1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài - Thiên Cầm (284 Chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 150: Thế giới vui vẻ 3
      Lâm Tử Hàn sửng sốt, đẩy đoàn người bắt đầu tìm kiếm, giữa biển người mênh mông, nào có bóng dáng hai người bọn họ? tức giận đến cước đá vào vòng bảo hộ khu trượt tuyết.


      Trong khu trượt tuyết, thân ảnh hai người lớn chiếu vào tầm mắt của , thân hình kia, sao lại giống hai vị lương tâm nhà như vậy?


      Lâm Tử Hàn ra sức dụi dụi hai mắt, sai, chính là bọn họ! Tuy rằng quần áo trượt tuyết dày, nhưng vẫn còn có thể nhận ra được. Tiểu tử kia phải bị cấm chỉ vào sao? Sao lại…


      Chưa kịp ngẫm nghĩ, xoay người đến cửa vào, sau khi thay quần áo trượt tuyết thở phì phìđi đến chỗ hai người, gậy trượt tuyết trong tay lưu tình chút nào nện người Lãnh Phong.


      hạ thủ tàn nhẫn, bởi vì biết Lãnh Phong nhất định né tránh, dự liệu sai, Lãnh Phong đơn giản tránh được công kích của mình, cánh tay dài chụp tới, nâng thân thể ngã xuống mặt tuyết.


      “Vô lại! lại trêu đùa em!” Lâm Tử Hàn tức giận đến rống to hơn, mệt vừa nãy còn cho là nhìn thấy, tìm khắp nơi, hóa ra…


      Lãnh Phong phát cáu mà mỉm cười giải thích: “ trêu đùa em, tin em thông minh tìm tới nơi này, đây phải là tìm tới rồi sao?” Bởi vì là trộm chạy vào, cho nên, cũng thể gióng trống khua chiêng mà gọi thôi?


      vuốt đuôi! Ở trong lòng Lâm Tử Hàn thầm mắng tiếng, nhìn liếc mắt Tiểu Thư Tuyết mặc giống như quả cầu, ngồi chổm hổm mặt tuyết chơi đùa, nghi hoặc : “Vì sao nó có thể vào?”


      “Chính con bé thừa dịp thời gian nhân viên bảo vệ chúý chui vào từ cổng” Lãnh Phong dở khóc dở cười , là phải phục đôi mẹ con dở hơi này, thuần túy đến chỉ làước số trong xã hội bất lương! Tiếp tục ở chung với hai người, khó bảo toàn thay đổi thành người muốn mắng chửi người!


      “Như vậy cũng được?” Lâm Tử Hàn kinh ngạc , sớm biết cũng cần lãng phí nước bọt với nhân viên bảo vệ.


      “Những hành vi bất lương này, phải đều là em dạy nó sao?”


      “Em là công dân tốt! liên quan gì tới em!”


      “Em?” Giọng châm biếm, Lâm Tử Hàn chán nản, nắm lên lấy nắm tuyết ném lên mặt , lúc này Lãnh Phong ngờ rằng trở nên nhanh như vậy, sai lệch, toàn bộ bị nhận lấy.


      “Yeah! Quá tuyệt vời!” Lâm Tử Hàn thoải mái vỗ tay, cuối cùng cũng đắc thủ lần, trước khi phản kích mau mà chuồn thôi ——


      “Mẹ! Con cũng muốn vui như mẹ!” Tiểu Thư Tuyết chỉ có thể bò quatrên mặt đấtlại nhảy nhót , bắt đầu nhặt đạo cụ bị mình ném lung tung.


      Lãnh Phong phủi tuyết rơi mặt, nghiến răng hô với bóng dáng xa kia: “Lâm Tử Hàn! Có bản lĩnh em đừng chạy!” Nếu như phải phải bận tâm “Loài bò sát” bên người này, sớm đuổi theo hung hăng khiến dừng lại!


      “Ba ba…” Bên trong cái mũ đỏ thẫm, đôi mắt to tràn đầy trông mong!


      Muốn cùng Lâm Tử Hàn trượt nhanh như vậy? Lãnh Phong khó xử quan sát con bé, rất khó khăn!


      Vì có thểđuổi kịp Lâm Tử Hàn, phải bỏ ra tay ôm con bé, vòng quanh xuống dưới chân núi.


      “Con muốn chính mình trượt”


      “Ba ba sau này dạy con, cóđược ?”


      “Ưm…” Miễn cưỡng đồng ý.


      Lâm Tử Hàn quay đầu lại nhìn liếc mắt Lãnh Phong đuổi đến, bị hù dọa cho sợ, đồng thời ngã xuống, thểđùa giỡn như vậy, tuy rằng ăn mặc dày, nhưng là vẫn còn rất nguy hiểm.


      “Phong ca, em chạy làđược, mau thả con bé xuống” vội vàng ngăn lại. Lãnh Phong hợp thời ngừng lại, nhìn : “Em yên tâm, giống em đầu óc như vậy”


      “Sao lại vũ nhục người ta chứ” Lâm Tử Y bất mãn thầm, sợ trả thù, vội giả vờ khó chịu : “Ởđây lạnh quá, tuyết rơi ở người nhất định rất khó chịu…”


      “Hóa ra em còn biết khó chịu đấy” Lãnh Phong cắt ngang , thấy mũi bịđông lạnh đến đỏ bừng, đương nhiên đành lòng lại cầm tuyết rơi ném lên mặt .


      đặt Tiểu Thư Tuyết mặt tuyết, rất kiên nhẫn dạy nó trượt tuyết. Dần dần, hai tay “Loài bò sát” kia bắt đầu có dũng khí tách khỏi mặt đất, khuôn mặt nhắn bị lạnh đến phiếm hồng ra dáng tươi cười sáng lạn.


      mặt Lãnh Phong, là nụ cười thoả mãn, càng ngừng gật đầu tán thưởng.


      Lâm Tử Hàn đứng ở bên nhìn, hồi tưởng lại hơn mười năm trước, Tạ Vân Triết cũng là bắt tay dạy trượt tuyết như thế, mặt có dáng tươi cười giống như , mỗi lần thành công, Tạ Vân Triết đều gật đầu, sau đó lộ ra nụ cười thỏa mãn.


      hầu nhưđều sắp quên đoạn chuyện cũ này, từ sau khi biết Lãnh Phong, ngay cả Tạ Vân Triết đều rất ít khi nhớ tới!


      lông mi đen láy của Lãnh Phong dính mấy bông tuyết rơi xuống, Lâm Tử Hàn nhịn được gỡ bao tay ra, dùng ngón tay phủi tuyết rơi mi .


      Lãnh Phong chuyên tâm dạy Tiểu Thư Tuyết trượt tuyết cũng phát dị thường của , vẫn chỉ dạy.


      Khi ra khỏi khu trượt tuyết, mặt trời chiều ngả về tây, Lâm Tử Hàn bỏđi quần áo trượt tuyết xoa xoa hai tay bị tê lạnh đến thê thảm. Đều là bởi vì Lâm Thư Tuyết chết cũng chịu , hại côở bên trong trúng lạnh lâu như vậy!


      giận dữ, cảm giác ấm áp từ trong tay truyền đến, sững sờ, hóa ra là Lãnh Phong dùng bàn tay ấm áp của phủ lên bàn tay bé của mình.


      cảm kích nhìn , cười tươi: “Em tưởng rằng máu lạnh, nghĩ ra tay lại ấm áp như vậy”


      “Đối với em, sao lại thành người máu lạnh chứ?” Lãnh Phong khẽ cười tiếng, nhàng xoa mười ngón tay của , dẫn hai người ra ngoài.


      Ngày này chơi ở thế giới vui vẻ xem như là kết thúc, ngồi xe, Lâm Tử Hàn có chút lo lắng hỏi thăm: “Phong ca, lúc này trở về, chuẩn bị lại nhốt em vài ngày?”


      Lãnh Phong liếc biểu tình sợ sệt của , cười : “Việc này phải xem biểu của em, sẽđịnh đoạt sau!”


      Đổ mồ hôi.. Muốn làm sao mới tính là biểu tốt, cũng phải có tiêu chuẩn cho chứ! chiếu theo mà làm tuyệt phạm sai lầm làđược! Nhìn dáng vẻ của , điểm cũng nghiêm túc, biết rốt cuộc suy nghĩ cái gì!

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 151: Lâm Tử Y
      Trong biệt thự cạnh biển, Lâm Tử Y thở phì phì trừng mắt nhìn hai gã đàn ông giống cái đuôi theo sau mình, rốt cục thể nhịn được nữa kêu lên: “Tôi này các thân ái, các có phiền hay ?”


      phiền” Hai gãđàn ông trăm miệng lời lắc đầu.


      “Nhưng mà tôi phiền!” Lâm Tử Y chán nản , ngay cả vệ sinh cũng có người canh giữ ở ngoài cửa, cho dù là đạo tặc bậc cao gì đó, cũng cần thiết phải đề phòng như vậy chứ? nữa, chẳng qua là lẻn đến đây, tìm nhà chị thất lạc nhiều năm của mình tâm cả ngày mà thôi!


      “Rất xin lỗi, Lâm tiểu thư, đây là Nghị ca phân phó” gãđàn ông bày ra bộ dáng xin lỗi , phụ nữ khó dây vào, ta vẫn là chớ nên chọc vào!


      “Chính là Lãnh Nghị kia?” Lâm Tử Y bày ra tư thế ấm trà, trừng mắt với bọn họ hỏi, đợi hai gã đàn ông đáp lại cả người đãđi xuống dưới lầu.


      “Lâm tiểu thư, muốn đâu?” Hai gãđàn ông phát hoảng, vội vàng đuổi theo, Lâm Tử Y cũng quay đầu lại lớn tiếng : “Tìm Nghị nhà các tính sổ!”


      “Đừng…!” Tiếng bi thương.


      Lâm Tử Y mới đểý tới bọn họ muốn hay , trực tiếp đến cửa lớn, chuẩn bị từ của chính nhiễu đến hậu viện. Thực trùng hợp, lại có thể lúc vừa bước ra khỏi nhà chính, liền thấy được bóng đen vĩnh viễn đều lạnh như băng kia.


      “Lãnh Nghị–!” tiếng gầm điên cuồng từ miệng Lâm Tử Y lao ra, nhấc làn váy xinh đẹp vọt nhanh lên, thực quen việc ôn nhu thùy mị của nữ giới, trực tiếp chỉ tay vào mặt A Nghị: “ dám bắt nạt tôi!”


      Nắm đấm chỉ cách mặt A Nghị có mấy centimet bị chặn lại, vừa vặn bị bàn tay tóm lấy, A Nghị có lập tức buông ra, nhìn chằm chằm lạnh nhạt : “Tôi gọi là Vương Nghị”


      “Tôi quản gọi là cái gì Nghị! mau đưa hai người kia cho tôi!” Lâm Tử Y dùng cằm chỉ chút hai người bên cạnh, muốn rút tay ngọc từ bàn tay về, nhưng lại càng rút càng bại. Mẹ kiếp! Khí lực lớn như vậy, thầm mắngdưới đáy lòng.


      “Ngượng ngùng, tôi nhiều thời gian ‘Chiếu cố’ như vậy, cho nên chỉ có thể tìm người theo ” A nghị buông tay, buông ra, ra lời vẫn cóđộấm gì.


      Nếu thích chạy đến nơi này, cũng chỉ có thể như vậy, ai kêu thân thế của rất đặc thù chứ?


      “Tôi cũng phải Lâm Thư Tuyết, sao lại cần người khác chiếu cố chứ?” Lâm Tử Y tức giận .


      “Bởi vì so với Lâm Thư Tuyết càng cần người chiếu cố hơn” A nghị cười lạnh , vẫy tay với hai người bên cạnh, phân phó: “Thay tôi cố gắng chiếu cố Lâm tiểu thư, tôi có việc trước” xong xoay người đến hậu viện.


      !” Lâm Tử Y gắt gao trừng mắt nhìn bóng dáng , tức giận đến hai tay bắt đầu giật giật tóc mình, dư quang khóe mắt liếc đến nam nữ hầu muốn cười lại dám cười bên cạnh. Còn kịp e lệ, nhanh chóng vọt lên, ôm thắt lưng A Nghị, dán thân hình mềm mại của mình lên người .


      A Nghịđột nhiên sửng sốt, cả người giống như bịđiện giật run rẩy cái, cảm giác xa lạ tới cực điểm tràn mỗi góc đầy thân thể, kỳ dịđánh sâu vào trái tim .


      “Ô… sao lại có thểđối xử với em như vậy! Đêm đóở giường ràng rất em, ô…” Lâm Tử Y nghiêng đầu, nhìn gương mặt đẹp trai của , bên quỷ quái kêu bên dùng ngón trỏ liếm nước bọt dính lên khóe mắt, trình diễn đoạn tình cảm gian khổ này rất sống động.


      A Nghị kinh hãi, căn bản dựđoán được làm đến như vậy, luôn luôn bình tĩnh lại có thể có chút chân tay luống cuống. Hổn hển kéo hai tay ra khỏi mình : “Lâm Tử Y! Côđiên rồi sao?”


      “A… Đau quá” Cổ tay côđau quá! “Ấn ! ấn thôi!” Lâm Tử Y oa oa kêu to: “Lãnh Nghị! Nam tử hán đại trượng phu, dám làm dám nhận…… Ai ui…Đau”


      nếu câm miệng, tôi bóp nát !” A Nghị tức giận uy hiếp, cái gì mà chuyện buổi tối ngày đó?! Lại còn dễ dàng như vậy, Lâm Tử Y! Cho dù muốn diễn trò cũng phải đểý chút đến thanh danh của mình chứ?


      “Em bao giờđem chuyện này ra nữa…Ô…” Lâm Tử Y chịu đựng cổ tay đau đớn, nghĩ rằng cho dù chết cũng phải tha xuống nước, ai bảo dám bắt nạt mình!


      Vừa xuống xe liền nhìn đến hình ảnh dây dưa này, Lãnh Phong và Lâm Tử Hàn nhìn nhau, đẩy cửa xuống xe. Lâm Tử Y vừa thấy hai người, liền lớn tiếng ồn ào: “Chị! rể! Nghị ấy bắt nạt em!”


      “A Nghị, có chuyện gì sao lại chọc đến nó?” Lâm Tử Hàn cũng lấy chuyện Lâm Tử Y kêu la làm hồi , cười với A Nghị , cá tính của em mình, hiểu rất , ai dám bắt nạt nó chứ?


      “Tôi có chọc ta” A nghị bỏ tay Tử Y ra, khinh thường liếc cái .


      Lâm Tử Y xoa cổ tay bị nắm đau, căm giận mở miệng: “Đúng, ta chọc em, ta chính là uy hiếp em cho phép em chuyện buổi tối ngày đó ra”


      Lâm Tử Hàn sửng sốt, buột miệng : “Chuyện buổi tối ngày đó? Chuyện gì?”


      Lãnh Phong quét mắt nhìn vẻ mặt tủi thân và vẻ mặt tức giận của A Nghị, cúi đầu cười, ở bên tai Lâm Tử Hàn : “Còn có thể có chuyện gì? Đương nhiên là chuyện tốt” xong ôm Lâm Tử Hàn có vẻ mặt kinh ngạc vào trong phòng.


      “Nhưng…” Lâm Tử Hàn liên tiếp quay đầu nhìn vẻ mặt tủi thân của Lâm Tử Y, muốn là, Lâm Tử Y sao lại có thể hồđồ như vậy, A Nghị kia sao có thể hồđồ như vậy…


      “Chị, hai người thong thả nhá” Phía sau, Lâm Tử Y nghiêng khuôn mặt nhắn ra cười tủm tỉm vẫy tay với bóng dáng hai người, chỉ tới khi hai người trở lại lầu, mới cười hắc hắc với A Nghị: “ Nghị, tại toàn thế giới đều biết tôi là người của , chỉđược đểý chiếu cố tôi thôi”


      điên rồi!” A Nghị cắn răng bức ra từ này, gân xanh trán bởi vì tức giận mà lộ ra ngoài!

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 152: Ghen
      Lâm Tử Hàn ngủ mơ mơ màng màng, đột nhiên cảm giác bị đôi cánh tay dài mang theo sựấm áp tiến vào trong ngực, hơi mở mắt, giữa màn đêm nhìn lại con ngươi đen của Lãnh Phong.


      nhất thời tỉnh táo ít, kinh ngạc : “Khuya khoắt, chạy vào trong phòng em làm cái gì?”


      Lãnh Phong cúi đầu hôn mặt , lại cười : “Bây giờ mới mười giờ, tính gì là khuya khoắt?”


      “Mới mười giờ?” Lâm Tử Hàn dùng sức mà dụi dụi hai mắt, sao lại cảm giác mình hình như ngủ lâu chứ? Ngày hôm nay là chơi quá mệt mỏi, trở về phòng tắm xong, trò chuyện với Lâm Tử Y ngủ.


      Lâm Tử Hàn mơ mơ màng màng sờ soạng xuống dưới giường. Lãnh Phong đưa tay ôm trở về trong lòng, hỏi: “Em muốn làm gì?”


      “Em xem Thư Tuyết”


      mới vừa dỗ nó ngủ, em đừng quấy rối nó” Lãnh Phong xoay người đặt côở dưới thân, cho lộn xộn nữa, bàn tay rất khách khí phủ lên người .


      đối xử với nó tốt” Lâm Tử Hàn nhìn chăm chú vào hai tròng mắt tràn đầy dục hỏa hừng hực, có chút phải tư vị : “So ra còn tốt hơn với em”


      “Cưng à, ghen tỵ?” Lãnh Phong cười , hôn cái miệng nhắn hơi nhếch lên của , nghĩ ra bộ dạng ghen đáng như vậy.


      “Em mới có” Lâm Tử Hàn vôý thức phủ nhận, ghen tỵ với con mình, bị người ta cười chết mới là lạ! Coi như là có chút vị chua xót, cũng cóý cho biết.


      Lãnh Phong biết lòng hiếu thắng của mạnh mẽ, cũng vạch trần lời dối của , môi di chuyển đến bên tai , lòng ôn nhu mà : “Em và Tiểu Thư Tuyết, như nhau!”


      dối! Dưới đáy lòng Lâm Tử Hàn phản bác, ràng Tiểu Thư Tuyết nhiều gấp trăm lần, mỗi ngày còn cố chơi với nó, đối với lại luôn luôn có bộ dạng lạnh như băng! Dù cho ngẫu nhiên lộ ra ôn nhu, cũng luôn luôn ngắn ngủi đến thương cảm!


      Lãnh Phong lâu nghe thấy tiếng , ngay cả mình giở trò người cũng phản ứng chút nào, biết lại miên man suy nghĩ. Để biểu thị bản thân vừa rồi sai, mỗi động tác của càng thêm mềm âu yếm , ôn nhu khiêu khích mỗi chỗ mẫn cảm của .


      Cho đến khi ma chưởng của cởi mảnh quần áo cuối cùng người , gióđêm lành lạnh thổi từ cửa sổ vào, da thịt lạnh lẽo, cuối cùng cũng tỉnh táo lại, thân thể biết là bởi vì lạnh, hay là xấu hổ, khẽ run run chút. Hai tay để lồng ngực , xấu hổ kèm sợ hãi quan sát giận dữ : “ sao lại luôn luôn được người khácđồng ý loạn cởi quần áo của người ta?”


      “Có vấn đề gì sao?” Lãnh Phong cười tà dừng ở khuôn mặt nhắn của , cởi quần áo của vợ mình, còn cần phải được ai đồng ý?


      “Người ta xấu hổ thôi!” Giọng rất có sức lực, loại chuyện này côđãđã làm nhiều lắm, lúc này còn xấu hổ, ngay cả chính côđều cảm thấy xấu hổ!


      Quả nhiên, tiếng cười trêu chọc của Lãnh Phong càng ngày càng nhiều, dừng bên tai lâu bồi hồi . “Lâm Tử Hàn, em đúng là hoa quý thiếu nữ sao?” Bởi vì sợ lạnh, khi chuyện kéo chăn ở bên phủ lên người hai người.


      “Người ta là trực tiếp từ hoa quý thiếu nữ thăng chức làm hoa quý thiếu phụ thôi” Lâm Tử Hàn bất mãn mà phản bác, chung là loài hoa quý nhất làđược rồi.


      Lãnh Phong cười xoa xoa chóp mũi , ôn nhu : “Hoa quý thiếu phụ thân ái của , đời này em đều là người của , cần phải giả bộ ngây thơ, bởi vì ai được nhìn”


      “Người ta…”


      “Ngoan, nên “người ta” nữa”Lãnh Phong khàn khàn dỗ dành, dùng môi ngăn chặn cái miệng nhắn bất tận của , hôn sâu.


      Sắc quỷ! Vô lại! Dưới đáy lòng Lâm Tử Hàn hung hăng mắng, hai tay lại tự chủđược mà vòng qua cổ , nghênh tiếp thâm tình vô hạn của .


      Cảnh xuân tràn ngập phòng, đan xen giữa màn đêm đen kịt, bao phủ cả gian phòng rộng lớn.

      ~~~~~~~~~~~

      Sáng sớm, Lâm Tử Hàn liền bị trận tiếng đập cửa “Cộc cộc”đánh thức, gian nan mở hai mắt, giật giật thân thể, phát căn bản nhúc nhích được.


      Lúc này mới phát bên eo bị cánh tay dài sít sao vòng qua, hừ! giải thích được tối hôm qua sao lại mơ bị quỷđặt ở dưới thân cường bạo chứ, hóa ra là con sắc quỷ này đè nặng.


      muốn đẩy rơi chướng ngại vật người, tiếng đập cửa càng lớn, sau đó là tiếng nữâm rất thấp rất thấp: “Tiểu tổ tông ngoan, thểầm ĩ ba mẹ ngủ nha”


      “Người ta muốn cùng nhau chơi đùavớiba mẹthôi” Là giọng ngoan của Tiểu Thư Tuyết.


      tiểu tửđáng ghét! Lâm Tử Hàn muốn đứng dậy, lưng lại bị kiềm chế chặt hơn, giọng của mơ mơ màng màng Lãnh Phong vang lênbên tai: “ cần đểýđến nó, chúng ta tiếp tục ngủ”


      Lâm Tử Hàn cúi đầu nhìn thoáng qua thân thể trần như nhộng của hai người, khuôn mặt nhắn trong nháy mắt hồng đến tận tai, trời ạ! Ban ngày ban mặt lõa thể trước mặt quỷđói, sao có thể ngủđược!


      Lại nhìn liếc mắt hai tròng mắt đóng chặt của Lãnh Phong, tựa hồ hoàn toàn để chuyện gièm pha ở trong lòng, ngủđến thoải mái! tên biết cảm thấy thẹn!


      Lâm Tử Hàn trở tay kéo chăn qua, che kín thân thể xích lõa của mình, ngoài cửa tiểu quỷđáng ghét bịđem , mà lại ngay cả nửa điểm buồn ngủ cũng có.


      Buồn chán hết sức, nghiêng người tỉ mỉ quan sát vẻ mặt Lãnh Phong khi ngủ, lần đầu tiên dưới tình huống ngủ say lại ngang nhiên mà quan sát như thế, trong lòng như bị tam nguyệt xuân phong phất qua, ấm áp dào dạt.


      Đưa tay, dùng đầu ngón tay khẽ vuốt lông mày , sau đó đột nhiên nghĩđến cái gì, hơi khởi động thân thể, ghé vào người nhìn phía vai , vết súng do cứu mà lưu lại còn ởđó, có lẽ làđời này cũng cách nào biến mất khỏi người .


      Đây là dấu vết lưu cho ! Lâm Tử Hàn áy náy cúi người xuống, dịu dàng mà hôn xuốngvết sẹo nhưđồng xu.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 153: Thế giới hai người
      Lãnh Phong bị giày vò qua giày vò lại như thế, sớm tỉnh lại, chỉ là vạch trần mà thôi, tiếp tục giả ngủ!


      Sau hồi, Lâm Tử Hàn thực buồn chán đến cực độ, nhìn liếc mắt Lãnh Phong hoàn toàn cóý muốn rời giường, lại lần nữa bò lên người , dùng lực mạnh cắn đầu vai anhmột cái.


      Lãnh Phong nghĩ tới dùng đến chiêu này, kêu lên tiếng đau đớn, chán nản mà xoay người đặt côở dưới thân, cả giận : “Em cầm tinh con chó sao?”


      “Em…” Lâm Tử Hàn bị dọa cho càng hoảng sợ, huy động chân tay giãy dụa, nhìn hai hàngdấu răng phấn hồngtrước mắtkia, đột nhiên cảm thấy rất có cảm giác thành tựu, vui cười : “Em vẽ hoa mai”


      “Vậy sao? muốn vẽ hoa mẫu đơn” Lãnh Phong khẽ cười tiếng, làm bộ muốn cắn xuống bờ vai . Lâm Tử Hàn luống cuống, gia tăng lực đạo giãy dụa thân thể bị đặt ở dưới thân, hét lên: “Phong ca! nhẫn tâm lại vẽ người em sao? Bờ vai trắng nõn của người ta…”


      Cắn biến thành hôn rơi xuống vai , đương nhiên muốn! Tuy rằng rất biết xấu hổ, nhưng đúng là bờ vai trắng nõn có sai, phải cố mà quý trọng mới đúng.


      làm gì? Lại muốn…”


      muốn, bởi vì còn muốn chừa chút khí lực dạo phố” Ngón tay Lãnh Phong luồn vào chăn chạm lên eo của , sợ bản thân khắc chế được lại ăn côsạch , bởi vì còn muốn chừa chút khí lực ra ngoài chơi.


      lại muốn mang Tiểu Thư Tuyết nơi nào?” Vẻ mặt Lâm Tử Hàn ước ao nhìn , nghĩ thầm Tiểu Thư Tuyết từ sau khi theo , trải qua tất cảđều là cuộc sống thần tiên! Đương nhiên, là nhân vật cũng được thơm lây.


      “Hôm nay mang theo nó ” Ngoài ý muốn, Lãnh Phong lại còn ra như vậy, Lâm Tử Hàn kinh ngạc quan sát , mang theo Tiểu Thư Tuyết ? Đâycũng giống tác phong của !


      Lãnh Phong đáp lại kinh ngạc của , đứng dậy ưu nhã mặc quần áo, đích xác, ngoại trừ ban đêm, bọn họ lâu hưởng thụ qua thế giới hai người, bởi vì quá Tiểu Thư Tuyết, trong khoảng thời gian này chỉ lo dụ dỗ cho Tiểu Thư Tuyết hài lòng, cơ hồgạt sang bên. Tối hôm qua, ghen tỵ, có thể lý giải.


      Để bồi thường , quyết định ngày hôm nay chỉ mang côđi ra ngoài, kỳ thực trong lòng cũng rất muốn đến nơi chỉ thuộc về thế giới hai người, tại biết trộm tư liệu đúng là bịĐỗ Vân Phi lừa dối, oán hận trước đó với hầu như tiêu tan thành mây khói!


      Tuy rằng thân thế của còn là điều bíẩn, nhưng sẽđợi được cho rằng có thể cho biết!


      ~~~~~~~~~~~~~~

      “Phong ca, thực chỉ làđơn giản cùng em dạo phố như vậy sao?” xe, Lâm Tử Hàn dè dặt nhìn Lãnh Phong ở chỗ ngồi lái xe hỏi. Ngày hôm nay biểu của thực quá làm cho bất ngờ, con người làm sao có thể trong đêm tu thân dưỡng tính chứ!


      Lãnh Phong nhanh chóng liếc cái, cười nhạo : “Em cho rằng cóýđồ gì?”


      “Em… phải ý này” Lâm Tử Hàn ha ha cười lên, lập tức : “Em chỉ là có chút thể tin được, lại có thể có thời gian rảnh cùng em”


      “Hóa ra trong lòng em, trong mắt em, là người bạc tình như vậy” Lãnh Phong nhìn phía ánh mắt của mang theo chút áy náy, vẫn đều rất muốn biết vị trí của mình trong cảm nhận của , xem ra, tuyệt đối là lý tưởng.


      quan hệ, bạc tình dù sao so với lạm tình tốt hơn, em miễn cưỡng có thể tiếp thu”Được rồi, lạm tình hay làm sao biết! thế giới mỹ nữ rất nhiều, ai biết có cùng đường với ai hay !


      Loại chuyện này lại có khả năng tự mình hỏi , bởi vì toàn bộđàn ông thế giới đều trả lời: Đương nhiên có! Cho nên, cũng cần phải hỏi lại.


      Xe dừng ở trước sân rộng của tòa nhà mua sắm xa hoa ở khu phố sầm uất, Lâm Tử Hàn đánh giá sân rộng rãi của khu bách hóa được trang bị siêu cấp xa hoa, đôi mi thanh tú nhíu lại, chậm chạp xuống xe.


      “Làm sao vậy?” Lãnh Phong thay tháo dây an toàn, giải thích được nhìn .


      “Tới nơi này làm cái gì?” Lâm Tử Hàn nhìn hỏi.


      phải em lâu mua sắm sao?” Vừa rồi hỏi muốn nơi nào, chính , thể nhanh như vậy quên chứ?


      “Nơi này thứ gì cũng đều đắt tiền muốn chết, chúng ta hay làđổi lại chỗ khác ” Nơi này côđã có ba năm đặt chân qua, nhưng vẫn có thể ràng mà nhớ kỹ các thứ bên trong đều là giá trời, nhân viên phục vụ trong đóđều là nham hiểm, có chút tài năng, tốt nhất nên vào chịu nhục!


      “Đều làđồđẳng cấp quốc tế, đắt chút là bình thường” Lãnh Phong đồng ý đẩy cửa xuống xe, cho tới bây giờ đối với tiền tài có khái niệm cũng quan tâm đến giá cả vật phẩm, miễn là là cần, đắt hơn cũng cóý nghĩa.


      đỗ xe sang bên cạnh, mở cửa xe cười tà với Lâm Tử Hàn mè nheo muốn xuống xe : “Em làđang đợi ôm xuống xe sao?”


      dám!” Trong nháy mắt Lâm Tử Hàn nhảy ratừ trong xe, rất ràng cóchuyệngì là Lãnh Phong dám làm, cho nên, cảm thấy bản thân vẫn chớ chọc tốt hơn.


      Lãnh Phong cười tiếng, ôm vai vào khu mua sắm, tiền sảnh tầng là khu trang phục nam giới, các loại trang phục đẳng cấp thế giới cái gì cần cóđều có, phục vụ lộ ra dáng tươi cười chức nghiệpchào hỏimỗi vị khách hàng .


      có muốn mua bộâu phục hay ?” Lâm Tử Hàn hỏi, tốt nhất là màu phấn hồng[!!!], bởi vì côđã nhìn chán mặc màu đen. Tuy rằng màu đen mặc ở người rất tuấn tú này, rất thích hợp với này, nhưng mà, người lạnh băng băng như vậy mặc màu đen nhìn thực có chút khiến cho người ta rét lạnh.


      cần” Lãnh Phong ngay cả suy nghĩ giây đồng hồ cũng có, quần áo của vẫn đều là tìm nhà thiết kế có tên tuổi đích thân làm, hơn nữa cho tới bây giờ thiếu quần áo mặc.


      “Nếu mua cà vạt nhé!” Lâm Tử Hàn cười tủm tỉm kiến nghị, lôi kéo đến trước gian bán cà vạt, tiện tay cầm lấy cái màu phấn hồng thử cổáo .

      [Hứa hẹn màn gây cười :))]

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 154: Thế giới hai người 2

      Lãnh Phong nhìn liếc mắt cà vạt màu phấn hồng, nhíu mi lộ ra vẻ mặt bất mãn : “Em cảm thấy màu phấn hồng thích hợp với sao?” kệ hàng có mười màu khác nhau, người phụ nữ này hết lần này tới lần khác đều chọn thứ khiến tức giận, là ý định muốn đùa sao?

      Vẻ mặt Lâm Tử Hàn vô tội mà cười tươi: “Rất dễ thương, đeo nhất định nhìn rất đẹp, có đúng ?” Chuyển hướng sang phía phục vụ bên si mê.

      phục vụ bị gọi như thế, cuối cùng cũng phục hồi tinh thần lại, e lệ thu hồi ánh mắt từ người Lãnh Phong lại, hành nghiệp lễ phép mở lời : “Tiên sinh nếu như thích màu phấn hồng, có thể chọn màu xanh, còn có màu xám cũng tệ”

      Màu phấn hồng! là quá thích hợp với , biết ánh mắt người phụ nữ kia bị làm sao, phục vụ liếc mắt nhìn Lâm Tử Hàn thầm nghĩ. Nhón đầu ngón chân, hai tay vòng qua cổ Lãnh Phong, rất nhanh nhẹn làm mọi động tác. Bộ ngực đầy đặn cố tình hay vô ý mà cọ cọ người .

      Lâm Tử Hàn bị ném qua bên tức giận đến thiếu chút nữa đá văng ta từ người Lãnh Phong ra, có lầm hay ! Hoàn toàn biến thành khí còn tính, còn dám làm loạn quyến rũ người đàn ông của ?

      “Tôi chọn màu phấn hồng, phiền lấy cho tôi hóa đơn” nghiêng người chen vào giữa hai người, giơ giơ cà vạt màu phấn hồng trong tay trước mặt phục vụ lớn tiếng .

      phục vụ sửng sốt, cảm giác được Lâm Tử Hàn khó chịu, tay ngọc thon thon cứng ngắc trung, dáng tươi cười bên miệng cứng nhắc hơn, : “Xin lỗi, tôi lấy hóa đơn cho ngài” Đưa tay cầm cà vạt trong tay Lâm Tử lấy hóa đơn.

      Lãnh Phong nhìn vẻ mặt tức giận đến trề môi của Lâm Tử Hàn, cười tiếng vỗ vỗ khuôn mặt nhắn của : “Em thắng lợi, làm sao vẻ mặt còn vui?” Bên miệng lộ ra ý cười, chạy thẳng vào đáy mắt.

      “Lẽ nào thích bị phụ nữ cọ cọ như vậy sao?” Giọng mất hứng.

      Lãnh Phong lắc đầu, vừa rồi nếu như là bởi vì cảm thấy bộ dạng Lâm Tử Hàn ghen đùa tốt, sớm để cho phục vụ kia cút ngay khỏi chu vi đứng. Người phụ nữ của , chỉ thích khắp nơi đều ghen, còn thích tranh cường háo thắng!

      Tầng hai là nơi bán trang phục nữ giới, Lâm Tử Hàn thoáng dừng bước lại, do dự xem có muốn lên hay , ham mê tốt, là thích thử quần áo mới. có thể thử tất cả quần áo trong cửa hàng, sau đó rời dưới ánh mắt trợn trắng phục vụ như hai móng vuốt của nhân viên. Vương Văn Khiết chưa bao giờ thích cùng dạo phố, chỉ là vì nguyên nhân này.

      sợ nhân viên phục vụ chịu được, chỉ sợ Lãnh Phong sụp đổ!

      “Em lại có ý nghĩ gì mới?” Lãnh Phong châm biếm liếc mắt nhìn người thang máy cuốn .

      “Em suy nghĩ có phải mua cho thêm cái cà vạt màu tím nhạt nữa hay ” Lâm Tử Hàn cười hì hì , người sau mặt trầm xuống, kéo bước thang máy cuốn, nghiến răng : “ cần, cám ơn!” Coi là cún cưng sao? Màu phấn hồng! Màu tím?

      đùa thôi” Lâm Tử Hàn cười ha ha, chẳng qua là thuận miệng bậy, nhìn hoảng sợ thôi!

      Hai mắt cố nén tỏa sáng khi nhìn thấy quần áo đẹp hồi lâu, dưới mê hoặc của phục vụ cuối cùng cũng chịu được, vào phòng thử đồ.

      Khi vừa mới bắt đầu, Lãnh Phong còn giúp tham khảo, sau khi phát mỗi bộ mặc ở người đều rất đẹp, cũng kiên nhẫn trả lời cùng vấn đề của nữa, nghiêng người tựa ở ghế nghỉ ngơi nhắm mắt dưỡng thần.

      “Phong ca, đẹp ?” Lâm Tử Hàn mặc âu phục gợi cảm ở trước mặt khẽ dạo qua vòng hỏi. Lãnh Phong mở mắt, nhìn mà là nhìn về phía nhân viên phục vụ bên cạnh, bình tĩnh : “Phiền bọc lại toàn bộ quần áo trong cửa hàng, nửa giờ sau tôi gọi người tới lấy”

      “Hả?” Hai người phụ nữ đồng thời phát ra tiếng kinh ngạc.

      “Muốn nhiều như vậy làm gì?” Lâm Tử Hàn nghi hoặc mà đánh giá .

      “Cho em về nhà thử dần dần” Lãnh Phong khẽ mỉm cười , ánh mắt rơi vào váy người , chân mày trong nháy mắt nhăn lại, váy người ——! Vải cũng quá thiếu rồi? Bờ vai tuyết trắng toàn bộ lộ ra ngoài, tùy tiện khom lưng cái khả năng cảnh xuân lộ hết! Loại quần áo này kiên quyết thể mặc ở người !

      Lãnh Phong với hai nhân viên phục vụ sững sờ : “Ngoại trừ bộ người ấy”

      “Bộ này làm sao vậy?” Lâm Tử Hàn khó hiểu nhìn âu phục người, rất đẹp nha, thích nhất chính là bộ này.

      “Em muốn cũng được, nhưng chỉ có thể mặc thành áo ngủ vào ban đêm” Giới hạn trong phòng ngủ, mặc cho mình nhìn!

      Mặc làm áo ngủ! Có lầm hay ! Bộ đồ đắt, tốt như thế nhìn thành áo ngủ?

      Nhân viên phục vụ phục hồi tinh thần lại thành vui mừng, bắt đầu luống cuống tay chân đóng gói, Lâm Tử Hàn phút chốc tiến lên đè tay ta lại, hì hì cười hạ giọng : “ à, lẽ nào còn đúng là nhìn ra sao? Vị kia nhà tôi đầu óc có chút vấn đề, ấy vừa rồi đều qua cùng câu ở rất nhiều cửa hàng”

      “Hả?” Lại là tiếng thét kinh hãi, khuôn mặt nhắn mừng rỡ cũng suy sụp theo, còn tưởng rằng gặp gỡ siêu cấp đại gia chứ? Hóa ra…!

      Lâm Tử Hàn nhìn mặt cười của ta chuyển sang u, trộm cười tiếng vào phòng thay đồ, thay âu phục người.

      “Phong ca, người ta thích cửa hàng này, chúng ta tìm gian khác thôi” xong liền kéo Lãnh Phong ra khỏi quầy hàng, đóng gói toàn bộ mang về cả đời cũng có khả năng mặc hết! Ai biết ba năm sau có thể hay béo thành bộ dáng nào!

      Lãnh Phong hiểu cười tươi, thích? bộ cũng thích, cả cửa hàng này cũng có? coi là ngu ngốc sao?

      “Em đói bụng, ăn cơm trước có được ?” Lâm Tử Hàn ngẩng mặt lên hỏi, cùng kẻ có tiền dạo phố chút ý nghĩa cũng có, vẫn là tìm cơ hội đem Vương Văn Khiết kéo ra ngoài dạo thôi.

      Ngọt ngào quá, phấn hồng bay lả tả, em muốn được mua cho cả cửa hàng quần áo, hức, cho em nè!!!!!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :