1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài - Thiên Cầm (284 Chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 165: Làm khó dễ

      Tiêu phu nhân quan sát , ánh mắt rơi vào bờ vai lõa lồ của , cười lạnh : “Giống như người phụ nữ biết liêm sỉ, chưa kết hôn mà lên giường với đàn ông, còn sợ bị người ta thấy sao?”


      Bà ta lại có mặt mũi hai chữ “Liêm sỉ” với ? Nếu như tối hôm qua phải nghe chính miệng Tiêu Ký Phàm những lời đó với , đánh chết cũng tin Tiêu phu nhân ung dung hoa lệ như thế là loại phụ nữ ba thối nát đó [chỉ về mặt: nàng dâu, người vợ, người mẹ]. Bà ta vẫn đều coi mình là Tiêu phu nhân là Hoàng Hậu để người ta thi lễ sao!



      Nhưng mà, châm chọc của bà ta cũng phải bịa đặt, đúng là kết hôn bò lên giường của Tiêu Ký Phàm, còn đoạt vị hôn phu của người khác. căn bản đúng là loại phụ nữ tư cách như Tiêu Ký Phàm , chỉ suy nghĩ tới, mặt phiếm hồng.



      “Xem ra trước đó cho tiền là tôi sai rồi, cái gì mà cần tiền của Tiêu gia, cần đàn ông của Tiêu gia, lời hùng hồn lúc trước đâu rồi? Thế nào mà mới tốn công phu vài ngày, lại bắt đầu quyến rũ Ký Phàm?”



      “Bởi vì cháu ấy” hề quyến rũ , là Tiêu Ký Phàm cướp hôn, nhưng mà loại giải thích này cũng được. Bởi vì rất may mắn lúc trước được Tiêu Ký Phàm mang từ giáo đường , bằng đời này đều có khả năng ở cùng chỗ với .



      ?” Tiếng sắc bén của Tiêu phu nhân giương giọng lên mỉa mai: “ dựa vào cái gì mà Ký Phàm? Sao lại hiểu phải suy nghĩ chút thân phận địa vị của mình chứ? đời này nào có chuyện nào tốt như vậy? Nào có bé lọ lem nào mệnh tốt như vậy?”



      “…”



      “Nếu như đủ thông minh, lập tức rời khỏi Ký Phàm! Đời này đừng nghĩ gả cho nó!” Tiêu Ký Phàm phải lấy Duẫn Ngọc Hân! Đây là chuyện nhiều năm trước mà bà hứa hẹn với ba của Duẫn Ngọc Hân, cho nên, mặc kệ dùng biện pháp gì, bà đều ngăn cản tiếp nữa.



      “Xin lỗi, cháu thể rời khỏi ấy” Lâm Tử Hàn kiên quyết , thể rời khỏi , cũng muốn Tiểu Thư Tuyết lại trưởng thành giữa hoàn cảnh có ba mẹ.



      “Tôi để tự nguyện rời khỏi Tiêu gia” Tiêu phu nhân tàn bạo .



      Biểu tình của bà ta, khiến trong lòng Lâm Tử Hàn có chút sởn tóc gáy, Tiêu phu nhân tựa như con sói xám đợi con thỏ trắng , toàn thân tản ra hơi thở dọa người.



      Bà ta làm như thế nào? Làm thế nào để tự nguyện rời ? Giết ? Hay là…?



      Vào thời khắc này, Tiêu Ký Phàm đến, nhìn liếc mắt hai người phụ nữ giằng co, quay đầu với Tiêu phu nhân: “Mẹ, mẹ ra ngoài trước, trước hết để cho Tử Hàn thay quần áo”



      Tiêu phu nhân hừ lạnh tiếng, xoay người ra ngoài. Tiêu Ký Phàm tiện tay khóa cửa phòng lại, tới bên giường, kéo Lâm Tử Hàn từ góc giường ra, hỏi: “Bà ấy cái gì với em?”



      Lâm Tử Hàn kéo chăn lắc đầu: “ có gì”



      Dù cho , Tiêu Ký Phàm cũng có thể đoán được Tiêu phu nhân nhất định ra lời hữu ích gì, than tiếng. Ôm vào trong lòng, ôn nhu : “Mặc kệ bà ấy cái gì, em cũng đừng để ở trong lòng”



      “Vâng”



      “Được rồi, trước tiên mặc quần áo vào , cẩn thận cảm lạnh” Tiêu Ký Phàm buông ra.



      Lâm Tử Hàn quan sát trang phục giản dị người Tiêu Ký Phàm, nghi hoặc hỏi thăm: “ phải làm sao?”



      “Ngày hôm nay có gì chuyện trọng yếu, ở nhà cũng có thể làm” Tiêu Ký Phàm tùy ý , Lâm Tử Hàn mới vừa vào Tiêu gia ở, nhất định có thói quen, càng sợ Tiêu phu nhân và Duẫn Ngọc Hân gây khó xử cho , cho nên quyết định ở nhà cùng .



      Ăn xong bữa sáng, Tiêu phu nhân đến nhà hàng xóm đánh bài, Lâm Tử Hàn lúc này mới dám ra ngoài vườn hít thở khí. Tiêu gia quả nhiên là nhà giàu, toàn bộ nhà cửa thiết kế trang bị rất thoáng mát mà khí phái.



      theo con đường đá đến hậu viện, ở giữa hậu viện thiết kế bể bơi, khi ánh nắng mặt trời chiếu xuống, nước bể màu xanh biển ánh sáng lên.



      Lâm Tử Hàn ngồi xổm người xuống bên cạnh bể bơi, chuẩn bị đưa tay ra vốc nước bể, “Vù” tiếng bóng người đột nhiên từ dưới nước nổi lên. Lâm Tử Hàn bị dọa cho hoảng sợ, nhìn lại, ra là Duẫn Ngọc Hân, ta ở dưới này từ lúc nào? Mình tại sao chút cũng biết?



      “Giám đốc Duẫn” vỗ vỗ trái tim bị dọa đến đập “thình thịch”, lễ phép gọi tiếng.



      Giọt nước từ hai bên gò má xinh đẹp của Ngọc Hân chảy xuống, phân là nước bể hay là nước mắt, ta đưa tay lau giọt nước mặt. Lạnh lùng hừ tiếng, nhảy lên bên bờ, khoác khăn choàng vào trong nhà.



      Sau khi vài bước, quay đầu lại nhìn chằm chằm Lâm Tử Hàn, thản nhiên hỏi thăm: “Chuyện đứa trẻ đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Vì sao nó là con của Ký Phàm?”



      Lâm Tử Hàn nhìn ta, giật giật khóe miệng chung quy cũng ra bất cứ lời nào, bởi vì căn bản biết nên mở miệng sao, lẽ nào phải cho ta tình hình thực tế sao? ta cũng chưa chắc tin.



      Chuyện ly kỳ như thế, ngay cả chính vừa mới bắt đầu đều thể tin tưởng, chớ chi là ta.



      biết Ký Phàm từ khi nào?” Duẫn Ngọc Hân tiếp tục ép hỏi : “ vào Tiêu thị, mang con đến công ty, đều là sớm thiết kế tốt có đúng hay ?”



      “Tôi có” Lâm Tử Hàn lắc đầu, chuyện phải như ta , trước đó căn bản là biết Tiêu Ký Phàm là ba của Tiểu Thư Tuyết.



      “Lâm Tử Hàn, hèn hạ…” Nước mắt của Duẫn Ngọc Hân tràn khỏi viền mắt, quay đầu qua đến cửa chính. Lâm Tử Hàn nhìn bóng dáng ta rời , khẽ thở dài, chưa từng chứng kiến mặt thương tâm và bất lực như vậy của Duẫn Ngọc Hân, Duẫn Ngọc Hân từng ai bì nổi thế mà.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 166: Muốn gặp mặt Tạ Vân Triết?

      Ở Tiêu gia ngây người hai ngày, bởi vì có Tiêu Ký Phàm làm bạn, Tiêu phu nhân cũng làm ra chuyện gì bất lợi với Lâm Tử Hàn.



      Sáng sớm, Tiêu phu nhân liền mang theo Tiểu Thư Tuyết chơi ở hoa viên, khuôn mặt tươi cười vui vẻ của Tiểu Thư Tuyết và Tiêu phu nhân làm đau đớn trái tim Duẫn Ngọc Hân, trời biết ta có bao nhiêu chán ghét đứa bé này!



      Thời gian rảnh rỗi, Tiêu phu nhân cuối cùng phát dị thường của Duẫn Ngọc Hân, ngồi ở bên người ta vỗ vỗ tay ta : “Tiểu Thư Tuyết là đứa bé khôn ngoan, cháu tiếp nhận nó có đúng ?”



      Duẫn Ngọc Hân nhìn liếc mắt Tiểu Thư Tuyết cách đó xa, đau lòng mở miệng : “Bác , chỉ cần có thể ở cùng chỗ với Ký Phàm, cháu cái gì cũng tiếp nhận”



      Tiếp nhận Tiểu Thư Tuyết căn bản phải vấn đề, ta hận chính là, vì sao nó lại là con của Lâm Tử Hàn!



      “Vậy là tốt rồi” Tiêu phu nhân cười tủm tỉm đưa Tiểu Thư Tuyết tới, ôm con bé ở đùi, hôn lên khuôn mặt nhắn của nó cái : “Tiêu gia ít người, bác vẫn đều ngóng trông Ký Phàm có thể sinh thêm mấy đứa nữa”



      Duẫn Ngọc Hân cũng nghe cái gì, ánh mắt sớm bị Tiêu Ký Phàm tới bên này mê hoặc, Tiêu Ký Phàm vẫn đều nuông chiều mình sao lại đột nhiên thay đổi chứ?



      “Ký Phàm…” ta ngẩng khuôn mặt nhắn nhìn chăm chú vào si ngốc gọi.



      “Ngọc Hân, buổi sáng tốt lành” Tiêu Ký Phàm mỉm cười .



      “Ba ba Tiêu, ba có đúng là muốn dẫn con và mẹ ra ngoài chơi ?” Tiểu Thư Tuyết nhìn Tiêu Ký Phàm lớn tiếng hỏi, lâu ra ngoài chơi đùa rồi.



      “Đúng vậy” Tiêu Ký Phàm sủng nịch nắm tay bé của con bé, xoay người khỏi.



      “Muốn đâu chơi đây?”



      “…”



      Thân ảnh hai người lớn biến mất tại chỗ rẽ hoa viên, Tiêu phu nhân than tiếng, : “Trong lòng Ký Phàm cũng chỉ có Lâm Tử Hàn, biết nó là trúng tà gì”



      nhận được lời đáp của Ngọc Hân, quay đầu lại mới phát ta lại bắt đầu đờ ra, lắc đầu đứng dậy khỏi hoa viên, vào trong nhà.



      ====………=====



      “Ký Phàm, sao lại tiêu pha như vậy, muốn tới chỗ này ăn điểm tâm sáng sao?” Lâm Tử Hàn quan sát căn phòng được trang bị xa hoa hỏi.



      người bạn muốn gặp em, bị ấy làm phiền thể làm gì khác hơn là để ấy gặp” Tiêu Ký Phàm vừa , vừa cho Tiểu Thư Tuyết trong lòng uống trà.



      “Bạn của ? Ai vậy?” Lâm Tử Hàn hiếu kỳ hỏi thăm, Từ Nhạc Phong? Hay là…, nghĩ đến Tạ Vân Triết, giật mình, nghìn vạn lần nên nha!



      Bình tĩnh! Bình tĩnh! càng ngừng trấn an bản thân, uống ngụm trà.



      “Tạ Vân Triết!”



      Phụt! Tiếng nước trà phun ra từ miệng , thần thánh ơi! Tạ Vân Triết?!



      Tiêu Ký Phàm nhìn liếc mắt nước trà bị văng đầy sàn nhà, cười tà : “Gặp cấp cũ của mình, quá kích động?”



      “Em thể gặp ta được ?” Lâm Tử Hàn sững sờ mở miệng, trong lòng ngừng cầu khẩn: Tạ Vân Triết à! nghìn vạn lần đừng xuất nha!



      thể” Tiêu Ký Phàm chút suy nghĩ nào , nghĩ đến lòng hiếu kỳ của Tạ Vân Triết có thể giết chết con mèo, gặp được Lâm Tử Hàn ấy nhất định bỏ qua!



      “Hả?” Lâm Tử Hàn kêu rên tiếng, đứng dậy đến cửa phòng. Tiêu Ký Phàm ôm cánh tay , hỏi: “Em muốn đâu?”



      “Em muốn toilet” Lâm Tử Hàn hoảng loạn , chỉ cần có thể né tránh Tạ Vân Triết, muốn ở trong toilet ngày cũng thành vấn đề. Bởi vì căn bản là chuẩn bị tốt để gặp Tạ Vân Triết nha!



      “Toilet ở bên kia” Tiêu Ký Phàm chỉ chỉ chỗ rửa tay trong phòng, muốn chuồn mất? có cửa đâu!



      “Ờ” Trốn thoát, Lâm Tử Hàn kiên trì vào toilet trong phòng, ngồi phiến đá cẩm thạch cắn ngón tay bắt đầu nghĩ đối sách. Mắt thấy Tạ Vân Triết sắp tới rồi, gấp đến độ xoay quanh trong toilet.



      ———–^.^————



      Bên trong xe tráng lệ, Tạ Vân Triết nhàng hát theo đài phát thanh, ngón tay gõ nhịp tay lái.



      Suy nghĩ chút sau đó lấy điện thoại di động ra bấm số của Tiêu Ký Phàm, cười tủm tỉm : “Ký Phàm, còn năm phút đồng hồ nữa đến, bảo em dâu đừng nóng vội nhé!”



      Cúp điện thoại, giẫm lên chân ga, xe chạy nhanh hơn. Dù sao đoạn đường này có cameras, bây giờ khẩn cấp muốn nhìn chút, rốt cuộc là kiểu phụ nữ gì, có thể làm cho khối băng Tiêu Ký Phàm kia như vậy, ngay cả xinh đẹp như Duẫn Ngọc Hân cũng muốn.



      Vẫn tưởng rằng cậu ta muốn kết hôn, sau khi đột nhiên nhắc tới muốn kết hôn. Mới vừa nghe được tin tức này thiếu chút nữa nước bọt trong miệng nghẹn chết, lời này mà từ trong miệng cậu ta ra quả thực là thể tưởng tượng nổi.



      Tâm tình của hào hứng cực độ đột nhiên người phanh gấp, đầu thiếu chút nữa đập vào tay lái, may là đeo dây an toàn. kinh ngạc nhìn chiếc xe Mercedes Benz chắn ngang đường phía trước, còn chờ kịp phản ứng, bốn cánh cửa xe Mercedes Benz đồng thời mở ra. Bốn gã đàn ông mặc đồ đen đeo kính râm bước ra xe, trực tiếp tới chỗ .



      Tạ Vân Triết trừng mắt nhìn mình bị bốn gã đàn ông vây quanh, kinh ngạc thể , ban ngày ban mặt, bọn họ đây là muốn làm gì? Cướp sao? Nào có ai xe Mercedes Benz lại cướp.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 167: Vân Triết bị uy hiếp

      đợi suy đoán hoàn tất, cửa xe liền bị người từ bên ngoài giật lại, gã đàn ông phân trần kéo ra khỏi xe, áp lên phía trước xe Mercedes Benz.



      Tài xế thay đổi đầu xe, xe chạy với tốc độ như bay đường nhựa.



      Tạ Vân Triết hổn hển quát: “Các làm cái gì vậy? Muốn mang tôi đâu?”



      “Xấu hổ quá, oan ức cho ” Mặt A Nghị chút thay đổi ra, ngay cả nhìn cũng có liếc cái. phải ngăn lại ấy gặp Lâm Tử Hàn, để bảo hộ Lãnh Phong, thể làm như vậy.



      “Các bắt người, cũng phải có lý do chứ?” Tạ Vân Triết cũng phải người sợ chết, cho nên cũng bị khí thế của bọn họ hù dọa.



      có lý do gì!” Giọng lạnh lùng, phải có lý do gì, mà là lý do này phải ấy có thể biết được. Trước khi Lâm Tử Hàn tự mình thẳng thắn với Lãnh Phong, để cho hai người bọn họ gặp mặt.



      Bảo hộ Lãnh Phong, là trách nhiệm duy nhất đời này của , từ bảy năm trước Lãnh Phong cứu từ trong tay tử thần, cũng giao tính mạng của mình cho Lãnh Phong.



      Sau khi hỏi ba câu đáp, Tạ Vân Triết cũng muốn hỏi lại, dù sao người ở trong tay bọn họ, phản kháng cũng có ích gì. Hơn nữa nhìn thủ pháp của bọn họ giống như là tội phạm bắt cóc, đùa đến bọn họ đối với mình chưa chắc là chuyện tốt.



      Xe chạy hơn nửa giờ, cuối cùng dừng lại trước cửa sau khách sạn năm sao của tập đoàn Vương thị, gã đàn ông mặc đồ đen áp giải Tạ Vân Triết vào thang máy chuyên vận chuyển hàng hoá, trực tiếp lên tới tầng hai mốt. Đưa vào gian phòng tổng thống, chút khách khí tịch thu điện thoại của .



      Tạ Vân Triết quan sát căn phòng xa hoa này, trong lòng nhiều ít còn có chút sợ hãi, gã đàn ông bắt quá gọn gàng chỉnh tề, nhìn làm cho lòng người ta phát hoảng.



      có thể ngủ, xem TV, hoặc là làm chuyện khác” A Nghị xong, để cho Tạ Vân Triết cơ hội đặt câu hỏi, xoay người ra ngoài. Mặt khác vài gã đàn ông theo phía sau cùng nhau rời .



      ***********



      Đợi hơn giờ, Tạ Vân Triết được xưng năm phút đồng hồ sau tới ngay cả bóng người cũng thấy. Lâm Tử Hàn vẫn ở trạng thái khẩn trương cuối cùng cũng thở phào nhõm, thực là trời cũng giúp , Tạ Vân Triết tự mình thất hẹn.



      “Ký Phàm, bạn của có thể tạm thời có việc, hay là lần sau chúng ta gặp lại nhé” Lâm Tử Hàn dè dặt kiến nghị.



      “Ba ba Tiêu, người ta muốn ngồi ở chỗ này đâu” Tiểu Thư Tuyết rất hợp thời ở bên làm nũng, Lâm Tử Hàn sờ sờ tóc con bé, tiểu tử này cuối cùng cũng làm người tốt.



      Tiêu Ký Phàm lấy điện thoại cầm tay ra chuẩn bị bấm điện thoại, Lâm Tử Hàn chặn tới, giả vờ bất mãn : “Ký Phàm, Tạ Vân Triết tuân thủ như vậy, để ý đến ta làm gì? để ý tới ta! Chúng ta bao giờ đợi nữa! Có đúng hay , Thư Tuyết?”



      “Đúng” Tiểu Thư Tuyết gật đầu.



      “Được rồi” Tiêu Ký Phàm đứng dậy, cùng Lâm Tử Hàn dắt Tiểu Thư Tuyết ra khỏi phòng.



      ———^.^——–



      Sau khi nhà ba người ở bên ngoài chơi ngày, ăn xong cơm tối ở nhà hàng chuẩn bị trở về nhà. Lâm Tử Hàn đứng ở cửa nhà hàng đợi Tiêu Ký Phàm xuống tầng lấy xe trước.



      Sắc trời tối, chính là thời gian ăn cơm, người ra vào nhà hàng cũng nhiều hơn. Ánh mắt Lâm Tử Hàn bất tri bất giác bị vị phu nhân trang phục quý phái hấp dẫn, vị phu nhân đuổi phía sau người đàn ông, dùng giọng điệu cầu xin : “Van xin con, nên bỏ lại mẹ mặc kệ nha, theo mẹ về nhà có được ?”



      Người đàn ông lạnh lùng gạt tay bà ta bám lên tay mình, ra lệnh cho người đàn ông phía sau: “Tiểu Mạnh, đưa phu nhân trở về!”



      Vị phu nhân được người đàn ông khác mang , Lâm Tử Hàn nhìn chằm chằm người đàn ông lạnh lùng, kinh ngạc mà gọi: “A Nghị!” Là ta? Quả nhiên là ta!



      A Nghị cũng đồng thời trông thấy Lâm Tử Hàn, khẽ sửng sốt chút, cúi đầu lướt qua vào nhà hàng.



      “Đứng lại!” Lâm Tử Hàn khẽ quát tiếng, A Nghị quả nhiên đứng lại. Lâm Tử Hàn thanh thanh cổ họng, đến trước mặt đánh giá ta, dùng giọng điệu răn dạy : “Trách được thích Tử Y, ra là thích kiểu này, nghĩ ra còn có mặt tuyệt tình như vậy, tôi ghét nhất chính là loại đàn ông có mới nới cũ như !”



      “…”



      “Im lặng? Im lặng chính là chấp nhận…”



      “Bà ấy là mẹ tôi!” A Nghị lạnh lùng mà cắt ngang .



      Gì? Bà ấy… là mẹ ta? Lâm Tử Hàn quẫn bách, để để cho mình quá xấu hổ, cố ý nâng cao lượng : “Coi như là mẹ , cũng thể đối xử với bà ấy như thế…”



      “Lâm tiểu thư, nếu như có thời gian, nên quản chuyện của mình ” A Nghị hề phiền hà trừng mắt với , quản nhiều quá!



      “Tôi làm sao vậy?”



      “Ngày hôm nay tôi có thể giúp , ngày mai sao? Ai tới giúp?” A Nghị cau mày, có khả năng mỗi ngày đều bắt cóc Tạ Vân Triết, phải sao?



      có ý gì?” Lâm Tử Hàn nghi hoặc mà hỏi thăm.



      “Tạ Vân Triết” A Nghị hảo tâm nhắc nhở. Lâm Tử Hàn kinh hãi, trừng hai mắt lớn đến muốn rơi ra, vô ý thức hỏi thăm: “Ngày hôm nay Tạ Vân Triết chưa tới, là ở sau lưng động tay động chân? …”



      “Nếu cho là gì?”

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 168: Trốn tránh

      “Làm sao biết tôi sợ gặp ấy?”


      ta là chồng trước của , làm sao có thể sợ?” A Nghị cười như cười đánh giá vẻ mặt khẩn trương của , tiếp: “Tạ Vân Triết, Lâm Trúc, Lâm Tử Y, những người này rất thân thiết…”


      “A…!” Lâm Tử Hàn bịt tai hét ầm lên, trời ạ! ta sao lại biết những chuyện đó? ta rốt cuộc biết bao nhiêu chuyện của ? Tiêu Ký Phàm sao? có đúng là hoàn toàn biết quan hệ của và Tạ Vân Triết hay , cho nên mới an bài cho hai người gặp mặt?


      A Nghị liếc mắt nhìn người bốn phía nhìn Lâm Tử Hàn như nhìn quái vật, tại suy nghĩ gì có thể đoán được. Mắt thấy xe Tiêu Ký Phàm ra khỏi ga ra, túm hai tay Lâm Tử Hàn bịt tai, : “Tiêu Ký Phàm cái gì cũng biết, bởi vì ấy hy vọng có thể chính miệng cho ấy biết tất cả!”


      Lâm Tử Hàn lắc đầu, buông mắt xuống đau lòng : “Nhưng tôi thể cho ấy, sau khi cho ấy biết chuyện này, tôi mất ấy…”


      “Tử Hàn!” Tiêu Ký Phàm đỡ hai vai , giải thích được mà đánh giá , người ở chỗ này khóc sướt mướt làm cái gì?


      Lâm Tử Hàn sững sờ, nâng mắt lên kinh ngạc nhìn phía Tiêu Ký Phàm, lập tức nhìn liếc mắt bốn phía, bên cạnh sớm có thân ảnh của A Nghị.


      “Tử Hàn, em làm sao vậy?”


      “Em… Em nghĩ đến bỏ lại em mặc kệ, về nhà mình” Lâm Tử Hàn đau khổ dối, thực biết thân thế của ? A Nghị cũng biết, lại có thể biết?


      Tiêu Ký Phàm khẽ cười tiếng, an ủi: “ sao lại bỏ lại em chứ? Xin lỗi, vừa nãy bởi vì nhiều xe quá, cho nên, chậm chút” Khi chuyện, ôm đến bên cạnh xe.


      đứa ngốc, cũng bởi vì như vậy mà mình ở trong đám người khóc lên?


      ——->.<———


      Cửa phòng được người từ bên ngoài đẩy ra, Tạ Vân Triết được hầu hạ ăn uống ngon lành no đủ ngày phút chốc đứng lên từ ghế sofa, căm giận trừng mắt vài gã đàn ông bắt đứng ở cạnh cửa : “Các rốt cuộc muốn làm cái gì?! Muốn tiền hay muốn mạng cũng phải biểu ra chứ?”


      Bắt đến nơi đây ngày, chuyện gì cũng làm, cũng lời nào. thực sắp điên rồi, cho tới bây giờ chưa bao giờ gặp chuyện quái dị như thế!


      có thể ” A Nghị giơ tay lên, điện thoại di động của Tạ Vân Triết làm thành hình cung hoàn mỹ giữa trung, rơi xuống người .


      Tạ Vân Triết nhanh tay bắt lấy. hài lòng : “Tại sao muốn bắt tôi mà có lý do gì, vì sao khi thả tôi cũng có lý do?” Sau khi ném ở chỗ này ngày, cái gì chưa làm thả , bọn họ rốt cuộc diễn trò đùa gì?!


      “Bắt nhầm rồi” A Nghị ngắn gọn, muốn thêm nửa câu nữa, xoay người ra ngoài.


      “Buồn cười!” Tạ Vân Triết quay phía cái bóng của ta gầm , hôm nay là bị xui xẻo gì? Gặp gỡ người điên như thế!


      ———–>.<———-


      ngày kia, Lâm Tử Hàn ăn xong bữa sáng liền nằm ở trong phòng xem tạp chí, mặc dù là thời gian cuối tuần, bởi vì gần đây bỏ bê công việc nhiều lắm, Tiêu Ký Phàm phải tự giam mình ở trong thư phòng.


      Xem được bao lâu, Lâm Tử Hàn liền ở lại nổi nữa, ra ban công hít vào hơi sâu. thực rất hoài niệm thế giới bên ngoài, từ khi trở về Tiêu gia, cơ hội ra ngoài của ít đến thương cảm. Tiêu Ký Phàm sợ Đỗ Vân Phi có việc gì như hổ rình mồi vẫn quan sát họ, vì nghĩ cho an toàn, khi xử lý công việc xong trước, chỉ có thể oan ức cho ở lại trong nhà.


      Mà ngay cả Lâm Tử Hàn ra ngoài gặp Vương Văn Khiết, cũng phê chuẩn.


      Ban công đối diện ban công của Duẫn gia, con ngươi của Duẫn Ngọc Hân do điên cuồng, lửa đố kị hừng hực thiêu đốt, khuôn mặt nhắn dữ tợn khiến người ta rét mà run.


      Lâm Tử Hàn khi nhìn thấy ta, lòng run lên, nhấc chân về trong phòng ngủ. Bộ dạng của Duẫn Ngọc Hân là khủng khiếp! Rất dọa người!


      Trái tim nhảy loạn “thình thịch” vẫn chưa khôi phục toàn bộ, nữ hầu gõ cửa vào cung kính : “Lâm tiểu thư, đại thiếu gia bảo xuống lầu


      “Xuống lầu làm cái gì?” Lâm Tử Hàn nghi hoặc mà hỏi thăm.


      mặt nữ hầu lập tức lên hai áng mây đỏ, nhàng mở miệng : “Tạ thiếu gia tới, đại thiếu gia bảo xuống tiếp khách”


      “Hả?” Lâm Tử Hàn giương miệng lớn, sợ ngây người, có lầm hay , Tạ Vân Triết tên Vương bát đản này, muốn đuổi theo sao? Lại có thể đuổi đến nơi đây!


      Đúng rồi, A Nghị đâu? A Nghị tại sao giúp thêm chút?


      “Lâm tiểu thư?” Nữ hầu nghiêng đầu gọi, đánh giá vẻ mặt gây cười của , Tạ thiếu gia ân cần đẹp trai như vậy, ở chung tốt hơn đại thiếu gia nhiều, tại sao vừa nghe đến thấy bị hù dọa thành như vậy?


      “Ưm…” Lâm Tử Hàn khép miệng lại, ý thức nhanh chóng vận chuyển, tự hỏi khi nhìn thấy Tạ Vân Triết nên cái gì, nên làm cái gì.


      Trời ạ, quen biết nhau, Tiêu Ký Phàm làm sao bây giờ? Hai người bọn họ chính là bạn tốt lâu năm đó.


      Lâm Tử Hàn suy nghĩ nhiều lần, quyết định vẫn là đối mặt với thực tế, dù sao sớm muộn gì đều phải giải quyết chuyện này… Chân run rẩy ra ngoài phòng ngủ, còn chưa tới cầu thang, chợt nghe đến giọng thoải mái của Tạ Vân Triết: “Ký Phàm, ngày đó là có chuyện nên chậm trễ, em cũng đừng bày ra vẻ mặt xụ này với , đây phải chủ động đến nhà thỉnh tội sao?”


      Chuyện gì cũng có thể mượn cớ được, nhất định sống chết thể thừa nhận chuyện người khác bắt nhầm, chuyện mất mặt như thế, giữ lại cho mình mình biết là được rồi!


      Lâm Tử Hàn đứng ở cầu thang tầng hai, lộ ra cả người len lén nhìn chăm chú vào Tạ Vân Triết, vẫn còn đẹp trai như vậy, nhiều ánh dương quang như vậy, ôn hòa như vậy!

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 169: Trốn tránh 2
      Nụ cười mặt cũng vẫn còn mê người như vậy, chỉ là, loại ý cười này có thể bảo trì mặt được bao lâu? Có thể sau phút đồng hồ vĩnh viễn tiêu thất hay ?


      “Nếu như tôi là , nhất định xuất ở trước mặt ta vào lúc này” Phía sau, A Nghị cực lực đè thấp giọng yếu ớt vang lên.


      Lâm Tử Hàn phút chốc xoay người lại, kinh ngạc mà quan sát ta kêu lên: “A Nghị? tại sao lại ở chỗ này?” ta lúc nào đứng ở sau lưng . Sao mà chút cũng biết?


      A Nghị trả lời vấn đề quan trọng này của , vẫn dùng giọng điệu trầm tĩnh : “ lúc này xuất ở trước mặt Tạ Vân Triết, nhất định trào lên đợt gió tanh mưa máu, bao gồm cả thân thế của , hai thân phận của Tiêu Ký Phàm. Nếu như Tạ Vân Triết nguyện ý thành toàn cho hai người quá tốt, nếu như muốn, gây ồn ào lớn chuyện này, đăng báo. Đỗ Vân Phi và Lâm Trúc nhất định bởi vậy mà hoài nghi thân phận của Tiêu Ký Phàm, đến lúc đó… Tiêu gia coi như là tới con đường cùng”

      “Có nghiêm trọng như thế ?” Lâm Tử Hànbị ý kiến của hù dọa sợ đến nổi da gà lên, tự giác quay về lui lại mấy bước.


      A Nghị cũng phải hù dọa , Tiêu Ký Phàm làm ra chuyện lỗ mãng như thế, là bởi bị ái tình vây quanh đến ngu muội, vội vã cho Lâm Tử Hàn danh phận. Tuy rằng làm rất bảo thủ, nhưng lại chú ý đến điểm quan trọng nhất là Lâm Tử Hàn vốn chính là nhân vật đặc biệt có thể đưa vào chỗ chết.


      A Nghị cho biết thân phận của Lâm Tử Hàn, phương diện là đợi Ngôi sao thiên thần xuất , chờ Tiêu Ký Phàm triệt để thoát khỏi thân phận Lãnh Phong, chỉ có rời xa hắc đạo, mới có thể bị Lâm Trúc và Đỗ Vân Phi uy hiếp.


      “Tôi nên làm cái gì bây giờ?” Lâm Tử Hàn luống cuống, cho tới bây giờ chưa bao giờ gặp chuyện phức tạp như thế, nghe đến Tiêu Ký Phàm có thể gặp chuyện may, lại bắt đầu luống cuống.


      “Trở về phòng


      “Nhưng mà…” Lâm Tử Hàn chỉ chỉ dưới lầu, Tiêu Ký Phàm và Tạ Vân Triết đều chờ mà.


      phải có bản lĩnh lừa gạt người sao?” A Nghị liếc mỉa mai , ngay cả Tiêu Ký Phàm minh đời đều bị thổi đến xoay quanh, ái tình…!


      Là chuyện đánh chết cũng chạm vào.


      Đáng ghét! Lúc này còn quên châm chọc ! Lâm Tử Hàn oán hận trừng mắt với xoay người rời . Bước nhanh đến phòng ngủ, làm sao bây giờ? Giả bộ bị bệnh là tốt rồi!


      Mới vừa nằm lên giường, vị nữ hầu vừa nãy liền gõ cửa vào, đợi ta mở miệng, Lâm Tử Hàn phân phó với ta: “ cho đại thiếu gia nhà các , tôi bị cảm, , tôi khó chịu ngủ”


      Tiểu nữ hầu hồ nghi đánh giá , sao mới xoay chút khó chịu nằm xuống rồi? dám hỏi nhiều, ta lui xuống.


      Tạ Vân Triết quan sát Thư Tuyết sà vào trong lòng Tiêu Ký Phàm chơi đùa, kinh ngạc hỏi thăm: “Đây phải là đứa bé xuất ở lễ phát hành quảng cáo sao? Tại sao lại ở chỗ này?”


      “Ba ba Tiêu mang cháu và mẹ tới” Tiểu Thư Tuyết bép xép .


      Tiêu Ký Phàm cưng chiều mà xoa đầu của con bé, dụ dỗ: “Nhanh chào chú Tạ


      “Chào chú Tạ” Tiểu Thư Tuyết nhu thuận gọi, Tạ Vân Triết cười tủm tỉm xoa mặt bé: “Ngoại hình đáng ” Lập tức chuyển hướng Tiêu Ký Phàm, mỉm cười chuyển sang trêu đùa: “Ký Phàm, nó là con em chứ?” Đương nhiên, nếu như là đúng vậy cũng quá kinh ngạc, công tử nhà phú quý nhân gia khắp nơi lưu tình cảm là quá bình thường, đặc biệt người như Tiêu Ký Phàm năm ngày có ba ngày “ công tác”


      “Vì sao ?” Tiêu Ký Phàm cười khẽ hỏi lại.


      “Ha ha, lúc đó phải dám thừa nhận sao?” Tạ Vân Triết ha ha cười : “Nhưng có thể lý giải, nếu như lúc trước em nhận, Ngọc Hân nhất định bỏ qua cho em”


      Tiêu Ký Phàm chỉ cười , lúc trước phải dám nhận, mà là căn bản là biết Tiểu Thư Tuyết lại là con mình. Đánh chết cũng nghĩ ra, lúc trước bởi vì cực kỳ tức giận người đàn bà kia khiêu khích mà nhất thời phong lưu, lại tạo ra đứa bé đáng thương như vậy.


      Nữ hầu mới từ lầu xuống chần chờ tới trước mặt Tiêu Ký Phàm, dối đại thiếu gia, thực rất sợ đó. Nếu như bị đại thiếu gia biết Lâm tiểu thư sinh bệnh, lại gặp họa rồi!


      “Đại thiếu phu nhân nhà các thực là nghìn hô vạn hoán nha!” Tạ Vân Triết hai tay khoát lên lưng ghế sô pha, cười hì hì trêu chọc.


      Tiểu nữ hầu mặt đỏ bừng, cúi đầu: “Đại thiếu phu nhân thân thể khó chịu, ngủ”


      ấy làm sao vậy?” Tiêu Ký Phàm lo lắng, khẩn trương hỏi thăm. Tiểu nữ hầu lắc đầu, biểu thị cũng biết.


      Tiêu Ký Phàm lập tức đứng lên, cất bước lên lầu.


      Tạ Vân Triết nhìn dáng vẻ khẩn trương của , nhịn được cười tươi, vẫn là lần đầu thấy bởi vì phụ nữ mà khẩn trương thành như vậy.


      Nghe được tiếng mở cửa, Lâm Tử Hàn chui vào trong chăn, nhắm mắt giả bộ ngủ.


      Tiêu Ký Phàm thấy ngủ, động tác nhàng ngồi xuống bên giường, xốc góc chăn lên, bàn tay lớn thăm dò trán , cũng có dấu hiệu nóng sốt.


      ngẩng đầu với nữ hầu chịu nạn ở cửa: “ gọi bác sĩ Lưu tới”


      Vừa nghe đến muốn gọi bác sĩ, Lâm Tử Hàn lập tức “Tỉnh” lại, lấy tay xoa “Mắt buồn ngủ” nhàng gọi: “Ký Phàm…”


      cho biết, em khó chịu chỗ nào?” Tiêu Ký Phàm quan sát hỏi.


      “Em khó chịu nha” Vẻ mặt Lâm Tử Hàn vô tội quan sát , giả vờ kinh ngạc : “Em chỉ là tối hôm qua ngủ ngon, mệt nhọc” Để phải gặp bác sĩ, chỉ có thể như vậy. Chỉ cần gặp bác sĩ, người khỏe mạnh cũng có thể bị kiểm ra đống bệnh, thực cho uống thuốc, nước đường gluco cũng truyền cho hai bình.


      “Em có việc gì?” Tiêu Ký Phàm cuối cùng cũng bớt lo, có việc gì là tốt rồi, vừa rồi thực là khẩn trương chết .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :