Tống mỗ trước bước, Lâm tiên sinh cứ tự nhiên."


      Cơ hồ là cùng lúc đứng dậy, đột nhiên sau lưng căng thẳng -- cái gì đó nguội lạnh chống đỡ phía sau, ngay sau đó Tống Mạc liền nghe thấy giọng trầm chậm rãi
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 124: trúng đạn
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Lâm Trạch Thiên nghe thấy vậy chỉ nở nụ cười, lên tiếng, cũng chỉ dí họng súng chỉ về phía trước , "!"

      Thuộc hạ ở bên cạnh hiểu ý, cũng áp giải Cận Tuần về hướng xe đậu.

      Cục diện căng thẳng cho tới khi tới bên cạnh chiếc xe.

      Chợt Tống Mạc dừng chân lại, “Vương Uyển Yên đến kìa!” Giọng của dồn dập và vang dội. d,0dylq.d. Dường như theo bản năng Lâm Trạch Thiên tự chủ mà ngẩng đầu nhìn về phía chiếc xe.

      Ngay trong nháy mắt này, trong rừng cây ở xung quanh đó đột nhiên có đám người ào ra, rất nhanh có tiếng súng vang lên, trong nháy mắt, những người theo Lâm Trạch Thiên và những vệ sĩ áp tải hai người đều nằm rạp xuống đất, dưới thân thể của bọn họ, máu tươi tràn ra bốn phía, người đàn ông liên tục dùng súng để áp giải Cận Tuần bị thương ở tay, ta kêu lên tiếng đau đớn, súng trong tay bị rơi xuống đất kêu lên tiếng, Cận Tuần nhân cơ hội này chạy thoát.

      Cùng lúc đó, Tống Mạc cũng nhanh chóng móc ra từ bên hông cây súng, họng súng chỉ thẳng vào mi tâm của Lâm Trạch Thiên.

      Nếu như Tống Mạc những lời khác, lấy đa mưu túc trí và cẩn thận của Lâm Trạch Thiên, chắc chắn là dễ dàng tin tưởng. Nhưng Tống Mạc lại cố tình nhắc tới Vương Uyển Yên, chính là người phụ nữ vô pháp vô thiên trong truyền thuyết của Lâm Trạch Thiên, hơn nữa bây giờ còn mang thai, quan tâm bị loạn, người khi có sức uy hiếp, dễ dàng bị người ta bắt được nhược điểm.

      Cận Tuần đoạt lấy súng từ trong tay của người đàn ông kia, từng bước từng bước về phía của Lâm Trạch Thiên.

      Lúc này tình cảnh có chút kỳ quặc.

      Lâm Trạch Thiên bị Cận Tuần dùng súng chĩa thẳng vào, Lâm Trạch Thiên và Tống Mạc chĩa thẳng súng vào nhau, thoạt nhìn giống như mấy người Tống Mạc chiếm thế thượng phong, nhưng thực tế, chỉ cần súng của Lâm Trạch Thiên bỏ xuống khỏi người của Tống Mạc, cục diện vẫn bế tắc như vậy.

      Tất cả mọi người dám hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì Lâm Trạch Thiên vừa là người đỡ đầu của đại lục, cái danh hiệu này tuyệt đối phải hư danh cho có, súng của ta vẫn chĩa thẳng về phía Tống Mạc, chỉ cần những người khác có động tĩnh gì, nhất định ta lập tức nổ súng, bắn chết Tống Mạc, đến lúc đó hai bên đều có thiệt hại.

      Khiến người ta kỳ quái hơn là, ràng bị nhiều người chĩa súng vào người, nhưng Lâm Trạch Thiên lại có chút khẩn trương nào, mà tỏ ra rất bình tĩnh và thản nhiên, thậm chí ta còn cười cười nhìn về phía mấy người Tống Mạc, "Tống Mạc, nghĩ là Lâm Trạch Thiên tôi chỉ có chút khả năng này thôi sao.”

      Tống Mạc , ngón tay nắm thân súng càng nắm lại chặt.

      Lâm Trạch Thiên sâu xa liếc mắt nhìn cái, sau đó huýt sáo tiếng.

      Sắp chết đến nơi mà ta còn có tâm tư huýt sáo?

      Tất cả mọi người đều ngẩn người ra, sau đó, liền nghe thấy bên trong chiếc xe tải có truyền tới tiếng xôn xao, lúc này người nằm vùng của Tống Mạc còn chưa kịp phản ứng, nhưng mà vừa mới quay đầu lại, cả người liền từ từ ngã xuống, ánh mắt của bọn họ, vẫn còn trợn tròn lên, giống như là đối với chuyện vừa mới phát sinh vẫn thể tin được.

      Vậy là cục diện lại lần nữa bị lật ngược lại, đầu của Tống Mạc và Cận Tuần, trong khoảng thời gian ngắn, có vô số họng súng đen như mực chĩa thẳng vào bọn họ.

      Lâm Trạch Thiên cười nhạt quét mắt nhìn lượt, "Đem hai người này mang cho tôi."

      Lời của ta còn chưa hết, đột nhiên ở bên cạnh nghe thấy có tiếng nổ lớn vang lên, tiếp theo đó có luồng khí khổng lồ, có bom! Trong lòng mọi người cả kinh, xoay người ngã bổ nhào xuống đất, những người vây ở xung quanh thân xe trốn, bị oanh tạc khiến cho máu thịt văng tung tóe.

      Khói bụi tan hết, mọi người chậm rãi ngoái đầu nhìn lại, chiếc xe tải quân dụng kia trong nháy mắt tan xác còn gì chừa lại, trong tầm mắt, chỉ còn lại những thi thể chồng chất đầy đất, mùi máu tươi nồng đậm, nơi nơi đều có quang cảnh vô cùng thê lương.

      Còn chưa đợi bọn họ hoàn hồn lại từ trong tai nạn này, có tiếng súng biết từ hướng nào vang lên, viên đạn giống như có mắt bắn đến, cực chuẩn, dường như là bách phát bách trúng.

      Bất chấp ân oán tình thù giữa hai bên, đám người rối rít chạy chối chết, dốc toàn lực của bản thân để chạy trốn.

      Nhưng mà, bọn họ bỏ chạy khỏi có chút buồn cười, cho dù họ có chạy tới nơi nào rất xa nữa, chạy đến chỗ nào, viên đạn cũng rất chuẩn xác bay trúng đầu của bọn họ.

      Kẻ địch ở trong tối chỗ, bọn họ ở ngoài sáng, mới vừa rồi còn giương cung bạt kiếm, hận thể liều mạng chết tôi sống, giờ phút này lại giống như cá nằm thớt, chỉ có thể mặc cho người ta chém giết.

      Thời gian tới mấy phút, mà toàn bộ bãi đất trống, chỉ còn sót lại ba người Lâm Trạch Thiên, Tống Mạc và Cận Tuần.

      Tiếng súng vẫn tiếp tục ngừng vang lên, giống như quả bom hẹn giờ được chôn ở trong lòng người vào thời khắc cuối, khiến cho người ta hoảng loại, khiến cho người ta sợ khiếp vía, bởi vì biết khi nào nổ tung, sau đó khiến cho người bị nổ thương tích đầy mình.

      Rất nhanh, viên đạn sượt qua khí bay tới, ba người trước sau đều trúng đạn, nhưng mà phải vị trí nguy hiểm, mà chỉ chính xác bị bắn vào bắp chân.

      Vô cùng đau nhức và máu tuôn ra xối xả, khiến cho mấy người thể lại được, nằm rạp mặt đất nhìn khuôn mặt nhếch nhác của
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 125: Lời chúc ngủ ngon cuối cùng


      Editor: Trà sữa trà xanh


      Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, khẽ thở dài, ngập ngừng mở miệng, giọng có chút trầm trọng, "Ngực bị trúng đạn, mặc dù chạm tới tim, nhưng lại nằm đúng chỗ nguy hiểm nhất, tại viên đạn lấy ra, bệnh nhân còn chưa qua giai đoạn nguy hiểm, tạm thời vẫn lâm vào hôn mê, có thể tỉnh lại hay , phải xem vận mệnh của ."


      câu này, khiến tất cả mọi người sững sờ.


      Tiếu Dịch trừng mắt gắt gao nhìn bác sĩ, lặng im mấy giây, đột nhiên giống như điên lên, dùng sức kéo cổ áo bác sĩ, nổi giận đùng đùng, chất vấn bác sĩ, "Ngươi ngài ấy chết?"


      Sắc mặt bác sĩ bi thống liếc cái, "Tỷ lệ sống sót rất ít."

      Thân thể Tiếu Dịch run lên bần bật, khí lực toàn thân giống như bị rút , môi khô khốc giật giật, nên lời, cánh tay chậm rãi trượt xuống, vô lực rũ bên người, đưa tay che mặt.


      Bác sĩ rủ con mắt xuống tránh ra, mười mấy người đàn ông đứng tại chỗ, đều đỏ mắt.


      Người thân cận nhất bên cạnh ngươi, giây trước còn đứng trước mặt ngươi, chuyện với ngươi, cùng ngươi kề vai chiến đấu, giây sau, lại hấp hối nằm giường bệnh, cận kề cái chết, tình cảnh tuyệt vọng này, đến vội vàng như cơn gió nặng nề đánh vào trong lòng mỗi người.


      Bệnh nhân được đẩy ra, dưới ánh đèn lờ mờ, chiếc giường trắng như tuyết, vỏ chăn trắng như tuyết, người đàn ông yên lặng nằm ở phía , gắt gao đóng lại hai mắt, giống như là ngủ thiếp .


      Tiếu Dịch phản ứng trước, hốc mắt đỏ bừng chạy tới, nhìn chằm chằm khuôn mặt của Tống Mạc trắng như giấy có chút huyết sắc nào, đáy mắt ra tầng sóng nước, dung nhan tuấn lãng ngày xưa, bây giờ lại sa sút nhợt nhạt như vậy.


      Hứa Văn lau nước mắt, cũng tiếng nào bước đến.


      Phẫu thuật xong, lại nhận được tin tốt, tất cả mọi người đều thủ ở trong phòng bệnh, yên tĩnh đến đáng sợ.


      Giờ khắc này, mới là chân chính khổ sở, bọn họ có bản lãnh tốt đến cỡ nào, lại hết lần này tới lần khác cứu được lão đại của bọn họ, nhìn Tống Mạc im hơi lặng tiếng nằm giường bệnh, bọn họ vô cùng bất lực, chỉ biết đứng đây chờ đợi, trong đêm tối đen nhánh, chờ đợi trong thống khổ cùng dày vò, chờ đợi ánh bình minh lên, chờ đợi kỳ tích xuất .


      Đêm nay, sao mà dài đằng đẵng.


      ―――


      Lúc Tần Ngu nhận điện thoại của Hứa Văn, đồng hồ chỉ ba giờ khuya, ngoài cửa sổ, bóng đêm đen nhánh, gió gào thét.


      "Tần tiểu thư, Tống tổng ngài ấy trúng đạn, khả năng..." Hứa Văn được nửa liền nghẹn ngào được nữa.


      Đầu Tần Ngu "Ong" tiếng, vô ích, hô hấp hơi chậm lại, di động nắm ở trong tay, rớt xuống, đập xuống bên chân.


      Tống... Tống Mạc tại sao ấy ...


      Trong đầu của đột nhiên chợt lóe lên đêm rời khỏi, ôm chặt vào trong ngực, , Tần Ngu, chăm sóc tốt con trai .


      Trong đầu giống như có cái gì sụp đổ, ý niệm trong đầu, mơ hồ thoát ra khỏi đầu óc.


      Hốc mắt Tần Ngu nóng lên, nước mắt như hạt đậu rơi xuống.


      Có phải, sớm biết chuyến này gặp nguy hiểm, có phải, sớm đoán được mọi chuyện, đêm đó mới đột nhiên với như vậy?


      Đều do sơ ý lơ là phát điểm bất thường của , nếu như biết xảy ra chuyện, đêm đó nhất định ngăn lại, chết cũng cho .


      Tần Ngu như ngu ngốc rồi ngơ ngác nhìn chằm chằm hư , tay luống cuống biết nên đặt chỗ nào, sợ sệt mấy giây, mới phục hồi tinh thần lại, tay run run cầm điện thoại bên chân, "Trợ lý Hứa, ấy... Còn sống ?"


      "Còn sống, chỉ là vẫn còn hôn mê, bác sĩ , nếu như cứ hôn mê như vậy, liền..."


      Trước mặt Tần Ngu bỗng tối sầm, trái tim như ngừng đập, Tống Mạc, Tống Mạc, còn chưa cho biết , sao lại muốn rời khỏi ?


      "Tần tiểu thư, nếu như bây giờ chạy tới, có lẽ, có thể thấy ngài ấy lần cuối." Giọng khàn khàn đè nén của Hứa Văn vang lên.


      Tần Ngu như chìm vào cõi mộng.


      Gặp mặt lần cuối, gặp mặt lần cuối, ra giữa bọn họ, chỉ còn lại thời gian ngắn như vậy.


      vẫn cho là, giữa bọn họ, còn rất nhiều thời gian, cho đến khi , ra,
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 126: Nhìn đủ rồi chưa?
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Sang ngày thứ hai, Tần Ngu Hứa Văn ra ngoài mua bó hoa về, là mùi hoa ly thơm ngát, là mùi hương mà thích nhất.

      Cắm bó hoa to đặt đầu giường, tăng thêm chút sức sống cho căn phòng bênh trắng tinh như tuyết.

      Bác sĩ , trong y học trước giờ cũng phải là có kỳ tích xuất , nếu như người thân nhất ngồi ở bên cạnh trò chuyện với , có thể khiến cho tâm hồn ngủ say của tỉnh lại.

      Tần Ngu suy nghĩ kỹ rồi, nếu như có thể khiến tỉnh lại, tất nhiên là tất cả mọi người đều vui vẻ, nhưng nếu như cứ hôn mê cả đời như vậy, cả đời này, cũng cứ ở bên cạnh chăm sóc cho tốt.

      nhàng lau sơ qua khắp người cho , Tần Ngu lau mồ hồi trán, ngồi xuống ở bên cạnh giường.

      Ánh mặt trời xuyên qua tấm rèm cửa sổ chiếu vào mặt , để lại những tia sáng loang lổ, lồng ngực của khẽ phập phồng, giống như chỉ là ngủ thiếp thôi. giơ tay lên khẽ đặt lên gò má của .

      Cảm xúc chạm vào gương mặt trắng trẻo sạch của hơi lành lạnh.

      ngồi xuống, lấy từ trong túi ra cuốn sách bìa cứng ‘Tiểu Vương Tử’.

      biết nên với chuyện gì, những thứ hận kia, những suy nghĩ quên được, thậm chí là oán hận, tưởng chừng như theo tới lúc chết, cũng đều hoá thành tro bụi hết rồi.

      Chỉ có thể làm bạn bên cạnh , là cách bày tỏ duy nhất.

      biết là có thích ‘Ttiểu Vương Tử’ hay , chỉ nhớ là năm đó lúc cùng thuê chung với năm năm trước, giá sách của , có cả dãy toàn sách kinh tế ở bên trong, chỉ có quyển ‘Tiểu Vương Tử’ là cảm thấy có hứng thú. còn nhớ lúc đó quyển sách kia được bảo quản vô cùng tốt, hề bị quăn hay gấp lại trang nào, chút bụi bặm dính vào, có lần trong lúc quét dọn nhà, cần thận làm cuốn sách này rơi xuống dưới, cả ba ngày liền nghiêm mặt lại với , làm như thiếu trăm vạn vậy, từ đó về sau, liền đoán, chắc là đặc biệt thích và quý trọng cuốn sách này.

      "Tôi luôn cho là, mình hết sức giàu có, có được đóa hoa độc nhất vô nhị đời, thực tế, đoá hoa mà tôi vốn có cũng chỉ là đoá hoa hồng bình thường mà thôi. đoá hoa hồng bình thường…”

      nâng sách lên, nhớ lại những ngày đầu tiên gặp Tống Mạc.

      Ánh nắng chói chang sau giữa trưa, mặc chiếc áo sơ mi trắng và quần tây đen, đeo tay nghe, tay cầm ly cà phê từ lầu xuống, thiếu niên trong sáng và trắng trẻo như được bước ra từ cuốn tiểu thuyết, mà lúc đó theo va ly hành lý khổng lồ, nheo mắt đường nỗ lực tìm các bảng quảng cáo cho thuê phòng, thế nhưng vất vả lúc lâu mà vẫn công cốc, tức giận vừa về phía trước vừa cúi đầu xuống, rồi đụng phải Tống Mạc cúi đầu xuống nhìn vào điện thoại di động.

      Cà phê nóng hổi đổ thấm ướt áo sơ mi trắng của người thanh niên, Tần Ngu hoảng hốt biết làm sao cho phải, vội vàng lấy chiếc khăn từ trong túi ra lau lung tung lên người .

      Mấy giây sau, mu bàn tay của , có bàn tay có xương khớp ràng để lên, hết sức đẹp mắt, trái tim của đập mạnh, ngước mắt lên nhìn.

      Đôi mắt đen nhánh của thiếu niên lẳng lặng nhìn chằm chằm vào , mông mênh như nước, nhưng mà chỉ chớp mắt cái, đầu óc của trở nên trống rỗng, thấy trái tim ở trong lồng ngực của mình nhảy mạnh liên hồi loạn cả lên, sắp nhảy lên tới cổ họng của luôn rồi.

      Ánh mắt ngượng ngùng của ngước nhìn lên người đàn ông tuấn ở trước mặt, mu bàn tay của vẫn bi nắm giữ trong tay, cảm xúc ấm áp kia, truyền thẳng đường vào đáy lòng của , khiến trong lòng có cảm giác ngưa ngứa, cho rằng vào lúc chán nản nhất gặp được bạch mã hoàng tử của chính mình, ai ngờ đâu, bạch mã hoàng tử của chỉ sau giây liền nhíu mày lại, chút lưu tình hất tay của ra, vẻ mặt ghét bỏ lạnh lùng , “Tiểu thư, muốn lau hết những vết cà phê này sao?”

      ra phải là bạch mã hoàng tử, mà chỉ là tên đàn ông thối tha hiểu như thế nào là thương hương tiếc ngọc, trong lòng Tần Ngu, vỡ ra từng mảnh.

      có chút ủy khuất nhìn chằm chằm và người đàn ông, người đàn ông chỉ nhìn chút rồi quăng ra câu , “ nhìn đủ chưa?” Sau đó lạnh nhạt xoay người, lên lầu.

      "Tiên sinh, là tôi tốt, nếu đưa quần áo cho tôi, tôi giặt cho !” vội vàng đuổi theo, hô to ở sau lưng .

      Đôi chân thon dài và thẳng tắp của , vững chãi và rất nhanh, chạy theo ở phía sau mà thở hồng hộc.

      Tới cửa, đột
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :