1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài - Thiên Cầm (284 Chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 200

      Xoay người lại, sắc mặt trầm xuống, khẽ trách mắng nữ hầu bên cạnh: “Trong các ai giúp nó mang sofa ra đây?”


      Nữ hầu cúi đầu, khẩn trương : “Là tiểu tỷ tỷ ầm ĩ muốn bọn Tiểu Lí mang ra”


      Giỏi , dám dùng đến chiêu này! Lâm Tử Hàn len lén đảo cặp mắt trắng dã, mặt xuất nụ cười vô hại lần thứ hai, cúi người tay ôm lấy Tiểu Thư Tuyết, dụ dỗ: “Bảo bối ngoan, về phòng chơi với các dì có được ?”


      được, trừ phi mẹ chơi với con” Tiểu Thư Tuyết chút nào suy nghĩ lắc đầu, nó mới ngốc như vậy nha, mình phòng thủ ở chỗ này sớm như vậy, nếu như còn để mẹ chuồn mất, quá kỳ cục. =D


      “Mẹ muốn làm, đến muộn bị ông chủ mắng nha”


      “Mẹ gạt người, mẹ lại muốn lén trốn


      “Thế nào chứ, mẹ ngày mai trở lại, chúng ta có thể móc nghéo” Lâm Tử Hàn vươn ngón tay bé, lấy lòng mà cười .


      Tiểu Thư Tuyết hồ nghi quan sát , bộ dạng muốn tin tưởng, sau đó quay đầu , nhìn!


      Lâm Tử Hàn đau đầu mà vỗ vỗ đầu, nếu quay về, Vương Văn Khiết và Đỗ Vân Phi lo lắng chết mất. Mà muốn dọn dẹp tiểu nữ hoàng trước mắt này, hình như có chút dễ dàng!


      “Bảo bối, mẹ gạt người, tin con có thể hỏi ba ba”


      “Ba ba cũng gạt người! Hai người đều là những tên đại lừa đảo!” Tiểu Thư Tuyết nhếch cái miệng nhắn lên, sống chết nhất định cho . Lâm Tử Hàn , suy nghĩ nửa ngày nghĩ ra chiêu nào, mặt cười suy sụp, vẻ mặt cầu xin : “Vậy con muốn thế nào mới tin tưởng, con


      “Con hỏi ba ba” Tiểu Thư Tuyết trượt xuống từ người , chạy chậm vào nhà chính, khi quên ra lệnh cho vệ sĩ : “ cho phép mở cửa cho mẹ!”


      “Vâng” Vệ sĩ đáp lại, cho đến khi Tiểu Thư Tuyết chạy xa, mới bất đắc dĩ cười gượng hai tiếng với Lâm Tử Hàn: “Xin lỗi, Lâm tiểu thư” có cách nào, tại phỏng chừng ở Tiêu gia tiểu tỷ tỷ là lớn nhất, ai cũng được trêu chọc!


      đến hai phút, Tiểu Thư Tuyết liền chạy trở về, thở hồng hộc lau mồ hôi trán, vươn tay bé về phía Lâm Tử Hàn. Làm bộ như tiểu ma quỷ : “Ba ba , chỉ cần đưa chứng minh thư của mẹ ra, mẹ được”


      “Hả?” Lâm Tử Hàn ngạc nhiên giương miệng, nhìn chằm chằm vẻ mặt nghiêm trang của con bé, sau đó xoay người lại, ngẩng đầu nhìn phía cửa sổ nhà chính tầng hai.


      Cửa sổ kính trong suốt, thân ảnh đẹp trai của Tiêu Ký Phàm như pho tượng đứng mặt đất, tay xỏ túi quần. Con ngươi trầm mặc đen láy như đầm lầy ngoại trừ có thể nhìn ra là nhìn phía phương hướng cửa chính ra, thấy bất luận tâm tình gì.


      ràng là đùa giỡn , Lâm Tử Hàn oán hận nghĩ, cam lòng lấy chứng minh thư ra, giao cho Tiểu Thư Tuyết.


      Tiểu Thư Tuyết thoả mãn cất chứng minh thư của vào túi, cười hì hì : “Hẹn gặp lại mẹ ngày mai”


      “Hẹn gặp lại bảo bối” Lâm Tử Hàn hôn cái lên mặt con bé, dám liếc mắt lên tầng hai nữa, ra ngoài. Đây là đường , bộ mệt chết , hơn nữa tốn nhiều thời gian, Lâm Tử Hàn bước nhanh xuống chân núi.


      Vừa vừa cân nhắc có nên theo mệnh lệnh Tiêu Ký Phàm đến Tiêu gia làm người hầu hay , muốn cãi mệnh lệnh của , tựa hồ rất khó. Nhưng mà, muốn thuyết phục Đỗ Vân Phi tựa hồ cũng rất khó. muốn quên chiếc xe sang trọng “Két” tiếng dừng lại bên chân .


      Lâm Tử Hàn sửng sốt, chỉ thấy cửa xe bị người ta đẩy ra, người đàn ông mặc đồng phục nhân viên Tiêu gia nho nhã lễ độ mở cửa sau xe, : “Lâm tiểu thư, mời lên xe thôi”


      “Làm cái gì?” Lâm Tử Hàn cảnh giác theo dõi ta, phải là Tiêu Ký Phàm thay đổi chủ ý, lại muốn bắt trở về chứ?


      “Đại thiếu gia bảo tôi đưa trở về” Tài xế kiên nhẫn .


      Hóa ra chỉ là đưa về, Lâm Tử Hàn thở hắt ra, sau khi lời cám ơn tiến vào bên trong xe. Nghĩ ra Tiêu Ký Phàm vẫn còn săn sóc như vậy, quan tâm như vậy, liên tiếp làm cảm động như vậy.



      ~~~~~~~~~





      Lâm Tử Hàn len lén nhìn Đỗ Vân Phi, đưa ngón tay xoay thành dạng bánh quẩy, do dự nửa ngày vẫn dám mở miệng nhắc tới chuyện làm ở Tiêu gia với .


      “Tử Hàn, mệt mỏi ngủ sớm chút ” Đỗ Vân Phi mỉm cười tới trước mặt , thương vuốt sợi tóc , ôn nhu mở miệng .


      Lâm Tử Hàn lui về phía sau bước, vẫn có thói quen cùng tiếp xúc chân tay với .


      Tay giơ lên cao của Đỗ Vân Phi cương cứng giữa trung, lập tức được tự nhiên mà rũ xuống, : “Em làm sao vậy? Sao lại có bộ dạng như có tâm nặng nề?” Hỏi xong mới giật mình cảm giác vấn đề này rất buồn cười, mấy ngày nay, ngày nào cũng có tâm nặng nề phải sao?


      Lâm Tử Hàn nâng mắt, tăng thêm dũng khí quan sát : “Em hôm nay Tiêu thị tìm chị Lệ, chính là tổ trưởng bộ phận vệ sinh trước đây, vốn là muốn hỏi chị ấy có thể trở lại Tiêu thị làm hay , chị ấy công ty thiếu người, nhưng Tiêu gia ở tìm người hầu”


      Quả nhiên như đoán trước, vừa nghe đến hai chữ “Tiêu gia”, sắc mặt Đỗ Vân Phi trầm xuống, liếc : “Em đừng cho , em muốn tới Tiêu gia làm người hầu”


      “Em… Em rất muốn , tiền lương rất cao, so với làm ở Tiêu thị cao hơn” Lâm Tử Hàn dè dặt .


      Hai tay Đỗ Vân Phi nắm hai vai , khẽ hít hơi nỗ lực ngăn chặn kích động trong lòng: “Tử Hàn, trước tiên em cứ ở nhà hai ngày, giúp em tìm công việc văn phòng có được ?” Chỉ cần phải Tiêu thị, phải Tiêu gia, vất vả mới cướp từ trong tay Lãnh Phong về, muốn tăng thêm sai lầm gì nữa.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 201: Nữ hầu

      “Nhưng mà em đồng ý với chị Lệ, ngày mai làm”


      “Lâm Tử Hàn!” Đỗ Vân Phi cuối cùng thể nhịn được nữa mà rống giận tiếng, dùng lực lắc lắc hai vai : “Vì sao nhất định phải làm? Tại sao phải làm người hầu cho người khác? Tiêu gia phải là có tiền! ta có tiền chúng ta xen vào vì sao phải hạ thấp mình làm người hầu hầu hạ bọn họ?”


      Lâm Tử Hàn bị phản ứng của dọa cho hoảng sợ, nhưng cũng vì lời của cảm thấy bất mãn, nhìn lớn tiếng phản bác: “Công việc phân biệt được quý trọng hèn hạ thế nào, làm người hầu làm sao? Em trước đây là lao công quét dọn ở Tiêu thị, cũng phải biết. Em từ chính là có số mệnh hèn hạ, số mệnh làm người hầu! Dù cho em chen chúc thế nào, cũng có khả năng chen vào xã hội thượng lưu”


      Đỗ Vân Phi thấy phát hỏa, luống cuống, vội giải thích: “Tử Hàn, phải có ý này, chỉ là muốn để em bị người khác khinh bỉ, nhìn sắc mặt họ mà sống”


      Lâm Tử Hàn thấy vẻ mặt luống cuống, cũng kích động nữa, cười khổ : “Làm việc ở đâu mà chả cần nhìn sắc mặt người khác? Em sớm thành thói quen”


      “Cho nên muốn để em làm việc, có thể nuôi được em, cả đời”


      Lại nữa rồi. Lâm Tử Hàn buồn bã mà thở dài : “Vân Phi, cám ơn giúp em diễn vở kịch này, nhưng mà em thực muốn thêm bất kỳ người đàn ông nào nữa, xin hãy hiểu cho em, tha thứ cho em”


      người quá mệt mỏi, quá khổ, đời này cũng muốn nữa, bao giờ muốn nếm thử đau điếng người đó nữa.


      rất hiểu” Đỗ Vân Phi vỗ vỗ vai , phải là chờ sao, chờ ngày nào đó, chờ được , tin tưởng rất tin tưởng!


      “Nếu như em cố ý muốn Tiêu gia làm, phải thôi, nhất định phải cẩn thận, nên bị người khác mê hoặc” Rất ràng, chỉ chính là Tiêu đại thiếu gia, dù cho tại ta xuất ngoại, cũng khó bảo đảm ngày nào đó ta có thể đột nhiên trở về hay .


      Cho dù nghìn vạn lần muốn để Lâm Tử Hàn , nhưng mà biết mình quản được , có tư cách quản chế .


      “Cám ơn , Vân Phi” Lâm Tử Hàn cảm kích , là thực quan tâm , cho tới nay đều quan tâm !


      Đỗ Vân Phi chỉ cười khổ tiếng, lên lầu, chỉ để lại ở dưới lầu thương tâm đau khổ.


      ——————-


      Duẫn Ngọc Hân trừng mắt nhìn Lâm Tử Hàn ngoài ý muốn xuất ở trước mắt, giọng sắc bén tức giận: “ tại sao lại ở chỗ này?”


      Ngày hôm nay ta vừa vào Tiêu gia, chợt nghe người hầu Lâm Tử Hàn trở lại Tiêu gia liền khẩn cấp tới gian nhà người hầu ở sau nhà. Quả nhiên thấy Lâm Tử Hàn thu dọn giường chiếu, bộ dạng dự định ở lâu dài.


      Lâm Tử Hàn cả kinh, vội chạy đến cạnh cửa đóng cửa, vội vàng : “Giám đốc Duẫn hãy nghe tôi , tôi phải muốn đến đây, bởi vì Tiểu Thư Tuyết vẫn khóc, vẫn nháo loạn, Ký Phàm mới bất đắc dĩ muốn tôi ở tại chỗ này làm bảo mẫu, chờ thêm thời gian ngắn, con bé có thói quen


      “Ký Phàm ấy cho tới sao? Tôi thấy căn bản là cố ý, muốn hòa giải với Ký Phàm!” Duẫn Ngọc Hân tức giận mà kêu lên.


      “Tôi có…”


      “Giám đốc Duẫn, tôi tuyệt đối đoạt Ký Phàm với , tôi thề!” Lâm Tử Hàn nhấc tay làm kiểu xin thề: “Ký Phàm tại rất hận tôi, cảm thấy tôi là người phụ nữ tùy tiện, yên tâm , ấy muốn tôi nữa đâu”


      “Hy vọng có thể được làm được” Duẫn Ngọc Hân nhìn chằm chằm lạnh lùng : “ tốt nhất nên chuyện tôi uy hiếp với Ký Phàm, như vậy chỉ làm ấy càng thống khổ, bởi vì theo giao tình nhiều năm của chúng tôi, ấy tuyệt đối có khả năng giết tôi diệt khẩu. Nhưng mà, chỉ cần tôi sống ngày, tôi để cho nhà ba người các sống khá giả!”


      “Tôi biết, tôi cho ấy biết”


      “Vậy là tốt rồi, sau này ít đến nhà chính, tốt nhất ít xuất trước mặt Ký Phàm!”


      “Tôi ” Lâm Tử Hàn gật đầu, Duẫn Ngọc Hân lúc này mới thoả mãn ra ngoài.


      —————-


      Duẫn Ngọc Hân đứng ở cửa thư phòng, sau khi do dự hai giây, khóe môi nhếch lên, nụ cười mê người liền lên mặt ta. Gõ cửa vào, trong phòng, Tiêu Ký Phàm ngồi bên bàn làm việc lớn, Tiểu Thư Tuyết ngồi trước bàn làm việc vẽ tranh, tình cảnh rất hài hòa.


      “Ký Phàm, mệt mỏi chưa? Uống chút cà phê ” Duẫn Ngọc Hân mỉm cười đặt cà phê đặt bàn làm việc.


      “Dì Duẫn, nhìn rất đẹp sao?” Tiểu Thư Tuyết giơ kiệt tác của mình lên cao, cười hì hì hỏi.


      Duẫn Ngọc Hân tiếp nhận bức vẽ trong tay con bé, giả vờ nghiêm túc nhìn, cười tủm tỉm mà gật đầu: “Ừ, vẽ rất đẹp” Lập tức lấy tay vuốt sợi tóc con bé, thương : “Dì Duẫn dắt con ra ngoài chơi có được ? thể quấy rối ba ba làm việc nha”


      Tiểu Thư Tuyết trả lời, chỉ là đem ánh mắt tìm tòi hỏi han người Tiêu Ký Phàm, cùng đợi phê chuẩn.


      Duẫn Ngọc Hân thấy vẻ mặt lo lắng của Tiêu Ký Phàm, cười tươi: “Ký Phàm, bọn em chơi ngay tại hoa viên, ra khỏi cửa”


      phân phó người bảo vệ hai người” Tiêu Ký Phàm lạnh lùng ra câu này đả thương người ta này, vùi đầu tiếp tục làm việc. Nhất thời cảm thấy có cảm giác áp bức lăng nhục, nhưng là vì có thể giành hảo cảm của hai cha con này. ta chỉ có thể ép buộc bản thân suy nghĩ nhiều lời của .

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 202: Nữ hầu 2

      Mỉm cười nắm tay bé của Tiểu Thư Tuyết ra cửa thư phòng, Tiêu Ký Phàm lại có thể nghĩ mình kinh khủng như vậy, lẽ nào cho là mình đối xử với đứa này thế nào sao? Trời đất chứng giám, ta căn bản là nghĩ qua muốn làm ra chuyện gì gây thương tổn Tiểu Thư Tuyết nha, tuy rằng ta hận con bé như vậy.


      Tức giận, lại cảm thấy tủi thân, Tiêu Ký Phàm sớm phải người đàn ông lịch nho nhã trước đây nữa.


      Tiểu Thư Tuyết lay lay tay ta, ngẩng khuôn mặt nhắn : “Dì Duẫn, cháu muốn tìm mẹ chơi”


      Duẫn Ngọc Hân cúi người tay ôm lấy con bé, lại cười : “Mẹ làm việc, rảnh chơi với cháu, dì Duẫn chơi cùng cháu có được ?”


      “Vì sao mẹ mỗi ngày đều bận rộn như vậy chứ” Tiểu Thư Tuyết mất hứng : “Cũng lâu có chơi với cháu”


      “Bởi vì mẹ phải kiếm tiền nha” Duẫn Ngọc Hân lấy lòng dối, tâm tư trẻ con đơn thuần, chỉ cần con bé hề ỷ lại Lâm Tử Hàn, Lâm Tử Hàn có lý do gì đứng ở Tiêu gia.


      Dưới lầu, Lâm Tử Hàn mặc quần áo lao động đổ mồ hôi nhễ nhại quỳ mặt đất lau sàn nhà sáng bóng. Tiểu Thư Tuyết hưng phấn hô: “Mẹ” Lâm Tử Hàn ngẩng đầu, liền thấy Tiểu Thư Tuyết cười đến vô cùng vui sướng cùng vẻ mặt đắc ý của Duẫn Ngọc Hân. Sắc mặt khẽ biến, lo lắng mà nhìn chằm chằm ta.


      Duẫn Ngọc Hân hiểu cười tươi, dùng cằm chỉ mấy vị người hầu phía sau: “Ký Phàm nghĩ còn chu đáo hơn …, tôi , lẽ nào tôi trong cảm nhận của các người thực ác độc như vậy sao? Ngay cả trẻ cũng có thể hạ thủ?”


      Lâm Tử Hàn buông mắt xuống, lạnh lùng mở miệng : “Tình cảm của Ký Phàm với Tiểu Thư Tuyết cũng biết, chính hiểu mà” xong cúi đầu lau liên tiếp.


      cần phải nhắc nhở!” Duẫn Ngọc Hân chán nản, hầm hầm ra ngoài, mấy vị người hầu phía sau theo sát sau đó.


      Lâm Tử Hàn nhìn chằm chằm hai người đến cửa, trong lòng chua xót, chỉ có là lo lắng Duẫn Ngọc Hân làm ra cái gì với Tiểu Thư Tuyết, càng là bởi vì con của mình đột nhiên thân thiện với người khác, trong lòng có chút buồn phiền.


      Sau đó Tiêu phu nhân từ lầu xuống tới thấy Lâm Tử Hàn bần thần, liền khí thế hùng hồn trừng mắt mắng : “Còn làm mau, tốc độ này của lúc nào mới có thể lau đến tầng ba?”


      Lâm Tử Hàn dám làm ầm lên, thể làm gì khác hơn là tăng động tác trong tay, càng thêm ra sức lau.


      “Lâm Tử Hàn, đừng phục, đây chính là tự tìm!” Tiêu phu nhân lành lạnh mở miệng, ưu nhã ngồi xuống ghế sofa. Nếu muốn ở lại, tốt thôi, bà ta phụng bồi tới cùng!


      Lần trước bởi vì có Tiêu Ký Phàm bảo vệ, dám hoàn toàn biến bà ta làm khí, nếu tại Tiêu Ký Phàm mở con mắt nhắm con mắt. có ý muốn xen vào, vậy thù mới hận cũ bà ta cùng nhau trả lại cho là được rồi.


      “Tiêu phu nhân, tôi dám phục” Lâm Tử Hàn bình tĩnh , trước khi vào đây, cũng làm tốt chuẩn bị bị Tiêu phu nhân độc ác chỉnh lại.


      tốt nhất cách xa Tiểu Thư Tuyết chút cho tôi, người đàn bà vô sỉ như , căn bản là xứng làm mẹ của nó, may là Ký Phàm có thể sớm nhận bộ mặt của !”


      “Tiêu phu nhân, tôi biết” Lâm Tử Hàn tái cũng có cách nào bình tĩnh, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống sàn nhà sáng bóng, giọng có chút run run.


      tốt nhất mau chóng cút ra khỏi Tiêu gia cho tôi!” Tiêu phu nhân đứng lên từ ghế sofa, sắc mặt nổi giận hầm hầm khi nhìn thấy người đàn ông đứng cầu thang sửng sốt chút, lập tức hòa hoãn biểu tình mặt, gọi: “Ký Phàm”


      Lâm Tử Hàn khi nghe đến hai chữ “Ký Phàm” thân thể cứng đờ, nhưng rất nhanh lại bắt đầu huy động công việc cánh tay. Tiêu Ký Phàm! ràng chính là cố ý muốn trả thù ! Nhưng mà, lại chỉ có thể ngoan ngoãn đứng ở Tiêu gia tiếp nhận trả thù của .


      Tiêu Ký Phàm lạnh lùng liếc liếc mắt Lâm Tử Hàn quỳ ngồi dưới đất tiếp nhận trừng phạt, câu nâng bước đến cửa.


      hờ hững của , càng thêm cổ vũ khí thế cho Tiêu phu nhân, trừng phạt Lâm Tử Hàn cũng càng thêm lớn mật hơn.


      Lâm Tử Hàn mệt mỏi ngày cuối cùng cũng chịu nổi, khi trở lại sau nhà ngay cả cơm cũng muốn ăn, mềm mại trượt ngồi ở gốc cây cây ngọc lan.


      Cả người bủn rủn làm cho chuyển động chút đều cảm thấy cố sức, bất tri bất giác dựa vào gốc cây ngủ.


      cửa sổ sát tầng hai, Tiêu Ký Phàm đau lòng nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của . sai rồi, cho rằng trừng phạt như thế khiến trong lòng mình thoải mái chút, thực chứng minh, hiệu quả là tương phản, như vậy chỉ làm trong lòng càng thêm khó chịu.


      Mặc kệ làm cái gì, cũng có cách nào hạ thủ tàn nhẫn với !


      Nhấc chân, xuống lầu đến phương hướng sau nhà, cúi người, dưới ánh đèn hoa viên, quan sát khuôn mặt nhắn nhíu chặt chân mày kia. khuôn mặt đó, bởi vì cái gì mà ưu thương? Là mệt mỏi? Hay là thương tâm?


      Thương tâm? Đây chẳng phải là cuộc sống muốn sao? Rời khỏi , tìm đến cái ôm ấp của Đỗ Vân Phi nương tựa!


      Tiêu Ký Phàm vươn hai tay, ôn nhu ôm ngang người , bước đến nhà chính. để ý tới ánh mắt kinh ngạc của Tiêu phu nhân, vào phòng khách, trở lại phòng ngủ, nhàng đặt giường lớn.


      mệt mỏi, mặc cho người ngoài lăn lăn lại thế nào cũng phản ứng chút nào.


      ——————


      Buổi sáng, Lâm Tử Hàn là bị những tia nắng chói mắt chiếu vào làm tỉnh lại, yếu ớt mở mắt ra, ánh sáng chói mắt khiến phải lấy tay che .


      Phòng ngủ lớn xa hoa, là nơi quen thuộc, thân thể cường kiện đứng quay lưng về phía cửa, là bóng hình quen thuộc. Chỉ là, vì sao lại tỉnh dậy trong phòng chứ?


      Lâm Tử Hàn đột nhiên ngồi dậy từ giường, nhìn đồng hồ đeo tay chút, trời ạ! nghiêm trọng ngủ quên! Việc thứ nhất nghĩ đến đó là Tiêu phu nhân xử lý như thế nào.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 203

      “Tôi tại sao lại ở chỗ này?” sững sờ mà hỏi thăm, ánh mắt rơi vào người Tiêu Ký Phàm. Ánh nắng ban mai nhu hòa xuyên qua, chiếu vào áo ngủ người Tiêu Ký Phàm, dường như thêm vầng sáng mới, đẹp đến quái dị!


      “Em cứ ?” Tiêu Ký Phàm cau mày nhìn , dáng điệu ôn hoà.


      “Tôi…” Đúng rồi, sao lại chạy tới phòng của chứ? Tối hôm qua sau khi xong việc ràng trở về sau nhà nha. Cúi đầu nhìn thoáng qua bản thân, áo ngủ tuyết trắng may mà vẫn mặc ở người, tuy rằng biết là ai giúp mặc vào, nhưng có thể xác định chính là phải tự mặc vào.


      Quần áo lao động của , vắt ghế.


      Quầng sáng chiếu thân di chuyển, ưu nhã tới phía .


      …” Lời cứng nhắc của Lâm Tử Hàn nuốt vào trong miệng, nụ hôn nồng nhiệt chào buổi sáng bắt đầu trình diễn.


      Khuôn mặt nhắn của Lâm Tử Hàn nóng lên, ảo não đến suýt chết, sao lại luôn luôn chịu được mà bò lên giường của vậy! Bị Duẫn Ngọc Hân biết, trừng trị được!


      Tiêu Ký Phàm hôn sâu, thực tế, tối hôm qua rất thành công làm quân tử. Nhìn mệt mỏi như vậy, chỉ là giúp lau thân thể, thay đổi áo ngủ, hơn.


      Khớp xương ngón tay ràng phủ lên cằm , lập tức sử dụng thêm lực. sâu ngưng nhìn con ngươi đen ngập nước gần trong gang tấc kia, khi Lâm Tử Hàn sắp chịu nổi cái nhìn chăm chú của , thản nhiên mở lời: “Cải trang chút, theo tôi ra ngoài”


      Lâm Tử Hàn sửng sốt, nghi hoặc đánh giá hỏi: “Vì sao?”


      có nhiều vì sao như vậy, !” buông ra, lạnh giọng ra lệnh.


      Lâm Tử Hàn bĩu miệng nhắn, bất mãn mà quan sát , có lầm hay ! Dù cho là chủ nhân, cũng thể ra lệnh cho người khác? Cùng ra ngoài, cuối cùng cũng nên có lý do chứ.


      Tiêu Ký Phàm để ý tới tức giận đầy ngực , lấy bên trong tủ quần áo bộ quần áo đơn giản thay vào, sau đó bắt đầu chỉnh lý lại quần áo. Người sau chính là ngơ ngác nhìn , cho đến khi chuẩn bị hoàn tất, qua cửa mới giật mình cảm giác mình là phải nên xuống giường rồi chứ.


      Khoảng khắc Tiêu Ký Phàm vỗ lên cánh cửa, quay đầu lại với : “Tôi ở dưới lầu chờ em, trong vòng mười phút phải xuống”


      “Ờ…” Lâm Tử Hàn đáp lại, sau khi cánh cửa được đóng lại, mới nhanh chóng nhảy xuống từ giường. May là trong phòng này còn lưu lại quần áo của , tùy tiện chọn bộ để thay, rửa mặt chải đầu phen liền phóng xuống dưới lầu.


      Xe Tiêu Ký Phàm chờ ở cổng, Tiểu Thư Tuyết nhô đầu ra mất hứng mà hô: “Mẹ, mẹ chậm muốn chết”


      Lâm Tử Hàn liếc mắt nhìn khuôn mặt đẹp trai khẩn trương của Tiêu Ký Phàm, dùng tay ra hiệu bảo Tiểu Thư Tuyết chớ có lên tiếng, mở cửa xe chuẩn bị lên xe. Vừa mới chạm vào thân ảnh mỹ lệ đột nhiên đập vào mắt , sững sờ, ngẩng đầu nhìn phía ban công nhà bên cạnh, Duẫn Ngọc Hân vẻ mặt vẻ giận dữ gắt gao nhìn mình chằm chằm.


      “Xong!” Dưới đáy lòng thầm kêu tiếng, xem ra Duẫn Ngọc Hân phát hỏa! được, thể ra ngoài với Tiêu Ký Phàm!


      Cúi người, nghiêng mặt cười với Tiêu Ký Phàm: “ rốt cuộc muốn đâu? Tôi cần có được ?”


      được! Con muốn mẹ ! Phải là mẹ…!” Tiểu Thư Tuyết lần thứ hai xuất ra đòn sát thủ của mình, bắt đầu trình diễn tiết mục vừa khóc vừa nháo.


      “Được, được, mẹ !” Lâm Tử Hàn chịu hết nổi rồi mà trấn an, vòng qua bên kia xe.


      Thần thánh ơi! tình sao lại trở nên loạn như thế? Duẫn Ngọc Hân là người mẫn cảm như vậy, nên giải thích hành vi hôm nay với ta thế nào đây!


      Trộm liếc mắt nhìn Tiêu Ký Phàm bên cạnh trầm mặc , hỏi: “ muốn dẫn chúng tôi đâu?” Kỳ thực nhìn Tiểu Thư Tuyết sau khi mặc thành như thế, đại thể có thể đoán được.


      “Mẹ, ba ba ngày hôm nay muốn mang con bơi” Tiểu Thư Tuyết lanh mồm lanh miệng , vui mừng làm động tác bơi. Ngày hôm nay khi Tiêu Ký Phàm hỏi nó muốn nơi nào chơi, khiến nó vui mừng khôn xiết, tuy rằng Tiêu gia rất lớn, nhưng mà ở lại lâu cũng ngấy thôi. Như thế, con bé chút suy nghĩ nào mà lựa chọn bơi.


      “Bơi?” Lâm Tử Hàn giả vờ vui : “Trong nhà phải có bể bơi lớn sao, vì sao phải chạy ra ngoài bơi chứ” Tuy rằng chính cũng rất muốn , nhưng mà ra ngoài như thế khó tránh có phần mạo hiểm.


      Duẫn Ngọc Hân gì, ai biết có thể hay gặp gỡ người quen chứ!


      “Cái đó giống nha, ba ba cạnh biển có thể bơi cùng cá mập” Tiểu Thư Tuyết lớn tiếng phản bác.


      “Lời ấu trĩ như thế là sao?” Lâm Tử Hàn nhìn Tiêu Ký Phàm, nhịn ý cười hỏi.


      Tiêu Ký Phàm tức giận mà liếc mắt nhìn , quay mặt tiếp tục nhìn tồn tại của , Lâm Tử Hàn thú vị mà buông mắt xuống, ngay sau đó lần nữa nhìn : “Chúng ta ra ngoài như vậy có quá mạo hiểm hay


      “Vì sao lại mạo hiểm?” Tiêu Ký Phàm liếc .


      Lâm Tử Hàn quan sát , dè dặt thử : “Lẽ nào sợ người khác phát là Lãnh Phong?”


      Tiêu Ký Phàm lắc đầu, mặt lộ ra nụ cười tàn nhẫn, tà mị qua kẽ răng: “Người nào biết đến đều chết, sau này những người khác biết cũng chết”


      Ánh mắt của có chút nghiền ngẫm, lưu luyến mặt , ý tứ rất ràng, nếu như dám cho Đỗ Vân Phi, như vậy người chết kế tiếp đó là Đỗ Vân Phi.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 204

      Lời của khiến Lâm Tử Hàn sởn tóc gáy, vô ý thức hít hơi lạnh, run giọng : “Nhưng tôi cũng biết, vì sao…”


      “Bởi vì tôi nỡ giết em” Tiêu Ký Phàm nghe được ấp a ấp úng , tin tưởng , chính là nguyện ý tin tưởng , đây là loại hành vi rất đặc biệt, giao vào trong tay , dù sao cũng là tính mạng của .


      Lâm Tử Hàn cảm động quay mặt sang chỗ khác, ngửa mặt tựa lưng vào ghế ngồi, cố gắng cho nước mắt cảm động rơi xuống. phản bội mà! sao có thể tùy ý tin tưởng như vậy chứ?


      Vậy có đúng là cũng tin tưởng thanh mai trúc mã Duẫn Ngọc Hân như thế hay ? Có đúng là như Duẫn Ngọc Hân , dù cho phát ta biết tình hình thực tế, cũng nỡ giết ta hay ?


      giết ta, mọi thời khắc Tiêu Ký Phàm đều đối mặt với nguy hiểm. Giết ta, rất có thể phải đối mặt với chế tài pháp luật. Ai cũng biết, Lãnh Phong là tội phạm nghiệp chướng nặng nề, thể để cho tùy tiện giết người nữa ——!


      Xe dừng lại tại bãi biển, Tiểu Thư Tuyết xuống xe liền sôi nổi mà phóng tới chỗ có nước. Lâm Tử Hàn vội đuổi theo, lấy mũ đầu con bé xuống: “Cẩn thận chút”


      “Biết rồi” Giọng Tiểu Thư Tuyết lan vào giữa những làn gió biển vi vu.


      “Tôi sao lại cảm giác nó rất giống tội phạm mới từ trong ngục giam thả ra” Lâm Tử Hàn cười tiếng . Khóe mắt Tiêu Ký Phàm hàm chứa ý cười, ôm lấy đến phòng thay quần áo.


      bờ cát rộng, ngoại trừ mấy nhân viên công tác ra, người nào. Nhất định trong lòng có chuyện, Lâm Tử Hàn căn bản thể vui vẻ được.


      Chỉ là si ngốc nhìn chằm chằm nụ cười sáng lạn của Tiểu Thư Tuyết, trong lòng cảm thán, nếu như ai cũng có thể sống tự nhiên thoải mái như con bé tốt, đáng tiếc bản thân vĩnh viễn đều chiếm được cuộc sống như thế.


      Tiêu Ký Phàm kiên nhẫn dạy Tiểu Thư Tuyết các loại tư thế bơi, nụ cười mặt cũng như ánh dương quang sáng rực như trước đây. Thậm chí mang theo chút cay đắng nhàn nhạt, Lâm Tử Hàn biết, đây tất cả đều là mình gây cho .


      “A —— oa ——!” Tiểu Thư Tuyết hét lên tiếng, cơ thể nhắn mập mạp chìm trong nước. May là Tiêu Ký Phàm đủ nhanh tay lẹ mắt, tay vớt được con bé từ dưới đáy nước.


      Lặn xuống như thế, xác thực khiến Tiểu Thư Tuyết bị nghẹn đủ thảm, thân thể nho rúc người Tiêu Ký Phàm ho lên, bọt nước được ánh mặt trời chiếu vào thành những hạt đậu vàng lấp lánh rơi xuống, xuống biển rộng.


      Nhìn dáng điệu bé khôi hài kia của con bé, Lâm Tử Hàn cuối cùng nhịn được cười ra tiếng, tâm tình bị vẻ lo lắng bao phủ nhiều ngày trong nháy mắt trong sáng hơn.


      “Mẹ chế nhạo người ta!” Tiểu Thư Tuyết mất hứng huy động hai chân, ngẩng đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt mang nụ cười của Tiêu Ký Phàm vui .


      Lâm Tử Hàn ha ha cười : “Ai bảo bảo bối nhà chúng ta là con vịt lên cạn chứ”



      “Người ta mới phải vịt lên cạn! Mới phải á! Mẹ bại hoại!” Tiểu Thư Tuyết vừa hét, vừa trượt xuống từ trong lòng Tiêu Ký Phàm, vốc nước té lên người Lâm Tử Hàn.


      Sau khi phát giác nước té lên người Lâm Tử Hàn có ý nghĩa thực tế gì, sửa dùng cát.


      “Bí đao lùn, bắt lấy nè!” Lâm Tử Hàn cười hì hì bên đùa giỡn nàng bên chạy ra xa xa tránh né.


      “Con phải bí đao lùn nha!” Tiểu Thư Tuyết đuổi kịp, bắt đầu chơi xấu ngồi xuống bãi cát, đạp đạp hai chân nghe theo , hu… Lùn cũng phải lỗi của nó, biết chữ cũng phải lỗi của nó mà…


      Lâm Tử Hàn mới chịu lép vế bộ dạng này của con bé, tiếp tục cười trêu : “Ai con phải, con hỏi ba ba


      “Ba ba mẹ là thiên hạ nhất quả trứng hồ đồ rất hồ đồ!” Tiểu Thư Tuyết chút nào tỏ ra yếu kém phản bác. Khuôn mặt nhắn của Lâm Tử Hàn xụ xuống, giả vờ giận : “Con cái gì?”


      Mặt Tiểu Thư Tuyết mang ý cười, nhắc lại ràng: “Mẹ là quả trứng hồ đồ!”


      “Tiểu nha đầu! Mẹ còn trị được con sao?” Lâm Tử Hàn căm giận vọt lại đó, khi Tiểu Thư Tuyết còn chưa kịp đứng lên chạy trốn tay lấy ôm lấy con bé, đến mép bờ nước, bên đe dọa : “Mẹ trực tiếp ấn con xuống nước uống no rồi trở lên nha!”


      “Đừng! Mẹ đừng mà!” Tiểu Thư Tuyết giãy dụa múa may chân tay, lớn tiếng hét lên: “Ba ba cứu con nè! Ba ba à ——!”


      ai cứu được con đâu!”


      mà! Người ta dám nữa! Đó là ba ba á!”


      “…”


      Tiêu Ký Phàm nhìn chăm chú vào hai mẹ con vui vẻ, tâm tình tự giác cũng tốt theo, biểu tình lúc này của Lâm Tử Hàn vẫn còn ngây thơ thuần khiết như vậy. Vẫn giống như lúc trước, chỉ là, từ lúc nào bắt đầu thay đổi? Vì sao chút cũng tự cảm thấy được.


      Nếu như phải nhiều lần bắt được và Đỗ Vân Phi ở cùng chỗ, còn giấu diếm bao lâu? Có thể ở lại bên cạnh bao lâu?


      Giọt nước trong suốt lăn gương mặt thanh tú của , môi đỏ mọng phấn hồng mê người cong lên, cũng ở chung lâu như vậy, phát mình lại vĩnh viễn đều nhìn thiếu, vẫn còn bị tất cả mọi điều thuộc về hấp dẫn.


      Sóng biển vỗ lên khuôn ngực trần rắn chắc của , mỗi lần chạm vào, lại mang được đau lòng thấu xương của .


      bơi đến chỗ hai mẹ con, bế Tiểu Thư Tuyết từ trong tay xuống, giao cho nhân viên công tác bên cạnh, hai tay ôm qua vòng eo mảnh khảnh trong nước của Lâm Tử Hàn.


      Lâm Tử Hàn kinh sợ, nụ cười thoải mái cứng ngắt mặt, cảm thụ được thân thể tinh tráng rắn chắc cũng mang đến nhiệt độ từ phía sau.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :