1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài - Thiên Cầm (284 Chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 220

      A Nghị nhếch khóe môi, cười nhạt hầu như nhìn thấy, ngắn gọn: “Bởi vì ấy người nên , ấy rất thống khổ”



      Morgan tiên sinh nghe được lời của , con ngươi màu xanh mất hào quang lần thứ hai, chìm vào trầm tư của mình.



      “Morgan tiên sinh?” A Nghị gọi xác nhận hai tiếng, người sau lại như pho tượng cương cứng ghế sofa, hồn phách từ lâu còn trong cơ thể.



      Thiếu nữ nhìn A Nghị đẹp trai mê người, lập tức cười tiếng : “Cha tôi bình thường như vậy, theo người Trung Quốc chúng ta gọi là linh hồn rong”



      A Nghị vẫn coi khí cuối cùng cũng đồng ý dùng con mắt nhìn , đánh giá , dùng giọng trào phúng : “ rất giống phải người Trung Quốc? Saili Alizarin Morgan?”



      Thiếu nữ thần bí cười cái, len lén liếc mắt nhìn Morgan tiên sinh hồn bay lên trời cao, : “Cha tôi là người , mẹ tôi là người Mỹ”



      “Người và người Mỹ làm sao lại sinh ra khuôn mặt của người Trung Quốc?” Nữ hầu đứng bên nhịn được hỏi, hỏi xong mới giật mình cảm giác mình lắm miệng, kinh sợ cúi đầu xuống.



      “Đây đúng là chỗ cao minh của cha tôi” Thiếu nữ cười ha ha, chuỗi tiếng cười này cuối cùng cũng kéo Morgan tiên sinh như vào cõi thần tiên về thực.



      Chỉ thấy ông ta trầm xuống, tiếng rống to nổi giận đùng đùng tràn ra từ trong miệng: “Saili Alizarin!!” Ngay sau đó là rút con dao giải phẫu sáng loáng ngang qua trung, nổi lên tia sáng trắng chói mắt, thẳng tắp vọt tới phía thiếu nữ.



      Thiếu nữ bị dọa đến ngây ngốc tại chỗ, trong lúc nhất thời quên né tránh, dao theo tiếng gào thét của vút qua bên tai, “Phập” tiếng vang , vững vàng cắm ghế sofa da thuộc.



      Chân mày A Nghị khẽ nhíu, trong lòng kinh ngạc Morgan tiên sinh này thân là bác sĩ, thủ pháp lại tinh chuẩn như thế, liếc liếc mắt nhìn thiếu nữ sắc mặt trắng bệch, lần thứ hai làm thủ thế “Mời” với Morgan tiên sinh.



      Morgan tiên sinh phảng phất như vừa rồi chưa xảy ra chuyện gì, ưu nhã đứng dậy, sửa sang lại áo theo A Nghị lên tầng hai.



      Tiếng vọng của bước chân thận trọng vang lên trong hành lang gấp khúc vắng vẻ, rảo bước đến hướng phòng giải phẫu, thiếu nữ theo sau người nhìn chằm chằm bóng dáng thon dài cao lớn của A Nghị, chớp đôi mắt đẹp hiếu kỳ mà hỏi thăm: “Cameron tiên sinh, tên là gì?”



      Morgan tiên sinh từ lâu tập mãi thành thói quen với hành vi vô lễ của , để ý tới tới nữa, A Nghị quay đầu lại, thản nhiên mở miệng: “Mạc Lặc Nghị Phàm · Cameron”



      “Mạc – Lặc – Nghị – Phàm…” Thiếu nữ đọc lại lần, ngẩng đầu mới phát người ở phía trước sắp chuyển sang đường khác, vội chạy đuổi theo, giương giọng hô: “Mạc Lặc Nghị Phàm.., chú Nghị, chờ tôi chút”



      Chú Nghị?! Khuôn mặt đẹp trai của A Nghị hơi trầm xuống, bé này thiếu dạy dỗ của tư bản!



      Vào trong phòng giải phẫu, Morgan nhanh nhẹn mặc vào áo giải phẫu vào, chỉ là thản nhiên liếc liếc mắt nhìn Duẫn Ngọc Hân giường lớn, bắt đầu chuẩn bị dao giải phẫu.



      Bên ngoài cửa kính, thiếu nữ vươn dài cổ quan sát Duẫn Ngọc Hân giường, quay mặt lại nhìn A Nghị hi hi cười : “ muốn ấy quên sao?”



      A Nghị để ý đến , chỉ là lẳng lặng canh giữ bên ngoài cửa kính.



      Thiếu nữ xoay người, cười tủm tỉm nhìn từ xuống dưới, khoa tay múa chân : “Tôi còn rất hiếu kỳ cha tôi vì sao lại nhận lời mời của đó, ra là vì để mỹ nhân này quên tình, cha thích nhất chính là khai đao vì những người như này, tôi…”



      họ Lâm sao?” A Nghị đột nhiên ra những lời này, quay sang lạnh lùng liếc . Ở trong ký ức của , chỉ có chị em họ Lâm kia mới có thể thản nhiên , sinh động, chọc người phiền hà như thế!



      Thiếu nữ vui vẻ, thoải mái mà quan sát kêu lên: “Làm sao biết tôi họ Lâm? Tôi là Lâm Duyệt! Duyệt trong du duyệt…” Du duyệt ở đây là sung sướng.





      “A Minh, đưa Morgan đến phòng khách nghỉ ngơi” Giọng vui của A Nghị vang lên, A Minh canh giữ ở cửa liền đến, làm thủ thế Mời với Lâm Duyệt: “Mời Morgan tiểu thư theo tiểu nhân thôi”



      “Tôi cần… Hey…” Người kia mới mặc kệ có muốn hay , nâng người đến phía cửa, chỉ để lại chuỗi tiếng hổn hển: “Chú Nghị… Chú Nghị sao lại đuổi tôi …”



      ——————–



      Bên trong phòng khách Tiêu gia, Tạ Vân Triết nhìn Lâm Tử Hàn chậm rãi xuống, ngưng trọng mặt cuối cùng cũng lộ ra dáng tươi cười thư thái, nghênh đón: “Tử Hàn, con cũng gặp qua, chúng ta có thể sao?”



      Lâm Tử Hàn cúi thấp đầu, bất để cho người khác thấy nước mắt viền mắt , thấp giọng : “Cũng thể được chờ chút nữa sao? Em sợ sau khi Tiểu Thư Tuyết tỉnh lại thấy được em và Ký Phàm, nó khóc”



      “Yên tâm , có tôi ở đây” Tiêu phu nhân liếc mắt nhìn , chỉ cần mang theo con , phải , là điều bà ta mong. xong ánh mắt lần thứ hai rơi xuống người , dùng giọng mỉa mai : “Lúc trước tôi lần đầu tiên thấy cảm thấy nhìn quen mắt, ra chính là Tạ gia…”



      “Phu nhân, nếu có việc gì, chúng cháu xin về trước” Tạ Vân Triết vội cắt ngang lời bà ta muốn làm thương tổn người khác, bàn tay to nắm tay bé của Lâm Tử Hàn nắm chặt, im lặng an ủi.



      thôi, giúp bác chào Tạ phu nhân tiếng nhé” Tiêu phu nhân cười tủm tỉm .

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 221:

      “Nhất định ” Tạ Vân Triết gật đầu, nắm tay Lâm Tử Hàn đến cửa. Lâm Tử Hàn vừa vội lại bất đắc dĩ bị nửa đẩy nửa dắt ra khỏi nhà.

      thực muốn trở về với ấy! chút cũng muốn! Ký Phàm đâu? Vì sao vẫn chưa trở lại? sao lại hết lần này tới lần khác biến mất vào lúc này mà gặp chứ!


      “Vân Triết…” Lâm Tử Hàn năn nỉ gọi tiếng, dừng bước lại.

      Tạ Vân Triết sững sờ, biểu tình mặt cứng đờ, xoay người lại nở nụ cười hiền hoà với , : “Có chuyện gì lên xe rồi hãy , được ?”


      “Em muốn theo ” Lâm Tử Hàn ngẩng khuôn mặt nhắn, ra những lời này vô số lần, vất vả mới giải trừ hiểu lầm với Tiêu Ký Phàm, vất vả mới phải chịu uy hiếp của Duẫn Ngọc Hân…!


      “Tử Hàn, đồng ý với mẹ hôm nay đưa em về, cho nên nhất định phải đưa em ” Vân Triết có chút ý muốn thương lượng nào, tại căn bản muốn bất kể Tiêu Ký Phàm, Tiêu Ký Phàm là phải là bạn tốt của hay . Chỉ có ý niệm trong đầu, đó chính là đưa về nhà, trông mong hơn ba năm thời khắc này, làm sao có thể tùy tiện buông tha?


      “Vân Triết, ép em như vậy, lẽ nào sợ em hận sao?” Con ngươi đen ngập nước dâng lên tia lửa giận, Lâm Tử Hàn ngẩng mặt gắt gao trừng mắt nhìn .


      Tạ Vân Triết chăm chú nhìn ta, sau lúc lâu lắc đầu, “ sợ, chỉ cần có thể mỗi ngày thấy em, đồng ý tiệp nhận hận của em”


      “Tạ Vân Triết! tên khốn này!” Lâm Tử Hàn rống giận tiếng, vẫn gắt gao trừng mắt nhìn như cũ.


      Tạ Vân Triết cay đắng cười tươi, hận cũng tốt, mắng tên khốn cũng được! sai! chính là tên khốn, ràng chia rẽ nhà ba người hoàn mỹ. Cho dù là trước đây Tiêu Ký Phàm chia rẽ và Lâm Tử Hàn, nhưng là bọn họ kết bạn từ khi còn !


      tiếng xe quen thuộc truyền đến, cửa sắt lớn chậm rãi mở ra, nụ cười mặt Lâm Tử Hàn cũng từ từ ra! Tiêu Ký Phàm cuối cùng trở về, cuối cùng cũng xuất !


      Sắc mặt Tạ Vân Triết lại bởi vì xe xuất mà lạnh băng, Tiêu Ký Phàm căn bản là nên xuất vào lúc này!


      Cửa xe mở ra, thân thể thon dài của Tiêu Ký Phàm ra từ bên trong xe, mặt chút thay đổi quan sát hai người trước mắt, cuối cùng ánh mắt dừng lại tại hai nắm tay nhau.


      “Ký Phàm…” Lâm Tử Hàn mừng rỡ mà gọi, muốn tránh khỏi bàn tay to của Tạ Vân Triết, lại làm thế nào cũng tránh thoát, chỉ có thể đứng tại chỗ bất động.


      Tiêu Ký Phàm rũ mắt xuống, lập tức cất bước về phía hai người, bốn mắt nhìn nhau với Tạ Vân Triết, có tình thâm bạn bè của dĩ vãng. Vốn tưởng rằng đàn ông chỉ có thời gian liên quan đến tiền tài mới có thể phản bội, hóa ra liên quan đến phụ nữ cũng như nhau.


      “Tạ Vân Triết, nhất định phải đưa ấy sao?” Tiêu Ký Phàm liếc mắt nhìn Lâm Tử Hàn, cố ý chú ý chờ đợi trong mắt .


      “Đúng vậy” Tạ Vân Triết nghiêm túc mà mở miệng: “Thứ gì đó cũng có thể nhường, thế nhưng vợ thể, bởi vì ấy là duy nhất”


      “Được, em đồng ý trả lại ấy cho ” Ngoài ý muốn, Tiêu Ký Phàm ra những lời này, chỉ có Tạ Vân Triết kinh ngạc, ngay cả Lâm Tử Hàn đều sợ ngây người! muốn tặng mình cho Tạ Vân Triết? Lúc trước muốn ở cùng Đỗ Vân Phi, dùng tất cả biện pháp bắt tớiTiêu gia, ngày hôm nay lại tùy ý tặng mình cho người đàn ông khác như thế?


      “Ký Phàm…” Lâm Tử Hàn lạnh lùng gọi, cần sao? Hoàn toàn cần ? Là đáp lại lừa dối của sao?


      ra những lời này, trái tim Tiêu Ký Phàm làm sao lại nếm trải đau đớn như dao đâm chứ! Quyết định thống khổ này, cũng suy nghĩ tròn hai ngày mới hạ được.


      Trái tim lúc này, giống như trước đó thấy Lâm Tử Hàn giường với Đỗ Vân Phi, vậy đau đến hầu như hít thở thông.


      Tình cảm của Tạ Vân Triết với Lâm Tử Hàn, có ai ràng hơn , thậm chí sùng bái thâm tình ở trong lòng. Chỉ là ngờ người ấy muốn tìm là người phụ nữ trước mắt này, ông trời muốn an bài như vậy, chỉ có thể nhịn đau bỏ những thứ thích.


      “Cám ơn” Tạ Vân Triết quan sát , trong lòng sớm bị cảm động cùng cảm kích lấp đầy.


      “Ký Phàm, có muốn hỏi chút em có đồng ý hay ?” Lâm Tử Hàn nghẹn ngào hỏi, nước mắt mơ hồ chảy ra, mặt Tiêu Ký Phàm lạnh lùng trở nên , hư vô!


      Tiêu Ký Phàm nhìn , giấu diếm đau đớn dưới đáy lòng, vươn bàn tay ấm áp bắt lấy tay ngọc thon thon của . Lấy ra chiếc nhẫn kim cương 4 cara từ trong túi, nhàng đeo lên ngón áp út của , ôn nhu : “Nhẫn trả lại cho em, từ nay về sau…”


      “Từ nay về sau gặp như người lạ, có quan hệ có đúng ?” Lâm Tử Hàn cắt ngang lời , nước mắt thuận gò má chảy xuống. Lòng bàn tay của , vẫn còn ấm áp như vậy, xuyên thấu qua đầu ngón tay chậm rãi lan ra toàn thân . Nhưng vì sao, trái tim của càng ngày càng lạnh chứ?


      “Em vẫn là mẹ Tiểu Thư Tuyết, nếu như nhớ con bé, em tùy thời có thể trở về gặp nó” Tầm mắt tránh nhìn mặt , cự tuyệt phải nhìn tiếp tuyệt vọng của .


      sợ mình lại lần nữa dùng sức mạnh thủ đoạn chiếm hữu , giữ lại ! Nếu như là đổi thành người đàn ông khác, chút do dự làm như vậy!


      “Tạm biệt!” Tạ Vân Triết quay sang Tiêu Ký Phàm ra hai chữ này, kéo tay Lâm Tử Hàn đến phía đỗ xe, cũng phải là nhìn ra Tiêu Ký Phàm Lâm Tử Hàn nhiều bao nhiêu, nhưng mà, còn có vĩ đại bởi vì đồng tình mà nhường vợ mình cho người khác!


      Là bởi vì quá Lâm Tử Hàn? đến ích kỷ!? biết, cũng muốn suy nghĩ sâu xa vấn đề này!


      Hai mắt Lâm Tử Hàn hy vọng có thể giống như trước chút do dự giữ ở bên cạnh. Nhưng có, vì giữ tình bạn mà tặng cho người đàn ông khác!


      Tiêu Ký Phàm vẫn dám tiếp xúc ánh mắt của , cho đến khi bị đẩy vào xe, khỏi Tiêu gia, mới đau lòng nhắm mắt, ngơ ngác đứng yên chỗ.


      Đau đớn tê tâm liệt phế như cuồng phong bão táp chợt đột kích, vốn hạnh phúc nên tới tay vào giờ khắc này tan nát tiêu tán, Tiêu Ký Phàm cảm thấy trái tim trong nháy mắt lạnh giá ba thước.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 222:

      Trong đầu lái được là viền mắt đầy nước mắt tuyệt vọng trước khi rời của , nước mắt rơi, tuyệt vọng, còn có trông mong da diết, kỳ vọng có thể mở lời giữ lại!


      “Tử Hàn…” Dưới đáy lòng đọc đọc lại tên này, càng đọc, trong lòng càng thêm khó chịu, đau đến khó có thể hô hấp.


      “Ký Phàm!?” Tiêu phu nhân tại phía sau gọi tiếng, trấn an mà vỗ vỗ vai , : “Con làm như vậy là đúng, Lâm Tử Hàn ràng chính là vợ của Tạ Vân Triết, chúng ta cũng thể đoạt lấy con dâu nhà người ta”


      “Mẹ, thay con báo cho ba của Ngọc Hân, Ngọc Hân Mỹ” Tiêu Ký Phàm thu hồi đau lòng, nghiêm túc mở miệng .


      Tiêu phu nhân vui mừng: “Thực ?”


      “Đúng vậy, có thể qua chừng mười ngày mới có thể trở về”


      “Nha đầu kia, chơi cũng biết tự mình thông báo tiếng, nhưng có việc gì là tốt rồi” Tiêu phu nhân cười tủm tỉm , Tiêu Ký Phàm gật đầu cái, lướt qua bà lên tầng.



      ——————-


      Lâm Tử Hàn đường trầm mặc trở lại Tạ gia, Tạ gia vẫn giống như ba năm trước đây, biệt thự kiểu cổ, hoa viên tươi tốt.


      Ba năm trước đây tại Tạ gia chỉ có chút hồi ức trong đầu, ung dung hoa lệ, Tạ phu nhân nghiêm khắc hiền lành biết là vẫn còn truyền thống như vậy, hay là cẩn thận tỉ mỉ đây?


      Xe cuối cùng ngừng lại trước nhà chính, trái tim Lâm Tử Hàn sớm là tan nát, căn bản là có tâm tư sợ hãi cái gì nữa.


      Tùy ý Tạ Vân Triết ôm lấy mình vào trong nhà, bên trong phòng khách, vị phu nhân ưu nhã ngồi ở ghế sofa lật xem báo, sau khi nghe đến tiếng bước chân. Khuôn mặt vẫn còn trẻ ngẩng lên, sai, bà ta là Tạ phu nhân đuổi Lâm Tử Hàn ra khỏi nhà ba năm trước đây.


      “Mẹ, bọn con trở về” Tạ Vân Triết nắm chặt tay Lâm Tử Hàn, mặt mang theo ý cười .


      “Chào phu nhân” Lâm Tử Hàn gật đầu, lễ phép gọi tiếng.


      Tạ phu nhân đứng dậy lại đó, tháo kính đen mặt xuống đánh giá Lâm Tử Hàn trước mắt, lập tức vươn tay phải chạm lên người , ánh mắt di chuyển mặt .


      Lâm Tử Hàn bị hàng loạt hành động của bà được tự nhiên nghiêng khuôn mặt nhắn qua bên, tránh ra kiềm chế của bà. Tay phải Tạ phu nhân cứng nhắc trung hai giây, khi rũ xuống hỏi: “Con đâu?”


      Lâm Tử Hàn nghi hoặc nhìn chằm chằm bà ta, vì sao câu đầu tiên của bà ta lại hỏi về con? Bà ta chính là thiếu chút nữa hại chết Tiểu Thư Tuyết của nha!



      “Ở nhà ba ba nó” Lâm Tử Hàn đáp, hoàn toàn đoán tâm tư của Tạ phu nhân lúc này, dáng tươi cười của bà ta, làm cho trong lòng bắt đầu có chút sợ hãi.


      “Trách ta sao!” Tạ phu nhân toàn ngồi xuống ghế sofa, : “Giống như Vân Triết , Tạ gia cũng phải nuôi nổi đứa bé, trách ta lúc trước xét kỹ mọi chuyện sao?”


      Lâm Tử Hàn càng thêm kinh nghi, mặt bà ta lại có thể có hối hận? Lại có thể ra lời như thế với ? Điểm này cũng giống phong cách làm việc của bà ta, thời gian ba năm, có thể cải biến tính cách người sao?


      Trong ý nghĩ của , Tạ phu nhân khi nhìn thấy mình hung hăng vũ nhục , sau đó tại lấy cái chết ép con trai đuổi ra khỏi nhà.


      thậm chí còn trông cậy vào việc này có thể trở lại bên người Tiêu Ký Phàm!


      “Mẹ, chuyện quá khứ để nó trôi qua thôi, nên để ở trong lòng” Tâm tình Tạ Vân Triết sung sướng gì sánh được mở miệng , cũng ngờ Tạ phu nhân tốt như vậy, vốn dĩ còn lo lắng bà giống ba năm trước đây đuổi Lâm Tử Hàn ra khỏi nhà.


      “Được, mẹ đề cập tới, các con cũng cần nhớ trong lòng” Tạ phu nhân .


      “Mẹ, con chưa từng ghi tạc trong lòng” Vì biểu hiếu tâm, Tạ Vân Triết thể ra lời dối, thực tế, chỉ hơn lần oán giận Tạ phu nhân cưỡng chế đuổi vợ , nếu người tìm được rồi, Tạ phu nhân cũng khoan dung mà tiếp thu, như vậy cũng có gì oán hận.


      “Thu lời dối của con lại , dẫn Tử Hàn nghỉ ngơi thôi, thấy các con tinh thần phấn chấn được” Tạ phu nhân tức giận . Thân là người mẹ, bà làm sao có thể cảm nhận được nội tâm con trai chứ? Tuy rằng có oán hận mình, nhưng nhiều ít vẫn có chút.


      sai, loại người phụ nữ sạch như Lâm Tử Hàn bà thích, nhưng mà con trai bà lại coi như bảo bối. Ba năm qua, vẫn sống qua cuộc sống nửa người nửa quỷ, bà thân là người mẹ nhìn hết vào trong mắt, sao lại đau ở trong lòng?


      Bà cũng từng chỉ lần hối hận cách làm của mình, ngày hôm nay Tạ Vân Triết cuối cùng cũng tìm được Lâm Tử Hàn trở về, bà cảm tạ trời đất cũng kịp, đâu còn dám ra đuổi ra ngoài.


      Tuy rằng bà vẫn còn rất khinh thường , cảm thấy nề nếp gia đình bại hoại, nhưng nếu Tạ Vân Triết thích, bà mở con mắt nhắm con mắt quên .


      “Mẹ, bọn con lên trước đây” Tạ Vân Triết cười tủm tỉm hết, ôm Lâm Tử Hàn vẻ mặt trầm tĩnh lên lầu.


      Trong phòng ngủ rộng lớn, vẫn ấm áp thanh nhã như năm đó, vẫn là bố cục quen thuộc, màu sắc quen thuộc, từng vượt qua đêm tân hôn của mình ở phòng này.


      “Tử Hàn, nếu như em mệt mỏi nghỉ ngơi sớm chút thôi” Tạ Vân Triết ôn nhu mở miệng , nhìn chăm chú vào ánh mắt có chút phiêu bồng bất định của , biết rất muốn trở về nơi đây, biết rất tức giận. Nhưng mà, đồng ý dùng quãng đời còn lại của mình tới lấy lòng , hòa tan !

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 223

      “Tử Hàn, đừng lời nào” với lên vai , nhàng ôm vào trong lòng. tình nguyện để hung hăng khóc rống hồi, mắng chửi mình, trút hết đau nhức cùng kìm nén trong lòng ra. Như vậy, mới đến mức đau khổ như vậy.



      muốn em cái gì?” Lâm Tử Hàn tránh khỏi ngực , lạnh lùng quan sát : “Em cái gì cũng nghe sao? Em bây giờ muốn nhất chính là ly hôn! Em muốn ly hôn!”



      …” Tạ Vân Triết lắc đầu: “Ngoại trừ ly hôn, em muốn cái gì cũng có thể đồng ý với em, cũng có thể cho em, muốn ly hôn!”



      “Em , hôn nhân có tình có khả năng lâu dài!” Lâm Tử Hàn quan sát , hiểu , biết mình sâu đậm. Nhưng mà nếu có biện pháp tiếp thu, cả đầu óc bây giờ chỉ nghĩ đến chính là Ký Phàm có thống khổ đứng ở trong phòng tối nào hay , Tiểu Thư Tuyết có khóc hô muốn tìm mẹ hay !



      Toàn bộ lo lắng của đều ở Tiêu gia, làm sao có thể an tâm ở tòa nhà lớn này chứ?



      “Nhất định có thể lâu dài” Tạ Vân Triết tràn đầy tự tin mở miệng, thực tin tưởng là có thể lâu dài, bởi vì như vậy.



      Lâm Tử Hàn dùng hai mắt đẫm lệ liếc , chậm rãi mở miệng: “Tạ Vân Triết, rất ích kỷ!”



      Tạ Vân Triết suốt đời chỉ ích kỷ hồi như thế! Lẽ nào như vậy đáng tha thứ sao?” Tạ Vân Triết ấn hai vai gầm .



      Lâm Tử Hàn sụp đồ đấm đánh ngực , thất thanh mắng chửi: “Vì sao lại là em!? Em thực là hận chết lúc trước vì sao muốn gả cho ! Em nên gả… A…!”



      chỉ cảm thấy trận trời đất quay cuồng, thân thể thẳng tắp ngửa về sau, ngã vào giường lớn mềm mại. Cái miệng nhắn khóc mắng ngớt bị hai cánh môi đè lên, ngăn chặn lời muốn ra khỏi miệng tiếp theo.



      “Uhm…” Đầu trống rỗng vài giây, đột nhiên ý thức được Tạ Vân Triết làm cái gì, vừa vội vừa tức mà lắc lắc khuôn mặt nhắn cùng giãy dụa thân thể.



      Tạ Vân Triết! lại có thể hôn ? ! cần!



      Thân thể cường kiện của Tạ Vân Triết đè người , hai tay cố định khuôn mặt , điên cuồng hôn đôi môi vốn dĩ thuộc về , lại chưa từng thưởng thức qua!



      Đôi môi này, thân thể này, trước đó đều chưa kịp thương, lại bị bạn tốt của mình chiếm giữ. Chỉ cần nghĩ vậy, trong cơn giận dữ, hôn cũng càng ngày càng cuồng dã!



      “Tạ Vân Triết…! ” Lâm Tử Hàn giãy dụa, mơ hồ mà rống giận, lòng nóng như lửa đốt bị buộc thành cấp thiết. Chưa từng có nhiều tự hỏi, hàm răng hung hăng cắn đôi môi hôn sâu mình.



      Tạ Vân Triết đau nhức, kinh sợ rời đôi môi , nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm . Tơ máu chảy ra từ môi , Lâm Tử Hàn có phút chốc hoảng loạn, nhưng nghĩ đến bất kính với mình trước, tất nhiên thể sợ, quật cường nghênh đón ánh mắt chứa lửa giận của .



      Tạ Vân Triết tránh khỏi người, qua loa lau tơ máu bên môi, lạnh lùng : “Em yên tâm, vẫn câu ba năm trước đây, đợi em tự nguyện giao bản thân ra mới có thể chạm vào em”



      xong, xoay người đến cửa phòng ngủ. Lâm Tử Hàn quan sát thân ảnh biến mất tại cửa của , buông lỏng thở phào mộthơi, trong lòng có chút cảm kích.



      Cũng tự trách hành vi vừa rồi của mình, vươn đầu lưỡi liếm chút đôi môi vừa bị hôn qua, mặt có mùi máu tươi nhàn nhạt, lại có thể cắn bị thương!



      ~~~~~~~~~~~



      tiếng đập cửa nhàng đột nhiên vang lên, Lâm Tử Hàn đột nhiên bật dậy giường, run giọng đáp: “Mời vào”



      Cửa phòng được đẩy ra, tới là người phụ nữ vẻ ngoài hòa ái, nhìn Lâm Tử Hàn thân chật vật cười tủm tỉm mở miệng : “Thiếu phu nhân, đồ mới cho , bây giờ mời Thiếu phu nhân tự chọn chút”



      xong vẫy vẫy tay phía ngoài cửa, hai vị nữ hầu mang những bộ quần áo đủ mọi màu sắc đến, đứng trước mặt Lâm Tử Hàn.



      “Thiếu phu nhân, đây là áo ngủ, mời chọn bộ đêm nay mặc” Quản gia Vương cung kính làm thủ thế mời, nhìn chằm chằm Lâm Tử Hàn .



      Lâm Tử Hàn cũng phải chưa từng thấy qua tình cảnh bé lọ lem, đối với loại cuộc sống xa hoa này chút cũng ngạc nhiên, thản nhiên nhìn lướt qua các loại vải vóc, áo ngủ cùng các loại nhan sắc kiểu dáng, kiểu dáng dài ngắn đồng nhất. Tiện tay lấy bộ đặt giường, lãnh đạm : “Được rồi”



      Chị Vương vung tay, nữ hầu đem áo ngủ lui ra ngoài, ngay sau đó là loại quần áo kiểu dáng khác được đẩy tiến đến. Chị Vương vẫn dùng giọng cẩn thận tỉ mỉ như trước : “Thiếu phu nhân, đây là quần áo ở nhà, mời chọn bộ”



      Lâm Tử Hàn cũng như lúc nãy, tiện tay lấy bộ, dù sao đều là làm theo cầu số đo của mình, đều có thể mặc, căn bản có cái gì phải chọn.



      “Thiếu phu nhân, đây là các loại kem dưỡng da, chăm sóc da…”



      “Đây là các loại nữ trang…”



      “Đây là các loại sữa tắm, tinh dầu còn có….”



      Cho đến khi Lâm Tử Hàn hoàn toàn chịu hết nổi rồi, trình tự còn có ý muốn hết, đột nhiên đứng lên từ giường, lớn tiếng : “Cám ơn, sau này cần hỏi lại tôi, chị giúp tôi tùy tiện chọn là được rồi”



      “Nhưng mà…” Chị Vương khó xử mà nhìn , những điều này là do thiếu gia nghìn căn vạn dặn, tỉ mỉ chuẩn bị, chị ta tại sao có thể giúp Thiếu phu nhân chọn chứ?



      được nhưng mà, cứ làm như thế thôi” Lâm Tử Hàn lạnh lùng kiên định cự tuyệt, chỉ tới khi bọn họ đều lui ra ngoài, quay người khóa cửa lại, trừng mắt nhìn các thứ trong phòng.



      mảnh tâm ý của Tạ Vân Triết, vốn nên tùy ý chà đạp, nhưng mà ngẫm lại nỗ lực đưa mình trở lại Tạ gia, lại cảm kích nổi, trong lòng có oán giận sâu!

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 224

      Trốn tránh lâu như vậy, cuối cùng cũng phải đối mặt với thực muốn đối mặt, bắt tay vào lật xem tư liệu thân thế của Lâm Tử Hàn. Lòng Tiêu Ký Phàm ngoại trừ kinh nghi, càng còn nhiều hơn là phẫn nộ, lúc này mới phát , hiểu biết của về Lâm Tử Hàn chỉ là giấy trắng!



      căn bản phải là dân thường, mà là người thừa kế vốn được hưởng địa vị nhất định của gia tộc Lâm thị, là thiên kim Lâm thị.



      Tuy rằng hàng ngày có làm ăn gì, nhưng cũng là gia tộc có thể trà trộn vào xã hội thượng lưu, nhiều ít cũng có văn hóa và học thức.



      “Còn có tư liệu gì chưa bày ra?” Tiêu Ký Phàm nâng mắt, nhìn chằm chằm A Nghị đứng ở bên, khôn khéo như , làm sao có thể nhìn ra A Nghị có việc giấu giếm?



      Khuôn mặt đẹp trai của A Nghị bình tĩnh gợn sóng, đáy lòng lại hơi ngây ra lúc, biết Tiêu Ký Phàm nếu như khôn khéo lên, mặc kệ chuyện gì đều rất khó lừa được ấy. Hơn nữa, cũng biết bản thân phải Lâm Tử Hàn, có thể dùng nước mắt tới mê loạn nội tâm của ấy.



      Tư liệu duy nhất chưa đưa ra, đó là quan hệ của Lâm Tử Hàn và Lâm Trúc, muốn để Tiêu Ký Phàm biết đến thân phận lớn nhất này. Chỉ cần là chuyện có liên quan đến Lâm Tử Hàn, Tiêu Ký Phàm mất trình độ, trở nên do dự.



      Lâm Trúc là đối thủ mất còn của , nếu như cho biết Lâm Trúc là ba ruột của Lâm Tử Hàn, lần sau gặp lại ông ta, nhất định hạ thủ quyết đoán như trong quá khứ, lưu tình.



      “Trước đây tôitừ chối xem tư liệu điều tra Lâm Tử Hàn, là bởi vì ấy tôi biết nhất định hối hận, mà cậu, cũng như thế” Tiêu Ký Phàm liếc nhìn ta thản nhiên mở miệng .



      Đôi mắt màu lam của A Nghị nghiêm lại, nghiêm mặt : “Ngày hôm nay, tôi vẫn tiếp tục kiến nghị bỏ qua cho việc biết chân tướng”



      Tiêu Ký Phàm cười lạnh tiếng: “Cậu đến quan hệ của Lâm Tử Hàn và Lâm Trúc sao?”



      A Nghị khẽ sững sờ lần thứ hai, biết? Tiêu Ký Phàm nâng ly rượu lên, khẽ nhấp ngụm rượu vang, mặt vẫn là nụ cười lạnh lùng: “Dù cho tôi có ngốc, cũng nên đoán được. Lâm Tử Hàn là con của Lâm Cốc Nam, mà Lâm Cốc Nam vừa vặn chết trong tai nạn xe hai mươi năm trước…” Thời gian chết so với ông nội kém xa lắm!



      A Nghị thấy Tiêu Ký Phàm đoán được bảy tám phần, biết giấu diếm nổi nữa, liền cẩn thận tỉ mỉ mở miệng : “Hai mươi năm trước Lâm Cốc Nam gặp tai nạn xe chết giả, sau khi hóa thân thành Lâm Trúc mực truy tìm điều tra tung tích của kim cương”



      “Lâm Tử Y là em ruột của Lâm Tử Hàn?”



      A Nghị lắc đầu, nhắc tới thiên kim bốc đồng điêu ngoa đó, chân mày hơi nhăn lại: “Là đôi chị em có quan hệ huyết thống, Lâm Cốc Nam sau khi giả chết, để lại công ty cho con ruột Lâm Tử Y, Lâm phu nhân phục, len lén đổi tên hai người con , cho nên Lâm Tử Y chân chính mới có thể hai bàn tay trắng, bị đuổi ra khỏi Lâm gia”



      “Ông ta biết Lâm Tử Hàn là con ruột mình từ khi nào?” Tiêu Ký Phàm nghi hoặc hỏi thăm, nhớ kỹ lúc trước tại buổi triển lãm châu báu, Lâm Trúc còn thiếu chút nữa muốn nổ súng tiêu diệt Lâm Tử Hàn.



      “Lâm Trúc lúc trước là bởi vì nghe người phụ nữ lấy kim cương tên là Lâm Tử Hàn, bởi vì hiếu kỳ, dùng sức mạnh thủ đoạn bắt Lâm Tử Hàn nhốt trong khu biệt thự, hai cha con mới quen biết nhau”



      Tay cầm ly rượu của Tiêu Ký Phàm xiết chặt, khớp xương ngón tay xám trắng ràng mảnh, trong lòng giận dữ, lúc trước còn ngốc đến mức để ý nguy hiểm chạy cướp người, thực là trò khôi hài giữa trò khôi hài.



      “Thủ lĩnh, Lâm Tử Hàn lừa dối , cũng là xuất phát từ mảnh hảo tâm”A Nghị nhìn biểu tình thụ thương, lại phẫn nộ của , trấn an : “Tựa như ấy lần này dám vạch trần Duẫn Ngọc Hân, ấy chỉ có lòng dạ, đó chính là để sống hoàn hảo đời”



      Tay xiết chặt ly rượu buông lỏng, đầu ngón tay cũng trắng bệch nữa, rất hiển nhiên, nghe lọt được lời của A Nghị. Lâm Tử Hàn lòng dạ suy nghĩ vì , làm sao có thể cảm giác được?



      Có lẽ, đây là mùi vị của hận, bởi vì , cho nên thống hận lừa dối của , như vậy, , nhất định trở thành kẻ thù?



      Kẻ thù! Tiêu Ký Phàm cười khổ dưới đáy lòng, dù sao trở lại bên người Tạ Vân Triết, có là kẻ thù hay lại có quan hệ gì? đời này đều có khả năng có được !



      Ông trời! chạm phải kiểu phụ nữ này, chỉ sợ người phụ nữ phức tạp nhất khắp thiên hạ chính là Lâm Tử Hàn, hết lần này tới lần khác, cứ ngẫu nhiên mà gặp gỡ !



      “Còn có việc, thủ lĩnh phải cẩn thận” A Nghị hơi suy nghĩ chút sau đó : “Lâm Trúc bắt đầu nghi ngờ Lâm tiểu thư có ở biệt thự cạnh biển, thầm tìm kiếm tung tích mẹ con hai người”



      Con ngươi đạm mạc như vì sao của Tiêu Ký Phàm hóa thành lạnh lẽo đáy, lại uống thêm ly rượu mạnh, đôi môi khêu gợi nhếch lên nụ cười lãnh liệt sợ khiếp tâm hồn người.



      Ý của A Nghị rất , trong khoảng thời gian này tốt nhất đừng cho Lâm Tử Hàn tới gần Tiêu gia, bằng , để Lâm Trúc biết Lãnh Phong có thân phận khác, hậu quả khó thể tưởng tượng được.



      “Lăn lộn hai mươi năm ở giới hắc đạo, ông ta hẳn là u mê rồi?” nâng mí mắt liếc mắt nhìn A Nghị: “Chúng ta biết ông ta là tổng tài Lâm thị, cũng nghĩ tới muốn tố giác ông ta?”



      A Nghị lạnh lùng cười cái: “Quy củ, chỉ để cho người biết tuân theo, đối với vài người lại có bất luận ý nghĩa gì. Lâm Trúc là loại người nào, ai trong chúng ta cũng đều ràng lắm”



      Những lời này rất kinh điển, xác thực biết Lâm Trúc, cho nên, chỉ có thể sít chặt tự bảo vệ mình. dám tưởng tượng khi Lâm Trúc biết tình hình đặc biệt Lâm Tử Hàn trở lại bên người Tạ Vân Triết lúc ấy có thái độ như nào. Thế nhưng có chút khẳng định, ông ta càng thêm hận , cho rằng đùa bỡn con của mình.



      Trầm tĩnh mà than thở tiếng, ánh mắt xuyên thấu rơi xuống cửa sổ kính, rơi vào cây tường vi nở đầy hoa. Hoa đẹp đến lóa mắt. Hoa màu phấn hồng, người phụ nữ xinh đẹp khiến người ta hít thở thông cùng với đáng làm cho người nào có thể chịu được. nằm cỏ lật xem quyển sách tay, tiếng cười như chuông bạc thỉnh thoảng lại lướt qua song cửa vào.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :