1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài - Thiên Cầm (284 Chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 185: Xin giúp đỡ

      Cuối cùng, điện thoại thông. Nghe giọng của Đỗ Vân Phi ở đầu bên kia, Lâm Tử Hàn càng thêm tủi thân rơi lệ đầy mặt.



      Cố nén thương tâm, dùng giọng trầm tĩnh : “Vân Phi, là em”



      “Tử Hàn?” Đầu kia điện thoại truyền đến tiếng kinh hỷ đến vô cùng kinh ngạc của Đỗ Vân Phi, Lâm Tử Hàn lại có thể chủ động gọi điện thoại cho ? Đây khiến cho quá kinh ngạc. Từ sau khi bị Lãnh Phong cướp , cũng chủ động liên hệ cho !



      “Em… Muốn gặp ” Lâm Tử Hàn chần chờ ra những lời này.



      Đỗ Vân Phi ở đầu kia vui mừng khôn xiết, thoải mái : “Được, em ở đâu? lập tức đón em”



      “Em bây giờ mua đồ, chút nữa gọi điện đến cho ” Lâm Tử Hàn xong, nhanh chóng cúp điện thoại, rất sợ Đỗ Vân Phi nghe ra khóc.



      Trong phòng ăn nào đó, “Em ngày hôm nay làm sao vậy?” Ngày hôm nay quá khác thường, cũng làm cho có chút luống cuống.



      Lâm Tử Hàn nâng mắt lên, quan sát thà : “Vân Phi, ngày đó lời với em, em trở về suy nghĩ kỹ, cuối cùng cũng nghĩ thông suốt…” Chần chừ, do dự… nhìn chằm chằm Đỗ Vân Phi, giương miệng lại ra câu tiếp theo.



      Đỗ Vân Phi bị lời ngắt quãng của khiến cho khẩn trương, đợi tiếp tục cho hết. Thế nhưng tâm ý của Lâm Tử Hàn quyết, do do dự dự, là nóng nảy, hỏi: “Em nghĩ thông suốt cái gì?”



      Lâm Tử Hàn khẽ cắn môi, ra lời cực độ muốn ra: “Em phải rời khỏi Lãnh Phong”



      Đỗ Vân Phi sửng sốt, kinh ngạc nhìn chằm chằm , nghe lầm chứ? phải rời khỏi Lãnh Phong? Vì bảo đảm mình nghe lầm, kinh hãi hỏi thăm: “Em vừa em phải rời khỏi Lãnh Phong?”



      Lâm Tử Hàn kiên quyết mà gật đầu: “Đúng vậy, em nghĩ thông, em thể sống cùng với nhân vật nguy hiểm như vậy, thể chịu liên lụy của ta mà phải vào tù”



      Đỗ Vân Phi lại kinh ngạc, hưng phấn mà với lên tay bé của , : “Tử Hàn, tốt quá, em cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, em sớm nên nghĩ thông suốt!”



      Lâm Tử Hàn được tự nhiên rút tay bé bị nắm chặt về, nhìn biểu tình hài lòng giống như đứa trẻ của , đau khổ mở miệng : “Cho nên, em muốn xin giúp em, giúp em thoát khỏi ta”



      “Em muốn giúp em thế nào?” Đỗ Vân Phi rất vui, căn bản có tâm tư lưu ý đau khổ mặt , chỉ cần ra, đều nguyện ý giúp !

      ta vẫn rất nghi ngờ quan hệ của và em, cho nên…”



      hiểu” Đỗ Vân Phi lại cười : “Em muốn và em cùng nhau diễn kịch có đúng ?”



      “Vâng” Lâm Tử Hàn gật đầu cái, có nhiều hứng thú : “Xin lỗi, lại phải làm phiền



      cần xin lỗi với ” Đỗ Vân Phi vỗ vỗ tay : “ thích làm, cam tâm tình nguyện làm, Tử Hàn, diễn tốt, bởi vì diễn chính là , Lâm Tử Hàn!”



      lớn mật thông báo, thể tác động đến trái tim của Lâm Tử Hàn, tình sâu đậm của , Lâm Tử Hàn cũng phải biết.



      “Lãnh Phong vẫn phái người thầm bảo hộ em, … Hẳn là hiểu lần trước ta vì sao lại bắt được em và cùng chỗ với nhau chứ?” Sắc mặt Lâm Tử Hàn ửng hồng, lắp bắp mở miệng .



      ra thời gian dài như vậy, tin tưởng Tiêu Ký Phàm nhất định bắt đầu lưu ý hành tung của , có lẽ đường ra trung tâm thị trấn, phải nắm chặt thời gian tạo ra hiểu lầm.



      Nhưng mà muốn loại cầu này với Đỗ Vân Phi, có điểm quá khó khăn để mở miệng. Đỗ Vân Phi là người thông minh như thế, sao lại nghe ý trong lời của .



      Khẽ cười tiếng, nắm tay bé của đến quầy lễ tân, sau khi thoải mái đăng ký xong, lấy thẻ phòng vào thang máy.



      Trong phòng, Lâm Tử Hàn nằm lên giường lớn, cả người run rẩy đến lợi hại, mồ hôi lạnh trán chảy ròng ròng, ướt cả gối đầu tuyết trắng.



      biết điều đợi mình là gì, nhưng có thể tưởng tượng được chính là, Lãnh Phong nhất định hoàn toàn thất vọng về , nhất định cho rằng người phụ nữ tùy tiện.



      Chỉ cần vừa nghĩ tới dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn mình, trái tim, đau đến thể kìm lại được, thân thể, cũng run rẩy lợi hại hơn.



      ghế sofa, Đỗ Vân Phi hút từng điếu thuốc , ánh mắt si ngốc nhìn bờ vai trần trụi của Lâm Tử Hàn giường lớn. mê hoặc chí mệnh như thế, gã đàn ông bình thường, gã đàn ông , làm sao có thể có ý nghĩ kỳ quái.



      Tâm lý càng ngừng báo cho bản thân, thể có ý nghĩ xác thịt với người mình , có được trái tim của trước, thể mạo phạm !



      Bước chân cũng nghe theo sai khiến đến phương hướng giường lớn, bờ vai tuyết trắng trơn bóng vì mồ hôi ẩm ướt, ra những tia sáng khêu gợi.



      Đỗ Vân Phi nâng tay lên, chần chừ chạm xuống, ôn nhu va chạm.



      Bờ vai ấm áp, như dòng điện chảy khắp người Lâm Tử Hàn, trở mình xoay người, trừng mắt vẻ mặt đẹp trai gần trong gang tấc của .



      Bởi vì vô cùng kích động, bởi vì xoay người mạnh, mền chăn trước ngực trượt xuống, vài cảnh xuân lộ ra, kích thích dục vọng nguyên thủy nhất mà Đỗ Vân Phi cực lực khống chế.



      “Vân Phi, đừng…” Lâm Tử Hàn trừng mắt nhìn con ngươi bị dục hỏa đốt cháy mà đỏ lên, sợ hãi lắc đầu, con ngươi ra nước mắt.



      Đầu ngón tay Đỗ Vân Phi lướt qua mặt , dừng bên cổ , giọng khàn khàn: “Tử Hàn, làm ra chuyện khiến em thương tâm, chỉ muốn nhìn em chút, ôm chút, được chứ?”



      Cúi người, hạ xuống nụ hôn trước ngực , thu hai tay lại, gắt gao ôm vào lòng.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 186: Xin giúp đỡ 2

      Lâm Tử Hàn sợ hãi, cứng ngắc trong ngực của động cũng dám động chút, tùy ý xúc động ôm mình. Trong lòng ngừng hò hét: Lãnh Phong sao còn chưa tới? phải luôn luôn làm việc nhanh nhẹn sao?



      Có lẽ là do hò hét có hiệu lực, tại khắc trước khi sụp đổ kia, cửa phòng đột nhiên bị ai đó rất ôn nhu mà đạp ra. sai, xuất ở trước mắt chính là người đàn ông chờ mong thấy, lại sợ hãi thấy, bằng lòng để cho người đàn ông này suốt đời được hạnh phúc.



      “Khốn nạn!” tiếng gầm lên từ trong miệng Lãnh Phong tràn ra, Đỗ Vân Phi chưa kịp phản ứng liền bị nắm tay lôi xuống sàn nhà.



      Lâm Tử Hàn hét lên tiếng, cuống quít kéo chăn che ngực, da thịt trần trụi lõa lồ trong khí. Lảo đảo bò xuống bên người Đỗ Vân Phi ở dưới giường, vội hỏi thăm: “ sao rồi?”



      ngờ, Lãnh Phong ra tay đánh Đỗ Vân Phi, cũng ngờ bản lĩnh của Đỗ Vân Phi tốt như vậy, lại có thể bị Lãnh Phong đánh liên tiếp. Tơ máu chảy xuống từ khóe miệng Đỗ Vân Phi, lấy tay lau qua loa, : “ sao”



      Lãnh Phong thấy Lâm Tử Hàn lại còn che chở như thế, vốn dĩ con ngươi tức giận đến đỏ ngầu càng thêm lạnh lùng ác liệt hơn, tay kéo Lâm Tử Hàn từ bên người Đỗ Vân Phi lại đây, giận dữ hét to lên: “Lâm Tử Hàn, em có biết em làm cái gì hay ?!”



      “Em…” Lâm Tử Hàn chảy nước mắt, giả vờ hoảng loạn mà lùi về phía sau, lắc đầu lắp bắp : “Lãnh Phong, sao lại ở chỗ này? Em…”



      “Mặc quần áo vào!” Lãnh Phong điên cuồng gào thét ném xuống sàn, đầu óc trống rỗng, trời ạ! nhìn thấy gì? Lại có thể thấy người đàn bà của mình giường với gã đàn ông khác! Lâm Tử Hàn!!



      Lâm Tử Hàn ôm quần áo của mình chạy nhanh vào toilet, Đỗ Vân Phi bị đánh ngã xuống đất yếu ớt bò lên, lau tơ máu khóe miệng, mặt lộ ra nụ cười nhạt của người thắng cuộc, đánh giá người đàn ông ta sớm nghĩ đưa đến cái chết kia, mỉa mai mở miệng: “Lãnh Phong, thấy thế nào? Dù cho dùng sức mạnh thủ đoạn chiếm lấy thân thể của ấy, cũng vĩnh viễn chiếm được trái tim ấy, phải bất luận thứ gì cũng có thể dùng võ lực giải quyết!”



      “Đỗ Vân Phi! Lại dám chạm vào người đàn bà của tôi!?” Lãnh Phong nghiến răng gầm , tim như bị dao cắt, đau đến ngay cả hô hấp cũng cảm giác là chuyện khó khăn!



      “Lâm Tử Hàn là người đàn bà của ai còn ràng hơn tôi, nếu như phải ép buộc ấy ở lại ở bên cạnh , bọn tôi cũng sớm kết hôn” Đỗ Vân Phi phản bác, đúng vậy, nếu như phải xuất của , đôi với Lâm Tử Hàn, đôi rất hạnh phúc!



      mơ tưởng mang ấy khỏi bên người tôi !” Giọng lạnh lùng kiên quyết vang lên.



      Lâm Tử Hàn trốn ở trong phòng tắm, nghe từng lời từng lời tranh chấp của hai người, ngã ngồi xuống đất ôm đầu khóc rống lên. Loại kết quả này, là điều chờ mong, lại là điều căm hận!



      và Lãnh Phong, đời này định trước vô duyên, nhất định thể ở cùng chỗ!



      chảy nước mắt mặc quần áo tử tế ra ngoài, ánh mắt kinh hoảng lộ vẻ chột dạ, khúm núm đến phía Lãnh Phong, run giọng : “Lãnh Phong, em…, hãy nghe em …”



      “Nghe em cái gì?” Nghe giải thích sao? Nghe cam đoan có chuyện gì với Đỗ Vân Phi sao? Lãnh Phong đau lòng nhắm mắt, thất bại mà lui về phía sau bước.



      “Em… xin lỗi…”



      “Đừng xin lỗi với tôi!” Lãnh Phong như con sư tử nổi giận rống lên, thô bạo với lên cánh tay , kéo ra cửa.



      Đỗ Vân Phi lẻn đến trước mặt hai người, nhìn chằm chằm Lâm Tử Hàn vội vàng : “Tử Hàn, phải sợ đối xử với em như nào, thích chính là thích, phải dũng cảm đối mặt với trái tim của mình” Tử Hàn, em phải là thay đổi chủ ý chứ? Nghìn vạn lần nên nha!



      Lãnh Phong căn bản để cho Lâm Tử Hàn cơ hội , kéo đến hướng thang máy.



      đường trầm mặc về đến nhà, Lâm Tử Hàn chẳng phải thất kinh, ngoại trừ viền mắt ngừng tuôn ra nước mắt là chân , trái tim , ý nghĩ của , cách làm, phải .



      phải người của trước kia, người bây giờ mang theo sứ mệnh, mang theo dấu vết. Chỉ có thể dựa theo an bài của Duẫn Ngọc Hân bước từng bước về phía trước, biết phía trước là con đường chết, cũng tiếc!



      Lãnh Phong tức giận đến vài lần khống chế được chút nào thương hương tiếc ngọc ném vào trong góc, Lâm Tử Hàn khẽ kêu tiếng, nhíu mày xoa đầu gối bị ném đến đau đớn, cắn chặt môi đỏ mọng câu.



      trầm mặc của , khiến Lãnh Phong càng thêm đau lòng, lẽ nào ngay cả giải thích đều lười sao? tình nguyện bị tóm gọn như mọi lần, hoang mang rối loạn, khóc bù lu bù loa giải thích, như vậy còn có thể đại biểu còn thương , đem cảm thụ của để trong mắt.



      Ngày hôm nay, lựa chọn trầm mặc, ngoại trừ khóc vẫn là khóc!



      Lãnh Phong quỳ gối tới gần , cánh tay gắt gao chế trụ cánh tay rống giận: “Lâm Tử Hàn! Em tại sao ? Em phải luôn luôn có đống lớn lý do thuyết phục tôi sao? Em bây giờ tại sao ?!”



      “Đau quá…” Lâm Tử Hàn thống khổ rên rỉ, cánh tay truyền đến từng đợt đến đau đớn. Đau nhức, biểu thị tức giận sâu đậm, lại bắt đầu kinh sợ, trợn tròn mắt lộ vẻ khủng hoảng!



      giết chết sao? Giết chết cũng tốt! chết, chuyện gì cũng có, xong hết mọi chuyện!

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 187: Trút hết tâm tình
      !!” Lời như phun hỏa vang ở bên tai.



      cuối cùng cũng chịu đựng nổi dằn vặt về thể xác và tinh thần này, tan vỡ…, quỳ gố quỳ xuống khóc trước mặt: “Lãnh Phong! giết chết em ! Giết em ! Em muốn sống như này nữa!”



      Nếu như có Lãnh Phong, có Tiểu Thư Tuyết, sống còn có ý gì? Trước đây vẫn cho rằng, trắc trở lớn cỡ nào, chỉ cần hai người đồng tâm, nên trắc trở gì cũng có.



      Ngày hôm nay mới phát , căn bản là phải như thế! Ngày hôm nay phải đối mặt với trắc trở, chỉ có biện pháp có thể giải quyết, đó chính là giết Duẫn Ngọc Hân! Giết …?



      Giết ?? Đó là chuyện vĩnh viễn cũng có khả năng!



      Nắm tay Lãnh Phong chạm lên người , cố hết sức hạ giọng, gầm : “Cuộc sống bây giờ có vấn đề gì? phải em muốn sao? Em em nghĩ tới cuộc sống của người bình thường, tôi sống cùng em! Vì sao suốt ngày còn muốn chạy gặp Đỗ Vân Phi?! Tại sao phải làm ra loại tình này?!”



      Lâm Tử Hàn cắn cắn môi đỏ mọng, trái tim tan vỡ, lớn tiếng : “Bởi vì em muốn ấy! Em ấy! Nhưng mà em lại thể cầu xin thả em , bởi vì em biết nhất định đồng ý…”



      “Em dối!” Lãnh Phong phản bác. làm sao có thể thích mình chứ? Tuy rằng biết vẫn có tình cảm đặc biệt với Đỗ Vân Phi, nhưng mà, vẫn còn có thể cảm giác được là mình.



      Trải qua việc sinh hoạt chung nửa năm, từng chút từng chút, đều là hạnh phúc chồng chất mà thành phải sao? Nếu như thích, sao lại vui vẻ như vậy? Nếu như thích, lại làm sao có thể để ý đến chuyện nguy hiểm tính mạng thay đỡ đạn?



      Nhưng mà, màn giường nhìn thấy ngày hôm nay kia, lại là tồn tại , hình ảnh đó khiến nhiệt huyết sôi trào!



      Lâm Tử Hàn chậm rãi lắc đầu, nghẹn ngào : “Em dối, mỗi ngày em đều chờ mong có thể thoát khỏi bên cạnh , mỗi ngày đều sống trong lời hứa, mỗi ngày đều ở nghĩ tất cả biện pháp lừa , thực quá mệt mỏi” nâng hai mắt đẫm lệ lên, nhìn chằm chằm Lãnh Phong tiếp tục , “Chúng ta căn bản là sắp duy trì nổi nữa, vì sao còn muốn miễn cưỡng ở cùng chỗ chứ?”



      mực miễn cưỡng??” Lãnh Phong buồn bã cười khổ, dưới cái nhìn của , những ngày trôi qua trong nửa năm của bọn họ đều là miễn cưỡng sao? cũng dụng tâm tiến hành mỗi ngày, hận thể tặng cho vui sướng khắp thiên hạ, tặng hạnh phúc khắp thiên hạ!



      “Đúng vậy” Lâm Tử Hàn lạnh lùng mở miệng: “Chúng ta đến mức cần dùng lời hứa mới có thể duy trì tiếp, cái gì là tình , cái gì cuộc sống bình dân, tất cả đều là giả, là chúng ta cùng nhau bịa đặt ra. Lãnh Phong, căn bản thoát khỏi thân phận địa vị của mình, còn vui đùa em như vở hài kịch, chơi như thế cảm thấy rất vui vẻ sao?”



      Lãnh Phong sửng sốt, đáy mắt nhanh chóng lên tia hoảng loạn, tâm trạng khiếp sợ, sao lại biết? vẫn đều cho rằng tự mình giấu diếm rất khá, nghĩ ra…



      Hai tay của với lên vai , nhìn chằm chằm trịnh trọng : “Tử Hàn, lừa em là đúng, xin lỗi em. Tiêu thị thể rời khỏi , nhưng lại hy vọng em có cuộc sống vui sướng…” nóng nảy, lần đầu tiên trong đời bởi vì lời hứa bị vạch trần mà chân tay luống cuống.



      Lâm Tử Hàn khóc rống, hai tay bịt kín tai, muốn nghe! thích nghe! Bởi vì mỗi câu của đều làm cho trái tim lắc lư bất định. sợ bản thân chống đỡ được, hại !



      Tất cả những việc Lãnh Phong làm cho , trời mới biết có bao nhiêu cảm động! căn bản là trách mà! Là bản thân quá tùy hứng, quá cố tình gây , cứng rắn buộc buông tha tất cả.



      lại có thể đáp ứng với cầu vô lý của , mang tới thị trấn vùng ngoại thành này! Thâm tình như thế, tại sao có thể cảm động? Tại sao có thể sâu đậm đến chết?



      cần nữa, em căn bản là quan tâm lừa em hay , vẫn có vạch trần , là bởi vì lừa dối của , có thể giảm bớt cảm giác mang tội của em, em cũng mực lừa dối mà!”



      Lời hứa! Lời hứa biên giới! sắp chết lặng!



      “Lãnh Phong! Xin hãy thả em …”



      ! căn bản là tin bất luận câu gì của em!”



      “Lãnh Phong, tàn nhẫn, đáng sợ, em chỉ biết nhất định đồng ý!”



      “Em là mẹ của Tiểu Thư Tuyết, là người đàn bà của , sao lại có thể làm ra chuyện xấu xa như thế?” Dù cho , còn gia đình này sao? Lẽ nào chút cảm giác mang tội sao?



      “Em căn bản phải người đàn bà của ! Em hối hận vì gặp phải ! Hối hận sinh ra Tiểu Thư Tuyết! Em vốn nên sinh nó!”



      Lãnh Phong nhìn khuôn mặt nhắn của bị nước mắt bao phủ, nổi giận túm tay , ném lên giường lớn. Thân thể cao to cường tráng đè ép lên, bên xé rách quần áo của bên căm giận mở miệng : “Lâm Tử Hàn, em vĩnh viễn đều là người đàn bà của tôi, bây giờ hối hận quá muộn…”



      Lâm Tử Hàn luống cuống, ra sức giãy dụa chân tay, lớn tiếng khóc hô: “Tên khốn, buông ra, nên đụng vào tôi… Cút ngay!”



      “Chỉ cho phép Đỗ Vân Phi chạm vào em sao? Em là đồ tiện nhân! Lại dám lên giường với người đàn ông khác?!” Còn muốn cắt đứt quan hệ với ? Còn muốn rời khỏi ? màn giường kia lại diễn ra trong đầu , lửa giận càng thêm hừng hực bốc cháy lên. Từng nụ hôn điên cuồng thô bạo hôn rơi vào người , bàn tay to tuyệt đối ôn nhu nắm xoa mỗi tấc da thịt người .



      “Buông…” Lâm Tử Hàn khàn giọng kêu to, đau đớn người so ra còn kém hơn đau đớn dưới đáy lòng, đau nhức đồng thời còn quên kích thích , khiến càng thêm chán ghét bản thân.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 188: Thương tâm

      “Tôi chính là ti tiện, mới có thể lần lượt bị bắt nạt, làm ra chuyện có lỗi với Vân Phi!” Giọng của quật cường lại oán giận, kích thích màng tai và mỗi dây thần kinh người Lãnh Phong.


      “Câm miệng, câm miệng cho tôi!” Lãnh Phong điên cuồng gào thét, cả người tản ra hơi thở nguy hiểm, cố nén xung động đánh cho im miệng.


      “Vương bát đản! Tôi căn bản là thích ! Vì sao phải bức tôi?! cần…”


      hay ! Thân thể !” kiêu ngạo, tự tôn của thể để khinh nhờn như vậy, bá đạo như ! Lạnh lùng như



      tức giận của , Lâm Tử Hàn cũng phải là cảm giác được, cũng phải chút cũng sợ, chỉ là bây giờ phải thời gian cho sợ phải sao?



      Cắn răng chịu đựng điên cuồng phát tiết của , nước mắt của thấm ướt vỏ gối, nâng hai tay lên, mấy lần muốn xoa vai, lưng nhưng cũng nhịn được. Cuối cùng buông xuống giường lớn, gắt gao nắm chặt chăn đơn bên cạnh.



      Dường như qua nửa thế kỷ, Lãnh Phong cuối cùng cũng ngừng lại, yếu ớt ghé vào người , tiếng hít thở gấp quanh quẩn trong phòng ngủ nho .



      Lâm Tử Hàn cuối cùng cũng khống chế được bản thân, tay bé lướt qua mái tóc , ở trong lòng thương tâm hỏi: Khá hơn chút nào ?



      Nếu như vậy có thể làm cho dễ chịu chút, thống khổ vừa nãy của coi như là đáng giá!



      Trong bóng tối, hô hấp của Lãnh Phong thoáng bình phục, hai tròng mắt như sao lóe ra hai tia sáng lạnh giá băng lãnh đến tận xương, thẳng tắp chiếu vào đáy mắt Lâm Tử Hàn. Cơ thể lập tức đứng dậy từ người , mặc quần áo qua loa rồi ra ngoài.



      Chỉ lưu lại Lâm Tử Hàn cả người bủn rủn thể động đậy giường lớn, Lâm Tử Hàn yên lặng nhìn chăm chú vào thân ảnh biến mất tại cửa của , lời gọi nghẹn nơi cổ họng, cùng nuốt lòng chua xót vào trong bụng.



      Bóng tối hắc ám bao phủ khắp người , gió mát thổi qua song cửa, thân thể trái tim giá băng!



      ~~~~~~~~~~



      dòng suối trong veo bên cạnh, thân ảnh hai người lớn nghỉ chân dòng suối, ánh trăng nhu hòa rơi mặt suối, lên từng đợt tia sáng óng ánh chói mắt. Ánh trăng kéo dài thân ảnh hai người, màn đêm có vẻ thờ ơ mà tịch.



      “Ba ba, mẹ vì sao phải khóc nha?” Tiểu Thư Tuyết ngẩng đầu , dẩu môi, si ngốc nhìn chằm chằm Tiêu Ký Phàm bên suối nước hỏi.



      “…”



      đạt được đáp lại, Tiểu Thư Tuyết quơ bàn tay tiếp tục truy hỏi: “Ba ba, ba đánh mẹ sao? Ba vì sao đánh mẹ nha?”



      Trầm mặc hồi, khóe môi Tiêu Ký Phàm cuối cùng cũng giật giật, khẽ thào: “Bởi vì mẹ ngoan”. Thân ảnh cao ngất thon dài đứng sừng sững dưới màn đêm, lộ vẻ buồn bã. Buồn bã…, loại hình tượng này thực rất thích hợp với !



      là sát thủ khát máu, cũng là tổng tài lãnh khốc, lại cũng ngày vì người phụ nữ mà hao tổn tinh thần, là quá nên.



      Dòng suối trong veo phản chiếu lại vẻ mặt đau đớn của , phóng ra hàn quang đóng băng ba thước, khiến người ta sợ hãi, làm cho lòng người đau nhức…



      “Nhưng mà mình mẹ ở nhà sợ nha” thế giới này chỉ có duy nhất Tiểu Thư Tuyết sợ , lắc lắc khuôn mặt nhắn , vẫn ngẩng đầu như cũ, tay bé quơ cánh tay : “Ba ba, con muốn ba vui, con cũng thể để mẹ khóc”



      phần mềm mại trong đáy lòng của Tiêu Ký Phàm được ôn nhu làm cho giật mình, yếu ớt cúi đầu, nghênh đón ánh mắt trông mong của Tiểu Thư Tuyết. Dưới ánh trăng, nước mắt mặt Tiểu Thư Tuyết được chiếu thành từng hạt đậu , xé tan trái tim làm người ta đau đớn.



      “Ba ba, đừng trách mẹ có được ?” Tiểu Thư Tuyết khóc nức nở cầu xin, nó biết đến tột cùng xảy ra chuyện gì. Ân ân oán oán của người lớn lại há lại là chuyện đứa trẻ như nó có thể hiểu được? Nó muốn, chẳng qua là gia đình hoàn chỉnh, gia đình hạnh phúc, giống như trước ngày hôm qua!



      Tiêu Ký Phàm cười khổ xoa gáy con bé, nhàng mà gật đầu cái, dắt tay bé của con bé, bước bờ cỏ dại mọc thành bụi bên khe suối, bước đến ngôi nhà bé kia.



      Lâm Tử Hàn ôm chăn nằm giường, phòng ngủ nho yên tĩnh thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập của mình, tiếng tiếng rất quy luật.



      Lần đầu tiên ở nhà mình trong đêm, lại cố sợ hãi, lòng toàn bộ vấn vương người Tiêu Ký Phàm. nơi nào? Có thể xảy ra chuyện gì hay ? Có thể hay



      Lo lắng biến thành cúi đầu khóc, tràn ra khỏi miệng, quanh quẩn trong gian phòng bao phủ đầy bóng tối.



      chiêu này quả nhiên có hiệu lực, lại mất người đàn ông mình nhất trong cuộc đời. Khi bước đầu tiên, chỉ biết trả giá rất đau đớn thê thảm, nhưng mà lại hối hận, bởi vì làm như vậy, cũng mất !



      Khóc khàn giọng, cũng khóc mệt mỏi, cuối cùng cuộn tròn người rưng rưng ngủ.



      Cũng biết trải qua bao lâu, ngủ bao lâu, trong mộng ngừng xuất thân ảnh của Tiêu Ký Phàm, hài lòng, thống khổ.



      Sau cùng trong nháy mắt xuất chính là Tiêu Ký Phàm tuyệt mệnh dưới tay Đỗ Vân Phi tay, khi tính mạng của còn chút nữa biến mất, Lâm Tử Hàn mở mắt, mồ hôi lạnh chảy đầy người. Hai mắt kinh sợ khi tiếp xúc đến vẻ mặt đẹp trai lạnh lùng của Tiêu Ký Phàm, trong lòng khẽ sửng sốt, thiếu chút nữa khóc rống nhào vào trong lòng .



      May mắn thay! Vừa rồi tất cả đều là mơ, may là có việc gì! Lâm Tử Hàn điên cuồng kêu gào dưới đáy lòng, cưỡng chế vui mừng trong lòng, khuôn mặt nhắn nghiêng , tách ra khỏi ánh mắt cực nóng của .



      thể kích động, thể dạ, nếu tất cả những việc làm trước đó đều uổng phí, trực tiếp nhìn hữu của , có lẽ là biện pháp tốt nhất.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 189: Thương lượng

      “Tử Hàn, tôi tha thứ tất cả những việc em làm trước đó, vì Thư Tuyết, chúng ta trở lại như trước đây được chứ?” Tiêu Ký Phàm vòng tay qua sau lưng , ôm lấy người , ôn nhu, từng cái từng cái giúp bộ mặc quần áo.



      Dưới da thịt tuyết trắng, lộ ra dấu vết xanh tím tối hôm qua lưu lại, tối hôm qua, thực là điên rồi, lại chà đạp thành như vậy. đau lòng dùng đầu ngón tay vuốt ve những dấu vết thuộc về mình kia.



      Nhớ, hối hận, chỉ có thể hối hận!



      Mỗi chỗ chạm đến, đều có thể khiến cho Lâm Tử Hàn rung động, để thần phục dưới nhu tình mật ý của . Lâm Tử Hàn ngồi thẳng người, tay đẩy ra, tay bé hoảng loạn túm lấy chăn đơn bao chặt người lại.



      Giọng mang theo tia cảm tình thốt ra: “ nên đụng vào tôi! Tôi cũng muốn quay lại những ngày sống bằng chết trước kia!”



      Sống bằng chết? lại có thể dùng bốn chữ này tới khái quát cuộc sống trước kia cho rằng ngọt ngào?



      Thương tâm, vì sao mỗi câu của đều làm cho người ta thương tâm như vậy? Lẽ nào thực quyết tâm muốn vu cho tội danh “Chết” hay sao?



      “Tử Hàn, lẽ nào em vì con mà ở lại bên cạnh tôi sao?” đau lòng , con chẳng qua là mượn cớ, nỡ xa , bỏ được mới là tâm lý chân thực của . Mặc kệ làm cái gì, cũng có thể tha thứ, mà ngay cả thân phận của muốn người ta biết kia cũng có thể muốn biết, tình của với , cắm rễ quá sâu!



      Lâm Tử Hàn khẽ động biểu tình nghiêm mặt, lộ ra vẻ mặt chán ghét với , cười lạnh : “Đừng dùng con tới ép tôi, vì con, tôi bị áp bách lâu lắm rồi! Tiêu Ký Phàm, đừng tưởng rằng phụ nữ đều thích người đàn ông có tiền bá đạo, tôi chịu đủ tưởng tượng của rồi, bộ dạng cao cao tại thượng, phút chốc tôi cũng muốn ở lại bên cạnh nữa!”



      Tiêu Ký Phàm nhìn chằm chằm , buồn bã : “Đây là lời trong lòng của em sao?”



      “Đúng vậy” Lâm Tử Hàn trả lời chút do dự, trong lòng lại đau nhức như máu, lời đả thương người này, quả thực phải điều muốn ! Tình của giành cho , trời đất chứng giám!



      “Em là mẹ Tiểu Thư Tuyết, tôi thể thả em ” Tiêu Ký Phàm biến sắc, trầm . Mềm được, mạnh bạo, chung, nhất định muốn thả .



      Lâm Tử Hàn cười lạnh tiếng mở miệng, tà tà nhìn : “Tốt thôi, mực muốn nhốt tôi, nếu như ngày nào đó phát có người thắt cổ, cắt cổ tay, người nọ nhất định chính là tôi Lâm Tử Hàn!”



      “Em!” Tiêu Ký Phàm thất bại trừng mắt nhìn , lại dám dùng cái chết tới uy hiếp ? loại thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn đời này, bởi vì bỏ qua!



      hãy cố mà chờ xem là được rồi, tôi muốn để cho biết, phải ai cũng sợ !” Lâm Tử Hàn lạnh lùng kiên quyết xong, xoay người xuống giường, mặc nhanh quần áo ra cửa phòng.



      Bỏ lại Tiêu Ký Phàm vẻ mặt hận , nghĩ đến, chuyện lần này lại ầm ĩ như vậy, Lâm Tử Hàn lại là người phụ nữ ác tâm như vậy!



      ~~~~~~~~~~~



      Lâm Tử Hàn khóc rống chạy ra sân, tầm mắt sớm bị nước mắt làm cho mờ mịt, mà ngay cả Tiểu Thư Tuyết canh giữ ở bên ngoài cũng bị mình đụng ngã lăn xuống đất cũng cảm giác được, đường ra ngoài.



      “Mẹ…” Tiểu Thư Tuyết ngã mặt đất hô tiếng với bóng dáng Lâm Tử Hàn, oa oa khóc lớn lên, con bé khóc, phải là bởi vì ngã đau, mà là bị Lâm Tử Hàn dọa.



      Lâm Tử Hàn sững sờ, xoay người lại phát Tiểu Thư Tuyết ngã mặt đất, vội quay người lại, ôm con bé dậy.



      “Mẹ, đừng khóc… đừng …” Giọt nước mắt trong suốt rơi xuống khuôn mặt trắng mịn non mềm của Tiểu Thư Tuyết, lay động lòng người!



      Lâm Tử Hàn lau nước mắt mặt mình, cũng lau mặt Tiểu Thư Tuyết, gắt gao ôm con bé vào trong lòng, nức nở : “Bảo bối khóc, mẹ cũng nên khóc, nên khóc”



      Tiểu Thư Tuyết giãy dụa lui ra khỏi ngực , trông mong nhìn chằm chằm cầu xin: “Mẹ đừng … con muốn mẹ



      “Mẹ vĩnh viễn cũng rời xa con” xúc động ôm chặt con bé vào lòng, gắt gao ôm thân thể bé của nó. Tiểu Thư Tuyết sau khi nghe được lời của vui mừng hơn, nở nụ cười dưới hai hàng nước mắt.



      Thấy khuôn mặt tươi cười của con bé, Lâm Tử Hàn lại thế nào cũng vui mừng được, Tiểu Thư Tuyết nhất định phải mang , có Tiêu Ký Phàm, nếu như lại mất Tiểu Thư Tuyết, thực sống nổi.



      Nhưng mà, Tiêu Ký Phàm để cho mang Tiểu Thư Tuyết sao? Dựa vào cá tính của , nhất định đồng ý!



      Thoáng bình phục tâm tình kích động, Lâm Tử Hàn khẽ hít vào hơi, nhìn chằm chằm Tiểu Thư Tuyết hỏi: “Bảo bối, mẹ mang con về nhà dì Văn Khiết ở có được hay ? Ở cùng với ba ba Đỗ được ?”



      “Vậy ba ba sao?” Tiểu Thư Tuyết nghiêng đầu hỏi, đối với nó mà , chỉ cần có thể sống cùng với ba mẹ, sống ở đâu cũng như nhau.



      “Ba ba có việc phải bận, thể theo chúng ta” Lâm Tử Hàn miễn cưỡng vui cười : “Chờ ba ba hết việc bận, chúng ta trở về có được hay ?”



      “Con cần!” Tiểu Thư Tuyết chút nào suy nghĩ mà cự tuyệt: “Con ở cùng với ba ba! cần chú Đỗ!”



      Lâm Tử Hàn giả vờ giận xụ mặt, khiển trách: “Con tại sao lại ngoan? phải ba ba có việc bận sao?”



      “Nhưng mà người ta nhớ ba ba mà”



      Lâm Tử Hàn nhìn dạng muốn khóc của con bé, đau xót trong lòng, khẽ hít hơi an ủi: “Ba ba đến thăm chúng ta, lúc rảnh rỗi tới”



      Mặc kệ , trước tiên cứ lừa gạt con bé rồi hãy ! Lâm Tử Hàn thầm hạ quyết tâm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :