1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài - Thiên Cầm (284 Chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 240

      “Em… em trú mưa ở nhà hàng…”



      “Được, em chờ …”



      “Vân Triết!” Lâm Tử Hàn nhìn mưa gió gào thét ngoài cửa sổ : “Lúc này lái xe quá nguy hiểm, cần lại đây, chờ cơn bão này qua



      “Tử Hàn, xin lỗi, vừa nãy họp, ra phòng họp mới phát có bão, em nhất định sợ hãi, nhất định rất lạnh có đúng ?” Tạ Vân Triết vừa buồn bực kéo áo, vừa đến thang máy.



      phải!” Lâm Tử Hàn vất vả mới lau khô nước mắt giờ lại chảy xuống lần thứ hai, nước mắt lúc này là vì Tạ Vân Triết mà chảy, luôn luôn lo cho , quan tâm



      “Em bây giờ rất tốt, thực tốt, Vân Triết, cần lại đây…”



      Lâm Tử Hàn thất thanh khóc rống, che miệng ngồi chồm hổm mặt đất, muốn lại đây, là bởi vì bên ngoài thực rất nguy hiểm, sợ xảy ra chuyện!



      Tiêu Ký Phàm cũng vẫn biết Tạ Vân Triết có tình cảm sâu đậm với Lâm Tử Hàn, cho nên cũng kỳ quái với cách làm của , có thể được người đàn ông thương , tin tưởng Lâm Tử Hàn nhất định qua rất tốt. Cho nên mới đồng ý buông tay, trả lại cho Tạ Vân Triết.



      “Tử Hàn, em hạnh phúc” Tiêu Ký Phàm cúi đầu nhìn chằm chằm thân thể bé và yếu ớt của , giọng .



      “Ký Phàm, em là khó chịu, mỗi lần đối mặt với Vân Triết, em đều cảm thấy chân tay luống cuống, khó thở. Em sợ hãi thâm tình của ấy, nuông chiều của ấy” Mỗi lần đối mặt với , cảm giác có tội của thản nhiên mọc lên, bởi vì trong lòng , vẫn đều chứa người đàn ông khác!



      “Đừng khóc” Tiêu Ký Phàm nâng người lên,, lau xoa nước mắt mặt , cay đắng : “Vân Triết lập tức tới, lẽ nào em muốn cho ấy biết em khóc sao?”



      Lâm Tử Hàn gật đầu, nỗ lực khống chế tâm tình bi thương.



      Khi Tạ Vân Triết xuất ở phòng này, Tiêu Ký Phàm , đánh giá Lâm Tử Hàn trước mắt vẫn hoàn hảo như lúc ban đầu, Tạ Vân Triết kích động tay ôm vào trong lòng, gắt gao mà ôm, gọi tên .



      “Tử Hàn, mới vừa rồi thấy gió bão ngoài cửa sổ, sợ hãi, chưa từng có khẩn trương như vậy!” cúi đầu kể ra lo lắng của mình bên tai .



      mới mặc kệ có bão hay , có mưa xối xả hay , có bất luận thứ gì có thể quản bước chân đến bên cạnh . chỉ biết mình cần phải lập tức xuất ở trước mặt , làm bạn với .



      “Em có biết hay , em cũng lo lắng cho nha!” Lâm Tử Hàn nghẹn ngào mở miệng : “Nếu như xảy ra chuyện, muốn cho em áy náy cả đời sao?”



      “Xin lỗi, quên cân nhắc” Tạ Vân Triết vỗ về sợi tóc , giọng điệu có thản nhiên mừng rỡ. Nghe được Lâm Tử Hàn lo lắng cho , thực rất cảm động!



      Lâm Tử Hàn vẫn đều hận , biết, cho là mình chí ít nếu tốn thời gian ba năm gạt bỏ hận ý của !



      Rời mắt, cẩn thận tiếp xúc đến dấu đỏ cổ , nụ cười cảm động trong nháy mắt đông lại tại mặt. Đó ràng có thể thấy được là dấu hôn, hơn nữa là mới in lại.



      “Tử Hàn…” nghẹn lời gọi tên , đau lòng quả thực sắp hít thở thông, vừa nãy nhất định gặp lại Tiêu Ký Phàm, nhất định là thế!



      “Hửm?” Lâm Tử Hàn đáp lại, được tự nhiên rời khỏi ngực của , mười phút trước, còn trong lòng Tiêu Ký Phàm khóc mắng, tại lại ở trong lòng người đàn ông khác. cảm thấy bản thân thực rất vô sỉ, rất dơ bẩn!



      có gì” ôn nhu thay kéo cổ áo, che khuất dấu đỏ chói mắt kia, đem cay đắng nồng đậm nuốt vào bụng.



      Cơn bão cũng giảm bớt, để lại đống hỗn độn đầy đường, Tạ Vân Triết choàng áo khoác lên người Lâm Tử Hàn, dẫn lên xe.



      Trở lại Tạ gia, Lâm Tử Hàn muốn tắm rửa, mình trở về phòng. Tạ Vân Triết ngồi xuống trước bàn làm việc tại thư phòng, do dự vài phút sau đó cầm điện thoại, trực tiếp gọi tới cho thư ký của Tiêu thị.



      Thư ký nhận được giọng , cho nên chút do dự lịch trình ngày hôm nay của Tiêu Ký Phàm cho biết, trong đó có hành trình đến khách sạn XX tiếp khách.



      Ống nghe từ trong tay của trược xuống, “Cạch” tiếng rơi xuống mặt bàn, đột nhiên bắt đầu hối hận mình lại gọi cuộc điện thoại này. Hối hận tại sao mình phải nóng lòng thăm dò ràng chuyện này, sau khi điều tra ràng, ngoại trừ đau lòng, anhcó thể đạt được cái gì đây?



      XXXXXXXXXX



      Lâm Tử Hàn cầm điện thoại, do dự lúc lâu, ấn chuỗi dãy số vẫn muốn nhớ. Sau khi điện thoại thông, đầu kia điện thoại truyền đến giọng nam.



      “Tôi muốn tìm Lâm Trúc!” Lâm Tử Hàn chờ đem lời khách sáo xong, xen lời .



      phải…”



      “Tôi là Lâm Tử Hàn”



      “Lâm tiểu thư, chờ chút” Điện thoại đầu yên tĩnh sau lát, vang lên giọng có chút mừng rỡ của Lâm Trúc: “Tử Hàn, con tìm ta có chuyện gì sao?”



      “Tôi muốn gặp ông” Lâm Tử Hàn thẳng vào vấn đề. Lâm Trúc trầm mặc hai giây, khẽ cười : “Tốt, ta cũng muốn gặp con, ta lập tức phái người đón con”



      Để điện thoại xuống bao lâu, người của Lâm Trúc tới rồi, Lâm Tử Hàn vòng qua Tạ gia, bước nhanh đến của chính, xe nhanh chóng chạy khỏi cổng lớn Tạ gia”



      Khi tới khu biệt thự của Lâm Trúc, nghênh tiếp vẫn là Lâm Tử Y, Lâm Tử Hàn quan sát ấy, hỏi: “Em tại sao lại ở chỗ này?”



      “Em tìm đến chỗ ba dượng đánh gôn nha”



      “Lão đầu kia đâu?”



      “À, ông có chuyện ra ngoài, còn dẫn theo rất nhiều soái ca ra ngoài, phỏng chừng có việc cần làm” Lâm Tử Y cười tủm tỉm .

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 241

      “Ông ta gọi chị đến đây, mình lại chạy mất?” Lâm Tử Hàn giận dữ thét to, lấy điện thoại cầm tay ra chuẩn bị gọi điện thoại mắng chửi ông ta mới phát điện thoại di động chút tín hiệu nào.



      Lâm Tử Y vừa đánh gôn vừa với : “Chị, chị đừng gọi, tín hiệu đều bị ba dượng ngăn, phỏng chừng là muốn chị liên hệ với người ngoài thôi”



      “Vì sao?” Lâm Tử Hàn kinh ngạc trừng mắt nhìn , người sau nhún nhún vai biểu thị biết, Lâm Tử Hàn phút chốc xoay người, đến cổng chính.



      “Lâm tiểu thư, lão gia phân phó, thể rời khỏi đây” Nhân viên bảo vệ ngăn cản lối của , lễ phép rồi lại lạnh lùng kiên quyết .



      Lão đầu kia lại dám giam lỏng ? Lâm Tử Hàn mắng dưới đáy lòng, lòng bắt đầu nghi ngờ. Giỏi lắm, ông ta vì sao muốn giam lỏng ? Còn ngăn tín hiệu điện thoại di động của ?



      Trong lòng mơ hồ cảm giác có chút bất an, vốn dĩ là dự định tới khuyên Lâm Trúc buông tha kim cương, bởi vì tuy rằng Tiêu Ký Phàm đồng ý với là buông tha, nhưng biết trong lòng muốn cỡ nào. Nghĩ thầm có lẽ Lâm Trúc đồng ý buông tha, tuy rằng hy vọng xa vời, vẫn còn bằng lòng thử lần.



      “À, tôi đây ra” Lâm Tử Hàn xong, xoay người trở lại nhà chính.



      “Chị, làm sao mà vừa tới vội vã ?” Lâm Tử Y nhàn nhã uống trà liếc mắt nhìn hỏi, ấy chỉ biết khẳng định bị oanh tạc lại.



      “Em theo chị” Lâm Tử Hàn kéo tay , để ý tiếng sói tru của ấy kéo lên phòng ngủ tầng hai, “Rầm” tiếng đóng cửa phòng.



      “Làm gì vậy nha?” Lâm Tử Y mất hứng xoa cổ tay trái bị làm đau, thở phì phì .



      “Tử Y, ý đồ xấu của em nhiều hơn chị, mau nghĩ biện pháp để chị chạy ra khỏi đây” Lâm Tử Hàn cầm lấy tay hạ giọng lo lắng cầu xin.



      “A, chị đây là khen em hay là châm biếm em nha?” Lâm Tử Y đảo cặp mắt trắng dã, cái gì gọi là ý đồ xấu của nhiều, quá vũ nhục người ta!



      “Đương nhiên là khen em nha, nay lưu hành loại phương thức khích lệ này” Lâm Tử Hàn nịnh nọt cười : “Em nhất định phải giúp chị nhé, nhanh lên chút”



      “Xảy ra chuyện gì?”



      “Dù sao chuyện rất trọng yếu, em đừng hỏi” Lâm Tử Hàn vội la lên, cũng biết xảy ra chuyện gì, chỉ là cảm giác nhất định có chuyện gì xảy ra.



      Lâm Tử Y nhìn từ xuống dưới, lúc lâu sau, đến cánh cửa, mở cửa gỗ khắc hoa. với hai gã đàn ông canh giữ ở cửa: “ giúp tôi tìm hai nữ hầu tới đây đấu địa chủ, còn có, đưa thêm chút đồ ăn”



      “Dạ” gã đàn ông bước rời .



      Sau đó lâu, hai nữ hầu vào, trong tay bưng hoa quả điểm tâm. Lâm Tử Y thẳng vào vấn đề với hai vị nữ hầu”Bây giờ chị tôi muốn ra ngoài hóng gió, mượn quần áo của các mượn chút thôi, , mau cởi quần áo ra” Khi chuyện chỉ vào người có vóc người tương đối thon dài cao gầy.



      “Hả?” Nữ hầu sửng sốt.



      “Hả cái gì? Chút chuyện này cũng giúp đỡ, có muốn lăn ?” Lâm Tử Y uy hiếp .



      Nữ hầu từ trước đến nay dám đắc tội hai vị quý khách này, bởi vì hai báo cáo chút chút, Lâm Trúc rất có thể lột da bọn họ. Nữ hầu vóc dáng.



      Bộ quần áo mặc này ở người Lâm Tử Hàn vừa khít, đánh giá mình, lo lắng nhìn Lâm Tử Y : “Như vậy được chưa?”



      “Uhm…” Lâm Tử Y quan sát phen, tay ấn ngã vào ghế sofa, lấy hộp phấn son tay chân lanh lẹ vẽ bậy mặt .



      Vài phút sau, biến thành bộ dạng khác, hai vị nữ hầu chỉ nhìn đến sửng sốt.



      “Ừm, tồi” Lâm Tử Y thoả mãn gật đầu, : “Chị sau khi ra ngoài trực tiếp ga ra, nơi có bảng điều khiển 24 giờ, lão nương muốn ăn Häagen Dazs mới nhất là được”



      “Nhưng mà người ở ngoài phát chị ở trong phòng làm sao bây giờ?”



      Lâm Tử Y hắng giọng, đè nặng tiếng : “Chị cũng cần quản” Lời từ trong miệng ấy ra, lại có tám phần giống giọng của Lâm Tử Hàn.



      “Cừ , bản lĩnh kia em giấu kín quá” Lâm Tử Hàn hì hì cười .



      “Ít nhảm, mau ” Lâm Tử Y xong, với hai vị nữ hầu: “Tới, tới, chúng ta đấu địa chủ, thua trần truồng chạy vòng trong hoa viên”



      “Đừng ——!” Giọng kinh hoàng vang lên.



      Lâm Tử Hàn khẽ cười tiếng, sửa sang lại quần áo người, bưng khay ra cửa. Cúi thấp đầu mở cửa phòng, khi qua hai vệ sĩ, trái tim gần như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.



      Tại khắc đóng cửa lại,hai vệ sĩ nhìn thoáng qua nữ hầu Lâm Tử Hàn thay quần áo, đưa lưng về phía cửa, phát kẽ hở gì.



      Tim Lâm Tử Hàn “Thình thịch” nhảy loạn, dưới chân như có làn gió, vội đến gara. Tài xế liếc mắt nhìn qua , : “ muốn xe sao?”



      “Đúng vậy, Lâm tiểu thư phân phó tôi ra ngoài mua Häagen Dazs”



      Lâm Tử Hàn cúi đầu đè nặng tiếng .



      “Đến bên chiếc xe kia ” Tài xế dùng cằm chỉ chiếc xe đẳng cấp thấp bên cạnh, Lâm Tử Hàn dám hỏi nhiều, ngoan ngoãn tới, cúi người vào.



      Xe ra cửa sắt lớn biệt thự, cuối cùng cũng ra! Lâm Tử Hàn mừng rỡ như điên. Nghĩ ra lại dễ dàng ra như vậy, Lâm Tử Y quả nhiên lợi hại!



      Häagen Dazs là thương hiệu kem của Mỹ, nổi tiếng thế giới.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 242

      Trong thư phòng Tiêu gia, A Nghị rũ mắt nhìn Tiêu Ký Phàm trầm ngâm, lúc lâu sau, mở miệng lần nữa: “Cái tròng của Lâm Trúc quá ràng, chúng ta ra mặt tốt rồi”



      “Lâm Trúc có chết cũng nghĩ ra, chúng ta biết Lâm Tử Hàn là con ruột của ” Tiêu Ký Phàm cười lạnh tiếng, thân thể hơi ngửa ra sau, tựa ghế da mềm..



      Đột nhiên nhận được tin tức Lâm Tử Hàn bị bắt cóc, tim của đều nhanh nhảy ra khỏi cổ họng, nhưng khi nghe được người bắt cóc là Lâm Trúc chỉ có trái tim trở về vị trí cũ, mặt tuấn thậm chí xuất ý cười, mỉa mai cười.



      “Tôi ngược lại rất muốn biết đến tột cùng đùa cái gì” Giọng quỷ mị vang lên, ngón tay thon dài khẽ gõ vào tay vịn ghế.



      “Người sáng suốt đều có thể nhìn ra, muốn lợi dụng Lâm tiểu thư dẫn ra, tùy thời hạ độc thủ với ” A Nghị hờ hững , làm sát thủ nên động tình với phụ nữ, đây là di huấn thiên cổ bất biến. Bằng tựa như ngày hôm nay, bị người ta bắt được nhược điểm chí mệnh như thế.



      Lâm Trúc xác thực quá gian xảo, lợi dụng Lãnh Phong có tình cảm với Lâm Tử Hàn uy hiếp ra, còn lớn tiếng tuyên bố nếu như dám xuất , liền chờ nhặt xác thay Lâm Tử Hàn.



      “Nếu như tôi xuất , có đúng là dự định vĩnh viễn giấu Lâm Tử Hàn hay ? Bằng sao lại xuống đài?” Tiêu Ký Phàm buồn cười cau mày, tình cảm của Lâm Trúc với con phải biết, cho nên chút cũng lo lắng cho an toàn của Lâm Tử Hàn.



      hiếu kỳ chính là, nếu đúng hẹn xuất , Lâm Trúc đối xử với thế nào. Nếu như xuất , để Lâm Trúc mình xướng hát làm trò, có đúng càng thú vị hay ?



      “Vì an toàn…, thủ lĩnh có lẽ đừng lộ diện tốt hơn” A Nghị khuyên nhủ.



      tự tin tôi bởi vì phụ nữ mà quan tâm tới sống chết như vậy sao?”



      A Nghị khẽ cười tiếng, : “ liệu định bởi vì nóng ruột rối loạn, giống lần trước mình xông vào địa bàn của .



      Tiêu Ký Phàm rũ mắt xuống, lại lần nữa sùng bái lão gian xảo Lâm Trúc, nếu như là đổi lại trước đây, hay là nếu đổi lại là người khác bắt cóc Lâm Tử Hàn, sớm phóng . Đâu còn có nhàn hạ thoải mái thăm dò tâm tư của đối phương? so sánh điều kiện phương pháp giải quyết tốt nhất?



      biết ân oán giữa mình và Lâm Trúc sớm nên giải quyết, núi thể dung hai con hổ, đây là đạo lý đơn giản nhất! Nếu ông ta khơi mào việc này, chỉ để ý nghênh hợp ông ta là được rồi!



      Dưới chân trầm xuống, Tiêu Ký Phàm ưu nhã đứng lên từ ghế. A Nghị sững sờ, : “Thủ lĩnh, biết là cái tròng của , còn ?”



      gặp , vĩnh viễn cũng an tĩnh lại” Bước chân trầm ổn của Tiêu Ký Phàm ra thư phòng, đến hướng cửa.



      Điện thoại Lâm Tử Hàn vẫn thông, cần nghĩ cũng biết là bị Lâm Trúc giở trò quỷ, cũng phải lo lắng an toàn của , cho nên cũng có vội vã phải tìm được .



      XXXXXXXXXXXXXXX



      xe chờ tôi thôi, tôi nhanh về nhanh” Lâm Tử Hàn đổi giọng , xong đẩy cửa xe đến cửa hàng bán Häagen Dazs.



      Dư quang khóe mắt trộm nhìn liếc mắt phía sau, phát tài xế quả nhiên chưa cùng tiến đến, bước nhanh chuồn vào toilet. Thành công trốn vào toilet sau đó móc ra điện thoại, cắn môi trừng màn hình điện thoại di động, lập tức biết nên gọi điện thoại cho ai.



      Tiêu Ký Phàm? Lâm Trúc? Hay là Tạ Vân Triết? ràng lắm Lâm Trúc rốt cuộc làm cái quỷ gì, cho nên khẳng định thể gọi cho ông ta!



      đợi quyết định chủ ý, điện thoại lại đột nhiên vang lên. Vừa nhìn hóa ra là Đỗ Vân Phi, Lâm Tử Hàn ôm điện thoại di động vào lòng, do dự biết nên nhận .



      Điện thoại vẫn rung động có ý định dừng lại, Lâm Tử Hàn lo lắng, ấn phím nghe. đợi mở miệng, liền truyền đến tiếng cấp tốc của Đỗ Vân Phi: “Tử Hàn! Bọn họ có làm gì em hay ? Em có khỏe ?”



      Lâm Tử Hàn sửng sốt, trong khoảng thời gian ngắn có chút đoán được ý nghĩ, Đỗ Vân Phi rốt cuộc cái gì? sao lại nghe hiểu chứ?



      “Vân Phi…”



      “Tử Hàn, em chuyện !” Đỗ Vân Phi nóng nảy.



      Lâm Tử Hàn kinh ngạc há hốc miệng, lắp: “Em… Em nên cái gì?”



      “Tử Hàn em yên tâm, Lâm Trúc bắt cóc em chỉ là muốn lợi dụng em dụ dỗ Lãnh Phong thân, thương tổn em. Bọn lập tức tới cứu em, nghe được ?”



      Bắt cóc ? Lâm Trúc bắt cóc lúc nào, chẳng qua là giam lỏng mà thôi, loại chuyện này đối với sớm là bình thường như ăn cơm, từ lâu quen bị ông ta giam lỏng.



      Chỉ là Đỗ Vân Phi đến, Lâm Trúc lợi dụng tới dẫn Lãnh Phong thân? Vì sao? Lẽ nào Lâm Trúc làm ra chuyện gì bất lợi cho Lãnh Phong?



      Suy nghĩ chút, khuôn mặt nhắn Lâm của Tử Hàn nhăn lại, khóc nức nở: “Vân Phi, em rất sợ đó nha…, ở đây rất tối, rất dọa người… mau cho em biết nơi này là chỗ nào… Hu hu…”



      “Tử Hàn, em phải sợ, bọn tại điều động người, rất nhanh đuổi tới” Đỗ Vân Phi đau lòng trấn an.



      mau cho em biết nơi này là chỗ nào ! Hu…”



      “Em bây giờ ở bên trong kho bỏ phía tây thành, đứng tại chỗ nên động biết ? Còn có điện thoại di động nên tắt máy, tìm vệ tinh định vị…”



      Chết rồi! Định vị điện thoại di động? Lâm Tử Hàn cái khó ló cái khôn hét lên tiếng: “A! Bọn họ cướp điện thoại di động của em ——!” Hét xong sau đó để ý tới Đỗ Vân Phi ở đầu kia điện thoại có bao nhiêu lo lắng, tắt máy thuận tiện tháo pin ra.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 243: Đối đầu 2

      Mấy bên cạnh thỉnh thoảng lại có ánh mắt quái dị với Lâm Tử Hàn, Lâm Tử Hàn cũng để ý gì tới, qua loa hất nước lên mặt rửa sạch lớp trang điểm.



      Lấy tốc độ nhanh nhất cuộc đời chạy ra toilet, đến quầy quần áo mua bộ quần áo mới sau đó trở lại toilet thay, sau đó chuồn ra khu mua sắm.



      Cảnh sát xuất động, Lãnh Phong và Lâm Trúc cũng có thể gặp nguy hiểm! phải thông báo cho bọn họ giải tán nhanh chút, nếu ai cũng đừng nghĩ thoát được!



      Tìm buồng điện thoại công cộng, sau khi bấm mấy dãy số mới phát mặc kệ là điện thoại của Tiêu Ký Phàm hay là Lâm Trúc đều ở trạng thái tắt máy, căn bản tìm được người.



      “Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ?” Lâm Tử Hàn gấp đến độ xoay quanh, dưới tình thế cấp bách tiện tay bắt chiếc taxi ngồi lên.



      “Đến kho phía tây thành” với tài xế.



      Tài xế nhìn cái từ kính chiếu hậu, cười ha ha : “ à, chỗ đó rất nguy hiểm, năm ngoái còn xảy ra vụ án đấu súng đó, tốt nhất nên đến đó”



      “Cám ơn, tôi cẩn thận, phiền phức nhanh chút” Lâm Tử Hàn mới mặc kệ ta cái gì mà vụ án đấu súng. Nếu như nhanh vào ngăn cản, phỏng chừng vụ án đấu súng mỗi năm lần lại muốn trình diễn.



      XXXXXXXXXX



      Trong cục cảnh sát, Đỗ Vân Phi cũng gấp đến độ xoay quanh, ánh mắt thỉnh thoảng lại xuyên qua cửa thủy tinh, trừng mắt mấy vị thủ trưởng thương nghị đối sách.



      Cuối cùng nhịn được đẩy cửa xông vào, vội vàng : “Các vị thủ trưởng, chúng ta cũng thể ở chỗ này lãng phí thời gian được chứ?”



      vị trong đó ngẩng đầu lên, hài lòng trừng mắt liếc cái : “Lần này tội phạm giống lần trước, chúng ta thể qua loa hành động, cậu hiểu ?”



      “Nhưng mà con tin trong tay bọn họ rất nguy hiểm, chúng ta nên làm lỡ thời cơ tốt nhất bắt tội phạm!” Đỗ Vân Phi hầm hầm , quanh quẩn bên tai là tiếng thê thảm ngớt của Lâm Tử Hàn. cũng sắp vội muốn chết, đám người kia còn có tâm tình ở chỗ này thương thảo đối sách?



      “Lời của nhà báo Cử tất có thể tin, chúng ta phải cẩn thận!” Cấp tới, nhìn chằm chằm Đỗ Vân Phi lạnh lùng : “Cảnh sát Đỗ, lần này xuất trận có cậu trong danh sách, cậu có thể làm việc khác”



      “Cái gì?” Đỗ Vân Phi trợn trừng hai mắt giận dữ hét to lên: “Vì sao có tôi trong danh sách?”



      “Bởi vì cậu quá nôn nóng, thích hợp tham dự nhiệm vụ lần này” Cấp lấy tay vỗ vào lưng cái, tức giận .



      “Xuất vụ án lớn như vậy, tôi có thể nôn nóng sao? Có thể thảnh thơi giống như các sao?” Đỗ Vân Phi hổn hển quát. thế nào có thể ? còn muốn tự tay bắt Lãnh Phong, tự tay cứu Lâm Tử Hàn ra!



      Nghe những lời này, cấp giận dữ vỗ bàn, cả giận : “Đỗ Vân Phi, cậu nghĩ rằng tôi biết cậu có thù oán cá nhân với Lãnh Phong sao? Cậu có thể bảo chứng khống chế tâm tình của mình nổ súng bậy sao?”



      “Tôi có thể!”



      “Tôi thể!” Tiếng làm điếc màng tai vang vọng toàn bộ phòng làm việc: “Cậu rồi làm bậy tôi có cách nào đảm nhiệm thay cậu, cho nên, biện pháp tốt nhất chính là để cậu ngoan ngoãn đứng ở cục!”



      “Tôi cam đoan phải vạn bất đắc dĩ, tuyệt nổ súng đả thương người” Đỗ Vân Phi giơ tay phải lên, cam đoan với ta.



      “Tôi tin cậu!” chút ý thương lượng cũng có, dùng cằm chỉ cửa, : “Cậu có thể làm việc khác, vụ án này cần cậu quan tâm”



      Đỗ Vân Phi tức giận gật đầu, trừng mắt nhìn ta nghiến răng nghiến lợi : “Được! Hy vọng các lần này có thể có chút thu hoạch, hừ!” Xoay người, cất bước ra ngoài.



      tới trước bàn làm việc, nắm tay hung hăng nện ở mặt bàn, chút cũng cảm thấy đau nhức, cái này trút ra, cũng thể đánh tan tia lửa giận của .



      cho ? Tốt thôi! Lẽ nào chính sao? Cười lạnh tiếng, lấy súng ống trong ngăn kéo chèn vào eo, nổi giận đùng đùng đến cổng chính.



      Người ở bên trong tựa hồ đoán được ý nghĩ của , đột nhiên ra ngoài phòng làm việc với : “Đỗ Vân Phi! Cho cậu cơ hội lần này, nhớ kỹ đừng liên lụy đến cả cục!”



      Đỗ Vân Phi vui vẻ, chào cấp đẹp trai theo nghi thức quân đội: “!”



      Cấp chỉ tình nguyện gật đầu cái, vẫy tay với nhân viên sớm chuẩn bị tốt cái, giương giọng : “Xuất phát!”



      Mọi người trăm miệng lời đáp lại, nghiêm chỉnh huấn luyện phóng tới cổng , chuẩn bị mở cửa xe cảnh sát.



      XXXXXXXXXX



      Nhà kho phế thải rất an tĩnh, căn bản đúng là nhìn ra nơi này có người ở đây, Lâm Tử Hàn lần mò rồi nhanh chóng vào.



      Cầu thang dưới chân yên ổn làm cho vấp lên vấp xuống, vài lần thiếu chút nữa té ngã xuống đất. thậm chí hoài nghi Đỗ Vân Phi có tính sai chỗ hay , Lâm Trúc căn bản tới nơi này?



      Bò lên tầng ba, giữa lúc còn do dự phải lên hay nữa bị gã đàn ông dùng súng bỗng nhiên xuất ở trước mắt dọa cho lại càng hoảng sợ.



      Nhìn ra được, đó là người canh gác, Lâm Tử Hàn lui ở trong góc, trong lúc nhất thời biết nên làm thế nào cho phải. Bây giờ có thể khẳng định chính là mình tìm sai chỗ, Lâm Trúc nhất định ở bên trong này.



      Phía trước có cánh cửa cũ nát, nghiêm túc nghe, còn có thể nghe được tiếng rất bay ra từ bên trong, đáng tiếc mặc cho nghe thế nào, cũng nghe ràng lắm bên trong là ai chuyện, cái gì.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 244

      Trong kho hàng rộng, Lâm Trúc như vương giả ngồi ghế, cười nhạt đánh giá Lãnh Phong đúng hẹn xuất trước mắt. Nghĩ ra tới sớm như vậy,trong lòng của cậu ta, vẫn còn có Lâm Tử Hàn sao? Nếu cậu ta làm sao có thể đến?



      Lâm Trúc bày ra trò này, là vì thử tình cảm của Lãnh Phong với Lâm Tử Hàn, hai là giáo huấn chút gã đàn ông có gan dám bắt nạt con ông.



      Tuy rằng Lâm Tử Hàn nhiều lần cường điệu Lãnh Phong có lỗi với , phụ . Cũng uy hiếp cho phép ông xen vào việc của người khác, chỉ là, làm người cha, ông ta làm sao có thể để con của mình bị người ta bắt nạt mà mặc kệ chứ?



      “Cậu tới đúng hẹn, tôi có thể lý giải rằng cậu vẫn còn Lâm Tử Hàn sao?” Lâm Trúc khẽ cười tiếng, vòng tay qua ngực đánh giá Lãnh Phong thân tôn quý.



      Người đàn ông trước mắt này, toàn thân tản ra hơi thở khiếp người, cuồng vọng kềm chế được, vừa nặng tình lại nặng nghĩa, cũng khó trách con ông ta lại chết tâm mà .



      ta ông cũng có thể lý giải tôi vì lòng hiếu thắng quá mạnh mẽ mà đến, cho nên mới đến nơi hẹn” Lãnh Phong cười cười theo dõi ông ta, tâm trạng nhất thời ràng hơn, gã Lâm Trúc này phải vì kim cương mà đến, mà là vì mạng của .



      “Vậy mạng của Lâm Tử Hàn cậu muốn hay là muốn?” Hai mắt Lâm Trúc nghiêm lại, rất bất mãn với câu trả lời của . Ông ta muốn nghe đến chính là vì Lâm Tử Hàn mà đến, mà phải bởi vì tranh cường háo thắng.



      “Lâm ca chuẩn bị xử lý ấy như thế nào? Chặt tay ấy hay là chặt chân ấy?” Lãnh Phong mỉa mai cười : “Chỉ sợ bên nào, Lâm ca cũng nỡ thôi!”



      Lâm Trúc kinh hãi trong lòng, ngạc nhiên trừng mắt nhìn , cân nhắc ý những lời này của . Lẽ nào nha đầu kia cho cậu ta biết, thực ông là cha của nó? Làm sao có thể? Nó luôn luôn kinh bỉ người cha này, lại cảnh cáo ông cho phép lộ ra ngoài, nó sao có thể nhắc tới mình trước mặt người khác?



      hoảng loạn của ông ta tránh được hai mắt của Lãnh Phong, tiếp tục cười lạnh tiếp: “Lâm ca, ông lúc này đây tính toán sai rồi, bởi vì tôi cũng giống như ông dự liệu sốt ruột bất an, hổn hển, xung động xông tới như vậy”



      “Nếu biết, vì sao còn dám tới? sợ tôi giết cậu sao?” Lâm Trúc cưỡng chế kinh ngạc xuống dưới đáy lòng, liếc .



      “Giết tôi, dù sao cũng phải có lý do chứ?”



      “Cậu đùa bỡn con tôi, lý do này đủ cường đại ?” Lâm Trúc giơ tay phải lên, nhằm họng súng ngay giữa mi tâm của .



      Xung quanh đột nhiên “Vù vù vù” vây thêm đám người mặc đồ đen, vô số họng nhắm ngay đầu Lâm Trúc, Lâm Trúc kinh hãi, lúc này mới phát người của mình bị đối phương khống chế hoàn toàn.



      đáng chết! Ông cho là có lá bài Lâm Tử Hàn này, dễ dàng lấy tính mạng Lãnh Phong, cho nên mới thiếu cảnh giác như thế, cho Lãnh Phong cơ hội phản công.



      “Người phạm ta ta phạm người, ông muốn đẩy tôi vào chỗ chết, tôi cũng nhân từ nương tay với ông” khuôn mặt tuấn của Lãnh Phong xuất chút biểu tình tàn nhẫn.



      Đến gần ông ta, thản nhiên : “Trước khi ông chết, tôi muốn làm sáng tỏ việc với ông, tôi đùa bỡn Tử Hàn, tôi vẫn ấy…”



      “Hừ! Loại lời dối này tôi có ý nghe tiếp nữa, giữa tôi và cậu, cuối cùng có người phải biến mất. Ngày hôm nay cậu có cơ hội diệt trừ tôi, tốt nhất nên do dự, bằng ngày sau hối hận kịp”



      “Đúng vậy, chúng ta vĩnh viễn đều có khả năng cùng tồn tại thế giới này” Lãnh Phong giọng , như là với ông ta, hoặc như là với mình. Thân ảnh Lâm Tử Hàn nhảy vào trong đầu , tuyệt vọng của , nước mắt của



      Lúc này nên nghĩ đến , nên để làm loạn bậy tư tưởng, tâm tình của mình!



      Lãnh Phong đưa tay, lấy ra khẩu súng trong tay thuộc hạ, nhắm ngay đầu Lâm Trúc, Lâm Trúc có nửa điểm sợ hãi, ngược lại là tay khẽ run lên.



      Lâm Tử Hàn phấn đấu quên mình chạy ào vào gian nhà kho này, liền thấy màn như vậy, kinh khủng hãi trợn trừng hai mắt trước tràng diện hỗn loạn này.



      đột nhiên xông vào của , chỉ khiến Lãnh Phong cùng Lâm Trúc cả kinh nên lời , con mắt mọi người ở đây tất cả đều bắn lên người .



      Hai gã đàn ông đột nhiên kịp phản ứng, kiềm chế thân thể Lâm Tử Hàn, Lâm Tử Hàn giãy dụa, mắng: “Buông! Buông ra!”



      “Buông ấy ra” Lãnh Phong hờ hững ra lệnh, con ngươi phức tạp nhiều biến đổi chăm chú nhìn kỹ Lâm Tử Hàn, vì sao phải xuất vào lúc này ở đây? Thực nên!



      Hai gã thuộc hạ nhận được mệnh lệnh,buông Lâm Tử Hàn ra, lui về phía sau đến đứng sang bên.



      Lâm Tử Hàn xoa vai bị nắm đau đớn, mặt trắng xanh gian nan mở miệng : “Các người đùa cái gì? Mặc kệ đùa cái gì đều nên ngừng, cảnh sát lập tức ra, nhanh gián tán !”



      “Tử Hàn, con sao lại phải tới nơi này?” Lâm Trúc trách cứ, chết tiệt! Là ai để cho nó chạy đến, nếu như ông có mệnh trở về, phế được!



      nên quản tôi tại sao tới! Cảnh sát thực sắp tới! Tôi lừa các người!” Lâm Tử Hàn vội vàng . Nhưng, lại phát khẩn cấp chỉ có mình . Vì sao nghe được cảnh sát tới, bọn họ chút phản ứng?



      Trời ạ! Coi thường cảnh sát! Đám người kia là quá to gan lớn mật!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :