1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài - Thiên Cầm (284 Chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 265: Sống hay chết?

      Từ trong bệnh viện phụ sản ra, Lâm Tử Hàn mục đích đường cái phồn hoa, sắp đến lễ Giáng Sinh, đường đều tùy ý bày đặt cây thông Noel to to , máy truyền thanh phát ra ca khúc về Noel.



      Lâm Tử Hàn luôn luôn thích qua loại ngày lễ của người nước ngoài này, cho nên, chút hứng thú với bầu khí ngày lễ đầy đường.



      Nhưng ra đường cái thỉnh thoảng lại có đôi tình nhân ngọt ngào qua bên người, người nhà hạnh phúc vui sướng, kích thích thị giác .



      nhớ Tiêu Ký Phàm, nhớ Thư Tuyết…



      Hết lần này tới lần khác tiểu tử trong bụng điểm cũng ngoan, những vị chua xót trong bụng thỉnh thoảng lại bốc lên, khó chịu khiến chạy đến bên thùng rác nôn khan.



      Ngay tại thời gian khó chịu nhất, điện thoại trong túi đột nhiên vang lên, Lâm Tử Hàn sửng sốt, lấy tốc độ nhanh nhất kéo túi tìm kiếm điện thoại di động.



      Mười ngày gần đây, điều duy nhất cảm thấy hứng thú đó là nhìn chăm chú vào điện thoại di động, khát vọng có thể nghe được giọng của Tiêu Ký Phàm bên trong điện thoại. Tuy rằng mỗi lần đều thất vọng, nhưngcô vẫn thể chờ đợi.



      Lần này, chờ đợi của vẫn là thất vọng sao? dám ôm bất cứ hy vọng nào, ấn nút nghe điện thoại, đặt điện thoại ở bên tai.



      “Tử Hàn…” Tiếng gọi trầm thấp, cư nhiên chính là Tiêu Ký Phàm biến mất chừng mười ngày!? Cư nhiên ?



      kịp vui mừng, nước mắt của liền chảy xuống, thất thanh khóc rống gọi: “Ký Phàm, Ký Phàm, sao…” thể tin được!



      Tiêu Ký Phàm! cuối cùng cũng xuất ! Cuối cùng cũng xuất !



      “Là ” Tiêu Ký Phàm nghe tiếng khóc của , trong giọng lộ vẻ đau lòng, nhưng mà tại có thời gian để sầu não, nghiêm mặt : “Tử Hàn, em đừng khóc, hãy nghe



      “Em… Em khóc” Lâm Tử Hàn vội lau nước mắt mặt, lấy tay che kín miệng, cố nén để cho mình khóc thành tiếng. Trong đầu mơ hồ có chút bất an, Tiêu Ký Phàm khẩn cấp như thế, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?



      Chỉ tới khi ngừng khóc, Tiêu Ký Phàm mới hổ thẹn : “Tử Hàn, xin lỗi, gần đây bận quá. Trở về từ nước ngoài, lập tức lại phải Nhật bản, muốn gặp em, nhìn xem em có khỏe hay



      “Ký Phàm, em khỏe, cần xin lỗi với em, chỉ cần cho em có khỏe hay , có gặp chuyện may hay là tốt rồi” Lâm Tử Hàn nức nở, cấp thiết mở miệng : “Ký Phàm, tự thú thôi, bọn họ bỏ qua cho



      “Yên tâm, xảy ra chuyện” Tiêu Ký Phàm tự tin ra, lập tức : “ bây giờ ở bến tàu Tân Loan, cho biết em bây giờ ở nơi nào, lập tức bảo người tới đón em”



      “Ký Phàm, cần, em tự mình , em lập tức tới…” Lâm Tử Hàn buồn vui đan xen , bắt đầu nhìn xung quanh. Tìm được xe taxi đỗ bên cạnh, chạy tới, bước vào trong xe.



      “Phiền đến bến tàu Tân Loan” Lâm Tử Hàn vừa thắt dây an toàn vừa lo lắng .



      Tài xế liếc mắt quan sát , ha ha cười : “ à, nhìn bộ dạng hình như rất vội, nhưng đoạn đường đến bến tàu Tân Loan kẹt xe”



      “Vậy đường vòng ” Lâm Tử Hàn thất thanh cầu xin : “Van xin nhanh lên chút, tôi trả gấp đôi cho



      “Thực ?” Tài xế vui mừng, sau khi nhìn thấy Lâm Tử Hàn gật đầu, nhấn ga tốc độ nhanh hơn. Xe dưới mê hoặc của giá gấp đôi, nhanh chóng lách vào giữa đường phố.



      ~~~~~~~~~~~



      Tiện tay ném điện thoại từ bên tai vào trong nước biển cuộn sóng, hai mắt Lãnh Phong híp lại, ngắm nhìn biển rộng xa xa. Vốn dĩ thuyền xuất phát, nhưng chính là bỏ được , tâm tư muốn gặp cường liệt như vậy, khiến căn bản có biện pháp tiếp tục trước.



      Lãnh Phong hẹn người phụ trách bến tàu mười giờ xuất phát, tàu chín giờ hơn xuất bến, vừa được bao xa lại ra lệnh trở lại bến tàu lần nữa.



      Mạo hiểm lớn như vậy, lại chỉ vì có thể thấy , loại hành vi điên cuồng này có chút quá mức, nhưng lại cam nguyện điên cuồng như thế. Sau khi gặp gỡ , chuyện điên cuồng làm còn thiếu sao?



      Cay đắng hít vào hơi, ánh nắng ấm áp dào dạt nhu hòa chiếu vào boong tàu, chiếu vào thân thể , như những ánh sáng lấp lánh chiếu vào người.



      Hơi xoay người, nhìn chăm chú vào hình bóng ngày nhớ đêm mong chậm rãi tới gần mình kia, khóe môi khêu gợi khẽ nhếch, lộ ra độ cong hoàn mỹ.



      ~~~~~~~~~



      Xuống xe, xa xa liền thấy thân ảnh đẹp trai của Lãnh Phong đứng ở boong tàu, Lâm Tử Hàn hưng phấn mà cười tươi. Chân như có gió thổi, bước nhanh đến chỗ đứng.



      là Ký Phàm, cuối cùng lại gặp được ! Lâm Tử Hàn kích động đến trái tim cũng sắp nhảy ra ngoài, cho tới bây giờ có kích động như vậy.



      thậm chí nghĩ đến thời gian nhìn thấy là nên giả vờ giận để ý tới , hay là hài lòng ôm , hôn , bởi vì hoài niệm vòng ôm ấp của như vậy.



      nhìn thấy miệng Lãnh Phong hé ra hợp lại, nhưng, lời trong miệng lại bị trận tiếng còi cảnh sát cấp thiết bao phủ, thế cho nên chữ đều có nghe được.



      Lãnh Phong kinh hãi, chỉ có Lãnh Phong kinh hãi, Lâm Tử Hàn cũng đồng dạng cả kinh, đầu óc trống rỗng, vội quay người lại, trừng mắt nhìn những xe cảnh sát lóe sáng đèn lần lượt dừng lại. Trừng mắt nhìn chế phục cảnh sát phong dũng bước ra, còn có đám họng súng nhắm ngay vào Lãnh Phong!

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 266: Sống hay chết? 2

      Đỗ Vân Phi dẫn dắt đoàn người lớn, trừng mắt với Lãnh Phong xa xa, khóe miệng lộ ra chút cười đắc ý. Lãnh Phong! Cuối cùng cũng để chờ đến giờ phút này!



      Khuôn mặt nhắn của Lâm Tử Hàn trắng xanh, quay đầu lại nhìn phía Lãnh Phong vẻ mặt hoảng loạn, giương miệng, lúc lâu mới ra hai chữ: “Lãnh Phong…”



      “Là em dẫn bọn họ đến?” hoảng loạn chỉ ở dừng lại mặt Lãnh Phong nửa phút đồng hồ, ngược lại được trận lạnh lùng bao phủ, đôi mắt sắc bén trừng mắt nhìn Lâm Tử Hàn, nếu như phải , Đỗ Vân Phi làm sao lại xuất ngay sau đó?



      “Em có…” Lâm Tử Hàn luống cuống, liều mạng lắc đầu, làm sao có thể dẫn bọn họ tới đây chứ? cũng phải điên rồi!



      “Lãnh Phong… Tự thú thôi, van xin mau tự thú thôi…” Lâm Tử Hàn lảo đảo tiến lên, kéo cánh tay cầu xin, nước mắt chảy từng giọt xuống boong tàu. Đỗ Vân Phi , tự thú có thể giảm bớt tội của , tuy rằng bây giờ muộn, nhưng mà cuối cùng so với giằng co tiếp nữa với bọn họ vẫn tốt hơn!



      “Lâm Tử Hàn, em điên rồi!” Lãnh Phong để ý tới cảnh sát kêu gọi đầu hàng, ra sức hất tay, Lâm Tử Hàn ngã xoài xuống boong tàu. Muốn tự thú? Muốn cúi đầu trước Đỗ Vân Phi? Đó là chuyện tuyệt đối có khả năng!



      Tiếng sóng cuồn cuộn, tiếng gió, thêm tiếng còi cảnh sát đòi mạng, vang lên truyền vào tai mọi người. Lâm Tử Hàn hầu như khóc ngất tại boong thuyền, gấp đến độ biết nên làm thế nào cho phải.



      là biết cá tính của Lãnh Phong, kiêu ngạo như , làm sao có thể cúi đầu trước người mình thống hận? Nhưng mà, nếu như chủ động đầu hàng chỉ có đường chết!



      Lãnh Phong lạnh lùng liếc , hoảng hốt sớm bị đau lòng thay thế, thậm chí cảm thấy hàng trăm cảnh sát cũng có đáng sợ như người phụ nữ trước mắt này!



      Lâm Tử Hàn biết hiểu lầm , chỉ là ra sức lắc đầu, khóc hô: “Lãnh Phong, phải em dẫn đến, phải là em mà…”



      Lãnh Phong nhìn ánh mắt của quyết liệt như vậy, tin , có biện pháp lại tin tưởng nữa. Vẫn để ý tới tiếng kêu gọi đầu hàng, khuyên răn, uy hiếp của cảnh sát…



      Lui về phía sau bước, tại khắc chuẩn bị lắc mình vào trong, tiếng súng liên hoàn đè xuống tất cả ầm ĩ, bắn vào người Lãnh Phong, thân thể Lãnh Phong cứng đờ, máu loãng mãnh liệt phun ra từ trong thân thể , rơi tại boong tàu xám trắng, nhìn thấy mà giật mình.



      “Đừng…” Đó là thét chói tai tuyệt vọng của Lâm Tử Hàn phá tan khoảng .



      cho phép nổ súng!” bên kia, thủ trưởng hổn hển rống giận.



      Có vài giây đồng hồ dừng lại, Lãnh Phong lui về phía sau bước vịn lấy vòng bảo hộ boong tàu, hai tròng mắt phức tạp vẫn dừng lại người Lâm Tử Hàn. Trong nháy mắt này, muốn nhớ kỹ, chính là , còn có Thư Tuyết của



      Cả đời này, cuối cùng cũng chôn vùi ở tay , mà , lại vẫn có cách nào hận , bởi vì quá sâu đậm!



      Ánh nắng mặt trời vẫn còn nhu hòa như vậy, thân thuyền bị sóng biển táp vào, Lãnh Phong hơi nhắm mắt lại, dường như thấy được điểm cuối cùng của sinh mệnh.



      Cứ chết như thế, là rất cam lòng, thế giới này còn có thứ đáng giá để lưu luyến. Gian nan ngẩng đầu, càng thấy đôi mắt ảm đạm chống lại họng súng tối om, còn có… vẻ mặt tàn nhẫn đắc ý của Đỗ Vân Phi.



      “Pằng!” Dường như là hồi thâm thúy đến từ thế giới kia, tiếng sóng biển phát va vào bờ cát, kéo dài dứt!



      Đó lại là vòng hành hạ đến chết của Đỗ Vân Phi, tàn khốc phá hủy tất cả trực tiếp đâm thủng trái tim Lãnh Phong, phát súng này, cuối cùng kích phát Lãnh Phong bạo phát tựa như hò hét. Thân thể như bị xé rách cũng thể đứng thẳng nữa, thẳng tắp phá tan cơn sóng cuộn trào mãnh liệt biển rộng xanh thẳm!



      “Ùm” tiếng qua , nước biển xanh thẳm trong nháy mắt bị nhiễm đỏ, mảnh đỏ chói kia trong nháy mắt bị sóng biển tách ra. Sóng biển vô tình, nuốt sống thân thể Lãnh Phong!



      “Lãnh Phong —— Đừng mà ——” Mắt Lâm Tử Hàn mở trừng trừng nhìn bị nước biển bao phủ, vào giờ khắc này sợ hãi, giãy dụa phóng bên cạnh boong tàu, vào giờ khắc này, tình nguyện lựa chọn chết, tình nguyện vùi thân dưới đáy biển với Lãnh Phong, cũng nguyện mình độc sống cõi đời này.



      Chỉ tiếc, có thể như nguyện, vừa bò lên boong tàu trước mắt tối sầm, yếu ớt ngất . khắc ý thức ràng và giãy dụa mơ hồ kia, cuối cùng hô lên, là hai chữ “Lãnh Phong”.



      Đồng thời thống hận tại sao mình vô dụng như vậy, vì sao lại ngã xuống đất ngất vào giờ khắc, vì sao thể ở cùng vào thời khắc thống khổ nhất, theo



      “Tử Hàn!” Đỗ Vân Phi chút nào để ý tới thủ trưởng có đúng bị mình chọc giận hay , ném súng cầm trong tay xuống, cấp thiết chạy vội tới, lo lắng ôm lấy thân thể bay bổng của Lâm Tử Hàn, cúi đầu gọi tên của .



      “Tử Hàn, em là của …” gắt gao ôm , hôn lên trán , ánh mắt lạnh lùng ác liệt nhìn biển rộng, ôm lấy thân thể , về.



      Lãnh Phong! Đây là kết quả của người cướp đoạt người phụ nữ của ! tia cười lạnh lên của khóe miệng Đỗ Vân Phi, , thắng!



      Chỗ cao nhất thân tàu, thân ảnh cao ngất của A Nghị lẳng lặng đứng tại chỗ, lẳng lặng bao quát trận hành hạ đến chết vốn có thể tránh này. Đôi mắt xanh nhạt ngưng tụ bất đắc dĩ thản nhiên, thở dài tiếng, dừng chân xoay người chậm rãi xuống dưới.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 267: Đau lòng

      Giữa mảnh mây mù đen kịt, vẫn thấy dung mạo, dã thú giống hổ lại giống sư tử như như . Lâm Tử Hàn đứng ở đầu vách núi, kinh sợ lui về phía sau lui về phía sau…

      Hai mắt phát ra ánh sáng xanh của sư tử đột nhiên nhắm ngay phương hướng đứng, gào thét tiếng, há miệng đầy máu hung mãnh nhào về phía .

      Lâm Tử Hàn thét chói tai xoay người muốn chạy trốn, đột nhiên kinh sợ cảm giác dưới chân giẫm lên chính là vách núi dốc ngược, dưới vách núi, sóng biển cuồn cuộn. Nước mắt chảy tuôn trào, nên lựa chọn nhảy xuống sao? Hay là chôn thân trong bụng thú dữ?

      Tiếng sóng biển giận dữ dưới vách núi, dường như thành tiếng hô hoán của Lãnh Phong, tiếng lại tiếng… Hai mắt nhắm chặt, , lựa chọn nhảy xuống. có sợ hãi, có sợ hãi, bởi vì biết mình lập tức có thể nhìn thấy Lãnh Phong…

      Là ai gọi khi mê man? bờ, ngoại trừ dã thú bên đầu kia vẫn dữ tợn như cũ ra, cái gì cũng có, là ai…

      “Tử Hàn…” Tiếng gọi càng lúc càng lớn, càng ngày càng gấp. Khi quay đầu lại nhìn xung quanh, dã thú mắt xanh đột nhiên mở miệng đầy máu, đầu lưỡi trắng hểu bay lượn giữa trung, lập tức vững vàng quấn lên hông .

      “Buông ra ——” tiếng thét chói tai tuyệt vọng chọc thủng phòng ngủ, đâm vào trong lòng Đỗ Vân Phi. Lâm Tử Hàn phút chốc mở mắt, hai tròng mắt đen láy lộ vẻ kinh khủng.

      “Tử Hàn, em cuối cùng cũng tỉnh!” Đỗ Vân Phi đau lòng tiếp tục dùng khăn tay lau mồ hôi cùng nước mắt mặt , vừa rồi chỉ là khóc, lại gọi thế nào cũng tỉnh, sắp khiến sợ hãi.

      Lâm Tử Hàn sững sờ trừng mắt nhìn , vừa nãy, chỉ là mơ sao? có dã thú, có cảnh sát, Lãnh Phong trúng đạn… Tất cả cũng chỉ là mơ?

      “Lãnh Phong ở đâu?” Xuyên thấu qua sương mù, Lâm Tử Hàn sững sờ nhìn chăm chú vào Đỗ Vân Phi, vô ý thức hỏi ra những lời này. Vì sao lại có giấc mơ như vậy? Vì sao lại nằm ở chỗ này?

      Đôi mắt ôn nhu của Đỗ Vân Phi nghiêm lại, nhìn chằm chằm lạnh lùng mở miệng: “ chết” Trong lòng của , chỉ có Lãnh Phong, điểm này khiến rất oán giận! Tuy rằng Lãnh Phong chết, nhưng trong lòng của vẫn còn chưa hết giận!

      có khả năng!” Lâm Tử Hàn ngồi dậy từ giường, quay về phía tức giận quát: “Lãnh Phong có khả năng chết, có khả năng!” Trái tim, trong nháy mắt rơi vào hầm băng, Lãnh Phong là người thần kỳ như vậy, làm sao có thể chết? hai mươi năm đều nghiêm cẩn phạm qua sai lầm!

      Nhưng mà, từng viên đạn bắn vào người cũng chân thực như vậy, trước khi rơi vào biển rộng, thống khổ mặt cũng chân thực như vậy, muốn lừa mình dối người đều làm được!

      Đỗ Vân Phi nắm ngay lấy hai vai , chăm chú nhìn , nghiến răng : “ chết, sau khi trúng bốn phát súng chìm vào đáy biển, em cảm thấy còn sống được ?”

      “Bốp” tiếng, đó là cái tát Lâm Tử Hàn hung hăng ném lên mặt Đỗ Vân Phi, nương theo tiếng giòn vang này, còn có tiếng rống giận tuyệt vọng của : “Đỗ Vân Phi! rất tàn nhẫn! Là bắn chết ấy!”

      “Đúng vậy, chính là !” Đỗ Vân Phi nhận cái tát của , ngay cả hừ cũng hừ tiếng, mặt là ngoan độc. Lạnh lùng nhìn chằm chằm gầm : “Về công về tư, nên bắn bốn phát súng này sao? kiên định cướp em từ bên cạnh , thiếu chút nữa khiến thành tàn phế…”

      “Đó là nổ súng trước!” Lâm Tử Hàn gào thét, khuôn mặt nhắn sớm bị nước mắt biến thành sưng đỏ, tất cả việc này, làm cho đau đớn hít thở thông.

      nổ súng, chỉ là thực công vụ của mà thôi, truy nã Lãnh Phong là trách nhiệm của , lẽ nào em biết sao?” Khi Đỗ Vân Phi ra những lời này, lại có nửa điểm chột dạ.

      Lâm Tử Hàn giương miệng, hô hấp dồn dập nằm úp sấp giường, ngón tay gắt gao nắm lấy chăn đơn trắng bệch, trái tim , tựa hồ đình chỉ đập vào giờ khắc này.

      muốn tranh luận vấn đề này với , Lãnh Phong chết là chuyện thực chối cãi, mặc kệ có đúng trái với quy định mình nổ súng hay , tranh luận tiếp nữa, lại có nghĩa gì chứ?

      Đỗ Vân Phi thấy hô hấp dồn dập, khuôn mặt nhắn trắng xanh, vội đưa tay ôm lấy thân thiết hỏi: “Tử Hàn, em sao rồi?”

      “Cút ngay! Đừng đụng vào tôi!” Lâm Tử Hàn ra sức giãy dụa, kêu la, cái ôm của Đỗ Vân Phi lại giống như vòng thép vững vàng khống chế thân thể . Cố sức vùng vẫy, kéo thân thể gầy yếu của vào trong lòng, gắt gao ôm.

      Hôn sợi tóc , bên tai : “Tử Hàn, thứ gì có thể cho em, cũng có thể cho em, chết, bao giờ có thể gây trở ngại cho chúng ta nữa…”

      Miệng phun ra từ “Chết”, như kiếm sắc đâm vào trái tim , khóc rống giãy dụa tại trong ngực của : “Đỗ Vân Phi! Tôi hận ! Vì sao thuận tiện bắn phát súng lên người tôi! Vì sao muốn cho tôi sống, tôi cần sống, muốn sống, biết ?”

      Đỗ Vân Phi cố sức đè lại thân thể náo động của , cay đắng mở miệng: “ làm như vậy lại là vì sao chứ? cố sống cố chết, phải là bởi vì em, muốn có được em sao?”

      Lâm Tử Hàn dừng lại toàn bộ giãy dụa, lạnh lùng ghé vào lỗ tai : “Đời này, đừng mơ tưởng có được tôi! Tình nguyện chết, tôi cũng muốn sống cùng với loại người có lòng tàn ác như !”

      “Tử Hàn, em bình tĩnh chút, nên từ “Chết” nữa. Em chết, Tiểu Thư Tuyết làm sao bây giờ? Em yên tâm, tìm Tiểu Thư Tuyết trở về, nuôi nấng nó lớn lên như con ruột của mình”

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 268: Đau lòng 2
      Thư Tuyết…, thân thể Lâm Tử Hàn cứng đờ, đúng rồi, chết, Tiểu Thư Tuyết làm sao bây giờ? Con bé mất cha, chẳng lẽ còn phải mất mẹ sao?

      Tiểu Thư Tuyết có Tiêu phu nhân chăm sóc, vốn là cần lo lắng, nhưng vẫn bỏ xuống được, bỏ được đứa trẻ đáng thương kia.

      “Lẽ nào sợ Tiểu Thư Tuyết biết là tự tay giết chết ba nó sao? Tôi sao lại để nó nhận kẻ giết ba nó làm người thân chứ?” Lâm Tử Hàn lau giọt nước mắt mặt, lạnh lùng : “Tiểu Thư Tuyết tại tại ở nơi rất an toàn, nếu như còn có chút lương tri, xin đừng quấy rầy nó nữa”

      “Lẽ nào em nhớ nó sao…”

      nhớ! chút cũng nhớ!” Lâm Tử Hàn rống lớn : “Tôi muốn gặp nó, gặp nó chỉ làm tôi càng nhớ Lãnh Phong mà thôi!” Nước mắt cuồn cuộn ngừng tích tích lên chăn, trời biết có bao nhiêu nhớ Tiểu Thư Tuyết của , đặc biệt vào giờ khắc này, nhớ con bé, nhớ đến sắp nổi điên.

      Chỉ là, rất ràng Tiêu phu nhân chắc là thể giao Tiểu Thư Tuyết cho , Lãnh Phong chết, muốn gặp con bé lại càng khó. Hơn nữa, thể để cho Đỗ Vân Phi biết con bé ở tại Tiêu gia!

      ôm , đau lòng vỗ về lưng : “Tử Hàn…”

      “Câm miệng!” Lâm Tử Hàn cắt ngang , hoàn toàn cảm giác được nhu tình của , ở trong lòng , ngoại trừ hận cái gì cũng có!

      “Tôi muốn nghe chuyện nữa, đời này cũng nghe được giọng của !” Lâm Tử Hàn giãy dụa lần thứ hai, Đỗ Vân Phi cũng ôm sát thân thể lần thứ hai. nóng nảy, há miệng hung hăng cắn lên cánh tay .

      Đỗ Vân Phi đau đến kinh hô tiếng, phút chốc buông ra, Lâm Tử Hàn nhảy xuống từ giường, ngay cả dép đều chưa kịp , bước nhanh phóng qua cửa.

      Nơi này là nhà của , có cách nào bảo cút, là được, coi như là ngủ đầu đường, cũng ở chỗ này!

      Thất hồn lạc phách đường cái, đột nhiên cảm giác mình là người đáng thương nhất thế giới này, lưu lạc khắp nơi, phiêu bạt khắp nơi, cuối cùng cũng chỉ có thể lưu lạc tại đầu đường.

      Nhà Vương Văn Khiết cũng thể đến, bởi vì cũng muốn phải liếc mắt nhìn Đỗ Vân Phi nữa. Lãnh Phong chết, đột nhiên mất phương hướng, những ngày sau này, nên sống thế nào?

      Giống ba năm trước đây, tìm chỗ trốn , mình nuôi nấng con ? Ba năm trước đây, hào hiệp như vậy, là bởi vì trong lòng có bất luận lo lắng gì, hôm nay là đồng dạng như vậy.

      Ba năm trước đây có Vương Văn Khiết cho nương nhờ, mới miễn cưỡng chết đói, ngày hôm nay, còn có ai có thể cho nương nhờ? thế giới này có người thứ hai giống Vương Văn Khiết.

      Vì con , ba năm qua lần đầu tiên bước vào Lâm gia, Lâm phu nhân kinh ngạc qua , cũng dám thêm câu mát. dám đối xử với giống ba năm trước đây, bởi vì bà ta biết Lâm Trúc còn sống thế giới này.

      Lâm Tử Y lại vui mừng đến hỏng rồi, vây bắt líu ríu chuyện ngừng, khuôn mặt tươi cười vui sướng kia, khiến Lâm Tử Hàn nhìn ước ao từ trong đáy lòng.

      “Tử Y, em thích Vân Triết, có được Vân Triết, lẽ nào em thương tâm sao?” Lâm Tử Hàn ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ cuối cùng cũng nhịn xuống, hỏi ra những lời này.

      Lâm Tử Y sửng sốt chút, dáng tươi cười từ miệng lại nhạt , nhìn khuôn mặt như mất hồn của Lâm Tử Hàn. Thân thiết : “Chị, chị làm sao vậy? Tạ Vân Triết bắt nạt chị sao?” xong đứng lên từ giường, đứng theo tư thế ấm trà mắng: “Tạ Vân Triết dám bắt nạt chị, em tha cho ta!”

      “Tử Y, em trả lời vấn đề của chị” Ánh mắt Lâm Tử Hàn trống rỗng đến dọa người.

      Lâm Tử Y có chút được tự nhiên ngồi trở lại giường, nhìn chằm chằm : “Chị, ra em thương tâm, nhưng ấy là rể của em, em thể thích ấy nữa”

      “Vì sao chị thể ngừng thích Lãnh Phong chứ?” Lâm Tử Hàn khẽ lẩm bẩm, nhàng ôm lấy Lâm Tử Y, khuôn mặt nhắn vùi vào đầu vai thấp giọng khóc nức nở.

      Nếu như Đỗ Vân Phi có thể có phân nửa lòng dạ như Tử Y tốt, nếu như cực đoan tốt…

      “Chị với Tạ Vân Triết ly hôn, Tử Y, em nên nắm chặt hạnh phúc của mình, thể hy sinh tiếp nữa” Lâm Tử Hàn giọng .

      ấy quả nhiên là bắt nạt chị!” Lâm Tử Y lại muốn nhảy vọt lên, bị Lâm Tử Hàn kéo lại, Lâm Tử Hàn lắc đầu: “Là chị xin ấy ly hôn chị”

      “Vì sao?”

      “Bởi vì chị ấy”

      “…”

      ~~~~~~~

      Trong biệt thự cạnh biển, mấy vị cảnh sát kiểm tra toàn bộ tư liệu cùng manh mối lưu lại, nỗ lực tìm kiếm ra càng nhiều chứng cứ, đủ để đưa vào chỗ chết.

      Đáng tiếc, ở tòa nhà lớn, bọn họ cái gì cũng phát , thu hoạch gì cũng chiếm được.

      vị cảnh sát đánh giá gian nhà siêu xa hoa này, thoả mãn gật đầu, cười : “ tòa nhà lớn như vậy, bán đấu giá nhất định để cho quốc gia kiếm ít tiền, Lãnh Phong quả nhiên là tay giàu có!”

      Đỗ Vân Phi lạnh lùng liếc mắt nhìn ta, dựa ghế sofa lật xem tài liệu trong tay.

      vị cảnh sát tới, : “ Lý, theo người thẩm tra , quyền của bất động sản biệt thự cũng phải Lãnh Phong, mà là người phụ nữ tên Lâm Tử Hàn”

      “Cái gì?” Cảnh sát Lưu sửng sốt, kinh ngạc đánh giá ta. Đỗ Vân Phi cũng sửng sốt trong lòng, nghĩ thầm ra Lãnh Phong sớm đoán được mình kết quả như thế, tất cả đều chuẩn bị tốt rồi.

      cũng tin Lâm Tử Hàn có tiền mua căn phòng lớn như này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 269: Đau lòng 3
      Ngoài cổng biệt thự, Lâm Tử Hàn đứng bên ngoài vạch giới tuyến, suy sụp nhìn chăm chú vào tòa nhà lớn từng có hồi ức hạnh phúc của mình.

      Lãnh Phong chết, phòng ở tự nhiên bị chính phủ thu , mà , thầm nghĩ cuối cùng trở lại liếc mắt nhìn, đây là nhà của Lãnh Phong đó.

      Tại thời gian muốn vượt qua vạch giới tuyến, vị cảnh sát vươn tay ngăn cản lối của chút khách khí : “Xin lỗi, cảnh sát phá án, người phận được vào”

      Lâm Tử Hàn tựa như nghe được, vòng qua ta vào trong vườn. Cảnh sát nắm cánh tay , nghiêm túc : “ à, nếu như cố ý muốn vào…”

      “Buông ra!” Lâm Tử Hàn trừng mắt nhìn người nắm tay của mình, nổi giận .

      “Buông ấy ra!” Là tiếng của Đỗ Vân Phi, vị cảnh sát buông tay, Lâm Tử Hàn liền lướt qua ta, vào trong vườn. Chú chó trắng lui tại góc hoa viên nhìn thấy đột nhiên chui ra từ trong bụi cỏ, vẫy đuôi đắc ý tới phía .

      Lâm Tử Hàn đau xót trong lòng, cúi người chạm vào cổ nó, viền mắt đột nhiên ươn ướt. Chó trắng, có đúng là giống như , tưởng niệm về Lãnh Phong hay ?

      Tòa nhà lớn như vậy, chỉ còn lại có nó lẻ loi trông coi.

      “Tử Hàn, vì sao quyền tài sản biệt thự này lại là của em?” Đỗ Vân Phi đứng ở trước mặt , nghiêm khắc hỏi thăm.

      Lâm Tử Hàn sửng sốt, kinh ngạc lên khuôn mặt nhắn của , may là là cúi đầu. Biệt thự là của , vì sao cho tới bây giờ cũng biết? Nước mắt cũng nữa nhịn được, “Tí tách” rơi xuống đất. Lãnh Phong! cho rằng lưu lại cho tòa nhà giá trị nghìn vạn lần hữu dụng sao? muốn chính là còn sống!

      “Tử Hàn…” Giọng của Đỗ Vân Phi nhu hòa xuống, gọi tiếng.

      Lâm Tử Hàn nỗ lực hòa hoãn chút tâm tình, nâng mặt đầy nước mắt lên theo dõi , lạnh lùng : “Là tôi mua cho ấy, có vấn đề gì sao?”

      có khả năng! Em làm sao có thể có biệt thự xa hoa như thế?” Đỗ Vân Phi tiến lên bước, cầm lấy cánh tay của , kéo đứng dậy.

      “Tôi là chủ tịch tập đoàn Lâm thị, loại tòa nhà này muốn bao nhiêu lại có?” Lâm Tử Hàn quan sát giương giọng : “Đỗ Vân Phi, Lãnh Phong chết, vì sao còn muốn gắt gao nắm bắt ấy tha?”

      “Chủ tịch Lâm thị?” Đỗ Vân Phi khẽ lẩm bẩm lặp lại mấy chữ, thể tin tưởng đánh giá , cảm giác đầu tiên trong lòng chính là điên, hồ đồ mất rồi!

      Cho nên, trực tiếp chú ý những lời này của , thở dài : “Tử Hàn, bọn chỉ là tìm chứng cứ phạm tội của , tòa nhà này là nơi ở lại thời gian dài nhất, cũng là nơi xảy ra nhiều án…”

      “Xin lỗi, chuyện này tôi đều nghe hiểu, cho nên cũng cần lại với tôi” Lâm Tử Hàn cắt ngang , sợ lại hỏi ra vấn đề gì làm cho mình khó có thể đối mặt.

      Đỗ Vân Phi bất đắc dĩ, chỉ có thể bất đắc dĩ mở miệng : “Được rồi, Tử Hàn, nếu tòa nhà là của em, bọn cũng thể trực tiếp thu. Chẳng qua tòa nhà này tạm thời thể mở, phải chờ bọn xử xong vụ án mới được”

      “Các xin cứ tự nhiên” Lâm Tử Hàn ném mấy chữ này, dắt chó trắng đến cửa.

      đến bên bờ biển, gió lạnh thấu xương thổi lên mặt , đau đớn như bị dao cắt. Xoay người lại, lần thứ hai nhìn phía tòa nhà như cung điện kia, muốn rời !

      ********

      Đỗ Vân Phi kinh ngạc nhìn tư liệu của Lâm Tử Hàn màn hình máy vi tính, trưởng nữ của Lâm Cốc Nam, người thừa kế Lâm thị! Lâm Tử Hàn lại có thể là chủ tịch Lâm thị!

      Vừa nãy đột nhiên nhớ tới câu kia của Lâm Tử Hàn, tiện tay mở trang web của tập đoàn Lâm thị, mặt ra tư liệu khiến cả kinh có chút khó thể tiếp nhận nổi.

      Lâm Tử Hàn, hai bốn tuổi, mặt thậm chí có ảnh chụp của .

      Tất cả những thứ này, đều là Lâm Trúc buộc Lâm phu nhân làm trong thời gian gần đây, hơn nữa vẫn rất ít quan tâm đến thương nghiệp, cho nên cho tới bây giờ cũng biết chủ tịch Lâm thị là Lâm Tử Hàn.

      Nghĩ ra Lâm Tử Hàn cùng sinh hoạt tại thôn Ninh Thủy có địa vị lớn như vậy, nghi hoặc chính là, vì sao phải ném bỏ chức chủ tịch lo, chạy đến Tiêu thị làm nhân viên vệ sinh.

      Đỗ, họp” vị đồng nghiệp gõ cửa, cắt ngang việc vào cõi thần tiên của .

      Đỗ Vân Phi lên tiếng, tắt trang web đứng dậy ra phòng làm việc, đến phòng họp. Tùy tiện tìm hàng ghế ngồi xuống, trong đầu vẫn nghĩ đến chuyện vừa nãy.

      Thủ trưởng nhìn chằm chằm Đỗ Vân Phi tập trung, lớn tiếng mở miệng : “Trước khi họp, đầu tiên thông báo chút, Đỗ Vân Phi bởi vì trái với quy định, mình nổ súng bắn chết tội phạm, từ hôm nay trở huỷ bỏ thân phận cảnh sát”

      Đỗ Vân Phi từ lâu đoán được có loại kết quả này, cho nên cũng sợ hãi, chỉ cần có thể giết chết Lãnh Phong, dù cho muốn khai trừ , cũng cho rằng là đáng giá.

      Cảnh sát niệm tình Lãnh Phong là nghi phạm tội chết, Đỗ Vân Phi là nổ súng bắn chết dưới tình huống nỗ lực chạy trốn, cho nên chỉ xử phạt nhất.

      Thủ trưởng thấy Đỗ Vân Phi có dị nghị, tiếp tục mở miệng : “Về vụ án của Lãnh Phong tra sai biệt lắm, có thể kết án”

      “Kết án?” Đỗ Vân Phi kinh sợ kêu tiếng, : “Thi thể còn tìm được, làm sao có thể kết án chứ?” Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, đây là đạo lý cơ bản nhất thôi?

      Trừ ra, mọi người ngồi vẫn trầm mặc, tất cả mọi người có dị nghị, có lẽ là vụ án này tiêu hao hết tinh lực của bọn họ, đều khẩn cấp muốn kết thúc.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :