1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài - Thiên Cầm (284 Chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 180: Gặp mặt

      “Ký Phàm, người ta muốn mà!” Lâm Tử Hàn lắc tay Tiêu Ký Phàm đau khổ cầu xin.



      cho phép!” trăm lẻ lần cự tuyệt, chút dây dưa nào!



      “Người ta về sớm mà, tối đa là nửa ngày”



      cho phép!”



      “Ba tiếng” Được rồi, lui bước.



      “Chết tiệt! có phải mua máy nhắn tin về nhà ?” Tiêu Ký Phàm bị quấy rầy thực chịu hết nổi rồi, giữ chặt cánh tay lắc lắc của .



      “Người ta lâu gặp Văn Khiết mà, chị ấy em nếu xuất tuyệt giao với em” Lâm Tử Hàn vô tội quan sát , bằng giọng điệu đáng thương nhất.



      “Chờ qua thời gian ngắn gặp lại có được ?” Tiêu Ký Phàm chậm rãi, giống như dỗ dành con nít. phải thích bá đạo hạn chế tự do của như vậy, là gần đây tình thế có chút sít sao, muốn gặp phải chuyện bất trắc.



      “Em mặc kệ, em đồng ý với Văn Khiết” Lâm Tử Hàn quyết định tranh luận với tới cùng, tuy rằng thị trấn này phong cảnh đẹp, người tốt bụng, nhưng mà ở lại lâu cũng chán thôi. Hơn nữa, luôn luôn để ở nhà, mình ra ngoài tiêu dao. Đương nhiên, càng thêm việc bày sạp hàng bán táo nữa!



      Tiêu Ký Phàm bất đắc dĩ thở dài, cân nhắc lúc lâu, mới tình nguyện mở miệng : “Vậy em phải cải trang chút, nên làm loạn khắp nơi”



      “Biết rồi, cám ơn , Ký Phàm!” Lâm Tử Hàn vui sướng vòng qua ôm , nghiêng người hôn cái lên mặt , chạy vào phòng ngủ thay quần áo.



      Tiêu Ký Phàm nhìn bóng dáng rời của , thương mà bất đắc dĩ thở dài lần thứ hai, lấy điện thoại ra gọi cho số. Lúc này, bảo sao có thể yên tâm để cho ra ngoài mình? Còn phải tìm vài người thầm bảo vệ mới được.



      Trang điểm thành lão thái bà, Lâm Tử Hàn đúng hẹn tới phòng ăn nào đó, đứng ở cửa nhìn bốn phía xung quanh tìm kiếm hình bóng của Vương Văn Khiết, đại sảnh rộng lớn như vậy, ngay cả sợi lông tơ của Vương Văn Khiết cũng nhìn thấy.



      “Xin hỏi là Lâm tiểu thư phải ạ?” người bồi bàn đứng lại trước mặt , lễ phép mở miệng .



      Thấy Lâm Tử Hàn gật đầu, ta làm tư thế mời, dẫn đến gian phòng thuê trước tầng hai. Bồi bàn đứng trước cửa thay mở cửa sau đó lui xuống.



      Lâm Tử Hàn tránh ở bên nghĩ làm thế nào cho Vương Văn Khiết kinh hỉ, là nhàng mà ra ngoài? Hay là vui mừng mà nhảy ra? Hay là…



      đợi suy nghĩ xong phương thức lên sân khấu, đột nhiên cảm giác trước mắt tối sầm lại, thân thể liền ngã vào vòng ôm rộng lớn của người, ngay sau đó là hai phiến môi ấm áp rơi vào môi .



      “Uhm…” Lâm Tử Hàn kinh hãi. Mới mấy tháng gặp mà Vương Văn Khiết biến thái? Tính chuyển khuynh hướng giới tính sao? đúng! Vóc người Vương Văn Khiết khôi ngô như vậy.



      Dám hôn như vậy, thích hôn như thế, ngoại trừ Lãnh Phong, còn ai vào đây? Lãnh Phong? Cũng đúng! Hơi thở của phải như thế!



      Như vậy chính là…, mặc kệ là ai, đều phải thoát khỏi rồi hãy . Lâm Tử Hàn hét lên tiếng, ra sức đẩy ra thân ảnh cao lớn trước mắt này, động tác quán tính khiến lui về phía sau hai bước, cả người ngửa về phía sau.



      Cánh tay dài của Đỗ Vân Phi duỗi ra, lần thứ hai kéo vào lòng, gắt gao ôm . Trong lòng rung động mảnh, ngày đêm tưởng niệm bóng hình này, cuối cùng cũng có thể ôm vào trong lòng.



      “Buông ra!” Lâm Tử Hàn vừa thét chói tai vừa giãy dụa, có lầm hay , mới bắt đầu gặp ôm rồi lại hôn, đây là kẻ nào?



      “Tử Hàn…” Đỗ Vân Phi buông ra, khẽ nỉ non bên tai .



      “Vân Phi?” Lâm Tử Hàn sửng sốt, động tác vung chân tay cũng theo đó mà ngừng lại, là Đỗ Vân Phi? Sao lại là ta? Vương Văn Khiết đâu?



      “Sao lại là ?” Lâm Tử Hàn cuối cùng cũng nhịn được hỏi ra miệng, khi hai tay của buông lỏng rời khỏi ngực của , đẩy lại kính mắt bị làm cho xiêu vẹo, ngẩng khuôn mặt nhắn đánh giá .



      quá nhớ em” Đỗ Vân Phi nhịn được lại muốn ôm , Lâm Tử Hàn lui về phía sau bước, tránh . Kinh ngạc : “Văn Khiết đâu?” phải chị ấy hẹn ra đây sao? Sao lại biến thành Đỗ Vân Phi?



      Đỗ Vân Phi giơ hai tay lên, ý bảo cần sợ hãi: “Là cầu xin ấy rất lâu, ấy mới giúp hẹn em ra ngoài, em nên trách ấy” Là quá nhớ , nhớ đến ngay cả ngủ cũng ngủ ngon, dù cho thể chiếm được tình của , chỉ cần để cho liếc nhìn cái cũng tốt rồi.



      Lâm Tử Hàn xấu hổ hay dùng mu bàn tay lau môi bị hôn qua, sao có thể hôn ? Hơn nữa nhận được đồng ý của !



      “Em trách chị ấy” , bây giờ nhức đầu chính là làm thế nào có thể ứng phó với loại thâm tình trước mắt này.



      Đỗ Vân Phi vì để cho xấu hổ, thể làm gì khác hơn là hỏi: “Tử Hàn, em bây giờ sống có tốt ? Thư Tuyết có khỏe ?”



      “Đều tốt” Lâm Tử Hàn gật đầu, lập tức ngẩng đầu nhìn lần nữa: “Vân Phi, tìm em có chuyện gì ?” Hy vọng có thể có lý do, trực tiếp nhập vào chủ đề đến mức luống cuống như này.



      Đỗ Vân Phi nhìn chằm chằm cười khổ : “Em trở nên sợ , vì sao?” Từ trước cho tới bây giờ phải như thế, bọn họ có thể giống như ban bè vui vẻ mà ở chung!



      “Bởi vì em cảm thấy mình rất có lỗi với , em chưa từng suy nghĩ tới biểu tình của ” Lâm Tử Hàn nhìn , càng có thâm tình sâu đậm với , lại càng cảm thấy có lỗi với .



      “Em cần như thế này” Đỗ Vân Phi bắt lấy vai , thà : “ chờ mong có ngày em trở lại bên cạnh lần nữa”



      có khả năng” Lâm Tử Hàn lắc đầu, tàn nhẫn mà mở miệng. Tiêu Ký Phàm, đời này cũng muốn rời khỏi !

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 181: Ghen tuông thâm nùng

      biết em Lãnh Phong, nhưng mà tình này so với bọt biển bờ cát còn hư vô hơn, chỉ cần cơn sóng là có thể đánh nát”



      phải” Lâm Tử Hàn ha hả cười khan : “Vân Phi, tình của em, em ràng nhất, phải là như nghĩ, em và Lãnh Phong sống rất tốt”



      “Lãnh Phong rất nhanh rơi vào lưới pháp luật, mất mạng sao có thể em…”



      “Đừng nữa!” Lâm Tử Hàn rống lớn, chỉ cần nghe được Lãnh Phong nguy hiểm đến tính mạng, trong lòng khẩn trương sợ hãi kìm chế được. trừng mắt với : “Em muốn nghe! thích nghe ấy như vậy, ấy có việc gì!”



      Đỗ Vân Phi đau lòng nhìn , bất đắc dĩ nhắm mắt lại, : “ biết em muốn nghe, nhưng đây phải là chuyện em có thể trốn tránh được. hôm nay tới, chính là muốn xin em hãy trở lại thôn Ninh Thủy, rời khỏi Lãnh Phong xa chút. Bởi vì rất khó cam đoan, có thể khi Lãnh Phong rơi vào lưới pháp luật ngay cả em có bị liên lụy hay , em hãy nghĩ cho kỹ, đến lúc đó Tiểu Thư Tuyết làm sao bây giờ?”



      “Em rời khỏi Lãnh Phong…” Giọng điệu của Lâm Tử Hàn vẫn kiên quyết như cũ, dù cho phải chịu liên lụy, cũng sợ!



      “Tử Hàn…”



      đừng nữa, em thích nghe!” Hai tay Lâm Tử Hàn bịt lỗ tai, cự tuyệt nghe giọng của .



      Đỗ Vân Phi sớm dự liệu được là loại kết quả này, nhụt chí thở dài, lấy hai tay bịt tai của , kéo vào trong tay. Ôn nhu : “Được, , cho biết em muốn ăn cái gì, chúng ta ăn cơm trước có được hay



      Lâm Tử Hàn gật đầu, vừa muốn rút hai tay ra khỏi bàn tay của về, cánh cửa phòng liền bị thô bạo đẩy ra, Lãnh Phong lạnh lùng như hàn băng xuất ở trước mặt hai người.





      “Lãnh Phong?” Lâm Tử Hàn vô ý thức rút hai tay bị Đỗ Vân Phi nắm, kinh ngạc nhìn chằm chằm Lãnh Phong lãnh khốc như tử thần. Trời ạ! sao lại đột nhiên xuất ở đây?



      Ánh mắt sắc bén của Lãnh Phong nhìn gần vẻ mặt chột dạ của Lâm Tử Hàn, dường như có thể nghe được tiếng tan nát cõi lòng của mình, nội tâm đau nhức. lại có thể lừa gạt là ra ngoài gặp Vương Văn Khiết? ra là trốn ở chỗ này thân mật với Đỗ Vân Phi.



      Qua lâu như vậy, cho rằng hoàn toàn bỏ Đỗ Vân Phi, hề có bất luận liên quan gì với . Vì hoàn toàn triệt để, thậm chí ngừng điện thoại di động của , nếu như phải chủ động liên hệ, Đỗ Vân Phi căn bản tìm được !



      Ánh mắt rời , rơi vào hai tay khẩn trương mà nắm cùng chỗ của . Đôi tay kia, mới vừa rồi bị người đàn ông khác nắm, bây giờ rất có ý muốn chém chết !



      “Phong ca…, sao lại tới đây?” Lâm Tử Hàn lắp bắp mở miệng , biết Lãnh Phong lúc này nhất định là hiểu lầm , làm sao bây giờ? Ai có thể cho nên làm cái gì bây giờ đây?!



      Đỗ Vân Phi nhìn chằm chằm Lãnh Phong, lạnh lùng : “Lãnh Phong, nếu như muốn làm cho Lâm Tử Hàn bị thương tổn, tốt nhất cách xa ấy ra, xa ấy chút”



      cần!” Lâm Tử Hàn hét lên tiếng, chạy đến bên người Lãnh Phong, ôm cánh tay vội vàng : “Em rời khỏi ấy, vĩnh viễn cũng



      Lãnh Phong căm ghét liếc nhìn ôm hai cánh tay , Lâm Tử Hàn! Nghĩ ra em cũng như bây giờ, có thời khắc dối trá như vậy, vừa nãy ràng còn tình chàng ý thiếp với Đỗ Vân Phi, bây giờ lại ra lời như thế với tôi, em rốt cuộc là có ý gì?



      “Tử Hàn, em phải nghĩ ràng” Đỗ Vân Phi buông tha mà khuyên can.



      “Em nghĩ rất ràng” Lâm Tử Hàn chút nghĩ ngợi , ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lãnh Phong, : “Phong ca, chúng ta thôi, chúng ta trở về” bây giờ tựa như muốn rời khỏi đây, về nhà giải thích với Lãnh Phong chút chuyện ngày hôm nay, nhất định phải giải trừ hiểu lầm của với mình!



      Ngay cả tức giận, Lãnh Phong cũng biểu lộ ra trước mặt Đỗ Vân Phi, ngược lại muốn nghe chút Lâm Tử Hàn lấy dạng lý do gì lấy làm lệ cho mình. Khẽ cười tiếng, cánh tay vòng qua vai Lâm Tử Hàn, dưới thất bại của Đỗ Vân Phi coi vào đâu xoay người ra khỏi phòng.



      Lâm Tử Hàn bị “ôn nhu” túm ra nhà hàng, rất ôn nhu ném vào xe taxi, chật vật bò lên từ ghế sau, khi Lãnh Phong chưa mở lời liền vội vàng giải thích: “Phong ca, hiểu lầm em, em là bị lừa lại tới đây!”



      “Có hiểu lầm hay , tự tôi có mắt nhìn, hơn nữa nhìn rất ràng!” Lãnh Phong nắm cánh tay ném qua phía trước, nghiêm túc nhìn gần . Vừa rồi và Đỗ Vân Phi chăm chú nắm tay nhau, phải ảo giác của , nếu như còn kiên trì đây là hiểu lầm, hoàn toàn là vấn đề của !



      “Em thề, em thực dự định tới gặp Văn Khiết, em cũng biết vì sao xuất ở trước mặt lại chính là Đỗ Vân Phi, ta ta nhớ em, sau đó …”





      “Sau đó thế nào nữa? Vươn tay ra cho ta nắm?”



      phải!” Là chính cầm tay của , còn kịp phản ứng, Lãnh Phong xuất , việc này căn bản thể trách !



      Lãnh Phong cười nhạo liếc : “Lâm Tử Hàn, lâu như vậy, tôi nghĩ rằng trái tim em sớm người ta, nhưng mà ngày hôm nay xem ra, là tôi quá mức tin tưởng em, cũng quá qua tin tưởng chính mình”



      “Em phải làm sao mới chịu tin em?” Lâm Tử Hàn cúi đầu mà mở miệng, biết lần này để tin tưởng mình quả dễ dàng, bắt gian tại chỗ, chết tiệt lại may để bắt được!



      Đỗ Vân Phi! Đều là làm hại! Nếu bây giờ khó xử như vậy, Lãnh Phong tựa hồ quyết tâm chịu tin tưởng , nên làm cái gì bây giờ?



      “Nếu như tôi lại tin tưởng chuyện ma quỷ của em, em cảm thấy tôi rất ngu ngốc sao?” Dốc lòng tin tưởng, đổi lấy chính là lần lượt bị lừa dối!



      cũng thể được nghe em cho hết lời sao” Lâm Tử Hàn quan sát vội vàng .



      Lãnh Phong cười châm biếm tiếng, chần chờ gật đầu, cho lần cơ hội, xem có thể biên soạn ra dạng lời dối gì để tin tưởng!

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 182: Ghen tuông thâm nùng 2

      “Em lừa , em ngày hôm nay hẹn là Vương Văn Khiết, nhưng mà Đỗ Vân Phi xuất . ta ta nhớ em, cầu xin Vương Văn Khiết giúp ta việc này, ta mực khuyên em rời khỏi , rất nhanh rơi vào lưới pháp luật” Hai hàng nước mắt chảy xuống gò má , nâng mắt lên thâm tình nhìn chăm chú vào , nghẹn ngào mà hỏi thăm: “ ta có phải vậy hay ? Phong ca, cho em biết ta có phải vậy hay ?”



      Từ giải thích chuyển sang tra hỏi, nghĩ tới lời của Đỗ Vân Phi, lại nhịn được lo lắng, cũng bất chấp phải giải thích.



      Lãnh Phong xoay mặt, cự tuyệt nhìn hai tròng mắt rưng rưng của , đây chỉ là mưu kế cầu xin tha thứ mà thôi, thể bị lừa như thế.



      cho em biết có phải như vậy hay ?” Lâm Tử Hàn cầm lấy cánh tay , liều mạng lay lay, trầm mặc của khiến lòng của càng thêm hoảng loạn lo lắng hơn, trời biết có bao nhiêu sợ hãi mất !



      “Tôi chết, em phải có thể trở lại bên người Đỗ Vân Phi sao? Trở lại bên thôn Ninh Thủy mà em luôn tâm tâm niệm niệm kia?” khổ tâm mà ra.



      Lâm Tử Hàn tức giận vung tay ra, hét lớn: “Vì sao chịu tin tưởng em? duyệt vô số người, lẽ nào ngay cả em có phải là tâm hay cũng nhìn ra sao? Nếu như em thích Đỗ Vân Phi, vì sao còn muốn theo , để ý nguy hiểm mà ở lại bên cạnh ? Đỗ Vân Phi cho em biết, nếu như em cố ý ở lại ở bên cạnh , rất có thể phải chịu liên lụy, nhưng em vẫn còn muốn ở bên cạnh !!”



      “Đỗ Vân Phi ta hù dọa em!” Lãnh Phong lớn tiếng , đưa tay, lau nước mắt mặt , hòa hoãn chút biểu tình mặt, ôn nhu : “ rồi, có việc gì, em cũng có chuyện gì”



      lừa em!” Lâm Tử Hàn lắc đầu, Lãnh Phong vốn dĩ chính là nhân vật nguy hiểm, chính là nhân vật tùy thời cũng có thể biến mất ở nhân gian, vẫn đều lo lắng đột nhiên có ngày rời khỏi thế giới này!



      lừa em” Lãnh Phong thà : “ lừa gạt em lúc nào?” Lâm Tử Hàn! Em thành công, thành công dùng nước mắt hóa giải lòng kiên định vất vả mới có chút ít, cũng giội tắt lửa giận hừng hực thiêu đốt trong lòng .



      lại tha thứ cho lần nữa, mặc kệ và Đỗ Vân Phi tới cùng là chuyện gì xảy ra, biết mình chung quy đều tha thứ cho , bởi vì như vậy!



      *************



      Bày ra mọi kiểu thiên la địa võng tìm kiếm, tháng qua, cuối cùng có chút đầu mối, Duẫn Ngọc Hân nhìn chằm chằm gã đàn ông ở trước mắt khẩn cấp hỏi thăm: “Tiêu Ký Phàm tại ở đâu?”



      thấy Tiêu Ký Phàm, chỉ nhìn thấy người phụ nữ có ngoại hình tương tự như Lâm Tử Hàn” Gã đàn ông xong, đưa giấy ghi địa chỉ tới trong tay Duẫn Ngọc Hân.



      thị trấn lớn như vậy, tôi biết đâu tìm?” Hưng phấn của Duẫn Ngọc Hân giảm rất nhiều, nghiêm trang hỏi.



      “Người phụ nữ này chiều nào cũng bán đồ lưu niệm, trang sức ở trung tâm thị trấn, chẳng qua là muốn Duẫn tiểu thư tự mình nhìn xem có phải hay ?”



      “Bán đồ lưu niệm, trang sức?” Duẫn Ngọc Hân kinh ngạc khẽ lẩm nhẩm, Tiêu Ký Phàm lại thảm như vậy sao? Tuy rằng đến công ty làm, nhưng công ty vẫn là của mà!



      “Nhất định là nghĩ sai rồi!” Duẫn Ngọc Hân vứt địa chỉ lên người gã đàn ông, : “Lâm Tử Hàn sống như Hoàng Hậu, làm sao có thể bày sạp hàng bán đồ lưu niệm, trang sức! tìm lần nữa!”



      Gã đàn ông dám có ý kiến, gật đầu lui xuống.



      Duẫn Ngọc Hân thở sâu, đứng lên từ ghế sofa, đứng ở cửa sổ nhìn chằm chằm Tiêu gia bên cạnh. Khẽ hé răng, thào mở miệng : “Ký Phàm, em thể mất , em tìm được !”



      Chỉ cần cưới người phụ nữ khác làm vợ, có thể thích ta, có thể lạnh lùng với ta, ta cũng có thể chịu được, thể nhẫn nhịn thấy chỗ với người phụ nữ khác!



      ***************



      Lâm Tử Hàn vừa đếm những đồ lưu niệm trang sức mặt bàn, vừa ghi lại, tại bán táo đổi sang bán đồ lưu niệm trang sức, bởi vì cảm thấy bán đồ lưu niệm trang sức thuận tiện hơn.



      Chủ yếu là bởi vì thời gian bán táo, từ sáng đến tối cũng rất khó bán được mấy hộp, mà Tiêu Ký Phàm lên sân khấu, mặc kệ nhiều ít, đều có thể bán hết về nhà. Như thế! giận, cho rằng đời này nhất định vô duyên với táo!



      Chẳng qua, nếu như để cho biết táo của ra đều bị Tiêu Ký Phàm chuyển vào nhi viện, tức đến thổ huyết xong.



      “Bảo bối, em làm gì đó?” Tiêu Ký Phàm từ ngoài phòng tới, buông tay dắt Tiểu Thư Tuyết ra, ôm eo của Lâm Tử Hàn hỏi.



      “Tính tiền” Lâm Tử Hàn ngẩng đầu nhìn , cười hề hề : “ về rồi?”



      “Mẹ, ba ba mua kem cho mẹ đó, nhanh tới ăn , nếu tan hết” Tiểu Thư Tuyết hài lòng đem hộp cầm trong tay để tới trước mặt Lâm Tử Hàn.



      Lâm Tử Hàn liếc mắt nhìn hộp kem, nâng mắt đánh giá Tiêu Ký Phàm, nghi hoặc : “ lấy đâu tiền mua kem?” Hơn nữa sao lại mua loại kem đắt mà dinh dưỡng này?



      “Sax…” Tiêu Ký Phàm cứng lại, lập tức á khẩu trả lời được, đổ mồ hôi, chỉ lo mua cho ăn, nghĩ tới hỏi vấn đề này.



      Tại trong trí nhớ của Lâm Tử Hàn, nên là người nghèo khổ mới đúng chứ!



      sao lại lời nào?” Lâm Tử Hàn quan sát hỏi.



      Tiêu Ký Phàm há miệng muốn , cuối cùng cam lòng ra hai chữ: “Cướp lấy”



      “Cướp lấy ——?” Lâm Tử Hàn hô tiếng, hổn hển kêu lên: “ sao lại nào có thể cướp tiền? đúng! Làm sao có thể dễ dàng cướp được tiền như vậy?”



      “Thực ” Tiêu Ký Phàm luống cuống vỗ vỗ vai , dối. cũng thể để cho Lâm Tử Hàn biết giấu tiền.



      cướp của ai?” Lâm Tử Hàn lắc lắc khuôn mặt nhắn hỏi, sao lại theo tên cướp chứ? ! Thổ phỉ chính là thổ phỉ, bản tính khó sửa đổi!



      … Cướp của bà lão, rất dễ cướp được”



      “Hả…? Ngay cả bà lão cũng cướp? …, hu…” Lâm Tử Hàn tru lên, nắm tay đấm lên lồng ngực : “ tên bại hoại này!”



      chỉ cướp hơn mười tệ, còn lại trả lại cho bà ấy…” Tiêu Ký Phàm vội nắm tay bé của , khẩn trương giải thích, mồ hôi lạnh thái dương chảy xuống, khẩn trương mà chảy… Hóa ra dối chơi lại vui như vậy, nhưng gần đây lại vẫn luôn biên chế ra lời dối!



      “Lần sau cho phép cướp của những bà lão, người già trẻ em cũng cho phép cướp biết ?” Lâm Tử Hàn nghiêm trang giáo huấn, muốn cướp cướp của những tên tham quan ấy!



      “Bà xã dạy là đúng nhất!~~”



      “Cũng cho phép mua những thứ đắt như thế, biết ?”



      “Biết!”



      “Chúng ta thiếu tiền biết ?”



      “Biết, ngày mai muốn bán táo!”



      bán táo nữa!” Lâm Tử Hàn mất hứng kêu lên, căm giận liếc qua hộp kem bắt đầu tan mặt bàn, bắt đầu đưa vào miệng, ưm, ăn ngon , bao lâu ăn rồi nhỉ?



      ************



      “Cám ơn, thong thả” Lâm Tử Hàn cất tiền vào trong ví, cười tủm tỉm . Đẩy mắt kính to mặt cúi người bắt đầu chỉnh lý những đồ lưu niệm trang sức bị khách hàng xem đến rối loạn.



      Chợ đêm người đến người , rất náo nhiệt, vừa ngâm nga khúc hát vừa thu dọn. Ánh đèn sạp hàng đồ lưu niệm trong sức đột nhiên có bóng hình mảnh khảnh bao phủ, khóe môi cong lên, dùng giọng ngọt ngào : “ à, thích thứ gì có thể để thử qua”



      Bóng đen có phản ứng, thế , thẳng lưng, cười dài nhìn phía ta. Khóe miệng tươi cười tươi tắn nhìn ràng thấy người tới, trong nháy mắt giằng co, kinh ngạc mà trừng mắt nhìn khuôn mặt cười xinh đẹp trước mắt này.



      Duẫn Ngọc Hân? ta tại sao lại ở chỗ này? Quan sát bốn phía chút, cũng thấy người nào khác xuất cùng.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 183: Uy hiếp

      “Giám đốc Duẫn…” Nhìn chằm chằm vẻ mặt cười nhạt của Duẫn Ngọc Hân, lắp bắp lên tiếng.



      “Lâm Tử Hàn, lâu gặp” Duẫn Ngọc Hân mỉa mai nhìn lướt qua những đồ lưu niệm trang sức mặt đất, thực bày hàng bán đồ lưu niệm trang sức. Vốn dĩ ta còn chưa tin, nếu như phải sốt ruột tìm người, ta cũng đặc biệt tới chuyến. Vô cùng may mắn chính là, ta tới.



      ra… cũng lâu, hai tháng mà thôi” Lâm Tử Hàn ha hả cười khan , bắt đầu thu thập đồ lưu niệm mặt đất, dự định tìm cơ hội chuồn .



      Đôi mi thanh tú của Ngọc Hân nhíu lại, giả vờ kinh nghi : “Mới hai tháng mà thôi sao? Tôi sao lại cảm thấy qua hai năm chứ? Hai năm này, có biết thống khổ nhiều lắm hay ?”



      Lâm Tử Hàn lắc đầu, lui về phía sau…



      “Ngày có Ký Phàm, ngày tôi cũng muốn trải qua” Duẫn Ngọc Hân chậm rãi lắc đầu, đau đớn lên khắp khuôn mặt nhắn.



      Lại lui về phía sau, lưng Lâm Tử Hàn dựa tường, đánh bạo nâng cao lượng : “ muốn thế nào?”



      “Tôi? Tôi đương nhiên là tới đón Ký Phàm về nhà” Nghĩ đến có thể ở cùng chỗ với Tiêu Ký Phàm, trái tim ta lại đập loạn.



      “Ký Phàm ấy trở về” Lâm Tử Hàn tràn đầy lòng tin , Tiêu Ký Phàm và Tiểu Thư Tuyết như vậy, làm sao có thể về nhà với Duẫn Ngọc Hân? “Hơn nữa, tuy rằng khó khăn chút, nhưng chúng tôi bây giờ sống rất vui”



      Duẫn Ngọc Hân cười giễu cợt tiếng, kéo vào trong ngõ, buông ra sau đó trêu đùa: “ cho là Ký Phàm ấy thực sống những ngày nghèo khổ với sao? Từ đầu tới cuối, đều chỉ có chính vui vẻ giống như diễn vở hài kịch, còn bày hàng vỉa hè, thực là buồn cười, ngu xuẩn!”



      “Tôi bày hàng vỉa hè làm sao? Ngăn trở gì chuyện của sao?” Lâm Tử Hàn ngẩng đầu ưỡn ngực, dương giọng . Dám nhục mạ ? Thiên kim tiểu thư rất giỏi sao?



      “Ký Phàm lúc trước đồng ý cùng sống những ngày bình thường với , chẳng qua là lừa loại người ngu xuẩn như mà thôi, cho là là thiên tiên sao? Có thể cho ấy bỏ qua cho toàn bộ sản nghiệp của Tiêu gia để chơi đùa với sao?”



      có ý gì?”



      “Ký Phàm ấy căn bản là bỏ công ty” ta cười ha ha tiếng, liếc nhìn : “Có cảm thấy mình rất buồn cười? Rất ấu trĩ hay ?”



      Lâm Tử Hàn xác thực bị đả kích, ra Tiêu Ký Phàm vẫn lừa gạt , tiền mua kem cũng phải cướp được. Mà ta…, Duẫn Ngọc Hân sai, tựa như con xấu xí ở trước mặt lúc lúc .



      Chỉ là, tuy rằng lừa , chủ ý cũng tốt. Vì để hài lòng, cùng sống cuộc sống thích, bỏ qua điều kiện sinh hoạt tốt ở Tiêu gia, cùng sinh hoạt với ở thị trấn xa xôi này.



      Điều này, càng có thể đại biểu rằng , nuông chiều , phải sao? Chính cũng phải có đám chuyện lớn lén lừa hay sao, lời dối thiện ý! nên hiểu !



      Nghĩ thông suốt, trái tim bị đè nén của cũng bình thường trở lại, khẽ mỉm cười : “Cám ơn cho tôi biết việc này, khổ cực cho đường xa chạy chuyến đến đây”



      xong, lướt qua ta chuẩn bị rời , hai chân mới vừa bước được bước đầu tiên phía sau truyền đến giọng tà ác của Duẫn Ngọc Hân: “Tôi tới chỉ muốn với những lời này”



      “Như vậy tới làm cái gì?” Đón Tiêu Ký Phàm về nhà sao? Ý nghĩ này có phần quá ngây thơ rồi!



      “Tôi có chuyện trọng yếu hơn muốn cho ” Duẫn Ngọc Hân ưu nhã bước đến trước mặt , cố ý tới gần bên tai hạ giọng : “Là về thân phận của Ký Phàm, hơn nữa chuyện liên quan đến sinh tử tồn vong của ấy”



      Lâm Tử Hàn kinh hãi, so với thời gian ban nãy ta xuất phải kinh ngạc gấp trăm lần, trong đầu bởi vì hai chữ “Thân phận” trở nên trống rỗng, con ngươi mở to trừng mắt nhìn ta.



      “Rất kinh ngạc sao? Rất may, bí mật thiên địa này lại bị tôi phát ” Duẫn Ngọc Hân đắc ý nở nụ cười, phản ứng của , làm cho tâm tình ta càng thêm sung sướng hơn.



      cảm giác bất an đột nhiên sinh ra, Lâm Tử Hàn dự cảm rằng cuộc sống hạnh phúc của cuối cùng cũng phải kết thúc, cho dù muốn như vậy!



      “Duẫn Ngọc Hân, , muốn thế nào” Lâm Tử Hàn rưng rưng nhìn chằm chằm ta , chỉ cần ta có thể buông tha cho Tiêu Ký Phàm, muốn làm cái gì cũng có thể.



      “Rất đơn giản, tôi chỉ muốn Ký Phàm, Lâm Tử Hàn, là cướp ấy từ bên cạnh tôi, bây giờ tôi chẳng qua là cầu hoàn trả mà thôi, chút cũng quá mức nhỉ?” Nếu như xuất của Lâm Tử Hàn, ta cũng sớm kết hôn với Tiêu Ký Phàm.



      …” muốn!



      “Tiêu gia và tồn vong của Tiêu Ký Phàm có thể dựa vào ý niệm của , nếu như muốn tôi đến trước mặt Đỗ Vân Phi tố giác ấy, muốn tôi bảo vệ ấy, như vậy, ấy nhất định phải là chồng của tôi”



      “Đỗ Vân Phi…” Lâm Tử Hàn sững sờ lặp lại ba chữ kia, nước mắt cuối cùng cũng chảy xuống, hoảng loạn : “Tôi để cho Ký Phàm hôm nay về nhà với , thể gây thương tổn cho ấy! thể gây thương tổn cho ấy!”



      Đỗ Vân Phi sớm muốn cho Lãnh Phong chết, nếu như bị ta biết Tiêu Ký Phàm chính là Lãnh Phong, ta nhất định bỏ qua cho ấy.



      Lời của khiến cho Duẫn Ngọc Hân cảm thấy bất mãn, nhíu mày vui : “Ký Phàm là người đàn ông tôi gần mười năm, tôi làm sao có thể gây thương tổn ấy? Chỉ cần ấy ngoan ngoãn trở lại bên cạnh tôi”



      “Tôi trả lại ấy cho …”



      “Được, tôi cho thời gian nửa tháng, tôi muốn Ký Phàm hoàn toàn chán ghét , hoàn toàn hết hy vọng với ta giơ đôi tay ngọc thon thon lên, vén tóc, thấp giọng : “Tôi cũng muốn người trở về, trái tim lại chưa trở về, như vậy tôi rất khó chịu”



      “Ký Phàm ấy làm sao có thể dễ dàng chán ghét tôi mà theo về nhà như vậy”



      “Đây là chuyện của , tôi chỉ phụ trách ở nhà chờ ấy thôi” ta xong, cười lớn tiếng, xoay người đến phương hướng đỗ xe.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 184: Uy hiếp 2

      “Chờ chút” Lâm Tử Hàn lo lắng gọi ta lại, rưng rưng dặn dò lần thứ hai: “ nhất định thể để cho Đỗ Vân Phi biết, ta chỉnh chết Ký Phàm mất”



      “Yên tâm , tôi biết” Duẫn Ngọc Hân ném cho nụ cười nhạt, xoay người rời . Nụ cười của ta mê người như vậy, đâm vào mắt Lâm Tử Hàn, rồi lại làm mắt đau nhói!



      Nước mắt cuối cùng cũng như lũ dâng vỡ con đê thuận theo gò má trượt xuống, lăn xuống mặt đất, ngực nghẹn ngào, ép tới gần như thể thở nổi.



      Ôm ngực đau đớn khó chịu nổi ngồi chồm hổm mặt đất, nắm chặt hai bàn tay, móng tay cắm chặt vào thịt, lên hai dấu đỏ như máu.



      “Ký Phàm…” Đau đớn mà gọi, tiêu tán đường cái ồn ào náo động, đoàn người lui tới, ai cúi đầu liếc nhìn cái. như đứa trẻ bị bỏ rơi, lang thang giữa biển người mênh mông!



      dám khóc lâu, rất sợ khóc làm cho mắt sưng lên, phải cười về nhà gặp Tiêu Ký Phàm, thể để cho phát ra dị thường của .



      buồn bã ngồi chồm hổm ở trong góc, ánh mắt dại ra nhìn chằm chằm đoàn người chút tia sáng nào, trong đầu, cứ xoay chuyển rồi lại xoay chuyển về những lời của Duẫn Ngọc Hân.



      Chỉ khi tới thời gian nên trở về nhà, mới thu thập xong đồ đạc về hướng nhà mình.



      Nhìn xung quanh gian nhà từng mang cho mình nhiều niềm vui, Lâm Tử Hàn yếu ớt thở dài, ngay lập tức, ở đây còn là nhà của và Tiêu Ký Phàm nữa rồi.



      bước, lặng yên tiếng động bước vào phòng, Tiêu Ký Phàm ngồi ở trước bàn nghiêm túc thao tác laptop. Chuyên tâm đến ngay cả Lâm Tử Hàn trở về cũng phát ra.



      cuối cùng cũng biết vì sao lại thích thao tác laptop, cũng có bỏ mặc công ty, mực ở đây làm việc từ xa.



      Lâm Tử Hàn vào phòng bếp, pha cho ly sữa, đặt bên mép bàn dịu dàng : “Ký Phàm, uống ly sữa



      Tiêu Ký Phàm kinh sợ, ngón tay tại bàn phím nhanh chóng tắt cửa sổ màn hình, sau đó ngẩng đầu mỉm cười : “Cám ơn” Khi lời cám ơn, cánh tay dài vòng qua eo , ôm đặt lên đùi. Hôn bên tai đùa: “Ngày hôm nay thu hoạch thế nào? Đủ cho chúng ta ăn cơm ngày mai ?”



      Bình thường thường câu đùa cợt, Lâm Tử Hàn hôm nay nghe truyền vào tai lại đặc biệt cảm thấy chói tai, nhưng mặt vẫn còn giãn ra nụ cười : “Đương nhiên đủ nha, lại coi thường em”



      “Bảo bối, coi thường em” Tiêu Ký Phàm nâng mặt cười : “Chỉ cần em vui vẻ, thích thế nào cũng được, chú ý an toàn là được”



      “Vì sao lại đối xử với em tốt như vậy?” hỏi dỗi, trái tim, sớm bị lời của làm cho cảm động như như lọt vào trong sương mù, vào giờ khắc này, quên lời Duẫn Ngọc Hân vừa .



      vất vả mới lau khô viền mắt ướt át, ánh mắt nổi lên tầng hơi nước mỏng.



      “Làm gì? Giả bộ thục nữ chơi buồn quá sao?” Tiêu Ký Phàm nhìn chằm chằm hai mắt đẫm lệ của trêu chọc, động cái cảm động rơi lệ, đây cũng giống tính cách của .



      “Đáng ghét, người ta vốn dĩ là thục nữ mà” hờn dỗi chui vào trong ngực , cho phải mặt mình nữa, sợ hãi phát dị dạng của mình.



      thể cho biết Duẫn Ngọc Hân biết chuyện, dựa theo cá tính của Tiêu Ký Phàm, là tuyệt đối chịu uy hiếp của Duẫn Ngọc Hân. Chọc cho Duẫn Ngọc Hân nóng giận, làm mất cả chì lẫn chài, đó mới là thời khắc bi thảm nhất.



      “Khi em ngồi bất động lời nào, vẫn còn miễn cưỡng có thể so sánh với thục nữ” Tiêu Ký Phàm vuốt sợi tóc của khẽ cười .



      “Ghét ! Ghét !” Giọng rầu rĩ của Lâm Tử Hàn tràn ra từ trong ngực , nắm tay nện lên lưng , lười biếng nằm trong lòng muốn ra. Rất nhanh, cái ôm ấp này thuộc về nữa. Cho dù lưu luyến, cho dù muốn, nhưng mà, lại thể nhường lại.



      Nằm ở trong lòng Tiêu Ký Phàm đêm ngủ, Lâm Tử Hàn sớm bò dậy từ giường, dựa theo lệ cũ bắt đầu thu dọn gian phòng.



      Trong đầu, vẫn nghĩ đến chuyện kia, chuyện khiến Tiêu Ký Phàm chán ghét , hết hy vọng với ! Bằng , nhất định nguy hiểm đến tính mạng!



      Nhưng mà, phải làm như thế nào đây? Làm như thế nào mới có thể để Tiêu Ký Phàm ngoan ngoãn trở lại bên người Duẫn Ngọc Hân?



      Sau khi khẽ thở ra hơi, xoay người lại nhìn Tiêu Ký Phàm dạy Tiểu Thư Tuyết viết chữ, dùng giọng như thường : “Ký Phàm, em ra ngoài mua vài thứ đồ ăn, ở nhà với Thư Tuyết nhé”



      Tiêu Ký Phàm bế Tiểu Thư Tuyết từ đùi xuống, : “ đưa em



      Lâm Tử Hàn kinh hãi, vội khoát tay : “ cần đâu, tiểu nha đầu nửa đường rồi dừng lại muốn cõng nó, quá phiền phức”



      “Mẹ ——” Tiểu Thư Tuyết tiến lên, giơ tay bức tranh vẽ đầy con giun trong vở, đắc ý dào dạt : “Con viết chữ, con phải tên mù chữ”



      Lâm Tử Hàn khẽ cười tiếng, tiếp nhận tay quyển vở trong tay con bé nhìn qua sau đó đưa trả cho nó: “Sax, rất đồ sộ, trở về tiếp tục “vẽ”



      “Dạ” Tiểu Thư Tuyết đạt được “Khích lệ”, bị kích động mà chạy về ngồi lên ghế.



      “Cẩn thận chút, nhớ kỹ về sớm nhé” Tiêu Ký Phàm xoa xoa sợi tóc , thương .



      “Biết rồi, dài dòng” Lâm Tử Hàn dí dỏm đấm cái, tại khắc nước mắt chảy xuống kia xoay người bước nhanh ra sân.



      Chạy mạch đến trung tâm thị trấn, thở hồng hộc ghé vào buồng điện thoại công cộng, nước mắt làm tầm nhìn của mờ mịt, từng giọt từng giọt rơi xuống đất.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :