1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài - Thiên Cầm (284 Chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 26: Cơ hội gặp gỡ (2)

      "Im ngay!" Lâm Tử Hàn vỗ vỗ lên mặt con , giận dữ : "Gọi chú Tiêu".


      "Chú Tiêu tốt chứ" Tiểu Thư Tuyết giọng : "Chú Tiêu trông đẹp trai nha".


      Khuôn mặt Tiêu Ký Phàm vừa nới lỏng chút trong nháy mắt chuyển sang màu xanh, khen ngợi mình đúng ?


      "Im miệng" Lâm Tử Hàn nhìn thoáng qua khuôn mặt biến sắc của Tiêu Ký Phàm, vội quát Tiểu Thư Tuyết. bên xin lỗi, bên kéo cánh tay bé của Tiểu Thư Tuyết bước nhanh thoát khỏi . Nhanh chóng xa , sợ rằng nha đầu ngốc này thêm câu nào nữa.


      Đều là cha dạy bảo cả băng đản, nhìn dạy con mình như vậy. quay đầu lại nhìn nhất định phải tìm tính sổ.


      Tiêu Ký Phàm nhìn bóng dáng hai người rời , khóe miệng vô thức mỉm cười, thực cặp mẹ con dở hơi. Nhưng, ở nhà lúc nào ta cũng đeo cặp kính đen này sao? Lẽ nào ai cho ta biết, nó trông thực khó coi sao?


      đứa trẻ đáng như thế, hết lần này tới lần khác lại bị người ăn mặc như thế dạy bảo.


      "Nha đầu ngốc, con muốn làm cho mẹ tức chết phải ?" Sau khi xa Tiêu Ký Phàm được năm mươi mét, Lâm Tử Hàn mới dừng lại nhăn nhó .


      "Mẹ, chú Tiêu trông rất đẹp trai mà". Tiểu Thư Tuyết vẫn dùng giọng non nớt và đôi mắt mở to nhìn chằm chằm vào sợ chết .


      Lâm Tử Hàn bị bé đánh bại, đảo cặp mắt trắng dã: " đẹp trai thế nào, là ông xã của người khác, là ba ba của người khác!" Sau khi xong đứng dậy bước nhanh về phía Duẫn gia.


      Duẫn gia quả trông rất ấn tượng, đứng ở cánh của sắt chạm khắc tuyệt đẹp, Lâm Tử Hàn nhón chân lên nhìn xung quanh, kiến trúc bên trong hoa viên, làm cho ngạc nhiên ngớt. Lâm gia cùng với nó so sánh thực còn kém rất xa.


      "Mẹ ơi, con cũng muốn nhìn". Tiểu Thư Tuyết kéo kéo ống quần .


      "Có cái gì đẹp đâu". Lâm Tử Hàn để ý tới bé, bước lên bấm chuông cửa. Sau lúc lâu, người đàn ông trung niên bước ra, nhìn Lâm Tử Hàn từ xuống dưới.


      Lâm Tử Hàn mỉm cười, lễ phép : "Chào chú, đây là hoa hồng Tiêu tặng cho Duẫn, xin chú ký nhận hộ cháu".


      Người đàn ông trung niên nhận lấy hoa hồng, đưa cho tờ giấy ký, quay người vào trong nhà. Cánh cửa sắt lớn đóng sầm lại.


      được nghỉ ngơi, lại phải làm, Lâm Tử Hàn nhanh ra cửa, chờ xe của Vương Văn Khiết, nhờ xe của nam đồng nghiệp.


      cúi xuống cười to, quay ra cửa sổ xe trêu đùa Lưu Bằng : "Lưu Bằng, tối qua có chỗ ở sao, đến nhà bọn em ngủ ở giường của Văn Khiết được ?"


      Lưu Bằng đỏ mặt, cười ngượng.


      "Em có lên xe hay đây? Làm bóng đèn tốt lắm đâu". (kỳ đà cản mũi a


      )


      "Em vô liêm sỉ" Vương Văn Khiết ấn vào trán cái, ngượng ngùng .


      Lâm Tử Hàn quay người, vào ngồi ghế sau: "Dù sao ghế sau cũng để , hai người cứ coi em tồn tại là được rồi".


      "Tử Hàn, bộ quần áo liền này của em dễ thương". Lưu Bằng nhìn vào kính chiếu hậu, ha ha cười .


      Lâm Tử Hàn cười : " có người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ, chỉ có người dễ thương bên cạnh thôi"


      "Em thấy đủ chưa, chị trong mắt ấy, ngay cả dễ thương cũng vô ích". Vương Văn Khiết trừng mắt với Lưu Bằng tức giận .

      Chương 27: Đến muộn (1)

      "Lưu Bằng, có phải như vậy hay ?" Lâm Tử Hàn từ ghế sau tiến gần lên phía trước giọng điệu quở trách .


      Lưu Bằng vô tội : "Có trời đất chứng giám, trong lòng , Văn Khiết từ lâu là thượng đế".


      "Văn Khiết, hài lòng chưa?" Lâm Tử Hàn vỗ vỗ vai Vương Văn Khiết.


      Vương Văn Khiết hừ lạnh, liếc ta: "Vậy sao? Vậy những người phụ nữ bên cạnh là cái gì?"


      "Văn Khiết, em muốn như thế nào em mới tin tưởng đây? Thực có người phụ nữ nào khác" Vẻ mặt Lưu Bằng đau khổ nhẫn nại giải thích, tối hôm qua phải sao, hôm nay lại còn phải tiếp.


      Lâm Tử Hàn mỉm cười: "Em chị này, con ong chăm chỉ Lưu dưng lại đưa Văn Khiết của chúng ta làm, nguyên nhân là làm cho hồng nhan tức giận nha".


      "Lâm Tử Hàn! Em im miệng, bọn chị làm sao coi em như tồn tại đây?" Vương Văn Khiết quay lại trừng mắt với .


      Lâm Tử Hàn thèm để vào mắt giận dữ của chị ấy, tiếp tục : "Chị cũng đừng trách Lưu Bằng, ấy thân là giám đốc tiêu thụ của công ty lớn, xung quanh khó trách có nhiều oanh oanh yến yến vây quanh".


      "Những oanh oanh yến yến bên cạnh ta đủ để thành lập đội bóng".


      "Vậy chị nên vui mừng chứ, có được bạn trai quyến rũ vô biên".


      " ta nếu có thể được Trương Mạn Ngọc chấp nhận mới tốt, chứng minh quyến rũ của ta mới là vô biên, cần gì tìm những trẻ" Vương Văn Khiết giận dữ . Khi Lâm Tử Hàn định , thêm: "Lâm Tử Hàn, em đừng có ở đây là mình đau lưng, muốn đau lưng em ít về việc này thôi".


      "Được rồi, " Lâm Tử Hàn ngay sau đó dựa lưng lên ghế, ngậm miệng lại. chuẩn bị nhắm mắt nghỉ ngơi chút, chiếc xe đột nhiên "Phanh" lên tiếng, ba người vội nhìn thẳng về phía trước.


      Hai cùng kêu lên tiếng, nhanh chóng ổn định thân thể. May là cũng bị thương.


      " xảy ra chuyện gì?" Khi Vương Văn Khiết kịp phản ứng Lưu Bằng xuống xe kiểm tra.


      "Chết rồi, nổ lốp xe" Lưu Bằng từ bên ngoài xe với hai người.


      " phải chứ, thủng lốp lúc này sao?" Lâm Tử Hàn kêu thảm, muộn làm bị tổ trưởng mắng là việc , trừ tiền lương mới là việc lớn. Hơn nữa, còn phải đến cửa hàng hoa.


      Vương Văn Khiết tức giận trong lòng, lại có thêm cơ hội này để quở trách Lưu Bằng: "Em với xe này còn làm gì, lỗi của con người đành, may là ở đây ít xe, nếu như là tại quốc lộ bị nhiều xe tông vào đuôi rồi".


      Lưu Bằng sờ sờ mũi, áy náy : "Nếu hai người cứ gọi trước chiếc taxi , gọi điện thoại tìm công ty sửa chữa".


      "Ở nơi này đến bao giờ mới nhìn thấy chiếc taxi?"


      "Việc này..." Lưu Bằng suy nghĩ chút: " gọi điện thoại cho bạn tới đây đón các em " xong lấy điện thoại ra, vài câu rồi tắt máy.


      Bị gián đoạn như vây, khi hai người tới công ty muộn mất nửa tiếng, Vương Văn Khiết là giám đốc nhân , đường gặp chút rủi ro cũng ai chú ý tới.


      Lâm Tử Hàn may mắn như vây, sau khi tặng xong hoa hồng trở lại bộ phận của mình, thở sâu hơi và bước vào.


      " Lâm, định đâu?" Sau khi tổ trưởng Tiêm , đứng lên từ chỗ ngồi đến bên cạnh , có cách nào khác mà nhìn .

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 28: Đến muộn (2)

      "Xin lỗi, nửa đường xe bị hỏng" Lâm Tử Hàn áy náy cười làm lành .


      "Đây là lý do sao?" tiếng giận dữ vang lên, nhân viên vệ sinh đến phía trước, thương tiếc mà hét lớn vào lỗ tai : " suốt ngày ngoại trừ gây họa ra còn biết làm cái gì?"


      "Đau!"


      "Biết đau còn an phận"


      "Tôi lần sau dám nữa..."


      "Thôi , chị Thanh, xem như là lần đầu tiên của em ấy..." Chị Lệ bên khuyên nhủ, ràng chị ấy mới là tổ trưởng, làm thế nào ta lại tự tiện phạt người khác.


      "Lập tức chép các quy tắc của công ty ! Năm trăm lần!" Chị Thanh buông tha cho lỗ tai của , đẩy tay ấy giận dữ . Mắt nhìn xuyên qua , tới bên cạnh cửa, lập tức mỉm cười lấy lòng người đối diện, nịnh nọt :


      "Đạo diễn Từ, tại sao lại xuống bộ phận vệ sinh? Có chuyện gì sao?"


      Lâm Tử Hàn quay người lại, nhìn qua ánh mắt trêu tức của Từ Nhạc Phong, có cái gì đẹp mắt, phải là chỉ bị cấp khiển trách sao! Lâm Tử Hàn tức giận mà nghĩ.


      Ánh mắt Từ Nhạc Phong chuyển sang khuôn mặt của tổ trưởng, khẽ mỉm cười : "Tôi lại đây mượn người tới hỗ trợ chụp ảnh, là ấy." xong hếch cằm về phía khuôn mặt đau khổ của Lâm Tử Hàn.


      " thôi" Chị Lệ gật đầu, lập tức nhìn về phía Lâm Tử Hàn : "Đừng gây họa nữa nha!"


      "Vâng, chị Lệ" Lâm Tử Hàn vội vàng tới bên cạnh Từ Nhạc Phong, người phía sau cười ôn hòa với , quay người rời . dám chậm trễ, theo sát sau đó đuổi theo.


      "Đạo diễn Từ, muốn tôi giúp cái gì?" Lâm Tử Hàn dè dặt hỏi từ phía sau.


      Từ Nhạc Phong chậm lại, quay đầu nhìn , mỉm cười ôn hòa : " định làm cái gì?" Thực tế cần giúp đỡ cái gì, chỉ là ngang qua bộ phận vệ sinh, nghe được tiếng kêu rên của , tự chủ được mà vào.


      "Tôi dọn dẹp nhà vệ sinh." Lâm Tử Hàn lớn tiếng , đoàn người qua nhìn và cười trộm.


      Từ Nhạc Phong trừng mắt nhìn , tức giận : " nghiêm túc!"


      Lâm Tử Hàn bối rối mỉm cười, : "Nhưng mà ngoại trừ việc đưa tài liệu đến khách sạn, đó chính là công việc của tôi".


      "À, tôi hiểu" Từ Nhạc Phong , cách phía trước xa, Duẫn Ngọc Hân ôm cánh tay Tiêu Ký Phàm tới. Lâm Tử Hàn gục đầu xuống, dự định cứ như vậy qua.


      "Nhạc Phong, chào buổi sáng" Duẫn Ngọc Hân tâm trạng tốt .


      "Ừ" Từ Nhạc Phong gật đầu mỉm cười, quay người qua Tiêu Ký Phàm : "Ký Phàm, để Lâm Tử Hàn làm trợ lý của tôi, có ý kiến gì ?"


      Những người diện tại chỗ này đều ngạc nhiên nhìn , Lâm Tử Hàn cũng ngoại lệ, sững sờ mà nhìn chằm chằm vào , ta muốn chuyển làm trợ lý? phải đâu? Nhưng mà cũng cái gì nha.


      Tiêu Ký Phàm nhìn thẳng về phía Lâm Tử Hàn, người này vội vã lảng tránh tầm mắt của , tại sao lại nhìn như thế, đó cũng phải cầu của .


      Tiêu Ký Phàm cười như cười, : "Tôi đương nhiên có ý kiến".

      Chương 29: Chuyển công tác

      Duẫn Ngọc Hân quýnh lên : "Nhạc Phong, xảy ra chuyện gì? Người giống như ta cũng có thể làm được trợ lý sao?" ta coi thường liếc mắt nhìn Lâm Tử Hàn: " muốn trợ lý, có thể gọi Vương Văn Khiết điều đến từ các bộ phận khác mà"


      "Ngọc Hân, nếu thử, làm sao biết được Lâm Tử Hàn có làm được ? Sau tháng nếu làm được, tự thay người." Từ Nhạc Phong vẫn cười ôn hòa như cũ: " trước làm việc".


      xong đến phòng chụp ảnh, Lâm Tử Hàn theo sau : "Thực giám đốc Duẫn rất đúng".


      "Có đúng hay , tháng sau biết." Từ Nhạc Phong có ý gì mà chỉ nhìn chằm chằm .


      Lâm Tử Hàn hiểu ý tứ của , cười hắc hắc : "Tiêu tổng rất tốt với , quan hệ của các là như thế nào vậy?"


      "Là quan hệ em bà con."


      "Oh, ra là hoàng thân quốc thích." Lâm Từ Hàn kinh ngạc, thể trách được cử chỉ ta lại như thế.


      "Lộn xộn cái gì." Từ Nhạc Phong liếc mắt nhìn , tức giận , quay người làm việc riêng.


      Lâm Tử Hàn nhìn phòng chụp ảnh, xung quanh dán đủ loại áp phích, sân khấu có đám phụ nữ luyện múa. Làm việc ở chỗ này chắc chắn mỗi ngày có thể nhìn thấy rất nhiều minh tinh, thầm nghĩ.


      Trở về thôn Ninh Thủy, sau khi Lâm Tử Hàn sang từng nhà tìm kiếm, mới tìm thấy Tiểu Thư Tuyết ăn cơm nhà ông Bách. lớn vừa mới vào sân, Đỗ Vân Phi xuất , hôn Tiểu Thư Tuyết cái, lấy từ trong túi xách ra cái thẻ, đưa tới tay Lâm Tử Hàn.


      Đây là cái gì? Lâm Tử Hàn tò mò nhìn.


      "Thẻ công tác của triển lãm đồ trang sức, đến lúc đó em lấy thân phận là nhân viên vệ sinh vào là được".


      "Thực có thể vào? Cảm ơn rất nhiều" Lâm Tử Hàn thoải mái .


      Đỗ Vân Phi cười đùa: " muốn cảm ơn sao, hôn cái".


      Lâm Tử Hàn nháy mắt với Tiểu Thư Tuyết: "Bảo bối, thay mẹ hôn Ba ba cái ".


      Tiểu Thư Tuyết vô tư mà hôn Đỗ Vân Phi cái, cười khanh khách, Đỗ Vân Phi sờ nước bọt mặt, bất mãn : " thành tâm".


      "Bảo bối, cho ba ba Đỗ con cố ý".


      "Này, này, ba ba sai rồi, sai rồi." Đỗ Vân Phi thấy Tiểu Thư Tuyết công kích, vội lấy tay chặn cái miệng nhắn của bé lại.


      Sáng chủ nhật, Lâm Tử Hàn gửi Tiểu Thư Tuyết bên nhà hàng xóm, vui vẻ ra ngoài. có cách nào khác, triển lãm đồ trang sức quy định trẻ con được vào, cho dù có thể vào, nhân viên vệ sinh cũng có khả năng mang đứa trẻ vào.


      lâu sau tới triển lãm, bên trong đám đông đến, đều là trang phục cao quý, trang phục Moden của kẻ có tiền. Đỗ Vân Phi mặc thường phục, bên lưu ý những nhân viên bên trong triển lãm, bên lo lắng mà nhìn chằm chằm Lâm Tử Hàn.


      Lúc này hai mắt nhìn chằm chằm vào hộp kính thủy tinh chứa đồ trang sức, nửa dáng điệu của nhân viên vệ sinh cũng có.


      Lâm Tử Hàn xuất thân từ danh môn, đối với châu báu lại cần thiết nghiên cứu nhiều, nhìn những chiếc hộp thủy tinh chứa rất nhiều loại kỳ trân dị bảo, thực mở rộng tầm mắt.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 30: Kinh khủng (1)
      vài lần thiếu chút nữa gỡ cặp kính vướng bận xuống, cuối cùng vẫn kiềm chế được.


      "Này! phải làm vệ sinh đứng ở chỗ này làm gì?" Phía sau vang lên tiếng quát lạnh lùng, Lâm Tử Hàn hoảng sợ, cuống quít đứng thẳng người, tránh xa kính thủy tinh chứa đá quý.


      Lòng lại nghĩ, cũng có cái gì để làm sạch, tại sao lại cho nhìn. Liếc mắt nhìn Đỗ Vân Phi, trừng mắt với cái liếc mắt của , mặt ngó chỗ khác.


      Đỗ Vân Phi có qua với , ở chỗ này cho phép chuyện với , cũng muốn mọi người biết , đỡ làm hỏng chính của .


      Trang sức cho nhìn, thể làm gì khác hơn là nghĩ cách chuồn , trở về phía sau, chuẩn bị thay quần áo vệ sinh người đột nhiên có cái gì đó ở bên hông. Lâm Tử Hàn lo lắng, nếu như nhớ lầm, vừa nãy lúc vào mở cửa, bên trong chỉ có mình mới đúng.


      Nhưng mà, ràng cảm giác được phía sau có hơi thở của người đàn ông, cúi đầu, ánh mắt rơi xuống thắt lưng, chưa kịp thét chói tai. Người đàn ông phía sau che miệng của lại, đem gọng súng để gần bên hông chút, lạnh lùng : "Nếu như muốn chết, nên cùng tôi lên tầng hai".


      " làm cái gì?" Lâm Tử Hàn dẩu môi .


      " đừng hỏi cái này." Người đàn ông bắt đầu chuyển bước, Lâm Tử Hàn có cách nào, thể làm gì khác hơn là theo ta đến tầng hai. Trong đầu nghĩ ta đưa đến tầng hai là muốn làm gì? Chỉ cần phải trộm châu báu là được rồi.


      Người đàn ông rất tự nhiên mà dắt tay , đến tầng hai, dọc đường gặp mấy người, cũng ai nhìn ra sắc mặt . Mặc kệ Lâm Tử Hàn ngừng ra hiệu thông qua mặt với từng người khách qua, nhưng mà mọi thông điệp của đều bị chiếc kính đen lớn giấu .


      Hu..., Đỗ Vân Phi, cứu mạng, dưới đáy lòng hô cuống cuồng, tại phòng khách tầng , Đỗ Vân Phi hoàn toàn có cảm giác.


      Người đàn ông đưa đến trước cái cửa, sau lúc nhìn xung quanh đẩy cửa vào.


      Trong nháy mắt Lâm Tử Hàn bị đưa vào phòng trong cảnh trí bên trong ngay lập tức dọa sợ hãi, sáu bảy người đàn ông mặc đồ đen, hoặc ngồi hoặc đứng tại khắp ngõ ngách của gian phòng. Trong đó có hai người mà gặp, đó là hai người đàn ông đánh nhau trong khách sạn.


      Người đàn ông có khí chất vương giả kia, lúc này ngồi bên trái chiếc ghế sofa, dùng ánh mắt trêu tức nhìn chằm chằm vào .


      người đàn ông lớn tuổi liếc nhìn cái liếc mắt của Lâm Tử Hà, trừng mắt nhìn Lãnh Phong lạnh lùng : " , chính là ta?"


      Lãnh Phong ưu nhã mà nhâm nhi ngụm rượu vang đỏ, khẽ cười : " nên hỏi, hình như là ta". Ngón tay thon dài vừa nhấc, chỉ vào người đàn ông đứng bên cạnh người mặc bộ đồ đen.


      Người mặc bộ đồ đen , quỳ xuống đất khóc thét : "Lâm ca, chính là ta! Ngày đó chính là ta cầm túi xách của em ."


      Hóa ra là tìm để tìm túi xách, Lâm Tử Hàn chột dạ lùi về phía sau bước, cái túi xách kia sớm mang bán , bây giờ mới tìm , có lẽ quá muộn!


      Lâm ca nâng tay lên, thương tiếc mà dùng chân đá lên người đàn ông: "Đồ vô dụng!". Lập tức chuyển bước, tới bên Lâm Tử Hàn. Lâm Tử Hàn nhìn chằm chằm người đàn ông mặc bộ đồ đen bị đánh ngã mặt đất, sợ sệt lùi về phía sau, chỉ khi lùi đến bên tường, mới bất đắc dĩ dừng lại.

      Chương 31: Kinh khủng (2)

      "Giao Ngôi sao thiên thần ra đây" Giọng mệnh lệnh vang lên.


      "Cái gì?" Lâm Tử Hàn có lẽ bởi vì quá lo lắng, nhất thời nghe thấy gì, cái gì ngôi sao?


      "Ngôi sao thiên thần!" Lâm ca mệt mỏi lặp lại lần.


      Còn Ngôi sao hải dương sao, Lâm Tử Hàn tức giận suy nghĩ, lộn xộn cái gì?


      "Hửm?" Ánh mắt Lâm ca tràn ngập sát ý nhìn trừng mắt với , súng nhắm ngay đầu của . Lại là súng! Thứ này chơi vào chút cũng tốt. Lâm Tử Hàn cuống quít lắc đầu: "Tôi ông cái gì?"


      "Lần trước nhất định chính là lấy cái túi xách của tôi, Ngôi sao thiên thần ở trong túi xách đó". Người đàn ông vừa bị đánh ngã mặt đất lớn tiếng , rất sợ Lâm ca tin lời của .


      "Là bởi vì túi xách của và của tôi giống nhau, tôi mới bất đắc dĩ lấy cả hai cái". Lâm Tử Hàn cãi lại : "Hơn nữa, tôi căn bản lấy được cái gì là Ngôi sao thiên thần, đúng rồi, Ngôi sao thiên thần hình dáng như nào?" nhìn Lâm ca tò mò , ngày đó xem qua, bên trong ít tiền trộm được từ việc lấy túi đồ, trong túi xách cái gì cũng có, càng có cái gì là Ngôi sao thiên thần.


      Ánh mắt vừa mới tiếp xúc đến họng súng của ông ta, lần nữa ngậm miệng lại, tại phải lúc quản nó có dạng gì.


      Lâm ca vừa chuyển súng, nhằm về phía người đàn ông dưới mặt đất.


      Người đàn ông này luống cuống, lo lắng vẫy hai tay khóc thét: "Lâm ca, Ngôi sao thiên thần thực trong túi xách, em sai".


      Lâm ca nửa ngờ nửa tin, họng súng chuyển về phía Lâm Tử Hàn: "Túi xách đâu?"


      "Tôi đem bán , bán được bốn trăm tệ, nếu tôi đem tiền trả lại ông, ông thả tôi ra ." Lâm Tử Hàn phóng khoáng , vẫn là gây truyện là tốt, nhanh rời khỏi chỗ nguy hiểm này.


      " thực có thấy bất kỳ loại đá hoặc cái gì đó sao?"


      "Tôi thề với bóng đèn, nếu như tôi có nửa câu dối, tôi cả đời bao giờ kết hôn!" Lâm Tử Hàn giơ tay phải lên .


      Phía trước truyền đến tiếng cười trêu đùa, ánh mắt Lâm Tử Hàn nhìn qua hõm vai Lâm ca, tiếp xúc được ánh mắt của Lãnh Phong. Tâm trạng chán nản, rất nhanh chết, ta còn cười được, nếu như ngày đó phải ta, có cầm sai túi xách sao?


      Đột nhiên ngoài cửa truyền đến động tĩnh.


      "Chết tiệt! Mau bỏ !" Lâm ca ra lệnh tiếng, Lâm Tử Hàn chỉ cảm thấy bóng người chuyển động, căn bản ở trong phòng trong nháy mắt có hình bóng của người áo đen nào.


      Ngay sau đó trước mắt tối sầm, hé ra khuôn mặt đẹp trai, môi có cái gì ấm áp nhúc nhích. kinh hãi trợn trừng hai mắt, chuyện gì xảy ra?


      Nghe tiếng cửa mở phía sau, Lãnh Phong khẽ cười tiếng, tay ôm eo Lâm Tử Hàn hôn vào càng sâu.


      Đỗ Vân Phi vừa vào cửa liền thấy hai người cùng chỗ ôm hôn, tâm trạng kinh ngạc, quên luôn việc thu hồi lại súng nhắm về phía hai người. ràng vừa nãy nhận được tin tức nơi này có phần tử hợp pháp hoạt động, làm thế nào...


      Rút súng chuẩn bị bước ra ngoài, khóe mắt nhìn vào trang phục làm việc của Lâm Tử Hàn. Tâm tình hồ nghi, ta chậm rãi đến phía hai người.


      "Cảnh sát Đỗ hóa ra có sở thích nhìn người khác thân thiết à". lúc lâu, tới khi Lâm Tử Hàn sắp hít thở thông, Lãnh Phong cuối cùng cũng buông ra, mắt chứa ý cười liếc nhìn Đỗ Vân Phi, ánh mắt cuối cùng nhìn vào súng tay , ý cười càng nhiều.


      Đỗ Vân Phi ngạc nhiên mà nhìn Lâm Tử Hàn, quả ấy?!


      (Ngôi sao thiên thần ư!!! Chính là cái mà bé Tiểu Thư Tuyết nhà ta cho là quả bóng nhiều màu và cho vào bình hoa nuôi Tiểu Ngư Ngư đó!!!!)

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 32: Kinh khủng (3)
      Khuôn mặt Lâm Tử Hàn đỏ bừng xấu hổ, mắt kính mặt bị Lãnh Phong làm méo, xấu hổ nghĩ có muốn cái hầm ngầm để chui vào.


      Người đàn ông này! Rốt cuộc là có ý gì? Dám lợi dụng chiếm tiện nghi của ? càng nghĩ càng giân! Cũng dám hành động thiếu suy nghĩ, biết, trong gian phòng tối này, còn có đám mặc đồ đen. Muốn Đỗ Vân Phi an toàn, chỉ có thể làm theo người đàn ông trước mặt.


      "Tử Hàn, thế nào lại là em? ta...?" Đỗ Vân Phi nhìn hai người, kinh ngạc được, cho tới giờ cũng biết, có thể thân mật như thế với bạn trai.


      Vừa sợ, vừa tức, lại vừa đau lòng, đây là cảm giác của lúc này.


      "Em..." biết! Lâm Tử Hàn khóc lớn dưới đáy lòng.


      " ta là ai?" Đỗ Vân Phi chỉ vào Lãnh Phong .


      " ấy là... người bạn của em" Nôn! Ai muốn bạn như vậy!


      "Theo !" Đỗ Vân Phi nhấc cánh tay phải lên, mang ra ngoài cửa, Lâm Tử Hàn như người liệt, tạm thời bất động, bởi vì cánh tay kia của cũng đột nhiên bị người khác túm lấy. Thương cảm thay cho , nhất thời trở thành công cụ cướp giật của hai người đàn ông.


      "Tử Hàn!" Đỗ Vân Phi lạnh giọng ra hai chữ này. Lâm Tử Hàn đột nhiên biết nên làm thế nào cho phải, quay đầu nhìn phía Lãnh Phong, mặt của ta so với Đỗ Vân Phi lạnh hơn!


      Như thế, dùng sức chuyển động cánh tay phải, cố gắng giãy ra khỏi kiểm soát của Đỗ Vân Phi. Đỗ Vân Phi thất vọng, buông tay ra, nhìn lâu, sau đó xoay người bỏ .


      Cửa đóng lại lần nữa, Lâm Tử Hàn vùng tay thoát ra khỏi tầm nắm của Lãnh Phong, tức giận chà lau môi của mình. Nhớ tới vừa nãy bị người đàn ông trước mắt hôn lâu như vậy, vừa tức vừa bất lực.


      Lãnh Phong đưa tay ra, dùng đầu ngón tay lau hương vị môi của , hờ hững tiến về phía ghế sofa ngồi xuống. Đánh giá người phụ nữ ngây thơ gần như ngu xuẩn trước mặt, khóe miệng hé ra tia châm biếm, nhắm mắt tạm thời nghỉ ngơi.


      Lâm Tử Hàn trừng mắt nhìn ta cái, bước nhanh tới hướng cánh cửa, trước khi những người mặc đồ đen xuất , chạy trốn ra khỏi phòng.


      "Người đàn bà kia đâu?" Tiếng Lâm ca thô lỗ hỏi.


      "!"


      "Mẹ nó!" Lâm ca nguyền rủa câu, nặng nề ngồi ghế sofa.


      Lãnh Phong khẽ cười, liếc nhìn Lâm ca: " cho rằng người người đàn bà kia có kim cương sao? Ánh mắt duyệt qua vô số người của Lâm ca lúc nào trở thành tầm nhìn có giới hạn như vậy?"


      Lâm ca hạ mắt, nhíu mày trầm ngâm đứng lên.


      Vừa mới về đến nhà, nhìn thấy Tô Lâm Lâm chơi đùa với Tiểu Thư Tuyết ở sân, khóe miệng nhắn của Lâm Tử Hàn nhếch lên cười trêu ghẹo: "Oh, con dơi của chúng ta trở về từ nước ngoài?"


      "Lâm Tử Hàn! Cậu ngứa da có đúng hay ?" Tô Lâm Lâm đứng lên liếc nhìn .


      Lâm Tử Hàn cười hắc hắc : "Trở về từ lúc nào?"


      "Vừa về nhà xong, đến để xem Tiểu Thư Tuyết của chúng ta có cao lớn " cọ cọ Tiểu Thư Tuyết cười .


      "Dì Lâm Lâm mua cho con quả bóng nhiều màu". Tiểu Thư Tuyết kéo Lâm Tử Hàn đến bên bình hoa lớn, chỉ vào lọ thủy tinh đá đầy màu sắc.

      Chương 33: Chất vấn (1)

      " cảm ơn dì Lâm Lâm chưa?" Lâm Tử Hàn liếc mắt nhìn bình thủy tinh lớn nhiều đá màu, cũng quan tâm nhiều.


      "Cảm ơn dì".


      "Ngoan" Lâm Tử Hàn hôn cái lên trán con , nhìn sang Tô Lâm Lâm : "Ngày mai còn bay ?"


      "Ngày mai nghỉ ngơi, ngày sau bay sang Ý".


      "Dì Lâm Lâm, con muốn nghe tiếng chuông nước Ý" Tiểu Thư Tuyết đạp đạp chân .


      "Được, ngày sau cho con nghe".


      "Cảm ơn dì Lâm Lâm".


      Lâm Tử Hàn nhìn bộ đồng phục tiếp viên hàng xinh đẹp của ấy, ước ao : "Mỗi ngày nếu như có thể bay khắp nơi, vui vẻ đúng ?"


      Tô Lâm Lâm trợn trắng mắt : "Siêu cấp vui, nếu như gặp khách khó tính, thực ngay cả tâm trạng nhảy nhót cũng có".


      " có gì, tiền lương cao là được".


      Tô Lâm Lâm sau khi cười đùa : "Mục tiêu của mình là trong cuộc sống có thể tìm người đàn ông giàu có, mà để mình kiếm tiền".


      " tiền đồ!"


      Tô Lâm Lâm chán nản, kêu lên: "Cậu có tiền đồ! Cũng xem cậu pha trộn ra điểm cái gì ở đây".


      "Mình muốn làm tiếp viên hàng , tiền lương cao, đãi ngộ tốt, đáng tiếc..." Haizzz, tiếng thở dài phát ra từ miệng, chỉ có thể nghĩ lại mà thôi.


      Tô Lâm Lâm liếc nhìn , mỉa mai: "Làm tiếp viên hàng phải chỉ cần xinh đẹp là được, cậu sao? Sau đó phải cải tạo lại cậu mà thôi".


      "Tuyến trong nước cũng muốn tốt nghiệp chính quy mới được sao?"


      "Đương nhiên!" Tô Lâm Lâm trả lời, ánh mắt nhìn vào Đỗ Vân Phi đứng bên kia, mặt lập tức lên nụ cười xinh đẹp, chờ đợi bước vào sân.


      "Lâm Lâm, bây giờ phải lúc làm, cậu cần cười như vậy" Lâm Tử Hàn liếc mắt nhìn Đỗ Vân Phi trêu ghẹo mà .


      "Đáng ghét!" Tô Lâm Lâm , khuôn mặt bắt đầu nóng lên thành màu đỏ.


      Đỗ Vân Phi bước vào sân, giống như những ngày bình thường đùa Tiểu Thư Tuyết chút, cũng liếc mắt nhìn Tô Lâm Lâm, nhìn Lâm Tử Hàn lạnh lùng : "Lâm Tử Hàn, em lại đây!"


      "Có chuyện gì sao?" Lâm Tử Hàn biết còn hỏi, chỉ biết, đêm nay nhất định đến.


      Tô Lâm Lâm thấy sắc mặt của đúng, vội hỏi: "Các cậu chuyện , mình về trước, Tiểu Thư Tuyết bái bai.". Hôn lên mặt Tiểu Thư Tuyết cái sau đó quay người rời .


      "Dì Lâm Lâm, bái bai" Tiểu Thư Tuyết nâng cao giọng lên .


      "Tử Hàn, ta là ai?" Đỗ Vân Phi thẳng vào vấn đề.


      Lâm Tử Hàn do dự biết trả lời như thế nào, bởi vì cũng biết ta là ai, tuy rằng gặp mặt hai lần, nhưng mà những lần đó đều gặp tại Quỷ môn quan, ngay cả ta họ tên gì cũng biết.


      " ấy là..." Lâm Tử Hàn , ngập ngừng: " ấy là bạn trai trước đây của em, nhiều năm chưa gặp, ngày đó vừa vặn gặp được, cho nên..."


      "Cho nên em cùng ta hôn môi" Đỗ Vân Phi ủ rũ cắt đứt lời .


      "Em..."


      "Em còn ta?" Đỗ Vân Phi dè dặt hỏi thăm, người đàn ông đẹp trai như vậy, có khả năng nào ? Nghĩ tới đây, tim của đau nhói.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 34: Chất vấn (2)

      " phải, em ". Lâm Tử Hàn lắc đầu, đột nhiên thầm nghĩ, vì sao lại vội vã muốn gặp Đỗ Vân Phi làm sáng tỏ việc này đây? cũng phải là ông xã của , cũng phải bạn trai của .


      " sao?" Đỗ Vân Phi nhàng thở phào, tảng đá nặng trong đầu cũng rơi xuống.


      "Đúng vậy."


      Đỗ Vân Phi vui mừng ôm chầm lấy , ôm , bên tai : "Tử Hàn, sau này đừng cho người đàn ông mình thích hôn, biết ?"


      ấy... làm cái gì?! Lâm Tử Hàn cuống quít tránh khỏi ngực của , xấu hổ mà lùi sau hai bước : "Vân Phi, ... Có phải vui mừng quá ...?"


      Đỗ Vân Phi xót xa, cũng bắt đầu cảm thấy xấu hổ, quả vui mừng quá mức, vui mừng đến quên hình thức, hi vọng dọa ấy sợ hãi.


      " khuya, về trước " Lâm Tử Hàn .


      Đỗ Vân Phi gật đầu, muốn nghe theo mà rời .


      Cạnh cửa sổ trong biệt thự bên bờ biển, thân hình thon dài của người lập đứng ở chính giữa, ngắm nhìn mặt trời và nước biển chạm vào nhau cách đó xa.


      Phía sau có bước chân khẩn cấp vang lên, A Nghị cung kính mà đứng ở bóng người phía sau : "Đại ca, tìm em có chuyện gì?"


      "Chuyện chiếc nhẫn tra tới đâu rồi" Lãnh Phong quay đầu lại, lãnh đạm , biết khả năng có đầu mối, nhưng vẫn hỏi.


      A Nghị giống như mỗi lần hỏi, hạ mắt xuống, áy náy mà đứng tại chỗ. Ba năm qua, tìm ít thời gian, nhưng mà nhất định tìm được bất kỳ dấu vết gì của chiếc nhẫn.


      Lãnh Phong cũng trách tội, chậm rãi quay người lại, quan sát cậu ta: " tại tôi muốn cậu đều tra người, nhân viên Tiêu thị Lâm Tử Hàn" Nếu như người này đưa tài liệu đến chỉ là trùng hợp, như vậy cuộc triển lãm đồ trang sức lần này, còn có thể là trùng hợp sao? trùng hợp ngẫu nhiên, tất cả chỉ là giả tạo.


      "Đại ca muốn điều tra những gì về ta?"


      "Điều tra hôm đó ai phái ta đưa tài liệu, điều tra quan hệ của và Đỗ Vân Phi, điều tra về cái túi đựng kim cương, còn có..." Lãnh Phong cười lạnh: "Luôn quan tâm đến mọi hành tung của ta, đặc biệt thời gian ta chạm mặt Đỗ Vân Phi".


      Dù sao, ta cũng chỉ là nhân viên vệ sinh, có lý do gì để ta đưa tài liệu, nhưng lại trùng hợp nhầm phòng như vậy. Ngày triển lãm đồ trang sức ta đều giả bộ vào, là do Đỗ Vân Phi giúp đỡ.


      Ai cũng thể loại trừ, ta nhất định là người cục cảnh sát phái tới nằm vùng bí mật.


      "Đại ca, em biết" A Nghị cúi đầu .


      "Ừh" lần nữa Lãnh Phong quay người lại đối diện với biển rộng.


      A Nghị hiểu rằng im lặng tức là lệnh cho cậu ra ngoài, cậu quay người và ra ngoài.

      Chương 35: Vô đề (1)

      "Tử Hàn, em đem phần tư liệu này photo bản, đưa cho Tổng tài ký tên" Từ Nhạc Phong đem tờ giấy A4 cầm trong tay đưa tới mặt bàn Lâm Tử Hàn.


      Lâm Tử Hàn thao tác máy vi tính nghe thấy có tiếng, đứng dậy từ ghế .


      Từ Nhạc Phong nhìn chằm chằm mắt kính to mặt , ha hả cười : "Trong phòng làm việc, em có thể bỏ mắt kính to ra, yên tâm, quấy rối em đâu".


      Lâm Tử Hàn xấu hổ cười cười, : "Dù sao em có thói quen, hơn nữa đeo nó đổi lại tránh bức xạ, đeo nó cũng tốt" xong giả trang bộ mặt quỷ với , rời .


      Gõ cửa phòng tổng tài, vừa lúc nhìn vào ánh mắt bất mãn của Duẫn Ngọc Hân, Lâm Tử Hàn sửng sốt, vội hỏi: " lúc sau tôi trở lại" Chuẩn bị đóng cửa rời .


      "Đứng lại!" Phía sau truyền đến mệnh lệnh của Duẫn Ngọc Hân.


      có cách khác, thể làm gì khác hơn là vào, Duẫn Ngọc Hân ngồi nhìn Tiêu Ký Phàm bên máy vi tính, liếc mắt nhìn : " pha cho chúng tôi hai cốc cà phê".


      "Vâng" Lâm Tử Hàn cũng dám chậm trễ, đem tư liệu đặt tới trước mặt Tiêu Ký Phàm : "Tiêu tổng, hãy ký vào tài liệu này nhé".


      Lâm Tử Hàn bước tới phòng nước trà, tìm vòng cuối cùng tìm được nguyên bộ pha cà phê, pha hai cốc cà phê trở lại phòng tổng tài, lễ phép : "Tổng tài, giám đốc Duẫn, mời".


      Tiêu Ký Phàm liếc mắt nhìn , cầm tập tài liệu bàn lên xem qua. Lâm Tử Hàn đứng ở trước mặt hai người, cả người được tự nhiên, đặc biệt là ánh mắt Duẫn Ngọc Hân, làm cho muốn né tránh.


      Duẫn Ngọc Hân miệng uống cà phê, liếc mắt nhìn : "Đạo diễn Từ định lúc nào chuẩn bị chụp ảnh?"


      Lâm Tử Hàn lắc đầu: "Đạo diễn Từ chưa với tôi".


      "Cái này phải là tự mình hỏi sao? muốn rời khỏi cương vị trợ lý này sao?" Duẫn Ngọc Hân trách cứ, cuối cũng cũng nghĩ được biện pháp đưa ra khỏi Tiêu thị.


      "Lần sau tôi chú ý!" Lâm Tử Hàn áy náy .


      Tiêu Ký Phàm lãnh đạm mở miệng: "Ngọc Hân, nếu Nhạc Phong chọn ta, cho ta chút thời gian, em cũng nên trở về làm việc ".


      Duẫn Ngọc Hân chán nản, cái miệng nhắn bĩu ra, nặng nề đặt cốc lên bàn, cà phê đổ ra phân nửa cũng để ý, tức giận quay người ra ngoài.


      Lâm Tử Hàn vội vã rút khăn giấy, lau cà phê rơi xuống mặt bàn. Nghĩ thầm, làm thế nào mà lâu như vậy còn ký tên.


      lúc lâu sau, Tiêu Ký Phàm cuối cùng cũng đặt bút xuống phía dưới tài liệu ký tên, đưa tài liệu vào tay , : "Lúc sau gọi đạo diễn Từ tới đây chuyến".


      "Vâng, tổng tài, còn sai bảo cái gì ?"


      Tiêu Ký Phàm cầm cốc cà phê, uống ngụm, khẽ cau mày đánh giá .


      Lâm Tử Hàn bị quan sát có chút tự nhiên, nhưng dám lên tiếng, Tiêu Ký Phàm nhìn vẻ mặt khẩn trương của , mỉa mai mở miệng: " sợ tôi cái gì?"


      "Tôi sợ cái gì"


      "Vậy sao?" Tiêu Ký Phàm nhìn chằm chằm mặt của , lắc đầu: " có việc gì, xuống ".


      "Cảm ơn tổng tài!" Lâm Tử Hàn cảm kích chỉ thiếu có lạy để cảm ơn, chuẩn bị ra ngoài, Tiêu Ký Phàm gọi lại.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :