1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài - Thiên Cầm (284 Chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 140: Trừng phạt 4
      Tiểu Thư Tuyết nhìn vòng tay, nghiêm trang : “Mẹ chưa bao giờđeo trang sức, mẹ chỉ có cẩu cẩu mới đeo vòng trang sức cổ” xong khanh khách nở nụ cười.


      Lời này lại thực chỉ có người phụ nữ như Lâm Tử Hàn mới được, Lãnh Phong cười thầm nghĩ, đưa tay liền bỏ vào trong túi màu xanh.


      Tiểu Thư Tuyết cúi xuống bên tai , giọng : “ cho ba biết nha, dì Văn Khiết mẹđây làđố kị với kẻ có tiền, cho nên mới châm biếm như vậy?”


      “Đúng vậy” Lãnh Phong gật đầu đồng ý .


      Hai người lớn hầu nhưđi dạo gần nửa trung tâm khu vực thành thị, sau khi xách đầy túi lớn túi , cuối cùng mới cam lòng quay về nơi ở.


      sợnếu quay về, Lâm Tử Hàn thực điên mất, đến lúc đó có thể rất phiền lòng.

      ~~~~~~~~~~~~~

      đêm này, Lâm Tử Hàn biết khóc bao lâu, cuối cùng mới mệt mỏi ngủ. Trong mộng, Tiểu Thư Tuyết dùng giọng ngọt ngào của mình khắp nơi gọi “Mẹ”.


      muốn trả lời con bé, ôm lấy nó, nhưng mà lại phát ra chút thanh nào, tìm bốn phía cũng thấy thân ảnh Tiểu Thư Tuyết, chỉ có tiếng “Mẹ” kia là chân tồn tại.


      “Ba ba, mẹ cũng đểý con, mẹ tức giận” Tiểu Thư Tuyết đứng ở trước giường quay đầu lại nhìn Lãnh Phong, lắc lắc mặt tủi thân .


      Lãnh Phong xoa đầu của con bé, ôn nhu an ủi: “Mẹ phải đểý con, mẹ chỉ làđang ngủ”Ánh mắt từđầu đến cuối rời khỏi người giường.


      mặt côđã lau sạch vệt nước mắt, chân mày nhíu chặt, gắt gao đâm vào tim . Tim của , cũng đau nhức.


      Nhịn được đưa tay, xoa khuôn mặt tiều tụy của , nhàng an ủi.


      Động tác của rất , rất khẽ, nhưng mà Lâm Tử Hàn vẫn bị quấy rầy tới, nhắc nhắc lại câu: “Thư Tuyết… Trả lại Thư Tuyết cho em”


      “Mẹ! Con về rồi” Tiểu Thư Tuyết tiến đến trước mắt lớn tiếng .


      Lâm Tử Hàn sửng sốt, phút chốc mở hai tròng mắt, ngạc nhiên nhìn chằm chằm vẻ mặt phóng đại của Tiểu Thư Tuyết trước mắt. Vẻ mặt thể tin tưởng, sau đó là vẻ mặt kinh ngạc, lấy tay dùng sức mà xoa xoa hai mắt, rất sợ là mình bởi vì quá nhớ bé mà sinh ra ảo giác.


      Hóa ra, đây tất cảđều là , nhìn lầm, Thư Tuyết của sựđã trở về!


      “Tiểu Thư Tuyết…” Lâm Tử Hàn thò tay ra ôm bé vào trong lòng, thất thanh khóc rống lên: “Con cuối cùng trở về… Hu…Con sao lại có thể hù dọa mẹ như vậy…”


      “Mẹ ngoan, mẹ khóc nha, khóc nhiều đẹp” Tiểu Thư Tuyết giơ tay bé lên vỗ lưng , bắt chước mà an ủi.


      “Sau này bao giờ… làm như vậy nữa” Lâm Tử Hàn nức nở cầu xin, cũng chịu hết nổi đả kích như vậy rồi, làđáng sợ!


      “Mẹ, ba ba mua cho con nhiều nhiều đồ vật, cũng mua cho mẹ nhiều đồ” Tiểu Thư Tuyết hưng phấn , xong dùng hai tay mò mẫm trong túi.


      Lâm Tử Hàn mới từ kích động phục hồi tinh thần lại, trước mắt của , là hai chân thon dài thẳng tắp. Ánh mắt tùy thời hướng lên , dừng ở mặt Lãnh Phong, tức giận thay thế buồn vui, dùng loại ánh mắt thù hằn trừng mắt với .


      Lãnh Phong cũng tránh né ánh mắt của , cũng úy kỵ lửa giận của , trong lòng , làm sao trải qua? tức giận?


      “Mẹ xem, ba ba mua cho mẹ vòng tay, xinh đẹp!” Tiểu Thư Tuyết đem vòng trang sức đính trân châu kia cầm tới trước mặt Lâm Tử Hàn đung đưa.


      Là rất đẹp! nhưng mà… !


      Lâm Tử Hàn đoạt lấy vòng trang sức trong tay con bé, ném xuống mặt đất, lại hung hăng giẫm lên, nổi giận mắng: “Lâm Thư Tuyết! Con có thể có chút khí phách hay ? Nhận kẻ trộm làm ba ba? Còn loạn bậy muốn đồ của người khác?”


      Tiểu Thư Tuyết bị rống lên như thế, nhất thời tủi thân mà im lặng, lui về phía sau hai bước trốn ở phía sau Lãnh Phong.


      “Con lại đây cho mẹ!” Lâm Tử Hàn nâng cao lượng, càng thêm chán nản, xem ra con bé bây giờ bị Lãnh Phong thu phục đến dễ bảo. chỉ có gọi là ba ba, còn coi như cứu thế!


      Lãnh Phong phất tay, đưa tới nữ hầu canh giữở cửa, phân phó ta ôm Tiểu Thư Tuyết ra ngoài.


      Nữ hầu dám chậm chạp, ôm lấy Tiểu Thư Tuyết bị Lâm Tử Hàn dọa cho sợ hãi ra ngoài. Lâm Tử Hàn thấy Tiểu Thư Tuyết lần nữa bịôm , luống cuống, la lớn với bóng dáng nữ hầu rời : “Trở về! được ôm nóđi ——!”


      Đáng tiếc, nữ hầu ở chỗ này đều chỉ nghe Lãnh Phong, dù cho gọi đến khản cổ, cũng có ai đểý .


      Lâm Tử Hàn lảo đảo đuổi theo, khi qua bên người Lãnh Phong, cánh tay bị chặn giữ lấy, bắt trở về.


      mặt của , là lạnh lùng vô tận, bất đồng với lạnh lùng của dĩ vãng, Lâm Tử Hàn sững sờ trừng mắt nhìn , rốt cuộc nghĩ muốn thế nào!


      Lãnh Phong cúi người tới gần mặt , lạnh lùng liếc , mỉa mai : “Chỉ mới ba ngày gặp con bé mà thôi, em lại chịu hết nổi rồi?”


      tên tiểu nhân vô sỉ này, mang con ra uy hiếp tôi tính gì làđàn ông?” Lâm Tử Hàn căm giận mà trừng mắt nhìn , mắng.


      “Tôi chẳng qua là mang theo Thư Tuyết ra ngoài chơi vòng, sao lại uy hiếp được em chứ?”


      Nước mắt của Lâm Tử Hàn chảy xuống, tức giận đến chửi ầm lên : “ có biết tôi ba ngày nay sống như nào hay ? có con , căn bản cảm nhận được loại đau đớn vì mất con này, tôi…!”


      “Em cảm thấy em ba ngày nay qua rất dài dằng dặc cóđúng ?” Lãnh Phong cắt ngang , gắt gao nắm chặt cánh tay , nghiến răng nghiến lợi : “Vậy em cảm thấy ba năm dài? Ba Tiểu Thư Tuyết thất lạc con ba năm, em lẽ nào cảm thấy dài?”


      “Cái gì ba năm?” Lâm Tử Hàn thu nước mắt, nghi hoặc quan sát , có việc gì đến ba Tiểu Thư Tuyết để làm chi? “ căn bản phải là ba đứa bé này” Con vịt sợ nhất chính là loại chuyện này, làm sao có thể muốn con ghẻ? nữa, cũng thểđể cho gả cho con vịt chứ?

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 141: Nhắc lại chuyện cũ

      “Làm sao em biết ta cần?” làm sao có thể cần con của mình?


      “Đây là chuyện của tôi và ta, cần quan tâm!” Lâm Tử Hàn cóđiểm lo lắng, lập tức sửng sốt chút, lần thứ hai quan sát , vôý thức hỏi thăm: “Làm sao biết chuyện của tôi?” Lẽ nào thực tìm người điều tra ? Còn điều tra lịch sử phong lưu của ??


      Lãnh Phong cười giễu cợt tiếng, nắm tay phải của , bỏ chiếc nhẫn kim cương kiavào lòng bàn tay , mặt trầm : “Chiếc nhẫn này, là ba năm trước đây tại khách sạn nào đó, người phụ nữđược xưng tháng sau phải kết hôn thưởng cho tôi”


      Nhắc tới chuyện cũ năm xưa có chút hào quang này, Lãnh Phong vẫn như cũ cảm thấy ngực bị tức lấp đầy tức giận lợi hại, nghĩ ra, biến mình thàng con vịt để sử dụng chính là người phụ nữtrước mắt này!


      Nghe được lời của , Lâm Tử Hàn nhất thời kinh hãi, kinh ngạc quan sát , trong đầu trống rỗng nửa phút đồng hồ. Mới vôý thức mà run giọng : “ chính là con vịt năm đó?!” Thần thánh ơi! Vận khí của … !


      Sắc mặt Lãnh Phong lạnh hơn phần, hài lòng ra lệnh: “Từ giờ khắc này, cho phép ở trước mặt tôi hai chữ‘Con vịt’!”


      Đầu Lâm Tử Hàn bị kinh ngạc nhét tràn đầy, còn nghe được uy hiếp của vào sao, kinh ngạc mà hỏi thăm: “Vì sao phải làm con vịt? Nhà phải có rất nhiều tiền sao?” Chẳng lẽ là bởi vì làm con vịt mới phát tài thành giàu có? Được tỷ phú Hồng Kông bao nuôi… ?!=D Mất hết hình tượng rồi, ôi, làm vịt thành tỷ phú!!!


      Giữa lúc nghĩđến các loại nguyên nhân thìý thức đột nhiên trận lóe sáng. Đó là Lãnh Phong cầm lấy hai vai côđang mãnh lực lay động, tức giận đến hét lớn: “Em câm miệng cho tôi! Lúc đó là ngoài ý muốn! Nhân viên tiếp tân đưa nhầm thẻ phòng! Cho nên tôi mới có thểđi nhầm phòng!”


      Còn dám là con vịt!! Đem cảnh cáo của vào tai này ra tai kia??


      Năm đó nếu phải nữ tiếp tân phạm phải tình huống si mê rồi đưa sai số thẻ phòng, cũng nhầm phòng, đương nhiên, cũng có chuyện của chiếc nhẫn phía sau đó!


      Lúc này nghĩ đến, còn phải cám ơn mấy người nữ hoa si kia, bởi vì là bọn họđể và Lâm Tử Hàn quan hệ, có con Tiểu Thư Tuyết đáng như thế.


      “Nhưng mà sau đó vẫn còn thực chức trách của con vịt nha” Lâm Tử Hàn vô tội nhắc nhở: “Nếu như phải con vịt, lúc đó có thể mà”=D


      Lãnh Phong nhất thời hết lời để , lúc đó bị người ta khiêu khích như thế, nếu như còn hành động, quá phải làđàn ông rồi?!


      chung, đó là chuyện ngoài ý muốn” Lãnh Phong giả vờ làm sao mà trừng cái, đổi đề tài : “Tôi chỉ là cho em biết việc, tôi là ba của Tiểu Thư Tuyết”


      muốn thế nào?” Lâm Tử Hàn cảnh giác mà quan sát , vội la lên: “Tiểu Thư Tuyết là tôi nuôi lớn, tôi thểgiao nó cho !”


      “Chờ tôixử lý xongchuyện em ăn cắp này , em cũng chưa chắc còn mạng nuôi nấng nó” Hai tròng mắt Lãnh Phong nghiêm khắc, tàn nhẫn mở miệng.


      muốn giết tôi?” Lâm Tử Hàn kinh hoảng mà nhìn , lắp bắp : “Tư liệu… phải vẫn còn sao? thể bỏ qua cho tôi lần này sao?”


      Giết ? Dưới đáy lòng Lãnh Phong cười khổ tiếng, đời này cũng có khả năng hạ thủđược!


      Nhưng mà, miệng của lại cũng tha người: “Em cũng muốn tôi phải vào chỗ chết, tôi làm sao có thể bỏ qua cho em?”


      “Vì sao vẫn cảm thấy tôi sẽđưa vào chỗ chết chứ? Tôi giống như người có máu lạnh như thế sao? Tôi đồng ý giúp Đỗ Vân Phi trộm tư liệu về kim cương là bởi vì chính mình cũng hiếu kỳ Ngôi sao thiên thần rốt cuộc là vật gì, tôi chỉ là muốn biết Ngôi sao thiên thần thay đổi cuộc đời tôi rốt cuộc là cái gì mà thôi, Lãnh Phong… , có thể tin tưởng tôi lần hay … ?” Lâm Tử Hàn quan sát vội vàng cầu xin.


      “Em biết phần tư liệu về kim cương kia, bên trong cất giấu cái gì ?” Tay Lãnh Phong chạm lên người , quan sát khuôn mặt nhắn tràn đầy biểu tình vô tội kia.


      Lâm Tử Hàn hoang mang lắc đầu, mặt của vì sao lại ra đau đớn, Đỗ Vân Phi cho là tư liệu giới thiệu về Ngôi sao thiên thần.


      “Đó chính là đồ vật đủđể cho tôi chết dưới tay thủ hạ của Đỗ Vân Phi” Lãnh Phong cắn răng bức ra những lời này, biểu tình của rất vô tội, rất chân thành. Nhưng mà, chính là lần lượt bị chân thành kia lừa gạt.


      Lâm Tử Hàn kinh hãi, liều mạng lắc đầu, : “Đỗ Vân Phi cho em biết chỉ là tư liệu giới thiệu Ngôi sao thiên thần, ấy ấy muốn biết Ngôi sao thiên thần rốt cuộc là cái gì, ấy lừa em…”


      “Được rồi! Tôi muốn tin tưởng em bất luận câu gì nữa!” Lãnh Phong lạnh lùng kiên định mở miệng: “Tôi chịu đủ miệng đầy lời dối của em rồi!”


      Lâm Tử Hàn kinh sợ, đáy lòng nhất thời trống rỗng đến khó chịu, đúng vậy, dối nghìn nghìn vạn vạn lần, nhưng đó đều là thiện ý mà!


      tin ! bao giờ… tin nữa!


      Lãnh Phong cũng liếc qua sựđau lòng mặt , đau lòng mà nhắm mắt, xoay người ra ngoài.


      Lâm Tử Hàn theo dõi bóng dáng rời , muốn gọi đừng , lại thế nào cũng gọi được. lừa nhiều như vậy, còn có tư cách gìđi cầu xin tín nhiệm của ? Lãnh Phong cũng phải kẻ ngu si, làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho như vậy…



      Buông mắt xuống, ánh mắt rơi vào vòng tay bị hung hăng mà giẫm lên, vòng tay bịđứt làm đôi. khẽ thở dài, ngồi xổm người xuống nhặt lên hai đoạn vòng trang sức đính trân châu kia, trong lòng có mảng tiếc hận. Đây là Lãnh Phong lần đầu tặng côđồ trang sức, lại có thể bị giẫm lên đứt mất.


      “Em ở trong phòng này, được cho phép cũng ra ngoài!” Ngoài cửa xuất tiếng khiến giật mình, vôý thức giấu tay ra sau lưng.


      Ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lãnh Phong hờ hững, có lời nào đểđáp lại .


      Lãnh Phong nhìn liếc mắt mặt đất trống rỗng, liền biết côđang giấu cái gì, cười giễu cợt tiếng xoay người rời !


      Vẻ mặt Lâm Tử Hàn bỗng dưng đỏ, siết chặt vòng trang sức trong tay, ném cũng được, lấy cũng được.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 142: lần ôn nhu cuối cùng
      Trong phòng làm việc tầng hai, Lãnh Phong nghiêng người dựa vào ghế sofa, lần nhìn khắp nơi đoan video A Nghị chỉnh lý lại, lẳng lặng nhìn chăm chú vào hình ảnh bóng hình xinh đẹp quen thuộc.


      xem rất nhiều lần, chỉ là muốn tìm được lý do có thể làm cho mình càng thêm hận sâu sắc hơn! Bởi vì, thực thể tàn nhẫn hạ quyết tâm làm những thứ gì với , chỉ giữ lại…


      Nhưng mà, nhìn hồi lâu lại ngay cả nửa điểm thu hoạch cũng có, bởi vì , từ lâu vượt qua tất cả, thế cho nên trả giá bằng tính mạng của mình!


      “Lâm Tử Hàn….” tiếng, đưa tay “Tạch” tiếng tắt máy chiếu phim , cả người thất vọng ngả ra sau, tựa ở ghế sofa.


      “Thủ lĩnh” A Nghịđứng ở cạnh cửa nghiêm túc gọi tiếng, : “Tư liệu thân phận của Lâm Tử Hàn đãđiều tra ra”


      Lãnh Phong bỗng dưng mở mắt ra, con ngươi như vì sao thẳng tắp rơi vào túi tư liệu trong tay A Nghị.


      A Nghịđi đến, đặt túi tư liệu tới trước mặt , Lãnh Phong cũng đưa tay đón túi tư liệu, nâng mắt lên khẽ liếc A Nghị. Khẽ hít hơi : “Lâm Tử Hàn từng qua, nếu như tôi điều đãđiều tra xong thân phận của côấy, tôi hối hận vì gặp phải côấy, côấy, cậu thấy sao?”


      A Nghị sửng sốt, sau lúc do dự gật đầu:“Đúng vậy”


      Trái tim Lãnh Phong bởi vì câu trả lời A Nghị mà trầm xuống, Lâm Tử Hàn, rốt cuộc trải qua chuyện gì, sao lại khiến hối hận vì gặp , ?


      rất muốn biết, giọng khác dưới đáy lòng lại ngừng từ chối muốn biết, mặc kệ có chuyện gì xảy ra, trái tim Lâm Tử Hàn cũng có khả năng thay đổi, cần gì phải đau khổ truy tìm lý do khiến mình hối hận chứ?


      Lâm Tử Hàn! Đời này, tôi xem như là bại bởi em! Lãnh Phong cười khổ tiếng. Lãnh đạm mà mở miệng : “Nếu như vậy, đem tư liệu đốt


      A Nghị gật đầu, thêm lời vôích, xoay người lui ra ngoài. Đối với thân thế và quá khứ oanh oanh liệt liệt của Lâm Tử Hàn, còn kinh ngạc rất lâu.


      biết Lãnh Phong Lâm Tử Hàn sâu đậm, cũng có thể tưởng tượng nếu Lãnh Phong biết Lâm Tử Hàn là vợ của Tạ Vân Triết, con của Lâm Trúc có tình trạng gì.


      sâu đậm, tự nhiên thương tổn cũng nặng, Lãnh Phong từ lúc gặp phải Lâm Tử Hàn sau này, phải là sát thủ máu lạng, quả quyết khát máu nữa!


      Đối với chuyện Lâm Tử Hàn ăn cắp, xuất khoan dung mà Lãnh Phong từ trước đến nay chưa hề có, điểm này là rất tán thành, bởi vì thân phận Lãnh Phong quáđặc biệt, suy nghĩ kỹ, rất có thể thêm cả tính mạng vào.


      Tình , là thứ rất đáng sợ! Chôn vùi sinh mệnh trong tay người phụ nữ, là quá đáng.


      Nếu Lãnh Phong bằng lòng tiếp tục bảo vệ tình của mình, như vậy là thuộc hạ, đương nhiên cũng có bất luận dị nghị gì, nên làm, làở bên yên lặng mà bảo vệ thủ lĩnh của mình!


      ~~~~~~~~~

      Lãnh Phong đương nhiên biết làm như vậy là rất lý trí, nhưng mà, muốn mất người phụ nữ phức tạp như Lâm Tử Hàn, lại càng muốn. những là bởi vì là mẹ của Thư Tuyết, quan trọng hơn là , nguyện ýđi hết cảđời này với !


      Bất tri bất giác đãđi tới cửa phòng Lâm Tử Hàn, do dự gõ cửa phòng sau đóđẩy cửa vào. ghế sofa, Lâm Tử Hàn đờđẫn mà ngồi yên, thậm chí ngay cả có người vào cũng phát ra.


      Trong lòng , Tiểu Thư Tuyết gối lên trong lòng ngủ.


      “Vì sao đặt con lên giường?” Lãnh Phong nhìn chằm chằm thản nhiên mở miệng.


      Lâm Tử Hàn bị lời như thế, thân thể sững sờ chút sau đó kinh hoảng trừng mắt nhìn , ôm Tiểu Thư Tuyết theo bản năng ý thức mà siết chặt.


      Nhìn bộ dạng khẩn trương như vậy, Lãnh Phong thoáng hòa hoãn biểu tình mặt, cúi người xuống đưa tay ôm Tiểu Thư Tuyết.


      muốn làm gì?” Thân thể Lâm Tử Hàn dựa ra sau, nỗ lực tránh thoát tay . Bởi vì sợ hãi làm con tỉnh, Lãnh Phong dùng thói quen tác phong báđạo cứng rắn đoạt lại, hạ giọng : “Nó ngủ như thế, rất dễ cảm lạnh”


      Lâm Tử Hàn cuối cùng cũng buông tay, theo ôm con . Lãnh Phong ôm lấy Tiểu Thư Tuyết, người đãđi đến hướng giường lớn, nhàng mà đặtcon bé giường lớn, đắp chăn lại.


      Lâm Tử Hàn trầm mặc nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của , phát giác người đàn ông ôn nhu cẩn thận tỉ mỉ, nuông chiều Tiểu Thư Tuyết, vượt quá người thường.


      người đàn ông tốt như vậy, lại bị tự tay đánh mất, tuy rằng muốn nhưthế…


      Khi cảm thấy có bất cứ vấn đề gì, Lãnh Phong mới quay người lại, ánh mắt rơi vào thân thể Lâm Tử Hàn vẫn dại ra như cũ, tiếp xúc tới ánh mắt hối hận của .


      hối hận? Hối hận cái gì? Hối hận ba năm trước đây gặp gỡ ? Hối hận sinh con? Hay là… Nghĩ đến con, vất vả miễn cưỡng đè dụng tâm trong lòng, trong nháy mắt dịu xuống.


      mình người sinh con, nuôi con lớn, công trạng khổ lao phiền hàđều chiếm hết, nên cám ơn mới đúng, là nợ !


      Lâm Tử Hàn nhìn Lãnh Phong đứng ở tại chỗ nhíu chặt mày, hoàn toàn đoán ra muốn làm gì, mấy ngày nay, thực rất sợ hãi nhìn thấy !


      thoạt nhìn mệt mỏi quá, rất tiều tụy, Lâm Tử Hàn trước đây nghịch ngợm mơ hồđã mất. Là tạm thời lẩn trốn? Hay là vĩnh viễn thay đổi? hy vọng là người trước, bởi vì , chính là Lâm Tử Hàn đơn thuần đến ngu xuẩn, ngây thơđến ngu ngốc kia.


      Lãnh Phong lãnh đạm tiến lên phía trước vài bước đứng lại trước mặt , cúi người xuống tay ôm lấy ngang người , ôn nhu giống như thời khắc ôm lấy Tiểu Thư Tuyết vừa rồi.


      Ở trong lòng Lâm Tử Hàn hô tiếng, kinh sợquan sát : “Đây là lần ôn nhu cuối cùng trước khi em chết sao?”

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 143: Ngôi sao thiên thần
      Bước chân trầm ổn của Lãnh Phong đến phòng ngủ, Lâm Tử Hàn ý thức được muốn làm cái gì, bất an mà giãy dụa thân thểtrong lòng ngực . Lại thế nào cũng tránh thoát ngực của , phải giả vờ tức giận đề cao lượng : “Lãnh Phong! Muốn giết muốn mắng cứ tự nhiên, muốn làm gì cũng được! Đừng nghĩ làm cái loại này chuyện với em! nghe được ? Này… ! nghe thấy rồi đó! Chiến sĩ có thể giết nhưng thể bị làm nhục…!”


      Giọng càng ngày càng yếu. Bởi vì thấy mặt Lãnh Phong xuất hài lòng. Bên tai có người lớn giọng huyên náo, mặc dù là ai cũng đều chịu hết nổi!


      “Tôi cho em cơ hội sửa chữa, đoạn tuyệt quan hệ với Đỗ Vân Phi, chấm dứt việc lừa dối tôi” Bên tai đột nhiên vang lên giọng trầm thấp, Lâm Tử Hàn sững sờ, đảo mắt nghi mà quan sát cằm cương nghị của . nghe lầm chứ! cho cơ hội?


      “Tại sao phải cho em cơ hội?” phải là muốn tiêu diệt của sao?


      “Nhìn Tiểu Thư Tuyết, tôi tha thứ cho tất cả việc em làm, nhưng đây là lần cuối cùng” Lãnh Phong cúi đầu nghênh đón ánh mắt của , mở miệng cảnh cáo.


      Hóa ra là do nể mặt Lâm Thư Tuyết, thể diện của tiểu nha đầu so với còn lớn hơn. Lâm Tử Hàn rầu rĩ nghĩ, mặt cũng xuất kinh ngạc nên có.


      Lãnh Phong nhìn bộ dạng vui vẻ, bất mãn mỉa mai : “Thế nào? Hai điều gây khó xử cho em sao?”


      Lâm Tử Hàn cuống quít lắc đầu: “ phải” Muốn vàĐỗ Vân Phi cắt đứt liên hệ, xác thực cóđiểm khó xử, dù sao ta ba năm qua vẫn đều đối xử với mình tồi, bản thân cũng từng bởi vì chuyện hủy hôn với ta mà làm thương tổn ta sâu đậm. Nhưng mà, ta lại lừa gạt côđi đánh cắp tư liệu của Lãnh Phong, hại Lãnh Phong đến nay còn hiểu lầm .


      Chấm dứt mọi chuyện lừa dối Lãnh Phong, muốn làm đến điểm này càng khó, côđãđi vào nông nỗi đâm lao phải theo lao, căn bản thu tay được. dối để che lấp, đây là bi ai lớn nhất của người dối!


      “Em vì sao dám đồng ý?” Lãnh Phong dùng chân đá văng cánh cửa phòng ngủ, tới bên giường, đặt giường lớn. Nhìn gần hai tròng mắt của giải thích được, phải nên vui mừng đến rơi lệđầy mặt sao, lớn tiếng cám ơn với mình sao?


      “Em chỉ làđang thương tâm vẫn còn chịu tin tưởng em, em là bịĐỗ Vân Phi lừa dối mới trộm tư liệu, em cũng nghĩ tới muốnliên hợpvới tacho chết” Lâm Tử Hàn quan sát : “Em muốn biết về Ngôi sao thiên thần, em hiếu kỳ nó vì sao khiến hai giới hắc bạch dốc sức truy tìm”


      “Em nên hiếu kỳ về chuyện này! Bởi vì nó chỉ mang đến cho em họa sát thân!”


      “Nó cũng sớm mang đến cho em họa sát thân!” Lâm Tử Hàn mạnh mẽ ngồi dậy, với : “Nếu như phải nó, căn bản xảy ra chuyện sau này!”Đương nhiên, cũng gặp được người đàn ông trước mắt này, !


      “Em thực rất muốn biết?” Tay Lãnh Phong chạm lên người , ngưng mắt nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhắn của .


      Lâm Tử Hàn chần chờ, do dự, trầm tĩnh gật đầu. thực muốn biết, sớm muốn biết. “ đãđồng ý tha thứ cho em, cho em cơ hội, vì sao thểđể cho em biết về Ngôi sao thiên thần? Em thề, em đời này đều trung thành với


      “Trung thành với ” Lãnh Phong cười giễu cợt tiếng, lời thề của , còn có thể tin tưởng sao?


      Phản ứng của , khiến Lâm Tử Hàn cảm thấy tủi thân, chỉ là nể mặt Tiểu Thư Tuyết mới tha thứ cho . Cũng có nghĩa là nhất định tin tưởng lời của , lần nữa tiếp nhận !


      Đúng rồi, cũng phải gả ra ngoài được, sao lại muốn tiếp nhận mình chứ? Sao lại muốn quan tâm ý nghĩ của như vậy! Ô…!


      Tình à tình ! phiền muộn với mấy chữ này! Nhớ năm đó côđi khỏi Tạ gia hào hiệp cỡ nào! Phất ống tay áo mang theo chút bụi bặm nào, chỉ mang thân đầy vết thương, tại sao lại trở nên yếu yếu đuối đuối, thê thê thảm thảm như vậy?!


      Khi Lâm Tử Hàn lấy hết dũng khí, chuẩn bị mở rộng khí thế mạnh mẽ của người Lãnh Phong mở lời trước bước: “Được, cho em biết”


      Hả? Lâm Tử Hàn sửng sốt, kinh ngạc quan sát , lại có thểđồng ýnói cho bí mật của Ngôi sao thiên thần?


      “Ngôi sao thiên thần có bất luận bí mật gì” Lãnh Phong nhìn liền hiểu suy nghĩ trong lòng , cười lạnh mở miệng: “Toàn bộ bí mật, chẳng qua là các nhân sĩ ngờ vực vô căn cứ mà thôi, Ngôi sao thiên thần chỉ là viên kim cương hình quả lê 8 cara xuất ở Châu Phi, loại kim cương này phải được bán, chẳng qua là tương đối khan hiếm mà thôi”


      “Vậy vì sao muốn tìm nó?” Lâm Tử Hàn lanh mồm lanh miệng hỏi thăm, nếu bình thường như vậy, vì sao viên khác.


      “Bởi vì kim cương là hai mươi năm trước ở trong tay , cho nên phải tìm nó về” Lãnh Phong cắn răng , trong đầu lần nữa quay về tình huống trước khi ông nội lâm chung. “Ông nội rất thích chu du thế giới tìm bảo tàng trong truyền thuyết, năm ấy mới chín tuổi, ông mang về viên kim cương 8 caratừ Châu Phi. Sau khi vềđến nhà liền bước ra cửa phòng bước, cũng mở miệng chuyện, cả người đều trở nên hậm hực. Cuối cùng năm sau hậm hực mà chết, ông nội trước khi lâm chung gọi vào trước giường, giao Ngôi sao thiên thần vào trong tay , căn dặn nhất định phải bảo quản cẩn thận, đặc biệt phải cẩn thận Lâm gia, chính là gã Lâm Trúc lần trước bắt em …”


      “Phụt” tiếng chợt vang, Lâm Tử Hàn mới vừa uống nước toàn bộ thưởng cho áo ngủ của Lãnh Phong. Kinh ngạc quan sát , Lâm Trúc?! Người cha ruột từ hai mươi năm trước chết, sau đó lại sống lại?


      “Phản ứng của em vô cùng kịch liệt đó!” Lãnh Phong liếc , mỉa mai .


      “Em suy nghĩ, hóa ra Lâm Trúc kia phải là cái thứ tốt gì” Lâm Tử Hàn tùy ý , đồng thời còn quên dùng dư quang liếc trộm Lãnh Phong.


      Tâm trạng kinh ngạc, Lâm gia các , sao lại có quan hệ với Ngôi sao thiên thần? Mà , cư nhiên chút cũng biết.


      Trong lòng có nhiều hiếu kỳ hơn, cũng có khả năng biểu ra ngoài, nỗ lực mà nén nghi hoặc dưới đáy lòng xuống. Ngẩng đầu nhìn Lãnh Phong : “Sau đó sao?”

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 144: Ngôi sao thiên thần 2
      Lãnh Phong bỗng nhiên nhập vào chuyện cũ của hai mươi năm trước, căn bản có hơi dư thừa phát giác quái dị của Lâm Tử Hàn, mặt có tức giận rệt: “Sau đó mẹ bởi vìđánh bạc thua nhiều lắm, trộm kim cương người , mang ra chợđêm bán. Bởi vậy khiến cho Lâm Trúc quan tâm, liền có đoạn phân tranh về kim cương này”


      “Lâm Trúc vì sao muốn cướp kim cương của ? Ông ta giống như người thiếu tiền” Lâm Tử Hàn nhịn được hỏi.


      nhớ kỹông nội từng có chơi với người bạn họ Lâm có cùng chí hướng, có lẽ có quan hệ bậc cha chú với ông ta, nhưng Lâm Trúc vì sao muốn kim cương cũng lắm” Khi đó còn , căn bản là cái gì cũng đều hiểu, đối với ân ân oán oán của các trưởng bối cũng chút nào biết chuyện.


      Bởi vì Ngôi sao thiên thần từng tạo ra phong ba nhỏởhắc đạo, cho nên, đến nay tìm nó trừ và Lâm Trúc ra, còn có khối người.


      Lâm Tử Hàn có nghi vấn đầy mình, rồi lại biết nên hỏi từđâu, nhiều lần mở miệng đều hài lòng màđóng lại.


      Lãnh Phong nhìn dáng điệu khôi hài này của , trêu đùa: “Đây là Ngôi sao thiên thần, sựảo diệu cũng giống như em nghĩ, phức tạp như vậy”


      Bởi vìông nội trước khi lâm chung có di ngôn, bởi vì Ngôi sao thiên thần bị mất, Lãnh Phong mới đến con đường sát thủ này. đoán ra ông nội và Lâm gia cóân oán gì, năm đóông nội dặn mình cẩn thận Lâm gia trong mắt có bất an, nhưng càng còn nhiều hối hận.


      Lâm Tử Hàn cười khổ tiếng, điều này so với tưởng tượng còn phức tạp hơn, thế nào cũng ngờ, Lâm gia và Tiêu gia còn tồn tại loại ân oán này.


      Lâm Tử Hàn trước đó sợ hãi Lãnh Phong biết thân thế của mình, chỉ là cho rằng cùng Lâm ca đơn chỉ bất quá là tranh nhau viên kim cương, tại xem ra, trong đó nhất định còn có tin tức lớn hơn nữa, tin tức ngay cả Lãnh Phong cũng biết.


      chút xác định, Tiêu gia và Lâm gia từ hai mươi năm trước cũng là kẻ thù. Mà , còn có thể tiếp tục ở chỗ vớiLãnh Phongsao? Nếu như Lãnh Phong biết là con của Lâm Trúc, có phản ứng gì?


      ngẩng khuôn mặt nhắn lên, nhìn run giọng hỏi: “Lâm ca biết là Tiêu Ký Phàm ?” Thân phận của vẫn giấu diếm rất tốt, Lâm ca hẳn là biết thôi?


      thế giới này ngoại trừ A Nghị và em, có người thứ 3 biết” Lãnh Phong xong, mắt lạnh lùng quét về phía : “Đương nhiên, có lẽĐỗ Vân Phi chính là người thứ 3 này”


      ” Lâm Tử Hàn cuống quít lắc đầu: “Em cho tới bây giờ chưa với ấy, có!”


      “Hy vọng là như thế” Lãnh Phong dùng đầu ngón tay chạm vào mặt , lạnh lùng kiên định mở miệng. Nếu nhưĐỗ Vân Phi biết, dựa theo tâm tính của ta hôm nay, phiền phức của thể lớn như vậy.


      Chỉ là, côđồng ý giúp Đỗ Vân Phi trộm đồ vật, vì sao có hỗ trợ vạch trần thân phận của chứ? Lẽ nào trộm tư liệu là bịĐỗ Vân Phi lừa dối.


      Dù cho chỉ là phần tư liệu của Ngôi sao thiên thần, cũng nên phân biệt được, tốt xấu chẳng phân biệt được giúp ta chứ. Lẽ nào côkhông biết vàĐỗ Vân Phi là quan hệ chuột mèo.


      Trong phòng nhất thời rơi vào trầm mặc, lúc lâu sau, Lâm Tử Hàn mới khẽ hít hơi, nghênh mặt cảm kích nhìn mà mở miệng: “Cám ơn cho em biết điều này” Tuy rằng đây phải là kết quả hy vọng nghe được.


      “Nếu như cho em, ai lại biết em có thể bị lòng hiếu kỳ thúc đẩy lần thứ hai làm ra chuyện gì khác người hay ?” Lãnh Phong trêu chọc .


      Lâm Tử Hàn bị móc như thế, mặt lần nữa bị quẫn bách, lập tức vươn tay kéo bàn tay của , lo lắng : “Vì sao nhất định phải tìm Ngôi sao thiên thần về? Cũng thể từ bỏđược sao? tìm được sao?” Như vậy, cũng cần làm sát thủ, cần làm địch thủ của Lâm ca vàĐỗ Vân Phi.


      Bởi vì bất kể là ai mất sinh mệnh, cũng phải kết quả muốn nhìn đến, thầm mong bọn họđều bình an mà sống sót!


      thể” Lãnh Phong chút suy nghĩ nào , đãđồng ý với ông nội bảo quản tốt Ngôi sao thiên thần, nhất định phải làm được, nhất định phải tìm Ngôi sao thiên thần trở về. Nếu , gian khổ huấn luyện của nhiều năm như vậy, tất cảđều thành bong bóng.


      “Nhưng mà, sợ Tiểu Thư Tuyết lần nữa mất ba ba sao? Nó mới vừa tìm được ba ba của mình mà!” Lâm Tử Hàn rưng rưng , vừa nghĩ tới Lãnh Phong có thể chết trong tay thủ hạ của người nào đó, lòng của run rẩy lên, muốn chết.


      Trong lòng Lãnh Phong kinh sợ, đau lòng quan sát ánh mắt ngập nước mắt của , đến gần người , cúi đầu hứa hẹn : “ có việc gì, xin hãy tin tưởng


      “Thực ?” Giọng rầu rĩ của Lâm Tử Hàn tràn ratừ trong lòng ngực , biết mình có khả năng thay đổi , càng có khả năng làm cho bỏ qua cuộc đời sát thủ, chỉ cầu có thể bình an sống là tốt rồi.


      ~~~~~~~~~~~~~

      Ngày mới lại tới, Lâm Tử Y liền bò lêntừ giường, rửa sạch sau đó len lén chuồn ra ngoài cửa lớn, mới vừa chạy tới nơi cửa chính, liền bị người phụ nữđứng ở cạnh cửa dọa cho hoảng sợ.


      “Dì Lưu, dì sáng sớm ngủđược chạy ra đây dọa người sao?” Lâm Tử Y giả vờ lo lắng thái quá , côđương nhiên biết dì Lưu đêm thủ thành là vì ai.


      Quá đáng! Dưới đáy lòng Lâm Tử Y chửi bới tiếng!


      “Nhị tiểu thư, phu nhân , nhị tiểu thư muốn ra khỏi cửa phải cùng với bà” Giọng của dì Lưu tuy rằng lễ phép, nhưng cũng mất lạnh lùng kiên nghị.


      Bởi vì bà cũng biết hai vị tiểu thư Lâm gia ngây thơ thiện lương, chưa bao giờđối xử với hạ nhân thế nào, nhưng phu nhân giống, bắt đầu nóng nảy ngay cả quỷ cũng sợ. Cho nên, bà tình nguyện đắc tội với Lâm Tử Y, cũng muốn trái lời của phu nhân. Tuy rằng bà cũng đồng tình với Lâm Tử Y, trời sinh hiếu động lại giam lỏng ở nhà, buồn bực chết mới là lạ.


      “Mẹ của cháu ở thời kỳ mãn kinh, tất cả hành vi của bà cũng coi là người bệnh điên phát tác, dì Lưu, dì mau để cháu ra ngoài ” Lâm Tử Y căm giận mở miệng , quáđáng, cư nhiên lại dám đối xử như thế với .


      “Lâm Tử Y!” Phía sau vang lên tiếng gầm lên của Lâm phu nhân, Lâm Tử Y bị dọa cho hoảng sợ, thầm kêu tiếng “Nguy rồi!” bất chấp khó khăn xoay người sang chỗ khác.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :