1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài - Thiên Cầm (284 Chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 155: Thế giới hai người 3
      “Đương nhiên được” Lãnh Phong lại cười , cả ngày bận rộn, cũng nên ăn cơm.


      Lãnh Phong dẫn côđi vào gian phòng cơm Tây cũng coi là cao cấp nhất, giữa lúc Lâm Tử Hàn đứng ở cạnh cửa còn cảm thán bên trong trang bị xa hoa vị nữ phục vụ xinh đẹp đãđi tới, lễ phép mở miệng : “Hoan nghênh quý khách” Ngồi xổm xuống đặt chiếc dép cầm trong tay ở bên chân Lâm Tử Hàn tiếp tục : “Tiểu thư, mời ngài thay dép”


      Lâm Tử Hàn vôý thức lui về phía sau bước, buột miệng ra: “Vì sao muốn tôi đổi giày?” tới dùng cơm, cũng phải tới tắm nước nóng.


      “Ặc…” phục vụ cứng lại, tức làđáp được, lại dám đắc tội với khách hàng, lập tức biết nên làm sao cho phải. ta vừa mới đến đây làm lâu, vẫn đều cho rằng loại người tới đây khẳng định đều hiểu lòng hết, nghĩ ra…


      Vừa vặn ở phía sau tới vị thiếu phụ quý phái xinh đẹp, hai tay vòng qua tay vị nam sĩ, mỉm cười ưu nhã với nữ nhân viên phục vụ : “Phiền cho tôi đôi dép”


      Đợi đến khi nữ nhân viên phục vụđặt dép ở bên chân, mới thay dép vào.


      Vẻ mặt Lâm Tử Hàn trong nháy mắt nóng tới bên tai, nghĩ ra mới ba năm làm người nghèo, nghiêm trọng tách rời, đuổi kịp xã hội thượng lưu. Thấy vừa nãy mặt vị nam sĩ kia ra dáng tươi cười, dám nhìn tới Lãnh Phong bên người lúc này có biểu tình gì. Nghĩ thầm nhất định cảm thấy khiến mất mặt, nhất định tức giận!


      căn bản là thích hợp đến nơi này, thích hợp theo bên người Lãnh Phong, chỉ biết cho ăn sờ soạng. Ăn bữa cơm còn làm trò cười, mua cà vạt còn ấu trĩ tranh chấp với phục vụ…


      Giữa lúc còn ảo não, chỗ chân trần mẫn cảm truyền đến trận ấm áp, Lãnh Phong quỳ gối xuống ngồi xổm bên chân , hơi nâng chân cởi giầy ra.


      “Em tự mình làm” Lâm Tử Hàn rút chânvề, sao có thểđể đổi giày cho mình? Hơn nữa còn dưới ánh mắt đám người thượng lưu kia.


      “Sắp xong rồi” Lãnh Phong lần nữa với lên chân ngọc của , thay giày cao gót chân, có chút phiền hà nào.


      Lâm Tử Hàn giãy dụa nữa, yên lặng nhìn chăm chú vào mỗi động tác của , cảm giác tim đập càng ngày càng hỗn loạn, vì sao lại làm những chuyện bất ngờ này? Chẳng lẽ là bị chọc tức đến hồđồ?


      “Được rồi” Lãnh Phong đứng lên bên tai , vị nhân viên phục vụ phía sau đãđi vào bên trong, tìm vị trí tương đối an tĩnh ngồi xuống.


      Sau khi ăn xong, Lâm Tử Hàn đánh giá Lãnh Phong giống như chuyện gì cũng xảy ra, cuối cùng nhịn được hỏi: “ phải hẳn là tức giận sao?” Dựa theo thường ngày, chắc chắn nghiêm mặt sau đó mắng ngu ngốc, ngày hôm nay mắng, ngược lại cảm thấy trong lòng yên.


      tìm được lý do tức giận” Lãnh Phong khẽ cười , vừa rồi cảm giác được tự ti của , cũng bởi vì hiểu quy củở phòng ăn biến thái này mà tức giận sao? cũng phải người cóđạo lý như vậy.


      “Bởi vì em tưởng mất mặt” hạ mắt xuống nhắc lại, rất muốn biết lúc nào trở nên khoan hồng độ lượng như vậy.


      “Em suy nghĩ nhiều quá” Lãnh Phong ha ha cười , hiếm khi thấy cólúc hiểu người hiểu mình, nhưng có loại ý nghĩ tự ti này cũng sao, bởi vìở trong mắt , vĩnh viễn đều là hoàn mỹ nhất. Cá tính quá mức uốn éo kiểu cách thích hợp với , thích vĩnh viễn đều là bản tính ngây thơ như vậy!


      “Có rất nhiều hàng ăn cao cấp, bởi vì do vật liệu sàn nhà, giày cao gót của phụ nữ rất dễ làm sàn nhà bị xước” Lãnh Phong ôn nhu giải thích: “Cho nên nhân viên cầu phụ nữđi giày cao gót đổi giày hoặc dép”


      ra là như vậy, Lâm Tử Hàn bừng tỉnh đại ngộgật đầu, giọng : “Nếu như phải muốn kéo gần khoảng cách với chiều cao của , em mới giày cao gót ra ngoài” giày cao gót dạo phố là quan trọng, muốn đứng ở chỗ với , cao khối mình chỉ có nửa đoạn, chỉ có thể nhịn.


      “Hình như là lỗi của ?”


      , Phong ca vĩnh viễn cũng sai” Lâm Tử Hàn cười tủm tỉm lấy lòng, ánh mắt rơi xuống bàn bên cạnh, bàn bên cạnh dùng dĩa ăn xiên thịt bò cho người đàn ông đối diện , hình ảnh rất đằm thắm.


      đột nhiên rất ngạc nhiên, nếu như cũng đút cho Lãnh Phong như thế, có phản ứng gì? Người nghiêm trang như , nhất định cảm thấy rất khó chịu nổi mới đúng.


      Nhất thời muốn đùa, cũng học bộ dạng của , dùng dĩa ăn xiên miếng thịt nhân viên phục vụ mới vừa đưa lên tới đưa tới bên miệng Lãnh Phong. Dịu dàng cười : “Phong ca, trước thử xem ăn cóđược hay ?”


      Lãnh Phong sửng sốt, kinh ngạc đánh giá , bình thường cũng có chủđộng như vậy, hôm nay là uống nhầm thuốc gì? Mặc kệ lại đùa giỡn cái gì, vẫn còn chút do dự hé miệng, tiếp được miếng thịt bò côđưa tới.


      Lâm Tử Hàn ngờ tự nhiên phóng khoáng như thế, cánh tay giơ lên cứng đờ giữa trung, lúc lâu mới e lệ mà thu hồi tay. luôn luôn đều cảm thấy loại mờám tình chàng ý thiếp này là trò của trẻ con mười bảy mười tám tuổi chơi đùa, nghĩ tới hôm nay chính cũng ấu trĩ như vậy.


      “Ăn ngon” Lãnh Phong cười với , lúc này khuôn mặt côđang lộ ra vẻ mộng ảo, gật đầu .


      “Ăn ngon là tốt rồi” Lâm Tử Hàn giả vờ thoải mái khẽ cười tiếng, vùi đầu bắt đầu ăn.


      Cơm nước xong, sau khi Lãnh Phong lấy hóa đơn, nắm tay bé của Lâm Tử Hàn bước nhanh đến cửa. Lâm Tử Hàn cực lực theo sát bước chân , ngẩng mặt hỏi: “Chúng ta gian thời trang trẻ em nhìn thôi”


      “Hôm khác được chứ?” Lãnh Phong áy náy mà liếc mắt nhìn , tay kia bấm nút nghe tiếng kèn cóc-nê của A Nghị.


      lại có chuyện gì gấp?”Bất mãn mà bĩu cái miệng nhắn, còn cái gì mà thế giới hai người, nhanh như vậy có người làm phiền!


      “Đúng vậy” Lãnh Phong nâng khuôn mặt nhắn của lên,hôn xuống miệng nhỏnhếch lên của , ôn nhu : “Ngoan, hôm khác nhất định với em” Khi nghiêng mặt , dư quang khóe mắt liếc về hai người phía phía sau bộ dạng khả nghi, có thể kết luận, chỉ cần nhìn qua, có thể kết luận hai người kia cóý gì với mình.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 156: Truy sát
      “Vậy…”


      phải thêm” Lãnh Phong ôn nhu cắt ngang , đãđi đến hướng thang máy.


      Sao lại cho chứ, Lâm Tử Hàn bất mãn ngậm miệng, chỉ là muốn hỏi có thểđi chậm chút , giày cao gót của sắp phá chân rồi.


      Trong thang máy, Lãnh Phong bình tĩnh đứng ở trong góc , mặt khác, hai vị thanh niên trẻ tuổi thân hình cao lớn đứng ở góc bên kia, cũng gì.


      Trong thang máy rộng lớn, chỉ có Lâm Tử Hàn bên kêu thảm hô đau chân, bên ngồi xổm người xuống lấy tay vuốt ve gót chân bị đỏ ửng, hoàn toàn cảm giác bầu khí căng thẳng trong thang máy.


      cẩn thận tỉ mỉ nghe A Nghị báo cáo bố cục nhân của đối phương, Lãnh Phong cúi người nâng người lên, khẽ mĩm cười : “Ngoan, hôn cái đau”


      Cúi người phủ lên môi , hôn rất sâu, còn là có thể cảm giác được ánh mắt hai người bên cạnh nộ khíđằng đằng xuyên qua kính râm bắn thẳng lên người mình.


      dựđoán sai, theo dõi phải người khác, chính làĐỗ Vân Phi vẫn muốn đưa vào chỗ chết, chẳng qua là cái hôn nóng bỏng, ta chịu hết nổi như vậy rồi sao? Nam tử như vậy chút cũng thích hợp xuất trong giới hắc đạo!


      Lâm Tử Hàn ngờ tới biết xấu hổ như vậy đột nhiên hôn , mặt trong nháy mắt ửng hồng mảnh, tránh khỏi ngực thấp giọng: “Có người nhìn mà”


      Lãnh Phong chỉ làôn nhu cười, coi kháng nghị của thành chuyện . Thang máy dừng lại dưới tầng , sau khi “Đinh” tiếng mở cửa, Đỗ Vân Phi cùng gãđàn ông kia ra ngoài.


      quên đồở trong phòng ăn” Lãnh Phong kéo Lâm Tử Hàn ra ngoài, tay kia rất nhanh ấn thang máy, cửa thang máy chậm rãi đóng cửa, vẻ mặt nhớn nhác của Đỗ Vân Phi cứ như thế bị cách ở tại bên ngoài.


      quên vật gì vậy?” Lâm Tử Hàn nghi hoặc mà hỏi thăm.


      “Chìa khóa xe quên ở chỗ ngồi” Lãnh Phong ngắn gọn, thang máy lần thứ hai trở lại tầng hai sáu, hai người ra thang máy, Lãnh Phong hôn sợi tóc bình tĩnh : “Chân em đau, ngoan ngoãn đứng ở chỗ này chờ tốt rồi”


      “Vâng” Lâm Tử Hàn cảm giác được hành vi của có chút quái dị, lại nghĩ ra đến tột cùng quái dịở nơi nào, thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn gật đầu cái, đứng ở bên cạnh thang máy chờ ra.


      Lãnh Phong thắm thiết liếc mắt nhìn , chuyển hướng đến phòng ăn, ấn nút nghe bên cạnh phân phó cho A Nghị: “Lập tức phái người tới đón Lâm Tử Hàn trở về”


      ” A Nghị nghiêm túc : “Người của đối phương rải rác khắp các tầng, thủ lĩnh phải cẩn thận”


      “Tôi biết” Lãnh Phong cười lạnh tiếng, đối phương nhân thủ nhiều hơn nữa, cũng hoàn toàn cách tự tin thoát khỏi. Đỗ Vân Phi muốn đối phó chính là , mà phải Lâm Tử Hàn, cho nên, tin tưởng Lâm Tử Hàn có việc gì.


      Lâm Tử Hàn đứng bên thang máy, thiếu chút nữa bị vài gãđàn ông đột nhiên lao tới đụng ngã xuống đất, Đỗ Vân Phi cải trang qua ôm cổ ngã xuống đất, tức thời có chút muốn buông tay.


      “Cảm ơn ” Lâm Tử Hàn nhìn phía vẻ mặt quái dị kia, cốý lớn hai chữ“Cám ơn”lên, có lầm hay , đỡ thìđỡ thôi, cần gì phải ôm, hơn nữa ôm lại nguyện buông tay!


      Dù cho ta là soái ca có thân hình cao lớn, khí chất bất phàm, cũng có hảo cảm với !


      “Đại ca!” Mặt khác vài gãđàn gọi tiếng, Đỗ Vân Phi nhớ tới chính , lúc này mới lưu luyến rời buông Lâm Tử Hàn ra, bước nhanh đến phương hướng Lãnh Phong biến mất.


      đám người kỳ quái! Lãnh Phong kỳ quái! Trong lòng Lâm Tử Hàn mặc niệm, tự chủđược bước nhanh hơn, vội vàng đuổi theo.


      Cố chịu đựng khó chịu ở chân, tiến mỗi bước, trong lòng lại nặng trĩu thêm, nhớ kỹ gãđàn ông kia cùng xuống lầu ở cùng thang máy, tại lại đồng thời trở lại tầng hai sáu. Lãnh Phong cho tới bây giờ quên đồ cũng có khả năng lại quên đồ trong phòng ăn, nhất định làđã xảy ra chuyện!


      Bởi vì gãđàn ông kia quá nhanh, trong nháy mắt liền có hình bóng, gấp đến độ tại xoay quanh tại chỗ, lập tức biết nên làm thế nào cho phải.


      Tìm toàn bộ tầng hai sáu cũng có thấy thân ảnh Lãnh Phong, Lâm Tử Hàn dọc theo cầu thang đến tầng hai bảy, cầu thang có chút tối, tối khiến trong lòng sợ hãi. Tại chỗ rẽ cầu thang, sau tiếng thét kinh hãi bị người ôm lấy, cần ngẩng đầu nhìn, cũng có thể biết là Lãnh Phong, mùi vịđặc biệt người , đời này côđều có khả năng quên!


      “Lãnh Phong…!” Trái tim còn sợ hãi màgọi tiếng.


      “Lập tức trở lại cửa chính, có người tới đón em trở về” Lãnh Phong thấp giọng ra lệnh, sao lại chạy đến nơi đây tới quấy rối?!


      “Vậy còn ?” Lâm Tử Hàn lo lắng nhìn , làm sao bây giờ? Đối phương người nhiều như vậy, làm sao có thể chạy thoát được?


      Lãnh Phong nâng cao lượng, hài lòng : “Nghe lời! Chính mình có biện pháp thoát khỏi bọn chúng” người muốn thoát thân rất dễ, hai người phiền phức!


      Ở phía sau, tức giận với Lâm Tử Hàn là có bất luận tác dụng gì, chỉ cảm thấy mình thể bỏ lại người mặc kệ, lại ngờ bản thân ở bên cạnh trở thành gánh nặng của .


      “Em muốn cùng chỗ với ngẩng đầu lên, con ngươi lóe ra tia sáng kiên định, nhìn trong mắt Lãnh Phong, vừa vội vừa tức lại bất đắc dĩ cũng xúc động. Đại nạn rơi xuống, phải thời gian nên xúc động, rất tỉnh táo! Chỉ tiếc mệnh lệnh còn ra miệng, đèn báo cháy trong nháy mắt sáng lên, thoáng trước mặt hai người chính là đám đàn ông giống như lang sói.


      “Chạy mau!” Lãnh Phong khẽ nguyền rủa tiếng, kéo Lâm Tử Hàn còn kinh ngạc chạy lên tầng!


      “Nhanh!” Gã đàn ông phía sau Đỗ Vân Phi vẫy tay cái, mọi người bước nhanh đuổi theo, lấy súng ra, lưu tình chút nào ấn cò súng.


      nên nổ súng!”Đỗ Vân Phi lo lắng quát tiếng, rất sợ làm bị thương đến Lâm Tử Hàn, đạn này thể dừng lại.


      Lần thứ hai gặp phải loại tình huống này, Lâm Tử Hàn vẫn bị sợ hãi, được Lãnh Phong đỡ, lùi bước giữa hành lang lộn xộn. Dưới chân từ lâu đau đến chết lặng có cảm giác, mang giày cao gót chạy đua, chính là chuyện lần đầu.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 157: Truy sát 2
      “Ai ui!” Sắp đến chỗ rẽ, giầy bên chân trái rơi ra, Lâm Tử Hàn phải dừng bước lại.


      “Làm sao?” Lãnh Phong lo lắng hỏi thăm, cúi người cởi nốt chiếc giầy kia của ra, ném sang bên.


      Lâm Tử Hàn nhịn đau lắc đầu : “Em sao, em còn có thể chạy!”


      nay chỗ an toàn nhất là mái nhà” Trong điện thoại truyền đến giọng máy móc của A Nghị, Lãnh Phong ôm nửa người Lâm Tử Hàn, chạy qua mái nhà.


      “Sau đó sao?”


      Còn chưa kịp nghe được câu trả lời của A Nghị, Lãnh Phong trực giác được trước mắt nhoáng lên, Đỗ Vân Phi mặc thân màu trắng vọt đến trước mắt , nắm đấm lưu tình chút nào quét về phía .


      Lãnh Phong nhàng lánh , nắm đấm chạm lên mặt của , nhưng lại trượt đến bên tai . Lãnh Phong khẽ nguyền rủa tiếng, lôi Lâm Tử Hàn bị dọa đến oa oa la hoảng vòng qua , tiếp tục trốn.


      Cùng A Nghị mất liên hệ, chẳng khác nào mất hai mắt, Lãnh Phong trong lúc nhất thời biết nên phương hướng nào . Vừa nãy A Nghị rất ràng, mỗi tầng đều có người của đối phương.


      Lâm Tử Hàn cảm giác chân mình sắp bị phếđi, chưa từng chịu đựng qua gian khổ như vậy, để có thểđuổi kịp bước chân của vanh, cắn răng cố nén.


      Đỗ Vân Phi dừng bước lại, giơ súng trong tay nhắm vào bóng người lay động phía trước, cực lực muốn nhắm vào phía sau lưng Lãnh Phong, khẩn cấp muốn dưới tình huống tiếp theo muốn súng làm Lâm Tử Hàn bị thương mà vẫngiải quyết được Lãnh Phong .


      “Cũng thể chạy được nữa” Dưới đáy lòng Lâm Tử Hàn nghẹn ngào, quay đầu lại nhìn mấy gãđàn ông ở tầng dưới, ánh mắt chống lại nòng súng đen kia. Kinh sợ kêu tiếng, chưa kịp tự hỏi, tại khắc Đỗ Vân Phi mở cò súng, bỏ tay Lãnh Phong ra, chắn ở phía trước .


      Đỗ Vân Phi kinh hãi, tay phải chỉa sang hướng khác, “Pằng” tiếng vang , đạn bắn lên bức tường bên cạnh .


      “Tử Hàn!”Đỗ Vân Phi bị dọa cho sợ hãi, dưới đáy lòng chỉ có thể khẽ gọi tiếng.


      “Tử Hàn!” Lãnh Phong cũng bị dọa cho sợ hãi, ôm , cấp thiết mà kêu gọi.


      “Đại ca, mau hạ thủ” gãđàn ông bên cạnh giục , Đỗ Vân Phi lại sững sờ tại chỗ, tuy rằng đạn bắn lên người Lâm Tử Hàn, nhưng mà, chỉ cần vừa nghĩ tới vừa nếu như mình lệch hướng chậm chút, có thể rời khỏi cõi đời này, tim của ta dưng mà run rẩy.


      “Tử Hàn…” Lãnh Phong vỗ mặt của nâng cao lượng, sao lại có thể ngốc như vậy? Sao có thể làm ra loại chuyện ngốc như vậy? có ý định muốn cho thương tâm sao?


      “Chân em đau…” Lâm Tử Hàn trừng trừng hai mắt, trân trân nhìn .


      có việc gì! có việc gì là tốt rồi! Lãnh Phong kích động ôm . Nhu tình biểu ra ngoài, như kim châm vàohai mắtĐỗ Vân Phi, lại lần nữa nhếch súng lên, chỉ vào lồng ngực .


      “Đừng!” Lâm Tử Hàn kinh sợ kêu tiếng, vội vàng : “Đừng nổ súng! Các là người của Lâm Trúc đúng ? cho ông ta biết, nếu nhưông ta dám thương tổn đến sợi lông tơ của Lãnh Phong, tôi tha cho ông ta!” Nhất định làông ta! Chỉ cóông ta hận Lãnh Phong nhất! Rất muốn đoạt được Ngôi sao thiên thần!


      Đỗ Vân Phi thất vọng cười khổ tiếng, tha cho ta? Tình ý của với Lãnh Phong sâu đậm đến loại này rồi sao? Còn luyến tiếc tính mạng của mình thay ta chắn súng?


      Thâm tình như thế, ta dù cho chiếm được người của , lại cóích lợi gìđây? Bọn họ căn bản phải Lâm Trúc phái tới! Lãnh Phong trầm tĩnh mà mỉm cười, cho . Ở trong lòng , muốn để cho Lâm Tử Hàn thấy được mặt này của Đỗ Vân Phi!


      Nhìn ra được, Đỗ Vân Phi là rất Lâm Tử Hàn, nếu sớm chết dưới họng súng của ta, có lẽ ngày hôm nay chạy thoát, nhưng cũng có nghĩa là lợi dụng Lâm Tử Hàn để bảo vệ mình.


      Điện thoại di động Lâm Tử Hàn treo cổđột nhiên vang lên, là Lâm Tử Y gọi tới, chuông điện thoại di động cắt đứt bốn phía vắng vẻ, đoàn người giằng co cóý muốn khoan nhượng.


      dần dần suy nghĩ, tôi nhận điện thoại” Lâm Tử Hàn giả vờ thoải mái mà cười cười, nghe điện thoại.


      “Chị! Hai người ở nơi nào? Em và Nghị ca tới cứu hai người!” Tiếng Lâm Tử Y oa oa kêu to truyền vào tai .


      Vừa nghe đến giọng của em , Lâm Tử Hàn liền tủi thân mà khóc ra: “Ô… Tử Y, lão giàđáng chết kia ở truy sát bọn chị…Ô…”


      “Câm miệng!”Điện thoại đầu kia biết khi nào đổi thành giọng băng lãnh của A Nghị, chút khách khí quát dẹp đường. Lâm Tử Hàn cuống quít ngậm miệng, A Nghị lúc này mới bình tĩnh mở miệng : “Bên trái cánh cửa thoát hiểm, xem có thể mở ra hay , nếu như có thể, lên tầng cao nhất, tới Phong ca tự nhiên có biện pháp xuống…”


      “Tôi xem xem có thể. . .” Hai chữ ‘Mở ra’ còn trong miệng, lại là“Pằng” tiếng, toàn bộ thân thể Lâm Tử Hàn được Lãnh Phong đè ngã xuống đất, tránh thoát viên đạn bắn thẳng đến đến!


      “Lâm Tử Hàn! Em muốn chết! Tôi cho em toàn ý!”Đỗ Vân Phi bị tức đến hồđồ, lửa giận thiêu đốt tia lý trí cuối cùng của ta, bước nhanh tới gần hai người.


      Lâm Tử Hàn chỉ có thay đổi tâm, còn vĩnh viễn thoát khỏi cuộc sống của ta, hết lần này tới lần khác theo gãđàn ông trước mắt này, ta làm sao có thể hận?


      Lâm Tử Hàn chỉ vào cánh cửa thoát hiểm ở bên, giương miệng lại thể , Lãnh Phong kinh sợ, cước đá văng cửa thoát hiểm. Ôm chạy tiến vào ngồi thang máy thoát hiểm, thuận lợi đóng sầmcửa sắt lớn, đạn bắn vào cửa sắt phát ra những tiếng vang “Pằng pằng”.


      Lâm Tử Hàn cầm điện thoại di động bị rơi xuống mặt đất, sốt ruột lớn tiếng hỏi: “A Nghị, còn đó ?”


      cho Phong ca, tôi ở tòa nhà phía Bắc” A Nghị bên nhanh chóng mà thao tác laptop, bên mở miệng .


      Nghị, người nào là chị em?” Lâm Tử Y đánh giá hình người chằng chịt màn hình máy vi tính, hiếu kỳ hỏi thăm.


      A Nghị đầu mồ hôi lạnh đểýđến , nhìn màn hình máy vi tính chằm chằm chuyển mắt.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 158: Truy sát 3
      Đỗ Vân Phi đập lên cánh cửa thoát hiểm bịđóng lại, tức giận đến gầm tiếng, toàn thân đãđi đến cửa thông đạo, nếu như vừa rồi phải cố kỵđến an nguy của Lâm Tử Hàn, ta sớm có thể lấy tính mạng của Lãnh Phong! Ngày hôm nay ta ắt phải báo thù rửa hận!


      Lãnh Phong kéo Lâm Tử Hàn cuối cùng chạy lên tầng thượng, sau khi sơ sơ quan sát đại thể kết cấu của mái nhà chút, ôm sát eo của Lâm Tử Hàn, bên tai : “Nhắm mắt lại, ôm chặt


      muốn làm gì?!” Lâm Tử Hàn nghĩ mà sợ trừng mắt nhìn , nhìn dáng vẻ của , tựa hồ chuẩn bị từ nhảy từ lầu xuống , trời ạ! Tòa nhà ba mươi tầng đó! Nhảy xuống chết cũng chỉ có thể làm đôi vợ chồng sống đời sống thực vật!


      Lãnh Phong có nhiều thời gian giải thích cho , ấn khuôn mặt nhắn của vào trong lòng, tay kia bẻdây thép thông sang tòa nhà bên cạnh, cánh cửa tầng thượng bị phá ra


      “Muốn chạy?” Tiếng cười lãnh[ u lạnh lẽo]của Đỗ Vân Phi tràn ratừ trong miệng,Lãnh Phong kinh hãi, ôm Lâm Tử Hàn xoay người, tránh thoát những viên đạnanh ta bắn raliên hoàn.


      Đạn bắn vào kẹp tóc đầu Lâm Tử Hàn, kẹp tóc theo tiếng súng rơi xuống, ngay lập tức mái như làn sóng xõa ra, lại là tiếng thét chói tai từ trong miệng Lâm Tử Hàn tràn ra.


      Tiếng thét của cũng ngăn lại được sựđiên cuồng của Đỗ Vân Phi, ta làđiên rồi! Bị bức điên rồi! Sau trận điên đảo qua , chỉ tới đạn bắn hết, vẫn càng ngừng giữ chặt khẩu súng.


      Lãnh Phong từ phía sau bức tường thò người ra ra, nhặt kẹp tóc của Lâm Tử Hàn rơi mặt đất lên, cánh tay dài vung lên, kẹp tóc trực tiếp bắn về phía Đỗ Vân Phi gần nhưđiên cuồng, vết máu trong nháy mắt in cổ ta.


      Đỗ Vân Phi bịđau nhức, hô tiếng ngừng động tác trong tay. Lãnh Phong thừa dịp ta đổi đạn, lần nữa ấn khuôn mặt nhắn của Lâm Tử Hàn vào trong lòng, ra sức nhảy, khi đám người kia đến gần, dựa vào dây thép vững chắc trượt đến tòa nhàđối diện.


      “Đại ca!” Sau đó bước mấy gãđàn ông lo lắng nhìn Đỗ Vân Phi bị thương, Đỗ Vân Phi vung tay về phía bọn họ, quát: “Giết đôi nam nữ kia cho tôi!”


      Hai tay của ta run, hai chân cũng run. Bởi vì tức giận, bởi vì sốt ruột báo thù, vốn dĩ là cơ hội báo thù tốt, ta lại có thể nắm trong tay cho tốt, để đơn giản chạy như vậy!


      Trong lòng Lãnh Phong, Lâm Tử Hàn nhắm hai mắt gắt gao vịn cổ Lãnh Phong, tiếng kêu như giết heo vang trung, tiếng gió bên tai là vù vù , Lãnh Phong lại có thể thực sựôm nhảy lầu?! Bọn họ thực phải đồng quy vu tận[Cùng sống chết]?


      Đồng quy vu tận thìđồng quy vu tận thôi, dù sao chết, cũng muốn sống! Nhưng mà! Tiểu Thư Tuyết làm sao bây giờ? “Thư Tuyết! Thư Tuyết làm sao bây giờ, oa oa!” cuối cùng lớn tiếng kêu lên.


      Khi sắp tới đỉnh tòa nhàđối diện, Lãnh Phong lần thứ hai ra sức nhảy, nắm cái dây thừng chìa ra phía ngoài, với tốc độ nhanh nhất vòng qua lầu .


      Nhân viên công tác ở bên ngoài đều bị màn này làm cho sợ ngây người.


      Loại công phu này, bọn họ khi nào nhìn thấy qua, nào ngờ màn mạo hiểm này chỉ có thể thấy phim truyền hình, tại cuộc sống thực cũng có thể thấy. Lắc đầu than suy nghĩ:Bây giờ mọi người trẻ tuổi thích chơi biến thái, nhảy từ tầng thượng xuống dưới!


      “Chúng ta cùng nhau nuôi nấng Thư Tuyết lớn lên” Bên tai vang lên tiếng trầm trầm nam tính bị gió thổi tán, nghe được! Cái gìđều nghe được, đều phải chết! mới có tâm tưđi nghe tiếng động nào khác!


      A Nghị là trợ thủ tốt, dưới an bài của ta cuối cùng để hai người từđường sinh tử trốn thoát ra, cho đến khi bịđẩy vào bên trong xe, xe bắt đầu chạy được mấy trăm mét, tiếng thét chói tai của Lâm Tử Hàn vẫn dừng lại.


      “Chị! Chị mau tỉnh lại!”“Tẹt tẹt” hai tiếng, Lâm Tử Y chút khách khí tát hai cái vào hai bên má trái cùng má phải của . Lực đạo lớn khiến hai người đàn ông bên trong xe hơi nhíu mi, Lãnh Phong đau lòng giữ chặt cái tát thứ ba của côấy.


      “Tầng ba mươi…!” Lâm Tử Hàn oa oa kêu lên, lại có thểnhảy xuốngtừ tầng ba mươi! rốt cuộc làđã chết hay là sống đây?


      “Tầng ba mươi mà thôi! Chị còn kêu nữa em gọi người cho chị lên tầng bốn mươi!” cho đánh, Lâm Tử Y che hai tai rống lớn lên, chiêu này quả nhiên linh nghiệm, tiếng vút cao của Lâm Tử Hàn phút chốc dừng lại, nghĩ mà sợ mà rụt rụt cổ.


      Lãnh Phong ôm Lâm Tử Hàn bị giày vòđến có hình dạng gìtiến vào trong lòng, ngón tay thon dài vuốt sợi tóc , ôn nhu trấn an : “ có việc gì, sau này bao giờđể em nhảy từ tầng ba mươi nữa”


      “Em muốn nhảy” Lâm Tử Y cười tủm tỉm thốt ra, quơ cánh tay A Nghị năn nỉ : “ Nghị, lúc nào mang em nhảy lần cóđược ?”


      A Nghị xem thường liếc cái, lườinói vớingười điên này.


      “Lâm Tử Y! Em sao lạikhông cómột chút lòng đồng tình !” Lâm Tử Hàn ghé vào trong lòng Lãnh Phong, bất mãn mắng, côđã như vậy, côấy lại còn cười được.


      “Chị, có người đồng tình chị làđược rồi” Lâm Tử Y mờám liếc mắt nhìn Lãnh Phong, cười hì hì .


      Xe trở lại biệt thự cạnh biển, Lãnh Phong ôm lấy ngang người Lâm Tử Hàn đến phòng tắm, có ý muốn hầu hạ, Lâm Tử Hàn đẩy rời khỏi phòng tắm tự mình tắm rửa.


      Nhớ tới cảnh ngộ ngày hôm nay, bây giờ còn có chút sợ hãi, chỉ kém chút, Lãnh Phong mất mạng. Côđến nay vẫn cho rằng là Lâm ca phái người truy sát Lãnh Phong, gã đàn ông kia dám giết , nhất định là Lâm ca phân phó.


      Chân tuy rằng bị trật khớp, nhưng vẫn còn rất đau, vết thương bị trầy da bởi vì ngâm trong nước, đau đến đôi mi thanh tú của nhíu chặt lại.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 159: Bất đắc dĩ
      Khi phủ thêm áo ngủ tập tễnh ra khỏi phòng tắm, Lãnh Phong tắm và thay áo ngủ xong chờở bên ngoài, thấy côđi ra, tiến lên ôm côđặt ở mép giường.


      “Chân rất đau cóđúng ?” Lãnh Phong quỳ gối cạnh chân , nâng chân bị thương của lên chuẩn bị bôi thuốc cho .


      Lâm Tử Hàn giận dỗi rút chân ngọc về, quay mặt sang chỗ khác : “ cần giả có lòng tốt với em!”


      Lãnh Phong sửng sốt, trừng mắt nhìn hai tay trống rỗng, khẽ thở ra hơi áy náy : “Tử Hàn, xin lỗi, ngày hôm nay khiến em sợ hãi”


      “Ngày hôm nay em là bị sợ hãi…” Lâm Tử Hàn nức nở , thiếu chút nữa kéo chết, hại chết , nếu như lúc đầu nghe lời, thiếu chút mất mạng! muốn chết! Sợ hãi chết!


      “Nhưng mà lại có cách nào cam đoan với em đây là lần cuối cùng!” Hai mắt Lâm Tử Hàn đẫm lệ nhìn chăm chú, cầu xin : “Buông tha cho Ngôi sao thiên thần, cóđược ?” Chỉ cần có thể khỏe mạnh mà sống, làm Lãnh Phong, làm Tiêu Ký Phàm đều có vấn đề gì!


      Lãnh Phong buông mắt xuống, lảng tránh ánh mắt trông mong của , buông tha cho Ngôi sao thiên thần có biện pháp nào làm được, có thể làm, chỉ là cố mà bảo hộ , nhưng mà ngày hôm nay xem ra ngay cả cái này cũng làm được.


      Dù cho buông tha cho Ngôi sao thiên thần, Đỗ Vân Phi vẫn bỏ qua cho , ta hận , thâm nhập đến xương tủy.


      Dựa theo thói quen trong quá khứ, chút do dự nào mà phái người giết chết Đỗ Vân Phi, từ khi có Lâm Tử Hàn và Tiểu Thư Tuyết, thu lại ít, vì thay con tích đức, tận lực để nhiễm nhiều máu tươi!


      Sựtrầm mặc của , khiến Lâm Tử Hàn cảm thấy mất mát gấp bội, trong sinh mệnh của , kim cương vĩnh viễn đều là phần thể phân cách, muốn buông tha, là quá khó khăn.


      “Tử Hàn, dùng toàn bộ sinh mệnh của bảo hộ em và Thư Tuyết” hổ thẹn hứa hẹn, cũng tin tưởng mình nhất định có thể làm được.


      “Như vậy sao?” Lâm Tử Hàn lấy tay lau nước mắt mặt, căn bản côđang lo lắng cái gì, Lâm Trúc là ba ruột của , có khả năng thương tổn và Thư Tuyết, lo lắng chính là !


      chết, em và Thư Tuyết làm sao bây giờ? Quay về cuộc sống trước đây sao? Để Tiểu Thư Tuyết trải qua cuộc sống chân chính có cha?” sợ nghèo và khổ, sợ chính là mất , sợ Tiểu Thư Tuyết lần thứ hai tìm ba ba của nó, loại ánh mắt trông mong này, thực chịu nổi.


      Chuyện như hôm nay còn phát sinh bao nhiêu lần, có cách nào dự tính, lo lắng của Lâm Tử Hàn, là rất hợp lý.


      ~~~~~~~~~~~

      Mới vừa vềđến nhà, Đỗ Vân Phi liền tức giận xé mặt nạ mặt, kể cả chìa khóa xe cũng vứt mặt bàn thủy tinh.


      Rót cho mình ly rượu whisky sau đó nằm lên sofa, ngửa đầu ngụm uống cạn!


      Hơi giơ tay phải lên, sững sờ nhìn chằm chằm nó, vừa rồi, thiếu chút nữa dùng cánh tay kia nổ súng bắn chết Lâm Tử Hàn, lạicó thể thực hạ thủđược?! Đây chính là người phụ nữ nhất mà!


      sao có thể bởi vì si tình với Lãnh Phong mà nổi lên sát tâm với ? Nếu như chết, cố sống cố chết như thế giết Lãnh Phong lại cóý nghĩa gì?


      “Tử Hàn…” ôm đầu thống khổ khẽ lẩm bẩm, phải cóý muốn giết ! thầm nghĩđoạt lại từ trong tay Lãnh Phong, sau đó !


      “Vân Phi!” Gõ cửa lâu cũng được đáp lại, Tô Lâm Lâm thể làm gì khác hơn là tự mình đẩy cửa vào, nhìn có bộ dạng đau đớn chịu được, lo lắng đến gần.


      Đỗ Vân Phi nghe được tiếng của , thoáng thu thập tâm tình hỗn độn, ngẩng đầu lộ ra chút cười nhạt với , chỉ chỉ sô pha bên cạnh: “Ngồi


      Tô Lâm Lâm cũng ngồi xuống, quan sát vết máu cổ , thân thiết : “Vân Phi, bị thương, tại sao có thể như vậy?”


      Khi nhắc tới, Đỗ Vân Phi mới cảm giác cổ có trận đau nóng bỏng, thủ pháp của Lãnh Phong thực quá chuẩn xác, dưới tình huống đó lại còn có thể nắm chặt được độ mạnh yếu cùng độ chuẩn xác.


      Bởi vì Lãnh Phong cóý giết , cho nên mới lưu lại vết tích trừng phạt như thế, bằng , dưới tình huống điên cuồng đến hiểu phải tránh né, có thể dư thừa mà trúng mục tiêu là cổ họng .


      “Khi làm nhiệm vụ cẩn thận bị thương”Đỗ Vân Phi ngắn gọn.


      “Lần sau cẩn thận chút” Tô Lâm Lâm ôn nhu nhắc nhở, đứng dậy tìm ra hòm thuốc trong tủ treo quần áo, yên lặng mà thay tẩy trừ vết thương.


      Đỗ Vân Phi tùy ý cho tay ngọc của nhàng chạm vào cổ mình, có mở miệng , Tô Lâm Lâm hiểu cá tính , biết khi buồn bực chán ghét có người làm ồn ào đến , cũng chỉ làm mở miệng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :