1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài - Thiên Cầm (284 Chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 270: Thương tâm

      “Thời gian xảy ra án chính là khi sóng biển lớn nhất, thi thể sớm biết bị cuốn vào góc nào, tìm được thi thể rất bình thường!” vị cảnh sát khác .



      “Nhưng tìm được thi thể nhất định thể kết án, đây là quy định” Đỗ Vân Phi phản bác , dù cho biết Lãnh Phong sau khi trúng bốn phát súng có khả năng sống, vẫn còn thấy thi thể chưa từ bỏ ý định!



      “Đỗ Vân Phi, nếu Lãnh Phong chết, cậu hà tất vin vào những chi tiết này tha? Cấp truy cứu vụ án này lâu rồi, chúng ta nhanh kết án cấp đều hạ cấp của chúng ta” Thủ trưởng bất đắc dĩ , tuy rằng ông ta biết làm như vậy hợp quy củ, nhưng lần này tìm được thi thể là có lý do, dù cho bị sóng biển đánh dạt đến nơi khác, cũng rất có thể bị cá mập ăn tươi!



      “Các người đây là lừa gạt dưới, tôi tuyệt ủng hộ cách làm của các người!” Đỗ Vân Phi bỗng dưng đứng lên, hét với thủ trưởng.



      Thủ trưởng chút tỏ ra yếu kém nào vỗ bàn, quát: “Đỗ Vân Phi, cậu cảm thấy cậu can thiệp quá nhiều vào vụ án này sao? Lần lượt vi phạm quy định chúng tôi truy cứu, còn muốn thế nào? Người của chúng ta lúc đầu đủ, toàn bộ hao tổn vào vụ án của Lãnh Phong này, đừng quên còn có con cáo già Lâm Trúc kia còn chưa quy án!”



      Đỗ Vân Phi trong nháy mắt nghẹn lời, bốn mắt phun hỏa trừng mắt đối phương. Ngay khi hai người giằng co thôi, cửa phòng họp đột nhiên có người gõ. Nhìn liếc mắt hai người có mười phần mùi thuốc súng, hưng phấn mặt nhạt , chậm rãi mở miệng : “Báo cáo thủ trưởng, thi thể Lãnh Phong tìm được, đường chuyển đến nhà tang lễ”



      Bên trong phòng họp đột nhiên tuôn ra trận tiếng vỗ tay, còn có tiếng thở khẽ, cuối cùng tìm được rồi! Đỗ Vân Phi nhìn cảnh sát báo cáo tình, có chút dám tin tưởng.



      Thủ trưởng thoả mãn gật đầu cái, với viên cảnh sát ngoài cửa: “ biết, hồi tôi phái người tới khám nghiệm tử thi”



      “Vâng” Viên cảnh sát lui ra ngoài, người trong phòng họp cũng lần lượt an tĩnh lại.



      ~~~~~~~



      Lâm Tử Hàn lẳng lặng ngồi ở ghế nghỉ ngơi ban công, hai mắt nhắm chặt nhuộm đẫm đau thương nồng đậm, cuối cùng cảm nhận được như hành hạ người sống, so với chết càng khó chịu hơn.



      khi còn sống, chán chường như thế tiếp nữa sao? Vì con, nguyện ý…



      Mắt điếc tai ngơ với tiếng đập cửa truyền đến gấp ngoài cửa phòng, đừng mở cửa, thậm chí ngay cả đáp lại tiếng đều lười mở miệng. Tiếng đập cửa chỉ ngừng hai phút, liền bị người ta dùng chìa khóa mở ra.



      Lâm Tử Y hấp tấp vọt tiến đến, quỳ gối xuống tại bên chân Lâm Tử Hàn cấp thiết kêu lên: “Chị, thi thể Lãnh Phong tìm được rồi, em vừa xem bản tin… Aizz… Chị… Chờ em!”



      Khi Lâm Tử Y vội đuổi tới, Lâm Tử Hàn lao ra cửa, hai chị em trước sau phóng tới phía cầu thang.



      Lâm phu nhân xem TV ở lầu nhìn thấy tình hình này, giương miệng còn ra nửa chữ, hai người lao ra cửa.



      Lâm Tử Hàn lao ra nhà chính đột nhiên dừng chân, xoay người lại nắm cánh tay Lâm Tử Y vội la lên: “Ở đâu? Mau cho chị biết ấy ở đâu?”



      “Nhà tang lễ… Chị, chị đừng chạy…” Lại chạy, Lâm Tử Y chịu hết nổi mà đuổi theo tới ga ra, kịp ngồi vào ghế phụ.



      Xe nhanh chóng lao , chạy ra biệt thự Lâm gia, Lâm Tử Y gắt gao nắm chặt tay, đường kinh hô: “Chị… Chị nên chạy nhanh như vậy, chị hù họa hỏng baby mất!”



      Quay đầu lại, lại thấy mặt Lâm Tử Hàn đầy nước mắt, giọt nước mắt từng giọt từng giọt đùi . Từ đến lớn, ấy chưa từng thấy qua Lâm Tử Hàn đau xót gần chết giống mấy ngày nay.



      Lãnh Phong chết, đả kích thực quá lớn, mà ấy làm em , lại cái gì đều thể giúp, vừa nãy ấy nên cho tin tức tìm được thi thể Lãnh Phong.



      Bởi vì biết Lâm Tử Hàn mực quan tâm tin tức của Lãnh Phong, cho nên, vừa nhìn thấy tin tức mới có thể khẩn cấp chạy cho !



      ***********



      Đỗ Vân Phi mặc quần áo bảo hộ đứng ở nhà tang lễ, ánh mắt lạnh lùng ác liệt lưu chuyển thi thể bắt đầu hư thối trước mắt kia.



      Lập tức hai mắt nghiêm lại, với viên cảnh sát bên người: “ dựa vào cái gì xác định chính là Lãnh Phong” Cỗ thi thể này thân cao xác thực rất giống Lãnh Phong, nhưng hình thể bởi vì bị nước biển ngâm quá lâu, chỉ sưng phù hơn nữa còn hư thối đến nhận ra nguyên dạng.



      “Vừa rồi pháp y kiểm tra qua toàn thân cao thấp của , phát đúng là trúng đạn mà chết, vừa lúc là bốn phát súng” Viên cảnh sát nhìn liếc mắt pháp y bên cạnh .



      “Đúng vậy sao? Đạn lấy ra chưa? Cầm cho tôi xem” Đỗ Vân Phi vươn tay về phía pháp y, chỉ cần là chuyện liên quan đến Lãnh Phong, tuyệt đối muốn làm đến cẩn thận tỉ mỉ!



      lấy ra” Pháp y xoay người, cầm qua khay lớn có túi trong suốt bọc kín bốn viên đạn, đưa tới trong tay Đỗ Vân Phi.



      Đỗ Vân Phi giơ túi bọc kín lên trước mắt, chiếu lên ngọn đèn cẩn thận mà đánh giá, sắc mặt trầm dần dần chuyển biến thành nụ cười nhạt tà ác. sai, chính là bốn viên đạn bắn lên người Lãnh Phong, liếc mắt có thể nhận ra. Đưa lễ vật cho Lãnh Phong, đương nhiên tặng thứ đặc biệt nhất!



      Đỗ, xin hỏi còn có vấn đề gì ?” Pháp y nhìn vẻ mặt ngoan lệ của , vô ý thức rụt rụt cổ, dè dặt hỏi thăm.



      có, cám ơn ” Đỗ Vân Phi cuối cùng nhìn liếc mắt nhìn thi thể Lãnh Phong, cười lạnh tiếng xoay người ra ngoài.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 271: Thương tâm 2

      Thay xong quần áo thoả mãn đến phía cổng, khóe miệng thậm chí lộ vẻ vui sướng. Cho đến khi ánh mắt rơi vào hình bóng hai người khẩn cấp vọt vào trong mới khôi phục nghiêm túc nên có.

      Lâm Tử Hàn vừa nhìn thấy Đỗ Vân Phi, liền vội vàng vọt lại, nắm cánh tay : “Vân Phi, Lãnh Phong ở nơi nào, tôi muốn thấy ấy!”

      Đỗ Vân Phi cưỡng chế ghen tuông dưới đáy lòng, giả bộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ : “Thi thể Lãnh Phong hư thối, hù dọa đến em”

      “Tôi sợ, van xin dẫn tôi nhìn ấy, chỉ liếc mắt, có được hay ?” Lâm Tử Hàn liều mạng lắc đầu, khóc rống cầu xin .

      “Tử Hàn, xin lỗi, cấp có quy định, người phận thể vào nhìn”

      “Này! cho ràng! Chị tôi là người phận sao?!” Lâm Tử Y đối mặt với Đỗ Vân Phi giận dữ hét to lên.

      Đỗ Vân Phi liếc mắt nhìn Lâm Tử Y, cần hỏi cũng biết khẳng định chính là thiên kim nhị tiểu thư Lâm gia, lúc này phải thời cơ hỏi. để ý tới , nhàng ôm hai vai Lâm Tử Hàn thấp giọng : “ thực rất xin lỗi, làm chủ được”

      chính là muốn làm người phận ! muốn nhìn Lãnh Phong lần cuối cùng như vậy, càng cho nhìn. Lãnh Phong độc chiếm đủ lâu, coi như là chia rẽ, cũng muốn dùng phương thức tàn nhẫn nhất tách bọn họ ra.

      Lâm Tử Hàn tránh khỏi hai tay của , ngẩng mặt đầy nước mắt cầu xin: “Ai có thể làm chủ, cho tôi biết! Tôi xin họ ——” Lập tức kích động với lên cánh tay lần thứ hai, kêu la : “Đỗ Vân Phi, tôi biết có quyền lợi này, cố ý cho tôi nhìn ấy có đúng hay ? nhất định phải nhẫn tâm như vậy, tàn nhẫn như vậy sao? Lương tâm của ở nơi nào…”

      Đỗ Vân Phi tức giận kéo cổ tay về trước ngực, lạnh lùng nhìn chăm chú nghiến răng nghiến lợi : “Đúng vậy! nhẫn tâm, tàn nhẫn, đều là bị các người bức ra!”

      Lâm Tử Hàn sửng sốt, kinh ngạc nhìn lại , trong mắt của , còn có thiện lương cùng trong trẻo trước đây, có chỉ là thù hận sâu. lấy việc công mưu lợi tư, tùy thời sát hại Lãnh Phong.

      Lãnh Phong chết, Đỗ Vân Phi thay đổi, đều là tạo thành! Tất cả đều là tay tạo thành!

      “Buông chị tôi ra!” Lâm Tử Y thấy vẻ mặt Lâm Tử Hàn thống khổ, cuống quít cứu từ ma trảo của Đỗ Vân Phi.

      Sinh mệnh trong bụng dường như cảm thụ được ưu thương từ bên ngoài, bắt đầu đứng yên. Khuôn mặt nhắn của Lâm Tử Hàn nhíu chặt, mồ hôi tinh mịn thoát ra trán , thống khổ ngồi chồm hổm xuống mặt đất.

      “Chị, chị sao vậy?” Lâm Tử Y luống cuống, luống cuống đánh giá biết nên làm thế nào cho phải. Đỗ Vân Phi nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy thân thể của , lo lắng hỏi: “Tử Hàn, em làm sao vậy? Em khó chịu ở đâu?”

      Mặc dù tàn nhẫn với , tình của với vẫn thay đổi, thấy đột nhiên lộ ra vẻ mặt thống khổ, trong lòng của vẫn còn hoảng loạn, luống cuống.

      cần quan tâm!” Lâm Tử Hàn lạnh lùng đẩy ra, Đỗ Vân Phi! thực làm thế với sao? dám tin tưởng, tim của sớm bị thù hận che mờ!

      “Chị, chúng ta trở về ” Lâm Tử Y rất sợ Lâm Tử Hàn xảy ra chuyện gì, dù sao tại là phụ nữ có thai, làm sao có thể chạy tới chạy lui?

      Lâm Tử Hàn cố chấp lắc đầu, kiên quyết : “Chị muốn gặp Lãnh Phong, chị muốn thấy ấy!” xong, chịu đựng khó chịu trong bụng, bỏ qua hai người bước nhanh vào bên trong.

      Lâm Tử Y cuống quít đuổi theo, ngăn cản trước mặt : “Chị cũng vô dụng, người ta cho chị gặp!”

      “Chị mặc kệ! Em đừng ngăn chị!” Lâm Tử Hàn nghiêm mặt, quay về phía ấy ra lệnh. Lâm Tử Y lắc đầu, nhất định cho.

      Đỗ Vân Phi thở dài tiếng, yếu ớt tới, tay ôm ngang người Lâm Tử Hàn, để ý tới giãy dụa kêu la của , mạnh mẽ mang ra khỏi nhà tang lễ.

      Cuối cùng Lâm Tử Hàn vẫn thấy Lãnh Phong lần cuối cùng, hai chị em đường cái phồn hoa, Lâm Tử Y vốn muốn đưa đến chỗ nhiều người, thư giãn chút tâm tình phiền muộn.

      Nhưng, Lâm Tử Hàn lại chút cải biến cũng có, vẫn như xác chết đường cái.

      “Chị, hôm nay là lễ Giáng Sinh, em mời chị ăn” Lâm Tử Y miễn cưỡng vui cười, giả ra bộ dạng hăng hái bừng bừng .

      Lâm Tử Hàn suy nghĩ, vô ý thức gật đầu cái, đến khách sạn bên cạnh.

      “Em vào xem còn chỗ hay , chị chờ em chút” Lâm Tử Y xong, bước nhanh vào quầy ăn của khách sạn.

      Hôm nay là lễ Giáng Sinh, khắp nơi là người chen chúc lại. Giữa dòng người, Lâm Tử Hàn phát bé thân cao hình thể giống như Tiểu Thư Tuyết nắm tay bà lão dạo đường.

      Lâm Tử Hàn phút chốc vọt tới, tay ôm bé vào trong lòng, hô : “Thư Tuyết, mẹ cuối cùng cũng nhìn thấy con”

      bé bị “Người điên” đột nhiên vọt tới sợ đến “Oa” tiếng khóc lớn lên, bà lão cũng bị Lâm Tử Hàn dọa cho càng hoảng sợ. tay đoạt lấy bé trở về, trừng mắt nhìn Lâm Tử Hàn mắng: “Đồ thần kinh!”

      Lâm Tử Hàn sửng sốt, đột nhiên thanh tỉnh, bé này phải Tiểu Thư Tuyết của , bà lão cũng là Tiêu phu nhân. là hồ đồ, nhận loạn khắp nơi!

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 272: Lại về Tiêu gia
      Chỉ tới khi tiếng khóc xa dần, thân ảnh bé bị bao phủ trong đám người, mới sững sờ đứng thẳng người. Ý nghĩ muốn gặp Tiểu Thư Tuyết càng thêm nồng đậm hơn.

      Vẫn có suy nghĩ, thấy bộ dạng có hồn phách dựa vào tường.

      Mỗi lần đến, cánh cửa Tiêu gia cũng nguyện mở ra, căn bản cũng có cơ hội nhìn thấy Tiểu Thư Tuyết.

      Lâm Tử Y vừa ra tới liền phát thấy Lâm Tử Hàn, gấp đến độ xoay quanh tại chỗ, sau khi Lãnh Phong chết Lâm Tử Hàn dùng lại điện thoại di động, cho nên, ấy căn bản có biện pháp tìm được .

      Lấy điện thoại ra, rất thuận lợi bấm tám dãy số của Tạ Vân Triết, còn chờ Tạ Vân Triết mở miệng , liền vội kêu lên: “Vân Triết, chị em mất tích!”

      Tạ Vân Triết bên đầu kia điện thoại cả kinh, vội trấn an : “Tử Y, em nên hoảng, Tử Hàn làm sao vậy? ấy sao lại mất tích?”

      Lâm Tử Y khóc, giậm chân nghẹn ngào : “Em cũng biết, em ràng bảo chị ấy ở bên ngoài chờ em, nhưng mà lại tìm được chị ấy”

      “Em tại ở đâu? lập tức tới!” Tạ Vân Triết họp cũng quản cuộc họp này có bao nhiêu quan trọng, lo lắng chạy ra khỏi phòng họp.

      được mười lăm phút, Tạ Vân Triết liền xuất trước mặt Lâm Tử Y, thấy mặt đầy nước mắt, ôm vào trong lòng như cả, vỗ lưng trấn an : “Đừng nóng vội, chúng ta tìm được ấy”

      Lâm Tử Y khóc nức nở gật đầu, chăm chú nắm góc áo , ghé qua đám người vô cùng náo nhiệt. Tìm đường phố phụ cận, cũng phát thân ảnh Lâm Tử Hàn.

      Trời tối rồi, bọn họ thể làm gì khác hơn là lái xe tìm đường cái phụ cân, xe rất chậm, Lâm Tử Y càng ngừng gọi điện thoại trong nhà, nhận được lời đáp lại đều là chưa về nhà.

      Lâm Tử Y nghiêng đầu, nhìn chằm chằm mặt nghiêng hoàn mỹ của Tạ Vân Triết lo lắng hỏi: “Vân Triết, chị em nơi nào đây?”

      Tạ Vân Triết trầm mặc chút, : “Tử Y, em về nhà trước chờ, nhất định tìm Tử Hàn trở về”

      “Nhưng mà…”

      “Tin tưởng , được chứ?” Tạ Vân Triết dừng xe ở ven đường, nhìn chằm chằm , cùng đợi đáp lại. Lâm Tử Y có biện pháp, thể làm gì khác hơn là xuống xe.

      Tạ Vân Triết nhìn lên taxi rời mới nhấn ga, chạy tới hướng Tiêu gia.

      Xe chạy làn đường của Tiêu gia, Tạ Vân Triết chạy chậm tốc độ xe, rất xa, liền thấy thân ảnh gầy yếu bước xuống dưới chân núi.

      Đèn xe vừa vặn chiếu vào người , Lâm Tử Hàn khẽ nhíu mày, đưa tay che ánh đèn. Mơ hồ thấy thân ảnh cao gầy quen thuộc bước nhanh tới phía mình.

      Sau khắc, thân thể của liền bị kéo vào vòng ôm ấm áp, Tạ Vân Triết đau lòng ôm , khẽ gọi: “Tử Hàn…”

      “Vân Triết, tại sao lại ở chỗ này?” Lâm Tử Hàn giọng hỏi trong ngực .

      “Những lời này phải là hỏi em chứ?” Tạ Vân Triết ôm chặt người , quan sát gầm : “Em phải trở lại bên người Tiêu Ký Phàm sao? Vì sao lại ở tại nhà mẹ đẻ? Tiêu Ký Phàm cậu ta rốt cuộc làm cái gì với em!?”

      ràng là trả lại cho Tiêu Ký Phàm, thế nào mà nửa tháng gặp, Tử Hàn biến thành như vậy rồi? Nếu như phải Lâm Tử Y tránh nặng tìm cho biết, Lâm Tử Hàn vẫn ở tại Lâm gia. đến nay đều cho rằng sống cuộc sống hạnh phúc với Tiêu Ký Phàm.

      Sớm biết rằng là cái dạng này, vô luận như thế nào cũng đồng ý thả !

      Lâm Tử Hàn sững sờ lắc đầu, nức nở : “Ký Phàm ấy làm gì với em, ấy ấy công tác vài ngày trở về, em mực chờ ấy tới đón em, nhưng mà, em nhớ Thư Tuyết, em rất nhớ nó…”

      thực hy vọng tất cả cũng chỉ là giấc mộng, Tiêu Ký Phàm chỉ là công tác, ngày nào đó trở về, trở lại bên người .

      Ngày Tiêu Ký Phàm rời khỏi ràng như thế này nha! Nhưng lâu như vậy, vẫn đều xuất , sao có thể lừa dối chứ?

      đưa em gặp Thư Tuyết” Tạ Vân Triết vỗ về sợi tóc của , cúi đầu bên tai .

      Lâm Tử Hàn phút chốc rời khỏi ngực , ngẩng khuôn mặt nhắn mừng rỡ nhìn : “ vậy chăng?”

      “Thực ” Tạ Vân Triết dùng ngón tay lau nước mắt mặt , đưa lên xe, lần nữa khởi động xe chạy đường.

      “Muộn như vậy em sao lại ở chỗ này mình chứ? Tử Y khóc rất nhiều” Tạ Vân Triết liếc mắt nhìn trong kính chiếu hậu, hơi trách cứ .

      Lâm Tử Hàn nhìn lại , áy náy : “Xin lỗi, hại hai người lo lắng, em cũng ngờ như vậy” thất hồn lạc phách bắt xe tới Tiêu gia, thời gian muộn như thế.

      “Sau này đừng chạy loạn khắp nơi, biết ?” Tạ Vân Triết đưa ra tay phải, vỗ vỗ hai tay xoắn cùng chỗ của .

      Lâm Tử Hàn cảm động gật đầu, cho dù rời khỏi , Tạ Vân Triết vẫn còn đối tốt với như vậy. ném cho cục diện rối rắm kia, xử lý thế nào? Tạ phu nhân biết chạy thoát, nhất định tức giận . Mà , lại có dũng khí hỏi , quan tâm . Gần đây xảy ra nhiều chuyện, cũng có tâm tư bận tâm đến nữa.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 273: Lại về Tiêu gia 2

      Nhân viên bảo vệ Tiêu gia thấy là Tạ Vân Triết, hỏi nhiều, liền mở rộng cửa cho vào. Xe tiến vào đại viện Tiêu gia, thống khổ cùng kích động xé rách trái tim Lâm Tử Hàn thành trăm lỗ hổng.

      Nơi này là nhà của Tiêu Ký Phàm, mà , lại vĩnh viễn đều có khả năng trở về! Đồng thời, lại có thể nhìn thấy Tiểu Thư Tuyết kích động ngớt.

      Nhìn thấy Tiêu phu nhân, Lâm Tử Hàn vẫn còn giống như trước đây có chút khẩn trương, lễ phép gọi: “Chào Tiêu phu nhân” Lập tức cúi đầu xuống, dám nhìn biểu tình mặt Tiêu phu nhân.

      Tiêu phu nhân thích , thế nhưng vẫn chừa chút thể diện cho Tạ Vân Triết, cười tủm tỉm nghênh đón hai người vào nhà, với Vân Triết: “Ký Phàm công tác còn chưa về, cháu phải tới đánh nó chứ?”

      Lâm Tử Hàn đau xót trong lòng, đồng tình liếc mắt nhìn Tiêu phu nhân, bà còn biết Ký Phàm chết, biết khi bà biết được tin tức này như thế nào đây? Dù sao bà vẫn còn rất thương Tiêu Ký Phàm.

      Tạ Vân Triết khẽ mỉm cười : “Cháu đưa Tử Hàn tới gặp Tiểu Thư Tuyết, quấy nhiễu phu nhân chứ?”

      “Đương nhiên ” Tiêu phu nhân sớm ngờ tới bọn họ là vì Tiểu Thư Tuyết mà đến, tuy rằng trong lòng quá nguyện ý để Lâm Tử Hàn gặp, nhưng là thể cự tuyệt.

      “Phu nhân, cháu…” Lâm Tử Hàn kích động đứng lên, cảm kích : “Cám ơn phu nhân”

      cần cám ơn, Tiểu Thư Tuyết ở lầu, gặp ” Tiêu phu nhân mỉm cười, Lâm Tử Hàn mừng rỡ xoay người, bước nhanh lên lầu.

      Tiểu Thư Tuyết nghe được tiếng cửa mở ngẩng đầu lên, khi nhìn là Lâm Tử Hàn hưng phấn hét lên tiếng, vọt ra từ trong đám đồ chơi.

      Lâm Tử Hàn cúi người tiếp được thân thể bé của bé, vừa khóc vừa cười ôm con bé, hôn khuôn mặt nhắn trắng mịn của nó.

      “Mẹ, con rất nhớ mẹ nha” Tiểu Thư Tuyết ghé vào trong lòng , tủi thân mở miệng : “Con cũng rất nhớ ba ba, vì sao hai người đều trở lại gặp con chứ?”

      “Xin lỗi…” Lâm Tử Hàn hổ thẹn vỗ về đầu của con bé, nức nở : “Bảo bối, ba ba và mẹ đều bận quá, xin lỗi…”

      “Mẹ, ba ba có cùng trở về với mẹ ?” Tiểu Thư Tuyết rời khỏi vòng ôm của , trông mong nhìn .

      Lâm Tử Hàn chậm rãi lắc đầu, nước mắt lăn khỏi viền mắt: “ có, ba ba bề bộn nhiều việc, ba ba ba ba cũng rất nhớ con, cho nên con phải ngoan nha”

      “Mẹ, mẹ đừng khóc mà, con vẫn rất ngoan ngoãn, tin mẹ hỏi bà nội

      “Mẹ biết…” Lâm Tử Hàn lần thứ hai ôm con bé vào trong lòng, gắt gao ôm, bảo mở miệng thế nào đây, ba ba của nó còn tồn tại nữa!

      Tạ Vân Triết yên lặng đứng ở cửa thể nhìn tiếp nữa, xúc động xoay người, đến dưới lầu. Vào giờ khắc này, cảm giác được mình là ích kỷ cùng ác độc cỡ nào. gia đình bình yên, bị hủy tan phá thành mảnh .

      sao lại rút ra chứ! Thiếu chút nữa phá hủy gia đình hạnh phúc này, may mà giác ngộ sớm, cuối cùng, cần làm tội nhân kia nữa!

      Ngửa đầu khẽ thở dài, đột nhiên cảm thấy trong lòng chẳng phải thống khổ, có lẽ nhìn người khác hạnh phúc cũng là loại hạnh phúc!

      ~~~~~~~~~~

      Đầu mùa xuân ánh nắng ấm áp chiếu khắp Lâm gia, chiếu vào người Lâm Tử Hàn trong hoa viên. Bụng bốn tháng rất ràng, lúc này quỳ gối xuống, dùng kéo cắt tỉa cây cúc vàng bên trong vườn.

      “Chị, đây có đủ tiêu chuẩn ?” Lâm Tử Y hái mười bông, có chín bông lọt vào ghét bỏ của Lâm Tử Hàn, cảm giác mình sắp tan vỡ.

      Lâm Tử Hàn tiếp nhận cúc vàng trong tay ấy, nhìn sang hai bên, ý tứ rất ràng, hài lòng. Cúc vàng rơi độ cong hoàn mỹ trung, rơi vào bên chân người.

      Lâm Trúc hạ mắt nhìn thoáng qua cúc vàng bên chân, than tiếng cúi người nhặt lên, ôn hòa mở miệng : “Tử Hàn, hôm nay là sinh nhật con, con muốn làm thế nào?”

      “Hôm nay là tiết thanh minh” Lâm Tử Hàn ngay cả liếc ông cái cũng , buộc dây ruy băng vào những bông cúc vàng được tuyển chọn khéo léo lại.

      “Ba dượng, ba sao lại có thể để chị con sinh ra vào ngày tiết thanh minh chứ, ngày nhiều điềm xấu nha” Lâm Tử Y tức giận hét lên.

      “Cái này… Ta cũng rất bất đắc dĩ” Lâm Trúc được tự nhiên cười cười, ánh mắt lần thứ hai xoay chuyển tới người Lâm Tử Hàn : “ ra là ngày nào cũng quan trọng , Tử Hàn, ta làm cho con tiệc sinh nhật vui vẻ nhất, cho ta biết con muốn thế nào, muốn quà gì, chỉ cần ta có thể làm được, đều cho con”

      Lâm Tử Hàn suy nghĩ, liền : “Tôi muốn Lãnh Phong sống lại”

      Lâm Trúc sững sờ, ha ha cười khan : “Tử Hàn, con đây là phải cố ý khó xử ta sao?”

      “Ông có lẽ nên trở lại biệt thự lớn của ông thôi, tòa nhà bé này dung được đại phật tôn quý” Lâm Tử Hàn lạnh lùng liếc mắt nhìn ông, ôm lấy bó hoa lướt qua ông, đến ga ra.

      Trong lòng tủi hổ, ra từng chút . Ông ta cho rằng ba ngày hai ngày chạy qua đây, cảm kích ông ta, tha thứ cho ông ta sao? muốn, là mỗi ngày đều có thể gặp ông ta!

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 274: Trở về 1
      Tiểu Thư Tuyết rời khỏi người , ông cũng suốt ngày thấy hình bóng, thế giới này, hai người này có quan hệ huyết thống, lại đều rời xa côđi.

      “Ba dượng, xem ra chị vẫn thể tha thứ cho ba nha” Lâm Tử Y nghịch ngợm vọt tới bên cạnh ông làm mặt quỷ, bỏ lại kéo, vào nhà. Chỉđể lại Lâm Trúc bị huých mặt xám xịt sờ mũi, bất đắc dĩ nhìn chằm chằm bóng dáng hai người biến mất.

      Gió thổi mang hơi ẩm biển khuôn mặt quật vào mặt Lâm Tử Hàn, thổi tung sợi tóc của , thổi vào những giọt nước mắt rơi xuống mặt . Hoa tươi trong lòng phất phới đón gió.

      lâu dám đến nơi đây, mỗi kýức ởđây, đều có thể làm cho côđau lòng đến cơ hồ hít thở thông. Sóng biển cuồn cuộn trước sau như , yên lặng nhìn chăm chú vào cơn sóng vỗ lên bờ cát, hình ảnh Lãnh Phong thống khổ hò hét rơi vào biển rộng lặp lại trình diễn trước mắt .

      Còn có vào giây phút ấy bị cuốn , những dòng máu đỏ hòa tan vào nước biển. Kýức tê buốt, ngưng kết thành mảnh đau đớn bài sơn đảo hải, trùng kích, chàđạp ở chỗ sâu trong đầu .

      “A!!!” Cuối cùng, vẫn còn nhịn được hò hét ra, hai tay che lỗ tai, nỗ lực thoát khỏi tiếng hò hét bên tai của người bên cạnh.

      Cúc vàng rơi xuống từ trong lòng , bay theo gióđến mảnh xanh thẳm, trôi bất định.

      Hai chân , cũng cố gắng được mà quỳ rạp xuống mặt sàn xi măng, hướng mặt về phía biển rộng, thất thanh khóc rống hò hét: “Lãnh Phong! mau lăn ra đây cho em! Lăn ra đây mà!”

      tiếng gọi, đan xen vào với gió thổi biển, phiêu tán trung, mà , có thể nghe được tiếng gọi của sao? Có thể trở lại bên người lần nữa sao?

      biết thể! Lãnh Phong chết, thế giới này, cũng có người là Lãnh Phong! Nhưng, vẫn còn cố chấp gọi tên .

      Gió từ bốn phía càng lớn, tiếng sóng biển cũng càng thêm sục sôi dâng trào, đan xen với ánh hoàng hôn ẩm ướt. Giữa mơ hồ, còn có giọng trầm thấp quen thuộc, ôn nhu xẹt qua bên tai , theo gió tán .

      “Lãnh Phong chết…” Là ai? Là ai với ? ngừng khóc, cương cứng tại chỗ, nỗ lực nghe nguồn gốc giọng này.

      “Lãnh Phong chết…” Giọng quen thuộc lần thứ hai vang bên tai, ngay sau đó côđược kéo vào vòng ôm ấp ấm áp quen thuộc, cỗ hơi thở thuộc về Tiêu Ký Phàm cuốn đến từ bốn phương tám hướng. Tất cả, nhưđang ở trong mộng…

      “Tử Hàn, trở về…”

      Lâm Tử Hàn sửng sốt trong lòng, ra sức quay đầu lại, liền thấy khuôn mặt đẹp trai màáy náy của Tiêu Ký Phàm, lúc này si ngốc dừng ở .

      Đầu óc Lâm Tử Hàn trong nháy mắt trống rỗng, sững sờ trừng mắt nhìn khuôn mặt đẹp trai xuất ở trước mắt này, yếu ớt giơ tay bé lên, vươn tới: “Ký Phàm, là sao?”

      Làm sao có thể là chứ? Nhưng mà, giấc mơ này rất chân thực, đầu ngón tay còn có thể cảm nhận được nhiệt độ từ người .

      Giấc mơ chân thực như thế, nếu như có thể vĩnh viễn tỉnh lại tốt!

      Tiêu Ký Phàm đau lòng kéo tay bé sưng đỏ của vào bàn tay lớn của mình, đặt ở bên miệng nhàng hôn, sau đó hôn lên trán , cúi người hôn xuống môi , hôn sâu.

      dùng nụ hôn của tới cho , đây phải là mơ, là chân tồn tại, là trở về.

      Càng nhiều nước mắt chảy ra khỏi viền mắt , vẫn còn có cách nào tin tưởng, tuy rằng nụ hôn của là chân thực như vậy, hơi thở của có cải biến chút nào.

      Biển rộng, vốn dĩ dễ khiến người ta sản sinh mộng ảo! Tiêu Ký Phàm cười tiếng, hôn tới nước mắt mặt , tay ôm lấy ngang người , sải bước thận trọng bước chân trở về.

      Bên trong xe, ánh mắt Lâm Tử Hàn phút chốc cũng dám rời khỏi người Tiêu Ký Phàm, sợ khi nháy mắt, biến mất trước mắt mình lần thứ hai.

      Tiêu Ký Phàm hiểu tâm tư của , ôm , hôn trán , ôn nhu : “Tử Hàn, đừng hoài nghi, là Lâm Trúc cứu , chết”

      “Ba của em?” Lâm Tử Hàn ngạc nhiên theo dõi , lão đầu đáng chết kia cứu ? Làm sao có thể? Ông ta phải ước gì chết sớm chút rơi sao?

      “Đúng vậy”

      “Vì sao?”

      “A Nghị xin ông ta giúp đỡ, nghĩ tới ông ta rất sảng khoái đáp ứng” Tiêu Ký Phàm trầm ngâm , nếu như phải Lâm Trúc, sớm mất mạng, có thể sống sót khi bị bắn bốn viên đạn là kỳ tích, có lẽ là trời xanh cảm động trước ý nghĩ muốn rời khỏi nhân thế của .

      “Nhưng mà em ràng thấy trúng đạn, bị nước biển cuốn vào đáy biển” Lâm Tử Hàn nhớ lại lúc trước tận mắt thấy màn kia, là người đều có khả năng sống được!

      cũng biết Lâm Trúc làm thế nào cứu lên” Tiêu Ký Phàm thâm tình nhìn chăm chú vào , ôn nhu : “Tử Hàn, đừng nghĩ nữa, đều trôi qua rồi”

      “Dạ” Lâm Tử Hàn vôý thức đáp lời, đầu lại vẫn chuyển như cũ, thậm chí dùng móng tay len lén nhéo mình cái, chỉ tới cảm giác được đau đớn, mới miễn cưỡng tin tưởng đây tất cảđều là chân .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :