1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài - Thiên Cầm (284 Chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 175: Rời 2

      “Đừng quản chuyện ngủ, ăn trước chút ” Tiêu Ký Phàm kéo ngồi xuống trước bàn, đặt hộp thức ăn lên trước mặt , cưng chiều : “Sắp sáng rồi, nên ăn chút gì



      “Nhưng giường của em…” vẫn còn tâm tâm niệm niệm vấn đề lớn, chính là chiếc giường gỗ được lưu lại từ thời Khang Hi kia , ngủ chính là vấn đề lớn nha.



      Tiêu Ký Phàm tay ấn ngồi lên ghế, trấn an : “Chuyện chiếc giường xử lý, em ăn cơm trước ” Để cho có thể an tâm ăn cơm, đứng dậy tìm đồ để sửa giường.



      Lâm Tử Hàn lúc này mới an quyết tâm dùng cơm, nhìn Tiêu Ký Phàm nửa quỳ mặt đất bận đến đầu đầy mồ hôi, ý cười lan ra mắt , có chút buồn cười. Lãnh đạo tập đoàn lại bị nháo đến nơi này làm cu li, bị người ta biết nhất định phải cười đến rụng răng.



      lấy tờ giấy ăn, nhét vào trong tay Tiểu Thư Tuyết : “Lau mồ hôi cho ba ba



      Tiểu Thư Tuyết gật đầu, duỗi tay bé thay Tiêu Ký Phàm lau mồ hôi mặt, còn quên nịnh nọt: “Ba ba Tiêu, ba là lợi hại nha”



      “Câm miệng!” Lâm Tử Hàn quát khẽ, khi chạm phải ánh mắt kinh ngạc của Tiêu Ký Phàm cười hắc hắc : “ đừng bị những lời bậy mê hoặc người khác của nó mị hoặc nha, lúc nó khen nhất định là cân nhắc nên đòi hỏi thế nào”



      “Mẹ là người xấu!” Mưu kế bị vạch trần, Tiểu Thư Tuyết bất mãn lẩm bẩm.



      “Con mới là người xấu nha!” Lâm Tử Hàn tức giận : “ đều bất chính, cả ngày còn cố lừa gạt để cho mình được chơi, chúng ta tại là người nghèo, sau này có tiền cho con chơi biết ?”



      Khuôn mặt nhắn của Tiểu Thư Tuyết xụ xuống, lập tức hiếu kỳ hỏi thăm: “Ba ba, dì Văn Khiết mẹ nhất định nghèo đó cả đời, vì sao nha?”



      “Bởi vì mẹ con chỉ có số mệnh này thôi” Tiêu Ký Phàm bận việc, tùy ý đáp.



      *****~~~~******

      Biệt thự Tiêu gia, Duẫn Ngọc Hân thương tâm đến chết tê liệt ngồi dưới đất, Tiêu Ký Phàm hai ngày, vẫn chưa trở về, thực



      ta như vậy, nhiều năm như vậy, kết quả là cái gì cũng có được, làm sao ta có thể hận mẹ con Lâm Tử Hàn?



      “Ngọc Hân, về nhà ngủ sớm chút ” Tiêu phu nhân chỉ biết thở dài, kéo ta ngồi xuống ghế sofa, nhìn ta mỗi ngày kiên trì đứng ở Tiêu gia chờ Tiêu Ký Phàm trở về, bà cũng được xấp tuổi cũng có phần cảm động.



      “Bác , bác tìm Ký Phàm trở về có được ?” Duẫn Ngọc Hân cầm tay Tiêu phu nhân rơi lệ cầu xin, muốn Tiêu Ký Phàm về nhà, người duy nhất có thể cầu xin chính là Tiêu phu nhân, đáng tiếc…



      Tiêu phu nhân lại thở dài tiếng, : “Ký Phàm nó bây giờ triệt triệt để để bị người đàn bà kia mê hoặc, bác cũng có cách nào gọi nó về được”



      “Bác , cháu xin bác” Duẫn Ngọc Hân quỳ gối xuống đất, nước mắt chảy từng giọt từng giọt, như những viên trân châu rơi xuống mặt đất.



      Tiêu phu nhân bị hành vi của ta dọa cho sợ hãi, vội nâng dậy ta dậy, vội vàng : “Ngọc Hân, cháu làm gì đây chứ? Bác cũng muốn Ký Phàm và Thư Tuyết ở lại nhà nha, nhưng mà bác ngăn nó được!”



      “Bác tìm ấy về mà. . . .”



      “Ký Phàm bây giờ ngay cả công ty cũng đến, bác biết tìm nó ở đâu?” Tiêu phu nhân bực bội , hai ngày này bà vẫn đến công ty, nghĩ tới chính là Tiêu Ký Phàm lui về sau sân khấu. Trợ lý tổng tài còn cho bà sau này cần đến, Tiêu Ký Phàm xuất ở công ty.



      Đứa con ngoan của bà! Khi tuyệt tình so với ma quỷ còn tuyệt tình hơn, vì đàn bà, ngay cả mẹ đẻ như bà cũng cần, hơn nữa còn thẳng thừng như thế.



      Duẫn Ngọc Hân lau nước mắt mặt, kiên quyết mở miệng : “Mặc kệ ấy ở nơi nào, cháu đều phải tìm ấy trở về!”



      Tiêu phu nhân nhìn chằm chằm khuôn mặt nhắn nhiễm sát khí nồng đậm của ta, biết vậy nên bắt đầu sởn tóc gáy, trách được Lâm Tử Hàn sợ nó, khi nó sinh ra ý ác độc, biểu tình xuất mặt đủ để hù chết người!



      Tiêu phu nhân ho tiếng, : “Tìm được rồi cho bác biết, dù phải tranh cướp, bác cũng phải đưa Tiểu Thư Tuyết về”



      Duẫn Ngọc Hân nghe thấy, tức giận đến rống to hơn: “Bác ! Bác sao cũng thích con nhóc kia? Con nhóc đó căn bản là có vấn đề! Nó có khả năng là con của Ký Phàm!”



      ta sắp điên rồi, ràng tận mắt nhìn thấy giám định ruột thịt, còn muốn tin tưởng, tình nguyện lừa mình dối người mà tin tưởng đứa kia là có vấn đề, cái kia bác sĩ có vấn đề! chung nhất định muốn tin đó là con Tiêu Ký Phàm! Qua nhiều năm như vậy, Tiêu Ký Phàm đối xử tốt với ta như vậy, nuông chiều ta như vậy, làm sao có thể làm ra chuyện có lỗi với ta chứ?



      “Ngọc Hân!” Tiêu phu nhân trừng mắt tức giận quát tiếng: “Bác rồi, cháu có thể giết chết Lâm Tử Hàn, giành lại Ký Phàm, nhưng cho phép có thành kiến với Thư Tuyết, cho phép làm ra chuyện thương tổn nó!”



      Duẫn Ngọc Hân tự biết phạm vào giới hạn, vội ủ rũ, cúi đầu: “Xin lỗi bác , cháu làm thương tổn Thư Tuyết, cháu thề!” Dù sao Tiêu phu nhân là mẹ đẻ củaTiêu Ký Phàm, người duy nhất thế giới này có thể giúp ta giành được Tiêu Ký Phàm, ta thể đắc tội!



      “Ngay cả ý nghĩ cũng cho phép cháu có!” Tiêu phu nhân giận dữ bổ sung câu, đứa là con của Tiêu gia, là cháu của bà, bà tuyệt đối để cho Duẫn Ngọc Hân gây thương tổn nó!



      “Cháu biết, cháu có ý nghĩ đó!”



      “Được rồi, cháu về nghỉ ngơi , đừng biến mình thành bà già điên loạn, như vậy chỉ làm Ký Phàm phản cảm” Tiêu phu nhân quan sát cả người lộn xộn của ta, dân chơi như ta, lại biến mình thành như vậy! Bà lắc đầu, xoay người lên lầu.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 176: Cuộc sống gia đình hạnh phúc

      Thu dọn xong nhà cửa, Lâm Tử Hàn nằm úp sấp giường, cầm giấy bút tính toán cái gì. Sau khi tính toán xong mới quay đầu lại, với Tiêu Ký Phàm ngồi ở bên thao tác laptop máy: “Ký Phàm, nhiều ngày phóng khoáng như vậy, chúng ta có nên tìm việc làm hay ?”

      “Em muốn làm việc gì?” Tiêu Ký Phàm mỉm cười khép laptop lại, nằm bên người , ôm hôn .

      “Em nghiêm chỉnh với mà” Tay Lâm Tử Hàn để trước ngực , khuôn mặt nhắn nghiêng , tránh khỏi môi đỏ mọng khêu gợi của .


      "Có lời gì muốn , nghe” Tay Tiêu Ký Phàm kéo tay bé tại trước ngực ra, cho cự tuyệt, nụ hôn nóng bỏng rơi xuống cổ .


      “Chúng ta cũng thể tiếp tục miệng ăn núi lở như thế, nên tìm ít việc để làm nhé?”


      “Uhm. . . .”


      Những nụ hôn tê dại khiến Lâm Tử Hàn run rẩy, cực lực nhịn xuống để cho mê hoặc, giương giọng quát: “ rốt cuộc có nghe em hay !”


      nghe nha” Tiêu Ký Phàm ngẩng đầu nhìn , thực tế, mới phải như tưởng tượng, suốt ngày chơi bời lêu lổng. Công ty lớn như vậy, cũng thể bỏ là bỏ được, còn có chút chuyện ma quỷ ở hắc đạo, tùy tiện chọn ra chút cũng thể khiến nhàn rỗi.


      Chưa với Lâm Tử Hàn, là bởi vì muốn lo lắng cho , nếu thích trải qua loại cuộc sống bình bình đạm đạm này, giả bộ theo , chỉ cần hài lòng là tốt rồi.


      Chờ sau khi đối phó tốt những chuyện kia, có thể bảo đảm nhà ba người đều an toàn, mang trở về Tiêu gia.


      “Vậy sao lại trả lời vấn đề của em?” đẩy bàn tay làm chuyện xấu của ra lần thứ hai.


      “Hử, em vừa cái gì? Tìm việc làm đúng ? tìm”


      bằng chúng ta mở sạp bán vật phẩm trang sức. Trang sức đôi lứa!” Lâm Tử Hàn cười ha hả, vẻ mặt ước mơ, ngẫm lại cảm thấy có chút thích hợp: “Nếu sạp bán hoa quả? Chúng ta có thể vừa ăn vừa bán!” Ha ha, thích nhất là nước ăn quả. = =”


      được” Tiêu Ký Phàm miễn cưỡng nở nụ cười, được tự nhiên mà cười lên, cho người ta biết đường đường là lãnh đạo của tập đoàn Tiêu thị bán hoa quả ở thị trấn xa xôi, ngày thứ hai nhất định lên trang nhất.


      “Vì sao được?” Lâm Tử Hàn mất hứng mà quan sát .


      “Sax…”


      Lâm Tử Hàn quan sát vẻ mặt đẹp trai xấu hổ của , cười tiếng: “Được rồi, em là được, dù sao người biết em thế giới này cũng có mấy” Muốn bày hàng, là có chút làm khó , tuy rằng hành tương đối tốt, nhưng ngẫu nhiên các tạp chí bắt được, bị người ta nhận ra xác thực tốt lắm.


      Tiêu Ký Phàm cười ha ha, hôn miệng cười của : “ vậy chăng? đây chờ em nuôi


      Lâm Tử Hàn tự tin gật đầu: “Đương nhiên là thực ” Nhiệm vụ rất vinh quang, rất cam tâm tình nguyện, nhận ra suốt ngày mắng ngu ngốc, nhất định phải thoát khỏi danh hiệu quá nho nhã này!


      Tiếng đọc sách lanh lảnh ngoài cửa sổ bay vào trong phòng, tiếng thanh thúy dễ nghe, Lâm Tử Hàn cười tủm tỉm : “Chúng ta phải nên đưa Thư Tuyết tới trường học rồi sao, dù sao trường học cũng ngay bên cạnh”


      “Em nhẫn tâm sao?” Tiêu Ký Phàm cười : “Con mới hai tuổi, có phải là quá sớm hay


      “Có cái gì đành lòng” Lâm Tử Hàn đồng tình: “Tránh cho nó suốt ngày quấn quít lấy tha” Ỷ vào Tiêu Ký Phàm nuông chiều, suốt ngày giống tiểu công chúa, mang theo các loại cầu quá mức, Tiêu Ký Phàm hết lần này tới lần khác đều bởi vì đành lòng phật ý của nó.


      “Hay là chờ sang năm ” Tiêu Ký Phàm , sang năm đưa con bé đến trường học tốt nhất. Sang năm, hy vọng sang năm tất cả mọi chuyện cũng có thể trần ai lạc định! [nghĩa đen là lắng đọng bụi trần, nghĩa bóng là mọi chuyện đều giải quyết tốt, yên ổn]


      **************

      Trong phòng làm việc cục cảnh sát nào đó, “Phịch” tiếng, là tiếng tài liệu rơi xuống bàn làm việc. Trương Sir giận dữ trừng mắt nhìn Đỗ Vân Phi, dùng giọng điệu nghiêm khắc : “Nếu như cậu lại quá khích như thế nữa, tôi lập tức cho cậu về nhà nghỉ ngơi hai tháng!”


      Đỗ Vân Phi lạnh lùng trừng mắt quan sát ta, hoàn toàn để vào mắt tức giận của ta, lạnh lùng kiên định : “ sao lại buông lỏng cho Lãnh Phong tiêu dao ở bên ngoài, chỉ làm làm ra càng nhiều chuyện táng tận lương tâm, vì suy nghĩ cho dân chúng, chúng ta phải mau chóng đuổi bắt quy án !”


      Lần trước lợi dụng tay của hắc đạo diệt trừ Lãnh Phong, cục tức trong lòng Đỗ Vân Phi làm thế nào cũng lắng xuống được, thề nhất định phải diệt trừ , nhất định làm được!


      Trương Sir tức giận đập bàn, cả giận : “Thế kỷ hai mươi mốt coi trọng văn minh chấp pháp, có chứng cứ chúng ta có thể bắt người loạn sao?!”


      “Vụ án này kéo dài nhiều năm như vậy, vẫn có chứng cứ, để cho dân chúng biết chúng ta tra xét vụ án của người nhiều năm như vậy mà có kết quả, bọn họ nghĩ như thế nào?” Đỗ Vân Phi đề cao lượng phản bác.


      “Chúng ta đây cũng thể bởi vì muốn làm theo dân chúng mà tùy tiện bắt người!”


      “Biết người này là Lãnh Phong, cũng biết phạm phải tội lớn ngập trời, chúng ta tại sao có thể buông lỏng cho nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật?!”


      Trương Sir chán nản mà vỗ vỗ trán, cảm giác mình sắp bị tức đến hôn mê, nỗ lực hạ giọng : “Tôi biết cậu có tinh thần trách nhiệm, vội vã muốn thay dân chúng trừ hại, nhưng mà tôi rồi!! Bắt người phải theo pháp luật, điểm này cậu hiểu rất ràng, vì sao nhất định phải để tôi lặp lại nhiều lần chứ?”

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 176: Cuộc sống gia đình hạnh phúc

      Thu dọn xong nhà cửa, Lâm Tử Hàn nằm úp sấp giường, cầm giấy bút tính toán cái gì. Sau khi tính toán xong mới quay đầu lại, với Tiêu Ký Phàm ngồi ở bên thao tác laptop máy: “Ký Phàm, nhiều ngày phóng khoáng như vậy, chúng ta có nên tìm việc làm hay ?”



      “Em muốn làm việc gì?” Tiêu Ký Phàm mỉm cười khép laptop lại, nằm bên người , ôm hôn .



      “Em nghiêm chỉnh với mà” Tay Lâm Tử Hàn để trước ngực , khuôn mặt nhắn nghiêng , tránh khỏi môi đỏ mọng khêu gợi của .



      “Có lời gì muốn , nghe” Tay Tiêu Ký Phàm kéo tay bé tại trước ngực ra, cho cự tuyệt, nụ hôn nóng bỏng rơi xuống cổ .



      “Chúng ta cũng thể tiếp tục miệng ăn núi lở như thế, nên tìm ít việc để làm nhé?”



      “Uhm. . . .”



      Những nụ hôn tê dại khiến Lâm Tử Hàn run rẩy, cực lực nhịn xuống để cho mê hoặc, giương giọng quát: “ rốt cuộc có nghe em hay !”



      nghe nha” Tiêu Ký Phàm ngẩng đầu nhìn , thực tế, mới phải như tưởng tượng, suốt ngày chơi bời lêu lổng. Công ty lớn như vậy, cũng thể bỏ là bỏ được, còn có chút chuyện ma quỷ ở hắc đạo, tùy tiện chọn ra chút cũng thể khiến nhàn rỗi.



      Chưa với Lâm Tử Hàn, là bởi vì muốn lo lắng cho , nếu thích trải qua loại cuộc sống bình bình đạm đạm này, giả bộ theo , chỉ cần hài lòng là tốt rồi.



      Chờ sau khi đối phó tốt những chuyện kia, có thể bảo đảm nhà ba người đều an toàn, mang trở về Tiêu gia.



      “Vậy sao lại trả lời vấn đề của em?” đẩy bàn tay làm chuyện xấu của ra lần thứ hai.



      “Hử, em vừa cái gì? Tìm việc làm đúng ? tìm”



      bằng chúng ta mở sạp bán vật phẩm trang sức. Trang sức đôi lứa!” Lâm Tử Hàn cười ha hả, vẻ mặt ước mơ, ngẫm lại cảm thấy có chút thích hợp: “Nếu sạp bán hoa quả? Chúng ta có thể vừa ăn vừa bán!” Ha ha, thích nhất là nước ăn quả. = =”



      được” Tiêu Ký Phàm miễn cưỡng nở nụ cười, được tự nhiên mà cười lên, cho người ta biết đường đường là lãnh đạo của tập đoàn Tiêu thị bán hoa quả ở thị trấn xa xôi, ngày thứ hai nhất định lên trang nhất.



      “Vì sao được?” Lâm Tử Hàn mất hứng mà quan sát .



      “Sax…”



      Lâm Tử Hàn quan sát vẻ mặt đẹp trai xấu hổ của , cười tiếng: “Được rồi, em là được, dù sao người biết em thế giới này cũng có mấy” Muốn bày hàng, là có chút làm khó , tuy rằng hành tương đối tốt, nhưng ngẫu nhiên các tạp chí bắt được, bị người ta nhận ra xác thực tốt lắm.



      Tiêu Ký Phàm cười ha ha, hôn miệng cười của : “ vậy chăng? đây chờ em nuôi



      Lâm Tử Hàn tự tin gật đầu: “Đương nhiên là thực ” Nhiệm vụ rất vinh quang, rất cam tâm tình nguyện, nhận ra suốt ngày mắng ngu ngốc, nhất định phải thoát khỏi danh hiệu quá nho nhã này!



      Tiếng đọc sách lanh lảnh ngoài cửa sổ bay vào trong phòng, tiếng thanh thúy dễ nghe, Lâm Tử Hàn cười tủm tỉm : “Chúng ta phải nên đưa Thư Tuyết tới trường học rồi sao, dù sao trường học cũng ngay bên cạnh”



      “Em nhẫn tâm sao?” Tiêu Ký Phàm cười : “Con mới hai tuổi, có phải là quá sớm hay



      “Có cái gì đành lòng” Lâm Tử Hàn đồng tình: “Tránh cho nó suốt ngày quấn quít lấy tha” Ỷ vào Tiêu Ký Phàm nuông chiều, suốt ngày giống tiểu công chúa, mang theo các loại cầu quá mức, Tiêu Ký Phàm hết lần này tới lần khác đều bởi vì đành lòng phật ý của nó.



      “Hay là chờ sang năm ” Tiêu Ký Phàm , sang năm đưa con bé đến trường học tốt nhất. Sang năm, hy vọng sang năm tất cả mọi chuyện cũng có thể trần ai lạc định! [nghĩa đen là lắng đọng bụi trần, nghĩa bóng là mọi chuyện đều giải quyết tốt, yên ổn]



      **************

      Trong phòng làm việc cục cảnh sát nào đó, “Phịch” tiếng, là tiếng tài liệu rơi xuống bàn làm việc. Trương Sir giận dữ trừng mắt nhìn Đỗ Vân Phi, dùng giọng điệu nghiêm khắc : “Nếu như cậu lại quá khích như thế nữa, tôi lập tức cho cậu về nhà nghỉ ngơi hai tháng!”



      Đỗ Vân Phi lạnh lùng trừng mắt quan sát ta, hoàn toàn để vào mắt tức giận của ta, lạnh lùng kiên định : “ sao lại buông lỏng cho Lãnh Phong tiêu dao ở bên ngoài, chỉ làm làm ra càng nhiều chuyện táng tận lương tâm, vì suy nghĩ cho dân chúng, chúng ta phải mau chóng đuổi bắt quy án !”



      Lần trước lợi dụng tay của hắc đạo diệt trừ Lãnh Phong, cục tức trong lòng Đỗ Vân Phi làm thế nào cũng lắng xuống được, thề nhất định phải diệt trừ , nhất định làm được!



      Trương Sir tức giận đập bàn, cả giận : “Thế kỷ hai mươi mốt coi trọng văn minh chấp pháp, có chứng cứ chúng ta có thể bắt người loạn sao?!”



      “Vụ án này kéo dài nhiều năm như vậy, vẫn có chứng cứ, để cho dân chúng biết chúng ta tra xét vụ án của người nhiều năm như vậy mà có kết quả, bọn họ nghĩ như thế nào?” Đỗ Vân Phi đề cao lượng phản bác.



      “Chúng ta đây cũng thể bởi vì muốn làm theo dân chúng mà tùy tiện bắt người!”



      “Biết người này là Lãnh Phong, cũng biết phạm phải tội lớn ngập trời, chúng ta tại sao có thể buông lỏng cho nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật?!”



      Trương Sir chán nản mà vỗ vỗ trán, cảm giác mình sắp bị tức đến hôn mê, nỗ lực hạ giọng : “Tôi biết cậu có tinh thần trách nhiệm, vội vã muốn thay dân chúng trừ hại, nhưng mà tôi rồi!! Bắt người phải theo pháp luật, điểm này cậu hiểu rất ràng, vì sao nhất định phải để tôi lặp lại nhiều lần chứ?”

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 178: Cuộc sống gia đình hạnh phúc 3

      ?” Lâm Tử Hàn nghi hoặc quan sát , hay là thôi , đành lòng phá hoại đời danh của .



      “Đúng, ” Tiêu Ký Phàm gật đầu, tiếp nhận xe đẩy từ trong tay : “Em ở nhà trông con thôi, sớm về sớm”



      . . . Làm được !” rất nghi ngờ!



      Tiêu Ký Phàm giả vờ giận sầm mặt xuống, giả vờ hài lòng : “Lẽ nào trong mắt em, chồng em là người vô dụng như vậy sao?”



      , trong mắt em, chồng em là người làm đại , loại việc này… Hãy để vợ bé này làm thôi” xong giả vờ vươn đoạt lấy xe trong tay .



      Tiêu Ký Phàm đẩy sang bên, cười trấn an : “Ngoan, ở nhà chờ về”



      “Dạ, vậy phải cẩn thận đó” Lâm Tử Hàn chạy vào phòng trong, khi chạy ra trong tay có thêm chiếc kính râm, đeo vào thay Tiêu Ký Phàm, lui về phía sau bước gật đầu : “Uhm… Như vậy có ai nhận ra



      “Được, vào thôi” Tiêu Ký Phàm đẩy kính râm mặt, đẩy xe hoa quả ra ngoài cổng. Trong lòng thầm mắng, đây là cái xe quỷ gì, khó điều khiển như vậy, có thói quen xe bốn bánh, lại có chút cầm giữ được xe hoa quả hai bánh này.



      “Về sớm chút nhé!” Lâm Tử Hàn ở phía sau giương giọng .



      biết, mang Thư Tuyết vào nhà ” Tiêu Ký Phàm quay đầu lại với , chẳng qua là liếc mắt, bánh xe biết va phải vật gì. “Rầm” tiếng, là tiếng xe đổ xuống đất, những quả táo tròn lăn khắp nơi.



      Học sinh tiểu học chơi ngoài sân vèo vèo vù toàn bộ xông tới. Mười giây đồng hồ sau mỗi đứa đều cầm quả táo vù vù vèo tán .



      “Ba ba —” Tiểu Thư Tuyết ngồi chồm hổm mặt đất ai thán tiếng, lắc đầu.



      “Táo của tôi…” Lâm Tử Hàn kêu rên tiếng, vừa nãy còn tràn xe táo, bây giờ quả cũng xót lại, trời ạ —!



      Tiêu Ký Phàm nhìn liếc mắt học sinh tán bốn phía, xấu hổ sờ sờ mũi, ha hả cười khan: “Bảo bối đừng khóc, em xem những đứa trẻ đó đáng biết bao, coi như là đưa cho bọn nó ăn , ha ha”



      “Nhưng mà những quả táo đó em chi rất nhiều tiền để mua đó” Hu…, những đứa trẻ đó chút cũng đáng , ngay cả quả cũng chừa lại cho ăn!



      Tiêu Ký Phàm tiến lên kéo vào trong lòng, vỗ vai trấn an : “Xin lỗi, cưng à, em coi như là làm việc thiện tích đức thôi, táo phải vẫn còn sao? Lần này nhất định cẩn thận, cam đoan phát sinh chuyện như vậy nữa”



      còn muốn nữa?” Lâm Tử Hàn chịu hết nổi mà trợn trắng mắt, nếu nữa chắc có gì để ăn mất!



      Tiêu Ký Phàm liếc mắt nhìn qua biểu tình coi thường của hai mẹ con, tâm trạng hoàn toàn bị kích thích rồi, cũng tin mình ngay cả chuyện đơn giản như thế cũng làm được, được! nhất định phải lần nữa giành lại hảo cảm của hai mẹ con!



      “Con người ta luôn luôn có thời gian thất bại mà”



      Sau khi giả bộ xong, dưới cái nhìn xem thường của hai mẹ con, dè dặt đầy xe ra cổng. Vẫn con , lần này đổ, chỉ đổ, còn thành công đẩy đến đường giao lộ.



      A Nghị đánh giá những quả táo chồng chất như núi trước mắt và vẻ mặt bất đắc dĩ của Tiêu Ký Phàm, vẫn luôn năng thận trọng nhưng cuối cùng nhịn được “Phì” tiếng bật cười, dưới cái nhìn của , cảnh tượng trước mắt thực hài hước buồn cười, Lâm Tử Hàn! là phải phục người đàn bà kia.



      Tiêu Ký Phàm hà khắc liếc mắt nhìn ta, hài lòng : “Cười cái gì? Mau nghĩ biện pháp giúp tôi giải quyết” Khi chuyện dùng cằm chỉ xe đầy táo.



      “Thủ lĩnh muốn giải quyết như thế nào?” Nụ cười tự mặt được thu hồi, đôi mắt màu xanh mê người vẫn hàm chứa ý cười, qua nhiều năm như vậy, còn chưa thấy được bộ dáng đáng như này của Tiêu Ký Phàm.



      “Cậu giúp tôi đẩy bán” Tiêu Ký Phàm vội vã ném củ khoai lang phỏng tay cho ta.



      “Hả?” A Nghị sửng sốt, trừng mắt nhìn , phải đâu? Muốn ta ra đường bán táo? Nhiệm vụ trọng đại như vậy ta làm sao có thể làm được chứ?!



      “Thủ lĩnh, xin hãy cho tôi chút thời gian để bố trí qua công việc” A Nghị cúi đầu vội la lên, dù cho bảo giết người, phóng hỏa, cũng tốt hơn bảo bán táo!



      “Bây giờ là nhiệm vụ này” Giọng cho phép phản kháng.



      Ngay khi A Nghị phải tiếp nhận trọng trách này, đột nhiên tới có hai trẻ tiến tới, vẻ mặt si mê quan sát hai người siêu cấp tuấn đẹp trai, trong đó nàng ngọt ngào mở miệng : “Xin hỏi, táo này bán sao?”



      “Bán, nhưng chỉ bán buôn” Tiêu Ký Phàm liếc mắt nhìn hai bình thản , có chút phản ứng nào với ánh mắt mê luyến của bọn họ.



      “Vậy… Mua hết phải trả bao nhiêu?” Ánh mắt khác vẫn đảo quanh mặt hai vị tuấn đẹp trai này, thần thánh ơi, soái ca đẹp trai tuấn như thế, cho dù là tảng đá, nàng cũng nguyện ý mua toàn bộ về nhà.



      “Các nhìn đủ chưa?” Tiêu Ký Phàm cuối cùng chịu hết nổi cái nhìn chằm chằm của hai nàng, có chút phiền muộn .



      “Soái ca, rất thẳng thắn” nàng kia cười tủm tỉm mở túi xách ra, lắc lắc thẻ tín dụng trước mặt Tiêu Ký Phàm, cười cười : “Xin hỏi có thể quét thẻ ?”



      Sắc mặt Tiêu Ký Phàm trầm xuống, trán lập tức có thêm ba đường hắc tuyến, lại dám công nhiên đùa giỡn ? Hai ả “mê zai” này chán sống rồi phải ?



      ả kia thấy giận, vội thu nụ cười quyến rũ mặt, rút ra chồng tiền mặt đưa tới tay Tiêu Ký Phàm: “Soái ca, đếm xem có đủ hay



      Tiêu Ký Phàm lười đếm, nhận sấp tiền bỏ vào túi, sau khí tiếng “Cám ơn” xoay người bước nhanh rời .



      “A… nàng lưu luyến rời mà nhìn chằm chằm bóng dáng rời của Tiêu Ký Phàm, nàng còn hỏi số điện thoại của mà, sao lại bỏ chạy? Người đàn ông quá lạnh lùng!



      May là còn có nàng chuyển hướng A Nghị, nụ cười siểm nịnh còn chưa lên mặt, A Nghị lạnh lùng cười với hai nàng, lánh sang phương hướng khác.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 179: Phát

      Duẫn Ngọc Hân nắm chặt tay, mặt cười ngưng kết khẩn trương, tay phải ngón trỏ di chuyển con chuột.



      Tư liệu về Lãnh Phong mạng rất ít, thậm chí ngay cả ảnh chụp ràng cũng có, vất vả mới có được tấm ảnh, cũng là chụp được giữa màn đêm đen kịt, căn bản tìm ra cái gì.



      “Kim cương hoàn mỹ hình quả lê, là viên kim cương lớn tìm được tại quặng mỏ bí mật ở Châu Phi, độ tinh khiết cực cao, ánh nắng chiếu vào tạo ra năm màu sắc khác nhau, khiến người ta mở rộng tầm mắt…” Duẫn Ngọc Hân đọc lại khe khẽ, xoa xoa hai mắt khẽ lầm bầm: “Ngôi sao thiên thần?”



      Mặc kệ là giới thiệu về Ngôi sao thiên thần, hay là giới thiệu về Lãnh Phong, tư liệu đều ít đến thương cảm, nhưng có chút ta có thể xác định chính là quan hệ thể chối từ của Lãnh Phong và Ngôi sao thiên thần.



      Tiêu Ký Phàm là Lãnh Phong sao? Nếu như phải, làm sao có thể thả choTử Hàn ở cùng chỗ với người đàn ông khác?



      được! Tôi nhất định phải biết ràng chuyện này!” Duẫn Ngọc Hân phút chốc đứng lên từ ghế, bước nhanh đến Tiêu gia ở bên cạnh.



      Tiêu phu nhân đánh bài vừa vặn tan cuộc, thấy Duẫn Ngọc Hân, mỉm cười bắt chuyện: “Ngọc Hân, cháu tới rồi?”



      “Dạ” Duẫn Ngọc Hân tiến lên, nắm tay bà ta ngồi xuống ghế sofa, cười tủm tỉm : “Bác , đêm nay đến nhà cháu ăn cơm nhé, chúng ta lâu ăn cơm cùng nhau” Vừa lời khách sáo, vừa suy nghĩ nên mở miệng hỏi về chuyện của Tiêu Ký Phàm như thế nào.



      Bà thân là người mẹ, nên biết con trai mình làm gì ở bên ngoài chứ? Trực tiếp hỏi hình như có điểm tốt lắm. Vì vậy ta quyết định bắt đầu hỏi từ kim cương, chần chờ mở miệng : “Bác , cháu gần đây nghe người khác nhắc tới viên kim cương gọi là “Ngôi sao thiên thần”, nghe rất đẹp, bác từng thấy qua chưa?”



      Tiêu phu nhân nhìn ta, chút nghĩ ngợi mà lắc đầu, : “Cái gì là “Ngôi sao thiên thần”? Bác chưa từng nghe qua”



      Chưa từng nghe qua? Duẫn Ngọc Hân cẩn thận đánh giá biểu tình của bà ta, lúc này bà ta cũng giống như dối. Thế nhưng ta buông tha mà bổ sung thêm: “Là viên kim cương 8 cara hình quả lê, có ở Châu Phi, hai mươi năm trước từng xuất ở chợ đêm”



      Tiêu phu nhân sửng sốt, kinh ngạc nhìn ta, : “Cháu nghe ai nhắc tới?”



      Duẫn Ngọc Hân nhìn chằm chằm biểu tình đột biến của bà ta, tâm trạng vui vẻ, xem ra bà ta biết Ngôi sao thiên thần. Cưỡng chế kích động trong lòng, dè dặt mở miệng : “Ký Phàm với cháu…, bác , làm sao vậy?”



      Khuôn mặt ung dung hoa lệ của Tiêu phu nhân trong nháy mắt nhiễm thêm tầng hối hận, che mặt lắc đầu: “Vì viên kim cương đó, Ký Phàm hận bác tròn hai mươi năm” Lập tức cầm lấy tay Duẫn Ngọc Hân, thống khổ : “Bác , nó muốn bao nhiêu kim cương chẳng lẽ Tiêu gia mua được? Vì sao hết lần này tới lần khác cứ chuyện bé xé ra to về viên kim cương này chứ?”



      “Bác , có lẽ là viên kim cương này có ý nghĩa quan trọng với Ký Phàm” Duẫn Ngọc Hân nắm tay bà ta run giọng trấn an, ta bây giờ cơ bản xác định Tiêu Ký Phàm là Lãnh Phong. Tên sát thủ phạm tội lớn ngập trời! Cảnh sát dồn lực truy bắt!



      Ký Phàm gặp nguy hiểm sao? ta rất lo lắng, rất sợ hãi gặp nguy hiểm.



      “Bác , đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Kim cương làm sao?” ta thực rất muốn biết, rất muốn biết người Tiêu Ký Phàm rốt cuộc cất giấu những loại chuyện cũ gì.



      “Thực ra bác cũng phải rất ràng” Tiêu phu nhân lắc đầu lần thứ hai, thở dài : “Bác thậm chí biết nó gọi là Ngôi sao thiên thần, chỉ nhớ lúc đó là ông nọi Ký Phàm mang về từ Châu Phi. Sau khi trở về được hai năm hậm hực mà chết, trước khi chết giao kim cương cho Ký Phàm, sau đó bác vì trả nợ đánh bài thua, trộm kim cương từ trong tay nó. Sau khi nó phát nổi trận lôi đình, vốn dĩ có phản ứng gì, sau đó nó ngay cả cũng nguyện với bác”



      Mỗi lần nhớ tới chuyện cũ năm xưa này, bà ta đều hối hận giống như phải gặp trở ngại!



      Sau đó, Tiêu Ký Phàm xuất ngoại học gần mười năm, lúc đó rất ít khi trở về Tiêu gia, chuyện này Duẫn Ngọc Hân vẫn còn có ấn tượng.



      Khi đó ngày nào ta cũng ngóng trông trở về, vất vả trông mong đến được học thành tài về nước, rồi lại cứ ba ngày có hai chạy ra ngoài. Bây giờ ta mới biết được, cuộc sống của cũng đơn giản giống biểu ra ngoài, cho tới bây giờ bỏ qua cho việc tìm kiếm Ngôi sao thiên thần.



      “Bác , cháu tìm Ký Phàm về” Duẫn Ngọc Hân ung dung hứa hẹn, ta tìm rất nhiều người truy tìm tung tích của bọn họ, nhưng vẫn có tin tức, xem ra ta còn phải đưa nhiều người ra tìm mới được.



      ta thể để cho Tiêu Ký Phàm gặp nguy hiểm, ta muốn tìm về, cho biết cảnh sát dồn lực truy bắt , khuyên buông tha Ngôi sao thiên thần, rời xa nơi nguy hiểm này!



      “Cám ơn” Tiêu phu nhân lau nước mắt khóe mắt, sụt sịt mũi : “Chỉ cần Ký Phàm và Thư Tuyết có thể trở về, muốn bác làm cái gì cũng được…”



      “Cháu hiểu” Duẫn Ngọc Hân vỗ vỗ vai bà ta, đứng dậy vào trong nhà, bắt đầu khẩn cấp điều đủ người, tìm kiếm tung tích Tiêu Ký Phàm.



      Dù cho Tiêu Ký Phàm bỏ ta, thương tổn ta, nhưng ta vẫn hy vọng có thể sống tốt, sống an toàn. Lời của Đỗ Vân Phi lần nữa lại vang bên tai, Lãnh Phong là tội phạm nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, ngày nào đó rơi vào lưới pháp luật! Trời ạ! Ký Phàm sao lại gây nhiều phiền phức như vậy ? ta hít vào hơi sâu, bước nhanh hơn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :