1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài - Thiên Cầm (284 Chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 225

      Tiêu Ký Phàm thu hồi tầm mắt, lần nữa quay lại mặt A Nghị, hỏi: “Thân thể Duẫn tiểu thư khôi phục thế nào? Có xảy ra vấn đề gì hay ?”



      A Nghị nhanh chóng nhìn liếc mắt hai người dưới bụi hoa, thoả mãn mở miệng : “Tình huống nay của Duẫn tiểu thư vô cùng tốt, bởi vì có Morgan tiểu thư làm bạn, tính cách so với hai ngày trước lạc quan hơn”



      Nghĩ ra nàng như ma quỷ kia còn có chút tác dụng, có nàng ở đây, Duẫn tiểu thư muốn vui cũng được, khóe miệng A Nghị khẽ nhếch, lộ ra nụ cười giễu cợt.



      Tiêu Ký Phàm gật đầu, hít hơi sâu tựa người vào sofa da thuộc, mặt lần thứ hai bị tầng ưu thương nhàn nhạt bịt kín, A Nghị thấy trầm mặc, dừng chân tiếng động lui xuống.



      Trong hoa viên, Lâm Duyệt nằm lên cỏ mềm mại, quơ cánh tay của Duẫn Ngọc Hân, làm nũng mở miệng: “Chị Ngọc Hân, chị mau giúp em đưa ra chủ ý !”



      “Chị xem nè, em đừng thúc giục chị” Duẫn Ngọc Hân lật xem các tư liệu trường học, chăm chú mà so sánh, cười tủm tỉm : “Chị cảm thấy trường nữ sinh tương đối thích hợp với em”



      “Chị xấu xa! Nữ sinh có soái ca, em mới cần!” Lâm Duyệt . Dư quang khóe mắt liếc thấy A Nghị qua bên này, trong lòng vui vẻ, bật đứng dậy từ cỏ, cướp lấy cuốn sách tự giới thiệu tay Duẫn Ngọc Hân, cười hì hì nghênh đón: “Chú Nghị, giúp em chọn trường học , phải có nhiều soái ca, trường học đẹp, còn phải có ký túc”



      xong, giơ tài liệu trong tay lên trước mặt A Nghị, hai tròng mắt đen như đá quý đen chớp chớp lại chớp chớp, khuôn mặt nhắn đỏ ửng dưới ánh nắng mặt trời chiếu xuống, trong suốt trong sáng như trẻ con.



      A Nghị thản nhiên liếc liếc mắt nhìn tài liệu trong tay . đưa tay đón, mặt chút thay đổi mà mở miệng: “Morgan tiểu thư, tôi tới báo cho , có thể theo Morgan tiên sinh quay về



      “Tôi báo cho chú Nghị , tôi dự định ở lại Trung quốc chưa?” Lâm Duyệt thần bí mà cười cái: “Bởi vì tôi đột nhiên thích ở đây”



      “Đó là tự do của ” A Nghị liếc mắt nhìn , chuyển hướng Duẫn Ngọc Hân, lễ phép gật đầu cái : “Duẫn tiểu thư, mời đến phòng chữa bệnh chuyến, để Morgan tiên sinh giúp làm lần kiểm tra toàn diện cuối cùng”



      “Được, cám ơn , Cameron tiên sinh” Duẫn Ngọc Hân đứng lên từ cỏ, theo A Nghị đến phòng chữa bệnh.



      Trải qua thời gian ngắn, kiểm tra cuối cùng cũng hoàn thành, Morgan tiên sinh gật đầu, thoả mãn : “Cameron tiên sinh, giải phẫu rất thành công, tôi nghĩ tôi thực có thể rồi”



      “Cha, cha sợ chị Ngọc Hân…”



      “Vào giờ khắc này, con có quyền gì” Morgan tiên sinh lớn tiếng cắt ngang lời của Lâm Duyệt, xoay người ra khỏi phòng chữa bệnh, Lâm Duyệt rụt rụt cổ, sau khi làm mặt quỷ tới bên giường Duẫn Ngọc Hân. Đem hoa tường vi cầm trong tay phóng tới bên cạnh gối Duẫn Ngọc Hân, cúi người đánh giá vẻ mặt an tường ngủ của , hì hì cười : “Chị Ngọc Hân xinh đẹp, em là người bạn đầu tiên khi chị sống lại đó, được quên em… A…”



      Khó chịu cổ làm cho sợ hãi lên tiếng, giãy dụa chân tay, Morgan tiên sinh để ý phản kháng của , bắt lấy cổ , xách giống như xách con gà con tha ra khỏi phòng chữa bệnh.



      “Cha, cha thể để con dùng tư thế văn nhã rời khỏi tòa nhà lớn này sao?” Lâm Duyệt bất mãn kêu la, Morgan tiên sinh giống như nghe được, xách đến cổng chính, sau khắc liền rất ôn nhu nhét vào bên trong xe.



      Xe bình ổn chạy ra khỏi cổng chính, trong nháy mắt biến mất trước mặt mọi người. cửa sổ tầng hai, Tiêu Ký Phàm thu hồi nụ cười, lui về phía sau bước xoay người đến phòng chữa bệnh.



      Gần gũi dừng ở trước khuôn mặt xinh đẹp của Duẫn Ngọc Hân, tiếng than lại tràn ra khỏi miệng Tiêu Ký Phàm. Khuôn mặt nhắn lúc này ngọt ngào, an tĩnh ngủ, có ai có thể tin tưởng từng là Duẫn Ngọc Hân thủ đoạn độc ác, quỷ kế đa đoan kia?



      Lông mi cong cong của tiểu mỹ nhân giường chớp chớp cái, yếu ớt mở hai mắt, ánh mắt thanh thuần chút tạp chất khi đối diện với khuôn mặt đẹp trai của Tiêu Ký Phàm ngọt ngào cười tươi, lại cười : “Tiêu tiên sinh, tại sao lại ở chỗ này?”



      câu Tiêu tiên sinh này gọi đến Tiêu Ký Phàm sửng sốt trong lòng, lập tức khẽ mỉm cười : “Gọi Ký Phàm thôi, em trước đây đều gọi như thế” Gọi như này, mới nghe lại được tự nhiên.



      “Ký Phàm” Duẫn Ngọc Hân sảng khoái mà hô tiếng, khởi động thân thể chuẩn bị xuống giường. Tiêu Ký Phàm chỉ là lùi qua bên cạnh bước, thậm chí ra tay đỡ .



      là bởi vì tình huống thân thể tại của rất tốt, hai là thể tiếp xúc nhiều với , để tránh khỏi mình lần thứ hai, lần thứ hai rơi vào trong vòng thống khổ.



      “Ký Phàm, em có nên trở về nhà hay ? Em sợ ba em lo lắng cho em” Duẫn Ngọc Hân chỉnh lý lại quần áo, vớiTiêu Ký Phàm. Trong mấy ngày nay, Morgan tiên sinh thân phận, chuyện may gặp phải nhập vào trong đầu . Mà , cũng nghi ngờ nó mà tin, tin tưởng mình là bởi vì tai nạn xe mà mất trí nhớ.



      “Được, ngày mai đưa em về” Tiêu Ký Phàm đáp.



      “Cám ơn, mấy ngày nay, thực rất cám ơn và Cameron tiên sinh chăm sóc” Duẫn Ngọc Hân cảm kích mở miệng : “Tuy rằng em mất trí nhớ, nhưng mấy ngày nay em sống rất vui vẻ, có loại cảm giác rất nhàng, em nghĩ, từ nay em nhất định là rất hạnh phúc”



      “Chỉ cần em sống thoải mái là được rồi” Tiêu Ký Phàm mỉm cười , thực giải thoát rồi sao? Vui vẻ sao? Nhìn biểu tình của , cũng giống như là dối!



      Kỹ thuật của Morgan tiên sinh, quả nhiên xuất thần nhập hóa như nghe đồn, suy nghĩ, có thể như Duẫn Ngọc Hân hay , đem toàn bộ ký ức trong quá khứ biến mất, tất cả trở lại từ đầu!



      Tình ái rất đau khổ, so với độc còn đau hơn, tại thời gian ngắn này cuối cùng cũng cảm nhận được

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 226
      Vừa chuyện điện thoại với Tiểu Thư Tuyết, vất vả dỗ dành con bé, Lâm Tử Hàn yếu ớt đứng lên, ra ban công. Ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu lên người, chiếu vào giữa các ngón tay .


      Nhẫn kim cương bốn cara phát ra những tia sáng lấp lánh, chiếu vào đôi mắt mất màu sắc của Lâm Tử Hàn. thản nhiên hít vào hơi, dùng đầu ngón tay khẽ chạm vào.


      Ánh mắt buồn bã rơi vào hoa viên dưới tầng , mặt nước hồ bơi xanh nhạt, bởi vì gió mát khẽ thổi tạo nên những gợn sóng lấp lánh.



      Xúc cảm đầu ngón tay lạnh lẽo, làm cho tâm tư quay về mấy ngày trước, quyết thể , Tiêu Ký Phàm giúp đeo nhẫn mặt có chút tuyệt vọng. biết mình, bởi vì hai chữ “Tín nghĩa”, cứ thế mà buông tha .



      có khỏe ? Nghe Tiểu Thư Tuyết oán giận cả ngày đều ở nhà, chắc là xử lý chuyện của Duẫn Ngọc Hân rồi, thực rất muốn nhìn thấy !


      ngây người, cửa phòng vang lên những tiếng gõ cửa cạch cạch, xuất ở trước mặt chính là Tạ phu nhân. Lâm Tử Hàn hơi sửng sốt, gian nan hé ra nụ cười : “Tạ phu nhân” Khi chuyện liếc mắt nhìn nữ hầu bưng điểm tâm vào ở phía sau.


      Vẻ mặt Tạ phu nhân hiền từ vẫy tay với nữ hầu cái, đợi đến khi nữ hầu đặt điểm tâm trong tay lên bàn, cười tủm tỉm với Lâm Tử Hàn: “Chị Vương mới vừa làm kẹo lạc, ăn ngon cực kỳ”


      Lâm Tử Hàn nhìn chằm chằm mặt bàn, kẹo lạc được bày thành hình hoa, lúc trước, Tạ phu nhân cũng từng qua những lời này. “Kẹo lạc mới vừa làm xong, ăn ngon…”, mà ngay cả cách bày biện cũng giống nhau.



      Tạ phu nhân là cố ý? Hay là vô ý? Từ khi bà bắt đầu vào chỉ là bộ dáng cười hiền từ, căn bản đoán ra tâm tư của bà.


      Lâm Tử Hàn chỉ có thể coi như là mảnh hảo tâm của bà, cảm kích : “Cám ơn phu nhân”


      “Ừ, cần cám ơn” Tạ phu nhân có quy định phải gọi mẹ giống như Tạ Vân Triết, bởi vì tại trong tiềm thức, bà vẫn còn khinh thường , cho rằng xứng trở thành con dâu Tạ gia. Nhưng mà đứa con tiền đồ kia của bà thích, nhất định rời xa người ta, vì con trai, bà phải tiếp nhận Lâm Tử Hàn.


      “Hôm nay tinh thần Vân Triết thoạt nhìn tốt lắm, hôm qua ngủ ngon sao?” Tạ phu nhân vẫn dùng giọng cực kỳ hòa ái của bà để chuyện.


      Lâm Tử Hàn lại lúng túng, tự giác nghĩ đến phương diện kia, vấn đề này của Tạ phu nhân, ngược lại thực là làm khó . đợi khôi phục lại từ trạng thái xấu hổ. Đột nhiên cảm thấy cảm giác ấm áp truyền đến từ đầu ngón tay, cúi đầu nhìn, mới phát Tạ phu nhân dùng bàn tay mềm mại của bà nâng tay mình lên.


      mặt tràn đầy vẻ ngạc nhiên, trừng mắt nhìn Lâm Tử Hàn : “Chiếc nhẫn này, phải con rơi vào toilet sao? Tại sao lại ở tay con?”


      Lâm Tử Hàn sững sờ, xấu hổ cười khan tiếng, dối: “Sau này em cháu nhặt được trong nhà vệ sinh, trả lại cho cháu”


      “À, ra là như vậy” Tạ phu nhân lại có thể tin, gật đầu cười : “Vậy con ăn từ từ, ta ra ngoài trước” xong xoay người đến phía cánh cửa.


      “Cám ơn phu nhân” Lâm Tử Hàn cám ơn lần thứ hai, mặc kệ nụ cười kia hay giả, chung, gây khó xử cho , cảm thấy rất may mắn. Tạ phu nhân hai bước, quay đầu lại : “Thi thoảng dạo quanh hoa viên , như vậy thân thể mới có thể tốt” Sau khi nhìn lướt qua thân thể vô cùng mảnh khảnh của , ra ngoài.


      Lâm Tử Hàn trừng mắt nhìn cánh cửa gỗ được đóng lại lúc lâu, mới quay người lại lần nữa, trợn tròn mắt quan sát nhẫn kim cương trong tay lần nữa.


      Đó là chiếc nhẫn cưới Tạ Vân Triết tặng , biểu thị gông xiềng băng lãnh vĩnh viễn thuộc về , nhưng mà, thực muốn bị giam cầm như thế!


      Rút nhẫn kim cương ra khỏi ngón tay, dè dặt nâng lên, sững sờ nhìn chăm chú vào. Trái tim hoảng sợ, dương tay, nhẫn kim cương trung tung đường cong hoàn mỹ, “Tõm” tiếng vang , mặt hồ xanh nhạt tạo thành gợn sóng .


      “Đing đông” tiếng vang, Lâm Tử Hàn mới giật mình cảm giác bản thân vừa phạm phải lỗi gì, đây chính là nhẫn kim cương giá trị liên thành! Dù cho muốn, cũng thể tiện tay ném như thế!


      định xuống tìm người giúp đỡ mò lên, tại khắc xoay người kia, đụng phải vòm ngực rộng lớn. Lâm Tử Hàn cả kinh, vô ý thức lui về phía sau bước.


      Tại Tạ gia, có thể có vóc người rắn chắc như thế, hơn nữa có thể tuỳ tiện ra vào phòng , ngoại trừ Tạ Vân Triết còn ai vào đây?


      luống cuống, tức là dám ngẩng đầu tiếp xúc ánh mắt của , vừa rồi nhất định thấy ném nhẫn vào bể bơi, nhất định thương tâm sắp chết!


      Trốn tránh phải biện pháp, Lâm Tử Hàn thở sâu, ngẩng đầu nhìn gọi tiếng: “Vân Triết, trở về khi nào?”


      Quả nhiên, thấy được, tức giận, con ngươi đen thâm thúy xẹt qua chút phẫn nộ, xẹt qua chút đau lòng, xẹt qua chút ưu thương… Cuối cùng, hầm hầm xoay người ra ngoài.


      Lâm Tử Hàn sững sờ tại chỗ, trừng mắt nhìn cánh cửa bị hung hăng đóng sầm, lập tức biết nên làm thế nào cho phải. làm thương tổn! Tuy rằng hận như vậy, hận chịu thành toàn. Nhưng mà, loại phương pháp trả thù này có điểm quá mức, quá độc ác!


      Bên ngoài bể bơi truyền đến tiếng “Ùm ùm” nhảy xuống nước, Lâm Tử Hàn sững sốt, xoay người. bể bơi, vòng sóng nước tản ra bốn phía, thân ảnh màu trắng như cá lặn xuống đáy nước.


      Tạ Vân Triết ngay cả quần áo cũng cởi thỉnh thoảng lại lộ lên mặt nước, sau khi hít hơi khí mới mẻ, chìm vào đáy bể lần nữa, tỉ mỉ tìm kiếm.


      “Vân Triết… đừng tìm!” Lâm Tử Hàn lo lắng hô, trời ạ! Lẽ nào thể chờ hút sạch nước bể rồi tìm sao? Như vậy rất nguy hiểm nha!


      Tạ Vân Triết dưới lầu biết là có nghe được , hay căn bản là muốn nghe, vẫn cố chấp lặn xuống đáy bể như cũ.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 227:

      Ngay khi Lâm Tử Hàn gấp đến độ xoay quanh, chuẩn bị xuống lầu, Tạ Vân Triết cuối cùng cũng lên bờ, lắc lắc tóc đầy bọt nước đến cửa nhà.


      Lâm Tử Hàn hổ thẹn nhìn chằm chằm Tạ Vân Triết ướt sũng, khép mở miệng nhưng chữ cũng nên lời, lúc này, thực biết mình còn có thể cái gì.


      Tạ Vân Triết đưa tay, nhàng nắm tay bé của , ôn nhu đeo nhẫn kim cương vẫn tỏa ra ánh sáng ngọc như cũ vào ngón áp út của . Ôn nhu : “Chiếc nhẫn này là tự tay thiết kế, tự tay chọn kim cương, tự mình giám sát công tác hoàn thành. Tử Hàn, lần sau đừng làm mất nó”


      mặt của , có trách cứ có bất mãn, có, chỉ là thâm tình!


      “Dạ…” Lâm Tử Hàn nghẹn ngào nhìn chăm chú, trời ạ! Vì sao lại đối tốt với như vậy! Vì sao lại có thể chỉa về phía mắng to, thực nên bị mắng!


      Chiếc nhẫn này đánh mất ba năm, cuối cùng trở lại tay , lại bị chính vứt bỏ lần nữa! liên tục vứt bỏ, làm sao chỉ còn là chiếc nhẫn, còn có chân tình của Tạ Vân Triết!


      “Rất xin lỗi…” có thể , cũng chỉ có ba chữ kia, có lỗi, còn có ý chí sắt đá của nữa. , vẫn thể , có cách nào để , mặc dù có làm nhiều hơn nữa!


      có gì phải xin lỗi” Tạ Vân Triết buồn bã cười khổ, nên xin lỗi chính là , dù cho Lâm Tử Hàn bắt rồi giết, cũng có thêm câu oán hận nào.


      Có lẽ là bởi vì ngâm nước lạnh quá lâu, bàn tay luôn luôn ấm áp của trở nên lạnh lẽo, nước đọng quần áo từng giọt xuống sàn nhà.


      “Vân Triết…” Lâm Tử Hàn quan sát , viền mắt ngập đầy nước mắt, nức nở : “Em pha nước nóng cho , thay quần áo thôi”


      Tạ Vân Triết còn chưa mở miệng cự tuyệt, lướt qua đến phòng tắm, lấy đầy nước ấm vào bồn tắm lớn.


      Phía sau, Tạ Vân Triết si ngốc nhìn chằm chằm bóng dáng bận rộn của , trái tim càng thêm ấm áp, nếu như có thể vui vẻ ở lại bên cạnh , mỗi ngày chờ đợi mình tan ca, làm chút chuyện bé ấm áp đáng kể tốt.

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~


      Trong phòng của khách sạn cap cấp nào đó, Tiêu Ký Phàm lẳng lặng ngồi ghế sofa, mặt là lạnh lùng nhất quán. Trong lòng lại trầm tĩnh chút gợn sóng giống biểu ra ngoài như vậy, bởi vì —– nhớ , muốn lập tức có thể nhìn thấy !


      Nhưng mà, lại muốn nhìn thấy , thể nhau nữa, gặp mặt cũng uổng công!


      Tiểu Thư Tuyết dựa bên người , hỏi thăm vô số lần: “Ba ba, mẹ lúc nào mới đến nha?”


      mặt bình thản lộ ra nụ cười thương , Tiêu Ký Phàm xoa tóc con bé, lại cười : “Lập tức tới” Chỉ có trước mặt Tiểu Thư Tuyết và Lâm Tử Hàn, mới có thể lộ ra dáng tươi cười khiến người ta mê say này!


      ưu nhã đứng dậy, nâng Tiểu Thư Tuyết lên cao, chọc cho Tiểu Thư Tuyết “Khanh khách” nở nụ cười. lại thả bé xuống sàn, nhìn chằm chằm nó : “Mẹ lập tức ra, thể cho mẹ ba ba ở đây, biết ?”


      “Vì sao nha?” Tiểu Thư Tuyết giải thích được ra.


      “Trẻ con thể hỏi chuyện người lớn” Tiêu Ký Phàm giả bộ giận , vì sao? Lẽ nào muốn cho con bé, là vì trốn tránh gặp mặt Lâm Tử Hàn, mới ấn núp sao?


      ràng cảm giác càng muốn gặp lại thể gặp thực giày vò người ta, nhàng dắt Tiểu Thư Tuyết, đẩy cửa vào căn phòng . Kiếp này, cũng phải làm chuyện uất ức —– trốn tránh phụ nữ!


      Tựa hồ tính xong thời gian, mới vừa đóng cửa cửa gỗ, cánh cửa phòng liền truyền đến tiếng động, Lâm Tử Hàn đẩy cửa vào.


      “Mẹ…” Tiểu Thư Tuyết hoan hô tiếng vọt tới, Lâm Tử Hàn cúi người, đồng dạng hưng phấn đón được thân thể nhào tới, chăm chú kéo vào trong lòng.


      Lâm Tử Hàn hôn cái trán của bé, cười hỏi: “Bảo bối, ở nhà có khóc hay nha?”


      “Khóc, khóc rất là lớn tiếng!” Tiểu Thư Tuyết lớn tiếng , bộ dạng cho rằng rất quang vinh. Lâm Tử Hàn giả bộ giận nghiêng mặt, trách mắng: “ phải bé ngoan”


      “Người ta nhớ mẹ thôi” Khuôn mặt nhắn của Tiểu Thư Tuyết xụ xuống, tủi thân .


      Lâm Tử Hàn xúc động ôm lấy con bé, vào bên trong phòng, bất đắc dĩ rằng: “Mẹ cũng nhớ con, nhưng mà mẹ có việc cần hoàn thành, thể mỗi ngày chơi đùa cùng con, có đúng nào?”




      Khi , ánh mắt đảo qua từng góc trong phòng, có thân ảnh Tiêu Ký Phàm, người đàn ông hàng đêm tưởng niệm!


      Nhưng, ràng có thể cảm giác được hơi thở của vẫn ở nơi này, mùi hương của , muốn quên cũng thể quên được.


      cúi đầu, nhìn chằm chằm Tiểu Thư Tuyết hỏi: “Bảo bối, ba ba đâu?”


      biết” Tiểu Thư Tuyết lắc đầu, ba ba vừa qua, thể ba ở chỗ này, cho nên nó thể , nếu sau này có nhiều món ăn ngon, trò chơi hay.


      Lâm Tử Hàn vốn tin lời con bé, cúi người thả con bé xuống mặt đất, trong phòng có rất nhiều cánh cửa. Mở ra cánh cửa đầu tiên là toilet, cánh cửa thứ hai là ban công, cánh cửa thứ ba là tủ quần áo, bên trong cũng có người muốn tìm.


      Đứng ở trước cánh cửa cuối cùng, hít hơi sâu, có lý do, có thể đủ tin tưởng và kết luận nhất định ở bên trong. Cảm giác của , tuyệt đối sai.


      “Ba ba chơi mèo trốn chuột, trốn mẹ được… Ha ha…” Tiểu Thư Tuyết ngồi ghế sofa, khanh khách nở nụ cười.


      linh tinh!” Lâm Tử Hàn bất mãn trừng con bé, lại dám liên hợp với Tiêu Ký Phàm lừa gạt ? Tay phải chạm lên, run rẩy mở ra, trái tim , cũng run rẩy như bàn tay.


      Động tác của rất , nhưng Tiêu Ký Phàm ngồi ở quầy uống rượu vang Martell mình lại hoảng sợ, quay người lại.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 228

      mặt có quá nhiều kinh ngạc, bởi vì sớm biết trốn ở chỗ này có tác dụng, trốn quá muộn. Nâng ly rượu lên lắc lắc, khóe miệng hé ra ra độ cong hoàn mỹ, : “Có muốn uống chút hay ?”


      Lâm Tử Hàn nhìn chất lỏng trong suốt trong tay , cất bước vọt tới, nhón đầu ngón chân vòng hai tay qua cổ , chặt đến hầu như khiến Tiêu Ký Phàm hít thở thông.


      “Choang” tiếng ly rượu rơi xuống đất, chất lỏng trong suốt và mảnh thủy tinh, tạo thành đóa hoa xinh đẹp nền nhà sáng bóng


      “Ký Phàm, em nhớ nhớ lắm…” Lâm Tử Hàn nghẹn ngào lặp lại, rất sợ nghe được, cảm giác được nhớ biết bao nhiêu.


      Hai tay Tiêu Ký Phàm cương cứng trung, muốn ôm , lại cảm thấy thích hợp, cảm giác thống khổ đè ép khiến là khó chịu. sao lại nếm trải như chứ?


      “Ký Phàm, muốn em xin lỗi ?” Khuôn mặt nhắn của Lâm Tử Hàn chôn ở cần cổ , chất lỏng ấm áp trượt xuống cổ . Trong lòng của cũng tràn ngập hoài niệm, cũng khống chế được tưởng niệm tràn ngập trong lòng nữa, hai tay vòng qua eo của , gắt gao ôm lại .


      Hai trái tim chân tình dính sát vào nhau, run rẩy, thống khổ…


      “Em biết muốn làm ra chuyện bội tín vong nghĩa với bạn bè, cho nên mới để em ra ngoài, nhưng em phải vật phẩm, em cũng có tình cảm, là người có máu có thịt mà!”


      chảy nước mắt, ra bất mãn dưới đáy lòng, vì sao hai người ràng nhau, lại thể ở cùng chỗ chứ?


      “Tử Hàn…” khẽ thào, biết mình có thể cái gì để an ủi , dạng an ủi gì cũng an ủi được bất bình thương tâm của .


      cúi đầu, hôn trán , môi khêu gợi trượt đường hôn tới nước mắt mặt , tìm kiếm môi đỏ mọng của , kích động ôm hôn.


      Lâm Tử Hàn run rẩy đáp lại nụ hôn sâu của , nước mắt càng chảy xuống càng nóng, biết, đau đớn của chút cũng hơn so với mình, cũng sống khá giả hơn mình chút nào.



      “Tử Hàn, nên hận ” Giọng bất đắc dĩ tràn ra khỏi miệng , Lâm Tử Hàn gật đầu, chủ động dâng đôi môi của mình.


      Vào giờ khắc này, cái gì tín nghĩa, cái gì bạn bè, đều bị bọn họ ném sau đầu, dường như thế giới này cũng chỉ có , mọi thứ đều thuận theo phản ứng thành thực nhất trong cơ thể, điên cuồng trút ra tình dục nóng bỏng.


      Tình cảm mãnh liệt qua , Tiêu Ký Phàm gắt gao ôm , mồ hôi của hai người giao hòa, thân thể sít sao dựa sát vào nhau. chăm chú nhìn vẻ mặt ngủ đầy bất an của , để cho yên tĩnh ngủ ở trong lòng mình. Tình cảm mãnh liệt qua , da thịt nõn nà lên nét đỏ ửng nhàn nhạt, như nam châm hấp dẫn ánh mắt .


      Tiêu Ký Phàm thỏa mãn khẽ hít hơi, ngón tay thon dài ôn nhu lướt qua sợi tóc trán , cúi đầu, in lại nụ hôn dịu dàng lên trán .


      Lại lần có được người phụ nữ , cảm giác mất mát đau lòng dưới đáy lòng bởi vì khoảnh khắc tương hỗ này mà hoàn chỉnh hơn.


      mệt mỏi rã rời mà ngủ, lại có chút buồn ngủ nào, đáy lòng chỉ có tràn đầy hối hận cùng sầu lo, sầu lo qua rồi lại nghĩ trong lòng, tình cảnh nằm cùng chỗ với Tạ Vân Triết, Tạ Vân Triết có giống như , thích ôm , cùng hoan ái giường hay ?


      Nghĩ xong lại hung hăng thầm mắng mình dừng lại, Tạ Vân Triết và là vợ chồng hợp pháp, làm chuyện gì đó đều là đương nhiên.


      nhàng nắm tay trái , dừng ở chiếc nhẫn kim cương tỏa sáng ngón tay , chiếc nhẫn kim cương này đeo tay , thực đẹp quá!


      Cúi người, sau khi hôn lên ngón tay cái, lặng yên đứng dậy mặc quần áo, rời .


      “Ba ba, mẹ đâu?” Tiểu Thư Tuyết xem phim hoạt hình thấy Tiêu Ký Phàm ra, hiếu kỳ mà hỏi thăm.


      “Mẹ mệt, ngủ” Tiêu Ký Phàm cầm lấy mũ ghế sofa giúp bé đội, ôm khỏi căn phòng.


      “Mẹ còn có chơi với con mà, con muốn trở về sớm như vậy thôi”


      “Ngoan, lần sau chơi nữa”


      mà…!”


      “…”

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~


      Căn phòng trở lại yên tĩnh, tựa hồ vừa cái gì cũng chưa xảy ra, chỉ tới khi bóng đêm bắt đầu hạ xuống, Lâm Tử Hàn mới bị tiếng chuông điện thoại di động đánh thức.


      tiện tay cầm lấy điện thoại di động bàn đầu giường nhìn thoáng qua, quả nhiên như dự đoán, là Tạ Vân Triết gọi tới. do dự vài giây sau đó bắt máy: “Vân Triết…”


      Điện thoại đầu kia truyền đến giọng ôn nhu của Tạ Vân Triết: “Tử Hàn, em ở đâu, đón em cùng nhau về nhà”


      Lâm Tử Hàn nhanh chóng nhìn liếc mắt thân thể xích lõa của mình, vội : “ cần, em đường về nhà, rất nhanh tới”


      “Như vậy… Chúng ta đây trở về chuyện tiếp nhé” Tạ Vân Triết .

      “Bye bye” Thu điện thoại, Lâm Tử Hàn hít vào hơi, chuyển hướng bên kia giường lớn trống , giường lớn vẫn giữ lại mùi hương của , lại


      biết, mình giữ được, ngoại trừ sầu não ra, cũng thất kinh. Đứng dậy, mặc quần áo của mình, rời khỏi căn phòng VIP thương” thời gian.


      Hôm nay là ngày vui vẻ, phải gặp được Tiểu Thư Tuyết, gặp được Tiêu Ký Phàm sao, thỏa mãn!

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 229

      Từ khi Lâm Tử Hàn trở lại Tạ gia tới nay, Tạ Vân Triết vẫn là lần đầu thấy có tâm tình vui vẻ như thế, trái tim trái lại lại thấy mất mát.



      có phải là nhìn thấy Tiêu Ký Phàm hay ? Nếu như phải, sao lại vui vẻ như vậy? Bản thân vắt hết óc, nghĩ tất cả biện pháp chưa từng khiến cười cái, ngày hôm nay, lại cười tươi.



      “Tâm tình của em hình như rất tốt?” Tạ Vân Triết cười khổ nhìn , Lâm Tử Hàn sững sờ, cuống quít khôi phục biểu tình bình thản, cảm giác hổ thẹn bỗng nhiên nảy sinh.



      Áy náy rũ mắt xuống, : “Ngày hôm nay em gặp Tiểu Thư Tuyết, cho nên em rất vui vẻ” Nhớ tới việc ôm hôn, dây dưa Tiêu Ký Phàm, mặt bắt đầu nóng lên.



      Trong lúc vô tình, lại làm chuyện có lỗi với Tạ Vân Triết, mặc dù trước đó từng có rất nhiều lần thân cận da thịt với Tiêu Ký Phàm. Nhưng mà, dù sao bây giờ còn là thân phận Tạ thiếu phu nhân!



      “Nếu như em nhớ con bé, có thể đón con bé lại đây ở vài ngày, Ký Phàm hẳn là đồng ý thôi!” Tạ Vân Triết ân cần mở miệng , như vậy, cũng cần gặp riêng, cũng cần cả ngày đều ở lo lắng hãi hùng.



      Cả ngày nay, đều có tâm tình làm việc, nghĩ rằng có gặp mặt Tiêu Ký Phàm hay , gặp như thế nào, có thể lại chạy hay !



      cảm thấy mình cũng sắp điên rồi, lần đầu tiên trái tim treo lơ lửng như thế, đứng ngồi yên, hận thể lập tức nhìn thấy , đưa về nhà!



      “Cám ơn, vẫn cần phiền phức như thế”Lâm Tử Hàn cảm kích , thực sẵn sàng ở cùng chỗ với nữa, cúi đầu, : “Vân Triết, em lên trước ngủ”



      “Ừ, vậy em nghỉ ngơi sớm chút” Tạ Vân Triết tuy rằng muốn, tuy rằng rất muốn tiếp tục ở chỗ với . Nhưng mà, cũng mở miệng muốn ngủ, cũng thể giữ lại được!



      cũng ngủ sớm chút thôi” Lâm Tử Hàn xong câu đó, xoay người chạy lên lầu. Khóa cửa phòng ngủ, liền nhấc chân phóng tới toilet, vốc nước hắt lên mặt đầy lửa nóng, nỗ lực tát vào dập tắt lửa khó chịu kia.



      lại có thể làm ra loại chuyện này sau lưng Tạ Vân Triết, thực thể tha thứ, quá vô sỉ! Tuy rằng Tiêu Ký Phàm như vậy, say đắm từng chút thương của như vậy, nhưng tại thân phận là Tạ thiếu phu nhân nha!



      Ảo não vỗ vỗ đầu, còn chưa kịp xấu hổ xong, ngoài miệng đột nhiên bị vật gì đó che lấy, cánh tay cứng như thép kéo vào vòng ôm rộng lớn.



      Lâm Tử Hàn kinh hoảng nhìn thân ảnh màu đen chiếu vào trong gương kia, người đàn ông mặc đồ đen bao trùm hết toàn thân, chỉ lộ ra đôi mắt đen.



      Lâm Tử Hàn theo bản năng lắc lắc đầu giãy dụa, nhưng xác thực chỉ là vô ích, gã đàn ông mặc đồ đen cực lực hạ giọng : “Lâm tiểu thư, xin đừng lộn xộn, bằng tôi…”



      Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa cắt ngang lời của gã đàn ông, kéo Lâm Tử Hàn ra phòng tắm, đưa tay, cảnh giác chỉa họng súng nhắm ngay cửa.



      “Tử Hàn, em ngủ chưa?” Là tiếng của Tạ Vân Triết.



      Lâm Tử Hàn luống cuống, trừng mắt kinh sợ ra sức lắc đầu, cầu xin gã đàn ông nên thương tổn Tạ Vân Triết. Gã đàn ông vốn phải người Tạ gia, uy hiếp bên tai Lâm Tử Hàn: “Mau đuổi , bằng tôi bắn chết



      Khi chuyện xong buông tay che miệng ra, miệng Lâm Tử Hàn vừa được tự do, liền hít thở từng hơi từng hơi , quay mặt lại phẫn hận trừng mắt nhìn gã đàn ông dùng súng.



      “Tử Hàn…” Ngoài cửa Tạ Vân Triết gọi tiếng lần thứ hai.



      Gã đàn ông phiền hà dùng cằm chỉ hướng cánh cửa, ý bảo Lâm Tử Hàn nhanh đuổi . Lâm Tử Hàn trừng mắt nhìn súng trong tay , dám theo, dịu giọng giương giọng ra ngoài cửa: “Vân Triết, em ngủ, có chuyện gì ngày mai sau”



      Ngoài cửa ngừng vài giây, mới truyền đến giọng ôn nhu của Tạ Vân Triết: “Vậy… ngủ ngon, có chuyện gì, chỉ là muốn gặp em”



      cần, cám ơn” Lâm Tử Hàn vội , ngừng chút, ngoài cửa cuối cùng cũng vang lên tiếng bước chân rời , càng càng xa!



      Lâm Tử Hàn quay sang lần thứ hai, hầm hầm trừng mắt nhìn “con nhện đen” trước mắt này, ánh mắt vừa tiếp xúc với họng sung đen kia lời mắng chửi vừa định ra miệng miễn cưỡng nuốt vào, nịnh nọt cười : “Đại ca, ngài đây là cướp tiền hay là cướp người thế?”



      “Cướp người!” Gã đàn ông xong, móc ra lọ nước phun sương từ trong túi, Lâm Tử Hàn bị dọa đến vô ý thức lui về phía sau bước, chỉ : “ dám? Tôi…”



      “Siu” tiếng, Lâm Tử Hàn chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên có vật gì chói sáng, ý thức càng ngày càng mờ ảo, tầm mắt cũng bắt đầu , hai chân bủn rủn, ngã vào trong lòng gã đàn ông.



      Gã đàn ông nhét súng vào đai lưng, tay chân lưu loát vác Lâm Tử Hàn xụi lơ kia lưng, thân thể nhanh nhẹn nhàng nhảy qua song cửa, trong nháy mắt biến mất trong bóng đêm.



      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      chiếc xe cao cấp vào biệt thự Tiêu gia, dừng lại trước nhà chính. Lão già họ Duẫn lâu dám đặt chân vào Tiêu gia nghe con ngày hôm nay trở về, mặt dày mày dạn sang.



      Nghe Duẫn Ngọc Hân gặp chuyện ngoài ý muốn, mấy ngày nay đều khiến lão ta lo lắng gần chết.



      Mà Duẫn Ngọc Hân xuất ở trước mặt lão ta, ngoại trừ mặt thoạt nhìn vui vẻ hơn trước đây ra, cái gì cũng thay đổi. đứng ở ngoài cửa xe dịu dàng cười cái, trêu chọc : “Ba, biểu tình này của ba là chào đón con trở về sao?”



      Lão già họ Duẫn lấy tay chỉ chỉ mũi mình, kinh nghi : “Con ba sao?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :