1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài - Thiên Cầm (284 Chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 230

      Tiêu phu nhân tức giận liếc mắt nhìn lão ta, cười tủm tỉm qua phía Duẫn Ngọc Hân, nắm tay : “Ba cháu điên rồi, đừng chấp nhặt với ông ấy” Khi chuyện lướt tay qua trán , vui mừng : “Trở về là tốt rồi, có việc gì là tốt rồi…”


      phải Ngọc Hân mất trí nhớ sao?” Lão già kia cam lòng tỏ ra yếu kém mà cãi lại.


      Duẫn Ngọc Hân có chút được tự nhiên nhìn Tiêu phu nhân, người cứu rất ràng, có mẹ, vị phu nhân hiền lành trước mặt này là ai?


      Nhìn thấu nghi hoặc của , Tiêu phu nhân vội : “Ngọc Hân, cháu nhớ bác sao? Bác là mẹ Ký Phàm, bác Tiêu vẫn rất thương cháu mà”


      “Xin lỗi, cháu đều nhớ …” Duẫn Ngọc Hân xấu hổ cười cười, bọn họ chỉ cho xem qua ảnh chụp ba mình, những người khác đều nhận ra.



      Lão già họ Duẫn cảm kích xoay người nhìn Tiêu Ký Phàm từ đầu đến cuối cũng chưa mở miệng , chần chờ : “Ký Phàm, cám ơn cháu giúp bác tìm Ngọc Hân về, bác…”



      cần cám ơn tôi” Tiêu Ký Phàm liếc liếc mắt nhìn lão ta, lạnh lùng . lạnh lùng của khiến lão già Duẫn vô ý thức rụt cổ lại, tránh khỏi ánh mắt sắc bén của cũng dám mở miệng nữa.



      Tiêu phu nhân nắm tay bé của Duẫn Ngọc Hân vào trong nhà, lão già họ Duẫn quýnh lên, gọi: “Ngọc Hân, đây phải là nhà con, chúng ta cần phải sang bên kia” Ngón tay chỉ về biệt thự Duẫn gia.



      “Tự ông về trước , tôi còn chưa chuyện với Ngọc Hân” Tiêu phu nhân cũng quay đầu lại mà ra, lão già họ Duẫn có cách nào, chỉ có thể tự về nhà.



      “Ba ba!” Tiểu Thư Tuyết mới vừa tỉnh ngủ, được nữ hầu xuống dưới lầu, vừa thấy được Tiêu Ký Phàm liền thoải mái gọi tiếng, chạy đến phía hai tay giang rộng của .



      Tiêu Ký Phàm mới vừa nhận lấy con bé trong tay nữ hầu, Tiểu Thư Tuyết liền hi hi cười hôn chào buổi sáng lên má : “Chào buổi sáng ba ba”



      “Chào buổi sáng bà nội, chào buổi sáng dì Duẫn” Tiểu Thư Tuyết ngọt ngào chào, Tiêu phu nhân cười đến vô cùng thoải mái, xoa sợi tóc con bé: “Bảo bối ngày hôm nay tâm tình tồi nha”



      “Ba ba muốn mang cháu gặp mẹ…” Tiểu Thư Tuyết lớn tiếng , sắc mặt Tiêu Ký Phàm trong nháy mắt bị cỗ ưu thương thay thế, ôm con bé cất bước lên lầu.



      Hôm qua mới gặp mặt, đồng ý với con bé muốn dẫn nó gặp mẹ lúc nào? Tối hôm qua mơ giấc mơ đẹp sao? Gặp người phụ nữ kia, cười khổ tiếng, ôm sát thân thể con bé.



      Duẫn Ngọc Hân nhìn bóng dáng hai cha con rời , trong lòng lại có chút ước ao, người đàn ông thương con mê người như thế, đáng tiếc, người đàn ông ưu tú như thế là ba của người ta.



      Tiêu phu nhân biết trong lòng của suy nghĩ gì, ho khan tiếng kéo thần trí Duẫn Ngọc Hân quay về, : “Ngọc Hân, cháu thích Ký Phàm có đúng ?”



      “Cháu…” Khuôn mặt nhắn của Duẫn Ngọc Hân nóng lên, chưa kịp mở miệng, cầu thang truyền đến giọng hài lòng của Tiêu Ký Phàm: “Mẹ, nên những lời vui đùa này với Ngọc Hân, ấy có khả năng thích con!”



      Tiêu phu nhân và Duẫn Ngọc Hân đồng thời sửng sốt, nhìn chằm chằm bóng dáng của biến mất lần thứ hai tầng hai. Duẫn Ngọc Hân vì sao đột nhiên lớn tiếng ra những lời này như vậy, lẽ nào thích những câu đùa như này sao?



      nghe hiểu, Tiêu phu nhân cũng u mê. Ý của Tiêu Ký Phàm rất ràng, muốn bà nên nhiều việc. Tuy rằng bà thực rất thích Duẫn Ngọc Hân, cũng hy vọng có thể gả cho con trai mình. Nhưng mà vẻ mặt xụ xuống kia của Tiêu Ký Phàm, bà xét hỏi cũng dám làm loạn, thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn im lặng.



      ~~~~~~~~~~~~~~~~



      Lâm Tử Hàn là bị hồi chuông điện thoại di động đánh thức, phiền hà trở mình, đưa tay sờ hướng phát ra tiếng kêu. Sau khi mò lấy điện thoại di động ngay cả nhìn cũng nhìn cái, liền nghe máy.



      “Tử Hàn, em còn ngủ à?” Tạ Vân Triết sửng sốt chút, nghi hoặc hỏi thăm.



      Lâm Tử Hàn xoa xoa đôi mắt buồn ngủ, lẩm bẩm : “Vâng, có chuyện gì ?”



      sắp mười giờ rồi” Tạ Vân Triết cười tiếng, lập tức : “ có gì, chỉ muốn hỏi em có ăn điểm tâm hay



      “Em… lát nữa ăn” Lâm Tử Hàn đánh giá gian phòng xa lạ siêu xa hoa này, con mắt càng trừng càng lớn, đây phải là phòng bình thường hay ở nha. Được rồi, tối hôm qua… Gã đàn ông dùng súng… chậm rãi bật dậy từ giường.



      “Vậy có việc gì, em tiếp tục ngủ ” Tạ Vân Triết xong, Lâm Tử Hàn quên tạm biệt với , liền vội vã tắt điện thoại.



      Cúi đầu nhìn thoáng qua người, vừa nhìn càng khiến sợ hãi, ai giúp thay quần áo? Gã đàn ông kia sao? Nghĩ đến rất có thể là , Lâm Tử Hàn liền hét lên tiếng, xấu hổ đến thiếu chút nữa đụng đầu vào tường.



      Tiếng thét chói tai vừa vang lên, cửa phòng liền đột nhiên bị người khác đẩy ra, hai nữ hầu đến, đứng ở trước mặt cung kính : “Lâm tiểu thư, tỉnh rồi? Xin hỏi có cái gì cần ?”



      “Quần áo của tôi đâu? Ai thay quần áo cho tôi? Tôi lột da !” Lâm Tử Hàn hổn hển điên cuồng gào thét. Nữ hầu sợ hãi, “Huỵch” tiếng quỳ xuống vội vàng : “Xin lỗi, là lão gia bảo chúng tôi giúp thay áo ngủ, xin lỗi…”



      ra là các , sao sớm” Lâm Tử Hàn vung tay, ý bảo bọn họ đứng lên, thực là những đứa trẻ có gan, mới hù dọa như thế nhào quỳ xuống đất, đây rốt cuộc là chỗ nào, sao lại đè ép người ta như thế!



      “Nơi này là chỗ nào? Chủ nhà của các là ai?” Lâm Tử Hàn đánh giá gian phòng xa hoa này hỏi, khi ánh mắt bay ra song cửa nhất thời hiểu , trong miệng lại gầm lên tiếng điên cuồng: “Lão già đáng chết dưới nghìn thiên đao đâu, lại dám làm trò bắt tôi tới đây!”

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 231

      Hai vị nữ hầu rụt cổ đứng tại chỗ nhìn nổi bão, câu cũng dám , Lâm Tử Hàn tức giận ra ban công. Cách ngoài cửa sổ xa là sân gôn, thân ảnh hai người đen trắng đánh gôn.



      Thân ảnh màu trắng vừa vặn ngẩng đầu nhìn về phía , cười ngoắc tay với Lâm Tử Hàn, Lâm Tử Hàn sửng sốt, lại có thể là Lâm Tử Y? Em ấy sao lại chạy đến nơi đây?



      Hai người chơi gôn đưa gậy cho nữ hầu, bắt đầu tới nhà chính.



      Vừa thấy được Lâm Tử Hàn, Lâm Tử Y liền hi hi cười : “Chị, em vừa thiếu chút nữa đánh gục ba, chị cũng thấy được bộ dạng đẹp trai tức giận kia đâu nhỉ?” xong vùi người vào sofa, tiếp nhận nước trà nữ hầu mang lên ra sức uống ngụm.



      Lâm Tử Hàn tại căn bản có tâm tư tham thảo trọng tâm câu chuyện này với , căm giận vọt tới trước mặt Lâm Trúc thản nhiên tự đắc ngồi ghế sofa, mắng: “Lão đầu chết tiệt! Ông làm trò bắt tôi đến đây làm cái gì?”



      Lâm Trúc uống ngụm trà , chỉ chỉ bên sofa: “Ngồi xuống trước, xin bớt giận”



      “Tôi mới rảnh chơi đùa với ông” Lâm Tử Hàn phiền hà , như này nếu Tạ Vân Triết biết mất tích, nhất định phải vội muốn chết, phải thừa dịp trước khi tan ca chạy trở về trước.



      “Ta biết mời con được, cho nên thể làm gì khác hơn là dùng biện pháp như thế buộc con về” Lâm Trúc chút cũng cảm thấy xấu hổ .



      “Nghe rất kích thích, ba dượng, ba chừng nào phái người bắt con lần, tốt nhất là thời gian sáng sớm” Lâm Tử Y cười tủm tỉm nhìn Lâm Trúc .



      Lâm Tử Hàn chịu hết nổi mà trợn trắng mắt, mạng của đều bị hù dọa đến rơi mất nữa, ấy còn cảm thấy kích thích? Thực là người biết viết chữ “Chết”.



      Lâm Tử Hàn liếc Lâm Trúc, tức giận mà hỏi: “Lần này bắt tôi về đây lại muốn làm gì? cho ông biết, tôi cái gì cũng biết”



      Lâm Trúc đánh giá , thở sâu : “Tử Hàn, chúng ta thể bình tĩnh hòa hoãn chuyện lần sao?”



      thể!”



      “Vậy con cho ta biết, vì sao đột nhiên lại về Tạ gia?” Lâm Trúc nhìn chằm chằm hỏi.



      “Đây là chuyện của tôi” Lâm Tử Hàn nổi giận , nghĩ ông ta làm sao biết nhanh như vậy, nhất định là Tạ phu nhân truyền tai cho Lâm phu nhân, Lâm phu nhân mới truyền cho ông ta biết.



      “Hồ đồ! Mấy tháng trước còn luôn miệng phải sống với Lãnh Phong, sao mà đảo mắt lại chạy tới Tạ gia? Hôn nhân đại , dễ dàng để cho con chơi đùa như thế sao?” Lâm Trúc lớn tiếng trách cứ.



      Lâm Tử Y gật đầu, ở bên ăn khớp : “Ba dượng đúng”



      Lâm Tử Hàn chút nào phản bác : “Chê cười, ông có thể lấy hai người vợ, tôi vì sao lại thể gả cho người, bên ngoài nuôi người?”



      “Chị rất hay!” Lâm Tử Y vỗ tay.



      Lâm Trúc chán nản, há miệng lúc lâu mới được: “Con nuôi Lãnh Phong? Con điên rồi à? Con phải nuôi cũng tìm người đàn ông kinh khủng mà nuôi chứ!” Lãnh Phong kia là nhân vật nào, lại mở miệng phải nuôi ? Quả nhiên là con của Lâm Trúc ông, có gan lớn!



      “Đúng nha, nuôi Nghị còn ưu việt hơn ấy” Lâm Tử Y gật đầu.



      “Hai người này có gì khác nhau sao?” Lâm Tử Hàn yếu ớt hỏi câu.



      “Đương nhiên là có khác nhau, người có đôi mắt màu xanh, người có đôi mắt màu đen. Mắt màu xanh của Nghị rất đẹp, khi tia nắng mặt trời chiếu vào có thể biến thành màu tím”



      “Thực á?” Lâm Tử Hàn kinh ngạc nhìn ấy, có chuyện thần kỳ như vậy sao? Sao lại phát ra chứ?



      “Thực , tin…”



      Khụ! Khụ! Lâm Trúc lớn tiếng ho khan, cắt ngang hai chị em bắt đầu tám chuyện bát quái. Vẻ mặt vẫn nghiêm túc như cũ nhìn chằm chằm Lâm Tử Hàn: “Rốt cuộc bởi vì sao lại rời khỏi Lãnh Phong chuyển đầu đến bên người Tạ Vân Triết?”



      “Tôi muốn cho ông biết” Lâm Tử Hàn nghiêng mặt qua bên, để ý tới ông ta.



      Lâm Trúc bất đắc dĩ cầm lấy cái chén trong tay, gấp đến độ biết như thế nào cho phải, Lâm Tử Y phát tình huống đúng, lần thứ hai lên tiếng giảng hòa: “Ha ha, ba dượng, thực ra rể Tạ cũng rất tốt, ngoại hình đẹp trai lại ôn nhu, lúc trước thiếu chút nữa mê hoặc chết con”



      “Người đàn ông nào mà chả mê hoặc chết em?” Lâm Tử Hàn mỉa mai mở lời, tiểu mê zai, gặp người người, thực là hết thuốc chữa!



      “Chị ghen tị” Lâm Tử Y cười ha ha, thích người đàn ông hoàn mỹ mà thôi, có cách nào.



      Lâm Trúc đứng dậy, với Lâm Tử Hàn: “Con theo ta đến thư phòng!” xong bước nhanh lên lầu, để hai chị em này ở cùng chỗ, căn bản có cách nào khác chuyện, ông trốn còn đúng sao?



      Lâm Tử Hàn và Lâm Tử Y nhìn nhau, sau khi thu được mặt quỷ của đối phương, sải bước theo. theo phía sau Lâm Trúc vào thư phòng, thuận tiện đóng cửa lại.



      “Có phải Lãnh Phong làm chuyện gì có lỗi với con hay ?” Lâm Trúc thẳng vào vấn đề. Lâm Tử Hàn sửng sốt, vội lắc đầu: “ phải, ấy chuyện gì cũng làm, là tôi thích ấy”



      “Lần trước con phải như thế này, ta cũng tin người có thể nhanh thay đổi như vậy, phương diện này nhất định có nguyên nhân khác. Nếu như con , ta tự mình thỉnh giáo mặt Lâm Trúc lộ ra chút hung ác độc địa, Lâm Tử Hàn tiếp xúc tới, vô ý thức lui về phía sau bước.



      Lại vẫn thi gan, bất mãn mở miệng : “Ông lại muốn tìm ấy gây phiền phức sao? Ông trộm kim cương của ấy còn chưa đủ, còn muốn lấy tính mạng của ấy sao?”



      “Cái gì gọi là ta trộm kim cương của ?” Lâm Trúc nghi hoặc nhìn chằm chằm , lập tức lạnh lùng : “Khi cần ta lấy tính mạng của , tựa như khi cần lấy tính mạng của ta, nhưng nếu như làm ra chuyện gì có lỗi với con, ta tuyệt đối tha cho !”

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 232

      “Các người thể yên bình sao?” Lâm Tử Hàn chịu hết nổi kêu lên: “Vì sao nhất định phải đưa đối phương vào chỗ chết! viên kim cương mà cướp tới cướp lui, ông cũng ngại mệt sao? Ông có tiền như thế, muốn mua bao nhiêu mà chả được!”



      Lâm Trúc than tiếng, nhìn bất đắc dĩ mở miệng: “Tử Hàn, việc này con hiểu, biết”



      phải là Ngôi sao thiên thần sao? Tôi đương nhiên hiểu !” Lâm Tử Hàn về phía trước bước quan sát ông, thà : “Ngôi sao thiên thần là ông nội Lãnh Phong để lại cho ấy, thứ đó có ý nghĩa lớn với ấy, ông vì sao nhất định phải tranh đoạt với ấy?”



      Tuy rằng hận ông từ bỏ lại mình mặc kệ, nhưng dù sao cũng là ba ruột của . người là ba ruột máu mủ tình thâm, người là người đàn ông , mặc kệ là bên nào bị thương tổn, cũng phải điều muốn nhìn đến!



      Nhìn thấy lo lắng mặt , Lâm Trúc cười châm chọc tiếng: “Còn thích , thích lo lắng thành như vậy”



      “Tôi…!” Lâm Tử Hàn nghẹn lời, oán hận nghiêng mặt qua bên, hề để ý tới ông.



      Lâm Trúc hít vào hơi lần thứ hai, ưu nhã ngồi xuống ghế sofa, giữa con ngươi đen tản ra thù hận nhàn nhạt, nhìn chăm chú vào Lâm Tử Hàn: “Tử Hàn, nhìn con trở lại Tạ gia, ta vui mừng thay con, Tạ Vân Triết nhất định làm con hạnh phúc, như vậy ta cũng an tâm. Mà Lãnh Phong cũng phải người đáng giá giao phó cả đời, hơn nữa lại là kẻ thù hai mươi năm qua của Lâm gia chúng ta”



      Ông dừng chút, phát Lâm Tử Hàn ngưng thần lắng nghe, mới tiếp tục : “ phải ta muốn cướp kim cương của người khác, Ngôi sao thiên thần lúc đầu thuộc về Lâm gia chúng ta”



      “Tôi tin!” Lâm Tử Hàn cắt lời ông, : “Lãnh Phong với tôi Ngôi sao thiên thần là ông nội ấy mang về từ Châu Phi, tự tay giao vào tay ấy, Lãnh Phong ấy lừa gạt tôi!”



      Lãnh Phong từ trước đến nay thích dối, quá hiểu , hơn nữa chuyện này cũng cần phải lừa gạt !



      sai, kim cương là ông nội của mang về từ Châu Phi, nhưng hai mươi năm trước trước Châu Phi có hai người, còn có người là ông nội con, là cha ta, bọn họ có được Ngôi sao thiên thần từ trong tay tù trưởng trong thôn của người dân bản xứ. Ông nội Lãnh Phong…”



      Lâm Trúc suy nghĩ chút, cười tươi: “ ra cùng với ông nội rốt cuộc là ai ta cũng ràng lắm, nếu Lãnh Phong ông nội … Ta đây coi như là ông ta là được. Ông nội Lãnh Phong bởi vì lòng tham, muốn độc chiếm Ngôi sao thiên thần, trước ngày về nước đẩy ông nội con xuống vách núi. Hai ngày sau, ông nội con mới được đoàn người du lịch phát đưa vào bệnh viện cứu chữa, khi ta đuổi tới, ông ấy chỉ còn lại hơi thở cuối cùng, chỉ kịp với ta câu sau cùng, đó chính là: Nhất định phải tìm Ngôi sao thiên thần về”



      Lâm Tử Hàn kinh ngạc quan sát ông, lắp: “Ông ?” Tiêu lão thái gia làm sao có thể là người như thế? Sao lại là hung thủ mưu sát ông nội ? Trời ạ!



      Lâm Trúc châm tẩu thuốc, trầm tĩnh phà khói, nhớ lại chuyện cũ này, trong lòng vẫn hận đến đau nhói. Ông ta nâng mắt nhìn Lâm Tử Hàn, giọng : “Những điều này là do chuyên gia cùng thôn dân địa phương suy đoán ra, bởi vì ông nội con giữ lại hơi thở cuối cùng chính là vì cho ta biết nhất định phải tìm được Ngôi sao thiên thần, rốt cuộc chuyện gì xảy ra ông ấy có khí lực cho chúng ta biết”



      “Chỉ là suy đoán sao?” Lâm Tử Hàn sững sờ mở miệng, nghe được chỉ là suy đoán, trong lòng đột nhiên thư giãn chút ít. hy vọng suy đoán này là sai lầm, Lâm gia cùng Tiêu gia có thù hận sâu như vậy, cho tới bây giờ cũng có!



      Nhưng mà, nhớ tới Tiêu Ký Phàm qua với , Tiêu lão thái gia sau khi từ Châu Phi về hậm hực, từ đó trở ra khỏi nhà. Nếu như phải chột dạ, ông ấy vì sao lại ra khỏi nhà chứ? Nếu như phải trong lòng có thẹn, ông ấy sao lại câu, hậm hực mà chết!



      “Ngôi sao thiên thần có ý nghĩa quan trọng cùng bí mật gì chúng ta cũng biết, có lẽ chỉ đơn thuần là viên kim cương hình quả lê”



      Lâm Tử Hàn chỉ nhìn ông, cả kinh có chút ra lời.



      Lâm Trúc đứng dậy, vỗ vỗ vai ôn nhu : “Ta cũng phải người đáng chết như con suy nghĩ, ân oán lớn tốt nhất nên để các con gánh chịu, cho nên khi phát con là thực Lãnh Phong, ta tìm mọi thủ đoạn cường ngạnh bức bách con rời xa . Thế nhưng, nếu như dám phụ con, nợ mới nợ cũ ta nhất định đòi lại đầy đủ!”



      !” Lâm Tử Hàn cuống quít lắc đầu: “ ấy phụ tôi, có!”



      Lâm Trúc chỉ cười khổ tiếng, cũng tin lời của , : “Con chính là quá thiện lương, cho nên mới chịu nhiều đau khổ như vậy”



      “Tôi khổ, thực , chút cũng khổ!” Lâm Tử Hàn lắc đầu xua tay, trời biết bây giờ sống có bao nhiêu khổ. Nhưng mà, những điều này là do chính lấy được, gì đến Lãnh Phong, cũng liên quan gì đến Tạ Vân Triết!



      “Hai mươi năm trước bởi vì Ngôi sao thiên thần, phải đưa con cho người đàn bà kia chiếu cố, nghĩ tới làm con chịu nhiều tủi hổ như vậy, là ba có lỗi với con” Lâm Trúc hổ thẹn vỗ về sợi tóc , thiên kim tiểu thư bị chà đạp thành như vậy, ông ta là có lỗi! Cũng khó trách vẫn chịu nhận người cha này!



      “Ông phải ba tôi!” Lâm Tử Hàn kéo tay ông từ người mình xuống, hầm hầm : “Đừng tưởng rằng nhận thức sai lầm có thể làm cha, đời này có chuyện dễ dàng như vậy!”



      “Vậy con muốn thế nào? Con , ta đều làm theo con” Lâm Trúc bất đắc dĩ nhìn , là ông có lỗi với trước, muốn nhận được tha thứ của chỉ có thể ăn khép nép như thế.



      “Tôi muốn ông lập tức đưa tôi quay về khu vực thành thị, còn có, sau này cho phép nhúng tay vào cuộc sống của tôi”



      “Được, được…” Lâm Trúc vội gật đầu lia lịa, chuyện đơn giản như vậy đồng ý với cũng sao, về phần có nên nghe theo hay lại là chuyện khác.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 233: Về thôn Ninh Thủy

      “Tôi muốn bây giờ” Lâm Tử Hàn xong, xoay người xuống dưới lầu, điện thoại di động trong túi vang lên lần thứ hai, lại là Tạ Vân Triết gọi tới.



      Lâm Tử Hàn do dự biết có nên nhận hay , lại tiếp xúc đến vẻ mặt mờ ám của Lâm Tử Y, cười tủm tỉm trêu chọc : “Chị, là rể nào gọi thế? Có cần em nghe máy hộ ?”



      Lâm Tử Hàn trừng mắt nhìn , bắt điện thoại tiếng: “Vân Triết, tìm em có chuyện gì?”



      Tạ Vân Triết ở đầu kia điện thoại vẫn ôn nhu như vậy, mỉm cười : “Tử Hàn, sắp xếp việc hôm nay cho trợ lý, chuẩn bị đưa em ra dạo phố, em chờ mười phút, đường về nhà…”



      cần!” Lâm Tử Hàn vô ý thức kinh hãi kêu tiếng, kêu xong mới giật mình cảm giác phản ứng của mình quá lớn, xấu hổ giương miệng biết nên cái gì.



      “Làm sao vậy?” Tạ Vân Triết cứng lại, dự cảm tốt tập trung lên đầu, trái tim cũng nguội lạnh theo.



      “Em…” Lâm Tử Hàn nhìn liếc mắt vẻ mặt đầy ý cười của Lâm Tử Y, linh cơ khẽ động, : “Bởi vì em giờ ở nhà, em ra ngoài chơi với em tin hỏi Tử Y



      Như khoai lang phỏng tay, ném điện thoại di động tới người Lâm Tử Y. Lâm Tử Y chút hoang mang bắt lấy điện thoại di động, cười hì hì : “ rể, còn nhớ em ?”



      Tạ Vân Triết sửng sốt, lập tức cười tươi: “Em là Tử Y?” Đáy lòng cũng bắt đầu cởi mở chân tình hơn, ra Lâm Tử Hàn thực ở cùng chỗ với Tử Y.



      Xem ra là chính quá khẩn trương, chung quy vẫn sợ hãi đột nhiên chạy, hoặc là đột nhiên chạy gặp Tiêu Ký Phàm.



      “Đúng, em chính là bé Lâm Tử Y sáu tuổi bắt đầu say đắm , hai mươi tuổi mới bắt đầu tỉnh ngộ, ha ha…” Hai mươi tuổi tỉnh ngộ, là bởi vì kết hôn với chị



      Ba năm gặp, ấy vẫn còn tùy tiện như vậy, Tạ Vân Triết xấu hổ cười cười : “Nhiều năm gặp em như vậy, cứ tưởng em ở nước ngoài”



      “Em thích làm chủ nhân đất nước mình, thích chạy sang nước ngoài làm người ngoại quốc!” Lâm Tử Y hi hi cười đùa . Cảm giác Tạ Vân Triết có chút xấu hổ vô cùng, mới đổi đề tài : “ rể, chị em muốn xin hai ngày nghỉ phép, phê chuẩn chứ?”



      “Sax… Đương nhiên ” Tạ Vân Triết mặc dù có chút quá cam tâm tình nguyện, nhưng Lâm Tử Y đều mở miệng như thế này, đồng ý cũng được. Suy nghĩ chút rồi tiếp: “Chị em khi nào trở về? Gọi điện thoại bảo đến đón ấy nha”



      rể, là người đàn ông tốt nhất đời này, ha ha…, em cảm thấy hạnh phúc thay chị em, em nhường cho chị với nhé” Lâm Tử Y đưa điện thoại trả lại cho Lâm Tử Hàn, ghé vào ghế sofa nhìn .



      “Tử Hàn, em có chuyện gì, về tiếp tục làm là được” Tạ Vân Triết cười tủm tỉm , chút dấu hiệu hài lòng cũng có.



      Lâm Tử Hàn áy náy “Dạ” tiếng, Tạ Vân Triết nhắc lại lần thứ hai: “Nếu như muốn trở về, gọi điện thoại cho , đón em” Ngày kia là cuối tuần, vẫn còn hy vọng có thể ở nhà.



      “Em biết”



      “Vậy… Bye bye”



      “Tạm biệt” Lâm Tử Hàn tắt điện thoại, nặng nề ngồi xuống ghế sofa, ngắm điện thoại di động có chút tâm phiền ý loạn. Ngày kia là cuối tuần, dựa theo thường ngày, cần trở lại thôn Ninh Thủy.



      muốn để Đỗ Vân Phi biết lại từ Tiêu gia chuyển tới Tạ gia, ở giữa quan hệ tầng tầng lớp lớp này, càng biết nên giải thích thế nào với Đỗ Vân Phi!



      lời giải thích tốt có thể xảy ra nhiều chuyện, cho nên phải cẩn thận chút!



      “Chị, chị rốt cuộc Lãnh Phong nhiều hơn hay là Tạ Vân Triết nhiều hơn?” Giọng hiếu kỳ của Lâm Tử Y cắt ngang tâm tư , Lâm Tử Hàn ngẩng đầu, cần nghĩ ngợi : “Chị chỉ Lãnh Phong”



      câu kia của khiến bước của Lâm Trúc cầu thang chần chờ chút, mới tiếp tục xuống dưới lầu. Lâm Tử Hàn nghe được tiếng bước chân, quay đầu lại thấy là ông ta, mất hứng : “ chuẩn bị xe tốt chưa?”



      “Con xác định muốn lập tức ?” mặt Lâm Trúc có muốn ràng, nhìn chằm chằm .



      “Tôi cần về nhà với con sao?” Lâm Tử Hàn cố ý muốn, mới cần sớm tha thứ cho ông ta như vậy! Tha thứ cho ông ta như thế quá cá tính, quá tiện nghi cho ông ta!



      Lâm Trúc trầm ngâm hai giây, ngẩng đầu lên : “Con , xe chuẩn bị tốt” xong dùng cằm chỉ ra cổng chính. Nhanh như vậy? Lâm Tử Hàn nghi ngờ ra ngoài, ngoài cửa quả nhiên có chiếc xe xa hoa chờ đợi mình.



      quay đầu lại, lời “Cám ơn” với Lâm Trúc sau đó về phía xe. Lâm Tử Y đuổi ở phía sau vọt ra, tiến vào từ cánh cửa khác, : “Chị, em muốn cùng chị đến Tạ gia chơi hai ngày”



      Lâm Tử Hàn nhìn liếc mắt Lâm Trúc đứng ở bậc thang, nghĩ thầm để ông mình ở nhà đơn quá. Quên , dù sao ông ta cũng đơn hai mươi năm.



      “Lái xe” phân phó tiếng, xe liền chậm rãi đến hướng cổng, chạy làn đường riêng.



      ~~~~~~~~~~~~~~



      Sau khi đưa Lâm Tử Y quay về Lâm gia, Lâm Tử Hàn liền mình về thôn Ninh Thủy, vừa vào sân nhà Đỗ Vân Phi, chợt nghe đến trong nhà có những tiếng cười đùa vui vẻ.



      Lâm Tử Hàn bước nhanh vào, ra là Vương Văn Khiết chuẩn bị làm lẩu ăn, chuẩn bị trước nguyên liệu. Dì Vương ngồi ở bên mắng cái gì.



      “Tử Hàn, đừng để ý tới bà, mau tới giúp chị ” Vương Văn Khiết với Lâm Tử Hàn.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 234: Về thôn Ninh Thủy 2

      “Dì à, Văn Khiết trời sinh đoan trang, nổi cáu, dì yên tâm ” Lâm Tử Hàn cười, bắt đầu bắt tay vào hỗ trợ.



      “Vân Phi và Lâm Lâm đâu?” quan sát vòng gian nhà, cũng thấy hai người kia, trước đây ăn lẩu đều là này bốn năm người bọn họ, ngày hôm nay hẳn là cũng ngoại lệ.



      ấy lầu giúp Lâm Lâm sắp xếp đồ, Vương Văn Khiết thuận miệng , Lâm Tử Hàn nghi hoặc nhìn chằm chằm chị, trong lúc nhất thời có hiểu ý lời này của chị.



      Vương Văn Khiết thấy sững sờ, mới tiếp tục : “Nhà Lâm Lâm tháng này tu sửa lại, chỗ ở, dù sao ba mẹ Vân Phi đều ở nước ngoài, nhà cũng rộng lớn, thể làm gì khác hơn là ở nhờ chỗ này thời gian ngắn”



      “À, ra là như vậy”



      “Đúng rồi” Vương Văn Khiết nhấc ngẩng mặt lên nhìn cái : “Nhà chị cũng dự định sửa chữa lần, em xem những đồ vật kia của em cần những gì, dọn trước đến nhà Vân Phi



      “Dù sao cũng hay ở, cũng có cái gì đáng giá, cần dọn” Lâm Tử Hàn quan trọng gì mà , những ngày sau này, cũng thể ở chỗ này nhiều. Sớm muộn gì cũng phải tìm lý do rời khỏi đây, chỉ là tại còn biết nên lấy lý do gì”



      “Thực là đứa bại gia, thứ gì có thể sử dụng được làm sao có thể cần chứ?” Dì Vương vui phê bình.



      “Mẹ, mẹ nếu như cảm thấy thích gây ồn ào, trở về nhà ngủ thôi” Vương Văn Khiết chịu hết nổi phất tay vẫy bà.



      “Các con đều là những đứa trẻ xấu xa, cũng biết cần cù tiết kiệm, chút con còn ngại phiền…” Mắt thấy dì Vương lại muốn giáo huấn, Lâm Tử Hàn vội trấn an: “Dì à, dì dạy phải lắm, ngày mai cháu phải thu dọn mọi thứ trong nhà lần”



      “Có chuyện gì làm dì phát cáu thế” Vẻ mặt Tô Lâm Lâm đầy ý cười từ lầu xuống, thoạt nhìn bộ dạng tâm tình rất tốt, Đỗ Vân Phi theo sau cùng xuống, khi thấy Lâm Tử Hàn, mừng rỡ mở miệng : “Tử Hàn, em hôm nay tại sao về sớm thế?”



      có chuyện gì, nên về sớm chút” Lâm Tử Hàn , ánh mắt chuyển hướng Tô Lâm Lâm, cười tủm tỉm ra: “Lâm Lâm, cậu ngày hôm nay bay sao?” Tuy rằng Tô Lâm Lâm biểu ra có gì, nhưng trong lòng còn có chút oán hận , Lâm Tử Hàn cũng vẫn biết, lại có cách nào khác.



      Cuối cùng cũng có cơ hội ở chung với Đỗ Vân Phi, ấy thực hy vọng Đỗ Vân Phi có thể tiếp thu nhận tình cảm của mình, dù sao Tô Lâm Lâm tâm .



      “Phải dọn nhà, thể làm gì khác hơn là xin nghỉ” Tô Lâm Lâm cười cười , kéo ghế ý bảo Đỗ Vân Phi ngồi trước, mới ngồi xuống bên cạnh .



      Vương Văn Khiết nhìn Đỗ Vân Phi, đùa: “Vừa lúc nhà em và Lâm Lâm cùng sửa chữa, em và mẹ cùng nhau dọn đến nhà ở nha, nhiều người càng náo nhiệt”



      “Tốt thôi, vô cùng hoan nghênh” Đỗ Vân Phi vô cùng tán thành, cũng ngại nhiều người.



      Máy hát của dì Vương lại mở: “Các con nghĩ cách giải quyết như thế, lão Đỗ trở về lột da Vân Phi thể, “giày vò” nhà bọn họ thành như vậy”



      , nhà xây ra phải để ở sao” Đỗ Vân Phi quan trọng lắm.



      “Được rồi, có thể ăn” Vương Văn Khiết thu xếp, thấy Lâm Tử Hàn có chút thất thần ngồi ghế, thả chiếc đĩa trong tay đĩa tới trước mặt , giả vờ giận : “Chị cảnh cáo em, mặc kệ có chuyện gì trong lòng cũng phải thu lại cho chị, đừng phá hỏng khẩu vị của chị vào giờ khắc này”



      Lâm Tử Hàn vội đưa tay đỡ lấy đĩa trước mắt, được tự nhiên cười cười, ngẫm lại vào lúc này mọi người xác thực hưng phấn, dám thất thần nữa.



      Ánh mắt Đỗ Vân Phi lướt qua Tô Lâm Lâm bên cạnh, đau lòng nghiêng đầu nhìn Lâm Tử Hàn, biết trong lòng có bao nhiêu đau khổ, nhưng lại có cách nào đến giúp .



      cự tuyệt liên tiếp của , cố ý làm bất hòa của , khiến thương tâm, lại càng bất đắc dĩ.



      “Tử Hàn, uống chút rượu thôi” Đỗ Vân Phi đưa ly rượu vang cầm trong tay đẩy tới trước mặt , lại cười , khi lướt qua trước mặt Tô Lâm Lâm bị ấy đỡ lấy.



      Tô Lâm Lâm cười tủm tỉm đưa ly rượu đẩy quay về trước mặt , : “Tử Hàn uống rượu, cũng phải biết” thích thấy Lâm Tử Hàn nghe nấy, biểu tình tăng thêm, thực rất thích.



      Đỗ Vân Phi bị ấy ngăn như thế, có chút xấu hổ cười cười. Lâm Tử Hàn tự nhiên cảm giác được ra tâm kế nho của Tô Lâm Lâm, vội mở miệng phụ hợp : “Đúng vậy nha, em uống rượu”



      Bữa cơm này đến khuya mới kết thúc, rất lâu ở cùng chỗ nên mọi người trò chuyện với nhau vui.



      Lâm Tử Hàn được xưng uống rượu là người duy nhất ngã xuống, trán nặng nề gục xuống bàn cơm lại có thể cũng cảm thấy đau.



      “Tử Hàn…” Tô Lâm Lâm thúc cánh tay gọi.



      vô ích như thế chứ?” Vương Văn Khiết cười tiếng, thúc ở bên kia, nỗ lực đánh thức . Lâm Tử Hàn phiền hà vung vẩy tay bé lẩm bẩm : “Mọi người nên ầm ĩ… Tôi muốn ngủ…”



      “Bọn mình đỡ cậu lên tầng nhé” Tô Lâm Lâm đứng dậy, ý bảo Vương Văn Khiết cùng mình đỡ dậy. Khi hai người muốn hợp lực đỡ , Đỗ Vân Phi đứng dậy: “Để



      Tô Lâm Lâm sửng sốt, vội la lên: “ cần, bọn em có thể ” Đỗ Vân Phi cũng hai lời vòng qua , ôm ngang lấy Lâm Tử Hàn, thận trọng lên lầu.



      Tô Lâm Lâm nhìn chằm chằm thân ảnh hai người biến mất tại cầu thang, nhất thời đơn, Vương Văn Khiết bên cạnh thấy thế. Kéo kéo ống tay áo ha ha cười : “Để ấy , chúng ta tiếp tục ăn”



      Tô Lâm Lâm ừ tiếng, ngây ngẩn ngồi trở lại ghế.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :