Chương 46: Khó có thể bình yên
“Nhưng mà nghệ sĩ đàn piano chỉ làm nền, nhân vật chính là ca sĩ nổi tiếng Trương Đồng, quảng cáo cũng có khả năng lưu lại phần của Đỗ Oánh Oánh…” Từ Nhạc Phong cảm thấy đó cũng là vấn đề.
Duẫn Ngọc Hân khẽ cười, : “Yên tâm , có gì tiền làm được, điều này em cùng Đỗ thông qua rồi”.
“Vì sao dành món tiền mời người khác? Về phần tiếng đàn, chúng ta có thể tìm nghệ sĩ đàn piano nổi danh phối thêm vào”.
“Nhưng mà như vậy hiệu quả kém hơn rất nhiều”. Duẫn Ngọc Hân bĩu miệng nhắn lại lần thứ hai.
“Được rồi, chủ, cố gắng tận lực giảm chi phí xuống tại chỗ khác”. Từ Nhạc Phong bất đắc dĩ , ai kêu ấy trong thời gian tới là tổng tài phu nhân, lại là bạn tốt lớn lên cùng . Dù cho bị ông chủ nấu chín, cũng phải đồng ý.
“Phong, em nhất nha”. Duẫn Ngọc Hân hưng phấn bước tới bên cạnh , ôm cổ cười .
“Em đừng , chịu nổi”. Từ Nhạc Phong tay lấy tay người mình xuống, cười ha hả : “ còn sợ bị Ký Phàm bổ sống đó”.
“Được rồi, đùa với nữa, em tiễn Đỗ về trước”. ta đứng thẳng lên, chỉnh lại trang phục xinh đẹp. Ánh mắt nhìn lên người Lâm Tử Hàn lập tức thay đổi sang sắc mặt khác : “Lâm Tử Hàn, lúc sau đến phòng làm việc của tôi chuyến”.
Lâm Tử Hàn lo sợ, : “Vâng”. Nghe được tiếng của Duẫn Ngọc Hân mình, luôn có cảm giác tận thế, cảm giác này thực là khó chịu đến chết.
ta thể có chuyện gì tốt lành, lúc này lại biết chơi đùa thành cái dạng gì. Dường như tâm trạng của ta rất tốt, hẳn là có chuyện xấu gì , Lâm Tử Hàn ngừng tự an ủi mình.
mình bước tới phòng làm việc của Duẫn Ngọc Hân, lắp bắp hỏi: “Giám đốc Duẫn, tìm tôi có việc gì ?”
Duẫn Ngọc Hân ngẩng đầu liếc nhìn , đem chiếc USB đưa tới trước tay , dùng giọng bình thản : “Đem kế hoạch quảng cáo bên trong in bản cho đạo diễn Từ, tiện thể lưu luôn vào máy tính của ”.
Lâm Tử Hàn Oh tiếng, nhận chiếc USB ra ngoài. Nghĩ thầm lòng dạ tiểu nhân của mình quá mức nghi ngờ, nghĩ người khác thành ác độc như vậy.
“Tử Hàn, Ngọc Hân làm khó dễ em sao?” Từ Nhạc Phong cười cười , cũng biết có đúng trời xinh duyên phận hay , Duẫn Ngọc Hân từ trước đến nay đều bất thuận với , thích tìm việc làm khó dễ .
“Hóa ra tiểu nhân chỉ có mình mình”. Lâm Tử Hàn thầm, hi hi nở nụ cười.
“Cái gì?” Từ Nhạc Phong có nghe thấy lời của , nhíu mày nhìn .
“ có gì”. Lâm Tử Hàn lắc đầu, : “Giám đốc Duẫn chỉ gọi em in bản kế hoạch cho ”.
“Trước tiên mặc kệ kế hoạch, theo đến công ty Dĩ Tinh thôi”. Từ Nhạc Phong vỗ vai , quay người bắt đầu thu thập tư liệu cần dùng.
Thu thập xong sau vẫn thấy Lâm Tử Hàn vẫn đứng yên tại chỗ như cũ, nhìn : “Thu thập chút, lo lắng làm gì? Lập tức ngay”.
“Đạo diễn Từ, em bây giờ có thể ”. dùng ánh mắt vô tội nhìn .
“Sao có móng vuốt như thế? Túi đâu?”
Túi? Lâm Tử Hàn liếc mắt nhìn bức tranh vẽ đầy con mèo của Tiểu Thư Tuyết, hơn nữa bị hỏng dây khóa kéo màu vàng nhạt trước mặt, xấu hổ cười: “Ngày hôm nay có tài liệu phải mang, cho nên em lười mang túi ”.
Chương 47: Khó có thể bình yên 2
Từ Nhạc Phong dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn chằm chằm , ha ha cười : “Tùy em thôi, nhanh lên chút”.
Hai người cùng ra phòng làm việc, khi đợi thang máy trùng hợp gặp Tiêu Ký Phàm và Duẫn Ngọc Hân, Duẫn Ngọc Hân dùng bàn tay thon thả ôm hông của Tiêu Ký Phàm, khuôn mặt cười cười nhìn Từ Nhạc Phong : “Đạo diễn Từ, muốn mang theo Lâm đâu?”
Lâm Tử Hàn rất nhanh liếc mắt nhìn hai người, Tiêu Ký Phàm vừa vặn nhìn thấy đứng ở phía sau, vội gục đầu xuống, làm bộ có nghe thấy đứng ở góc thang máy.
Từ Nhạc Phong mỉm cười: “Chúng tôi chuẩn bị đến công ty Dĩ Tinh tìm người phụ trách trao đổi việc dùng người”. xong chuyển hướng Tiêu Ký Phàm : “Vậy Ký Phàm cậu xác định muốn thay đổi người với công ty Dĩ Tinh sao?”
“Tất nhiên, có vấn đề gì ?” Tiêu Ký Phàm liếc nhìn ấy, khuôn mặt vẫn bình thản.
Từ Nhạc Phong từ hiểu tính cách , cho nên cũng chú ý, chỉ là lại cười : “ có, mình chỉ muốn xác nhận cuối cùng chút mà thôi”.
Cửa thang máy Đinh tiếng mở ra, Duẫn Ngọc Hân liếc nhìn Lâm Tử Hàn ở phía sau Từ Nhạc Phong : “Chúng em cũng chuẩn bị đến công ty Dĩ Tinh, nếu cùng đường, chúng ta cùng nhau thôi”.
“, mọi người chờ tôi chút, tôi lái xe ra”. Từ Nhạc Phong quan tâm .
Tại hành lang lúc đó. Lâm Tử Hàn vẫn cúi thấp đầu thiếu chút nữa va phải người, kinh ngạc, may là Từ Nhạc Phong nhanh tay lẹ mắt mà kéo lại.
Vương Văn Khiết nhìn ba người cười cười xem như là chào, mắt rùng mình, trừng mắt nhìn Lâm Tử Hàn giận dữ : “Lâm Tử Hàn! Em có ý kiến gì với chị , đừng chơi đùa chiêu này!”
Lâm Tử Hàn cả người nịnh nọt mà hi hi cười : “Xin lỗi chủ tử, tiểu nhân nào dám đùa ngài đâu? Chủ tử xinh đẹp tựa thiên tiên, hoa nhường nguyệt thẹn…”.
“Câm miệng!” Vương Văn Khiết chịu hết nổi mà cắt đời lời hư tình giả ý của , lướt qua phía thang máy mà vừa qua.
Lâm Tử Hàn vừa mới giơ chân lên định , phía sau truyền đến tiếng mệnh lệnh của Vương Văn Khiết: “Đứng lại!”
Lâm Tử Hàn sửng sốt, quay người lại giải thích được mà nhìn chị ấy. Vương Văn Khiết cho tay vào trong túi lấy ra chìa khóa xe, ném qua tay , : “Thời gian tan ca buổi trưa giúp chị mang xe đổ xăng”.
“Vâng, chủ tử” Lâm Tử Hàn nhận chiếc chìa khóa xe vui vẻ đáp.
“Này, Văn Khiết, Tử Hàn hình như là trợ lý của đó?” Từ Nhạc Phong quen nhìn kiểu Đại tỷ của Vương Văn Khiết, nhìn chằm chằm trêu ghẹo .
Vương Văn Khiết ngẩng đầu lên, đắc ý nhìn về phía Lâm Tử Hàn cười : “Bảo bối, ai biết thương em, ngoan, chút lời hữu ích ”.
“Chủ tử so với ai khác đều thương em, chủ tử tất nhiên là ông trời, là cũng là ma…” Lâm Tử Hàn nhìn Vương Văn Khiết sắc mặt chuyển sang xanh, vô ý thức mà im lặng.
Quay người bước đến cửa, mắt nhìn trong xe sạch .
Chiếc xe xa hoa có rèm che, Lâm Tử Hàn ngồi ở ghế sau bên cạnh Từ Nhạc Phong, chán ghét nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ xe.
Bên tai đầy rẫy tiếng , chính là chỗ ngồi phía sau – Tiêu Ký Phàm câu cùng với tiếng của Duẫn Ngọc Hân, nghe ta , ta lúc này rất hạnh phúc.
Có người bạn trai thương mình như thế, là người hạnh phúc thôi? Cũng giống như Vương Văn Khiết.