1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài - Thiên Cầm (284 Chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 36: Vô đề (2)

      Đưa cốc cà phê cầm trong tay tới trước mặt , khẽ cười : " uống ngụm".


      "Cảm ơn tổng tài, cần!" Cái gì vậy, đưa lại cho uống ngụm, bên trong có nước bọt của , cũng phải uống qua cà phê.


      "Uống!" Giọng như ra lệnh vang lên.


      Lâm Tử Hàn sợ hãi, nhìn giống đùa, càng giống như biểu tình thương cảm cấp dưới. chần chờ tiếp nhận cốc cà phê nhấp ngụm, vị đắng trong nháy mắt lan từ môi xuống. Thiếu chút nữa phun cà phê tới mặt . May là nhịn được, cau mày đau khổ nuốt cà phê xuống, đắng quá!


      Nhìn cốc cà phê đen bình thường, hu..., thế nào lại quên cho đường vào, may là Duẫn Ngọc Hân uống đến, nếu lại phải chịu đựng.


      "Xin lỗi, tôi pha thêm cho cốc nữa" Lâm Tử Hàn lấy tay quạt quạt mấy lần quanh miệng, áy náy .


      Tiêu Ký Phàm trêu tức mà vươn người từ ghế dựa tới gần, nhìn chằm chằm : "Sau hôm nay, buổi chiều nào đúng hai giờ pha cho tôi cốc cà phê như này mang vào". , hếch cằm chỉ vào chiếc cốc giữa tay .


      cho tới bây giờ cũng chỉ uống cà phê đường, nhưng muốn cho biết, vừa rồi Duẫn Ngọc Hân cũng , chỉ là muốn làm cho xấu mặt mà thôi.


      "Nếu có đối tác??" Lâm Tử Hàn kinh ngạc hô, ta phải là có khuynh hướng Tự ngược chứ? Hương vị lúc nãy, cả đời này cũng muốn nếm lại lần.


      " xuống ".


      "Vâng" Lâm Tử Hàn quay người ra đến ngoài cửa, vừa mới tới cạnh cửa, liền đụng vào Vương Văn Khiết mới vào. Hai người đồng thời Aiz tiếng thiếu chút nữa té lăn đất.


      Vương Văn Khiết nhìn phía sau Lâm Tử Hàn, thấp giọng chửi bới: "Lâm Tử Hàn, em lớn như vậy đeo kính vào cũng nhìn thấy người sao?"


      "Chị cũng đừng đụng vào em có được hay ?" Lâm Tử Hàn đề xuất .


      "Tối về nhà chị xử lý em" Vương Văn Khiết dùng ngón trỏ ấn vào vai , lướt qua vào trong phòng làm việc. Lâm Tử Hàn trợn trắng mắt, chịu hết nổi thói côn đồ của chị ấy, bước nhanh rời .


      "Mẹ, tránh nhanh lên chút" Tiểu Thư Tuyết đứng ở ghế sau, khoa tay múa chân mà la hét. Lâm Tử Hàn lại lần nữa chìa tay phải ra, tay ấn bé quay trở về chỗ ngồi, : "Tránh nhanh lên chút, bị chú cảnh sát bắt được, dì Văn Khiết tức giận".


      "Vì sao dì Văn Khiết có xe, nhưng mẹ có?" Tiểu Thư Tuyết quay đầu, đôi mắt to nhấp nháy .


      "Sax..." Lâm Tử Hàn suy nghĩ chút, vấn đề này khó trả lời, bởi vì đó là đạo lý khoa học.


      "Vì sao vậy?" Tiểu Thư Tuyết truy hỏi kỹ càng vấn đề này.


      "Vấn đề này, chờ sang năm con học, hỏi giáo viên ". Lâm Tử Hàn liếc mắt nhìn con ha hả cười , tầm mắt nhìn về phía trước lần nữa, trong lòng kinh ngạc, thầm kêu tiếng: Xong!


      Cách xe tám trăm mét phải là xuất đồng chí cảnh sát vẫy tay, ra hiệu cho dừng xe lại sao: "Bảo bối, làm sao bây giờ?" Lâm Tử Hàn kêu lên.

      Chương 37: Gặp mặt ngẫu nhiên (1)

      Xe vừa mới dừng lại, đồng chí cảnh sát giao thông ngay lập tức tới bên , cúi người : "Đưa giấy phép lái xe của ra đây xem chút".


      Giấy phép lái xe, Lâm Tử Hàn hi hi cười làm lành, dùng giọng vô tội nhất : "Xin lỗi, tôi quên ở nhà".


      "Mời theo tôi đến cục cảnh sát". Đồng chí cảnh sát rất có trách nhiệm mà , chỉ có bộ dạng muốn giải quyết công việc.


      "Đại ca, nghiêm trọng như vậy chứ?"


      "Xuống xe!"


      Hung hăng như vậy làm chi! Lâm Tử Hàn mắng ở trong lòng, tình nguyện xuống xe, hu..., việc này Vương Văn Khiết nhất định mắng muốn chết.


      Bên trong đồn cảnh sát, Lâm Tử Hàn bị đẩy mạnh vào gian phòng nghỉ, thân thể bất ổn, thiếu chút nữa ngã sấp xuống ghế nghỉ.


      "Mẹ, mẹ giẫm lên con" Tiểu Thư Tuyết bĩu miệng nhắn bất mãn .


      "Mẹ nuôi con lớn như vậy, giẫm lên người con bước cũng được sao". Lâm Tử Hàn tức giận , quay người, bỗng nhiên tiếp xúc với ánh mắt lạnh lùng, còn hé ra gương mặt quen thuộc.


      Kia là người đàn ông cả gan dám hôn ! ta tại sao lại ở chỗ này? cần phải , nhất định là làm chuyện xấu, bị cảnh sát bắt được. Lâm Tử Hàn kéo Tiểu Thư Tuyết ngồi xuống bên cạnh, có chút hả hê đánh giá ta, cười to : "Ha ha, bị loại bỏ rồi à?"


      Lãnh Phong liếc mắt nhìn , mỉa mai mà : "Rất vui khi đến đây làm khách".


      Lâm Tử Hàn xấu hổ, đem Tiểu Thư Tuyết ôm đến đùi, : "Tôi là bởi vì con mới cẩn thận bị bắt".


      "Mẹ lại ỷ vào con" Căn bản Tiểu Thư Tuyết vui, bĩu miệng cao hơn . Lâm Tử Hàn chán nản, thầm mắng tiếng: Nha đầu chết tiệt kia, giúp mẹ mình chút nào.


      Ánh mắt lần nữa chuyển hướng Lãnh Phong, cười tủm tỉm : "Chúng ta gặp mặt nhiều lần như vây, còn biết tên gì. Có thể tên cho tôi biết ?"


      Lãnh Phong cười lạnh tiếng, kéo lòng bàn tay của qua, ngón trỏ thon dài tại lòng bàn tay của viết lên.


      "Lãnh Phong?" Lâm Tử Hàn nhíu mày, tên này nghĩa là gì?


      "Đúng vậy".


      "Quả nhiên người cũng như tên lạnh lùng như nhau". Lâm Tử Hàn hi hi nở nụ cười, lập tức : "Là nghệ danh của sao?"


      Lãnh Phong liếc mắt nhìn , thèm lại, thân mặc đồ đen, lười biếng mà ngồi ghế nghỉ ngơi, trán thản nhiên chịu nhíu.


      Có rất nhiều nghi ngờ đối với người phụ nữ này, thậm chí ta còn tình cờ xuất trước mặt .


      Ánh mắt Tiểu Thư Tuyết dừng lại lâu tại nút áo của người mặc đồ đen, sau đó thoát khỏi cái ôm của Lâm Tử Hàn, bước tới trước ngực .


      "Này, đừng chạm vào người chú ấy!" Lâm Tử Hàn kinh ngạc, vội nắm lấy cơ thể bé.


      "Chú ơi ôm cháu cái" Tiểu Thư Tuyết nghe theo , cơ thể bé giãy dụa, đợi vòng tay của Lãnh Phong mở rộng.


      "Ôm cái đầu con ấy!" Lâm Tử Hàn giận dữ mà vỗ vào lòng bàn tay bé, Tiểu Thư Tuyết lập tức nghe lời. Ngoài cửa có cảnh sát tới, ngồi xuống trước cái bàn gỗ, nhìn Lâm Tử Hàn : "Lâm Tử Hàn là ?"


      "Vâng, là tôi". Vẻ mặt Lâm Tử Hàn độ nhiên sụp xuống, đem Tiểu Thư Tuyết đặt ghế, giọng lệnh cho bé: " được phép lộn xộn".


      xong lên phía trước hai bước, ngồi ở trước mặt viên cảnh sát. Phía sau, Tiểu Thư Tuyết bắt đầu khó chịu đứng lên, ngồi lên đùi Lãnh Phong, bàn tay bé nghịch ngợm cái nút áo lớn.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 38: Gặp mặt ngẫu nhiên 2

      Khóe môi lạnh lùng của Lãnh Phong bất chợt nở nụ cười thản nhiên, cánh tay dài ôm thân thể bé của bé, cho bé rơi xuống mặt đất. chưa bao giờ thích trẻ con, điều này ngay cả chính cũng biết tại sao.

      có bằng lái xe?” Viên cảnh sát nhìn , tức giận : “Các người là phần tử có lương tâm, suốt ngày chỉ làm cho xã hội thêm phiền hà”.

      “Xin lỗi, tôi lần sau dám”. Khuôn mặt Lâm Tử Hàn khổ sở, nhăn nhó .

      “Phạt tiền năm trăm, xe gọi chủ sở hữu đến lấy về”.

      “Năm trăm nhiều như vậy?” Lâm Tử Hàn kêu lên, ta nhất định là định giá dối trá rồi.

      “Quá nhiều? Người dân toàn quốc chê nhiều đâu” Viên cảnh sát lớn tiếng .

      có việc gì kéo người dân toàn quốc để làm chi, Lâm Tử Hàn thầm trong lòng , nhưng mà năm trăm tệ… “Có thể đưa ít chút được hay ? tháng tiền lương của tôi có bao nhiêu tiền, còn phải nuôi con nữa”.

      được!” Giọng lạnh lùng cứng rắn.

      “Tử Hàn!” Ngoài cửa truyền đến giọng quen thuộc, Lâm Tử Hàn quay đầu lại, kinh ngạc kêu lên: “Vân Phi? mau giúp em với ấy chút, ấy muốn phạt em năm trăm tệ”.

      “Sax… Sếp Đỗ, ấy là người quen của sao?” Viên cảnh sát mỉm cười, nhìn về phía Đỗ Vân Phi, : “ ấy chỉ là có bằng lái xe, thực ra tính là việc lớn”.

      “Đúng vậy mà, em lại có vượt đèn giao thông” Lúc này Lâm Tử Hàn có khí thế rồi, tức giận mà mở miệng.

      Viên cảnh sát ha hả cười làm lành, đứng dậy rời . Đỗ Vân Phi nhìn Tiểu Thư Tuyết nằm trong lòng Lãnh Phong chơi đùa, sau đó ánh mắt rơi xuống người Lâm Tử Hàn: “Em có bằng lái xe còn mang theo Tiểu Thư Tuyết?”

      Lâm Tử Hàn vô tội mở miệng : “Em cũng muốn đâu nhưng muốn đưa Tiểu Thư Tuyết đến bệnh viện tiêm dự phòng”.

      “Sao gọi đưa con bé ” Đỗ Vân Phi trách cứ .

      “Em thấy gần đây rất bận rộn”.

      Nhắc đến cái này, Đỗ Vân Phi cuối cùng cũng tiếc buông việc tư sang bên, chuyển hướng thờ ơ nhìn người Lãnh Phong. Lúc này Lâm Tử Hàn mới phát giác Tiểu Thư Tuyết ghé vào chơi đùa vui vẻ với người kia, cuống quít trở lại vị trí, áy náy đưa tay ôm Tiểu Thư Tuyết : “Tôi xin lỗi”.

      Lãnh Phong để ý đến , liếc nhìn Đỗ Vân Phi cười lạnh : “Đỗ tiên sinh, xin hỏi tôi có thể rồi chứ?”

      Đỗ Vân Phi nhìn chằm chằm vào , tình nguyện mà mở miệng: “Xin lỗi, làm chậm trễ thời gian của ”.

      “Hãy nhớ kỹ, chỉ lần này thôi!” Giọng ma quỷ vang lên.

      Bên trong phòng đột nhiên rơi vào im lặng, tìm thấy chứng cứ, Đỗ Vân Phi dù cho cam lòng, cũng có thể giữ người khác.

      “Ba ba Đỗ!” Tiểu Thư Tuyết vui vẻ gọi: “Ba ba Đỗ dạy Tiểu Thư Tuyết bắn súng!”

      “Lại bắn súng? Con được phép bắn súng”. Lâm Tử Hàn trách cứ , người dân thời gian có để làm, chơi súng làm cái gì?

      “Con muốn thôi!”

      “Tiểu Thư Tuyết ngoan, ba ba Đỗ buổi tối trở về dạy con bắn súng”. Đỗ Vân Phi ôm lấy Tiểu Thư Tuyết rồi xoa đầu bé. Sau đó chuyển sang hướng Lâm Tử Hàn : “Tử Hàn, em bắt xe về nhà trước, buổi tối giúp em lái xe Văn Khiết về”.

      xong, nhìn về phía Lãnh Phong, hình ảnh lần trước tại triển lãm đồ trang sức ta cùng với Tử Hàn ôm hôn lần nữa rơi vào tâm trí : “Tử Hàn, giúp em đón xe nhé” .

      cần” Lâm Tử Hàn xua tay: “Em có thể tự mình ”.

      Lãnh Phong giả vờ chạm vào vai Lâm Tử Hàn, nhìn Đỗ Vân Phi cười cười, : “Đỗ tiên sinh yên tâm, tôi đưa ấy trở về”.

      xong, ôm lấy Lâm Tử Hàn bước tới hướng cửa. Lâm Tử Hàn xấu hổ nhìn Đỗ Vân Phi cười cười, bước nhanh ra ngoài.

      Chương 39: Gặp mặt ngẫu nhiên 3
      Bên ngoài, Lãnh Phong rất lịch mà mở cửa xe, mời Lâm Tử Hàn lên xe.

      Lâm Tử Hàn lắc đầu, lùi về phía sau bước: “Tôi gọi taxi trở về”.

      Lãnh Phong nhếch nhếch khóe môi lên hàm chứa ý cười, giọng mỉa mai: “Yên tâm, tôi có hứng thú với phụ nữ xấu xí”.


      Lâm Tử Hàn chán nản, trừng mắt với : “Phụ nữ xấu làm sao? Cũng e ngại !”.

      “Lên xe”. Giọng mệnh lệnh vang lên.

      Lâm Tử Hàn nhìn sắc mặt cứng nhắc của , cúi người tiến vào trong xe. Vừa mới ngồi vào chỗ của mình, xe bình ổn chạy đường cao tốc, ngoài cửa sổ là những cây hoa màu đỏ chạy như bay.

      quay sang và theo dõi khuôn mặt nghiêng nghiêng của , : “Vì sao thích đối nghịch cùng Đỗ Vân Phi?” cũng phải là nhìn ra, mỗi lần ở cùng Đỗ Vân Phi đều phân cao thấp, bao gồm cả việc cướp giật .

      “Tôi cùng ta là quan hệ giữa mèo và chuột, hiểu chứ?” Lãnh Phong liếc nhìn qua kính chiếu hậu.

      sợ tôi tố giác sao?”

      Lãnh Phong cười ha ha, chỉ tới khi ngừng cười mới : “ tố cáo tôi cái gì? Ngày hôm qua tôi vào đồn cảnh sát, Đỗ Vân Phi vẫn như cũ có cách nào tóm được tôi”.

      “Sớm hay muộn có ngày, rơi vào trong tay của ấy”. Lâm Tử Hàn đồng ý mà .

      “Tôi mong chờ ngày nào đó đến”. Lại cười dài tiếng, tràn ngập toàn bộ xe.

      “Nhưng làm như vậy hại chết tôi”. Haizz, nghĩ đến đêm nay lại chịu đựng lời bức cung của Đỗ Vân Phi, đầu của lại muốn biến thành hai.

      “Sợ ta hiểu lầm ?”

      “Cảnh sát có chút tính xấu, đó là thích bức lấy khẩu cung người khác”.

      Lãnh Phong liếc mắt nhìn , trêu đùa: “Có ai rằng chúng ta có duyên chưa?”

      “Nghiệt duyên!” Lâm Tử Hàn tức giận , Lãnh Phong cũng tức giận mà tiếp tục ổn định việc lái xe. Bên trong xe nhất thời rơi vào khoảng im lặng, sau hồi, Lãnh Phong tiện tay ném xuống ghế ngồi phía sau chiếc áo đen, vứt lên người của .

      “Làm gì?” Lâm Tử Hàn ghê tởm mà lánh xe, ai biết cái áo này dính máu của bao nhiêu người.

      Lãnh Phong hếch cằm chỉ Tiểu Thư Tuyết ngủ trong lòng , Lâm Tử Hàn lập tức hiểu được, cầm lấy chiếc áp đen đắp lên người Tiểu Thư Tuyết.

      Căn bản muốn lời cảm ơn, nhớ tới vài lần lợi dụng tình cảnh của , tiếng cảm ơn này thế nào cũng ra.

      Lần thứ hai rơi vào im lặng, Lâm Tử Hàn thoáng quay đầu lại, theo dõi nụ cười tuyệt mỹ của , trong lòng đầy rẫy nghi ngờ. ta, rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ là người của xã hội đen.

      Nhìn tuổi còn trẻ mà bộ dáng tự tin đến cuồng ngạo, cách chiến đấu cũng chuyên nghiệp như vậy, xác định là qua việc huấn luyện chuyên nghiệp.

      “Ánh mắt nóng bỏng như thế mà nhìn chằm chằm vào người đàn ông, cha của đứa bé ghen tỵ sao?” Khóe môi Lãnh Phong nhếch lên, giọng mỉa mai phát ra từ khóe miệng như ngậm chặt kia.

      Lâm Tử Hàn khuôn mặt nóng lên trong nháy mắt, cuống quít thu hồi lại tầm mắt, che giấu mà mở miệng : “Tôi… tôi chỉ là muốn hỏi vấn đề”.

      “Hỏi”.

      “Lần trước đám người kia muốn tìm viên kim cương tóm lại là cái gì? Nó có dạng gì?” dè dặt mà hỏi thăm.

      tiếng phanh khẩn cấp! Chiếc xe dừng lại tại ven đường.

      Lâm Tử Hàn kinh hãi hô tiếng, thiếu chút nữa chạm vào tấm kính chắn gió phía trước, buồn bực mà trừng mắt liếc , nếu con rơi sang bên có thể gây chuyện lớn!

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 40: Thăm dò

      Lãnh Phong cầm tay lái, lạnh lùng nhìn vẻ mặt vô hại của , nghiền ngẫm mục đích cuối cùng lời . Lập tức lạnh lùng mở miệng: “Đó là viên kim cương tám ca ra hình quả lê, nếu như nó trong tay , tôi khuyên tốt nhất nên giao ra đây, bằng mang đến cho tai họa lường trước được”.

      Kinh khủng như vậy? Lâm Tử Hàn nhìn ngạc nhiên.

      “Lẽ nào viên kim cương thực trong tay ?” Lãnh Phong nhíu mày, thủ hạ Lâm ca chính là người viên kim cương đặt trong túi xách, mà túi xách lại bị ta lấy .

      Lâm Tử Hàn chịu hết nổi mà trợn trắng mắt nhìn : “Nếu như thực nằm trong tay tôi, tôi sớm mang đứa trẻ nghịch ngợm như tiểu quỷ này của tôi , còn ở lại Tiêu thị mặc cho người khác bắt nạt sao!”

      Lãnh Phong nửa tin nửa ngờ mà thu hồi tầm mắt, xe lần nữa trở lại đường.

      Khi xe chạy đến trước cửa thôn, Lâm Tử Hàn sợ người trong thôn nhìn vào lại truy tam vấn tứ, thể làm gì khác hơn là để dừng xe ở chỗ này.

      Sau khi xuống xe, Lâm Tử Hàn từ ngoài cửa sổ xe nhìn vào bên trong xe của Lãnh Phong : “Cảm ơn đưa tôi về nhà, hẹn gặp lại!” Ngẫm lại cảm thấy thích hợp, vội sửa lời : “ đúng! Chúng ta sau đó bao giờ… muốn gặp lại nữa”.

      “Tôi cố gắng” Lãnh Phong nhìn nụ cười mang chút mộng ảo của , tay đặt ở tay lái khẽ di chuyển, chiếc xe sau đó rống lên rời .

      Lâm Tử Hàn bị tốc tộ lái xe điên cuồng này làm cho sợ lùi về phía sau bước, sững sờ nhìn phương hướng chiếc xe rời . Trời ạ, người này tại sao động tác như vậy cũng doạ được người như vậy?

      Tốc độ xe rất nhanh, ảnh hưởng chút nào đến các động tác khác của Lãnh Phong, đưa tai nghe điện thoại nhét vào trong tai, nghe thấy tiếng kèn cornet quen thuộc.

      “Đại ca, tìm em có việc gì ?” Đầu dây điện thoại bên kia truyền đến giọng của A Nghị.

      Lãnh Phong ngắn gọn: “Việc điều tra Lâm Tử Hàn thế nào rồi?”

      điều tra ra, việc đưa tài liệu là người phụ nữ làm trong Tiêu thị Duẫn Ngọc Hân điều ta . Duẫn Ngọc Hân để trừng trị ta cố ý cho ta làm chân chạy vặt, hơn nữa cố ý báo sai số phòng”. A Nghị cẩn thận tỷ mỉ mà mang tình huống bản thân điều tra ra cho .

      Lãnh Phong chìm lắng, cân nhắc lời của cậu ta, lúc lâu mới : “Tiếp tục ”.

      “Về việc triển lãm đồ trang sức, là Lâm Từ Hàn nhất thời tò mò, mới xin Đỗ Vân Phi đưa ta vào. Cho tới bây giờ, phát điều gì dị thường người Lâm Tử Hàn, nhưng hành tung của ta nằm trong lòng bàn tay của em”.

      có vấn đề? Tuy rằng cảm thấy có chút kỳ quặc, Lãnh Phong còn rất thích nghe được lời điều tra báo cáo như vậy của cậu ta. hi vọng là kẻ thù của mình.

      ta lấy chiếc túi xách của thủ hạ Lâm ca xác thực bán , nhưng về phần có viên kim cương hay , tại còn biết”.

      “Chiếc túi xách đâu? tại ở đâu?”

      “Bởi vì ta mang ra chợ đêm bán, hơn nữa việc nhìn thấy chiếc túi xách chỉ có ta và thủ hạ của Lâm ca, cho nên tại muốn tìm được chiếc túi xách tương đối khó khăn”.

      Lãnh Phong trầm lắng lần nữa, lập tức : “Gần đây cậu chú ý nhiều đến giao dịch ở chợ đêm, viên kim cương rất có thể xuất ở nơi đó”.

      “Em hiểu”.

      Chương 41: Trêu đùa

      Đứng ở trước cửa nghĩ sau này nên như nào để ứng phó với Vương Văn Khiết, Lâm Tử Hàn mới trù trừ bước vào trong phòng.

      Bà Vương vừa lúc từ phòng bếp tới, mắt nhìn vào Tiểu Thư Tuyết ngủ say cười tủm tỉm : “Đặt Tiểu Thư Tuyết lên giường ngủ, cùng ăn cơm thôi”.

      “Cảm ơn dì, cần đâu”. Lâm Tử Hàn xấu hổ , cả ngày ăn cơm ở đây, sớm cũng xấu hổ vô cùng.

      Bà Vương liếc mắt nhìn : “Dì nấu cơm cho ba người, Văn Khiết vừa gọi điện thoại về ăn cơm ở bên ngoài, con nếu ăn, dì ngày mai lại phải ăn cơm thừa”.

      “Văn Khiết có nhà?” Lâm Tử Hàn vui vẻ .

      “Đúng vậy, nó quấn lấy Lưu Bằng dạo phố cùng cậu ta rồi”.

      tốt quá! Dưới đáy lòng Lâm Tử Hàn cười điên cuồng, buông Tiểu Thư Tuyết xuống, lập tức gọi điện thoại cho Vương Văn Khiết, đợi , Vương Văn Khiết lớn giọng : “Xe của chị đâu, em đưa đâu rồi?”

      Lâm Tử Hàn ha ha cười, : “ trăm dặm thôi, xe của chị để trong sân chờ chị về đó, trở về ”.

      “Có rửa xe ?”

      lúc nữa gọi nhân viên phục vụ rửa xe giúp chị, chị cứ dạo từ từ”. Lâm Tử Hàn mừng thầm mà cúp điện thoại, ngày hôm nay thực vận tức của cùng kém như vậy! tại chỉ chờ Đỗ Vân Phi mang xe trở về sớm chút thôi.

      <><><><><>



      Đứng trước của tòa nhà plaza, Vương Văn Khiết nhìn thoáng qua điện thoại bị treo, để vào tay Lưu Bằng nhàng bóp tay cái, giận dữ : “Lâm Tử Hàn này ăn được thuốc kích thích sao”.

      thấy lời đáp lại nhìn lên khuôn mặt của Lưu Bằng, người phía sau dùng ánh mắt say mê nhìn chằm chằm vào nơi nào đó. Vương Văn Khiết nhìn theo ánh mắt , nhất thời tức giận sôi trào. Phía trước cách mười mét, người mặc chiếc váy siêu ngắn, siêu nóng bỏng lộ ra đôi chân dài, mỹ nữ xoay thắt lưng chậm rãi bước .

      Vốn định đánh thức ta, Vương Văn Khiết sau đó nghĩ lại, mưu kế nảy sinh trong lòng, ôm cánh tay ta bước nhanh hơn chút. Tại lúc hai người qua người vị mỹ nữ kia, đưa tay ra, tại nơi tròn trịa của vị mỹ nữ hung hăng mà véo cái.

      “A~~~~!” Mỹ nữ hét lên tiếng, quay người tức giân mà giơ tay ra chỉ trước mặt Lưu Bằng mắng: “Đồ lưu manh! Sờ mông tôi làm gì?”

      Mẹ ơi! Căn bản chỉ chạm vào vai, Vương Văn Khiết cười điên loạn ở trong lòng .

      Lưu Bằng bị đánh cho choáng váng, ôm mặt chẳng biết tại sao mà nhìn chằm chằm đứng trước mặt.

      dám làm trò sờ loạn người khác còn dám đối mặt với tôi sao?” Vương Văn Khiết phất tay, tát ngay vào mặt bên kia của ta, lực tát xuống vừa so với nửa phần với trẻ kia.

      Lưu Bằng ngây người, vô tội lắc đầu: “ có làm”.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 42: Trêu đùa 2

      có? xinh đẹp kia đều bị sờ mông”. Vương Văn Khiết giả vờ giận , lập tức chuyển hướng sang ăn mặc sánh được với dâm phụ, vẻ mặt áy náy : “Xin lỗi, người đàn ông bên cạnh tôi chắc là muốn phụ nữ đến điên rồi, xin lỗi”.

      “Hừ!” Mỹ nữ hừ lạnh tiếng, trừng mắt liếc ta bước nhanh rời .

      Vương Văn Khiết học theo dáng điệu của bị mỹ nữ, thắt lưng uốn éo, hừ lạnh tiếng với người bên cạnh rời . Lưu Bằng nóng nảy, tránh khỏi những người xem náo nhiệt nhanh chóng đuổi theo, lắc lắc khuôn mặt : “Văn Khiết, em hãy nghe , có sờ ấy”.

      sờ ta? ta tại sao lại đánh ? Làm trò trước mặt nhiều người như vậy bị người phụ nữ xa lạ đánh, cảm giác này thích ? Có đúng là thích cùng với người phụ nữ xa lạ đó cùng lên giường?” Vương Văn Khiết mỉa mai .

      Lưu Bằng nhìn những người cười trộm qua hai người cả trai lẫn , khuôn mặt đỏ lên, giọng : “Văn Khiết, em chuyện có thể cởi mở chút ? Nơi này là nơi công cộng”.

      Vương Văn Khiết chán nản, lớn tiếng : “ chê tôi thể? vừa sờ mông con người ta đường chẳng lẽ cũng giống như giường của mình sao?”

      rồi có” Lưu Bằng bất đắc dĩ mà giải thích: “Em cũng thấy đấy, người phụ nữ xấu như vậy, chỉ có bệnh tâm thần mới có thể sờ… ta”. Lưu Bằng chữ cuối còn trong miệng, nhìn thấy ánh mắt tức giận, quả nhiên là người con vừa nãy. Trời ạ! ta là ôn thần phải ?

      Lưu Bằng thất bại mà vỗ vỗ trán, nghĩ thầm lần này xong rồi.

      Đột nhiên hai nhân viên bảo vệ tiến đến người lập tức nắm lấy cánh tay ta. “Làm cái gì?” Lưu Bằng hoảng loạn mà giãy dụa.

      “Xin lỗi, có người khiếu nại quấy rối tình dục, mời theo chúng tôi quay về phòng làm việc hỗ trợ điều tra”. Hai nhân viên bảo vệ .

      “Tôi có!” Lưu Bằng kêu to, giãy dụa nhìn Vương Văn Khiết : “Văn Khiết, em câu , chúng ta đều ở cùng chỗ, đâu có quấy rối tình dục gì đâu?”

      Cách đó năm mét, Vương Văn Khiết cười thoải mái, vẫy tay với ta, tư thế cực kỳ khiêu gợi : “Bái bai”.

      xong cũng quay đầu lại rời .

      Lưu Bằng muốn sụp đổ, chỉ có thể trừng trừng mở mắt mà nhìn hình bóng của biến mất giữa dòng người.

      <><><><><>

      Lâm Tử Hàn ôm Tiểu Thư Tuyết chuẩn bị về nhà, mới tới cửa gặp Vương Văn Khiết bước vào nhà, kinh ngạc : “A? Văn Khiết chị sao lại về?”

      Ngạc nhiên mà nhìn chằm chằm vào chị ấy, bốn mươi phút trước phải còn có về sớm như vậy sao?

      Vương Văn Khiết so với còn kinh ngạc hơn, nhìn : “Em hài hước, đây là nhà của chị chị thế nào lại thể trở về?”

      “A, ý của em là…” Chị đừng có về sớm như vậy nha. Nửa câu sau Lâm Tử Hàn dám khỏi miệng, nở nụ cười nịnh nọt.

      “Văn Khiết, con tại sao lại bỏ Lưu Bằng lại?” Rửa hết bát bà Vương bước ra giả vờ giận .

      Chương 43: Vô đề

      “Mẹ!~~~~” Vương Văn Khiết chịu hết nổi mà dài giọng: “Con mới là người mẹ mang thai chín tháng mười ngày sinh ra, làm thế nào mẹ lại bênh khuỷu tay cong ở bên ngoài”.

      “Mẹ nghĩ Lưu Bằng đứa bé kia rất được, đối với con lại tốt, lại có hiếu với người già” Dì Vương mặt lau tay dính bọt nước, mặt nhìn chằm chằm .

      “Lưu Bằng phải là tặng cho mẹ mấy hũ mật, miệng của mẹ dùng nhiều quá nên ngọt như vậy sao?” Vương Văn Khiết bất mãn : “Tên kia bây giờ vẫn còn trong phòng điều tra của trung tâm thương mại, mẹ có muốn cứu ta ra ?”

      “Tình hình như thế nào?” Lâm Tử Hàn tò mò , thiên tính bát quái của phụ nữ lập tức bộc lộ ra ngoài.

      “Cảm thấy khó chịu, nên bỏ kẻ kia ở lại rồi” Vương Văn Khiết hi cười tiếng, quay người nhìn bà Vương : “Mẹ, con đói bụng, còn cái gì ăn được ?”

      Trễ như vậy chưa ăn cơm, chết đói , đều là tại tên sắc quỷ chết tiệt kia làm hại, Vương Văn Khiết càng nghĩ, trong lòng lại càng cảm thấy tức giận.

      “Lưu Bằng bị làm sao vậy?” Dì Vương vội la lên.

      Vương Văn Khiết nhìn mẻ mặt ngưng trọng của bà, vừa ăn vừa cười : “Yên tâm , chết được! Ngày mai tin chắc rằng có thể mang tặng mẹ hũ mật!”

      “Văn Khiết, chị ác độc”. Lâm Tử Hàn ha ha cười .

      ” Bà Vương đánh cái, lần nữa chuyển hướng sang Vương Văn Khiết trách cứ: “Mẹ con đứa bé này, tại sao lại ác như vậy?”

      “Mẹ, mẹ cho rằng ta chỉ rất tốt với con sao? Phụ nữ của có nhiều có thể xếp hết thôn”.

      “Cậu ta tuy là đào hoa chút, nhưng cậu ta đối đãi với con tâm, đàn ông kết hôn sinh con tự nhiên tu tâm dưỡng tính”. Dì Vương tận tình khuyên bảo, lại muốn bắt đầu giáo dục chương trình học của bà.

      Vương Văn Khiết trợn trắng mắt, nhìn Lâm Tử Hàn cười : “Xem trọng, có người có tư tưởng này sao, nhất định đàn ông bị vứt bỏ hết”.

      “Văn Khiết, con ngay cả mẹ cũng dám móc?” Bà Vương ủ rũ mà nâng tay lên vỗ vỗ lên đầu Vương Văn Khiết.

      “Haizzz! Tại sao lại bắt đầu động thủ!” Vương Văn Khiết nhảy ra sau vài bước, phục mà : “ mẹ nguyện ý chờ đợi, đợi hai mươi mấy năm, cũng thấy cha hồi tâm trở lại bên mẹ đó thôi?”

      “Đàn ông trong thiên hạ cũng phải ai cũng giống như người cha đáng chết của con có lương tâm!”

      “Mẹ, mẹ tự mình ngồi an ủi mình ” Vương Văn Khiết lười chuyện cùng bà, chuyển hướng tới vị trí của Lâm Tử Hàn sớm có bóng dáng của .

      sửng sốt, sải bước ra ngoài cửa, chuồn ra con đường bên ngoài nhà hàng xóm Lâm Tử Hàn bị quát dừng lại: “Đứng lại cho chị”

      Giữa màn đêm, Lâm Tử Hàn sợ hãi, miệng nhắn lộ ra nụ cười sáng lạng gì sánh được, nịnh nọt cười : “Có chuyện gì sao?”

      Hai tay Vương Văn Khiếtvòng trước ngực, đứng tại cạnh cửa nhìn từ xuống dưới, giọng mỉa mai: “ lặng yên tiếng động như thế, nhất định có chuyện gì tốt phải ?”

      xong ánh liếc mắt nhìn chung quanh sân vắng vẻ, tiếng hét lớn từ miệng phát ra: “Lâm Tử Hàn!”

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 44: Vô đề

      Tiểu Thư Tuyết ngủ ngon lành bị hù dọa như thế, thân thể run lên bắt đầu khóc, Lâm Tử Hàn bất mãn trừng mắt với chị, : “Hãy xem chị dọa nó sợ rồi”.

      Vừa vừa dỗ đứa trẻ khóc nỉ non ngừng kia.

      Vương Văn Khiết áy náy liếc mắt nhìn Tiểu Thư Tuyết, cưỡng chế cơn tức trong lòng thấp giọng : “Xe của chị đâu?”

      “Xe?” Lâm Tử Hàn chỉ cảm thấy da đầu tê dại, trời ạ! Vì sao thể giống như Tiểu Thư Tuyết, gặp chuyện khóc lớn trận, nên chuyện gì cũng có!

      Mắt phượng của Vương Văn Khiết nửa híp lại, nhìn chằm chằm : “Em đừng với chị…”

      “Xe được Đỗ Vân Phi mượn !” Lâm Tử Hàn rất nhanh cắt ngang chị ấy, trong lòng hét lên: Đỗ Vân Phi à, em xin lỗi !

      tức giận mặt Vương Văn Khiết chuyển sang nghi ngờ, giải thích được : “Đỗ Vân Phi cũng có xe, mượn xe của chị để làm gì?”

      ấy… Xe của ấy để ở cơ quan thể đưa về” Đầu óc Lâm Tử Hàn nhanh chóng đáp lại, gật đầu: “Đúng! Là ấy như vậy”.

      “Vậy sao?” Mắt phượng Vương Văn Khiết lần thứ hai nheo lại: “Chị thế nào lại cảm thấy em dối nhỉ?”

      …”

      Thời khắc Lâm Tử Hàn thể chống đỡ được nữa, tiếng xe từ xa truyền đến càng ngày càng gần, ngay sau đó, xe của Vương Văn Khiết được đưa vào trong sân.

      Lúc này mới về, haizzzz….

      Lâm Tử Hàn trộm liếc mắt nhìn Vương Văn Khiết, ánh mắt nhìn xuống chiếc xe, cửa xe bị đầy ra, thân ảnh đẹp trai của Đỗ Vân Phi xuất trước mắt hai người.

      Đỗ Vân Phi liếc nhìn hai người, cười : “Tại sao lại đón chào bằng cách này?”

      Lâm Tử Hàn trước khi Vương Văn Khiết kịp mở miệng: “Em xe cho mượn, Vương Văn Khiết sống chết tin, cho em về nhà”.

      đồng thời liều mạng nháy mắt ra dấu với Đỗ Vân Phi, Đỗ Vân Phi ngẩn ra, lập tức hiểu được, với Vương Văn Khiết: “Văn Khiết, xấu hổ quá, chưa lên tiếng với em”.

      Vương Văn Khiết phóng khoáng : “ có việc gì, đều là tại kỹ thuật lái xe của Tử Hàn làm cho người khác an tâm, em cho rằng ấy mang xe đánh mất nên giờ chưa về”.

      “Em kém cỏi như vậy sao?” Lâm Tử Hàn phục bĩu môi .

      Nhìn thấy vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu của Đỗ Vân Phi, mặt nóng lên, vội hỏi: “Nếu xe về, em cũng nên quay về ngủ”. xong đến nhà của mình.

      “Tử Hàn” Đỗ Vân Phi quýnh lên, đuổi theo: “ có lời muốn với em”.

      “Hôm khác , em mệt muốn chết” Lâm Tử Hàn nghĩ cũng có thể biết muốn gì, hỏi cái gì, nhưng mà sợ hỏi về việc của Lãnh Phong, bởi vì cái gì cũng biết, cái gì cũng có biện pháp trả lời.

      Bất đắc dĩ nhìn bóng biến mất giữa màn đêm, Đỗ Vân Phi khẽ thở dài, chuyển hướng sang Vương Văn Khiết. Người phía sau vẻ mặt trêu đùa, nhìn canh, trêu ghẹo : “Vân Phi, xông thẳng lên phía trước, do dự cái gì? Con là phải theo đuổi mới có thể tới tay”.

      “Em vẫn là quan tâm bản thân mình , Lưu Bằng theo đuổi náo nhiệt như vậy, em bao giờ trốn thoát, rơi vào cái bẫy hôn nhân thôi”. Đỗ Vân Phi liếc cười .

      Vương Văn Khiết ngẩng đầu lên, : “Em cam tâm tình nguyện rơi xuống”.

      “Ha ha, chúc may mắn” Đỗ Vân Phi cười quay người ra sân.

      Chương 45: Vài phần kính trọng

      Sáng sớm làm, Lâm Tử Hàn hỗ trợ bố trí sân khấu, bên máy điều hòa Từ Nhạc Phong phiền muộn mà đem vật cầm trong tay ném , thất vọng ngồi ghế.

      Lâm Tử Hàn bị tiếng động mà ném ra làm cho giật mình, nghi hoặc : “Đạo diễn Từ làm sao vậy?”

      Từ Nhạc Phong bỗng nhiên cảm thấy thất thố, xấu hổ : “… Vừa nghĩ đến chuyện quảng cáo kế tiếp dùng ai, đột nhiên thấy chán”.

      “Quảng cáo tiếp theo chẳng phải cũng xác định được chọn người nào rồi sao?”

      “Còn thiếu nghệ sĩ đánh đàn piano, phải là khuôn mặt xinh đẹp có khí chất, lại có kỹ thuật đàn cao cường, em biết tìm đâu đây?” Từ Nhạc Phong phiền chán buồn , trong thiên hạ, chưa thấy qua có người nào hoàn mỹ như thế!

      “Kế hoạch trước chưa cần mỹ nữ biết đàn dương cầm nha”. Lâm Tử Hàn dè dặt mở miệng, phải là thất trách, nhưng mà khi họp ràng ghi chép lại mà.

      Quay đầu lại muốn tìm biên bản ghi chép cuộc họp mới ghi lại được.

      “Vừa rồi, giám đốc Duẫn Ngọc Hân mới ”. Từ Nhạc Phong , phụ nữ là người hay thay đổi, nghĩ ra là luôn!

      “Ai bậy về tôi đó”. Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng mỉm cười của Duẫn Ngọc Hân.

      Hai người đồng thời quay đầu lại, Lâm Tử Hàn cúi đầu xuống : “Chào giám đốc Duẫn”. Sau đó vội quay người sang làm việc của mình.

      Từ Nhạc Phong cười khổ tiếng, liếc nhìn Duẫn Ngọc Hân : “Ngọc Hân nha, em là thay tìm vấn đề khó khăn”.

      Duẫn Ngọc Hân vui mà bĩu môi, gắt giọng: “Em cũng là vì hiệu quả của quảng cáo được sao, ngẫm lại , tiếng đàn tuyệt vời, cộng thêm tay chơi đàn duyên dáng quyến rũ, hiệu quả của quảng cáo này có phải là tốt hay ?”

      “Vấn đề là tìm đâu ra thiên tài như thế đây”.

      “Việc này đơn giản, em thay tìm được rồi”. Duẫn Ngọc Hân hơi nghiêng người, người phụ nữ quý phái xinh đẹp xuất trước mặt Từ Nhạc Phong.

      Từ Nhạc Phong đánh giá vị mỹ nữ xinh đẹp động lòng người trước mặt này, tâm trạng kinh ngạc, thế giới này là có người hoàn mỹ như thế sao?

      Duẫn Ngọc Hân nhìn ánh mắt nghi vấn của , cười dịu dàng với vị mỹ nữ: “Oánh Oánh, đạo diễn Từ dường như muốn tin tưởng thực, đàn cho đạo diễn Từ nghe khúc nhạc nhé”. xong hếch cằm chỉ sang hướng cây đàn piano bên cạnh.

      “Được”. Oánh Oánh cười ngọt ngào thản nhiên tới, duyên dáng ngồi xuống, mười ngón tay mảnh khảnh đặt lên những phím đàn đen trắng. Tiếng đàn tuyệt vời tựa như nước thoát ra từ phía đầu ngón tay ấy, phòng chụp ảnh đột nhiên yên tĩnh, dường như cũng bị tiếng đàn này hấp dẫn.

      Lâm Tử Hàn cũng ngoại lệ, dùng ánh mắt bái phục si ngốc nhìn vị mỹ nữ ngồi trước chiếc đàn pianno.

      “Đỗ Oánh Oánh chính là quán quân cuộc thi đàn piano thế giới năm ngoái đó, Tiêu thị phải trả ít tiền để mời tới” Duẫn Ngọc Hân đắc ý .

      “Như vậy chi phí thành phẩm có thể rất cao?” Từ Nhạc Phong sững sờ hỏi thăm.

      “Ký Phàm từ trước đến nay đều chỉ chú trọng đến chất lượng, quan tâm đến chi phí phải cũng biết”. Duẫn Ngọc Hân quan trọng mà .

      “Cậu ta phải coi trọng chi phí, chỉ là sẵn sàng có chi phí lớn, em bây giờ đặt pho tượng phật lớn trước mắt , làm thế nào có đủ khả năng đây”. Hơn nữa giảm xuống như thế, chi cho việc quảng cáo này nhất định là làm công.

      “Em mặc kệ”. Duẫn Ngọc Hân , dù sao cũng chỉ cần hiệu quả tốt, chỉ cần có thể để Tiêu Ký Phàm đối với vài phần kính trọng là được.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :