1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài - Thiên Cầm (284 Chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 235: Là kim cương?

      Đỗ Vân Phi đặt Lâm Tử Hàn xuống giường lớn, ôn nhu đắp chăn cho , quỳ gối xuống ghé vào bên giường si ngốc nhìn trong lúc ngủ mơ.



      Khuôn mặt trắng nõn của bởi vì tác dụng của rượu hơi có chút ửng hồng, môi đỏ mọng hé mở, trông rất đẹp mắt, chỉ có chân mày nhíu chặt kia khiến người ta nhìn mà đau lòng.



      “Tử Hàn, vì sao em ngay cả ngủ đều khóc?” Đỗ Vân Phi khẽ lẩm bẩm, cầm lấy tay bé của đặt ở bên miệng hôn cái, lưu luyến canh giữ bên giường .



      Người giường chỉ an tĩnh ngủ, hoàn toàn cảm giác được trái tim của bị thương, bởi vì ngủ, trông rất tốt.



      Đỗ Vân Phi than tiếng, bỏ tay bé của vào trong chăn, đứng dậy nhìn cái cuối cùng, xoay người ra ngoài.



      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~



      Khi Lâm Tử Hàn tỉnh lại, là sáng sớm ngày hôm sau, sau khi chuyện điện thoại với Tạ Vân Triết, duỗi người rửa mặt hoàn tất sau đó xuống dưới lầu.



      Đỗ Vân Phi ngồi ở bên cạnh bàn ăn chờ đến ăn điểm tâm, nhìn thấy xuống tới, mỉm cười gọi: “Tử Hàn, chào buổi sáng, nhanh lại đây ăn điểm tâm thôi”



      “Chào” Lâm Tử Hàn đến bàn ăn, quan sát gian nhà chút nghi hoặc : “Lâm Lâm đâu?”



      ấy có việc ra ngoài” Đỗ Vân Phi thay múc bát cháo dinh dưỡng để trước mặt , săn sóc đến ngay cả chiếc đũa đều để tới tay .



      “À”



      “Ngày hôm nay chúng ta cùng ra ngoài chút nhé, em lâu dạo qua phố” Đỗ Vân Phi xong, có chút bức thiết nhìn , hy vọng có thể đồng ý.



      Lâm Tử Hàn lại lắc đầu, cười : “Hôm khác thôi, ngày hôm nay em muốn sang bên nhà Văn Khiết thu dọn đồ đạc, tránh cho dì em bại gia”



      Đỗ Vân Phi có chút thất vọng gật đầu, mặt xuất tia bất đắc dĩ, biết Lâm Tử Hàn là cố ý trốn tránh , nhưng mà lý do của lại khiến thể nào phản bác.



      Lâm Tử Hàn suy nghĩ chút, len lén liếc mắt nhìn , chần chờ mở miệng : “Vân Phi, em nghĩ em nên tự tìm chỗ ở, cuối cùng ở đây cũng tốt, đúng , ha ha”



      Đỗ Vân Phi ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn chằm chằm , lúc lâu mới ra lời: “Sống ở đây cũng tốt, vì sao phải . Đừng cái gì phiền hay phiền, bởi vì em biết điểm cũng phiền phức”



      “Nhưng mà, em thể ở nhà , em có thể tìm phòng ở gần nơi làm việc…” Lâm Tử Hàn dè dặt xong, phát bất mãn mặt , lén lút dừng câu cuối.



      “Ở mình rất an toàn, lo lắng” Đỗ Vân Phi xong, cúi đầu tiếp tục ăn bữa sáng, ý tứ rất ràng, đồng ý!



      Lâm Tử Hàn cũng thể tiếp tục hết, tùy tiện ăn xong bữa sáng liền đến nhà Vương Văn Khiết.



      lần nữa trở lại gian nhà ở hơn ba năm, trong lòng Lâm Tử Hàn đột nhiên bị mảnh sầu não tập kích, từng hồi ức đẹp lên trong đầu .



      Ở chỗ này ba năm tuy rằng qua rất khốn cùng, nhưng cũng rất vui vẻ, bởi vì có Tiểu Thư Tuyết quý làm bạn, làm cho cuộc sống được của phong phú lại có động lực.



      Nếu như vào Tiêu thị làm việc, gặp Lãnh Phong, cuộc sống của cũng biến thành như vậy. vẫn còn sống vui sướng sống nương tựa lẫn nhau với Tiểu Thư Tuyết, qua những ngày đơn giản mà vui sướng.



      Bởi vì lâu lắm có ai ở, gian nhà tích tầng bụi hơi mỏng, mọi thứ vẫn đặt tại chỗ cũ như khi .



      Ánh mắt đảo qua mỗi chỗ, đều có thể làm nhớ về Tiểu Thư Tuyết, nhớ Tiểu Thư Tuyết!



      Nước mắt hòa lẫn vào hai mắt , tia nắng mặt trời chiếu lọt qua cửa sổ, chiếu vào trong phòng, chiếu vào bình cá cạnh cửa sớm khô. Những quả bóng nhiều màu chiếu ra những tia sáng óng ánh chói mắt làm nhói hai mắt .



      Đó là đá màu Tiểu Thư Tuyết góp nhặt hơn năm, cũng là đồ vật con bé tha thiết nhất. Lâm Tử Hàn tới, ôm bình cá vào trong ngực.



      lần này trở về duy nhất chỉ mang thứ đó, chính là đá màu của Tiểu Thư Tuyết, chuẩn bị giao cho con bé vào lần gặp tiếp theo, nghĩ thầm con bé nhất định rất vui vẻ.



      Khi Lâm Tử Hàn ôm bình cá trở lại Đỗ gia, Đỗ Vân Phi ở sau nhà luyện tập bắn súng, quấy nhiễu , trực tiếp lên phòng lầu hai.



      Đổ đá màu có chút bẩn lên tờ báo trải giường, ngồi xếp bằng ở bên dùng khăn lau từng viên .



      Những màu rực rỡ thấy có chút hoa mắt, Lâm Tử Hàn xoa hai mắt, tiếp tục bắt tay vào làm việc. Khi mới lau được phân nửa, xúc cảm trong tay đột nhiên có chút giống, nghi hoặc cúi đầu xuống. Phát đá màu trong tay quả nhiên giống với những viên khác.



      chỉ phải là viên, kích thước cũng giống nhau, chính xác mà , nó là viên hình quả lê, so với đá màu càng thêm trong suốt trong lấp lánh hơn.



      Dù cho nghiên cứu về kim cương, giá trị thứ trong tay còn gấp vài lần so với nghĩ. Cầm lấy khăn lau bụi viên kim cương, viên kim cương có vẻ càng thêm trong suốt loá mắt.



      Lâm Tử Hàn lấy chiếc nhẫn kim cương bốn cara từ trong ngăn kéo ra bởi vì sợ hãi Đỗ Vân Phi thấy mà len lén giấu , tới bên cửa sổ nâng lên…, dưới ánh nắng mặt trời chiếu xuống, lại vô cùng tương tự nhau.



      cả kinh trợn tròn hai mắt, trong đầu đột nhiên lên bốn chữ “Ngôi sao thiên thần”, viên kim cương hình quả lê!! Viên kim cương trong tay chính là hình quả lê, khổ cỡ gần như miêu tả từ trong miệng người khác!

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 236: Là kim cương? 2

      Làm sao có thể? Hai giới hắc bạch tìm Ngôi sao thiên thần đến nghiêng trời lệch đất, làm sao có thể ở trong bình cá của Tiểu Thư Tuyết chứ? Lâm Tử Hàn lắc đầu, thực thể tin được.



      chưa từng thấy qua Ngôi sao thiên thần, ngay cả hình ảnh đều chưa từng thấy qua, cho nên, cảm thấy nhất định có khả năng là viên trong tay mình.



      ngồi giường, sững sờ chuyển động viên kim cương lấp lánh, đây ràng chính là kim cương, chẳng lẽ là giả?



      Lâm Tử Hàn như vào cõi thần tiên ngay cả tiếng đập cửa càng lúc càng lớn đều nghe được, sau khi gõ vài tiếng bị cửa phòng người ta đẩy ra, tới chính là Đỗ Vân Phi mới vừa luyện tập xong.



      “Tử Hàn, sao mà gõ cửa cũng đáp lại?” Đỗ Vân Phi hàm chứa ý cười đến, Lâm Tử Hàn cả kinh, viên kim cương trong tay lên tiếng trả lời rơi xuống đất, rơi xuống bên chân Đỗ Vân Phi.



      Lâm Tử Hàn hô tiếng, trái tim nhảy ra ngoài cơ thể mấy lần, tại khắc Đỗ Vân Phi cúi đầu nhìn xuống chân, nhanh chóng nhảy xuống từ giường, ra sức chạy ào vào trong lòng Đỗ Vân Phi, chăm chú ôm cổ , để cho có cơ hội nhìn xuống.



      Đỗ Vân Phi bị nhiệt tình bất ngờ của dọa cho hoảng sợ, giương hai tay giữa trung cứng đờ, thụ sủng nhược kinh kéo vai , cười : “Làm sao vậy?”



      “Vân Phi, em nhớ Tiểu Thư Tuyết…” Lâm Tử Hàn ghé vào trong ngực khóc nức nở ra, ôm xoay người, ánh mắt lo lắng vô cùng rơi vào kim cương dưới chân .



      Kim cương vừa vặn ở bên chân , bước khéo lên năm bước có thể giẫm lên.



      biết…” Đỗ Vân Phi ôn nhu vỗ về sợi tóc , khi bàn tay xẹt qua trán sửng sốt, nghi hoặc hỏi: “Tử Hàn, đầu em sao lại đầy mồ hôi? Rất nóng sao?”



      Cũng phải bị hù dọa sao, Lâm Tử Hàn thầm thở than dưới đáy lòng, gật đầu.



      giúp em mở điều hòa” Đỗ Vân Phi xong lấy điều khiển, Lâm Tử Hàn quýnh lên, gắt gao ôm : “ cần!”



      Đỗ Vân Phi lại sửng sốt, đánh giá thần tình quái dị: “Em làm sao vậy? Sao cảm thấy em ngày hôm nay là lạ?”



      Lâm Tử Hàn dốc sức đè nén hoảng loạn dưới đáy lòng, miễn cưỡng vui cười : “Em… Em thích mở điều hòa, điều hòa tốt cho làn da…”



      ra là có chuyện như vậy” Đỗ Vân Phi cười , dựa vào cổ , hít mùi thơm thanh nhã người , nỡ buông tay.



      Lâm Tử Hàn nâng khuôn mặt nhắn lên, giả vờ nhu mì mở miệng : “Vân Phi, em có món quà muốn tặng cho , nhắm mắt lại trước



      “Thực ? Vì sao đột nhiên muốn tặng quà cho ?” Đỗ Vân Phi mặt mày rạng rỡ đánh giá , là hài lòng, Lâm Tử Hàn ngày hôm nay thực là lúc nào cũng khiến kinh ngạc, chủ động nhào vào lòng, còn muốn tặng quà?



      “Người ta còn chưa bao giờ tặng quà cho , ở chỗ này ở lâu như vậy, nên có, mau nhắm mắt lại” Lâm Tử Hàn thúc giục.



      “Được” Đỗ Vân Phi ngoan ngoãn nhắm mắt lại.



      cho phép nhìn lén nha” Lâm Tử Hàn dặn dò, chỉ tới khi gật đầu, mới từ lui ra trong ngực , len lén cúi người, nhanh tay lẹ mắt nhặt kim cương lên, nhét vào trong túi.



      Cuối cùng cũng an toàn! Nặng nề thở dài hơi, Lâm Tử Hàn thoải mái : “Được rồi”



      Vẻ mặt Đỗ Vân Phi chờ mong mở hai mắt, đánh giá hai tay của Lâm Tử Hàn, nghi hoặc mở miệng : “Quà đâu?”



      “Quà?” Lâm Tử Hàn cả kinh, đúng, kích động thế nào mà lại quên việc này? Quà! Quà! mặt bàn ngoại trừ chiếc bát si rô trái cây trống rỗng nữ hầu đưa lên vừa ăn xong ra, cái gì cũng có.



      có cách nào! Lấy nó thôi! Lâm Tử Hàn bất đắc dĩ, bưng chiếc bát kia giơ lên trước mặt Đỗ Vân Phi, cười tủm tỉm : “Cái này!”



      “Đây là quà em tặng ?” Đỗ Vân Phi nhìn qua lại giữa và cái bát trống rỗng, bát này hình như là của nhà thôi? Lại chỉ là cái bát sứ bình thường.



      Lâm Tử Hàn xấu hổ mà cười cười: “Em chỉ biết nhất định thích, nhưng mà lễ tình nghĩa nặng…”



      đương nhiên thích” Đỗ Vân Phi cắt ngang lời vô số lần, mỉm cười tiếp nhận bát trong tay : “Tử Hàn, cám ơn món quà của em”



      Tuy rằng biết đến tột cùng có chuyện gì lừa mình, thế nhưng muốn cho biết chuyện này, chắc là nên ép .



      Mặt Lâm Tử Hàn vừa quẫn bách vừa xấu hổ, được tự nhiên cười gượng hai tiếng, biết Đỗ Vân Phi muốn vạch trần , mới có thể làm bộ nhận lấy, người đàn ông am hiểu ý!



      Đỗ Vân Phi vỗ vỗ vai , đong đưa bát sứ trong tay lại cười : “ quấy rầy em, em làm việc của mình xong nhìn lướt qua đá màu giường, ra ngoài.



      Lâm Tử Hàn nhìn bóng dáng rời , khẽ thở dài hơi, loại cảm giác phức tạp lại tập kích vào đầu , phần đa là áy náy với Đỗ Vân Phi.



      Nghĩ đến kim cương, nhanh chóng chạy khóa cửa phòng lại, lấy kim cương trong túi ra tiếp tục nghiên cứu, chỉ là, người thường căn bản nghiên cứu ra cái gì.



      quyết định trước tiên dò xét ràng “Ngôi sao thiên thần” đến tột cùng là dạng gì, sau đó xác định thứ trong tay rốt cuộc là phải.



      vất vả chờ đến khi Đỗ Vân Phi làm, Lâm Tử Hàn lặng yên đến thư phòng .



      “Lâm tiểu thư” Phía sau vang lên tiếng của nữ hầu, Lâm Tử Hàn bị dọa cho hoảng sợ, phút chốc xoay người trừng mắt nhìn ta. Nữ hầu thấy bị mình hù dọa, vội cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi, hù dọa đến



      có việc gì” Lâm Tử Hàn vẫy vẫy tay, lập tức quan sát ta: “Ưm… Cà phê là mang vào cho thiếu gia sao?”

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 237

      có việc gì, yên tâm ” Lâm Tử Hàn vung tay, xoay người đến thư phòng của Đỗ Vân Phi, gõ vài tiếng, sau khi thấy bên trong lên tiếng đẩy cửa vào.



      Đỗ Vân Phi ngẩng đầu, thấy là mặt có kinh ngạc ràng. Lâm Tử Hàn ha ha cười : “Em định tới tìm mượn vài cuốn sách tới giải buồn, ở ngoài cửa vừa vặn gặp Tiểu Bích, thuận tiện giúp ấy mang vào, đừng cảm động loạn” xong đặt cà phê bàn làm việc.



      Bắt đầu xem lướt qua những loại sách khác nhau, Đỗ Vân Phi đứng dậy, tới bên người sau đó hỏi: “Em muốn loại sách gì, enh đề cử cho em mấy quyển”



      “Em đương nhiên thích xem về phương diện thời trang làm đẹp, cũng có nha” Lâm Tử Hàn quay đầu lại nhìn cười .



      Đỗ Vân Phi gẩy gẩy mũi: “Loại đó có”



      “Vậy giới thiệu cho em mấy quyển tiểu thuyết thôi”



      Đỗ Vân Phi suy nghĩ chút, lấy quyển 《Thiên đường》 giá sách đưa tới tay : “Quyển này tồi, em cầm xem



      “Được, em tin ” Lâm Tử Hàn vốn có ý mượn sách, dù đề cử 《Tam Tự kinh》 cũng nhận lấy. Tùy ý xem vài trang sách nghĩ nên mở miệng hỏi chuyện Ngôi sao thiên thần như nào, suy nghĩ sau hồi tùy ý mà hỏi thăm: “Gần đây công việc thế nào, bận ?”



      “Nước ta lớn như vậy, nhân khẩu nhiều như vậy, muốn thong thả là có khả năng” Đỗ Vân Phi quay trở lại bên cạnh bàn làm việc, bưng cà phê uống ngụm .



      “Vụ án Ngôi sao thiên thần có tiến triển ?” Lại là giọng rất tùy ý, trái tim lại nhảy loạn “thình thịch”, cùng đợi đáp án của .



      Sau lúc trầm mặc, Đỗ Vân Phi mới bất đắc dĩ cười khổ tiếng: “ có tiến triển gì, cấp cho bọn thời gian hai tháng, nếu như vẫn còn có tiến triển, coi như là án tử treo”



      Lâm Tử Hàn sửng sốt, tử án? Vậy Lãnh Phong và Lâm Trúc có nguy hiểm ?



      , phạm án nặng như vậy, làm sao có thể xử lý như là tử án! Quá tiện nghi cho những nhóm phần tử tội phạm này” Vừa đến chuyện này, Đỗ Vân Phi lại tức đầy bụng.



      Bất mãn với cấp , bất mãn với văn bản quy định ràng, chung, cái gì cũng bất mãn!



      “Có lẽ cấp chỉ muốn tốn thêm nhân lực, tài lực truy tìm điều tra loại án tử có kết quả này…”



      “Làm cảnh sát, phải nên vì dân trừ hại sao? Nhân lực tài lực lại tính là cái gì? ngày bắt được Lãnh Phong về quy án…” Đỗ Vân Phi đột nhiên dừng lại, nhìn sắc mặt hơi có chút trắng bệch của Lâm Tử Hàn, vội hòa hoãn biểu tình mặt: “Xin lỗi, Tử Hàn…”



      Lâm Tử Hàn lắc đầu, mỉm cười : “ cần xin lỗi với em, em có bất cứ quan hệ nào với ta”



      “Tử Hàn, em ủng hộ cách làm của có đúng ? Truy nã Lãnh Phong, em có thể dễ dàng đưa Tiểu Thư Tuyết về, đúng ?”



      “Đúng…” Lâm Tử Hàn cố nhẫn nhịn cho nước mắt khỏi tràn mi, gật đầu.



      Nhớ tới việc chính, hít hơi sâu dưới đáy lòng, chỉnh lý tâm tình ngẩng đầu nghi hoặc mà hỏi thăm: “ biết “Ngôi sao thiên thần” là dạng gì ? thấy chưa?”



      “Gần đây mới điều tra được, xem qua hình ảnh cùng giới thiệu”



      “Thực ? Em cũng muốn nhìn chút” Lâm Tử Hàn lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, thấy tựa hồ có chút khó xử, vì vậy dùng giọng làm nũng tiếp tục cầu xin: “Để cho em nhìn chút mà, em thực rất hiếu kỳ nó là dạng gì, Vân Phi…”



      ra giọng nũng nịu như thế, ngay cả chính đều cảm thấy có chút buồn nôn, giữa lúc cảm thấy có chút diễn quá hay . Đỗ Vân Phi vòng qua bàn làm việc, hai tay bắt đầu thao tác máy vi tính, vài giây đồng hồ sau ngẩng đầu với : “Lại đây thôi”



      Lâm Tử Hàn mừng rỡ tới, màn hình máy vi tính lên hình dạng kim cương, giống nhau như đúc với viên trong tay , hình dạng cao thấp đều tương đồng.



      “Đây… chính là “Ngôi sao thiên thần” trong truyền thuyết sao?” Lâm Tử Hàn kinh ngạc hỏi thăm, trong đầu lại vang lên ong ong, trời ạ! Ngôi sao thiên thần!



      “Đúng vậy” Đỗ Vân Phi : “Viên kim cương hoàn mỹ hình quả lê, kim cương lớn báu vật xuất phát từ quặng mỏ bí mật Châu Phi, độ tinh khiết cực cao, tổng cộng có 58 mặt…”



      đẹp…” Lâm Tử Hàn nuốt nước bọt sợ hãi than.



      Đỗ Vân Phi đồng ý mà cười cười: “Kim cương hình quả lê mặc dù là được làm tay người có đỉnh cao khoan cắt thế giới, có tiền cũng phải mua được, cho nên có gì kinh ngạc. hoài nghi chính là, viên kim cương này nhất định có bí mật gì kinh người”



      Bí mật? Lâm Tử Hàn cười khổ tiếng ở trong lòng, ngay cả Lâm Trúc và Lãnh Phong đều ràng lắm nó rốt cuộc có bí mật gì, chỉ vì câu người đời trước, chỉ biết là luôn luôn cướp giật!



      “Tử Hàn, em làm sao vậy?” Đỗ Vân Phi đánh giá Lâm Tử Hàn đứng tại chỗ đờ ra, nghi ngờ hỏi. Lâm Tử Hàn sửng sốt, lập tức lắc đầu cười : “ có gì, em chỉ là cảm thấy quá kinh ngạc”



      ~~~~~~~~~~~~



      Nằm giường, Lâm Tử Hàn vẫn nghĩ ra Ngôi sao thiên thần sao lại chạy vào bình cá của nhà mình. Từng chút từng chút nghĩ lại mọi việc trong quá khứ, lọc bỏ từ ngày bắt đầu vào Tiêu thị.



      Ngày chọc phải hắc đạo, là do Duẫn Ngọc Hân phái đưa túi tài liệu quảng cáo, gã đàn ông đánh nhau với Lãnh Phong… hoảng loạn cầm túi của người đàn ông kia, sau đó…



      Lâm Tử Hàn đột nhiên bật dậy từ giường, lúc đó về đến nhà bởi vì quá mệt mỏi, ngã xuống giường liền ngủ, Tiểu Thư Tuyết tìm chocolate trong túi , nhất định là thời gian đó ném kim cương vào trong bình cá!



      Trách được gã đàn ông kia sống chết cầm kim cương, hóa ra đúng là bị cầm ! Trời ạ! Thực là khó tin!



      dè dặt lấy viên kim cương được bao bọc tầng tầng lớp lớp trong ngăn kéo ra, ngồi sàn nhà si ngốc nhìn chăm chú



      Viên kim cương Lãnh Phong, Lâm Trúc mực tìm cuối cùng cũng xuất , tại ngay trong tay , nhưng mà giao kim cương cho ai?



      Hai người bọn họ, người là ba ruột, người là người đàn ông nhất, đều chiếm địa vị ngang nhau trong sinh mệnh .



      Ba là bởi vì viên kim cương này mà vứt bỏ , tuy rằng miệng vẫn chịu tha thứ cho ông, vẫn quát ông. ra trong lòng tha thứ cho ông, bởi vì có thể cảm giác được chân tình ông thực thương mình.



      Nếu như phong ba về kim cương được dẹp loạn, hai người bọn họ có thể vĩnh viễn rời khỏi hắc đạo hay ? Sống cuộc sống người bình thường? thực rất hy vọng bọn họ có thể cần tranh đoạt tiếp nữa!

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 238

      Ngày hôm nay đột nhiên gió nổi bão về, bầu trời trong nháy mắt tối mù, Tiêu Ký Phàm vừa xã giao xong ra khỏi khách sạn mặt nhăn mày nhíu, đến hướng bãi đỗ xe.



      “Tiên sinh, hãy chờ trong chốc lát hãy ra ngoài” nhân viên phục vụ xinh đẹp thân thiết ra: “Lúc này lái xe rất nguy hiểm”



      “Đúng rồi, Tiêu tổng, nếu chúng ta trở về tiếp tục người đàn ông trung niên cùng ra với Tiêu Ký Phàm cười ha ha , mới vừa rồi Tiêu Ký Phàm vội vã rời khỏi bữa tiệc, cũng được cái gì.



      Tiêu Ký Phàm gật đầu, xoay người ánh mắt dừng tại thân ảnh quen thuộc xinh đẹp, dưới đáy lòng sửng sốt chút, bước nhanh đến phía .



      Lâm Tử Hàn hai tay ôm cánh tay tránh mưa cùng với rất nhiều người qua đường, sợi tóc bị gió thổi trúng có chút mất trật tự, lạnh run trong đám người.



      Tiêu Ký Phàm cởi áo khoác người choàng lên người , kinh ngạc hỏi thăm: “Em tại sao lại ở chỗ này?”



      Lâm Tử Hàn trước đó chỉ là nhìn chằm chằm chuyển mắt chiếc xe Porsche quen thuộc kia, cũng thấy thân ảnh Tiêu Ký Phàm. Đột nhiên xuất ấm áp làm cho lòng sửng sốt, phút chốc ngẩng đầu, nhìn phía người vừa tới, cười tươi.



      Tiêu Ký Phàm hai lời ôm lấy vào khách sạn, với tốc độ nhanh nhất đăng ký phòng, sau đó dắt tới thang máy.



      sau khi điều chỉnh tăng nhiệt độ bên trong, nhìn chăm chú vào bình tĩnh : “Em bây giờ có thể ” Trầm tĩnh, là tràn đầy tưởng niệm cùng kích động, thậm chí dám nhìn quá nhiều.



      Xoay người lại, đưa lưng về phía , hai tay chống bên quầy rượu, nhưng có ý muốn uống rượu.



      “Em… Em là tới tìm ” Lâm Tử Hàn nhìn chằm chằm cái bóng của , dè dặt mở miệng , chần chờ tới.



      Thân thể Tiêu Ký Phàm cứng đờ, phút chốc quay người lại, run rẩy vươn tay nâng cằm lên, ngay cả giọng cũng run lên: “Tìm …? Tìm làm cái gì?”



      Lâm Tử Hàn lắc đầu, cúi đầu : “ biết, Vân Triết hỏi em muốn đâu chơi, em em muốn dạo phố mình, ấy thả em xuống giữa đường rồi làm…Em… nghĩ qua là dạo đến Tiêu thị…”



      Tiêu Ký Phàm ra sức ôm vào trong lòng, cúi đầu hung hăng hôn xuống, câu kế tiếp của Lâm Tử Hàn chưa kịp sinh sôi bị cắt đứt.



      “Em là tiểu tinh, hỏi tại sao luôn luôn tại lúc vất vả mới bình tĩnh lại lại xuất ở trước mặt !?” Tiêu Ký Phàm gầm , môi với răng rất ôn nhu gặm môi , cổ .



      Mỗi lần hạ quyết tâm phải quên , luôn luôn hợp thời xuất , dễ dàng đánh vào lòng tin vất vả mới xây nên.



      “Ký Phàm…!” Lâm Tử Hàn cuống quít đẩy ra, thừa dịp mình còn tỉnh táo cự tuyệt . nhớ , tự chủ được dạo tới Tiêu thị, tự chủ được theo sát đến nơi này.



      nguyên nhân khác thúc đẩy làm như vậy là muốn chính miệng hỏi số vấn đề về kim cương.



      “Tử Hàn, xin lỗi” Tiêu Ký Phàm dùng đầu ngón tay xoa dấu đỏ gáy , hổ thẹn khẽ thào, vừa rồi bởi vì quá nhớ , cho nên vô cùng kích động.



      Lâm Tử Hàn lắc đầu, nắm chặt áo khoác người, Tiêu Ký Phàm lúc này mới nghĩ đến, quan sát hài lòng trách: “Lạnh như thế, vì sao mặc nhiều hơn chút?”



      “Khi em ra ngoài có gió bão, hơn nữa… Dự báo thời tiết cũng có bão nha” Mặt Lâm Tử Hàn vô tội biện giải.



      Tiêu Ký Phàm than tiếng, đưa tay xoa sợi tóc trán , ôn nhu : “Đói ?”



      “Có chút” Lâm Tử Hàn ha ha cười , chút cũng khách khí với . Tuy rằng qua thời gian ăn cơm, nhưng còn chưa ăn cơm trưa.



      Tiêu Ký Phàm xoay người cầm lấy điện thoại bàn đầu giường, sau khi gọi nhân viên phục vụ phân phó vài câu, kéo Lâm Tử Hàn ngồi xuống ghế sofa.



      Lâm Tử Hàn len lén liếc mắt nhìn , do dự chút hỏi: “Ký Phàm, bây giờ còn tìm kim cương sao?”



      Tiêu Ký Phàm chỉ là nhàng mà “Ừ” tiếng, đưa chén trà nóng vào tay . Lâm Tử Hàn cầm chén trà, thử hỏi: “Nếu như là Lâm Trúc tìm được kim cương trước, làm sao?”



      Hai mắt Tiêu Ký Phàm nghiêm lại, nhìn chằm chằm , tàn nhẫn ra chữ “Cướp”. Lâm Tử Hàn cả kinh, thiếu chút làm rơi cái chén trong tay, may là Tiêu Ký Phàm nhanh tay lẹ mắt đỡ được, thuận lợi đặt cái chén ở mặt bàn.



      “Tử Hàn, em khẩn trương cái gì?” Giọng của chậm rãi như thường, nghe ra bất luận gợn sóng gì. Con ngươi thâm thúy chăm chú nhìn , lo lắng cho Lâm Trúc sao? hẳn là lo lắng, Lâm Trúc là ba ruột của mà.



      “Em hy vọng hai người đao thương gặp nhau, em sợ … gặp chuyện may” sai, là như vậy, sợ gặp chuyện may, cũng sợ ba cũng xảy ra chuyện. thực rất hy vọng có cách có thể chủ động đưa kim cương ra, như vậy, thiên hạ thái bình, bao giờ phải sinh sống với loại chờ đợi lo lắng này nữa.



      hiểu…” Tiêu Ký Phàm xoa xoa hai gò má đau lòng , bị mắc kẹt giữa hai người đàn ông thương , nhất định rất khó chịu, so với chiếm được kim cương còn khó chịu hơn.



      Vốn dĩ cuộc sống cũng bởi vì Tạ Vân Triết thêm vào mà thống khổ, còn phải lo lắng vấn đề của và Lâm Trúc, gánh nặng trong lòng quả thực rất lớn.



      nhìn thống khổ, nhìn khóc, nhưng giúp gì được, bởi vì cũng bất lực!



      “Ký Phàm, hai mươi năm, lẽ nào phiền lụy sao?” Lâm Tử Hàn ngẩng khuôn mặt nhắn nhìn chăm chú vào , nức nở : “Buông tha thôi, tính là vì em, cũng nên suy nghĩ vì Tiểu Thư Tuyết, tính mạng của hề thuộc về mình , hiểu ?”

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 239


      “Tử Hàn!” Tiêu Ký Phàm ấn hai vai gầm tiếng, : “Đừng ép nữa, đừng cầu xin , em biết rất ràng tầm quan trọng của kim cương đối với , em cũng biết nước mắt trời sinh của em chính là thiên địch của , bởi vì nó, phá hủy niềm tin duy nhất hai mươi năm qua của mình!”



      “Lâm Trúc với em, Ngôi sao thiên thần là của ông ta!” Lâm Tử Hàn hô, hai tay Tiêu Ký Phàm cứng đờ, lại vẫn vịn vai , kinh ngạc nhìn chằm chằm .



      “Ưm…” Lâm Tử Hàn đóng lại khép miệng, lắp: “Lần trước… chính là lần… Lâm Trúc bắt em, ông ta với em”



      “Ông ta cho em cái gì?”



      “Ông ta lúc trước có hai người đạt được “Ngôi sao thiên thần” ở Châu Phi, là ba ông ta, người còn lại ông ta cũng biết là ai, người kia bởi vì nhất thời nổi lên lòng tham, sát hại ba ông ta, sau khi cướp được kim cương về nước mình…”



      có khả năng!” Tiêu Ký Phàm tay đẩy ra ra trước rồi đứng lên, rống lớn : “Ông nội tuyệt đối có khả năng là người như thế! Lâm Trúc ông ta lừa em, là ông ta để em khuyên buông tha cho kim cương có đúng ?” Nhất định là như vậy, nhất định là Lâm Trúc để tìm đến .



      Tiêu lão thái gia là người thiện lương như vậy, làm sao có thể làm ra loại chuyện này? Tuy rằng khi đó mới mười tuổi, nhưng mà các hành vi cử chỉ của ông vẫn còn nhớ ràng ràng.



      Tiêu gia có rất nhiều tiền, Tiêu lão gia thậm chí hàng năm chí ít quyên ra nghìn vạn giúp đỡ người nghèo, người như vậy, làm sao lại sinh lòng tham với viên kim cương.



      phải, ông ta căn bản bảo em làm như vậy, hơn nữa ông ta cũng biết em có nghĩa vụ phải giúp ông ta” Lâm Tử Hàn đứng lên theo : “Ông ta thậm chí biết người cướp kim cương là ông nội của



      “Ký Phàm…” Lâm Tử Hàn cầm tay , thà : “Em cũng chưa lời của Lâm Trúc đúng, nhưng sao nghĩ qua, Tiêu lão gia vì sao sau khi về nước đột nhiên hậm hực, nếu như phải trong lòng có thẹn, ông ấy sao lại phong bế chính mình, cho đến khi hậm hực mà chết chứ…?”



      “Được rồi!” Tiêu Ký Phàm lạnh giọng cắt ngang , hờ hững : “Tử Hàn, chuyện này em vĩnh viễn cũng được phép quan tâm, cho phép hỏi đến, bởi vì đây phải vấn đề em nên hỏi đến!”



      muốn nghe được càng nhiều từ miệng , khả năng tan rã hảo cảm của với ông nội tồn tại suốt ba mươi năm. Nhưng mà, trong lòng lại ràng, chợt nghe vào lời của .



      Ông nội vì sao hậm hực mà chết, phải nghĩ qua, lại thế nào cũng nghĩ ra là loại nguyên nhân này. thực hy vọng là Lâm Trúc dối, hoặc là Lâm Tử Hàn dối, vì vậy nguyên nhân thực có sức thuyết phục!



      nghĩ rằng em muốn quản sao?” Nước mắt Lâm Tử Hàn chảy xuống gò má, nước mắt lượn quanh quan sát : “Ngay từ đầu nên mang em vào vòng xoáy này, đưa em vào rồi, lại bảo em được quản, thể lo lắng chút cho cảm thụ của em sao?”



      “Tử Hàn!” Tiêu Ký Phàm đưa tay ôm vào trong lòng, hôn sợi tóc trấn an: “ đồng ý với em xử lý tốt chuyện này…”



      Lâm Tử Hàn đẩy đánh , thống khổ lớn tiếng lên án: “ mỗi lần đều như vậy, mỗi lần đều hôn hôn ôm ôm lừa gạt qua , lại giải quyết vấn đề thực chất”



      Tiêu Ký Phàm chỉ ôm , yên lặng tiếp thu lên án của , vẫn đều tin tưởng mình có thể xử lý tốt chuyện này. Nhưng nghĩ tới nửa đường xuất đường rẽ làm cho trở tay kịp, Lâm Tử Hàn lại có thể là con Lâm Trúc! Bởi vậy, nhiều chuyện cũng khó làm!



      còn có thể cố kỵ chỗ nào đối kháng tiếp nữa với Lâm Trúc sao? Giết ba ruột của người phụ nữ mình thương ? Nếu như thực làm như vậy, Lâm Tử Hàn đời này cũng có khả năng tha thứ cho , còn có Tiểu Thư Tuyết…



      Lâm Tử Hàn biết mình ép buộc như thế đúng, biết trong lòng cũng mâu thuẫn như mình, thống khổ như mình. Nhưng là vì Tiêu Ký Phàm và Lâm Trúc đều có thể hoàn chỉnh mà sống, phải ép buộc !



      “Đừng khóc, buông tha…” Tiêu Ký Phàm vẫn hôn sợi tóc , gian nan ra những lời này, khi xong câu đó, cảm giác toàn bộ trái tim đều bị người ta đào thành trống rỗng. Giống như khắc thay đeo nhẫn kim cương bốn cara, giao cho Tạ Vân Triết, đau lòng như bị dao đâm trúng.



      Lâm Tử Hàn kinh ngạc ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn , vừa cái gì? Đồng ý buông tha kim cương? Nhưng mà trong đôi mắt toát ra thống khổ, sâu đặc hơn, sai lầm rồi sao?



      vừa nãy sai, tìm kiếm kim cương là lòng tin duy nhất hai mươi năm qua của , lại miễn cưỡng loại bỏ lòng tin này, cảm giác mình rất tàn nhẫn!



      Tiêu Ký Phàm và Lâm Trúc, dù sao phải người đồng ý buông tay! Nếu như Tiêu Ký Phàm đồng ý, còn có thể cầu xin Lâm Trúc, cho đến khi bọn họ có bên đồng ý nhượng bộ mới thôi!



      “Xin lỗi. ..” Nước mắt Lâm Tử Hàn chảy vào trong ngực , ướt áo sơ mi trắng của : “Em chỉ muốn tốt hơn, thầm mong Tiểu Thư Tuyết được tốt hơn…, xin lỗi…”



      hiểu” Tiêu Ký Phàm nhàng hít vào hơi, gắt gao ôm vào trong lòng, hy vọng như vậy có thể giảm bớt chút trống rỗng dưới đáy lòng. trách , hận , mặc kệ làm cái gì, cũng vẫn thế!



      Điện thoại di động Lâm Tử Hàn vang lên vào lúc này, cần đoán, cũng có thể biết nhất định là Tạ Vân Triết gọi tới, lúc này Tạ Vân Triết nhất định phải tức chết rồi.



      Lấy tay lau nước mắt mặt, nhanh chóng nhìn Tiêu Ký Phàm, ấn điện thoại di động để nghe, quả nhiên, Tạ Vân Triết đầu kia lại lo lắng, nôn nóng : “Tử Hàn! Em bây giờ ở đâu? bây giờ lập tức tới đón em”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :