1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài - Thiên Cầm (284 Chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 260: Từ bỏ

      “Tử Hàn, xin lỗi…” Giọng ôn nhu của Tạ Vân Triết vang ở đỉnh đầu, ngay sau đó Lâm Tử Hàn liền bị kéo vào trong vòm ngực ấm áp. Tạ Vân Triết xoa sợi tóc của , thào xin lỗi: “ nên sớm với mẹ , đó là con của chúng ta, đứa của Tạ gia chúng ta…”

      ——!” Lâm Tử Hàn khóc rống lắc đầu: “Nó phải của , nó phải họ Tạ, em cần nó có họ Tạ như !”

      “Em vẫn muốn trở lại bên người Ký Phàm sao?” Tạ Vân Triết nâng khuôn mặt đầy nước mắt của lên, khuôn mặt kia bị nước mắt biến thành ửng hồng, làm cho rất đau lòng!

      Xuyên thấu qua hàng nước mắt, Lâm Tử Hàn ngây ngẩn nhìn chăm chú vào , gật đầu, gật chút do dự! chính là muốn trở lại bên người Tiêu Ký Phàm, vẫn đều muốn! Sống ở nơi này rất thống khổ, đối với Tạ Vân Triết rất thống khổ !

      “Nhưng em, muốn trải qua cuộc sống có em, Tử Hàn, ở lại bên cạnh , khiến em thống khổ như vậy sao?” Ngón tay lướt qua hai gò má , lau nước mắt cuồn cuộn ngừng của .

      “Vân Triết, em , nhưng mỗi thời mỗi khắc nhận thương của , quan tâm của , có thể cảm nhận được tâm tình của em sao? có thể tưởng tượng việc đó có bao nhiêu thống khổ sao?”

      Trái tim Tạ Vân Triết bị hung hăng đánh cái, bỏ tay khỏi mặt , đứng dậy, xoay người bỏ chạy ra cửa. muốn nghe tiếp, muốn lại nhìn đến nước mắt của , việc này dễ dàng thúc giục phá hoại niềm tin với , thầm nghĩ trốn tránh, trốn tránh…!

      Nắm tay hung hăng nện tường, bàn tay xám trắng xanh nhạt, đau. lại có tâm tư để ý tới, biết chính mình vẫn thần phục dưới nước mắt của , chính là nhìn được khóc, nhìn được khổ sở!

      Tiêu Ký Phàm! thể tranh với ấy, vĩnh viễn cũng có khả năng tranh với ấy, ấy từng bước tiến trụ vào trong lòng Lâm Tử Hàn, mặc cho chen như thế nào cũng khả năng chen qua ấy được!

      có mấy trăm cái cam lòng, muốn, nhưng, phải tác thành cho bọn họ, tất cả thống khổ, lưu lại cho mình là được.

      Lâm Tử Hàn ghé vào bên giường, thời điểm khóc sắp ngất , cửa phòng ‘Rầm’ tiếng bị đẩy ra. Thân ảnh cao ngất của Tạ Vân Triết đứng ở cạnh cửa, mặt có thống khổ, cam lòng, cho nên cảm xúc nhất thời bị đè xuống đáy lòng. Chỉ có giọng run nhè kia lộ ra chút cảm xúc: “Tử Hàn, em , trở lại bên người Tiêu Ký Phàm

      Lâm Tử Hàn ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn , cái gì? vừa rồi nghe lầm cái gì sao?

      Tạ Vân Triết gắt gao nhìn gần , lặp lại : “Chúng ta ly hôn, từ ngày mai em tự do”

      ? Vân Triết, bây giờ tỉnh táo ? đùa sao?” Lâm Tử Hàn ngẩng khuôn mặt nhắn, ngơ ngác theo dõi , vẫn chịu buông tay , lại có thể đồng ý thả ? thể tin được!

      rất tỉnh táo” Tạ Vân Triết tiến lên từng bước, cúi người ôm lấy , nhàng đặt giường lớn. Thâm sâu dừng ở : “Chuyện đồng ý với em nhất định làm được, em cũng phải đồng ý với chuyện”

      “Cái gì…?” Lâm Tử Hàn mờ mịt theo dõi .

      “Về sau cho phép khóc” dùng khăn tay lau nước mắt mặt , chỉ có cầu này, nếu thích Tiêu Ký Phàm, cũng muốn bên người Tiêu Ký Phàm, có lý do lại khóc phải sao?

      Lời của , lại làm cho Lâm Tử Hàn rơi nước mắt càng nhiều hơn, Tạ Vân Triết! là muốn áy náy đến chết sao? Vì sao lại chỉ đưa ra loại cầu này!

      chỉ có cầu này, chẳng lẽ em làm được sao?” Tạ Vân Triết bóp cánh tay gầm , lại rơi nước mắt! Lại là nước mắt!

      “Em… Đồng ý với !” Lâm Tử Hàn nức nở gật đầu, rốt cuộc ra lời, chỉ có thể hô dưới đáy lòng: Cám ơn , Vân Triết!

      biết làm ra quyết định này có bao nhiêu khó chịu, nhưng, vì tình của , vì những đứa con của , quản được nhiều như vậy. Bất kể làm ra quyết định gì, luôn có người bị thương tổn, có người đau, đây là chuyện thể tránh được!

      “Được, nên khóc, ngủ sớm chút ” Tạ Vân Triết cúi người, hôn lên trán . Rốt cuộc có biện pháp ở lại trong này nữa, đứng dậy, lại trốn ra ngoài.

      Sáng sớm ngày hôm sau, Tạ Vân Triết ra ngoài làm, thậm chí ra ngoài sớm hơn ngày thường ba mươi phút, đây là loại trốn tránh tiếng động.

      Buổi tối trở về, nhìn thấy hình bóng của Lâm Tử Hàn như trước, muốn trơ mắt nhìn rời khỏi Tạ gia, cho nên, chỉ có thể trốn, rất có tiền đồ mà né tránh.

      Lâm Tử Hàn nhìn xung quanh vòng gian phòng ngủ ở hơn tháng này, khẽ thở ra hơi, xoay người ra cửa. trừ bỏ vật phẩm tùy thân cái gì đều có mang theo, rốt cục tự do, trái tim vẫn nhảy nhót.

      Trừ bỏ mắc nợ Tạ gia làm cho khổ sở ra, còn có cái gì làm cho khổ sở trong lòng. Trong phòng khách tầng , Tạ phu nhân ngồi sô pha thời , xem rất nhập thần.

      Lâm Tử Hàn đứng ở cầu thang, do dự nên mở miệng lời từ biệt như thế nào với bà, nếu ràng ly hôn với Tạ Vân Triết, nhất định gây ra đại . Hay là chỉ mình ra ngoài chút?

      lúc còn rối rắm nên làm cái gì bây giờ, nữ MC đột nhiên làm cho chấn động trong lòng, ngạc nhiên trừng mắt nhìn màn hình siêu lớn.

      “…Hôm trước ở khu đường mới phát người đàn ông có tướng mạo tương tự Lãnh Phong thường lui tới quán bar cao cấp, cảnh sát hoài nghi là Lãnh Phong mất tích hơn tháng lại thân lần nữa, dồn lực lượng lớn đuổi bắt…” Giọng của nữ MC vang lên đều đặn, nhưng câu kế tiếp Lâm Tử Hàn cũng nghe vào chữ.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 261: Điềm báo

      Cảnh sát dồn lực lượng đuổi bắt Lãnh Phong?! Vì sao, bởi vì ngang nhiên tập kích? Làm Đỗ Vân Phi bị thương? Trước đó cảnh sát vẫn muốn bắt Lãnh Phong, đều ngại có chứng cớ có cách nào xuống tay. Cho nên vẫn đều ở sưu tập chứng cớ bắt , mà nay, lại ngang nhiên phát ra lệnh truy bắt!

      “Tử Hàn, con sao lại thức dậy sớm như vậy?” Tạ phu nhân phát đứng ở phía sau, đứng lên tới, lo lắng đánh giá :“Sắc mặt sao lại kém như vậy?”

      Lâm Tử Hàn cố lộ ra chút ý cười, lắc đầu : “Con sao, vừa rồi có chút thoải mái, tại tốt lắm”

      “Phải , có việc gì là tốt rồi, trước ăn bữa sáng ” Tạ phu nhân căn dặn chị Vương bên cạnh chuẩn bị bữa sáng, Lâm Tử Hàn quýnh lên, với chị Vương: “ cần, con muốn về nhà mẹ đẻ chuyến, mẹ con có chuyện tìm con

      “Ờ” Tạ phu nhân gật đầu cái, với chị Vương: “ gọi xe cho thiếu phu nhân”

      “Dạ” Chị Vương bước nhanh ra ngoài, Lâm Tử Hàn cảm kích với Tạ phu nhân: “Mẹ, cám ơn mẹ” Há miệng thở dốc, lại biết nên cái gì, lần này, lại là bao giờ trở lại nữa, biết buổi tối sau khi Tạ phu nhân biết tình hình thực tế, như thế nào? mình Vân Triết chống đỡ sao?

      nghĩ, mặc kệ! Lâm Tử Hàn lắc đầu, đến phía xe khi Tạ phu nhân mỉm cười.

      Xe chạy khỏi cổng Tạ gia, Lâm Tử Hàn liền khẩn cấp lấy điện thoại ra gọi cho Tiêu Ký Phàm, nhưng, mặc cho gọi như thế nào, điện thoại Tiêu Ký Phàm vẫn thể chuyển được.

      cũng phải vội vã muốn cho tin tức tốt Tạ Vân Triết đồng ý ly hôn, chỉ muốn nhìn chút có an toàn ? Có thể bị thân phận Lãnh Phong liên lụy hay ?

      Lúc này Tiêu Ký Phàm hẳn là ở công ty, cho nên, trực tiếp bảo lái xe chạy xe đến Tiêu thị, lại lần nữa bước vào Tiêu thị. Nơi nơi đều có thể gặp được người quen, nhưng phần lớn đều biết , bởi vì trước đó hình dạng của giống người ngoài hành tinh.

      Quen thuộc vào văn phòng tổng tài, đợi thư ký đồng ý, liền xông vào. Vừa vặn đụng vào Tiêu Ký Phàm muốn ra ngoài.

      “Ký Phàm…” Lâm Tử Hàn vui sướng kêu tiếng, có việc gì! vẫn ở trong này làm!

      Tiêu Ký Phàm sửng sốt chút, ngờ lúc này xuất trong văn phòng của mình, đánh giá : “Tử Hàn, em sao lại tới nơi này? Có việc sao?”

      “Em… Em muốn gặp ” Lâm Tử Hàn vòng tay qua đóng cửa lại, nâng mắt nhìn chăm chú vào , lo lắng : “Ký Phàm, trước khi ra ngoài em xem thời , tại sao có thể như vậy?”

      Tiêu Ký Phàm thương lướt qua sợi tóc trán , : “ có việc gì, em cần lo lắng cho , được chứ?”

      “Em muốn lo lắng, nhưng cảm thấy có thể sao?” Lâm Tử Hàn bắt lấy tay , nhìn bối rối : “Ký Phàm, em cho phép có việc, nghe được sao? Em… Mang thai… Em và bọn đều cần

      Tiêu Ký Phàm sững sờ, ánh mắt từ mặt rời về phía bụng bằng phẳng như trước của , thời điểm lại lần nữa trở lại mặt , mang theo chút nghi hoặc.

      Lâm Tử Hàn biết nghi hoặc cái gì, sâu kín mở miệng : “Em cho tới bây giờ vốn có ở cùng phòng với Tạ Vân Triết, đời này, em chỉ thân mật tiếp xúc với

      Tiêu Ký Phàm khiếp sợ nhìn chằm chằm , mang thai con của , nhưng bây giờ là vợ của Tạ Vân Triết, nên vui sao? Có thể giống vui sướng như lúc trước phát Tiểu Thư Tuyết là con ruột của mình sao?

      Nhưng, đứa tồn tại, có khả năng để bỏ đứa , cũng khả năng đem đứa cho Tạ gia. Hai tay vòng qua eo của , kéo lại, gắt gao kéo vào trong lòng.

      Tay trái nâng cằm lên, cúi đầu xuống, đôi môi nóng bỏng phủ lên môi , hôn sâu, hung hăng hôn. Lâm Tử Hàn ôm eo , nhắm hai mắt đáp lại nụ hôn nồng nhiệt của .

      Cảm giác quen thuộc, hương vị quen thuộc, tràn đầy trong nụ hôn…

      Hồi lâu qua , Tiêu Ký Phàm rốt cục buông môi ra, thâm tình nhìn chăm chú vào thở hổn hển: “Tử Hàn, nghĩ biện pháp làm cho Tạ Vân Triết buông tay, nhất định, bởi vì, muốn rời khỏi em”

      Đúng vậy, muốn rời khỏi , bởi vì và Tạ Vân Triết là bạn tốt thế giao, cho nên trước đó đành lòng để Tạ Vân Triết ly hôn với Lâm Tử Hàn. Nhưng tại thể băn khoăn nhiều như vậy nữa, người phụ nữ muốn tuyệt đối tùy tiện tặng cho người khác!

      Đứa , càng thêm vững chắc tín niệm muốn giữ lấy Lâm Tử Hàn!

      Lâm Tử Hàn lại rơi nước mắt, nhưng lần này là vì cảm động cùng kích động mà chảy ra, chớp chớp nước mắt đọng mi : “Ký Phàm, Vân Triết đồng ý ly hôn với em”

      ?” Tiêu Ký Phàm kinh ngạc nhìn , nhìn thấy gật đầu, lại lần nữa ôm hôn , sau đó vượt qua bàn ôm vào phòng nghỉ, đặt lên giường.

      “Ký Phàm…” Mặt Lâm Tử Hàn nháy mắt ửng hồng mảnh, e lệ nhìn .

      phải sợ, cẩn thận” Tiêu Ký Phàm hôn lên môi , nhàng cởi bỏ cúc áo , bàn tay ấm áp phủ lên trước ngực , mềm vuốt ve.

      hôn xuống đường, khắc lên da thịt , động tác rất , sợ nghĩ qua là đè hỏng . Hai khối thân thể nóng bỏng dính sát vào nhau hợp cùng chỗ.

      “Tử Hàn, em trước tiên ở Tạ gia vài ngày, được chứ?” Từng kiện quần áo của bị ném xuống đất, thời khắc tình nùng, lại nghe đến câu như vậy của .

      “Vì sao…” Chỗ sâu trong thân thể rung động, làm cho giọng của có chút run run.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 262: Về Tiêu thị

      muốn công tác vài ngày, chỉ có để em ở bên cạnh Tạ Vân Triết, mới yên tâm” Bàn tay Tiêu Ký Phàm chạy thân thể , thở dốc . Tiêu phu nhân thích Lâm Tử Hàn, cho nên thể để ở Tiêu gia. Biệt thự cạnh biển tại cũng an toàn, nơi an toàn nhất, chính là Tạ gia.

      “Sao lại ?” Lâm Tử Hàn đột nhiên thanh tỉnh, mở hai mắt theo dõi hỏi.

      “Chi nhánh công ty ở nước ngoài có chút việc phiền toái, cần xử lý chút” Tiêu Ký Phàm dối.

      là chuyện của công ty?” Lâm Tử Hàn quá tin tưởng , Tiêu Ký Phàm gật đầu, dùng nụ hôn sâu hóa giải đa nghi của . Cử động thân mình chút, nhàng chen vào trong cơ thể , Lâm Tử Hàn khẽ kêu tiếng, còn có tâm tư ngờ vực vô căn cứ lời của hay giả.

      Toàn bộ tâm tư đều bị tình dục tăng vọt nhét đầy, ôm , cùng diễn trận hoan ái giường. Giữa sương mù, giọng đứt quãng của Tiêu Ký Phàm bay ra truyền vào tai : “Tử Hàn, chỉ cần vài ngày, nhẫn nại vài ngày là tốt rồi, chờ hồi, lập tức đến Tạ gia đón em, được ?”

      “Ưm… Vâng…” Lâu như vậy đều sống được, còn có thể để ý chờ thêm vài ngày sao?

      trận mây mưa thất thường qua , hai người đều có chút hư thoát, lại vẫn gắt gao ôm đối phương như cũ, tựa hồ muốn đối phương gắt gao tiến vào trong huyết nhục.

      Bàn tay của Tiêu Ký Phàm phủ lên bụng bằng phẳng của , bên trong, sinh mệnh của bọn họ phát triển! Tuy rằng thời điểm đến có chút tốt, nhưng là, vẫn rất vui mừng, rất chờ mong. Cúi người xuống, hôn xuống môi , ôn nhu : “Tử Hàn, biết em gần đây chịu rất nhiều tủi hổ, chờ trở lại, nỗ lực bồi thường em”

      Lâm Tử Hàn lắc đầu, nâng tay bé chạm vào mồ hôi trán , mặt toát ra hạnh phúc vô tận: “Chỉ còn có thể sống cùng và Tiểu Thư Tuyết, là bồi thường lớn nhất”

      Di động mặt bàn đột nhiên vang lên, Lâm Tử Hàn nhìn liếc mắt cái, xin lỗi : “Em phải là quấy rầy đến công việc của ?”

      Tiêu Ký Phàm ấn tắt cuộc gọi, đứng dậy nhặt từng kiện từng kiện quần áo mặc lên người, tùy ý : “ có việc gì, vừa rồi chuẩn bị sân bay, bây giờ đuổi tới còn kịp”

      “Bây giờ lập tức phải sao” Lâm Tử Hàn ngồi dậy từ giường, lấy chăn phủ người.

      “Đúng vậy” Tiêu Ký Phàm mặc xong quần áo, tới ôm vào trong lòng, lại là nụ hôn nồng nhiệt rồi lại buông ra, hấp tấp : “Bảo bối, phải , lát nữa bảo trợ lý đưa em trở về, được ?”

      Lâm Tử Hàn dựa vào trong lòng , chỉ có thể gật đầu, nhìn gấp thành như vậy, cũng dám giữ lại nha!

      “Ngoan, trước” Tiêu Ký Phàm buông ra, đẩy cửa phòng ra ngoài. Khi Lâm Tử Hàn khoác chăn ra phòng nghỉ, chỉ kịp nhìn đến bóng dáng biến mất ở ngoài văn phòng.

      Thân mình nhàng dựa cạnh cửa, cảm thấy trận mất mát, ngây ngẩn trừng mắt với cánh cửa kính đóng chặt kia. Sau khi ngây ngốc trận, mới tịch mịch vào phòng nghỉ, nhặt quần áo lên bắt đầu mặc lên người.

      ra khỏi văn phòng của Tiêu Ký Phàm, thư ký ràng khách khí hơn so với thời điểm vừa mới vào, lễ phép mở miệng : “Tiểu thư, trợ lý Lưu chờ dưới lầu”

      Lâm Tử Hàn mỉm cười với ta, : “Cám ơn, nhưng phiền đến ta, tôi có thể tự về”

      “Nhưng…” thư ký khó xử nhìn , vừa nãy tổng tài ngàn căn vạn dặn, cố mà hầu hạ vị tiểu thư trong phòng kia.

      thư ký đánh giá , nghĩ rằng bình thường tổng tài chưa từng tận tình, bình thường tổng tài cũng mang phụ nữ đến văn phòng, mà hôm nay chẳng những mang đến, còn trực tiếp ôm vào phòng nghỉ.

      Xem ra người phụ nữ này lai lịch , tuy rằng hâm mộ lại thêm ghen tị, chẳng qua ta vẫn dám đắc tội với Lâm Tử Hàn.

      có việc gì, hai người cứ làm việc của mình ” Lâm Tử Hàn , nhấc chân đến thang máy, ra cổng công ty, trong lúc nhất thời biết nên bên nào.

      Tạ gia bất kể như thế nào cũng trở về, sau này, căn bản có biện pháp đối mặt với Tạ Vân Triết và Tạ phu nhân. Lâm gia và Tiêu gia lại có khả năng trở về, sau khi do dự chút, chuyển bước, đến văn phòng Vương Văn Khiết.

      Vốn dĩ Vương Văn Khiết còn nghiêm túc làm việc khi nhìn là đến, nghiêng người dựa vào ghế, bút bi quay quay tay, lâu sau mới cười tiếng trêu chọc : “Bảo bối, em đây là đặc biệt đến thăm chị sao?”

      “Văn Khiết, em vừa lúc muốn xin chị thu lưu em” Lâm Tử Hàn lắc lắc khuôn mặt nhắn, tủi thân mở miệng .

      “Cũng phải cầu xin qua, đừng giả bộ ngây thơ” Bút trong tay Vương Văn Khiết vẫn xoay đều, vẫn dùng giọng điệu chế nhạo, bên đánh giá : “Như thế nào? thể ở lại Tiêu gia nữa?”

      Lâm Tử Hàn cúi đầu, sau đó lắc đầu, Vương Văn Khiết căn bản biết, lâu đứng ở Tiêu gia, mà là vẫn đứng ở Tạ gia.

      Vương Văn Khiết nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của , than tiếng : “Em là muốn tìm việc sao?”

      phải” Lâm Tử Hàn nhìn chị lắc đầu: “Em tạm thời muốn tìm việc, em chỉ muốn ở nhà chị vài ngày”

      “Ở sao, phòng ở lớn như vậy, còn cần hỏi chị sao?” Vương Văn Khiết tức giận , trong mắt chị, Lâm Tử Hàn sớm phải người ngoài, chị thích giày vò như nào giày vò như thế. Nghĩ nghĩ rồi nhìn chằm chằm : “Nhà Vân Phi lớn như vậy, vì sao tiếp tục ở?”

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 263: Vô đề

      Lâm Tử Hàn khổ sở cười chút, : “Em muốn làm bóng đèn giữa ấy và Lâm Lâm, cho nên, em vẫn nên ở nhà chị” Từ khi rời khỏi nhà Đỗ Vân Phi, quay lại thôn Ninh Thủy, vẫn dối dừng chân ở Tiêu gia.



      “OK, tự em sắp xếp ” Vương Văn Khiết nhìn giờ máy tính, với : “Được rồi, em lăn sang bên nghỉ ngơi , còn mười lăm phút mới tan ca”



      “Ưm, em đây lăn trước” Lâm Tử Hàn chuyển hướng phòng khách bên cạnh, tùy tay cầm lấy quyển tạp chí lật xem. Giấy trắng mực đen, lại như hư , căn bản có biện pháp xem vào.



      Bất tri bất giác lại bắt đầu ngây ngốc, trong đầu nghĩ, lo lắng, lại có thể là an toàn của Tiêu Ký Phàm.



      Loại lo lắng này, cùng với thời gian trải qua ba năm còn dài hơn. Ba bốn hôm sau, Tiêu Ký Phàm cũng đúng hạn đón về nhà. Chính là khi sắp nổi điên gọi điện thoại cho , tỏ vẻ mình tốt lắm, muốn cần lo lắng.



      Nắm điện thoại, Lâm Tử Hàn với : “Ký Phàm, em bây giờ ở trong nhà của Văn Khiết, cần lo lắng”



      Đầu kia điện thoại trầm mặc chút, có chút vui : “Vì sao phải ở tại Tạ gia? Em có biết lo lắng cho em hay



      cũng biết em lo lắng cho , còn phải rồi, biến mất trước mắt em?” Lâm Tử Hàn khóc nức nở, sâu kín mở lời.



      “Tử Hàn…” Giọng của Tiêu Ký Phàm dịu xuống, nghe đến bất đắc dĩ, Lâm Tử Hàn đột nhiên thanh tỉnh, vội vàng mở miệng : “Ký Phàm, yên tâm, em ở trong này tốt hơn nhiều so với ở Tạ gia,



      Đầu kia điện thoại lại là trận trầm mặc, lâu sau mới truyền đến giọng trầm thấp của Tiêu Ký Phàm: “Tử Hàn, em thích là tốt rồi, khi ra ngoài phải cẩn thận chút”



      Lâm Tử Hàn cắn môi đỏ mọng gật gật đầu, đột nhiên cảm thấy căn bản nhìn tới sau, mới nho giọng “Vâng” tiếng, cổ họng nghẹn lại khiến khó có thể ra nhiều lời hơn.



      “Vậy thôi nhé, em nghỉ ngơi sớm chút”



      “Ký Phàm!” Lâm Tử Hàn vội vàng gọi, lo lắng hỏi: “Vì sao điện thoại của luôn thông? Vì sao còn chưa về? phải qua vài ngày trở về sao…?”



      “Rất xin lỗi, chuyện bên này nhất thời vài ngày xử lý xong, khả năng phải qua mấy ngày mới có thể về, khi về báo cho em, ngoan, trước cứ như vậy



      “Ký Phàm…!” Khi Lâm Tử Hàn lại gọi , đáp lại trừ bỏ điện thoại tiếng cúp điện thoại “Tút Tút” ra cái gì cũng có.



      Tiêu Ký Phàm lại lần nữa biến mất khỏi thế giới của , thậm chí biết ở góc địa cầu nào, loại ngày có cảm giác an toàn này, ngày cũng muốn tưởng tượng tiếp!

      **********



      Lại là đêm ngủ, ngày hôm sau khi đứng lên, Vương Văn Khiết làm. Tùy ý ăn chút bữa sáng, thấy dì Vương cầm sủi cảo ra ngoài.



      biết dì Vương mang sủi cảo đưa đến nhà Đỗ Vân Phi, dù sao nhàn rỗi có chuyện gì, quyết định cùng bà đến gặp Đỗ Vân Phi.

      Thời điểm đến Đỗ gia, Tô Lâm Lâm cho hai người Đỗ Vân Phi còn chưa rời giường, liền đầu tiến vào phòng bếp tự mình làm bữa sáng cho Đỗ Vân Phi.



      “Lâm Lâm, cần làm bữa sáng , dì đưa sủi cảo tự tay làm, mau ăn khi còn nóng ” Dì Vương cười tủm tỉm vào phòng bếp.



      “Cám ơn dì” Tô Lâm Lâm cúi người ngửi sủi cảo, cảm kích .



      Lâm Tử Hàn đứng ở phòng khách, mơ hồ nghe được lầu truyền đến tiếng ầm ĩ của Đỗ Vân Phi, nghĩ đến xảy ra chuyện gì nên chần chờ, bước nhanh chạy lên lầu.



      Tiếng động truyền ra từ phòng ngủ của Đỗ Vân Phi, nghe được gọi điện thoại, hổn hển gầm rú: “…Thân thể tôi tự tôi biết, có thể chính là có thể, xin hãy phê chuẩn để tôi lập tức trở về làm.., vụ án của Lãnh Phong tôi phải tham dự…”



      Bước chân của Lâm Tử Hàn cương cứng tại chỗ, ràng biết cảnh sát dồn lực truy nã Lãnh Phong, nghe được những lời này của vẫn rất lo lắng, rất sợ hãi!



      “…Cho dù hạ chức của tôi, tôi cũng vẫn những lời này… Tôi muốn trở về làm!” Đỗ Vân Phi gầm rú ngừng, kích thích màng tai Lâm Tử Hàn.



      Đỗ Vân Phi căn bản có thể tự mình đường, chân trái trừ bỏ còn có chút mất cảm giác ra, cái khác hết thảy đều tốt đẹp, còn có thể rất ung dung gọi điện thoại cãi nhau.



      Sau khi rống xong, hung hăng ném điện thoại di động lên sofa, tức giận rất nhiều, lại nhìn đến Lâm Tử Hàn ngây ngốc đứng ở cạnh cửa.



      Đỗ Vân Phi sửng sốt chút, nhất thời biết nên vui hay nên buồn, tập tễnh bước tới, đánh giá : “Em chừng nào đến? Tìm có việc sao?” Bình thường có việc gì đến chỗ , biết vẫn đều ở trốn tránh mình.



      “Em vừa đến, cùng đến với dì Vương” Lâm Tử Hàn theo dõi , cúi đầu hỏi: “ tại Lãnh Phong thế nào? Các bắt được ta sao?”



      có” Đỗ Vân Phi lắc đầu: “Muốn bắt cũng phải chuyện dễ dàng như vậy”



      Lòng Lâm Tử Hàn thoáng xuống chút, nhưng vẫn sít chặt, ngẩng khuôn mặt nhắn cẩn thận hỏi: “ ta tại ở đâu?”



      biết” Đỗ Vân Phi nhìn liếc ngưng trọng cái, lắc đầu. Nhìn ra được, vẫn rất Lãnh Phong, cho dù biết cũng thể cho !

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 264: Nhớ

      Đạo lý này Lâm Tử Hàn biết, cho nên hỏi nhiều, nhàng gật đầu, xoay người chuẩn bị rời . Đỗ Vân Phi nhìn bóng dáng rời của , đột nhiên gọi lại: “Tử Hàn!”



      Lâm Tử Hàn quay đầu lại, nghi hoặc nhìn . Đỗ Vân Phi thở sâu, nhìn chăm chú vào hỏi: “Nếu giết Lãnh Phong, em hận sao?”



      Nhịp tim đập của Lâm Tử Hàn đột nhiên nhảy loạn xạ, hai tròng mắt run sợ, gật đầu lạnh lùng : “, em hận cả đời”



      “Nhưng cho dù giết , vẫn có người khác giết ” Đỗ Vân Phi thể ràng chuyện này, cho dù động thủ, đồng nghiệp khác cũng động thủ .



      “Vì sao nhất định phải dồn ta vào chỗ chết?”



      “Bởi vì đáng chết, bởi vì vẫn chịu hợp tác cùng cảnh sát, chịu ngoan ngoãn nhận tội” Đỗ Vân Phi nghiến răng nghiến lợi mở miệng , Lãnh Phong làm cho cảnh sát hận nghiến răng, quả đáng chết!



      Lâm Tử Hàn biết Lãnh Phong có tội, cảnh sát muốn bắt cũng là hợp lý, biết nhiều lời vô ích, chua xót : “Vân Phi, em dự định đến thăm , có việc gì, em trước” xong, xoay người tiếp tục xuống dưới lầu.



      Trở lại nhà Vương Văn Khiết, Lâm Tử Hàn ngừng gọi điện thoại cho Tiêu Ký Phàm, tuy rằng mỗi lần gọi đều là thể thông, nhưng lại như điên rồi, lần lại lần gọi lại.



      muốn tìm được , muốn lập tức tìm được ! cũng biết vì cái gì, biết tìm được có tác dụng gì.



      Chỉ tới khi di động bị gọi đến hết pin, mới thất bại ngồi sàn nhà, trừng mắt nhìn di động đen ngòm.



      Tiêu Ký Phàm phải qua đoạn thời gian mới trở về, biết qua đoạn thời gian là bao lâu, trong lòng chút an tâm cũng có, bảo ở đây chờ, bảo phải chờ tiếp như thế nào đây.

      ~~~~~~~~~~~~



      Lãnh đạo cục cuối cùng cũng lay chuyển được Đỗ Vân Phi vừa đấm vừa xoa, đồng ý cho làm, có lẽ là thấy bị thương , chỉ cho làm công việc ghi chép.



      Trong quá trình hội nghị, thủ trưởng điểm danh phê bình chút mới bắt đầu vào vấn đề chính: “Theo nguồn tin, mười giờ sáng mai Lãnh Phong đáp tàu tư nhân từ Đài Loan đến Nhật Bản, đến lúc đó mọi người đề cao cảnh giác, nhất định thể làm cho hành động lần này thất bại”



      ” Mọi người trăm miệng lời đáp.



      Chỉ có Đỗ Vân Phi kinh ngạc hỏi: “Sếp, tin tức có thể tin được ?”



      Thủ trưởng liếc cái, : “ nhất định tin cậy, chúng ta chỉ nghe được người phụ trách bến tàu lộ ra mười giờ sáng tàu tư nhân cập cảng Nhật Bản”



      “Nhất định là !” Đỗ Vân Phi hưng phấn : “Trước đó vài ngày bên Nhật Bản bắt được nhóm buôn lậu thuốc súng, nghe có liên quan đến Lãnh Phong, nhất định là chuẩn bị Nhật Bản xử lý trước”



      “Chỉ mong chúng ta chuyến tay ” Thủ trưởng than tiếng, mở tư liệu trước mắt ra, bắt đầu nghiên cứu, mà Đỗ Vân Phi nhảy nhót ngồi yên, trong lòng vạn phần chờ mong ngày mai có thể nhanh đến.



      vất vả đợi đến tan tầm, Đỗ Vân Phi vội vàng lái xe về nhà, người đầu tiên muốn tìm người cư nhiên là Lâm Tử Hàn, cư nhiên hy vọng Lâm Tử Hàn có thể chia sẻ tâm tình tốt với mình.



      Khi nhìn đến vẻ mặt suy sụp ngồi xổm trong viện, si ngốc đá màu của Tiểu Thư Tuyết, nụ cười tươi đột nhiên cương cứng ở mặt.



      sao lại nghĩ đến chia sẻ kế hoạch cuối cùng truy bắt Lãnh Phong chia sẻ với chứ? Lãnh Phong như vậy!



      Nghe được tiếng bước chân Lâm Tử Hàn chậm rãi ngẩng đầu, khi nhìn đến là Đỗ Vân Phi, ôn nhu nở nụ cười, ôn nhu : “Vân Phi, hôm nay nghỉ sớm như vậy sao?”



      “Ừ” Đỗ Vân Phi bất đắc dĩ buông tiếng thở dài, gắt gao nhìn chăm chú vào .



      Lâm Tử Hàn bị nhìn có chút được tự nhiên, cười tiếng : “ làm sao vậy? Làm sao vừa vào nhìn chằm chằm em?” Khi chuyện, hai tay vịn lên ghế chậm rãi đứng lên. Có lẽ là ngồi lâu lắm, có lẽ là nguyên nhân mang thai, khắc đứng dậy kia, cơn choáng váng đột nhiên đánh úp lại. Thân thể nhàng lay động chút, thiếu chút nữa hôn mặt đất, may mắn Đỗ Vân Phi tay chân nhanh nhẹn, tay ôm kéo vào trong lòng.



      Đỗ Vân Phi ôm , đau lòng trách cứ : “Nhìn em , luôn ăn uống nhiều thêm chút, thân mình yếu thành như vậy”



      “Cám ơn , em sao” Lâm Tử Hàn có chút vô thố lui ra từ trong lòng , quan sát quần áo người .



      “Em phải có việc gì mới tốt” Đỗ Vân Phi tức giận trừng mắt với , so với trước kia, chỉ có gầy, còn tiều tụy, làm sao có thể có việc gì chứ?



      Lâm Tử Hàn được tự nhiên cười : “Em vừa rồi ngồi quá lâu, đúng rồi, nhìn tâm tình tốt như vậy, có chuyện tốt gì đáng giá để vui vẻ thế?” Từ khi bị thương tới nay, vốn có thấy vui vẻ, hôm nay làm sao lại đột nhiên vui vẻ như vậy?



      Đỗ Vân Phi nhìn , lắc đầu khẽ cười tiếng: “ có gì” thể cho chuyện của Lãnh Phong, tuyệt đối thể! Nếu mật báo với Lãnh Phong, vậy chuyện chờ đợi hơn nửa năm bị lỡ, cũng thể phạm sai lầm ở thời điểm cuối cùng.



      Sau lúc trầm mặc, Lâm Tử Hàn ngẩng đầu nhìn : “Vân Phi, có phải Lãnh Phong ra tự thú, hành vi phạm tội chút hay ?”



      Đỗ Vân Phi sửng sốt chút, vì sao đột nhiên hỏi như vậy, gật gật đầu : “Đây là khẳng định” Nhìn Lâm Tử Hàn lại lần nữa rơi vào trầm tư, cười lạnh tiếng dưới đáy lòng, dựa theo tội trạng Lãnh Phong phạm phải, cho dù là tự thú, cũng tuyệt đối án tử.



      Tóm lại, đời này có khả năng có đường sống! Hận ý tàn nhẫn tập kích lên gương mặt , muốn Lãnh Phong chết! Thù cướp vợ, mối hận chân bị thương, nhất định hung hăng đòi lại!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :