1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài - Thiên Cầm (284 Chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 71: Dốc lòng chăm sóc

      thực biết”. Từ Nhạc Phong bất đắc dĩ : “ cũng chờ lão nhân gia đó lúc nào xuất , có nhiều văn kiện đều chờ cậu ấy kí tên”.

      thực biết à?” thất vọng nhiễm mặt cười của Duẫn Ngọc Hân.

      “Thực biết”. Từ Nhạc Phong thề son sắt.

      Duẫn Ngọc Hân lắc lắc mặt “Oh” tiếng, quét mắt sang Lâm Tử Hàn bên cạnh, sau đó bóng dáng mất mát ra ngoài khiến cho người ta nhìn rất đau lòng.

      Từ Nhạc Phong thở dài lắc đầu, ra rất đồng tình với Duẫn Ngọc Hân, gần người lạnh lùng như thế, vị hôn phu hành tung bất định, là sớm mốc meo.

      Lâm Tử Hàn liếc mắt nhìn hướng Duẫn Ngọc Hân biến mất, nghi ngờ hỏi: “Tổng tài lại công tác sao?”

      “Em hẳn là có hai ngày nhìn thấy tổng tài đại nhân sao?” Từ Nhạc Phong đảo cặp mắt trắng dã, chưa thấy qua nhân viên quan tâm đến nội bộ công ty như thế.

      Lâm Tử Hàn hi hi cười gượng : “Em lưu ý thôi”.

      “Suốt ngày công tác, ai biết cậu ta lêu lổng ởđâu”. Từ Nhạc Phong có chút tức giận bất bình , bây giờ muốn tìm cậu ta ký chữ, chờ dài cả cổ cũng chờ thấy bóng dáng của cậu ta.

      “Sản nghiệp công ty lớn như vậy, công tác cũng rất bình thường thôi?” Lâm Tử Hàn cũng cảm thấy có cái gì thích hợp.

      “Dù cho muốn công tác cậu ta hoàn toàn cũng có thể phái người , căn bản cần phải cậu ta tự mình chạy”. Từ Nhạc Phong từ trước đến nay đều cảm thấy chuyện có chút quái dị, nghĩđại thiếu gia nhất định là tới chỗ nào phong hoa tuyết nguyệt .

      “Được rồi, em thu dọn chút chuẩn bị tan ca thôi”.

      “Em đây”. Lâm Tử Hàn sớm thu thập xong mọi thứ, chỉ chờ ra lệnh thôi.

      <><><><><>

      Trong phòng, Tiểu Thư Tuyết ôm bình hoa thủy tinh tựa như báu vật đưa tới trước mặt Lãnh Phong: “Chú Lãnh, chú xem Tiểu Ngư Ngư, còn có nhiều bóng nhiều màu, nhiều người cho Tiểu Thư Tuyết bóng nhiều màu”.

      Lãnh Phong liếc mắt nhìn bóng nhiều màu trong bình hoa thủy tinh, cũng phát giác ra điểm dị thường bên trong, sờ sờđầu : “Bóng nhiều màu đẹp”.

      “Chú Lãnh, chờ chú đau, chú mua cho cháu chứ?”

      Lãnh Phong cân nhắc, lại cười : “”.

      “Cảm ơn chú Lãnh”. Tiểu Thư Tuyết vui mừng mà chạy, thiếu chút nữa đụng vào Lâm Tử Hàn vừa vặn vào cửa, Lâm Tử Hàn kêu lên sợ hãi tránh sang bên, : “Con muốn đâm chết bà mẹ già này của con sao”.

      “Mẹ, con tìm Tiểu Oánh tỷ tỷ chơi”.

      “Nhớ phải quay về dùng cơm nha”. Lâm Tử Hàn dặn dò, đón bình hoa từ tay con bé, bày hướng cửa. Liếc mắt nhìn bóng dáng bé rời , đến hướng phòng ngủ.

      Thấy Lãnh Phong tỉnh, tới quan tâm : “Vết thương tốt nhiều chưa?”. đồng thời nâng người tựa lên gối.

      “Tốt hơn nhiều”. Lãnh Phong gật đầu, giọng trước sau như vẫn bình thản, ở phòng buồn bực hai ngày, cảm thấy bản thân cũng nhanh muốn nổi điên.

      Vốn là có thể tìm A Nghịđưa quay bề biệt thự cạnh biển, nhưng màởđây nhiều người hỗn độn, dạng như còn muốn chạy sợ là dễ dàng.

      Lâm Tử Hàn đột nhiên nhớ tới cái gì, hoảng : “Đúng rồi, khi tôi trở về, phát xe của bị mất”.

      phải là người trộm chứ? Nếu nhưđúng, có tội lớn.

      Lãnh Phong chút hoang mang mà nhìn cái: “Tôi gọi người đem xe ”.

      “Oh, hù chết tôi”. Lâm Tử Hàn vỗ vỗ ngực, dáng điệu hoảng sợ ngừng. Lập tức hỏi: “Ngày hôm nay có ai đến đây ? Tiểu Thư Tuyết có quấy rối hay ?”

      trước khi làm nghìn dặn vạn bảo Tiểu quỷ gây kia được phép quấy rối bệnh nhân.

      Lãnh Phong đáp hỏi lại: “ bình thường làm bỏ con béở nhà như thế sao?” Trong giọng lộ vẻ nghi vấn, nếu nhưđúng, người mẹ như cũng xem là quá giả tạo thôi?

      Lâm Tử Hàn xấu hổcười cười, phủ nhận : “ phải đâu, tôi bình thường làm đều gửi nóở nhà dì Vương bên cạnh, dìấy giúp tôi trông, dù sao nhàở cùng sân, dìấy suốt ngày cũng có chuyện gì làm”.

      “Đứa béđáng thương”. , tại sao mình lại thương cảm đứa bé nhà người ta, ràng có quan hệ gì cùng phải sao?

      Đối với con , Lâm Tử Hàn vẫn đều cảm thấy thẹn với nó, chỉ là cuộc sống bức bách, có cách khác.

      “Tự xem TV , tôi nấu cơm”. Bởi vì chột dạ, Lâm Tử Hàn muốn bàn lại trọng tâm câu chuyện này, đứng dậy giúp mở TV, may chính là TV ngay cả nửa điểm tín hiệu cũng có, mở tới mở lui cũng là mảnh trắng xóa.

      “Ha ha, có lẽ bên trong lại lỏng”. Lâm Tử Hàn áy náy mà cười cười, tắt TV, nhìn sang bốn phía, cầm lấy quyển tạp chí trang điểm bàn đưa cho : “Nếu xem trước chút tạp chí thôi”.

      Lãnh Phong đón nhận tạp chí, thuận tiện mà lật nhìn thoáng qua, nhíu mày, giơ tay lên, tạp chí rơi xuống mặt đất.

      “Sao vậy?” Lâm Tử Hàn bất mãn nhặt tạp chí lên, dù cho muốn xem, cũng cần nể tình ném mặt đất như thế.

      cảm thấy thích hợp để tôi xem sao?” Lãnh Phong trừng mắt với , bên trong chỉ là giới thiệu đồ trang điểm có bán, phân nửa là giới thiệu trang phục nữ giới! lại có thểđưa loại tạp chí này cho xem?

      Lâm Tử Hàn hạ mắt xuống nhìn cuốn tạp chí, đúng là quá thích hợp, quên , mặc kệ ta, thời gian buồn chán vô vị nhanh qua .

      “Mẹ…” Tiểu Thư Tuyết được cho là muốn ra ngoài chơi này giờ lại khóc sướt mướt trở về.

      Lâm Tử Hàn ngồi xổm người xuống, nghi hoặc màđánh giá con bé: “Làm sao vậy? Tiểu Oánh tỷ tỷ làm gì con?”

      Tiểu Thư Tuyết mặt lất tay vuốt nước mắt, mặt tủi thân : “Tiểu Oánh tỷ tỷ chơi vớicon, ba ba Tiểu Oánh tỷ tỷ muốn dẫn chịấy xem cá heo biểu diễn, mẹ, con cũng muốn xem cá heo biểu diễn, con cũng muốn ba ba…”

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 72: Dốc lòng chăm sóc 2

      Lâm Tử Hàn xót xa, mỗi lần con bé nhắc tới muốn có ba ba, trong lòng của luôn luôn có vạn phần khổ sở, bởi vì căn bản biết ba của nó là ai, cho nó ba ba mà nó vẫn muốn.


      “Tiểu Thư Tuyết ngoan, Tiểu Thư Tuyết khóc, mẹ lúc rảnh rỗi mang con xem cá heo biểu diễn có được hay ?” Lâm Tử Hàn đem chua xót từ trong đáy lòng áp xuống, dịu dàng an ủi.

      “Con cần! Con muốn ba ba! Con muốn ba ba cùng con!” Tiểu Thư Tuyết nghe theo mà giậm chân khóc ròng .

      “Mẹ đâu tìm ba ba cho con đây!” Lâm Tử Hàn khóc ra nước mắt mà nhìn chằm chằm con bé, cố kìm nén lại tình cảm, thực là người nào làm cho con bé bất định.

      “Tiểu Oánh tỷ tỷ có ba ba, Hạo ca ca cũng có ba ba, vì sao con có! Con cũng muốn…”

      Nguyên bản lòng Lâm Tử Hàn chua xót bị tiếng khóc của con bé cho tâm phiền ý loạn, thể nhịn được nữa mà quát: “Mẹ phải qua cho con rất nhiều lần sao, ba ba của con chết, người chết có, con có biết hay ?”

      Tiểu Thư Tuyết bị gào lên như thế, ngừng khóc ngay tức khắc, im miệng mà nhìn chằm chằm Lâm Tử Hàn bị mình chọc giận.

      Lâm Tử Hàn biết mình làm con bé sợ, tay kéo nó ôm vào trong lòng, an ủi: “Xin lỗi, mẹ phải cố ý muốn phát hỏa với Tiểu Thư Tuyết, con phải ngoan”.

      “Mẹ, con ngoan…” Tiểu Thư Tuyết tỏ vẻ hối lỗi.

      Lãnh Phong nhìn vào đôi mẹ con ôm lẫn nhau mà khóc, trong lòng có có tình cảm đặc biệt xẹt qua, là đồng cảm? Hay là thương hại? Chính cũng giải thích đau lòng này.

      Cơm tối qua , Lâm Tử Hàn cắt hoa hồng ở trong sân, dùng giấy màu bó lại tại phòng khách, buổi tối chuẩn bị cho tốt sáng sớm mai cũng cần thức dậy sớm như vậy, dù sao gói kỹ bên ngoài, sáng sớm vẫn còn tươi.

      “Mẹ, đẹp ?” Tiểu Thư Tuyết luôn an phận cười hì hì kéo góc tay áo của Lâm Tử Hàn. Lâm Tử Hàn quan sát Tiểu Thư Tuyết đỏm dáng cài bông hoa hồng đỏ vào bím tóc, giả vờ trầm ngâm suy nghĩ chút, : “Đẹp, giống như đầu con nghé thiếu cái sừng!”.

      “Thư Tuyết mới phải là con nghé”. Tiểu Thư Tuyết bất mãn kháng nghị, chứng tỏ nó bất mãn đối với kiểu xưng hô này .

      Lâm Tử Hàn khanh khách nở nụ cười, dặn dò: “Đừng chạm loạn, cẩn thận lại bị gai đâm vào tay”.

      Tiểu Thư Tuyết bên gật đầu, bên đưa tay tóm lấy hoa hồng bàn, Lâm Tử Hàn bị con bé đánh bại triệt để, lắc đầu với nó nữa, dù sao có cũng là vô ích.

      “Chú Lãnh, mẹ cháu giống con nghé ”. Giọng trách cứ của Tiểu Thư Tuyết vang lên, Lâm Tử Hàn ngẩng đầu, phát người đàn ông nên nằm ở giường kia đứng bên cạnh mình biết khi nào.

      Lãnh Phong mỉm cười sờ sờ đầu con bé, đưa tay cầm lấy bông hoa hồng đỏ thắm, đặt ở giữa mũi ngửi ngửi. Ánh mắt lướt qua cửa sổ rơi vào sân đầy hoa hồng kia.

      Lâm Tử Hàn đánh giá , : “ làm sao lại đứng dậy? thể lộn xộn, vết thương như vậy…”

      “Yên tâm , chết được!” Lãnh Phong thản nhiên cắt ngang , trầm mặc hai giây : “Lúc này còn chạy khắp nơi được? Sống nhàm chán sao?”

      “Nếu làm sao bây giờ? Tôi cũng thể mang theo Tiểu Quỷ đến chỗ tránh tị nạn được. Khỏi cần kiếm tiền nuôi gia đình sao? Hơn nữa, người ta có ý muốn tìm tới chỗ trốn của tôi cũng đều là như nhau cả sao?”

      đúng là xử sợ hãi, lạc quan ghê ghớm”. Giọng Lãnh Phong mỉa mai .

      “Cảm ơn khích lệ, ngồi ”. Lâm Tử Hàn vội đứng lên, tìm cái ghế bày ra cho ngồi xuống, chỉ sợ nghĩ tới chuẩn bị nứt vết thương”.

      Mới vừa ngồi vào chỗ của mình, cửa truyền đến giọng vui vẻ của : “Tiểu Thư Tuyết, nhanh ra để dì Lâm Lâm ôm cái!”

      Tô Lâm Lâm!? Lâm Tử Hàn kinh hãi, cũng quản Lãnh Phong có là người bệnh hay , cuống quít kéo cánh tay đến bên trong góc phòng giấu , tóm lấy cái giỏ hoa úp lên đầu .

      Còn chưa kịp kiểm tra lần, hình dáng của Tô Lâm Lâm liền vào.

      “Lâm Lâm… cậu tới rồi”. Lâm Tử Hàn xoa xoa tay, ha ha cười .

      Tô Lâm Lâm đón nhận Tiểu Thư Tuyết hướng tới trong lòng mình, hoài nghi đánh giá Lâm Tử Hàn.

      Lâm Tử Hàn bị quan sát càng thêm được tự nhiên, len lén liếc mắt nhìn qua Lãnh Phong trong góc phòng lúc này nhất định rất hài lòng, cười với Tô Lâm Lâm : “Tại sao lại nhìn mình như thế?”

      Tô Lâm Lâm hít hít mũi, giả vờ thà : “Tại sao trong căn phòng của cậu mình cảm giác được có hơi thở của đàn ông, ngửi thấy được mùi vị của đàn ông”.

      Lâm Tử Hàn chỉ cảm thấy dạ dày có trận buồn nôn nhúc nhích, ôm bụng nôn khan tiếng, : “Cậu có thể đừng buồn nôn như thế được ”.

      Tô Lâm Lâm để ý tới , chuyển hướng Tiểu Thư Tuyết trong lòng lừa : “Thư Tuyết ngoan, cho dì Lâm Lâm, tối hôm qua có ba ba nào của con tới? Là ba ba nào đưa mẹ ngủ đến lúc tỉnh dậy? cho dì, dì Lâm Lâm mua cho con nhiều bóng nhiều màu, mỗi ngày cho con nghe tiếng chuông La Mã”.

      Tiểu Thư Tuyết vừa nghe có chuyện tốt như vậy, há mồm lớn tiếng : “Ba ba Đỗ tới, ba ba Đỗ đưa cho mẹ nhiều đồ ăn sau đó ”. Về phần chú Lãnh, mẹ qua, thể ra, nếu chú Lãnh bị người khác giết chết.

      “Chỉ là như vậy sao?” Tô Lâm Lâm quá tin tưởng , dù cho chỉ là như thế này, lòng của rất khổ sở, con chính là ti tiện, ràng chính là sợ hãi biết kết quả, hết lần này tới lần khác còn thích hỏi.

      Lâm Tử Hàn tức giận trợn trắng mắt, : “Tô Lâm Lâm, cậu gì vậy, như mình mỗi ngày ở trong phòng giấu kẻ ác”.

      “Cũng đúng vậy, đầu năm nay điên cuồng nhất cũng chính là Tiểu quả phụ các cậu”.

      Lâm Tử Hàn chán nản, quát: “Cậu câm miệng mình cước đá cậu ra ngoài!”.

      Tô Lâm Lâm ngậm miệng hi hi cười, ánh mắt rơi vào đám hoa hồng được sửa đầy bàn, miệng lại bắt đầu liếm chỗ khô, bộ dạng chịu đựng được oa oa kêu lên: “Lâm Tử Hàn, cậu tại sao vẫn còn tặng hoa cho người đàn bà kia? Người ta chỉnh cậu đến chết, cậu còn mỗi ngày tặng hoa cho ta?! Cậu đảo lại có chút khí phách có được hay ?”

      “Thế nào mới tính là có khí phách?” Lâm Tử Hàn hiểu .

      Tô Lâm Lâm hầm hừ : “Nếu đổi lại là mình, nhắm ngay giữa bó hoa thổ đờm, tung vào hai tầng thuốc bột gây ung thư, lại thêm chút các loại phấn bột gây dị ứng da”.

      “Quá độc ác thôi?” Lâm Tử Hàn nghe được toàn thân sởn hết tóc gáy lên.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 73: Tránh né

      “Ngẫm lại thời gian ta ác độc mà chỉnh lại cậu, sao cậu cảm thấy tàn nhẫn”.

      “Ha ha, hơn nữa đây là hoa hồng tự tay mình chọn, lãnh phíđáng tiếc, cậu chưa nghe qua sao, tặng người ta hoa tay cũng lưu lại hương”. Muốn nhổ nước bọt vào trong bó hoa đó, côđúng là nỡ.

      “Coi cậu đó, kia là dạng có tiền đồ! Thảo nào tuổi còn trẻ mà bịđàn ông từ bỏ”. Tô Lâm Lâm trơ trẽn mỉa mai. Lập tức hi hi nở nụ cười, dùng giọng điệu rất bà támtiếp tục : “ Tiêu tổng của các cậu kia là mù như mắt chó sao, cư nhiên lại thích loại người ngực to não”.

      “Lâm Lâm, cho cậu biết bí mật , người đàn bà kia ngực có lớn như cậu”. Ngoài cửa vang lên tiếng cười của , ngay sau đóđầu của Vương Văn Khiết từ ngoài cửa dò xét mà tiến vào, cười chuyển thành cười to đến.

      Mồ hôi Lâm Tử Hàn đều muốn chảy xuống, thế nào càng ngày càng náo nhiệt, lần nữa trộm liếc nhìn cái Lãnh Phong trong góc phòng, người phía sau gỡgiỏ trúc đầu xuống, sắc mặt cũng chuyển sang xanh ngắt.

      phải là khiến uất ức chút, có cần giận đến nỗi này ? Lâm Tử Hàn dưới đáy lòng thầm nghĩ .

      Sax…., tại trước mặt người đàn ông thảo luận vấn đề này, xác thực cóđiểm thích hợp. Hết lần này tới lần khác hôm nay hai bà tám lại tới họp thành đám chợ.

      “Vậy sao? Ngực của ta lớn như thế nào?” Tô Lâm Lâm tò mò hỏi thăm.

      Vương Văn Khiết lại cười ha ha trận, vẻ mặt mập mờ : “Cụ thể chỉ sợ rằng Tiêu tổng của chúng ta mới biết được”.

      “Văn Khiết, cậu là xấu xa”. Tô Lâm Lâm nở nụ cười, biết xấu hổ : “Đúng rồi, ngoại hình của Tiêu tổng các cậu thế nào? Tính tình cóđược hay ? Nếu giới thiệu cho mình biết, mình cảm thấy mình so với người đàn bà kia thích hợp với ta hơn”.

      Vương Văn Khiết từ trong tay ôm qua Tiểu Thư Tuyết, hôn khuôn mặt nhắn xinh đẹp của Tiểu Thư Tuyết thuận tiện : “Cái này cậu phải hỏi Tử Hàn, em ấy cùng Tiêu tổng giao tiếp so với mình nhiều hơn”.

      Tử Hàn bên cắt nhánh hoa hồng bên cân nhắc nửa ngày : “Ngoại hình tuy rằng tồi, nhưng tính tình siêu cấp được, quái gở! Cao ngạo! Lạnh lùng…! chung cùng giám đốc Duẫn tuyệt đối làđược!”

      Tô Lâm Lâm kinh ngạc nửa mở miệng nửa trừng mắt , thế nào mà toàn bộ khuyết điểm để cho người như ta chiếm hết? Chuyển hướng Vương Văn Khiết: “ là thế này sao?”

      sai biệt lắm”. Vương Văn Khiết ngửi ngửi hoa hồng trong tay .

      “Mình đây lại mộng tưởng hão huyền toi công sao?”

      Vương Văn Khiết khẽ cười tiếng, : “Đàn ông có tiền, hoặc là biến thái, hoặc là biết ! Cho nên mình khuyên cậu, ít làm loại việc mộng tưởng hão huyền vào nhà giàu cóđi”.

      “Tán thành”. Lâm Tử Hàn gật đầu , trong lòng vẫn suy nghĩ, các côấy rốt cục tới lúc nào mới đây. Mà trong góc phòng khuôn mặt đẹp trai kia căng lên, sớm tức giận biến từ xanh sang tím!

      trễ thế này hai người tìm mình làm cái gì?” Lâm Tử Hàn ra được.

      ngày thấy được em, nhớ em đó”. Vương Văn Khiết cười vươn vai, : “Quên , chị còn trở về ngủsớm chútthôi”.

      Lâm Tử Hàn mập mờ mà cười với chị: “Ngày mai chuẩn bị vui vẻcùng Lưu Bằng sao?”

      Tô Lâm Lâm giơ tay phải lên, tiếp thêm phần còn lại của : “Mình đoán, khách sạn Tinh Duyệt?”

      “Đầu cậu bịđậu hũ lấp rồi sao, suốt ngày chỉ nghĩđến cái ô uế gìđó”. Vương Văn Khiết tức giận liếc mắt nhìn côấy, ra ngoài.

      Cuối cùng người, giọng điệu Lâm Tử Hàn giả dối, dè dặt mở miệng: “Cậu ngày mai phải bay sao? Giờ còn sớm sao trở về nghỉ ngơi?”

      cần, mình ngày hôm nay mới từÝ bay về, cho cậu biết nha, mình máy bay gặp được siêu cấp đẹp trai…”

      “Dừng!” Lâm Tử Hàn chịu hết nổi mà cắt ngang lời côấy, : “Xin lỗi, mình đối với đẹp trai có hứng thú”. Cả ngày đều nghe côấy máy bay gặp người xinh đẹp, nghe thấy cái lỗ tai của côđều nhanh muốn phồng dài ra. bây giờ muốn chính là côấy nhanh lên về ngủđi.

      Tô Lâm Lâm độ lượng nhìn : “Tử Hàn, mình thế nào lại cảm thấy cậu ngày hôm nay là lạ? Chắc chắn là phạm phải chuyện gì xấu hổ! Mình cần phải tra ra điều đúng!”

      xong vọt đứng dậy hướng tới phòng ngủ, Lâm Tử Hàn quýnh lên, vội kéo tay côấy: “Mình nào có phạm chuyện nào quá xấu hổđâu! có!”

      có mới là lạ!” Tô Lâm Lâm vùng vẫy suy nghĩ muốn thoát khỏi tay , kéo vào giữa phòng, cũng biết ai tranh chấp ai, tiếng kinh hô vang lên đồng thời, song song ngã xuống nền đất.

      Ghế dựa, giỏ, chai lọbốn phíarơi xuống đất. Lâm Tử Hàn nhắm mắt lại, mặc cho đau đớn kéo đến.

      Nhưng mà, đau đớn có tìm tới , trợn mắt, mới phát mình ngã xuống khuôn ngực ấm áp, mà chủ nhân của cái ôm này lại có thể là…

      Trừng mắt nhìn lên hai con ngươi sáng chói rét lạnh kia, lòng của trong nháy mắt run rẩy giật mình, choáng váng!

      Tô Lâm Lâm bịđánh ngã sang bên kia kêu thảm bò lêntừ mặt đất, ánh mắt lạc vào người hai người ở trong góc, sửng sốt. lúc lâu mới kịp phản ứng, tiếng huýt sáo dài tràn ra từ trong miệng côấy: “Lâm Tử Hàn! Còn dám có tàng gian!”

      Lâm Tử Hàn bị côấy lớn giọng rống lên, vọt từ trong lòng Lãnh Phong đứng lên, tiện thể nângLãnh Phong dậy từ mặt đất. Vội vàng đặt ngón trỏ môi ý bảo côấy im lặng, : “Cậu giọng chút, phải như cậu nghĩđâu, ấy chỉ là người bạn bình thường của mình, chúng mình chuyện gì cũng có”.

      “Vậy sao?” Tô Lâm Lâm hồ nghi liếc mắt nhìn , đánh giá người đàn ông đẹp trai có giới hạn trước mắt, hai mắt trong nháy mắt phóng ra hào quang, nghĩ thầm người đàn ông này rất đẹp trai, cũng biết có tiền hay .

      Mặc kệ có tiền hay , trước tiên biết rồi hãy , vẻ mặt cười của côấy bỗng nhiên thay bằng nụ cười quyến rũ mê người, với Lãnh Phong: “Chào , rất hân hạnh được biết , tôi tự giới thiệu chút. Tôi tên Tô Lâm Lâm, là bạn tốt của Lâm Tử Hàn. Nghề nghiệp là tiếp viên hàng , ba vòng… Hì hì… Sau này cho biết, tôi thích nhất là làm chuyện kiếm sống, ghét nhất chuyện rửa bát, thích nhất người đàn ông chính là… giống như ”.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 74: Ái muội

      Bộ dạngLâm Tử Hàn điên cuồng muốn ngất, chà xát cánh tay nổi đầy da gà, người phụ nữ này, hết thuốc chữa. Tô Lâm Lâm trừng mắt liếc , chuyển hướng Lãnh Phong, chờ mong phản ứng của .

      Lãnh Phong chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn côấy, đểýđến nhiệt tình của côấy, hắng giọng vẻ mặt có chút ý hòa hoãn nào, quay người, về hướng phòng ngủ.

      nhiệt tình của bản thân bị coi là cặn bã, Tô Lâm Lâm mười vạn phần bất mãn trừng mắt với cái bóng của , : “Người bạn này của cậu quá tựđại rồi”.

      Lâm Tử Hàn ha hả cười gượng : “Xấu hổ, ta là người câm điếc, cho nên mới phải…”

      “Người câm điếc?” Tô Lâm Lâm xuất biểu tình thất vọng, thục làđáng tiếc, đại soái ca như thế! Ông trời quả là công bằng!

      Lâm Tử Hàn dè dặt van nài: “ ta ở nhà của mình hai ngày, cậu cũng đừng ra ngoài ha”.

      “Làm sao sợ mình ra?” Tô Lâm Lâm liếc nhìn .

      “Dù sao… Thanh danh tốt thôi”.

      Tô Lâm Lâm cười tiếng : “Cười chết người mất! Thanh danh của Lâm Tử Hàn cậu cho tới bây giờ quá tốt chứ? Mới hai mươi bốn tuổi mang theo con thủ tiết, sớm làđại tin tức của thôn Ninh Thủy”.

      “Cậu đừng móc mình nữa”. Lâm Tử Hàn lắc lắc mặt .

      “Được rồi, mình làđược, mình đây!” Tô Lâm Lâm vui cười , khi quên lớn với người câm điếc trong phòng: “ đẹp trai, tôi đồng cảm với , thương cảm , nhưng tôi còn phải !”.

      Đợi côđi rồi, Lâm Tử Hàn mới dắt Tiểu Thư Tuyết ngáp liên tục vào phòng ngủ, để cho con bé ngủở giường lớn ở trong góc phòng.

      Bên kia giường lớn, Lãnh Phong nghiêng nghiêng tựa ởđầu giường, cho tới bây giờđang dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm . Lâm Tử Hàn mới tiếp xúc đến tầm mắt của rất nhanh mà rũ mi mắt xuống, áy náy mở miệng : “Xấu hổ ha, tôi cũng muốn”. muốn nhét vào trong góc phòng, muốn đè lên , lại càng muốn là người câm điếc!

      Lãnh Phong có nén lửa giận dưới đáy lòng, cau mày : “Tổng tài của các , thực có xấu xa như vậy sao?”

      Lâm Tử Hàn sửng sốt, nhìn , làm sao nhắc tới ta?

      “Kỳ thực cũng phải xấu xa đến như vậy, chỉ là tính cách kém chút, thích hợp làm bạn trai của người khác mà thôi”. Lòng của ta vẫn xấu xa, dù sao ta từng giúp , vẫn rất cảm kích.

      “Như vậy biết dạng đàn ông nào mới thích hợp làm bạn trai?” đưa tay ra, tay nhấc lên giữa giường lớn, thân hình cao lớn đè lên, gắt gao mà nhìn chằm chằm .

      Bàn tay lớn vuốt ve cằm mảnh khảnh của , nếu như thể cho câu trả lời thỏa mãn, tiếp tục làm động tác tiếp theo!

      Lâm Tử Hàn kinh hãi, kinh ngạc theo dõi vẻ mặt đẹp trai gần trong gang tấc của , đây làđang làm gìđó?

      kịp nghĩ sâu sắc, vặn vẹo thân thể bắt đầu giãy dụa, trong miệng vội vàng : “ mau buông, muốn làm gì?”

      “Làm chuyện tôi muốn làm”. Lãnh Phong cười tà tiếng, cúi người, môi liền rơi lên môi của , đem bất mãn của , chửi rủa của cùng hôn vào trong bụng.

      Lâm Tử Hàn mộng! ta có thểhôn lần thứ haisao? Lần trước là bởi vì che giấu, lần này lại là bởi vì sao? Cảm giác xa lạấm áp trong miệng, lại cảm thấy quen thuộc.

      Vào lúc gắn bó, tất cảđều là mùi vị của nhau.

      Lâm Tử Hàn càng giãy dụa, Lãnh Phong lại càng muốn hung hăng mà hôn , mặc kệ là bởi vì sao hôn . Lúc này, chỉ biết mình muốn như vậy, muốn lại lần nữa thưởng thức mùi vị thuộc về .

      Trong lúc nhất thời hai người giường dây dưa , nguyên bản giường lớn quáổn định tức bị khiến cho lắc lư liên tục. Cho dù bị thương, Lâm Tử Hàn nho vẫn phải làđối thủ của .

      Cuối cùng, Lâm Tử Hàn có thể cắn răng cái, tâm hung ác, nắm tay nhắm ngay vết thương của đánh xuống. chiêu này quả nhiên hữu hiệu, chỉ thấy người đàn ông người kêu lên tiếng đau đớn, dừng lại tất cảđộng tác.

      Đạt được khoảng trống, Lâm Tử Hàn cuống quít giãy dụa xuốngtừ người, chỉnh lý sợi tóc bị làm cho rối loạn, đắc ý nhìn phía cực lực chịu thống khổ.

      Mặt Lãnh Phong trầm ho chút, trêu chọc : “ cầm tinh con trâu hay sao? Khí lực lớn như vậy”.

      “Tôi chính là cầm tinh con trâu”. Lâm Tử Hàn dương đầu lên chút, vừa hừ vừa .

      Sáng sớm hôm sau, Lâm Tử Hàn bó lại hoa hồng tối hôm qua chưa bó lại hết, hềnôn đờm vàogiữa bó hoa, cũng hề rắc lên thuốc dịứng, mà là ngâm nga trong lòng khúc nhạc phun chút nước hoa lên .

      Mặc dù là nước hoa thấp kém mua tại chợđêm, nhưng vẫn rất thơm, thỏa mãn ngửi ngửi, chuẩn bị mang theo Tiểu Thư Tuyết ra ngoài lúc xoay người thiếu chút nữa đụng vào người bên cạnh.

      Lâm Tử Hàn bị bóng người cường tráng phía sau làm cho hoảng sợ, vỗ vỗ ngực bất mãn : “Ban ngày trời sáng giường nằm chạy tới đây hù dọa người làm cái gì?”

      Lãnh Phong nhìn thản nhiên mở miệng: “Tôi bây giờđi về”.

      “Nhanh như vậy? Vết thương đau?” Lâm Tử Hàn đánh giá .

      Đau là đau, nhưng cũng thể vẫn ở chỗ này thôi? Đỗ Vân Phi cả ngày chạy qua đây, mấy bà tám kia cũng khiến cho thể nhịn được nữa. Muốn dưỡng thương tích tốt, chíít phải nửa tháng, chỉ sợ công ty cùng trong nhà từ xuống dưới muốn rối loạn.

      trả lời vấn đề của , mắt nhìn quần áo người chẳng ra cái gì cả, : “Chồng có quần áo mặc để ra ngoài ?” Mặc thành như vậy ra ngoài, bị người khác cười chết mới là lạ.

      “Chồng tôi chết được ba năm, kiếm đâu quần áo của ấy cho mặc đây?” Lâm Tử Hàn trợn trắng mắt, tức giận .

      Đánh giá áo sơ mi quần tây người , có vấn đề gì mà, đó chính là côđặc biệt chợđêm mua vềđấy chứ.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 75: Lừa dối

      Lãnh Phong nâng cánh tay lên, : “ để cho tôi ra ngoài như này sao?”


      “A, chỉ là nhìn hình dáng cơ thể, nhìn kĩ nhận ra rồi”. Lâm Tử Hàn hi hi cười , đột nhiên nghĩ đến cái gì: “Được rồi, chờ tôi chút”.

      xong đến hướng phòng ngủ, khi bước ra tay có thêm chiếc áo khoác tây trang, là chiếc áo kia của Tiêu Ký Phàm ngày đó định ném .

      Lâm Tử Hàn phân trần phủ lên người , lùi về phía sau bước thỏa mãn gật đầu: “Chà, kích thước vừa vặn”. Lãnh Phong nhìn thoáng quá áo khoác tây trang, cười như cười nhìn .

      Lâm Tử Hàn cũng thấy tươi cười quái dị, cầm lấy giấy bút bàn bắt đầu tính toán, mặt : “Âu phục này giá gốc chí ít năm vạn, xem ra phải hàng second hand, lại xét là cứu tôi mới bị thương, như vậy, tôi tính nhận lại của nghìn tệ là được rồi”.

      Lãnh Phong kinh ngạc nhìn , cái này cũng thu tiền của ? Hơn nữa, bản thân dùng tiền mua quần áo của chính mình, hình như có chút thể nào nổi rồi nhỉ?

      “Thế nào? muốn?” Lâm Tử Hàn đại lượng chạm vào quần áo người , dụ dỗ : “ nhìn xem, đây quả thực là số đo vừa với cầu của , hàng hiệu quốc tế gì đó bán cho nghìn tệ, thể sao chép nữa”.

      thể sao chép! Xác thực là thể sao chép! Nhưng mà vì sao cứ cảm thấy bị người khác biến thành con khỉ để đùa giỡn chứ? , phải bị bản thân đùa giỡn. Lãnh Phong nhìn chằm chằm : “Tôi nợ trước!”

      Lâm Tử Hàn phóng khoáng mà vung tay, : “ thành vấn đề”. xong cầm lấy bản ghi chép trong tay, tiếp tục : “ ở chỗ này ăn uống điện nước tôi tính cho , nhưng hai chiếc áo sơ mi, hai cái quần tây tăng thêm hai trăm tệ, cái này phải chi tiền cho tôi, nguyên tắc cơ bản này, phải chồng của tôi, cho nên tôi có nghĩa vụ mua quần áo cho , hiểu chưa?”

      “Tôi hiểu”. Lãnh Phong nghiến răng nghiến lợi ra ba chữ.

      hiểu vạn tuế!” Lâm Tử Hàn hài lòng khép bản ghi chép lại, : “Bởi vì là ban ngày, tôi thể ra ngoài cửa với , tự ra từ cửa sau thôi”.

      Lãnh Phong dương tay, nâng cằm của lên, trong lúc Lâm Tử Hàn kinh ngạc, lạnh lùng nhìn chằm chằm , hơi thở phất lên mặt : “Cám ơn ”.

      cần cám ơn!” Lâm Tử Hàn cuống quít lắc đầu, giãy ra khỏi kiềm chế của , cám ơn lạnh băng băng như thế, cám ơn khiến trong lòng nổi lên trận sợ hãi, có lẽ cần cám ơn là tốt!

      Lãnh Phong thoát ra ra khỏi người của , ra ngoài từ cửa sau.

      Tại cửa thôn, A Nghị sau khi cải trang ngồi chờ ở nơi nào đó, Lãnh Phong mở cửa xe, xe liền chạy nhanh đường nhựa nhẵn bóng.

      A Nghị nhìn thoáng qua sắc mặt xanh nghiêm nghị của Lãnh Phong từ kính chiếu hậu, dè dặt mà ra: “Đại ca, có cái gì cần em hỗ trợ ?”

      “Phái người thầm bảo hộ an toàn của người phụ nữ ngu ngốc Lâm Tử Hàn kia” thản nhiên mà ra.

      A Nghị thâm sâu, nghi hoặc trong lòng nhưng có hỏi ra miệng.

      Lãnh Phong tiếp tục : “ tại người muốn đoạt được kim cương người ta càng ngày càng nhiều, ta bây giờ rất nguy hiểm”.

      “Đại ca tiếp xúc cùng ta trong mấy ngày này, phát manh mối về kim cương sao?” A Nghị hỏi. Lãnh Phong miễn cưỡng mà tựa lưng vào ghế ngồi, lắc đầu.

      Mấy ngày nay, dồn nén lại muốn nghĩ lưu ý tới chuyện này, bởi vì cũng cảm thấy người phụ nữ ngu ngốc như thế, là người có kim cương.

      Trong tiềm thức, bắt đầu tin tưởng lời của , điều này dường như là dấu hiệu tốt!

      <><><><><><>

      “Tử Hàn, buổi tối ngày hôm nay về nhà sớm chút trông con nha”. đường làm Vương Văn Khiết liếc mắt nhìn ghế phụ bên cạnh tay lái, Lâm Tử Hàn gật gù ngủ .

      Lâm Tử Hàn Ưhm tiếng, vẫn nhắm hai mắt: “Chị đêm nay lại muốn đưa mẹ chị xem Sắc giới à?”

      “Xem cái đầu của em”. Vương Văn Khiết gắt: “Hôm nay là ngày sinh nhật bà ngoại chị, chị cùng mẹ tới đó ăn cơm, sáng mai trực tiếp tới công , tự em làm nhé”.

      “Nhưng mà hôm nay quảng cáo của công ty Dĩ Tinh phát hành, chị được ?” Toàn thân Lâm Tử Hàn ngồi thẳng lên nhìn chị.

      “Cùng chị có quan hệ gì, đừng quên chị là người tổ chức”.

      “Em nghĩ đến mọi người cấp quan trọng của Dĩ Tinh tham gia chứ”. Lâm Tử Hàn cười cười: “Em biết, em xử lý công việc tốt hơn”.

      phút đồng hồ cũng cho phép kéo dài, bằng chị chờ em”.

      “Vâng, chủ tử!”. Lâm Tử Hàn nâng cao lượng.

      Đỗ xe xong, hai người cùng nhau đến hướng thang máy, đây là thang máy chuyên dụng lên tầng 28 của công nhân viên chức, ít người chờ.

      Vương Văn Khiết ngắm điện thoại di động mới mua tối hôm qua, ngắm đến mặt mày rạng rỡ.

      “Cho em xem chút đồ vật”. Vương Văn Khiết cười hì hì đưa điện thoại di động đến trước mặt Lâm Tử Hàn, Lâm Tử Hàn đem bó hoa vòng sang tay khác, dùng tay phải tiếp nhận điện thoại di động của chị ấy. màn hình điện thoại là hai con gấu mập mạp nhảy ba lê, vừa mới liếc nhìn, Lâm Tử Hàn liền bị dáng múa khôi hài bên trong lôi cuốn, nhịn được khanh khách cười.

      “Ai, cái này rất giống Lưu Bằng nhà chị nha”. Lâm Tử Hàn ha ha cười .

      “Lưu Bằng nhà chúng ta đáng như thế chị sớm gả cho ấy rồi”. Vương Văn Khiết lấy điện thoại di động từ trong tay , lúc này, đinh tiếng cửa thang máy mở ra, hai người phụ nữ theo bản năng hướng vào bên trong.

      “Ai u!” Lâm Tử Hàn chỉ cảm thấy chỗ thắt lưng bị người ta bóp cái, chân chệch ra thiếu chút nữa té ngã xuống đất, kèm theo Vương Văn Khiết cũng thiếu chút nữa bị đụng ngã mặt đất.

      Hai người phụ nữ sững sờ nhìn mỹ nhân ngẩng đầu sải bước, ngoại trừ Duẫn Ngọc Hân còn ai vào đây, lúc này vẻ mặt ta xem thường mà liếc mắt nhìn hai người, sau đó ôm cánh tay Tiêu Ký Phàm vào thang máy.

      Lâm Tử Hàn nhìn sắc mặt dần dần cơn giận dữ tụ tập mặt Vương Văn Khiết, rất sợ chị ấy nhất thời quá xúc động xông lên cho người gây chuyện hai cái tát, vội cười hắc hắc : “Gấu con khiêu vũ rất đáng ”.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :