1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài - Thiên Cầm (284 Chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 65: Thầm mến

      Vương Văn Khiết mới từ ngoài cửa tiến đến, thấy Lâm Tử Hàn lén lén lút lút ra từ trong phòng của mình, mặt len lén đưa tay vào trong cái túi nào đó cất mặt ra ngoài cửa lớn.

      “Đứng lại!”

      Lâm Tử Hàn kinh ngạc, ngẩng đầu lên liền thấy Vương Văn Khiết ở cách đó năm mét vòng tay qua ngực liếc nhìn mình. Sau khi chửi bới dưới đáy lòng tiếng, vội giấu vật cầm trong tay ra phía sau.

      “Lén lút trộm vật gì của chị vậy?” Vương Văn Khiết mỉa mai mà ra.

      , có gì”. Lâm Tử Hàn nịnh nọt cười làm lành.

      có gì em còn trốn trốn tránh tránh? Lấy ra đây!” Tiếng giả vờ giận vang lên.

      Lâm Tử Hàn bất đắc dĩ, thể làm gì khác hơn là đưa tay từ phía sau ra, giơ chứng minh thư của Vương Văn Khiết ra, cân nhắc mà : “Em chỉ muốn mượn dùng chứng minh thư của chị chút để làm cái phiếu mua sắm, có ý gì khác”.

      “Chỉ như vậy?” Vương Văn Khiết nghi ngờ mà đánh giá .

      “Nếu chị cảm thấy em có thể làm gì?”

      "Chứng minh thư của em đâu?”

      “Để ở công ty?”

      “…”

      “Chủ tử, em có thể ?” Lại là tiếng nịnh nọt cười làm lành.

      Vương Văn Khiết cũng nghi ngờ nữa, hất tay: “ thôi”. xong vào trong phòng.

      Ngoài sân, Tô Lâm Lâm lắc lắc dáng người xinh đẹp đến, đánh giá hoa hồng trong sân, cười trêu ghẹo : “Ái chà, Tử Hàn, hoa hồng này lớn lên tốt”.

      “Vậy sao? Có muốn mình tặng cậu ?” Lâm Tử Hàn ha ha cười .

      “Cậu tặng?” Tô Lâm Lâm đong đưa ngón tay: “ cần!”

      “Chỉ cần Đỗ Vân Phi tặng thôi?” Lâm Tử Hàn cười trêu chọc . Tô Lâm Lâm giận dữ mà trừng mắt liếc , : “Văn Khiết đâu?”

      “Ở trong phòng đó. Tìm chị ấy để làm chi?”

      “Mượn xe của chị ấy chơi trợ giúp bay”. Tô Lâm Lâm ha ha cười .

      “Cậu ở trời còn bay đủ? Còn muốn bay mặt đất?”

      Tô Lâm Lâm gắt cái: “Cảm giác này có thể như nhau sao?”

      “Cậu nếu muốn bay mang mình theo đoạn đường”. Lâm Tử Hàn , chuẩn bị ra ngoài khu vực nội thành.

      “Tử Hàn, em muốn đâu? đưa em ?” Ngoài sân đột nhiên vang lên giọng của Đỗ Vân Phi, hai sửng sốt, ấy ở ngoài cửa từ lúc nào?

      “Cũng tiện thể đưa em đoạn đường thôi”. Có thể ở cùng chỗ với , Tô Lâm Lâm cũng còn muốn chơi trò trợ giúp bay của mình nữa.

      Đỗ Vân Phi mỉm cười gật đầu: “Cũng được, cùng lên xe thôi”.

      Lâm Tử Hàn biết Tô Lâm Lâm thích Đỗ Vân Phi, muốn cản trở chuyện tốt của ấy, hướng Đỗ Vân Phi xua tay : “Em ngày hôm nay ra ngoài”.

      Tô Lâm Lâm hạ giọng cười bên tai : “Đứa trẻ ngoan, cảm ơn”. xong bước nhanh đến xe của Đỗ Vân Phi, trong lòng mảnh ấm áp dào dạt.

      Đỗ Vân Phi biết ý nghĩ của Lâm Tử Hàn, trong lòng có chút trống trơn, liếc mắt nhìn Tô Lâm Lâm xinh đẹp, cười khổ chạy xe rời khỏi trước cửa nhà Lâm Tử Hàn.

      Chương 66: Truy sát

      Đứng giữa chợ F phồn hoa nhất giữa phố xá sầm uất, chiếc xe màu xám quý giá có rèm che đậu ở bên phải chỗ bán nước nào đó, bên trong xe, khóe miệng Lãnh Phong nhếch lên chút châm biếm miễn cưỡng mà nhìn chằm chằm laptop đầu gối.

      Hệ thống định vị bên trong dễ dành cho nắm trong tay hành tung của các phần tử an phận, lần nữa liếc mắt nhìn Lâm Tử Hàn tại cửa hàng bán cá giảm giá đặc biệt.

      Khóe miệng cười nhạt càng sâu, người phụ nữ ngu xuẩn kia, tính mạng rất nhanh mất , cư nhiên còn có tâm tình tranh giành cá giảm giá.

      Vốn định mặc kệ sống chết của , nhớ tới đứa trẻ đáng thương kia, lại có thể khống chế được mà lái xe đến nơi này, chỉ vì có thể cứu cái mạng của .

      Cuối cùng, người phụ nữ ngu xuẩn kia cũng mang theo con cá to bằng lòng bàn tay tìm cách thoát khỏi đám người xung quanh, sau khi nhìn thoáng qua thành quả chiến đấu trong tay thỏa mãn cười tươi, \\ đến bến xe buýt sau cửa hàng .

      Lâm Tử Hàn thuận tiện vươn tay lách vào tóc rối loạn, gì sánh được thoải mái chuẩn bị về nhà, qua hẻm bên cạnh cửa hàng, cảm giác phía sau có tiếng bước chân rất rất gần.

      nghi ngờ mà quay đầu lại, phía sau cái gì cũng có, chỉ có vài người vội vã qua đường.

      Nhưng mà khi tiếp tục bước , tiếng bước chân kia cũng tùy theo vang lên, hơn nữa càng ngày càng vang dội. lần nữa quay đầu lại, bị mấy người đàn ông mặc đồ đen đột nhiên vượt ngang qua sợ đến hét lên tiếng, thiếu chút nữa rơi cá trong tay.

      được kêu!” gã mặc đồ đen trong đó nổi giận .

      Lâm Tử Hàn lùi về phía sau, lại lùi tiếp về phía sau, chỉ tới khi đến bên tường mới bất đắc dĩ mà ngừng lại. Ánh mắt kinh hoàng lại quét về phía ba gã đàn ông xa lạ kia.

      “Các ông muốn làm gì?”

      “Tiểu muội muội, mua cá có đúng ?” gã đàn ông cười dâm đãng vỗ vỗ khuôn mặt nhắn của , hi hi cười , làm cho hai gã khác cũng cười theo.

      Lâm Tử Hàn nịnh nọt mà cười rộ lên: “Ha ha, đúng rồi, chuẩn bị về nấu canh cá”.

      “Cuộc sống cũng tồi nha”.

      , tôi có tiền!” Lâm Tử Hàn cuống quít lắc đầu, nếu muốn cướp tiền, bọn họ tìm lộn người rồi!

      Gã đàn ông đứng giữa cười lạnh tiếng, : “ có tiền, nhưng chỉ có kim cương nha!”

      Lại bởi vì kim cương mà đến, Lâm Tử Hàn mau khóc lên: “Các vị đại ca, tôi có kim cương, tôi cũng chưa thấy qua viên kim cương mà các vị muốn tìm”.

      giao ra sao? Vậy trước tiên xuống địa ngục thôi”. Gã đàn ông da đen móc ra khẩu súng màu đen, đe dọa để giữa hông .

      Lâm Tử Hàn liếc mắt nhìn người đường bên ngoài ngõ , nghĩ bọn họ nhất định là dám nổ súng ở nơi phố xá sầm uất này. Trong lòng nghĩ ngang dọc, giẫm lên chân của tên gần đó, thừa dịp khi người nọ kêu rên tìm cách trốn khỏi, liều mạng chạy trốn.

      “Đứng lại!” Gã đàn ông mặc đồ đen gầm lên giận dữ, ầm tiếng vang lên, là thanh viên đạn bắn vào ống thép. Lâm Tử Hàn kinh hãi! Đám người điên này lại có thể đùa !?

      Giữa lúc biết như thế nào cho phải, tay phải đột nhiên được bàn tay lớn nắm, bên tai là tiếng trầm thấp của đàn ông: “ mau”.

      Lâm Tử Hàn quản người kéo mình là ai, với tốc độ nhanh nhất chạy vào giữa ngõ .

      Nghe thấy tiếng súng vù vù phía sau, Lãnh Phong nhíu mày, chỉ hận người phụ nữ này thế nào lại chạy trốn chậm như vậy.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 67: Trúng đạn

      “Ai da! Cá của tôi”. Lâm Tử Hàn ngạc nhiên, tránh khỏi lòng bàn tay lớn nắm lấy tay mình, chạy về phía sau hai bước để nhặt cá cẩn thận rơi mặt đất.(pó chíu, tỷ k sợ sao, có người cầm súng đuổi theo đó, đuổi theo đó tỷơi!!!!)

      “Chết tiệt!” Lãnh Phong thấp giọng nguyền rủa tiếng, thể lùi về kéo tay , lúc này cư nhiên còn quay đầu lại lấy cá của mình?!(em thông cảm với , tỷí…..)

      Người phụ nữ này! Rốt cục đầu óc xảy ra vấn đề gì?!

      Ngay khi Lãnh Phong quay người lại kéo , đột nhiên vai có trận đau đớn kéo đến, khiếp đảm, ý thức được mình rốt cuộc vẫn bị người phụ nữ ngu xuẩn này hại!

      cũng buông tay ra, cố nén đau đớn chạy đến hướng xe. Cuối cùng chạy ra khỏi ngõ hẻo lánh kia, gã mặc đồđen kia cũng dám kiêu ngạo như vậy, vội vàng thu súng đuổi qua đó.

      “Lên xe!” Lãnh Phong tay kéo Lâm Tử Hàn đẩy vào chỗ ngồi của lái xe, bản thân cũng nhanh chóng lên xe.

      Lâm Tử Hàn lúc này mới nhìn người cứu mình là ai, hơi giật mình màđể tùy ý sắp xếp, trong lúc nhất thời phản ứng kịp nên làm những gì.

      “Lái xe!” Lãnh Phong lạnh lùng mà ra lệnh.

      Lâm Tử Hàn vô thức “A” tiếng, đột nhiên nghĩđến cái gì, khẩn trương nhìn : “Nhưng mà tôi có bằng lái, hơn nữa lần trước khi bị bắt cũng nhìn thấy…”

      “Lái xe!” Lãnh Phong nghiến răng nghiến lợi ra hai chữ này, hận thểvặn cổ ngay lập tức! Giữa lúc tức giận, xe phóng ra ngoài như phóng tên.

      Đúng lúc đó theo lực quán tính đập vào vết thương của , đau đến nỗi mồ hôi lạnh của ứa ra, cố nén nỗi xúc động muốn ném ra ngoài. Đưa tay xoa mồ hôi lạnh trán, mở laptop ra, mười ngón tay nhanh chóng mà làm các thao tác tại bàn phím.

      “Bây giờ phải đâu?” Lâm Tử Hàn liếc mắt qua kính chiếu hậu hỏi .

      “Thoát khỏi chiếc xe đen phía sau kia”.

      Lâm Tử Hàn định nhìn chiếc xe phía sau cách có xa lắm , lần nữa giọng mệnh lệnh của Lãnh Phong vang lên: “ được nhìn! Điều khiển tốt xe của , chỉ nghe mệnh lệnh của tôi làđược!”

      “A, được”. Lâm Tử Hàn đạp sâu vào chân ga, xe băng qua chiếc xe con, tạt qua hướng đại lộ.

      “Cầu vượt phía trước hai trăm mét”. Lãnh Phong mặt thao tác máy tính mặt suy yếu , lưng dính ướt mảng, cũng biết là mồ hôi hay là máu loãng.

      Chỉ là, bây giờ phải lúc quản đến.

      Lâm Tử Hàn dám chậm trễ, chuyên chú lái xe, cách lái xe lưu manh như thế vẫn là lần đầu tiên lái, trong lòng vừa sợ lại vừa hãi.

      Xe đường xông lên cầu vượt, chiếc xe theo đuôi cóý dừng lại, đường đuổi đến.

      “Phong ca, muốn xuống dưới cầu sao?” Lâm Tử Hàn khẩn trương hỏi, cuối cùng cũng thấy chiếc xe màu đen kia, song song với .

      “Xuống dưới cầu rẽ phải, phía trước năm trăm mét có con đường chiều, chạy vào trong”.

      “Năm trăm mét là bao xa?” Lâm Tử Hàn hoàn toàn ràng tình huống này lắm, chỉ có thể nghe theo phân phó của xuống cầuchạytheo bên phải .

      “Còn trăm mét”. Lãnh Phong chăm chú nhìn chằm chằm vào nét vẽ lên laptop, hướng dẫn: “Còn năm mươi mét, năm bốn ba hai ! Rẽ!”

      Xe đột nhiên thay đổi cái, tiến nhập vào đoạn đường chiều, xe màu đen bên cạnh ngờđến rẽ, bỗng chốc xông qua đầu, gãđàn ông mặc đồđen buồn bực vươn đầu ra nguyền rủa tiếng.

      tốt quá! Bọn họ theo”. Lâm Tử Hàn cuối cùng thở dài hơi .

      Lãnh Phong ném cho cái liếc mắt: “Bọn họđã vượt qua hướng khác chắn đường chúng ta”.

      “A? Vậy làm sao bây giờ?”

      “Phía trước năm mươi mét rẽ trái tới giao lộ, nhanh lên chút!”

      “Được”. Lâm Tử Hàn biết bản lĩnh của lớn, cũng khẩn trương như thế nữa, lần đầu tiên chạy xe như bay, cảm giác vừa kích thích vừa sợ hãi!

      Còn chưa hết cảm xúc, tiếng rung “Thình thịch”, hai người xe nghênh mặt lên phía trước, thiếu chút nữa cản kính chắn gió.

      Xe chút chần chờ màđâm vào cái thùng gỗ(:)) má ơi…..!!!)

      “Chết tiệt! phân biệt được phải trái sao?” Lãnh Phong giận sôi lên, trừng mắt .

      Lâm Tử Hàn sớm sợđến si ngốc, bị gào lên như thế mới tỉnh táo lại, áy náy mà ra: “Xin lỗi, tôi quá khẩn trương”. Trong lòng cũng mắng chửi mình thực là ngốc đến hoàn hảo, lại có thể ngay cả trái phải cũng nhận ra, may làđâm vào thùng gỗ, nếu nhưđâm vào tường…

      lắc đầu, đưa xe rẽ vào ngõ .

      Lúc lâu sau, tắt laptop. Cuối cùng cũng bỏ rơi được đối phương, Lãnh Phong yếu ớt mà thở hắt ra, ngiêng người tựa lưng vào ghế ngồi.

      Lâm Tử Hàn dừng xe ở ven đường, sau khi thở dài hơi mới chuyển hướng Lãnh Phong, : “Phong ca, tiếp theo nên làm sao bây giờ?”

      Khi ánh mắt nhìn hướng bên cạnh, giữa lúc mộng, sắc nhợt nhạt ghế dựa, toàn bộ là máu loãng đỏ tươi. Người đàn ông luôn luôn lạnh lùng trán nhíu lại, dường nhưđang chịu đựng đau đớn cực điểm.

      trúng đạn rồi?” Lâm Tử Hàn hơi giật mình mà nhìn , luống cuống .

      Thấy đau đến muốn phản ứng với , Lâm Tử Hàn lần nữa khởi động động cơ, hoảng loạn : “Tôi đưa bệnh viện, cố chịu nha”.

      được bệnh viện!” Lãnh Phong thoáng ngẩng đầu, gian nan .

      “Nhưng mà vết thương của quá nặng”. Lâm Tử Hàn khỏi phân trần, hướng tới bệnh viện, mặt an ủi: “Đừng sợ, tiêm tuy rằng rất đau, nhưng chỉ xuống chút, lúc sau tốt rồi…”(nữ nhân ngây thơ…. phút mặc niệm cho Phong ca)

      “Dừng xe!” Giọng Lãnh Phong càng lạnh giá như sương lạnh tháng mười, người phụ nữ chết tiệt này! nhìn như người sợ tiêm sao?!

      Lâm Tử Hàn sợ hãi, xe két tiếng dừng ở ven đường.

      thểđi bệnh viện! thểđi! Hiểu chưa?” Chỉ cần , đời này cũng cần giả mạo! cảm thấy bản thân nếu tiếp với nữa, bị vết thương hành hạđến chết cũng bị làm cho tức chết rồi!

      Lâm Tử Hàn vô thức A tiếng, lúc này mới nghĩđến là bị thương do súng, bệnh viện chẳng khác nào tựđộng đưa mình vào tay cảnh sát.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 68: Trúng đạn 2

      lập tức quyết định trước tiên tìm chỗ giúp xử lý vết thương chút, nhưng mà…, có thể đưa đến nơi nào đây? Trong nhà? Đỗ Vân Phi sống ở sát vách.

      “Nhà ở nơi nào?” nhìn hỏi, người sau thực vô lực thể giải thích với nhiều như vậy. Giữ lại được nửa khẩu khí, cũng thực dùng an toàn của mình để xen vào việc của người khác.

      Lâm Tử Hàn bất đắc dĩ, chỉ có thể lái xe hướng đến thôn Ninh Thủy, tại sắc trời bắt đầu tối, tắt qua đường về nhà, chắc là có ai phát .

      để xe tại chỗ bí mật ở đầu thôn, đỡ Lãnh Phong suy yếu nhắm mắt về nhà.

      May là trong thôn đèn đường rất ít hoặc là bị phá hủy, hoặc là bị đánh cắp, dù cho có vài người ngẫu nhiên nhìn thấy, cũng chỉ cúi đầu, che giấu qua. Người qua đường cũng đều chỉ biết là uống say.

      Cuối cùng cũng an toàn vào trước phòng của mình, phòng trong truyền đến tiếng hỗn độn của đàn piano, Lâm Tử Hàn nhíu mày, biết Tiểu Vương Bát Đản kia lại giày vò đàn piano của mình.

      Tiểu Thư Tuyết để đôi chân trần bé bắt đầu vui đùa giẫm lên đàn piano giật mình, cuống quít trượt xuống từ những phím đàn đen trắng, tiếng đàn hỗn độn cũng theo đó mà dừng lại (mẹ nào… con nấy… còn gì là đàn nữa này trời!!!)

      “Mẹ, con vốn là lấy tay đánh đàn, sau đó mới dùng chân”. Làm chuyện xấu bị bắt, Tiểu Thư Tuyết gãi đầu chậm rãi ra, mắt to xinh đẹp hiếu kỳ mà chuyển lên người Lãnh Phong.

      “Mau giúp mẹ lấy chăn giường ra”. Lâm Tử Hàn hếch cằm chỉ vào hướng giường, tại phải thời gian giáo huấn nó, tạm thời để cho nó con đường.

      “Oh!” bị ai phê bình, khuôn mặt xinh đẹp nhắn của Tiểu Thư Tuyết lại tươi cười lần nữa, chạy nhảy về phía giường, đem hết khí lực từ lúc bú sữa mẹ lấy chăn giường toàn bộ lôi xuống mặt đất.

      Lâm Tử Hàn khó khăn lắm mới đem thân thể cao to nặng nề này đẩy lên giường, nhưng mà tiếp theo nên làm cái gì bây giờ? chút chủ trương cũng có.

      “Mẹ, Lãnh…”

      “Chú Lãnh”. Lâm Tử Hàn cắt ngang lời tại lúc con bé chưa mở miệng, con bé này hễ gặp người gọi ba ba, thói quen này thể sửa được.

      “Mẹ, chú Lãnh làm sao vậy? Chú Lãnh chảy máu”. Tiểu Thư Tuyết nghĩ mà sợ nhìn Lãnh Phong nằm giường .

      Lâm Tử Hàn lau mồ hôi mặt: “ được làm ồn chú Lãnh”. xong quay người ra phòng ngủ.

      Tiểu Thư Tuyết đợi sau khi Lâm Tử Hàn ra ngoài, leo lên người Lãnh Phong, bàn tay nhắn ấm áp xoa mồ hôi ẩm ướt trán , cúi xuống tai : “Chú Lãnh, chú có đau ? Chú phải ngoan, cháu giúp chú thổi thổi đau!” Giọng hồn nhiên mà ngây thơ.

      Lãnh Phong hơi mở mắt, liền đối diện với đôi mắt to chớp chớp, khuôn mặt nhắn trắng như sữa rất đáng .

      “Lâm Thư Tuyết!!” Lâm Tử Hàn sau khi gầm lên giận dữ, buông nước nóng cùng với hòm thuốc trong tay, xốc thân hình nho của Tiểu Thư Tuyết lên, vứt Tiểu Thư Tuyết ghế sofa giống như ném con mèo .

      “Mẹ… Tại con giúp chú Lãnh thổi thổi”. Tiểu Thư Tuyết ghé vào ghế sofa, tủi thân mà nhìn .

      “Con nằm ở đó được nhúc nhích!” Lâm Tử Hàn mắt trợn trắng, con bé làm sao lại đem những chiêu lừa của người lớn kia dùng đến người Lãnh Phong. Vết thương kia, thổi có thể tốt được cũng tìm toàn bộ thôn cùng thổi.

      cố chịu đựng, tôi giúp rửa sạch vết thương”. Lâm Tử Hàn thở sâu, hai tay run rẩy cởi quần áo của , lần đầu tiên giúp người đàn ông cởi quần áo, mặt của có chút hơi nóng lên, tay cũng run rẩy đến lợi hại.

      Lãnh Phong suy yếu chậm chạm liếc mắt nhìn , chế nhạo : “Ít ở chỗ này giả bộ ngây thơ, cũng phải chưa thấy qua thân thể đàn ông, mau giúp tôi lấy viên đạn ra”.

      “Ai giả bộ ngây thơ!” Lâm Tử Hàn bị kích thích như thế, tăng thêm lực tay, rất ôn nhu mà cởi áo ra.

      bị vết thương bỗng nhiên ra trước mắt dọa cho hoảng sợ, vết thương tuy rằng chảy máu nữa, lại phát tím phát sưng càng lợi hại. hít lấy hơi, cố nén thôi thúc muốn té xỉu, dùng khăn nóng rửa sạch bên ngoài vết thương.

      “Mẹ, con cũng phải nhìn”. Tiểu Thư Tuyết mới ra, Lâm Tử Hàn liền trừng mắt nhìn khẽ : “Trở về nằm!” Thân thể đàn ông có cái gì nhìn đẹp đẽ! Hơn nữa tanh mùi máu như thế!

      Tiểu Thư Tuyết oh tiếng, chỉ có thể tình nguyệnquay về sofa nằm úp sấp tại chỗ.

      Lâm Tử Hàn lấy ra con dao khử trùng, run rẩy bắt tay vào lấy thịt thối miệng vết thương, tiếp theo dùng cái nhíp lấy viên đạn bị bắn vào.

      Lãnh Phong kêu lên tiếng đau đớn, mồ hôi lạnh từng hạt rơi ra cổ màu đồng, Lâm Tử Hàn biết nhất định rất đau, thế nhưng cách này làm lần đầu, cũng phải bác sĩ chuyên nghiệp.

      Bởi vì sợ hãi, tay run rẩy càng thêm lợi hại.

      có thể đừng run lên nữa được ”. Giong cứng rắn mà suy yếu vang lên.

      Lâm Tử Hàn lúng túng, lần nữa thở sâu để dẹp sợ hãi dưới đáy lòng .

      Sau thời gian dài qua , viên đạn cuối cùng cũng được thuận lợi lấy ra, sau đó Lâm Tử Hàn thay băng bó vết thương, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.

      kinh hãi, liếc mắt nhìn Lãnh Phong, chân tay lập tức trở nên luống cuống.

      Tiểu Thư Tuyết trượt xuống từ ghế sofa , bước chuồn mất chạy tới cửa lớn.

      được mở cửa”. Lâm Tử Hàn hạ giọng , Tiểu Thư Tuyết ghé vào khe cửa nhìn ra ngoài sau đó trở về, báo cáo: “Mẹ, là ba ba Đỗ, ba ba Đỗ có rất nhiều đồ ăn”.

      “Cả ngày cũng chỉ biết ăn”. Lâm Tử Hàn tức giận , nhìn về phía Lãnh Phong nằm giường, phát mặt xuất vẻ mặt được tự nhiên, cũng quên, cùng với Đỗ Vân Phi trong lúc đó là quan hệ mèo và chuột.

      “Tôi mở cửa”. cười tà đứng dậy.

      Lãnh Phong kiềm chặt tay , biết là trêu cợt mình, nghiến răng nghiến lợi mà ra hai chữ: “ dám?!”

      Lâm Tử Hàn cười hắc hắc, khẩu thị tâm phi (miệng lời lòng nghĩ nẻo): “Lần này tạm tha cho thôi”.

      mới phải người có lương tâm như vậy đâu, Lãnh Phong là cứu mới bị thương, làm sao có thể khiến rơi vào trong tay cảnh sát? Chỉ là, rất ngạc nhiên, tại sao lại phải cứu ? Hơn nữa làm thế nào có chuyện khéo léo như vậy?

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 69: Bị thương

      Tiếng gõ cửa chuyển đến từ ngoài cửa, tiếng “bang bang” kéo Lâm Tử Hàn vào cõi thần tiên lại, trong lòng chỉ buồn bực ta làm sao còn chưa chứ?

      “Tử Hàn! biết em ở bên trong! Mở cửa nhanh ”. Ngoài cửa Đỗ Vân Phi giương giọng .

      Lâm Tử Hàn quýnh lên, với Tiểu Thư Tuyết: “Con mau cho ba ba Đỗ của con biết, mẹđã ngủ, nhưng được chú Lãnh ở nhà chúng ta nha”.

      “Vì sao?”

      “Mười vạn câu hỏi vì sao, sau này hỏi giáo viên ”.

      Lại là câu này, Tiểu Thư Tuyết bất mãn mà bĩu miệng nhắn.

      “Mau lên”. Lâm Tử Hàn hướng tới vẻ mặt suy nghĩ của con bé.

      Tiểu Thư Tuyết gật đầu, quay ra ngoài cửa hô: “Ba ba Đỗ, mẹ mẹđang ngủ”(=D)

      Lâm Tử Hàn thiếu chút nữa phun ngụm máu tươi ra ngoài, Tiểu Vương Bát Đản hôm nay đáng chết, thực là ngốc đến đáng . Ngoài cửa Đỗ Vân Phi cũng sửng sốt, khẽ cười tiếng : “Tử Hàn, là như vậy sao?”

      có cách nào, Lâm Tử Hàn thể làm gì khác hơn là tự mình ứng phó rồi, giọng ràng: “Vân Phi, trễ thế này có chuyện gì hôm khác sau, em thực đãđi ngủ”.

      Đỗ Vân Phi cho rằng đây chỉ là mượn cớ trốn tránh mình, cười khổ tiếng : “Thực ra cũng có chuyện gì, chỉ là qua xem em đãăn cơm chưa thôi”.

      Lâm Tử Hàn vội : “Em đãăn cơm ở bên ngoài rồi”.

      “Vậy được rồi, em tiếp tục ngủ, hôm khác lại tới tìm em”. Đỗ Vân Phi bất đắc dĩ , chần chờđi ra sân.

      Nghe tiếng bước chân xấu hổđi xa, Lâm Tử Hàn cuối cùng thở phào nhõm, buông mắt xuống lại thấy hai tròng mắt trêu tức của Lãnh Phong nhìn chằm chằm mình.

      “Có cái gì buồn cười, còn mau nhắm mắt nghỉ ngơi chút, đừng chết ở chỗ này của tôi!” Lâm Tử Hàn quẫn bách trừng mắt liếc cái, khom lưng bắt đầu thu thập những thứ hỗn loạn.

      Lãnh Phong thực mệt mỏi, có sức lực, ý thức thanh tỉnh cùng mơ hồ toát ra, cuối cùng cũng chống lại được thúc dục của sựđau đớn, nặng nề mà ngủ.

      ngủ rất an tâm, ngủ rất bình thản, hiểu lại có thể tín nhiệm được người phụ nữđần độn này! Tín nhiệm màđem sinh tử tồn vong của mình giao cho .

      Tuy rằng cũng nghi ngờ là Lâm ca phái tới lừa gạt tròng mắt của mật thám, cũng nghi ngờ là người nằm vùng do cảnh sát phái tới, nhưng vẫn là bằng lòng xuất thủ cứu giúp , yên tâm ở tại chỗ này.

      Lâm Tử Hàn sau khi dọn dẹp sạch hết mọi thứ mới tiến vào phòng ngủ, Tiểu Thư Tuyết thực sựđã tìm chỗ trống giường mình ngủ.

      than tiếng, giúp hai người giường lớn kéo chăn lên, thuận tiện nấu bát mìăn xong ngủtrên ghế sofa.

      Ngày này cũng xác thực từng muôn màu muôn vẻ, cũng mệt mỏi phục dịch đến hết lực cạn khí còn nghĩ đến cái khác nữa.

      <><><><><><>

      Tia nắng vừa mới tới, Lãnh Phong liền bị thứ mềm mại mặt liên tục nhúc nhích quấy nhiễu cho tỉnh lại, mở mắt, liền thấy khuôn mặt phóng đại vô cùng đáng gần trong gang tấc.

      “Chú Lãnh, chú tỉnh rồi? Có thể chơi với cháu ?” Tiểu Thư Tuyết cười tủm tỉm nhìn , tuy rằng Lâm Tử Hàn lúc nghìn dặn vạn bảo con bé thểđánh thức người ta, nhưng mà nó quá buồn chán! Cho nên…

      Lãnh Phong mỉm cười vớicô bé, thân thể giật giật, vết thương chỗ vai vẫn đau đến lợi hạinhư cũ.

      “Chú Lãnh, chú còn đau ? Chú đói chưa?” Tiểu Thư Tuyết đợi trả lời, trượt xuốngtừ người , dọn bàn ghế chạy tới phòng bếp bưng tới bát cháo trắng biết nấu từ lúc nào.

      Lãnh Phong khẽ cau mày, nhìn chằm chằm bát cháo trắng Tiểu Thư Tuyết mang tới, sắc đen trong đầu truyền tới mắt. Bàn tay nhắn mềm mại xương kia, dường như khắc nữa làm rơi bát lớn trong tay.

      muốn đưa tay đón bát cháo của con bé, thân thể thểđộng đậy chút nào, chỉ có thể thất bại đưa tay buông xuống giường. Tiểu Thư Tuyết đem bát đặt ở bàn bên giường, dùng cái muôi bón chút cháo đến cạnh miệng , giống như mẹ lừa trẻ con mở miệng “A” tiếng.

      Lãnh Phong dở khóc dở cười há miệng, tiếp nhận cháo trắngnóđưa tớinày, tối hôm qua chưa ăn, sớm đói đến bụng đói kêu vang rồi.

      Chỉ là, cháo này sao lại lạnh thế? Nhưng lại có chút mùi vị khác thường. Nghĩ Lâm Tử Hàn người phụ nữ kia lúc đầu nhất định phải bình thường, đồ vật bình thường cũng thấy kì quái.

      Vừa nuốt cháo trong miệng vừa đánh giá gian nhàđơn sơ này, tối hôm qua có nhìn kỹ, ngày hôm nay chợt nhìn xuống. Tò mòđây có phải chỗ người ở sao? Gian nhà tuy rằng tính quá , chỉ cóđiều nhìn thế nào cũng giống như phòng của qua sáu mươi năm? Nội thất cũ kĩđơn giản, còn có cả sàn nhà, thấy thế nào cũng giống như là khu của dân chạy nạn!

      “Chú Lãnh, ăn ngon ?” Tiểu Thư Tuyết cười hì hì hỏi.

      thểăn! Lạnh , ngay cả chút rau cho vào cháo cũng có!

      “Ăn ngon, cảm ơn cháu, bạn ”. Lãnh Phong cười khổ ra, nghi ngờ tại sao nhìn thấy bóng dáng của người phụ nữ ngu ngốc kia!

      “Mẹ cháu đâu?” mỉm cười mà nhìn Tiểu Thư Tuyết hỏi.

      Tiểu Thư Tuyết chút suy nghĩ nào : “Mẹđi tặng hoa cho người của chú xinh đẹp”.

      Chú xinh đẹp! Lãnh Phong được tự nhiên ho tiếng, xưng hô thế này thực khiến cảm thấy bất nhã. khó xử, cửa lớn truyền đến tiếng mở khóa, ngay sau đó là bóng dáng của Lâm Tử Hàn xuất ở trước mặt hai người.

      Lâm Tử Hàn nhìn hai người giường, lại nhìn sang bát cháo trong tay Tiểu Thư Tuyết, kinh hãi kêu tiếng rồi vọt lại đó, hổn hển : “Con cho chú Lãnh ăn cái gì?”

      “Ăn cháo”. Tiểu Thư Tuyết giơ tay chỉ bát cháo, tựa như báu vật đưa tới trước mặt .

      Lâm Tử Hàn thiếu chút nữa hôn mê mặt đất, vội la lên: “Cháo này là từ buổi tối ngày hôm trước! sớm ôi!”(Thôi rồi còn đâu!!! Ta lau màn hình đầy nước đây =D)

      Chỉ nghe “Phác” tiếng, cháo còn lại trong miệng Lãnh Phong trong nháy mắt phun ra tất cả. Hôm trước??? Ôi??! Mặt của , giờđây bị tầng xanh đen vây kín.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 70: Bị thương 2

      Ánh mắt phẫn hận gắt gao mà nhìn chằm chằm Lâm Tử Hàn, trách được cảm thấy mùi vị kia là lạ! Té ra… =D


      “Chú Lãnh ăn ngon”. Tiểu Thư Tuyết vô tội mà chớp hai mắt, nhìn Lâm Tử Hàn.

      Lâm Tử Hàn nhìn Lãnh Phong, lại có chút đồng tình, lại có chút nhịn được mà cười rộ lên, mở miệng lắp: “Xin lỗi, chuyện này liên quan đến tôi”.

      liên quan đến ? Cháo buổi tối ngày hôm qua còn giữ làm cái gì?” Lãnh Phong chán nản, nhìn chằm chằm , ánh mắt của tất cả đều là lửa giận.

      “Tối hôm qua vội đêm chưa kịp thu thập, sáng sớm ngày hôm nay lại ra khỏi cửa, tôi nghĩ tới Tiểu Thư Tuyết …” Tiếp đó cũng gì nữa, bởi vì sắc mặt của trông rất dọa người!

      Lãnh Phong liếc mắt nhìn Tiểu Thư Tuyết, biểu tình mặt thoáng hòa hoãn chút, tuy rằng nhớ tới bản thân vừa ăn phân nửa bát cháo thiu cảm thấy buồn nôn, nhưng mà thấy Tiểu Thư Tuyết đáng , tức giận của tự giác mà tiêu.

      Lâm Tử Hàn thấy sắc mặt tốt ít, cầm túi hàng mua qua bên cạnh : “Tôi vừa mới tới bệnh viện mua chút thuốc ngoại thương, trước giúp đổi thuốc được ”.

      xong bắt đầu rửa sạch vết thương cho , thoa thuốc sau đó thay băng mới, bận xong mới chuẩn bị nấu ăn cho .

      Tiểu Thư Tuyết đợi được lúc Lâm Tử Hàn rảnh rồi vội hỏi: “Mẹ, chocolate của con đâu?”

      “Đứa bướng bỉnh, mẹ cũng mệt chết, còn muốn mẹ mua thứ đắt gì đó sao”. Lâm Tử Hàn giận dữ vỗ vỗ đầu của nó, lấy từ trong túi cái hộp màu vàng đưa vào tay nó.

      “Mẹ, sau này con kiếm nhiều nhiều tiền cho mẹ”. Tiểu Thư Tuyết lấy được chocolate, rất xun xoe mà .

      “Chờ con kiếm nhiều nhiều tiền, mẹ già phải bò mặt đất rồi”. Lâm Tử Hàn tức giận , ra khỏi phòng ngủ nấu bữa sáng.

      Chỉ chốc lát sau, liền bưng cháo thịt nóng hổi tới.

      Lãnh Phong nhìn chằm chằm bát trong tay , mặt xuất chút sợ hãi khiến cho Lâm Tử Hàn dở khóc dở cười, ha ha cười : “Yên tâm , tôi phải Lâm Thư Tuyết”.

      Lãnh Phong do dự chút, mới há miệng tiếp nhận cháo đưa tới, nhìn chằm chằm khuôn mặt trẻ tuổi xinh đẹp trước mặt kia, nhất thời đem hình tượng của đánh đồng với lão xử nữ nhã nhặn.

      Lâm Tử Hàn bị nhìn chăm chú có chút được tự nhiên, cúi thấp đầu tiếp tục đưa tới từng muỗng từng muỗng cháo thịt tới bên miệng . lúc sau, cuối cùng cố lấy dũng khí : “Ngày hôm qua tại sao lại phải cứu tôi?”

      Lãnh Phong tránh tầm mắt kia, hời hợt : “Vừa vặn ngang qua, quá kích động, tại hối hận muốn chết”. cũng thể là bởi vì định vị vệ tinh biết đối phương theo dõi mới chạy cứu .

      “Cảm ơn ”. Lâm Tử Hàn nhìn chăm chú, dốc hết lòng cảm kích , bởi vì , mới có thể bị thương thành như vậy. Trong lòng của rất là băn khoăn.

      Lãnh Phong liếc mắt nhìn , giọng thản nhiên: “Tôi là vô tình phải cứu , cần cảm ơn tôi”.

      “Mặc kệ là cố ý hay vô tình, tôi đều cảm ơn ”.

      Lãnh Phong hề mở miệng, hai người rơi vào trận trầm mặc, vì cho bầu khí quá mức xấu hổ, Lâm Tử Hàn dùng giọng cực độ oan khuất oán hận : “Nhưng mà tôi cũng là bởi vì mà xin nghỉ ngày, còn bị trừ tiền lương đó”. Tuy rằng phải rất nhiều, nhưng vẫn là rất đáng tiếc.

      lần nữa Lãnh Phong nhìn về phía , mỉa mai ra: “ có đúng là muốn tôi bồi thường hay ”.

      ngày tiền lương?? Với mấy nghìn lần cũng có vấn đề gì, tiền đối với , thể so sánh với đất vàng đáng giá!

      “Xem giọng điệu của , bồi thường cũng là bình thường thôi”. Lâm Tử Hàn quyết định mặt dày mày dạn tới cùng, vừa nãy còn bộ dạng cảm động người ta đến rơi nước mắt, lúc này lại bắt đầu tính toán chi ly.

      Lãnh Phong cảm thấy mình thể lại cùng chuyện tào lao tiếp nữa, bằng bị khinh bỉ chỉ là bản thân mình.

      “Mẹ, con muốn ra ngoài chơi”. Tiểu Thư Tuyết thúc đầu gối Lâm Tử Hàn .

      Lâm Tử Hàn thương mà nhìn con bé : “ thôi, tìm Tiểu Oánh tỷ tỷ chơi ”.

      “Được”. Tiểu Thư Tuyết cười vui vẻ, quay người bước nhanh chạy qua cửa, Lâm Tử Hàn nhìn phía sau con bé to: “ được đến sông nghịch nước biết ?”

      biết, mẹ”. Giọng Tiểu Thư Tuyết biến mất tại cửa.

      <><><><><><>

      Trong phòng làm việc, Lâm Tử Hàn len lén xem lướt qua về chi tiết giải thi đấu đàn piano, thỉnh thoảng ghi lại tin tức quan trọng lên sổ.

      Ở trong phòng làm việc, dù cho làm việc riêng, Từ Nhạc Phong cho tới bây giờ cũng nửa câu, đương nhiên, chỉ cần đừng quá là tốt rồi.

      “Tử Hàn, đưa đoạn phim quảng cáo tới Dĩ Tinh chưa?” Từ Nhạc Phong vừa thu xếp loại băng trong tay vừa hỏi.

      Lâm Tử Hàn đóng trang web, : “Sáng sớm gọi nhân viên chạy việc bên ngoài đưa đến rồi”.

      “Tốt”. Lời của vừa dứt, cửa phòng làm việc bị người khác đột nhiên đẩy ra, trong lòng Lâm Tử Hàn kinh ngạc dồn sức ngồi thẳng người, nhìn vào Duẫn Ngọc Hân trước cửa.

      Từ Nhạc Phong nghe thấy tiếng động, cùng lúc nhìn về phía cửa, nhìn người vừa mới tới sau đó cười tươi : “Tiểu thư thân mến của tôi, lại qua đây đẩy hỏng cánh cửa sao?”

      Cái miệng nhắn của Duẫn Ngọc Hân theo thói quen nhếch lên, tới bên người Từ Nhạc Phong nhu mì : “Ký Phàm lúc này lại công tác sao? ba ngày thế nào vẫn chưa trở lại?”

      Từ Nhạc Phong bật cười mà nhìn chằm chằm : “Bảo bối, em quá coi trọng rồi? Em cho rằng Ký Phàm hành tung của mình cho biết sao?”

      cùng ấy phải giao tình rất tốt sao?” Duẫn Ngọc Hân cũng tin lời của , hỏi mọi người khắp công ty, cư nhiên ai biết đến, mỗi lần đều là như thế này, lặng lẽ , lặng lẽ đến. rất nhanh bị dằn vặt điên rồi!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :