1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài - Thiên Cầm (284 Chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 160: Chân tình
      Sau lúc lâu trầm mặc, Đỗ Vân Phi đột nhiên hỏi: “Văn Khiết có nhà ?”

      Tô Lâm Lâm sửng sốt, nghi hoặc mà hỏi thăm: “ tìm Văn Khiết làm cái gì?”

      Đỗ Vân Phi , xác thực biết nên trả lời như thế nào, chỉ là muốn biết tin tức của Lâm Tử Hàn từ trong miệng Vương Văn Khiết, nhảy xuống từ tầng cao như vậy, biết có bị thương ? Sợ ?

      chiếm được câu trả lời của , Tô Lâm Lâm ngắn gọn nhắn tin cho Vương Văn Khiết, tiếp tục giúp đỡ xử lý vết thương.

      Chỉ chốc lát sau, Vương Văn Khiết liền bước nhàng đến, vào cửa liền dùng ngữ khí trêu đùa : “Em này đại soái ca, có thể đừng màu mè chút hay ? Sớm có ngày hại vẻ mặt đẹp trai của

      Đỗ Vân Phi cười khổ tiếng, dối: “Bởi công việc, đây là chuyện khó có thể tránh” cũng thể để cho Vương Văn Khiết biết kỳ thực là cấu kết với hắc đạo ám sát Lãnh Phong.

      cũng kiềm chế chút, liều mạng như vậy làm cái gì, người xấu trong thiên hạ là vô tận, đáng giá đền thêm mạng ” Vương Văn Khiết trợn mắt , thầm thề đời này gả cho chó lợn cũng muốn gả cho cảnh sát, đỡ phải suốt ngày chờ đợi lo lắng!

      Đỗ Vân Phi cười cười, đổi đề tài : “Lâm Tử Hàn ngày hôm nay có gọi điện thoại cho em ? ấy có khỏe ?”

      Vương Văn Khiết cười tiếng, : “Tên kia nghe thấy tiếng của em, ngủ yên, đương nhiên là có gọi nha” Thấy thương cảm mặt Đỗ Vân Phi chợt lóe rồi biến mất, dừng lại dám thêm gì nữa.

      Tình cảm của với Lâm Tử Hàn là quá sâu, Vương Văn Khiết vẫn đều cảm thấy Lâm Tử Hàn gả cho là nhất tổn thất lớn. Đỗ Vân Phi dưỡng thành thói quen, mỗi ngày đúng giờ hỏi thăm tin tức của Lâm Tử Hàn từ , thâm tình như thế, làm cho là người ngoài cuộc cũng bị cảm động.

      Thường ngày đều là ban đêm hỏi thăm Lâm Tử Hàn, ngày hôm nay sao lại hỏi sớm hơn? Chị có chút hồ nghi, nhưng nghĩ nhiều thêm, tình nam nữ, tư tưởng là rất khó nắm lấy.

      ấy khỏe ?” Đỗ Vân Phi đè cấp thiết xuống đáy lòng, lần thứ hai trầm tĩnh hỏi thăm.

      Vương Văn Khiết nhìn liếc mắt Tô Lâm Lâm thương cảm, ha ha cười : “Em ấy rất khỏe, la hét ngày hôm nay bị lão già đáng chết truy sát, em nghe hiểu, nên cúp máy sớm”

      “Vậy sao?” Trái tim treo lơ lửng của Đỗ Vân Phi cuối cùng cũng rơi xuống, có việc gì là tốt rồi, chỉ cần có việc gì, ta cần phải lo lắng đến an nguy của nữa.

      Tô Lâm Lâm có chút giận dỗi mà mở miệng: “Vân Phi, Tử Hàn người đàn ông bên cạnh chiếu cố, còn có thể có chuyện gì?” Trong lòng của , vĩnh viễn cũng chỉ là Lâm Tử Hàn, mặc kệ nỗ lực thế nào đều thay đổi trái tim được.

      “Đúng vậy nha, Lâm Lâm rất đúng” Vương Văn Khiết ở bên phụ họa, nếu thể ở cùng chỗ với Lâm Tử Hàn, biện pháp tốt nhất chính là quên ấy , quý trọng người trước mắt!

      Lời như thế Vương Văn Khiết khuyên qua ít, Đỗ Vân Phi cũng nghe phát chán, có chút nhịn được : “Cám ơn hai người, tắm rửa”

      xong đến hướng phòng tắm, nếu như có thể quên Lâm Tử Hàn, cần gì phải ở chỗ này tìm cách đoạt lấy ? theo nhân vật nguy hiểm như thế, làm sao có thể lo lắng?

      Lo lắng có ích lợi gì? sâu đậm có ích lợi gì? Lâm Tử Hàn cảm giác thấy được chân tình của mình, thèm tình của , , chính là người đàn ông khác!

      ~~~~~~~~~~~~~
      Trong hoa viên, Lâm Tử Hàn buồn chán đến cực điểm ngồi xổm bên cạnh con chó trắng, đeo caravat màu hồng phấn cổ nó, quan sát sau lúc thoả mãn cười tươi.


      Cuối cùng cũng là lãng phí tiền, màu phấn hồng phối với con chó thân tuyết trắng, đúng là rất đẹp!

      Lãnh Phong mới từ trong phòng ra, dừng mắt liền thấy kiệt tác của Lâm Tử Hàn, hai mắt nghiêm lại, bước nhanh tới, hài lòng : “Caravat của , sao lại ở người nó?”

      lại có thể để và chó cùng đeo cái caravat? Đây là vũ nhục lớn!

      Lâm Tử Hàn nhìn thấy hài lòng, vô tội nháy hai mắt, : “ phải vui sao? Em chỉ đưa cho nó dùng mà thôi” Chính cần, chẳng lẽ còn muốn đưa cho chó dùng? Quỷ hẹp hòi!

      “Ai cần?” Lãnh Phong cau mày liếc , thích màu phấn hồng, nhưng muốn đưa nó cho chó trắng. Nếu là chọn, nguyện ý thử nhận lấy!

      …” Giọng rất , bởi vì xác định Lãnh Phong rốt cuộc có qua những lời này hay . Lúc trước ở trong cửa hàng vẻ mặt rất chán ghét, bởi vì giận dỗi, mới mua nó, nghĩ khẳng định cần.

      “Gỡ xuống” nghiêm mặt ra lệnh.

      Lâm Tử Hàn “À” tiếng, ngoan ngoãn lấy caravat cổ con chó xuống.

      Khi cầm caravat trở lại phòng ngủ bị cảnh tượng bên trong phòng dọa cho sợ ngây người, trời ạ! Gian phòng của lúc nào biến thành quầy bán trang phục?

      Toàn bộ phòng ngủ rộng lớn, bày tràn đầy giá áo, chính là ngày đó thử những nhãn hiệu kia, Lãnh Phong lại có thể thực mua toàn bộ về?

      Điên rồi! là điên rồi!

      Giữa giá áo, hình bóng người xinh đẹp như như , Lâm Tử Y thử bộ đồ mới thấy Lâm Tử Hàn tiến đến, cười tủm tỉm giương giọng : “Chị, bên phải là của em, chị cũng đừng nhìn”

      “Em là thổ phỉ sao?” Lâm Tử Hàn tức giận trợn trắng mắt, ấy đúng là khách khí, nhưng quần áo nhiều như vậy, lo chỗ nào giải quyết, ấy muốn cứ việc cầm là được rồi.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 161: cần kết hôn
      “Chị, chị so với em còn thổ phỉ hơn, phá tiền của rể phá, nhưng em thích!” Lâm Tử Y cười ha ha , chưa từng có nhiều thứ mình thích như thế, nhiều quần áo đẹp cho chọn như vậy, sắp biến mắt thành hoa.


      “Là đầu ấy phát sốt!” Lâm Tử Hàn phản bác, thể trách vũ nhục , đàn ông lại làm ra loại chuyện này, phải đầu óc bị hỏng còn là cái gì?


      “Lời này để rể của em nghe được, phải thương tâm đến chết mất”


      ấy mới thương tâm” Dù sao cũng có nhiều tiền, căn bản đem tiền để vào mắt, cho nên mới biết hạn chế mà tiêu xài như thế.


      Đưa tay vuốt ve những bộ quần áo chất lượng thượng hạng đó, trong lòng mặt trách cứ tiêu tiền như nước, mặt cảm động đối xử với mình là tốt, Lâm Tử Hàn mâu thuẫn cực kỳ.


      Đây là tâm ý của , tâm ý nuông chiều của , sao có thể bị cảm động?


      ~~~~~~~~~~~~

      Sáng sớm tỉnh lại, Lâm Tử Hàn theo thói quen màđưa tay hướng vị trí bên cạnh, chẳng ngờ lại chụp khoảng trống , trong nháy mắt mở mắt. Bên cạnh đâu còn có thân ảnh Lãnh Phong?


      Kỳ quái, sao lại dậy sớm như vậy? Bình thường dù cho làm, cũng thấy phải dậy sớm như vậy.


      bò lên, xoa xoa hai mắt buồn ngủ lắm, nữ hầu đợi ngoài cửa sau khi nghe được động tĩnh, gõ cửa vào, cung kính : “Lâm tiểu thư, buổi sáng tốt lành”


      “Buổi sáng tốt lành” Lâm Tử Hàn quan sát ta, ta chạy vào làm cái gì?


      Nữ hầu đợi hỏi ra miệng, tiếp tục : “Tiên sinh bảo sau khi tắm rửa sạch ra ngoài với A Nghị”


      nơi nào?” Lâm Tử Hàn hỏi, sao lại muốn côđi ra ngoài với A Nghị? Mà Lãnh Phong lại thấy bóng?


      Nữ hầu áy náylắc đầu, : “Xin lỗi, tiên sinh cũng gì”


      Cũng gì, làm cái gì mà thần bí thế? Vì sao rời , lại chút cảm giác cũng có? “ ấy ra ngoài lúc nào?” Lâm Tử Hàn hỏi.


      ra ngoài được tiếng”


      “Tiểu Thư Tuyết đâu?”


      “Được tiên sinh mang theo ra ngoài”


      Lâm Tử Hàn gật đầu, nghi hoặc mặt giảm, Lãnh Phong mang theo Tiểu Thư Tuyết ra ngoài, lại để cho theo A Nghịđi ra ngoài, rốt cuộc đùa trò gìđây?


      Mang theo nghi hoặc đầy mình, tắm rửa sạch sau đóđi ra cổng lớn, A Nghịđã chờở xe. Lâm Tử Hàn tiến vào bên trong xe, ngọt ngào mà gọi: “Chào Nghị”


      A Nghị chỉ hơi gật đầu cái, mặt chút thay đổi phân phó : “Lái xe” Xe khỏi biệt thự, Lâm Tử Hàn vốn dĩ muốn hỏi những việc kia, ngẫm lại hỏi A Nghị quá mệt mỏi, hay là quên , lúc sau tự nhiên là có thể biết rốt cuộc là có chuyện gì.


      Lâm Tử Hàn theo phía sau nhân viên phục vụ, tới gian phòng xa hoa, đợi nhân viên phục vụ sau khi rời , mới đưa tay gõ cửa. Phát cửa khóa, như thế, côđẩy cửa vào.


      Trong căn phòng tổng thống siêu lớn, tiếng cười của Tiểu Thư Tuyết xa xa truyền vào tai , trong lòng Lâm Tử Hàn vốn lo lắng, khi nghe tiếng cười quen thuộc, mới cởi mở hơn.


      Có thể nghe tiếng cười êm tai như thế, khẳng định có chuyện xấu làđược rồi! nhàng vào bên trong, khi vào, xuất ở trước mặt chính là thân ảnh đẹp trai của Tiêu Ký Phàm.


      Lâm Tử Hàn sửng sốt, há hốc miệng, trong lúc nhất thời biết nên gọi như thế nào, nên gọi Phong ca, hay là Tiêu Ký Phàm?


      Tiêu Ký Phàm đón nhận ánh mắt sững sờ của , khẽ mĩm cười : “Em gọi là Ký Phàm thôi, hoặc làông xã cũng được”


      “Ký Phàm…” Lâm Tử Hàn có chút thuận miệng lên tiếng, thói quen xưng hô là Phong ca, trong lúc nhất thời có chút thích ứng. Gọi ông xã quá được tự nhiên, hơn nữa còn chưa kết hôn, sao lại có thể gọi làông xã?


      “Mẹ, ba ba Tiêu muốn dẫn chúng ta đến nhà ba chơi” Tiểu Thư Tuyết hưng phấn hô.


      “Mẹ cần!” Lâm Tử Hàn vôý thức cự tuyệt, mới cần đến nhà chơi!


      phải do em cần” Tiêu Ký Phàm chụp lên vai , phải chưa từng thấy qua cha mẹ , thể kết hôn sao? Vậy mang côđi gặp được rồi. “ quyết định, đưa em gặp mẹ , sau đó chúng ta kết hôn”


      “Kết hôn…” Lâm Tử Hàn sững sờ lặp lại hai chữ này, mới cần kết hôn! Kết hôn với Tiêu Ký Phàm, Tạ Vân Triết nhất định tham dự, các tòa báo cũng sẽđăng ảnh chụp của , côkhông phải xong rồi sao?


      Hơn nữa, nhiều người cũng biết chính là Lãnh Phong, tại đột nhiên gả cho Tiêu Ký Phàm, tính là chuyện gì xảy ra?


      Về phía sau vấn đề này, Tiêu Ký Phàm phải nghĩ qua, cho nên, cũng có dựđịnh muốn làm to quá, chỉ cần bí mật kết hôn làđược.


      “Thế nào? Em muốn sao?” Tiêu Ký Phàm nhìn chằm chằm vẻ mặt khó xử của , có chút lo lắng hỏi thăm, vì sao chỉ cần nhắc tới kết hôn, luôn luôn có biểu tình này?


      “Em đương nhiên đồng ý, nhưng mà vẫn còn cảm thấy cóđiểm quá sớm”


      “Lý do này chấp nhận được, em nên ngoan ngoãn theo về nhà gặp mẹ thôi” Tiêu Ký Phàm .


      Gặp Tiêu phu nhân!? Lâm Tử Hàn nghĩ mà sợrụt rụt vai, cũng phải chưa gặp qua, Tiêu phu nhân khí thế mạnh mẽ kia, muốn gặp lại lần hai!

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 162: Trở lại Tiêu gia
      Nhìn bộ dạng nghiêm túc của Tiêu Ký Phàm, xem ra lần này là trốn thoát, quên , cứ tạm thời làm theo an bài đó thôi, dù sao sớm muộn đều phải đối mặt với chuyện này, trốn cũng phải biện pháp tốt!


      Chỉ là, nghĩđến Tạ Vân Triết vì mình mà thương tâm đến chết, trong lòng vẫn có chút hơi sợ.


      “Chúng ta có thểđi chưa?” Tiêu Ký Phàm hỏi bên tai , Lâm Tử Hàn tình nguyện gật đầu, ánh mắt rơi vào caravat màu phấn hồng cổ , kinh ngạc ngây ngẩn người, lại có thểđeo caravat màu phấn hồng mua! Đó là màu phấn hồng chán ghét đến cực điểm đó!


      Tiêu Ký Phàm mỉm cười, hỏi: “Loại vẻ mặt này của em, là biểu thị nhìn rất đẹp hay là khó coi?”


      Lâm Tử Hàn gật đầu cái: “Nhìn rất đẹp, so với con chóđeo còn đẹp hơn nhiều”






      “Em cái gì?” Vẻ mặt tỏa sáng vừa nãy của Tiêu Ký Phàm lập tức biến u, cầm caravat cho chóđeo còn tính, cư nhiên còn mang so sánh với chó!? chán sống rồi sao?


      Lâm Tử Hàn vô tội mà quan sát , bản thân làm sao lại đắc tội với , chẳng qua là mà thôi, xảy ra chuyện gì?


      vô tội của , khiến Tiêu Ký Phàm nhìn quả muốn thổ huyết, chấp nhặt với nữa, sớm muộn có ngày sẽđiên mất, quên , nhẫn!


      Xe được hơn mười phút, làn đường riêng, Tiểu Thư Tuyết vui cười ngẩng khuôn mặt nhắn với Lâm Tử Hàn: “Mẹ, chúng ta đến qua đây tặng hoa cho dì xinh đẹp rồi”


      “Chê cười! Mẹ còn cần con nhắc nhở sao!” Bởi vì tim đập gia tốc, Lâm Tử Hàn tức giận mắng, lập tức sẽđối mặt với Duẫn Ngọc Hân và Tiêu phu nhân, trời ạ! cũng thểđược vào thời khắc này mà nhảy ra khỏi xe chứ?!


      “Mẹ, vì sao bây giờ cần tặng?” Tiểu Thư Tuyết dùng tiếng vang dội của mình làm phiền tới cùng.


      “Hỏi ba ba Tiêu của con ấy” Lâm Tử Hàn nhịn được , cũng thể chuyện này chứ? Như vậy chỉ biết dẫn ra lòng áy náy của mà thôi, tuy rằng Duẫn Ngọc Hân rất độc ác, nhưng mình cướp đoạt vị hôn phu của người ta cũng rất tốt.


      Tiêu Ký Phàm vẫn trầm mặc dùng cánh tay dài vòng qua thân thể Tiểu Thư Tuyết, khẽ mỉm cười : “Bởi vì ba ba sau khi người, phát giác mình làm sai rồi”


      Lúc trước sao lại để Lâm Tử Hàn tặng hoa cho Duẫn Ngọc Hân chứ? Nhớ tới điểm ấy, cảm thấy rất thấy thẹn đối với , ràng nhận hết vũ nhục và toan tính của Duẫn Ngọc Hân, lại còn muốn cho nhẫn nhục tặng hoa, lúc trước nhất định rất khó chịu rồi?


      Lâm Tử Hàn nghe được lời của , có chút động lòng nhìn cái, phát cũng giống như là tựái đùa. Mỗi lần nghe được , côđều nhưđang ở trong mộng, cảm giác rất chân thực.


      Xe đỗở trước nhà, Duẫn Ngọc Hân và Tiêu phu nhân sau khi nghe được tiếng xe mừng rỡ chạy ra. Ngày hôm qua Tiêu phu nhân đến công ty năn nỉ Tiêu Ký Phàm dọn về nhàở, liền đồng ý, còn tưởng rằng chỉ là cho có lệ, nghĩ tới hôm nay trở lại.


      Tiêu Ký Phàm tay ôm Tiểu Thư Tuyết, tay dắt Lâm Tử Hàn ra khỏi xe, tay kia của Lâm Tử Hàn gắt gao nắm lưng ghế dựa, nhất định muốn xuống xe. Vừa thấy Tiêu phu nhân, lòng lại sợ hãi, so với Tạ phu nhân ba năm trước đây còn kinh khủng hơn!


      Tiêu Ký Phàm sửng sốt, cánh tay dài ôm eo , túm ra khỏi xe.


      “Em cần ——!” Lâm Tử Hàn hô , thân thể bất ổn theo quán tính màbổ nhào xuống đất, thẳng tắp nằm sấp trước mặt Tiêu phu nhân, đau đến chân mày nhíu chặt.


      Tiêu phu nhân và Duẫn Ngọc Hân sững sờ, nhìn nhau lập tức là chuyện gì xảy ra.


      Lâm Tử Hàn chật vật bò lên từ mặt đất, cúi thấp đầu trốn ra phía sau Tiêu Ký Phàm, nhất định dám ngẩng đầu nhìn hai người phụ nữ trước mắt.


      Tiểu Thư Tuyết trốn sau lưng Tiêu Ký sớm hơn bước, ôm chân thon dài của thòđầu len lén nhìn Duẫn Ngọc Hân, kia là nữ quỷ trong miệng Vương Văn Khiết, con bé nhớ mà!


      Tiêu Ký Phàm buồn cười quay đầu lại nhìn liếc mắt hai mẹ con dàn hàng phía sau, với Tiêu phu nhân: “Mẹ, đây là vị hôn thê của con, tên Lâm Tử Hàn” quay đầu lại, trở tay chụp tới tóm Lâm Tử Hàn tớitrước mặt .


      Lâm Tử Hàn bất ngờđứng vững, gian nan lộ ra nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, lễ phép hô: “Chào Tiêu phu nhân, chào giám đốc Duẫn”


      “Là ?” Tiêu phu nhân và Duẫn Ngọc Hân lại sửng sốt, vôý thức ra hai chữ này.


      Ba chữ vị hôn thê làm đau đớn màng tai Duẫn Ngọc Hân, tuy rằng ta có thểđoán được trong khoảng thời gian này Tiêu Ký Phàm dọn ra ngoài ở là bởi vì . Nhưng ta vẫn lòng đợi chờ, ta tình nguyện tin tưởng Tiêu Ký Phàm chỉ là nhất thời hồđồ, chờ sau khi chơi chán tựđộng trở lại bên mình.


      Đợi thời gian dài như vậy, lại chờ tới kết quả này, trái tim ta, trong nháy mắt như bị gió lạnh mơn trớn, lạnh lẽo mảnh!


      “Ký Phàm, con điên rồi sao?” Tiêu phu nhân quan sát Lâm Tử Hàn bị ngã mà đầu dính cây cỏ, run giọng hỏi, loại phụ này lại có thể cũng muốn làm con dâu Tiêu gia?


      Tiêu Ký Phàm chưa cóđáp lại vấn đề của bà, trở tay kéomột người ởphía sau, đưa ra trước mặt Tiêu phu nhân, dùng giọng điệu chút cũng giống đùa: “Đây là con của con, Thư Tuyết”. Cúi người dụ dỗ Tiểu Thư Tuyết: “Ngoan, chào bà nội và dìđi con”


      “Cháu chào bà, chào dì” Tiểu Thư Tuyết phóng khoáng , thấy Duẫn Ngọc Hân hung ác với mình, lá gan liền lớn lên.


      “Ký Phàm, sao lại có thể giúp người khác nuôi con chứ?” Duẫn Ngọc Hân vẫn trầm mặc hổn hển , sao lại có thể lấy người cóđã kết hôn, có con với chồng trước chứ?

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 163: Trở lại Tiêu gia 2
      “Quả thực hồ đồ!” Tiêu phu nhân tức giận quát tiếng, bị cảnh tượng trước mắt tức giận đến run cả người, bà nhớ kỹ đứa trẻ như thiên sứ này, nghĩ ra con bé lại là con của Lâm Tử Hàn. Bà luôn luôn thích trẻ con, vào giờ khắc này cũng đột nhiên có ý kích động muốn bóp chết Tiểu Thư Tuyết!


      Lâm Tử Hàn từ lâu ngờ tới là loại kết quả này, ở lại bên gì, ởđây căn bản có phần cho , vẫn nên đừng kích thích Tiêu phu nhân.


      “Thư Tuyết là con của con” Tiêu Ký Phàm nghiêm túc nhắc lại.


      “Con bị người phụ nữ này mê hoặc đến điên rồi sao?” Tiêu phu nhân run rẩy chỉ vào Lâm Tử Hàn. Duẫn Ngọc Hân đỡ cánh tay Tiêu phu nhân, lo lắng đến nước mắt viền mắt.


      “Mẹ, con biết mẹ rất khó tin tưởng, nhưng đây là thực” Tiêu Ký Phàm kiên nhẫn giải thích, bà trong khoảng thời gian ngắn có cách nào tiếp thu chuyện này, có thể lý giải, bởi vì thời gian mới vừa biết chuyện này cũng như bà dám tin tưởng.


      Tiêu phu nhân biết Tiêu Ký Phàm chưa bao giờ dối, kinh ngạc đánh giá Tiểu Thư Tuyết, nó là người Tiêu gia sao? Tâm trạng vui vẻ, nhịn được đưa tay ôm con bé.


      Tiểu Thư Tuyết nịnh nọt tiến vào trong lòng bà, ngọt ngào gọi: “Bà nội, ôm cái”


      “Bác , đứa trẻ này nhất định có chuyện, nó có khả năng là con Ký Phàm” Duẫn Ngọc Hân thấy Tiêu phu nhân lộ ra vẻ mặt thích với Tiểu Thư Tuyết, vội vàng . Tiêu Ký Phàm là sau khi Lâm Tử Hàn làm mới biết, lời dối này rất thái quá rồi! nhất định là biết Tiêu phu nhân thích trẻ con, mới có thể dối thế này!


      Tiêu phu nhân tự có quyết định của mình, đứa trẻ cóđúng là con của Tiêu Ký Phàm hay , làm chút giám định thôi. Bà thu nụ cười mặt, kiên định với Tiêu Ký Phàm: “Đứa trẻ mặc kệ cóđúng là con con hay , chỉ cần con thích, cũng có thểở lại Tiêu gia, nhưng ta tuyệt đối thểở lại Tiêu gia” Giơ ngón trỏ lên, chỉ hướng Lâm Tử Hàn.


      Nghe bà như thế, trái tim Duẫn Ngọc Hân thắt chặt cuối cùng cũng lặng lẽ buông lỏng ra chút.


      Lâm Tử Hàn điểm cũng cảm thấy bất ngờ, trộm nhìn Tiêu Ký Phàm, thấy nét mặt lạnh lùng nghiêm nghị của ràng có chút hài lòng, trong lòng khỏi bắt đầu lo lắng. phải là vì muốn gây ầm ĩđến thoải mái với mẹ mình chứ? phải thành tội nhân khiến mẹ con bọn họ hợp nhau chứ?


      Từ nhỏđến lớn, có chuyện gì là Tiêu phu nhân có thể thay Tiêu Ký Phàm làm chủ, hôn nhân đại cũng thể. Tiêu Ký Phàm cũng có bởi vì bà ngăn cản mà cảm thấy luống cuống, phủ lên vai Lâm Tử Hàn lạnh lùng mở lời: “Mẹ, con ngày hôm nay mang hai mẹ con côấy về, phải vì muốn trưng cầu sựđồng ý của mẹ. Mà là vì tôn trọng mẹ, dọn phòng cho người đến ở”.


      “Con!” Tiêu phu nhân chán nản, trừng mắt nhìn . đây làđang tôn trọng bà sao? Làýđịnh muốn chọc tức chết bà sao? Dù cho có nhiều bất mãn với bà hơn nữa, đó cũng là chuyện cũ năm xưa, thế nào có thểđối đãi với mẹđẻ của mình như vậy


      Lâm Tử Hàn cũng bị thái độ của Tiêu Ký Phàm oanh tạc tới, kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm mặt chút thay đổi. Dù cho năm đó Tiêu phu nhân trộm Ngôi sao thiên thần của , cũng cần thùđến bây giờ chứ? Quỷ hẹp hòi quá hẹp hòi!


      “Ký Phàm…” Lâm Tử Hàn lặng lẽ kéo góc áo Tiêu Ký Phàm, ý bảo cốnói chuyện.


      Loại ý bảo này có chút tác dụng nào, Tiêu Ký Phàm tiếp tục mở miệng : “Mẹ, nếu như mẹ muốn thấy Tử Hàn, con bây giờ mang côấy


      Tiêu phu nhân nếu như phải có Duẫn Ngọc Hân đỡ, sớm bị tức giận đến ngã xuống mặt đất, con ngoan của bà, chính là uy hiếp bà như thế sao?


      Để mất con trai, trước tiên bà chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn, cực lực đè lửa giận bừng bừng xuống, : “Vào trong nhà thôi”


      Tiêu Ký Phàm dắt Lâm Tử Hàn và Tiểu Thư Tuyết vào trong nhà, dẫn hai người trực tiếp lên phòng ngủ tầng hai.


      vất vả vượt qua ngày gian nan, bữa cơm cũng giải quyết dưới bầu khí hòa thuận, Lâm Tử Hàn qua loa màăn vài miếng, liền lên tầng hai.


      Tiểu Thư Tuyết đến chỗ nào đều được người ởđó nuông chiều, đặc biệt Tiêu phu nhân sau khi điều tra nóđúng là con ruột của Tiêu Ký Phàm, càng ước gì từng giây từng phút đều có thểđem nó kéo đến thương .


      Sau khi tắm rửa xong rồi nằm ở giường, Lâm Tử Hàn buồn chán tiện tay lấy quyển tạp chí kinh tếđể xem, doanh nghiệp gìđó có hứng thú, trở mình hai cái liền ném về bàn ởđầu giường.


      ra cuộc sống được ai thích trôi qua gian khổ nhưvậy, ai thántrong lòng tiếng, loại cuộc sống này, lúc nào là bắt đầu đây?


      Cửa phòng ngủ bịđẩy ra, Lâm Tử Hàn bỗng dưng ngồi dậy, khẩn trương nhìn hướng cạnh cửa. Tiêu Ký Phàm được bộ dạng khoa trương của chọc cho cười tươi, sau khi bảo nữ hầu đặt điểm tâm mặt bàn, tới bên người Lâm Tử Hàn. : “Lại đây ăn chút gì thôi”


      “Em mới vừa cơm nước xong, muốn ăn” Lâm Tử Hàn lắc đầu.


      “Em ăn quá ít” đưa khay điểm tâm tới trước mặt , nuông chiều : “Dù cho có thói quen cũng nhất định phải ăn cơm biết ? Thời gian lâu, tự nhiên thói quen”


      “Em biết” Lâm Tử Hàn gật đầu, vì , côsẽ học thói quen có cuộc sống như thế.


      “Ngoan” Tiêu Ký Phàm nâng cằm , hôn lên môi .


      Lâm Tử Hàn ngẩng mặt người nhìn chằm chằm , lo lắng : “Mẹ điểm cũng thích em, em nên làm cái gì bây giờ?” biết thói quen của Tiêu phu nhân, cũng biết có nên chủđộng chỉnh quan hệ với bà hay .


      “Em chỉ cần vui vẻ sống ởđây làđược, sống tốt với bà cũng được, sống được với bà cũng sao” Tiêu Ký Phàm hề gì .

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 164: Đau đớn trong quá khứ.

      “Em sao lại cảm giác chút cũng mẹ mình?” Lâm Tử Hàn nghi hoặc quan sát , những người đàn ông gặp phải loại tình huống này, đều quát vợ mình lấy lòng trưởng bối, cho họ vui lòng.


      Tiêu Ký Phàm vuốt tóc , trả lời , chuyện của và Tiêu phu nhân ngày xưa, phải tất cả mọi người có thể hiểu được!


      “Cũng bởi vì bà lúc trước trộm Ngôi sao thiên thần của còn đánh bạc thua, cho nên hận bà có đúng ?” Lâm Tử Hàn tiếp tục hỏi.


      Tiêu Ký Phàm lắc đầu hung hăng mở miệng : “Bà ta phải là người vợ có đủ tư cách, người mẹ có đủ tư cách, phụ nữ có đủ tư cách”


      “Có ý gì?”


      “Cho tới bây giờ, bà ta đều có quan hệ minh bạch với Duẫn lão đầu nhà họ Duẫn bên cạnh có, người mẹ như vậy, em bảo làm sao để tôn kính được cơ chứ?”


      Họ Duẫn bên cạnh? Lâm Tử Hàn vô ý thức mà buột miệng : “Ba của Duẫn Ngọc Hân”


      Tiêu Ký Phàm gật đầu, cười lạnh tiếng: “ đơn giản là Duẫn gia, bà ta còn có quan hệ minh bạch với nhiều người, thậm chí đến bây giờ đều còn biết người mình rốt cuộc là chảy dòng máu của ai”


      phải Tiêu gia…” Lâm Tử Hàn kinh ngạc quan sát , dè dặt hỏi thăm.


      phải” Tiêu Ký Phàm thống khổ nhắm mắt lại, mỗi khi hồi tưởng lại chuyện hoang đường này, đều vừa tức vừa hận, cũng cho tới bây giờ cũng dám nhắc tới thân thế sỉ nhục này.


      gắt gao mà ôm lấy Lâm Tử Hàn, lần đầu tiên mở rộng nội tâm của mình với người khác, yếu ớt ra: “ vĩnh viễn đều nhớ kỹ năm bảy tuổi ấy, biểu tình đau đớn của ba sau khi nhận được kết quả giám định, vĩnh viễn đều nhớ kỹ tình cảnh ông ấy nhảy từ tầng thượng của bệnh viện, cả người đều là máu” màn nhìn thấy mà giật mình kia, cắm rễ khắc sâu trong đầu , ký ức qua hơn hai mươi năm cũng vơi chút nào.


      Bị người mình nhất phản bội, đứa con trai bảy tuổi mình thương nhất phải con mình, loại cảm giác này, nhất định so với chết còn khó chịu hơn!


      Mà mẹ của , lại biết liêm sỉ mà coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, vẫn như cũ trải qua cuộc sống phong lưu của mình. Khi ổn định ngồi ở ngai vàng Tiêu Phu nhân, lại có thể đem dã nam ở bên ngoài vào Tiêu gia.


      Tiêu gia chỉ vì bà ta mà tuyệt hậu, sản nghiệp khổng lồ cũng thiếu chút nữa bị bà ta cùng nhân tình của mình hại cho tàn bại, để cứu lại Tiêu thị. Tiêu Ký Phàm làm sát thủ chịu rất nhiều khổ sở học gây dựng doanh nghiệp, cuối cùng năm hai mươi tuổi đoạt lại Tiêu thị từ trong tay gã đàn ông kia, cũng đưa lão ta đuổi ra khỏi đại viện Tiêu gia.


      Nếu như lúc trước phải Tiêu phu nhân đau khổ cầu xin, nếu như phải nể bà ta là mẹ đẻ của mình, sớm cũng đuổi bà ta ra khỏi Tiêu gia.


      Lâm Tử Hàn bị ôm đến khó có thể hô hấp, bàn tay của Tiêu Ký Phàm phủ vai cũng biết lúc nào nắm thành quyền, làm chỗ vai của bị đau nhức.


      “Ký Phàm, chỉ cần coi mình là người của Tiêu gia là được” dịu dàng an ủi, vốn dĩ cho là mình thân thế đủ ly kỳ, nghĩ ra so với chính mình càng ly kỳ hơn.


      “Ngày ông nội mất, vẫn cho rằng là cốt nhục Tiêu gia, chút do dự giao Ngôi sao thiên thần cho ” Tiêu Ký Phàm thở sâu, cay đắng : “Tử Hàn, tha thứ cho thể buông tha cho Ngôi sao thiên thần” thể phụ mảnh tâm ý của ông nội, phải tìm ra Ngôi sao thiên thần!


      “Em tha thứ cho ” Lâm Tử Hàn thoát khỏi ngực , dùng đầu ngón tay vuốt ve đẹp trai vẻ mặt tràn đầy đau khổ của , động lòng mà mở miệng : “Mặc kệ làm cái gì, em đều ủng hộ , chỉ cần có thể sống vui vẻ!”


      ” Tiêu Ký Phàm với lên tay ngọc của , đặt ở bên miệng hôn, có quá nhiều chuyện chưa hoàn thành, làm sao có thể sống vui vẻ?


      “Thời gian người ta sống, phải sống vì quá khứ, Ký Phàm, nên nghĩ về quá khứ”


      Tiêu Ký Phàm gật đầu, tâm tình kích động thoáng ổn định chút, thâm tình : “Từ khi có em và Thư Tuyết, mới cảm giác được cuộc sống phải là trống rỗng, sinh mệnh chẳng phải rẻ tiền”


      “Cám ơn ” Lâm Tử Hàn ôm cổ , vui vẻ , có thể trở thành phần sinh mệnh của tốt rồi! Kiếp này, đều nguyện ý theo , cho đến chết già!


      ~~~~~~~~~~


      Buổi sáng, ánh mắt trời xuyên qua song cửa, chiếu vào giường lớn tại phòng ngủ, Lâm Tử Hàn yếu ớt tỉnh giấc, phát Tiêu Ký Phàm biết khi nào rời giường.


      Đánh giá phòng ngủ xa lạ này, có Tiêu Ký Phàm bên cạnh . Tâm lý đột nhiên có chút luống cuống, ở đây giống biệt thự cạnh biển, có thể tùy ý làm ầm ĩ.


      Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Lâm Tử Hàn kéo chăn che thân thể xích lõa, kinh hoảng nhìn chằm chằm Tiêu phu nhân đứng ở cửa vẻ mặt nghiêm túc.


      Tuy rằng rất sợ bà ta, vẫn còn nhịn được đem bất mãn của mình biểu ra ngoài, : “Tiêu phu nhân, xin bác lần sau vào trước tiên phải gõ cửa” Khi , kéo chăn người, tận lực che khuất mỗi chỗ thân thể mình.


      “Chê cười, tôi vào phòng con trai mình cho tới bây giờ cũng cần gõ cửa” Tiêu phu nhân rất bất mãn vô lễ của oán giận, ỷ vào Tiêu Ký Phàm nuông chiều mình, có thể như vậy với bà sao?


      “Nhưng mà ấy bây giờ sống mình” Lâm Tử Hàn nhắc nhở , nếu như bà tới sớm chút, phải vừa vặn chạm phải và Tiêu Ký Phàm xích lõa sao? Lễ nghi cơ bản nhất này, người bình thường đều nên biết đến phải sao?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :