1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài - Thiên Cầm (284 Chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 46: Khó có thể bình yên

      “Nhưng mà nghệ sĩ đàn piano chỉ làm nền, nhân vật chính là ca sĩ nổi tiếng Trương Đồng, quảng cáo cũng có khả năng lưu lại phần của Đỗ Oánh Oánh…” Từ Nhạc Phong cảm thấy đó cũng là vấn đề.

      Duẫn Ngọc Hân khẽ cười, : “Yên tâm , có gì tiền làm được, điều này em cùng Đỗ thông qua rồi”.

      “Vì sao dành món tiền mời người khác? Về phần tiếng đàn, chúng ta có thể tìm nghệ sĩ đàn piano nổi danh phối thêm vào”.

      “Nhưng mà như vậy hiệu quả kém hơn rất nhiều”. Duẫn Ngọc Hân bĩu miệng nhắn lại lần thứ hai.

      “Được rồi, chủ, cố gắng tận lực giảm chi phí xuống tại chỗ khác”. Từ Nhạc Phong bất đắc dĩ , ai kêu ấy trong thời gian tới là tổng tài phu nhân, lại là bạn tốt lớn lên cùng . Dù cho bị ông chủ nấu chín, cũng phải đồng ý.

      “Phong, em nhất nha”. Duẫn Ngọc Hân hưng phấn bước tới bên cạnh , ôm cổ cười .

      “Em đừng , chịu nổi”. Từ Nhạc Phong tay lấy tay người mình xuống, cười ha hả : “ còn sợ bị Ký Phàm bổ sống đó”.

      “Được rồi, đùa với nữa, em tiễn Đỗ về trước”. ta đứng thẳng lên, chỉnh lại trang phục xinh đẹp. Ánh mắt nhìn lên người Lâm Tử Hàn lập tức thay đổi sang sắc mặt khác : “Lâm Tử Hàn, lúc sau đến phòng làm việc của tôi chuyến”.

      Lâm Tử Hàn lo sợ, : “Vâng”. Nghe được tiếng của Duẫn Ngọc Hân mình, luôn có cảm giác tận thế, cảm giác này thực là khó chịu đến chết.

      ta thể có chuyện gì tốt lành, lúc này lại biết chơi đùa thành cái dạng gì. Dường như tâm trạng của ta rất tốt, hẳn là có chuyện xấu gì , Lâm Tử Hàn ngừng tự an ủi mình.

      mình bước tới phòng làm việc của Duẫn Ngọc Hân, lắp bắp hỏi: “Giám đốc Duẫn, tìm tôi có việc gì ?”

      Duẫn Ngọc Hân ngẩng đầu liếc nhìn , đem chiếc USB đưa tới trước tay , dùng giọng bình thản : “Đem kế hoạch quảng cáo bên trong in bản cho đạo diễn Từ, tiện thể lưu luôn vào máy tính của ”.

      Lâm Tử Hàn Oh tiếng, nhận chiếc USB ra ngoài. Nghĩ thầm lòng dạ tiểu nhân của mình quá mức nghi ngờ, nghĩ người khác thành ác độc như vậy.

      “Tử Hàn, Ngọc Hân làm khó dễ em sao?” Từ Nhạc Phong cười cười , cũng biết có đúng trời xinh duyên phận hay , Duẫn Ngọc Hân từ trước đến nay đều bất thuận với , thích tìm việc làm khó dễ .

      “Hóa ra tiểu nhân chỉ có mình mình”. Lâm Tử Hàn thầm, hi hi nở nụ cười.

      “Cái gì?” Từ Nhạc Phong có nghe thấy lời của , nhíu mày nhìn .

      có gì”. Lâm Tử Hàn lắc đầu, : “Giám đốc Duẫn chỉ gọi em in bản kế hoạch cho ”.

      “Trước tiên mặc kệ kế hoạch, theo đến công ty Dĩ Tinh thôi”. Từ Nhạc Phong vỗ vai , quay người bắt đầu thu thập tư liệu cần dùng.

      Thu thập xong sau vẫn thấy Lâm Tử Hàn vẫn đứng yên tại chỗ như cũ, nhìn : “Thu thập chút, lo lắng làm gì? Lập tức ngay”.

      “Đạo diễn Từ, em bây giờ có thể ”. dùng ánh mắt vô tội nhìn .

      “Sao có móng vuốt như thế? Túi đâu?”

      Túi? Lâm Tử Hàn liếc mắt nhìn bức tranh vẽ đầy con mèo của Tiểu Thư Tuyết, hơn nữa bị hỏng dây khóa kéo màu vàng nhạt trước mặt, xấu hổ cười: “Ngày hôm nay có tài liệu phải mang, cho nên em lười mang túi ”.

      Chương 47: Khó có thể bình yên 2

      Từ Nhạc Phong dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn chằm chằm , ha ha cười : “Tùy em thôi, nhanh lên chút”.

      Hai người cùng ra phòng làm việc, khi đợi thang máy trùng hợp gặp Tiêu Ký Phàm và Duẫn Ngọc Hân, Duẫn Ngọc Hân dùng bàn tay thon thả ôm hông của Tiêu Ký Phàm, khuôn mặt cười cười nhìn Từ Nhạc Phong : “Đạo diễn Từ, muốn mang theo Lâm đâu?”

      Lâm Tử Hàn rất nhanh liếc mắt nhìn hai người, Tiêu Ký Phàm vừa vặn nhìn thấy đứng ở phía sau, vội gục đầu xuống, làm bộ có nghe thấy đứng ở góc thang máy.

      Từ Nhạc Phong mỉm cười: “Chúng tôi chuẩn bị đến công ty Dĩ Tinh tìm người phụ trách trao đổi việc dùng người”. xong chuyển hướng Tiêu Ký Phàm : “Vậy Ký Phàm cậu xác định muốn thay đổi người với công ty Dĩ Tinh sao?”

      “Tất nhiên, có vấn đề gì ?” Tiêu Ký Phàm liếc nhìn ấy, khuôn mặt vẫn bình thản.

      Từ Nhạc Phong từ hiểu tính cách , cho nên cũng chú ý, chỉ là lại cười : “ có, mình chỉ muốn xác nhận cuối cùng chút mà thôi”.

      Cửa thang máy Đinh tiếng mở ra, Duẫn Ngọc Hân liếc nhìn Lâm Tử Hàn ở phía sau Từ Nhạc Phong : “Chúng em cũng chuẩn bị đến công ty Dĩ Tinh, nếu cùng đường, chúng ta cùng nhau thôi”.

      , mọi người chờ tôi chút, tôi lái xe ra”. Từ Nhạc Phong quan tâm .

      Tại hành lang lúc đó. Lâm Tử Hàn vẫn cúi thấp đầu thiếu chút nữa va phải người, kinh ngạc, may là Từ Nhạc Phong nhanh tay lẹ mắt mà kéo lại.

      Vương Văn Khiết nhìn ba người cười cười xem như là chào, mắt rùng mình, trừng mắt nhìn Lâm Tử Hàn giận dữ : “Lâm Tử Hàn! Em có ý kiến gì với chị , đừng chơi đùa chiêu này!”

      Lâm Tử Hàn cả người nịnh nọt mà hi hi cười : “Xin lỗi chủ tử, tiểu nhân nào dám đùa ngài đâu? Chủ tử xinh đẹp tựa thiên tiên, hoa nhường nguyệt thẹn…”.

      “Câm miệng!” Vương Văn Khiết chịu hết nổi mà cắt đời lời hư tình giả ý của , lướt qua phía thang máy mà vừa qua.

      Lâm Tử Hàn vừa mới giơ chân lên định , phía sau truyền đến tiếng mệnh lệnh của Vương Văn Khiết: “Đứng lại!”

      Lâm Tử Hàn sửng sốt, quay người lại giải thích được mà nhìn chị ấy. Vương Văn Khiết cho tay vào trong túi lấy ra chìa khóa xe, ném qua tay , : “Thời gian tan ca buổi trưa giúp chị mang xe đổ xăng”.

      “Vâng, chủ tử” Lâm Tử Hàn nhận chiếc chìa khóa xe vui vẻ đáp.

      “Này, Văn Khiết, Tử Hàn hình như là trợ lý của đó?” Từ Nhạc Phong quen nhìn kiểu Đại tỷ của Vương Văn Khiết, nhìn chằm chằm trêu ghẹo .

      Vương Văn Khiết ngẩng đầu lên, đắc ý nhìn về phía Lâm Tử Hàn cười : “Bảo bối, ai biết thương em, ngoan, chút lời hữu ích ”.

      “Chủ tử so với ai khác đều thương em, chủ tử tất nhiên là ông trời, là cũng là ma…” Lâm Tử Hàn nhìn Vương Văn Khiết sắc mặt chuyển sang xanh, vô ý thức mà im lặng.

      Quay người bước đến cửa, mắt nhìn trong xe sạch .

      Chiếc xe xa hoa có rèm che, Lâm Tử Hàn ngồi ở ghế sau bên cạnh Từ Nhạc Phong, chán ghét nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ xe.

      Bên tai đầy rẫy tiếng , chính là chỗ ngồi phía sau – Tiêu Ký Phàm câu cùng với tiếng của Duẫn Ngọc Hân, nghe ta , ta lúc này rất hạnh phúc.

      người bạn trai thương mình như thế, là người hạnh phúc thôi? Cũng giống như Vương Văn Khiết.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 48: Trêu đùa 3

      Vừa nghĩ đến Vương Văn Khiết, bên trái vành đai xanh đại lộ xuất thân ảnh của Lưu Bằng, trong lòng là mỹ nữ cao gầy mỹ lệ, Vương Văn Khiết thể được như vậy.

      Lúc này chính là thời gian đèn đỏ, trong lúc xe đợi đèn, Lưu Bằng cũng ôm lấy mỹ nữ đợi mọi người khi đèn sáng lên. gã đại củ cải lăng nhăng, Lâm Tử Hàn căm giận nghĩ.
      Quay người đối diện Từ Nhạc Phong : “Có thể cho em mượn điện thoại di động 3G của dùng chút chứ?”

      “Làm sao vậy?” Từ Nhạc Phong nghi hoặc nhìn , đưa tay ra trước tủ xe lấy điện thoại di động ra đưa cho mượn. Lâm Tử Hàn chưa kịp trả lời , mở cửa sổ xe ra điều chỉnh góc độ, nhắm ngay hai người ôm nhau nhanh chóng bấm nút chụp.

      Có lẽ là cảm thấy đèn flash sáng, Lưu Bằng sửng sốt, nhìn thẳng vào Lâm Tử Hàn bên trong xe, mải nhìn bước chân điên cuồng mà tới.

      Lâm Tử Hàn cũng có bởi vì ta khi qua bên đó mà dừng lại quay chụp, nhưng ra Từ Nhạc Phong bên sợ hãi, vội la lên: “Tử Hàn, em làm cái gì?”

      “Tử Hàn, đưa điện thoại di động cho ”. Lưu Bằng cúi người nhìn chằm chằm ra lệnh.

      đưa, tôi còn đưa bức ảnh này của gửi cho Văn Khiết đâu”. Lâm Tử Hàn xoay người trở lại để tránh khỏi cuộc tấn công của ta.

      Cứng rắn được, chỉ có thể chuyển sang mềm, Lưu Bằng biết Lâm Tử Hàn là kiểu người điển hình mềm ăn chỉ ăn cứng, khuôn mặt hòa hoãn hơn, dùng giọng cầu xin tiếp cận : “Tỷ tỷ tốt, em xóa ảnh chụp chứ, tính tình Văn Khiết em cũng biết, cũng có thể hủy bỏ”.

      “Biết sao còn dám ăn vụng sau lưng chị ấy ”. Lâm Tử Hàn liếc mắt mỹ nữ phía sau ta, cười thân mật hạ giọng : “ cho biết bí mật , ta xinh đẹp như Văn Khiết”.

      Lưu Bằng cũng có tâm tư đùa cùng , vẻ mặt đau khổ cầu xin: “Đêm nay muốn đưa Văn Khiết chọn nhẫn, em cũng đừng gây thêm phiền hà có được hay ?”

      “Cái gì?” Mỹ nữ phía sau hét lên tiếng, đứng trước người Lưu Bằng, giơ tay lên tức giận tát lên má trái của ta, mắng: “ dám gạt tôi!?”

      Lưu Bằng bị đánh cho sững sờ tại chỗ, ngạc nhiên nhìn chằm chằm mỹ nữ tức giận.

      Lâm Tử Hàn nghĩ mà sợ rụt lui cổ lại, may mà đèn đỏ phía sau chuyển thành đèn xanh, áy náy bỏ tay Lưu Bằng ta, bắt đầu chạy về phía xe.

      Phía sau truyền đến giọng lo lắng của Lưu Bằng: “Lâm Tử Hàn, nếu như đêm nay Văn Khiết tức giận, để yên cho em”.

      “Tôi muốn với ”. Lâm Tử Hàn ló người ra ngoài, mỉm cười giả mặt quỷ vẫy tay với , hình bóng Lưu Bằng liền bị đoàn xe bao phủ lấy.

      Người đàn ông như thế, nên trừng phạt tốt chút, nếu bị đánh, còn bị khuấy động mất chuyện tốt lúc này coi như cũng xong. Vừa nghĩ Lâm Tử Hàn vừa khẽ cười bấm nút xóa, xóa ảnh chụp điện thoại di động.

      “Em đúng là tiểu ma nữ độc ác”. Từ Nhạc Phong bật cười lắc đầu, nhận điện thoại di động mà đưa.

      “Đối phó với loại đàn ông lăng nhăng, hạ thủ nên tàn nhẫn chút, đây là Văn Khiết dạy”. Lâm Tử Hàn hi hi cười.

      Từ chỗ ngồi phía sau Duẫn Ngọc Hân nghiêng đầu, nhìn thoáng qua Tiêu Ký Phàm nhắm mắt dưỡng thần, làm sao đối đãi với đàn ông lạnh lùng như vậy? Nên làm cái gì bây giờ?

      ta tuy mỗi ngày ở cùng chỗ với , buổi tối cũng đa số thời gian đều chạy qua Tiêu gia, nhưng mà người đàn ông trước mắt ta vẫn là .

      ta hiểu , cũng hoàn toàn biết hành tung của .

      Chương 49: Người phụ nữ hạnh phúc

      Duẫn Ngọc Hân nâng tay lên, đôi tay bé đặt mặt , hỏi lại vấn đề qua vô số lần: “Ký Phàm, chúng ta khi nào chọn nhẫn?”

      Vừa nghe Vương Văn Khiết muốn chọn nhẫn, trong lòng liền ghen tỵ muốn chết, được cảm giác bạn trai quan tâm như thế, nhất định là rất tốt.

      Tiêu Ký Phàm hơi mở mắt, liếc mắt nhìn sau đó đưa tay nắm bàn tay bé của , ôn hòa : “Chờ đến khi công ty có thời gian thong thả”.

      “Ký Phàm, chọn chiếc nhẫn có mất bao nhiêu thời gian đâu”. Từ Nhạc Phong nhìn qua kính chiếu hậu, lại cười , mọi người đều nhìn ra được, là căn bản còn muốn kết hôn.

      “Nhẫn của Ngọc Hân có thể chọn qua loa được sao? Tất nhiên phải chọn nhà thiết kế đứng đầu thế giới”. Tiêu Ký Phàm nhìn chằm chằm khuôn mặt nghiêng của Từ Nhạc Phong cứng rắn , trong giọng có nồng đậm mệnh lệnh, ta nên nhiều !

      Từ Nhạc Phong bĩu môi, hề mở miệng.

      Hoàn toàn bị tình làm cho đầu mơ hồ, Duẫn Ngọc Hân nghe xong khuôn mặt trở nên vui mừng, hạnh phúc mà dựa gần vào người bên cạnh, đầu tựa lên vai .

      Lâm Tử Hàn nhìn liếc mắt qua kính chiếu hậu lại sa vào khuôn mặt hạnh phúc của Duẫn Ngọc Hân, cảm thấy lúc này ta đẹp nhất.

      Loại hạnh phúc của phụ nữ này, thấy rất ước ao.

      <><><><><>

      Khi trở về từ phòng khách hàng, là thời gian cơm trưa, xe bị Tiêu Ký Phàm mang , có cách nào khác, Từ Nhạc Phong cùng Lâm Tử Hàn chỉ có thể bắt xe trở về.

      Chính là bây giờ là thời gian xe taxi giao ban, xe cũng bắt được, Từ Nhạc Phong nhìn vào bảng : “Chúng ta trước tiên tìm chỗ ăn cơm ”.

      “Theo lời thôi”. Lâm Tử Hàn thờ ơ .

      Từ Nhạc Phong khẽ cười tiếng, dẫn đến giữa phố sầm uất, cuối cùng chọn được quán trà và vào bên trong ăn.

      Hai người chọn chỗ tương đối an tĩnh ngồi xuống, bồi bàn lễ phép tới: “Chào buổi trưa, xin hỏi hai vị muốn ăn cái gì?”

      Lâm Tử Hàn lật xem các món ăn đắt tiền, do dự biết nên gọi như thế nào, Từ Nhạc Phong nhìn , mỉm cười với bồi bàn: “Cho tôi hai phần đặc sản của quán thôi”. Ngay cả menu cũng thèm xem qua.

      “Vâng. Xin chờ chút”. Bồi bàn quay người rời .

      “Hình như rất đắt tiền”. Lâm Tử Hàn , chỉ là phần đồ ăn mà thôi, nhưng phải đắt hơn gấp ba bốn lần so với bên ngoài.

      “Con người dĩ thực vi hiên. Ăn uống thể dè dặt”. Từ Nhạc Phong cười vang , con người sống cả đời dễ dàng, khi có thời gian có thể ăn đương nhiên thể ngược đãi bản thân, đây là quan điểm tới bây giờ của .

      “Đứa con phá sản”. Lâm Tử Hàn giọng mỉa mai liếc mắt nhìn : “Con của em hiểu chuyện hơn so với ”.

      Từ Nhạc Phong mới uống vào ngụm nước chanh thiếu chút nữa phun hết ra ngoài, ngạc nhiên mà nhìn sững sờ mà : “Con của em? Em có con khi nào?”

      Lâm Tử Hàn đánh giá biểu tình khoa trương của , nghi hoặc : “ xem sơ yếu lý lịch của em sao? có con”.

      có chết cũng ngờ là người có con, cho nên cũng xem qua sơ yếu lý lịch. Hơn nữa nếu như nhớ lầm cùng lắm mới 24 tuổi thôi?

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 50: Gây khó dễ

      “Người mẹ độc thân?” cũng tự giác mà thốt ra.

      “Là người mẹ ly dị”. Lâm Tử Hàn sửa chữa lời , ly dị so với độc thân êm tai rất nhiều.

      “Người đàn ông nào có mắt như thế?” Từ Nhạc Phong đánh giá , nghĩ người đàn ông có đúng là chó mù mắt hay . Người phụ nữ trước mắt này chỉ có tuổi trẻ xinh đẹp, chính yếu là tâm địa thiện lương, cho nên mới có thể suy nghĩ chút nào mà giải cứu ra khỏi chị Thanh.

      “Đúng vậy, chính mình đem bản thân đẩy vào hố lửa”. Lâm Tử Hàn cay đắng mở miệng, nếu như năm đó phải quá mức tùy hứng, cũng đến thành nông nỗi thất lạc như ngày hôm nay, sớm hưởng hạnh phúc của thiếu phu nhân tại gia đình phú quý.

      Từ Nhạc Phong cho rằng cái được gọi là hố lửa chỉ đơn thuần là sinh hoạt hôn nhân, khẽ cười tiếng trấn an : “Em còn rất trẻ, tìm được hạnh phúc thôi”.

      “Nhưng mà hạnh phúc nó chạy trốn rất nhanh! Em chết cũng đều đuổi theo kịp” Lâm Tử Hàn ha ha cười , tình cũng xảy ra, cũng muốn xem lại, qua khỏi nay mới là điều quan trọng nhất.

      Từ Nhạc Phong cũng theo tiếng cười xán lạn của , : “Chờ ngày nào đó bắt tới rồi đem đưa đến nhà em nhé”.

      “Cảm ơn”.

      <><><><><>



      Ăn xong cơm trưa sau đó trực tiếp quay về công ty, Lâm Tử Hàn nhớ tới còn phải giúp Vương Văn Khiết đổ xăng xe, cứ như thế quay người trở lại ga ra.

      Làm cho tới xong hết cũng là ba giờ chiều, cũng rất nhanh đến thời gian tan ca, trở lại bàn công tác suy nghĩ đầu tiên là bản kế hoạch.

      Đem USB cắm vào máy tính mở liên tiếp các tài liệu, mở văn kiện, xuất trước mắt hóa ra lại là mảnh loạn mã. Lâm Tử Hàn sửng sốt, lần nữa thử lại, vẫn là loạn mã.

      Chuyện gì xảy ra? Mô hôi nóng lập tức chảy ra trán .

      Tuy rằng rất muốn, rất sợ tới phòng làm việc của Duẫn Ngọc Hân, nhưng vẫn phải tới. Miệng Duẫn Ngọc Hân hàm chứa ý cười giơ tay bé ngồi trước bàn làm việc, tay đong đưa chiếc châm cài áo vàng rực ngực.

      Lâm Tử Hàn liếc mắt nhìn chiếc châm cài ngực, mỉm cười gật đầu: “Nhìn rất đẹp”. ta ngày hôm nay tâm tình tồi, hẳn là gây khó xử cho rồi?

      Vừa nghĩ Lâm Tử Hàn cũng mở bàn tay ra đưa tới chiếc USB, lễ phép : “Giám đốc Duẫn, kế hoạch bên trong tất cả đều là loạn mã, phiền phức copy phần lần nữa cho tôi được ?”

      Nụ cười mặt Duẫn Ngọc Hân nhạt , khuôn mặt cười gây rùng mình, giận dữ : “Loạn mã?! Làm sao có thể là loạn mã? Tôi ngày hôm nay xem lại ràng là rất tốt”.

      “Tôi cũng biết chuyện gì xảy ra”. Lâm Tử Hàn gục đầu xuống, dám nhìn thẳng vẻ mặt giận dữ của ta, tuy rằng ta rất đẹp…

      Duẫn Ngọc Hân ném USB lên người , quát: “Phần kế hoạch này chính là hai ngày tôi mới làm ra, hơn nữa sáng sớm hôm nay đều xem lại, bây giờ mới cho tôi biết tất cả đều là loạn mã?!”

      Làm thế nào có người làm tài liệu để lại gì, Lâm Tử Hàn tự nghĩ dưới đáy lòng , đối mặt với Duẫn Ngọc Hân vênh váo hung hăng kia. biết, cho dù bản thân có lý, cũng là vô ích.

      Chương 51: Gây khó dễ 2

      chỉ cúi thấp đầu đợi xử lý của ta, hi vọng ta có thể tha cho mạng.

      Duẫn Ngọc Hân tìm qua bàn, cuối cùng tìm thấy bản kế hoạch trong đống lộn xộn bàn, tính tổng cộng hai mươi trang, đủ để đánh cả đêm.

      “Đây là bản in của tôi trước đây, trước tiên phải photo phần giao cho đạo diễn Từ”. ta đưa tài liệu ném vào trong lòng Lâm Tử Hàn, cười lạnh tiếp: “In ra, dựa theo hình thức , làm cho tôi tài liệu giống cái này như đúc trước ngày mai!”

      “Trước ngày mai?!” Lâm Tử Hàn nhìn liếc tài liệu dày đặc trong tay, chừng hai mươi trang văn bản. Thậm chí nếu đêm nay ngủ, cũng chưa chắc làm kịp được?

      ra ngoài!” Tiếng gầm vang lên, Lâm Tử Hàn liếc nhìn ánh mắt lạnh và băng giá của Duẫn Ngọc Hân, nghĩ thầm ta cùng Tiêu tổng thực đôi trời đất tạo nên, đều rất lạnh lùng, rất khó ở chung.

      dám ở lại nửa giây, quay người ra ngoài.

      Lật xem chồng tài liệu dày này, khuôn mặt Lâm Tử Hàn khóc ra nước mắt mà trở lại phòng làm việc, thiếu điều còn tưởng rằng Duẫn Ngọc Hân cải tà quy chính, căn bản cho tới bây giờ có dừng hành hạ bản thân mình.

      “Làm sao vậy?’ Từ Nhạc Phong đánh giá vẻ nhăn mặt chau mày của Lâm Tử Hàn, mỉm cười .

      Lâm Tử Hàn lắc đầu, đem bản kế hoạch trong tay đưa cho : “Đây là giám đốc Duẫn đưa bản kế hoạch cho , nên xem trước chút”.

      “Để bàn làm việc của ”.

      Lâm Tử Hàn đặt bản kế hoạch lên bàn làm việc của , trở lại vị trí, hai tay nhanh chóng lướt bàn phím, bắt đầu đánh tài liệu.

      Chỉ đến thời gian tan ca, tất cả mọi người hết, tài liệu cũng chưa hoàn thành được nửa.

      lắc lắc hai tay tê cứng, đứng dậy đến toilet dùng nước rửa sạch mặt, làm cho bản thân thư giãn tinh thần chút sau đó trở về phòng làm việc lần nữa.

      Khi bước vào phòng làm việc, điện thoại di động bàn đổ chuông.

      “Văn Khiết…” Giọng Lâm Tử Hàn phiền não, đầu dây điện thoại kia liền vang lên giọng giận dữ: “Tại sao lại nghe điện thoại muộn như vậy?”

      “Em… Vừa toilet, chị thử nhẫn sao?”

      Đầu dây điện thoại bên kia sửng sốt, : “Làm sao em biết đêm nay chị muốn thử nhẫn?” Chị nhớ kỹ qua với người khác.

      Lâm Tử Hàn cũng sửng sốt, cũng thể cho chị ấy biết gặp Lưu Bằng được: “Sax… Em đoán đó”.

      “Vốn là , nhưng tại chị sẵn sàng ”. Vương Văn Khiết cười nhàng .

      “Tại sao chỉ có thể tùy tiện như người máy bay vậy?”

      “Vì sao thể? Chị cao hứng , mất hứng , chị đột nhiên muốn xem phim cùng mẹ chị”.

      “Chị là xấu xa”. Hai người đều là người xấu được xếp cùng với nhau!

      “Hãy bớt bậy , nhanh xuống nhận tiểu quỷ gây nhà em ”. Vương Văn Khiết lớn tiếng .

      Lâm Tử Hàn sợ hãi: “Tiểu quỷ gây nhà em làm sao vậy?”

      “Chị cùng mẹ chị xem phim rồi trực tiếp về nhà bà ngoại ở Nam bộ, em xuống chị ném con bé ”. Vương Văn Khiết đe dọa.

      “Đừng, em bây giờ xuống”. Lâm Tử Hàn cuống quít chạy qua hướng thang máy, lấy tốc độ nhanh nhất tới cửa lớn công ty.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 52: Gây khó dễ 3

      “Mẹ, con cũng muốn xem Sắc giới”. Tiểu Thư Tuyết bĩu môi la hét.

      Lâm Tử Hàn liếc mắt cười khom lưng ôm thắt lưng con bé đứng giữa cửa, giả vờ giận : “Im miệng”.

      Vương Văn Khiết cười ha ha : “Coi, đứa trẻ có nhiều tiền đồ”.

      “Đều là chị làm hại”. Lâm Tử Hàn tức giận mà liếc mắt trừng chị ta, cười nhạt tiếng : “Xem phim A Phiến này làm chi?” (Phim con heo đó =.:)

      “Mẹ của chị rằng mua DVD , muốn tới rạp phim xem, chị cho mẹ tới rạp chiếu phim đều cắt mẹ chị sống chết tin”.

      Lần này đổi lại Lâm Tử Hàn cười ha ha, dùng ngón trỏ điểm cái lên chỗ bà Vương giả vờ ngủ, : “Dì, hóa ra dì cùng rất am hiểu nghệ thuật nha”.

      “Mẹ của chị từ trước đến nay đều thích Lương đại ca (Triều Vỹ aka), vất vả mới chờ được đến ngày cả người lộ ra trọn vẹn…”

      “Văn Khiết!” Bà Vương cuối cùng cũng “tỉnh” lại, liếc ngang nhìn Vương Văn Khiết: “ , nhưng phải vào nửa đêm!”.

      “Được”. Vương Văn Khiết khởi động động cơ, vẫy tay với Lâm Tử Hàn: “Buổi tối về sớm chút, thế giới bên ngoài điên!”

      biết” Lâm Tử Hàn cũng vẫy tay với chị, xe chậm rãi ra đường tư nhân, lúc sau nhập vào cùng đoàn xe.

      Lâm Tử Hàn dắt Tiểu Thư Tuyết đến hành lang gấp khúc vắng vẻ, bốn phía yên tĩnh làm cho lòng người hoảng sợ, bước nhanh hơn, trở lại phòng làm việc.

      “Thư Tuyết, con ăn cơm chưa?” nhìn chằm chằm Tiểu Thư Tuyết hỏi.

      Tiểu Thư Tuyết gật đầu, hiếu kỳ : “Mẹ, vì sao chúng ta thể về nhà?”

      “Bởi vì mẹ còn phải làm việc”. Lâm Tử Hàn than tiếng, vỗ vỗ đầu con : “Tự mình chơi nha, cho phép chạy loạn biết ?”

      “Biết”.

      “Ngoan”. Lâm Tử Hàn trở lại vị trí, tiếp tục công việc dở dang.

      <><><><><>

      Trong gian PUB sa hoa, Tạ Vân Triết hít ly rượu Whisky trong tay, nhìn chằm chằm Tiêu Ký Phàm ngồi đối diện đung đưa ly rượu, khẽ cười tiếng : “ là hiếm hoi, em mà cũng hẹn tới đây uống rượu”.

      “Lẽ nào trong lòng , em là người có tình cảm như vậy sao?” Tiêu Ký Phàm cau mày, cười như cười mà nhìn ta.

      “Chí ít cho rằng em tập trung”. Tạ Vân Triết ha ha cười : “Muốn người đàn ông bận rộn này rút thời gian cùng nhau uống rượu, thực khó hơn lên trời”.

      quá đề cao em”.

      “Lẽ nào em còn nghe hiểu sao? bất mãn với em”. Tạ Vân Triết tức giận .

      nghe ra” Vẻ mặt Tiêu Ký Phàm vẫn lãnh khốc, nghe ra có sao? cũng bởi vậy mà thay đổi.

      “Tính cách này của em, Duẫn Ngọc Hân làm thế nào có thể chịu được”.

      ra ấy cũng rất bất mãn với mình, mình lại nỗ lực sửa chữa”.

      “Chỉ là vẫn có thành quả”. Tạ Vân Triết cười tiếp lời: “ ra Ngọc Hân là tồi, xinh đẹp cao quý, lại được gia đình phú quý nuôi dưỡng”.

      “So sánh được với chị dâu ?” Tiêu Ký Phàm liếc nhìn , cười tà .

      Tạ Vân Triết xót xa, vô ý thức mà lắc đầu, ai cũng sánh bằng địa vị Lâm Tử Hàn trong lòng , xinh đẹp như Duẫn Ngọc Hân cũng thể.

      Nâng đôi mắt lên, có chút phiền muộn trừng mắt với Tiêu Ký Phàm, người vô lại này, cuối cùng là thích nhắc với chuyện cũ tại giữa lúc lơ đãng , là cố ý trách làm cậu ta khó chịu sao?

      muốn dạy dỗ lại cậu ta hai câu, điện thoại di động Tiêu Ký Phàm vang lên, cậu ta lấy điện thoại ra bật lên, khẽ gọi tiếng: “Ngọc Hân”.

      Thực là nhắc đến ai người đó liền đến!

      “Em nghĩ đến , chừng nào mới về?”

      “Rất nhanh”.

      “Thế à, em chờ , đúng rồi, giúp em lấy cái châm cài ngực để bàn làm việc mua cho em ngày hôm nay mang lại đây, em ngày hôm nay quên”. Ngọc Hân chần chờ mở miệng.

      lấy”. Tiêu Ký Phàm đợi mở miệng lần nữa, ấn nút tắt điện thoại di động, có chút nóng giận đưa điện thoại di động ném lên mặt bàn.

      “Thế nào? Ngọc Hân bắt đầu truy hỏi cậu ở đâu à?”

      “Đúng vậy” ấy nhờ em lấy cái châm cài ngực bàn làm việc về”. Tiêu Ký Phàm nghiến răng nghiến lợi .

      Tạ Vân Triết lần nữa lại ha ha cười, : “Ngọc Hân chỉ có xinh đẹp mà còn rất thông minh”.

      “Người đàn ông thông minh đều thích phụ nữ thông minh”.

      “Khi muộn rồi có người gọi điện truy hỏi mình ở đâu, đây là cũng có thể xem là hạnh phúc, em phải hiểu mà quý trọng”. Tạ Vân Triết mở miệng than , cũng là muốn có người khi về muộn gọi điện thoại tới hỏi thăm mình ở đâu, chỉ là, người kia ba năm trước đây cũng bị đánh mất.

      Tiêu Ký Phàm tỏ ý kiến mà cười cười, đứng dậy quay lưng về phía ghế dựa lấy áo khoác tây trang, ra khỏi căn phòng sang trọng này.

      Chú thích

      Sắc, Giới (tiếng Bông: 色,戒) là tên bộ phim của Lý An làm đạo diễn được ra mắt trong năm 2007. Bộ phim nhận được 7 giải tại liên hoan phim Kim Mã Đài Loan. Phim dựa truyện ngắn cùng tên xuất bản năm 1950 của nhà văn Trung Quốc Trương Ái Linh. Cả phim và truyện đều dựa kiện có diễn ra những năm 1930-1940.

      Bộ phim lấy bối cảnh tại Thượng Hải trong chiến tranh Trung Nhật của thập niên và xoay quanh nhóm sinh viên nước kháng Nhật. Vương Giai Chi (Thang Duy)– sinh viên năm thứ nhất bị cha bỏ rơi tại Trung Hoa khói lửa – được giao nhiệm vụ quyến rũ tên trùm mật thám thân Nhật họ Dịch (Lương Triều Vỹ) để cả nhóm tìm cách thủ tiêu. Tuy nhiên, khi gần gũi xác thịt với Dịch, Giai Chi rơi vào cạm bẫy của sắc dục và gián tiếp phản bội lại các bạn mình để dẫn đến kết cục bi thảm cho cả nhóm.

      Phim cũng gây nhiều dư luận báo chí và phản ứng của người xem vì trong phim có quá nhiều cảnh quan hệ tình dục. Tổng cộng, trường đoạn sex kéo dài đến 30 phút với nhiều cận cảnh chi tiết khiến bộ phim bị phân loại cấm người xem dưới 17 tuổi (NC-17) tại Bắc Mĩ. Bản công chiếu tại Trung Quốc Đại Lục bị cắt hầu hết các cảnh này. Bộ phim gây nhiều tranh cãi về giá trị nghệ thuật cũng như cần thiết của các cảnh sex đối với việc truyền tải nội dung bộ phim.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 53: Giúp đỡ

      là mười giờ, Lâm Tử Hàn lắc hai tay sắp tê dại, nhìn chằm chằm các phông chữ dày đặc màn hình máy vi tính, chỉ cảm thấy khoảng mờ, mơ hồ…

      Bất đắc dĩ, thể làm gì khác hơn vào toilet dùng nước nâng cao tinh thần lần nữa, liếc mắt nhìn Tiểu Thư Tuyết ngủ ghế sofa, chỉ do dự chút, liền ra phòng làm việc.

      Tiêu Ký Phàm dừng xe ở dưới lầu, ngước mắt nhìn màn đêm tại Tiêu thị, bước nhanh lên lầu, trong tòa nhà nhiều tầng mảnh tối mờ, chỉ có tia sáng lộ ra từ trong phòng làm việc Lâm Tử Hàn.

      Nghi ngờ, chần chờ về phía ánh sáng ngọn đèn.

      Phòng làm việc lớn của trợ lý bóng người, khi chuẩn bị tắt đèn rời , ánh mắt rơi vào người đứa trẻ ghế sofa.

      Tiêu Ký Phàm sửng sốt, tự giác mà đến bên cạnh sofa, ghế sofa Tiểu Thư Tuyết ngủ bình thản yên tĩnh, bĩu đôi môi phấn hồng, khuôn mặt trông giống như gà mới nở cực kỳ, rất là đáng .

      Nhìn bốn phía, vẫn có bóng dáng của Lâm Tử Hàn, trong thiên hạ lại có người mẹ vô trách nhiệm như vậy! nghĩ trong lòng, đưa tay ra nhàng để áo tây trang lên người Tiểu Thư Tuyết.

      “Mẹ, con muốn về nhà…” Tiểu Thư Tuyết cúi đầu lẩm bẩm, quay người lại chìm vào mộng đẹp lần nữa .

      Tiêu Ký Phàm nhìn chăm chú vào bé, nhịn được đưa tay muốn vuốt ve khuôn mặt nhắn của bé, lòng bàn tay lớn tiếp xúc đến da thịt Tiểu Thư Tuyết dừng lại, sợ làm bé tỉnh lại.

      Quay người, đến cửa phòng làm việc.

      đường Lâm Tử Hàn vừa xoa hai vai bước vào cửa đột nhiên xuất bóng người thiếu chút nữa kêu lên kinh ngạc, cuống quít lấy tay che miệng lại, ngạc nhiên nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mắt này.

      là người hay quỷ!” Lâm Tử Hàn bày ra tư thế của ấm trà, trừng mắt nhìn ta hiểu, tại lúc này xuất ở trong công ty, có khả năng là người? Phòng làm việc có quỷ – hình ảnh này tiến vào trong óc , khỏi rùng mình cái. Mạnh mẽ : “Mặc kệ là người hay quỷ, tôi đều… Tôi đều…!”

      Đúng rồi, có thể thế nào? Đánh cho ta hồn phi phách tán? (hắc hắc =.:)

      “Tôi là người”. Tiêu Ký Phàm thản nhiên liếc nhìn .

      Lâm Tử Hàn sửng sốt, nhìn ta từ xuống dưới, ta thực là người? Đúng rồi, Tiêu Ký Phàm còn chưa có chết, làm sao có thể biến thành quỷ xuất bên trong công ty?

      “Tổng… tài, tại sao lại ở chỗ này?” xấu hổ mà thu tay lại, gãi đầu .

      “Đây là công ty của tôi, tại sao tôi thể ở chỗ này?” Tiêu Ký Phàm cau mày, cười như cười mà liếc .

      , ý của tôi là…, trễ thế này tại sao lại còn tới công ty”. Lâm Tử Hàn giải thích. Đột nhiên phát áo tây trang người Tiểu Thư Tuyết, lộ ra dáng tươi cười cảm kích : “Cảm ơn ”.

      Tiêu Ký Phàm cũng nhìn theo Tiểu Thư Tuyết ghế sofa, giọng mỉa mai: “ xứng đáng làm mẹ sao, cũng quá là giả tạo?”

      “Tôi muốn có được sao?” Lâm Tử Hàn thấp giọng , đều bởi có biện pháp, kiếm tiền làm sao nuôi được tốt đứa trẻ này.

      vất vả mới có được công việc tốt như vậy, tiền lương gấp hai tiền làm ở bên ngoài trước đây. Tuy rằng Duẫn Ngọc Hân làm khó dễ bằng mọi cách với , vẫn còn nguyện ý tiếp tục ở lại.

      Tiêu Ký Phàm liếc mắt nhìn bản kế hoạch bàn làm việc, thản nhiên bỏ xuống mấy chữ: “Đến phòng làm việc của tôi trước” Sau đó ra ngoài.

      Lâm Tử Hàn sửng sốt, nhanh chóng theo.

      Chương 54: Giúp đỡ 2



      Tiêu Ký Phàm rất nhanh, tiếng bước chân trầm ổn quanh quẩn trong khu làm việc yên tĩnh, Lâm Tử Hàn chạy chậm theo sau nín thở mà theo dõi bóng dáng cao lớn mạnh mẽ của , dám phát ra tiếng nào.

      Theo vào trong phòng tổng tài, đứng trước bàn làm việc đợi sai bảo.

      Tiêu Ký Phàm mở laptop, cắm USB sau thao tác thành thạo, lấy ra, ném đến trước mặt : “Cầm lấy”.

      Lâm Tử Hàn nhìn , nghi hoặc mà cầm lấy USB, : “Đây là cái gì?”

      cho dù đánh tới hừng đông cũng đánh được bản kế hoạch”. Tiêu Ký Phàm liếc mắt nhìn , đóng laptop lại sau đó đứng dậy qua phòng làm việc.

      Tại cửa phòng làm việc, quay người với Lâm Tử Hàn còn sững sờ: “, để tôi khóa cửa”.

      Lâm Tử Hàn hoàn hồn, vội vàng đuổi theo, : “Chờ chút!” Thân thể theo cùng bước ra ngoài cửa.

      Tiêu Ký Phàm khẽ cười, khóa kỹ cửa sau đó đến phòng làm việc của Duẫn Ngọc Hân, Lâm Tử Hàn bên cạnh , cảm kích mà mở miệng: “Tiêu tổng, cảm ơn !”

      Tiêu Ký Phàm quay đầu lại, giọng cũng có chút nhiệt độ nào: “Chuẩn bị cho tốt tan ca sớm chút, đừng… lãng phí tiền điện nữa”. (O.0)

      “Oh” Lâm Tử Hàn Oh tiếng, tuy rằng trong lời của nghe rất khó chịu, nhưng mà giúp được việc lớn, vẫn còn rất cảm kích .

      chỉ biết Duẫn Ngọc Hân là cố ý làm khó dễ mình, tài liệu trọng yếu như vậy làm sao có thể dành trước.

      ta là cố để hại mình, Tiêu Ký Phàm lại giúp , là…

      lắc đầu, trở lại trong phòng làm việc, Tiểu Thư Tuyết tỉnh, xoa mắt buồn ngủ ngồi ghế sofa, nhìn thấy Lâm Tử Hàn lắc lắc khuôn mặt : “Mẹ, chúng ta cũng thể về nhà được sao?”

      “Có thể”. Lâm Tử Hàn áy náy mà xoa đầu con , tùy ý để bàn, nắm tay con chuẩn bị về nhà.

      Trễ như vậy là có xe bus, Lâm Tử Hàn chỉ có thể đứng ở bên đèn đường chờ taxi, bởi vì quá muộn, đường có vẻ yên tĩnh, đèn đường mờ kéo hình bóng hai người dài.

      làn gió mát thổi tới, Lâm Tử Hàn khỏi rùng mình cái, đưa tay kéo kéo chiếc áo tây trang màu xanh lại người Tiểu Thư Tuyết, trong lòng càng thêm cảm ơn băng sơn (= Tảng băng nếu dịch ra hơi thô nên mình để nguyên nha) tổng tài kia.

      vẫn còn cho rằng Tổng tài đại nhân là người đàn ông máu thịt, hóa ra ta vẫn còn có lòng nhân từ.

      Giữa lúc khổ sở đợi được xe taxi mà lo lắng bất an, chiếc xe Mercedes màu bạc dừng ngay trước mặt.

      Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, là khuôn mặt bình thản đẹp trai trước sau như của Tiêu Ký Phàm.

      “Lên xe ”. đẩy cửa xe bình tĩnh , cũng biết mình vì sao lại nguyện ý làm như vậy, có lẽ là bởi vì do việc bận rộn của công ty nên mới trễ như vậy, có lẽ là bởi vì xuất phát từ thương hại đối với Tiểu Thư Tuyết, chung, ngừng xe lại.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :