1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài - Thiên Cầm (284 Chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 280: Hôn lễ 2


      Tình nồng đậm trong phòng hóa trang, hai người ôm hôn cùng chỗ cuối cùng cũng lưu luyến rời bước ra, sắc mặt Lâm Tử Hàn ửng hồng rời khỏi vòng ôm ấp của Tiêu Ký Phàm.



      Tiêu Ký Phàm hài lòng giương giọng với cửa phòng hoá trang: “Vào !” Tâm trạng buồn bực, làm sao lại luôn luôn có nhiều người cảm thấy được thích xông vào đây như vậy!



      Lâm Trúc vào, đánh giá hai người. Cười tủm tỉm với Tiêu Ký Phàm: “Ký Phàm, ta giao Tử Hàn hoàn hoàn chỉnh chỉnh cho cậu, đến lúc đó nếu như ít sợi lông tơ, ta cũng tha cho cậu!”



      “Con để cho Tử Hàn thiếu thứ gì” Tiêu Ký Phàm ôm eo Lâm Tử Hàn, bình tĩnh . Giọng điệu của Ký Phàm cũng có bởi vì ông ta cứu mình hoặc là thành ba vợ của mình mà cải biến.



      “Lời này ta nhớ kỹ, cũng hy vọng chính cậu có thể nhớ kỹ” Lâm Trúc dùng ngón trỏ chỉ , .



      “Ba, ba yên tâm , Ký Phàm ấy làm gì con đâu” Sắc mặt Lâm Tử Hàn vẫn có chút ửng hồng như cũ, cảm động .



      “Con nha đầu kia. Trong lòng cũng chỉ có Tiêu Ký Phàm, còn giả bộ quan tâm người khác?” Lâm Trúc đánh giá trêu chọc. Lâm Tử Hàn giả vờ giận liếc mắt nhìn ông, sẵng giọng: “Ba còn con để ý tới ba!”



      Lâm Trúc cười ha ha tiếng, : “Được, ta . Ta là tới đưa quà kết hôn cho con” xong, lấy ra hộp màu phấn hồng trong túi áo khoác, đưa tới trước mặt , : “Đưa cho con”



      “Là vàng bạc châu báu gì? Chắc tầm thường nha?” Trong lòng Lâm Tử Hàn ràng cảm động muốn chết. Lại cố ý ra loại lời chọc tức chết người khác đền mạng này.



      Ngón cái nhấn cái, mở hộp ra, xuất ở trước mặt viên kim cương nhìn quen mắt. Lâm Tử Hàn kinh hãi, kinh ngạc đánh mắt nhìn ông, cả kinh kêu lên: “Ba xác định muốn đưa nó cho con?”



      Tiêu Ký Phàm cũng sửng sốt, đồng dạng kinh ngạc nhìn “Ngôi sao thiên thần” trong tay Lâm Tử Hàn, Lâm Trúc cố sống cố chết đoạt . Lại có thể tiếc đưa cho Lâm Tử Hàn, hơn nữa, ông ta sợ Lâm Tử Hàn cho mình sao?



      “Ta là tặng cho con, thể cho người khác, đặc biệt vị bên cạnh con này” Lâm Trúc chỉ vào Lâm Tử Hàn. Ha ha cười . Cũng muốn cam đoan giao cho Tiêu Ký Phàm. Nếu Tiêu Ký Phàm đều nguyện ý vì Lâm Tử Hàn buông tha cho kim cương, ông làm sao lại đau khổ chiếm kim cương tha chứ? Tốt nhất chính là giao kim cương cho Lâm Tử Hàn, ông và Tiêu Ký Phàm ai cũng thể đạt được.



      Lâm Tử Hàn ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tiêu Ký Phàm, thấy Tiêu Ký Phàm vẫn là lãnh đạm. Gật đầu với Lâm Trúc: “Cám ơn ba, ba yên tâm, con giao cho ai”



      Ông lại có thể giao viên kim cương tạo nên sóng gió cùng truy đuổi cho toàn bộ hắc đạo cho . Nước mắt chảy ra khỏi viền mắt, thuận gò má chảy xuống.



      “Đừng khóc, mặt sắp thành con mèo hoa rồi” Lâm Trúc thương vỗ vỗ vai , : “Được rồi, con mau trang điểm lại , ta ra ngoài trước”



      “Dạ” Lâm Tử Hàn gật đầu. Nhìn bóng dáng Lâm Trúc biến mất tại cửa. Sau khi khẽ hít vào hơi, chuyển hướng Tiêu Ký Phàm nhíu mi trầm ngâm, ôn nhu : “Ký Phàm, kim cương ở trong tay em…”



      Lâm Tử Hàn mở miệng. biết nên cái gì, nghiêm mặt si ngốc nhìn . Tiêu Ký Phàm ôn nhu cười cái, rút khăn tay lau nước mắt mặt , : “ đồng ý buông tha cho kim cương, nhất định buông tha, “Ngôi sao thiên thần” thực có bất cứ quan hệ nào với , cho nên, ở tay ai đều như nhau”



      nghĩ như vậy?” Lâm Tử Hàn nghi hoặc nhìn chăm chú. Chỉ tới khi gật đầu. Mới lộ ra nụ cười diễm lệ.



      từng, bởi vì nghĩ nên giao kim cương cho ai mà đau đầu vô cùng, tại, kim cường trở lại tay lần thứ hai, vấn đề dằn vặt người kia lại biến mất, rất vui mừng.



      Tuy rằng Tiêu Ký Phàm buông tha kim cương, nhưng kim cương ở trong tay Lâm Trúc, Lâm Tử Hàn vẫn còn cảm giác được bất an cùng hổ thẹn. Hôm nay tất cả mọi người tranh cãi, nếu cho ai đều thích hợp, như vậy biện pháp tốt nhất chính là tới làm thay.



      Khóe mắt bất chợt nhìn tới đến đồng hồ tường, nhất thời lại càng hoảng sợ, thét to: “Chúng ta muộn mười lăm phút, trời ạ!” Vừa hét, vừa luống cuống tay chân lấy phấn, son môi mặt bàn sờ loạn mặt.



      “Đều là làm hại” Lâm Tử Hàn liếc mắt trừng Tiêu Ký Phàm chút cũng khẩn trương, bất mãn tả oán. Nếu như phải hôn , lớp trang điểm của sao lại biến thành như vậy? !



      Vừa vặn ở phía sau, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa gấp, còn có tiếng lo lắng của Tiêu phu nhân: “Ký Phàm, Tử Hàn, các con xong chưa? Còn hai phút giờ lành tới rồi”



      “Hả? A! Được rồi!” Lâm Tử Hàn qua loa đáp lại, Tiêu Ký Phàm mở cánh cửa, Tiêu phu nhân liền kéo hai người ra ngoài cửa, ánh mắt bất chợt nhìn thấy vẻ mặt Lâm Tử Hàn, đột nhiên hét lên tiếng: “Tử Hàn, con sao lại trang điểm thành như vậy?”



      “Con… Ký Phàm… Đúng, là ấy!” Lâm Tử Hàn liếc mắt nhìn Tiêu Ký Phàm, đẩy rách nhiệm qua người .



      “Người trang điểm đâu? Mau tìm người trang điểm tới!” Tiêu phu nhân khẩn cấp phân phó nữ hầu, nữ hầu vội vã chạy . Tiêu Ký Phàm nhìn thoáng qua vẻ mặt như mèo hoa của Lâm Tử Hàn, vội chậm : “Mẹ, con cảm thấy như vậy rất tốt”



      “Như vậy làm sao gặp mọi người? nên nên”



      “Mẹ, làm được, giờ lành sắp đến, chúng ta xuống !” Tiêu Ký Phàm ôm eo Lâm Tử Hàn, bước nhanh xuống dưới lầu.



      Tiêu phu nhân đuổi theo sau đột nhiên lại hét lên: “Phù dâu đâu? Phù dâu sao còn chưa xuất ? Nhanh tìm nha!” Lại có mấy người nữ hầu chạy ra.



      “Đúng vậy, Tử Y chạy đâu?” Lâm Tử Hàn lúc này mới nhớ tới, thấy phù dâu, Tiêu phu nhân nghe vừa như thế, càng gấp đến xoay quanh, thét to: “Thế này là thế nào! Toàn bộ người trang điểm, phù dâu tìm được bóng dáng”



      “Phu nhân, bác đừng vội, Tử Y có thể ăn cái gì ngoài hoa viên” Lâm Tử Hàn dè dặt giải thích, ra trong lòng cũng , dù sao Lâm Tử Y làm việc là đáng tin như vậy.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 281: Hôn lễ 3

      Giờ lành qua năm phút đồng hồ, nữ hầu mới đưa Lâm Tử Y say khướt thấy đường giá đáo tới trước mặt ba người, Lâm Tử Hàn cùng Tiêu phu nhân đồng thời cả kinh, kinh ngạc trừng mắt nhìn vị phù dâu này.



      Lâm Tử Hàn nhanh chóng nhìn liếc mắt vẻ mặt Tiêu phu nhân tức đến tái , tiến lên bước cầm cánh tay Lâm Tử Y, giọng trách cứ : “Tử Y, em sao lại uống thành như vậy nha?”



      “Em làm sao vậy?” Lâm Tử Y ngẩng đầu lên, đánh giá Lâm Tử, đột nhiên khanh khách nở nụ cười: “Chị, chị rất xinh”



      “Em rất điên!”



      “Em mới điên” Lâm Tử Y bất mãn liếc mắt trừng , đột nhiên cười: “Đúng, em là phù dâu, đến đây, em dắt chị ra ngoài” xong tiến lên cầm cánh tay của Tử Hàn, miễn cưỡng đứng thẳng người.



      “Em được, mau nghỉ ngơi thôi” Lâm Tử Hàn trầm giọng .



      Lâm Tử Y phục ngang ngạnh ngẩng đầu lên, kêu lên: “Ai dám em được, em đá chết nó, thôi thôi…”



      Thoạt nhìn là Lâm Tử Y đỡ Lâm Tử Hàn, kì thực là Lâm Tử Hàn dắt Tử Y, hơn nữa là dám buông tay, bằng ấy nhất định ngã xuống đất.



      Hai chị em bước thảm đỏ, xung quanh truyền đến tiếng cười trộm , Lâm Tử Hàn biết bọn họ cười cái gì, xấu hổ nhìn Tiêu Ký Phàm cuối thảm đỏ, trong lòng thầm mắng, sao lại xa như vậy nha, là ai thiết kế thảm đỏ?



      Tiêu Ký Phàm để ý đến tiếng cười người bên ngoài, si ngốc dừng ở dâu chậm rãi tới bên mình, khóe môi nhếch liên, lộ ra nụ cười mộng ảo.



      Vương Văn Khiết bên cạnh thấy vẻ mặt Lâm Tử Hàn, nhất thời tức giận sôi lên, cố nén kích động xông lên hành hung Tiêu Ký Phàm, cười tiếng, cười gian dụ dỗ Tiểu Thư Tuyết trong lòng: “Bảo bối ngoan, xông lên , ôm lấy mẹ chúng ta là cùng loại”



      “Dạ” Tiểu Thư Tuyết biết điều gật đầu cái, lắc lắc chạy vọt tới, ôm tới chân bên trong lụa trắng của Lâm Tử Hàn, cười hì hì : “Mẹ, chúng ta là cùng loại”



      Trong đám người đột nhiên phát ra trận cười to điên cuồng, Lâm Tử Hàn cúi đầu, liền thấy Tiểu Thư Tuyết bị Vương Văn Khiết vẽ thành mặt mèo chu chu miệng cười với mình.



      Nhất thời xấu hổ muốn tìm hầm ngầm tiến vào, thấp giọng khiển trách: “ ra! Qua bên cạnh chơi! Ai cùng loại với con!”



      Tiêu phu nhân vẫn nghiêm mặt vội vọt tới, tay bế Tiểu Thư Tuyết xuống, Vương Văn Khiết xuyên qua đoàn người, giơ ngón tay cái lên, cười khanh khách.



      Sắc mặt Tiêu Ký Phàm cũng khẽ biến, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại đến dáng vẻ mê người vừa nãy. Tiếp tục rất kiên nhẫn chờ đợi dâu của mình.



      Lâm Tử Hàn xấu hổ vô cùng gian nan thảm đỏ phủ kín hoa hồng, Lâm Tử Y cũng sắp tựa hết lực lượng toàn thân lên người . Hu… sắp nổi…



      Đột nhiên, “Rầm” tiếng rung, là thân thể Lâm Tử Y nện ở thảm, Lâm Tử Hàn kinh hô tiếng theo mọi người, vội đem hết toàn lực cúi người kéo ấy từ mặt đất lên, thất kinh khẽ gọi: “Tử Y, em thế nào? Em sao chứ?”



      “Em sao nha” Lâm Tử Y sờ sờ trán bị đụng đỏ, lắc đầu quan sát khách mời trừng mắt há mồm. Hoàn toàn biết mình vừa rồi xảy ra chuyện gì.



      Trái tim thiếu chút nữa nhảy ra, Tiêu Ký Phàm dùng sức nhẫn quyết tâm nhấn căm tức xuống lần thứ hai, nụ cười mê chết người kia lại thế nào cũng được mặt.



      cú ngã như thế, khiến Lâm Tử Y tỉnh táo chút, lần nữa thảm đỏ chưa đến mười mét, mà mãi chưa đến điểm cuối. Lâm Tử Hàn cũng sắp khóc, đến đường hạnh phúc, sao lại khó khăn như vậy? Haizz… Lẽ nào đây là mạng của ?



      vất vả tới trước mặt Tiêu Ký Phàm, đối mặt với thâm tình của , Lâm Tử Hàn e lệ cúi đầu. Người đàn ông ở trước mắt, là người cực kỳ thương, nhiều lần trải qua trăm cay nghìn đắng, cuối cùng cũng chờ được đến giờ phút này.



      Tiêu Ký Phàm nhìn chăm chú khuôn mặt nhắn khả ái nhưng vẫn động lòng người như cũ, trong lòng đồng dạng cảm khái vạn phần, đồng dạng kích động ngớt.



      Lâm Tử Hàn, cuối cùng cũng là vợ của , cuối cùng cũng có thể hoàn hoàn chỉnh chỉnh thuộc về … Phía trước đợi chờ mình là cái gì, ai cũng biết, bọn họ biết đến là đối phương mình, như vậy là đủ rồi!



      “Xin hỏi chú rể, con xác định đây lần hôn nhân duy nhất, cũng là lần cuối cùng chứ?” Giọng của cha sứ nghiêm túc trang nghiêm vang lên.



      “Vâng”



      “Xin hỏi chú rể, con thực Lâm Tử Hàn chứ?”



      “Vâng…” Giọng của Tiêu Ký Phàm vẫn chưa ra toàn bộ, Lâm Tử Y bên say liền quơ hoa trong tay. Lớn tiếng hô to tiếng: “Tạ Vân Triết! Em cảnh cáo ! Em vẫn đến già!”



      Khách lại ồ lên trận, sắc mặt Tiêu Ký Phàm lại trầm xuống, Lâm Tử Hàn lại xấu hổ gì sánh được. Chỉ có Lâm Tử Y hét xong, chút cũng đỏ mặt, hi hi cười ngốc.



      “Nha đầu kia có dũng khí, ha ha!” Lâm Trúc nhìn Lâm Tử Y cười ha ha. Lâm phu nhân bất mãn trừng mắt liếc ông cái, giận dữ : “Hai nha đầu này ngày hôm nay làm mất hết danh tiếng, lăng nhục, ông còn cười được?”



      “Chuyện này rất đáng , tôi thích” Lâm Trúc vẫn cười, chút cũng cảm thấy mất mặt.



      Tạ Vân Triết mực chờ đợi lo lắng lưu ý tới Lâm Tử Y lại nghĩ tới hét ra câu như vậy, bên người đều là nhân vật nổi tiếng, cũng thiếu thục nữ ái mộ . Ánh mắt mọi người đều roẹt xoẹt xoẹt phóng tới bên người . Dáng vẻ khác nhau, khiến lần đầu cảm giác đến xấu hổ vô cùng là tư vị gì.



      Chân mày hơi nhíu lại, Tạ Vân Triết cất bước tới, cúi người, ôm lấy ngang người Lâm Tử Y cười khúc khích với mình, lách khỏi đoàn người đến phía đỗ xe.



      cảm thấy lúc này Lâm Tử Y rất cần thiết trước tìm chỗ giải rượu, bằng còn biết nháo ra cái gì.



      “Vân Triết, muốn đưa em đâu?” Lâm Tử Y vật lộn trong lòng , mồm miệng lẩm bẩm . Mặt Tạ Vân Triết trầm liếc mắt nhìn khuôn mặt nhắn ửng hồng mê người của , lạnh lùng : “ chỗ thích hợp cho em ở lại”



      “À…” Lâm Tử Y si ngốc nhìn đường nét góc cạnh cằm , sững sờ gật đầu cái, lập tức nhắm mắt lại, dùng sức thoát khỏi vòm ngực .



      Tạ Vân Triết tuy rằng xụ mặt, hai tay ôm lại tự giác mà buộc chặt, có lẽ là sợ chịu lạnh, từ , quan tâm đến như em .



      Hôn lễ nhiều lần bị phá, Tiêu Ký Phàm còn kiên nhẫn nhịn nữa tiếp nữa, đẹp trai vẻ mặt hơi có chút trầm nhíu chặt, bá đạo tuyên bố: “Tôi thề, đây là cuộc hôn nhân duy nhất, cuối cùng của tôi, tôi thề kiếp này nhất định chỉ mình Lâm Tử Hàn, nguyện ý đồng cam cộng khổ cùng ấy…” hơi xong toàn bộ lời thề, vẻ mặt đẹp trai chuyển hướng Lâm Tử Hàn, : “Tới lượt em”



      “Hả? A! Tôi cũng thế” Lâm Tử Hàn cười tủm tỉm với cha sứ, chỉ lo cảm động, cũng nhắc lại lời thề của , cho nên…



      “Được, chúng ta rời khỏi nơi này trước, mọi người cứ ở chơi từ từ” Tiêu Ký Phàm xin lỗi mọi người, ôm Lâm Tử Hàn xuống thảm đỏ, đến nhà chính. cũng nỡ để dâu mang bụng bầu bốn năm tháng của mình vất vả, lễ tiết phàm tục này, miễn !



      Hôn lễ long trọng như thế, nhiều khách như vậy, mà dâu chú rể sớm ra. Xác thực có điểm kỳ cục, nhưng đại đa số đều là vì lợi ích thương nghiệp mới tham gia, cho nên cũng quan tâm dâu chú rể có chạy mất hay .



      Trong hoa viên vẫn ấm áp lãng mạn như cũ, tiếng nhạc vờn quanh, trai thanh lịch cũng bởi vì rời khỏi sân khấu mà có cải biến gì.



      ~~~~~~~~



      Vốn trốn trong góc, thân thể Đỗ Vân Phi ngửa ra sau, ngồi ở ghế ven đường, ngơ ngác nhìn đồng hồ siêu lớn phía đối diện.



      Tiếng chuông chín giờ vang, đại biểu cho Lâm Tử Hàn triệt triệt để để thuộc về mình, , cuối cùng lựa chọn người đàn ông khác!



      Tất cả nỗ lực phải, vào giờ khắc này phó mặc hết, cái gì cũng có vãn hồi!



      Tô Lâm Lâm yên lặng chờ bên người len lén liếc mắt nhìn , khẽ hít vào hơi ôn nhu : “Vân Phi, chúng ta cần phải trở về”



      “Để yên lặng đứng đây mình, cám ơn” Đỗ Vân Phi ngay cả vọng liếc mắt nhìn cũng có, đối với , lạnh lùng trước sau như . Loại ánh mắt này, tựa như lúc trước Lâm Tử Hàn phân phó tài xế lái xe rời khỏi , làm cho lòng người đau nhức như vậy.



      Tô Lâm Lâm chăm chú nhìn , chớp nước mắt sương mù trong mắt, nhàng mà gật đầu cái, xoay người, rời . Hình bóng xinh đẹp, dần dần bao phủ tại trong đám người.



      phần chờ đợi này, lâu lắm lâu lắm, mà , có nên tiếp tục đợi nữa hay ?

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 282: Thất kinh


      Mấy tháng sau, trong khoa phụ sản bệnh viện nào đó, tiếng khóc thét như giết heo của Lâm Tử Hàn vang ra khỏi phòng sinh, truyền vào trong tai mọi người ở ngoài cửa.



      Ngón tay nắm cùng chỗ của Tiêu Ký Phàm trắng bệch, nghe tiếng khóc thống khổ của Lâm Tử Hàn, đau lòng cơ hồ muốn xông vào phòng sinh.



      thực nên làm cho mang thai, nên làm cho chịu loại thống khổ như địa ngục này! Giờ khắc này, nghĩ đến chính là lúc trước Lâm Tử Hàn sinh Tiểu Thư Tuyết, dưới tình huống thống khổ như vậy, là ai vượt qua cùng !



      áy náy của Tiêu Ký Phàm với dấy lên lần thứ hai, ngọn lửa phừng phực nướng chín trái tim !



      đáng sợ! đáng sợ! Sau này đánh chết em cũng muốn sinh baby!” Lâm Tử Y che hai tai, qua lại hành lang.



      “Con im miệng cho mẹ!” Lâm phu nhân kéo lấy cánh tay của , dùng ánh mắt chỉ chỉ Tiêu Ký Phàm chuẩn bị phá cửa, ý bảo đừng phiền đến .



      Lâm Tử Y vội lấy tay che miệng nhắn của mình, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế nghỉ ngơi.



      Mới vừa ngồi xuống, trong phòng sinh liền vang lên tiếng trẻ con khóc nỉ non, cho nên mọi người bật dậy từ ghế, mặt đột nhiên lộ ra dáng tươi cười thoải mái.



      tốt quá, baby cuối cùng thuận lợi sinh ra” Tiêu phu nhân vui mừng đến luống cuống chân tay, Tiêu Ký Phàm lại có nửa điểm hài lòng, lo lắng chính là Lâm Tử Hàn tại thế nào, bởi vì có tiếng của .



      Chỉ chốc lát sau, bác sĩ mở cửa phòng sinh, cười tủm tỉm với mọi người: “Chúc mừng mọi người, là bé trai… A!” Cuối cùng là tiếng này, là tiếng phát sinh khi bị Tiêu Ký Phàm thiếu chút nữa đẩy vào tường.



      Bác sĩ sắc mặt trắng xanh liếc mắt nhìn Tiêu Ký Phàm, thấy lập tức chạy vội tới bên giường Lâm Tử Hàn, lý giải tâm tình lúc này, nụ cười trở lại mặt lần thứ hai.



      “Cho tôi ôm cái trước…”



      “Tôi ôm trước…” Ngoại trừ Tiêu Ký Phàm, tất cả mọi người tranh cướp muốn ôm baby.



      Bác sĩ bị mọi người vây quanh bảo vệ bé , giương giọng : “Tất cả mọi người nên gấp gáp, tại ai cũng thể ôm, tôi đưa cậu bé vào phòng giữ nhiệt” Mọi người thất vọng rũ tay xuống, mắt mở trừng trừng nhìn bác sĩ ôm cậu bé . Nhìn liếc mắt Tiêu Ký Phàm ngồi bên cạnh Lâm Tử Hàn, thức thời lui ra ngoài.



      Tiêu Ký Phàm gắt gao nắm tay bé của Lâm Tử Hàn, đau lòng vén sợi tóc bị mồ hôi đính vào trán, nhàng gọi tên .



      Lâm Tử Hàn đau đến bất tỉnh nghe được tiếng gọi của Tiêu Ký Phàm, yếu ớt mở hai mắt, nhìn tủi thân mở miệng : “Ký Phàm, em còn sống ?”



      “Em đương nhiên còn sống, cho phép của , ai cũng có thể mang em ” Tiêu Ký Phàm hôn tay , khẽ cười .



      Lâm Tử Hàn suy yếu cười tươi, quan sát vòng phòng sinh giọng : “Baby đâu, em muốn nhìn baby chút”



      “Tiểu tử hư hỏng kia được bác sĩ ôm ” Nụ cười Tiêu Ký Phàm mặt nhạt , thoáng có chút hài lòng mở miệng .



      tại sao có thể nó như vậy, chút cũng thương nó sao?” Lâm Tử Hàn bất mãn lầm bầm , trăm cay nghìn đắng mới sinh con ra như vậy, lại thích?



      “Đều hại thảm em như vậy, thương nổi nó, càng em hơn” Tiêu Ký Phàm cười cười, lần thứ hai hôn hôn môi .



      Lâm Tử Hàn cười tươi, Tiêu Ký Phàm làm cho trái tim ấm áp dào dạt, thích nghe dỗ ngon dỗ ngọt, thích nhìn biểu tình dỗ ngon dỗ ngọt, mê người, khiến người ta rất an tâm.



      Ngày thứ ba, Lâm Tử Hàn mở mắt liền bắt đầu dò xét toàn bộ phòng bệnh, đám người đứng bên cạnh, thấy thân ảnh baby.



      “Mẹ, mẹ tỉnh?” Tiểu Thư Tuyết ghé vào bên giường Lâm Tử Hàn, thoải mái cười .



      Bởi vì sinh tự nhiên, cho nên Lâm Tử Hàn cơ bản có thể lại, ôm lấy Tiểu Thư Tuyết, hôn lên mặt con bé : “Bảo bối, có muốn gặp em trai ?”



      “Vừa nãy con gặp em bé, ba ba ôm con xem” Tiểu Thư Tuyết cười khanh khách .



      “Ký Phàm, em cũng phải nhìn con” Lâm Tử Hàn ngẩng đầu nhìn Tiêu Ký Phàm đứng bên cạnh, bĩu miệng nhắn , tất cả mọi người xem qua, chỉ là chưa!



      lúc nữa có thể nhìn, ngoan” Tiêu Ký Phàm vỗ vỗ tay bé của trấn an , cậu bé vẫn đặt ở trong phòng giữ nhiệt, bọn họ cũng là nhìn thoáng qua cửa kính.



      Nhưng bác sĩ vừa tuyên bố, người lớn và em bé cũng có thể xuất viện, cho nên Lâm Tử Hàn lập tức có thể thấy được.



      “Mẹ giục y tá động tác nhanh lên chút” Tiêu phu nhân sớm ngứa tay muốn ôm em bé, xoay người ra ngoài. Lúc ra cửa thiếu chút nữa đụng vào y tá hấp tấp xông tới.



      “Xin lỗi, xin lỗi!” y tá vừa xin lỗi lại vội vàng : “ tốt, thấy em bé”



      “Hả?”



      “Cái gì?” Phòng bệnh trong nháy mắt sôi trào, đưa mắt nhìn nhau đứng lên, Lâm Tử Hàn càng gấp đến độ kêu sợ hãi: “Baby sao lại thấy? phải vẫn có người trông coi sao?”



      “Xin lỗi, mọi người xin đừng hoảng, chúng tôi dùng hết mọi biện pháp tìm tung tích của cậu bé” y tá bên cúc cung bên liên tiếp xin lỗi.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 283: Em bé mất tích


      Tiêu phu nhân hét rầm lêm: “Chúng tôi làm sao có thể hoảng hốt? thấy thằng bé, chúng tôi có thể hoảng sao?”



      y tá vừa vội lại bất đắc dĩ, ngoại trừ xin lỗi ra, biết nên cái gì. Lâm Tử Hàn với lên cánh tay Tiêu Ký Phàm, sợ đến thống khổ: “Ký Phàm! Làm sao bây giờ? mau nghĩ biện pháp tìm thằng bé về ! Mau lên!”



      Tiêu Ký Phàm ôm , vỗ lưng trấn an: “Đừng vội, nghĩ biện pháp, suy nghĩ…” xong, bắt đầu trầm ngâm.



      Tiêu phu nhân gấp đến độ rối loạn, vỗ trán dương ngón tay chỉ y tá lớn tiếng mắng: “Bệnh viện các xảy ra chuyện gì? Nếu như thằng bé có chuyện gì hay xảy ra tôi tha cho các !”



      “Em muốn con, Ký Phàm…” Lâm Tử Hàn rống lên khóc bù lu bù loa nâng hai mắt đẫm lệ lên, trừng mắt nhìn Tiêu Ký Phàm, còn chưa từng thấy qua thằng bè, sao lại thấy tăm hơi? Thằng bé sao lại đột nhiên biến mất!



      tìm con về” Tiêu Ký Phàm hôn trán , thấp giọng hứa hẹn, tất cả mọi người rối loạn, chỉ có vẫn trầm ổn bình tĩnh.



      Lâm Tử Hàn chớp nước mắt, thể tin mà mở miệng: “Có phải vậy hay …? Ký Phàm, con có thể bị người ta bắt cóc hay ? Có là muốn tiền của Tiêu gia hay ? Có đúng hay …?”



      “Đừng đoán mò, được chứ?” Tiêu Ký Phàm ôn nhu , lấy áo khoác choàng lên người , ôm từ chỗ ngồi ra ngoài phòng bệnh. Ánh mắt thâm thúy dừng ở hai mắt đẫm lệ của : “ đưa em tìm con”



      vậy chăng?” Lâm Tử Hàn vẫn còn thể tin được, Tiêu Ký Phàm dựa vào cái gì tự tin có thể tìm được con như vậy? phải Lãnh Phong, chẳng lẽ còn thần thông quảng đại như vậy sao?



      Tiêu Ký Phàm gật đầu, quay đầu với Tiêu phu nhân : “Mẹ, mọi người về nhà trước, chờ tin tức của con”



      “Ký Phàm, các con muốn đâu?” Tiêu phu nhân vội hỏi thăm, Tiêu Ký Phàm ra phòng bệnh, đáp lại vấn đề của bà.



      Xe Mercedes chạy như bay đường, Lâm Tử Hàn được khoác áo kín mít nằm trong lòng Tiêu Ký Phàm, yên lặng chảy nước mắt.



      Cảm giác cảnh vật lướt qua nhanh ngoài cửa sổ có chút quen thuộc, Lâm Tử Hàn nỗ lực chớp nước mắt, kinh ngạc ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Tiêu Ký Phàm vẻ mặt trầm tĩnh, kinh ngạc : “Ký Phàm, dẫn em tới nơi này làm cái gì?”



      Con đường này qua nhiều lần, rất quen thuộc, chính là biệt thự của Lâm Trúc trước đây từng ở lại. Nhưng , Tiêu Ký Phàm vì sao đưa tới nơi này.



      “Đương nhiên là tìm con” Tiêu Ký Phàm ôn nhu xong, ôm chặt người , rất sợ bị cảm lạnh, dù sao vừa mới sinh con xong.



      “Nhưng mà…” đợi Lâm Tử Hàn hỏi xong, xe chậm rãi dừng ngoài cửa sắt biệt thự, nhân viên bảo vệ tiến lên ngăn cản xe, rất khách khí : “Xin lỗi, ngài thể vào”



      Tài xế nhìn lại Tiêu Ký Phàm cùng Lâm Tử Hàn ngồi ghế sau xin chỉ thị, Lâm Tử Hàn ấn cửa sổ xe, với nhân viên bảo vệ: “Là tôi”



      “Chào Lâm tiểu thư” Nhân viên bảo vệ cung kính lui ra sau, cửa sắt lớn chậm rãi mở ra, xe trực tiếp chạy đến trước nhà chính.



      xác định là ba em ôm con sao?” Lâm Tử Hàn thể tin tưởng nhìn Tiêu Ký Phàm, ba làm sao có thể làm ra loại chuyện này? Hơn nữa, ông ôm con làm gì!



      “Xác định” Tiêu Ký Phàm vỗ vỗ tay , đẩy cửa xuống xe, ôn nhu mặt trong nháy mắt bị cỗ lạnh lùng thay thế, lạnh lùng với nhân viên bảo vệ: “Mời Lâm Trúc ra cho tôi!”



      “Ai muốn tìm ta?” Trong phòng truyền đến tiếng cười sang sảng của Lâm Trúc, sau đó thân ảnh của ông xuất trước nhà, đánh giá Tiêu Ký Phàm vẻ mặt nghiêm túc: “Ha ha ha, ra là con rể tốt đến thăm ta, đừng đứng đấy, vào nhà…”



      “Giao thằng bé ra đây!” Tiêu Ký Phàm cắt ngang lời vô ích giả tạo của ông, lạnh lùng .



      Lâm Trúc sửng sốt, nghi hoặc : “Cái gì mà thằng bé? Thằng bé làm sao vậy?”



      “Ông đừng giả bộ, trừ ông ra, ai có thể ôm thằng bé ” Chỉ có Lâm Trúc, mới có loại bản lĩnh thông thiên này, trừ ông ta ra, còn có thể là ai?



      “Ý của cậu là thấy thằng bé? thấy lâu chưa? Trời ơi! Chúng ta mau tìm thôi!” Lâm Trúc hoảng loạn hô .



      Lâm Tử Hàn bị Tiêu Ký Phàm nhốt bên trong xe cũng chịu hết nổi nữa rồi, mạnh mẽ đẩy cửa xe sải bước xuống xe, lo lắng gọi: “Ba! Ba vì sao ôm thằng bé , lẽ nào ba biết con bị hù chết sao?”



      “Ai cho con biết thằng bé là ta ôm ? Là cậu ta?” Hai mắt Lâm Trúc lên tia chột dạ, dùng ngón trỏ chỉ Tiêu Ký Phàm cái, giả vờ giận : “Con sao lại chỉ nghe cậu ta, lời của cha lại tin chữ?”



      “Bởi vì ấy có năng lực có phân biệt thị phi” Tiêu Ký Phàm liếc Lâm Trúc, hoảng loạn trong mắt Lâm Trúc cũng tránh được hai mắt của , câu bé quả nhiên là ông ta len lén ôm !



      “Ta lúc nào ôm thằng bé ? Tử Hàn, con đừng nghe Ký Phàm bậy, cậu ta luôn luôn hận ta tận xương, mới có thể vu oan loạn như vậy”

      Chương 284: Đại kết cục

      “Ba, xin ba hãy trả thằng bé lại cho con…” Lâm Tử Hàn đau khổ cầu xin, ra thực hy vọng con là trong tay Lâm Trúc, như vậy chí ít thằng bé rất an toàn, bị phần tử phi pháp ôm



      “Ta có!” Lâm Trúc giơ lên ba ngón tay, làm ra động tác xin thề : “Ta thề…” Lời thề còn chưa xong, trong phòng liền truyền đến tiếng khóc nỉ non to của trẻ con, vang trong tai mỗi người.



      “Ba~~~! Ba còn có!” Lâm Tử Hàn tức giận đến rống to hơn, bước nhanh vào nhà. Cánh tay lại bị Lâm Trúc chặn nắm lấy, Lâm Trúc xấu hổ sờ sờ mũi, ha ha cười gượng: “Tử Hàn, con đừng



      Tiêu Ký Phàm lại để ý đến ông, nhấc chân cất bước đến trong phòng, thiếu chút nữa đụng phải Lâm Tử Y. Lâm Tử Y ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua người bên cạnh Tiêu Ký Phàm, tiếp xúc đến ánh mắt tức giận của Lâm Trúc, còn có tức giận khẽ gào: “ phải bảo con nghìn vạn lần đừng làm cho thằng bé khóc sao?”



      “Ai nha ba dượng, thằng bé muốn khóc con cũng có biện pháp nha” Lâm Tử Y vô tội nhún nhún vai.



      “Hừ!” Lâm Trúc phẫn hận nghiêng đầu, thực là hối hận chết vì giao thằng bé cho . Lập tức nhìn sang Lâm Tử Hàn, lại nhìn sang Tiêu Ký Phàm ôm con ra từ trong phòng, hắc hắc cười : “Ký Phàm, Tử Hàn à, các con muốn bao nhiêu cũng có thể sinh mà, giao thằng bé cho ta thôi, gặp hai chị em các con người vô dụng hơn người, sản nghiệp của Lâm gia lớn như vậy cũng thể hậu nhân tiếp nhận nha…”



      “Rất cảm kích ông để mắt tới con tôi như thế, nhưng ông mơ tưởng!” Tiêu Ký Phàm lạnh lùng ra những lời này, ôm con khóc nỉ non ngớt đến hướng xe đỗ.



      Đánh chết cũng để Lâm Tử Hàn chịu loại đau khổ khi sinh này, nữa, dù cho hiểu ra, con trai , sao lại tiếp nhận sản nghiệp của nhà khác chứ? Tiêu thị còn chưa đủ cho nó sao?



      “Tử Hàn, con chỉ cần sinh thêm đứa thôi” Lâm Trúc buông tha chuyển hướng Lâm Tử Hàn, cố ý tỏ vẻ đau khổ cầu xin : “Tử Hàn, con chỉ cần sinh thêm đứa nữa thôi, ta thực rất thích đứa này”



      Lâm Tử Hàn khó xử nhìn Tiêu Ký Phàm, lại tiếp xúc đến vẻ mặt cho thương lượng của , bất đắc dĩ nhún nhún vai: “Xin lỗi, ba, ba cũng biết người thể sinh con”



      “Con khuyên nhủ Ký Phàm, cậu ta nhất định nghe lời con”



      “Ba…” Lâm Tử Hàn bất đắc dĩ khẽ gọi, Tiêu Ký Phàm có chút phiền hà, phía trước bước, bỏ ra tay kéo Lâm Tử Hàn, bá đạo nhét vào trong xe.



      Tài xế khởi động động cơ, xe chạy ra khỏi biệt thự dưới thất vọng của Lâm Trúc, cuối cùng cũng tìm được con về, Lâm Tử Hàn hưng phấn bế con từ trong lòng Tiêu Ký Phàm. Tinh tế đánh giá lông mày của đứa con còn chưa trưởng thành hoàn toàn.



      “Ký Phàm, em biết con như vậy lớn lên giống ai?” Lâm Tử Hàn đột nhiên ngẩng đầu, cười tủm tỉm nhìn Tiêu Ký Phàm .



      Tiêu Ký Phàm hôn cái lên trán , lại cười : “Con còn chưa lớn, tự nhiên là nhìn ra”



      Lâm Tử Hàn gật đầu, vẻ mặt hưng phấn : “Em hy vọng nó lớn lên giống , đẹp trai như , còn muốn có bản lĩnh giống



      “Chỉ cần đừng mơ hồ giống em là tốt rồi”



      “Đáng ghét!” Lâm Tử Hàn hờn dỗi trừng mắt liếc cái, đâu có mơ hồ, nhiều lắm là chỉ có chút đơn thuần quá độ mà thôi!



      Tiêu Ký Phàm kéo qua, hôn lên trán , bên tai : “Nhưng mà, cũng thích em mơ hồ như vậy” người phụ nữ mơ hồ đến có thể vì trốn hôn, khách sạn tìm con vịt, lại sao phải cực phẩm sao?



      Lâm Tử Hàn vỗ lưng con, dựa vào lòng Tiêu Ký Phàm, cảm động, trong nháy mắt truyền khắp tứ chi bách hài.



      Mỗi lần biểu lộ của , cuối cùng có thể khơi mào phần rung động dưới đáy lòng , gặp gỡ , kiếp này hối hận!



      Trời biết lúc này có bao nhiêu hạnh phúc, Tiêu Ký Phàm đồng dạng cảm giác được hạnh phúc bao phủ toàn bộ trái tim, khẽ thở dài, thu thu cánh tay ôm chặt .



      Phần hạnh phúc này, trải qua nhiều đau khổ, mỗi lần ôm , hôn , trong lòng cuối cùng có thể cần cảm giác được yên ổn, cũng cần lo lắng sau khắc đột nhiên mất .



      Gặp gỡ , , có . Kiếp này, như vậy là đủ rồi…!

      - HẾT -

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :