1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài - Thiên Cầm (284 Chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 55: Giúp đỡ 3

      “Ba ba Tiêu!” Tiểu Thư Tuyết hoan hô tiếng, chân đạp đạp theo từ trong lòng Lâm Tử Hàn trượt xuống, vui vẻ chui vào ghế sau ngồi.

      “Này!” Lâm Tử Hàn muốn tóm lấy con bé cũng còn kịp rồi, chỉ có thể bất đắc dĩ theo sau bé cùng lên xe. Liếc mắt nhìn chỗ ngồi của Tiêu Ký Phàm, bối rối : “Ngày hôm nay thực cảm ơn ”.

      Tay bé của Tiểu Thư Tuyết với lên cánh tay của Tiêu Ký Phàm, lắc lắc : “Ba ba Tiêu mau lái xe ! Mau lên!”

      được vô lễ! Mau gọi chú Tiêu”. Lâm Tử Hàn tay ôm con ngồi đùi, quở trách.

      Tiểu Thư Tuyết có lí do gì mà bị đẩy ra, khuôn mặt trong nháy mắt sụp xuống, Oh tiếng sau đó thêm câu nào.

      Tiêu Ký Phàm cưng chiều mà cuốn sợi tóc mềm mại của bé, khởi động xe.

      “Phiền tiễn tôi đến đầu thôn Ninh Thủy”. Lâm Tử Hàn , thẹn thùng cười: “Xấu hổ quá, hơi xa chút”.

      “Vì sao lại ở chỗ xa như vậy?” Tiêu Ký Phàm liếc nhìn qua tùy ý hỏi.

      “Ở đây ba năm, cũng quen, thực ra điều quan trọng nhất là cần trả tiền thuê nhà, hơn nữa sáng sớm còn có thể ngồi nhờ xe, cho nên xa chút cũng có liên quan”.

      “Mẹ, xe của dì Văn Khiết đẹp như xe của ba ba Tiêu”. Tiểu Thư Tuyết ngửa khuôn mặt nhắn lên .

      Lâm Tử Hàn chán nản, nâng tay lên, Tiểu Thư Tuyết liền chui vào trong lòng , nghĩ mà sợ liền mở miệng: “Mẹ, mẹ nên đánh con”.

      “Mẹ thấy con chính là cố ý đòi đánh”. Lâm Tử Hàn trừng mắt với con bé, con bé rốt cuộc có nghe lời răn dạy hay , chưa đến hai phút, cư nhiên lại gọi ba ba Tiêu.

      Bên trong xe bắt đầu rơi vào im lặng, Tiểu Thư Tuyết muốn ai dạy bảo, nên ngoan ngoãn ghé vào bên cửa sổ nhìn cảnh đêm. Sau hồi im lặng, Lâm Tử Hàn mới chuyển hướng Tiêu Ký Phàm, lo lắng : “Tổng tài, về trễ như vậy giám đốc Duẫn liệu có vui hay ?”

      Khóe môi Tiêu Ký Phàm khẽ nhếch, tỏ ý kiến mà cười nhạt: “ ấy vui rồi”.

      “Kia…” Vậy mà còn dám đưa về nhà?

      chỉ nên lo chăm sóc bản thân cho tốt là được”. Tiêu Ký Phàm liếc mắt nhìn .

      Cuối cùng cũng tới thôn Ninh Thủy, Lâm Tử Hàn giống như thường ngày người khác đưa về nhà xuống xe ở đầu thôn. Thời điểm xe dừng lại, Tiểu Thư Tuyết an tĩnh hơn hai mươi phút bắt đầu làm ầm ĩ, sau khi gọi lớn tiếng ba ba Đỗ, liền nhanh như chớp mà lẻn đến trước mặt Đỗ Vân Phi.

      Đỗ Vân Phi cúi người ôm lấy thân thể nho của bé, liếc mắt nhìn Tiêu Ký Phàm trong Mercedes, có chút bất mãn mà nhìn chằm chằm Lâm Tử Hàn.

      Lâm Tử Hàn kinh ngạc mà dương miệng : “ trễ thế này, tại sao lại ở đây?”

      Đỗ Vân Phi hếch cằm chỉ chiếc xe chạy rất nhanh kia : “ ta là ai?”

      ta… là ông chủ của công ty em, bởi vì thấy em bắt được xe, mới có lòng tốt đưa em về”. Lâm Tử Hàn giống trẻ con làm sai chuyện, bắt đầu giải thích chữ cũng dám sai, luôn luôn đặc biệt sợ cơn tức của Đỗ Vân Phi.

      “Tử Hàn, gần đây duyên với phái khác của em cũng tồi đâu”. Giọng Đỗ Vân Phi chua xót mà mỉa mai, kéo chiếc áo tây trang người Tiểu Thư Tuyết ra vứt lên người Lâm Tử Hàn, cởi áo khoác người mình khoác thay vào cho bé.

      Lâm Tử Hàn nhanh tay lẹ mắt đón được chiếc áo tây trang vứt tới, lần nữa nhắc lại: “ ta là tổng tài của công ty em, có hôn thê, phải là như nghĩ đâu”.

      “Tổng tài? thế giới này thế nào cũng có tổng tài có tâm địa đen tối, coi như là công ty ngày mai phải đóng cửa, cũng đến mức để công nhân tăng ca đến mười hai giờ đâu”.

      Chương 56: Lời khuyên

      “Đúng vậy, chính em phải tăng ca”.

      “Tử Hàn, em có biết rất lo lắng cho em hay ? Điện thoại cũng thông, em có biết ngu ngốc mà đứng ở chỗ này đợi em hai giờ hay ”.

      “Em biết”. Lâm Tử Hàn áy náy : “Điện thoại di động của em để im lặng, thực xin lỗi”.

      Đỗ Vân Phi bất đắc dĩ mà thở dài, biểu tình mặt bớt căng thẳng chút, hỏi: “Em ăn cơm chưa?” đợi Lâm Tử Hàn dối ăn rồi, lần nữa lại : “Em cần phải , khẳng định chưa ăn, lên xe thôi”.

      đâu?”

      “Đương nhiên là ăn cơm”.

      “Nhưng mà trễ như vậy, còn có cơm để ăn sao?”

      đưa em đến chỗ để ăn”. Đỗ Vân Phi mở cửa xe, đem đẩy vào ngồi ghế , bản thân ở ngồi phía bên kia .

      Đỗ Vân Phi đưa đến nhà hàng 24 giờ dừng lại, bởi vì là nửa đêm, ăn cái gì đó cũng có nhiều người.

      Sau khi ăn lót dạ bữa cơm, Đỗ Vân Phi nhìn chằm chằm Lâm Tử Hàn, : “Gần đây vì sao lại luôn luôn lẩn tránh ?”

      Lâm Tử Hàn sửng sốt, biết trốn tránh ? Cũng phải là trốn tránh nhiệt tình của , trốn tránh sợ ép hỏi chuyện của cùng Lãnh Phong, bởi vì căn bản đơn giản là người xa lạ với ta , hơn nữa cùng lâu chưa thấy qua, có lẽ sau này cũng có cơ hội gặp lại nữa.

      “Em có”. Lâm Tử Hàn giả ngu .

      “Nếu có, hỏi lại em lần, em cùng Lãnh Phong rốt cuộc là quan hệ như thế nào”. Quả nhiên, lại là vấn đề này.

      Lâm Tử Hàn thầm kêu lên tiếng dưới đáy lòng, lắc đầu : “Quan hệ gì cũng có”.

      “Em dối”.

      có, nếu có chữ lừa , trời nổi sấm sét!” Lâm Tử Hàn lớn tiếng .

      Đỗ Vân Phi nghi ngờ đánh giá : “ ta có là bạn trai trước đây của em?”

      “Đúng vây…, nhưng thời gian rất ngắn, bởi vì ta rất lăng nhăng”. Xin lỗi, Lãnh đại hiệp, thầm trong lòng.

      “Tốt lắm, em cho biết tên của ta là gì? Em là bạn của ta, thậm chí ngay cả tên của ta cũng biết sao?”

      “A? Lãnh Phong phải tên của ta sao?” Lâm Tử Hàn kinh ngạc .

      Đỗ Vân Phi thấy nghi hoặc, : “Lãnh Phong người này xuất quỷ nhập thần, tư liệu cá nhân trống rỗng, căn bản là có ai biết thân phận chân của ta”.

      “Vậy sao?” Lâm Tử Hàn tại rất kinh ngạc, mặt lộ ra biểu sùng bái.

      Đỗ Vân Phi nhìn vẻ mặt sùng bái của , trong lòng đặc biệt cảm thấy chán ghét, trêu đùa: “Em phải là bị người ta đùa bỡn, ngay cả tên họ ta là gì cũng biết sao?”

      “Này, đừng khó nghe như vậy có được hay , làm sao biết phải là em bỏ ta”.

      Đỗ Vân Phi đột nhiên nghĩ quanh co, nghiêng đầu đánh giá Tiểu Thư Tuyết bên chơi vui vẻ, vội la lên: “Tiểu Thư Tuyết phải là…”

      “Đương nhiên phải!” Lâm Tử Hàn ngắt lời , : “Em rồi, em kết hôn”. Mặc dù mới có ngày, đó cũng coi như là có ? Hơn nữa, tại thủ tục ly hôn còn chưa làm, vẫn kéo dài ở đó.

      Đỗ Vân Phi thoáng vui vẻ trong lòng, nghiêm túc : “Lãnh Phong là nhân vật rất nguy hiểm, sau này em cố gắng tránh xa ta chút biết ?”

      ta phạm tội gì?” Lâm Tử Hàn hiếu kỳ hỏi.

      “Cảnh sát nghi ngờ ta có liên quan đến vụ án Viên Kim cương hình quả lê”.

      “Lại là kim cương”. Lâm Tử Hàn than tiếng, những phần tử hắc đạo này, suốt ngày chỉ tranh chấp mấy thứ mà chung quy chỉ có chết tôi sống, rốt cuộc có đáng giá hay đây!

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 57: Lời khuyên 2

      “Lại tổ chức hắc đạo khổng lồ, và cuối cùng ngày cũng rơi vào lưới pháp luật thôi, ta cũng ngoại lệ”. Đỗ Vân Phi tự tin mà , bàn tay lớn chạm vào tay bé của , dặn dò: “Cho nên, em nghìn vạn lần đừng theo chân bọn họ tạo quan hệ”.

      “Kim cương tại ở nơi nào?”

      Đỗ Vân Phi lắc đầu: “ có ai biết”.

      “Chẳng qua là viên kim cương, tại sao lại gây phong ba lớn như vậy chứ?”

      “Điều này cũng chính là chỗ mà tò mò nhất, từ hơn mười năm trước, viên kim cương này được gọi là Ngôi sao thiên thần từng được mua bán lại tại chợ đêm. Sau đó mất tích, cho đến gần đây lại bắt đầu xuất ”.

      Lâm Tử Hàn rũ mắt xuống, rơi vào trầm tư, nhớ tới Lâm ca tàn bạo kia, ông ta lúc đó chẳng phải vì viên kim cương mà xuất sao?

      Khi nâng mắt lên, phát Đỗ Vân Phi cũng chớp mắt mà nhìn mình chằm chằm, đôi mắt sâu có nồng đậm lửa tình. Mặt của bắt đầu hơi nóng lên vội gục đầu xuống lảng tránh ánh mắt thâm tình của .

      “Tử Hàn, làm có được hay ? Đừng để cho lại lo lắng cho em nữa có được hay ?” Đỗ Vân Phi yếu ớt mà mở miệng, là chịu đủ rồi cả ngày phải chờ đợi lo lắng.

      Lâm Tử Hàn bị dọa cho sợ hãi, kinh ngạc mà nhìn , cười lớn : “Vân Phi, gì đấy? Em làm làm sao nuôi dưỡng được Thư Tuyết? Làm sao nuôi mình?”

      “Lẽ nào em sợ bị khổ sao?” Đỗ Vân Phi giải thích được hỏi, vì sao nhiều năm qua đều cự tuyệt bản thân mình như cách xa ngàn dặm.

      phải”. Lâm Tử Hàn cuống quít xua tay: “Em chỉ là muốn tái giá lần nữa, em chỉ muốn nuôi Tiểu Thư Tuyết lớn tốt, cái khác đều suy nghĩ”.

      “Em còn trẻ như vậy, em định sẵn sàng như thế qua cả đời sao?”

      Lâm Tử Hàn gật đầu: “Vân Phi, cảm ơn quan tâm của , thực cần lo lắng cho em, em vẫn phải đều rất tốt sao?”

      Đỗ Vân Phi cười khổ, lo lắng cho , ngừng lo lắng cho an toàn của , cũng lo lắng những người đàn ông thỉnh thoảng xuất bên người ! sợ rơi vào tình với người đàn ông khác!

      <><><><><>

      Sáng hôm sau, khi Lâm Tử Hàn đưa hoa hồng đến phòng làm việc của Duẫn Ngọc Hân, dè dặt mở miệng : “Giám đốc Duẫn, hoa cắm này phải làm sao?”

      “Điều này còn hỏi sao? Đem hoa ngày hôm qua vứt !” Duẫn Ngọc Hân liếc mắt nhìn .

      Lâm Tử Hàn nhanh tay mà thay những bông hoa hồng tươi sáng kia, trong lòng chỉ cảm thấy đáng tiếc, ràng là còn rất mới lại phải ném .

      Nghĩ đến dù sao Tiêu Ký Phàm cũng có nhiều tiền, ta ném cũng là quá nhân từ.

      Khi ôm bó hoa chuẩn bị rời , lần nữa Duẫn Ngọc Hân mở miệng, giọng vẫn lạnh lùng như cũ: “Bản kế hoạch ngày hôm qua có làm tốt ?”

      “Làm.. được rồi, tôi gửi đến hòm thư tại công ty của ”. Lâm Tử Hàn xong có chút chần chờ, bởi vì cũng biết người bình thường đều có khả năng trong đêm hoàn thành công việc này.

      Quả nhiên, Duẫn Ngọc Hân ngạc nhiên, nghi hoặc mà mở hòm thư, bản kế hoạch bên trong đúng là giống bản kế hoạch của ta giống nhau như đúc.

      Chương 58: Thăm dò

      ta nâng mắt lên trừng mắt với , nghiến răng nghiến lợi mà mở miệng: “Ai đưa cho ?” Phần bản kế hoạch này ngoại trừ Tiêu Ký Phàm có, cũng đưa cho người thứ hai, hơn nữa Tiêu Ký Phàm tối hôm qua tăng ca đến khuya.

      Lâm Tử Hàn sợ hãi, nếu như cho ta là Tiêu tổng đưa, ta nhất định phải phát điên lên! Như thế, giả vờ tùy ý mà mở miệng : “Là đạo diễn Từ đưa cho tôi”.

      ấy làm sao có thể có bản kế hoạch này? Tôi đưa cho ấy!”

      “Tôi cũng ràng lắm”.

      Duẫn Ngọc Hân nghi ngờ mà đánh giá , lúc lâu sau mới tình nguyện lạnh lùng : “ ra ngoài !”

      Lâm Tử Hàn sau khi nhận được “lệnh đặc xá” bước nhanh tới phòng làm việc của mình, nghĩ quay về phòng làm việc sớm thông qua ý này với Từ Nhạc Phong mới được, sau này đỡ bị lộ ra.

      Từ Nhạc Phong nhìn thấy tiến đến, chỉ vào hai biển quảng cáo mặt đất : “Tử Hàn, giúp đem hai hộp CD hướng dẫn này đến phòng làm việc của tổng tài ”.

      “Nhiều như vậy?” Lâm Tử Hàn ngạc nhiên đánh giá hai cái hộp lớn mặt đất.

      “Em chọn hộp thôi, hộp lớn để ”. Từ Nhạc Phong xong dọn phần lồi ra của chiếc hộp, trước. Lâm Tử Hàn quýnh lên, ôm hộp đuổi theo.

      “Đạo diễn Từ…” chần chờ mở miệng, bộ dạng do dự muốn lại thôi.

      Từ Nhạc Phong quay đầu lại liếc mắt nhìn , mỉm cười trêu chọc: “Thế nào? Muốn biểu lộ gì với ?”

      Ai muốn biểu lộ với chứ! Lâm Tử Hàn mắng trong lòng, nhưng miệng lại cuống quít : “Em nghĩ muốn nhờ giúp cho em việc”.

      “Em ”.

      “Nếu như giám đốc Duẫn hỏi về bản kế hoạch với công ty Dĩ Tinh, có thể cho em mượn tài liệu máy tính được ”. Lâm Tử Hàn đuổi theo đến bên cạnh , cầu xin.

      Từ Nhạc Phong hiểu mà nhìn , : “Vì sao? ràng là Ký Phàm đưa cho em”.

      “Em muốn làm cho giám đốc Duẫn hiểu lầm thôi, ấy tại có thành kiến rất lớn với em, nếu như biết là tổng tài đưa cho em khẳng định là tức giận đến ngất xỉu ”. Lâm Tử Hàn ai thán thở dài.

      Từ Nhạc Phong nhìn chằm chằm, sau đó mỉm cười, : “Ký Phàm đối với em rất tốt”.

      ta chỉ là muốn lãng phí tiền điện thôi”. Hôm qua ta như thế, nhưng nhớ tới ta đưa về nhà, trong lòng của vẫn còn rất cảm kích. (em cũng muốn có người sợ lãng phí tiền điện như Tiêu ca đó tỷ *chẹp chẹp*)

      Lãng phí điện? Từ Nhạc Phong lắc đầu rồi bật cười, theo quan điểm của , việc này hình như đơn giản như vậy đâu?

      “Yên tâm, giúp em”

      “Cảm ơn ”. Lâm Tử Hàn vui mừng cảm ơn, cuối cùng cũng yên tâm.

      Duẫn Ngọc Hân vừa vặn bên trong phòng của tổng tài, Lâm Tử Hàn kêu rên lên tiếng dưới đáy lòng, nghĩ mình tại sao ở đâu cũng đều có thể gặp ta đây.

      buông chiếc hộp xuống, : “Tiêu tổng, giám đốc Duẫn, tôi về trước làm việc”. xong nhanh chóng chạy chậm mà chuồn .

      “Tử Hàn…!” Từ Nhạc Phong vừa mới gọi khỏi miệng, thấy bóng dáng của . Cười khổ mắng: “Tiểu thỏ tử này, chạy trốn là mau”.

      “Nhạc Phong, từ khi nào mà săn sóc cấp dưới như vậy?” Duẫn Ngọc Hân đứng bên người Tiêu Ký Phàm mỉa mai .

      hình như luôn luôn đối xử tốt với cấp dưới đó thôi?” Từ Nhạc Phong vô tội mà buông tay.

      Duẫn Ngọc Hân cười nhạt, lập tức giả bộ dạng tùy ý hỏi: “Đúng vậy, ngày hôm qua Lâm Tử Hàn làm hỏng tài liệu trong bản kế hoạch, ta ngày hôm nay lại đưa cho ta phần bản gốc, em nhớ bản kế hoạch của em có đưa cho nha”.

      Từ Nhạc Phong sửng sốt, nghĩ tới ta hỏi nhanh như vậy, nhanh chóng mà liếc mắt qua người đồng dạng nhìn mình – Tiêu Ký Phàm, ha hả cười : “Ngày hôm qua khi Lâm Tử Hàn photo cho bản, muốn đưa tài liệu cho khách hàng, tìm Tiêu Ký Phàm lấy”.

      Tiêu Ký Phàm hình như cũng nguyện chạm vào loại rắc rối này, nghe ta như thế sau đó thở hắt ra, xem ra Lâm Tử Hàn kia vẫn còn có lương tâm.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 59: Trả lại

      Duẫn Ngọc Hân lại lại liếc nhìn hai người đàn ông trước mặt, nửa ngờ nửa tin mà gật đầu: “Hóa ra là như vậy, em mà”.

      Từ Nhạc Phong thấy ta mang bộ dáng hoàn toàn tin tưởng, vội sang chuyện khác, đem chiếc CD trong hộp đặt bàn làm việc của Tiêu Ký Phàm, lại gần : “Phim quảng cáo của năm ngoái cậu muốn xem đều ở chỗ này, mời xem qua”.

      “Mình muốn cậu tìm vài cái, cậu làm sao lại đem toàn bộ đưa đến?” Tiêu Ký Phàm trừng mắt nhìn chiếc hộp đầy cuộn phim, liếc mắt nhìn ta bất mãn .

      “Cậu muốn xem người nào tùy tiện chọn chứ”.

      Tiêu Ký Phàm lật xem những đoạn phim trong hộp, thản nhiên : “Quảng cáo của Dĩ Tinh chuẩn bị lúc nào quay?”

      “Cuối tuần chứ sao”. Từ Nhạc Phong suy nghĩ chút, chuyển hướng Duẫn Ngọc Hân : “Vị mỹ nữ kia của em biết có thể rút thời gian ra hay ?”

      ấy lúc nào cũng có thể”. Duẫn Ngọc Hân tràn đầy tự tin .

      Tiêu Ký Phàm liếc mắt nhìn , : “Tốt nhất đừng tại thời khắc mấu chốt đánh rơi vòng trang sức”.

      “Đúng vậy nha, em phải thông cáo cùng Đỗ tốt, đến lúc đó các minh tinh diễn trong bối cảnh đó, ấy phải diễn viên chính” Từ Nhạc Phong dặn dò.

      Duẫn Ngọc Hân hài lòng mà nhếch miệng nhắn lên, bất mãn : “Các thể tín nhiệm em chút sao? Năng lực làm việc của em cũng kém như vậy đâu”.

      Hai người đàn ông nhìn nhau, tỏ ý kiến, năng lực làm việc của ấy? Toàn bộ công ty dưới dường như người nào dám tán thành nữa.

      Đại tiểu thư Duẫn gia, căn bản là phải người có thể làm việc tại thương nghiệp.



      <><><><><><>



      Cho đến thời gian tan ca, Lâm Tử Hàn mới ôm túi giấy vào phòng của tổng tài lần nữa, ghé vào cạnh cửa nhìn vòng bên trong, xác định Duẫn Ngọc Hân lúc này có trong phòng mới vào.

      “Sau này tôi chớ lén lút ở trước mặt”. Tiêu Ký Phàm hài lòng mà quét mắt qua liếc nhìn .

      Lâm Tử Hàn chậm rãi mà Oh tiếng, nhìn mặt có bất luận biểu tình gì, vội đem túi giấy cầm trong tay đưa tới, : “Đây là áo khoác tây trang của , tôi giặt qua nước nóng, giặt sạch vài lần đó”.

      “Để ở nơi đó thôi”. Tiêu Ký Phàm nhìn , dùng cằm chỉ chỉ sọt rác bên cạnh bàn làm việc”.

      “Để… nơi đó?” Lâm Tử Hàn chỉ vào sọt rác, ngạc nhiên mà theo dõi lắp bắp .

      “Đúng vậy”.

      “Vì sao?”

      Tiêu Ký Phàm ngẩng đầu liếc nhìn , thản nhiên mà mở miệng: “Lẽ nào biết âu phục thể dùng nước để giặt sao? Giặt! Hiểu ?”

      Lâm Tử Hàn bị dọa, vô ý thức mà lắc đầu: “ ai với tôi”.

      hiểu sao, lần sau nhớ kỹ là được”. Tiêu Ký Phàm cũng định vì bộ âu phục mà làm khó xử .

      “Nhưng mà, cứ như vậy mà ném xuống?” Rất đáng tiếc nha, hơn nữa khi giặt cũng rất cẩn thận, căn bản chuẩn bị phá hỏng nó.

      “Nếu như cảm thấy đáng tiếc lấy về thôi”.

      Cầm mượn, cầm bán cũng so với ném tốt hơn. Hơn nữa bỏ bộ tây trang quý báu như thế, dường như có chút áy náy.

      “Xin lỗi, tôi biết cầu cao đối với việc ăn mặc như vậy”. dùng giọng điệu vạn phần hổ thẹn .

      Tiêu Ký Phàm cau mày, nhìn chằm chằm : “ móc tôi sao?”

      có! Tuyệt đối có!” Lâm Tử Hàn cuống quít xua tay, áy náy đều kịp chứ, nào dám móc đâu!

      Tiêu Ký Phàm khẽ cười tiếng, vùi đầu tiếp tục làm việc, Lâm Tử Hàn thấy có ý muốn , liếc mắt nhìn chiếc túi trong tay, biết điều mà ra ngoài.

      Chương 60: Công việc thất bại

      Hôm nay là ngày quay phim với Dĩ Tinh, Lâm Tử Hàn sáng sớm bắt đầu vội vàng hỗ trợ bố trí trường, chỉ tới buổi trưa, minh tinh mới tới.

      Sau tiếng động lớn, Từ Nhạc Phong phân phó Lâm Tử Hàn đưa ta đến hậu trường nghỉ ngơi. Sau khi đưa trà lên, Lâm Tử Hàn ra ngoài, tại cửa gặp Duẫn Ngọc Hân dẫn Đỗ Oánh Oánh qua bên này.

      “Lấy cho Đỗ cốc cà phê”. Duẫn Ngọc Hân làm như tâm tình tốt, lại có thể cười với Lâm Tử Hàn.

      Lâm Tử Hàn trở lại phòng trà pha cốc cà phê sau đó đến phòng nghỉ, lễ phép : “ Đỗ, cà phê của ”.

      “Cảm ơn”. Đỗ Oánh Oánh cảm kích mà liếc mắt nhìn . Đưa tay đón lấy, bởi vì rất nóng, kinh sợ hô tiếng thiếu chút nữa đánh đổ cà phê.

      Tuy rằng cà phê chỉ là rơi vãi ra chút, lại rất may làm bẩn váytrắng của ta.

      “Xin lỗi”. Lâm Tử Hàn kinh hãi, vội mang tới khăn tay thay ta chà lau vết bẩn váy.

      Duẫn Ngọc Hân trừng mắt với , cả giận : “ xảy ra chuyện gì?” ta vất vả mới mời người này tới, nếu như bị ấy tức giận bỏ , ta còn có sống hay ?

      “A, có việc gì” Đỗ Oánh Oánh hề gì mà cười : “Là chính tôi cẩn thận đụng tới, dù sao sau đó cũng phải đổi lại trang phục lên sân khấu, có việc gì”.

      Lâm Tử Hàn nghĩ tới ấy lại có thể tốt như vậy, cảm kích mà nhìn ấy : “Cảm ơn”.

      cần khách khí với tôi, làm công việc bề bộn của mình ”.

      “Tôi ra ngoài trước”. Lâm Tử Hàn giọng thở dài, ra ngoài. May là có giống lần trước chọc giận minh tinh này đó, nếu quảng cáo lại là nguyên nhân do mà dừng lại.

      Đỗ Oánh Oánh nhìn xuyên qua kính thủy tinh, đánh giá cảnh quay phim được bố trí cao quý mỹ lệ, chuyển hướng Duẫn Ngọc Hân : “Giám đốc Duẫn, tôi có thể ra bên ngoài tham quan sân khấu chút được ?”

      “Dĩ nhiên có thể được”. Duẫn Ngọc Hân cười , đứng dậy dẫn ấy ra ngoài phòng nghỉ. Đưa ấy thong thả vòng quanh sân khấu vừa vừa giới thiệu.

      đẹp”. Đỗ Oánh Oánh nhịn được khen, Tiêu thị nhiều tiền, trách được sẵn lòng hao phí nhiều tiền như vậy tới mời đến quảng cáo vai phụ.

      Tầm nhìn lại liếc về sân khấu phía bên phải, rơi vào người Trương Đồng cũng tham quan sân khấu giống mình, nụ cười mặt trong nháy mắt nhạt , dùng cằm chỉ cái về phía Trương Đồng : “ ra tới làm cái gì?”

      “A, ấy là nhân vật chính của quảng cáo này, phẩm chất rất tốt, hẳn là biết chứ”. Duẫn Ngọc Hân mỉm cười giải thích.

      “Trước đó phải chưa từng tôi và ta cùng nhau quay quảng cáo sao!” Đỗ Oánh Oánh ồn ào, liền hấp dẫn ánh mắt của Trương Đồng khóe môi ta cong lên khẽ cười tiếng, lúc đó bước qua sang bên này.

      Giọng mỉa mai mà : “ Đỗ, chúng ta lại gặp mặt, lần đầu hợp tác chiếu cố nhiều hơn nha”. xong, Trương Đồng bước chân thanh nhã lướt qua ta, đến hướng phòng nghỉ.

      Duẫn Ngọc Hân nhìn sắc mặt trắng xanh của ta, lo lắng : “ Đỗ, làm sao vậy?”

      muốn tôi làm vai phụ của ta?” Đỗ Oánh Oánh hổn hển mà to.

      ấy làm sao?” Duẫn Ngọc Hân hiểu, chưa cùng ấy, là bởi vì cảm thấy cần phải… , nhìn phản ứng của ấy, làm vai phụ của Trương Đồng có khó khăn như vậy sao?

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 61: hiểu sao bị đánh

      “Xin lỗi, dù cho cho tôi giá tiền tăng gấp đôi, đoạn quảng cáo này tôi cũng quay!” Đỗ Oánh Oánh giận dữ mà quay người ra ngoài cửa. Nếu như Duẫn Ngọc Hân trước cho nhân vật chính là Trương Đồng, tuyệt nhiên khỏi phải chạy đến đây để chịu sỉ nhục của ta.

      tức giận Trương Đồng, cũng tức giận Duẫn Ngọc Hân!

      “Ai…!” Duẫn Ngọc Hân vội vàng đuổi theo: “ Đỗ, chưa ràng với là tôi đúng, nhưng mà quảng cáo còn có ba mươi phút nữa quay, thể như thế!”

      ấy chạy như vậy, làm sao mà bàn giao cho Từ Nhạc Phong đây!

      “Đó là chuyện của ! Tôi mặc kệ!” Đỗ Oánh Oánh hề có ý mảy may nào dừng lại.

      “Làm sao vậy? Đỗ làm sao vậy?” Lâm Tử Hàn thấy vẻ mặt phẫn nộ của Đỗ Oánh Oánh, nghi hoặc mà tới. Đỗ Oánh Oánh căn bản có để ý tới , tiếp tục hướng cửa đến.

      Tiêu Ký Phàm và Từ Nhạc Phong mới vào cửa liếc mắt nhìn Đỗ Oánh Oánh bước nhanh rời , chuyển hướng sang Duẫn Ngọc Hân. Duẫn Ngọc Hân quýnh lên, dương tay tàn nhẫn mà lướt bàn tay vào mặt Lâm Tử Hàn tức giận : “Đều là tại đổ cà phê lên người ta! Để ấy tức giận mà chạy mất!” (Grừ, ta mún xẻ thịt lột da rút gân uống máu nhà mi !!!!!)

      “A…!” Lâm Tử Hàn kinh hãi kêu lên tiếng, sai ngạc mà nhìn ta, chẳng biết tại sao mà bị đánh, vừa rồi ràng là Đỗ Oánh Oánh tốt rồi, làm sao có thể là ấy tức giận bỏ ?

      Khi Duẫn Ngọc Hân làm bộ muốn đánh cái thứ hai, bị Từ Nhạc Phong vội vàng xông lên kéo lại, vội la lên: “Ngọc Hân, em cái gì? Đỗ Oánh Oánh quay?”

      “Đều là ta làm hại!” Duẫn Ngọc Hân giả bộ dạng tủi thân.

      “Tôi có”. Mắt Lâm Tử Hàn đỏ ngầu, vô tội mà lắc đầu, căn bản là liên quan đến chuyện của . Liếc mắt nhìn Tiêu Ký Phàm, người phía sau mang vẻ mặt tức giận mà nhìn .

      còn dám có? Đỗ Oánh Oánh chạy để làm chi? Còn đều là bởi vì đổ cà phê lên người ta? Bây giờ được rồi! để tôi trong vòng ba mươi phút làm sao tìm người đây!?” Duẫn Ngọc Hân lớn tiếng (Đạo đức giả a~~~~)

      Lâm Tử Hàn cố nén lệ, quay người hướng tới sân khấu chạy .

      “Tử Hàn!” Từ Nhạc Phong đuổi theo vào trong, nhìn xuống gò má rơi lệ của , đành lòng trách cứ tiếp, chỉ là giọng hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”

      “Em cũng biết”. Lâm Tử Hàn lắc đầu, lấy tay lau nước mắt mặt.

      “Hỏng bét, vậy phải làm sao bây giờ!” Từ Nhạc Phong gấp đến độ giống kiến bò chảo nóng, chỉ đổ thừa tại Duẫn Ngọc Hân kia, làm sao tìm được người mọn như vậy đến.

      “Đạo diễn Từ, trang phục diễn xuất của Đỗ tới rồi!” cầm trang phục tới , ta cũng biết vừa sảy ra chuyện gì.

      Từ Nhạc Phong nhìn bộ trong phục diễn xuất, bất đắc dĩ : “ cần”.

      “A?” hiểu mà sững sờ tại chỗ.

      “Đưa cho tôi”. Lâm Tử Hàn do dự lúc, tiếp nhận trang phục diễn xuất vào trong phòng thay trang phục, Từ Nhạc Phong muốn giở trò gì, chỉ là ngây ngốc mà đứng tại chỗ.

      Khi Lâm Tử Hàn bước ra, Từ Nhạc Phong thiếu chút nữa sợ đến ngã nhào đất, phải là bị đánh hồ đồ chứ?

      Chương 62: hiểu sao bị đánh 2

      nguyên bản lôi thôi nhưng sau khi cuộn tóc xoăn lượn sóng mềm mại buông xuống vai, trang phục hoàn mỹ màu tím nhạt đem thân thể của ra. Lộ ra da thịt nhẵn nhụi trắng nõn.

      Tuy rằng Từ Nhạc Phong sớm thấy qua khuôn mặt của , nhưng nhìn thấy thời khắc đó vẫn như cũ mà ngẩn ngơ sửng sốt.

      Tuy rằng thua kém Đỗ Oánh Oánh, nhưng chỉ vẻ đẹp của loại thú vị đặc biệt.

      Lâm Tử Hàn bị quan sát có chút xấu hổ, : “Đạo diễn Từ, xin hãy tin tưởng em, em khiến cho quảng cáo thuận lợi hoàn thành”.

      “Tử Hàn, em biết em tại làm cái gì ? Em hẳn là ràng, có mời chuyên gia đàn piano tới phối ”. Từ Nhạc Phong dè dặt mà ra, rất sợ tổn thương lòng tự tôn của .

      “Em cần phối ”. Khúc đàn piano cần cho quảng cáo sớm quen thuộc, còn ở nhà đánh chơi đùa, cho nên, vẫn còn rất tự tin có thể đàn tốt.

      “Chính em có thể sao?” Từ Nhạc Phong vẫn còn dám tùy tiện tin tưởng, dù sao quay quảng cáo cũng phải đùa giỡn.

      Nhiều lời vô ích, Lâm Tử Hàn tới phía trước bên cạnh đàn piano, tùy ý mà đánh lên khúc đầu quảng cáo kia. Từ Nhạc Phong lại kinh ngạc, vừa mừng vừa sợ mà cầm tay , kích động : “ là quá tốt! Tử Hàn! Em nhanh trang điểm thôi, quảng cáo cứ quay như thường”.

      xong ra ngoài điều động máy móc, Duẫn Ngọc Hân tuy rằng chột dạ, vẫn như cũ giả ra bộ giọng điệu cây ngay sợ chết đứng : “Nhạc Phong, mọi người lo Đỗ Oánh Oánh tức giận bỏ , còn bận rộn cái gì?”

      “Yên tâm , tìm được người rồi”. Từ Nhạc Phong ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tiêu Ký Phàm và Duẫn Ngọc Hân, mỉm cười .

      Tiêu Ký Phàm liếc mắt nhìn , hài lòng mà : “Cậu xác định có thể đàn tốt?” Xảy ra chuyện như vậy, cho rằng Từ Nhạc Phong thoát khỏi trách nhiệm.

      “Tổng tài đại nhân chỉ để ý quay về chỗ ngồi nghỉ ngơi thôi”. Từ Nhạc Phong ha ha cười , từ trước đến giờ làm sao để ý tới bên người mình có giấu cao thủ thâm tàng bất lộ* như vậy chứ

      Thâm tàng bất lộ* = lộ tài năng, giấu tài (để nghĩa Hán Việt hay hơn =.:)


      Bởi vì Lâm Tử Hàn cố ý phân phó thợ trang điểm đem mình trang điểm thành bộ dạng của người khác, cho nên, tại thời gian quay phim quảng cáo, xuất của cũng khiến cho người khác chú ý, dù sao cũng chỉ là vai phụ.

      làm như vậy có rất nhiều mục đích, muốn làm cho nhân viên công ty nhận ra mình, càng muốn làm cho người của Lâm gia, Tạ gia xem quảng cáo nhận ra mình.

      thanh nhã mà ngồi trước đàn piano răng ngà voi, mười ngón tay đan lẫn lên các phím đàn đen trắng, tiếng đàn tinh tế từ giữa các ngón tay phát ra.

      Khuôn mặt xinh đẹp xen thêm nụ cười dịu dàng, tao nhã mà xinh đẹp.

      Duẫn Ngọc Hân vui vẻ : “Nhạc Phong, tìm được người ở đâu mà nhanh như vậy?” Quảng cáo hề vì mà dừng quay, sắc đen trong lòng cuối cùng cũng hạ xuống.

      “Ha ha, bí mật”. Từ Nhạc Phong giả vờ vẻ bí mật , bên chỉ huy trợ thủ thao tác máy móc.

      “Ký Phàm, ấy đàn cũng tồi nha”. Duẫn Ngọc Hân ôm cánh tay Tiêu Ký Phàm, thoải mái .

      Tiêu Ký Phàm mỉm cười liếc mắt nhìn ta, ánh mắt sắc bén lần nữa trở lại người Lâm Tử Hàn đàn piano phía trước, sau năm giây, khóe môi khép kín hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười nhạt mơ hồ thể nhìn .

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 63: Thay thế

      Quảng cáo quay rất thành công, khi Từ Nhạc Phong hô dùng lại, Lâm Tử Hàn kéo váy dài lên bước nhanh về phía sau sân khấu, với tốc độ nhanh nhất trút bỏ lớp hóa trang thay quần áo.

      “Tử Hàn, quá tuyệt vời”. Từ Nhạc Phong hướng về giơ thẳng ngón tay cái lên, thỏa mãn mà ra.

      Lâm Tử Hàn đặt ngón trỏ lên môi, ý bảo đừng lên tiếng, sau đó cùng bước ra ngoài.

      Duẫn Ngọc Hân đứng dậy với Từ Nhạc Phong: “ đánh đàn piano đâu, em phải cảm ơn ấy mới được”.

      Lâm Tử Hàn lo lắng, nhìn về phía Từ Nhạc Phong, người sau giống như cảm nhận được ánh mắt lo lắng của , khẽ mỉm cười : “ , vội đến sân khấu tiếp theo rồi”.

      Giọng điệu Lâm Tử Hàn vững dạ, ánh mắt đảo qua khuôn mặt đẹp trai của Tiêu Ký Phàm hơi sửng sốt. Đối phương dùng loại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn chằm chằm vào , rất nhanh mà dời tầm mắt , lảng tránh cái nhìn sâu lắng của .

      Trong đầu suy nghĩ, có đúng là phát ra người đánh đàn chính là ? Hẳn là , Duẫn Ngọc Hân cũng phát ra, làm sao có thể phát ra chứ?

      Nhưng mà ánh mắt của , làm cho trong đầu hiểu sao lại hoảng hốt.

      dám tưởng tượng sau này Duẫn Ngọc Hân biết có kết quả như thế nào? Y như cá tính ghen tị của ta, nhất định bỏ qua cho .

      Tới gần thời gian tan ca, Từ Nhạc Phong mỉm cười tới trước bàn làm việc của Lâm Tử Hàn, đem chiếc túi LV màu trắng của nữ để lên bàn làm việc của .

      Lâm Tử Hàn liếc mắt ngay cả bảng hiệu của túi xách cũng mở ra, ngẩng đầu nhìn sang hướng trêu chọc : “Từ đại đạo diễn vừa đưa ra cái gì thế?”

      Từ Nhạc Phong có chút tự nhiên mà đẩy mắt kính mũi, ha ha cười : “Tặng cho em, cảm ơn em ngày hôm nay giúp đại ân”.

      Cái túi này trước đây sớm mua để lấy lòng, vẫn đặt trong ngăn kéo chính là tìm được lý do để tặng , ngày hôm nay cuối cùng cũng tìm được lý do.

      Lâm Tử Hàn cười khổ : “Lẽ nào thể giống những cấp khác, cấp dưới làm sai sau đó hung hăng mắng, nghiêm khắc mà phê bình sao?”

      “A? Em có chứng tự ngược có đúng ? Nhưng mà biết ngày hôm nay em rốt cuộc phạm vào cái sai gì?”

      “Em nghĩ đến hận cho thiếu chút nữa bị ép dừng quay”. Lâm Tử Hàn kinh ngạc nhìn .

      Từ Nhạc Phong khẽ cười tiếng : “Nguyên nhân gây ra truyện này Trương Đồng cũng với , các ấy hai người vẫn đều có hiểu lầm, Đỗ Oánh Oánh muốn làm vai phụ của ấy, mới có thể lâm trận chạy mất”.

      ấy trước đó biết phải làm vai phụ cho Trương Đồng sao?” Lâm Tử Hàn trong lòng phiền muộn ngày cuối cùng cũng dễ chịu hơn, cuối cùng có người tin tưởng phải gây họa.

      “Cái này phải trách Ngọc Hân làm việc chu toàn, ấy nóng lòng muốn biểu trước mặt Ký Phàm mới có thể đem trách nhiệm đổ hết lên đầu của em, việc cũng giải quyết viên mãn, em cũng tha thứ cho ấy thôi”. Từ Nhạc Phong vẫn còn rất che chở thiên kim đại tiểu thư kia, để tình cảm của Tiêu Ký Phàm với ta gặp bất trắc, cũng định làm sáng tỏ truyện này với Tiêu Ký Phàm .

      Chương 64: Thay thế 2

      Em dám tha thứ cho ta sao? Lâm Tử Hàn thầm nghĩ dưới đáy lòng, nơi này là thiên hạ của ta, ta muốn thế nào lại được?

      “Nào, nhanh tiếng cảm ơn thôi, muốn tan ca”. Từ Nhạc Phong đem túi xách đẩy vào trong lòng , cười .

      Lâm Tử Hàn lần nữa quan sát túi xách, cuống quít xua tay : “Túi xách quý giá như thế em thể nhận được! Hơn nữa em cũng có nghĩa vụ làm tốt quảng cáo, cần lấy lễ vật lớn như vậy tới cảm ơn em”.

      “A, mỗi ngày mang nó làm được rồi”. Từ Nhạc Phong lấy túi xách LV về, giả vờ giận mà hướng tới ngoài cửa.

      “Này…” Lâm Tử Hàn quýnh lên, vội đuổi theo, nhìn vẻ mặt hài lòng của , bất đắc dĩ mà cười gượng: “Cảm ơn ”. xong đưa tay cầm túi xách.

      Từ Nhạc Phong thỏa mãn mà cười tươi, : “Em giúp công ty tiết kiệm xuống trăm vạn chi phí, túi xách này lại được coi là cái gì đâu?”

      Chừng trăm vạn? Lâm Tử Hàn suy sụp, nghĩ Tiêu Ký Phàm kia đúng là sủng Duẫn Ngọc Hân lên tận trời, cư nhiên làm cho ta càn quấy như thế. Theo biết, phí người đại diện Trương Đồng cũng mới tám mươi vạn thôi.

      “Đúng rồi, phí của người đại diện phải lấy từ công ty Dĩ Tinh hay sao?”

      “Công ty Dĩ Tinh ủy quyền toàn bộ chi phí quảng cái cho Tiêu thị xử lý”. Từ Nhạc Phong điểm chút lên đầu : “ nghe tiếp thu cuộc họp!”

      Lâm Tử Hàn áy náy cười cười, cũng thể hoàn toàn trách , hoàn toàn biết về ngành nghề quảng cáo, mỗi lần họp nghe được đều là như lọt vào trong sương mù.

      đây, em cũng tan ca sớm chút”. Từ Nhạc Phong vẫy vẫy tay với , bước chân nhàng bước ra ngoài.

      “A, Ngọc Hân, em nhầm phòng làm việc à? Phòng tổng tài ở lầu”. Ngoài của vang lên tiếng trêu chọc của Từ Nhạc Phong. Lâm Tử Hàn sợ hãi, cuống quít trở lại vị trí, chỉ khi nghe được tiếng bước chân càng ngày càng gần của hai người mới thở phào nhõm.

      “Nhạc Phong, cảm ơn ”. Duẫn Ngọc Hân xấu hổ mà nhìn khuôn mặt nghiêng của , ngón tay luống cuống mà quấn tay vào quai túi xách.

      Từ Nhạc Phong cười vỗ vỗ cái ót của : “ gây rắc rối rồi, thiếu chút nữa bị em hại chết”.

      Duẫn Ngọc Hân bĩu cái miệng nhắn, tủi thân mà làm nũng: “Xin lỗi, em cũng biết như vậy”.

      “Được rồi, Lâm Tử Hàn thành con dê thế tội cho em”. Từ Nhạc Phong tức giận .

      “Dù sao việc này cũng giải quyết, ta cũng cần chịu xử phạt cái gì”.

      Từ Nhạc Phong cười ha ha : “Ngọc Hân, dù cho em hủy toàn bộ Tiêu thị , Ký Phàm cũng nửa câu, việc ấy còn sợ chịu được sao?”

      “Được rồi, lần sau nữa”.

      “Lâm Tử Hàn trúng cái tát của em uổng phí, còn dính tội danh lớn như vậy, xem phần lớn như vậy, em sau này cũng đừng hà khắc với ấy nữa”.

      “Biết rồi”. Duẫn Ngọc Hân trợn trắng hai mắt, Lâm Tử Hàn kia có cái gì tốt, Từ Nhạc Phong lại đối xử với ta tốt như vậy.

      thể để cho người khác biết nha”. Duẫn Ngọc Hân dùng ngón trỏ chạm vào ngón tay , nũng nịu .

      “Đặc biệt là Ký Phàm, đúng ?” Từ Nhạc Phong ha ha cười , vỗ vỗ vai của ta bước nhanh tới hướng thang máy.

      Duẫn Ngọc Hân trừng mắt nhìn bóng lưng rời , khuôn mặt nhắn có chút nóng lên, im lặng mà nghẹn ngào nắm hai tay thành nắm đấm đấm lên tường nhát, nỗ lực làm giảm nội tâm bối rối.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :