Chương 30: Kinh khủng (1)
vài lần thiếu chút nữa gỡ cặp kính vướng bận xuống, cuối cùng vẫn kiềm chế được.
"Này! phải làm vệ sinh đứng ở chỗ này làm gì?" Phía sau vang lên tiếng quát lạnh lùng, Lâm Tử Hàn hoảng sợ, cuống quít đứng thẳng người, tránh xa kính thủy tinh chứa đá quý.
Lòng lại nghĩ, cũng có cái gì để làm sạch, tại sao lại cho nhìn. Liếc mắt nhìn Đỗ Vân Phi, trừng mắt với cái liếc mắt của , mặt ngó chỗ khác.
Đỗ Vân Phi có qua với , ở chỗ này cho phép chuyện với , cũng muốn mọi người biết , đỡ làm hỏng chính của .
Trang sức cho nhìn, thể làm gì khác hơn là nghĩ cách chuồn , trở về phía sau, chuẩn bị thay quần áo vệ sinh người đột nhiên có cái gì đó ở bên hông. Lâm Tử Hàn lo lắng, nếu như nhớ lầm, vừa nãy lúc vào mở cửa, bên trong chỉ có mình mới đúng.
Nhưng mà, ràng cảm giác được phía sau có hơi thở của người đàn ông, cúi đầu, ánh mắt rơi xuống thắt lưng, chưa kịp thét chói tai. Người đàn ông phía sau che miệng của lại, đem gọng súng để gần bên hông chút, lạnh lùng : "Nếu như muốn chết, nên cùng tôi lên tầng hai".
" làm cái gì?" Lâm Tử Hàn dẩu môi .
" đừng hỏi cái này." Người đàn ông bắt đầu chuyển bước, Lâm Tử Hàn có cách nào, thể làm gì khác hơn là theo ta đến tầng hai. Trong đầu nghĩ ta đưa đến tầng hai là muốn làm gì? Chỉ cần phải trộm châu báu là được rồi.
Người đàn ông rất tự nhiên mà dắt tay , đến tầng hai, dọc đường gặp mấy người, cũng ai nhìn ra sắc mặt . Mặc kệ Lâm Tử Hàn ngừng ra hiệu thông qua mặt với từng người khách qua, nhưng mà mọi thông điệp của đều bị chiếc kính đen lớn giấu .
Hu..., Đỗ Vân Phi, cứu mạng, dưới đáy lòng hô cuống cuồng, tại phòng khách tầng , Đỗ Vân Phi hoàn toàn có cảm giác.
Người đàn ông đưa đến trước cái cửa, sau lúc nhìn xung quanh đẩy cửa vào.
Trong nháy mắt Lâm Tử Hàn bị đưa vào phòng trong cảnh trí bên trong ngay lập tức dọa sợ hãi, sáu bảy người đàn ông mặc đồ đen, hoặc ngồi hoặc đứng tại khắp ngõ ngách của gian phòng. Trong đó có hai người mà gặp, đó là hai người đàn ông đánh nhau trong khách sạn.
Người đàn ông có khí chất vương giả kia, lúc này ngồi bên trái chiếc ghế sofa, dùng ánh mắt trêu tức nhìn chằm chằm vào .
người đàn ông lớn tuổi liếc nhìn cái liếc mắt của Lâm Tử Hà, trừng mắt nhìn Lãnh Phong lạnh lùng : " , chính là ta?"
Lãnh Phong ưu nhã mà nhâm nhi ngụm rượu vang đỏ, khẽ cười : " nên hỏi, hình như là ta". Ngón tay thon dài vừa nhấc, chỉ vào người đàn ông đứng bên cạnh người mặc bộ đồ đen.
Người mặc bộ đồ đen , quỳ xuống đất khóc thét : "Lâm ca, chính là ta! Ngày đó chính là ta cầm túi xách của em ."
Hóa ra là tìm để tìm túi xách, Lâm Tử Hàn chột dạ lùi về phía sau bước, cái túi xách kia sớm mang bán , bây giờ mới tìm , có lẽ quá muộn!
Lâm ca nâng tay lên, thương tiếc mà dùng chân đá lên người đàn ông: "Đồ vô dụng!". Lập tức chuyển bước, tới bên Lâm Tử Hàn. Lâm Tử Hàn nhìn chằm chằm người đàn ông mặc bộ đồ đen bị đánh ngã mặt đất, sợ sệt lùi về phía sau, chỉ khi lùi đến bên tường, mới bất đắc dĩ dừng lại.
Chương 31: Kinh khủng (2)
"Giao Ngôi sao thiên thần ra đây" Giọng mệnh lệnh vang lên.
"Cái gì?" Lâm Tử Hàn có lẽ bởi vì quá lo lắng, nhất thời nghe thấy gì, cái gì ngôi sao?
"Ngôi sao thiên thần!" Lâm ca mệt mỏi lặp lại lần.
Còn Ngôi sao hải dương sao, Lâm Tử Hàn tức giận suy nghĩ, lộn xộn cái gì?
"Hửm?" Ánh mắt Lâm ca tràn ngập sát ý nhìn trừng mắt với , súng nhắm ngay đầu của . Lại là súng! Thứ này chơi vào chút cũng tốt. Lâm Tử Hàn cuống quít lắc đầu: "Tôi ông cái gì?"
"Lần trước nhất định chính là lấy cái túi xách của tôi, Ngôi sao thiên thần ở trong túi xách đó". Người đàn ông vừa bị đánh ngã mặt đất lớn tiếng , rất sợ Lâm ca tin lời của .
"Là bởi vì túi xách của và của tôi giống nhau, tôi mới bất đắc dĩ lấy cả hai cái". Lâm Tử Hàn cãi lại : "Hơn nữa, tôi căn bản lấy được cái gì là Ngôi sao thiên thần, đúng rồi, Ngôi sao thiên thần hình dáng như nào?" nhìn Lâm ca tò mò , ngày đó xem qua, bên trong ít tiền trộm được từ việc lấy túi đồ, trong túi xách cái gì cũng có, càng có cái gì là Ngôi sao thiên thần.
Ánh mắt vừa mới tiếp xúc đến họng súng của ông ta, lần nữa ngậm miệng lại, tại phải lúc quản nó có dạng gì.
Lâm ca vừa chuyển súng, nhằm về phía người đàn ông dưới mặt đất.
Người đàn ông này luống cuống, lo lắng vẫy hai tay khóc thét: "Lâm ca, Ngôi sao thiên thần thực trong túi xách, em có sai".
Lâm ca nửa ngờ nửa tin, họng súng chuyển về phía Lâm Tử Hàn: "Túi xách đâu?"
"Tôi đem bán , bán được bốn trăm tệ, nếu tôi đem tiền trả lại ông, ông thả tôi ra ." Lâm Tử Hàn phóng khoáng , vẫn là gây truyện là tốt, nhanh rời khỏi chỗ nguy hiểm này.
" thực có thấy bất kỳ loại đá hoặc cái gì đó sao?"
"Tôi thề với bóng đèn, nếu như tôi có nửa câu dối, tôi cả đời bao giờ kết hôn!" Lâm Tử Hàn giơ tay phải lên .
Phía trước truyền đến tiếng cười trêu đùa, ánh mắt Lâm Tử Hàn nhìn qua hõm vai Lâm ca, tiếp xúc được ánh mắt của Lãnh Phong. Tâm trạng chán nản, rất nhanh chết, ta còn cười được, nếu như ngày đó phải ta, có cầm sai túi xách sao?
Đột nhiên ngoài cửa truyền đến động tĩnh.
"Chết tiệt! Mau bỏ !" Lâm ca ra lệnh tiếng, Lâm Tử Hàn chỉ cảm thấy bóng người chuyển động, căn bản ở trong phòng trong nháy mắt có hình bóng của người áo đen nào.
Ngay sau đó trước mắt tối sầm, hé ra khuôn mặt đẹp trai, môi có cái gì ấm áp nhúc nhích. kinh hãi trợn trừng hai mắt, chuyện gì xảy ra?
Nghe tiếng cửa mở phía sau, Lãnh Phong khẽ cười tiếng, tay ôm eo Lâm Tử Hàn hôn vào càng sâu.
Đỗ Vân Phi vừa vào cửa liền thấy hai người cùng chỗ ôm hôn, tâm trạng kinh ngạc, quên luôn việc thu hồi lại súng nhắm về phía hai người. ràng vừa nãy nhận được tin tức nơi này có phần tử hợp pháp hoạt động, làm thế nào...
Rút súng chuẩn bị bước ra ngoài, khóe mắt nhìn vào trang phục làm việc của Lâm Tử Hàn. Tâm tình hồ nghi, ta chậm rãi đến phía hai người.
"Cảnh sát Đỗ hóa ra có sở thích nhìn người khác thân thiết à". lúc lâu, tới khi Lâm Tử Hàn sắp hít thở thông, Lãnh Phong cuối cùng cũng buông ra, mắt chứa ý cười liếc nhìn Đỗ Vân Phi, ánh mắt cuối cùng nhìn vào súng tay , ý cười càng nhiều.
Đỗ Vân Phi ngạc nhiên mà nhìn Lâm Tử Hàn, quả là ấy?!
(Ngôi sao thiên thần ư!!! Chính là cái mà bé Tiểu Thư Tuyết nhà ta cho là quả bóng nhiều màu và cho vào bình hoa nuôi Tiểu Ngư Ngư đó!!!!)