1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô vợ danh môn: Ông xã tổng giám đốc thật kiêu ngạo - Tiểu Yêu Hoan Hoan (185C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 117: Như thế nào, động tâm sao?


      Editor: Trà sữa trà xanh


      Việc ký hợp đồng vô cùng thuận lợi.


      Quy mô công ty Linh Thạch lớn, bối cảnh đủ, chất lượng sản phẩm lại vượt trội, cho tới nay, bởi vì thiếu hụt tiền bạc, nên việc đóng gói tuyên truyền sản phẩm bị làm qua loa, tạo thành cục diện chất lượng cao lại giá thành rẻ, cho nên bây giờ, thứ bọn họ thiếu nhất, chính là điểm dựa tài chính hùng mạnh ủng hộ, rất ràng, vô luận xét về bất cứ phương diện nào, Tống thị chính là lựa chọn thích hợp nhất.


      Mà thứ Tống thị nhìn trúng, chính là chất lượng sản phẩm của Linh Thạch, năm gần đây, thị trường bán lẻ kim cương chất lượng cao thấp đều, có rất ít kim cương có độ tinh khiết cao như vậy, hơn nữa, công ty Linh Thạch gần biển, rất thuận lợi cho phát triển thị trường hải ngoại sau này, việc hợp tác của người bọn họ đều có lợi cho đối phương.


      Ngày thứ hai sau khi ký hợp đồng, thừa thắng xông lên, Linh Thạch mở buổi họp báo long trọng ra mắt sản phẩm mới, trong buổi họp báo, Tống Mạc giữ vai trò khách quý bước lên khán đài phát biểu.


      Sản phẩm mới ra mắt, đương nhiên mượn thân phận của Tống Mạc đến tạo danh tiếng, nhanh chóng thiết lập danh tiếng.


      Dưới ánh đèn flash, người đàn ông cao lớn rắn rỏi, mặc bộ quần áo được cắt may tinh tế, đứng thẳng người, thân hình cao lớn, cho dù lời nào, đứng ở đài cao, thanh cao kiêu ngạo, thu hút hết chú ý của mọi người. Bên người , là nữ minh tinh mới nổi chạm tay liền bỏng, Dương Lam. Khuôn mặt người phụ nữ thanh lệ, thướt tha xinh đẹp nho nhã, mặc thân quần áo màu đỏ, càng tôn lên vẻ đẹp của , khuôn mặt bạch hi mộc mạc, đôi ngươi đen lưu chuyển nhìn quanh, cặp chân mày lá liễu dài , trong thanh thuần có chút lạnh nhạt, mặc dù mặt mang theo nụ cười thản nhiên, nhưng lại lộ ra lạnh lùng như có như , làm cho người ta cảm giác thể khinh nhờn, trong bình tĩnh mang theo tùy ý.


      giống với những minh tinh khác, õng ẹo làm dáng, ánh mắt quyến rũ phong tình, chỉ là cách khoảng, bàn tay yếu ớt khoác lên đầu vai rắn chắc của Tống Mạc, bàn tay khác đeo chiếc nhẫn kim cương, như có như khẽ vuốt ve dây chuyền đeo cổ, ánh mắt ngẫu nhiên nhàn nhạt rơi vào người Tống Mạc, tựa như quan sát, tựa như tìm tòi nghiên cứu, cặp con ngươi đen kia, sâu thẳm như biển.


      Những hành động ngắn ngủi giữa hai người, được phóng viên trong buổi họp báo chụp lại, đèn flash nhanh chóng lấp lóe, chuẩn xác chụp tỉ mỉ từng cử động, những thứ này là chủ đề trang đầu ngày mai.


      buổi họp báo ra mắt sản phẩm, bởi vì có Tống Mạc đến mà trở nên to lớn nhộn nhịp vô cùng, khí thế hừng hực, khách đến khách , lúc trời chạng vạng tối mới kết thúc.


      ―――


      Phòng nghỉ của khách quý buổi họp báo, người đàn ông rảnh rỗi tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt dưỡng thần, cái tay lười nhác đặt tay vịn, cái tay tùy ý rũ tại bên người, ngón giữa vân vê điếu thuốc, khói thuốc màu trắng lượn lờ quanh quẩn giữa các ngón tay, nổi bật lên những ngón tay thon dài mà hữu lực, có mặc áo khoác, chỉ mặc áo sơ mi trắng, khuôn mặt tuấn mỹ bạch hi, đôi mắt đen nhàng đóng lại, thoạt nhìn lười biếng lại lạnh nhạt, toàn thân đều lộ ra khí thế lạnh lùng người khác chớ lại gần.


      Hứa Văn thản nhiên đứng ở bên, khẽ vuốt cằm, "Tống tổng, yến hội buổi tối ngài có ?"


      Tống Mạc vẫn nhắm mắt lại như cũ, đưa tay hít hơi thuốc, tựa hồ là suy tư.


      Đột nhiên cửa truyền đến tiếng động rất , Hứa Văn theo bản năng ngước mắt nhìn về phía cửa, Tống Mạc cũng mở choàng mắt, đôi mắt đen nhánh mà sắc bén nhìn về phía trước.


      Lại là Lâm Lam, quần áo màu đỏ nhu thuận đứng ở cạnh cửa, sắc mặt ửng đỏ nhìn , vẻ mặt né tránh.


      Tống Mạc lên tiếng, chỉ là thần sắc thập phần lạnh nhạt nhìn chằm chằm , mặt kiêu căng có chút kiên nhẫn.


      Lâm Lam liền đến, cúi thấp đầu, bộ dáng hơi e lệ, cùng người phụ nữ trong buổi họp báo sáng nay như hai người xa lạ, giống như chỉ là trẻ trung ái mộ Tống Mạc.


      Cũng bước đến quá gần, trong khoảng cách mét liền ngừng lại, đưa tay dịu dàng vén tóc lộn xộn bên tai, mới ngước mắt lẳng lặng nhìn về phía Tống Mạc, "Tống tiên sinh, xin thứ cho tôi mạo muội tới tìm ngài, tôi chỉ muốn , dạ tiệc hôm nay, tôi hy vọng..." đỏ mặt, đáy mắt lóe lên ánh mắt mong chờ, "Ngài có thể tới."


      Tống Mạc nâng điếu thuốc lên hít ngụm, con mắt híp lại quan sát dưới mấy giây, nhướn mày, "Bên phía đầu tư hay là công ty giải trí gọi tới?"


      Lâm Lam ngơ ngác chút, rủ con mắt xuống nhìn chằm chằm mũi chân mình mấy giây, mới đè nặng giọng có chút ngượng ngùng phun ra câu, "Là ý của tôi."


      Tống Mạc nhìn chằm chằm mấy giây, mới lần nữa nhắm mắt lại, dựa lưng về thành ghế, tay vuốt mi tâm, giọng trầm thấp từ tính nóng lạnh rơi xuống, "Trợ lý Hứa, tiễn khách."


      "Tống tiên sinh, kia..." Lâm Lam lời còn chưa dứt, giọng lạnh lùng bỗng nhiên vang lên, "Ra ngoài."


      Lâm Lam chợt ngẩng đầu, có chút dám tin nhìn về phía người đàn ông ngồi phía trước cách đó xa.


      Những năm gần đây, đối với đàn ông, chưa bao giờ thất thủ, cũng chưa bao giờ có người đàn ông trực tiếp cự tuyệt như vậy.


      Hứa Văn nhìn Tống Mạc, lại nhìn Lâm Lam ngơ ngác đứng tại chỗ, mới lộ ra nụ cười ôn hòa, " ngại quá Lâm tiểu thư, Tống tổng chúng tôi mệt mỏi, xin ngài rời ."


      Lâm Lam cũng lên tiếng nữa, cúi thấp đầu, mất mác ra ngoài.


      Lúc này Hứa Văn mới quay đầu lại nhìn về phía người đàn ông nhắm mắt gì, "Dạ tiệc lát nữa..."


      Ngón tay thon dài của Tống Mạc phủi phủi khói thuốc, "."


      Ngoài cửa, Lâm Lam lẳng lặng đứng ở bên cửa, thân thể dán chặt lên vách tường, đôi mắt thập phần sắc bén nhìn chằm chằm ngay phía trước, lỗ tai đặt sát cánh cửa.


      Qua khe cửa nghe câu "", cánh môi thình lình nở nụ cười vui vẻ, trong đáy mắt, ánh mắt sáng chói, lộ ra xinh đẹp cùng lãnh ý.


      Khinh thường liếc mắt nhìn cánh cửa đóng chặt, nâng cằm, dáng người nhàng biến mất cuối hành lang.


      ―――


      Dạ tiệc được tổ chức ở Minh Hương Quốc Tế.


      Sảnh yến hội rộng lớn, đèn đuốc sáng trưng, ánh sáng chói mắt, đá cẩm thạch trong vắt ra ánh sáng mênh mông, bàn dài bách hợp hoa hồng được sắp xếp ngay ngắn, bên trong sảnh là những vị khách mặc đồ tây sang trọng, nhân viên tạp vụ bưng khay xuyên qua đám người, khay, những chiếc ly đế cao được sắp xếp chỉnh tề, chất lỏng màu đỏ lưu động trong ly, bầu gian ngợp trong vàng son, trong khí tràn đầy mùi hương thức ăn cùng với hương thơm của rượu, trêu chọc kích thích vị giác của con người, thịnh yến tràn ngập trong thị giác cùng vị giác chậm rãi mở màn.


      thanh đàn violoncello du dương trầm thấp chậm rãi vang lên, vô số người hòa nhập vào sàn nhảy, tiếp theo là những điệu nhảy dưới ánh đèn, tầm mắt rơi đến đâu, đều tươi đẹp xa hoa như thế.


      Bên cạnh cầu thang lầu hai rộng mở, ghế sa lon quá thu hút, Tống Mạc thân tây trang màu đen ngồi yên lặng, trong tay nhàng lay động ly rượu đỏ, mà ánh mắt thâm sâu tĩnh mịch của , thờ ơ rơi vào lối vào đại sảnh. Ánh sáng rực rỡ chiếu xuống vóc người cao lớn của , nổi bật lên dáng người vạm vỡ khó có thể thân cận. Khuôn mặt mờ ảo, cho dù chỉ là tùy ý dựa vào ghế sofa, chân dài thẳng tắp, cánh tay khoác lên tay vịn ghế sô pha, ống tay áo ngân bạch rạng rỡ phát sáng, cũng đủ để hấp dẫn vô số ánh mắt.


      ít thiên kim hào môn muốn tiến lên, đều bị Hứa Văn tìm cách từ chối.


      góc khác ban công, Lâm Lam bộ dạng lười biếng tựa vách tường, khóe môi thoáng nụ cười thản nhiên, lẳng lặng nhìn người đàn ông lạnh nhạt, khí lạnh lùng cách đó xa, cho dù chỉ thấy gò má mờ ảo, cũng hoàn mỹ chê vào đâu được, người đàn ông như vậy, quả có làm cho vô số nữ nhân si mê.


      Bất quá, đáng tiếc.


      Bưng ly rượu lên khẽ nhấp cái, giữa lông mày lạnh nhạt, lộ ra ý tứ tiếc hận.


      Bên tai, đột nhiên vang lên thanh cười khẽ, như mang theo khinh thường, trong trẻo từ trong cổ họng phát ra, sau đó là giọng trầm thấp lơ đãng của đàn ông, "Như thế nào, động tâm sao?"


      Lâm Lam thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt rơi người đàn ông, mặc thân áo gió màu đen, dáng người cao ráo, chắn lại ánh sáng sau lưng, mặt tuấn lãng thanh tú, đôi ngươi đen cười mà như nhìn .


      Lặng im mấy giây, khóe môi quyến rũ ra đường cong ôn hòa, lên trước, bưng ly rượu trong tay lên khẽ chạm vào ly rượu của , "Vào bằng cách nào?"


      nhàn nhạt nhìn thoáng qua phương hướng sân thượng, vui vẻ trong đáy mắt càng tăng lên, mặt lộ ra kiêu căng, "Chỗ kia, việc cỏn con."


      Lâm Lam khẽ cười tiếng, "Sao ngươi lại tới chỗ này, phải hai ngày trước vẫn còn ở Melbourne sao? Như thế nào, mọi chuyện xong rồi sao?"


      "Uh, xong rồi, lão đại kêu tôi tới giúp ngươi, ngài , người đàn ông này, phải là người dễ đối phó." khẽ lay ly rượu, ánh mắt sâu xa nhìn về phía Tống Mạc trong trẻo nhưng lạnh lùng phía xa xa.


      Lâm Lam cũng theo tầm mắt của nhìn sang, lặng im mấy giây, móng tay khẽ chọc vài cái vách ly, như có điều suy nghĩ, "Phải ?"


      liếc nhìn cái, thêm gì nữa, lẳng lặng đánh giá tình huống bên kia.


      Chốc lát sau, ngửa đầu uống hơi ly rượu trong tay phải, đưa ly rượu bên tay trái còn chưa động tới cho Lâm Lam, "Cầm lấy, tùy thời mà hành động."


      Lâm Lam nhìn chằm chằm chất lỏng màu đỏ lưu động trong ly rượu mấy giây, "Đợi chút..."


      xoay người, nghiêng đầu, trong mắt mang theo nghi vấn.


      "Liều thuốc là bao nhiêu?" Lâm Lam thể nhận ra nhíu mày.


      Ánh mắt thâm thúy của nhìn , mấy giây sau, khóe môi lộ ra nụ cười nguy hiểm mà chết lặng, "Yên tâm, chết được."


      Lông mày Lâm Lam thả lỏng, để lại dấu vết nhìn Tống Mạc cái, người đàn ông này, sao lại trêu chọc tới người kia?


      ―――


      "Vị tiểu thư này, xin hỏi? Tôi có vinh hạnh mời nhảy điệu ?" Giọng ôn hòa mà trầm thấp rơi xuống bên tai Hứa Văn.


      Hứa Văn lẳng lặng ngước mắt, trước mắt, người đàn ông tuấn lãng cười thản nhiên, ôn hòa mà chuyên tâm nhìn , mà bàn tay của , thập phần thân sĩ bày ra trước mắt của , tiếng động mời .


      Dù sao cũng là thiếu nữ cõi lòng đầy ước mơ, đều hi vọng có tình chân thành, lại gặp người đàn ông đẹp trai như vậy, lòng Hứa Văn khó tránh khỏi run lên.


      Nghiêm túc nhìn chằm chằm người đàn ông mấy giây, khóe môi lộ ra vui vẻ, nhưng nhàng lắc đầu.
      Đáy mắt của người đó cũng lộ ra ý tứ gì khác, mặt vẫn mang theo nụ cười thản nhiên như cũ, khẽ cúi người, ánh mắt cố chấp nhìn Hứa Văn, cặp mắt kia, trong suốt, đen bóng.


      Tống Mạc luôn trầm mặc nãy giờ đột nhiên ngước mắt nhàn nhạt nhìn người đàn ông, thần sắc xa cách, chốc lát, cúi đầu lên tiếng, " ."


      Hứa Văn hơi sững sờ, có chút kinh ngạc nhìn về phía Tống Mạc, "Tống tổng..."


      Tống Mạc khởi môi, "Yên tâm, có việc gì."


      Hứa Văn dừng tý, cuối cùng, đặt tay vào lòng bàn tay của người đó, hai người cùng nhau vào sàn nhảy.


      Trong đám người hối hả, người đàn ông lơ đãng liếc mắt nhìn Lâm Lam cách xa đó, đáy mắt lộ ra vui vẻ tiếng động.


      Lâm Lam nhàng vuốt cằm, bưng ly rượu trong tay lên, xuyên qua đám người, từng bước từng bước đến bậc cầu thang...

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 118: Lại nhớ tới người phụ nữ ngu ngốc kia
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Tất cả thái độ lạnh lùng lười biếng thay đổi trong chớp mắt, mặt mày ủ rũ xuống đứng ở bên cạnh Tống Mạc, người phụ nữ có đôi mắt đen láy mang theo chút thấp thỏm, thoạt nhìn có vẻ đặc biệt trong sáng, giống như con thỏ vô tội, “Tống tiên sinh, tôi có thể kính ly rượu ?"

      Tống Mạc ngước đôi mắt lên, lạnh lùng nhìn người phụ nữ cái, ánh mắt, rơi vào cái ly rượu trong tay của ta, dưới ánh đèn chất lỏng màu đỏ óng ánh, bàn tay thon dài của người phụ nữ cầm chiếc ly, cánh tay cầm rất chắc chắn, run rẩy, cũng thể khẩn trương nào, lại lần nữa ngẩng đầu lên, nhìn lại gương mặt của người phụ nữ, trong đôi mắt đen kia, chỉ có mong đợi, căng thẳng, mưu tính, hết sức trong suốt, giống như là… Đôi mắt trắng đen ràng của Tần Ngu, trong suốt tới mức giống như hồ nước mùa thu.

      Trầm mặc mấy giây, tiếp nhận ly rượu từ trong tay của người phụ nữ, rồi đặt lên bàn ở bên cạnh.

      hề nhìn về phía người phụ nữ nữa, ánh mắt của Tống Mạc, rơi vào khoảng hư vô nào đó, lúc đó, trong hình ảnh mơ hồ, lại nhịn được mà nhớ tới Tần Ngu, biết người phụ nữ ngu xuẩn kia lại... Người phụ nữ kia bây giờ làm gì? Có nhớ tới ?

      Lâm Lam bị gạt bỏ ở đó quan tâm đứng mấy giây, cảm thấy người đàn ông ở trước mặt rất lạnh lùng, chút thương hương tiếc ngọc cũng có, như vậy rất có tình người, ngay cả dung mạo của ta như vậy, đều khinh thường thèm liếc mắt nhìn nhiều hơn chút, dưới đáy lòng, bản năng chinh phục từ lúc sinh ra lặng lẽ lan tràn ra.

      Bước lên bước, khẽ cười tiếng, "Tống tiên sinh, tôi có thể ngồi ở chỗ này ?"

      Ánh mắt của Tống Mạc khẽ chấn động, vậy mà lại nghĩ tới người phụ nữ kia đến xuất thần?

      Rất nhanh, giấu giếm tâm trạng của mình, khôi phục lại bộ dạng lạnh lùng, lườm người phụ nữ cái, “Tuỳ.”

      Khoé môi của Lâm Lam cong lên, ngồi xuống ghế sa lon bên cạnh Tống Mạc, đối diện với , tay chống cằm, vô cùng hứng thú nhìn Tống Mạc, "Tống tiên sinh, tại sao khiêu vũ?"

      " có hứng thú."

      "Ồ, xem ra, Tống tiên sinh quả giống y như lời đồn trong truyền thuyết."

      Tống Mạc , tất cả chú ý, lần nữa rơi vào hướng ngoài cửa.

      "Tống tiên sinh chờ người nào sao?" Lâm Lam theo ánh mắt của nhìn sang, chỉ thấy quang ảnh chỗ cửa ra vào, rất vắng vẻ.

      Tống Mạc nhìn cũng nhìn ta lấy cái, cụp mắt xuống, ánh mắt nhìn vào chiếc đồng hồ ở cánh tay, lông mày hơi nhíu lại, tại sao giờ này mà Lâm Trạch Thiên còn chưa tới?

      Thấy bộ dạng mắt nhìn thẳng của , cũng tính chuyện cùng với ta, Lâm Lam cũng có ý định ở đây lãng phí miệng lưỡi nữa, nếu người đàn ông này vô tình đối với ta, ta cũng nhân từ nữa, đến lúc rồi, kéo dài thêm nữa, mất công đêm dài lắm mộng.

      Bưng ly rượu đỏ ở tay, khẽ nghiêng người, nhìn về phía Tống Mạc, trong mắt lên chút bộ dạng uất ức, “Xem ra, Tống tiên sinh bề bộn nhiều việc, nếu như vậy, tôi quấy rầy Tống tiên sinh nữa, nhưng mà, xem như tôi và từng hợp tác, biết tôi có vinh hạnh kính Tống tiên sinh ly rượu ?”

      Vẻ mặt Tống Mạc chút thay đổi, liếc nhìn ta cái, nâng ly rượu bàn lên.

      Lâm Lam vẫn có bộ dạng trang nhã dịu dàng như trước, vẫn cúi thấp đầu, hơi uống cạn hết rượu ở trong ly.

      ta ngụy trang quá tốt, tất cả chú ý của Tống Mạc lại đặt vào người khác, cũng phát ra lúc này người phụ nữ này có chút khác thường, giơ ly rượu lên đặt môi.

      muốn uống hết, đột nhiên ở cửa vang lên tiếng xôn xao .

      Ánh mắt của mọi người, trong nháy mắt cùng tập trung lại hướng.

      Xuyên qua tầng tầng lớp lớp đám người, người đàn ông ước chừng khoảng ba bốn mươi tuổi từng bước tiến vào, làm tan biến u ám, ánh sáng bao trùm lên, sau đó hé lộ ra khuôn mặt tuấn và cường tráng. Mái tóc mày đen che được mặt mày sâu sắc, ánh mắt của ta bình tĩnh, thâm thuý và tĩnh mịch. Ánh sáng ở sống mũi tạo thành cái bóng nhàn nhạt, môi mỏng khẽ mím lại, sắc lanh như dao lam, phải gương mặt của ta xuất chúng bao nhiêu, nhưng bạn thể chú ý tới khí chất tĩnh lặng như biển sâu ở ở người của ta, bừa bãi, lớn lối, ràng có nét mặt ôn hoà, những lại giết người vô hình.

      Vị này làm cho vô số người chỉ nghe thấy thôi sợ mất mật, tồn tại như ma quỷ trong truyền thuyết hắc đạo, Lâm Đại Thiên người đỡ đầu ở đại lục, cứ như vậy xuất trước mặt mọi người.

      Bộ quần áo vest màu đen thẳng thớm, chiếc áo sơ mi trắng dính hạt bụi nào, hay tay đúc trong túi quần, mỗi bước nhanh như gió, giơ tay nhấc chân, đều chững chạc như người đàn ông trầm tĩnh sâu sắc, hết lần này tới lần khác toát lên khí thế sắc bén khiến người ta cảm thấy bị đè nén.

      sau lưng của ta, có mấy người đàn ông mặc đồ vest màu đen giống như vậy, người nào người nấy có thân hình cao lớn khôi ngô, sắc mặt hung dữ.

      Dường như là chỉ mới vào tới hội trường, Tổng giám đốc Linh Thạch nhanh chóng ra đón, mang theo vẻ mặt nịnh nọt.

      Đáng tiếc, có người nào đáp lại lời ông ta.

      Ánh mắt của Lâm Trạch Thiên cũng dừng lại mặt của Tổng giám đốc Linh Thạch, mà bình tĩnh nhìn khắp lượt trong phòng tiệc, trầm trầm lên tiếng, "Tổng giám đốc Tống Thị ngồi ở đâu?"

      Vẻ mặt Tổng giám đốc Linh thạch ngẩn ra, chỉ chần chừ lát, rất nhanh chỉ về hướng của Tống Mạc.

      Tất nhiên là Tống Mạc rất trấn định và tự nhiên, vẻ mặt biến sắc khi nhìn thấy màn như vậy, khóe môi nhếch nhếch, giữa lông mày lộ ra vẻ kiêu ngạo, lạnh lùng ngoảnh lại nhìn.

      Rốt cuộc ta cũng tới.

      ―――

      thời gian im lặng ngắn ngủi, buổi tiệc lần nữa lại trở nên náo nhiệt.

      Lâm Lam vốn ngồi ghế sô pha đối diện với Tống Mạc biết trốn vào góc nào rồi, vẻ mặt biến sắc đánh giá vị khách mời mà đến trời rơi xuống làm rối loạn kế hoạch của ta.

      Hứa Văn thấy có chút đúng, cũng lấy cớ bỏ lại người bạn khiêu vũ với mình, vội vã trở lại bên cạnh người của Tống Mạc, cảnh giác nhìn chằm chằm vào người mới đến ở trước mặt.

      Vẻ mặt của Lâm Trạch Thiên lạnh nhạt, thoạt nhìn lịch nho nhã, tác phong nhanh nhẹn, rất khó làm cho người ta hình dung với người giết người chớp mắt đỡ đầu ở đại lục trong truyền thuyết kia là người.

      ta khẽ nhướn mày, thẳng tới ghế sô pha đối diện chỗ Tống Mạc ngồi xuống, hai chân ưu nhã vắt lên nhau, cúi người cầm lấy ly rượu đỏ ở bàn, chiếc khuy áo màu hổ phách bộ đồ vest màu đen, phản chiếu ánh sáng đèn điện tản ra khắp nơi, mơ hồ sáng lên trong khí, mà dưới ánh đèn, mắt của ta sâu như bóng đêm, khoé môi khẽ nhếch, giơ ly rượu lên, “Tống tiên sinh, ngưỡng mộ lâu.”

      Tống Mạc thuận tay bưng ly rượu đỏ mà Lâm Lam để lại, khẽ nhấp ngụm, “ dám, Lâm tiên sinh mới là nghe danh bằng gặp mặt.” Tuy là lời khiêm tốn, nhưng lại kiêu nịnh.

      người giết người vô số, hành tẩu trong mưa bom bão đạn, máu me điên cuồng, người lật tay làm mây úp tay làm mưa, thao túng thương giới cách hung ác và tàn bạo, hai người thầm quan sát lẫn nhau và thăm dò đối phương, giống như là hai bên tiếng động đọ sức với nhau, ánh lửa thoáng lên trong khí.

      Đợi sau khi mấy câu khách sáo xong, Lâm Thiên Trạch vạch trần đầu tiên, biểu ra ý định tới đây ngày hôm nay.

      " dối gạt gì Tống tiên sinh, hôm nay sở dĩ tôi xuất tại nơi này, chính là tới đây tìm ."

      Tống Mạc , vẻ mặt yên lặng nhìn Lâm Trạch Thiên, nhưng mà, dưới đáy mắt kia, giống như lên tầng sương mù, mông lung nhìn ràng, khuôn mặt tuấn, giờ phút này mơ hồ lộ ra chút tái nhợt vô lực, cái trán, cũng có tầng mồ hôi lạnh toát ra, bàn tay nắm chặt lấy tay vịn ghế so pha, dường như thầm dùng sức, ngón tay nổi lên vòng màu trắng, mu bàn tay, gân xanh nổi lên, ánh mắt của nhẫn và đè nén.

      Đầu óc dường như khó có thể hoạt động, ý thức giống như bị rút từng chút , tứ chi dần dần cứng ngắc vô cảm, giống như sắp mất ý thức, ánh mắt của Tống Mạc chuyển cái, đột nhiên nhìn ly rượu trong tay, chất lỏng màu đỏ trong ly rượu, vẫn còn khẽ sóng sánh, giống như là mạch máu ở thân thể con người, lên chút ánh sáng quỷ dị.

      Chén rượu này, bị người khác động tay động chân!

      Ánh mắt Hứa Văn rất tinh tường, phát ra Tống Mạc khác thường, trong lòng khẽ run lên, mặt lại nhìn ra chút nghi vấn nào, che giấu vô cùng tốt, chỉ bước lên bước, khẽ cúi người, nhìn vào ánh mắt của Tống Mạc, "Tổng giám đốc Tống, ngài có chuyện gì chứ."

      Cánh tay của Tống Mạc nâng dậy được, ngay cả cái lưỡi, cũng bắt đầu trở nên vô cảm, nghe theo ý muốn nữa, cụp mắt xuống, trong mắt chợt loé lên tia sắc bén, run rẩy có chút khó khăn từ cổ họng ra câu: “Lập tức gọi người…Dẫn tôi về khách sạn.”

      bị trúng thuốc mê, rất nhanh hôn mê bất tỉnh, đến lúc đó, nếu là tình cảnh thể khống chế, lỡ phát sinh ra chuyện gì, nguy rồi.

      Hứa Văn lập tức gọi điện thoại cho lái xe, sau đó nhìn Lâm Trạch Thiên chau mày ngồi đối diện nhìn Tống Mạc với ý tứ sâu xa, khẽ vuốt cằm, " ngại quá Lâm tiên sinh, hôm nay thân thể của Tổng giám đốc Tống chúng tôi được khoẻ lắm, sợ là thể ở lại bàn chuyện với Lâm tiên sinh được, mong Lâm Tiên sinh cứ tự nhiên.”

      Trong lòng Lâm Trạch Thiên tất nhiên là hiểu , bọn họ cùng loại người, hàng năm sống ở nơi đầu sóng ngọn gió, tự nhiên đắc tội rất nhiều người, người tìm tới cửa để báo thù cũng thiếu, loại chuyện như thế này, ta thấy nhưng thể trách, cũng làm Hứa Văn khó xử, khẽ gật đầu.

      Rất nhanh có hai người đàn ông vào đầu bậc thang, đỡ Tống Mạc nhắm nghiền hai mắt rời khỏi phòng yến hội, chỉ còn lại đám người, bàn luận huyên náo.

      Rất nhanh Lâm Trạch Thiên cũng dẫn những thuộc hạ rời .

      Nhân vật nguy hiểm rời , Tổng giám đốc Linh Thạch mới ra mặt, giữ lại phóng viên mới chụp được tình cảnh vừa rồi, ém tất cả những tin tức có liên quan tới Tống Mạc, cái này là tin tức quan trọng hàng đầu, tin tức Tổng giám đốc của Tống thị bị người ta hãm hại khi bị truyền , đối với hợp tác của hai bên mà , ràng có lợi ích gì.

      Mà đối với đại đa số những người ở đây, khuya hôn nay chỉ là trận phong ba , chỉ là việc râu ria xen vào, bọn họ ôm tâm tính xem trò vui rất nhanh bị quên lãng, bên trong phòng yến hội lại lần nữa khôi phục lại náo nhiệt.

      náu trong đám người, Ngải và Lâm Lam lẳng lặng quan sát hết tất cả, hết sức ăn ý cụng ly, hai người nhìn nhau, đáy mắt lên tia thị huyết vui vẻ.

      Mặc dù ở giữa có xuất chuyện ngoài ý muốn, nhưng kế hoạch của bọn họ, kết quả vẫn được tiến hành thuận lợi.

      Kế tiếp, chính là thời gian bọn họ - - ra mặt…

      Nhìn nhau cười tiếng, đứng dậy, rời khỏi phòng yến hội.

      Trong bóng đêm đen như mực, chiếc xe việt dã lao như con báo tiếng động qua con đường trống trải, vội vã hướng tới khách sạn Trà Hương quốc tế.

      Hết chương 118.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 119: Trong phòng có người


      Editor: Trà sữa trà xanh


      Trong khách sạn sang trọng, rèm cửa sổ bằng nhung che kín cảnh sắc tươi đẹp bên ngoài, ánh trăng theo khe hở chui vào, đổ xuống vách tường, tạo thành ánh sáng duy nhất trong phòng đen tối.


      giường lớn của khách sạn, Tống Mạc lẳng lặng nằm, như gốc cây thẳng tắp, hai tay dán chặt ở hai bên người, bởi vì con mắt đóng chặt, nên phá lệ khuôn mặt phá lệ an tĩnh. nhúc nhích, phải do lồng ngực vẫn phập phồng, người khác cứ tưởng đây là xác chết.


      Trong phòng ngoại trừ đều hít thở, còn có giọng nữ, giọng ôn hòa mà bình tĩnh, làm cho người ta cảm giác, lão luyện, tinh .


      Là Hứa Văn, đứng ở bên cửa sổ gọi điện thoại.


      Trước khi bác sĩ tới, sớm biết lý do Tống Mạc đột nhiên hôn mê bất tỉnh, là vì tác dụng của thuốc mê trong cơ thể, liều thuốc cũng lớn, dẫn tới cái chết, chỉ là hôn mê mấy giờ.


      Làm cho người ta nghi hoặc chính là chỗ này, nếu là kẻ thù, làm tới bước này sao trực tiếp giết chết Tống Mạc, lại lưu mạng cho lại, họ muốn gì đây?


      Hứa Văn suy tư nửa ngày, có kết quả, đây như là vụ án có đầu mối, kẻ thù đột nhiên xuất , đột nhiên phát sinh chuyện ngoài ý muốn, ngay cả Tống Mạc từ trước đến nay cẩn thận cơ trí như vậy cũng phát giác.


      Bất quá, nếu như có đoán sai, người bỏ thuốc đêm nay nhất định đến, bởi vì có ai ngốc nghếch bất chấp mọi nguy hiểm tính mạng đến gần Tống Mạc người có bối cảnh hùng hậu, thủ đoạn tàn nhẫn chỉ để bỏ thuốc sau đó làm gì nữa, nếu như vậy là do người đó sợ chết. Cho nên, suy đoán đêm nay người kia nhất định đến, về phần mục đích gì, có thể là muốn lăng nhục Tống Mạc để đạt được cảm giác trả thù, người như vậy đời này ít, đương nhiên, cũng có thể là người này muốn bắt cóc Tống Mạc chẳng hạn.


      Tình huống gì cũng có thể xảy ra, nhưng mặc kệ đến tột cùng phát sinh cái gì, làm trợ lý nhiều năm bên cạnh Tống Mạc, tự có năng lực tỉnh táo đối phó.


      Rất nhanh điện thoại được đả thông.


      "Tống tổng xảy ra chuyện, lập tức mang người đến Minh Hương Quốc Tế." Đến tột cùng sau lưng Tống gia có bao nhiêu thế lực lắm, nhưng nằm vùng của Tống Mạc ở Tề Thị, trước khi tới nơi này, được biết.


      Người đàn ông đầu kia điện thoại biết gì đó, Hứa Văn theo bản năng gật đầu, sau cùng, bổ sung câu, " được đả thảo kinh xà, mai phục bên ngoài Minh Hương Quốc Tế, tùy cơ ứng biến."


      Cúp điện thoại, Hứa Văn nghiêng đầu nhìn về phía người đàn ông ngủ giường, biết khi nào mới tỉnh lại? Chuyện này, có cần cho Tần tiểu thư biết ?


      Hình như Tống tổng thích phụ nữ tự làm chủ, huống chi, muốn khiến Tần Ngu lo lắng, suy nghĩ hồi, quyết định , thu hồi điện thoại di động đóng cửa lại, rời .


      ―――


      Lầu dưới Minh Hương Quốc Tế, chiếc tuần dương hạm vững vàng dừng lại, người phụ nữ cao gầy mặc áo gió màu đen cùng người đàn ông mặc áo gió màu đen mở cửa xe xuống.


      Hai người liếc nhìn nhau, người đàn ông đến sau xe lấy ra dây thừng cùng móc nối, " vào từ

      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 120: Sợ tôi ăn có phải ?
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Tiếng súng vang lên làm kinh động tới khách thuê phòng ở khách sạn quốc tế Trà Hương và cảnh sát, lúc Tiếu Dịch mang theo đoàn người xuống, cửa ra vào của khách sạn chật như nêm cối.

      Vì để tránh cho làm hỏng thời cơ, Tiếu Dịch thay đổi phương hướng, mang theo đám người ra cửa sau của khách sạn, để lại ba người từ cửa trước để lấy xe ra, ở cửa sau vốn có bảo vệ canh giữ, nhưng khi bọn họ tới, sớm bị hôn mê nằm dưới đất, chắc là bị hai người kia đánh cho ngất xỉu.

      Hai người kia cũng chạy trốn ra từ cửa sau, trước khi dẫn đám người ra tới cửa sau, dưới ánh đèn đường vàng mờ, hai người kia vừa nhảy lên chiếc xe tuần tra hất bụi mất.

      Đột nhiên ở sau lưng có ánh đèn nê ông chiếu tới rất chói mắt, kèm theo đó là tiếng động cơ của xe hơi chạy tới, con đường đặc biệt vắng vẻ, Tiếu Dịch quay đầu lại nhìn, ra đó là người của phái tới.

      Xe rất nhanh chạy tới, cả đoàn người lên xe.

      Tiếu Dịch ngồi ở vị trí ghế lái phụ, nhìn thẳng về phía trước, trong bóng đêm tối tăm, chiếc xe tuần tra vừa vặn biến mất ở khúc quanh, nhướn mày, trầm giọng phân phó: “Theo sát chiếc xe kia.”

      lâu sau, chiếc xe lái vào con đường hoang vắng tĩnh mịch, con đường mòn này vô cùng chật chội, hơn nữa lại có đèn đường, chỉ có thể dựa vào đèn chiếu sáng mà con đường gập ghềnh uốn lượn.

      Kỹ thuật lái xe của Ngải hết sức xuất sắc, vào đường hẹp quanh co như vậy nhưng tốn sức chút nào, chạy rất nhanh, xe ngừng lắc lư theo con đường gập ghềnh, Lâm Lam ngồi ở ghế phụ có sắc mặt trầm ổn như mặt nước, "Con đường này xem xét qua chưa? Chắc chắn phía trước là vách núi?"

      Ánh mắt của Ngải chuyển động liếc nhìn ta cái, khinh thường nhếch môi lên, “Tôi sai lầm khi nào chưa? Kể từ sau khi biết được hành động của , địa hình ở xung quanh đây, tôi thăm dò hết rồi.”

      Lâm Lam liếc cái, cũng thoáng lộ ra chút vui vẻ, " ra vẻ chết à!"

      “Chết cũng phải, nhưng mà cả người được thoải mái.” Ngải khẽ cười tiếng, khuôn mặt tuấn trong sáng như thiếu niên trẻ tuổi.

      Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Lam liếc nhìn cái, rồi thu hồi lại, tùy ý hướng ra ngoài cửa xe, trong kính chiếu hậu, lại lơ đãng thoáng nhìn thấy chiếc Land Rover màu đen dần dần về bọn họ.

      Những ngón tay đút vào trong túi khẽ cử động, nhướn mày nhìn về phía Ngải, “Đằng sau cũng sắp đuổi kịp rồi, còn tính chơi đùa với bọn họ bao lâu nữa?” Dừng lại mấy giây, có chút lười biếng trừng to hai mắt lên: “Tôi mệt rồi, vứt bỏ bọn họ rồi đưa tôi về khách sạn.”

      Ánh mắt Ngải chứa ý cười nhìn ta cái, mím môi, ngón tay thon dài khẽ gõ nhịp tay lái, “Ngồi vững vào.”

      Dường như tiếng vừa mới khỏi miệng, nhanh chóng nhấn ga, tăng tốc, tất cả các động tác đều rất gọn gàng, dứt khoát, thiếu niên trẻ tuổi, gò má trong màn đêm, lộ ra mùi vị của người đàn ông chững chạc. Ngay lập tức chiếc xe giống như tên rời khỏi cung, bay hết tốc độ về phía trước.

      cho cùng lái xe ở phía sau vẫn kém hơn chút, còn đợi ta phục hồi lại tinh thần, trong nháy mắt chiếc xe tuần tra ở phía trước biến mất ở khúc quanh của đường, trong tầm mắt, chỉ còn đám khói màu trắng của đuôi xe thả ra, trong bóng đêm nó chụm lại thành từng đám, giống như làn sương mù, khỏi làm cho người ta liên tưởng tới những làn khói kia là hồn của thiếu nữ, bay lơ lửng giữa những thân cây, hiểu sao đẹp cách kỳ lạ.

      Cũng may, con đường mòn này chỉ có con đường duy nhất, phân nhánh ra, cho dù có lạc, cũng có thể quay trở lại được.

      Lấy lại tinh thần, người đàn ông cũng tăng tốc xe nhanh hơn.

      Nhưng mà, sau khi xoay tròn mấy vòng, chiếc xe tuần tra ở trước mắt hoàn toàn biến mất trong tầm mắt.

      Tiếu Dịch nhìn chằm chằm về phía trước trong đêm tối đen như mực, trong mắt dường như mơ hồ có đốm lửa, ánh mắt vô cùng nghiêm túc nhìn mấy giây, giơ tay lên đập mấy cái, giọng có chút tức giận vang lên ở trong xe, “Mẹ kiếp!” nghĩ tới đối thủ lại có kỹ thuật lái xe tốt như vậy.

      Nhưng mà, rất nhanh bình tĩnh trở lại, nếu ở đây có đường khác, bọn họ cũng thể trốn chỗ nào được, cùng lắm là bỏ xe lại trốn vào trong rừng cây, rừng cây này cũng quá lớn, hơn nữa vừa mới đầu mùa xuân, cây vẫn còn trụi lủi, phải là chỗ náu tốt. Bọn họ có mười mấy hai mươi người, trong khi bọn chúng chỉ có hai người, tin là bọn họ có thể bay mất!

      Đưa tay vòng ra
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 121: Thân thể của phụ nữ luôn thành thực hơn


      Editor: Trà sữa trà xanh


      ngồi dậy, ngoài khuôn mặt vẫn còn tái nhợt, thân thể bình thường.


      Hứa Văn vẫn ngồi ghế sofa híp mắt dưỡng thần cũng ngủ được, mơ màng ngây người mấy giây, rất nhanh liền bừng tỉnh, "Tống tổng, ngài tỉnh rồi sao?"


      Nhanh chóng sửa sang lại quần áo, đứng dậy, mở đèn lên, rót ly nước, đưa cho Tống Mạc, thuận thế ngồi xuống bên cạnh giường.


      Giọng Tống Mạc khàn khàn, ngửa đầu uống xong cốc nước lớn, đưa ly nước tới trước mặt Hứa Văn, "Thêm ly nữa."


      Hứa Văn vâng lời, tiếp nhận ly nước từ trong tay của , khẽ nhấp cái, giữa lông mày thon dài đen nhánh, có chút ướt nhẹp, ngược lại trở nên ôn hòa , giây sau, liền nghe giọng trầm thấp từ tính của nhàn nhạt vang lên, "Tiếu Dịch có tới ?"
      "Đến rồi, ở phòng kế bên, tôi gọi ?"


      "Ừ" Tống Mạc hừ tiếng, giống như là phát ra từ trong lỗ mũi.


      Hứa Văn đứng dậy, Tống Mạc nhìn chằm chằm bóng lưng của mấy giây, hình như chợt nhớ tới cái gì, "Trợ lý Hứa."


      Hứa Văn ngoái đầu nhìn lại.


      " tra thân phận của Lâm Lam."


      "Có cần tra người đàn ông kia ? Bọn họ cùng nhóm."


      Tống Mạc nghiêng đầu suy nghĩ, lập tức liền đoán được mà Hứa Văn chỉ là ai, ngón tay thon dài khẽ chọc ở vách ly, ánh mắt khẽ lay động, "Tra."


      Thân phận hai người này chắc chắn đơn giản, dấu vân tay cùng hộ khẩu của bọn họ chắc chắn qua xử lý, mang tầng kén rất dầy, chỉ có thương nhân quanh năm mò mẫn mới làm vậy, huống chi, mọi giơ tay nhấc chân, ánh mắt vẻ mặt ngôn ngữ cử chỉ của hai người đó đều biểu ra thân thủ rất tốt, theo đoán, hai người này rất có thể là sát thủ, muốn biết ai là chủ nhân của bọn họ, hoặc là, bọn họ nhận tiền của ai.


      Hứa Văn gật đầu.


      "Còn có, nghĩ biện pháp đè xuống tất cả tin tức có liên quan đến tối nay." Thần sắc Tống Mạc thoáng nhu hòa, trong đầu, ra khuôn mặt bạch hi nhắn tràn đầy sức sống, nếu như biết tin tức này, có lo lắng ?


      ―――


      Rất nhanh, Tiếu Dịch mang theo nhóm người đến.


      "Mọi người đến đủ chưa?" Tống Mạc châm điếu thuốc, rủ con mắt xuống hít ngụm, nhìn về phía Tiếu Dịch.


      Tiếu Dịch có chút bực bội vuốt vuốt tóc ngắn đen nhánh, "Tổn thất vài huynh đệ."


      Tống Mạc trầm mặc mấy giây, đáy mắt tĩnh mịch nhìn ra tâm tình gì, chỉ có vài vết lốm đốm nhàn nhạt.


      "Ngày mai an bài như thế nào?" Tiếu Dịch thấy lời nào, thần sắc nghiêm túc mở miệng hỏi.


      Tống Mạc híp mắt phun hơi khói trắng, khói trắng lượn lờ giữa trung, lông mày cau lại, phá lệ gợi cảm, mà giữa lông mày của , lộ ra hơi thở bày mưu tính kế trấn định tự nhiên.


      Chờ phân phó xong toàn bộ kế hoạch, ánh mặt trời, từ từ tản đến, trong gian màu lam quỷ dị hư vô bị luồng kim quang chói mắt xé ra,
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :