1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài - Thiên Cầm (284 Chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 250: Thâm tình 2

      “Nghe bắt được ba tên, còn chưa kịp thẩm vấn tự sát” Đỗ Vân Phi đau lòng .



      Lâm Tử Hàn hít sâu hơi. Thân thể bởi vì lời của tự giác run lên chút. Sắc mặt cũng có chút trắng xanh. Trời ạ! Quá dọa người.



      Đỗ Vân Phi cũng phát dị dạng của , tiếp tục dùng khẩu khí tàn bạo : “Lâm Trúc và Lãnh Phong quả thực chính là cuồng ma giết người, thủ hạ của bọn họ nhất định sớm thành bị luyện thành tử sĩ, hơi có chút khinh suất là tự sát”



      Đều là mạng người. Trước đây thủ hạ của Lâm Trúc cũng bị bắt. Cũng là tự sát trong quá trình thẩm vấn. Nếu như phải có đồ vật gì khống chế được bọn họ, làm sao có thể tùy ý chấm dứt sinh mệnh của mình như thế?



      “Đừng nữa…” Lâm Tử Hàn nghĩ mà sợ mở miệng , đáng sợ, quá tàn nhẫn! muốn nghe nữa.



      “Được. ” Đỗ Vân Phi thấy bị dọa, vội dừng lại.



      Từ khi Tử Hàn trở về từ phòng bệnh của Đỗ Vân Phi, thở sâu ngồi giường bệnh, trong lòng là mảnh hỗn loạn. cũng ở chỗ này ở vài ngày, Tiêu Ký Phàm lại có thể đến gặp , lẽ nào chút cũng lo lắng cho sao?



      Còn có lão đầu luôn miệng hy vọng mình được sống tốt, cướp kim cương xong chạy mất dạng, lẽ nào sợ đòi lại kim cương từ ông ta phải ?



      Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân càng ngày càng gần, Lâm Tử Hàn cả kinh, cuống quít xốc chăn lên chui vào trong, nhắm mắt lại giả bộ ngủ.



      Tạ Vân Triết nhìn liếc mắt Lâm Tử Hàn ngủ say. nhàng hôn cái lên trán . Bắt đầu thu dọn quần áo đồ đạc cho .



      Lâm Tử Hàn lén mở con mắt, khi nhìn thấy làm cái gì, dậy giường, vội la lên: “Vân Triết, làm gì đó?”



      Tạ Vân Triết vừa vào biết giả bộ ngủ, khẽ mỉm cười : “Em có gì đáng ngại, chúng ta trở về nhà thôi”



      “Ai em có gì đáng ngại, cả người em đều khó chịu, em cần xuất viện” Lâm Tử Hàn cuống quít , hai người lương tâm kia ra, kiên quyết xuất viện!



      “Em khó chịu chỗ nào?” Tạ Vân Triết biết giả bộ ngủ, vẫn còn rất phối hợp ôm lấy , dùng giọng điệu thân thiết hỏi.



      “Em… Em biết. Dù sao chính khó chịu. Nhất định cần xuất viện”



      Tạ Vân Triết quan sát , nghi hoặc hỏi thăm: “Trong nhà thể thoải mái hơn so với ở đây sao? Hơn nữa trong nhà cũng có bác sĩ nha” Ba ngày trước bác sĩ với , Lâm Tử Hàn chỉ là bị kinh hãi, vấn đề gì. khỏe, nhưng vẫn sợ nằm trong viện ba ngày, cho tới hôm nay còn muốn xuất viện.



      cần quan tâm!” Lâm Tử Hàn nằm xuống giường. Kéo chăn chùm lên đầu. Che kín cả người. Trong lòng điên cuồng hô: Tạ Vân Triết, cứ hận em , chán ghét em ! Phụ nữ cố tình gây như thế muốn tới cũng vô dụng!



      Tạ Vân Triết nhìn chằm chằm thở dài: “Được rồi, xuất viện, đừng buồn bực phá hư mình nữa” Vừa khuyên, vừa lấy tay kéo chăn người .



      Lâm Tử Hàn “Phù” tiếng thả chăn ra, trừng mắt Tạ Vân Triết trước mắt chút nóng nảy cũng có, chịu hết nổi lớn tiếng : “Tạ Vân Triết, có thể đừng đối xử với em tốt như vậy hay !”



      Lẽ nào thể giống như người đàn ông khác, mắng trận, đánh hồi sao? Như vậy trong lòng mới tốt hơn chút nha.



      cũng muốn, nhưng làm được” Tạ Vân Triết cười khổ, biết cố ý, lại ngay cả câu trách cứ đều đành lòng với .



      biết trong lòng Lâm Tử Hàn hận , muốn xóa bỏ hận thù của , chỉ có thể dùng chân tình của mình đổi lấy.



      đợi Ký Phàm tới thăm em, đúng ?” Tạ Vân Triết nhìn , con ngươi đen xẹt qua tia thương cảm, mục đích muốn xuất viện, phải là vì vậy sao? sao lại nhìn thấu lòng chứ?



      Lâm Tử Hàn sửng sốt chút, kinh ngạc nhìn , lập tức luống cuống cúi đầu. Lại có thể bị xem thấu, trời ạ! Vậy phải làm sao bây giờ?



      Tạ Vân Triết thấy chịu nổi, miễn cưỡng vui cười sờ lên sợi tóc , cười : “Được rồi, chỉ lung tung, dẫn em ăn Pizza, mau chuẩn bị thôi” Khi bắt đầu mở túi bàn ra.



      “Vân Triết! Lòng ràng vui, vì sao phải giả ra bộ dáng chuyện gì?!” Lâm Tử Hàn chịu hết nổi kêu lên: “ biết em đợi Ký Phàm, vì sao còn để em tùy hứng tiếp chứ?!”



      Tạ Vân Triết ngừng động tác trong tay. Bất đắc dĩ nhìn : “Em đó, hy vọng làm như thế nào?”



      còn dễ dàng tha thứ tiếp nữa, phải là , phải người có cá tính như vậy!”Lâm Tử Hàn kêu lên, người đàn ông hô mưa gọi gió ở thương trường, sau lưng sao lại biến thành có cá tính như thế, còn cách nào khác!



      “Em chính là đợi Ký Phàm đến thăm em, em tin ấy lại nhẫn tâm như vậy, em nghĩ ấy…” Sau khi thét lên, bắt đầu nghẹn ngào. hại mất kim cương, nhớ khi thấy kim cương, trong mắt Tiêu Ký Phàm tràn đầy phẫn nộ, biết, hiểu lầm của với lại tăng thêm tầng.



      biết, em mỗi ngày đều nhớ cậu ấy” Tạ Vân Triết nhìn chăm chú, buồn bã , nhưng biết thế nào, vẫn còn cất dấu ý thẹn của mình, tiếp tục giữ ở bên người.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 251: Thâm tình 3

      “Lẽ nào cảm thấy chúng ta cần phải suy nghĩ lại thời gian nữa sao? Em và tuy rằng sống chung dưới mái hiên, trái tim lại vĩnh viễn như cách nghìn núi vạn sông, thể nương tựa vào nhau”



      “Đó là em, phải !” Tạ Vân Triết gầm , cũng sớm vào trong lòng , qua được nghìn núi vạn sông kia, là .



      “Biết như vậy chỉ làm hai bên thống khổ, vì sao nhất định chịu buông tay chứ? Em biết tuyệt đối sống tốt hơn em, đúng hay ?” Lâm Tử Hàn thiết tha quan sát , thống khổ, có thể tốt hơn ở chỗ nào?



      “Tử Hàn, đừng phí lời nữa, chỉ cần có thể thấy em, có được em, thấy đủ rồi” Thống khổ là cái gì, mất , chỉ biết càng đau nhức hơn so với bây giờ!



      muốn trải qua cuộc sống , ba năm đủ rồi.



      Lâm Tử Hàn căm giận trừng mắt nhìn , hừ lạnh tiếng, lần thứ hai vùi mình vào giữa ổ chăn, Tạ Vân Triết! thực quá đáng ghét!



      Tạ Vân Triết trừng mắt nhìn ổ chăn trắng trước mắt, bất đắc dĩ khẽ hít hơi, chần chờ chút, xoay người về phía cửa. Cho đến cánh cửa phát sinh ra tiếng động rất , khuôn mặt sớm ẩm ướt đầy nước mắt của Lâm Tử Hàn mới thò ra từ ổ chăn, trừng mắt nhìn cánh cửa đóng chặt kia.



      chỉ muốn quay về cuộc sống nhà đoàn tụ, sống cùng với Tiêu Ký Phàm và Tiểu Thư Tuyết mà thôi! Tạ Vân Triết là người mềm rắn ăn, nhất định chịu buông tay!



      ràng chính là hai người dằn vặt lẫn nhau, lại sống chết muốn trói lại với nhau, đối với điểm này, rất bất đắc dĩ!



      *********



      Tạ Vân Triết ra khỏi bệnh viện, đột nhiên chần chờ, nhìn chằm chằm đường lớn tấp nập biết nên nơi nào.



      Nhiều ngày qua như vậy, quan hệ của và Lâm Tử Hàn chút đều thấy chuyển biến tốt, Lâm Tử Hàn đối với , khách khí giống như là người bạn mới vừa gặp mặt .



      Đột nhiên rất hoài niệm thời gian khi còn bé ở cùng với Lâm Tử Hàn, tuy rằng trung gian dù sao vẫn có thêm tiểu bất điểm Lâm Tử Y ngờ đến tham dự, chí ít khi đó tất cả mọi người rất có tình cảm tương giao.



      Tạ Vân Triết ra phía đỗ xe, trực tiếp chạy đến tòa nhà tập đoàn Tiêu thị, lại phải tới nơi này, rất muốn, cũng rất bất đắc dĩ.



      muốn để cho Lâm Tử Hàn gặp mặt Tiêu Ký Phàm, hết lần này tới lần khác Lâm Tử Hàn mỗi ngày đều chờ cậu ấy, ngóng trông cậu ấy. Để hài lòng, lại có thể muốn làm ra loại chuyện vạn phần muốn này.



      “Chú Tạ, chú tới thăm cháu à!” Tiểu Thư Tuyết ngồi trong lòng Tiêu Ký Phàm chơi đùa cười hì hì gọi tiếng. Tiêu Ký Phàm nghe được hai chữ “Chú Tạ”, ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn chằm chằm Tạ Vân Triết chậm rãi tới.



      Từ sau chuyện của Lâm Tử Hàn, ấy cũng rất ít đến nơi đây, ngày hôm nay đột nhiên tới, là nguyên nhân gì đây? Xảy ra chuyện gì sao?



      Kinh ngạc chợt lóe rồi biến mất, Tiêu Ký Phàm trầm tĩnh : “Vân Triết, có chuyện gì sao?” Nếu như có chuyện, ấy làm sao có thể lại muốn tới nơi này?



      Ánh mắt Tạ Vân Triết vẫn dừng lại người Tiểu Thư Tuyết có vài phần tương tự với Lâm Tử Hàn, chính là đứa bé này, khiến Lâm Tử Hàn trốn , thay lòng đổi dạ, người đàn ông khác.



      Nhìn khuôn mặt như thiên sứ kia, chút cũng hận nổi, đứa bé vô tội, nên hận lây sang nó.



      Tiểu Thư Tuyết từ trong lòng Tiêu Ký Phàm bò đến gần khuôn mặt trước bàn làm việc, dùng cả tay chân bò đến trước mặt Tạ Vân Triết, giang cánh tay nho , ý tứ rất ràng, muốn soái ca ôm.



      Tạ Vân Triết thương ôm lấy con bé, ánh mắt rơi xuống người Tiêu Ký Phàm bị mảnh lạnh lùng chụp lên, giọng cũng lạnh lùng như thế: “Em còn xuất , chỉ sợ Tử Hàn muốn cả đời nằm ở bệnh viện trở về nhà”



      Tiêu Ký Phàm sững sờ, vô ý thức mở lời hỏi: “ ấy thế nào? ấy phải vẫn đều rất tốt sao? Hơn nữa cũng có bị thương mà”



      ấy tốt, chẳng qua là chịu xuất viện mà thôi,em hẳn là hiểu” Tạ Vân Triết liếc nhìn , nhìn ra được, cậu ta cũng rất muốn gặp Lâm Tử Hàn, cậu ta lại có thể nhịn được? Tiếp tục ở lại công ty làm?



      “Mẹ.., con muốn gặp mẹ…” Vừa nghe đến tên Lâm Tử Hàn, Tiểu Thư Tuyết hưng phấn loạn giãy giụa trong ngực , trong miệng càng ngừng ồn ào.



      Tạ Vân Triết ôm thân thể an phận của con bé, nhìn Tiêu Ký Phàm mặt che giấu được đau đớn, đột nhiên cảm thấy bản thân thực rất tàn nhẫn, tự dưng thúc giục phá hủy gia đình vốn nên hoàn chỉnh này.



      có nên học buông tay hay ? Buông tay, nghĩ hai từ như vậy, trong lòng nổi lên bài xích cường liệt, thực làm được!



      “Nếu quyết định cùng chỗ, nên đoạn tuyệt lúc cần đoạn tuyệt” Tiêu Ký Phàm rũ mắt xuống, hết lời trái với lòng.



      Tạ Vân Triết rất cam lòng : “ ấy nhớ em” Nghĩ đến khiến nhìn đều cảm giác được đau lòng, bởi vì xác thực có thể cảm nhận được loại tư vị tưởng niệm này.



      “Khi ấy tùy hứng, dỗ dành ấy là được” Tiêu Ký Phàm . Nhớ tới người phụ nữ làm cho vừa vừa hận kia. Mặt lộ vẻ bất đắc dĩ. lại hận. Hai loại cảm giác này giống đốm lửa hừng hực thiêu đốt trong cơ thể , vĩnh viễn ngừng nghỉ đau nhức.



      Tưởng niệm người, lại há có thể dỗ dành là được? Tạ Vân Triết cười khổ tiếng. Thả Tiểu Thư Tuyết xuống bàn làm việc, xoay người đến phía cửa.



      “Tự em quyết định có muốn gặp ấy hay …” Giọng của và thân ảnh cùng nhau biến mất tại cửa. Tiêu Ký Phàm chạm vào bút ký tên, rũ mắt xuống bắt đầu rơi vào trầm ngâm.



      “Ba ba, con muốn gặp mẹ…” Tiểu Thư Tuyết ngồi bàn làm việc kéo kéo tay áo làm nũng: “Người ta lâu cũng thấy mẹ mà~~”



      “Được, chúng ta ngay bây giờ” Tiêu Ký Phàm còn chần chờ trong lòng, bước chân cũng bắt đầu di chuyển, ôm lấy Tiểu Thư Tuyết từ bàn làm việc ra, đến cửa phòng làm việc.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 252: Giải thích


      “Mẹ…” Tiểu Thư Tuyết ghé vào giường bệnh cười hì hì gọi, tay bé dùng sức vén chăn tay Lâm Tử Hàn.



      để ý tới! Người giường tiếp tục giả bộ ngủ. Thời gian chân chính trông mong người nào đó, rồi lại dám đối mặt. phát mình thực rất tự trọng!



      “Mẹ, người ta rất nhớ mẹ!” Tiểu Thư Tuyết ghé vào người nịnh nọt, miệng nhắn chu chu hôn lên mặt , cho đến khi mặt Lâm Tử Hàn bị lấp đầy nước bọt, mới chịu hết nổi mà chui ra từ trong ổ chăn.



      tay ấn ngã con bé xuống giường. bên chọt lét con bé cười mắng: “Tiểu bại hoại. Tiểu hư hỏng…”



      “Mẹ… Con dám… Ha ha… Ba ba ơi cứu mạng…” Tiểu Thư Tuyết bị chọt lét lăn lộn giường, lớn tiếng cầu xin tha thứ đồng thời quên cầu cứu Tiêu Ký Phàm.



      Tiêu Ký Phàm si mê nhìn miệng cười của Lâm Tử Hàn, hai mắt đỏ lên. ràng chính là vừa mới khóc. Mặc dù là cười. Cũng làm cho người ta nhìn mà chua xót trong lòng.



      “Được rồi, đừng dằn vặt con bé nữa” Tiêu Ký Phàm vươn tay, bắt tay Lâm Tử Hàn từ người Tiểu Thư Tuyết xuống. Bàn tay ấm áp xuyên thấu qua quần áo hơi mỏng, rơi da thịt , Lâm Tử Hàn hơi run rẩy chút, nghiêng đầu liếc nhìn bàn tay rắn chắc vai.



      Sau đó ngẩng đầu, nhìn phía vẻ mặt đẹp trai vẫn tưởng niệm, chỉ liếc mắt liền vội vã rũ mắt xuống. Vừa đưa tay ngăn trở tay an phận của Tiểu Thư Tuyết, vừa nhận mệnh mở lời : “Ký Phàm. Em biết rất tức giận. trực tiếp mắng em . Em cam đoan lại”



      nghĩ tới thực tới, Tạ Vân Triết thực gọi tới!



      Tiêu Ký Phàm sững sờ, nhìn chằm chằm bộ dạng vẻ mặt đếm xỉa đến của , cười khổ tiếng: “Nên mắng cái gì đây? Nên mắng vì cái gì đây? cho biết



      “Bây giờ kim cương bị Lâm Trúc cướp rồi, lẽ nào hận ông ta sao, hận em sao” ngẩng đầu lần thứ hai nhìn . làm sao có thể tức giận? tức giận tuyệt đối là giả!



      “Hận hết toàn bộ mọi người thế giới, kim cương có thể trở về ?” Tiêu Ký Phàm bất đắc dĩ , lúc đầu mất kim cương chính là trách nhiệm của mình, tại phút chốc nguy nan nhất. lựa chọn phải kim cương. Tại khắc kia. biết đời này vô duyên với kim cương!



      Nhưng lại hối hận, mấy ngày qua, vẫn cũng chưa hối hận qua!



      Lâm Tử Hàn biết nhất định là rất thương tâm, đó là kim cương tìm kiếm nhiều năm như vậy mà! thở dài, yếu ớt : “Em muốn gặp , mặt là muốn giải thích với chút về kim cương…”



      cần!” Tiêu Ký Phàm cắt lời lắc lắc đầu: “ có bất luận ý nghĩa gì” sớm thành thói quen với lừa dối của , từ lâu nghe đủ loại biện giải của , hơn nữa, kim cương vì sao lại ở trong tay cũng cần phải truy cứu nữa.



      “Ký Phàm…” Lâm Tử Hàn gắt gao cầm lấy tay tiếp tục : “Trước đây em lừa nhiều chuyện như vậy. là chuyện bất đắc dĩ. Em cũng nhận ra sai lầm. Nhưng em thực biết kim cương lại ở người mình, em cũng mới phát nó ở trong nhà Văn Khiết mấy ngày hôm trước, lần này em dối, tin em hỏi con bé chút” Cấp thiết đẩy Tiểu Thư Tuyết tới trước mặt , .



      “Vật gì vậy nha?” Tiểu Thư Tuyết mở to hai mắt, mịt mờ quét mắt nhìn hai người.



      Lâm Tử Hàn nhìn chằm chằm con bé luống cuống khoa tay múa chân : “Đá màu, chính là khi mẹ ngủ lần đó ấy. Con len lén trộm đá màu trong túi mẹ ấy… Sau đó… Con thả nó vào trong bình cá, nhớ ra chưa?”



      Tiểu Thư Tuyết lắc đầu, mất hứng : “Người ta mới trộm đồ”



      Lâm Tử Hàn đảo cặp mắt trắng dã, tức giận : “Tại sao có, ràng chính là con trộm nha…”



      “Được rồi” Tiêu Ký Phàm nghiêm túc quát dẹp đường: “Đối chất với đứa trẻ hai tuổi, em điên rồi sao? đều muốn truy cứu chuyện kim cương nữa mà”



      “Nhưng em muốn truy cứu. Bởi vì em dối” Lâm Tử Hàn phục . Nhất định muốn giải thích ràng với . Hình tượng của trong cảm nhận của đủ kém, cần bôi thêm vết đen nữa.



      nghe em cho hết lời” Lâm Tử Hàn nắm cánh tay quan sát cầu xin, Tiêu Ký Phàm nhìn đôi mắt cấp thiết của , từ chối nữa. Lại là loại biểu tình vô tội này, lúc trước chính là bị loại vô tội này lừa lần lại lần, ngày hôm nay, còn có thể tin tưởng sao?



      “Em biết tin tưởng lời của em nữa, em cũng trông cậy vào tin, nhưng em còn muốn ra” Lâm Tử Hàn nghiêm túc nhìn , yếu ớt : “Lúc trước sau khi cầm túi ra khỏi khách sạn, em bởi vì quá mệt mỏi về đến nhà ngủ, Tiểu Thư Tuyết muốn chocolate, em để tự nó đến tìm trong túi của em. Hẳn là lúc đó, con bé lấy được kim cương trong túi, sau đó coi như đá màu ném vào trong bình cá. Có đúng hay , tiểu bảo bối?” ôm lấy Tiểu Thư Tuyết lần thứ hai, hỏi.



      “Cái gì nha?” Tiểu Thư Tuyết vừa rồi căn bản nghe , lại mịt mù mở to mắt nhìn chăm chú vào .



      Lâm Tử Hàn thất bại ném con bé lên giường cho nó tự tiêu khiển tự vui vẻ, hít vào hơi tiếp tục : “Cho đến mấy ngày hôm trước Văn Khiết muốn sửa lại nhà, em quay về thu dọn đồ đạc mới phát ra kim cương từ trong bình cá . Nhưng mà em biết nên đem nó cho ai. Tựa hồ giao cho ai đều tránh được cuộc chiến tranh đoạt”



      biết em rất khó xử, bởi vì Lâm Trúc là ba em” Tiêu Ký Phàm hờ hững mở miệng, nhìn biểu tình kinh ngạc mặt , lạnh lùng nở nụ cười.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 253: Tuyệt vọng

      …”


      sai, biết”



      “Vậy sao còn dùng súng chỉ vào đầu ông ta? Còn muốn nổ súng bắn ông ta?” Lâm Tử Hàn run giọng , ánh mắt trong nháy mắt chuyển biến thành sợ hãi, muốn giết ba ruột của !



      “Là ông ta muốn lấy mạng của trước” Tiêu Ký Phàm quay sang lạnh lùng kiên định lại, nhìn chăm chú vào , đầu ngón tay mơn trớn trán mảnh khảnh của , trầm ổn mở lời: “Tử Hàn. Em nghĩ sai rồi. Lâm Trúc phải bởi vì kim cương mới muốn lấy tính mạng của . cũng phải bởi vì kim cương mới tới chỗ hẹn…”



      “Đó là bởi vì cái gì?”



      “Em!”



      “Em?” Lâm Tử Hàn vẫn ở trạng thái kinh ngạc há hốc miệng. Nghi hoặc tới cực điểm.



      Tiêu Ký Phàm gật đầu cái: “Đúng vậy, ông ta muốn giáo huấn , là bởi vì vứt bỏ em, đùa bỡn em, để cho em hạnh phúc…”



      “Ông ta chính là tên biến thái!” Lâm Tử Hàn đột nhiên mắng, rất nhiều lần với ông ta rồi, chuyện này liên quan gì đến Lãnh Phong, bảo ông ta cần lo, lại còn chơi đùa như thế. Hại thảm nhiều người như vậy!



      Tiêu Ký Phàm nhìn khuôn mặt nhắn tức giận mà đỏ bừng của , khẽ cười tiếng : “Ông ta là muốn em tốt hơn”



      “Chính là bởi vì ông ta tốt với em, em mới tức giận chứ!” Lâm Tử Hàn chảy nước mắt nhào vào trong ngực của , thất thanh khóc rống : “Vì sao ông ấy lại là ba của em? Em mới cần người ba như vậy… Em cần…”



      Tiêu Ký Phàm chần chờ giơ tay lên, nhàng phủ lên vai , bất đắc dĩ : “Cha mẹ phải bản thân có thể chọn, làm sao có thể cần phải đây?”



      “Em bị kẹt giữa hai người thực thực quá khó tiếp thu rồi, hết lần này tới lần khác hai người nhất định phải làm kẻ thù, em thực biết nên làm cái gì bây giờ” Sớm biết thế phá hỏng kim cương , quên , để cho bọn họ ai cũng có được, có kim cương có cuộc đấu tranh vô vị này.



      Tiêu Ký Phàm chỉ lẳng lặng ôm , biết rất khó chịu, rất khó xử. đau lòng cho , cũng đồng tình với . Lâm Tử Hàn ngẩng đầu từ trong lòng , lau nước mắt mặt quan sát hỏi: “Vậy sau này? định làm như thế nào?”



      “Em yên tâm, đồng ý với em buông tha, nhất định làm được” Tiêu Ký Phàm trầm tĩnh hứa hẹn, nếu như thực làm cho thống khổ như vậy, có lẽ nên buông tha thôi.



      Nếu như có kim cương tính mạng của hoàn chỉnh, , lại làm sao có thể hoàn chỉnh đây?



      Nếu mất , định trước là có cách nào để hoàn chỉnh, vậy cùng nhau buông tha là được rồi.



      “Ký Phàm, cám ơn ” Lâm Tử Hàn cảm động ôm , ngẹn ngào : “Em biết trong lòng rất khó chịu, nhưng em càng thêm muốn thấy hai người lại xảy ra chuyện gì. Chuyện như mấy ngày hôm trước, bởi vì hai người đều là người trọng yếu nhất sinh mệnh em”



      biết” Tiêu Ký Phàm ôm , khẽ thào bên tai : “Nếu đồng ý với em, em có nên ngoan ngoãn thu dọn đồ đạc về nhà hay ? Trong bệnh viện tóm lại là sạch để ở lại lâu”



      Lâm Tử Hàn ngoan ngoãn gật đầu trong lòng , ừ tiếng xem như là đồng ý rồi.



      Tiêu Ký Phàm thoả mãn buông ra, đứng dậy, ôm Tiểu Thư Tuyết đến cửa. Lâm Tử Hàn cả kinh, vội đưa tay kéo lấy góc áo , vội la lên: “Ký Phàm, phải rồi sao? Sao nhanh như vậy”



      Tiêu Ký Phàm rũ mắt xuống, ngầm hít vào hơi : “Vân Triết ở bên ngoài chờ lâu lắm” mặt của , có muốn giống như , nhưng mà, lại được.



      Lâm Tử Hàn thất vọng buông góc áo ra, ngã ngồi giường, đúng, nhất thời giữ được lại có ích lợi gì? Cuối cùng, vẫn phải .



      “Mẹ…, mẹ còn chưa chơi với người ta mà” Tiểu Thư Tuyết bất mãn bĩu miệng nhắn, mỗi lần đều như vậy, mỗi lần gặp đều chơi với nó!



      Tiêu Ký Phàm ôm thân thể nho an phận của con bé, cuối cùng liếc mắt nhìn Lâm Tử Hàn ngây ngốc đờ ra giường, trái tim rối bời, ra ngoài.



      *********



      Trong thư phòng, Tiêu Ký Phàm hơi hơi nheo mắt, sau khi trải qua đêm đấu tranh tư tưởng, trong lòng có có bất luận phiền muộn do dự gì.



      Trầm ngâm lúc lâu, giương mắt, ánh mắt thâm thúy nhảy vào nghi hoặc ràng của A Nghị, nhưng biểu lộ ra mặt đẹp trai. Khóe môi giương lên, lộ ra nụ cười bình tĩnh: “Từ nay về sau, cậu, Mạc Lặc Nghị Phàm – Cameron cần thay tôi làm thêm chuyện gì nữa”



      A Nghị sửng sốt, giữa mơ hồ hiểu hàm nghĩa những lời này của , nhướn hai hàng lông mày quan sát hỏi: “ suy nghĩ rồi chứ?”



      suy nghĩ kỹ, từ nay về sau, thế giới này có người là Lãnh

      Phong” Khi ra những lời này. Trong lòng nhiều ít vẫn còn có phiền muộn. Rời khỏi hắc đạo, buông tha cho kim cương, chẳng khác nào phó mặc cho trả giá khổ cực trong hai mươi năm qua.



      A Nghị gật đầu, cho tới nay mặc kệ Tiêu Ký Phàm làm ra quyết định gì, cũng có ý kiến, mặc dù có bất mãn, cho tới bây giờ cũng ra.



      Ngày hôm nay Tiêu Ký Phàm làm ra quyết định này, đồng dạng chỉ là gật đầu biểu thị hiểu, bởi vì rất Tiêu Ký Phàm nghe ý kiến của . Hơn nữa, tìm kiếm kim cương, buông tha kim cương đều là hành vi cá nhân của Tiêu Ký Phàm, dĩ nhiên chỉ có ấy mới quyết định được.



      “Bên Nhật Bản…” A Nghị chần chờ mở lời, bên kia còn có ít chuyện cần ấy xử lý, trước khi rời khỏi thân phận Lãnh Phong này, ấy phải đứng ra lần.



      “Chờ tôi nắm được kế hoạch trong tay, tôi tự mình qua xem”

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 254 : Tuyệt vọng 2

      “Thủ lĩnh mấy ngày này còn cần tôi làm cái gì?” A Nghị hỏi, ngày cuối cùng, hy vọng mình còn có thể làm chút gì.



      “Giải tán tổ chức” Tiêu Ký Phàm quan sát , nhàng ra bốn chữ này, tay dựng lên tổ chức hắc bang, vào giờ khắc này lại tan rã!



      A Nghị đau xót trong lòng, gật đầu: “Được” đau lòng, chỉ có là bởi vì biết tổ chức này trút xuống bao nhiêu tâm huyết của Tiêu Ký Phàm. Ở đây tôi luyện thành người như ngày hôm nay, bảy năm qua, sớm học xong khí phách cùng quyết đoán người Lãnh Phong, mặc kệ là thuật bắn súng, thân thủ cũng hề dưới bậc Lãnh Phong.



      Lãnh Phong dạy cho những gì ư, thực nhiều lắm, bọn họ là quan hệ cấp bề dưới, càng biểu lộ quan hệ bạn bè, phần ăn ý kia, từ lâu vượt qua người thường!



      “Cám ơn ân cứu mạng năm đó của thủ lĩnh, còn có ân bồi dưỡng mấy năm nay” A Nghị tự đáy lòng, cảm thấy bản thân cần thiết phải câu cám ơn. ra câu mà cho tới bây giờ mở miệng qua, mà ngay cả lúc trước Lãnh Phong cứu , cũng mở miệng qua câu cám ơn.



      Kiêu ngạo như , cao ngạo như !



      Tiêu Ký Phàm gật đầu, : “Bảy năm trước tôi cứu cậu, vốn là hành động vô tâm, cậu cũng cần nhất định phải tính toán quá mức, bởi vì tôi chưa bao giờ là người thích xen vào việc của người khác”



      “Tôi hiểu”



      “Thời gian báo ân bảy năm vậy là đủ rồi, cậu cũng nên chú tâm chút đến chuyện gia tộc của mình, trốn tránh phải biện pháp giải quyết cuối cùng của chuyện này” Ân oán gia tộc Cameron phải biết, nhưng nhiều ít vẫn còn biết chút.



      Mạc Lặc Nghị Phàm Cameron thân là chi thứ gia tộc Cameron, cũng là người thừa kế duy nhất của doanh nghiệp gia tộc, là người đàn ông duy nhất trong gia tộc Cameron được phong bá tước. Năm đó bởi vì bị những người khác trong gia tộc hãm hại, thiếu chút nữa bị mất mạng, vừa vặn được Lãnh Phong cứu trong lúc vô tình.



      “Tôi hiểu” Nhắc tới việc này, đôi mắt màu xanh của A Nghị hơi nghiêm lại, ngưng tụ hai ngọn lửa giận hừng hực thiêu đốt. Đúng vậy, là thời gian nên trở về xử lý chuyện của mình!



      Nếu Lãnh Phong cần , cũng có thể lòng dạ đứng ở .



      ~~~~~~~~~~~~



      Biệt thự Tạ gia, Lâm Tử Hàn ngơ ngác nằm úp sấp ở giường, lẳng lặng nhìn kim đồng hồ tường nhảy lên chút rồi lại chút, thời gian trôi qua từng chút từng chút .



      Vẫn mất mát như bình thường, bực bội như bình thường, cảm thấy mình chết trong cái lồng sắt bằng vàng.



      Nắm điện thoại di động, nhưng biết có thể gọi cho ai, sau khi lăn qua lăn lại điện thoại lúc lâu cuối cùng quyết định gọi cho Tô Lâm Lâm, chuẩn bị hỏi thăm chút về vết thương của Đỗ Vân Phi.



      Tô Lâm Lâm chẳng phân biệt được ngày đêm canh giữ ở trước giường bệnh nghe được điện thoại vang, ấn phím nghe, tiếng “Alô”.



      “Lâm Lâm, là mình” Lâm Tử Hàn dè dặt , bởi vì biết trong lòng Tô Lâm Lâm vẫn còn bất mãn với mình, cho nên dám lớn mật hỏi về chuyện của Đỗ Vân Phi.



      “Tử Hàn, có chuyện gì ?” Tô Lâm Lâm tận lực lịch hỏi, đúng vậy, hận chết Lâm Tử Hàn, là ấy biến Đỗ Vân Phi thương tổn thành như vậy, chỉ có thương tổn trái tim của , còn gây thương tổn thân thể của .



      “Vân Phi tại hồi phục thế nào rồi?” Lâm Tử Hàn gọn gàng dứt khoát hỏi.



      “Nếu như cậu thực quan tâm ấy, tự mình lại đây nhìn , mình cho cậu biết, ấy tốt, tốt!” Rống xong, ngay sau đó là tiếng Tút tút, điện thoại di động bị tắt.



      Lâm Tử Hàn sửng sốt, tay nắm điện thoại di động cương cứng, lập tức buông xuống.



      Đỗ Vân Phi tốt? có nên thăm hay ? Sau khi xuất viện gặp , là bởi vì trốn tránh, muốn lưu cho nhiều ý niệm, thích , nên xuất ở trước mặt , đúng sao?



      Nhưng mà, là vì cứu mình mới bị súng bắn bị thương, là Tiêu Ký Phàm làm bị thương….



      Lâm Tử Hàn đứng dậy, nhanh chóng thay quần áo, đến cửa. Tạ Vân Triết cũng tới phòng ngủ vừa vặn đụng phải, Tạ Vân Triết vội vươn tay đỡ lấy thân thể , nghi hoặc quan sát : “Tử Hàn, em muốn ra ngoài sao?”



      Lâm Tử Hàn cũng sửng sốt, gật đầu.



      “Em muốn đâu? đưa em ” Tạ Vân Triết quan tâm .



      “Em…” Lâm Tử Hàn ngẩng đầu, quan sát : “Vân Triết, em muốn giấu diếm , em muốn đến bệnh viện thăm Đỗ Vân Phi” biết nghe xong vui, nhưng mà, muốn luôn luôn lừa gạt , giấu giếm . Lừa dối là loại thương tổn trí mạng, hại thảm Tiêu Ký Phàm, muốn hại Tạ Vân Triết nữa.



      Quả nhiên, sắc mặt Tạ Vân Triết hơi thay đổi chút, khi Lâm Tử Hàn nằm viện thích chạy qua phòng bệnh Đỗ Vân Phi, coi như là ân nhân cứu mạng, cũng nên báo đáp như thế!



      Hết lần này tới lần khác Lâm Tử Hàn lại là người mềm yếu, ai cũng nhẫn tâm gây thương tổn, kết quả là lại đều gây thương tổn cho mọi người!



      đưa em ” Tạ Vân Triết giật giật môi, ra những lời này, xoay người xuống dưới lầu.



      Lâm Tử Hàn theo phía sau xuống dưới lầu, nhìn chăm chú vào bóng dáng cao thẳng của , áy náy trong lòng lại bắt đầu chạy lên đầu, hít hơi sâu đuổi theo.



      đường ngồi xe trầm mặc, ai cũng mở miệng , mười lăm phút sau, xe dừng lại trước cửa bệnh viện. Lâm Tử Hàn cởi dây an toàn ra, xoay mặt đối diện với Tạ Vân Triết : “Cám ơn đưa em đến đây…”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :