1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cô vợ bỏ trốn của tổng giám đốc bạc tình - Rùa Đen Không Có Xác (Q2 - C26/184) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      PHẦN 1: CUỘC SỐNG CỦA MẠC PHU NHÂN



      Chương 46: TUNG TÍCH CỦA CHU THẾ THANH


      Mộc Tuyết Nhu cắn răng, hầm hừ mở miệng.

      Mạc Duy Uyên liền cong khóe môi, muỗng rồi lại muỗng đút cho ăn.

      Ăn xong, Mộc Tuyết Nhu khôi phục lại chút sức lực, liền há miệng cắn lên tay của Mạc Duy Uyên giúp lau miệng.

      hoàn toàn biết, hành động này trong mắt Mạc Duy Uyên, chỉ là hành động cáu kỉnh của đứa .

      nhíu chặt mi, để mặc cho cắn, tay còn lại lấy chiếc khăn khác thay lau vết dầu mỡ dính quần áo, cuối cùng làm cho Mộc Tuyết Nhu tức đến muốn hộc máu, còn mở miệng , "Ngoan, đừng làm ầm."

      cảm thấy được mùi máu tươi ở trong miệng của mình, đành thoả hiệp buông ra, nhìn đầy lạnh lùng rồi nghiêng đầu về phía cửa sổ.

      "Đến Hawai phải mất mười lăm tiếng, nếu còn mệt, cứ tiếp tục ngủ ." Mạc Duy Uyên thản nhiên , coi ai ra gì. vén tay áo của mình lên, cau mày nhìn dấu răng cánh tay.

      Bình thường hay luyện tập, thân mình cường tráng, bị cắn bất quá chỉ là rách da. từ trong túi xách lấy thuốc ra bôi xong, rồi kéo tay áo xuống.

      Ở chỗ ngồi bên cạnh có người phụ nữ kẽ , "PERFEAT!"

      Mộc Tuyết Nhu nghĩ thầm là tay khen Mạc Duy Uyên, liếc mắt qua, nhìn thấy người phụ nữ kia lúng túng cười với mình, rồi vội vàng nghiêng đầu .

      Mộc Tuyết Nhu im lặng, nghi ngờ ánh mặt của người phụ nữ đó, người đó như thế nào mà giống như ăn dấm thế.

      "Ghen?" Mạc Duy Uyên thong thả chỉnh sửa lại trang phục.

      hừ lạnh tiếng, đáp lại, quyết định chuyện cùng người mình khó ưa.

      "Chu Thế Thanh..." Mạc Duy Uyên chợt lên tên của Chu Thế Thanh, làm Mộc Tuyết Nhu theo bản năng muốn tìm bóng dáng của Chu Thế Thanh, nhưng lại quên là mình máy bay, hơn nữa sớm xa, làm sao mà vào lúc này lại có bóng dáng của được chứ.

      "..." Mộc Tuyết Nhu đầy phẫn nộ nhìn .

      Mạc Duy Uyên mở tờ báo ra, ảm đạm ," ta Italy, cùng với người phụ nữ." biết muốn biết chuyện liên quan đến Chu Thế Thanh, cũng cấm kỵ gì cả, nên rất thoải mái cho biết Chu Thế Thanh ở đâu.

      "Nguyên nhân cụ thể lắm."Thấy Mộc Tuyết Nhu nhìn như là nghi ngờ dối , lại thêm câu.

      Chu Thế Thanh đúng là cùng với người phụ nữ, người phụ nữ kia cùng với họ Mạc có quan hệ rất sâu xa, nếu đón sai... híp mặt lại, nhưng mà định cho Mộc Tuyết Nhu, bởi vì ngày nào đó Chu Thế Thanh cho kinh hỉ (điều ngạc nhiên).

      Mộc Tuyết Nhu nhíu chặt mi, trong lòng giống như bị cái gì đó đè nặng lên.

      "Muốn tìm ta sao?" Mạc Duy Uyên đầy chăm chọc , đưa tay nắm lấy cằm , làm cho phải nhìn vào mắt của , cuối người xuống hôn , " nên nhớ, tôi vẫn còn là chồng của ."

      Mộc Tuyết Nhu run rẩy, nhắm chặt mắt lại, vẫn như cũ lời nào.

      PHẦN 1: CUỘC SỐNG CỦA MẠC PHU NHÂN



      Chương 47: LỘ NGUYÊN HÌNH.


      lần nữa kéo đầu của lại, ra lệnh,"Mở mắt ra nhìn tôi"

      Mộc Tuyết Nhu kéo tay ra, nghiêng đầu qua bên, lạnh nhạt , "Tôi rất mệt, muốn ngủ lát."

      "À, mới vừa thức muốn ngủ nữa rồi sao?" Tâm tình của dừng như trở nên rất tốt, cũng thèm quan tâm lạnh nhạt với mình. ở trước mặt người khác bày ra bộ mặt đầy giả dối.

      Lúc này đây mỉm cười, cả khuôn mặt trở nên mềm mại và càng thêm mê người, người phụ nữ ngoại quốc ngồi ở ghế bên cạnh kiềm được làm cầm máy ảnh lên chụp .

      cũng giận gì, chỉ nhàn nhạt gật đầu với người phụ nữ kia rồi thu hồi lại tầm mắt.

      Mặc dù rất ghét người đàn ông này, nhưng mà phải công nhận chồng của mình nhìn rất tuấn tú, nhất là bây giờ hoàn toàn hề giống với trước kia.

      mở tờ báo ra, rất tự nhiên hỏi "Thế nào, bị tôi mê hoặc rồi à?"

      Mộc Tuyết Nhu có chút xấu hổ, khỏi ảo não khi khống chế được chính mình tự nhiên quay đầu nhìn vẻ mặt của . càng cảm thấy rất bực bội, người đàn ông này có hàng vạn dáng vẻ, ta có thể chuyện rất mềm mỏng, có thể rất tàn khóc, cũng có thể rất dịu dàng, có thể rất cầm thú, cũng có thể rất quân tử... hiểu ta.

      cố gắng bình tĩnh lại, chuyển tầm mắt sang cửa sổ, lạnh nhạt "Xem dụ dỗ người phụ nữ khác như thế nào."

      "À." Mạc Duy Uyên cười khẽ, cũng quấy rầy , chỉ mực nhìn tờ báo

      lát sau Mộc Tuyết Nhu ngủ tiếp, Mạc Duy Uyên liền để tờ báo xuống, ánh mắt đầy thâm trầm nhìn . Con ngươi híp lại, giống như là nhìn con mồi của chính mình.

      vươn tay, đem đầu đặt ở bả vai của mình. cọ cọ vài cái, miệng lầu bầu, biết gì rồi lại ngủ tiếp.

      Cả đường đều bình an vô .

      Khi tỉnh lại đến Hawai, ngồi mười mấy tiếng máy bay. Đến nơi này lại là ban ngày, có chút thích ứng kịp.

      Tâm tình Mạc Duy Uyên rất tốt, nhìn thấy dáng vẻ mê man của , liền phun ra hai chữ "Sai giờ."

      rất nhanh khôi phục lại bình thường, làm như có chuyện gì xảy ra, chờ đợi máy bay hạ cánh.

      Phi trường rất gần bờ biển, từ cửa sổ có thể nhìn thấy biển rộng, ca-nô, tâm tình uất ức của liền buông lỏng. nhận thức được cả chuyến này thản nhiên dự vào vai của ta. làm ra dáng vẻ có chuyện gì xảy ra, cho là mình cẩn thận dựa vào vai của ta thôi.

      đứng dậy, từ chỗ để hành lý lấy xuống cái vali, tay còn lại choàng qua vai của , " thôi"

      giãy giụa cố thoát ra nhưng tay của giống như sắt thép, giãy cỡ nào cũng được, "Buông ra." hối hận tại sao lúc đầu chịu học võ phòng thân cùng bạn mình.

      "Đau..." chợt dùng lực, đau đến nỗi muốn rơi nước mắt, "Đau, đau quá..." Mới vừa rồi ở máy bay còn rất tốt, thế nào mà bây giờ lại đổi tính, chưa gì lộ nguyên hình rồi.

      PHẦN 1: CUỘC SỐNG CỦA MẠC PHU NHÂN



      Chương 48: HÃY NGHE LỜI CHÚT


      Sức lực này...đối với đối thủ đáng là gì, là kẻ thù của , nhưng phải là kẻ thù của . cũng ghét , nếu cưới , nhưng mà tuyệt đối thích .

      Đột nhiên vai trở nên còn nặng nữa.

      "Đau..."

      rốt cuộc cũng buông lỏng tay, giọng hề có chút cảm xúc, " nên ngoan ngoãn chút, đừng khiêu chiến thích tính nhẫn nại của tôi."

      "Cặn bã.." tức giận mắng, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh băng của những chữ định ra lặp tức nuốt vào, nên thức thời nên cùng ta đối chọi, dù sao nữa tốt nhất nên chọc tức người đàn ông này, ta chỉ biết dùng vũ lực để giải quyết.

      ghét nhất là người đàn ông nào dùng vũ lực, mặc dù ta nhìn rất đẹp trai.
      Ra khỏi phi trường, lập tức có người tiếp đón. Hai người dùng tiếng chuyện với nhau, câu cũng hiểu, chỉ thấy người tóc vàng kia cười híp mắt nhìn , dùng tiếng Trung tốt : "Xin chào, Mrs. Mạc."

      Cái này hiểu, Mrs. là dùng để gọi những người phụ nữ kết hôn, lại bị thêm từ Mạc làm cảm thấy rất khó chịu. Nhưng đối phương nhiệt tình như thế, nếu đáp lại rất thất lễ.

      mỉm cười, gật đầu, đưa tay cho ta. ta cuối người hôn lên tay .

      " rất đẹp, Duy Uyên có mắt." ta tiếp tục , Mạc Duy Uyên cong khóe môi, tâm tình trở nên rất tốt.

      Người đó lại dùng tiếng chuyện với Mạc Duy Uyên, "Cãi nhau với ấy à? Đôi mắt của ấy đỏ kìa, xem ra là khi dễ ấy."

      Mạc Duy Uyên lạnh nhạt : " ấy nghe lời, Kiến Vũ lai lịch ấy chưa?"

      "Cậu thực bức hôn ấy sao?" ta trợn to mắt, tiếp theo là cười khổ " tưởng tượng được cậu lại làm chuyện này. Thế nào, chỉ vì muốn cưới Mộc Niên Kiều sao? Chuyện này..." chỉ vào chiếc xe Rolls-Royce.

      Mạc Duy Uyên nhìn gương mặt có chút cảm xúc nào của Mộc Tuyết Nhu, "Đối với ấy cũng có chút hứng thú, chúng tôi có hôn ước..."

      Hai người chuyện phiếm với nhau, Mộc Tuyết Nhu cũng nghe họ gì nhưng mà nghe cả nửa ngày chỉ hiểu được có vài từ. Xem ra chuyện của .

      Nhìn người ngoại quốc kia có dáng vẻ khinh ngạc đồng ý gì, cảm thấy có chút bực mình, còn muốn ở bên cạnh ta khuyên ta thả .

      Mà thôi, phải là hai năm sao. Hai năm sau, liền được tự do.

      Hai năm qua, chỉ thấy được thay đổi của thế giới thôi.

      Ngồi lên xe, Mạc Duy Uyên nắm chặt tay , Mộc Tuyết Nhu muốn ở trước mặt người khác cùng Mạc Duy Uyên thể tình cảm rất tốt, cũng muốn làm ra dáng vẻ đương, cho nên muốn tránh .

      Nhưng lại bị kéo ngược lại. Tiếp tục bị “ngược đãi”, hít vào ngụm khí lạnh.

      "Tôi rồi, nghe lời chút." bên tai , ngậm vành tai của .

      PHẦN 1: CUỘC SỐNG CỦA MẠC PHU NHÂN



      Chương 49: VỪA XONG, TÔI MUỐN


      Cả người Mộc Tuyết Nhu liền cứng ngắc, giọng trách mắng, " có thể đừng ở bất cứ chỗ nào cũng có thể động tình được ?"

      "Cái này mà là gọi là động tinh à?" Trong mắt của đầy mập mờ, tay luồng vào bên trong áo của , nhàng xoa nắn, cả người liền cứng ngắc, "Đây mới gọi là động tình."

      cố gắng hít thở đều đều, nhìn chằm chằm , sau hồi lâu thèm chống cự nữa.

      cảm thấy có gì vui, đành rút tay ra, cười ám muội , "Cảm xúc tốt."

      cố gắng nhịn xuống, ngước mặt lên nhìn , đôi mắt trở nên đỏ ửng "!". Nhịn, nhất định phải nhịn... nên đối chọi với ta, phải nhịn, hai năm sau được tự do.

      "Vẻ mặt này, muốn đặt dưới thân mà chà đạp." nhấc chân lên, híp mắt nhìn .

      Người đàn ông ngồi ở phía trước mở miệng,"Uyên... Chúng tôi còn ở đây."

      Mạc Duy Uyên nhún vai, ý hiểu rồi.

      CÓ lẽ là vì có bạn của ta ở đây, có người nhà và thuộc hạ của , nên ta buông lỏng rất nhiều, cũng nhiều hơn.

      Mộc Tuyết Nhu cũng lắm. chỉ lộ ra chính mình với người đàn ông ngoại quốc này.

      Mộc Tuyết Nhu xê dịch ra xa, quyết định cách xa người đàn ông này.

      Người tóc vàng kia dẫn họ vào ngôi nhà được chuẩn bị trước, vừa vào liền thấy phòng khách tràn đầy ánh sáng, cửa sổ nằm sát đất, phía đối diện chính là biển, vừa mở cửa ra, có gió thổi vào, thoải mái.

      yên lặng ngắm nhìn biển rộng, để ý tới Mạc Duy Uyên ở phía sau.

      Mạc Duy Uyên chuyện với người đàn ông đó, lát sau ta rời , trong phòng chỉ còn lại hai người.

      Mạc Duy Uyên từ phía sau ôm lấy , "Đẹp ?"

      Mộc Tuyết Nhu vốn định giãy giụa, nhưng nghĩ tới chuyện xảy ra máy bay, đành cố gắng bỏ qua bài xích đối với , cố gắng giữ thăng bằng, "Ừ"

      tượng tốt...

      Khóe môi Mạc Duy Uyên cong lên, mặc dù vẫn còn bài xích nhưng mà khi đến gần vẫn sinh ra phản ứng, "Có đói bụng ? Có mệt ?"

      Mộc Tuyết Nhu lắc đầu, ảm đạm "Nếu có thể tránh xa tôi chút tốt hơn."

      "Sao hả ..." thanh của Mạc Duy Uyên trở nên dịu dàng làm cho thích ứng.

      bắt đầu giãy giụa, đành buông ra.

      xoay người lại, nhìn chằm chằm , do dự " muốn làm gì?" Nghĩ đến giày vò hôm đó, mặt trở nên trắng bệch, "Tôi hy vọng... ép buộc tôi nữa..."

      "Ép buộc chuyện gì?" ôm ngực nhìn , từng bước tiến về phía

      Mặt trở nên đỏ ửng, mở miệng được. Nhưng mà khi nhìn thấy trong mắt trêu đùa, liền thốt lên "Là chuyện đó..."

      tới, đóng cửa sổ lại. Đem đè lên cửa sổ, " ra, tôi liền muốn..."

      PHẦN 1: CUỘC SỐNG CỦA MẠC PHU NHÂN

      Chương 50: (tt)


      "..." Mặt của Mộc Tuyết Nhu trở nên đỏ ửng, sức lực của bằng , chỉ có thể để mặc cho ta ăn đậu hủ của mình.

      tưởng rằng giống như mấy lần trước cưỡng ép , nhưng mà nghĩ đến ta cố ý làm cho có cảm giác khuất phục, sau đó lại buông ra, chỉ cuối đầu hôn , hôn đến môi của trở nên sưng đỏ, nhưng cũng có làm gì nữa.

      cả người cứng ngắc nhìn đôi mắt giống như làm bằng băng. nhắm mắt lại muốn nhìn đôi mắt đó, cặp mắt đó quá sâu sắc, giống như là bị lực hấp dẫn nào đó hút vào, biết rất là nguy hiểm, nhưng vẫn cứ muốn nhìn, muốn biết cảm xúc chân của .

      quay đầu , cho hôn, "Tôi rất mệt. Tôi muốn ngủ."

      lui ra, cả người thoải mái, " đánh răng, rửa mặt rồi ngủ tiếp."

      Mộc Tuyết Nhu đời nào chịu để ý lời của , thẳng đến giường mà nằm xuống. chờ mong ta ngủ cùng phòng với , ở nhà họ Mạc là giới hạn lớn nhất rồi, huống chi đây lại là tuần trăng mật.

      ngủ rất nhanh, mơ hồ nghe bên tai có tiếng thở dài.

      Ngay sau đó cảm giác được mặt trở nên lạnh như băng, thoải mái lầm bầm vài tiếng rồi ngủ tiếp.

      Mặc Duy Uyên sờ mặt của , xác định ngủ rồi, mới lấy quần áo trong vali ra, thay đồ cho . Da của rất trơn bóng, làm cho có cảm giác rất đè xuống để thỏa mãn ham muốn của .

      vất vả thu dọn đồ đạc, tắm rửa sạch , lúc này mới lên giường, kéo vào ngực. khó có được an nhàn như vậy, nhìn mà cười đầy thỏa mãn.

      ngủ, trong ngực co người lại. mở mắt ra nhìn thấy khóc, miệng còn kêu tên của tên đàn ông kia, đây là tượng tốt...

      Cuối cùng có ngày...

      Phụ nữ là nên cưng chìu, nhưng lại thể cưng chìu . Bởi vì muốn cưng chìu đến nổi mọi việc đều tìm . Khi mà lúc có ở bên cạnh , lại biết cách bảo vệ mình. Bây giờ nên bắt đầu để cho tập thói quen có diện của rồi.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      PHẦN 1: CUỘC SỐNG CỦA MẠC PHU NHÂN

      Chương 51: ĐỘT NHIÊN XUẤT


      Vừa rạng sáng ngày thứ hai. Mộc Tuyết Nhu thức dậy, còn chưa ý thức được mình nằm trong ngực của Mạc Duy Uyên. Cảm thấy khó được thời gian an nhàn như thế này. rất yên tâm mà vòng tay qua thắt lưng của , nhắm mắt lại, lười biếng mà nằm ngủ.

      "Dậy rồi à?" giọng khàn khàn có phần lạnh lẽo đầy nam tính mang theo mềm mại vang lên.

      ngẩn cả người, trong lúc nhất thời phải ứng kịp, nhưng rốt cuộc cũng cảm thấy phải là Chu Thế Thanh.

      có chút hoảng hốt, khi nào bắt đầu, dần dần có cảm giác còn ở bên cạnh , , phải chấp nhận chuyện rời .

      Nội tâm tràn đầy đau đớn, ra rất muốn biết Chu Thế Thanh cùng với ai, làm gì, nhưng mà hề trả lời dù chỉ là tiếng. Mạc Duy Uyên này nhiều lần làm nhục , mà cũng bị Mạc Duy Uyên làm cho... Mặc dù muốn thừa nhận, nhưng mà...

      Trong lúc mất hồn, nghe được thanh của Mạc Duy Uyên, " suy nghĩ gì vậy?"

      Cả người Mộc Tuyết Nhu trở nên cứng ngắc, nhàn nhạt đáp lại: " có gì...". Vừa vừa muốn vén chăn, muốn xuống giường, liền bị Mạc Duy Uyên kéo lại: "Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta ngủ cùng giường."

      Mộc Tuyết Nhu lạnh nhạt : "Tôi cùng làm chuyện vợ chồng."

      Xem ra mấy lần đầu làm sợ, vừa mới ngủ cùng giường, ngửi qua mùi thơm người , khó mà nhịn được. Nhưng mà, cũng phải là nhịn được.

      "Được." dứt khoát đáp tiếng, Mộc Tuyết Nhu nhìn chằm chằm , cứ như là hề tin lời .

      Mạc Duy Uyên nhàn nhạt , "Từ trước đến nay, tôi luôn giữ lời hứa." Nhưng mà nếu là chủ động, cũng cự tuyệt.

      Mộc Tuyết Như hơi thả lỏng, nhanh lúc chú ý, liền chạy đến phòng tắm. Lại nghe thấy : "Điều kiện trước hết là động đến ranh giới cuối cùng của tôi, tất cả cầu khác nếu hợp lý đều có thể theo ."

      Tuần trăng mật này đúng là rất quái lạ, hai vợ chồng người trước kẻ sau, nam ở phía trước nữ ở phía sau nhìn giống như là cấp và cấp dưới.

      đường có nhiều ngoại quốc có thân hình nóng bỏng luôn tới gần Mạc Duy Uyên. Mộc Tuyết Nhu có chút xem thường, trong lòng có chút thoải mái, mặc dù thích lắm, dù sao ta danh nghĩa cũng là chồng , giống như là dán nhãn lên rồi, cũng thích người khác đụng vào (Sunnie: @@)

      Còn ta như cá gặp nước, trái ôm phải ẩm nhìn rất cao hứng

      dứt khoát thèm nhìn nữa, quay đầu chỗ khác. muốn được yên tĩnh cho nên càng càng chậm, lát sau, Mạc Duy Uyên cùng mấy kia rất xa.

      đường, cánh tay tráng kiện chặn lại, "Hello, là người Trung Quốc?"

      Mộc Tuyết Nhu ngẩn đầu lên, nhìn thấy đôi mắt màu xanh lam, là người ngoại quốc. Mộc Tuyết Nhu chỉ gật đầu cái, gì thêm.

      "Tôi đến Trung Quốc, nơi đó tốt." ta tiếng phổ thông hề chuẩn.

      người Trung Quốc, nghe người khác về quốc gia của mình rất cao hứng, chỉ cười thân thiện, "Ừ."

      Người đàn ông đó cũng để ý trầm mặc của , líu ríu bắt chuyện. cũng vẫn trầm mặc, dần dần có chút buôn lỏng, đột nhiên người đàn ông đó liền ôm lấy bả vai của , dùng giọng điệu đầy mờ ám , "Haha, Trung Quốc, tôi rất thích , chúng ta vào khách sạn thôi..."

      Mặt của Mộc Tuyết Nhu từ đỏ rồi chuyển thành đen, có ý gì. Tên này muốn cùng làm tình đêm à?

      giận đến xanh mặt, lạnh nhạt , "Cút ngay."

      Người đàn ông đó nhếch miệng cười cách du đãng, "Gì chứ, giả bộ tinh khiết. thôi, kỹ thuật của tôi làm cho rất hài lòng."

      hoàn toàn nghĩ đến người đàn ông nhìn đẹp trai như vậy mà lại là tên đàn ông ra gì, giãy giụa dùng tiếng cầu cứu những người bên cạnh. cũng biết tên đàn ông đó gì mà những người đó đều hết.

      Nhìn thấy ta lôi lên xe. nóng nảy, liền nghĩ đến Mạc Duy Uyên.

      Vậy mà khi quay đầu lại, nhìn thấy Mạc Duy Uyên đứng cách đó xa, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn . Trong ngực ôm , người đó chính là Mộc Niên Kiều.


      PHẦN 1: CUỘC SỐNG CỦA MẠC PHU NHÂN

      Chương 52: (tt)



      Mộc Tuyết Nhu hiểu, Mộc Niên Kiều bị Mạc Duy Uyên làm nhục ngay tại hôn lễ đáng lẻ là của chính mình, nhưng tại sao Mộc Niên Kiều vẫn trách ta. Ngược lại còn cố chen vào giữa và Mạc Duy Uyên.

      Mộc Niên Kiều ôm chặt Mạc Duy Uyên, mặc đầy kinh ngạc rồi kéo tay ta gì đó.

      Gương mặt của Mạc Duy Uyên vẫn lạnh nhạt như cũng, tỏ vẻ gì hết.

      Mộc Tuyết Nhu nhíu mày, yên lặng nhìn Mạc Duy Uyên. Cũng thầm hiểu được ý của Mộc Niên Kiều. Trong lúc nhất thời có chút mơ hồ, lại cảm nhận được có cánh tay ôm hông của , dùng sức kéo . " thôi, mỹ nữ. Chúng ta cùng nhau thả lỏng nào." Người đàn ông đó nháy mắt với Mộc Niên Kiều, rồi hút sáo, vẻ mặt đầy đắc ý.

      Sắc mặt Mộc Tuyết Nhu trở nên trắng bệch, trong lúc nhất thời có chút luống cuống,"Buông tôi ra, ai theo . Mau buông tôi ra..."


      "Tôi cảnh cáo , nếu như còn như vậy tôi báo cảnh sát." kêu cứu với Mạc Duy Uyên, hình như là lòng tự ái nổi lên, muốn tự mình thoát khỏi người đàn ông này.

      "Hey, baby. Chúng ta đừn giận dỗi nữa."Người đàn ông lộ ra gương mặt cưng chìu, trong mắt chứ đầy tình chân thành. Kỹ thuật diễn tốt, mọi người xung quanh đều bị ta lừa gạt.

      Hơn nữa Mộc Tuyết Nhu cũng biết tiến , trừ câu "Help me" còn lại cũng , hơn nữa trong lúc nóng giận, đều tiếng Trung.

      " bướng bỉnh." Trong lúc sợ hãy muốn đánh người ở trước mặt mình, nhưng nghe thấy thở dài của Mạc Duy Uyên, ngay sau đó là tên đàn ông ngoại quốc vai bị nắm lấy, rồi bị ném qua bên ngã dài đất.

      "Có những lúc nên bướng bỉnh, nếu tôi ra tay. muốn cùng ta vào khách sạn sao?" Mạc Duy Uyên hỏi , lông mày nhíu chặt lại .

      Mộc Tuyết Nhu cắn môi lời nào, nhìn thấy Mộc Niên Kiều đầy ủy khuất về phía mình, mới mở miệng : "Lúc nhìn thấy và Mộc Niên Kiều, tôi cũng biết giữa hai người xảy ra chuyện gì."

      "Tên đàn ông kia phân nữa muốn, phân nữa còn lại là làm trò cho xem." Sắc mặt Mộc Tuyết Nhu trở nên trắng bệch, còn nữa nếu như cố gắng chống chọi, tên đàn ông kia có thể cho uống thuốc kích thích.

      Tóm lại có trực giác, Mộc Niên Kiều cố tìm được chỗ sơ hỡ mà nắm đuôi của .

      " cũng biết, tôi nhất định ra tay." Mạc Duy Uyên châm chọc mở miệng. "Xem ra mọi chuyện đều nằm trong dự định của . rất thông minh."

      Mộc Tuyết Nhu cũng trả lời, trong lòng đúng là rất sợ, lúc nghe thấy giọng của Mạc Duy Uyên, mới dám buôn lỏng.



      Chương 53: (tt)


      Đối với trầm mặc của . Mạc Duy Uyên cho rằng mình đúng.

      cong khóe môi, ngẩng đầu lên hờ hững nhìn bầu trời xanh. Tuần trăng mật này đúng là thoải mái tí nào.

      Mộc Tuyết Nhu ra chắc là ta có ra tay hay , lúc mà bị kéo xém chút là kêu tên . Chỉ có thể ta ra tay đúng lúc. (Sunnie-lequydon: nghe chưa, tại ra tay đúng lúc. MDU: *liếc*. Sunnie-lequydon:…)

      Ở trước mặt , lúc nào cũng trầm mặc. muốn nhiều.

      Đối với dáng vẻ này của , lại liên tưởng đến vẻ mặt vui vẻ của khi ở cạnh Chu Thế Thanh. Lông mày của Mạc Duy Uyên liền nhíu chặt lại, "Được rồi, trở về thôi."

      "Duy Uyên..." Mộc Niên Kiều mở miệng, trong lòng vô cùng hận, tại sao Mạc Duy Uyên lại ra tay? Nhưng nhìn thấy vẻ mặt trầm của , lại có chút đắc ý, người phụ nữ kia luôn làm nghịch ý Mạc Duy Uyên, với lại dáng dấp và bối cảnh cũng tốt. Làm sao mà so được với dáng vẻ như hoa như ngọc của . (Sunnie-lequydon: Ta ói, con Mộc Niên Kiều này làm như mình là quốc sắc thiên hương vậy -_-)

      muốn lên chuyện, nhìn thấy Mạc Duy Uyên hất tay của ra, xoay người nắm lấy tay Mộc Tuyết Nhu, thanh hơi mạnh mẽ: "Còn . Thế nào, chờ tên đàn ông kia đến kéo làm tình, , đêm?"

      Mộc Tuyết Nhu hoảng sợ, giận đến đỏ mặt :" bậy, tôi có!"

      Mạc Duy Uyên cũng thèm để ý đến , kéo thẳng về phía trước, hôm nay bị người phụ nữ này chọc giận đến điên lên. đến đây hưởng tuần trăng mật, lại bị người nào đó buộc vào khách sạn.

      Chuyện mà cứ như thế này, sớm muộn có ngày khống chế được tính tình của mình mà đem người phụ nữ này hung hăng mà "làm" cho trận.

      "Duy Uyên!" Mộc Niên Kiều muốn cùng, muốn cho Mạc Duy Uyên như vậy. Mạc Duy Uyên thấy bước chân của Mộc Tuyết Nhu, dứt khoát vác lên vai rồi rời (Sunnie-lequydon: này bá đạo)

      Mộc Niên Kiều muốn đuổi theo, lại bị tên đàn ông kéo lại, tay vòng qua bên hông của . thanh đầy ầm trầm , "Chuyện muốn tôi làm, người đàn ông kia tôi chọc nổi. Có phải nên cho tôi chút lợi lộc?"

      Vẻ mặt của Mộc Niên Kiều trở nên tình nguyện, nhịn được : "Lần sau ." muốn theo Mạc Duy Uyên, người đàn ông đó cũng theo, chỉ ôm Mộc Niên Kiều thét chói tai, rồi rời .

      Ở bên kia, Mộc Tuyết Nhu tức giận đánh đá Mạc Duy Uyên, "Bỏ tôi xuống." Bụng của mình đặt ở vai của có chút khó chịu. muốn ói.

      Trở về phòng. Mạc Duy Uyên dùng chân đá cửa phòng, xoay người đặt xuống ***, cả hai đều cùng nhau ngồi ghế.

      Hai chân của giang rộng, ôm lấy hông của , cảm giác chỗ nào đó đúng, có chút khó chịu. dám giãy giụa, chỉ là gương mặt trở nên lạnh nhạt, khẽ quát: " đồng ý với tôi!"

      "Tôi có làm gì sau?" Mạc Duy Uyên đầy chậm chọc , " dám chọc giận tôi. Tôi nên cho chút trừng phạt." Vừa tay của liền chui vào trong quần áo của mà vuốt ve.

      thét chói tai, "Buông ra, đáp ứng tôi, thể..."

      Đôi mắt của đầy thâm trầm nhìn , " chỉ muốn làm chuyện vợ chồng, nhưng thể...tán tỉnh."

      Chương 54: CON SÓI ĐỘNG TAY ĐỘNG CHÂN


      "!" Mộc Tuyết Nhận hận đến nổi muốn cắn chết , ta dám chơi chữ với . cúi người há miệng cắn ngay cổ của Mạc Duy Uyên, nhưng mà vẫn nhúc nhích.

      cảm nhận được trong miệng của mình có mùi máu tươi, nhưng mà lại có ý định dừng tay lại, bàn tay cứ tiếp tục chu du thân thể . Dùng lời dụ dỗ, có khi còn cắn vào vành tai, cổ, ngón tay của nhàng xoa hai trái hồng đào của , lúc lúc mạnh.

      run rẫy, cuối cùng vẫn chịu thua.

      bắt lấy tay , đầy căm hận , " sợ tôi cắn đứt động mạch cổ của , cho chảy máu đến chết à?"

      lại lộ ra nụ cười hờ hững nhưng đầy mê người, "Tôi chẳng phải là kẻ thù của sao, dễ dàng để tôi chết à?"

      "!" Gương mặt của trở nên trắng bệch, trong lòng có cảm giác thất bại. Xem ra thực lo lắng hoặc căn bản ta biết có gan cắn chết .

      Có lẻ rốt cuộc cũng mềm lòng, rút tay ra, đêm đặt ở đất. Lúc này mới đưa tay lên cổ mình, cảm nhận được đau đớn ở cổ.

      Mộc Tuyết nhu thở phào. Nhìn thấy máu ở tay của , hơi cắn môi, trong lòng có chút chột dạ và ấy náy.

      "Giúp tôi bôi thuốc." ta như ông lớn đến sô-pha ngồi xuống, mặt hề thay đổi.

      Mộc Tuyết Nhu nhìn bóng dáng của , rốt cuộc vẫn thỏa hiệp lấy hòm thuốc.

      đến sau lưng , muốn thoa thuốc, nghe ta : "Đến phía trước."

      "Được voi đòi tiên." Mộc Tuyết Nhu nổi giận.

      ngửa đầu, nhìn , cười lạnh: "Cái này mà kêu là được voi đòi tiên sao?"

      Nhìn thấy trong mắt của có ánh sáng kỳ lạ, phải là càng ngày càng lạnh, có cảm giác có loại nguy hiểm nào đó ở xung quanh. rất muốc trực tiếp đem cái hòm thuốc nện đầu .

      Nhưng mà nếu bây giờ làm gì, đến cuối cùng người chịu thiệt vẫn chính là .

      gắng kiềm chế lửa giận, cuối đầu :"Vâng."

      ngồi bên cạnh , từ trong hòm thuốc lấy ra thuốc sát trùng và băng gạc. ta nhàn nhã ngồi ở ghế, mặc cho muốn làm gì làm.

      nhanh chóng bôi thuốc xong, muốn cách xa người đàn ông này. Ai ngờ vừa mới đứng lên, liền bị kéo lại, ngã trong lòng .

      " muốn làm cái gì!" Mộc Tuyết Nhu la lên, người ta lòng của phụ nữ như kim đáy bể, theo câu này phải đổi ngược lại là lòng của Mạc Duy Uyên mới như kim đáy bể mới đúng. vĩnh viễn lòng của người đàn ông này, lúc vô tình, lúc ôn nhu, lúc lại lạnh lùng...

      Điều làm cho ghét nhất là... ta lại bất ngờ động tay động chân với .

      "Vừa rồi mới có phản ứng?" Động tác của rất nhanh, tìm được nơi nào đó rồi lại thu tay lại, làm cho phản ứng kịp.

      PHẦN 1: CUỘC SỐNG CỦA MẠC PHU NHÂN

      Chương 55: (tt)


      khiếp sợ nhìn tên đàn ông vô lại ở trước mặt mình, giơ ngón tay dính đầy chất lỏng nào đó, cười như cười mà nhìn . đỏ mặt, đầy xấu hổ, tiện tay cầm lên cái hòm thuốc ném qua, "Vô sĩ"


      cảm thấy rất xấu hổ, nhưng mà tên đàn ông nào đó ở trước mặt mà vẫn giữ bộ dạng bình tĩnh, làm càng tức hơn nữa.

      Cho dù là giữ vợ chồng có thể tán tỉnh nữa, nhưng mà cũng cần tôn trọng. Mà tên đàn ông này luôn luôn hỏi ý của , lúc nào cũng ép bức .

      thích như vậy, hận đến nỗi thể cách xa ta vĩnh viễn.

      híp mắt lại nhìn , nhàn nhạt cười: "Thân thể thích là được rồi." xong, đứng lên, "Có muốn ra ngoài ?" Thấy nghiêng đầu sang chỗ khác, giọng liền lạnh lại, " có thể ở trong phòng này, nhưng thể ra ngoài mình. Trừ phi có thể chắc rằng gặp lại việc vừa rồi."

      lại khôi phục dáng vẻ lạnh lùng, thần thái đầy cao thượng, dường như trong mắt mọi chuyện đều coi là cái gì.

      "Tôi muốn ngủ." muốn cùng , tới đâu đều có mỹ nữ bồi, mà bên ngoài còn có Mộc Niên Kiều vốn dĩ có ý tốt với đợi ta. ngại đem Mạc Duy Uyên tặng cho ta, ngại, chỉ cần bọn họ làm phiền .

      Những người này luôn cho mình là đúng, còn người khác là gì. Lúc nào cũng trưng cái dáng vẻ đó ra, trong mắt Mạc Duy Uyên chính là người như vậy.

      Nhưng lại nhớ đến câu lúc đầu của , tôi muốn tôi.

      Vậy hành động gần đây là thế nào? Muốn để cho ta sao?

      Nghĩ đến điều này liền giật mình, "Tôi tuyệt đối ."

      Mạc Duy Uyên muốn đóng cửa lại rồi rời , khi nghe liền dừng lại. Mộc Tuyết Nhu giật mình.

      Mạc Duy Uyên đầy hứng thú quay đầu nhìn , thâm trầm như đàn vi-ô-lông, "A...?"

      Trong mắt lên đầy vẻ xâu xa, bỗng nhiên cười, rồi đầy hứng thú nhìn , "Vợ , chờ trở lại."

      Lập tức toàn thân từ xuống dưới của đều nổi da gà, phải là ghê tởm mà là trong nháy mắt, nhớ lại trận triền miên đó. Gọi tiếng vợ làm cho lòng của giống như được uống mật đường, tay chân trở nên mềm nhũng

      có chút hốt hoảng, muốn nghĩ sâu xa cái cảm xúc kia là gì, chỉ bước lên vài bước đóng cửa lại.

      Tiếng bước chân bên ngoài dần dần xa, ngồi xuống, ôm gối, nước mắt rơi đầy mặt, Thế Thanh... Vì cái gì mà rời khỏi em... Em kiên trì nổi nữa...

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 56: (tt)


      Editor: Sunnie Phạm

      cầm điện thoại lên, lần thứ hai gọi cho Chu Thế Thanh, "Xin lỗi, số điện thoại này liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau."

      chỉ có vài câu, rồi biệt vô tính.

      Mặc dù tự nguyện lấy Mạc Duy Uyên, nhưng mà gả cũng đả gả rồi, làm sao mà có tư cách gì cầu đợi hai năm.

      Nhưng mà trải qua việc lần này, đối với đả kích lớn. Với tính cách của biết rất , về sau nếu có thể gượng dậy được, nhất định bước lên mây. tin tưởng nhất định trở thành người đàn ông mạnh mẽ.

      Lúc đó, nhất định có người con thích hợp hơn ở cạnh , vậy cũng cần .

      Mộc Tuyết Nhu chán nản cuối đầu, cố gắng chịu đựng đau đớn trong lòng. Cuối cùng cúp điện thoại.

      *********************


      " nhìn cái gì?"Người phụ nữ mặc chiếc váy màu đen dài đến, nắm lấy tay của Chu Thế Thanh, đầy *** nhìn . lập tức tránh .

      "Trốn cái gì." Người phụ nữ nhìn chằm chằm vào , " cần đoán tôi cũng biết lại nghĩ đến người phụ nữa kia, bây giờ là người của tôi rồi, còn muốn..."

      tức giận nhìn , "Vương Như Huệ, ..."

      nhún vai: " hãy nhớ kỹ, chúng ta đôi bên đều là tự nguyện, tôi có hay cũng sao. Nhưng mà…". Người phụ này chính là Vương Như Huệ. Con của thủ lĩnh hắc đạo thần bí Vương Độc Dã.

      Chu Thế Thanh cố gắng nhẵn nhịn, điều này sai, có thù hận với Mạc Duy Uyên.

      Vương Như Huệ thấy Chu Thế Thanh biết điều liền hài lòng gật đầu, "Cha tôi muốn tẩy sạch hắc đạo, nhưng mà chuyện này ông thể hoàn toàn làm được. Cho nên chuyện này tôi muốn làm. nhiệt tình và hăng hái của làm cho tôi rất thích, trong thời gian ngắn hãy cố gắng làm tốt, đến lúc đó có thể ở cùng với người phụ nữ mình muốn. Nhưng mà về chuyện ly hôn , phải chờ xem tâm tình của tôi thế nào." để cho con đường lui, nhưng mà chuyện tương lai ai biết trước được, cũng đồng ý với cho ở cùng Mộc Tuyết Nhu, nhưng mà cũng cho họ hoàn toàn ở bên nhau.

      "Được." nhận ra được ý tứ của , trong thời gian liên lạc với Mộc Tuyết Nhu.

      " lo lắng ta thay lòng đổi dạ sao?" Vương Như Huệ nhíu mày nhìn ."Mạc Duy Uyên đúng là người đàn ông có sức hút, nhưng lại là kẻ bạc tình khiến cho người khác căm thù." nghiến răng nghiến lợi .

      Lòng của Chu Thế Thanh trở nên căng thẳng, "Tôi là mối tình đầu của Tuyết Nhu." Mà lại là người rất cố chấp, cho dù thời gian nữa có động tâm với tên đàn ông kia, cũng rất tin tưởng trở về bên cạnh .

      Nhưng mà, trước lúc đó muốn đem Mạc Duy Uyên giẫm nát dưới chân mình.


      Chương 57: TƯỞNG NIỆM


      Editor: Sunnie Phạm

      Vương Như Huệ cười cách đây phóng túng, "Phụ nữ là loài động cực kỳ dễ cảm động và mềm lòng, nhất là loại biết kích thích khẩu vị của đàn ông." Huống chi, còn bỏ vào đúng lúc ta cần nhất... Như vậy Mộc Tuyết Nhu nghĩ như thế nào.

      Người đàn ông này hiểu về phụ nữa, cũng như phụ nữ đôi khi cũng hiểu về đàn ông.

      Tóm lại câu là, lòng của đối phương như kim đáy bể.

      Tâm tình của Vương Như Huệ trở nên rất tốt, xoay người rời , cực kỳ có hứng thú với khiêu chiến này, nhất là trong lòng người đàn ông này có người phụ nữa khác. Điều này càng làm hứng thú hơn nữa.

      Chu Thế Thanh nhíu chặt chân mày nhìn bóng lưng của Vương Như Huệ, trong lòng có chút bực tức. Nếu muốn tự mình phấn đấu để đứng ngang hàng với Mạc Duy Uyên, ít nhất phải chờ đến mười năm nữa. Đến lúc đó chừng cũng chẳng còn tâm tư đâu mà phấn đấu. Tuy là quân tử báo thù, mười năm muộn, nhưng mà ai biết, mười năm sau vẫn có tâm tư muốn báo thù ? :) Chờ 10 năm biết couple Uyên - Nhu có bao nhiêu đứa con rồi)

      Đối với , đợi được mười năm, muốn ở cùng Mộc Tuyết Nhu càng sớm càng tốt. Cho dù từng cùng với Mạc Duy Uyên .... Bây giờ phải là cổ đại, tuy để ý đến mấy chuyện này, nhưng mà người đàn ông nào cảm thấy thích điều này cả.

      *******


      Mộc Tuyết Nhu muốn tiếp tục ở trong phòng mà chờ đợi, thế nên thay bộ đồ khác rồi ra ngoài.

      Mộc Niên Kiều lúc này chắc quấn lấy Mạc Duy Uyên, nhưng mà hoàn toàn có chút hứng thú nào cả. Chỉ cần nghĩ đến khi ta trở về rồi đụng vào , liền cảm thấy buồn nôn.

      từ từ dọc theo bờ biển, nhìn thấy có nhiều người bơi lội, còn có người chơi cưỡi thuyền buồm, có người lái mô-tơ. Nhưng mà cảm thấy có chút hứng thú gì cả.

      Kết hôn với người mình muốn, người trong lòng bỏ với người phụ nữ khác. Tuy thương tâm nhưng chỉ có thể tự trách chính mình.

      trách Chu Thế Thanh bất bực, thế gian này còn có rất nhiều chuyện kỳ thực lả bất đắt dĩ.

      Mạc Duy Uyên có đưa cho dãy số, muốn cùng Chu Thế Thanh hoàn toàn chấm dứt, nhưng muốn.

      biết tại nên làm gì bây giờ, con đường phía trước đối với rất mờ mịt, dám hy vọng Chu Thế Thanh chờ trong hai năm, nếu trở về... Nếu vẫn , vẫn còn muốn ở bên cạnh, nhất định cố gắng.

      miên man suy nghĩ, lại nhịn được. Cuối cùng cầm điện thoại lên gọi vào dãy số kia, rất muốn nghe giọng của Chu Thế Thanh, nhiều ngày như vậy bên cạnh, cảm thấy quen.

      Mà cái tên đàn ông đáng ghét kia, dùng danh nghĩa chồng của , cưỡng ép . muốn giống như lúc trước, vào lúc đau lòng làm nũng với ta, cố tình gây chút. Nhưng mà được, , vẫn nên thôi .

      Chương 58: ẤY CÓ ỔN HAY ?


      Edior: Sunnie Phạm

      ngồi xuống cạnh bờ biển, lần thứ hai gọi vào dãy số kia, nhưng vẫn có tính hiệu.

      chán nản cúp điện thoại, gắt gao nắm chặt tay. Mộc Tuyết Nhu cảm thấy hoàn toàn tuyệt vọng. Biết nên cố chấp mơ mộng bất cứ điều gì, cũng biết mình có tư cách gì, nhưng mà lòng vẫn đau đến chịu nổi.

      Tâm trạng rất mâu thuẫn, là vì quá , hay là vì nỡ. Biết là phải chào tạm biệt đoạn tình cảm kia...

      " phải là ở trong phòng nghỉ ngơi sao..."

      biết rốt cuộc ngồi bao lâu, lâu đến nổi cho rằng mình xuất ảo giác.

      giật mình ngẩng đầu, phát mặt trời đến đường chân trời, ánh mặt trời chiếu thẳng vào . Bóng lưng cao lớn dưới ánh mặt trời màu đỏ, nước biển xanh biếc, làm cho người khác hít thở thông.

      Mạc Duy Uyên!

      "Tại sao lại ngồi ở đây!" ta ngồi xổm xuống, gió biển thổi vào làm lay động chiếc áo mặc, lộ ra thân hình cường tráng được áo sơ mi bao phủ, càng làm cho người khác trở nên hoa mắt chóng mặt.

      Mộc Tuyết Nhu hơi quay đầu, đứng lên. Do ngồi quá lâu, nên đầu trở nên choáng ván, chân tê dại. Suýt chút nữa là té ngã.

      ôm lấy , thanh nhàn nhạt : " khóc."

      " có." trả lời cứng ngắt, muốn thoát khỏi nhưng chỉ cần nhút nhích chút là cảm giác tê dại liền ập tới, làm cho chỉ có thể dựa vào lòng .

      bế ngang , lời ôm về.

      Gió biển lạnh và có lẽ cần chút hơi ấm. kháng cự cái ôm của .

      Trờ về, đặt ở ghế sô-pha, vào phòng tắm chuẩn bị nước nóng.

      với ngẩn người, " tắm , nhớ phải nghỉ ngơi sớm."

      Mộc Tuyết Nhu hoàn hồn, có chút thích ứng với quan tâm của .

      ra hai năm qua chỉ có thân mình, nghĩ tới có lúc ta lại quan tâm .

      Phần lớn thời gian Mộc Tuyết Nhu ở trước mặt đều trầm mặc, muốn chuyện với tên đàn ông đáng ghét này. Nhưng mà vào lúc khó khăn nhất, ta lại ở canh .

      muốn nghĩ quá nhiều, chỉ cảm thấy rất mệt mỏi, gật đầu với Mạc Duy Uyên, thử đứng lên, chân còn tê dại nữa mới vào phòng tắm.

      Lúc tắm xong ra nhìn thấy Mạc Duy Uyên cầm notebook gõ gõ cái gì đó, vẻ mặt rất nghiêm túc. Bộ dạng này cũng rất bình thường nhưng đôi mắt lạnh lùng đó lại có chút bất đồng.

      liếc , vẫn mở miệng, vậy thôi .

      đột nhiên mở miệng, "Nếu muốn biết tin tức của tên đàn ông kia, có thể hỏi tôi."

      Mộc Tuyết Nhu cứng đờ, tim đập nhanh, thể khống chế mà xoay người, sốt ruột nhìn .

      "Tôi muốn biết, ấy... có ổn ?"
      --- ------ ------ ------


      Chương 59: (TT)


      Editor: Sunnie Phạm
      Beta: Mia Leo

      "Ngày mai cho biết." Mạc Duy Uyên im lặng lúc mới trả lời.

      Mấy ngày nay biết vì cái gì mà Mạc Duy Uyên càng ngày càng quan tâm .Tuy vẫn dùng bộ dạng lạnh lùng, nhưng mà có vài thay đổi vẫn phát giác được.

      Tuy vậy điều này xuất phát từ chữ , mà là vì đề phòng .

      Trước tiên điều gì làm được cũng làm, cố gắng chịu đựng chán ghét hay tùy ý vũ nhục của , mãi cho đến khi ta đưa ra cách cho được rời khỏi, mới thở phào nhỏm. Chỉ cần có thể cố gắng chịu đựng sau hai năm có thể rời khỏi ...

      Trong hai năm, chuyện gì cũng có thể phát sinh, Chu Thế Thanh, bị ép gả cho Mạc Duy Uyên, nhưng có quyền bắt Chu Thế Thanh chờ . Cho nên bây giờ ấy chỉ để lại câu rồi rời . khổ sở, tuyệt vọng nhưng có quyền oán trách.

      Dựa vào cái gì mà để ấy phải chờ người kết hôn, mà có ai biết được hai năm sau Mạc Duy Uyên có thay đổi quyết định hay ?

      Còn điều quan trọng hơn, chính là người nhà của chắc chắn tiếp nhận .

      Đúng là vẫn nỡ, cực kỳ nỡ...

      bò lên giường, cuộn tròn người lại.Nội tâm đầy đau khổ, cố gắng cắn môi để khóc thành tiếng.

      Thế Thanh, chờ em hai năm có được hay ? Hai năm sau, em đồng ý cùng đối mặt với tương lai, trở về có được hay ...

      bàn tay vòng qua, kéo vào trong ngực.

      ấm áp, nhưng lại làm cho cảm thấy cực kỳ chán ghét, kéo tay ra, đánh vào ngực điên cuồng, "Đều là tại , tất cả là tại , chúng tôi ràng rất hạnh phúc, sao lại tới phá hoại, tôi hận , ..."

      Mạc Duy Uyên hề động đậy, tùy ý để cho vừa đánh vừa chửi. là người hiểu lý lẽ, biết tiến biết lùi, nhưng cũng có nghĩa là có cảm xúc. giống như cố gắng nhẫn nhục chịu đựng, nhưng phải hoàn toàn là vì nhà họ Mạc.

      Bây giờ đột nhiên giương móng ra, khiến cảm thấy an tâm.

      Công việc của bề bộn, cưới về, có khả năng lúc nào cũng có thể quan tâm .

      Nhưng mà trước tiên cũng muốn tiếp xúc nhiều quá, rất muốn biết có thể nhịn tới lúc nào.Có đáng giá cho tin tưởng .

      Ngược lại lại phát điều là rất cố chấp có thể coi đây là ưu điểm cũng như là khuyết điểm.

      đánh chửi cho đến mệt, hơi thở dần dần bình tĩnh lại, nước mắt động mi, nhìn trông rất đáng .

      nhàng vuốt ve mặt của , giúp điều chỉnh tư thế. Nheo mắt lại, điều muốn chính là , mặc dù có sức hấp dẫn với phụ nữ, trước kia cũng hay dùng điều này loại bỏ bớt số người phụ nữ phiền phức, nhưng mà so với ý đồ thông gia của gia tộc, tình nguyện lấy người có hôn ước, mặc dù ta có người trong lòng.

      nên , nếu cũng thể toàn tâm toàn ý để giữ ở bên cạnh.
      PHẦN 1: CUỘC SỐNG CỦA MẠC PHU NHÂN

      Chương 60: HAY


      Editor: Sunnie Phạm

      Nghĩ như vậy, nhưng mà trong long người khác làm cho cảm thấy vui.

      Chỉ cần nghĩ đến chuyện ngày mai cho biết tin tức về tên đàn ông kia, là trong lòng trở nên rất khó chịu.

      Vương Như Huệ gả cho Chu Thế Thanh, chuyện quan trọng như vậy, sao làm người khác kích động? Ý đồ của đối phương ít nhiều gì cũng đoán được, còn đối với Chu Thế Thanh hoàn toàn để vào mắt.

      Cả Vương Độc Dã cũng để vào mắt, huống chi là tên Chu Thế Thanh trâu bắt chó cày.

      Rạng sáng ngày thứ hai Mộc Tuyết Nhu liền thức dậy, sau khi tỉnh dậy chuyện đầu tiên là tìm kiếm Mạc Duy Uyên, nhưng mà ta có ở bên cạnh.

      lo lắng cho Chu Thế Thanh, muốn biết tin tức của . Mạc Duy Uyên hôm qua đồng ý với là hôm nay cho biết, như thế nào mà lại thấy bóng người. vội vàng rửa mặt thay đồ, bên bấm số gọi cho Mạc Duy Uyên.

      Người nghe điện thoại lại là Mộc Niên Kiều, kể từ hôm đó bắt gặp ta, người phụ nữ luôn luôn quấn lấy chồng của . Tuy là cảm thấy chán ghét gì, nhưng mà .... Luôn bị người khác nhìn trộm làm cảm thấy thoải mái.

      "Hừm, là à. Duy Uyên? Em ở đây nè!"Bên kia truyền đến thanh yểu điệu, làm chán ngáy, "Duy Uyên, có phụ nữ gọi cho ."

      Giọng thâm trầm của Mạc Duy Uyên truyền đến, "Cúp"

      "Được. cũng nghe rồi đó, là Duy Uyên bảo tôi cúp nha..." thanh của Mộc Niên Kiều có chút đắc ý. Bỗng nhiên, ta hạ thấp thanh, " ấy nhất định ly hôn với , người phụ nữ xấu xí."

      Ngay sau đó làm tràn dài thanh có tín hiệu. Mộc Tuyết Nhu nắm chặt điện thoại, bước chân chậm lại, có cảm giác buồn cười. Cái này tính là gì, hôm qua đối với ôn nhu như vậy, hôm nay ôm người phụ nữ khác sau đó có thể lời lạnh nhạt với ?

      Lạt mềm buộc chặt? Đáng tiếc, chiêu này đối với hữu dụng.

      Ngẫm lại mấy ngày tới, ta có thể ở bên ngoài, cũng đúng lúc có thể ngủ ngon rồi.

      Nhưng lại giật mình, có chút cảnh giác, làm sao lại để ý đến những chuyện này. đúng, thích ta, chán ghét ta.

      lập tức xoay người trở về.

      ra Mạc Duy Uyên đứng cách đó xa lắm, trong tay cầm ly rượu, để mặc cho người phụ nữ bên cạnh quyến rũ , nhưng vẫn bất động.

      Từ lúc Mộc Tuyết Nhu bước ra khỏi cửa, chú ý đến hành động của .

      Cuối cùng khi thấy vẻ mặt của thay đổi, lại nhếch môi... Để làm cho người phụ nữ , cũng phải là việc gì khó.

      cho cùng kết hôn với Mộc Tuyết Nhu cũng chưa đến hai tháng, Chu Thế Thanh cũng mới bỏ tới hai tháng. Nếu dễ dàng thay đổi* như vậy, làm cho thú vị rồi.

      (*Ở đây nguyên văn là dời tình có nghĩa là thay đổi tình cảm)

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      PHẦN 1: CUỘC SỐNG CỦA MẠC PHU NHÂN

      Chương 61: CƯNG CHIỀU EM


      Editor: Sunnie Phạm

      lấy điếu thuốc từ bàn , đưa lên miệng, khóe môi vẫn nở nụ cười nhàn nhạt, nhưng cặp mắt kia luôn lộ sắc thái đầy ma mị. Làm cho mọi thứ dường như tất cả đều mất màu sắc. Mộc Niên Kiều cũng bởi vì biểu tình này của mà tim đập liên hồi.

      Tại sao lại có người đàn ông như vậy?

      chịu khổ, chịu oán. Tất cả cũng vì để được ở bên cạnh người đàn ông này. Cho dù thế nào, cũng vui vẻ chịu đựng. còn muốn đem Mộc Tuyết Nhu tống cổ , như vậy càng vui hơn.

      "Có phải phụ nữ rất thích đàn ông đối xử dịu dàng với họ?" bổng nhiên mở miệng hỏi, trong mắt tràn đầy ý cười, hề nhìn thấy phản ứng của Mộc Niên Kiều.

      Mãi cho đến khi cười tươi, mới chật vật mở miệng, "Đó là đương nhiên.". liền bám dính lên người , vẽ vòng tròn ngực ,"Phụ nào mà thích được đàn ông cưng chiều, cho dù là cố chấp đến đâu, cũng luôn thích được đàn ông cưng chiều."

      bắt lấy tay , gật đầu hiểu , "Hiểu rồi."

      Mộc Niên Kiều nhìn tâm tư của người đàn ông này, tuy mấy ngày nay đều ở bên cạnh , nhưng lại đụng vào , cho dù có khiêu khích đến cỡ nào.

      "Mộc Tuyết Nhu, hình như có chút ghen tị." bắt đắc dĩ mở miệng ra về người phụ nữ kia.

      Mạc Duy Uyên hơi nhíu mày: "À..."

      Mộc Niên Kiều mếu máo, cũng mở miệng thêm gì nữa.

      ta vừa nhắc tới Mộc Tuyết Nhu, bổng nhiên Mạc Duy Uyên rất muốn gặp . Nhưng vẫn cố gắng kiềm chế, để cho Mộc Tuyết Nhu ở mình vài ngày, sau đó mới trở về.

      Mấy ngày liên tiếp Mộc Tuyết Nhu đều nhìn thấy , tất cả nông nóng giờ đều dịu xuống. trừng mắt nhìn : " hứa tin tức của Chu Thế Thanh cho tôi biết mà!"

      Mạc Duy Uyên nhìn có chút mệt mỏi, nhưng vẫn gắng giữ dáng vẻ kiên nhẫn, "Tin tức này cần hỏi cũng biết sao?" Tin tức về nhà họ Vương giấu được, nhưng mà chỉ có chút cũng rất khó tra ra. Dù sao nhà họ Vương cũng là thế lực hắc đạo lớn trong nước.

      " cần lo lắng, điều tra được rồi."Con ngươi của lên tia đau xót. Mộc Tuyết Nhu mở to hai mắt, tưởng rằng mình bị ảo giác, phát có cái gì đó đúng, nhưng có chút lòng cảm kích nào,"Tra được cái gì?"

      Ánh mắt của Mạc Duy Uyên lóe lên, rồi lại hạ mắt xuống, gương mặt tràn đầy lo lắng, " tốt hơn...vẫn nên biết."

      thay đổi nhoi của làm Mộc Tuyết Nhu tưởng mình bị ảo giác, dám tiếp tục nghĩ sâu xa nữa.

      cảm thấy được nguy hiểm ở người đàn ông này, "Tôi muốn biết." trả lời chắc nịt, trong lòng đầy đau khổ. Dường như mơ hồ suy đoán được điều gì. lúc sau thấy chịu mở miệng, cắn răng cố chịu đựng đau đớn trong lòng, nghĩ đến chuyện Chu Thế Thanh cùng với người phụ nữ khác, mở miệng hỏi: " ấy kết hôn cùng với người khác rồi sao?"

      Có cái gì thể. Mộc Tuyết Nhu, mày cũng kết hôn với người khác rồi, vì cái gì mà ấy thể kết hôn?

      Chương 62: (TT)


      Editor: Sunnie Phạm

      bình tĩnh nhìn , có trả lời. Chỉ là đôi mắt lạnh lùng trong nhiều năm kia lên vẻ lo lắng.

      Nhìn thấy biểu cảm này của , Mộc Tuyết Nhu biết mình đón đúng, trái tim đầy đau đớn, chịu nổi, nước mắt đều tràn ra ngoài.

      cắn môi, nhịn xuống chua xót, miễn cưỡng cười, " ấy đúng là nên kết hôn, tốt... ấy cuối cùng cũng kết hôn rồi... Cuối cùng... ấy phải chịu thiệt nữa."

      có hứa hẹn gì, tương lai định trước điều gì. bị tách ra, bị ép gả cho người khác, lại bỏ . đau khổ đến chịu nổi.

      Vết thương vốn đầy máu tươi, giờ lại chồng chất thêm lần nữa.

      "Chỉ mới đính hôn!" Mạc Duy Uyên bổ sung câu, do dự hồi lâu, cuối cùng đem đầu đặt ở vai, " ta chỉ mới đính hôn, tin tức có truyền ra ngoài."

      Mộc Tuyết Nhu cắn môi, lắc đầu. dám mở miệng, sợ khi mở miệng ra chịu đựng được đau khổ trong mấy ngày nay.

      khổ sở vùng vẫy, nhìn Mạc Duy Uyên đầy lạnh lùng. Mới có hai tháng, tên đàn ông này ở cùng người phụ nữ khác. người ích kỷ, muốn ta nhanh như vậy tìm được hạnh phúc của mình.

      ta có hạnh phúc, vậy còn sao?

      Cửa sổ sát đấy phản chiếu bóng dáng của , khuông mặt trắng bệch. Đôi mắt đầy nước, cả người nhìn rất yếu ớt.

      Toàn thân đều lạnh run, cũng liếc nhìn . Nếu liếc nhìn thấy vẻ mặt đầy đau đớn nhìn .

      Mạc Duy Uyên gắng kiềm chặt vai , kéo vào lòng mình. Vẻ mặt của vẫn lạnh lùng như cũ, thanh của có gì thay đổi, nhưng ai có thể bỏ qua lời đầy bá đạo của , "Tôi hối hận khi chia rẻ hai người, bây giờ tôi là chồng của em. Bây giờ nếu em đau khổ, tôi ôm lấy em, đây là đều tôi vĩnh viễn làm vì em. Bây giờ nhìn vào mắt tôi, cần suy nghĩ đến ta, ta phải là Chu Thế Thanh ngày trước, nhìn tôi..."

      Mộc Tuyết Nhu mờ mịt nhìn , nước mắt lại rơi xuống.

      Nhìn vào đôi mắt màu đen, giống như là đêm trời sao. Nhàn nhạt phản chiếu hình bóng của .

      "Tôi chán ghét , tôi hận !" bổng nhiên nổi giận, liên tiếp đánh vào ngực, đá vào chân .

      vẫn mực ôm , cố gắng an ủi cảm xúc của .

      Đôi mắt kia vẫn nhìn về nơi xa xôi, thanh bình tĩnh đầy dịu dàng, "Bên cạnh em chỉ có tôi, tôi bảo vệ em..."


      Chương 63 + 64: (TT)


      Editor: Sunnie Phạm

      muốn hoàn toàn giam cầm trong thế giới của , đây mới chính là điều muốn. Bất luận là lúc nào, điều nghĩ đến chỉ có thể là . Cho dù đến cuối cùng vẫn lựa chọn rơi khỏi .

      lưu lại hình bóng của mình trong , để nó vĩnh viễn biến mất, sao? , đúng, ước định của ông nội gây ra áp lực cho , nhất định là vật cản của , cần người phụ nữ làm rạng rỡ nghiệp của .

      Nội tâm Mộc Tuyết Nhu đầy đau khổ. Có loại mất mát truyền tới, làm cho đâu đến chịu nổi.

      Sức lực của cũng rất mạnh, làm cho trở tay kịp, bây giờ quần áo của có vài đường rách.

      nhíu mày, có chút kiên nhẫn, nhưng vẫn nhịn xuống.

      đánh chửi đến mệt mỏi, rồi buông ra ngồi xổm mặt đất mà khóc nức nở. Giấc mộng đến cuối cùng cũng phải kết thúc.

      Trái tim của thủng lỗ, máu tươi cứ thế mà tràn ra, làm cho đau đến muốn ngất .

      ôm vào trong ngực, giọng đầy ôn nhu làm cho có cảm giác mình nằm mơ. "Còn có tôi ở đây, tô luôn..."

      ngất trong lòng .

      Mạc Duy Uyên đưa đến bệnh viện, ngoài ý muốn nhận được điện thoại của Chu Thế Thanh. Chu Thế Thanh nhớ dãy số của Mộc Tuyết Nhu, rất nhớ . Cuối cùng cũng chịu nổi đành gọi điện chỉ để được nghe giọng của Mộc Tuyết Nhu.

      Nhưng nghĩ đến người nghe máy lại là Mạc Duy Uyên

      "Tại sao lại là mày?" Giọng của Chu Thế Thanh lạnh lại.

      Mạc Duy Uyên nhìn Mộc Tuyết Nhu nằm giường bệnh, giọng điệu thản nhiên :" ấy mệt mỏi, nghe điện thoại được..."

      " có khả năng, Tuyết Nhu cho mày động vào ấy. Rốt cuộc ấy bị làm sao?" Chu Thế Thanh tức giận hỏi.

      Khóe môi Mạc Duy Uyên cong lên, "Giữa vợ chồng với nhau, có gì mà thể."

      "Mày..." Giọng của Chu Thế Thanh run lên, nhưng lại thể phản bác lại dù chỉ là nữa câu, sau cùng cắn răng : "Nhất định áy tình nguyện, trong lòng ấy có mày...."

      Giọng Mạc Duy Uyên lạnh xuống, hờ hửng :"Chúc mừng mày sắp đính hôn." Khóe môi của cong lên.

      Sắc mặt Chu Thế Thanh trở nên xanh mét, làm sao có thể biết được chuyện này. Chẳng phải Vương Như Huệ chỉ có vài người biết thôi sao. "Mày hãy chờ....", mối thù này, nhất định phải trả.

      Quân tử báo thù, mười năm muộn. ngày, chắc chắn nhất định đem Mạc Duy Uyên giẫm dưới lòng bàn chân.

      nóng giận cúp điện thoại.

      Mạc Duy Uyên cúp điện thoại, sắc mặt nặng nề nhìn chằm chằm điện thoại của Mộc Tuyết Nhu. Đôi mắt màu đen đây tâm tư, làm cho người khác nhìn thấy cảm xúc chân .

      "Ưm..." suy nghĩ, nghe thanh giường truyền tới, lông mi của ngừng run rẩy, trán toát đầy mồ hôi lạnh, dường như gắng thoát khỏi điều gì đó.

      ngồi xuống cạnh giường, ôm vào trong lòng của mình.

      Muốn làm cho người phụ nữ mình, chỉ cần thương ấy thôi sao?

      cong khóe môi, vỗ lưng . "Từ đây về sau, tôi ở bên cạnh em...". Đôi mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt trắng xanh đầy yếu ớt của , khóe môi lộ ra nụ cười nhạt, nhưng nhìn ra rốt cuộc là sủng nịnh hay là có ý gì.

      thanh của cực kỳ dịu dàng, có thể trấn an được người khác, làm cho từ từ bình tĩnh lại.

      nhéo tay , ở bên tai nhàng lời đầy ám muội: "Tôi là Mạc Duy Uyên..."

      Người con trong lòng run mạnh, có gắng vùng vẫy, dường như gặp ác mộng.

      nhìn đầy vui vẻ, miệng tươi cười, nghĩ tới người con này lại xem như mãnh thú.... nhưng vẫn thủ thỉ bên tai của .

      Nhưng chưa từng nghĩ tới, hề né tránh .
      *****************


      "Thần kinh của ấy rất căng thẳng, cần được thả lỏng..."

      Trong đầu vang lên giọng của bác sĩ, quay đầu nhìn Mộc Tuyết Nhu. thất thần nhìn ngoài cửa sổ.

      muốn ở trong bệnh viện, vừa tỉnh lại liền đồi xuất viện.

      "Uống thuốc..." ngồi bên cạnh , đưa thuốc cho uống.

      Mộc Tuyết Nhu hơi nghiêng đầu sang chỗ khác, bày tỏ kháng cự.

      có miễn cưỡng, chỉ hỏi: " thích sống ở nhà lớn?" cũng muốn ở nơi đó. Chẳng qua là vì theo quy cũ của họ Mạc, kết hôn phải ở lại nhà lớn thời gian.

      rốt cục cũng nhìn : "Tôi muốn có tí quan hệ gì với nhà họ Mạc."

      Nhìn dáng vẻ của y như con nhím xù lông.

      muốn đụng , lại hất tay ra. Nhảy dựng lên, cảnh giác nhìn , thanh có chút bén nhọn: " được đụng vào tôi."

      vẫn hận , tại sao lại muốn phá hoại tình cảm của , vốn dĩ có được hạnh phúc của chính mình. Tất cả là tại ta...

      Cảnh vật ngoài của sổ từ từ thay đổi, nhưng sắc mặt của người nào đó vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng ai biết có đau buồn và bắt đắc dĩ bao trùm lên . Giống như là cuối mùa thu, mặt biển vẫn tỉnh lặn như cũ, nhưng mà bao trùm lên đó là u buồn của tuyệt vọng.

      Chương 65: Cứ hận tôi như vậy sao


      Editor: Sunnie Phạm

      Trong nháy mắt, cả căn phòng đều mang theo tuyệt vọng, làm cho người khác hít thở nổi.

      ràng người đối diện với người đàn ông rất tuấn tú và lạnh lùng, vĩnh viễn luôn có tư thế đầy cao thượng, giống như đế vương nắm giữa sống chết của ai đó, mà làm cho người khác vĩnh viễn nhìn ra cảm xúc chân của chính mình.

      Chỉ đơn thuần là lông mi của hơi động đậy, tại sao lại làm cho người khác thở nổi.

      sững sờ nhìn , "..."

      ràng lỗi là tại ta, chính vì ta ích kỷ nên...

      bỗng nhiên xoay người, lạnh lùng :"Dọn dẹp , ngày mai quay về...."

      ra ngoài, bổng nhiên dừng lại,"Sau khi quay trở về, cần ở tại nhà lớn. Tôi đưa đến đó thu dọn đồ, rồi mang ra ngoài ở."

      Mộc Tuyết Nhu há miệng thở dốc, nên lời.

      Tối hôm đó có trở về, trái lại Mộc Niên Kiều lại gửi đến mấy tấm hình.

      Mộc Tuyết Nhu cười nhạt, có hứng thú với Mạc Duy Uyên. Đưa những tấm ảnh này đến đây để làm gì.

      Nhưng mà trong đầu vẫn xuất lên những hình ảnh đau buồn của Mạc Duy Uyên, nhíu mày, cảm thấy trong lòng có chút khó chịu.

      muốn...

      Ngày kế tiếp, Mộc Tuyết Nhu thu dọn quần áo của mình, Mạc Duy Uyên nhúc nhích nhìn .

      Mạc Duy Uyên vừa mới trở về, gương mặt có chút mệt mỏi, nhưng vẫn dịu dàng mở miệng:"Ăn sáng chưa?"

      "Rốt cuộc trong hồ lô của bán thuốc gì?" thực chịu nổi, mở miệng hỏi , nhưng vẫn yên lặng nhìn .

      Mạc Duy Uyên gì, giúp thu dọn hành lý, "Bữa sáng ở bàn, ăn ít lót dạ ." dừng lại chút, "Cứ hận tôi như vậy sao?"

      Mộc Tuyết Nhu nghẹn lời, biết gì.

      thực hiểu người đàn ông này, trước đó vẫn để mặc tự thân tự diệt, bây giờ biểu giống như tổn thương ta, ta làm cho ai xem. chỉ là người vợ danh nghĩa mà thôi.

      Tâm tình trở nên phức tạp, đến phòng khách ăn sáng. Sau khi ăn xong, cũng thu dọn xong hết.

      xách luôn vali của , " thôi."

      Ra khỏi phòng, sau lưng . Dọc đường cả hai người đều chuyện với nhau. Mãi cho đến khi lên máy bay, mới mở miệng, nhưng mà là phản đối .

      Mộc Niên Kiều ngồi cùng người khác ở khoang hạng nhất, đến cười mềm mại, "Duy Uyên... trùng hợp."

      " phải trở về sau hay sao?" lạnh nhạt mở miệng

      Mộc Niên Kiều bĩu môi, " xấu, người ta muốn trở về cùng , ràng là hai ngày sau mới trở về nước mà!"

      Mộc Tuyết Nhu cảm thấy rất khó chịu, quay đầu muốn xem gương mặt đắc ý của Mộc Niên Kiều

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      PHẦN 1: CUỘC SỐNG CỦA MẠC PHU NHÂN

      Chương 66: Đàn ông là loại mèo Ba Tư (1)


      Editor: Sunnie Phạm

      Máy bay rất nhanh cất cánh, Mộc Niên Kiều nhàng , có chút làm nũng cẩm tay Mạc Duy Uyên: "Uyên, mỗi lần máy bay là lỗ tai của em đều bị đau..."

      thanh làm nũng của vừa phải, có chút đơn thuần, có chút quyến rũ, lại cộng thêm gương mặt xinh đẹp, có rất ít đàn ông có thể chống cự lại loại dụ dỗ này.

      Mạc Duy Uyên chỉ cười lạnh lùng, thềm để ý đến , rút tay về. "Nuốt được nước miếng tốt rồi"

      Mộc Niên Kiều nhìn thấy Mộc Tuyết Nhu ngồi cạnh cửa sổ hề có phản ứng gì, nhất thời cảm thấy vui. Trong lòng vừa hận vừa đau lòng. rất thích Mạc Duy Uyên, nên hận ấy, nhưng mà đến cuối cùng vẫn hận nổi.

      Trước lúc tổ chức hôn lễ, tuy là luôn lạnh như băng, nhưng mà tâm trạng lúc nào đối với cũng rất tốt, mặc dù số lần đó rất ít, điều này cũng làm cho thể thoát khỏi. Nhìn thấy Mộc Tuyết Nhu có thể hưởng thụ được điều này, trong lòng của như bị con gì cắn, muốn đem Mộc Tuyết Nhu bâm ra ngàn mảnh.

      Mạc Duy Uyên thấy muốn mở miệng, liền lặp tức mở miệng trước: "Tôi rất mệt. Nếu như tiểu thư Mộc Niên Kiều có việc gì tôi xin phép ngủ trước."

      Thấy trong mắt đầy mệt mỏi, nghĩ đến đêm điên cuồng tối hôm qua, mặt của lại đỏ lên, sau đó gật đầu. "Hôm qua mệt lắm rồi..."

      Những lời đầy ái muội như vậy là cố tình để cho Mộc Tuyết Nhu nghe, cả người Mộc Tuyết Nhu run lên. Sau đó Mạc Duy Uyên gối đầu lên vai Mộc Tuyết Nhu.

      như bị điện giật, theo bản năng muốn tránh . Nhưng mà biết hôm nay lại uống nhằm thuốc gì, thanh có chút ủy khuất: "Bà xã, mệt..."

      Mộc Tuyết Nhu ngẩn người lúc lâu, trong lòng có chút ngạc nhiên và nghi ngờ, ngây ngốc nhìn hồi lâu.

      Đến lúc có phản ứng lại đặt đầu mình vai mà ngủ ngon lành.

      Mộc Tuyết Nhu nhìn thấy ánh mắt đầy ghen tị của Mộc Niên Kiều, vài tiếp viên hàng vẫn thường qua lại nhìn trộm Mạc Duy Uyên. Ngày thường luôn dùng bộ mặt lạnh lùng và xa cách đối mặt với người khác, bây giờ lại ngủ giống như đứa trẻ, bộ dạng này làm cho ai cũng chịu nổi.

      Mộc Tuyết Nhu gian nan cuối đầu nhìn người đàn ông ngủ vai mình, lúc lơ đãng nhìn thấy ánh mặt ghen tị của Mộc Niên Kiều, nghe ấy câu.

      " xứng với ấy." Mộc Niên Kiều sợ ầm ĩ đến Mạc Duy Uyên, cắn răng thấp giọng .

      nghe rất nhiều lần, có rất nhiều người như vậy. Mộc Tuyết Nhu đều nghe đến vô cảm rồi

      Chương 67: (TT)


      Editor: SunniePham

      nghiêng đầu nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, do máy bay bay lẫn trong những đám mây nên bên ngoài chỉ toàn là mảng trắng xóa.

      lát sao, máy bay ra khỏi những đám mây, bây giờ bầu trời trở nên xanh ngắt.

      cười ngồi ngắm trời xanh cách thoải mái.

      " nhìn cái gì?" biết tỉnh dậy từ lúc nào, thanh đầy lười biếng hỏi,"Cảnh vật đẹp sao?"

      thèm để ý đến , vẫn im lặng như cũ. lúc sau do chịu nổi người nào đó cứ cọ cọ ở vai , mới mở miệng :"Cảnh vật đúng là rất đẹp, có thể đẹp hơn nếu như tránh xa tôi ra."

      Tâm trạng của Mạc Duy Uyên hình như rất tốt, hề để ý đến lời của . Tay nắm lấy eo , thanh đầy dịu dàng mà chuyện.

      Thậm chí còn luôn cả chuyện cổ tích,"Cuối cùng công chúa Bạch Tuyết cùng với hoàng tử sống hạnh phúc với nhau..."

      Mộc Tuyết Nhu đầu đầy vạch đen, đường đường là tổng giám đốc, lại là người thừa kế chính thức của họ Mạc. Vậy mà có thể kể chuyện cổ tích. nhìn thấy trong mắt Mạc Duy Uyên lên chút tiếc nuối.

      Là người thừa kế của họ Mạc, từ phải bắt đầu học tập và suy nghĩ như người trưởng thành. Khi những đứa trẻ khác chơi đùa, ông nội lại dạy về tài chính.

      Sở dĩ biết được những câu chuyện này là vì có lần giúp đỡ đứa bé qua đường. Đứa đó sau khi qua đường chạy đến chỗ cụ già ngồi nghe kể chuyện cổ tích, biết vì sau mà lại nhớ kỹ câu chuyện này.

      cũng có chút hối tiếc vì mình được trải qua thờ thơ ấu như bao đứa trẻ khác, nhưng mà chưa từng hối hận. Muốn làm người lãnh đạo, phải chịu huấn luyện cách nghiêm khắc.

      Có biết bao nhiêu người muốn ngồi vào vị trí của , cũng có rất nhiều phụ nữ muốn ở bên cạnh . phải nuôi nổi, mà là cảm những người phụ nữ đó có gì thú vị.

      Việc này Mộc Tuyết Nhu hoàn toàn biết. Mà trong lòng Mộc Niên Kiều vừa oán vừa chu xót, muốn người nó tại vị trí đó chính là .

      , tại sao lại hề , lại cưới người phụ nữ đó. hiểu.

      Ba người, ba suy nghĩ khác nhau. Sau mười mấy giờ bay, cuối cùng máy bay đáp xuống Trung Quốc là rạng sáng, xe và người sớm đợi họ ở ngoài sân bay.

      Khi xuống máy bay, Mạc Duy Uyên khôi phục lại vẻ lạnh lùng như cũ. Còn về người đàn ông kể chuyện cổ tích máy bay, hình như chỉ là ảo giác mà thôi.
      PHẦN 1: CUỘC SỐNG CỦA MẠC PHU NHÂN

      Chương 68: Dọn dẹp hậu trường


      Editor: SunniePham

      Lúc lên xe, Mộc Niên Kiều đuổi theo, muốn cùng xe với họ. Nhưng lại bị Mạc Duy Uyên chặn lại.

      đưa cho mấy tờ tiền giá trị lớn, " tự về ."

      xong, để ý đến Mộc Tuyết Nhu trợn mắt há miệng nhìn. liền nhét lên xe. Mộc Tuyết Nhu do dự mở miệng: "Để ấy về mình, hình như được tốt lắm, hay là để cho ai đó đưa ấy về..."

      Mạc Duy Uyên bảo lái xe rời , dựa lưng vào ghế: "Nếu như ấy muốn được đưa về, bây giờ có thể gọi điện cho người đến đón."

      biết ý đồ của Mộc Niên Kiều, nhưng muốn nhiều. Mộc Tuyết Nhu chỉ nhún vai, có ý kiến gì. Trong lòng có chút thương xót cho Mộc Niên Kiều, đến cùng ta cũng chỉ là con cờ. được mặc áo cưới, nhưng lại bị chú rễ đứng trước mặt mọi người phủ nhận muốn cưới mình. sĩ nhục lớn đến như vậy, mà Mộc Niên Kiều còn cố gắng bám theo ta, có thể thấy ấy ta đến cỡ nào.

      Mạc Duy Uyên nhắm mắt lại, thanh lạnh nhạt hỏi: " suy nghĩ chuyện gì vậy?"

      Mộc Tuyết Nhu bĩu môi, "Tôi muốn nghe nhạc. Tiểu Nguyên, mở nhạc ."

      "Vâng."

      Radio vừa mở, nghe thấy giọng hát của S.H.E

      " lúc lạnh lùng lúc nóng nảy, lúc gần gũi lúc lại xa lánh. có thể vĩnh viễn ở đây, nhưng cũng có thể biến mất trong nháy mắt..."

      nhịn được mà liếc mắt nhìn tên đàn ông ngồi ở bên cạnh.

      bỗng nhiên mở to mắt, ánh mắt đầy thâm trầm nhìn , " nhìn gì vậy?"

      muốn trả lời , quay đầu .

      bao lâu xe chạy tới nhà lớn của họ Mạc, có rất nhiều người ra chào đón. Ở trước mặt nhiều người, Mạc Duy Uyên ôm lấy eo của , hôn lên trán của bảo: "Vợ , chúng ta dọn đồ."

      Cả người Mộc Tuyết Nhu cứng đờ, cố gắng nhịn xuống ý định đánh vào cái tay ôm eo của . quay sang chào ông nội Mạc tiếng, rồi mặc kệ , bỏ vào trong.

      "Đây là ý gì?" Ông nội Mạc nhíu mày hỏi, ông biết đứa cháu trai này của ông được hề nghe lời. Nhưng mà tại sao lại chịu để ý đến xung quanh....

      Mạc Duy Uyên nhìn xung quanh, sau đó dừng lại ở chỗ mẹ kế của đứng. Thím hai cười nụ cười đầy châm biếm, "Vợ của tôi muốn gặp những người khác. Nếu vợ của tôi đau lòng, tôi cũng đau lòng."

      Sở dĩ chi thứ hai đứng ở đây là vì trước khi Mạc Duy Uyên hưởng tuần trăng mật, gây ra chút khó khăn cho họ. Về sau họ mới biết, lúc đó biết chạy đâu mà kiếm .

      Mọi người đều tưởng rằng Mạc Duy Uyên đối xử lạnh lùng với Mộc Tuyết Nhu là vì ta thích hôn này và cũng thích Mộc Tuyết Nhu. Nhưng mà kết quả chỉ câu , đều làm mọi người phải im lặng.

      PHẦN 1: CUỘC SỐNG CỦA MẠC PHU NHÂN

      Chương 69: Giữ gìn


      Editor: SunniePham

      Giọng của Đường Mỹ Nguyệt the thé :“Chúng tôi cũng muốn thấy mặt của ta. Cũng nhìn mà xem bọn tôi làm gì nào. Từ lúc ta bức chân vào nhà họ Mạc tới nay, bên ngoài có bao nhiêu tin đồn. Mặt mũi của họ Mạc bị ta hủy hoại hết rồi. ta hiểu được đạo lý phải kính nhường dưới, biết lễ phép, muốn ăn thèm xuống. Thích gì làm đó."

      Mộc Tuyết Nhu bước chân vào nhà họ Mạc làm cho bọn họ cực kỳ bất mãn, chỉ là đứa con của gia đình bình thường, trai còn phải cố gắng ở tập đoàn của họ Mộc mà kiếm ăn, nữa điểm lợi ích cũng hề có. Lại còn thường xuyên gây gỗ với Mạc Duy Uyên, cháu trai đừng nhắc tới làm gì. Loại người này mà cũng có thể lấy làm vợ.

      Tưởng rằng Mạc Duy Uyên cũng bất mãn với ta, ngờ là ta lại làm cho họ mất cảnh giác, rồi sau đó cho họ dao trí mạng. Bọn họ để ý nhất là cái gì? Chính là có thể từ nhà lớn của họ Mạc lấy được lợi ích.

      về người thừa kế, ràng là chi thứ hai cũng có thể làm được. Tại sao phải là Mạc Duy Uyên.

      "Tiểu Nguyên, đem tư liệu qua cho họ xem."Mạc Duy Uyên thèm để ý đến Đường Mỹ Nguyệt làm khó dễ, bỏ thẳng vào trong.

      Từ đầu tới cuối ông nội Mạc vẫn hề mở miệng, chỉ là khi Mạc Duy Uyên qua ông, ông nhàn nhạt câu: "Về sau nhớ thường xuyên trở về, ít nhất là hai tuần lần." Mang theo hương vị giận dỗi, ông luôn hy vọng cả ba đời đều có thể đoàn tụ. Con trai chịu nghe lời của ông, nhưng còn đứa cháu trai này hề chịu nghe lời. Tình thân gì đó trong mắt của nó chỉ là loại phù du.

      Ông chỉ biết thở dài.

      Mạc Duy Uyên chỉ vâng tiếng. Ông nội Mạc biết Mạc Duy Uyên ở bên ngoài có mua vài căn nhà, mấy căn đem đầu tư, mấy căn để lại khi có việc dùng.

      chọn đúng căn có giao thông thuận tiện làm nơi ở cho mình và Mộc Tuyết Nhu, đối diện căn nhà đó là nhà của họ Lý, nơi ở của Giang Mỹ Nguyệt.

      nhớ người phụ nữ đó đối với Mộc Tuyết Nhu luôn có thiện ý, mà cũng có qua lại với nhà họ Lý, cho nên muốn cho Mộc Tuyết Nhu và Giang Mỹ Nguyệt làm bạn với nhau.

      Mà ở bên ngoài, Tiểu Nguyên đưa tư liệu cho mọi người xem. Sau khi xem xong, sắc mặt của mọi người đều trở nên đen thui, hạ thấp chức vụ của bọn họ rồi, còn bảo bọn họ phải khiêm tốn, đây là ý gì?

      Từ công ty của mình mà hốt bạc, loại chuyện này có thể mở con mắt nhắm con mắt. Nhưng mà nếu đụng đến lợi ích của tập đoàn, đừng trách vô tình.

      "Thu dọn xong rồi à ?" Vừa mới bước vào phòng, phát ra Mộc Tuyết Nhu thu dọn xong hết mọi thứ. nhìn xung quanh, quả nhiên là thu dọn hết.

      Mộc Tuyết Nhu gật đầu, " về sau còn có thể quay trở về, tôi mang theo hết, để lại đây rất nhiều thứ. Nhưng vật dụng còn thiếu, mua, coi như là quà tân gia ."Có thể rời khi chỗ này, cực kỳ vui mừng.

      PHẦN 1: CUỘC SỐNG CỦA MẠC PHU NHÂN

      Chương 70: Nghiệt duyên.


      Editor: SunniePham


      Cho nên mới vui mừng mà thu dọn đồ, đồng thời dọn luôn đồ của Mạc Duy Uyên để tiết kiệm thời gian, "Mọi chuyện xử lý xong hết rồi sao?" phải là Mộc Tuyết Nhu nghe thấy mấy người bên ngoài chuyện, mà là muốn dính líu vào.

      Mạc Duy Uyên nhìn thấy trong mắt của Mộc Tuyết Nhu chỉ có lạnh lùng và xa lạ, biết chưa bao giờ coi nơi này là nhà của mình. khỏi hạ thấp mắt, : "Ừ, giải quyết xong rồi. thôi." Trong mắt của liền lên thả lỏng. Mặc dù Mạc Duy Uyên ở đây hai mươi lăm năm, nhưng mà cũng có tình cảm gì hết. Huống chi giờ mọi người lại ghét Mộc Tuyết Nhu, điều này càng làm muốn rời khỏi đây.

      Mộc Tuyết Nhu có thể rời khỏi nhà lớn trong lòng trở nên vui vẻ, đồng thời cũng nhìn Mạc Duy Uyên thuận mắt hơn.

      sớm nghe nhà giàu có rất nhiều quy củ, khi nghe cũng dám tưởng tượng nổi, nhưng mà cũng để ý nhiều. Bây giờ chính mình trải qua, mới hiểu được thế nào là khó khăn. Hơn nữa còn bị cả nhà ghét, ai ưa. Nhưng mà bây giờ tốt rồi, ngoại trừ có quan hệ với Mạc Duy Uyên tất cả những người còn lại đối với còn quan hệ gì hết.

      Tên đàn ông này làm cho người khác hiểu. Khi lạnh lùng đến lạ thường, có lúc mặc dù lạnh lùng nhưng lại làm cho tin tưởng, có lúc lại ôn nhu, còn biểu tính tình của trẻ con, mềm mỏng đến khiến người khác động tâm...

      Lúc lạnh, lúc nóng, lúc xa, lúc gần.... ta luôn có sức lực thần bí hấp dẫn người khác, có lẽ chính vì điều này mà làm cho Mộc Niên Kiều buông được.

      Ở nhà họ Mạc, người mà coi trọng nhất là ông nội Mạc, bởi vì vậy lúc trở về chỉ tặng quà cho ông nội Mạc, còn những người khác chỉ cuối đầu chào hỏi.

      kinh thường vì phải giữ thể diện cho Mạc Duy Uyên, ra, chuyện này cũng có chút trẻ con. Mạc Duy Uyên chỉ cười thản nhiên, gì hết.

      Lúc này sắc mặt của ông nội Mạc mới tốt lên nhiều, "Nhớ thường xuyên về thăm lão già này, tốt nhất là dẫn cháu chắt đến càng tốt." Chuyện tình cảm của người trẻ tuổi ông quản. Ông chỉ quan tâm đến kết quả, chuyện công ty ông xen vào nữa, bây giờ ông chỉ muốn ôm cháu chắt thôi.

      Mộc Tuyết Nhu trả lời, chỉ đáp lại bằng nụ cười tươi, sau đó hẹn gặp lại.

      Hôm nay cả Lâu Hân Linh và Đường Mỹ Nguyệt cũng lời châm chọc. Cả hai người đều im lặng cực kỳ. Mạc Duy Uyên thờ ơ ngang qua.

      công khai ôm lấy thắt lưng của Mộc Tuyết Nhu, dọc đường đều bình an vô , cả bầu khí cũng hài hòa.

      Lúc xuống xe ở nhà mới, lại vô tình đụng phải Giang Mỹ Nguyệt, Lỹ Ngụy và Lý Vĩ Hoa. LýVĩ Hoa giơ tay múa chân, vui sướng gì đó với Lý Ngụy, còn Giang Mỹ Nguyệt đứng bên cười cười.

      Nhìn thấy Giang Mỹ Nguyệt, Mộc Tuyết Nhu còn chưa kịp mở miệng Lỹ Vĩ Hoa nhìn thấy hai người. Lặp tức dung giọng the thé : "Này nha, đây phải là Mạc phu nhân đầy tôn quý sao! ngờ, ở nơi này cũng có thể gặp được , Trái Đất này cũng quá ."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :